1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Tập Truyện] Lời Âu Yếm Ngọt Ngào- Vi Vi An Đích Thế Giới- Quyển 1- Phùng Mật

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      13. Báo ân (tt)
      edit: Lựu Đạn


      Lệ Nhuận Du cúi mắt nhìn ngực hơi phình ra của thiếu niên, có trời mới biết quấn ngực cho nàng có bao nhiêu cực khổ, đem đôi bầu ngực lớn mỗi nãy chơi đùa trong tay ép thành đồng bằng, chuyện như thế này trải qua lần là đủ rồi.

      “Buổi tối phải cho tướng công chơi ngực của nàng có biết ?” Bàn tay to chụp lấy bờ mông vểnh của thiếu niên, nam nhân giọng uy hiếp.

      Trước mặt bao người lại lời dâm đãng như vậy, mặt đẹp của Mật Nhi đỏ bừng, nhưng vẫn là gật đầu trước cái nhìn chăm chú của gã nam nhân nào đó.

      Nhưng Lệ Nhuận Du lại chờ được sau khi về nhà, nhìn chằm chằm vào ngực cùng xương quai xanh của thiếu nữ trước mặt, tưởng tượng được cảnh nàng nằm bò với cơ thể trần truồng mặc cho ra vào, lại nhận được hơi thở có chút gấp của nàng, môi đỏ dẫu lên, ràng là muốn nam nhân, liền lập tức kéo nàng lên xe ngựa, thậm chí kịp cởi sạch quần áo nàng thẳng tay kéo dây quần vào trong sờ soạng hoa môi ướt đẫm của mỹ nhân.

      Nghe được tiếng rên yểu điệu của nàng, giống như có con sâu bò trong lòng, là muốn mạng người mà, Lệ Nhuận Du cắm ba ngón tay vào cái miệng ngọt ngào cùng đôi môi đỏ thắm, để cho nàng liếp láp giống như liếm láp côn thịt, cự vật nam nhân sớm sưng phồng thô to, cứng rắn chọc chọc vào hoa tâm của nàng.

      “Tướng công mau cho vào trong .” Mật Nhi tựa như rắn cọ xát cơ thể tinh tráng của , đôi ngực sữa lại ép chặt ngỡ thở nổi, bàn tay cắm trong miệng nàng, còn tay chậm rãi cởi quần áo nàng ra, đem hai ngón tay kéo nhũ tiêm ra ngoài xoa nắn mạnh bạo.

      Mật Nhi sợ hãi kêu rên, biểu tình vừa như đau đớn vừa như thích, biết ngực nàng còn đau, Lệ Nhuận Du liền chậm rãi làm, lại nghe được nàng hừ khẽ rên rỉ “Tướng công, quá, chàng xoa mạnh lên.”

      Nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của nàng, tuy là nam nhân ngày thường ôn nhu nhã nhặn cũng nhịn được đỏ hai mắt, đánh mạnh vài hai bầu ngực của nàng, giọng cười mắng “Dâm phụ!”

      Mật Nhi ở trong ngực ưm a bất mãn “Tướng công xấu ~”

      Bây giờ tiểu mỹ nhân càng ngày càng biết làm nũng, cầm lòng được liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ của nàng “Vậy có thích tướng công làm như vậy với nàng hay ?”

      “Thích ~~~” Mật Nhi cọ cọ cái trán trơn bóng của năm nhân, đôi mắt to lộ ra vẻ thỏa mãn.

      Hoan ái qua , cao triều tán loạn, Lệ Nhuận Du đem côn thích để trong cở thể mỹ nhân, xoa xoa bầu ngực đẫy đà của nàng. Mật Nhi muốn kể chuyện trước đay, Lệ Nhuận Du chỉ cười cười “Thường ngày nhã lầu vui chơi, hoặc cùng bằng hữu uống rượu ngắm hoa, êm đềm như vây, ngày qua ngày cũng coi như sung sướng.”

      Mật Nhi cọ cọ gương mặt “Cái gì mới là sung sướng.”

      Lệ Nhuận Du nắm cằm của mỹ nhân trong ngực, ổn định hơi thở mới dịu dìu vuốt ve khóe môi nàng “Giống như bây giờ.”

      Có người trong ngực, liền có nhà.

      Về nhà có thể ngủ giường lò ôm thê tử mềm mại, nhưng ra bên ngoài, lại có mỹ tửu cùng người cũng câu được lòng .

      Nghĩ vậy chút trong lòng liền ấm áp, hung hăn mà xoa đôi bầu ngực của kiều thê, lại nghe nàng mơ màng mớ “Nếu thiếp biến thành quái, chàng còn đối xử như vậy với ta ?”

      quái?” Lệ Nhuận Du cười cười, đưa tay quệt chớp mũi của nàng, thấy hai mắt nàng chứa đầy nước, nghĩ đến vừa rồi nàng bị đam đến sung sướng, nên mới có vẻ đáng thương yếu ớt như vậy, càng làm thêm thương tiếc cho nàng “Nàng là tiểu nha đầu của ta, cho dù là quái, cũng là quái xinh đẹp câu hồn đoạt phách nam nhân.”

      “Nếu ngày ra già .” Nàng là hồ có ngàn năm tuổi thọ, dung nhan bất lão, mà cũng chỉ là người phàm, trải qua luân hồi, sinh lão bệnh tử, thể bên nàng mãi mãi là đều chắc chắn.

      “Làm sao vậy, nha đầu ngoan.” Nhìn đôi mắt Mật Nhi đầy nước, Lệ Nhuận Du thương tiếc mà liếm đôi mắt nàng, dịu dàng dỗ dành “ đùa sao lại coi như , tướng công nào nỡ để lại nàng mình ở thế gian.”

      “về sau chàng vẫn là người trước.” Nghĩ đến điều này, lòng nàng lại đau.

      “Đồ ngốc.” Lệ Nhuận Du biết nàng khó chịu, xoa xoa tóc nàng “Ta cố gắng sống thêm nhiều năm, chờ nàng già rồi, ta lại cùng nàng.”

      Nghe được đáp án vừa lòng, mỹ nhân dùng mũi chân cọ cọ chân , lại duỗi thân mình đưa cái lưỡi mêm mại ướt át như hồ ly, liếm lắp gương mặt , nũng nịu “Tướng công, chàng tốt.”

      Lệ Nhuận Du ôm nàng trong ngực, nhìn nàng bỗng dưng nhớ đến điều gì, khóe môi cong lên ý cười “Nhìn nàng làm ta nhớ đến tiểu hồ ly mà trước đây từng nuôi, cũng nho , mềm mại, nâng trong lòng bàn tay sợ thở nổi, đem trong nhà nuôi vài tháng mới làm cho nó béo tốt mập mạp, động cái thịt người nó còn run run.”

      Nàng cũng có phì đến như vậy, nên phục “Thiếp với tiểu hồ ly, tướng công thích nào nhất?”

      “Nàng là nha đầu của ta, là bảo bối của ta.”

      Lệ Nhuận Du cọ lên gương mặt nàng, nàng biết còn cố hỏi “Sau đó sao, tiểu hồ ly nơi nào?”

      Đôi mắt có chút trầm xuống.

      Biết mình hỏi bậy, Mật Nhi câu lấy cổ , khẽ “đừng đau lòng, thiếp hỏi nữa.”

      chuyện này nữa, tướng công nghĩ muốn thương nàng lần nữa.”

      Lệ Nhuận Du ôm nàng lật lại, banh rộng mông nàng, đem côn thịt sưng to từng chút chen vào, Mật Nhi rên rỉ ê a vài tiếng, sao lại còn nhớ được hỏi gì, đều hóa thành bãi nước xuân nằm dưới thân .

      Xe ngựa chịu sức nặng bắt đầu run lắc, chú ngựa lớn khịt khịt cái mũi, dường như ngửi được mùi hương từ trong xe bay ra ngoài, ngọt ngọt, nhịn được hắt xì mấy cái.

      Màn đêm buông dần, may đem trăng giấu ngọn cây, hồi hoan ái qua , Lệ Nhuận Du cẩn thận mà kiên nhẫn mặc lại xiêm y hoàn hảo cho nàng, lại dùng quần ướt lau sạch miệng bên dưới cho nàng, hồi lâu mới xong, đem mỹ nhân ôm vào ngực xuống xe.


      buổi tối cầu đông như trẩy hội, người đến xem đều là nam nữ trẻ tuổi, ở hai bên bờ thả hoa đăng, mang điều ước trôi về nơi xa.

      Lệ Nhuận Du mang đến hoa ngọn đen hoa sen, để Mật Nhi viết ước nguyện năm mới xong, sau đó định thả, lại thấy Mật Nhi còn cắn bút suy nghĩ.

      Lệ Nhuận Du gõ đầu nàng “Còn chưa nghĩ xong?”

      Thấy định nhìn, Mật Nhi nhanh che đôi mắt lại “ cho chàng xem.”


      lệ Nhuận Du để nàng tùy ý lấy tay che mắt, ngoài miệng cười cười “Được, ta xem, nàng nhanh lên chút.”

      Cuối cùng nàng cũng vừa lòng mà thả đèn , lại hỏi “Tướng công, chàng viết nguyện vọng gì?”

      “Nàng đoán .”

      Mật Nhi nhíu mày đoán ra, năn nỉ .

      ra linh.” Lệ Nhuận Du nhịn được điểm môi nàng “Đừng nghĩ nữa, ta mang nàng ăn vài thứ.”

      Mật Nhi lại nhớ đến chuyện khó khăn nào đó, ánh đèn ấm áp chiếu mặt nàng đẹp tựa mây tím, Lệ Nhuận lại khó kìm lòng, đưa tay ôm nàng đến trước mặt, bốn bề yên ắng, bắt lấy môi hồng hôn sâu triền miên, hồi lâu Mật Nhi mới nhàng đẩy ra, lại thở hổn hển, dung nhan xinh đẹp đỏ ửng, động lòng người.

      Hai người dựa ở bờ sông, ánh đèn rực rỡ, chỉ nơi này là ít người, lại có mấy trăm đóa hoa đăng dập dờn trong nước, tựa dãi ngân hà, gió đêm thổi lạc từng luồng ánh sáng, đem hoa đăng mang xa hơn.

      Chàng vì cỏ tùng, thiếp vì hoa thố ti.

      Tối nay có ngân hà làm bạn, bọn họ phải là Ngưu Lang, Chức Nữ quyến luyến chia tay, mà chỉ là đôi phu thê bình thường nhất thế gian.

      Bầu trời mấy vạn vì sao làm chứng cho hai người.
      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      A fang, Khủng Long, Anhdva34 others thích bài này.

    2. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Chúc Lựu Đạn năm mới vui vẻ
      Chúc bạn năm hạnh phúc và may mắn
      AChuVân_08 thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      @Themealice làm việc có ngày nghỉ nàng ạ
      lịch kiếp quên nhau rồi vẫn có ngày nghỉ nữa chứ mong chờ ~~
      Linh_lung_co_nuong thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      14. Báo ân

      Đêm tết Thượng Nguyên, đường nơi nơi đều treo đèn lồng xinh đẹp, có ít người qua lại đoán chữ, giải đố, Mật Nhi chen vào, nhìn đến hoa đăng trong đó viết câu thơ “Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có sánh cùng nhau.”

      Cuối cùng Mật Nhi muốn Lệ Nhuận Du mua chiếc đèn lồng đó.

      đường về, Mật Nhi hỏi “Tướng công, chàng có biết hai câu thơ này có ý nghĩa gì ?”

      Lệ Nhuận Du khẽ cong môi, cuối cùng lại “Tự nàng đoán xem.”

      Chỉ có bản thân mới nghiệm ra ý nghĩa trong đó, ngầm hiểu, hiểu thấu đáo, mới hiểu được tình ý, nhớ thương ý trong câu thơ.

      Mật Nhi lại bám lấy cánh tay cầu xin “Tướng công ~”

      Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, tim Lệ Nhuận Du mềm nhũn, đem người ôm đến trong ngực “Nha đầu đừng khóc, tướng công hôn hôn nàng.”

      Hai người ngọt ngào chịu nỗi, nếu là ở chỗ nhiều người nhất định nhận lấy bao nhiêu ánh mắt khác thường, nhưng Lệ Nhuận Du lại chọn ngồi nơi ít người yên tĩnh, ở nơi rừng cây rậm rạp mà đem kiều thê đè xuống dưới đau đau nàng phen, mắt thấy côn thịt giữa hai chân lại muốn đứng thẳng lên, miệng của Mật Nhi đỏ bừng có chút sưng, bên dưới mặt đất cứng rắn lại thương tiếc cho nàng, cho nên công đạo vẫn nằm trong tay nàng thôi.

      Chờ hai người quần áo chỉnh tề ra khỏi nơi nấp, đầu đường vẫn náo nhiệt như lúc ban đầu, Mật Nhi đem lồng đèn lắc lư trước mắt, ánh sáng đèn in bóng xuống mặt đất nhiều hình dạng khác nhau đầy hấp dẫn, khóe môi vẽ ra đường cong cười khúc khích.

      đường thẳng càng là liếc mắt đưa tình, sợ người đường biết được quan hệ của hai người, Lệ Nhuận Du tâm tư cẩn thận, tự nhiên nhật được tầm mắt nhìn lên người Mật Nhi rất nhiều, trong lòng là tràn đầy tình nguyện, đè nén lại vẻ nhu tinh vào lòng, chỉ ở trong tay áo lén lút xoa nắn bàn tay của nàng.

      Mật Nhi má phấn môi son, dàng người phong lưu, đặc biệt là đôi mắt tựa sao trời chăm chú nhìn Lệ Nhu Du, khó nén được các nương nhà khác thích, che khăn e thẹn nhìn nàng.

      Thậm chí có nam nhân lớn mật ghé mắt nhìn nàng chăm chăm, hoặc là khinh thường, tò mò, Lệ Nhuận Du chấp nhất, coi như chốn người véo chớp mũi của nàng, thấp giọng “Nhìn xem nàng câu dẫn biết bao nhiêu linh hồn bé của người khác mất rồi.”

      Mật Nhi mỉm cười hỏi “Trong đó có tướng công ?”

      Lệ Nhuận Du “Nếu sao?”

      Mật Nhi cong môi cười, má hồng xinh xắn, dung nhan đẹp ngời, giống như dính chút khói bụi nhân gian.

      Đáy mắt Lệ Nhuận Du tối sầm lại, trong mắt nổi lê trận lửa thương nồng cháy, lại thấy tiểu nương tử giả trang thành thiếu niên, dường như có phát gì mới, cười hì hì kéo chen vào đám người mà nhìn ngó.

      ra đầy đường có sư phụ già giang hồ mãi võ, là đập đá lớn lòng ngực, hay là vượt nóc băng tường, cũng giống như ảo thuật giang hồ, mà chính là biểu diễn khẩu .

      Bắt đầu là bắt chước tiếng trẻ khóc nỉ non, bén nhọn, chọc cho người xem cười vang, dần dần điệu chuyển sang trầm thấm, hùng hồn như có thiên binh vạn mã lướt qua.

      Chiến trường gươm đao, giết chóc tựa hồ như diễn ra trước mắt, nhất thời mọi nơi tiếng động, trực tiếp chờ đợi sư phụ già biểu diễn xong hồi lâu mới vỗ tay reo hò, tựa như sấm nổ.

      Tuyệt kỹ này biểu diễn kết thúc cũng kiếm đầy bát tiền, náo nhiệt qua , sư phụ già tạm dừng nghỉ ngơi, lại thấy hai vị khác quần áo phẳng phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ.

      “Sư phụ quá hay!” Thiếu niên xinh đẹp vỗ tay cười.

      Nam tử lớn tuổi đến thả thỏi bạc trước mặt sư phụ già, cười “Sư phó là người có căn cơ?”

      Sư phụ già nhướng mày “Có chuyện gì?”

      “Sư phó có tuyệt kỹ thế nàu, phải nằm đầy đường biểu diễn thế này chẳng phải quá lãng phí?” Đón ánh mắt già của ông, Lệ Nhuận Du hơi mỉm cười, chỉ “Nếu ngày sai có chuyện cầu cạnh, khó tránh khỏi quấy rầy chỗ ở của sư phó, nếu có mạo muội xin thứ lỗi.”

      Chờ sư phụ già trước mắt tránh ra, Mật Nhi hỏi “Tướng công, vừa rồi chàng lời kia có ý gì?”

      Lệ Nhuận Du lại xoa xoa đầu nàng “ tại chưa thể .”

      thể , đó thể . Mật Nhi cũng hỏi nhiều, lơ đãng ngang qua quán ăn đông đầy người đến, bảng hiệu viết “Long Dương quán.”

      Mật Nhi khó hiểu ý nghĩa này, lại bị ồn ào náo nhiệt bên trong hấp dẫn, bước chân khỏi chuyển vào trong.

      “Đường bên này.” Lệ Nhuận Du lại tay đem nàng kéo về bên người, Mật Nhi nhìn cái quán ăn hiệu Long Dương quá, giọng nũng nịu với “Tướng công, chúng ta vào chơi .”

      Nơi này rốt cuộc phải là nơi người đứng đắn vào, Lệ Nhuận Du tuy phong lưu tuấn nhã trong tận xương cốt nhưng vẫn duy trì giả vờ đứng đắn như con cháu thế gia.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      14, Báo ân (tt)

      Nơi này rốt cuộc cũng là nơi người đứng đắn nên vào, mặc dù phong lưu văn nhã nhưng trong tận xương cốt, vẫn còn mang cốt cách con cháu thế gia.

      Nhưng khi thấy được Mật Nhi với dáng vẻ đơn thuần mà đầy quyến rũ, mang theo nhút nhát e dè lòng toan tính, nhìn nàng trong mong ngay trước mắt, liền cảm thấy luyến tiếc, lòng lại ngứa ngáy khó nhịn.

      Thành Thượng Dương gò bó quy củ, tiểu thư khuê nữ đều có thể xuất đầu lộ diện, cưỡi ngựa dạo phố, đối với nam nhân lại càng câu nệ, đặc biệt là nơi mua vui, hoặc là các tửu lâu luôn có nhóm tiểu quan, nhìn là biết là nam nhi ăn mặc như nữ tử, liếc mắt đưa tình. Quần áo rộng rãi, phanh ngực, lộ ngực, da thịt so với nữ tử càng trắng mềm hơn.

      Thấy Mật Nhi tò mò nhìn quanh, Lệ Nhuận Du đưa tay che mắt nàng lại, Mật Nhi muốn kéo xuống, lại bị bàn tay chàng theo ống tay áo vào xoa nắn phen, lúc này mới nguyện ý mà nghe lời chàng.

      Hai người vừa vào, nhóm tiểu quan kia liền vất ánh mắt trông mong mà nhìn họ, người là thiếu niên tươi cười đầy quyến rũ, người là nam nhân cao lớn tuấn, tư sắc tuyệt hảo, nhìn khí sắc mặt liền hiểu được bọn họ giường vô cùng phong lưu.

      chuẩn bị đoạt lấy mối làm ăn này, lại thấy nam nhân lớn tuổi kia bổng nhiên che kín đôi mắt của thiếu niên nọ, đôi mắt hẹp dài tỏ rỏ thái độ bất mãn, trong mắt tràn đầy mùi vị dấm chua nồng đậm.

      Tốt, hóa ra là vị này cùng thiếu niên nọ giả hoàng hư phương, phía dưới lộ ra phần mềm mại của nữ nhân .

      nhóm tiểu quan thầm than đáng tiếc trong lòng, khéo quạt ngồi lại tại chỗ.

      Trong phòng huân hương ấm áp, lục tục mang lên món ngon rượu tốt thơm nồng, đôi mắt hẹp dài của Lệ Nhuận Du tuy là có lúc nào là nhìn chăm chăm Mật Nhi, nhưng vẫn bỏ qua đáy mắt đầy kinh ngạc của Mật Nhi khi nhìn thấy tiểu nhị mang đồ ăn lên.

      Hoang mang, kinh ngạc nhanh chóng qua đo, Mật Nhi vô ý làm đổ chén rượu, đổ đầy quần áo, tiểu nhị “ Tiểu nhân đưa khách quan rửa tay.”

      Mật Nhi muốn gật đầu, lại nghe được Lệ Nhuận Du cần, ngươi xuống trước .”

      Trước khi ra, tiểu nhị nọ lại liếc mắt nhìn Mật Nhi cái.

      Cửa vừa đóng lại, Mật Nhi liền thu hồi ánh mắt, bị Lệ Nhuân Du ôm lấy đặt đùi chàng, lại bị chàng tách hai chân ra kẹo bên hông chàng, chậm rãi cởi nút thắt cổ áo, đem núi đôi mềm mại phóng thích ra ngoài, trong miệng lại ngậm lấy bàn tay dính đầy rượu của nàng, đem đầu ngón tay, liếm sạch chỉ còn dính lại nước bọt trong suốt mới chịu bỏ qua.

      phen âu yếm qua , Mật Nhi mềm mại nằm vai chàng, tóc đen hơi loạn, hai mắt mơ màng, mày đẹp chợt nhíu lại, chưa ra lời bị Lệ Nhuận Du phát nàng có gì đó đúng, vội vàng hỏi “Làm sao vậy, nha đầu?”

      “Bụng trướng căng.” Mặt đẹp của Mật Nhi ửng đỏ, giọng có chút . “Muốn ngoài.”

      Lệ Nhuận Du nghe xong, liền ôm nàng đứng dậy hướng ra ngoài, Mật Nhi nhanh ngăn chàng lại “Tự thiếp .”

      Lệ Nhuận Du nhíu mày “Bên ngoài tối đen, lạc đường làm sao?”

      Mật Nhi cắn lấy chớp mũi chàng cái “Chàng cũng là dính người.”

      Cuối cùng vẫn là Mật Nhi tự mình nhà xí, lại dến chỗ yên tĩnh người, thổi tiếng huýt sao dài, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.

      “Ca ca!” Vừa thấy chính là tiểu nhị mang thức ăn khi nãy, Mật Nhi cười hì hì nhảy qua nhào vào lòng .

      “Nha đầu ngốc, còn sợ để người khác thấy.” Lão tam kéo nàng ea, ngoài miệng tuy là nhàng quở trách nhưng trong mắt lại đầy ý cười xem xét nhìn nàng.

      nữa năm chưa gặp nàng, phải nhớ, chỉ là thời cơ chưa đến, khi nãy lúc mang thức ăn lên nhân cơ hội đánh giá Lệ Nhuận Du chút, khí sắc so với nữa năm trước tốt hơn rất nhiều, ánh mắt cơ hồ đều đặt người muội muội nhà mình, có thể thấy được là lòng thích nàng.

      “Ca thấy Lệ Nhuân Du rất thích muội, này đối với chuyện báo ân mà là chuyện tốt, có điều ca ca cũng nhắc nhở muội” Lão tam dùng lời thâm thúy mà với nàng “Muội đến nhân gian chủ yếu là đến báo ân, có thể thương nhưng tuyệt đối được lún sâu vào, muội với , người khác biệt, có thể giấu cả đời, trăm năm sau, phải là lại làm muội thương tâm sao.”

      Mật Nhi giọng “Muội có thể tìm kiếp sau của chàng ấy.”

      Nghe thấy lời này của nàng, lão tam khỏi lấy tay ấn trán nàng, “ bậy, muội còn nghĩ muốn đem cả đời cùng đặt người sao?”

      “Muội vui.”

      “Có gan lặp lại lần nữa.”

      “Muội cái gì sao?” Mật Nhi gãi gãi đầu lại “Ca ca, ca còn chuyện gì khác , muội trước, Lệ Nhuận Du còn chờ muội.”

      Lão tam đưa tay nắm lấy cổ áo nàng “Gấp cái gì, chuyện chính còn chưa xong với muội đâu.” Lại “ Nhớ kỹ, cố ba năm trước trượng phu muội gặp phải đơn giản như vậy đâu, muội cẩn thận chút.”

      “Đa tạ ca ca!”

      Lão tam nhìn dáng vẻ chạy trốn của nàng, lắc đầu thở dài, quả nữ tử lớn rồi giữ được.

      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      ngày cuối năm...Bom hàng ...kkkkk:th_27:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :