1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      cặp đôi này quá
      Juliah thích bài này.

    2. Juliah

      Juliah Active Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      153
      Chương 49.2

      Đối Nghiêm Túc mà nói cái dù đó có cũ hay mới cũng quan tâm, mấu chốt là nó hữu dụng cho là được.

      Đêm hôm đó dựa vào cây dù mà thuận lợi vào được nhà Phương Châm, uống được ́c nước, thuận tiện còn nhận được chút tiện nghi. Đương nhiên cũng ̣nh làm việc gỉ, sau khi thấy Phương Châm bình an vô cũng lưu lại làm gì, cầm ô đứng dậy cáo từ.

      Xuống lầu nhìn nhìn trong tay ô dù, nghĩ rằng thứ này thật sự còn hữu dụng. Lần sau nhất định phải nhớ rõ có cho Phương Châm mượn vật gì , sử dụng để ngụy trang cho tiện mặt dảy rất hữu ích .

      Phương Châm lúc tiễn Nghiêm Túc thì cũng sắp mười giờ , nhanh chóng tắm rửa thay quần áo lên giường ngủ, sáng sớm hôm sau còn phải dậy làm.

      Tuy rằng có bị trễ, nhưng ngày hôm đó tâm trí thể nào yên. suy nghĩ có cần gọi cho Lô giáo sư hay . Ngày hôm qua đột nhiên như vậy làm thấy có lỗi, Nghiêm Túc phong cách hành động quá bá đạo . là loại người cần thiết phải lấy lòng người khác, mà là người chỉ cần ngồi một chỗ là sẽ có người vây quanh lấy lòng.

      Nhưng Phương Châm giống như , rất vất vả mới dựa được vào quan hệ của Lô giáo sư mà kiếm được chút tiền, mắt thấy hai mươi vạn kia có khả năng trả được. Nhưng vừa ra tay liền khiến cho đắc tội với người khác, quả thực là muốn đem bức chết.

      Kẻ có tiền hiểu nỗi khổ của người nghèo, cùng Hoàng Đế chuyện ăn thịt bằm ra sao là đạo lý ngu xuẩn.

      Bởi vì trong lòng chứa phiền muộn, Phương Châm cả ngày làm việc đều yên lòng, còn mắc phải hai lỗi sai. Đương nhiên tại cố vấn ai dám nửa cái. Từ lúc nhìn thấy việc bị chủ tịch gọi , ai còn dám động vào đầu thái tuế a. Sau lưng là chủ tịch khiến mọi người cho rằng giả vờ ngây thơ.

      Nguyên lai còn cho rằng Phương Châm chỉ nhân viên ăn lương bình thường, tại xem ra cái này căn bản là gà nhờ chó mà lên trời. Có người thậm chí còn hối hận lúc đầu tạo quan hệ tốt với Phương Châm. tại chân tướng rang như vậy mà muốn làm thân thì tạo cảm giác quá ́ ý.

      Nhưng mặc kệ ai như thế nào Phương Châm của tại là một ai dám động vào , công việc nặng nề cũng cho làm. Phương Châm hiện tại so với lúc trước nhàm chán hớn rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy mình có chút bất tài.

      Đến lúc tan việc, rốt cuộc cũng quyết định gọi cho Lô giáo sư, để giải thích chuyện ngày hôm qua. Kết quả di động vừa mới lấy ra để tìm danh bạ, bóng đêm đột nhiên phủ lấy người ̣, đem cả người che lấp kín.

      Phương Châm ngẩng đầu nhìn lên một Nghiêm Túc vẻ mặt thành nhìn . Phương Châm lập tức lộ ra biểu tình rối rắm, di động lại bị cướp .

      " thôi, lên xe gọi điện thoại cũng được."

      Lời này ra thật quá mập mờ, quả thực cùng chiếu thư lập hậu của Hoàng Đế khác nhau gì mấy. Chủ tịch tự mình đón tan tầm, hai người còn ngồi chung xe. Những chyện này rơi vào tai người trong công ti chính là chỉ có một ý nghĩa. Nhìn thấy biểu tình hâm mộ cùng ghen ghét che giấu chút nào mặt mọi người, từng cái từng cái ánh mắt nóng bỏng như muốn đem Phương Châm nướng chết.

      Vì thế lập tức thu dọn đồ đạc, bằng tốc độ nhanh nhất theo Nghiêm Túc rời , thang máy xuống lầu lấy xe.

      Sau khi thoát khỏi những ánh mắt kia, Phương Châm nhịn được than tiếng. Sau đó hướng Nghiêm Túc muốn điện thoại: "Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại."

      "Cho ai?"

      "Lô giáo sư. Ngày hôm qua cứ như vậy nhất ̣nh sẽ đắc tội với ông, đó là giáo sư đại học của ta, gần đây lại giúp ta ít việc, tất nhiên tôi phải xin lỗi ông rồi."

      "Vốn cũng đâu ngăn cản em gọi điện thoại, bất quá..." Nghiêm Túc vừa vừa kéo tay Phương Châm ra, cầm điện thoại đặt vào, " tại cảm thấy cần thiết."

      "Vì sao?"

      "Dẫn em gặp người, Gặp xong em thấy rất có lý."

      Người này là rốt cuộc làm sao, gặp ai mà lại thần thần bí bí như vậy. Nhưng Nghiêm Túc hành động như vậy lại gợi lên lòng hiếu kì của Phương Châm, tạm thời quên mất chuyện điện thoại, ngồi xe rời khỏi Thâm Lam.

      Bọn họ tới khách sạn cách nơi này xa, Nghiêm Túc hình như từ trước thuê xong gian phòng, trực tiếp dẫn Phương Châm lên tầng 4, lấy chìa khóa điện tử ra mở cửa, làm động tác “Mời vào” với Phương Châm.

      Phương Châm thoải mái vào, nguyên bản là vẻ mặt thong dong trấn định. Kết quả còn chưa được vài bước liền nhìn thấy Lạc Tuấn Huy ngồi trong phòng khách, sắc mặt lập bị kiềm hãm lại.

      quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc, ánh mắt kia ràng là muốn hỏi: "Đây là tình huống gì?"

      " mời Lạc tiên sinh tới đây, là muốn cho bác ấy chính miệng cùng em chuyện."

      Nghiêm Túc đem cả người Phương Châm ấn xuống ghế sofa. Sau đó xoay người đến chỗ bình nước, tự mình rót cho hai người mỗi người ly nước. Đem cái ly đặt tại bàn trà trước sofa, sau đó bảo Lạc Tuấn Huy: "Bắt đầu ."

      Phương Châm thể chen vào , vẻ mặt chờ mong nhìn Lạc Tuấn Huy. Đối phương hiển nhiên bị nhìn khiến cho có chút tự tại, cầm lấy ly nước uống liền hai hớp lớn, lúc này mới mở miệng : "Phương tiểu thư, về sau chớ cùng Lô giáo sư thân cận quá."

      câu đầu đuôi, Phương Châm nghe , tự nhiên muốn truy hỏi: "Vì sao?"

      "Bữa ăn như ngày hôm qua, kỳ chúng tôi cùng Lô giáo sư rất thường xuyên cùng nhau ăn. riêng gì Lô giáo sư, tại có rất nhiều giáo sư trung học cũng đều thường cùng chúng tôi ăn cơm. Loại bữa ăn như vầy thoạt nhìn ở bên ngoài có vẻ rất đứng đắn, nhưng kỳ lại rất dơ bẩn."

      Phương Châm phải người ngu, vừa nghe thấy lời này liền hiểu. Kỳ loại bữa ăn quan hệ như vậy cũng từng nghe qua, chẳng qua cùng Lô giáo sư quan hệ tệ, ông trong lòng người rất đáng tin cậy. vô luận thế nào cũng thể nào ngờ được bữa ăn tối qua là cái việc như vậy.

      Việc này quan hệ với trong sạch của trưởng bối, Phương Châm thể cẩn thận được: "Lạc tiên sinh, ngài lời này có căn cứ gì sao?"

      "Tôi cũng người tham gia, xem tôi có căn cứ hay . Kỳ tại loại chuyện này cũng đều qua quít thôi, mọi người trong lòng đều tự cảm nhận được. xem bữa ăn tối qua, phòng tất cả đều là nhân vật có mặt mũi, chỉ có mình viên chức bé, cảm thấy kỳ quái sao? Nếu phải là Lô giáo sư mang đến, có thể tiếp xúc với những người nay hay sao? Dĩ nhiên, cùng Nghiêm đổng quan hệ tốt như vậy, tiếp xúc với những người tầng lớp cao hơn cũng có gì ngạc nhiên."

      Nghiêm Túc ho hai tiếng, ý bảo Lạc Tuấn Huy cần phải lảng tránh sang chuyện khác.

      Lạc Tuấn Huy gật gật đầu, lại uống thêm nữa ly nước, tiếp tục khuyên bảo Phương Châm: "Nhưng chuyện như ngày hôm qua, cái này cũng phải là sở trường của Nghiêm đổng. Cho nên mới dựa vào quan hệ của Lô giáo sư mà đến . Lô giáo sư lúc mang đến có chô điều gì ?"

      "Ông giới thiệu cho tôi ít lãnh đạo giới xuất bản làm quen. Bởi vì tôi tại tại làm phiên dịch, ông muốn thay tôi mở rộng nghiệp, giúp tôi làm quen với các người, cũng là việc tốt cho tôi về sau."

      "Phương tiểu thư, cùng Lô giáo sư quan hệ thế nào?"

      "Ông là giáo sư đại học của tôi, thời điểm tôi còn học ông cũng cho tôi rất nhiều việc để làm"

      "Nhưng vài năm nay tôi có gặp qua . Nếu ông ta muốn giới thiệu cho chúng tôi làm quen, tại sao lúc trước làm?"

      Vấn đề này vừa ra khiền Phương Châm cũng có chút xấu hổ. Nghiêm Túc lập tức thay trả lời: " ấy vài năm nay quay về trường học cũ, cùng Lô giáo sư chặt đứt liên hệ, gần đây mới lần nữa liên lạc trở lại."

      "Như vậy đúng rồi. Phương tiểu thư tự ngẫm lại , cùng Lô giáo sư cũng có quan hệ đặc biệt thân cận. Ông ta dựa vào cái gì mà đem chuyện tốt như vậy giới thiệu cho ? Ông ấy là giáo sư của , giới thiệu cho chút ít việc làm là chuyện rất bình thường, nhưng đem mạng lưới quan hệ của chính mình giới thiệu cho , cảm thấy có thể sao? Ông ta lại phải cha , có thể để ý gì cả trải đường làm quan cho cộ. Tục ngữ rất đúng, dạy trò giỏi thầy đói. Thuở xưa, đồ đệ luôn cung kính sư phụ như cha, sư phụ còn lưu lại vài tuyệt kĩ chịu truyền hết, huống chi cùng Lô giáo sư cũng chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, nghĩ mà xem ông ta ta vì cái gì mà phải đem phương pháp kiếm tiền chỉ hết lại cho ? Làm thế có lợi gì cho ông ta?”

      Vấn đề này Phương Châm ngay từ đầu hề nghĩ tới. vốn nghĩ rằng chuyện tương đối đơn giản, cảm thấy Lô giáo sư ông đối với rất nhiệt tình, đại khái là cảm thấy đáng thương từng ngồi. Nhưng tại tinh tế nghĩ lại chuyện này lại cảm thấy có chút kì lạ.

      Bánh thịt tự nhiên rơi vào miệng mình phải là xảy ra, nhưng bánh thịt khổng lồ đến nhanh như vậy, quá phi thực tế .

      Nghĩ đến đây Phương Châm thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ bữa ăn tối hôm qua, là cái Hồng Môn yến*?"

      *Hồng Môn Yến kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoàiHàm Dương, thủ đô của Triều đạinhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc làLưu BangHạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. kiện này là trong những điểm nhấn củachiến tranh Hán-Sở, cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao toànTrung Quốcgiữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với thất bại của Hạng Vũ và thành lập Triều đạinhà Hánvới Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng (theo Wikipedia)

      " kém bao nhiêu đâu, dù sao cùng với loại mà biết đến bản chất là giống nhau. Lô giáo sư chính là người trung gian, trong tay ông ta nữ sinh viên là tài nguyên phong phú, rất nhiều người muốn thử loại này liền tìm tới ông ta để làm nguồn cung cấp. Dĩ nhiên, loại chuyện này là tình tôi nguyện, chúng tôi bao giờ ép ai thực cái việc này. Dù sao bây giờ nữ sinh viên cũng đều rất hào phóng, có thể dựa vào cái quan hệ này mà làm quen với mấy đại gia, các ả cầu còn được đấy."

      "Như lời ông Lô giáo sư mang nữ học sinh tham gia bữa ănlà thông qua đống ý của đối phương. Nhưng tôi có đồng ý a, ông ta cứ như vậy trực tiếp đem tôi , được đồng ý sao? Vạn nhất tôi trở mặt làm thế nào?"

      "Tôi rồi, đây đều là chuyện đôi bên tự nguyện. Vừa mới bắt đầu đều thẳng ra, mà chúng tôi cho ám chỉ, nếu như đáp lại mới ra tay. Thậm chí cũng phải lần đầu tiên gặp mặt làm ra chuyện gì, mọi người cùng kết giao trước, về sau như thế nào liền xem duyên phận . Nhưng theo kinh nghiệm của ta, nữ sinh cho dù thanh cao như thế nào cuối cùng vẫn đáp ứng. lần ra tay giúp cho công việc của thành công mỹ mãn, phụ nữ thông đều biết nên lựa chọn thế nào. Đương nhiên ngày hôm qua Lô giáo sư mang theo đến cũng là có mục đích, bởi vì chúng tôi có người vốn muốn đem đến hai nữ sinh, ông ta liền lấy tới cho đủ số. Lô giao sư gần đây tiêu sài mất khoản tiền lớn, nên vội vã muốn kiếm tiền a."

      đến đây Lạc Tuấn Huy thâm trường cười cười, tiếp.

      Phương Châm nghe được khỏi cảm khái. thể tưởng tượng được nhân gian khắp nơi đều là cạm bẫy, ngay cả giáo sư đại học cũng tin tưởng được. Nếu phải gặp được Nghiêm Túc, tối qua có lẽ được người nào đó nhìn trúng. Vừa nghĩ đến bàn chỉ toàn các ông chú trung niên bụng phệ hói đầu, Phương Châm liền cảm thấy trận buồn nôn. Muốn ủy thân với loại người này để đổi lấy tiền tài, thà trực tiếp đáp ứng Nghiêm Túc còn hơn. J

      Lạc Tuấn Huy xong những lời này lại nhìn nhìn Nghiêm Túc, đối phương ý bảo ông có thể , vì thế ông nhanh chóng vắt chân bỏ chạy. Còn lại mình Phương Châm ngồi ở chỗ kia tiêu hóa loạt chuyện vừa rồi.

      nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc: " Họ Lạc kia chính là cố ý tìm đến đây? Vừa rồi ông ta những lời này, ép ông ta ?"
      My Nam Anh, 1900, levuong11 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      phương châm có vẻ như vẫn chưa động lòng với nghiêm túc xem ra con đường truy thê còn dài. Người ta có ý tốt mà nàng xem ra như vẫn chưa hiểu lòng
      Juliah thích bài này.

    4. Juliah

      Juliah Active Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      153
      ☆, Chương 50.1: Báo đáp
      Nghiêm Túc đến bên Phương Châm, tức giận cốc đầu hai cái.
      Hai cái cốc này dùng lực rất mạnh, thể khống chế được. Phương Châm lập tức ôm lấy đầu ngẩng đầu trừng , vẻ mặt đầy phẫn nộ.
      "Đau ?"
      "Đau."
      "Đau là được rồi. Về sau nếu còn hoài nghi vớ vẩn nhân phẩm của , đánh em."
      Phương Châm cũng thấy chính mình vừa rồi hoài nghi có chút quá phận, nhưng đến mức bị cốc đến hai lần đau như vậy. Trong tù còn có người dám đánh như vậy. Nghiêm Túc khí lực quá lớn .
      Nghiêm Túc đánh xong cũng có chút đau lòng, ra vẻ trấn định giúp xoa đầu, giải thích: "Họ Lạc kia xác thực là do tìm đến. Nhưng những điều ông ta đều phải do ép buộc. Chẳng phải em cũng cảm thấy lời của ông ta rất có lý sao? Nếu em vẫn chưa tin cũng có biện pháp liên hệ với các nữ sinh cho em. đời này có bức tường nào chắn gió được cả, nếu Lô giáo sư làm công việc này, nhất định tra ra được. Có muốn làm ngay ?"
      " cần."
      Nghe trong lòng của Phương Châm cũng tin tưởng được tám phần. Thời gian cùng Nghiêm Túc quen nhau cũng tính là ngắn, đối với nhân phẩm của trong lòng đương nhiên hiểu . Tuy phương thức làm việc của có hơi bá đạo, nhưng loại chuyện vu oan cho người khác chắc chắn làm, mà cũng chẳng muốn làm.
      Với tính cách của , giải quyết bọn người Lô giáo sư chẳng có vấn đề gì, lúc bất ngờ mang rời khỏi phòng ăn, cậu giải thích cũng thèm đề ý. Cần gì phải lao lực tìm Lạc Tuấn Huy thay lật tẩy chuyện này?
      Vừa nghĩ đến chuyện Lô giáo sư là người như vậy, Phương Châm khỏi thở dài. ràng là nhìn rất có phong độ của học giả, nào tin được ông làm những chuyện như vậy. giáo sư đại học mà lại thiếu tiền đến mức phải bán đứng chính học sinh của mình?
      Phương Châm nghĩ ra, vẻ mặt đầy rối rắm.
      Nghiêm Túc vỗ vỗ đầu : "Được rồi, đừng nghĩ đến việc đó nữa. Mỗi người đều có bộ mặt xấu xa, chẳng qua là có người che giấu quá tốt mà thôi. Em về sau đừng qua lại với ông ta nữa, điện thoại cũng được bắt. Dù sao cũng ở cùng thành phố, hãy chặt đứt liên lạ với ông ta . Em cùng ông ta còn có việc chưa giải quyết xong sao?"
      Phương Châm nghĩ nghĩ rồi trả lời: " có. Tài liệu phiên dịch xong tôi gửi cho ông ta rồi. Bất quá tiền còn chưa gửi tới. Thôi, mấy trăm đồng tiền này, tôi cũng cần , coi như là phí cám ơn ông ta lúc trước giới thiệu cho tôi nhiều công việc như vậy."
      "Êm đẹp như vậy tại sao đột nhiên làm lại việc này? Tiền lương cho em quá ít, đủ dùng sao?"
      tháng 6000 là ít sao. Nếu Phương Châm có cần, tháng sáu vạn thậm chí 60 vạn Nghiêm Túc đều có thể cho . Nhưng Phương Châm phải loại người tự tiện nhận tiền của người khác. Công việc tại này vất vả lắm mới có thể khuyên làm được.
      Đối đãi với Phương Châm thể nóng vội được, phải cẩn thận trêu chọc từ từ mới được. Đây là kinh nghiệm mà Nghiêm Túc tổng kết được.
      "Chính là muốn kiếm thêm chút tiền, dù sao công việc bây giờ cũng rảnh rỗi, làm thêm vài chuyện cũng có gì là tốt ."
      Phương Châm chuyện biểu tình mặt có chút mất tự nhiên, mặc dù chỉ là chớp mắt vài cái, nhưng vẫn bị Nghiêm Túc bắt được.
      "Em có phải thiếu nợ ai? Nghe chuyện em trai em thương lượng xong. Chuyện này rốt cuộc em tốn bao nhiêu?"
      “Tổng cộng mười vạn."
      "Mười vạn?" Nghiêm Túc bật cười , "Xem ra những người này hiền lành, mười vạn liền có thể giải quyết xong mọi chuyện. Phương Châm, em cảm thấy tin sao?"
      Phương Châm có chút bất đắc dĩ, nếu lúc trước có được nửa thông minh của tốt rồi. Lúc cha mẹ Trần Giai Hoa vui vẻ nhận khoản bồi thường mười vạn kia có nửa điểm hoài nghi, chứng minh Nghiêm Túc là người thâm sâu cỡ nào.
      biết chuyện này thể nào gạt được , liền gật đầu thừa nhận: "Kỳ là 30 vạn, Thẩm Khiên cho tôi mượn hai mươi vạn."
      "30 vạn. Số tiền này cũng coi như là hợp lý. Bất quá tiền này hẳn phải là em chủ động hỏi Thẩm Khiên mượn, là dùng kế khiến em phải nhận."
      Phương Châm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, lộ ra vẻ mặt " như thế nào lại thông minh như vậy". Nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Túc nhịn được vỗ trán: " cần nhìn như vậy, Thẩm Khiên đối với em là tư tâm Tư Mã Chiêu, chút chuyện đơn giản này có thể đoán được.”
      Nhưng lúc trước hề nghĩ đến chuyện này.
      "Cho nên tôi phải khẩn cấp kiếm tiền, hai mươi vạn phải số lượng . Tôi cũng thể làm như biết chuyện gì. Tuy rằng ta đòi tôi, nhưng tôi cảm thấy rất ngại. Vốn cho là có Lô giáo sư hỗ trợ hẳn là rất nhanh trả sạch, nghĩ đến... Ai."
      Nghiêm Túc hề tiếp chuyện này, mà ngược lại chuyển sang: "Bụng đói sao, có muốn ăn cơm chiều hay ?"
      "Có chút, ở đây ăn luôn sao?"
      Nơi này rất có tiếng, bên trong có nhà hàng rất nổi, xem mạng đánh giá ở đây chỉ có đồ ăn ngon đến rớt đầu lưỡi, mà giá tiền cũng có thể khiến người ta rớt tròng mắt. Xem Nghiêm Túc hôm nay lại muốn tiêu hoang rồi.
      " Nếu em thích ra ngoài bảo bọn họ đem lên phòng,được ?"
      "Được."
      Vì thế Nghiêm Túc liền gọi điện thoại, thừa dịp lúc gọi điện thoại Phương Châm thầm nhẩm lại số tiền mình gửi ngân hàng trước đó. Ban đầu gửi được vạn, thù lao phiên dịch cộng thêm tiền lương tháng này, cũng đến vạn năm.
      Nghĩ đến đây khỏi thở dài, nhưng trước mắt cũng có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể trước mắt nghĩ đến nó nữa. Nghiêm Túc chuyện điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Phương Châm, lặng lẽ nhìn lời nào.
      Phương Châm bị nhìn khiến cho sợ hãi, vội vàng bật TV, dựa vào thanh để hóa giải vài phần xấu hổ. Cũng may người đưa cơm tốc độ rất nhanh, hơn mười phút sau đưa lên bàn mỹ vị. Phương Châm nhìn bànđầyđồăn ngon như thế nào, trong lòng cũng thèm so đo giá cả nữa, lập tức cầm đũa lên ăn.
      Lúc ăn được nửa quyết định là đến chỗ viết những lời bình luận về món ăn này khen ngợi khách sạn này. Rốt cuộc là nhân tài đến bực nào lại có thể đem thực vật nấu ngon đến mức này. Nếu cưới được người này mỗi ngày chắc chắn như sống trong thiên đường.
      Thời điểm ăn cơm hai người đều rất im lặng, ngẫu nhiên có đôi lời trò chuyện nhưng đều là lời ít mà ý nhiều. Đến lúc ăn được ít, Nghiêm Túc đột nhiên đặt chén xuống, nghiêm túc hỏi Phương Châm: "Có muốn kiếm tiền hay ?"
      "Muốn." Trả lời xong Phương Châm lại thêm câu, "Nhưng người xưa có dạy, quân tử luôn mến tài năng”..

      câu kia chính là, dù muốn kiếm tiền như thế nào nữa cũng dùng sắc đổi lấy tiền tài.
      Nghiêm Túc nghe xong vui vẻ : "Em yên tâm, nếu có ngủ với em cũng là ngủ , tuyệt đối cho em tiền ." :)
      Phương Châm trợn mắt nhìn!
      " Có ngườiđànông nào ngủ với người phụ nữ của mình mà phải trả tiền sao? Ngược lại nếu cho em tiền đó chính là vũ nhục em."
      " Những lời bây giờ chính là vũ nhục tôi đấy."
      " Được thôi nếu em cảm thấy như vậy chúng ta hãy thảo luận vấn đề này . cảm thấy chuyện sỉ nhục đối với em quan trọng hơn vấn đề kiếm tiền."
      "Khoan !" Phương Châm vẫn ra tay ngăn cản kịp lúc, "Chúng ta vẫn là nên dừng chủ đề này lại. có biết công việc giúp tôi kiếm tiền sao?"
      "Việc do tìm, tiền so với em làm cho chỗ vị Lô giáo sư kia."
      " có công việc cần phiên dịch sao?"
      "So với việc này công việc mà Lô giáo sư đưa em chỉ là vài ba tờ giấy, em muốn làm bao nhiêu làm bấy nhiêu. cần phải bán nhan sắc cũng cần phải bán đứng tâm hồn. Bất quá là người làm kinh doanh, biết em có hứng thú hay ?"
      Phương Châm nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng: "Chỉ cần trái với đạo đức cùng qui phạm pháp luật cho dù ra điều kiện gì, tôi cũng tự nguyện làm theo."
      Nghiêm Túc rốt cuộc nhịn được bật cười. này là đáng , ở bên lâu như vậy rốt cuộc cũng rút được kinh nghiệm, còn cùng cò kè điều kiện cơ đấy.
      "Em yên tâm, khiến cho em bán thân càng để em bán đứng tôn nghiêm. Đây tuyệt đối là việc dùng tài chứ dùng thân. Tháng sau cùng chuyến Hongkong, đại khái thời gian cũng hơi dài, nhưng cuối cùng em có thể kiếm được hai ba vạn. Có hứng thú ?"
      có hứng thú là giả. Nhưng Phương Châm lại cảm thấy hơi lo..
      "Rốt cuộc là làm việc gì?"
      "Làm phiên dịch cho . tới Hongkong bàn công việc với đối tác, vừa lúc lại thiếu người thông dịch."
      " tiếng sao?"
      Cái này phù hợp với Nghiêm Túc chút nào. Bình thường đại nhân vật như vậy phải đều tiếng nước ngoài lưu loát như người bản xứ sao? Trình độ ngoại ngữ của Nghiêm Túc thể cùng người ta chuyện? Phương Châm thể nào tin được chuyện này.
      "Lần này là cũng thương đoàn người Pháp bàn chuyện làm ăn. Tuy rằng người Pháp tiếng rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên có lẽ có vài chướng ngại ngôn ngữ, đến lúc đó cần phải phiên dịch. nhớ tiếng Pháp của em cũng coi như là tốt?"
      "Đối thoại có thể được, nhưng tài liệu tôi dịch được."
      "Vậy được rồi, tài liệu hợp đồng đều là tiếng , cần thiết phiên dịch."
      Công việc nghe ra có vẻ rất thanh nhàn, Phương Châm cảm thấy chính mình hẳn là có việc gì, nhưng là...
      " lừa gạt đấy chứ?"
      "Em nghĩ như vậy sao? Có thể sử dụng tiền hoàn thành tình, vì sao nhất định phải thuê người chứ? có ý tứ."
      "Nhưng tại sao lại mướn tôi, sao tìm người giỏi tiếng Pháp phiên dịch?"
      "Em phải là thiếu tiền sao? Làm bằng hữu có chuyện tốt đương nhiên là phải giúp nhau rồi. Dù sao cũng đều là cho tiền người khác chi bằng cho em." Chỉ là người khác được nhiều như Phương Châm.
      Phương Châm do dự có nên gay khôngđồngý chuyện này. Chuyện ràng chính là Nghiêm Túc tặng tiền cho . Chẳng lẽ trong thương đoàn người Pháp kia có người tiếng sao?
      Nhưng cự tuyệt chuyện tốt thế này rất đáng tiếc. Thôi vậy dù sao cũng nợ người khác ân tình, chi bằng nợ ân tình Nghiêm Túc dù sao cũng nợ rất nhiều rồi. Trước mắt vân nên trả nợ cho Thẩm Khiên, và phải cùng ta chuyện ràng khuyên nên dứt khoát bỏ .
      Nghiêm Túc nhìn chằm chằm Phương Châm, lúc lâu sau gõ gõ mặt bàn hỏi: "Thế nào, đồngý hay là ."
      "Đồngý!" Phương Châm thống khoái trả lời, nhưng lập tức "Nhưng tôi có mấy cái điều kiện tất yếu cần nhắc tới."
      levuong, Nhok_Njco, Chris8 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lâu lâu ms dc chương
      Mong ad làm nhiều thêm
      Juliah thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :