1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      Có lẽ đánh thằng con, ông bố thương ra bênh vực nên bị lạc đạn, vô bệnh viện :v

    2. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      TẬN XƯƠNG: Chương 40.2: Nhạc văn tiểu thuyết võng lòng tự ái

      Edit: Uki!


      Tình huống của Phương Châm tại có thể là họa đơn vô chí .

      Đêm giao thừa cãi nhau với ba, mẹ, em trai chỉ có thể coi là chuyện , sau đó cùng Nghiêm Túc ăn cơm hiểu sao lại bị cầu hôn nghiêm trọng hơn chút. Nhưng khi chạy về nhà nhìn thấy bộ dạng của ba mình, liền cảm thấy chuyện lúc trước cũng nhằm nhò gì.


      Trong nhà ba của có thể coi là người đối với tốt nhất, vì lẽ đó Phương Châm cũng quan tâm ông nhất. vừa vào trong nhà liền thấy ba mình nằm lệch sofa thở dài, tay vỗ vỗ cái trán tay khác lại vuốt chân mình. Mẹ ở bên cạnh đưa nước cho ông, em trai lại ở trong phòng tới lui.


      Toàn bộ trong nhà tràn ngập khí nặng nề, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.


      Phương Châm thả túi xách xuống lập tức tới chỗ ba mình hỏi: "Đây là làm sao?"


      Chờ đến gần nhìn kỹ mới phát , ba mặt đều là máu ứ đọng, chân trái hình như cũng bị thương. Phương Châm lập tức xoay người hỏi em trai: "Phương Pháp, đây là xảy ra chuyện gì, em mau ra xem."


      liền nghe được chuyện hết sức vô lý .


      Vốn là ngày hôm nay ba giục em trai đưa ông tới gặp bạn trai mới của Jenny, bắt ta bồi thường tiền thuốc cho con trai mình. Lúc đó bạn trai Jenny đánh bài, đám thanh niên trẻ tuổi cậy người đông bắt nạt hai cha con Phương Pháp, vừa hai ba câu nghe lọt liền đánh người.


      Phương Pháp tuổi còn trẻ nên chạy nhanh hơn, để lại ba mình chọi bốn, bị người ta đánh cho trận. Bọn họ xem tuổi tác ba cao sợ đánh xảy ra chuyện, nể tình đánh cho chết, thế là ba mang mình bộ mặt đầy vết thương cùng cái chân què lết về nhà.


      Phương Châm quả thực giận đến mức thổ huyết, trừng mắt em trai vừa định mắng nó hai câu, đối phương ngược lại nhảy dựng lên: "Cái bọn này khinh người quá đáng, cho tiền thuốc thang thôi còn đánh ba thành ra như vậy. được, nhất định phải tìm bọn nó tính sổ."


      "Lúc nào rồi còn có tâm tình múa mép khua môi, mau mau lại đây giúp mẹ đỡ ba đưa đến bệnh viện."


      Ba vừa nghe vậy liền liên tục xua tay, bảo cần bệnh viện ở nhà nghỉ ngơi là được. Phương Châm đời nào chịu nghe, xuống lầu ra cửa bắt taxi, nhanh chóng đưa ba mình ra xe.


      Cả nhà vội vàng chạy đến bệnh viện gần nhất.


      Từ Mỹ Nghi gọi điện thoại cho , chính là lúc Phương Châm bận rộn. Đầu năm mồng bác sĩ đều nghỉ, phòng cấp cứu tổng cộng chỉ có duy nhất bác sĩ phụ trách, lại còn bề bộn xem bệnh cho vài người khác. Phương Châm theo hộ sĩ chạy trước chạy sau muốn tìm bác sĩ khác xem bệnh cho ba mình.


      Kết quả người tìm được cuối cùng lại phải nhờ tới Thẩm Khiên .


      Thẩm Khiên vừa nhìn tình huống này lập tức bảo Phương Châm chuyển ba tới bệnh viện của mình. Phương Châm chút suy nghĩ trực tiếp từ chối. Đó là bệnh viện tư nhân, tốn kém bao nhiêu cũng biết. phải sợ tốn kém chữa trị cho ba mình, mà trước sau gì Thẩm Khiên cũng nhận tiền của . Vậy chẳng khác gì lại nợ ân tình sao.


      Thẩm Khiên thấy thế định khuyên vài câu, vị bác sĩ khác vừa rảnh tay lập tức chạy tới, lập tức cũng đề cập đến chuyện chuyển viện, mà là chờ bác sĩ chẩn đoán bệnh cho ba xong mới tính tiếp.


      Phương Châm cùng Từ Mỹ Nghi vội vàng làm thủ tục nhập viện, mẹ Phương ở lại chăm sóc cho chồng mình. Thẩm Khiên quay người ra ngoài, hơn nửa tiếng sau mua về đống đồ ăn.


      Chờ Phương Châm làm xong thủ tục nhập viện, Thẩm Khiên lại mượn xe lăn, đẩy ba trở về phòng bệnh. Sau trận rối ren bận bịu, Phương Châm mới chú ý tới chuyện.


      hỏi mẹ mình: "Mẹ, em con đâu?"


      Mẹ Phương sững sờ: "Mới vừa bảo trong người khó chịu ra ngoài hút điếu thuốc, thế nào mà cả nửa ngày vẫn chưa thấy trở lại."


      "Quên , tại mặc kệ nó."


      Phương Châm đối với người em trai này tuyệt vọng rồi, cuối năm gây ra chuyện lớn như vậy, chính mình chịu đòn lại còn kéo theo cả ba vào. ngoại trừ thở dài còn có thể làm cái gì? Ba mẹ đều trách nó, thân làm chị cũng thể tát đánh chết nó.


      Cũng may có Từ Mỹ Nghi và Thẩm Khiên hỗ trợ, Phương Châm cuối cùng cũng coi như dàn xếp mọi việc ổn thỏa. Thẩm Khiên ở bệnh viện này có vài bạn học cũ, nhờ họ đối với ba của Phương Châm chăm sóc kỹ lưỡng chút. Từ Mỹ Nghi còn kéo Phương Châm qua bên, nhất quyết phải nhét 1 vạn tệ cho .


      Phương Châm bảo sao cũng chịu nhận, liên tiếp bảo mình vẫn còn tiền, kiên quyết nhét số tiền kia vào lại trong túi xách của Từ Mỹ Nghi. Sau khi tiễn bạn mình Phương Châm trở về phòng bệnh, cùng với mẹ mình hai người mắt to trừng mắt , cả hai đều chuyện.


      Mẹ Phương bây giờ có chút cũng dám trêu chọc con , bà luôn cảm thấy nửa năm gần đây con mình thay đổi rất nhiều, càng hung hăng cũng càng sắc nhọn. Ngày hôm nay, thấy làm việc rất có chủ kiến cũng rất có trật tự, quả thực có chỗ để cho bà coi thường đứa con này. Bà đột nhiên ý thức được con kỳ thực cũng rất có tiền đồ.


      Huống chi tiền viện phí của chồng bà cũng là do con trả, bà cũng thêm cái gì, dù trong lòng vẫn chỉ có đứa con trai bảo bối, mặt cũng có bất kì cảm xúc gì.


      Phương Châm nghĩ rằng mẹ mình mệt mỏi liền để bà về nghỉ ngơi trước, đêm nay ở lại chăm sóc ba mình. Mẹ Phương từ chối hai câu đến cuối cùng vẫn phải về nhà, vừa ra khỏi cửa bà liền gọi điện cho con trai, kết quả là gọi được.


      Phương Pháp đêm về, giống như bốc hơi khỏi thế giới. Mãi đến tận ngày thứ hai khi cảnh sát tìm tới cửa, mẹ Phương mới biết con trai mình tối hôm qua lại gây ra họa lớn.


      Bà lập tức gọi điện cho Phương Châm, khóc lóc đứt quãng đem chuyện cho : "Có hai cảnh sát tìm, tìm đến nhà rồi. em trai con tối hôm qua... đánh người ta bị thương."


      Phương Châm nghe được quả thực vô cùng đau đầu. Năm nay nhất định tốt, em trai có thể gây ra chuyện như vậy, còn có thể thanh nhàn nằm ở nhà ngủ ?


      Lúc đó có lẽ là bảy giờ sáng, vốn chuẩn bị dọn dẹp chút chờ mẹ mình đến liền đến trạm xăng làm việc, nhưng tại lại xảy ra chuyện, bây giờ làm được, làm ngay cả bát cơm cũng rơi mất.


      Trong lúc nhất thời Phương Châm đối với cuộc sống càng nảy sinh luồng tuyệt vọng. Mọi chuyện ràng phát triển thuận lợi, tại sao chỉ là ăn tết hết thảy đều thay đổi. có cảm giác việc làm và gia đình đều dần dần cách xa , lại muốn vì cái nhà này liều sống liều chết màng mọi chuyện.

      Nghĩ tới đây khỏi có chút nhụt chí, nhưng tại cũng phải lúc nghĩ đến vấn đề tiền bạc. sợ ba mình lo lắng nên đem chuyện này với ông, chỉ có chút việc muốn ra ngoài, lập tức trở về.


      Sau đó trực tiếp tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình. Mẹ Phương trong điện thoại lắm, Phương Châm đến nơi nghe cảnh sát chuyện mới đầu đuôi tình.


      Vốn là em trai tối hôm qua tìm bạn trai mới của Jenny tính sổ. Nó có lẽ là do nuốt trôi cục tức này thừa dịp bọn họ để ý cầm cục gạch, suýt chút nữa đánh người ta chết tươi.


      Cảnh sát còn : "... Lúc ấy có hai người chứng kiến toàn bộ quá trình, hai người bọn họ đều Phương Pháp người dày đặc mùi rượu. ta tại biết trốn đâu, chúng tôi muốn bắt ta về thẩm vấn, hi vọng có thể cung cấp manh mối."


      Phương Châm chỉ có cười khổ. đối với em trai chút cũng biết, biết nó có bạn bè là ai, cũng nó ngoại trừ nhà còn có chỗ nào để . tại chỉ ngóng trông em trai mình có thể mau mau đến đồn tự thú, còn có thể được khoan hồng.


      Phương Châm cũng khá quan tâm đến tình trạng của người bị thương, hỏi tới: "Cái kia… người bị thương thế nào rồi, tại có gì đáng ngại ?"


      "Người bị thương còn ở bệnh viện, có nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn còn hôn mê. Em trai dùng viên gạch này tấn công thực rất tàn nhẫn, thực là muốn đánh chết người ta."


      " , em trai tôi tuyệt đối có ý muốn giết người, tôi cam đoan."


      Phương Châm là người từng ngồi tù, biết tại tình huống này khá phức tạp. Có ý định hại người cùng có ý định giết người hai tội danh mức hình phạt khác nhau trời vực, đương nhiên thể với cảnh sát là Phương Pháp cố ý giết người.


      Hơn nữa Phương Pháp xác thực thể giết người, bất quá chính là trẻ tuổi nóng tính nuốt trôi cơn giận này, thêm vào uống chút rượu nhất thời kích động đánh người ta trận. Bởi hai lần trước bị đuổi đánh nên Phương Pháp liền cầm theo cục gạch làm vũ khí, phỏng chừng là do rượu làm rối rắm đầu óc, cho nên mới gây ra họa lớn như tại.


      Lúc ra khỏi cục cảnh sát, Phương Châm nhất thời cũng biết nên đâu. gọi điện cho mẹ mình, biết bà đến bệnh viện chăm sóc phụ thân, đáng lí phải thong thả chạy về, thế nhưng thân mình dạo lung tung đường.


      Phương Châm nghĩ nên làm thế nào. tại xảy ra chuyện như vậy, muốn che giấu quá khứ là thể. Bây giờ trước mắt có hai việc quan trọng cần phải làm, là nhanh chóng tìm em trai mình, khuyên bảo nó tự thú để được giảm tội. Hai là nghĩ biện pháp tận lực bồi thường cho gia đình người bị hại, cầu xin họ tha thứ.


      Nếu có thể làm được hai việc này, chừng có thể lén lút hòa giải hoặc trì hoãn phiên tòa. Bản thân nàng ở tù lâu như vậy, em trai lại hư chịu nổi. cũng hy vọng em trai mình vào đó.


      Nhưng mà biển người mênh mông phải đâu để tìm em trai? Điện thoại gọi biết bao nhiêu cuộc, nó sớm tắt điện thoại, trắng ra chính là muốn trốn tránh. Nhưng Phương Châm trong lòng biết , cảnh sát sớm muộn tìm được em trai mình. Phương Pháp trong người mang nhiều tiền, còn phải ăn cơm. Đợi đến lúc người tiền mặt xài hết bắt buộc phải quẹt thẻ.


      Cảnh sát tại theo dõi gắt gao, chỉ cần quét thẻ cái lập tức có thể nắm vị trí của , bắt được chỉ là vấn đề thời gian .


      Đáng tiếc em trai lại hiểu chuyện này, còn ngây thơ cho rằng có thể thoát được kiếp.

      Màn đêm dần dần buông xuống, Phương Châm mình dưới ánh đèn rực rỡ con phố náo nhiệt, nhất thời có chút biết phải làm sao. Đúng lúc mải mê suy nghĩ chú ý ở phía trước, chiếc xe hơi màu đen chạy song song bên cạnh .


      Người ngồi ở trong xe ở phía xa khoảng mười mét nhìn thấy , tầm mắt vẫn cố định rơi người , Phương Châm nhưng lại hồn nhiên biết, chỉ mệt mỏi hướng về trạm xe buýt ngồi xuống ghế dài, mệt mỏi cúi đầu.

      Cả buổi hứng gió lạnh, tại đều đau muốn nổ tung. lúc này điện thoại di động đột nhiên reng lên, cách đó chiếc xe màu đen dài Nghiêm Túc cũng vừa mới bấm số của .

      Phương Châm nhìn màn hình hiển thị tên người gọi tới, trước mắt đột nhiên lên chút hy vọng. Bàn tay lúc này đông cứng của nhận điện thoại, người bên kia chưa kịp mở miệng liền chủ động hỏi: " tại ở đâu? Tôi có thể gặp chút được ?"
      Last edited: 1/6/16
      My Nam Anh, 1900, levuong16 others thích bài này.

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      2 từ thôi : CỰC PHẨM :025::025::025:

    4. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      Tận xương

      Chương 41: Hù dọa

      Edit: Uki!


      Phương Châm ngồi vào trong xe của Nghiêm Túc, nhiệt độ nóng lạnh luân phiên làm tránh khỏi hắt hơi cái.


      "Xin lỗi." câu, vừa dứt lời Nghiêm Túc đưa khăn tay cho .


      Phương Châm xoa xoa mũi rồi cũng vòng vo, ngay vào điểm chính: " Tôi tìm thấy em trai tôi.”

      "Em trai em, chính là người lần trước bị đánh?"


      "Phải, là người được đền cho chiếc nhẫn kim cương."


      Nghiêm Túc ngẫm chút gật đầu: "Vậy em tìm là muốn giúp em tìm em trai về?"


      "Ừm."


      Phương Châm hít vào hơi, mũi vì bị chà xát nên có chút đỏ, trước hết kể lại mọi chuyện. Từ chuyện Phương Pháp bán nhẫn mua nhà, đến lúc tìm Jenny hợp lại cùng từ đó gây ra loạt chuyện sau này.


      Nghiêm Túc chăm chú nghe, từ đầu tới đuôi đều chen vào, mãi đến khi Phương Châm xong mới mở miệng : " nghĩ tới chỉ vì chiếc nhẫn của lại hại cả nhà em thành ra như vậy. Xem ra là suy nghĩ chu đáo, chuyện em trai em chịu trách nhiệm, em yên tâm, cho thời gian nửa ngày, nhất định giúp em tìm được."


      Phương Châm chuyện với Nghiêm Túc hồi tâm tình tốt hơn rất nhiều, trong lòng cũng nhõm hơn nhiều. Có Nghiêm Túc giúp đỡ tin tưởng rất nhanh có thể tìm thấy em trai mình. Nhưng vẫn có chút lo lắng: "Có thể tìm thấy nó trước khi bị cảnh sát bắt , tôi muốn khuyên nó tự thú."


      thành vấn đề." Nghiêm Túc lúc chuyện gọi điện thoại, đem chuyện này dặn dò lại. được nửa lại hỏi Phương Châm, "Điện thoại di động của em có bức ảnh nào của em trai em ?”

      Phương Châm suy nghĩ chút lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, điện thoại này vừa mới mua, bên trong có bao nhiêu tấm hình, tìm nửa ngày cũng tìm được. Nghiêm Túc liền bảo tài xế lái xe, nhìn Phương Châm : " địa chỉ nhà em với tài xế , ngay bây giờ đến nhà em tìm ảnh."


      Chiếc xe lập tức quay đầu lại, trực tiếp về nhà Phương Châm. Khoảng chừng nửa giờ sau, chiếc xe dừng ở trước cửa nhà . do dự có nên để Nghiêm Túc vào hay , cuối cùng vẫn là quyết định dẫn cùng nhau lên lầu.


      Mẹ chăm sóc ba nằm viện, bây giờ trong nhà có người. Hai người bọn họ sau khi lên lầu, Phương Châm thẳng đến phòng em trai, mở máy tính ra tìm. Nghiêm Túc lại kết nối điện thoại của mình với máy tính, chờ Phương Châm tìm thấy trong máy tính số hình ảnh sinh hoạt thường ngày của Phương Pháp, chọn tấm nhìn thấy mặt nhất rồi ra khỏi phòng, chuyển ảnh qua điện thoại của mình, tiếp đó gửi ảnh , phân phó công việc.


      Phương Châm nãy giờ đứng ngồi yên, đợi sau khi được bức ảnh phát ra ngoài rốt cục thở phào nhõm, cả người nhìn có vẻ hơi chán nản. chậm rãi ngồi xuống ghế, vuốt cái trán hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng thở phào hơi.


      Nghiêm Túc đứng bên cạnh, vỗ vỗ bả vai : "Có ở đây em cần lo lắng, chờ khi tìm được em trai em, trước tiên đưa đến trước mặt em để em đánh nó trận."


      Phương Châm nhịn được cười khổ: " tại tôi nghĩ biết làm sao khuyên nó tự thú đây. Tính tình của nó như vậy, lại bị ba mẹ làm hư, tôi biết làm sao để khuyên bảo nó."


      "Em trai em từ như vậy?"


      "Cũng phải. Lúc trước nó cũng tốt lắm, tuy rằng bướng bỉnh nhưng bụng dạ xấu. Mấy năm qua cũng biết vì sao, giống như từ khi quen bạn , cả người nó liền thay đổi. Trước đây nó phải dạng vừa thấy tiền là sáng mắt, từ đến lớn tuy rằng ba mẹ rất cưng chiều nó, nhưng về phương diện vật chất nó có đòi hỏi gì quá đáng. Nhưng bây giờ sao? cũng thấy rồi, hai lời liền lấy nhẫn của , vừa mua nhà tìm bạn muốn tái hợp, còn luôn trách tôi cho nó tiền. tại trong mắt nó chỉ biết có tiền."


      Nghiêm Túc suy nghĩ chút, ra câu: "Ai cũng thay đổi, em trai em rồi cũng trưởng thành thôi ."


      Tuy rằng Nghiêm Túc giọng điệu rất hoàng nghiêm túc có chút đùa cợt, nhưng Phương Châm vẫn nhịn được cười tiếng. Sau khi cười xong tâm tình cũng khá hơn, sau đó trước mặt Nghiêm Túc lần thứ hai bụng phát ra thanh " vườn nhà trống" (đói bụng).


      Phòng của Phương Pháp lớn, trong gian hơn mười mét vuống chuỗi tiếng động vang lên, nghe đặc biệt ràng. Phương Châm thực biết gì, sau đó mới nhớ tới cả ngày nay mình vẫn chưa ăn gì. Chính xác mà , từ sau bữa cơm tối hôm qua đến tại, vẫn chưa có gì vào bụng.


      Lúc này sắp bảy giờ!


      Nghiêm Túc bất đắc dĩ lắc đầu: "Em thế nào có mỗi chuyện ăn cơm cũng nhớ. Trong nhà có gì ăn được ? "


      Phương Châm đứng dậy vào bếp, mở ra tủ lạnh ra thấy đồ ăn cũng còn ít, đều từ bữa cơm tất niên sót lại. Trong tủ lạnh đồ ăn thức uống bị nhét vào nhìn có chút bất mãn, nhìn qua rất là bừa bãi, ở trước mặt Nghiêm Túc xấu hổ mặt đỏ lên.


      "Em định ăn những thứ này?"


      "Đúng vậy, đều là mẹ tôi làm, được sao?"


      “Những món này được nấu từ lúc nào?"


      "Có lẽ là ngày mấy ngày trước, đêm 30 còn sót lại."


      Phương Châm vừa vừa lấy mâm, lại bị Nghiêm Túc khoát tay ngăn lại: “Để lâu như vậy rồi, em sợ bị đau bụng sau. tại nấu cái khác …"


      "Tôi đói. Lúc này bảo tôi làm cái gì cũng làm nổi, vẫn là đồ ăn sẵn có tốt nhất."


      "Phương Châm, em là phụ nữ..."


      Phương Châm hiểu nhìn : "Vậy sao, có pháp luật nào quy định phụ nữ thể ăn đồ ăn thừa ?"


      "Phụ nữ nên biết chăm sóc cho bản thân mình chút. Mỗi lần ăn đồ ăn thừa lão hóa rất nhanh." Nghiêm Túc lúc chuyện tầm mắt rơi xuống mấy quả trứng gà trong tủ lạnh, thuận lợi lấy ra, "Rán hai cái trứng ăn , so với đồ ăn thừa vẫn có dinh dưỡng hơn."


      Phương Châm còn chưa kịp từ chối, Nghiêm Túc kéo tay , cầm trong tay ba cái bốn trứng gà, dùng cùi chỏ đóng cửa tủ lạnh lại.


      Sau đó đặt trứng gà xuống, lục lọi tìm chảo rán. Phương Châm nhìn như vậy buột miệng hỏi: “ rán trứng?"


      " , có điều ngại bây giờ học."


      đem chảo đặt bếp ga, bật lửa cho dầu vào, quay đầu hỏi Phương Châm: "Có tạp dề , muốn mang."


      Phương Châm nghĩ thầm người này cũng là tự nhiên, ở nhà người khác mà cứ như ở nhà mình, cũng biết khách sáo chút. lầm bầm hai lần, nhưng nghĩ lại bây giờ có chuyện nhờ vả nên tiện gì, chỉ có thể làm bé ngoan đưa tạp dề tới trước mặt Nghiêm Túc.


      Nghiêm Túc nhận lấy, tay quơ quơ cái xẻng gỗ: " rán trứng rảnh tay, em đeo giúp ."


      Phương Châm thầm lườm cái, cẩn thận giúp tròng tạp dề. Lúc đeo tạp dề hai người tránh khỏi cơ thể áp sát vào nhau, mặt đối mặt khoảng cách chỉ tầm mưới cm. Phương Châm so Nghiêm Túc thấp hơn nhiều, chỉ có thể hơi kiễng hai chân.


      Sau khi tròng tạp dề qua đầu Nghiêm Túc, đối phương đột nhiên đưa tay đụng vào eo , Phương Châm liền bị mất trọng tâm, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của Nghiêm Túc.


      Miệng của đánh vào nút áo của đau đến mức muốn mở miệng ra mắng. vui hỏi: " làm gì thế?"


      " xin lỗi, vốn là muốn đem cái xẻng thả trong chảo dầu thử xem nhiệt độ, cẩn thận đụng tới em."


      Phương Châm xoa miệng ngẩng đầu, thận trọng quan sát kỹ vẻ mặt Nghiêm Túc. Tâm lý của người đàn ông này thực quá tốt, bộ dáng nghiêm chỉnh như vậy, hoàn toàn nhìn ra là láo. biết vừa nãy là vô tình hay là cố ý.


      Nghiêm Túc chú ý tới miệng của Phương Châm, chạm vào: "Miệng làm sao, có phải bị dập rồi ?"


      " có, mau mau rán trứng , để dầu nóng quá tốt." Phương Châm cười ha hả chuyển đề tài, cầm trứng đưa cho Nghiêm Túc, lại hỏi, "Biết đánh trứng ?"


      "Chưa từng ăn thịt heo tốt xấu còn gặp trư chạy."( ý bảo chưa từng làm nhưng ít nhất cũng từng nhìn người khác làm qua). vừa liền đập trứng vào mép bát, sau đó vỏ trứng tách ra làm hai, lòng đỏ trứng lòng trắng trứng liền từ trong vỏ trứng rơi ra ngoài, hoàn hảo lọt vào trong chảo

      Trong phòng bếp nhất thời vang lên những tiếng xèo xèo. Nghiêm Túc đứng trước chảo trứng có vẻ rất tự tin, thỉnh thoảng Phương Châm lên tiếng chỉ đạo vài thứ nhưng phần lớn đều do độc lập hoàn thành.


      Nhìn động tác của , Phương Châm còn tưởng rằng dạo gần đây khẳng định là có ở nhà luyện tập làm cơm, kết quả Nghiêm Túc liếc nhìn cái, cười nhạt : "Từ lần trước ở nhà em luyện tập qua lần, cảm thấy bây giờ tay nghề cũng dần tiến bộ. Xem ra ở phương diện này cũng có chút tài năng."


      Người này da mặt trước sau rất dày. Phương Châm ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt, ngoài miệng lại : “ Mau lật trứng lại , kẻo lại cháy bây giờ."


      Tầm gần mười phút sau, Nghiêm Túc liền rán bốn cái đẹp đẽ đem ra. Ban đầu Phương Châm có cho chút ý kiến, lúc sau thậm chí còn lời nào. Dạy dỗ những học trò như Nghiêm Túc đối với thầy giáo quả thực rất dễ dàng, bởi vì bất luận với cái gì, chỉ cần lần liền nhớ kỹ, khiến người khác yên tâm.


      Trứng rán vùng với nước tương đều được đem ra bàn. Xong xuôi mở nồi cơm điện ra, thừa dịp đem đồ ăn thừa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.


      Nghiêm Túc ngừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phương Châm, trong ánh mắt lộ ra chút phức tạp. Phương Châm lúc xoay người vừa vặn nhìn thấy bộ dạng của , liền giải thích câu: " tại nấu cơm quá phiền phức, để tôi ăn tạm tối nay ."


      ra lời này cảm giác mình rất đáng thương, mình ăn cơm mà còn phải để Nghiêm Túc đồng ý.


      "Em trước đây cũng thường ăn như thế?"


      " tới cơm thừa, đồ ăn thừa sao?" Phương Châm cười gật đầu, "Đúng vậy, tôi trước giờ vẫn hay ăn như thế. Thực có rất nhiều người đều giống tôi, chắc mỗi ngày đều có thời gian nấu cơm. Bận bịu cả ngày về nhà còn phải nấu cơm, nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy ngon miệng. cần ngạc nhiên, chuyện này rất bình thường, đại khái từ sống sung túc quen rồi, cho nên mới chịu được. Có điều rất nhiều người bình thường như tôi đều như vậy, chuyện này rất dễ gặp."


      Vừa mới dứt lời lò vi sóng liền ngừng, Phương Châm đem cơm ra ngồi ở phòng ăn ăn cơm. Nghiêm Túc thế nhưng còn đứng ở trong phòng bếp cùng ra, nhìn xung quanh , tưởng tượng đây chính là nơi Phương Châm sống từ đến lớn.


      Hai người bọn họ hoàn cảnh gia đình thực khác nhau trời vực nhưng dù vậy vẫn nhất quyết bỏ ý nghĩ muốn kết hôn với Phương Châm. Người con này ở trước mặt biểu càng "Đáng thương", liền càng muốn làm cho hưởng thụ qua hạnh phúc.


      Nghiêm Túc đột nhiên cảm thấy run rẩy vì chính mình có chút thiên về khuynh hướng M.


      nhịn được nở nụ cười, tới cửa phòng bếp nhìn về phòng ăn, Phương Châm ngồi nơi đó ăn cơm, ăn tương tính là khó coi, nhưng cũng giống những danh môn thục nữ chú trọng hình tượng. bày ra hẳn mặt chân nhất.


      Ngay lúc trầm tư nhìn , điện thoại di động đột nhiên vang lên. với đối phương vài câu liền ra ngoài, vừa vừa nhìn Phương Châm : "Em mau mau ăn , tìm thấy Phương Pháp rồi."
      Last edited: 5/7/16
      My Nam Anh, levuong, susu17 others thích bài này.

    5. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      Tận xương

      Chương 42.1: Ân tình
      Edit: Uki

      Chiều tối, chiếc Freeland màu đen dừng ở trước cửa bệnh viện, Thẩm Khiên mang theo rất nhiều đồ bước xuống xe.


      đứng ở đại sảnh gọi điện thoại, rất nhanh có vị bác sĩ trẻ tuổi tới. Hai người với nhau vài câu liền vào thang máy, trực tiếp đến phòng bệnh ở tầng bốn.


      Hai người bọn họ vừa vặn tới trước cửa phòng bệnh cửa phòng liền mở. Bên trong đúng lúc có hai người đ ra , người trong đó vừa nhìn thấy vị bác sĩ lập tức nhiệt tình chào hỏi:" Bác sĩ Lâm tới rồi sao, mời bác sĩ vào."


      Bác sĩ Lâm gật đầu cười với họ, sau đó dẫn Thẩm Khiên vào. Trong phòng bệnh là thanh niên trẻ tuổi được người phụ nữ trung niên chăm sóc . Bác sĩ Lâm giới thiệu với Thẩm Khiên: "Đây là mẹ của Trần Giai Hoa."


      Ban nãy có hai người đứng ở cửa, người rời , người còn lại vòng trở về đứng cạnh người phụ nữ trung niên. Bác sĩ Lâm lại tiếp: "Đây là ba của Trần Giai Hoa."


      Người thanh niên trẻ tuổi nằm giường bệnh là Trần Giai Hoa. Tinh thần của xem ra cũng tệ lắm, người rất tỉnh táo, sắc mặt cũng còn tốt. Chỉ là đầu quấn dày đặc băng vải, vừa nhìn vào biết ngay là bị thương. chào bác sĩ Lâm rồi hỏi: "Bác sĩ Lâm, có cần làm kiểm tra nữa ? "


      "Tôi tới thăm cậu chút, tại cảm thấy như thế nào, còn chỗ nào thoải mái ?"


      "Cũng khá tốt, chỉ là đầu còn hơi đau, còn lại đều bình thường."


      Mẹ Trần có chút lo lắng, hỏi bác sĩ Lâm: "Bác sĩ, vết thương của con trai tôi có nghiêm trọng , liệu có để lại di chứng về sau ?"


      "Bác cứ yên tâm, chúng tôi kiểm tra rất kĩ, con trai của bác có dấu hiệu bị chấn thương não,vết thương đầu cũng hồi phục rất tốt, mấy ngày sau là có thể xuất viện rồi."


      Sau khi nghe được con trai mình có gì đáng ngại, gương mặt của mẹ Trần rốt cuộc cũng có thể giãn ra chút, sau đó bà lại quay sang trách con trai mình: " Coi như lần này con gặp may, nếu nhờ bác sĩ Lâm tài giỏi như vậy, bằng ... Xem xem sau này còn dám kiếm chuyện đánh nhau với người khác hay ."


      "Mẹ, con là bị người ta đánh chứ con có đánh người."


      "Được được, con cái gì cũng đúng hết." Bà lại con trai mình, chỉ có thể cười khổ. Riêng ba Trần từ lúc bác sĩ Lâm bước vào sớm chú ý tới Thẩm Khiên, lúc này nhịn được hỏi: "Bác sĩ Lâm, vị này là?"

      Thẩm Khiên tiến lên bước, chờ bác sĩ Lâm liền tự mình giới thiệu: "Chào bác, bác Trần, cháu họ Thẩm, hôm nay thay mặt Phương gia tới xin lỗi mọi người.”


      Vừa nghe đến hai chữ Phương gia, sắc mặt Trần Giai Hoa liền biến đổi: " mau ra ngoài cho tôi, tôi muốn nhìn thấy người của Phương gia, đừng hòng diễn trò trước mặt tôi, về lại với tên khốn họ Phương kia, tôi nhất định kiện cho ta vào tù, ai tới cũng vô dụng, thằng đây sợ."


      Bác sĩ Lâm nhìn thấy bộ dạng lưu manh của Trần Giai Hoa liền cau mày. và Thẩm Khiên là bạn tốt thời đại học, tuy cùng làm việc ở bệnh viện nhưng quan hệ cũng tệ. sợ Thẩm Khiên chịu thiệt, vừa định thay Thẩm Khiên lại mấy câu, Thẩm Khiên liền chủ động ngăn cản , cười : "Lâm Diệp, công việc của cậu hẳn rất bận, tốt hơn nên trước , nơi này giao cho mình là được."


      Bác sĩ Lâm cũng chỉ biết vỗ vỗ vai của Thẩm Khiên, chào ba mẹ Trần rồi xoay người ra cửa.


      Trong phòng bệnh chỉ còn lại Trần Giai Hoa và ba mẹ còn có Thẩm Khiên bốn người. Cả gia đình họ ba người, Thẩm Khiên chỉ có mình , so về số lượng ràng là yếu thế hơn.


      Nhưng vẫn đứng yên ở đấy, khí thế ràng ép ba người kia cả bậc. Ba mẹ Trần đều là những người bình thường, cả đời cũng chưa bao giờ tranh chấp hay so đó lớn tiếng với người khác, chỉ là đứa con trai Trần Giai Hoa này từ chịu học hành tử tế, tính tình lại lưu manh, nóng nảy. Lần này tuy thấy con mình bị đánh vỡ đầu khiến họ rất tức giận, nhưng cũng tự biết con mình cũng có lỗi trong chuyện này.


      tại người nhà họ Phương tới xin lỗi, bọn họ cũng biết tốt xấu nên đuổi về, mẹ Trần thậm chí còn rót cho Thẩm Khiên ly nước, bảo ngồi xuống có gì từ từ .

      Thẩm Khiên đưa ly nước lên uống hai ngụm, sau đó cầm mấy cái túi lúc nãy xách trong xe ra: " ít quà , để trần Giai Hoa bồi bổ thân thể. Ngoài ra cháu còn muốn bàn với hai bác chuyện bồi thường."


      "Cái này..." Mẹ Trần biết nên làm thế nào, quay đầu nhìn chồng mình. Ba Trần lúc này cũng biết gì, trái lại con trai mình trực tiếp hét lên: "Tiền bồi thường cái gì, chúng tôi cần tiền của các người, tôi chỉ muốn tên nhãi ranh Phương Pháp kia ngồi tù. Tôi có nghe chị của tên đó cũng từng là tù nhân, quả nhiên là người nhà, chẳng trách em trai lại hung dữ như thế. Nhìn xem đầu của tôi bị ta đánh ra nông nỗi này, khiến cho ta ăn cơm tù mấy năm tôi liền phải họ Trần."


      “Con câm miệng, chuyện thành ra như vậy con khẳng định cũng có chỗ đúng!" Trần phụ quát con trai mình, vẻ mặt cực kì tức giận.


      "Cái gì đúng, ba, con đến cùng đúng chỗ nào. Con hôm đó đường, thằng nhãi kia tới liền cho con ăn viên gạch, chuyện này hoàn toàn là do nó. Jenny sớm chia tay nó, là thằng khốn đó biết xấu hổ cứ kiếm chuyện dây dưa với ấy, Jenny muốn nó liền đổ hết lên đầu con. Người như vậy dạy cho bài học cũng uổng!"


      "Tôi cũng cảm thấy Phương Pháp cần được dạy dỗ." Trầm khiên nhếch miệng , đôi mắt ác liệt quét người Trần Giai Hoa, "Người trẻ tuổi thực dễ kích động, vẫn nên được dạy dỗ chút. Có điều tôi cảm thấy chuyện này ngoại trừ Phương Pháp, còn có người cũng cần được dạy dỗ mới thỏa đáng."


      "Còn ai nữa?"


      "Đương nhiên là , Trần Giai Hoa. tại ba của Phương Pháp còn nằm ở bệnh viện, và đồng bọn của đánh gãy chân ông ấy, đánh ông ấy sưng mặt mũi, khắp người đều chằng chịt vết bầm tím, so với bị thương cũng ít. Phương Pháp phải ngồi tù, cũng chạy thoát."


      Vừa tới đây vẻ mặt của ba mẹ Trần hoàn toàn biến sắc. Bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết tình bên trong, cứ tưởng con trai mình giành bạn với người ta nên bị đánh. tại hóa ra là Phương Pháp trả thù cho ba mình.


      Trần Giai Hoa bị Thẩm Khiên vạch trần ngay tại trận, khỏi trở nên khẩn trương: " , có chứng cơ gì tôi đánh ba bị thương chứ?"


      "Hôm đó các đánh nhau số người đường ghi hình lại được, tôi cũng điều tra kĩ rồi. đám thanh niên trẻ càng người vây đánh người lớn tuổi, chuyện như vậy đưa lên tòa án so với Phương Pháp tội của càng nặng hơn."


      "Đó là, đó là bọn họ đánh, mắc mớ gì đến tôi, chỉ đá ông ta cái. Nhưng ngược lại là Phương Pháp dùng gạch đập đầu tôi!"


      "Tôi tìm tới những người cùng ngày hôm đó, bọn họ tất cả đều xác nhận là chủ mưu, hai cha con Phương Pháp hôm đó tìm bắt đền, chịu liền sai đồng bọn mình đánh họ. Phương Pháp may mắn thoát được nên bị thương, nhưng trước hôm đó Phương Pháp cũng bị đánh . Trần Giai Hoa hiểu luật pháp đúng , tôi cho biết tội gây thương tích cho người khác bị phạt nặng nhưng tội chủ mưu nhận án phạt cũng càng nặng hơn nên điều quan trọng ngay lúc này là nên suy nghĩ cho kỹ."


      Vóc người Thẩm Khiên cao to kiên cường, khuôn mặt cũng rất xuất sắc, thêm vào nhiều năm làm bác sĩ và làm chủ bệnh viện, toàn thân đều lộ ra cảm giác làm cho người ta ngột ngạt. rất khí phách cũng rất có sức thuyết phục, Trần Giai Hoa vốn là kẻ miệng cọp gan thỏ, bị uy hiếp như thế trong lòng cũng trở nên sợ hãi.


      Trần Giai Hoa cẩn thận nhớ lại, lúc đó hình như việc lão già họ Phương đó bị đánh là do ra lệnh, đánh bao nhiêu cũng nhớ . Chỉ nhớ lão già đó bị đánh cho rất thảm, cả đám bọn họ sau khi đánh xong liền lập tức chạy , để lại ông ta nằm bệt dưới đất đứng dậy nổi.


      Trần Giai Hoa lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, cũng bị tạm giạm vài lần. Trong lòng cũng biết , nếu như lão già đó kiện mình, việc phải ăn cơm tù là hoàn toàn chắc chắn. sợ ngồi tù, chỉ là cảm thấy cam tâm.

      Nhìn bộ dạng của Thẩm Khiên ràng là đến để đàm phán, còn nhắc tới bồi thường, nếu như mình chịu hòa giải mà nhất định nháo lên tòa án kể cả làm cho Phương Pháp ngồi tù cũng thoát được. Này là cá mè lứa mà. mà ngồi tù khẳng định Jenny theo người khác, chẳng bằng nhân cơ hội nhà họ Phương có thiện ý muốn bồi thường, cần biết tên nhãi Phương Pháp kia có ngồi tù hay , cầm tiền cùng Jenny tiêu xài thỏa thích chẳng phải tốt hơn sao?


      Trần Giai Hoa suy nghĩ tính toán kĩ càng hồi liền lập tức thay đổi thái độ: "Được, vậy , đến đây làm gì? Nhà họ Phương dự định bồi thường cho tôi bao nhiêu tiền? Đầu của tôi bị thương như thế này biết chừng để lại di chứng, các người vẫn là nên bồi thường quá ít!”

      Thẩm Khiên khẽ mỉm cười, biết Trần Giai Hoa mắc câu. Người như thế hiểu rất , căn bản sợ hãi, cũng nghĩ kĩ thực có được đoạn video hay ,thậm chí còn thèm gọi điện cho đồng bọn của mình, trở mặt như vậy so với lật sách quả thực còn nhanh hơn.


      Nhưng cái muốn chính là điều này. tiếp tục : "Chỉ cần đồng ý bỏ qua cho Phương Pháp, làm lớn chuyện này, nhà họ Phương đồng ý bồi thường cho em khoản tiền."


      " khoản tiền là bao nhiêu? triệu?"


      Mấy chữ này ra ba mẹ Trần giật nảy mình, mẹ Trần lập tức kéo kéo ống tay áo con mình: "Giai Hoa con đừng có ăn lung tung." Cái gì mà triệu, cái này phải là dọa người ta chạy mất sao. Bà có nghe con trai mình qua, nhà họ Phương đến việc mua nhà cho con trai cũng phải vay, xem ra nhà bọn họ so với mình thậm chí còn kém hơn.

      Trần Giai Hoa liền đổi giọng: "Được, vậy năm trăm ngàn."


      Thẩm Khiên nãy giờ cũng lời nào. Năm trăm ngàn phải là vấn đề đối với , nhưng vẫn muốn cho Trần Giai Hoa được quá đắc ý. Vì Phương Châm chấp nhận ném ra số tiền lớn, nhưng đối với Trần Giai Hoa lòng tham tham đáy này lại khiến quá mức buồn nôn.


      như vậy liền trầm mặc, vẫn hướng về cả gia đình Trần Giai Hoa nhưng lại có động tĩnh gì. Trần Giai Hoa trong lòng cũng thấy ổn, chỉ là chuyện viên gạch, vừa mở miệng lại đòi người ta những năm trăm ngàn chẳng phải coi họ là người ngu hay sao.


      Vì vậy lại tiếp: "Vậy bốn trăm, thể ít hơn nữa."


      "Giai Hoa!" Ba Trần nhịn được trừng con trai mình.


      "Được được, thế giảm xuống bớt trăm, còn ba trăm thể giảm xuống nữa. Nếu vẫn đồng ý, cùng lắm tôi và Phương Pháp cả hai đều ngồi tù, ai sợ ai!"


      Thẩm Khiên ở trong lòng suy tính hồi, gật đầu đồng ý: "Được, vậy ba trăm ngàn theo ý . Có điều còn phải đáp ứng tôi điều kiện."


      "Điều kiện gì, mau !"


      "Chuyện hôm nay tôi tìm đến gia đình nhất định được để người nhà họ Phương biết. Hai ngày nữa gia đình họ đích thâm đến xin lỗi và thương lượng với gia đình , bất luận bọn họ đưa ra bao nhiêu bồi thường các người nhất định được tăng giá, nếu thấp hơn ba trăm ngàn tôi đền bù cho các người. Nếu như có thể làm được coi như xong, còn tự các người hiểu lấy."


      Thẩm Khiên vừa như vậy, cả ba người nhà họ Trần khỏi hơi nghi ngờ. Trần Giai Hoa vẻ mặt hiểu : "Tại sao lại phiền toái như vậy? dù sao cũng vì nhà họ Phương mà tới mà.”


      "Nguyên nhân cần biết, chỉ cần trả lời tôi đồng ý hay là được. Cả ba mẹ cũng phải bảo đảm chuyện này. Nếu như lỡ miệng, ba trăm ngàn kia các người chắc chắn có. Nhà họ Phương có bao nhiêu tiền chắc các người cũng biết, bọn họ có nổi ba trăm ngàn. muốn lấy tiền tôi liền đưa cho . Như vậy cũng coi như giúp tôi chuyện, thấy sao?"


      Tuy rằng hiểu Thẩm Khiên tính toán cái gì, nhưng ba trăm ngàn phải con số , ba Trần có chút do dự, mẹ Trần ngược lại rất nhanh kéo tay chồng mình gật đầu đồng ý: "Được được, cứ làm theo lời cậu , Giai Hoa con sao?"


      "Tôi thành vấn đề, chỉ cần tiền phân cũng thiếu là được."


      Lông mày Thẩm Khiên khẽ nhếch lên, phun ra hai chữ: "Thành giao." ( thỏa thuận thành công)


      -------------------------------------------------------------------------------
      My Nam Anh, Chôm chôm, 190015 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :