1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận Thế Ca - Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt (63) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      đọc đoạn này mà điên, lũ khốn nạn :yoyo50::yoyo50::yoyo50:

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 51

      Tỉnh S nằm ở vùng biên Tây Bắc, là tỉnh nhiều núi, tính giàu có, quân đội qua địa vực hẹp dài trong tỉnh, bởi vì lựa chọn lộ tuyến phần nhiều đều là qua đồng ruộng, núi cùng các trấn , cho nên cũng gặp được nhiều tang thi, nhưng đến hơn bảy giờ đêm, đoàn xe rốt cục tao ngộ đại lượng tang thi tại tòa thành thị cỡ trung, mấy chục chiếc xe thiết giáp bị tang thi vây khốn, đánh hơn giờ mới có thể miễn cưỡng thoát vây.

      Chín giờ tối, tang thi lao ra từ trong thành thị càng ngày càng nhiều, quân đội bị bắt lui về phía sau hơn mười mét, ở tại thôn trấn cách thành thị gần nhất nghĩ ngơi hồi phục tại chỗ.

      Trịnh Khôn nhảy xuống từ xe Jeep phía sau, gõ cửa sổ xe Tiêu Diệu: "Xe của ta hình như có vấn đề, chạy được nữa ... Ta ngồi chung xe với ."

      Tiêu Diệu nghĩ nghĩ, mở cửa xe.

      Trịnh Khôn ngồi lên xe, có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Diệu, vốn cho rằng còn phải tốn phen tài năng giải thích mới có thể lên xe, nghĩ tới Tiêu Diệu lại dễ dàng đáp ứng cho cùng ngồi chung như vậy.

      Qua ánh đèn xe, Trịnh Khôn nhìn sườn mặt nhàn nhạt của Tiêu Diệu, có biểu cảm gì, mười ngày nay ở chung, cùng Tiêu Diệu chuyện vượt quá ba mươi câu, nếu hỏi Trịnh Khôn ở trong lòng Tiêu Diệu là người thế nào, nhất định trả lời, Tiêu Diệu giống như người máy, thích chuyện, cười, có cảm tình, tín nhiệm bất kỳ ai.

      Nàng giống mười tám, mười chín tuổi, cũng giống người bình thường, rất khó tưởng tượng loại tính cách này của nàng là ở trong hoàn cảnh nào dưỡng thành.

      Bất quá đối với Tiêu Diệu, có cách nào soi mói, ngày đó chiến đấu cùng tang thi cao cấp tại trấn Hoài Vũ, tinh thần của bị vây trong trạng thái điên cuồng, khi đó cho rằng bản thân chết, đau đớn mãnh liệt khiến cho rằng mình đến địa ngục, nghĩ tới mình trong đêm hôm còn có thể tỉnh lại, còn có thể lại nhìn thấy ánh trăng, còn có thể cùng người khác chuyện, lúc Tiêu Diệu truyền máu, băng bó, bôi thuốc cho , đều cảm giác được. Sau đó tuy rằng Tiêu Diệu từ mà biệt, nhưng ở trong lòng , Tiêu Diệu cứu từ trong móng vuốt tang thi, còn truyền rất nhiều máu, mất rất nhiều tinh lực trị liệu cho , phần ân tình này rất nặng, thể báo đáp.

      lại biết, máu Tiêu Diệu truyền cho là của Đường Kim Đống, trước khi Tiêu Diệu cứu còn định chém đứt tứ chi, khoét đầu óc của ...

      Lúc mới ra khỏi tỉnh S, Trịnh Khôn còn coi Tiêu Diệu là muội muội mà đối đãi, lòng tràn đầy mong muốn chiếu cố nàng, sau này mới phát Tiêu Diệu đích xác cần chiếu cố, cho nên chậm rãi lại đem Tiêu Diệu trở thành người trưởng thành độc lập.

      "Ngươi gần đây có liên hệ được với người tỉnh khác ?" Tiêu Diệu đột nhiên hỏi.

      "Mười hai ngày trước có thông qua cuộc điện thoại, là gọi cho cha ta, tín hiệu truyền tin tốt lắm, chỉ được vài câu liền bị ngắt." Trịnh Khôn .

      " biết tình huống các tỉnh khác thế nào..." Tiêu Diệu nhíu mày nhìn bản đồ Trung Quốc trong tay, qua hơn hai mươi ngày kể từ lần phóng xạ đầu tiên, kiếp trước khi phóng xạ xảy ra, nàng đều trốn trong trường học, hề biết được tình huống bên ngoài. Sau này khi nàng tới được căn cứ số bảy, mạt thế thành kết cục định, tỉ lệ biến dị của tang thi khi đó sớm đạt tới 70%, lúc đó hẳn là mọi dị năng giả đều thức tỉnh, nên tang thi biến dị cũng đều biến dị, nhiều thành phố đều bị tang thi cùng động vật biến dị khủng bố chiếm cứ, hai đại quân khu phương bắc, bộ đội các địa phương cùng với các tổ chức có năng lực y theo điều kiện của bản thân, hợp thành vô số tiểu căn cứ.

      Văn minh nhân loại bỗng chốc lui lại gần trăm năm, điện lực, thuỷ lợi, máy móc cùng với các sản phẩm khoa học kỹ thuật cao cấp hơn phân nửa cách nào sử dụng.

      Tin tức các nơi đối xứng, rất nhiều căn cứ tin tức bế tắc, đa số người may mắn còn tồn tại đều biết về năng lực, số lượng, vị trí phân bố của tang thi, càng biết gì về kháng thể cùng phân loại dị năng. Bọn họ biết nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm, biết nước trong sông còn có thể uống hay , động vật bị biến dị còn có thể ăn hay , biết chính phủ có còn tồn tại hay , thậm chí đến nửa năm sau phóng xạ vẫn còn có người hoang mang biết bị tang thi cắn trúng đến cùng có bị biến dị hay .

      Đời này, bởi vì thời gian phóng xạ bùng nổ chưa lâu, các căn cứ loại vẫn còn chưa hình thành, quân đội cũng đều dùng hình thức chỗ tránh nạn lâm thời thu dụng người sống sót, qua hai tỉnh, người sống sót Tiêu Diệu gặp được đều giống như ruồi bọ đầu chạy trốn toán loạn, bọn họ hoàn cảnh hoàn toàn biết gì về hoàn cảnh xung quanh, cho nên Tiêu Diệu cũng vô pháp từ trong miệng bọn họ nghe được tình huống cụ thể của tỉnh khác.

      "Ta tìm binh lính hỏi chút." Tiêu Diệu xong mở cửa xe về nơi quân đội đóng quân phía trước.

      "Đứng lại!" Khi đến gần nơi hạ trại của bộ đội, gã binh lính giơ súng ngăn lại Tiêu Diệu: "Nơi này là nơi đóng quân, cấm tùy tiện vào, ngươi có việc gì qua khu cứu viện bên kia."

      Tiêu Diệu lại theo chỉ dẫn của binh lính khu cứu viện, đoàn xe quân đội phái tới lần này có đội chuyên môn phụ trách cứu viện, chữa bệnh cùng trợ giúp người sống sót, dọc theo đường , đội cứu viện chỉ tìm được mười mấy người sống sót bên ngoài tỉnh S, người nơi khác cơ bản đều chết hết. Sau khi xâm nhập đoàn xe, điểm may mắn nguyên bản còn tồn tại dưới đáy lòng Tiêu Diệu cũng chậm rãi tiêu tán, nàng cảm thấy Tiêu Dương tại rất có khả năng dữ nhiều lành ít, bất quá nàng đồng ý thừa nhận chuyện này, lại càng nguyện ý nghĩ tới.

      Người trong khu cứu viện có dựng lều trại, bọn họ ở tại nhà dân phụ cận, thời điểm Tiêu Diệu qua vừa vặn thấy được hai gã bác sĩ mặc áo dài trắng ra từ trong khu dân cư, gã bác sĩ trong đó mang theo bao tay, bao tay dính máu, vẻ mặt u sầu với binh lính đứng đối diện cửa: " miễn cưỡng khâu lại miệng vết thương, bất quá tại dược phẩm chúng ta mang theo còn nhiều lắm, nếu cho dùng xong, về sau lại có chiến sĩ bị thương, chỉ sợ..."

      "Sinh mệnh của quần chúng rất trọng yếu, cho dùng thuốc ..." lão quan quân quân hàm thiếu tá mở miệng .

      Tiêu Diệu qua đó, lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá đưa cho lão quan quân kia: "Đại thúc, ta muốn hỏi thăm ngài chút chuyện."

      Lão quan quân đầu tiên là ngây ra lúc, sau đó có chút do dự nhìn thuốc lá trong tay Tiêu Diệu, lúc lâu sau mới tiếp nhận hộp thuốc lá, lấy ra điếu, đem điếu thuốc ghé vào mũi ngửi chút, thuốc lá còn thừa đều trả lại trong tay Tiêu Diệu: "Hỏi thăm chuyện gì? Ngươi hỏi ? Đúng rồi, ngươi từ đâu tới đây? Chắc phải là người địa phương đúng ? Sao lại chạy đến nơi này?" Lão quan quân là người cẩn thận, đợi Tiêu Diệu kịp chuyện liền hỏi vài vấn đề, Tiêu Diệu mặc quân trang có quân hàm, bộ dáng sạch , nhìn thế nào cũng giống với người sống sót vừa được cứu trở về, bỗng nhiên có chút khó hiểu, trong hoàn cảnh loạn thất bát tao này làm sao có thể có tiểu nương quần áo sạch bỗng nhiên chạy tới hỏi chuyện , lại hỏi: "Ngươi mình sao? Người trong nhà đâu?"

      "Nhà của ta ở Tây Nam, ta tại chuẩn bị về nhà, ta muốn hướng ngài hỏi thăm chút, các ngươi lúc còn ở thủ đô có thu được tin tức ở Tây Nam ? Tình huống biến dị nơi đó thế nào? Có nhiều tang thi ? Quân khu gần đó còn ổn định ?" Tiêu Diệu giúp lão quan quân châm thuốc, mở to hai mắt chờ đợi lão quan quân trả lời.

      "Tây Nam a..." Lão quan quân hít hơi thuốc lá sâu, ngẩng đầu nghĩ nghĩ: "Có nghe qua chút, hình như cũng có loạn như phương Bắc, bất quá cũng được tốt, tại thủ đô cũng rất loạn, bộ đội đều triệt đến các thị trấn ... Phỏng chừng tình huống ở Tây Nam cũng đồng dạng sai biệt lắm, tiểu đồng chí, trong nhà ngươi còn có người còn sống sao? Gần đây có liên hệ qua sao?" Quan quân trả lời vấn đề của Tiêu Diệu xong, lại bắt đầu hỏi tiếp.

      Tiêu Diệu lần trước cùng người trong nhà trò chuyện, biết được lương thực, nước uống trong nhà đều được chuẩn bị sung túc, cha mẹ cũng an toàn, theo lý thuyết lại tiếp tục chống đỡ thêm ba, bốn tuần cũng thành vấn đề, nhưng nàng vẫn lo lắng, sợ gia hương nơi đó sau khi trải qua phóng xạ lần thứ hai và thứ ba, tỉ lệ biến dị tang thi tăng cao, sợ có tang thi xông vào trong nhà thương hại cha mẹ, cho nên nàng tại chỉ cần gặp được người liền tận lực hỏi thăm tình huống Tây Nam, lời của lão quan quân có chút trợ giúp với nàng, nhưng cũng lớn, nàng lại hỏi: "Quân khu tại Tây Nam giờ thế nào? Chỗ tránh nạn vẫn có thể công tác bình thường sao?"

      Lão quan quân gật gật đầu: "Tin tức là từ quân khu truyền đến, quân khu hẳn vẫn còn an ổn, ít nhất là năm ngày trước, nơi đó vẫn còn chưa có tin tức gì quá xấu truyền ra."

      Tâm Tiêu Diệu buông xuống được chút, nàng lại hỏi: "Vậy còn tình huống ở Tây Bộ tại thế nào?"

      "Tây Bộ... Tây Bộ... Ha ha..." Lão quan quân bỗng nhiên cười vài tiếng, lộ ra vẻ mặt có chút bi ai: "Tây Bộ từ mười ngày trước còn tin tức, chút tin tức cũng có, hai mươi ngày trước ta còn tham dự hộ tống đám khoa học gia đến Tây Bộ, vốn cho rằng có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh gì đó, kết quả còn chưa tới mười ngày chết hết toàn bộ... Ai..."

      Lão quan quân thở dài tiếp: "Ngươi là chuẩn bị từ nơi này qua tới Tây Nam phải ? Ngày mai sau khi chúng ta ra khỏi thành phố này phải tiếp tục về phía Tây, đến lúc đó cũng giúp được gì cho ngươi, nếu ngươi cứ theo đoàn xe của chúng ta, tại thế đạo như vậy, có thể gặp được chúng ta ngươi cũng tính là may mắn, sau này lại còn muốn gặp đội cứu hộ cũng dễ dàng."

      " cần, xin cám ơn." Tiêu Diệu lễ phép lời cảm tạ, quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh Khôn cũng đứng phía sau cách đó xa, đồng dạng nghe được tin tức thân nhân có khả năng lâm nạn, khóe miệng của gắt gao mím lại.

      "Tiêu Dương chết ..." Trịnh Khôn bỗng nhiên mở miệng khuyên giải an ủi, biểu cảm của Tiêu Diệu thoạt nhìn rất khổ sở, phát chỉ có khi nhắc tới Tiêu Dương, Tiêu Diệu mới giống người bình thường, loại tương phản này mạnh mẽ đến mức làm cho người ta vô pháp bỏ qua.

      "Ân." Tiêu Diệu lừa mình dối người ân tiếng.

      ——— —————— ———————

      Thời điểm bọn họ chuyện với nhau, Tiêu Dương ở mấy chục dặm ngoài hoang dã, nâng nồi cơm nửa sống nửa chín ăn...

      Xe bảy chỗ đậu tại ven đường, bên cạnh xe nằm mấy cỗ thi thể tang thi, Tiêu Dương cùng người sống sót trong xe ngồi bên dưới khối núi đá phía ngoài cách mấy trăm thước ăn cơm, xe bảy chỗ nguyên lai có hai cái nồi ba cái bát, ban ngày chiến đấu cùng nhóm dân công đánh hỏng mất phần, tại Tiêu Dương cùng những người khác chỉ có thể xài chung bộ đồ ăn, bảy người ba đôi đũa, cái nồi, ai cũng bất chấp vệ sinh, ngươi ngụm ta ngụm, Lí Lượng đói bụng đến nóng nảy cuối cùng trực tiếp lấy tay bốc cơm nhét vào miệng.

      Nhiệt độ chênh lệnh giữa buổi sáng và buổi tối quá lớn, mọi người vừa ăn cơm vừa phát run, Lộ Khả ném thêm vài nhánh cây vào trong đống lửa, bỗng nhiên : "Ta cảm thấy chúng ta đều sắp biến thành dã nhân rồi, lại thêm vài ngày nữa chắc ăn tươi nuốt sống ... biết tình huống bên ngoài thế nào, mấy ngày nay cũng chưa nhìn thấy được vài người sống... Ta thực sợ các tỉnh khác cũng như vậy, Tiêu Dương, ngươi nhân loại có phải đều chết sạch rồi hay ." Nàng trời sinh tính cách lạc quan, trải qua ban ngày điều chỉnh, rốt cục cũng khôi phục lại bình thường chút, nhưng đè nén trong ánh mắt thế nào cũng đều thể lau .

      Tiêu Dương xoa xoa khóe miệng : "Tình huống Tây Bộ bên này quá cực đoan, nhưng khả năng nhân loại bị diệt sạch vẫn rất , bên ngoài nhất định vẫn còn có người sống sót, qua ngọn núi này tới được thành phố, ta chuẩn bị Tây Nam, về gia hương, các ngươi định thế nào?" Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng vào Lộ Khả.

      Lộ Khả lại ngơ ngác nhìn Tiêu Dương, nàng nguyên bản muốn về hướng Đông, nơi đó là thủ đô, tính an toàn rất cao, nhưng Tiêu Dương lại muốn Tây Nam, điều này có ý nghĩa là sau khi ra khỏi thành phố phía trước, các nàng mỗi người ngả, trải qua ở chung mười ngày nay, nàng ỷ lại Tiêu Dương, nghĩ đến đường về sau có Tiêu Dương chống đỡ, nàng bỗng chốc cảm thấy mê mang.

      Nàng cắn chặt răng : "Ta cũng Tây Nam, dù sao tại nơi nơi đều là tang thi, đến chỗ nào cũng đều nguy hiểm giống nhau."

      "Như vậy tốt đâu... Tây Bộ biến thành như vậy, tỉnh huống Tây Nam cũng tất hảo, chúng ta vẫn là nên thủ đô cho an toàn..." Lão Vương bỗng nhiên mở miệng , Lí Tuấn Nghĩa cũng mở miệng phản đối Lộ Khả Tây Nam.
      Trâu, ThiênMinh, fujjko3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52

      Nhân loại dùng vô số năm để thành lập nên trật tự và an toàn, là cuộc sống an toàn trong trí nhớ mà mọi người dựa vào, nhưng khi vách tường an toàn tán loạn, thế giới liền khôi phục lại trạng thái nguyên thủy nhất, lực lượng chưởng quản hết thảy, mặt tàn bạo cùng u của nhân loại cũng bắt đầu hiển lộ.

      Hành vi cường bạo Tinh Tinh của nhóm dân công làm đảo điên thế giới quan của Lộ Khả, nghe lão Vương cùng Lí Tuấn Nghĩa phản đối, nàng đột nhiên cảm thấy phiền chán.

      Nàng rũ mắt : "Ta cùng Tiêu Dương Tây Nam, nếu các ngươi muốn , ngày mai chúng ta liền tách ra, xe và đồ ăn cho các ngươi, ta cùng Tiêu Dương nghĩ biện pháp khác."

      Lí Tuấn Nghĩa cùng lão Vương nghe được lời của Lộ Khả, liền nhìn thoáng qua nhau, Lí Tuấn Nghĩa đánh ánh mắt tới lão Vương, lão Vương há miệng thở dốc, nhìn thấy sắc mặt trầm rệt của Lộ Khả lại ngậm miệng, qua nửa phút, bất đắc dĩ : "Vậy Tây Nam ." xong liền cúi đầu yên lặng ăn cơm.

      Lí Tuấn Nghĩa bất mãn liếc mắt nhìn Tiêu Dương cái, cũng cúi đầu.

      Ban đêm, bảy người quay lại xe ngủ, vì an toàn, trong xe mỗi ngày đều phái người gác đêm, hôm nay lão Vương gác đêm trước, Lộ Khả gác nửa đêm về sáng.

      Rạng sáng hai giờ, Lộ Khả bị trận tiếng thở dài làm bừng tỉnh, nàng mở to mắt, nhìn thấy lão Vương vẻ mặt sầu khổ tựa vào bên cạnh xe, lão Vương quay đầu nhìn Lộ Khả, đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, giữ chặt tay Lộ Khả, có chút kích động : "Lộ Khả, ta biết con là nương tốt... Ta... Ta van cầu con, con trai ta tham gia quân ngũ ngay tại thủ đô, ta muốn tìm nó, con có thể dẫn chúng ta hay , con cũng biết, ta cùng con của ta có chút khí lực, thế đạo này lại... có con chúng ta đều sống nổi, van cầu con theo chúng ta cùng thủ đô , chỉ cần có thể đưa con ta đến địa phương an toàn, về sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho con."

      Tim Lộ Khả bỗng chốc chua xót, nàng nhớ tới người cha mất của mình, nếu cha còn sống, biết có phải cũng vì nàng mà tạm nhân nhượng lợi ích chung, năn nỉ người khác hay , quyết tâm vất vả mới có thể hạ định lại dần dần tán loạn, Lộ Khả nâng tay lên xoa mắt, : "Vương bá bá... Người để con nghĩ lại chút."

      "Tốt... Tốt... Lộ Khả, Vương bá bá tin tưởng con, ta chờ tin tức của con." Lão Vương xong lại lôi kéo tay Lộ Khả, chảy ra hai hàng nước mắt, Lộ Khả dìu đến ghế sau xe nghỉ ngơi, bản thân lại đứng bên cửa xe ngẩn người.

      "Lộ Khả, ngươi sao chứ?"

      biết qua bao lâu, Lộ Khả nhìn bầu trời ngẩn người bị thanh từ phía sau truyền đến dọa phát hoảng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dương đứng ở phía sau.

      " có việc gì..." Lộ Khả tựa đầu vào cạnh cửa sổ xe, .

      Tiêu Dương mở cửa xe, nhặt lấy vài nhánh cây khô dưới khối núi đá, nhóm đống lửa, Lộ Khả lại ngồi xuống bên người nàng, bỗng nhiên : "Nếu đến Tây Nam vẫn tìm thấy thân nhân của ngươi, ngươi định làm sao bây giờ?"

      "Tiếp tục tìm, tìm cho được mới thôi, ta tin tưởng em của ta tuyệt đối còn sống."

      Lộ Khả yên lòng gật gật đầu, lại mím môi quay đầu nhìn về phía xe bảy chỗ, muốn lại thôi.

      Tiêu Dương nhìn thấy biểu cảm của nàng, hỏi: "Có gì muốn sao?"

      "Ân... Vừa rồi lão Vương với ta, con trai tại tham gia quân ngũ ở thủ đô, muốn thủ đô, lại sợ đường nguy hiểm, cho nên cầu ta cùng ..."

      Tiêu Dương gật đầu: "Ta vừa rồi cũng có nghe thấy, ngươi định cùng ?"

      "Ta biết, ngươi cũng biết ta còn thân nhân, tại ta nơi nào cũng đều giống nhau, mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, ta tại sợ hãi chỉ có mình... Ta muốn cùng ngươi tách ra ."

      Tiêu Dương lại gật gật đầu, Lộ Khả tạm dừng chút tiếp tục : "Nhưng ta cũng thể bỏ lại bọn họ mặc kệ... Mỗi lần nhìn lão Vương, ta đều nhớ đến cha của ta, nhớ đến bộ dáng cha vì bảo hộ ta mà bị tang thi cắn chết... Ta có biện pháp bỏ lại bọn họ." Nàng tới đây bỗng nhiên dúi đầu mình vào hai đầu gối, lấy tay che mặt: "Nhưng ... Ta tại lại sợ hãi... thời điểm Tinh Tinh gặp chuyện may, ta phát bản thân chẳng làm được gì, ngươi nhìn ta bình thường trông dũng cảm, kỳ thực ta cũng rất sợ chết... Ngày hôm qua đám dân công đó cũng muốn cường bạo ta, tuy rằng trong lòng ta nghĩ thà chết cũng muốn bị vũ nhục, nhưng ta biết, cho dù bị cường bạo ta vẫn sống sót, so với bị cường bạo ta lại càng sợ hãi tử vong, nhất là sau khi thấy nhiều người như vậy biến thành tang thi, ta lại càng muốn sống sót, sống lâu thêm ngày cũng tốt..."

      Tiêu Dương có chút động dung nhìn Lộ Khả, chính nàng làm sao cũng như vậy, cho dù thế giới đều là quái vật, cũng muốn sống lâu thêm được ngày.

      "Lão Vương cùng con căn bản là có sức chiến đấu, Lí Tuấn Nghĩa bị trọng thương, Tinh Tinh cùng Lí Lượng vẫn chỉ là đứa , bọn họ cũng thể giúp gì được cho ta, ta sợ cùng bọn họ, bản thân mình cũng chết ở giữa đường." Thời điểm Lộ Khả những lời này, ánh mắt nàng mang theo kỳ vọng nhìn Tiêu Dương, nhưng khi nhìn đến biểu cảm của Tiêu Dương, nàng lại đem lời muốn nuốt trở vào, tuy rằng chỉ ở chung mười ngày nay, nhưng nàng biết Tiêu Dương phải là người dễ mềm lòng, cho nên lời thỉnh cầu Tiêu Dương cùng thủ đô đến cùng cũng ra miệng.

      Xa xa truyền đến trận tiếng gầm rú, sắc trời cũng dần dần sáng lên, Tiêu Dương dập tắt đống lửa, quay đầu nhìn Lộ Khả, : " thôi, đến thành phố phía trước, chúng ta liền tách ra , về sau có thể gặp lại nữa, chính ngươi tự mình cẩn thận."

      Buổi sáng 9 giờ rưỡi, theo xe bảy chỗ trước, tiếng gầm rú truyền đến từ phía Nam càng lúc càng lớn.

      "Hình như là pháo thanh! Là thanh đạn pháo oanh tạc! Quân đội đến, quân đội tới cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi!" Lão Vương bỗng nhiên ghé vào cửa sổ xe, hưng phấn kêu.

      "Đúng vậy! Đúng vậy, các ngươi nhìn xem còn có khói mù... Nhất định là quân đội đến!" Lí Tuấn Nghĩa cũng hưng phấn kêu lên.

      Tiếp cận thành phố, mặt đường cũng dần rộng rãi hơn, bên cạnh ngọn núi phía trước xuất vài kiến trúc thấp bé, bóng dáng tang thi cũng bắt đầu hiển ra giữa các hộ nhà dân, số lượng từ hi hi lạc lạc hai ba con biến thành mười mấy con... Tiêu Dương dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn về phương xa: "Hình như có chút thích hợp..."

      "Chạy qua đó nhanh lên, chúng ta phải gia nhập cùng quân đội!" Lão Vương thúc giục , Tiêu Dương nhìn nhìn tình hình giao thông phía trước, bỗng nhiên quay đầu hỏi Lộ Khả: "Ánh mắt ngươi tốt hơn ta, ngươi nhìn xem đằng sau ngọn núi phía trước có phải tụ tập thứ gì đó hay ?"

      Lộ Khả phát dị thường, nàng mở to hai mắt: "Nhích về phía trước thêm chút, ta thấy ..." Xe lại chạy chầm chậm về phía trước thêm mấy chục thước, Lộ Khả bỗng nhiên quát to tiếng: "Là trâu! Rất nhiều trâu biến bị! Còn có tang thi!"

      Tiêu Dương vội vàng dừng xe, quay đầu xe lại, nàng cũng thấy được, thấp thoáng dưới núi đá cùng cỏ cây phía trước là mảnh hắc hồng, là rất nhiều trâu biến dị bị tróc da... Chúng nó cách đường cái chỉ có mấy trăm thước, con đường này thông đến đầu kia thành phố, cũng thông hướng thủ đô, lão Vương thấy Tiêu Dương quay đầu xe, gấp gáp hô to: "Tiến lên ! Bên kia có quân đội, chúng ta ngang qua cạnh đám tang thi này liền an toàn !"

      Tiêu Dương vừa quay xe vừa : " được, đám trâu này biến dị, chúng nó hẳn là phải bị pháo thanh hấp dẫn chạy về hướng đông, làm sao lại có thể tụ tập ở đây, khẳng định là có vấn đề!"

      "Vậy phải làm sao bây giờ!" Lộ Khả sốt ruột, đám trâu màu đỏ kia khiến nàng bất an.

      "Các ngươi chờ ở đây, nhìn thử xem quân đội có thể đánh tới hay ." Tiêu Dương xong dừng xe lại, rời khỏi tay lái, lấy ra bản đồ, thành phố này là đầu mối then chốt của tỉnh S, vô luận muốn hướng nam hay là hướng đông đến thủ đô đều phải qua nó, nàng cẩn thận xem bản đồ, : "Ta tại xuống xe, bộ về hướng nam, xem có thể vòng qua đoạn này hay ."

      Lộ Khả giữ chặt cánh tay nàng: "Rất nguy hiểm ... Hay là cùng nhau chờ xem, có lẽ hồi quân đội liền đem con đường này khơi thông." Nàng chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến trận tiếng kêu kỳ dị, tiếng kêu kia bén nhọn làm cho màng tai người ta phát run, bầy tang thi bị núi đá ngăn cách bỗng nhiên xôn xao, con tang thi tốc độ cao lớn đứng thẳng lên giữa đàn trâu biến dị, đầu hướng về phía tảng đá màu đỏ phía trước khẽ thét dài.

      Bên kia thành phố, quân đội tiếng hành sống mái cùng mấy vạn con tang thi, Tiêu Diệu đứng xe việt dã, nhìn bầy tang thi chi chít như dòng lũ phía trước cùng đoàn xe thiết giáp ngừng nổ súng, lần này thủ đô phái tới ít nhất hai đoàn binh lực, thanh nổ súng vang lên gián đoạn, mặt đường chống chất biết bao nhiêu thi thể.

      Tiêu Diệu nhảy xuống xe: "Bọn họ hình như muốn thanh lý tất cả đám tang thi này."

      Trịnh Khôn cũng nhìn phía trước, tại bộ đội vẫn còn đánh tại phía ngoài thành phố, thêm nửa giờ là có thể đánh vào thành khu, hỏi Tiêu Diệu: " cũng từng gặp qua khối cự thạch màu đỏ tại thành phố K đúng ? Ta xem theo tình huống tụ tập của tang thi tại, phía trước hẳn là cũng có loại tảng đá mày đỏ giống như ở thành phố K."

      Tiêu Diệu sớm đoán được, nàng mở cửa xe ngồi làn xe: "Đêm qua ta thấy bọn góp nhặt được khối đá, thể tích của tảng đá phía trước kia hẳn là còn lớn hơn nữa, lát đến thành nội chúng ta tìm cơ hội về phía có tảng đá, thừa dịp tang thi đều bị tảng đá cùng quân đội hấp dẫn, chúng ta mau chóng chạy tới quốc lộ phía nam."

      Quân đội phía trước rốt cục cũng vọt được vào thành nội, xe việt dã của Tiêu Diệu theo từ rất xa phía sau, rốt cục tìm được con đường có thể , nàng từ đường trong thành nội vòng vòng lớn, hướng về phía quốc lộ, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có bầy tang thi cùng trâu, số lượng trâu chừng mấy trăm con...Xung quanh chúng nó tràn đầy thi thể bị cắn chỉ còn lại bạch cốt.

      Quy mô tụ tập động vật biến dị lớn như vậy, ba năm sau cũng gặp được nhiều...

      "Rống rống! ! !" Phía trước bỗng nhiên truyền đến trận tiếng thét chói tai của tang thi cao cấp.

      Ngay sau đó xe bảy chỗ cũ kỹ từ mặt đường phía trước xông lại, sau xe có con tang thi tốc độ rất nhanh đuổi theo.

      Tiêu Diệu trừng lớn mắt, nhìn thấy đuổi theo xe bảy chỗ là con tang thi cấp ba màu lam, tốc độ hình biến dị.

      Khoảng cách giữa xe bảy chỗ và xe việt dã của Tiêu Diệu vẫn còn khá xa, Tiêu Diệu do dự quay đầu xe lại, chạy về hướng nam, con tang thi tốc độ cấp ba rốt cục đuổi kịp đuôi xe bảy chỗ, nó nhảy lên bám vào đỉnh xe, móng vuốt bén nhọn cào xuống nóc xe, ma sát cùng sắt thép phát ra thanh chói tai.

      "A! ! Nó ở đỉnh xe! ! Nó muốn vào trong! !" Con lão Vương trong xe bỗng nhiên kêu to lên, từ lúc Lộ Khả cứu được nàng cùng lão Vương trong thành phố bên cạnh khu khai phá Tây Bộ, nàng liền luôn luôn mang bộ dáng ngơ ngác, lão Vương nàng là do lần đầu tiên nhìn thấy tang thi bị dọa sợ, thời tai nạn bỗng nhiên buông xuống lại lần nữa dọa phá lá gan của nàng, cũng khiến nàng khôi phục thần chí.

      Tiếng thét chói tai khơi dậy nỗi sợ hãi của mọi người trong xe, xe bảy chỗ bỗng nhiên khống chế được, đâm về phía căn nhà trệt bên cạnh, Lộ Khả vội vàng đạp thắng lại, nhưng vẫn chậm, xe bảy chỗ đâm sụp góc nhà trệt, đầu xe cũng bị biến hình, Lộ Khả quay đầu hô to: "Các ngươi tìm địa phương trốn , đừng kêu nữa!"

      Tiêu Dương xuống xe bảy chỗ trước khi nó khởi động, nàng dựa vào thân thủ linh hoạt trèo lên núi, lại ở đỉnh núi nhìn thấy vụ đụng xe, bên trong xe bảy chỗ, tinh thần của con lão Vương lại hỏng mất, nàng điên cuồng quát to, tang thi đỉnh xe bò xuống cửa sổ, đầu nó cúi xuống, hai cái móng vuốt lại bắt đầu mãnh liệt đánh vào cửa kính xe, cửa kính chắn gió phía trước bởi vì đụng xe mà xuất vết nứt rất nhanh bị nó khua vỡ, móng vuốt của nó theo lỗ hổng vói vào trong...

      "Chạy ra bên ngoài!" Lộ Khả mang theo thanh thép chạy ra cửa xe, Tinh Tinh cũng chạy xuống xe, Lí Lượng đỡ Lí Tuấn Nghĩa, lão Vương túm lấy con ngừng quát to cũng nhảy xuống xe, con tang thi cấp ba sau khi nhảy vào trong xe lại chạy đến cửa xe, lúc này đám người Lộ Khả chạy ra xa hơn mười thước, con tang thi đối mặt với đồ ăn mĩ vĩ trước mắt, điên cuồng thét lên vài tiếng, Tiêu Dương bỗng nhiên ở đỉnh núi hô to: "Lộ Khả chạy mau! ! !"

      Lúc này con lão Vương cùng Lộ Khả cách tang thi cấp ba gần nhất, bởi vì trạng thái của con có chút điên cuồng, lão Vương dùng sức cũng kéo nổi nàng, con tang thi cấp ba bỗng nhiên bổ nhào về phía con lão Vương, lão Vương mắt thấy con sắp gặp nguy hiểm, sắc mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, mạnh mẽ vươn tay đẩy bả vai Lộ Khả, lực chú ý của Lộ Khả tại đều đặt người con tang thi, nghĩ tới phía sau lại có người hạ độc thủ, thân thể của nàng tự chủ được nhào về hướng con tang thi cấp ba.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      đến cái lúc này mới bộc lộc bản chất sâu thẳm bên trong

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 53

      Xe của Tiêu Diệu lúc này cách Lộ Khả càng ngày càng xa, trong lúc xe chạy Tiêu Diệu mơ hồ nghe được giọng nữ kêu: "Lộ Khả chạy mau!"

      Thanh rất xa, cũng rất mơ hồ, nhưng vẫn khiến Tiêu Diệu tự chủ được quay đầu lại.

      Nàng có nhìn thấy Tiêu Dương, lại thấy được Lộ Khả bị lão Vương đẩy về phía tang thi cấp ba.

      "A! !" Con lão Vương lại phát ra trận tiếng thét chói tai, lão Vương sau khi đẩy Lộ Khả ra liền lôi kéo con liều mạng chạy về phía có tiếng súng, quân đội ở ngay bên kia, chỉ cần đến được đó con liền an toàn, nghe tiếng con tang thi phía sau điên cuồng hô, khuôn mặt vặn vẹo của lão Vương xuất nước mắt, biết bản thân rất có lỗi với Lộ Khả, nhưng nếu đẩy Lộ Khả , con nhất định là người đầu tiên bị tang thi cắn chết, người làm cha như thà rằng bản thân xuống địa ngục cũng nguyện ý nhìn con mình chết, cảm giác tội ác mãnh liệt cắn rứt lương tâm của , cắn chặt hàm răng, quay đầu lại liều mạng chạy về phía trước.

      Lộ Khả trong nháy mắt bị đẩy ra kia bị dọa ngây người, tuy rằng nàng phản ứng lại rất nhanh, muốn né tránh, nhưng bởi vì quán tính thân thể mà thể lao về phía trước, mắt thấy miệng rộng của tang thi càng ngày càng gần, nàng giơ ngang thanh thép trong tay lên ngăn trở đầu tang thi.

      Miệng của tang thi cắm lên thanh thép, răng nanh bén nhọn hung hăng cắn kéo, thân thể Lộ Khả theo thanh thép bị kéo sang hướng bên cạnh, nàng vội vã nới thanh thép ra, thân thể té mặt đất lăn vòng, còn chưa kịp đứng lên, con tang thi cấp ba lại đánh tới.

      Tốc độ của tang thi còn nhanh hơn so với báo, Lộ Khả lăn hai vòng liên tiếp mặt đất, vẫn bị móng vuốt tang thi cào ra đường vết thương, vết thương ở vai, tuy rằng sâu nhưng lại chảy rất nhiều máu, hương vị máu tươi càng kích phát cuồng tính của tang thi, nó rít gào liều lĩnh bổ nhào tới Lộ Khả.

      Lộ Khả lấy ra con dao từ trong giày, dao chém ra vết thương cánh tay tang thi, nhưng chính nàng cũng lại trúng thêm vuốt, tốc độ của con tang thi này quá nhanh, Lộ Khả phát địch lại nó, chỉ có thể tận lực chạy sang bên cạnh, nhưng thế nào cũng đều thể thoát khỏi tang thi truy kích.

      "Lộ Khả!" Tinh Tinh ở phía sau kêu tiếng, Lí Lượng đỡ Lí Tuấn Nghĩa chạy ra mấy chục thước, quay đầu lại nhìn thấy Tinh Tinh đứng bất động bên cạnh Lộ Khả cùng tang thi, khẽ cắn môi quay người lại, nhặt mấy tảng đá đất ném về phía tang thi, đáng tiếc chỉ có kháng thể lục sắc, lại còn là đứa bị thương, tảng đá ném ra căn bản vô pháp gây thương hại thực chất đến con tang thi cấp ba.

      Tiêu Dương lúc này cũng chạy tới giữa sườn núi, nàng nhìn thấy bụng Lộ Khả lại bị tang thi cào ra đường vết thương, máu tươi ngừng chảy xuống từ miệng vết thương, Tiêu Dương chút do dự ném ba lô người, cấp tốc chạy xuống núi.

      "Hai người các ngươi chạy mau! Đừng đánh nữa!" Tiêu Dương vừa chạy vừa kêu lên với Lí Lượng cùng Tinh Tinh, tiếng la này lại truyền vào tai Tiêu Diệu, Tiêu Diệu run tay chút, "Hình như là chị của ta..." Tiêu Diệu có chút tự tin , vừa vừa đánh tay lái, cho xe vòng vòng mặt đường, lốp xe phát ra thanh ma sát chói tai, trong khoảnh khắc lại chạy trở về.

      Nhĩ lực Trịnh Khôn bằng Tiêu Diệu hấp thu qua hai lần tinh hạch cao cấp, tập trung tinh thần nhìn về phía trước, theo xe chạy lại gần, nhìn thấy bóng dáng yểu điệu, tóc cột đuôi ngựa dùng tốc độ cực nhanh chạy xuống núi, hướng về phía tang thi cấp ba.

      Tiêu Diệu sau khi nhìn thấy bóng dáng kia càng đẩy nhanh tốc độ xe.

      Thời điểm Tiêu Dương đến Lộ Khả sắp chống đỡ được, phương thức công kích của con tang thi tốc độ cấp ba là vây quanh con mồi ngừng đánh lén, thừa dịp dùng móng vuốt cào trúng chỗ yếu hại của con mồi, lại dùng răng nanh cắn chết con mồi.

      Con tang thi này thủy chung bắt được Lộ Khả, chỉ có thể ngừng cào ra miệng vết thương người nàng, Lộ Khả theo bản năng tiếp tục trốn tránh, miệng vết thương người gia tăng đến năm đường, đất cũng lưu lại rất nhiều dấu chân màu đỏ...

      Đàn trâu biến dị phía xa lại bắt đầu phát sinh xôn xao, ba con trâu biến dị đứng phía ngoài tảng đá màu đỏ mơ hồ ngửi thấy được mùi máu tươi người Lộ Khả, chúng nó thong thả hoạt động thân hình, cái đầu xấu xí dơ bẩn chuyển hướng nhìn chằm chằm Lộ Khả.

      Con tang thi lại duỗi móng vuốt cào Lộ Khả, Tiêu Dương xông lên trước nâng chân đá lên lưng nó, tang thi cấp ba nhảy sang hướng bên cạnh, bởi vì lực chú ý của nó đều đặt người Lộ Khả, cho nên cũng có quay đầu công kích Tiêu Dương, Tiêu Dương nhân cơ hội kêu: "Có thể chạy được ?"

      Lộ Khả ôm miệng vết thương lắc đầu.

      Dị năng của Tiêu Dương là tốc độ, thích hợp chạy trốn, am hiểu cận chiến, đầu óc nàng chuyển động, bên vòng ra phía sau tang thi, bên kêu: "Tìm cái gì đó cho nó cắn, ta nhân cơ hội giết nó!"

      Lộ Khả hiểu ý, nhưng bên người căn bản tìm thấy thứ gì có thể để cho tang thi cắn, ba con trâu biến dị lúc này bỗng nhiên điên cuồng gào thét, chúng nó xác nhận được ngọn nguồn huyết tinh, chạy nhanh lao về phía Lộ Khả.

      Chân trâu đạp mặt đất phát ra tiếng vang vĩ đại, Tiêu Dương quay đầu lại nhìn thấy mấy con quái vật càng chạy càng gần này, trong lòng lóe ra trận tuyệt vọng, nàng định bỏ lại Lộ Khả chạy trốn, lại trong nháy mắt sau đó nghĩ đến Lộ Khả hai lần đối mặt với sống chết cũng có bỏ lại nàng, nàng cắn răng kêu: "Giết con tang thi này trước, rồi chạy lên núi!"

      Lộ Khả cũng bất chấp hết thảy vươn tay về phía con tang thi cấp ba, con tang thi cắn cánh tay của nàng, cái móng vuốt cũng bắt lấy bờ vai của nàng, thân thể của Lộ Khả đổ về phía sau, mặt nàng đau vặn vẹo, đầu đầy mồ hôi. Trong nháy mắt con tang thi ngã xuống theo nàng, Tiêu Dương xông lên trước dùng đao chặt đầu tang thi, bởi vì khẩn trương, tinh thần của nàng tập trung cực độ, đầu đao phi thường trùng hợp chém vào huyệt thái dương bên phải của con tang thi, thẳng tắp cắm vào trong óc nó, con tang thi run rẩy hai cái liền bất động.

      Tiêu Dương vội đẩy con tang thi ra, kéo cánh tay Lộ Khả ra khỏi răng nanh của tang thi, Lộ Khả đau đến sắp hôn mê, ba con trâu biến dị lại chỉ còn cách các nàng xa, Tiêu Dương khoát tay Lộ Khả lên vai, bắt lấy chút thời gian cuối cùng chạy lên vách núi bên cạnh.

      "Đoàng! ! Đoàng! !" Hai tiếng súng vang lên phía sau hai người, Tiêu Dương kịp quay đầu lại, chỉ nghe thấy người kêu: "Tiêu Dương! Chị! ! ! Mau nằm sấp xuống! !"

      Tiếng động cơ truyền vào bên tai, "Đoàng! ! !" Phía sau lại truyền đến tiếng nổ điếc tai, Tiêu Dương gục mặt đất, quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe việt dã đâm vào lưng con trâu biến dị, trâu biến dị bị đụng văng sang bên cạnh, xe việt dã biến hình, đầu xe bốc khói.

      Tiêu Diệu từ trong xe nhảy xuống, lập tức lao tới bắn con trâu biến dị bên cạnh Tiêu Dương.

      "Đoàng! Đoàng!" Trong tiếng nổ lớn, con trâu biến dị cuối cùng cũng ngã xuống.

      Thân thể con trâu biến dị sau khi rơi xuống đất bởi vì quán tính lại bắn tới trước mấy thước, theo góc vừa vặn vọt tới trước mặt Tiêu Dương, Tiêu Dương kịp né tránh, cái trán bị quẹt ra đường vết thương dài, nàng ngây ngốc nhìn con trâu biến dị ngã xuống đất, lại nhìn Tiêu Diệu, có chút dám tin kêu lên: "Tiểu Diệu?"

      Tiêu Diệu chạy đến quỳ mặt đất phía trước Tiêu Dương, sắc mặt tái nhợt, hai tay phát run, nàng bỗng nhiên cúi người ôm chặt lấy cổ Tiêu Dương: "Chị... Chị..."

      Vừa rồi cách Tiêu Dương quá xa, sau khi nghe được tiếng quát to thứ hai tuy rằng nàng cấp tốc chạy trở về, vẫn thể đến chỗ tang thi trước Tiêu Dương, may mắn vẫn chạy tới kịp lúc khẩn yếu quan đầu, Tiêu Diệu dám tưởng tượng nếu bản thân lại muộn vài giây Tiêu Dương thế nào, nàng gắt gao ôm chặt cổ Tiêu Dương, sợ đến hai tay phát run.

      "Đừng khóc... Đừng khóc..." Tiêu Dương nhàng vỗ lưng Tiêu Diệu, trong lòng cảm thấy bản thân nằm mơ, nàng bỗng nhiên kéo Tiêu Diệu ra, ánh mắt nhìn về phía Lộ Khả bên cạnh, Lộ Khả giờ phút này hôn mê, vài vết thương người nàng ngừng đổ máu, nặng nhất là đường vết thương ở bụng, trong miệng vết thương cơ hồ lộ ra cả ruột.

      Trịnh Khôn lúc này cũng từ trong xe nhảy ra, bởi vì đụng xe đầu của còn có chút choáng váng hoa mắt, nhìn thấy thương thế của Lộ Khả, bỗng nhiên : "Trở lại đội cứu viện , ở đó có bác sĩ, hẳn là cứu sống được!"

      Hai giờ sau, tại đội cứu viện quân doanh lâm thời.

      bác sĩ từ trong phòng ra, Tiêu Dương vội xông lên trước hỏi: "Thế nào, nàng có sao ?"

      Bác sĩ nhíu mày lắc đầu: "Bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, cần đại lượng truyền máu."

      Tiêu Dương vội : "Rút của ta ."

      Bác sĩ gật gật đầu đưa nàng đến phòng phẫu thuật lâm thời trong nhà dân, Lộ Khả sắc mặt trắng bệch nằm giường, vẫn còn được phẫu thuật.

      Tiêu Dương chưa kịp vươn tay ra bị Tiêu Diệu ngăn lại." đầu chị còn có thương tích, cứ rút máu của em ..."

      Tiêu Dương cười : "Rút bao nhiêu..." Nàng xong lời này bỗng nhiên lấy tay sờ mặt Tiêu Diệu, hỏi: "Mới hai tháng gặp, chị thế nào lại cảm thấy em thay đổi nhiều?"

      Tiêu Diệu sửng sốt, hỏi: "Thay đổi gì?"

      "Diện mạo thay đổi, khí chất cũng thay đổi..." Tiêu Dương cau mày bỗng nhiên lấy tay niết mặt Tiêu Diệu, vừa định chuyện, bác sĩ lại tới kiểm tra nhóm máu cho nàng, nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Diệu, hơi vui đùa : "Cứu Lộ Khả trước, sau lại hỏi em." Từ ngày phóng xạ đó nhận được cú điện thoại kỳ quái của Tiêu Diệu, lòng của nàng liền tràn đầy nghi vấn, sau này lại nhận được rất nhiều tin nhắn về tang thi, kháng thể cùng cách thức sinh tồn, trong lòng nàng vẫn luôn luôn nghi hoặc, thời gặp mặt, nàng phát Tiêu Diệu từ đầu đến chân đều giống như thay đổi thành người khác, nghi vấn trong lòng càng lớn, dấu chấm hỏi đầy đầu khiến nàng ngừng nhìn chằm chằm Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, bỗng nhiên nhìn thấy chị khiến nàng cứ tưởng bản thân nằm mơ, ba năm gặp, người mà mình cho rằng chết lại xuất trước mặt bản thân, mặt của nàng tuy rằng biểu gì, trong lòng lại nổi sóng mãnh liệt, nàng ngồi bên cạnh giữ chặt tay Tiêu Dương, gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, khắc cũng muốn nới ra.

      Lộ Khả mất máu đích xác nghiêm trọng, ca phẫu thuật vẫn còn tiến hành, sắc mặt của Tiêu Dương lại dần dần tái nhợt, Tiêu Diệu muốn thay thế vị trí của nàng, lại bị Tiêu Dương cự tuyệt, nàng : "Nàng là ân nhân cứu mạng của chị, trước sau tổng cộng cứu chị hai lần, lần này chị cứu nàng, về sau còn thiếu nàng nữa."

      Tiêu Diệu biết Tiêu Dương thích nhất là thiếu nợ nhân tình của người khác, nàng bỗng nhiên nghĩ đến máu của Đường Kim Đống và Tôn trong ba lô, sau khi rời khỏi phương bắc độ ấm bên ngoài có chút tăng lên, vì chạy về nhà, nàng cũng có cơ hội tìm thiết bị chữa bệnh cùng máy phát điện, số máu đó về sau càng khó bảo tồn, nếu chúng nó vốn chính là chuẩn bị để cấp cho cha mẹ cùng chị, tại dùng cũng thích hợp, Tiêu Diệu đem túi máu đóng băng giao cho bác sĩ, các bác sĩ đương nhiên giống Tiêu Diệu tùy tiện rút máu người khác, càng thể đem nhóm máu bất đồng truyền cho bệnh nhân, tuy rằng tình huống tại đặc thù, chỉ có thể đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, nhưng bọn vẫn kiên trì làm kiểm tra, làm tan máu, bác sĩ bỗng nhiên kinh ngạc tình huống của máu thích hợp.

      có thuốc chống đông, được bảo quản cẩn thận, thậm chí túi máu còn là sử dụng lại, Tiêu Diệu đương nhiên ra, sau khi phóng xạ thân thể con người phát sinh rất nhiều biến hóa, việc này ngay cả sở nghiên cứu căn cứ cũng thể đưa ra đáp án chính xác, Tiêu Diệu càng có cách nào giải thích, nàng chỉ có thể xác định mình nghe được phương pháp này từng được dân chúng bình thường trong khu căn cứ sử dụng qua, cho dù có lợi, cũng tuyệt đối gây ảnh hưởng xấu đến thân thể con người.

      Máu được truyền từng chút vào thân thể Lộ Khả, bởi vì nhóm máu sai biệt, máu của Đường Kim Đống bị bác sĩ cự tuyệt sử dụng.

      Tiêu Diệu nghĩ nghĩ, dùng đồ ăn đổi với bác sĩ bộ thiết bị truyền máu, lôi kéo Tiêu Dương đến gian phòng trống có người.

      "Truyền máu cho chị." Tiêu Diệu lại giữ chặt cánh tay Tiêu Dương: "Chị có kháng thể màu lam, túi máu này mang kháng thể màu tí

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :