1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      hayzz có duyên dù ko muốn gặp cũng phải gặp mẹ tác giả phán thế đứa nào cãi cho làm nhân vật phụ cấm kêu
      Cindy.Cindy thích bài này.

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 28: Nguy cơ.


      Ngày đó Phương Châm chơi với Vương Tử đến rất muộn.


      Đầu tiên dẫn cậu chọn quà cho bà cố, hai người bỏ lại Nghiêm Túc dạo từng cái góc của Thâm Lam,cuối cùng chọn cái áo choàng lông dê kiểu dáng màu sắc đều thích hợp với người già. Lúc trả tiền, Vương Tử rất thành thục lấy thẻ ra cà, nhìn bộ dáng tuyệt giống lần đầu trả tiền mua đồ.


      Khó trách đứa trẻ này trưởng thành sớm, người lớn bên cạnh cậu tất cả đều xem cậu như là đứa trẻ.


      Mua xong đồ, Vương Tử cứng rắn kéo Phương Châm ăn tối, bảo là muôn cảm ơn . Lúc ăn cơm, Nghiêm Túc lần nữa trở thành vật trang trí, Vương Tử tuyệt đối là nhân vật chủ chốt. Cậu vén túm tóc chỉ vào vết sẹo lên án: “Làm sao chị lại ? Vậy sau này em làm sao bây giờ.” (><)


      sao, cậu đừng lo lắng.”


      Vương Tử để tóc xuống bĩu môi: “Nếu như tương lai em tìm vợ được, chị nhất định phải chịu trách nhiệm.” -.- -.- -.-


      Phương Châm còn gì để , nhìn bộ dáng nghiêm trang của Vương Tử muốn cười mà thể cười, chỉ có thể vờ nghiêm túc gật đầu cái.


      Sau khi ba người ăn cơm xong, Nghiêm Túc lái xe đưa Phương Châm về, Vương Tử choi ngày mệt, vừa lên xe liền ngủ nghiêng ngả. Phương Châm ngồi ở ghế sau cùng cậu, lặng lẽ giơ tay sờ vết sẹo trán cậu.


      lớn, hẳn là bao lâu hết. Nghiêm Túc từ trong kính thấy động tác của nàng, mặt lên nụ cười. nhìn Vương Tử hoàn toàn say ngủ, liền hỏi Phương Châm: “Người tập kích ở bệnh viện lần trước, biết ?”


      Phương Châm ngờ đến chuyện qua lâu như vậy mà Nghiêm Túc còn hỏi. suy nghĩ chút, lắc đầu: “ biết.”


      “Thấy mặt của ta ?”


      có. Chỉ nhớ là người đàn ông, khuôn mặt thấy . Lúc đó ta mặc đồ bảo vệ, đầu đội mũ, còn đeo kính râm. Hơn nữa chuyện xảy ra quá bất ngờ tôi nhìn ta như thế nào.”


      “Nếu dẫn ta đến trước mặt , có thể nhận ra ta ?”


      “Cái này.....” Phương Châm cắn môi im lặng suy nghĩ trong chốc lát, “Khó mà được. nếu như hôm đó bắt được có thể còn nhận ra. Nhưng qua lâu như vậy, tôi chắc lắm.”


      cảm thấy người nọ biết ?”


      biết. Nhưng tôi có cảm giác, hình như ta cố ý đẩy tôi xuống cầu thang.”


      Nghiêm Túc im lặng . Mấy ngày qua luôn suy nghĩ cái vấn đề, người tập kích Phương Châm hẳn là ở bệnh viện, hoặc ít nhất cũng cùng bệnh viện có liên quan. biết , hôm đó thang máy bệnh viện ngưng hoạt động là , cũng đoán được Phương Châm thang bộ. Nhìn bộ dáng của ta giống bỗng dưng nổi lòng tham cướp tiền, người bình thường ở bệnh viện ăn cướp, huống chi Phương Châm ta cố ý, hiển nhiên ta phải là muốn cướp tiền.


      “Phương Châm, cẩn thận nghĩ lại xem, hôm đó có chuyện đặc biệt gì xảy ra ở bệnh việjn ?”


      Phương Châm dựa lưng vào ghế nhắm mắt suy nghĩ. Từng màn từng màn chuyện xảy ra hôm đó lên trước mắt, từng chi tiết ràng đến có thể nhìn thấy được. khoảng ba phút sau, mở mắt: “ có, trừ gặp phải hai người quen ra có chuyện gì khác.”


      “Người quen. chỉ Thẩm Khiên cùng mẹ ta?”


      “Thẩm Khiên biết, nhưng là người bên cạnh ta hôm đó phải mẹ ta.”


      “Đó là người nào?”


      Phương Châm nhìn ánh mắt thâm trầm của Nghiêm Túc trong kình, cười nhạt : “Đó là mẹ của La Thế.”


      Cuộc chuyện đêm hôm đó cứ như vậy kết thúc trong lời kia. Nghiêm Túc hỏi nữa, Phương Châm cũng nữa. Cho dù bên ngoài hai người xem như là bạn bè hòa nhã với nhau, chỉ cần vừa nhắc đến La Thế, khí liền có khả năng thoải mái nữa.


      Sau khi Nghiêm Túc đưa Phương Châm đến nhà cũng có vội vã , mà dõi mắt nhìn lên lầu, mắt thấy đèn phòng sáng lên, lúc này mới quay đầu xe hướng về phía nhà mình. Sau khi đưa Vương Tử về nhà liền vào phòng tắm tắm, vốn là muốn ngủ, nhưng là trở mình hai lần giường phát mình hoàn toàn buồn ngủ, liền gọi điện cho Lý Mặc ra ngoài uống rượu.


      Bọn họ đến quàn Bar lần trước đưa Phương Châm đến, Lý Mặc vừa thấy liền lắc đầu : “Nghe , lần trước cậu ở chỗ này “khai trai” rồi? Là gài nhà nào may mắn như vậy....”


      “Là Phương Châm.” Nghiêm Túc mở miệng cắt đứt suy đoán của Lý Mặc.


      “Phương Châm? Chính là gầy nhìn có chút yếu ớt kia. Sao cậu đâu cũng liền cách được ấy. Lần trước ở bệnh viện cũng vậy, Mình nhìn ba người cứ như là nhà ba người.”


      “Mình và ấy thể là người nhà.”


      Lý Mặc cầm chai rượu lên cụng với Nghiêm Túc: “Thế nào, ghét bỏ người ta có tiền án, hay là nhà nghèo xứng với cậu?”


      “Nghèo đối với mình sao cả, người lớn trong nhà có thể để ý chút. Về phần có tiền án, chuyện này quả tương đối khó giải quyết, nhưng nếu coi trọng, giết người đối với mình cũng quan trọng. Nhưng Phương Châm thể, tiền án kia là bởi vì mình mà có, dù mình tự tin như thế nào cũng thể cưới người muốn giết mình về nhà.”


      “Cậu còn nhớ điểm này? Mình nghĩ cậu sớm quên rồi. Nhìn cậu gần đây gần với ấy như vậy, mình còn suy nghĩ cậu có phải uống nhầm thuốc hay , là ngại mạng mình quá dài hay là cảm thấy cuộc sống bình thản vô vị thiếu kích thích, cũng nên tìm người như thế vui đùa.”


      Nghiêm Túc cầm chai rượu lên đổ vào miệng mình ngụm lớn: “ phải là mình đùa, ấy cũng phải hàng hóa.”


      “Vậy cậu nghiêm túc sao?”


      “dừng cương trước bờ vực, quay đầu là bờ.”


      Lý Mặc nghe kinh phật nhịn được cười phá lên. hỏi tình cảm Nghiêm Túc đối với Phương Châm nữa, mà gọi đống rượu mạnh, cười như cười : “Hôm nay Nghiêm thiếu gia muốn say lần, mình liền liều mình theo cậu.”


      Phương Châm nghĩ đến Nghiêm Túc đưa về xong uống rượu. Nhưng là sau khi vào nhà cũng rất muốn uống ly. Gần đây biết thế nào, mỗi lần tâm trạng buồn bực liền muốn uống rượu. DƯờng như từ khi gặp mặt mẹ La Thế xong, luôn nhớ đến La Thế. nghĩ đến La Thế đặc biệt muốn say lần.


      Nhưng trong nhà miếng rượu, trừ thức ăn với rượu gia vị (dùng để nấu ăn). rót chút nếm thử, thấy mùi vị tốt, chỉ có thể đem đổ, rửa sạch chén. Sau đó ngồi xuống làm ổ trong cái ghế salon , ôm hai chân mình ngẩn người.


      Căn phòng hai mươi mấy thước vuông, đồ vật trong phòng vừa tìm là thấy ngay. Ánh mắt nàng từ góc chuyển tới góc khác, cuối cùng liền dừng ở tủ sách trong góc.


      Chỗ đó đặt túi giấy, màu trắng mộc mạc thanh nhã. Đó là mẹ La Thế đưa cho ,cho tới bây giờ cũng chưa mở ra xem qua.Lúc lấy nó bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là say rượu, lại đến Vương Tử xảy ra chuyện, rồi lại say rượu. Cả ngày vây quanh rượu quên nó rồi.


      Sau đó vì dọn nhà,lại thêm tìm việc làm, túi giấy này được đặt ở nào, bình thường cũng để ý, mãi đến hôm nay mới nhìn thấy lần nữa.


      Tận trong tiềm thức, Phương Châm có chút sợ mở túi ra, sợ thấy đồ cũ ngày trước nhịn được mà khóc. Nhưng lúc này còn gì để theo đuổi, nó là vật phát sáng trước mắt. Rốt cuộc vẫn là nhịn được, lấy túi mở ra nhìn.


      dự đoán, trong túi có vài đồ cũ trước kia. Là mấy quà tặng tặng cho La Thế. lấy nó ra liền chú ý đến sâu trong túi có cái hộp nhung . Cái hộp kia nhìn rất tinh xảo, hẳn là hộp đựng đồ trang sức đeo tay. Trước kia chưa từng thấy vật này, vừa thấy cũng có chút ngoài ý muốn.


      cầm lấy hộp mở ra, bên trong có chiếc nhẫn khảm kim cương. Viên kim cương cũng quá lớn, khoảng chừng năm mươi phân, ở dưới ánh đèn liền lóe lên ánh sáng rực rỡ. Chiếc nhẫn là kiểu dáng cơ bản nhất, kinh điển chắc chắn, rất thích hợp đeo hàng ngày.


      Cho dù Phương Châm có ngốc, trong nháy mắt nhìn thấy chiếc nhẫn cũng hiểu tất cả. Đây là chiếc nhẫn La Thế chuẩn bị cầu hôn . tháng trước khi qua đời, hai người họ dạo tiệm đá quý, lúc ấy La Thế muốn mua chiếc nhẫn khác nó lắm, nhưng bị Phương Châm ngăn cản.


      La Thế còn trẻ sáng lập ra Cự Hoa, cũng coi như có chút của cải. Nhưng lúc đó tài chính Cự Hoa xảy ra vấn đề, đứng trong nguy cơ, Phương Châm muốn tiêu tiền vào chô cần thiết như vậy, cho nên ngăn lại.


      nghĩ đến vẫn là mua, mặc dù chiếc nhẫn đắt nhưng tâm ý rất nặng. Phương Châm cảm giác trái tim vốn yên bình của mình khi nhìn thấy chiếc nhẫn này vẫn là nhịn được chua xót.


      Hình dáng La Thế đều nhanh bị quên lãng trong trí nhớ , có thể nhớ cũng là chút thời gian hai người ở chung chỗ. Nhưng hình dáng cụ thể thế nào Phương Châm nhớ được. cầm lấy chiếc nhẫn sửng sốt hồi lâu, mới nhớ quyển album.


      Quyển album dầy dầy tầng bụi, hình bên trong cũng có chút cũ. Hình ảnh năm năm trước, bây giờ nhìn lại vừa ngây ngô vừa trẻ con. Trong ảnh La Thế nhìn về phía khẽ mỉm cười, thoạt nhìn đầy phấn chấn mạnh mẽ.


      người trẻ tuổi thông mình đầy hứa hẹn như vậy, tại sao lại muốn vào ngõ cụt đây? đều chuẩn bị kết hôn với , tại sao lại đột nhiên muốn sống nữa?


      Có phải năm năm trước còn xảy ra chuyện gì biết hay ? Chẳng lẽ chuyện năm đó có tình khác, là trách lầm Nghiêm Túc?


      Đêm hôm đó, Phương Châm nằm giường trằn trọc trở mình, cơ hồ là cả đêm chợp mắt. Đến sáng lúc rời giường, buộc mình đem hình ảnh Nghiêm Túc đá văng khỏi não. Từ hôm nay trở , bao giờ muốn gặp người đàn ông này, muốn cùng người đàn ông này có chút quan hệ nào.


      nhắc nhở bản thân mình như thế, lại lấy ra chiếc nhẫn La Thế để lại cho nhìn, cuối cùng vội vã rửa mặt thay đồ, điểm tâm cũng ăn liền ra cửa chờ xe làm.


      Nửa tháng kế tiếp, mỗi ngày Phương Châm trừ làm chính là học, chút cũng để cho bản thân rảnh rỗi. có ý định cả đời làm vệ sinh, muốn đem nhặt lại chuyên ngành lúc trước. trước kia, làm phiên dịch vụn vặt cho người ta kiếm được ít, chỉ là năm năm trong tù kiến thức có chút bỏ hoang. muốn để tiền đăng kí lớp học, thi lấy chứng nhận người phiên dịch. chừng ngày nào đó còn có cơ hội lần nữa lượm lại vốn ban đầu, dựa vào chuyên ngành cũ để làm ra tiền cũng phải thể.


      Phương Châm bận rộn còn tâm tư mà nghĩ đến Nghiêm Túc. Nhưng nghĩ đến có nghĩa là người đàn ông này xuất trong cuộc sống . Sau khi bận rộn suốt nửa tháng, ngày nào đó liền nhận được thông báo, Quản lý muốn gặp , có lẽ là muốn điều chỗ khác.


      Phương Châm quan tâm Quản lý điều đến chỗ nào, bởi vì đối với chỗ nào cũng giống nhau, vùi đầu làm việc là được. nhưng khi vào phòng làm việc của Quản lý, nghe đối phương muốn điều đến Quảng trường Thâm Lam, cả người như bị sét đánh, ngẩn người tại chỗ.


      Phương Châm nghĩ, đại khái là số mệnh , muốn trốn cũng trốn thoát.


      muốn từ chối, nhưng nghe lời sau của Quản lý, cuối cùng lại bình tĩnh chấp nhận. Nếu trốn được liền cần trốn nữa. cùng Nghiêm Túc cho cùng cũng có liên quan gì, thậm chí bạn bè cũng phải. Cho dù ngày ngày chạm mặt mỗi ngày chảo hỏi cũng thay đổi được gì.


      Phư ơng Châm vút bỏ hai công việc, đối với công việc thứ ba này, cho dù thế nào cũng đơn giản mà bỏ qua. Lại đây là mẹ Từ Mỹ Nghi giới thiệu cho, làm việc vài tháng lại bỏ, về tình về lý đều được.


      Quản lý nhìn chút cũng có tỏ vẻ vui sướng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. phải biết là trong công ty có bao nhiều người ao ước muốn được điều đến Quảng trường Thâm Lam làm việc. Đặc biệt là những có vẻ thùy mị bởi vì trình độ học vấn cao tìm được công việc vẻ vang mà làm việc ở đây, các ảo tưởng có ngày mình câu được con rùa vàng, từ đó bay lên làm phượng hoàng.


      Công việc ở Quảng trường Thâm Lam là cơ hội vô cùng tốt. Trong đó đều là nam nam nữ nữ giàu có, khả năng câu được rùa vàng so với bên ngoài càng cao. Mặc dù người đàn ông có tiền nào có thể coi trong người vệ sinh, các vẫn đọc tiểu thuyết thích ảo tưởng. Chỉ sợ là gả được vào nhà giàu có mỗi ngày ra vào trung tâm cao cấp cũng tốt nha.


      Nhưng Phương Châm thoạt nhìn khá bình tĩnh, giống như là điều nơi bình thường khác, vẻ mặt chút khác lạ. Quản lý lập tức có vài phần hảo cảm với , cảm thấy tố chất của sai.


      Phương Châm nghe xong Quản lý sắp xếp liền ra ngoài thu dọn đồ đạc, sau đó có người đến đưa Quảng trường Thâm Lam, mặt cũng chút về công việc với , mặc khác là đưa làm quen đồng nghiệp mới.


      Phương Châm vừa thấy những đồng nghiệp kia liền biết vì sao mình được điều đến chỗ này. Thâm Lam cao cấp cầu cũng cao, nhân viên ở đây tuổi cũng lớn, tối đa là hơn ba mươi tuổi. Hơn nữa mặt mày đoan chính, thậm chí còn rất đẹp.


      Bàn về dáng người, Phương Châm hơi gầy chút, nhưng mặt mũi cũng hơn người, hơn nữa từng học đại học, khí chất cũng rất đoan chính, thoải mái mà phóng khoáng. Người biết từng ngồi tù đều tỏ ra đáng tiếc cho .


      Xem ra Quản lý sớm tính toán đưa điều đến đây, lúc trước phải tham gia đào tạo vài tháng. Bây giờ hết kỳ đào tạo liền điều đến đây. Với ở chỗ nào làm việc cũng giống nhau, giống nhau là mặc đồng phục quét dọn vệ sinh toilet, tiền lương cũng hơn nữa xu.


      Đối với , chỗ tốt khi điều đến đây là làm gần. Quảng trường Thâm Lam là trung tâm mua sắm, giao thông vô cùng thuận tiện. tại, chỗ ở có tàu điện ngầm, ra cửa hai tuyến tàu điện ngầm, chừng mười phút là đến nơi muốn đến. Mỗi ngày thời gian phung phí đường tiết kiệm được giờ so với trước, tiền lại cũng giảm ít. Trừ có chút lo lắng chạm mặt Nghiêm Túc ra, căn bản lần này đổi chỗ khác đối với là lợi nhiều hơn hại.


      Hơn nữa muốn chạm mặt Nghiêm Túc cũng phải là chuyện dễ dàng.


      Hai lần đầu đến Quảng trường Thâm Lam, sở dĩ gặp được tất xả đều có nguyên nhân. Lần đầu tiên là tay Tráng Tráng bị kẹt ở tay vị thang máy, Nghiêm Túc làm người phụ trách đương nhiên là phải ra mặt. Lần thứ hai là ở tiệm đá quý chuyện cũng alf do trùng hợp, chỗ đó tám đời cũng đến, đúng lúc Nghiêm Túc mua quà sinh nhật cho lão thái thái mà gặp.


      Lão thái thái làm sinh nhật, Nghiêm Túc cũng xuất . Hơn nữa bắt đầu công việc ở chỗ này mới phát , bình thường những cửa hàng hạng sang kia. chủ yếu phụ trách công việc mấy phòng vệ sinh lầu hai lầu ba. Nghiêm Túc nhân vật lớn như vậy chắc là đến nhà vệ sinh công cộng này, cho nên tỷ lệ bọn họ chạm mặt gần như bằng .


      Phương Châm ở Quảng trường Thâm Lam làm việc tháng, đừng là Nghiêm Túc thậm chí đàn ông cũng gặp mấy người. Lầu hai lầu ba chủ yếu là nữ trang, khách hàng cũng chủ yếu là phụ nữ, mỗi ngày Phương Châm nhìn thấy cũng là những giàu có ăn mặc sang trọng, gương mặt đẹp đẽ. Những kia đều rất sang trọng, người cũng có mùi thơm nhàn nhạt. Mỗi khi các qua, hai mắt Phương Châm theo bản năng dõi theo.


      Nếu có giết Nghiêm Túc, hôm nay cũng có thể giống như các ấy. Có lẽ thể ngày ngày ra vào trung tâm cao cấp, nhưng thường xuyên mặc bộ đồ văn phòng cao cấp vẫn là thành vẫn đề. Nghiêm Túc làm thay đổi cả cuộc đời , vốn cho là hận ta cả cuộc đời. Nhưng mới ngắn ngủi mấy tháng, phát hận ý trong lòng mình ngoài ý muốn bị xóa phân nửa.


      Rốt cuộc là tù ngục làm trở nên thành thục, hay là thơi gian xóa hận ý, hay vẫn là tiếp xúc nhiều với Nghiêm Túc, hiểu bản tính của , cũng khiến cho bắt đầu xem xét lại việc mình làm năm năm trước rốt cuộc là đúng hay sai?


      Trong phút chốc, Phương Châm thể tìm ra đáp án, có lẽ vẫn đề này bản thân cũng chưa có đáp án duy nhất. Có lẽ mỗi nhân tố đều có tác dụng nhất định. Nhưng cho dù thay đổi cách nhìn với Nghiêm Túc cuộc sống vẫn bình thường trôi qua như trước.


      Mắt nhìn thời tiết rét đậm, vừa vào tháng mười hai, trung tâm liền trở nên náo nhiệt vô cùng. Bên ngoài trời lạnh mặt đất đóng băng, nhưng ngăn cản được các nhiệt tình trút tiền mua đồ, mấy cửa hàng lớn trong Quảng trường Thâm Lam mỗi ngày đều đầy người, các cửa hàng đều kiếm được đầy tủ.


      Trung tâm buôn bán tốt, công việc của Phương Châm cũng trở nên nặng nhọc. Phương Châm là chịu trách nhiệm quét dọn nhà vệ sinh, gần đây lưu lượng người lớn công việc của cũng nhiều, thỉnh thoảng còn phải làm thêm giờ, chiều nào tan ca đều cũng đau lưng, mệt mỏi cần phải .


      Nhưng Quản lý tăng thêm tiền giờ làm thêm, Phương Châm vẫn cắn răng chịu. Hôm đó có lẽ là giữa tháng mười hai, Phương Châm vội vã ăn xong cơm trưa liền nhà vệ sinh lầu ba làm việc. lầu ba so với lầu hai khá hơn chút, bởi vì đồ sang hơn tinh xảo hơn, giá tiền cũng cao hơn chút, cho nên lưu lượng người cũng lớn như lầu hai.


      Ngày đó phải chủ nhật, sau khi dùng cơm trưa lưu lượng khách lầu ba ràng giảm xuống chút. Lúc Phương Châm vào nhà vệ sinh phát bên trong có người, cho nên tranh thủ thời gian vệ sinh mặt sàn.


      đem cây lau sàn giặt sạch, xách theo xô nước bước vào gian thứ nhất, đây là gian chuyên dụng cho người khuyết tật, tương đối ít người sử dụng, diện tích lớn gấp đôi các gian bình thường. Phương châm đẩy cửa ra cầm cây lau chuẩn bị lau, lại bị túi nilon màu đen đặt bên bồn cầu hấp dẫn ánh mắt.


      Túi này nhìn qua rất bình thường, rất giống các quầy bán cá tôm trong chợ sử dụng. Nhưng vật này xuất ở đây rất phù hợp với lẽ thường. Lầu ba hở chút là tiêu bốn năm ngàn, cái quần đùi yết giá bốn ngàn cũng là rẻ, cửa hàng nào lại có kiểu túi rẻ mạt này.


      Người đều có lòng hiếu kỳ, càng thấy kỳ quái càng muốn nhìn đến rốt cuộc nó là cái gì. Phương Châm cẩn thận bước tới, nhìn vào bên trong túi. Miệng túi có buộc, nhưng cục đen thùi nhìn ra cái gì. chỉ có thể lật ngược cây lau, dùng đầu tay cầm đẩy miệng túi ra, lại che miệng nhìn vào.


      Phương Châm cũng cho rằng mình là người to gan. Lần trước cầm dao đâm Nghiêm Túc chỉ là kết quả của nhất thời kích động. Hôm nay khi nhìn đồ bên trong túi, Phương Châm bị dọa đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống sàn.


      Đúng lúc này truyền đến tiếng xả nước của gian gần đó, tiếng giày cao gót giẫm mặt đất qua, sau đó là tiếng nước rửa tay, kế tiếp chính là tiếng chuyện điện thoại. Cuối cùng tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, từ từ liền còn nghe thấy.


      Phương Châm nghe loạt tiếng động này, lý trí vốn mất lập tức trở lại. Nhà vệ sinh phát bom, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào, tại sợ hãi cũng làm được gì.


      Nghĩ tới đây, biết lấy dũng khí từ đâu, lại nhìn thoáng qua. bình tinh thể lỏng gắn thân bom có hiển thị thời gian cách lúc bom nổ còn khoảng hai mươi lăm phút. Mặc dù biết thời gian này là hay giả, Phương Châm vẫn là nhanh chóng bình tĩnh lại.


      Năm năm lao tù cũng phải là ngồi , Phương Châm đột nhiên cảm giác lúc đối mặt với tình hình này cả người sinh ra cỗ dũng khí mà trước kia có. Là bởi vì trải qua tình huống xấu nhất cho nên vô luận đối mặt với hoàn cảnh nào cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận sao?


      thể nghĩ quá nhiều, cầm lấy cây lau nhà nhanh chóng lùi ra ngoài. đem cửa đóng lại, nhanh chóng xem xét những gian khác, xác định là có người liền ra ngoài. Mới tới cửa nhà vệ sinh liền đụng phải ăn mặc thời thượng tới, xem ra là muốn toilet. Phương Châm lập tức giơ tay ngăn lại, cười : “ ngại, tiểu thư, toi lét bị người ta ói dơ, tôi đnag chuẩn bị lau dọn, phiền phòng vệ sinh lầu được ?”


      nhướng mày, giống như có chút đồng ý. Phương Châm thấy thế chỉ có thể gia tăng liều lượng: “Chính là có người uống rượu say ói bên trong, tất cả đều là mùi hôi của rượu, vẫn là nên vào. Phòng vệ sinh lầu khá lớn, hơn nữa cũng vừa mới lau dọn xong.”


      Phụ nữ, nhất là các quần áo gọn gàng chịu nổi mùi nôn, Phương Châm vừa thế kia lập tức che mũi quay đầu bước . Phương Châm đợi xa liền lấy điện thoại ra gọi cho chủ quản phụ trách nhân viện vệ sinh bọn họ. Chủ quản kia họ Mạc, là người đàn ông ba mươi mấy tuổi. Ông vừa nghe Phương Châm toilet lầu ba có bom, bị làm cho kinh sợ đến thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Phương Châm bảo ông nhanh chóng báo cảnh sát, đồng thời thông báo cho nhân viên phụ trách trung tâm, tốt nhất là nhanh chóng sắp xếp cho nhân viên cùng khách hàng rời khỏi.


      Sau khi gọi điện thoại, Phương Châm muốn khóa cửa nhà vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh này chỉ có chìa khóa chuyên dụng mới có thể khóa, có chìa khóa này, cửa liền kháo được. rất muốn nhưng lại lo lắng người khác biết lỡ vào, liền quyết định ở chỗ này chờ vài phút.


      Mạc chủ quản nhận được điện thoại của Phương Châm xong cũng dám hành động bừa, chuyện lớn như vậy liên quan đến danh dự của Thâm Lam, tổn thất chính là mấy trăm vạn. Trước tiên ông gọi điện cho Viên thư ký bên cạnh Nghiêm Túc, xin chỉ thị của . Viên Mộc nhận được điện thoại liền trực tiếp báo cho Nghiêm Túc, lúc ấy Nghiêm Túc họp, nghe tin này, ngồi ghế cử động, bộ dáng núi có sụp mặt cũng đổi sắc. hai tay đặt trước người, trầm giọng với Viên Mộc: “Mở toàn bộ thiết bị báo động, mở tất cả vòi phòng cháy chữa cháy, đồng thời thông báo tất cả nhân viên khách hàng lập tức rời khỏi Thâm Lam.”


      Sau khi nghe xong Viên Mộc lập tức xoay người làm, vừa đến cửa lại nghe Nghiêm Túc hỏi: “Toilet lầu mấy, cho tôi vị trí cụ thể.”
      My Nam Anh, 1900, levuong19 others thích bài này.

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 29: Công kích.


      Nghiêm Túc chạy tới nhà vệ sinh phía đông lầu ba, Phương Châm mang khuôn mặt tươi cười chắn ở cửa cho người vào.


      Nhìn bộ dáng chút cũng giống phải rời xa chỗ chứa quả bom sắp nổ tung, trong lòng Nghiêm Túc hơi động. Phương Châm cầm cây lau sàn trong tay, ngại phiền, giải thích với người khác: “ xin lỗi, nhà vệ sinh bị người ta ói bẩn. Có lẽ là uống rượu, tất cả đều là màu rượu nho, chúng tôi dọn dẹp, phiền toái mọi người nhà vệ sinh lầu , chính là cạnh cửa hàng hoa lan. Đúng rồi, hôm nay cửa hàng hoa lan có chương trình khuyến mãi, mọi người có thể thuận tiện xem chút.


      lúc chuyện đột nhiên truyền đến tiếng còi báo động, đồng thời có nhân viên nhắc nhở mọi người nhanh chóng rời khỏi. Phương Châm nhân cơ hội với mọi người: “Có thể có hỏa hoạn, mọi người nhanh tránh , quay đầu lại chạy .”


      Vị khách kia nghe tiếng còi báo động nhìn chung quanh thăm dò chút, tin tưởng lắm chuyện có cháy. Trong trung tâm bị báo động giả cũng là chuyện thường xảy ra, thấy được chút lửa cháy mọi người đều tin. Dường như vị khách kia còn muốn điều gì, đột nhiên vòi phòng cháy chữa cháy đột nhiên phun ra. Phương Châm cùng vị khách kia đều có chút chật vật.


      Đến lúc này vị khách kia rôt cuộc tin chuyện có cháy, gật đầu với Phương Châm cái rồi vội vàng rời khỏi. Có mấy người khách nữ vốn muốn toilet thấy cảnh này cũng là nửa tin nửa ngờ mà , chỉ chừa mình Phương Châm ở lại canh giữ cửa nhà vệ sinh.


      thấy mọi người khỏi thở phào nhõm, đem cây lau sàn đặt sang bên cạnh, giơ tay lên vuốt nước đọng mặt, thuận tiện nhìn đồng hồ chút. Phát đại khái còn có năm phút nữa bom nổ, trong lòng Phương Châm khỏi khẩn trương, dường như những lời với người khác cũng thuyết phục chính .


      Nghiêm Túc đứng ở đó lẳng lặng nhìn Phương Châm vài giây, lúc thấy giơ tay lên lau nước đọng mặt trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ xúc động. cũng quản giữa bọn họ từng phát sinh cái khỉ gió gì, phòng bị trong lòng từng dựng lên vô số lần sụp đổ trong nháy mắt. Chỉ sợ bây giờ Phương Châm cầm dao trong tay cũng thể ngăn cản nhích đến gần .


      Cho nên bước nhanh mấy bước, giơ tay kéo cổ tay Phương Châm, kéo cả người vào lòng.


      Lúc hai thân thể chạm vào nhau, hai người đồng thời ngừng lại hô hấp. Nghiêm Túc ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt người Phương Châm, giống như mùi thơm lần trước đỡ lúc say rượu ngửi thấy. Mùi vị ngọt ngọt này vô cùng dễ ngửi,quả thực có loại ma lực làm cho đàn ông say mê.


      Phương Châm lại có chút giải thích được. thử đẩy hai cái đều được, cho nên chỉ có thể rầu rĩ : “Bên trong có bom.”


      Ngụ ý là, lúc này ôm.... thích hợp nha.


      Nghiêm Túc cũng cảm thấy phải lúc, nhưng trong phút chốc xúc động liền nghĩ nhiều như vậy. ôm Phương Châm khư khư như nghiện, sau đó buông ra : “Nên thôi, rất nguy hiểm.”


      “Báo cảnh sát chưa?”


      “Cảnh sát đến lập tức. trước .”


      “Vậy ở đây làm sao đây, lỡ như có người vào nhà vệ sinh sao? có chìa khóa , khóa cửa lại .”


      Nghiêm Túc bật cười: “ có.”


      chạy thẳng từ tòa nhà bên cạnh đến, với lại ở địa vị của cũng chưa từng biết chìa khóa nhà vệ sinh nên hỏi ai lấy. Chuyện quá , nằm trong phạm vi hỏi đến.


      Nhưng Phương Châm vừa hỏi cũng nhắc nhở : “Mạc chủ quản đâu, ta hẳn là có chìa khóa, ta ở đâu?”


      Phương Châm lắc đầu, Mạc chủ quản từ đầu đến cuối cũng có lộ mặt qua, đoán là vừa nghe có bom nên chạy rồi. Người ta cũng chỉ là làm kiếm tiền, vì ông chủ mà cần phải tận tâm làm việc, nhưng cũng cần thiết liên lụy đến cái mạng .


      Lúc này Nghiêm Túc cũng thể giải thích nhiều với , giơ tay đẩy cái: “Nhanh , tôi ở đây chờ cảnh sát.”


      “Lỡ như nó nổ.......”


      “Cho nên bảo nhanh .”


      sao, sao?”


      “Tôi là người phụ trách ở đây, tôi chờ cảnh sát đến.”


      Vẻ mặt Nghiêm Túc vô cùng bình tĩnh, bộ dáng đương nhiên. Phương Châm nhìn thân thể cao ráo của nhất thời lại có chút thôi. tưởng tượng nếu như bom nổ tung, Nghiêm Túc ở trong biển lửa trốn thoát được làm sao bây giờ.


      Đột nhiên rất muốn : “Tôi ở lại, cùng .”


      Nhưng đôi mắt Nghiêm Túc nhìn chằm chằm , trong ánh mắt kia đầy ý ra lệnh. Giọng của chân thành thậm chí có chút nghiêm nghị: “Lập tức rời khỏi chỗ này, nhanh lên chút!”


      Phương Châm còn do dự, nghe bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát. Nghe được tiếng còi này, trong lòng thở phào cái, mím môi với Nghiêm Túc: “ cẩn thận.”


      Sau đó xoay người , nhanh chóng chạy xuống cầu thang lầu , theo đám người nhanh chóng di tản.


      Lần này phát bom ở Quảng trường Thâm Lam trong ba tòa cao nhất trọng yếu nhất. Lưu lượng người ở đây lớn nhất, lầu ba lại là vị trí khá nhạy cảm, nếu phát nổ người ở tầng rất khó chạy thoát, tầng tầng hai bên dưới cũng có thể liên lụy, người đặt bom này rất thông minh, suy tính rất chu đáo.


      Chỉ là điều duy nhất mà người kia tính sai là để mình có đủ thời gian rời khỏi trường, thời gian bom phát nổ quá dài, cho nên cảnh sát mới kịp thời chạy đến, chuyên viên gỡ bom gấp rút mày mò khoảng mười phút thành công vô hiệu hóa trái bom. mưu của người kia được như ý, ngoại trừ mất vài cuộc mua bán cũng có tổn thất gì lớn.


      Phương Châm đứng trong đám người nghe mọi người bàn tán. Nghe được rất nhiều người chạy ra ngoài căn bản cũng biết trong tòa nhà xảy ra chuyện gì, chỉ biết là phải cháy . Đại khái là Nghiêm Túc mất ít tâm tư, chỉ có cảnh sát tới, liền xe cứu hỏa đều xuất động. Cái này càng làm mọi người tin chỉ là báo động giả. Bất quá là nhiều người ở bên ngoài Thâm Lam đợi hồi lâu cuối cùng có được kết quả là sợ bóng sợ gió hồi.


      Quảng trường Thâm Lam tuyên bố với bên ngoài là thiết bị Phòng cháy chữa cháy xảy ra trục trặc, làm máy báo động với vòi phun khởi động ngoài ý muốn, trong trung tâm cũng xuất bất kỳ dấu hiệu cháy nào.


      Đợi đến sau khi cảnh sát cùng nhân viên phòng cháy chữa cháy , tất cả cửa hàng tiếp tục kinh doanh lúc lâu, làm kiểm trai toàn diện. Sau khi bom được gỡ bỏ, Nghiêm Túc lập tức triệu tập nhân viên có liên quan họp, mặt điều tra camera ghi hình, mặt khác cũng báo cho các quản lý cửa hàng về vấn đề phát bom, để họ phối hợp điều tra, phòng ngừa xuất thêm quả bom khác.


      Phần lớn các Quản lý cũng biết tình huống , lúc đầu cũng để trong lòng. Cho đến khi nghe có người cố ý đặt bom trong tòa nhà, bọn họ mới ý thức được tính nghiêm trọng. Nghiêm Túc cho người giải thích ràng với họ, kiểm tra các chỗ kín đáo trong cửa hàng, đảm bảo an toàn, lại với họ, được chuyện này ra ngoài.


      Những Quản lý cửa hàng cũng là người hiểu biết, trong lòng giống như gương sáng. Báo cháy giả cùng với bom hai chuyện hoàn toàn cùng cấp bậc. cái trước là tai họa ngoài ý muốn, , cái sau chính là cố ý mưu sát. Người làm ăn sợ nhất là tin đồn tốt, càng sợ khách hàng nghe được đến nữa. Cho nên chuyện này cũng tiến hành vụng trộm nhưng khí thế lại bừng bừng, ngoài mặt cũng là sóng êm gió lặng, chút tin đồn bất lợi với Thâm Lam cũng xuất .


      Nghiêm Túc chịu đựng nhiều buổi tối, suốt đêm cùng bảo vệ Thâm Lam tra xét camera ghi hình, lại cung cấp các đầu mối cho cảnh sát. Cuối cùng lực chú ý của mọi người đều vào năm phút trước khi Phương Châm vào toilet quét dọn, bước vào toilet nữ lầu ba là trẻ.


      Người nọ ăn mặc khá đơn giản, bộ đồ thể thao, cả người cùng bố trí lầu ba có chút hợp. đầu đội mũ lưỡi trai, tay xách túi lớn, là của nhãn hiệu phổ biến. cố ý cầm mũ che mặt, dường như còn đeo kính râm mặt, căn bản là nhìn được mặt.


      Từ thân hình đến dáng giống như phụ nữ, nhưng cảnh sát cũng loại trừ đàn ông có vóc dáng nhắn cố ý mặt như vậy để ngụy trang.


      Nghiêm Túc cung cấp tất cả đối tượng cạnh tranh với mình nằm trong diện nghi vấn, đưa cảnh sát điều tra xác nhận, đồng thời đề cao an ninh trong Thâm Lam, lại cùng mấy doanh nghiệp lớn dùng cơm chuyện này, loạt chuyện cần làm ùa đến, cả tuần gần như có ngủ tốt giấc.


      Đợi đến làm xong tất cả chuyện quan trọng, Nghiêm Túc đem việc còn lại giao cho Viên Mộc, sau đó lái xe về nhà mình ở trung tâm thành phố, tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường ngủ.


      Cho đến bây giờ chính là người cuồng công việc, mấy tháng lúc Phương Châm khỏi Nghiêm gia, chuyện tăng ca suốt đêm với là việc thường xuyên xảy ra. Nhưng dù sao lần này cũng là mệt mỏi. Liên tục tuần làm việc với cường độ cao gián đoạn, người sắt cũng còn chịu được.


      Nghiêm Túc cảm giác mình ngủ rất sâu cũng rất lâu, khi tỉnh lại phát qua hai ngày hai đêm. Trong nhà có dấu vết người đến, phòng bếp trống rỗng có cái gì ăn. mở tủ lạnh cầm lon bia ra, thuận tay gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Sau đó lại gọi điện cho Viên Mộc hỏi tiến triển công việc.


      Viên Mộc cũng mệt đến ngất ngư, đem tình huống trước mắt đơn giản thông báo cho . Tomslaij câu, đầu mối có ít, nhưng người còn chưa tìm được.


      Trong lòng Nghiêm Túc cũng hiểu , dựa vào hình ảnh camera tìm người cũng dễ, từ lúc bắt đầu cũng ôm hi vọng lớn. lại mấy câu với Viên Mộc, cuối cùng cho ta nghỉ phép hai ngày. Sau khi cúp điện thoại, thức ăn cũng được đem đến, mặc áo thun quần thể thao ra mở cửa.


      Nghiêm Túc để bụng đói hai ngày, trong bụng trống trơn chỉ còn chút nước chua. vốn là gọi đống thức ăn, khi bày biện ra lại thấy đói.


      ngồi ở ghế salon nhìn chằm chằm lon bia trong tay đến mất hồn, bất tri bất giác liền nghĩ đến Phương Châm. Nhớ đến hôm đó bộ dáng vô thức giơ tay lên lau những đọng nước mặt. Gương mặt vốn thanh tú, gương mặt trắng trẻo sau khi lau nước đọng liền càng lộ vẻ tươi trẻ, như trái cây mới hái từ cây xuống, dường như có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát.


      Nếu như , ngày thường Nghiêm Túc thấy những xinh đẹp hơn người cao quý như bào ngư vi cá, Phương Châm như vậy ràng chính là xào . Đối với Nghiêm Túc, bào ngư vi cá muốn nó dễ như trở bàn tay, chỉ có như vậy món ăn mới có vẻ trân quý.


      theo bản năng sờ điện thoại trong túi, móc ra liền gọi cho Phương Châm. . theo như thời gian làm việc hẳn là tan ca, nhưng Nghiêm Túc bấm số điện thoại của lại nghe được tiếng quen thuộc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi khóa.”


      --- --- --- ---


      Phương Châm xách theo mấy túi rau từ xe buýt xuống, chầm chậm về nhà.


      Lúc vào đường , trời có chút tối, ánh sáng bên hiên được tốt, vừa vừa mò tìm chìa khóa, sờ hồi lâu cũng lấy ra được.


      Vừa đến bậc thang cuối cùng, thấy có bóng người đứng đàng kia. Người nó tựa vào cạnh cửa, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa chợt lóe trong bóng đêm, lộ ra cỗ cảm giác quỷ dị.


      Phương Châm theo bản năng liền lùi về phía sau bước. lập tức nhớ đến người đàn ông lần trước đẩy ở bệnh viện, chẳng lẽ ta mò ra nhà , trực tiếp tìm đến cửa?


      Tiếp tục hay là xoay người chạy trốn? Trong phút chốc Phương Châm có chút do dự.


      lúc này, đốm lửa di chuyển, giọng của đàn ông vang lên: “Đến đậy mở cửa, đừng đứng đó mãi.”


      Lại là giọng của Nghiêm Túc. Phương Châm hơi hoảng hốt. bước nhanh mấy bước, đến gần nhìn chút phát là Nghiêm Túc. Tại sao lại đột nhiên xuất ở đây? Còn hút thuốc. Trong ấn tượng dường như Nghiêm Túc có hút thuốc ở trước mặt qua, Phương Châm vẫn cho là hít thuốc lá.


      Nghiêm Túc cầm điếu thuốc quơ quơ trước mặt Phương Châm, mùi khói thuốc bay vào mũi ,làm bị sặc đến ho khan.


      “Mở cửa , vào tôi liền vứt nó.”


      Phương Châm gì, yên lặng mở cửa ra. Vừa vào nhà liền mở đèn, Nghiêm Túc vừa thấy túi đồ tay liền đưa tay tới xách thay : “Mua cái gì, thức ăn?”


      “Ừ, đồ làm bữa tối.”


      Nghiêm Túc lòng vòng trong phòng, cuối cùng đến bồn rửa trong bếp. Lúc vào phòng bếp thuận tay xách mấy túi thức ăn vào, vừa nghe Phương Châm vậy liền ra : “Được, vậy nhanh làm cơm , hai ngày rồi tôi chưa ăn, đến chỗ ăn nhờ bữa.”


      Phương Châm có chút hiểu logic của Nghiêm Túc. tựa vào phòng bếp nhìn , vẻ mặt thà : “ đến nhà tôi là muốn ăn cơm?”


      “Đúng, có thể ?” Mặc dù Nghiêm Túc là câu hỏi nhưng lúc chuyện tự lấy đồ trong túi ra. cầm cây cải lắc lắc trước mặt Phương Châm, “Tôi giúp rửa sạch. Tôi chỉ biết nấu canh, biết xào rau cải, chỉ có thể giúp đỡ.”


      Phương Châm vốn rất muốn hỏi mấy câu, lại nhìn đến nghiêm chỉnh nấu nước sôi, mấy câu hỏi kia bị nuốt trở lại. Trong tiềm thức cảm thấy gì cũng hỏi là tốt nhất. Hai người họ thể thẳng thắn tất cả. họ chỉ có thể như bây giờ mặt ngoài bình tĩnh. Nghiêm Túc đến nhà là để ăn nhờ, liền cho, truy cứu nguyên nhân sâu xa trong đó.


      Cho dù là hay , cũng có cách nào sâu vào bên trong truy cứu. Nếu giống như lần trước Nghiêm Túc đưa về vậy, bất tri bất giác lại làm khó chịu.


      Cho nên định cái gì, vào phòng bếp buộc tạp dề vào, nghiêm túc chỉ đạo Nghiêm Túc làm sao rửa rau cải. Nghiêm Túc quen được cưng chiều từ , loại chuyện này chưa bao giờ làm qua. Nhưng làm việc luôn tận tâm, đầu óc cũng thông minh, Phương Châm chỉ mấy chỗ quan trọng liền nhớ hết toàn bộ, hơn nữa rất biết suy ra ba. chỉ đem rau cải rửa sạch , liền mộc nhĩ (nấm mèo), tỏi tây tất cả cũng rửa sạch.


      Trong lúc rửa rau, Phương Châm liền bắt đầu xắt thịt. Bây giờ thời gian còn sớm nữa, chắc chắn thể hầm thịt được, chỉ có thể xắt thịt tùy tiện xào xào. Vốn là biết Nghiêm Túc đến, chút đồ này chỉ tính làm phần, còn dư lại bỏ vào tủ lạnh. Rốt cuộc người ta cũng là đại thiếu gia, cũng thể làm chịu uất ức được, chỉ có thể đem tất cả nguyên liệu ở đây cố hết sức làm cho ngon.


      Lúc xắt thịt, Phương Châm nhịn được hỏi: “Người đặt bom tìm được sao?”


      có. Biển người mờ mịt dựa vào vài hình ảnh rất khó tìm được người.”


      “Vậy định làm thế nào?”


      bước nhìn bước. siết chặt an ninh trong Thâm Lam,cảnh sát cũng điều tra. Nếu cảm thấy lo lắng, tôi giúp tìm công việc khác?”




      Phương Châm hoàn toàn có ý đó: “ phải tôi lo lắng cho hoàn cảnh công việc của mình. Tôi nghĩ nếu người kia là nhằm vào , kích này được có thể còn có kích khác. Lần này là nhằm vào Thâm Lam, lần sau có thể liền trực tiếp nhằm vào .”


      cảm thấy người kia là nhằm vào tôi?”


      phải sao?” Phương Châm bỏ gia vị vào thịt, trộn lên cho đều, ngay sau đó rửa tay, “Đặt bom ở Thâm Lam, rất có thể là người có thù oán. Nếu như chỉ muốn trả thù xã hội hẳn là đến Thâm Lam, nhiều chỗ người đông dễ đặt hơn, ví dụ giao thông công cộng. Tôi nghĩ người kia làm như vậy chủ yếu là muốn đả kích Thâm Lam, khiến nó tạo thành ảnh hưởng xấu, từ đó làm ảnh hưởng đến lưu lượng khách. cảm thấy trong đối thủ của có người điên cuồng như vậy ?”


      “Khó mà được. có vài người nhìn vô tâm vô tính nhưng trong lòng cũng biến thái ít, cũng có vài người nhìn rất hung dữ, vừa ra tay liền vô cùng hung ác, nhưng lại rất mềm lòng.”


      Ý ở trong lời, Phương Châm lập tức liền nghe hiểu. có hỏi tiếp, chỉ cười cười với . Lúc này chảo cũng nóng, đổ thịt vào xào. Nghiêm Túc cũng ngừng lại sâu thêm, nghiêm túc nhìn Phương Châm xào thức ăn.


      Lúc Phương Châm đem thịt ra đĩa nhịn được cười: “Sao lại nhìn chăm chú như vậy?”


      “Muốn học.”


      “Vậy học được sao?”


      “Chắc là được, cảm giác khó.”


      Phương Châm nhét chảo vào tay : “Vậy thử chút xem.”


      Nghiêm Túc cũng sợ hãi, cầm lấy liền mở bếp. Phương Châm cởi tạp dề ra đưa cho mặc vào, Nghiêm Túc mặc xong quay đầu nhìn , Phương Châm theo bản năng liền thay buộc dây lưng. Lúc này đầu óc có chút loạn, bóng dáng mạnh mẽ của La Thế ra trước mắt .


      chỉ có thể nhịn xuống nghĩ đến phương diện kia, ra vẻ trấn tĩnh buộc lại dây lưng.


      Mặc xong tạp dề Nghiêm Túc hỏi Phương Châm, muốn xào thịt với cái gì, Phương Châm tỏi tây, cho nên cầm lấy tỏi tây được rửa sạch, suy nghĩ chút rồi cho dầu vào, sau đó đổ toàn bộ vào.


      lượng lớn tỏi tây còn chưa ráo nước bị trút toàn bộ vào đè ép dầu sôi, cho nên có quá nhiều váng dầu bắn lên. Nghiêm Túc học Phương Châm đảo qua đảo lại mấy cái, chờ tỏi tây xào đến hơi teo lại liền đem thịt xào lúc nãy vào, lại đảo đều, Phương Châm ở phía sau chỉ đạo bảo cho thêm ít gia vị, thêm chút nước, nấu chút nữa, cuối cùng cho lên cái đĩa, tỏi tây xào thịt cứ như vậy mà ra lò.


      Mặc dù món này làm rất dễ làm, nhưng Phương Châm vẫn cảm thấy năng lực của Nghiêm Túc rất tốt. Lúc ăn cơm, Nghiêm Túc nếm món ăn mình làm xong liền kết luận như vậy: “Xem ra cho dù sau này chống đỡ nổi Thâm Lam nữa, tôi còn có thể dựa vào tài nấu nướng nuôi sống vợ con và bản thân.”


      Phương Châm nhịn được cười. Biết đùa, nhưng nhớ lại bộ dạng mặc tạp dề cầm xẻng của Nghiêm Túc vẫn cảm thấy quái lạ.


      vẫn là làm giám đốc tốt hơn. Đầu bếp hay gì đó hợp với khí chất .”


      “Vậy chờ sau khi kết hôn nấu cơm cho vợ.”


      “Nghĩ xa, liền bạn cũng .”


      có thể tìm, chuyện kết hôn do duyên phận, có duyên phận cho dù ở chung chỗ vừa ý nhau mười năm cũng đến được với nhau. Nếu có duyên, chỉ sợ trong đám người nhìn thoáng qua cái, qua vài năm sau vẫn có thể gặp lại. Trước kia tôi tin duyên phận lắm, nhưng bây giờ tôi tin.”


      Lúc ấy Phương Châm gắp thức ăn, mắt xem tin tức, làm sao còn chú ý ý tứ trong lời của Nghiêm Túc. bưng chén nhìn TV, để ý hỏi câu: “Tại sao bây giờ lại tin?”


      “Bởi vì .”


      “Tôi?”


      Phương Châm cầm chén cơm, quay đầy nhìn lại, vẫn chưa tiếp thu được ý tứ của đối phương.


      Nghiêm Túc hơi bất đắc dĩ : “Đúng vậy, bởi vì . Năm năm trước, sau khi kết thúc mọi chuyện tôi cho rằng chúng ta hẹn gặp lại. nghĩ đến vừa ra tù liền liên tục xuất trước mặt tôi. Từ nhà Andreson đến nhà tôi, bây giờ là Thâm Lam, cảm thấy hai người chúng ta rất có duyên phận sao?”


      “Hình như có chút...”


      Lúc Phương Châm lời này mày cau lại, vẻ mặt rất mơ hồ. mặc người áo len màu vàng nhạt, tùy ý buộc đuôi ngựa ở sau đầu,, nhìn non mềm đên có thể bấm ra nước, phối hợp với vẻ mặt của nhìn giống như học sinh trung học gặp vấn đề khó khăn.


      Trái tim Nghiêm Túc bị chôn dấu sâu trong lòng dường như được đem ra, ở chỗ kín đáo lâu thấy ánh mặt trời, giờ được phơi nắng hồi cả trái tim đều trở nên ấm áp.


      Phương Châm nhìn chằm chằm chén cơm suy nghĩ trong chốc lát, trong lúc vô tình cảm thấy có đạo ánh mắt cực nóng dán lên mặt . ngẩng đầu lên, hề bất ngờ chống lại ánh mắt của Nghiêm Túc.


      Cho dù có ngốc nữa cùng nhìn ra được giờ phút này Nghiêm Túc thổ lộ tình cảm. Phương Châm cảm thấy có số việc mình vẫn muốn thừa nhận, nhưng dù phủ nhận cũng tránh được tồn tại của nó.


      bị Nghiêm Túc nhìn như vậy cảm thấy tốt, yên lặng xoay đầu chỗ khác, sờ mặt : “Nhìn cái gì, mặt tôi có gì bẩn sao?”


      có.” Nghiêm Túc mang vẻ mặt đứng đắn, cầm chén quay đầu nhìn TV, “Ăn cơm.”


      Gần đến giáng sinh, khí trời rất lạnh. Trong phòng Phương Châm có lò sưởi, bình thường vừa đến đêm liền lạnh đến run cả người. Nhưng hôm nay, biết tại sao cảm thấy trong phòng nóng đến chịu được. chẳng lẽ trong nhà nhiều người nhiệt độ lập tức tăng lên hai mươi độ?


      Nghiêm Túc cũng phải lò sưởi nha.


      Nửa bữa cơm kế tiếp, Phương Châm vừa ăn vừa suy nghĩ, đến khi thấy Nghiêm Túc ăn xong cơm, nhịn được nhắc nhở: “ còn sớm, nên về .”


      Nghiêm Túc giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Mới bảy giờ hơn liền đuổi người, có chuyện gì sao/”


      “Tôi còn muốn tắm, còn phải dọn dẹp phòng. Ngày mai tôi còn phải làm.”


      Lý do yếu ớt, thực chịu được công kích. Nhưng Nghiêm Túc nghĩ đến làm nguyên ngày lại đành lòng, cộng thêm cơm tối còn ăn rất vừa ý, cũng dây dưa nữa, với Phương Châm: “Tiễn tôi ra cửa.”


      Phương Châm tiễn đến cửa, cầm áo khoác giắt giá áo cạnh cửa cho đối phương. Nghiêm Túc cầm lấy áo mặc lên người, vừa cài nút áo vừa : “Tôi cảm thấy nếu chúng ta có duyên phận như vậy....”


      vừa vừa tới, động tác nhanh đến Phương Châm cũng kịp phản ứng. Đợi phục hồi tinh thần muốn lùi về sau tay đối phương sớm ông eo , mà mặt chỉ cách có mấy centimet.


      Phương Châm sợ hết hồn, chuyện cũng lắp bắp: “, muốn làm gì.”


      “Hôn .”


      Phương Châm trợn to hai mắt, giống như là nghe thấy lời gì kinh hãi thế tục. vùng vẫy muốn trốn, nhưng Nghiêm Túc dùng sức quá lớn, cánh tay liền ghìm được thân thể của lại, làm thể động đậy.


      Nụ cười của Nghiêm Túc mang theo chút gian tà, loại cảm giác này vô cùng hiếm thấy. Trong lòng Phương Châm thầm nghĩ ổn, còn suy nghĩ phải làm sao ngăn cản đối phương tấn công, Nghiêm Túc vén lên tóc mái của , ở cái trán bóng loáng nhàng ấn môi lên.


      “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”


      __________ta vẫn chưa thay đổi được xưng hô của Nghiêm Túc zs Phương Châm, thấy kỳ kỳ sao á, từ từ cố gắng vào khuôn a – e. Lời hứa zs @vuthuhang nhé, 2 chương :th_41::th_41::th_41:
      1900, levuong, susu16 others thích bài này.

    4. stbn

      stbn Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      27
      Đọc quá Cindy ơi:))
      Cindy.Cindy thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Biết giữ lời hứa thế xi nhan với vuhang đòi 5,10 chương rùi...hehe....tranh thủ hôi cuả.....NT ko ra tay thui.....ra tay là ăn đậu hủ ngay......chuẩ quớ nhoa
      Cindy.Cindy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :