1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      mệt với gia đình nhà này quá cớ:yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50:

    2. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      Tận xương

      Chương 42.2
      Edit: UKI


      Thẩm Khiên quả thực đoán sai, sau khi tìm thấy và khuyên Phương Pháp tự thú, Phương Châm bắt đầu liên hệ người nhà họ Trần thương lượng chuyện bồi thường.

      Bởi vì trước đó được dặn dò rất kĩ, cả ba người nhà họ Trần đều rất phối hợp, quả thực làm khó Phương Châm. Mẹ Trần sợ con trai mình dễ kích động, liền chính mình tự gặp Phương Châm ở quán trà gần ngay bệnh viện.

      Trước khi đến, Phương Châm chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bất luận người nhà họ Trần có phản ứng với ra sao, nhất định cũng phản bác, ngược lại cố gắng thuyết phục bọn họ chấp nhận bồi thường mà bỏ qua cho Phương Pháp.

      thực có nhiều tiền, năng lực cũng , tiền lại càng có, lấy cái gì mà thương lượng với họ đây.

      Hai ngày nay có tính qua, có khoảng sáu mươi ngàn trong tài khoản, mẹ có khoảng hai mươi ngàn. Phương Châm dự định mượn bạn bè thêm hai mươi ngàn nữa. Tổng cộng trăm ngàn, trước mắt chỉ có thể đưa nhiều nhất là từng ấy tiền cho nhà họ Trần. Nếu như nhiều hơn nữa khẳng định phải bán nhà.

      trăm ngàn ít ít nhưng cũng phải là nhiều, nếu như gia đình họ làm khó , chỉ sợ việc này cách nào hòa giải được.

      Nhưng kết quả ngoài dự đoán của Phương Châm, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi. Mẹ Trần là người rất dễ chuyện, từ đầu tới cuối đều nổi nóng với , khi nghe muốn hòa giải với họ bà cũng rất nhanh đồng ý. Khi đưa cho bà trăm ngàn tiền bồi thường bà cũng dị nghị gì khiến cho Phương Châm cảm thấy kì lạ.

      Nghe theo những gì em trai Trần Giai Hoa phải người tốt lành gì, nghĩ lại thấy ta đánh ba thành ra như vậy cũng hiểu là người như thế nào rồi. Nếu phải tìm ra chứng cớ xác đáng để khởi tố ta, tại Phương Châm cũng cần tìm đến đối phương để cầu xin bỏ qua cho em trai mình.

      Nhưng tính tới tính lui lại nghĩ tới mẹ Trần là người hiểu lí lẽ như vậy, Phương Châm khỏi cảm thán đời này người hiểu đạo lý vẫn còn nhiều lắm.

      Sau khi thương lượng với mẹ Trần xong rất nhanh liền đưa tiền cho bà, Trước tiên lấy tiền của và mẹ ra, sau đó liền gọi điện cho bạn bè thân thích. Kết quả trước khi bấm máy gọi, Từ Mỹ Nghi gọi cho trước.

      Từ Mỹ Nghi vừa mở miệng liền thẳng vào vấn đề, hỏi Phương Châm có thiếu tiền , có cần phụ thêm . Phương Châm vốn dĩ muốn mượn tiền của Từ Mỹ Nghi, bây giờ lại bị hỏi ngược lại làm cảm thấy có chút do dự.

      Từ Mỹ Nghi nghe trong điện thoại cũng biết là bạn mình do dự, cười ha hả : "Dù sao cũng là mượn tiền, cậu mượn mình hay mượn người khác có gì khác nhau đâu, quan hệ giữa cậu và mình so ra tốt hơn những người kia nhiều. Cậu cũng đừng khách sáo với mình như vậy, chuyện của em cậu khẳng định là bồi thường được, tại còn thiếu bao nhiêu cậu , số tiền lớn tớ có nhưng mấy chục ngàn có thể nha."

      Phương Châm cũng chỉ cần mượn mấy chục ngàn, liền mặt dày hỏi mượn Từ Mỹ Nghi hai chục ngàn. Từ Mỹ Nghi ngay lập tức đáp ứng chuyển tiền qua tài khoản của Phương Châm, lại bồi thêm câu: "Quên , tớ cứ đưa cậu thêm mười ngàn nữa. Ba cậu vẫn nằm viện, chuyện gì cũng phải chi tiền, nếu đủ cậu cứ với mình.”

      Sau khi cúp điện thoại Từ Mỹ Nghi liền nhếch mắt lên nhìn Thẩm Khiên, cười xán lạn: " à, em của bây giờ cũng sắp trở thành bà mai rồi, đến cả vợ cũng giúp lấy về. Em dù muốn dù cũng bỏ mặc được. Thời đại này còn được mấy người em như em giúp trai mình bắt chị dâu về nhà chứ?

      Thẩm Khiên xoa xoa đầu em mình: "Biết em ngoan, em yên tâm, sau khi chuyện thành công nhất định thiếu phần của em đâu.”

      "Bây giờ cũng có thể báo đáp em nha?"

      "Bây giờ sao, em muốn gì?"

      Từ Mỹ Nghi cười giảo hoạt: "Em cần tiền cũng cần vật gì cả, em chỉ muốn đưa em dãy số thôi.”

      "Số gì? Mật mã chi phiếu của sao?"

      " phải , em muốn số điện thoại của Lý Mặc, có thể đưa cho em ?"

      Nụ cười mặt Thẩm Khiên liền cứng lại: "Mỹ Nghi, em muốn gì đều có thể cho em. Ở Thâm Lam em thích cái gì đều có thể mua cho em cái đó. Nhưng Lý Mặc được, ta là kẻ đào hoa điển hình, căn bản thích hợp với em. Nếu đổi lại là người khác liền rất vui vẻ mà đưa số điện thoại của ta cho họ, nhưng em là em nên muốn hại em. Em nếu dây dưa với ta nhất định có lợi, ta phải là kẻ vì người phụ nữ mà thay đổi đâu, người thiệt thòi cuối cùng chỉ có thể là em. Vì muốn tốt cho em nên đưa số của ta cho em, việc em gặp mặt ta cũng ngăn cản.”

      Từ Mỹ Nghi tức giận đến mặt đỏ chót, giơ chận đạp Thẩm Khiên cái mạnh: " có nghĩa khí, quỷ hẹp hòi, cho tự em tìm. Em sợ gặp được ấy!"

      xong Từ Mỹ Nghi thở phì phò quay người ra ngoài, Thẩm Khiên nhìn bóng lưng em mình rời khỏi nhà nhịn được thở dài cái. Cũng sắp ba mươi tuổi rồi, sao vẫn mãi chưa chịu trưởng thành chứ ? Chẳng trách đến bây giờ vẫn ai thèm lấy.

      Từ Mỹ Nghi nổi giận đùng đùng ra ngoài nhưng vẫn nhớ chuyển tiền cho Phương Châm. Phương Châm sau khi nhận được tiền liền gọi điện cám ơn , Từ Mỹ Nghi nhân cơ hội liền hỏi: "Tiếp theo cậu định thế nào, vẫn còn làm việc ở trạm xăng chứ? "

      " làm nữa." Trong nhà xảy ra chuyện cũng có tâm trí để làm, xin nghỉ mấy ngày sau cấp tỏ vẻ vừa lòng, thông báo cần đến nữa, cách khác là tìm được người thay rồi.

      Phương Châm cũng trình bày ràng hoàn cảnh gia đình mình, nhưng tết đến công việc bận rộn, cấp thể nào giữ lại vị trí làm cho được. Rất may công việc này chỉ là tạm thời, kiếm được cũng nhiều, Phương Châm cũng quá lưu luyến. Sau khi đến trạm xăng nhận tiền lương cũng còn việc gì nhanh chóng trở về nhà.

      Có Từ Mỹ Nghi cho mượn mười ngàn, trong tay lập tức thừa thãi rất nhiều. Vết thương của ba cũng dần chuyển biến tốt, hai ngày sau là có thể xuất viện. Chỉ là đùi bị bó bột nên hoạt động có chút tiện.

      Hôm xuất viện sắc mặt ba mẹ đều rất khó coi, ở xe taxi liên tục thở dài. Về đến nhà lại càng tiếp tục than dài than ngắn, đặc biệt là mẹ Phương, vừa nghĩ tới con trai mình nước mắt tự động tuôn ra khác gì là ổng nước bị bể, cách nào ngưng lại được.

      Phương Châm sau khi dìu ba mình vào phòng nghỉ ngơi, ra nhìn thấy mẹ trong phòng khách khóc ướt hết mớ khăn giấy. Mẹ Phương vừa nhìn thấy con ra lập tức tiến tới hỏi: "Tiểu Châm, em trai con giờ như thế nào rồi, mẹ muốn gặp nó chút?

      " tại vẫn còn trong giai đoạn điều tra, chờ đến lúc điều tra xong họ cho chúng ta gặp em ấy. Mẹ yên tâm, con thu xếp ổn thỏa rồi. Nhà họ Trần cũng nhận tiền bồi thường của chúng ta, cũng chấp nhận hòa giải. Người bị hại chịu bỏ qua Phương Pháp bị phạt nặng. Hơn nữa em trai con cũng tự thú, quan tòa cân nhắc mà giảm tội cho em ấy."

      "Liệu nó có thể bị ngồi tù ? Con có thể nghĩ cách để cảnh sát khởi tố nó , nhà họ Trần kiện nó, phía bên cảnh sát ai biết chừng lại chịu bỏ qua?"

      Vấn đề này Phương Châm phải nghĩ tới. biết thông thường cố ý gây thương tích cho người khác, nếu xem xét kỹ tình tiết đồng thời người bị hại cũng đâm đơn kiện, khởi tố cũng có thể được. Có điều lần này Phương Pháp ra tay quá nặng, nếu như là dùng nắm đấm đánh bị thương người khác còn có thể xem mức độ của vết thương mà xử lý. Nhưng Phương Pháp lại dùng gạch đánh vỡ đầu người ta, khẳng định là vết thương rất nghiêm trọng.

      Mà như vậy thể khởi tố, chỉ có thể tìm cách để quan tòa phán tội thôi.

      Phương Châm vỗ vỗ bả vai của mẹ mình, cười cười an ủi bà: "Mẹ yên tâm, chuyện này con hỏi ý kiến của luật sư. Chúng ta nghĩ cách để Phương Pháp nhận án treo, tuy rằng án cũ thể xóa được, chí ít cần ở trong tù chịu khổ. Sau đó cố gắng khuyên nhủ nó cố gắng sống tốt hơn chút, đừng nên tiếp tục phạm sai lầm cuộc sống sau này mới có thể dễ dàng được."

      Mẹ Phương vừa nghe đến việc bị phán án lại bắt đầu khóc lóc nỉ non, trong lòng bà thực rất giận con mình, bởi vì theo cách nghĩ của bà mọi chuyện đều bắt nguồn từ Phương Châm mà ra. Lúc mua nhẫn nếu Phương Châm thoải mái chi tiền, Jenny chia tay với Phương Pháp, tất cả mọi chuyện như tại đều phát sinh.

      Nhưng tại bà cũng dám trách móc Phương Châm. Dù sao con trai vẫn còn bị giam, bà chỉ có thể hi vọng con nghĩ cách giúp Phương Pháp mau chóng được thả ra ngoài. Huống chi hôm giao thừa dùng thái độ cứng rắn chuyện cũng có chút làm bà hiểu ra vài điều, bà dần dần ý thức được mình thể dùng cái gọi là công ơn dưỡng dục ra mà khống chế Phương Châm nữa.

      Nếu như lúc này bức Phương Châm nổi giận rồi phủi tay mặc kệ, bà chỉ còn nước nhảy sông.

      Vì vậy mẹ Phương đành phải nhịn xuống bất mãn trong lòng, đối xử với con cũng nhiệt tình hơn chút, mặc dù khóc lóc nhưng vẫn nhớ nấu cơm, làm cho Phương Châm mâm cơm nóng hổi, rồi tiếp tục hầm thêm nồi canh xương, cuối cùng cũng coi như lần nữa chống đỡ cái nhà này lên.

      Phương Châm sau khi ăn xong trở về căn phòng thuê của mình. chuẩn bị vài bộ quần áo để về nhà ở mấy ngày, nhân tiện chăm sóc ba. Bởi vì xe điện của lần trước bị ngã hư, chỉ có thể sử dụng phương tiện công cộng để lại. Ngồi ở xe buýt nhìn ra ngoài bầu trời đêm, suy nghĩ tất cả những chuyện này đến cuối cùng là bắt đầu từ lúc nào?

      Ngẫm lại hình như từ lần cãi nhau với Phương Pháp hôm giao thừa, nhà cứ hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện. Chưa kể tới lúc công việc của tốt đẹp bị đuổi hay là lần chạm mặt mẹ Nghiêm Túc ở làng du lịch?

      chung gần đây cảm thấy mọi chuyện đều thuận lợi, lúc đó cũng chưa cảm thấy có gì kì quái, bây giờ nhìn lại, hơn nửa năm nay quả gặp phải những chuyện gì đây?

      Liên tục đổi việc, mỗi lần làm đều xảy ra trục trặc. Mà hầu như trong những việc này lúc nào cũng xuất bóng dáng của người đàn ông: Nghiêm Túc.

      Từ lúc bị đuổi việc khi làm bên Thâm Lam, Phương Châm coi đây như cơ hội để chấm dứt triệt để với Nghiêm Túc, muốn nảy sinh thêm bất cứ mối liên hệ nào. Nhưng hôm nay xem ra tất cả đều là mơ ước hão rồi, thậm chí còn suy nghĩ lẽ nào người đấu lại nổi vận mệnh sao? Đứng trước số phận oái ăm này, ngoại trừ thỏa hiệp còn con đường thứ hai để lựa chọn ư?

      Phương Châm cam lòng cũng muốn cúi đầu chịu thua, nhưng thực vẫn là luôn tàn khốc. Ngay khi suy nghĩ mọi chuyện về Nghiêm Túc, đối phương chủ động gọi tới cho . Cú điện thoại này Phương Châm thể nhận, bởi vì Nghiêm Túc tìm luật sư bào chữa cho Phương Pháp, Phương Châm dù kiêu ngạo thế nào nữa cũng thể từ chối ý tốt này của Nghiêm Túc được.

      Chuyện này có quan hệ đến tương lai của em trai mình, thể bỏ mặc.

      Vì vậy rất nhanh nhận điện thoại, liền nghe Nghiêm Túc hỏi: "Ăn cơm chưa?"

      Thanh kia rất trầm mà lại tràn đầy quan tâm, buổi tối ngày đông nghe được cảm thấy đặc biệt ấm áp. Phương Châm trong lòng căng thẳng, hơi khịt khịt mũi : "Ừm, ăn rồi."

      " tại em ở đâu? Có ở nhà , qua chỗ em chút?”

      "Tôi đường về nhà, tìm tôi có việc gì sao?"

      " liên hệ được với luật sư rồi nên muốn tìm em chuyện.”

      Vừa nghe đến đó Phương Châm lập tức tỉnh táo hẳn: “ ở đâu, vẫn là tôi đến gặp . tôi xe buýt, đợi chút tôi tới ngay được ?”

      " ở gần sân ga, địa chỉ , tới đón em." tới đây Nghiêm Túc dừng chút, còn muốn thêm gì đó nhưng cuối cùng lại .

      khỏi cười thầm chính mình, ra tâm trạng khi người là như vậy, mọi lúc mọi nơi đều muốn được gặp họ, bất kể lí do gì chỉ có thể được gặp người mình thấy hạnh phúc rồi.

      Tác giả có lời muốn : Đại gia nhìn ra, nam phụ tại sao lại bắt được lòng của nữ chính? Bởi vì bất luận là làm gì cho nhưng chỉ làm trong thầm, chỉ khi nào bị lộ ra mới biết , vì vậy mà dù làm rất nhiều việc nhưng hiệu quả lại rất . Nam chính thế nhưng lại giống , dù cho bị nữ chính đâm dao vẫn ở trước mặt coi nữ chính như sao trời, đây chính là bí quyết của nam chính nha.

      Thẩm Khiên: Tác giả bằng tên đó da mặt dày .

      Nghiêm Túc: Kẻ thua cuộc cần nhiều lời!
      1900, levuong, Elise Tuyen13 others thích bài này.

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      gia đình cực phẩm ! mem thắc mắc liệu nữ 9 có phải con ruột nhà này k hay nhặt ở đâu về nữa.
      Cuộc đời có muôn ngàn lối rẽ, cuộc đời nữ 9 bị hủy hoại vì tù tội. mem lại chẳng nghĩ là "chị ấy chịu khổ, sau này nam 9 sướng, k đâm này 1 nhát đâu thể bắt đầu duyên phận", chồng sắp cưới của chị rất tốt mà, vs lại chuyện này tự tử vốn chẳng ràng. Cuộc đời chị khi đó thực lấp lánh, tỏa ánh sáng hạnh phúc, có chồng chưa cưới , có đứa con chưa chào đời, sắp cưới, công việc ngon lành...đùng phát chả còn gì :th_99:
      khi k còn ý định trả thù nữa vậy đến 1 nơi xa xa làm lại cuộc đời, gặp những con người mới, bắt đầu cuộc đời mới...nữ 9 khổ quá
      1620thuy thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      tôi thực xự bức xúc bà mẹ phương châm đó

    5. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      TẬN XƯƠNG

      Chương 43.1: Chiếm giữ

      Edit: Uki

      Sau khi Phương Châm bàn luận với luật sư xong cũng gần mười giờ.

      Ra khỏi Thâm Lam, Nghiêm Túc chào tạm biệt với luật sư, vị luật sư cũng hẹn tìm ngày ghé cục cảnh sát để chuyện với Phương Pháp. Sau đó Nghiêm Túc quay sang hỏi Phương Châm: "Mệt ? ăn chút gì rồi mới về nhà?

      "Về nhà thôi, bây giờ tôi chỉ muốn thoải mái ngủ giấc."

      Nghiêm Túc cũng gì thêm, cầm áo khoác rất nhanh liền xuống lầu lấy xe. đường đưa Phương Châm trở về, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiếp theo em định làm thế nào, có cần tìm đến gia đình người bị hại chuyện , nếu có dẫn theo luật sư , ở phương diện này rất có kinh nghiệm.”

      " cần, tôi chuyện với gia đình họ rồi, đồng ý hòa giải."

      Nghiêm Túc khẽ nhướn lông mày: "Em làm việc cũng nhanh . vốn định tìm luật sư cùng với em. Chuyện tiền bồi thường nếu cần giúp đỡ, em đừng ngại cứ với . Chuyện này cũng coi như do gây ra, bao nhiêu tiền cũng đưa cho em."

      Phương Châm khẽ mỉm cười: " cần, mọi việc được sắp xếp đâu ra đấy. Người bị hại đồng ý hòa giải, tôi cũng đưa cho họ trăm ngàn tiền bồi thường , chuyện này coi như giải quyết xong. Bây giờ chỉ cần xem luật sư biện hộ như thế nào với quan tòa, tôi đương nhiên hy vọng phán án càng càng tốt, nếu như có thể bị phán án treo là tốt nhất. Mấy nơi như nhà tù vẫn là nên vào.”

      Nghiêm Túc mím môi lời nào, trầm mặc lát hỏi Phương Châm: "Ai cùng với em?"

      " ai cả, tự mình tôi thôi. Chân của ba tôi vẫn chưa lành, mẹ tôi phải ở nhà chăm sóc ông, chỉ có mình tôi .”

      " sao?"

      "Đúng vậy." Phương Châm cảm thấy đúng, "Có vấn đề gì ?"

      " có, chính là cảm thấy em rất quyết đoán, năng lực làm việc cũng tệ."

      "Tôi cũng lớn như vậy rồi, chuyện này vẫn có thể tự làm được. Với lại gia đình người bị hại cũng rất tốt, phải là người hiểu lý lẽ, có đòi hỏi hay làm gì quá đáng."

      " trăm ngàn... Cái đó, em có đủ tiền , gia đình em cũng vừa mới mua nhà chỉ sợ có đủ trăm ngàn?

      "Tập hợp tất cả các khoản lại. Tiền tiết kiệm của tôi cũng ít, thêm vào số tiền của mẹ tôi, mượn thêm bạn bè ít cũng vừa đủ rồi.”

      Phía trước đèn đỏ sáng lên, Nghiêm Túc giẫm phanh chậm rãi dừng xe lại. Sau đó xoay đầu lại tinh tế đánh giá Phương Châm, ánh mắt sắc bén mà thâm trầm: "Thành với , em mượn bao nhiêu tiền?."

      “ 20 ngàn."

      "Mượn của Thẩm Khiên?"

      " phải, mượn em họ của Thẩm Khiên. ấy là bạn thân của tôi, chúng tôi quen biết nhau từ , cần lo lắng ấy hối tôi trả tiền lại!”

      được vài câu đèn hiệu chuyển sang màu xanh, Nghiêm Túc thả phanh nổ máy xe, nhất thời gì.

      Trong bóng đêm, dòng xe cộ cứ nối tiếp nhau mà chạy, vụt chạy ngang qua những ánh đèn đường, làm loáng thoáng lên chút lãng mạn rồi lại có cảm giác như bị đè nén ngược vào. Mỗi khi đêm tối thường làm cho người ta loại cảm giác yên tâm, cũng giống như tâm trạng của Nghiêm Túc lúc này vậy.

      Thẩm Khiên là quả bom hẹn giờ, tuy rằng khó để giải quyết, nhưng cũng cần tốn chút thời gian. Để cho người đàn ông trẻ tuổi như vậy quấn lấy Phương Châm là được, Nghiêm Túc xem ra chỉ còn cách đem Phương Châm triệt để kéo vào trong lồng ngực của mình, từ đầu đến chân đều bị chiếm lấy mới có thể làm cho hoàn toàn yên tâm.

      ràng Phương Châm phải người phụ nữ bình thường , so với hầu hết phụ nữ ở khắp mọi nơi thế giới rất khác biệt. Tiền bạc hấp dẫn được , bề ngoài đối với càng có ý nghĩa, xuất thân, quyền thế, địa vị, danh dự, thậm chí là ôn nhu chăm sóc quan tâm đầy đủ, bất luận cái gì cũng lay chuyển được .

      Quả thực chính là mềm được cứng xong đao thương bất nhập. (ý cái này được cái kia cũng xong, gì có thể ảnh hưởng đến.)

      Nghiêm Túc có lúc thậm chí cảm thấy, mạnh bạo với đôi khi còn nghe lời chút, nhưng ngược lại càng mềm dẻo càng chịu vào khuôn khép.

      vừa nghĩ vừa lái xe, quẹo vào khu nhà trọ của Phương Châm. Sau đó mở miệng : "Coi như bạn em thúc em trả tiền lại, em cũng nên nhanh chóng trả tiền lại cho ấy."

      Hai mắt Phương Châm lúc này nặng trĩu, đột nhiên nghe vậy cũng phản ứng lại, chớp mắt hai cái mới nghĩ rõ ràng: "Ha, tôi biết, tôi mau chóng trả lại."

      "Làm sao trả? Dựa vào chút tiền lương ít ỏi của em ở trạm xăng, em nghĩ phải bán thêm bao nhiêu lít xăng nữa mới xong? Chờ em kiếm đủ 20 ngàn biết là đến khi nào nữa.”

      Phương Châm vừa nghe lời này lập tức phản bác lại: "Mặc kệ như thế nào tôi nhất định trả lại, chuyện tiền bạc cần quan tâm. Tôi biết có tiền, nhưng tôi cũng cần lấy tiền của ."

      " cũng có ý định đưa tiền cho em."

      Phương Châm ngớ người ra, lần đầu tiên có cảm giác mình bị tưởng bở.

      "Ý của là tiết kiệm bằng tìm cách kiếm thêm thu nhập. Dựa vào mấy đồng lương ít ỏi kia, dù tiết kiệm bao nhiêu cũng khó để gom đủ số tiền đó kiệm cũng tích góp nổi tiền đến. Chẳng bằng tìm công việc khác, lương cao hơn, như vậy dù tiết kiệm cũng rất nhanh tích góp đủ tiền.”

      Trong lúc chuyện, Nghiêm Túc dừng xe ở dưới khu trọ của Phương Châm. Phương Châm cũng lập tức rời , mà mải suy nghĩ về những lời của Nghiêm Túc .

      với Nghiêm Túc chỉ mượn 20 ngàn, nhưng thực tế là 30 ngàn. 30 ngàn đối với Từ Mỹ Nghi phải là số tiền lớn nhưng cũng thể mặt dày mà trả lại được. Huống hồ tại quả thực là có việc làm, còn cách nào khác là phải nhanh chóng lên báo tìm việc.

      Trước tiên dự định làm nhân viên thu ngân, vừa may có siêu thị gọi điện thoại đến muốn ngày mai tới phỏng vấn. Dựa vào kinh nghiệm và năng lực của làm công việc này có vấn đề gì, nhưng mức lương mà siêu thị đưa ra thực cao, tháng nhận được khoảng 2, 3 ngàn, trừ các khoản chi tiêu ra cũng có thể tiết kiệm được nhiều nhất là 1 ngàn.

      Điều này có nghĩa là ít nhất phải làm việc khoảng hai năm rưỡi mới có thể tiết kiệm đủ tiền để trả cho Từ Mỹ Nghi, dĩ nhiên là được rồi. Thời gian làm việc ngày ở siêu thị khá dài - từ 5h sáng đến 9h tối, nên cũng thể làm thêm công việc khác, vì vậy cũng thể kiếm thêm thu nhập được.

      Nghĩ tới đây Phương Châm khỏi thấy đau đầu..

      Nghiêm Túc ngồi bên cạnh chăm chú quan sát vẻ mặt của , thấy vẻ mặt đăm chiêu khẽ nhíu mày, biết cơ hội đến rồi, rất nhanh mở miệng: “ có thể giúp em tìm việc làm, vừa có thể giúp em có thêm thu nhập, vừa có thể để em phát huy năng lực của mình, với tình hình nay của em, cảm thấy em nên từ chối.”

      "Việc làm? Đến Thâm Lam làm việc cho ?”

      "Em có biết trong thành phố này có rất nhiều người trẻ tuổi so với em còn ưu tú hơn đều muốn làm công cho ?”

      "Tôi biết, nhưng mà..."

      " biết em lo lắng, nhưng Phương Châm em vẫn nên cẩn thận suy nghĩ, mặc kệ em có làm việc ở Thâm Lam hay , đối với đều khác biệt. Nếu như muốn theo đuổi em, đừng là em làm việc ở trạm xăng, kể cả khi em lên mặt trăng làm việc cũng hoàn toàn có thể tìm được em. Vì vậy em cần để ý có hay mà đến Thâm Lam làm việc, đây căn bản khác biệt.”

      Phương Châm nghe xong mặt nổi lên vài đường hắc tuyến. Người đàn ông này cũng là quá mức tự tin, chỉ còn thiếu chưa chỉ tay vào rồi : “Em là của .”

      Có điều tỉ mỉ suy nghĩ lại quả thực lời rất có lý, có bãn lãnh gì mà thoát khỏi bàn tay ta chứ. Giống như những gì Nghiêm Túc , nếu như muốn theo đuổi , mặc kệ có làm việc ở Thâm Lam hay cũng có thể thích làm gì làm. Người như muốn trốn khỏi tầm mắt của Nghiêm Túc đúng là quá khó khăn.

      Nghiêm Túc thấy vẻ mặt hơi buông lỏng, liền tiếp tục : "Hơn nữa đây là nợ em, đương nhiên phải giúp em. Chuyện công ty vệ sinh sa thải em lần trước là mẹ sai. Bà ấy nên tùy tiện ép họ đuổi việc em. Cái gọi là mẫu trái tử thường*, bà ấy mắc nợ em nên trả. Nếu như em chấp nhận làm việc ở Thâm Lam coi như giải quyết xong. Còn nếu em chấp nhận nghĩ cách khác để bồi thường cho em.”

      *mẫu trái tử thường: tạm giải thích là nợ bố mẹ con trả hay bố mẹ làm sai con chịu.
      Giọng điệu của Nghiêm Túc rất thản nhiên, nhưng Phương Châm lại mơ hồ nghe ra được uy hiếp trong đó. Câu của có thể hiểu là: " Nếu như em đồng ý đến làm việc ở Thâm Lam, đừng trách đưa vị trí công việc đó cho người khác.”

      Vì vậy Phương Châm thỏa hiệp : "Là công việc gì?"

      "Nhân viên phục vụ?”

      "Nhân viên tiếp tân?"

      “Cũng gần như vậy. tại Thâm Lam cần tuyển nhân viên tư vấn, nhưng cần nhân viên thông thạo ngoại ngữ. Lúc trước có tuyển số người ngoại hình tệ, nhưng khả năng ngữ lại dưới mức trung bình. Thành phố S là thành phố lớn, Thâm Lam cũng đặt chân ở thị trường quốc tế, khách hàng đến đây phải chỉ có mỗi người bản xứ. Mỗi ngày đều có ít người nước ngoài đến Thâm Lam chi tiền, cần tăng cao ngoại ngữ của nhân viên. Nhân viên tư vấn là mặt mũi của công ty, chỉ cần bề ngoài xinh đẹp, năng lực cũng phải cao. cảm thấy em rất thích hợp.”

      Lời này có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là khen Phương Châm xinh đẹp, thứ hai là đánh giá cao khả ngoại ngữ của . Mặt Phương Châm hơi đỏ lên, từ được ra tù tới nay, chưa từng có người nào lời khích lệ . Trong lòng lúc nào cũng cảm thấy tự ti, dù có ra vẻ kiên cường thế nào nữa cũng giảm bớt tự ti đó được.

      " biết chuyên ngành của em là tiếng , ngoài ra em còn học thêm vài ngôn ngữ khác nữa."

      "Tiếng Pháp tôi có thể được, Tiếng Nhật lúc trước có học qua nhưng bây giờ quên gần hết rồi.”

      " sao, chỉ cần thành thạo tiếng là đủ rồi. Công việc này thời gian khá ổn định, bắt đầu từ chín giờ sáng cho tới năm giờ chiều, buổi trưa được nghỉ nửa tiếng, công ty phân phát đồng phục nhưng bao tiền cơm trưa, lương mỗi tháng là sáu ngàn, em thấy thế nào?"

      Đương nhiên là cực kỳ hài lòng rồi, đây có khác gì đĩa bánh từ trời rớt xuống, buồn ngủ mà gặp chiếu manh đâu. Phương Châm có thể khẳng định, ngoại trừ công việc mà Nghiêm Túc đề nghị với , thể nào tìm ra công việc khác vừa phù hợp, quá phức tạp mà lại có mức lương cao đến vậy.

      Nhưng mà...

      "Sáu ngàn? Đa số nhân viên đều được trả từng ấy lương sao?"

      “Em cho rằng nhiều tiền quá hóa rồ hay sao mà ai cũng trả nhiều như vậy?" Nghiêm Túc dối mà sắc mặt thay đổi, tim đập. thực tế tiền lương của nhân viên ở Thâm Lam thấp, nhưng chỉ là nhân viên tư vấn mức lương thể là sáu ngàn được.

      xong lời này, khóe mắt lên tia trào phúng nhìn Phương Châm cười cười, suy nghĩ sau khi trở về phải cho người căn dặn, tất cả nhân viên tư vấn đều được tiết lộ với đồng nghiệp về tiền lương của mình.

      Phương Châm hoàn toàn bị con số sáu ngàn này hấp dẫn . Ở thành phố này mọi chi phí sinh hoạt đều cao hơn so với những nơi khác, sáu ngàn tháng nếu tính kỹ quá nhiều. Hơn nữa Nghiêm Túc còn cố ý bao cơm trưa, dáng vẻ khi còn cho rằng rất chính đáng, ra phúc lợi có tốt đến tận trời.

      Dù sao cũng ngồi tù năm năm, cũng biết tiền lương tại so với năm năm trước cao hơn nhiều. Trước khi vào tù, công việc mà làm tháng kiếm cũng ít tiền, vì vậy khi Nghiêm Túc mỗi tháng sáu ngàn cũng có nghi ngờ gì.

      Nhìn lại tình hình nhà này, vết thương của ba chưa khỏi nên chưa rời giường được, mẹ phải chăm sóc ông nên thể làm thêm việc gì để kiếm thêm thu nhập, quan trọng nhất vẫn là đứa em trai bị giam giữ của vẫn chưa tình hình thế nào, Phương Châm thực có can đảm để từ chối công việc này.

      Nghĩ vậy nên rất nhanh gật đầu đồng ý, tự đáy lòng cảm kích : "Cảm ơn , Nghiêm Túc."

      -------------------------------------------------------------------------------
      Last edited: 9/7/16
      My Nam Anh, Chôm chôm, 190017 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :