1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận thế quyến rũ nữ nhân thiên hạ (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Nguy hiểm tới!

      (Main lên sàn!!!)

      đường phố, zombie du đãng khắp nơi, nhà cửa đổ nát, thể nào nhìn ra thành phố xinh đẹp, yên bình trước kia. Có thể thấy những chiếc xe bị vỡ nát bên đường hay những vũng máu khô, có lẽ là của những người đường nhưng cũng có thể là của zombie. Ngưng Tiểu Lạc tưởng tượng quang cảnh lúc diễn ra tai nạn trong nội tâm ngừng run rẩy.

      Xe của Tần Thiên đường tiến tới gặp trở ngại gì quá khó khăn, gặp zombie trực tiếp đâm chết! Nếu là những chiếc xe bình thường khác chịu được những va chạm như vậy nhưng xe của Tần Thiên được trang bị tận răng. Chút va chạm như vậy quá đáng kể. Những con zombie khác bị thu hút bởi tiếng động cơ nhưng cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn chiếc xe xé gió lao .

      Khi ngang qua khu dân cư, Ngưng Tiểu Lạc gặp 1 gia đình cố gắng kêu cứu từ tầng 3 của chung cư. Tần Thiên cười khẩy, nhìn cũng nhìn, trực tiếp bỏ qua. Ngưng Tiểu Lạc lạnh lùng như Tần Thiên, nàng vẫn giữ những thứ gọi là "lòng tốt".

      -Sao cứu họ?

      Tần Thiên lạnh nhạt :

      -Ta phải chúa cứu thế, cũng có nghĩa vụ cứu họ.

      Ngưng Tiểu Lạc đồng tình:

      -Nhưng là đặc công a...

      - bé, nhầm rồi, đặc công phục vụ chính quyền, phục vụ nhân dân. Hơn nữa, cứu bọn họ lần này nhưng lần khác sao?

      Ngưng Tiểu Lạc là người thông minh, nghe liền hiểu ý "Diệp Thiên". Đúng a, làm sao nàng lại quên "con người gặp khó khăn thể tiến tới". Lần đầu, người vốn ít như "Diệp Thiên" lại giải thích nhiều như vậy, đáng tiếc nàng thấy vui mà chỉ thở dài, thầm cầu nguyện cho gia đình kia...

      được lúc, Tần Thiên nhíu mày:

      -Phía trước bị chặn.

      Ngưng Tiểu Lạc giương mắt nhìn, quả vụ tai nạn ở phía trước chắn ngang con đường, muốn dọn hết hẳn rất lâu , huống hồ xung quanh còn lũ "tang thi" ngừng rình rập.

      -Sang trái, con đường đó thông với đường này.

      Tần Thiên chần chừ bẻ lái, đúng như lời Ngưng Tiểu Lạc , 10 phút sau họ có mặt tại đường cũ, bỏ xa vụ tai nạn phía sau. Nhưng có vẻ đường tiếp theo thuận lợi như mong muốn, Tần Thiên cau mày nhìn về phía trước, hơi bực mình:

      -Lại vụ khác.

      -A?

      Ngưng Tiểu Lạc hơi đau đầu nhìn phía trước la liệt xe cộ. Nàng suy nghĩ rồi sực nhớ:

      -Quay lại, lên cầu H, đường này cũng dẫn đến nhà tôi.

      Tần Thiên ngẫm nghĩ hồi "cầu H?", sau đó lại lắc đầu:

      -Còn đường khác ?

      muốn gặp lại cảnh tắc đường nữa huống hồ, tận thế đến ai biết cầu đó có bị sập hay ? Quá nhiều rủi ro. Nếu phải bắt buộc, Tần Thiên chọn đường này.

      -Ừm...vẫn còn đường khác, là đường núi, hơi nguy hiểm nhưng hẳn nhiều vật cản. Dù vậy, đường cũng xa gấp hai lần.

      -Chỉ đường.

      Vốn trong thời bình, đến nhà Ngưng Tiểu Lạc cũng chỉ mất 1h thôi. Nhưng trong tận thế có lẽ mất 8 tiếng để , tính cả việc tránh né các vụ tai nạn nhưng đường núi khác, dù gấp hai lần đường nhưng ít vật cản, hẳn thời gian rút ngắn ít.

      Chiếc xe màu đen lại tiếp tục lăn bánh, vào con đường vắng...

      _Ta là phân cách tuyến thời gian_

      Gần hai tiếng sau, con đường quả vắng vẻ, thuận lợi đường đến. Ngưng Tiểu Lạc vui mừng mặt, chỉ mười lăm cây số nữa đến nhà ! Trái với Ngưng Tiểu Lạc vui sướng Tần Thiên đề cao cảnh giác. Tần Thiên vừa cảm nhận được khí tức rất nguy hiểm xung quanh đây.

      thêm thời gian, bọn họ phát cây lớn gãy đôi nằm lăn lóc bên đường. Nhìn kích cỡ khổng lồ của thân cây, Ngưng Tiểu Lạc rất kinh ngạc:

      -Ôi, cái gì mới có thể khiến nó thế này?

      Tần Thiên đáp, trong mắt càng thêm lạnh lẽo:

      -Tới rồi...

      Ngưng Tiểu Lạc thoáng nghe được lời "Diệp Thiên" hiểu:

      -Sao ạ?Cái gì tới..cơ?

      Tần Thiên quan tâm đến thắc mắc của nàng, bình tĩnh bước ra khỏi xe, tiện tay đóng lại cửa, lạnh nhạt :

      -Nếu thấy nguy hiểm, lập tức lái xe rời khỏi đây!

      Ngưng Tiểu Lạc nghe hoảng hốt nhìn người đàn ông tóc lam kia, trong đôi mắt ấy hề dao động. Ngưng Tiểu Lạc cuối cùng cũng hiểu cái gì tới, là con gấu màu đen. Nhưng nó tuyệt đối phải là con gấu bình thường! Thân cao 3m, mắt đỏ ngầu, miệng máu dãi, phát điên gào thét hướng chiếc xe lao tới!

      Lúc này, cảm xúc của Tần Thiên có chăng cũng là mặt nước tĩnh lặng. Đúng, là tĩnh, là trầm lắng, là lạnh lùng đến đáng sợ. Tần Thiên bắt đầu vận sức mạnh toàn thân vì phát khí tức con gấu trước mắt rất khủng khiếp!

      Tần Thiên dùng bộ pháp thuần thục, biến mất tại chỗ, lần nữa xuất ngay trước mặt gấu biến dị. dùng tay tung đấm vào thân thể con gấu. Nắm đấm này chỉ dùng thành sức mạnh. Tần Thiên muốn xem thử gấu biến dị này rốt cuộc mạnh đến mức nào!

      .

      .

      .

      Hết chương 9...

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Huyết chiến

      Loài gấu vốn là loài vật hung tàn, hiểu chiến, lại thêm đặc tính "công thủ đầy đủ", có thể đây là rắc rối khá lớn. Quả nhiên, cú đấm của Tần Thiên chỉ làm gấu biến dị lùi về sau 1 bước, mặc nhiên có ảnh hưởng gì khác. Ngoại trừ khiến gấu biến dị chú ý đến . Nhưng đó cũng là mục đích của , chẳng qua ngờ con gấu này mạnh hơn nghĩ!

      Gấu biến dị bị Tần Thiên chọc giận, gào thét lao tới, vung trảo, muốn vỗ nát Tần Thiên. trảo này cần phải , hoàn toàn có cái năng lực ấy. Nhưng Tần Thiên từng trải qua nhiều trận chiến kinh khủng với các cao thủ thế giới, tránh né là chuyện rất đơn giản. Tần Thiên ước lượng sức mạnh gấu biến dị, tránh thoát lập tức rút đoản đao từ bắp đùi, chém tới cánh tay gấu biến dị.

      Bỗng nhiên, đồng tử Tần Thiên co rút, đao của tưởng có thể chém đứt cánh tay gấu biến bị thế nhưng lại chỉ tạo ra vết xước. Trong đầu thầm hô " xong". Trong lúc kinh ngạc gấu biến dị nhanh chóng vỗ ra trảo ngang hông Tần Thiên.

      Biết thể tránh kịp, Tần Thiên thả lỏng thân thể, tập trung sức mạnh trong cơ thể, bảo vệ các bộ phận quan trọng. Nếu làm vậy cú va chạm lớn hơn, tổn thương đồng thời cũng nặng hơn. Tần Thiên bị đánh bay đụng vào thân cây to gần đó, nặng nề rơi xuống. Thân cây bị lõm sâu vào, đủ thấy sức mạnh gấu biến dị rất to lớn. Tần Thiên hối hận:

      -Chết tiệt, ta quá khinh địch!

      Đánh trực diện chỉ tổ mất thời gian lại thêm rước họa vào thân, Tần Thiên quyết định tấn công những điểm yếu khác.

      Bỗng nghĩ đến cái gì đó, Tần Thiên trong mắt vẻ khát máu , tàn bạo, liếm môi, thầm "Có vị trí mà...sát thủ nào cũng thích...". Nhìn thấy con gấu lao về phía mình, Tần Thiên đứng dậy nghênh đón, rút ra đoản đao khác . nhảy lên, lộn mèo bay qua đầu gấu biến dị, mục tiêu của là "gáy và cổ".

      Nhưng khiến bất ngờ, gấu biến dị quay đầu lại, cặp mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của gấu biến dị đối diện với đôi mắt lam sâu thẳm bất ngờ của Tần Thiên. Nó vung tay, lại trảo tới, đập thẳng vào bụng Tần Thiên. bay khoảng 500m nặng nề rơi xuống ma sát với mặt đường, đau nhức thôi!

      Lại , Ngưng Tiểu Lạc trong xe ngừng sốt ruột nhìn người tóc lam chiến đấu kịch liệt ngoài kia. Nhìn thấy "Diệp Thiên" bị đánh bay, nàng cảm thấy bản thân chưa bao giờ vô dụng như lúc này. thể phủ nhận, lúc nhìn thấy con gấu, nàng rất sợ hãi, huống hồ đây là con gấu điên nha! Đến khi "Diệp Thiên" bị đánh bay lần thứ 2, dũng cảm trong nàng bộc phát, do dự lấy thanh kiếm "Diệp Thiên" chuẩn bị cho nàng để sử dụng thay thanh kiếm gỗ kia.

      Ngưng Tiểu Lạc mở cửa xe, chạy đến chỗ con gấu biến dị muốn ngăn cản nó chuẩn bị lao tới kết thúc sinh mạng Tần Thiên.

      Tần Thiên ôm bụng, cảm nhận được thứ ngòn ngọt trong cổ họng, cố nuốt xuống, lau vệt máu còn sót lại bên khóe miệng, cười khổ. Bỗng nhiên thấy bóng hình lao tới gấu biến dị. Là Ngưng Tiểu Lạc. Mắng lớn trong lòng, Tần Thiên càng hối hận hơn nữa "Mẹ kiếp!!! Đáng lẽ lão tử nên nhốt nàng lại mới phải!"

      Ngưng Tiểu Lạc để ý đến ánh mắt tức giận của "Diệp Thiên", trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ muốn chém chết con súc sinh trước mắt này!!!

      Nhưng có lẽ nàng thể ngờ, kiếm của nàng hề tổn thương đến gấu biến dị, thậm chí vết xước còn có! kiếm của Ngưng Tiểu Lạc có tác dụng nào khác ngoài việc khiến gấu biến dị triệt để tức giận!

      Ngưng Tiểu Lạc ngơ ngác nhìn trảo của gấu biến dị sắp đánh vào người mình, đầu óc trống rỗng. Có chăng cũng chỉ là "Mình sắp chết rồi sao?"

      Lúc nàng tuyệt vọng, bóng hình lóe lên, chắn trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng, chặt. Bên tai Ngưng Tiểu Lạc vang lên thanh tức giận:

      - bị ngốc à?

      Dù là lời trách mắng, nhưng Ngưng Tiểu Lạc lại thấy con tim mình rung động, cảm giác ấm áp bao trùm lên thân thể.

      Tần Thiên cắn răng, nhịn nỗi đau giày xéo lưng kêu thành tiếng, ôm Ngưng Tiểu Lạc biến mất tại chỗ. Lần tiếp theo xuất là ở trong xe, để Ngưng Tiểu Lạc gì, Tần Thiên khóa lại cửa xe, tức giận cảnh cáo:

      -Ở yên chỗ cho tôi!

      Ngưng Tiểu Lạc phản bác, nàng biết mình chỉ khiến vướng tay mà thôi. Khi nhìn vết thương sau lưng "Diệp Thiên", Ngưng Tiểu Lạc suýt bật khóc thành tiếng. Đó là ba vết cào dài, lở loét, máu tươi ngừng tuôn trào, trông rất đáng sợ. Nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, rất đáng ghét, trong tâm thổn thức....

      Tần Thiên tuy gương mặt tuấn tái nhợt nhưng vẫn nén đau nở nụ cười:

      -Phải nghiêm túc thôi.

      Nắm chặt đoản đao trong tay, Tần Thiên đẩy nhanh tốc độ, gần như bốc hơi tại chỗ. Bất ngờ xuất đỉnh đầu gấu biến dị, dồn tất cả sức mạnh còn lại lên cánh tay, mạnh mẽ đâm nhát đao quyết định lên đỉnh đầu gấu biến dị.

      để Tần Thiên thất vọng, đoản đao đâm sâu vào đầu gấu biến dị, khiến nó thét lên tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ gục ngã. Tần Thiên nở nụ cười chiến thắng:

      -Haha, tất cả sức mạnh còn lại của đây còn gì!

      Xong mọi việc, gánh nặng được giải tỏa, mở khóa xe cho Ngưng Tiểu Lạc, chưa kịp gì với nàng ngất . Trước khi ngất, Tần Thiên chỉ nghe thấy tiếng đầy lo lắng của Ngưng Tiểu Lạc:

      -Diệp ca... sao vậy...đừng làm em sợ...
      .
      .
      .

      Hết chương 10.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :