1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Đọc dc chương dài lê Thê,bù lại bao lâu chờ chương
      Mong edit ko bỏ truyện nữa

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      đọc mà muốn thổ huyết vs mẹ và em nữ 9

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      mẹ j mà như mẹ kế zậy, nghi nữ 9 ko phải con ruột nhà này quá:-(

    4. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      Mặc dù biết có 1 số gia đình cưng con trai hơn con , chuyện vô lý hay này kia kia nọ.. Nhưng bà mẹ của Phương Châm đúng là hàng hiếm thấy. Rất may là mẹ của mình hiểu chuyện và đáng iu hơn mụ ấy nhiều.. khà khà

      p/s: Cám ơn ad và đội ngũ editor!

    5. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      Chương 39: Cầu hôn

      Edit: Uki


      Phương Châm nhịn được nghĩ, tại sao mỗi lần mang bộ dạng lúng túng khó xử đều gặp phải Nghiêm Túc?


      Kỳ thực Nghiêm Túc trong lòng cũng nghĩ, tại sao mỗi lần gặp được Phương Châm đều là vẻ mặt bất lực mềm yếu như vậy. càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, cũng là càng cách nào bỏ mặc .


      Hơn nữa luôn cảm thấy giữa hai người như có sợi dây vô hình, mỗi khi Phương Châm xảy ra chuyện gì, biết vì sao ngay lập tức đều có mặt.


      Cũng như hôm nay, đêm 30 đường thưa thớt bóng người, bọn họ còn có thể chạm mặt nhau, cũng là do ý trời . Ban đầu hận người phụ nữ này thương tổn , nhưng cuối cùng vận mệnh an bài lại để cho đối với ngừng quan tâm.


      Nghiêm Túc ôm Phương Châm vào trong ngực, cẩn thận từng li từng tí như ôm con búp bê sứ. đặt vào ghế sau vội bảo tài xế cho xe chạy , mà trước tiên kiểm tra Phương Châm có bị thương .


      "Em sao rồi, có cảm thấy đau chỗ nào ?"


      Phương Châm nằm trong lồng ngực của ngay lập tức nước mắt mặt đều biến mất, sờ soạng toàn thân hồi, cuối cùng thở phào nhõm: " có gì, mặc rất nhiều lớp áo, chắc là bị thương, nhưng mà khuỷu tay có hơi đau?"


      Nghiêm Túc nhớ lại tư thế lúc ngã xuống, cách lớp áo cầm tay trái của lên xem xét tỉ mỉ: "Nếu như đau lập tức với ."


      vừa cầm tay vừa để ý vẻ mặt của Phương Châm, khi chạm đến khuỷu tay thấy Phương Châm khẽ cau mày, liền mở miệng : "Hẳn là lúc ngã xuống mặt đường cơ thể của em tự sinh ra phản xạ, cho nên lúc đó em vô tình chống khuỷu tay xuống đất trước, trọng lượng toàn thân đều dồn về chỗ. Em , rất đau có phải ?"


      Phương Châm vốn muốn nhẫn nhịn, có lẽ do Nghiêm Túc ở chỗ đó hơi dùng sức, liền nhịn được, khẽ rên tiếng hít vào: "Rất đau."


      "Chắc là bị gãy xương rồi, đến bệnh viện mới được."


      "Quên , muộn như vậy. Đêm 30 cũng đừng làm phiền tới bác sĩ."


      Nghiêm Túc để ý lời , trực tiếp dặn dò tài xế . Phương Châm vừa nghe đến bệnh viện trong đầu liền nghĩ tới bệnh viện của Lý Mặc, liền lại khuyên nhủ: “ phải định tìm đến Lý Mặc đấy chứ? phải ăn cơm tất niên sao, tôi muốn làm phiền đến ."

      " thấy phiền. Đêm 30 nhất định cũng có bác sĩ khác làm việc, chỉ cần họ khám qua là được. Chuyện như vậy nên để lâu, kéo dài bệnh ắt cũng thành nặng. Ngày mai mùng ngày kia mùng 2, dựa vào tính cách của em chắc chắn , vì vậy bằng đêm nay khám xem."

      " phải ăn cơm tất niên hay sao? "

      Phương Châm giơ tay nhìn đồng hồ, sắp tám giờ, cũng biết Nghiêm Túc muộn như vậy ở bên ngoài làm cái gì, lẽ nào cũng giống như cãi nhau với ba mẹ, cơm tất niên ăn liền ra ngoài?

      Nghiêm Túc cười với : " ăn rồi."

      "Xong sớm vậy? ngồi lại trò chuyện với bà nội, với ba mẹ sao?"

      "Bà nội theo Phật, cơm tất niên nhà mọi năm đều bắt đầu rất sớm, phần lớn cũng vì bà nội. Bà ăn cơm xong liền đến miếu làm lễ, còn phải đợi đến sáng sớm mùng liền thắp hương cầu may, giờ để ý đến bọn . Ba mẹ mỗi người đều có tiệc vui riêng, ở nhà qua lại vài câu liền rời ."

      "Vậy còn Vương Tử? Mọi người đều rồi thằng bé phải làm sao, nó hẳn buồn lắm."

      "Vương Tử…" Nghiêm Túc tới chỗ này mím mím môi, hơi hơi trầm tư , " Mẹ của nó dẫn rồi."

      Phương Châm trong lòng hơi hồi hộp chút, theo bản năng liền nhích người ra xa chút, muốn cùng Nghiêm Túc duy trì khoảng cách. cúi đầu nhìn chiếc quần jean màu lam của mình, trầm mặc hồi hỏi: "Mẹ của Vương Tử trở về?"

      " có, đưa thằng bé sang Mỹ thôi." biết tại sao, khi được câu trả lời này Phương Châm liền thở phào nhõm, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng ít rất nhiều. Giữa và Nghiêm Túc rang xảy ra chuyện gì, bạn tốt cũng phải, biết tại sao luôn cảm thấy có lỗi với mẹ của Vương Tử. Cho dù bọn họ chỉ là cùng ngồi chiếc xe đến bệnh viện khám bệnh mà thôi.

      Nghiêm Túc vừa nhìn biết Phương Châm nghĩ gì, chủ động an ủi : " rồi, cùng với mẹ Vương Tử là thể, em cần phải thấy có lỗi với ấy. Em nhìn cách ấy hành xử cũng biết, nếu như có tình cảm với , mấy ngày cuối năm liền đem con sang Mỹ mà về đây ăn Tết. và mẹ thằng bé chỉ là bạn bè mà thôi, em cần để trong lòng."

      "Tôi… tôi… Tại sao tôi phải để trong lòng chứ?!" Phương Châm lập tức phủ nhận, sau đó giọng liền thấp xuống, "Hơn nữa, giữa tôi và đều phải là mối quan hệ gì, chúng ta bất quá chỉ tính là có quen biết thôi."


      " sai, chúng ta chỉ là có quen biết thôi, vì thế em hoàn toàn cần thiết phải chột dạ."


      "Ai tôi chột dạ?"


      "Phản bác nhanh như vậy phải chột dạ là cái gì?"


      "Nếu như tôi phản bác chậm , chẳng phải lại bị là tôi ngầm thừa nhận?"


      Nghiêm Túc sửng sốt chút, lập tức lại nở nụ cười: "Rất tốt, phản ứng rất nhanh, giống như bị té ngã đến choáng váng đầu óc. Có điều sau này xe em nên chú ý, mũ bảo hiểm nhất định phải mang theo. Phương tiện lại này vốn an toàn, thể xem thường, hôm nay may mà ngã nặng lắm, nếu cũng biết xảy ra chuyện gì."


      "Còn phải do đèn xe của quá chói à. Đây coi như là cố ý ?"


      "Tài xế của từ trước đến giờ đều làm loại chuyện thất đức như vậy, chỉ đơn giản là mở đèn xe để chiếu sáng mà thôi. Em rất bất cẩn, lại nhìn thấy phía trước có xe? Phương Châm, em muộn như vậy lại mình xe điện về nhà, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"


      Phương Châm nãy giờ vẫn sợ hỏi đến việc này, đúng là cái gì càng sợ càng thể tránh. Nhà bọn họ như thế nào dù sao lần trước đều bị Nghiêm Túc nhìn thấy , có lẽ do da mặt đủ dày, làm sao cũng thể dễ dàng kể với chuyện cả nhà bốn người cãi vả ầm ĩ, em trai lại đánh nhau với người khác.


      bèn suy nghĩ chút rồi đáp: "Nhà của tôi tan tiệc cũng tương đối sớm."


      Nghiêm Túc vốn định hỏi tiếp: Ba mẹ em vậy mà cũng mở tiệc sao? Nhưng nghĩ lại vẫn là thôi , cần phải nhắc tới người nhà lại làm thấy đau lòng. Lúc này thực thương, xem trọng như báu vật, nhất thiết phải đụng tới những chuyện buồn của .


      chỉ “Ừ” tiếng, sau đó gì thêm, trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.


      Khoảng chừng nửa giờ sau, xe đứng trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện. Vì là đêm 30, trừ phi có việc khẩn cấp nếu có ai đến đây. Lúc Phương Châm vào thấy phòng cấp cứu cực kì vắng vẻ, chỉ có bác sĩ trực ca ngồi đó buồn chán ngủ gà ngủ gật, ngay cả hộ sĩ cũng có ai.


      Vị bác sĩ kia vừa nhìn thấy có người tới khám bệnh lập tức trở nên phấn chấn tỉnh táo, nhiệt tình bắt chuyện mời Phương Châm ngồi xuống. Phương Châm từ đến lớn khám bệnh rất nhiều lần, hôm nay là lần đầu tiên được đối đãi tối như vậy. đoán chừng vị bác sĩ này chắc là buồn chán đến khó chịu rồi, hai người bọn họ vất vả đến đây lại có thể để ta có người trò chuyện cũng tốt.


      Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cánh tay của Phương Châm, tiếp đó hỏi vài vấn đề, cuối cùng có phần thể chẩn đoán chính xác được: "Trường hợp của tại chắc phải gãy xương hay nứt xương gì cả, đoán chừng chính là sau khi va chạm tay bị bầm tím chút. Nhưng để chính xác hơn vẫn nên chụp phim."


      "Vậy chụp ." Nghiêm Túc ở bên cạnh xen vào.


      Vị bác sĩ áy náy nhìn cười: " ngại quá, hôm nay là ngày gì hai người cũng biết rồi. Đêm 30 bên khoa chụp phim X-Quang có ai trực ban cả, nên bây giờ tiện để chụp phim. Chi bằng hai người sáng sớm ngày mai lại đến, lúc đó có thể chụp phim được rồi."


      Nghiêm Túc xoa xoa thái dương, nghĩ xem có nên gọi cho Lý Mặc . Nhưng vẫn quên , làm người vẫn là nên nghĩ cho người khác chút, thể chỉ vì mà làm phiền đến người khác.


      Quan trọng là Lý Mặc cũng phải người chụp phim, ta nhất định gọi cho bác sĩ khác đến. Ngày tết đoàn viên này và Phương Châm sum họp bên gia đình nhưng vậy cũng thể cản trở người khác vui vẻ bên người thân.


      nhìn Phương Châm hỏi: "Em sao rồi, có thấy đau lắm ?"


      " việc gì, cần lo lắng, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi, còn đau nữa. Chúng ta về thôi, đừng làm phiền bác sĩ nghỉ ngơi."


      " phiền phiền." Vị bác sĩ này quả thực rất nhiệt tình, "Ngược lại tôi cũng rảnh rỗi có việc gì làm, khám bệnh cho tôi còn có thể trò chuyện chút."


      tới đây đột nhiên ta nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ Phương Châm vài lần: "Nhưng tôi nhìn rất quen mặt, giống như từng gặp qua rồi? Có phải trước đây từng tới bệnh viện của chúng tôi rồi ?"


      "Ừm, cách đây mấy tháng có tới, lúc đó tôi bị thương ở đầu, nhập viện mấy ngày."


      Vị bác sĩ lập tức mắt sáng lên: "Tôi nhớ rồi, là bạn của bác sĩ Thẩm đúng ?"


      Lời này vừa ra cả ba người đều có chút lúng túng, đặc biệt là vị bác sĩ kia, sau khi đánh giá Nghiêm Túc lượt, ta nhìn phương châm giật giật khóe miệng: "Được rồi, có chuyện gì nhanh về nghỉ ngơi , nhớ kỹ tay trái đừng dùng sức quá. Buổi tối ngủ để ý chút, nếu như đau ngay lập tức đến bệnh viện."


      Phương Châm sau khi cảm ơn vị bác sĩ đó, vội vội vàng vàng ra ngoài. Nghiêm túc im lặng theo sau , sắc mặt u ám chẳng khác gì khí trời mùa đông tuyết rơi dày đặc.


      Phương Châm ở trước mặt , nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Túc. Nhưng trong lòng biết , Nghiêm Túc chắc chắn nghĩ tới câu của vị bác sĩ kia.


      Hai người lần lượt ngồi vào trong xe, Phương Châm nhìn đồng hồ chín giờ, bèn với Nghiêm Túc: "Có thể đưa tôi về nhà được ? Đúng rồi chiếc xe điện của tôi phải làm sao bây giờ?"


      " gọi điện sắp xếp rồi, có người đến đem về. Dù gì chăng nữa cũng mua chiếc xe khác cho em, ngã nặng như thế e rằng cũng hỏng rồi, thể dùng được nữa."


      Phương Châm nghĩ thấy cũng hợp lí, bị ngã như vậy phần cũng do mà ra, đây coi như là phí điều trị. có ý kiến gì chuyện mua xe của Nghiêm Túc, gãi gãi đầu : "Vậy đưa tôi về nhà ."


      Nghiêm Túc trả lời, chăm chú nhìn Phương Châm: “ Buổi tối em còn bận việc gì ? "


      " bận, có chuyện gì sao?"


      "Cùng ăn cơm ? Nhà mở tiệc sớm, ăn cũng được bao nhiêu, tại cảm thấy hơi đói bụng."


      "Bây giờ ăn?"


      "Ừ, nhìn em hình như cũng chưa ăn được gì nhiều, tới lui nửa ngày chắc cũng đói bụng rồi."


      Phương Châm tình rất muốn hỏi , người như đêm nay lẽ phải dự bữa tiệc nào hay sao, nhưng biết nếu hỏi như vậy Nghiêm Túc chắc chắn có, nên tự biết im lặng hỏi tới nữa. cười cười xin lỗi: " tại tôi thấy đói, chỉ muốn về nhà thôi."


      Vừa dứt lời, bụng bất ngờ kêu lên mấy tiếng. khí trong xe đột nhiên im lặng, nên thanh đó cũng nghe được rất ràng, Phương Châm hận thể lập tức xuống xe rời .


      -------------------------------------------------------------------------------


      Khóe miệng Nghiêm Túc hơi nhếch lên, cố nhịn cười thành tiếng.


      Sau đó dặn dò tài xế vài câu, chiếc xe chạy về phía trước, lúc sau quẹo vào con đường khác.


      Phương Châm ngồi trong xe đưa mắt nhìn ra bên ngoài thấy xe chạy ngang qua rất nhiều ánh đèn đường, nhịn được hỏi Nghiêm Túc: "Muộn như vậy còn có chỗ để ăn cơm ?"


      "Đương nhiên là có, hôm nay là giao thừa, nhà hàng có lẽ đều đóng cửa, nhưng khách sạn chắc chắn mở cửa rất nhiều."


      "Cơm tất niên lẽ phải đặt trước sao, bây giờ liệu còn bàn ? "


      Hỏi ra lời này ngay lập tức liền cảm thấy mình có chút đúng, khoát tay cười : "Nhìn xem tôi hồ đồ. Nếu tôi đến đó nhất định còn chỗ ngồi, nhưng đổi lại là khác."


      tới chỗ này dừng chút, liền hỏi tiếp: "Vừa nãy xảy ra nhiều chuyện quá tôi quên hỏi . Buổi tối như thế này ra ngoài làm gì, bận xã giao ư?"


      " có, định là cùng bạn uống rượu, tình cờ lại gặp được em nên rủ em ăn thôi." Nghiêm Túc nét mặt thay đổi dối. thực tế cũng vừa mới bảo tài xế hủy lịch hẹn đến bữa tiệc kia.


      Những kiện như vậy Nghiêm Túc cũng thường , có lúc vì công việc làm ăn nên đến, về cơ bản cũng có thể từ chối. Đêm nay trong nhà có ai, cũng muốn đêm giao thừa để người khác đợi, nên đành phải nể mặt họ chút mà tới. Kết quả nửa đường tình cờ gặp Phương Châm, đúng là bất ngờ.


      quan tâm đến việc điạ vị, tiền bạc cùng danh tiếng giữa chênh lệch bao nhiêu, chút cũng để ý. Đêm 30 cả hai đều rất rảnh rỗi, vừa hay có thể cùng nhau chuyện.


      ngồi dựa vào bên yên lặng đưa mắt đánh giá gương mặt của Phương Châm, da vừa trắng vừa mịn, tại nhìn giống như miếng đậu hũ non mềm. Đôi môi mỏng manh nhưng lại có chút hồng , so được với màu hoa đào nhưng cũng là màu hồng phấn dễ khiến cho người ta thích.


      Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài tại độ, Nghiêm Túc nhìn khuôn mặt của Phương Châm lại cảm thấy có chút khô nóng, nếu phải biết Phương Châm da mặt mỏng sợ tài xế nhìn thấy, e rằng ngần ngại mà tiến tới rồi.


      Phương Châm để ý đến ánh mắt trần trụi của đối phương, nãy giờ chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài. Cảm thấy hai bên đường trở nên hơi hoang vu, hình như chạy ra khỏi trung tâm thành phố .


      Trong lòng hơi hồi hộp chút, vội vàng hỏi Nghiêm Túc: " tại chúng ta đâu, phải là làng du lịch đấy chứ?" có chút sợ chỗ đó, vừa nghĩ tới hiểu vì sao tim liền đập nhanh lên.


      Nghiêm Túc lắc đầu : ", đến khách sạn ở ngoại thành, nơi đó phong cảnh tệ."


      buổi đêm phong cảnh tệ là ý gì đây? Phương Châm trong lòng nghi hoặc, khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng cũng hiểu Nghiêm Túc đến phong cảnh là ý gì.


      Hóa ra khách sạn mà Nghiêm Túc tới phải xây mặt đất, mà giống như chiếc thuyền lớn ở giữa hồ. Chiếc thuyền đó ngày thường hay chở du khách xung quanh ngắm cảnh, thuyền từ thức ăn, nước uống đến các phương tiện giải trí đều thiếu thứ gì. Vì hôm nay là đêm giao thừa nên thuyền đậu lại bên hồ, phòng ăn thuyền bàn trống còn nhiều, nhìn xung quanh toàn bộ đều là các gia đình già trẻ lớn bé đến ăn cơm tất niên.


      Lại nhìn phong cảnh ở hồ, tại có dưới mười chiếc thuyền cũng đậu ở đây, thuyền trang trí rất nhiều đèn màu sắc khác nhau, buổi đêm đèn thắp sáng cả vùng, từ xa nhìn tới cảm thấy mọi thứ hồ đều trở nên sống động. Cách đó xa là hình ảnh của những toà nhà cao tầng, ánh đèn điện đều bị phản chiếu lên mặt nước

      .


      Ở trong thành phố ngày nào cũng phải nhìn những tòa nhà cao tầng chen lấn nhau mọc lên, hiếm khi được nhìn ngắm cảnh đẹp như vậy, Phương Châm thực cảm thấy rất thích thú. lớn từng tuổi này đây là lần đầu tiên ăn ở thuyền, trước phong cảnh đẹp như vậy, cho rằng thức ăn ở thuyền này nhất định cũng tầm thường nên càng cảm thấy đói bụng.

      theo Nghiêm Túc lên thuyền, quản lý tới nhiệt tình phục vụ. Nghe Nghiêm Túc với ta là có đặt bàn trước, nhưng quản lý vẫn để ý, đêm nay những vị khách đến nơi này ắt hẳn đều là những người có địa vị tầm thường, rất nhanh liền sắp xếp cho họ bàn trống trong phòng khách sân thượng.


      Hai người vào phòng khách, ngồi vào bàn ăn, Nghiêm Túc cho gọi món, Phương Châm ở bên cố gắng trấn tĩnh dạ dày của mình. cả tối nay chưa ăn gì, lại bị té ngã phải đến bệnh viện, lúc này rất rất đói bụng.

      Vì quá đói nên cảm thấy hơi chóng mặt, cả người mệt mỏi ngồi lệch qua bên. Nghiêm Túc cũng hỏi muốn ăn gì, gọi bàn món ăn để quản lí nhanh chóng chuẩn bị, nhưng gọi trước vài món khai vị lót dạ.


      Nhìn Phương Châm đói bụng đến mức ăn ngấu nghiến, Nghiêm Túc lại thấy buồn cười. Nhìn như vậy biết ngay là buổi tối chưa ăn chút gì rồi, cũng trong nhà xảy ra chuyện gì, đêm 30 cơm cũng ăn lại chạy ra ngoài.


      Nghĩ tới đây có chút đau lòng, đưa ly nước đến trước mặt Phương Châm, : "Ăn chậm chút, để bụng lát nữa ăn món chính nữa. Đúng rồi, em có muốn uống tí rượu ?"


      " cần cần." Phương Châm nhét đầy mồm ba cái bánh ngọt, chuyện trở nên ràng. vừa vừa xua tay, "Tôi uống rượu."


      sợ uống rượu, mỗi lần uống xong lại say bí tỉ, lần nào cũng hại làm chuyện xấu hổ trước mặt người khác. Cho nên ngày hôm nay quyết định, nhất quyết đụng tới giọt rượu. Tránh việc lúc tỉnh táo lại gây ra chuyện.


      "Nhưng rất muốn uống." Nghiêm Túc đứng đắn cười.


      "Vậy tự mình uống , tôi uống. cũng đừng nghĩ ép tôi uống, tửu lượng của tôi được tốt, uống say rồi chuyện gì cũng có thể làm được. Chúng ta tại thuyền, lỡ như tôi uống say, vô tình đẩy xuống sông lớn chuyện. Trời cũng rất lạnh cũng muốn mình bị đông thành băng đúng ."


      Nghiêm Túc nghĩ thầm với bộ dạng tay chân mềm yếu như lại có thể đẩy xuống nước? Phương Châm em đánh giá cao bản thân mình rồi.

      Tuy nhiên lời này cũng chỉ nghĩ trong đầu, nghe theo lời của Phương Châm, chỉ ăn chút thức ăn, còn lại ngồi thưởng thức rượu, trông có vẻ thong dong tự tại.


      Rất nhanh các món chính đều được chuẩn bị xong, sắp đầy mặt bàn. Phương Châm ban nãy ăn mấy món khai vị chỉ mới no nửa, lúc này nhìn bàn đầy ắp những món ăn nóng hổi bụng lập tức lại réo lên, cũng khách sáo với Nghiem Túc, bắt đầu cặm cụi ăn.


      Phương Châm phải là người kén ăn, đặc biệt khoảng thời gian ở trong tù rèn luyện bất cứ món gì ngon hay dở cũng có thể ăn. Nghiêm Túc thử món ăn hồi, so với những món Phương Châm làm còn thua xa. hẳn là cực kì đói bụng, có lẽ những người lao động chân tay khẩu vị đều dễ chiều như vậy. Vì thế mà trước mặt rất nhanh đống xương vụn, nước cũng rất nhanh uống liền tù tì hai ly lớn.


      Nghiêm Túc nhìn ăn như vậy cảm thấy đau lòng, rốt cuộc nhịn được hỏi: "Phương Châm, tối nay có phải chưa ăn gì đúng ?"


      Tay Phương Châm cầm đũa dừng lại chút, băn khoăn biết có nên hay . Sau đó nghĩ lại tính cách của người nhà thế nào Nghiêm Túc phải là chưa thấy qua, cũng giấu diếm: "Ừ, tôi vừa tranh cãi vài câu với em trai. Tôi vì giận nuốt cơm nổi nên chạy ra ngoài. Nghĩ kỹ lại quả đứa em trai này bị chiều hư rồi, lớn chừng này rồi mà vẫn ấu trĩ như vậy."


      Nghiêm Túc bật cười: "Em cũng rất ấu trĩ, cãi vã với em trai mấy câu liền chịu ăn cơm. Hôm nay dù gì cũng là giao thừa, ba mẹ em tốt xấu gì cũng nên làm vậy."


      "Quên , bọn họ thích nghĩ như thế nào cứ nghĩ như thế , ngược lại tôi ở nhà cũng là dư thừa, bọn họ chỉ cần có em trai tôi là đủ. Quên với , chiếc nhẫn mà đưa cho em tôi thực bị nó đem bán, ba mẹ tôi cũng bù thêm ít tiền để nó mua nhà, xem chừng là nhà để lấy vợ. buồn cười, nửa ngày ra nhà tôi lấy tiền của để mua nhà tân hôn cho nó, quả thực biết xấu hổ."


      " quan trọng là tiền của ai, có mua là tốt rồi, sau này cũng đỡ làm em bận tâm đến chuyện đó nữa."


      "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thông rồi, bây giờ em trai nhà cửa đầy đủ, chỉ là chưa lấy vợ. Sau này chuyện trong nhà đều cần tôi quan tâm nữa, người thừa như tôi cuối cùng cũng bị đuổi khỏi nhà rồi."


      Phương Châm vốn định đem chuyện này giấu kín trong lòng, nhất định kể với ai. Thậm chí cả Từ Mỹ Nghi cũng chưa từng qua. Nhưng đêm nay Nghiêm Túc vừa hỏi, mọi thứ đều ra sót chữ, tích lũy nhiều năm như vậy mọi ấm ức của cũng đến lúc phải xả ra hết lần. Nếu như Nghiêm Túc biết được chút, cũng ngại cho biết hết.


      Hơn nữa hôm ngay là ngày đặc biệt, năm cũng chỉ có lần. Con người cũng có lúc kì lạ như vậy, bình thường có chuyện gì, đến ngày lễ mọi tâm tình lại bộc phát hết ra. Giống như độc thân ngày thường lúc nào cũng vui vẻ, nhưng vừa đến lễ tình nhân, nhìn thấy các cặp tình nhân tay trong tay tặng hoa tặng quà, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy tủi thân.


      Phương Châm cũng là người như vậy, thường ngày giả bộ kiên cường, đến ngày giao thừa cũng chịu nổi, mặc dù uống rượu nhưng lời trong lòng đều lần lượt ra. Vừa hay lại có Nghiêm Túc ở bên cạnh, cũng biết chút chút chuyện nhà , liền ngần ngại ra hết toàn bộ oan ức trong lòng.


      Nghiêm Túc vừa đau lòng vừa động viên giải tỏa hết buồn bực. Vì để cho Phương Châm càng kiêng dè, để cho uống thêm chút rượu.


      Lần này Phương Châm càng nhiều hơn, bắt đầu ngà ngà say, ánh mắt nhìn Nghiêm Túc cũng khác hẳn, trở nên dịu dàng, chứa đầy vẻ quyến rũ nữ tính.


      Những oan ức trong lòng vì có rượu tác động vào càng dễ dàng ra hết. Những rắc rối khi còn , đến những phiền phức khi học, đến khi thi đại học cũng bị ra sức ngăn cấm, thậm chí đến việc hẹn hò với La Thế, nhà cũng cố gắng toàn lực vơ vét về chăm lo cho con trai, mọi chuyện kể ra Nghiêm Túc đều nghe đủ sót chữ nào.


      Đến hôm nay Nghiêm Túc mới thực hiểu , Phương Châm từ đến lớn đều phải trải qua những ngày tháng như vậy. chưa từng nghĩ tới thế giới này lại còn có gia đình giống như gia đình , cũng là con do mình sinh ra, chỉ vì là con mà lại bị xem .


      Người Trung Quốc luôn cha mẹ phải là trời, nhưng khi Nghiêm Túc nhìn thấy gia đình của Phương Châm, lại nghĩ tới gia đình mình, đối với câu này ngoại trừ xem thường ra còn thái độ nào tốt hơn cả.

      Cả buổi tối hai người cứ như vậy uống rượu trò chuyện, để ý tới nửa đêm. Phương Châm vẫn còn chút tỉnh táo, ngăn cho bản thân uống thêm, muốn lại giống như lần trước uống say đến bất tỉnh nhân .

      Thời gian vừa điểm 12 giờ tiếng chuông liền vang lên, mặt hồ đột nhiên phát ra rất nhiều tiếng vang. Hai người quay đầu lại nhìn thấy từng đợt pháo hoa phóng lên bầu trời, dần dần tỏa ra trong màn đêm, nền trời bây giờ nhìn giống như cơn mưa ánh sáng lung linh đầy màu sắc.

      Phương Châm nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời sững sờ. Nghiêm túc nhân cơ hội kéo ra bên ngoài boong thuyền xem pháo hoa. Khắp nơi bao trùm trong ánh sáng rực rỡ, ngay lúc này Phương Châm lại nghe giọng trầm thấp của Nghiêm Túc: "Phương châm, chúng ta kết hôn ."
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      Chôm chôm, levuong, Juliah18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :