1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tra nam giờ mới xuất , tình cờ và cũng bất ngờ, hờ hờ
      Người ngoài hành tinh thích bài này.

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 57. Bẫy

      Biên tập: Lão F

      Tay Phương Châm run lên, chút cà phê trong tách tràn ra ngoài.

      Bên tai tràn ngập giọng Lâm Thụy an ủi : "Quên thôi Phương Châm, giờ hãy nghĩ thoáng hơn. Đàn ông đều cùng loại cả, từ khi sinh ra đã thể thay đổi được. Hứa Minh Lượng là như thế La Thế cũng vậy. trắng ra là vì tiền. Lúc Vưu Tố Cầm còn trẻ rất xinh đẹp, nhưng bây giờ cũng chẳng ngăn nổi mà bắt đầu già . đừng nhìn cái khuôn mặt như gần ba mươi của bà ta làm gì, da thịt người đều bị nhăn nheo hết cả rồi. Đám đàn ông cũng chẳng phải bọn ngu, cho rằng những tên đàn ông đó vừa ý con người bà ta sao? Cũng chỉ vì vừa ý tiền của bà ta thôi. Người phụ nữ này chẳng cần có bản lĩnh gì khác, chỉ cần có bản lĩnh kiếm tiền là đủ rồi. Nghe chồng của bà ta có khả năng làm ra tiền, cứ cung cấp cho bà ta hoang phí bao nuôi mấy tên chó săn trẻ tuổi. Đúng rồi, chồng bà ta lớn tuổi hơn bà ta ít, chuyện này có biết ?"

      Trong đầu Phương Châm rất rối loạn, lời nói của Lâm Thụy đều nghe được, nhưng chắc là do có quá nhiều thông tin nên nhất thời tiêu hóa nổi. Cuối cùng, đối phương hỏi vấn đề kia cũng muốn trả lời, chỉ hỏi ngược lại câu: "La Thế và giáo... Vưu Tố Cầm ở chung với nhau bao lâu rồi vậy? Khi chúng tôi đính hôn, bọn họ ở bên nhau rồi sao?"

      "Dĩ nhiên. Hứa Minh Lượng từng với tôi, năm đó La Thế có thể chèo lái được Cự Hoa, công lao của Vưu Tố Cầm . Mấy chục vạn của ta lúc lập nghiệp, phần là tiền trong nhà, phần khác chính là do ngủ với Vưu Tố Cầm mà có được."

      đến đây, Lâm Thụy che miệng lại, tự biết mình lỡ lời. Hôm nay, ấy cực kỳ tức giận, sau khi ra khỏi khách sạn muốn tìm chút chuyện gì đó làm giết thời gian, vốn định uống tách cà phê xong mua sắm, ngờ lại gặp được Phương Châm, dứt khoát ngồi xuống trò chuyện với . Mặt khác, cảm thấy Phương Châm có quyền được biết chuyện này. Khi còn sống, La Thế làm việc có lỗi với như vậy, còn làm cho Phương Châm tù vì ta, rất đáng.

      Phương Châm cũng thấy đáng, sớm biết La Thế là người như vậy, nhất ̣nh vì ta mà làm đau Nghiêm Túc. thậm chí còn nên gả cho ta. Vốn dĩ là do quý trọng tình cảm với ta nhưng mà tất cả đều là giả dối, ngẫm lại, thế mà và giáo Vưu lại có chung người đàn ông, thật ghê tởm. Khi bọn họ cởi đồ ôm nhau giường có phải còn bàn luận tới ? Rốt cuộc trong lòng La Thế là cái gì?

      Phương Châm cảm thấy bản thân mình đúng là đáng chê cười.

      ngẩng đầu nhìn Lâm Thụy, chưa từ bỏ ý định hỏi tới cùng: "Những lời đều là sự sao?"

      "Đương nhiên là , tin có thể tìm hiểu xem. Loại chuyện này phụ nữ luôn luôn là người cuối cùng thế giới biết được. Chính tôi là như vậy, Hứa Minh Lượng quen Vưu Tố Cầm bao nhiêu năm, thế mà đến bây giờ tôi mới biết. Đây cũng là do em tốt của nhìn nổi nữa mới lặng lẽ cho tôi biết. tìm bạn bè tốt của La Thế khi còn sống hỏi thử, hỏi được mười phần cũng hỏi ra được tám chín phần."

      Phần lớn bạn thân của La Thế Phương Châm đều quen, người được xem là có quan hệ tốt nhất cũng chỉ có mỗi Thẩm Khiên. Cho nên hôm đó, sau khi chia tay Lâm Thụy, Phương Châm do dự nửa ngày mới quyết định gọi cho Thẩm Khiên.

      Sau khi Thẩm Khiên nhận điện thoại, đầu tiên là trầm mặc vài phút, sau đó mới thấp giọng : "Xin lỗi Phương Châm, phải ́ ý gạt em."

      "Còn phải ́ ý, ràng là cố ý gạt tôi." Giọng của Phương Châm nghe có vài phần ủ rũ, "Cho nên, chuyện này biết từ sớm?"

      "Cũng phải sớm, khoảng bao lâu sau khi các em đính hôn, do vô ý mới phát được. La Thế với người khác chưa biết, nhưng cậu ấy với . Chắc cậu ấy cảm thấy quan hệ của với Mỹ Nghi khá thiết nên sợ rằng việc này cuối cùng cũng truyền đến tai em, cho nên cũng khá đề phòng . Nếu phải do vô ý bị bắt gặp, chắc có khi đến bây giờ cũng biết."

      Đầu bên kia điện thoại Phương Châm trầm mặc . biết nên cái gì. Thẩm Khiên thấy lời nào hơi sốt ruột, nên gọi vài tiếng. Cuối cùng Phương Châm thản nhiên : "Được rồi, tôi biết, chuyện này vẫn nên cảm ơn , tôi cúp trước."

      "Em đợi , Phương Châm. Em hãy nghe , chuyện quá khứ cứ để nó qua , đừng bận tâm nữa. biết tâm trạng của em bây giờ, nhất định em rất hối hận 5 năm trước làm Nghiêm Túc bị thương còn hại mình tù. ra cho tới bây giờ, quan tâm em như vậy, mặt đúng là vì thích em, mặt khác cũng chính vì cảm thấy áy náy. hối hận năm đó sớm cho em biết chuyện này, nếu sớm như em , chắc em làm chuyện điên rồ."

      "Chuyện này cũng trách được. Tôi biết sợ tôi đau lòng, dù sao La Thế bây giờ cũng còn, nói những điều đó nữa chỉ càng làm tôi buồn hơn. Chắc chắn cũng đoán được tôi giết người. Tất cả đều là lỗi của tôi. Cám ơn , Thẩm Khiên, cám ơn đến bây giờ vẫn đối tốt với tôi."

      Lời này nghe như có ý từ biệt. Trong chốc lát, Thẩm Khiên cảm thấy sốt ruột, trực tiếp hỏi tới: "Bây giờ em ở đâu?"

      "Tôi ở thành phố S, cần đến tìm tôi."

      "Nhắc tới chuyện này cũng có chuyện muốn hỏi em, nghe Mỹ Nghi em làm nhân viên tiếp tân ở Thâm Lam, nhưng gần đây có vài lần đến Thâm Lam lại thấy em. Em đâu, lại đổi việc nữa à?"

      ", bây giờ tôi ở Hongkong, làm phiên dịch, cũng là công việc ở Thâm Lam.”

      "Vậy à, ra em ở Hongkong. hỏi em Phương Châm, làm thế nào mà em biết được chuyện của La Thế, ai cho em biết?"

      Phương Châm cũng giấu diếm, đem chuyện hôm nay gặp Lâm Thụy ra, thuận tiện còn kể luôn chuyện ấy đến bắt gian Hứa Minh Lượng. Cuối cùng, Phương Châm hỏi: " có quen Hứa Minh Lượng ? ta là họ của La Thế."

      "Có quen." Thẩm Khiên dừng chút lại , "Phương Châm, em đồng ý với , được suy nghĩ bậy bạ. Bây giờ em hãy tắm, sau đó ngủ giấc ngon, cứ xem tất cả như cơn ác mộng, tỉnh dậy cũng qua hết rồi."

      Phương Châm nghĩ rằng chuyện này sao có thể quên được? Nếu đây chỉ là cơn ác mộng, nó lại quá dài, quá giống . Nhưng để cho Thẩm Khiên lo lắng, Phương Châm vẫn mở miệng đồng ý, sau khi cúp điện thoại ngồi ngẩn người một mình.

      Cũng biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ánh sáng trong căn phòng tối dần, Nghiêm Túc đến tìm ăn tối tinh thần mới hồi phục lại.

      Nghiêm Túc vừa vào cửa cảm thấy bầu khí được bình thường. Cả căn phòng rất tối, phòng khách có ai, nhìn quanh vòng mới phát Phương Châm ở trong phòng. mình ngồi bên giường, như suy nghĩ chuyện gì đó, tấm rèm cửa nửa mở nửa khép, trong phòng mở ngọn đèn nào cả, tầm nhìn cao.

      Bình thường, loại tình huống này cho thấy tâm tình của chủ nhân căn phòng chắc chắn khó chịu.

      Nghiêm Túc đứng ở cửa nhìn Phương Châm lúc, sau đó mới đưa tay mở đèn. Trong phòng nháy mắt sáng choang, Phương Châm mới từ trong đờ đẫn tỉnh táo lại. nhìn Nghiêm Túc, miễn cưỡng kéo khóe miệng: " xong việc rồi sao?"

      "Vẫn chưa, ăn cơm xong lại làm tiếp."

      "Vậy làm việc , em ăn cơm mình là được rồi ạ."

      Nghiêm Túc đến bên người , đưa tay sờ đầu : "Có phải xảy ra chuyện gì ?"

      "Cũng có chút chuyện." Phương Châm vỗ trán, "Trong lòng em có chút loạn, em muốn yên tĩnh chút được ?"

      "Có thể. Vậy bữa tối em muốn ăn gì, cho người đưa đến."

      "Em muốn ăn cháo, thanh đạm chút là được rồi."

      "Được." Nghiêm Túc săn sóc hỏi thêm Phương Châm nguyên do, lấy di động ra gọi cho Viên Mộc, ấy sắp xếp bữa tối cho Phương Châm. Sau khi cúp điện thoại ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn Phương Châm. Hai người đều trầm mặc. Cuối cùng Nghiêm Túc nghiêng đầu tới, hôn nhẹ một cái bên môi Phương Châm, rrooif lập tức đứng dậy, sau khi vỗ vỗ bả vai xoay người rời .

      Phương Châm vẫn duy trì tư thế nhúc nhích như trước, tự điều chỉnh tâm tình của mình. Đương nhiên là khổ sở, nhưng mà hơn nữa, trong lòng hình như có một cảm xúc gì đó khác. Chẳng lẽ là may mắn sao? Bởi vì nghe La Thế từng phản bội , cho nên bây giờ ở cùng chỗ với Nghiêm Túc trong lòng cũng có gánh nặng sao?

      Vấn đề này tạm thời trả lời được.

      Trong lúc suy nghĩ của rối loạn, người đưa cơm đến gõ cửa. Phương Châm tạm thời thu lại tâm tình rối rắm lại, chuyên tâm ăn tối. Chỉ là trong khi ăn, trong đầu lại nhớ đến chuyện: "Chuyện này Nghiêm Túc có biết ?"

      Khi ở làng du lịch, Nghiêm Túc muốn chứng minh cho thấy cái chết của La Thế liên quan đến mình. Nếu như vậy, nhất định điều tra bối cảnh của La Thế, lấy năng lực của mà tra được quan hệ của La Thế và Vưu Tố Cầm sao?

      Mà nếu biết, sao lại với ?

      Chiếc thìa Phương Châm cầm khẽ nghiêng nghiêng trong trung, cháo chậm rãi rơi vào trong bát cũng chẳng để ý đến, sau cùng lại ăn vào một thìa khí.

      nghĩ ra dụng ý của Nghiêm Túc. phải muốn chứng minh với sao, vậy vì sao tra được cái gì đó lại với ?

      Phương Châm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ, lúc này chắc Nghiêm Túc vẫn còn bận. Con người là như vậy, hoặc là chơi thật thoải mái hoặc là toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc. Hôm nay, phải làm việc, nếu đến mười mười hai giờ dừng lại. Phương Châm chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kì của mình, tùy tiện ăn cho xong bát cháo.

      Sau khi ăn xong, Phương Châm rửa bát, bởi vì yên lòng nên thiếu chút nữa làm vỡ chén. Sau đó lại bật TV lên giết thời gian. Mấy ngày gần đây luôn rất bận, thời gian xem TV cũng chẳng có. Vốn dĩ còn nghĩ tối nay được rảnh rỗi chút tìm bộ phim điện ảnh để xem, kết quả bây giờ dư dả lượng lớn thời gian lại chẳng có chút tâm tư nào cả, chỉ một lòng ngóng trông Nghiêm Túc nhanh nhanh quay về.

      TV phát cả đêm, cái gì Phương Châm cũng chẳng xem vào. Ánh mắt chỉ tập trung qua lại giữa màn hình và đồng hồ treo tường, nhìn kim giờ cạch cạch di chuyển. Đến khoảng chừng mười giờ, rốt cuộc Phương Châm kềm chế được nữa, dứt khoát tắt ti vi, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

      Sau khi tập trung nghe xong hai mươi phút mà nghe thấy động tĩnh gì, Phương Châm nghĩ có phải Nghiêm Túc đã về từ sớm rồi , do mình mở TV nên nghe thấy tiếng đối phương mở cửa? Vì thế đứng dậy ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng bên cạnh.

      Sau khi gõ vài cái mà có ai ra mở cửa, Phương Châm lại muốn nhìn xuyên qua khe cửa xem xem bên trong có ngọn đèn nào . nhìn quanh hành lang, phát chung quanh im ắng như tờ, bóng người cũng có, vì thế đã quỳ xuống, lại gần khe cửa nhìn vào bên trong.

      Tối hôm đó, khi Nghiêm Túc làm việc xong trở về phòng, còn chưa tới cửa nhìn thấy ở phía xa xa là Phương Châm quỳ vểnh mông ở nơi đó. Lúc ấy, trong lòng nghĩ, người phụ nữ này muốn làm gì, phải là phải bình tĩnh sao? Chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc bình tĩnh.

      bình tĩnh cả buổi tối, ra chỉ là suy nghĩ đổi thành tư thế nào tốt hơn để hấp dẫn mình thôi sao?

      -------------------------------------------------------------------------------

      Nghiêm Túc mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn sờ mông Phương Châm, đàng hoàng bước tới, khom lưng kề sát vào bên tai Phương Châm.

      "Muộn như vậy còn tìm có việc gì?"

      Phương Châm vừa quay đầu, ngay lập tức đối mắt với Nghiêm Túc. Nghiêm Túc đúng lúc đứng dậy, vừa kịp tránh khỏi cố "chạm vào nhau". Phương Châm vô thức sờ sờ mũi, lúng túng đứng dậy khỏi mặt đất.

      "Em muốn xem xem có ở trong phòng , biết trở lại chưa."

      Nghiêm Túc mỉm cười, ấn mật mã phòng mời Phương Châm vào: "Có chuyện tìm cứ gọi điện thoại là được, qua tìm em. Ăm tối chưa?"

      "Ăn rồi ạ. Còn sao?"

      " cũng ăn rồi." Sau khi vào phòng, Nghiêm Túc cởi áo khoác, thuận tiện quan tâm săn sóc Phương Châm, "Uống chút gì ?"

      " cần ạ."

      "Một ́c nước ."

      đợi Phương Châm từ chối, Nghiêm Túc rót cho ly. đặt cái ly xuống bàn trà ngay trước mặt Phương Châm, sau đó ngồi xuống bên cạnh : "Em tìm là có chuyện muốn với phải . Em , cho nghe xem kết quả em bình tĩnh cả buổi tối là gì nào?"

      "Có chút chuyện liên quan đến La Thế em muốn hỏi ."

      "La Thế? Chuyện của ta hẳn là em phải hơn chứ, sao em lại hỏi ?"

      Phương Châm quay qua nhìn Nghiêm Túc, đôi mắt tỏa sáng, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Nghiêm Túc: " còn nhớ khi ở làng du lịch từng gì với em ? chứng minh cho em thấy cái chết của La Thế liên quan đến . qua mấy tháng rồi, có tiến triển gì chưa?"

      Đối mặt với Phương Châm gần sát, Nghiêm Túc bình tĩnh: "Trước mắt chưa có gì cả, chuyện này điều tra trong chốc lát được ràng."

      Nghiêm Túc cũng , thực tế tra được ít chuyện này nọ. Ví dụ như lúc ấy, có một lần công ty La Thế kinh doanh tốt rơi vào lũng đoạn, nhưng đó phải là nguyên nhân chủ yếu làm công ty phá sản. Nguyên nhân thật sự chính là lúc ấy công ty một quỹ đáng kể được sử dụng rõ mục ́ch. Một lượng vốn lưu động lập tức bị cắt xén bớt, đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến phá sản của Cự Hoa.

      Nhưng khi La Thế qua đời, tất cả các khoản của công ty đều cháy hết trong trận hỏa hoạn, vì thế 1 khoản tiền lớn của công ty đã chi vào trận hoả hoạn lớn đó. Nên nếu Nghiêm Túc điều tra tiếp nữa nhất định sẽ có khó khăn. phải là thể, nhưng chắc chắn tốn ít thời gian.

      Nghiêm Túc muốn kể cho Phương Châm nghe những chuyện này, bởi vì vẫn chưa đủ chứng cứ. Lấy quan hệ của hai người bọn họ bây giờ, chỉ cần nói đến chuyện của La Thế thì phải thật cẩn thận, nếu sơ suất một chút sẽ làm cho Phương Châm cảm thấy phản cảm. Dù sao là người của , có đề cập hay đề cập đến khoản nợ dai dẳng La Thế kia thì cũng có ý nghĩa gì đâu?

      Nhưng với thái độ của Phương Châm hôm nay, dường như biết gì đó, có vẻ như muốn ngả bài với vậy.

      Nghiêm Túc lời nào, cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Châm như vậy. đợi đối phương mở miệng, loại tình huống rõ ràng như trước mắt này, nói càng ít thì xác suất nói sai sẽ càng ít.

      Phương Châm cũng chẳng giấu giếm, trực tiếp nói ra hết tất cả: "Trước kia em từng với về người đàn ông bị bắt gian hôm nay, ta là Hứa Minh Lượng. Người thuê phòng chung với ta là giáo sư Vưu, vợ của giáo sư Lô. Mà bắt kẻ thông dâm kia là Lâm Thụy, bạn của Hứa Minh Lượng. Xế chiều hôm nay, em đụng mặt Lâm Thụy, ấy cho em biết hết tất cả."

      " ấy gì đó với em?"

      "Chuyện tra ra được thì ấy cũng tra ra được. Nhưng chắc chuyện tra được còn nhiều hơn chuyện ấy biết. Nghiêm Túc, còn tính gạt em nữa sao?"

      " chỉ vì mong em có gánh nặng trong lòng." Nghiêm Túc vươn tay, kéo Phương Châm vào lòng, "La Thế chết cũng sáu năm rồi, chuyện quá khứ em đừng lo nghĩ nữa. Bây giờ lại truy cứu chuyện năm đó ta phản bội em ra chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta đều nên nhìn về tương lai phía trước của mình, cố gắng sống thật tốt cho cuộc sống của chính mình."

      "Nhưng em vì người đàn ông này mà bỏ mất 5 năm thanh xuân. Em còn tù vì ta, đến cuối cùng người khác lại với em, ra ta chung thủy với em, khi ta đến với em ta còn có người phụ nữ khác bên cạnh. Người phụ nữ kia lại là giáo sư mà bọn em vẫn luôn kính nể. Chuyện này rất mỉa mai, quả em biết nên cái gì cho phải."

      " ra cái gì cũng chẳng cần , cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được. Nếu như dao 5 năm trước, chúng ta cũng đoạn duyên phận như này. Cẩn thận ngẫm lại, ra vận mệnh luôn công bằng, có mất cũng có được." Nghiêm Túc vừa , vừa khẽ vuốt lưng Phương Châm, dùng cách này trấn an cảm xúc của , "Chuyện này ngay từ đầu điều tra về La Thế tra ra được. Nhưng lúc ấy sợ em khổ sở nên . Đặc biệt, Vưu Tố Cầm này cũng đã điều tra, bà ta và cái chết của La Thế hẳn là có liên quan gì. Cho nên hi vọng chuyện này cứ như vậy mà chìm vào quá khứ."

      "Nhưng em hại mất quả thận."

      " sao cả, cứ xem như tặng cho người cần dùng là được. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của . Chuyện ấy chắc là tối qua em hiểu , đêm qua và sáng nay, cảm thấy em đối với phương diện năng lực nào đó của chắc cũng chẳng nghi ngờ gì đâu nhỉ. Nhưng nếu còn đủ 2 quả thận, chừng càng mạnh mẽ hơn, chắc sẽ làm em xuống được giường luôn đấy."

      Vốn là Phương Châm còn khổ sở, vừa nghe nói mặt lộ ra ý cười xấu hổ. Ngẫm lại trước sau làm năm lần, năng lực của Nghiêm Túc phải là nói dối. Đặc biệt là một người từng có kinh nghiệm phương diện này như Phương Châm, càng có thể nhận ra được một người đàn ông được hay được. Nghiêm Túc chắc chắn thuộc kiểu được, hơn nữa còn là một người làm rất tốt, ngày hôm qua, có vài lần Phương Châm cảm thấy bản thân mình như sắp chết chiếc giường kia. Người đàn ông này quả thực quá mạnh mẽ, vừa nghĩ đến bộ dạng khi điên cuồng, Phương Châm cơ hồ có chút sợ hãi.

      Nhưng càng sợ cái gì cái đó lại ập đến, Nghiêm Túc vừa chuyện vừa khẽ vuốt lưng , vỗ vỗ về về có cảm giác. Cả người Phương Châm tựa vào lòng , có thể tinh tường cảm giác được biến hóa cơ thể . Tựa như con mãnh thú dần dần thức tỉnh, trong nháy mắt nó mở cái miệng đầy máu của nó ra.

      Cơ thể Phương Châm cứng đờ, nhịn được hơi co quắp. Biến hoá này của lập tức bị Nghiêm Túc phát được, tay đặt lưng khách sáo chút nào trượt xuống phía dưới tìm kiếm, trực tiếp ấn hông .

      "Làm việc cả ngày rất mệt, bây giờ cũng là lúc thư giãn nghỉ ngơi rồi."

      Phương Châm nhanh chóng nhảy dựng lên: " muốn tắm sao? tắm ."

      ", phòng tắm cũng được. Cho em chọn, sô pha hay bồn tắm, chọn trong hai ."

      Câu hỏi trực tiếp như vậy quả làm Phương Châm rất xấu hổ. nhịn được lắc đầu: " chọn cái nào có được ạ?"

      "Em xem?"

      Khi Nghiêm Túc chuyện thậm chí còn tắt ngọn đèn lớn , chỉ để lại hai ngọn đèn đặt dưới đất y như khi làm việc, làm cho khí mờ ảo tràn ngập khắp phòng khách.

      "Nếu là em, chọn sô pha. Bồn tắm rất cứng, nên dễ đụng bị thương. Da của em lại quá mềm, cẩn thận lại bị tụ máu, đau lòng."

      Nghe xong lời này Phương Châm vô thức sờ cổ. quên mất chuyện dấu hôn, ngày hôm qua Nghiêm Túc để lại dâu tây khắp người , thế mà hôm nay lại mặc áo sơ mi trễ ̉ khắp nơi.

      Đột nhiên Phương Châm rất muốn chết, ngày hôm nay dự đoán được.

      Nghiêm Túc nhìn động tác sờ ̉ của lại nhịn được nuốt nước miếng một cái, máu trong cơ thể nháy mắt sôi trào. Người phụ nữ này có biết mình làm gì , động tác lơ đãng này của đúng thật là thử thách to lớn với ý chí của đàn ông mà. Sau khi tách ra từ giữa trưa, vẫn luôn nhẫn nại, lấy công việc làm tê liệt cảm giác khát vọng . Lúc này, rốt cuộc nhịn được nữa, lập tức nhào tới, phen kéo lấy Phương Châm, đẩy mạnh vào trong sô pha, hai ba cái lột sạch .

      Từ ngày hôm qua, thân thể này thuộc về . Hơn nữa, vài chục năm sau, đều chỉ thuộc về mình .

      Phương Châm thể cự tuyệt, chỉ có thể ôm chặt cổ đối phương, uốn éo cơ thể thuận theo , cố gắng làm cho mình và Nghiêm Túc hợp hai làm , từ thể xác đến đến linh hồn đều đạt tới thống nhất hoàn mỹ nhất.

      Vì thế đêm hôm đó, Phương Châm lại cảm thấy bản thân mình quá điên cuồng.

      Sao lại có thể tin lời của Nghiêm Túc chứ? Ngu ngốc cho rằng sau khi xong việc sô pha sẽ bỏ qua cho mình. nhất ̣nh là một con heo. Câu nói kia của Nghiêm Túc thật ra nghĩa là: sô pha hay bồn tắm, cái nào trước, chọn trong hai .

      Vì thế sau khi đại chiến một trận sô pha, Nghiêm Túc lấy cớ ôm tắm, lại ôm làm một hồi trong bồn tắm. Sau khi hai người ra khỏi bồn tắm, lại dán lên lớp gạch men lạnh lẽo điên cuồng vận động thêm một phen nữa.

      Đến cuối cùng, Phương Châm khàn cả họng, ý thức cũng mơ hồ, thậm chí còn cảm thấy mình bị hôn mê tạm thời, tùy ý cho Nghiêm Túc xoa tròn bóp bẹp , mãi cho đến khi ôm về giường nhẹ nhàng thả xuống.

      Ngày hôm sau, Phương Châm dậy nổi khỏi giường.

      Khi khó khăn xoay người giường thì suy nghĩ, có lẽ lựa chọn ở cùng một chỗ vơi Nghiêm Túc là một quyết định sai lầm. người đàn ông tinh lực dồi dào phải một người lương thiện. Đàn ông có lẽ sướng đủ, nhưng cuộc sống của người phụ nữ bị đặt dưới thân sẽ khá thảm.

      Nghiêm Túc vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc ra thấy Phương Châm nằm nghiêng người ngây ngẩn. lại gần in lên trán đối phương một nụ hôn, hỏi: "Sao vậy, suy nghĩ chuyện gì?"

      "Nhớ ."

      "Thật ? Có tiến bộ, nhanh như vậy đã biết điều chỉnh tâm tình tiến vào trạng thái đương."

      Phương Châm hắc tuyến đầy mặt: "Lời em nói còn chưa hết đâu. Em muốn nói, em suy nghĩ sao lại tinh lực dồi dào như vậy, thấy mệt sao?"

      đương nhiên phải mệt chứ. Nhưng đã dành dụm nhiều năm nên luôn muốn phóng túng một lần. Xin lỗi em, mấy ngày nay đã làm em mệt rồi. Vậy hôm nay cho em một nghỉ thế nào?"

      "Còn nghỉ?" vẫn còn trong giờ làm việc, nếu còn tiếp tục như vậy thì chính là loại người làm mà vẫn nhận lương rồi.

      Nghiêm Túc lại cho là đúng: "Có liên quan gì sao. Bây giờ mọi người đều đã biết quan hệ của hai người chúng ta, cần giấu giếm gì cả. Em là bạn , làm mà ở nhà nghỉ ngơi cũng chẳng có ai dám nhiều lời."

      "Nhưng em muốn làm cho người ta cảm thấy em bị bao dưỡng." Phương Châm xong muốn đứng dậy khỏi giường, kết quả vừa động đã tác động đến cơ bắp toàn thân, đau đến mức thoáng giật giật.

      Nghiêm Túc trực tiếp ấn trở lại giường: "Được rồi, em vẫn nên nằm nghỉ thì hơn. Bất kể là bao nuôi hay làm thuê, thì hôm nay em cũng làm được. Người làm ra kết quả này là , cho nên em cần gánh trách nhiệm nào cả. Cứ coi như ông chủ bồi thường cho em là được."

      Phương Châm buồn bực nằm giường, 3 cầu trước kia đặt ra cho Nghiêm Túc đã hoàn toàn trở thành đồ trang trí. Còn chưa tới tuần, khác gì đống giấy vụn hết rồi.

      càng ngày càng cảm thấy, hành trình đến Hongkong này căn bản chính là cái bẫy do Nghiêm Túc chuẩn bị kĩ càng.
      Suuuly, seattle, Dinhloan8 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Giờ chị bị ăn nát cả xương, kaka
      seattleNgười ngoài hành tinh thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      thôi xong. nín nhịn bao năm...trai mới khai cho hưởng hết đấy nhé Phương Châm!
      Người ngoài hành tinh thích bài này.

    5. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 58. Chất vấn

      Biên tập: Lão F

      Ngày hôm sau, cả người Phương Châm đau nhức, xuống giường có hơi khó khăn.

      Bây giờ, cũng khá buông thả, rất nhiều chuyện là ván đóng thuyền, lại xoắn xít cũng chẳng ích gì. Như chuyện La Thế phản bội , ta qua đời cũng sáu năm rồi, còn có thể làm gì, lôi xác ta từ trong quan tài ra rồi đánh một trận sao? Còn có quan hệ của với Nghiêm Túc, nếu tới bước này, hối hận cũng vô ích. Có lẽ từ dao đâm năm đó ̣nh trước, hai người bọn họ đời này bỏ được, mà trốn cũng thoát.

      Phương Châm giùng giằng ngồi dậy khỏi giường, sờ sờ cơ bắp và xương khớp đau nhức khắp người, trong lòng thầm mắng Nghiêm Túc là tên khốn khiếp. Cho dù đã đam một dao, thì bây giờ cũng nên “trả thù” như vậy chứ, đây rõ ràng là muốn “làm” chết mà.

      Bây giờ Phương Châm quả thật có chút sợ Nghiêm Túc, phải sợ đòi nợ, cũng phải sợ bức bách, mà là lo lắng cho cơ thể nhắn này của mình chống đỡ được mấy ngày nữa. Cứ chơi tiếp như vậy, chẳng mấy chốc hỏng mất.

      Phương Châm sắp bị chơi hỏng mất nửa tiếng đồng hồ mới lết được từ giường xuống đến dưới đất, lung tung tìm áo khoác, khoác lên người, chậm rãi "dời" vào phòng tắm. Lúc đánh răng, nhìn khuôn mặt hơi lộ ra vẻ tiều tụy của mình trong gương thời điểm nàng nhìn trước mặt trong gương có vẻ tiều tụy chính mình yên lặng ngẩn ngơ. Vừa nãy, mới nghĩ tới chuyện kết hôn. Bây giờ, cần giải quyết chuyện này như thế nào, tựa như trở thành chuyện lớn nhất trước mặt Phương Châm.

      Chuyện hôn nhân đại đâu có thể là trò đùa, dù muốn quan tâm chuyện này thế nào nữa thì vẫn để ý đến nó. vừa đánh răng vừa nhớ đến tình cảnh tối qua, nhớ tới đoạn khi hai người tình cảm dâng trào Nghiêm Túc dán bên lỗ tai , giọng nỉ non hỏi: "Khi nào chúng ta lĩnh chứng?"

      Lúc đó, Phương Châm cũng có hơi mù mịt. Lĩnh chứng? Chuyện này đối với có ý nghĩa rất lớn, năm đó và La Thế thiếu chút nữa lĩnh chứng rồi, chỉ có mấy ngày nữa mà thôi. Nhưng kết quả thế nào, tất cả cũng chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước. Càng làm đau khổ hơn chính là, La Thế lại có thể từng lừa dối , mà vẫn sống trong lời dối đó quá ròng rã 5 năm.

      Nếu như trước khi gặp được Lâm Thụy, đối với dao của Phương Châm với Nghiêm Túc kia, vẫn chỉ là hơi hối lỗi, còn bây giờ cực kì hối hận. Vì người đàn ông phản bội mình mà làm đau người đàn ông khác, hơn nữa sự tổn thương này là sẽ theo suốt đời. Cùng với đó, còn có thể sống thêm 5 năm tốt đẹp, vì tiền án đó mà thiếu chút nữa đã chẳng thể đặt chân trong xã hội này rồi.

      Nhớ tới tình cảm ngọt ngào trước đây của và La Thế, rồi lại suy nghĩ về chuyện bên trong ai biết đằng sau tình này, Phương Châm đột nhiên cảm thấy tình là cái khỉ gì? Có phải tình cảm dù tốt đẹp đến đâu cũng chịu nổi thử thách của thời gian phải , đến cuối cùng kiểu gì cũng sẽ thay đổi.

      Nếu quả là như vậy, cần gì phải kết hôn với Nghiêm Túc nữa? Từ thời khắc lĩnh chứng kia trở sẽ phải chuẩn bị cho tốt công việc chia tay sao?

      Nghĩ đến đây Phương Châm có chút mất hết cả hứng, rốt cuộc là nói nổi nửa phần suy nghĩ kết hôn. thậm chí còn có chút hoài niệm thời gian trước kia, mình mình tuy rằng kham khổ, nhưng ít ra lại tự tại, cũng chẳng cần nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy. Nghiêm Túc đối với càng tốt, trong lòng lại càng áy náy, nhưng cũng muốn qua loa quyết định cuộc đời mình được, nói chuyện đương cả nửa ngày còn làm người ta mệt mỏi hơn cả chuyện có ai .

      Trong lòng phiền muộn, Phương Châm tốn nửa tiếng để đánh răng rửa mặt, cuối cùng chịu đựng khó chịu khắp người tới phòng ăn, lại phát ra mẩu giấy Nghiêm Túc để bàn. Nội dung rất đơn giản, một chút về lịch trình hôm nay của , để cho tự mình gọi cơm, còn nói buổi tối sẽ trở về ăn cơm tối với .

      Phương Châm vừa nghĩ đến chuyện sau khi ăn tối no nê xong, lại tiếp tục bị người đàn ông này ăn thêm mấy lần nữa, nháy mắt lại cảm thấy cả người đau nhức hơn.

      bỏ mẩu giấy xuống gọi cơm, khoảng năm phút sau có người ấn chuông cửa. thầm nghĩ tốc độ này quả thực có thể so với tên lửa, kết quả vừa mở cửa lại sửng sốt một chút.

      Đứng ngoài cửa phải nhân viên phục vụ tới đưa cơm, mà là Vương Tử và bảo mẫu của cậu, Jean. Hai người đều thẳng tắp nhìn chằm chằm , như là muốn đem nhìn ra đóa hoa.

      Phương Châm lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, đứng đó hỏi: "Làm sao vậy, tìm chị có việc gì sao?"

      Vương Tử vẫn bộ ông cụ non như trước, ngẩng đầu nói với Jean: "Dì chờ tôi ở đây, tôi vào tìm Phương Châm chuyện."

      Phương Châm có chút ngượng ngùng, để bảo mẫu đứng chờ ngoài cửa phòng mình hay cho lắm, vì thế đề nghị: "Như vậy , để cho dì ấy về phòng trước, lát nữa lại gọi dì ấy lên đón em được ?"

      Vương Tử cân nhắc lát rồi gật gật đầu: "Được, như vậy cũng được."

      Jean lộ ra vẻ mặt táo bón, tựa như muốn cò kè mặc cả vài câu. Nhưng Vương Tử trước mặt bà ấy rất có uy, đôi mắt nhàng trừng cái, đối phương lời vừa tới miệng rụt trở về. Bà ấy cười cười xin lỗi với Phương Châm, giọng : "Vậy giao Vương Tử lại cho nhé."

      xong, bà ấy quay người rời , lúc còn cẩn thận quay đầu nhìn lại từng bước, hiển nhiên có chút yên lòng. Vương Tử lại thèm để ý, tiếng mà thẳng vào phòng Phương Châm, còn tiện tay đóng cửa lại.

      Phương Châm luôn cảm thấy hôm nay người Vương Tử mang theo hơi thở vui. cũng chuyện, để Vương Tử như vị lãnh đạo tùy ý qua lại trong phòng. Chờ cậu xem hết vòng, Phương Châm mới cười tủm tỉm hỏi: "Muốn uống nước ?"

      " cần." Vương Tử lập tức cự tuyệt, nghĩ nghĩ rồi lại sửa lời, "Muốn uống nước trái cây."

      "Được." Phương Châm cười xoay người, vào phòng bếp mở tủ lạnh rót cho cậu ly nước trái cây lạnh rồi ra. Khi vẻ mặt ôn hòa vừa đặt cái ly xuống bàn Vương Tử đột nhiên câu: "Căn phòng này của chị lớn hơn phòng của em."

      Phương Châm sửng sốt, còn đứng đó nghiền ngẫm ý tứ của câu này, Vương Tử lại thêm câu: "Ông ta đối với chị tốt hơn so với em."

      "Ông ta" này dĩ nhiên là chỉ Nghiêm Túc. Thoạt nhìn vị bằng hữu này tựa như biết chút gì đó, hôm nay rất có thể ra khỏi cửa là để hỏi tội.

      Phương Châm đứng đó lời nào, mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp. Vốn tron lòng Vương Tử có chút tức giận, bị Phương Châm nhìn như vậy hồi lâu lại chột dạ đứng lên, yên lặng quay mặt qua bên: "Chị nhìn em làm gì?"

      "Muốn nhìn chút xem vì sao em cứ luôn khẩu thị tâm phi."

      “Lúc nào mà em khẩu thị tâm phi."

      " phải sao? ràng em rất để ý ba em, nhưng bình thường em lại thể hiện như rất ghét ba em. Nếu em rất ghét ba em, cần gì phải để ý đến chuyện ba em đối tốt với người nào?"

      Vương Tử há miệng nửa ngày mà chẳng nên lời. Cuối cùng trong lòng hơi chao đảo, cầm lấy cốc nước trái cây, hơi uống hơn nửa cốc, vừa nặng nề đặt cái cốc xuống bàn vừa : "Phương Châm, em hỏi chị, có phải chị và ông ta tốt hơn rồi ?"

      "Ông ta, ông ta là ai?"

      "Trời ơi, chị đừng giả vờ với em. Chính là ba em, Nghiêm Túc!"

      Xem ra thằng bé này đúng là biết. Phương Châm vốn cho rằng sau khi mình và Nghiêm Túc xác nhận quan hệ, người đến chất vấn hẳn là Đoàn Vịnh Thi, nghĩ đến Vương Tử phản ứng còn mạnh hơn ấy. Thằng bé này bình thường ngoài miệng thì rất phóng khoáng, ra trong lòng vẫn luôn khát vọng tình thương của một người cha.

      "Phương Châm, vì cái gì mà chị muốn làm như vậy?"

      Phương Châm than tiếng, ngồi xuống bên cạnh Vương Tử: "Nếu chị chị và Nghiêm Túc ở cùng chỗ, có phải em rất khó chịu ?"

      "Chị biết em nghĩ như thế nào. Em hi vọng ba em có thể kết hôn với mẹ em. Tuy rằng, con người Nghiêm Túc tốt lắm, nhưng em vẫn hi vọng có ba. Nhưng bây giờ, ông ta lại muốn kết hôn với chị, còn mẹ em sao, em sao?"

      Một đứa bé như Vương Tử, Phương Châm vẫn là lần đầu gặp gỡ, rốt cuộc tính tình trẻ con phân biệt phải trái như vậy, và vẻ trưởng thành trước đây có sự khác biệt rất lớn. Một mặt, Phương Châm cảm thấy thú vị vì tính trẻ con ngây thơ của cậu, nhưng mặt khác cũng có áp lực rất lớn. Dễ nhận thấy rằng Đoàn Vịnh Thi chưa nói rõ quan hệ chính xác của thằng bé với Nghiêm Túc, Vương Tử một lòng xem Nghiêm Túc là ba mình, tuy rằng người ba này cậu hài lòng lắm, nhưng khi nghĩ đến chuyện cưới một người mẹ mới, thằng bé còn nhỏ đương nhiên thể chịu đựng được.

      Chung quy lại vẫn chỉ là đứa trẻ năm tuổi.

      Phương Châm khỏi có chút đau lòng, cũng tiện để lộ ra, chỉ có thể ôn nhu : "Vương Tử, mặc kệ sau này ba em kết hôn với ai, thì ba em cũng sẽ bao giờ cần em."

      "Chị gạt em, Lily ở nhà trẻ của bọn em, ba của bạn ấy kết hôn với một người đàn ông khác (?) thì cần bạn ấy nữa, lại sinh thêm một em trai nữa. Lily ba của bạn ấy thích con trai."

      "Đúng vậy, làm ba đều thích con trai, em cũng là con trai, cho nên em cần phải lo lắng."

      Vương Tử sửng sờ, rõ ràng đoán được Phương Châm có một cái logic như vậy chờ cậu. Cậu cãi lại Phương Châm, chỉ có thể bỏ qua đáp: "Có phải chị cũng muốn sinh con với ba em?"

      Phương Châm khỏi an ủi: "Em nghĩ chuyện gì thế, chị và ba em căn bản chưa tới một bước kia đâu."

      "Vậy bọn chị đã đến bước nào. Hôn sao?"

      "Vương Tử..."

      “Mau trả lời em , Phương Châm."

      Đối mặt với ánh mắt ́ chấp của thằng bé, Phương Châm chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận.

      "Vậy bọn chị đã ngủ cùng một cái giường sao?"

      "Vương Tử!" Lần này Phương Châm có chút nóng nảy.

      "Lily , ba và mẹ ngủ cùng một giường thì sẽ có em bé. Phương Châm, có phải trong bụng chị đã có em bé rồi ."

      Phương Châm quả thực dở khóc dở cười, kiên quyết lắc đầu : " có, trong bụng chị có cục cưng. Em đừng nghe người khác bừa, ngủ cùng chỗ có nghĩa là có em bé đâu."

      Vương Tử nháy hai lần ánh mắt, đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra: "Em hiểu rồi, chị và ba em đã ngủ cùng một chỗ, nhưng tạm thời chị vẫn chưa có em bé, đúng ?"

      Phương Châm rất muốn nổi điên. Sao thằng bé này lại thông minh như vậy, thoạt nhìn là bộ dạng ngây thơ, nhưng tất cả những điều cậu đều là . Phương Châm tìm thấy lời nào để phản bác, nhất thời nghẹn họng tại chỗ.

      Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Nghiêm Túc vẻ mặt tươi cười vào, kết quả vừa nhìn thấy Vương Tử sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

      Vương Tử nhìn sắc mặt tốt lắm, tính tình trẻ con ngây thơ biến đâu mất hết, lần nữa lại quay trở về bộ dạng kiêu ngạo trước kia. Cậu thậm chí còn trừng mắt nhìn Nghiêm Túc, trong ánh mắt kia tràn ngập vui cùng căm hận.

      Nghiêm Túc tiến lên, nheo mắt, khẽ nhíu mày với Vương Tử: "Sao con ở đây, tìm Phương Châm chơi sao?"

      " phải, tôi tới hỏi Phương Châm chuyện."

      "Chuyện gì?"

      "Tôi muốn biết, có phải Phương Châm muốn làm mẹ mới của tôi ."

      Nghiêm Túc mặt đổi sắc: "Ừm, con đối với chuyện này có ý kiến gì ?"

      "Ông muốn cưới Phương Châm sao?"

      Nghiêm Túc chợt nhíu mày, vừa muốn mở miệng thấy Phương Châm ngồi bên cạnh Vương Tử liều mạng nháy mắt với . Vì thế chuyển lời, ngược lại nói: "Con muốn sao, ba nhớ trước kia con rất thích Phương Châm mà."

      Tác giả có lời muốn : Đại Tô vừa du lịch Hải Nam về, quả thực là mệt như chó. Thêm nữa, tháng này Đại Tô về nước thăm người thân, hoạt động tương đối nhiều, dành ra được bao nhiêu thời gian để gõ chữ. Cho nên chỉ có thể xin lỗi mọi người. Nhưng chương này dài, Tiểu Châm Châm bị lão Nghiêm ăn hết, kế tiếp chỉ cần cởi bỏ được nguyên nhân La Thế chết là có thể đến đại kết cục, mọi người chờ tôi nhé.

      Suuuly, Mengotinh_Ranluoi, bellchuong3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :