1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Nghiêm túc cẩn thận!Tên hứa minh lượng này chắc muốn giết nghiêm túc thôi..
      Người ngoài hành tinh thích bài này.

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆ Chương 68. Nguyên nhân cái chết

      Biên tập: Hoa giấy

      Nghiêm Túc đưa tay che mắt.

      Trong thoáng chốc nhắm mắt, một chiếc ô tô lao vút qua cơ thể , nặng nề hướng về phía màn đêm tối tăm. Tiếng động cơ và tiếng ma sát của lốp xe dần dần yếu .

      Khi Nghiêm Túc thả tay xuống, vừa mở mắt ra, loạt tiếng ô tô nổ máy theo thứ tự vang lên. Những chiếc xe cảnh sát vẫn luôn theo sát Nghiêm Túc chờ cách đó nháy mắt đã lên đường, đuổi theo chiếc ô tô vừa lao . Gần như đã huy động toàn lực những chiếc xe quanh tòa nhà cũ, nên ở đây chỉ còn lại cảnh sát Cao và trợ lý còn ngồi trong xe bảo vệ Nghiêm Túc.

      Điện thoại dự phòng đặt ghế phó lái vang lên, Nghiêm Túc vừa định thò tay qua cửa kính lấy điện thoại thì chợt nghe điện thoại của mình có báo cuộc gọi đến. Vì thế nhận cuộc gọi, trong giọng nói của Hứa Minh Lượng mang theo vài phần ý cười: "Sao lại đuổi theo cùng bọn họ vậy?"

      " tung hỏa mù là muốn dẫn cảnh sát bỏ hết. Bây giờ bọn họ đều cả rồi, có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi đấy."

      " đều hết rồi chứ? Tôi thấy chưa chắc đâu."

      Nghiêm Túc cũng cười : " hết hay chưa thật sự quan trọng như vậy sao? Hứa Minh Lượng, thời gian của còn nhiều đâu, đừng lãng phí nữa. Thay vì chơi trốn tìm với cảnh sát ở đây, thì nên thẳng thắn hơn , muốn đợi đội Phi Hổ đến bắn một phát vào đầu sao?"

      Hứa Minh Lượng ở đầu kia điện thoại khỏi hơi co quắp. Tâm lý hắn thật ra rất bình thường, tất cả vừa rồi chỉ đều là giả vờ mà thôi. Giọng điệu của hắn nghe thì bình tĩnh, nhưng thực ra điện thoại trong tay đã ướt đẫm mồ hôi rồi, thậm chí còn suýt trượt khỏi tay hắn, xém chút là đã rơi xuống đất.

      Vưu Tố Cầm ở một bên có hơi nhìn được, nặng nề vỗ vỗ lưng , giúp hắn ổn ̣nh lại nhịp thở, đến lúc này, tinh thần hắn mới trở nên tỉnh táo hơn để ráng nói chuyện với Nghiêm Túc.

      Bây giờ vừa nghe những lời như "đội Phi Hổ" "bắn một phát vào đầu", hai chân mềm nhũn, lo sợ đến mức hai chân bất giác rung rung. Khi hắn mở miệng lần nữa, giọng có vẻ hơi nhát gan: " đừng lấy những chuyện đó ra dọa tôi, tôi đây sợ chết đâu nhé."

      " sợ chết và muốn chết là hai việc khác nhau đấy. Bây giờ phải chết mà lại muốn bỏ mạng vô ích sao? tìm tôi giúp đỡ, tôi cũng đã đồng ý, bằng chúng ta bình tĩnh nói chuyện , chết, Phương Châm cũng chết, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

      Hứa Minh Lượng vừa nghe Nghiêm Túc vừa ra khỏi một tòa nhà cũ bỏ hoang. Sau khi bọn họ đến tầng một, hai người chia nhau lên hai chiếc xe khác nhau, Hứa Minh Lượng xuất phát trước, xe vừa chuyển động hắn liền hỏi: " cho tôi biết mấy chiếc xe cảnh sát kia ở đâu, tôi muốn tránh bọn họ. Phương Châm ở xe của tôi, chắc cũng chẳng muốn ta chết trong một vụ tai nạn xe ̣ đâu nhỉ."

      Nghiêm Túc quay đầu nhìn vào bóng đêm, thấy ngay xe của cảnh sát Cao dừng ở phía Tây Nam, vì thế nói vị trí cho Hứa Minh Lượng. Đối phương còn rất khách sao, nói một tiếng cảm ơn với , sau đó, hắn chọn một con đường cách xa xe của cảnh sát Cao nhất, đạp chân ga phóng ra ngoài.

      Lúc này mặc dù là ban đêm nhưng lại quen cửa quen nẻo. Dù sao nơi này cũng từng là nơi chứa giấc mộng khởi nghiệp của hắn, toàn tâm toàn ý muốn hợp tác với Thâm Lam xây dựng mảnh đất này thành một vương quốc hàng hóa. Vì vậy, đã từng khảo sát thực địa rất nhiều lần.

      Bây giờ, giấc mộng tan vỡ, những trò lừa bịp trước đây cũng chẳng phải vô ích. Khi gần đến điểm cuối cùng của đời người, những kinh nghiệm trước đây đã giúp ích rất nhiều cho hắn, giúp hắn xuyên qua những con đường quanh co trong khu nhà cũ một cách thoải mái, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã có thể lái xe ra ngoài.

      Mà ở xa xa, đám người cảnh sát Cao thậm chí còn phát hiện ra tung tích của Hứa Minh Lượng. Nhưng rất nhanh sau đó, họ phát hiện Nghiêm Túc ở cách đó xa mở cửa lên xe, đèn trước của xe cảnh sát Cao đã tắt, chỉ mở một ngọn đèn pha nhỏ, tầm nhìn khoảng mấy mét, sau đó quay đầu lái xe ra ngoài.

      Cảnh sát Cao vội vàng cho người lái xe đuổi theo, ba chiếc xe đều nhanh chóng rời khỏi khu nhà cũ trong bóng đêm tĩnh mịch. Nghiêm Túc và cảnh sát Cao đều phát giác ra một chuyện, bao lâu sau khi bọn họ rời khỏi chỗ đó, chiếc ô tô màu đỏ cũng ra từ khu nhà cũ, lặng lẽ theo phía sau bọn họ.

      Nghiêm Túc theo sau xe Hứa Minh Lượng, đường hai người ngừng đàm phán. Ngay từ đầu Hứa Minh Lượng đã đưa ra cầu: "Tôi biết xe có điện thoại liên lạc giữa với cảnh sát, ném nó ."

      Nghiêm Túc nhiều lời, hạ kính xe xuống ném điện thoại ra ngoài. Lúc kính xe hạ xuống, nhìn thấy khung cảnh phía bên phải của con đường, bên ngoài là một khu rừng hoang vu, chẳng có một ai. Sau khi ném điện thoại, đóng chặt cửa sổ xe lại, hỏi Hứa Minh Lượng: "Còn có cầu gì nữa ?"

      " được tắt điện thoại, phải mở máy trong suốt hành trình. Tôi muốn nghe nhất cử nhất động xe . Nếu dám im lặng báo cho cảnh sát hành tung của tôi, tôi sẽ lập tức giết Phương Châm."

      "Tôi muốn nghe giọng của Phương Châm."

      Trong lòng Hứa Minh Lượng hơi hồi hộp, hắn ra vẻ bình tĩnh nói: " ta ngủ. Tôi đã cho ta uống một ít thuốc ngủ, trong thời gian ngắn ta chưa tỉnh lại đâu. yên tâm tôi sẽ giết ta, giết ta rồi cũng chẳng ích gì với tôi. Giống như đã nói vậy, tôi muốn sống, tôi phải dựa vào ta để thực hiện kế hoạch của mình mà. Tôi cũng muốn giết ta lắm, nhưng tôi dám chắc rằng so với chết thì rơi vào tay cảnh sát còn thảm hại hơn.”

      [Truyện được edit tại Cungquanghang.com]

      Nghiêm Túc từ chối cho ý kiến, nói tiếp nữa. chẳng có cách gì để cược với Hứa Minh Lượng cả. Hắn ta là một kẻ liều mạng, mạng của kém xa của Phương Châm, dù chỉ một chút ít nguy hiểm thôi hắn cũng sẽ thử.Bây giờ việc cần làm chính là trấn an Hứa Minh Lượng.

      " muốn tôi theo đến nơi nào?"

      "Bây giờ chưa thể cho biết, đầu tiên phải nghĩ cách cắt đuôi chiếc xe cảnh sát phía sau mới được. Đm, sao mấy tên này y như con ̉a vậy, cắn một cái là chịu dứt ra. Ông đây còn tưởng rằng chiếc xe vừa rồi đã kéo bọn họ hết rồi chứ, đúng là đã tính sai rồi."

      “Chuyện này tôi làm chủ được. muốn tôi giúp cắt đuôi xe cảnh sát, tôi có thể giúp , nhưng trước hết phải nói cho tôi biết muốn làm gì. Chúng ta hòa hảo thì cái gì cũng tốt đúng ?"

      "Con người rất thú vị đấy." Hứa Minh Lượng cười, "Tôi cảm thấy Phương Châm rất có mắt nhìn người, so với La Thế tốt hơn nhiều."

      "Bây giờ nhắc tới La Thế quá thích hợp đâu."

      "Quả thích hợp." Giọng điệu Hứa Minh Lượng thay đổi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, "Trước tiên, chúng ta phải nghĩ cách cắt đuôi chiếc xe cảnh sát phía sau đã, sau đó tìm một nơi im ắng, đổi chỗ cho Phương Châm, tôi thả ta ra, còn làm con tin của tôi. cảm thấy đề nghị này có ok ?"

      "Rất tốt, con người cũng xấu lắm."

      " cũng đã nói mọi người hòa hảo rồi mà. Tôi cần Phương Châm làm gì. Cần ta còn bằng tới đây, có bao nhiêu quyền lực, đáng giá biết bao nhiêu,có trong tay, những người dưới trướng làm việc cũng chẳng dứt khoát được. Đến khi và tôi đã xuất ngoại, rồi chờ đến nơi an toàn tôi lại thả về."

      "Được."

      Nghiêm Túc đáp ứng rất sảng khoái, ngược lại có hơi ngoài dự kiến của Hứa Minh Lượng: " sợ đến nước ngoài rồi thì tôi sẽ giết à?"

      "Nhiều bạn bè nhiều con đường. giết tôi ở đó thì cảnh sát sẽ bỏ qua cho sao? chưa quen cuộc sống ở đó thì trốn như thế nào, chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị bắt thôi."

      "Nhưng tôi cũng lo chuyện thả về rồi sẽ làm sao, ngộ nhỡ vừa về nước đã nói ra tung tích của tôi thì đến lúc đó chẳng phải là tôi chỉ còn con đường chết sao?”

      "Ha ha." Nghiêm Túc cười suồng sã, "Làm người cần phải biết co duỗi chứ, sau khi đến nước ngoài rồi thì có thể cầm tiền thẳng một mạch, đến một nơi mà ngay cả tôi cũng chẳng biết. Hơn nữa, tôi là người làm ăn, chuyện lỗ vốn tôi sẽ làm. Giúp bỏ trốn tôi cũng có trách nhiệm trong đó, nếu làm lớn thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý. nói xem, tôi sẽ vì một tên tiểu tốt như mà màng đến danh dự sao?"

      Trời sinh Nghiêm Túc có tài diễn thuyết, lời nói ra khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thuyết phục. Những lão cáo già của các tập đoàn quốc tế đều bị thuyết phục, thì một tên Hứa Minh Lượng có là gì. Chỉ nói một hai câu, đối phương đã hơi hơi rơi vào sương mù, phòng bị cũng từ từ buông lỏng.

      " cũng đúng, chắc là cũng chẳng muốn làm chuyện bất lợi cho mình, đúng là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi."

      "Trong tình cảnh của bây giờ nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này hành động rất thông minh, biết tìm tôi hợp tác. Trong cái thành phố này, người có thể cứu cũng chẳng nhiều đâu, xem ra chỉ có mình tôi thôi. Chỉ cần đồng ý làm Phương Châm bị thương, đưa xuất ngoại phải việc gì khó."

      Tình huống trước mắt khá là đặc biệt, Nghiêm Túc cũng là mở đại một cái chi phiếu khống. Như khi nãy đáp ứng Hứa Minh Lượng cắt đuôi xe của cảnh sát Cao, bây giờ bắt đầu hứa hẹn lung tung. thực tế, đưa Hứa Minh Lượng xuất ngoại quả có gì khó, nhưng khi đã đưa ra ngoài, hắn có thu tay lại hay thì khó mà nói trước được.

      Tình huống mà vừa nói chỉ là tình huống bình thường thôi, rất nhiều người đều lựa chọn im lặng để bảo vệ mình khi ở trong dưới tình huống này. Nhưng giống vậy, giống người bình thường, con người ân oán ràng. Đời này ngoại trừ Phương Châm ra, những người khác thật đúng là chẳng đáng để mềm lòng. Hứa Minh Lượng dám bắt cóc Phương Châm áp chế , vậy đừng mơ tưởng một ngày được sống yên ổn. khi đã đến nước ngoài, còn chưa quen cuộc sống ở đó, Nghiêm Túc muốn làm hắn chết còn tiện hơn khi còn ở trong nước. Huống chi con người Hứa Minh Lượng vốn dĩ đã lỗ hổng đầy người, là loại người luôn sai bước nhầm, dù làm gì cả, chỉ cần thuê một người theo dõi hắn, thì cũng sẽ nhanh chóng bắt thóp được hắn phạm tội thôi.

      Phạm tội cũng là loại gây nghiện. khi làm thì rất khó thu tay lại. Nghiêm Túc nhìn điệu bộ hành động của Hứa Minh Lượng lần này, lại bất giác nghĩ đến chuyện La Thế năm đó.

      biết bản chất của Hứa Minh Lượng, là họ La Thế, ta nhất ̣nh có ̉ phần trong công ty Cự Hoa của La Thế năm đó, hơn nữa còn đảm nhiệm một vị trí quan trọng trong hệ thống quản lý của công ty. Cự Hoa từ một công ty phát triển tệ rồi một ngày trở thành một công ty mắc nợ chất đống tưởng chừng như chỉ còn là cái xác rỗng sắp đóng cửa, thì thật sự chỉ do La Thế kinh doanh giỏi thôi sao?

      Dựa vào trực giác, Nghiêm Túc cảm thấy chuyện năm đó chắc chắn có liên quan đến Hứa Minh Lượng. rất muốn nhân cơ hội này hỏi hắn ít chuyện, nhưng lại sợ kích thích hắn, rồi hắn lại làm Phương Châm bị thương, vì thế chỉ có thể từ bỏ. Kết quả Hứa Minh Lượng lại như bị ấm đầu, có lẽ nói chuyện hồi lâu với Nghiêm Túc làm hắn cảm thấy tương lai của mình đã có chút hy vọng, nên đã chủ động ba hoa, bắt chuyện với Nghiêm Túc: "Tôi đã nói từ sớm rồi, Phương Châm tìm được coi như là đã tìm đúng người rồi đấy. Số mạng của ta có vẻ rất tốt, năm đó khắc chết La Thế rồi còn tự mình ngồi tù, chớp mắt ra lại được vui vẻ sung sướng, còn câu được một con rùa vàng như . dễ dàng gì. tốt hơn La Thế nhiều, cái tên La Thế kia cả đời có bản lĩnh, mở cái công ty cũng chẳng ra hồn, mới được có ít tiền như vậy, còn chưa đủ cho tôi nhét kẻ răng.”

      Nghiêm Túc ngay lập tức nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Xem ra rất ưa ta."

      "Đương nhiên là tôi ưa hắn, làm ăn thất bại lại tới làm phiền tôi, còn muốn báo cảnh sát bắt tôi. Cuối cùng thì sao, còn phải là nhường cho tôi à."

      Tác giả có lời muốn : Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi ra ngoài chơi, quên đăng bản thảo còn lại, cho nên hơi muộn. Nguyên nhân cái chết của La Thế rốt cuộc cũng được vạch trần rồi nha.

      My Nam Anh, linhdiep17, Dinhloan5 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      La thế chết do hứa minh lượng giết à? Đúng là tiền bạc làm mờ con mắt...
      Người ngoài hành tinh thích bài này.

    4. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆ Chương 69. Diệt khẩu

      Biên tập: Ponyo

      Vừa dứt lời, Hứa Minh Lượng biết ngay mình lỡ miệng.

      Nghiêm Túc ở đầu kia điện thoại im lặng càng làm hắn ta cảm thấy hoảng sợ: ", sẽ báo cảnh sát đến bắt tôi đấy chứ?"

      "Bây giờ cảnh sát tìm khắp nơi, nào là hối lộ quan chức, nào là bắt cóc. Tội người nhẹ, cái này gọi là nợ nhiều lo, nhiều hơn khoản thì cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì."

      Lời này rất có lý, sự bất an lo sợ trong lòng Hứa Minh Lượng được buông xuống. Cả ngày hôm nay hắn đều ở trong trạng thái khẩn trương cực độ, đến lúc này nói vài câu với Nghiêm Túc mới làm hắn cảm thấy thả lỏng hơn. Thật ra hắn rất thích nói chuyện với Nghiêm Túc, bởi vì chuyện rất xuôi tai, lời nói như chảy vào tim hắn. cứ như hiểu hết mọi cầu của hắn, trong lúc hắn yếu ớt ai giúp đỡ thì đã xuất hiện và cho hắn một liều thuốc an thần.

      Thậm chí Hứa Minh Lượng còn nghĩ, nếu có thể có một người bạn như Nghiêm Túc thì quá tốt rồi. Sao hắn quen biết từ sớm cơ chứ?

      Dĩ nhiên trí não hắn bây giờ rất hỗn loạn, ý thức được việc nếu phải bắt cóc Phương Châm, thì và người như Nghiêm Túc sẽ bao giờ gặp nhau. Mặc kệ có tiền hay có tiền, Nghiêm Túc cũng kết bạn với một người làm việc minh bạch rõ ràng.

      Nhưng bây giờ ý thức của Hứa Minh Lượng nghĩ được đến đây, chỉ cảm thấy người hiểu mình nhất trần đời đã xuất , lại còn sinh ra cảm giác em cùng chung chí hướng với Nghiêm Túc. ngẫm lại mình là một kẻ tử tội, cũng chẳng quan tâm sống thêm được mấy năm nữa. Nhân lúc ban đêm tĩnh lặng, gió thổi ào ào đường cao tốc, hắn thổ lộ tấm chân tình càng lúc càng hăng, dứt khoát nói rõ với Nghiêm Túc: "Tôi nói với sự thật này, La Thế hề tự sát, là do tôi đã giết hắn."

      Nghiêm Túc trầm mặc lát, có chút chân thành khen câu: "Coi như vẫn là một người đàn ông, dám làm dám chịu."

      "Đúng vậy, con người tôi chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái dám làm dám chịu." Hứa Minh Lượng hoàn toàn quên hết những chuyện hèn hạ của bản thân, mượn cơ hội mà khoác lác một phen, "Thằng khốn La Thế này rất đáng chết, chúng tôi là em họ hàng, thế mà chỉ vì chút tiền mà hắn muốn tôi ngồi tù. nói xem sao tôi có thể tha cho hắn được, chuyện năm đó hắn chết thì là tôi chết. Nếu tôi phải chết thì bằng để hắn chết.”

      "Theo tìm hiểu của tôi, năm đó cũng làm việc ở Cự Hoa. Cự Hoa thiếu mất một khoản tiền hẳn là rơi vào trong tay rồi nhỉ."

      "Đúng vậy, tôi xuất thân là học ngành kinh doanh, chuyện như vậy tôi làm rất dễ dàng. thì có gì đặc biệt hơn người khác đâu cơ chứ, phải là lấy lòng Vưu Tố Cầm rồi vay một khoản tiền của bà ta sao. có số tiền ấy thì hắn có thể phát triển được sao? Thằng khốn này rất có lương tâm, Vưu Tố Cầm là tôi giới thiệu cho , kết quả là sau khi hắn bám được bà ta rồi thì một chút lợi ích cũng chẳng chia cho tôi, bắt tôi làm công trong công ty của hắn. với Vưu Tố Cầm cũng được tốt lắm, cầm tiền của bà ta xong lại giở trò xảo trá, đến cùng thì chê bà già kia để đến với Phương Châm trẻ tuổi, muốn vứt bỏ bà ta. La Thế rất đáng chết, người đắc tội phải hai người, tôi và Vưu Tố Cầm muốn giết hắn cũng hẳng phải chuyện ngày một ngày hai."

      "Tâm ̣a người đàn bà Vưu Tố Cầm này cũng rất là ác đấy."

      "Bà ta? Bà ta phải là người phụ nữ bình thường đâu. Chắc cũng biết bối cảnh của bà ta nhỉ, lấy một người đàn ông hơn mình tới mười mấy tuổi, dốc sức trèo lên cành cao. Aiiii, ai cũng rằng phụ nữ trong giới giải trí đều là hầu ngủ mà vươn lên, phần tử trí thức như bà ta thế mà cũng cùng một dạng đấy, có khi còn hơn thế nữa. Bà ta ngủ với bao nhiêu người đàn ông chắc bà ta cũng đếm hết được. Nhưng con người bà ta cũng thú vị lắm, mặt thì ngủ với mấy ông già lớn tuổi hơn bà ta, lừa tiền của bọn họ thậm chí là lừa lấy nhà cửa. Mặt khác lại ngủ với mấy chàng trai nhỏ hơn bà ta mười mấy tuổi, cứ như tình ́ch thực ấy, rồi bỏ tiền ra bao nuôi. Tôi thấy năm đó bà ta đối với La Thế đã có chút động lòng, nếu phải do La Thế muốn cưới Phương Châm thì sao bà ta lại giận như vậy. Tôi giết La Thế là vì muốn để cảnh sát điều tra tài chính của công ty, bà ta giết La Thế hoàn toàn là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân. Theo cái kiểu đàn ông mà bà ta có được thì ai cũng đừng mong có được ấy. Ác, rất ác."

      Hứa Minh Lượng thao thao bất tuyệt kể những chuyện xấu trong quá khứ, càng càng hăng say. Trong lúc đó, Nghiêm Túc vẫn theo phía sau , lặng lẽ mở một chiếc điện thoại khác, bấm số điện thoại của cảnh sát Sở.

      Chiếc điện thoại dự phòng cảnh sát chuẩn bị đã bị ném . hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Minh Lượng, hắn sợ liên lạc với cảnh sát. Nhưng Hứa Minh Lượng nghĩ đến một chuyện, rằng người còn có một chiếc di động khác. Ngoài một chiếc điện thoại vẫn dùng để nói chuyện với Hứa Minh Lượng thì trong xe vẫn còn một chiếc điện thoại khác.

      gửi tin nhắn cho cảnh sát Sở rồi bấm số điện thoại, để ta và cùng nghe Hứa Minh Lượng "thú nhận tội danh”. Khi Hứa Minh Lượng khoác lác về đủ loại chuyện “huy hoàng” năm đó thì ở đầu bên kia cảnh sát cũng biết hết. Hơn nữa thông qua chiếc điện thoại này của Nghiêm Túc, cảnh sát xác định được vị trí của , im lặng đuổi theo tới đây.

      Nghiêm Túc ngoảnh đầu lại nhìn một hàng xe đằng sau, biết rõ những chiếc xe kia đều là xe của những cảnh sát thực hiện nhiệm vụ. Chẳng những giúp Hứa Minh Lượng cắt đuôi cảnh sát Cao, mà còn lặng lẽ dẫn tới nhiều xe hơn.

      Bây giờ chỉ cần chờ thời cơ đến, đợi Hứa Minh Lượng dừng xe lại, lấy trao đổi với Phương Châm là được. Chỉ cần Phương Châm vừa thoát khỏi nguy hiểm, với khả năng của thì áp chế Hứa Minh Lượng chỉ như ăn bữa sáng thôi, chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa ngay.

      Thâm chí xuyên qua tấm kính phía sau xe Hứa Minh Lượng, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ngồi hàng ghế sau. Đây hẳn là Phương Châm, cơ thể mảnh mai, mái tóc dài mềm mại, ngồi im nhúc nhích.

      Khi Nghiêm Túc nhìn hình bóng kia, tim khỏi đập nhanh hơn một nhịp. và Phương Châm cách nhau gần như vậy, gần như chỉ thiếu một chút thôi là có thể chạm vào được. Bây giờ tình hình trở nên tương đối có lợi với bọn họ, Hứa Minh Lượng đã là ba ba ở trong rọ, dù có cánh cũng khó thoát được.

      Nhưng dường như Hứa Minh Lượng ý dừng xe lúc này. vẫn vừa nói chuyện đâu vừa nhấn chân ga chạy như bay quốc lộ, trong đầu chỉ toàn là vụ cháy 5 năm trước. Hôm nay đặc biệt xúc động, bởi chính vì vụ cháy đó đã dường như thay đổi cuộc đời hắn.

      hận La Thế, đồng thời cũng hận chính mình.

      "Ai, tới đến đây đúng bước sai ngàn bước sai. Nếu năm đó tôi tham lam như vậy, hủy họa Cự Hoa, chắc La Thế nghi ngờ tôi, tôi cũng chẳng cần phải giết hắn. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày tôi giết hắn, tôi đến công ty tìm hắn, chất vấn có phải muốn báo cảnh sát bắt ta . Thằng nhóc này rất chảnh, chút tình cảm em cũng chẳng màng, mặc kệ tôi khuyên thế nào đều vô dụng, nhất quyết báo cảnh sát là được. Đã là đàn ông, ai mà nóng tính, bất nhân như vậy tôi đương nhiên cũng phải đành bất nghĩa thôi, đấm đấm vào mặt hắn. Kết quả, thằng nhóc này chưa từng lăn lộn, mới đấm một đấm đã suýt ngất . Tôi thấy hắn động đậy gì còn tưởng hắn chết rồi, cân nhắc nên làm thế nào thì Vưu Tố Cầm đến, khuyến khích tôi châm lửa đốt hết chứng cớ. Lúc đó tôi suy nghĩ, khắp phòng đầy dấu vân tay của tôi, đúng là đốt được. Thả một mồi lửa thiêu cháy hắn."

      "Mạng cũng coi như tệ, việc này năm đó được cho là tự sát, chẳng ai nghĩ theo hướng mưu sát cả."

      "Cái này thì phải trách La Thế thôi." Hứa Minh Lượng đắc chí, trong giọng điệu lộ ra tia đắc ý, "Ai bảo khi đó hắn chết tử tế chết còn có cái chứng u buồn gì đấy. Công ty phá sản, mất mất, chứ còn trầm cảm cái gì. Cả ngày la lối muốn tự sát. Trước đó, hắn muốn nhảy lầu tự sát ở nhà gì gì đó đều báo cảnh sát, làm ba mẹ hắn sợ chết khiếp. còn viết cả di thư, tất cả những thứ giả vờ giả vịt kia đều muốn sống nữa, muốn đập đầu chết, muốn nhảy sông tự tử, còn muốn muốn gì gì đó. Cho nên khi chuyện này vừa xảy ra, cảnh sát điều tra hồi lâu mà chẳng tìm ra được manh mối nào, nên đã kết luận là tự sát. Nếu La Thế biết đây đều do hắn tạo nghiệt thì chắc là tức chết mất. Hắn tỏ ra đau khổ như vậy lại làm tôi trở nên có lợi hơn, tôi còn phải cảm ơn hắn nữa ấy chứ."

      Đến lúc này, cuối cùng Nghiêm Túc cũng biết sự thật cái chết năm đó của La Thế. Thì ra tình lại phức tạp như vậy. May mắn là Phương Châm ngủ, nếu tỉnh lại nghe được lời này của Hứa Minh Lượng, biết sẽ cảm thấy thế nào? Có phải sẽ áy náy đến mức hận thể nhảy xuống xe tử tự?

      Con người Phương Châm chính là như vậy, khi đã rồi sẽ có chút liều lĩnh. Năm đó, vì La Thế mà tới giết , sau này biết vì thế mà mất một quả thận đã vô cùng áy náy. Thậm chí Nghiêm Túc nghĩ rằng nên nói cho biết nguyên nhân cái chết của La Thế làm gì, nếu , biết sẽ lại làm ra chuyện gì nữa. Có thể giống như trong kịch bản của Quỳnh Dao vậy, rất xin lỗi xứng rồi cái linh tinh ngu ngốc gì đó, sau đó mình lặng lẽ kéo valy bỏ .

      Nghiêm Túc chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ một gái như vậy, càng ngoài ý muốn hơn chính là sau khi đã rồi thì tình cảm lại sâu đậm đến vậy. Đột nhiên đã có thể hiểu được hành động năm đó của Phương Châm.

      Khi đó, nhất ̣nh cũng rất La Thế, thấy người trong lòng chi còn lại một đống tro tàn, dù là ai thì cũng sẽ chịu kích thích lớn. Thêm cả chuyện sinh non, cơ thể và tinh thần cùng lúc gặp đả kích lớn, mới có thể khiến hành động điên cuồng như vậy.

      Nghĩ đến đây, Nghiêm Túc nắm chặt tay lái, cả người hít hơi sâu.

      hỏi Hứa Minh Lượng: " tính đâu vậy? Bao giờ mới lấy tôi trao đổi cho Phương Châm?"

      " đừng vội, tôi cũng rất muốn nhanh nhanh trao đổi cho rồi. Nhưng tôi sợ chiếc xe cảnh sát phía sau chịu buông tha, tôi vừa dừng lại thì bọn họ sẽ xông lên, vậy thì khó coi lắm. Đừng đến mức ép tôi và Phương Châm phải cùng chết.”

      "Được, để tôi nghĩ cách cắt đuôi chiếc xe đó."

      Nghiêm Túc vừa dứt lời, cảnh sát Sở ở đầu bên kia liền rõ ràng. ta lặng lẽ phân phó cảnh sát Cao nghĩ cách tìm một sự ́ nhỏ, giả vờ như đã bị cắt đuôi, để Hứa Minh Lượng băn khoăn.

      Hứa Minh Lượng chỉ biết là xe của cảnh sát Cao theo phía sau xe hắn, hề nhận ra những chiếc xe còn lại. Khi chạy qua một đoạn đường hoang vắng nào đó, thì lốp của xe cảnh sát Cao đột nhiên bị trượt, giống như là do né cái gì đó, mất phương hướng tông vào dải phân cách đường, xe lập tức dừng lại.

      Động tĩnh này cả Hứa Minh Lượng và Nghiêm Túc đều phát ra. Hứa Minh Lượng còn chưa phục hồi lại tinh thần, chợt nghe Nghiêm Túc cười : "Vận khí cũng tệ nhỉ, xe cảnh sát gặp tai nạn giao thông rồi, nhất ̣nh là chẳng để ý nữa đâu. Trước tiên tìm một chỗ dừng xe đã, thả Phương Châm ra, tôi làm con tin cho . À mà để tôi gọi cho cấp dưới, nhanh chóng hoàn thành tốt chuyện của ."

      Trong đầu Hứa Minh Lượng loạn tưởng hỗn loạn, biết là phấn khích hay lo lắng. Vừa nghe lời nói của Nghiêm Túc hắn ta bất giác phanh xe, muốn chậm lại để xem xét địa hình xung quanh, tìm nơi kín đáo trao đổi con tin.

      Kết quả, khi đạp phanh, trong lòng hơi hồi hộp, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu: Người đàn bà Vưu Tố Cầm ác độc này, thế mà muốn giết diệt khẩu.

      My Nam Anh, Suuuly, linhdiep176 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      thế ngồi trong xe là ai nhỉ? hình nộm à?
      tên hứa minh lượng chết chắc rồi. chờ phương châm lên sàn, hôn nam chính xong hết phim chứ.hehe
      Người ngoài hành tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :