1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận Thế Ca - Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt (63) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 42

      Trần Hạo trơ mắt nhìn xe của Tiêu Diệu xa, lại quay đầu nhìn chín người chiếc xe phía sau, khuôn mặt nhất thời lạnh lẽo, chiếc xe việt dã vô luận thế nào đều thế chứa nhiều người như vậy.

      mang theo Phương Triệu Vũ lên xe của Tráng Tử phản hồi vùng biên thành phố K tìm kiếm chiếc xe khác. Thời điểm còn cách thành phố K mấy km lộ trình, từ hướng thành phố lao ra chiếc xe SUV, Phương Triệu Vũ tiến lên đón xe, lại thiếu chút nữa bị đụng bay.

      "Ta xx mẹ ngươi!" Phương Triệu Vũ mắng to chiếc SUV thiếu chút nữa đụng vào mình.

      Người lái xe theo kính sau lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Triệu Vũ cái, cười lạnh cho xe chạy về phía trước. Nếu giờ phút này Tiêu Diệu có mặt ở đây, nhất định giật mình, bởi vì người lái chiếc xe này dĩ nhiên lại là Triệu Kiệt sớm bị nàng lãng quên đến sau đầu.
      ——— —————— —————— ————
      con bươm bướm trong rừng mưa nhiệt đới khu vực sông Amazon tại Nam Mĩ, ngẫu nhiên vỗ cánh vài cái, có thể tại hai tuần sau khiến cho nước Mĩ xảy ra trận lốc xoáy.

      Tiêu Diệu trọng sinh cũng như bươm bướm vỗ cánh, bất tri bất giác gây ảnh hưởng đến vận mệnh của rất nhiều người.

      Trong đó chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Triệu Kiệt cùng đám người trong phòng bếp căn tin.

      Sau khi Tiêu Diệu trọng sinh, trong lúc vô ý cứu Phương Nhã Lan, Tôn Thông, cùng với Chu Lâm mẫu tử vốn phải chết.

      Sau này bởi vì Phương Nhã Lan, đoàn người Triệu Kiệt tới căn tin sớm hơn hai ngày, mà bởi vì Tiêu Diệu mang tuyệt đại đa số đồ ăn trong căn tin, Triệu Kiệt thể đối mặt với đói khát. Triệu Kiệt là tên mãng phu, Khang Tư Thành lại là hồ ly, và Tôn Thông cùng nhau giựt giây Triệu Kiệt trốn ra bên ngoài. Lại tiếp bọn họ cũng may mắn, trước khi nhóm người đầu tiên bị tang thi cắn chết phát sinh biến dị chạy ra khỏi vườn trường, vừa vặn theo con đường thoát thân của Tiêu Diệu.

      Khi đó Triệu Kiệt chết mất hai tên thủ hạ, Chu Lâm bị thương, Lưu Quyên chết, vốn Hứa Dương hẳn là sống lâu nhất cũng chết...

      nhiều việc đều trong bất tri bất giác hoàn toàn cải biến phương hướng.

      Triệu Kiệt vốn nên chạy trốn tới phương bắc lại bởi vì được Tôn Thông cung cấp tin tức buông tha cho căn cứ số sáu và căn cứ số bảy tại phương bắc, lựa chọn căn cứ số ba tại thành phố L thuộc tỉnh H. Cho nên sau khi Tiêu Diệu thoát khỏi vườn trường chạy , đám người Triệu Kiệt cũng theo lộ tuyến đồng nhất với nàng, ngay ngày thứ hai Tiêu Diệu tới trấn Hoài Vũ, xe của bọn họ cũng tiến nhập trấn.

      Khang Tư Thành giảo hoạt đề nghị Triệu Kiệt xác nhập đội ngũ cùng Đường Kim Đống. Ngô lão hán đầu lĩnh trấn bởi vì tiếp nhận trợ giúp của Đường Kim Đống, lại chịu ảnh hưởng của liền đem đoàn người Triệu Kiệt cũng trở thành người tốt, làm thời điểm Triệu Kiệt đáp ứng dẫn bọn cùng nhau rời khỏi trấn, bọn họ cho rằng thấy được hi vọng. Bọn họ suốt đêm thanh lý tuyết đọng đường, lại trợ giúp Triệu Kiệt dẫn quái, nghĩ tới khi bọn đem tang thi dẫn , Triệu Kiệt lại bỏ lại bọn họ tự mình chạy thoát...

      Bị bỏ lại với người trấn Hoài Vũ còn có người bị thương cùng nữ nhân mà Triệu Kiệt luôn luôn coi là trói buộc.

      Giờ phút này, người bị bỏ lại lâm vào tuyệt vọng khổ chiến đường cái cách tảng đá màu đỏ kia khoảng mấy ngàn mét.

      "Đứng thành vòng! Đứng thành vòng! ! được loạn! ! được lui về phía sau! ! Tiến lên! Đánh!" Đường Kim Đống cùng Ngô Hiểu Long hô to.

      Bọn họ cùng hai mươi mấy người thức tỉnh dị năng và những nam nhân có thể trạng tốt đứng hợp lại thành vòng tròn, mười mấy người có sức chiến đấu được bảo hộ ở bên trong, gần bốn mươi cá nhân cầm vũ khí khàn giọng gào thét lao ra bên ngoài. Ánh mắt Ngô Hiểu Long phủ kín tơ máu, nhìn thấy lại có thêm đồng bạn bên cạnh bị tang thi cào rớt thịt, kiên trì được té mặt đất. Đường Kim Đống lại rảnh kéo , chỉ có thể hô to : "Đứng lên! Đứng lên, mau dựa vào nhau!! Đừng để tang thi vọt vào trong! !" Tuy rằng tang thi nơi này bị Tiêu Diệu và đoàn người Trần Hạo giết chết ít, nhưng đối với đám người có súng ống như Đường Kim Đống vẫn là nhiều lắm... Dưới vây công của gần ngàn con tang thi chung quanh, bọn họ tựa như bè gỗ trôi biển, tùy thời chìm nghỉm.

      "Ba ba! Ba ba cứu con với! !" Vòng chiến đấu lại bị tang thi cắn ra chỗ hổng, Đường Dĩnh thấy hai con tang thi trước mặt bổ nhào vào bản thân, luống cuống hô to. Nàng luôn luôn được Đường Kim Đống bảo hộ rất tốt, thế nên lúc lâm vào tuyệt cảnh, nàng trừ bỏ kêu cứu cũng làm ra được động tác gì khác. Đường Kim Đống vừa nghĩ cách cứu viện vài người phía trước, nghĩ tới thời điểm quay đầu lại, con mình bị ba con tang thi vây quanh. Mắt thấy móng vuốt tang thi chụp vào khuôn mặt non nớt của con , Đường Kim Đống gấp đến muốn điên rồi. Bên cạnh lão nhân bị hai con tang thi ôm lấy cắn xé, lão nhân thống khổ giữ chặt đùi Đường Kim Đống, biểu cảm tràn ngập cầu xin: "Cứu ta với! Van cầu ngươi cứu ta ra ngoài!"

      Đường Kim Đống mắt đỏ hồng đá lão nhân sang bên, liều lĩnh chạy về phía Đường Dĩnh, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, vẫn là còn kịp rồi.

      thanh niên mặc y phục bảo vệ bỗng nhiên từ phía sau Đường Dĩnh lao tới đá bay tang thi trước mặt nàng, tiếp lại cước đem tang thi bên cạnh đá văng ra. Khuôn mặt Đường Dĩnh bị móng vuốt tang thi cào ra vết thương dài, nàng thống khổ bụm mặt ngồi xổm đất, Đường Kim Đống xông lên trước ôm lấy nàng. Vị trí phía trước bởi vì thiếu sức chiến đấu của Đường Kim Đống, rất nhanh bị tang thi đột phá. Vòng vây đội ngũ có trăm ngàn sơ hở bị đánh tan, vài người có sức chiếc đấu được bảo hộ bên trong lập tức bị tang thi bắt lấy, trong đám người ngừng vang lên tiếng kêu rên tuyệt vọng thống khổ... Nam sinh mặc y phục bảo vệ kêu: "Quản nổi người khác, chúng ta nhanh chút lao ra !"

      Thấy con mình âu yếm bị thương, Đường Kim Đống còn năng lực suy xét, tay ôm đường dĩnh, mắt đỏ hồng mạnh chém tang thi chung quanh.

      "A! ! ! A! ! ! Rống! !" Tiếng la tuyệt vọng, tiếng kêu thống khổ thảm thiết, tiếng hét phẫn nộ của nhân loại cùng tiếng tru hưng phấn của tang thi hòa vào nhau, tạo thành cảnh tượng luyện ngục khiến con người tuyệt vọng.

      Trước khi cạn kiệt hết tia khí lực cuối cùng, Đường Kim Đống rốt cục mang theo nữ nhi chạy thoát khỏi thi đàn. ngồi xổm đất, phát cùng trốn ra được chỉ có hai người —— cảnh sát Vương Vĩ, còn có thanh niên mặc y phục bảo vệ rộng rãi, mũ che khuất nữa mặt kia.

      "Dung Dung đâu? Em ta đâu?" Đường Kim Đống hỏi.

      Vương Vĩ lắc đầu, Đường Kim Đống quay trở lại, gặp được Ngô Vũ và Ngô Hiểu Long ở trấn Hoài Vũ, đồng hành cùng bọn họ là thanh niên gầy yếu cùng mẹ của , cuối cùng lại tìm được người mỗi lần bị thương đều có thể khôi phục rất nhanh - Tôn .

      Tôn Đường Dung chết, Đường Kim Đống tuyệt vọng khóc rống lên. vốn có cơ hội trốn thoát, lại mang theo người trong xe quay trở lại cứu người... Kết quả có cứu ra được càng nhiều người, ngược lại hại chết em của mình. định vọt vào thi đàn tìm Đường Dung, lại bị thanh niên mặc y phục bảo vệ ngăn cản: "Đừng ..."

      Đường Kim Đống cũng biết em thể tìm về, nằm tuyết khóc lớn, Ngô vũ mất gia gia cũng ở bên cạnh nỉ non. Ngô Hiểu Long bỗng nhiên bắt lấy thanh niên gầy yếu bên cạnh hô lớn: "Đều tại nhóm người các ngươi! ! Khốn kiếp, đều là do các ngươi làm hại! !"

      ——— —————— —————— ————

      Có Tiêu Diệu đường phía trước thanh lý rất nhiều tang thi, có kế sách hiểm của Khang Tư Thành, hơn nữa còn có vận khí may mắn thuộc loại ma quỷ, Triệu Kiệt tới được chỗ tránh nạn thành phố L còn sớm hơn cả Trần Hạo.

      Buổi chiều 7 giờ 55 phút ngày 1 tháng 1 năm 2013.

      Đám người Triệu Kiệt bị chiến sĩ tại chỗ tránh nạn chặn lại ở phía ngoài nhà tù, từ sau khi phóng xạ phát sinh vào giữa trưa, bên trong quân khu lại xuất tân biến dị giả. Quân khu vừa mới ổn định lại chút liền tuyên bố nghiêm lệnh, người sống sót mới đến phải trải qua cuộc kiểm tra sức khoẻ nghiêm cẩn, hơn nữa phải nộp lên số lượng lương thực nhất định, bằng cấm vào, hơn nữa người muốn tiến vào quân khu trước hết phải ở bên ngoài quân khu cách ly ba ngày.

      Triệu Kiệt mắng vài câu, hàng sáu người xuống xe vào khu cách ly lâm thời. Đây là vùng đất tràn đầy tuyết đọng được lưới sắt bao quanh nằm phía ngoài nhà tù quân khu, loạt lều trại quân dụng được dựng tại đó, trừ bỏ lều trại, xa xa còn có mấy trăm thi thể chất đống với nhau, thi thể tang thi ở bên ngoài lưới sắt càng là tùy ý có thể thấy được.

      Triệu Kiệt mang theo người đến gần lều trại, bỗng nhiên nhìn thấy từ trong lều trại ngoài cùng bên trái ra nữ hài trẻ tuổi thanh tú xinh đẹp, Khang Tư Thành theo phía sau Triệu Kiệt bỗng nhiên mấy câu bên tai , Triệu Kiệt lập tức xoay người cúi đầu. Sau khi nữ sinh kia từ bên cạnh qua, hỏi Khang Tư Thành: "Nàng chính là nữ hài mà Chu Lâm dùng mặt tượng phật bảo bối thu hết đồ ăn?"

      "Đúng vậy!" Khang Tư Thành khẳng định gật đầu. Bộ dáng Tiêu Diệu so với mười ngày trước gầy yếu rất nhiều, vóc người biến cao, thoạt nhìn so với mười ngày trước càng khiến người chú ý. đến bây giờ còn chưa quên được ánh mắt có phần điên cuồng kia của Tiêu Diệu, biết vì sao hôm nay nhìn thấy, cỗ nhuệ khí người Tiêu Diệu kia lại yếu bớt .

      " nghĩ tới nàng cũng chạy đến nơi đây ." Triệu Kiệt híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Diệu, hỏi Khang Tư Thành: "Lương thực chúng ta mang theo còn thừa lại bao nhiêu, có biện pháp nào đem mặt tượng phật của nàng đoạt lấy ?"

      Khang Tư Thành suy tư lúc lâu mới : "Dù sao đây cũng là chỗ tránh nạn, ta trước vụng trộm nhìn chằm chằm nàng, rồi có cơ hội ."

      Tiêu Diệu có nghe được cuộc đối thoại của đám người Khang Tư Thành, nhưng nàng cảm giác được phía sau truyền đến ánh mắt có hảo ý. Nàng quay đầu, nhìn thấy năm nam nhân mang theo nữ nhân vào lều trại cuối cùng bên phải trong khu cách ly.

      Mấy chiếc xe thiết giáp được đắp bao cát lâm thời phong tỏa mặt đường phụ cận, có chút giống tường thành trong chiến tranh cổ đại, tường cao quân khu có hai ngọn đèn sáng, hẳn là được cung cấp năng lượng từ máy phát điện quân khu. Dưới ánh đèn mỏng manh, Tiêu Diệu thấy tường có gắn sáu giá súng máy, sau mỗi giá súng máy đều thủ hai gã quân nhân.

      Vốn định tới nơi này tìm cái điện thoại lại thuận tiện nghỉ ngơi đêm, nghĩ tới đại môn chỗ tránh nạn còn thể vào được.

      Tiêu Diệu ở ngoài cửa lớn quân khu lắc lư vài phút, tìm địa phương có người tiến vào gian, từ trong gian lấy ra mấy phần đồ ăn cùng ba hộp thuốc lá Hồng Tháp Sơn.

      "Tiêu Diệu!" Khi Tiêu Diệu cầm thuốc lá chuẩn bị hối lộ bảo vệ trông coi quân khu, thanh trầm thấp gọi nàng lại, nàng quay đầu, dĩ nhiên lại là đoàn người Trần Hạo.

      "Đúng là duyên phận! Mới tách ra liền gặp lại được ngươi !" Tráng Tử hô lớn.

      Trần Hạo cũng có vẻ cao hứng, bước nhanh đến trước mặt Tiêu Diệu: "Ngươi vừa rồi chạy quá nhanh, có chuyện ta cũng chưa kịp , may mắn lại gặp được ngươi ."

      thể đặc quyền giai cấp có đôi khi vẫn là có chút năng lực, nửa giờ sau, Tiêu Diệu theo Trần Hạo tiến nhập chỗ tránh nạn quân khu thành phố L. thiếu úy tên Tiểu Cai lái xe đưa đoàn người Tiêu Diệu đến tiểu dân khu, trừ bỏ Tiểu Cai, sau xe còn ngồi thêm hai binh lính súng vác vai, đạn lên nòng, ánh mắt bọn họ thủy chung nhìn chằm chằm đoàn người Tiêu Diệu. Tiêu Diệu chú ý tới súng của bọn họ đều mở khóa bảo hiểm, tựa hồ tùy thời chuẩn bị bắn.

      Xe chạy được nửa giờ, Tiểu Cai sắc mặt mỏi mệt, trong thanh lộ ra tinh thần sa sút, vừa lái xe vừa : "Vài cái tiểu khu bên ngoài quân khu đều được chúng ta thanh lý ổn thỏa, làm thành chỗ tránh nạn lâm thời, giữa trưa hôm nay bỗng nhiên lại xuất vài con động vật biến dị, heo nuôi nhốt trong khu hậu cần cũng đều bị biến dị, dân khu nơi đó chết nhiều người, bên này cũng nhiễu loạn rất lớn. May mắn tư lệnh của chúng ta xử lý kịp thời, nếu các ngươi đến sớm hơn chút chúng ta cũng nhận nổi các ngươi, đến địa phương này, có bác sĩ kiểm tra sức khoẻ cho các ngươi, sau đó các ngươi ở lại tiểu khu cách ly, trong vòng 3 ngày được tùy ý lại. Tư lệnh viên hạ nghiêm lệnh, tuy rằng các ngươi thân phận đặc thù, nhưng cũng thể rối loạn quân quy."

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 43

      "Ta chỉ lưu lại nơi này ngày, ngày mai phải ." Tiêu Diệu .

      Tiểu Cai ngây ngẩn cả người, nhận được mệnh lệnh là mang những người này kiểm tra, sau đó an trí. Gần đây mỗi ngày đều có người sống sót chạy đến quân khu tìm kiếm che chở, mỗi người đến nơi này đều hi vọng bị đuổi ra ngoài, lần đầu tiên gặp được người chỉ muốn lưu lại ngày rồi . mang theo nghi vấn nhìn về phía Tiêu Diệu, vừa định mở miệng chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng súng, chiến sĩ ngồi ở phía sau : "Lại có người biến dị ... Hình như là phía liên 3."

      "Ừ!" Tiểu Cai rầu rĩ, cũng đình chỉ lại lời muốn hỏi vừa rồi, cau mày lái xe, tiếp tục chuyện nữa.

      Xa xa ngừng có tiếng súng vang lên, Trần Hạo tò mò hỏi: "Ta thấy nơi này được khống chế tốt lắm, các người làm thế nào để phòng ngừa tang thi biến dị? Đem người bị thương đều trước tiên giết chết sao?"

      sĩ binh gật gật đầu, lại lắc đầu, cau mày cuối cùng cái gì cũng chưa .

      Xe lại chạy lâu, thẳng đến lúc rời khỏi phạm vi quân khu tới dân khu phía xa. Dọc theo đường , Tiêu Diệu nhìn thấy có vài chỗ thi thể bị chất đống cùng nhau, kiến trúc cùng đường xá xung quanh đều tối đen, nếu phải là thường xuyên có ô tô và binh lính tuần tra qua, nơi này thoạt nhìn tựa như tòa tử thành.

      Tiêu Diệu cùng mấy nữ sinh bị đưa đến gian phòng được cải biến thành phòng y tế lâm thời trong dân khu. Trong phòng rộng chưa tới năm mươi mét vuông đặt vài cái giường bệnh, trừ bỏ vị nữ bác sĩ mặc quân trang, còn có hộ sĩ trẻ tuổi đứng cạnh cái bàn phía trước, bàn đặt bình ắc quy cung cấp điện cho đèn bàn, ánh sáng lờ mờ chiếu vào mặt của nàng, chiếu rọi ra vẻ mặt sa sút, sợ hãi.

      "Cởi quần áo ra, cởi sạch, kiện cũng được lưu lại!" Thanh lạnh như băng của nữ bác sĩ từ phía đối diện truyền đến, trong thanh lộ ra cỗ kiên nhẫn.

      Phương Phương cùng Tề Duyệt đều dùng biểu cảm bất khả tư nghị nhìn vị nữ quân y lễ phép này.

      "Ngươi có biết ta là ai ?" Phương Phương .

      "Ta quản ngươi là ai, bây giờ là khi nào rồi, còn ở đây giả trang đại tiểu thư, đừng vô nghĩa, cởi ra nhanh chút!" Nữ bác sĩ biểu cảm càng thêm kiên nhẫn .
      Phía ngoài truyền đến trận tiếng gõ cửa, Tiểu Cai ôm mấy bộ quân trang vào: "Nơi này có đồ nữ, các ngươi trước mặc tạm đồ nam , quần áo thay ra để ở bên ngoài, ngày mai đem thiêu hủy cùng thi thể."

      Tề Duyệt cùng Phương Phương mặt lại biểu ra ghét bỏ, Tiểu Cai : "Tư lệnh viên bảo ta chiếu cố các ngươi, quần áo này đều là lấy ra từ trong kho hàng, hoàn toàn mới, rất sạch ." xong liền làm quân lễ đối với nữ bác sĩ rồi bước ra ngoài.

      Tiêu Diệu sau khi Tiểu Cai khỏi liền đem quần áo cởi ra, hai năm trước ở căn cứ số bảy, số liệu dị năng cùng kháng thể còn chưa được công tác thống kê ra, trình độ hiểu biết của mọi người đối với kháng thể cũng sâu, sau mỗi lần hành động trở về nàng đều phải cởi áo nhận kiểm tra, kiểm tra miệng vết thương, băng bó, sau đó nhận cách ly. Đây là phương pháp khống chế biến dị rất nguyên thủy nhưng lại vô cùng hữu hiệu, nàng làm thành thói quen, hơn nữa quần áo người mặc từ rất lâu, vừa bẩn vừa rách, nàng muốn đổi.

      Áo vừa mới cởi, liền lộ ra rất nhiều vết thương, đều là ở hai sườn cánh tay, hơn mười vệt máu giăng khắp nơi, kết vảy, vài miệng vết thương sâu được chính nàng băng bó tốt, đèn pin đối diện chiếu vào người nàng làm hộ sĩ trẻ tuổi kiểm tra cơ hồ nhìn đến trợn tròn mắt, nàng oa tiếng, lui về phía sau hai bước, phảng phất như Tiêu Diệu biến thành tang thi. Binh lính nơi này đa phần đều dùng súng chiến đấu cùng tang thi, rất ít có người cận thân vật lộn, người dân chạy trốn đến đây nhiều nhất cũng chỉ mang vài vết thương, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người bị tang thi cào ra nhiều vết thương như vậy lại vẫn vui vẻ.

      "Khi nào bị thương?" Vị nữ quân y kia cũng cẩn thận đến bên người Tiêu Diệu, bất quá biểu cảm của nàng quá kinh ngạc như tiểu hộ sĩ.

      "Sớm nhất mười ngày trước, trễ nhất ngay tại hôm nay." Tiêu Diệu xong cởi quần áo thay quân trang, quần áo quá lớn, bị nàng buộc lại khối mới vừa vặn, trong gian của nàng có hơn mười bộ chiến phục trộm được từ trong quân khu thành phố K, bất quá quần áo từ sau khi lấy được vẫn luôn chưa kịp đổi, hơn nữa nàng định bại lộ chuyện bản thân có gian, cho nên cũng thể trước mặt đoàn người Trần Hạo thay quần áo.

      "Ngươi trước cách ly bảy ngày." Bác sĩ .

      Tiêu Diệu trong lòng biết bản thân buổi sáng ngày mai rời , cũng có phản bác gì.

      Tề Duyệt, Phương Phương cùng với nữ sinh tóc quăn trong đội ngũ của Tráng Tử thấy Tiêu Diệu thay đồ xong, cũng thỏa hiệp cởi quần áo. bờ vai của nữ sinh tóc quăn có vết cào so với Tiêu Diệu còn nặng hơn, sau khi băng bó tốt miệng vết thương, nàng cùng Tiêu Diệu bởi vì bị thương nặng nên được binh lính tách riêng đưa đến gian phòng nằm tại lầu của khu dân cư, vừa vào cửa, Tiêu Diệu liền thấy cửa có vết máu khô, bên ván cửa có vết cào, vừa nhìn biết trong căn phòng này từng xuất tang thi.

      Sau khi Tiêu Diệu cùng nữ sinh tóc quăn vào phòng, cừa bên ngoài liền được đóng lại. Tiêu Diệu kéo cửa chút, phát có khóa, bất quá xuyên thấu qua cửa sổ, nàng nhìn thấy dưới lầu đậu hai chiếc xe quân đội, trong xe có người thủy chung dùng súng chĩa vào cửa thang lầu, xem ra khu dân cư này là chuyên môn dùng để cách ly người bị trọng thương.

      Thị lực của nàng có thể nhìn đến được chỗ đậu mấy chục chiếc xe thiết giáp, phía ngoài xe thiết giáp là tường phòng hộ lâm thời, xem ra nơi đó hẳn là bên cạnh chỗ tránh nạn được thanh lý, lại ra phía ngoài chính là địa bàn của tang thi, gần tường bất chợt có tiếng súng truyền đến.

      Nữ sinh tóc quăn vừa vào phòng liền tìm cái giường đắp chăn nằm xuống, trải qua ngày đau xót chạy trối chết, thân thể cùng tâm tình của nàng đều có chút kiên trì được. Tiêu Diệu chung quanh tìm điện thoại, trong gian phòng này có, nàng lại chạy đến cách vách, khu dân cư sớm bị thanh , trừ bỏ lầu cùng lầu ba đóng cửa cách ly vài người bị thương, còn gặp được những người khác. Tiêu Diệu tìm trong bốn năm căn phòng, rốt cục tìm được cái điện thoại cố định có thể hoạt động.

      Nàng gọi về nhà mình.

      Lúc này đây tín hiệu kết nối lại tốt ngoài dự đoán, so với tại trấn Hoài Vũ cùng thành phố J ràng hơn rất nhiều, cho nên sau khi Tiêu Diệu nghe được thanh của Tiêu Cảnh Dương liền lập tức phát thích hợp, thanh của rất suy yếu, buồn bã ỉu xìu, tựa hồ là bị thương. Tiêu Diệu trong thoáng cảm giác được đáy lòng lạnh lẽo, nàng hô to : "Cha! Cha làm sao vậy! Cha có phải là nghe lời con ! Cha xuất môn sao? Cha bị thương? !"

      " có đâu... Sao con lại hỏi như vậy?" Tiêu Cảnh Dương ra vẻ thoải mái .

      "Cha ở đâu? Ở nhà sao?" Tiêu Diệu lớn tiếng chất vấn.

      "Đương nhiên là ở nhà!"

      "Bảo mẹ nghe điện thoại của con!"

      Tiêu Cảnh Dương đỡ lấy cái chân bị thương đến phòng bếp triệu hồi Dương Vân. Dương Vân nấu cháo, gas bảy ngày trước ngừng cung cấp, nàng dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đốt củi nhóm lửa.

      Bởi vì lo lắng và mỏi mệt, sắc mặt Dương Vân tốt lắm, Tiêu Cảnh Dương lấy tay đè lại điện thoại : "Tiểu Diệu nghe ra thích hợp ... Em giúp gạt nó, đừng để cho nó biết, sợ con nó lo lắng!"

      sau khi xong câu đó lại quay về phía sảnh chính làm thủ thế yên tĩnh, nếu Tiêu Diệu nhìn thấy tình cảnh trước mắt nhất định bốc hỏa, bởi vì giờ phút này tại đại sảnh nhà nàng ngồi mười mấy người nam nữ già trẻ, tuổi tác đồng nhất, mỏng manh dưới ánh nến. Bọn họ đều dùng ánh mắt tín nhiệm cùng ỷ lại nhìn Tiêu Cảnh Dương.

      Dương Vân trừng mắt liếc Tiêu Cảnh Dương cái, nhận điện thoại: "Tiểu Diệu... Mẹ rất lo lắng cho con, con có ổn ? Khi nào về nhà?"

      Tiêu Diệu đương nhiên tốt, cho tới nay nàng đều với cha mẹ là: đường về nhà hề nguy hiểm, có bao nhiêu tang thi, nàng lại gặp được người tốt, được đến các loại trợ giúp, nàng đói bụng cũng bị lạnh, rất nhanh liền có thể về nhà.

      Dương Vân hiểu biết tính cách của con , biết nàng nhát gan, hơn nữa nàng cũng có hiểu biết tình huống tỉnh ngoại, cho nên nàng thập phần tin tưởng lời của Tiêu Diệu, cho dù tin nàng cũng muốn lừa bản thân tin tưởng.

      Tiêu Diệu nghe được thanh của mẹ, an lòng ít, nàng hỏi Dương Vân: "Cha có phải là bị thương , hai người luôn trốn trong nhà sao?"

      Dương Vân rất muốn , nàng hơi giận chồng mình, nhưng nàng biết nếu con biết được chuyện mà chồng mình làm nhất định càng thêm lo lắng, cho nên nàng vẫn là che giấu : " có đâu... Cha con rất tốt, có thể là ngày hôm qua ngủ ngon, cho nên thanh có khí lực."

      Tiêu Diệu vẫn là lo lắng, lại lặp lại hỏi vài thứ, cuối cùng đều bị Dương Vân che lấp qua.

      Tiêu Diệu có gác điện thoại, nàng đêm nay khó gặp được chỗ an toàn có tang thi cũng có người, hơn nữa hai ngày nay nàng vội vàng hấp thu tinh hạch màu tím đào ra từ trong đầu tang thi tốc độ cấp ba, sau này lại cướp súng, đào vong, thẳng đến vừa rồi tới chỗ tránh nạn, thể xác và tinh thần của nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, nàng cần nhờ đến thanh của cha mẹ để tiếp thêm năng lượng.

      Hàn huyên hai phút, Dương Vân bỗng nhiên ngày hôm qua nhận được điện thoại của Tiêu Dương, nàng ra số điện thoại Tiêu Dương trước mắt sử dụng, bảo Tiêu Diệu đừng quên liên hệ nàng.

      Tiêu Diệu lại cùng cha mẹ hàn huyên hơn mười phút, sau đó nàng cúp máy, gọi cho Tiêu Dương, nhưng lâu lâu cũng có chuyển được. Tiêu Diệu cam lòng gọi lại, nàng lo lắng cho Tiêu Dương, khu khai phá phía Tây có tang thi, chuyện này cùng tỉnh H khắp nơi đều là tang thi đều có vẻ rất bình thường, từ lúc điện thoại của Tiêu Dương gọi được, nàng luôn luôn lo lắng.

      "Chi... Xèo xèo..." Sau khi liên tục gọi lại năm lần, điện thoại rốt cục được người bắt máy, trận thanh chói tai truyền đến, lòng Tiêu Diệu lập tức chìm xuống!

      "Alô! Alô! Tiêu Dương! Tiêu Dương! chuyện!" Tiêu Diệu hét lớn vào điện thoại, trong điện thoại truyền đến tạp gián đoạn, bỗng nhiên thanh mỏng manh truyền đến, thanh kia : "Nơi nơi đều là tang thi... Cứu ta... Cứu ta..."

      "Chị! Tiêu Dương, là chị sao? Sao vậy! Đến cùng là như thế nào?" Tiêu Diệu hô to, tạp trong điện thoại rất lớn, nàng nghe có phải là tiếng của Tiêu Dương hay , cả trái tim lại bởi vì câu cầu cứu kia mà sốt ruột đến cực điểm, điểm an bình vừa mới nhận được từ chỗ cha mẹ nháy mắt tan thành mây khói, nàng ngừng hô to : "Chị! Chị!"

      "Rống... Rống... Chi..." Lại là trận tạp , điện thoại bị cắt đứt, chỉ còn lại manh đô đô đô, Tiêu Diệu gọi lại hai lần, nhưng điện thoại lại vô pháp đả thông. Nàng bỗng nhiên hoảng loạn xoay quanh mặt đất, sau khi vòng vo hai vòng, nàng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nàng dùng tay phải nắm thành quyền ngừng xoa trán, hơn nửa ngày mới khôi phục suy xét, nhưng kết quả đạt được từ suy xét lại khiến nàng lạnh lẽo từ đầu đến chân.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 44
      *Bắt đầu từ chương này khu khai phá phía Tây được đổi lại thành khu khai phá Tây Bộ, đây là lỗi edit của ta, sr các nàng, mong các nàng thông cảm. Những chương trước ta từ từ sửa lại.

      Tây Bộ luân hãm ...

      Đây là lời Trần Hạo mười giờ đêm tìm được Tiêu Diệu ra.

      Lúc đó Tiêu Diệu vẫn còn lo âu, Trần Hạo tìm đến nàng, nàng liền hỏi Trần Hạo có biết tin tức Tây Bộ hay , kết quả Trần Hạo kinh ngạc lát mới : "Vừa mới thu được tin tức từ thủ đô, Tây Bộ bởi vì giữa trưa phóng xạ, toàn bộ hai tỉnh cạnh khu khai phá xảy ra đại biến dị, đến khi tin tức được truyền ra, nơi đó khống chế được, phỏng chừng tại tỉ lệ biến dị cùng tỉ lệ tử vong đạt tới 70% hoặc là cao hơn."

      cách khác, khu khai phá Tây Bộ cùng hai tỉnh bên cạnh bị tang thi chiếm lĩnh.

      Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng Tiêu Diệu vẫn ngây người.

      Địa phương nàng muốn tìm nơi nương tựa nhất bị luân hãm, càng trọng yếu hơn, thân nhân của nàng tại ở nơi đó.

      Đối với Tiêu Diệu mà , trừ bỏ cha mẹ, Tiêu Dương chính là người nàng thân cận nhất thế giới này. Cha của Tiêu Dương từ lúc Tiêu Dương còn rất qua đời vì tai nạn xe , sau này mẹ Tiêu Dương tái giá, liền đem Tiêu Dương chỉ mới có chín tuổi ném cho cha Tiêu Diệu, cho nên Tiêu Dương và Tiêu Diệu cùng nhau lớn lên, tuy rằng chênh lệch mấy tuổi, nhưng cảm tình so với thân tỷ muội càng thêm sâu đậm, có thể , các nàng là bằng hữu cùng tri kỷ tốt nhất...

      "Tiêu Diệu! Tiêu Diệu!" Trần Hạo đẩy đẩy bả vai Tiêu Diệu."Ta hỏi ngươi đấy!!"

      Tiêu Diệu ngẩng đầu, nàng vô pháp tập trung, trong lòng tràn đầy hình ảnh của Tiêu Dương, nhất thời vô pháp từ trong lo lắng tỉnh lại, nàng miễn cưỡng tập trung tinh thần hỏi: "Ngươi vừa rồi cái gì?"

      Trần Hạo lặp lại lần lời vừa mới : "Quân khu thủ đô thương thảo chế định kế hoạch bồi dưỡng dị năng giả cao cấp, muốn tập hợp những dị năng giả ưu tú trong nước tạo thành đoàn đội, những dị năng giả được lãnh đạo tối cao trực tiếp chỉ huy, tuy rằng thụ quân hàm, nhưng cũng có thể hưởng đãi ngộ cao cấp, cha ta vừa vặn phụ trách phần kế hoạch này, ta cảm thấy thực lực của ngươi sai liền hướng đề cử ngươi, ngươi có hứng thú ?"

      Tiêu Diệu lắc đầu: "Ta có hứng thú, ta có chuyện rất trọng yếu phải làm, có thời gian, ngươi tìm người khác ."

      Trần Hạo giữ chặt nàng: "Ta đại khái biết ngươi muốn làm gì... Ngươi sốt ruột về nhà tìm cha mẹ ngươi, điểm này, nếu ngươi nguyện ý gia nhập kế hoạch bồi dưỡng dị năng giả, ta cảm thấy cha ta có thể giúp chút, tại tình huống trong nước ngươi cũng thấy đấy, quốc gia tại rất cần những nhân tài có lực lượng đặc thù như ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng tham gia, quân khu thủ đô có thể cung cấp cho ngươi hạn độ tài nguyên lớn nhất, đương nhiên vì miễn cho ngươi lo trước lo sau, bọn họ cũng nguyện ý phái xe thậm chí phái máy bay đem cha mẹ ngươi đón đến địa phương an toàn."

      "Bây giờ còn có địa phương an toàn sao?" Tiêu Diệu đột nhiên hỏi.

      Ngay cả khu khai phá Tây Bộ cũng bị luân hãm, mấy ngày trước nàng còn tưởng rằng Tiêu Dương sắp đến được địa phương an toàn nhất thế giới, tận dưới đáy lòng còn vì nàng mà cảm thấy may mắn, kết quả...

      "Vẫn phải có, trừ bỏ quân khu này, trong nước ít nhất còn có bốn quân khu là an toàn ..." Trần Hạo : "Tiêu Diệu, ngươi bắn súng rất chính xác, tốc độ chạy và tố chất tâm lý đều vượt qua người thường rất nhiều, cho tới bây giờ, ngươi là dị năng giả có thực lực mạnh nhất mà ta từng gặp qua, tại thế giới như vậy, ngươi có thể dùng năng lực đổi lấy rất nhiều thứ, ngươi chẳng lẽ nghĩ tới hảo hảo lợi dụng thực lực của chính mình sao?"

      Dựa vào thực lực để trao đổi, Tiêu Diệu đương nhiên có nghĩ tới, bất quá hết thảy đều phải đợi đến sau khi nàng tìm được cha mẹ, hơn nữa trải qua kiếp trước, nàng bao giờ nguyện ý tin tưởng người trong quân đội nữa. tại hồi tưởng lại, Vương tướng quân vừa mới bắt đầu cũng vâng lệnh quốc gia, cuối cùng sau khi đường thông nam bắc bị gián đoạn, liền tự lập thành vương, từ phó tư lệnh quân khu biến thành tướng quân căn cứ tỉnh, khi đó ở trong căn cứ thực hành cơ hồ chính là chế độ quân chủ, quyền lợi cùng dã tâm của can hệ gì tới quốc gia, hoàn toàn là tự mình bành trướng.

      Tiêu Diệu cảm thấy mình cho dù muốn bán mạng, cũng phải bán cho bản thân, quyết thể vì dã tâm của người khác mà đổ máu.

      Bất quá lời vừa rồi của Trần Hạo cũng nhắc nhở nàng, trước phóng xạ lần thứ ba, từ trường Trái Đất vẫn chưa thay đổi, lúc này máy bay vẫn có thể sử dụng được, nàng làm thị dân phổ thông chưa từng vọng tưởng qua sử dụng máy bay, thời xem ra là có chút hi vọng. Nàng dùng sức lắc lắc đầu vài cái, bắt buộc bản thân đem tâm tư vẫn còn đặt người Tiêu Dương thoát ra, trước mắt tình huống của Tiêu Dương vẫn còn là số, cha mẹ lại còn sống tốt, hơn nữa thời thời khắc khắc chờ nàng trở về.

      Nàng hỏi Trần Hạo: "Cha ngươi có năng lực thuyên chuyển máy bay?"

      Trần Hạo do dự chút, : "Trừ bỏ cao tầng thủ đô cùng mấy đại tư lệnh quân khu trong nước, tại ai có thể điều động máy bay, bất quá..." Trần Hạo tới đây đình trệ chút, suy nghĩ hơn nửa ngày mới giống như hạ quyết tâm tiếp: "Vài vị thủ trưởng sau khi phóng xạ phát sinh trước tiên mang theo người nhà tiến đến Tây Bộ, hôm nay Tây Bộ bị luân hãm, bên kia chút tin tức đều được truyền ra, thủ đô cũng có chút loạn... thời thế cục chính trị của quốc gia phát sinh biến hóa... Theo ta đoán, bằng chức quyền tước mắt của cha ta, lấy bồi dưỡng dị năng giả làm đại tiền đề, điều động cái máy bay hẳn là thành vấn đề, bất quá ta còn phải hỏi qua chút, chuyện này quá trọng yếu, ta làm chủ được."

      Tiêu Diệu gật đầu, trong lòng nghĩ nếu có thể thuyên chuyển máy bay đem cha mẹ tiếp đến bên người, nàng có thể tạm thời hy sinh. Trần Hạo gọi đến thủ đô, tin tức thu về lại khiến Tiêu Diệu thất vọng, cha của căn bản là coi trọng Tiêu Diệu. thẳng, vì cái loại dị năng giả như Tiêu Diệu, có khả năng gây chiến, nhiều nhất chỉ có thể phái chiếc xe đón cha mẹ nàng đến quân khu gần nhất, chuyện khác thương lượng, cho dù Trần Hạo lần nữa cường điệu rằng thực lực của Tiêu Diệu rất mạnh, cũng khiến cha của chuyển biến tâm ý.

      phen trắc trở như vậy, đẩy Tiêu Diệu từ hi vọng đến thất vọng, đồng thời cũng khiến nàng sâu ý thức được bản thân vô lực, có lẽ nàng mạnh hơn rất nhiều người, có lẽ nàng có thể từ trong ngàn vạn con tang thi vây quanh mà toàn thân trở ra, nhưng ở trước mặt những đại lão quân khu kia, nàng chút giá trị cũng có, đến tư cách thuyên chuyển cái phi cơ trực thăng đón cha mẹ cũng có... Nàng vẻ mặt mỏi mệt ghé vào giường, mãnh liệt khát vọng có được nhiều lực lượng, nhiều tài nguyên, nàng lại nghĩ tới Tiêu Dương, muốn khóc, nhưng giọt nước mắt cũng thể chảy nổi.

      Trong đêm hôm, nữ sinh tóc quăn kia bỗng nhiên chạy đến bên giường Tiêu Diệu, luôn luôn ngừng khóc, nàng thân nhân của nàng đều chết... Trận chiến ngày hôm qua tại thành phố K lại khiến nàng mất bằng hữu cuối cùng, nàng tại cái gì cũng đều có .

      Tiêu Diệu hỏi nàng: "Vậy ngươi còn muốn sống sót sao?"
      Nữ sinh tóc quăn : "Ta muốn sống, vô luận như thế nào cũng muốn sống sót." Những lời này làm xúc động trái tim Tiêu Diệu, nàng bỗng nhiên nhớ tới, so với rất nhiều người thường nàng có được nhiều lắm, nàng còn có thân nhân chờ nàng trở về, nàng có cao cấp kháng thể, cao cấp gian, thậm chí nàng có song hệ dị năng, càng trọng yếu hơn... Nàng so người khác có hơn cơ hội để bắt đầu lại.

      Nàng nên sa sút tinh thần.

      Sáng sớm ngày thứ hai, khi mặt trời vừa mọc, ánh mắt Tiêu Diệu lại tràn ngập dũng khí, hơn nữa so với khi vừa mới trọng sinh, trong ánh mắt nàng lại thêm ngập tràn những điều khác.
      Tiểu Lý Tử, Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45

      Khí lạnh buổi sáng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được.

      Nữ sinh tóc quăn cuộn mình ngủ bên mép giường, Tiêu Diệu tìm căn phòng có người, đem bản đồ cả nước trải mặt đất. Hướng dẫn GPS bởi vì phóng xạ cách nào dùng được, tại dùng bản đồ giấy ngược lại so với dùng bản đồ điện tử càng thêm thoải mái, nàng dùng bút đỏ vẽ lộ tuyến bản đồ, đây là lộ tuyến mới nhất nàng nghĩ ra được, vòng qua tỉnh S bên trái Tây Bộ, xuyên năm tỉnh lớn phía bắc Việt Nam, chính là đường về nhà nàng.

      Từ hôm nay trở , chuyện duy nhất mà nàng phải làm chính là chạy, hết thảy nỗ lực chạy về nhà.

      Ăn qua điểm tâm, về trong gian chuẩn bị vật tư khởi hành, lượng đồ ăn dùng trong ba ngày được nàng lấy ra từ trong gian cất vào ba lô, nước, sữa, bản đồ, thuốc trị ngoại thương, băng vải.

      Hai khẩu súng lục, khẩu giấu trong ba lô, khẩu còn lại mang theo bên hông, hộp đạn bỏ vào túi tiền tùy thân, còn có thanh mã tấu dùng dây lưng cột vào bên đùi, có vũ khí mới lấy được từ quân khu, rìu chữa cháy cùng dao chặt xương rốt cục cũng có thể xuất ngũ.

      lúc chuẩn bị, người bỗng nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Tiêu Diệu đột nhiên nhớ tới bản thân từ lúc bắt đầu trọng sinh vẫn chưa có tắm qua, trong gian thể tồn nước bẩn, nàng lại luôn luôn ở đường, ban ngày thanh lý chướng ngại vật, giết tang thi, buổi tối ở tại trong xe, ngẫu nhiên ở lại nhà dân, cũng bởi vì thời gian cấp bách hơn nữa xung quanh luôn có người, căn bản có thời gian lo lắng đến vấn đề vệ sinh cá nhân. Tuy rằng ngày hôm qua thay đổi quần áo, nhưng da vẫn thể tránh khỏi dính qua máu tang thi, còn có vết máu lưu lại sau khi bị thương, tại tận lực chú ý mới phát cảm giác dính dính khó chịu vô cùng.

      Nàng do dự vài giây, liền vào toilet, tìm vòi phun cùng cái chậu lớn trở lại gian đơn giản tắm rửa chút, nhớ lại đời trước, hệ thống cung cấp nước tự động có người bảo trì, sau phóng xạ đến hai tháng liền cúp nước. Sau này sinh vật trong nước biến dị, lấy nước ngọt trở thành công tác nguy hiểm hạng nhất, nước dùng để uống còn là vấn đề, tắm rửa lại càng là hy vọng xa vời, trong căn cứ có rất nhiều người năm cũng có cơ hội tắm lần, tuy rằng Tiêu Diệu có nước, nhưng nàng cũng luyến tiếc tùy tiện dùng, cho nên hoàn cảnh sinh hoạt bẩn hề hề sớm trở thành thói quen của nàng.

      Hai mươi phút sau, Tiêu Diệu mặc xong quần áo, gương mặt trắng nõn còn mang theo miệng vết thương vừa mới kết vảy, tóc ướt sũng, phía ngoài quân trang dài rộng là áo giáp chống đạn trộm được từ quân khu, chân mang quân ủng, cả người rực rỡ hẳn lên.

      Thời điểm soi gương nàng nhìn thấy phản quang đồng tử của bản thân lại trở thành màu vàng lục đan xen, cẩn thận nhìn là màu vàng, thoáng qua lại giống như lục sắc. Từ lần trước hấp thu khỏa tinh hạch màu lam tại tiền phương thành phố J, màu sắc phản quang đồng tử của nàng liền thuần khiết, khi cùng hành động với đội ngũ của Đường Kim Đống, nàng vốn định tìm cái mắt kính che đồng tử chút, kết quả phát ánh sáng vàng của đồng tử bản thân càng ngày càng nhạt, lục sắc ngược lại càng ngày càng đậm, hơn nữa phản quang đồng tử của người khác đều là hư ảnh, màu sắc đồng tử của nàng lại là thực chất, tựa hồ màu mắt của bản thân cũng bởi vì kháng thể phát sinh biến dị mà thay đổi.

      Tuy rằng biết loại thay đổi này đến cùng là tốt hay xấu, nhưng loại chuyện này tạm thời thể khảo chứng, nàng cũng chỉ có thể gác lại mặc kệ.

      Trải qua tra tấn hấp thụ tinh hạch cấp bốn ngày hôm kia, tại dị năng tốc độ của nàng lên tới cấp hai, gian có rộng hơn, diện tích hai mươi lăm mét vuông tạm thời cũng đủ để nàng gửi vật phẩm. Trong gian còn có viên tinh hạch màu đỏ, về sau tìm được cha mẹ, nàng tìm cơ hội thu thập càng nhiều tinh hạch, đến lúc đó nhờ có kháng thể cao cấp nhất, nàng hoàn toàn có thể nội trong nửa năm đem gian thăng tới cấp ba.

      Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Diệu mình rời khỏi khu dân cư.

      Tiếng súng từ bên ngoài truyền đến gián đoạn, đến cửa khu, Tiêu Diệu nhìn thấy phía xa có rất nhiều binh lính chạy, mấy chiếc xe thiết giáp rút lui khỏi khu dân cư, chạy về phía đại môn quân khu, tựa hồ như có đại hành động gì đó.

      Xe quân đội nguyên bản thủ trước cửa khu dân cư thời chỉ còn lại có chiếc, ba gã binh lính cầm súng, vẻ mặt khẩn trương quần tra chung quanh, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là trông coi khu cách ly người bị trọng thương này, còn phải phụ trách an toàn cho cư dân trong các tòa nhà phụ cận.

      "Đứng lại! được nhúc nhích!" gã binh lính hô to với Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu lên phía trước: "Ta ngày hôm qua thông báo với thượng cấp của các ngươi, ta chỉ lưu lại nơi này ngày, tại muốn ."

      Binh lính phải là người trông coi đêm qua, chút khách khí với Tiêu Diệu: "Chờ đó, tại quân khu có hành động, có thời gian đưa ngươi ra ngoài, ngươi về trước chờ thông tri!"

      Tiêu Diệu nhăn mày, nàng phát binh lính này mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương.

      "Tiêu Diệu!" Thanh của Trần Hạo vang lên từ phía sau, Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn đến Trần Hạo cùng Tráng Tử đều mặc quân trang, hơn mười người chiến sĩ theo phía sau, xem ra là chuẩn bị ra ngoài.

      " muốn tìm ngươi." Trần Hạo , đem Tiêu Diệu kéo lên xe quân đội, từ trong bao màng theo bên người lấy ra mấy tờ giấy: "Ngươi ký lên đây chút."

      "Là cái gì?" Tiêu Diệu tò mò cầm lấy giấy, nhìn vài lần có chút dở khóc dở cười : "Hiệp nghị giữ bí mật? Ngươi cảm thấy thứ này hữu dụng sao? Tảng đá đó nằm bừa bãi... Ngươi cho là ký tờ hiệp nghị có thể giấu diếm nó để người khác biết?"

      Trần Hạo lắc đầu: "Ta cũng có biện pháp nào khác, đây là vừa mới đóng dấu xuất ra , người sống sót đến từ phương bắc đều phải ký, người sống sót khác đều phải ở lại căn cứ này, muốn bảo thủ bí mật cũng khó, chỉ là ngươi..."

      "Cho dù ta ký cũng thể cam đoan ta ra ngoài, nếu ta , các ngươi chẳng lẽ có thể giết người diệt khẩu?"

      "Ha ha..." Trần Hạo cười : "Ngươi nghĩ quốc gia là xã hội đen sao? Đây cũng là vì có biện pháp nào khác, tảng đá đó có chung nhịp thở với biến dị của tang thi, càng ít người biết càng tốt, trước mắt người sống sót đến từ phương bắc chỉ có đến hai mươi người, ngươi là trường hợp khó khăn nhất, chỉ khi ngươi ký hợp đồng, chúng ta mới có lý do để ngươi rời ."

      "Thực nhàm chán." Tiêu Diệu thầm dùng bút viết lên giấy tên của bản thân, số chứng minh nhân dân cùng địa chỉ nhà, tâm tư vòng vo chút, nàng còn cố ý viết sai số chứng minh nhân dân và địa chỉ nhà.

      "Các ngươi là muốn tham gia hành động gì sao?" Sau khi Trần Hạo thu hồi hợp đồng, Tiêu Diệu hỏi.

      Trần Hạo ở bên tai nàng giọng : "Ngươi đem khối đá màu đỏ mấy ngày hôm trước thu được giao cho ta, ta liền cho ngươi!"

      Tiêu Diệu lạnh mặt: "Khối đá đó ném rồi!"

      "Ha ha." Trần Hạo cười vài tiếng, : "Nếu ngươi đồng ý tham gia tổ dị năng, có số việc ta cũng tiện cho ngươi biết, ngươi lại chờ thêm nửa giờ, đợi đội trưởng phụ trách an toàn khu cư dân an bày người đưa ngươi ra ngoài."

      Tiêu Diệu gật gật đầu, nhìn Trần Hạo mang theo Tráng Tử cùng vài thủ hạ cùng với binh lính leo lên xe quân đội, nàng mơ hồ đoán được những người này phải thành phố K cướp lấy tảng đá màu đỏ. tại nhớ lại, đời trước Vương tướng quân tại căn cứ số bảy nhất định cũng che giấu phương diện này, trong căn cứ thủy chung có mấy phòng nghiên cứu bí mật, toàn bộ quá trình nghiên cứu đều được giữ bí mật, sau này vài lần phái người tấn công tỉnh H có lẽ cũng cùng tảng đá màu đỏ có liên quan.

      Trong thời gian chờ đợi nhân viên đến áp giải, Tiêu Diệu gọi điện thoại cho cha mẹ, nhân viên áp giải thủy chung đến, Tiêu Diệu lại ở trong khu dân cư cướp đoạt vật dụng. Lương thực của các hộ gia đình sớm bị người trong quân đội thu thập, nhưng rất nhiều đồ dùng hàng ngày, đồ điện tử, quần áo lại có người hỏi thăm, Tiêu Diệu đem ít vật tư tương lai có khả năng dùng đến, dưới tình huống tận lực làm cho người chú ý thu vào gian. Tủ lạnh, nồi cơm điện, nồi niêu xoong chảo, quần áo, giày dép, đèn pin, lò vi sóng, đồ dùng vệ sinh, đồ dùng hàng ngày, thậm chí còn có giường cùng chăn bông, về sau rối loạn, mấy thứ này rất nhanh đều cũ kỹ hư hao, có lẽ qua thêm năm rưỡi nữa muốn tìm cũng tìm thấy .

      8 giờ 50 phút, Tiêu Diệu rốt cục được người trong quân đội hộ tống ra ngoài, nhìn thấy phía trước đậu loạt xe thiết giáp dài, mấy trăm danh binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng chờ xuất phát.

      Người trong khu cách ly phía xa đều đứng trong lưới sắt nhìn ra bên ngoài, Tiêu Diệu gầy yếu đứng trong đám binh lính nhìn thập phần chói mắt. Bỗng nhiên có nam nhân mặc y phục bảo vệ màu xám đậm từ bên ngoài khu cách ly chạy đến, chạy đến bên người Tiêu Diệu, giọng hỏi: "Tiêu Diệu?"

      Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy trước mắt đứng người xa lạ đội mũ che hết nửa mặt, nàng đề phòng hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi làm sao mà biết tên của ta?"

      Nam nhân cẩn thận nhìn mặt Tiêu Diệu, : "Ta là Trịnh Khôn."

      Tiêu Diệu lúc này giật mình, khó trách nàng nhận ra, mấy ngày hôm trước thời điểm cứu Trịnh Khôn là lúc đêm tối, cả người đầy máu, Tiêu Diệu lúc đó cũng yên lòng, căn bản cẩn thận nhìn qua khuôn mặt Trịnh Khôn. thời che nửa mặt, Tiêu Diệu liền càng khó nhận ra .

      Bởi vì Ngô Hiểu Long mắng to đoàn người Trần Hạo trộm đồ trong trấn, Tiêu Diệu đối với hành vi cứu người của bàn thân có chút hối hận. Nàng tự nhận bản thân phải người tốt, thiện tâm cứu người cư nhiên lại là thứ vong ân phụ nghĩa, điều này làm trong lòng nàng thoải mái, cho nên ràng mặc kệ đem Trịnh Khôn ném lại trong nhà nhân, nghĩ tới sức sống của lại ương ngạnh như vậy, cư nhiên rất nhanh khôi phục lại, còn có đại bản chạy đến chỗ tránh nạn.

      "Dị năng của ngươi là năng lực khôi phục sao?" Tiêu Diệu hỏi.

      Trịnh Khôn lắc đầu: "Bây giờ còn thể khẳng định." Tiêu Diệu bỗng nhiên hỏi khiến có chút hiểu, vốn muốn cùng Tiêu Diệu bắt chuyện chút, nghĩ tới Tiêu Diệu hỏi xong vấn đề liền xoay người bước .

      "Này!" Trịnh Khôn vội vàng đuổi theo."Cám ơn cứu ta."

      Tiêu Diệu ân tiếng, leo lên xe việt dã.

      Trịnh Khôn chắn trước mặt xe việt dã, hỏi: " đâu?"

      "Về nhà."

      "Nhà ở Tây Nam có phải ?" Trịnh Khôn bỗng nhiên .

      Tiêu Diệu sửng sốt chút, nàng cũng nhớ bản thân từng cùng Trịnh Khôn qua nhà mình ở Tây Nam.

      " người chị họ tên là Tiêu Dương, đúng ?" Trịnh Khôn lại hỏi.

      Tiêu Diệu lại giật mình, nghe thấy Trịnh Khôn nhắc tới Tiêu Dương, trong lòng trận thoải mái, còn chưa kịp chuyện, Trịnh Khôn liền tiếp: "Ta và cùng đường, chúng ta cùng nhau thôi."

      Tiêu Diệu vội vàng lắc đầu, Trịnh Khôn lại : " cứu ta, ta lại nhận thức chị của , về tình về lý ta đều nên cùng , yên tâm, ta tuy rằng người có thương tích, nhưng cũng đủ sức bảo hộ ."

      Tiêu Diệu vẫn cự tuyệt, nàng cũng cần người khác bảo hộ, cùng người đồng hành lại phải tùy thời phòng bị người khác gia hại.

      Nàng phát động xe, Trịnh Khôn cũng được cho phép lên xe, tựa hồ cảm giác được Tiêu Diệu mất hứng, thấp giọng : "Tính theo Tiêu Dương, ta cũng coi như là ca ca của , nếu bị Tiêu Dương biết ta để cho nữ hài tử như ngàn dặm xa xôi mình tự về nhà, nàng nhất định mắng chết ta, chúng ta vẫn nên cùng nhau thôi."
      fujjko, Tiểu Lý TửTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46

      Nhân loại muốn thành lập thế giới an toàn ổn định có lẽ phải mất mấy trăm năm, hơn ngàn năm, nhưng nếu muốn hủy diệt thế giới, chỉ cần mấy chục ngày.

      Ngày 12 tháng 1 năm 2013, tại khu khai phá Tây Bộ.

      Sắc trời u, gió tây bắc rét lạnh cuốn theo cát bụi bay ngập mỗi góc ngã tư đường, mấy chục con tang thi màu đỏ sậm du đãng phía góc đường, quần áo người chúng nó rách mướp, có chỗ là bị xé rách, có chỗ là vì xương cốt và cơ bắp biến hình mà đứt đoạn.

      Khuôn mặt của đám tang thi này còn nhìn ra bộ dáng nhân loại, cái trán lồi ra, làn da dưới hàm hoàn toàn bong tróc, bộ mặt có da bao phủ lộ ra màu đỏ sậm, trong đỏ lại hòa lẫn lục sắc, từng giọt chất lỏng màu đen pha đỏ ngừng chảy ra từ trong cái miệng hình trứng vĩ đại của chúng nó, giờ phút này, thay vì gọi chúng nó là tang thi, bằng trực tiếp gọi là quái vật, quái vật màu đỏ ngừng máu.

      Phóng xạ lần thứ ba qua , lúc này thế giới triệt để mất tất cả các quy tắc, trong đống kiến trúc đổ nát hình thành nên ngã tư đường cũng nhìn thấy được bóng dáng nhân loại.

      Tại phía ngoài siêu thị nằm ngay chỗ rẽ ngã tư đường truyền đến trận thanh , nữ nhân xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi cẩn thận mở ra cửa sổ siêu thị , dọc theo cửa sổ vào. Nàng tay chân lanh lẹ tìm kiếm giá hàng siêu thị, đáng tiếc nơi này sớm bị người sống sót khác càn quét qua vô số lần, thứ có thể ăn còn thừa lại bao nhiêu. Nữ nhân mím môi, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới loạt giá hàng đổ mặt đất lộ ra mấy túi mì ăn liền, nàng vội vàng xông lên trước đem đống mì ăn liền bị đập vụn này nhặt lên nhét vào trong ba lô.

      "Tiêu Dương! Động tác nhanh chút! Có hai con tang thi cao cấp tới!" Nữ nhân tóc ngắn canh gác bên cạnh cửa sổ siêu thị giọng kêu.

      Tiêu Dương động tác nhanh nhẹn đẩy ra giá hàng, nhìn thấy phía dưới giá hàng đè nặng đống bịch xốp đóng gói màu sắc rực rỡ, có sữa hộp, còn có chút xúc xích, nàng nhanh chóng đem đống đồ ăn này nhét vào trong ba lô, quay người phóng qua cửa sổ. Vừa nhảy ra cửa sổ, nàng liền nhìn thấy đối diện có hai con tang thi tốc độ cánh tay to dài chạy tới, nàng vội vã từ sau lưng rút ra thanh thép dài bén nhọn, nữ nhân tóc ngắn cũng lấy xuống cung nỏ đeo sau lưng.

      "Có tìm được đồ ăn ?"

      "Tìm được chút, đủ để mọi người ăn ba ngày."

      "Tốt lắm! Ngươi trước !" Nữ nhân tóc ngắn , nàng lấy ra mũi tên từ trong túi đeo bên chân khoát lên dây cung.

      "Chính ngươi cẩn thận!" Tiêu Dương lưng mang đồ ăn chạy về phía trước.

      mũi tên bắn ra, bị tang thi tốc độ phía trước tránh thoát, nữ nhân tóc ngắn vừa lui về phía sau vừa thấp giọng mắng, mấy con tang thi này càng ngày càng khó đối phó... Bỗng nhiên tiếng nổ vang lên, con tang thi lực lượng lao ra từ vách tường bên cạnh nữ nhân tóc ngắn, nửa vách tường bụi bặm đè xuống vai nữ nhân tóc ngắn, đầu của nàng bị khối gạch đập đổ máu, mùi máu tươi truyền ra, chỉ thoáng sau tang thi đu đãng tại ngã tư đường bỗng trở nên táo bạo, mùi máu tươi mới đối với khứu giác càng ngày càng thính của đám tang thi có lực hấp dẫn cường đại, chúng nó thét chói tai đánh về phía nữ nhân tóc ngắn thân nơi góc đường.

      "Mau đứng lên!" Tiêu Dương chạy đến túm lấy cánh tay nữ nhân kéo nàng đứng dậy, bàn tay đỡ lấy vai của nàng nhảy đến bên cạnh chiếc ô tô đậu bất động, nữ nhân tóc ngắn lại tiếp thêm cung tên, bắn chết con tang thi lực lượng nhào tới chính diện.

      "Ngươi chạy mau, mặc kệ ta! đầu ta có máu, đám tang thi này nhất định đuổi theo tha, ngươi đem đồ ăn mang về cho bọn , tự ta nghĩ biện pháp thoát thân, sau đó tìm các ngươi hội hợp!" Nữ nhân tóc ngắn hô.

      Tiêu Dương gật gật đầu, cấp tốc chạy ra phía ngoài thành.


      Cùng lúc, tại cây cầu cách đó ba trăm mét.

      Hơn mười chiếc ô tô bị đụng hỏng phân bố giữa đường cái, trong đống ô tô có gần năm mươi con tang thi.

      Bởi vì đám tang thi này đa số đều trải qua tai nạn xe cộ, rất nhiều con bị đứt tay thiếu chân, có con tang thi thậm chí bị cán đứt hai chân, nó kéo theo ruột cùng thịt vụn đọng lại dưới thân phủ phục mặt đất, theo tiếng động cơ bò về phía xe của Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu bất đắc dĩ dừng xe lại, mang theo thanh mã tấu sắc bén mở cửa xe, vài ngày nay cứ được mấy km đều gặp phải loại phiền toái này, thời gian mỗi ngày dùng để thanh lý chướng ngại vật cùng tang thi còn dài hơn so với thời gian đường.

      "Rống... Rống..." Chân của nàng vừa đáp xuống mặt đường, tang thi phía trước liền hưng phấn thét lên.

      chiếc xe Jeep màu lục dừng lại phía sau Tiêu Diệu.

      Trịnh Khôn từ xe Jeep nhảy xuống, mang theo cây gậy sắt che trước mặt Tiêu Diệu, tang thi phủ phục mặt đất nháy mắt bị đánh vỡ đầu.

      " lui ra phía sau, để ta xử lý bọn chúng!" Trịnh Khôn vừa đánh tang thi vừa .

      Tiêu Diệu nhăn mày: "Ngươi thế nào lại cùng đến, ta ngày hôm qua phải cần ngươi theo ta sao?"

      "Ta với cùng đường, cũng tính là cố ý theo ."

      Đồng hành mười ngày, đây là lần thứ hai Tiêu Diệu chủ động chuyện cùng Trịnh Khôn.

      Mười ngày trước, Tiêu Diệu cự tuyệt cùng Trịnh Khôn đồng hành, Trịnh Khôn lại tìm chiếc xe khác theo sau xe của nàng, mỗi lần gặp phải trở trại tang thi, xông lên trước, tuy rằng giúp được ít việc, nhưng cũng cấp cho Tiêu Diệu thêm rất nhiều phiền nhiễu.

      Bởi vì có Trịnh Khôn, Tiêu Diệu vô pháp tại thời điểm đánh quái tùy thời trốn vào gian, lúc gặp được chướng ngại vật ô tô thể thông qua cũng thể đem xe cất vào gian bộ, thời điểm ở phương bắc, vì để bại lộ gian, nàng cũng dám lái chiếc xe máy trượt tuyết được cải tạo.

      Bất quá mười ngày qua ở chung vẫn là khiến Tiêu Diệu đối với Trịnh Khôn có điểm hiểu biết, nàng phát thể xem Trịnh Khôn là người xấu, nhưng cũng thể tính là người tốt. thích bảo hộ nữ nhân cùng kẻ yếu, đối nam nhân cùng người có lực lượng lại rất lãnh khốc.

      Tiêu Diệu phóng qua bên cạnh Trịnh Khôn, chui vào trong khe hở giữa phế tích tai nạn xe cộ, hai con tang thi thiếu bên cánh tay nhào về phía nàng, nàng dùng chân đạp ngã con, đạp lên thân thể của nó nhảy lên đỉnh chiếc xe phía trước. Nàng đứng rất cao, thời điểm hành động cũng phát ra thanh rất lớn, tang thi phụ cận lập tức bị nàng hấp dẫn, ào ào hướng nàng đánh tới, nàng vung mã tấu, chém xuống đầu con tang thi đối diện.

      Trịnh Khôn cau mày nhìn Tiêu Diệu, đẩy ra mấy con tang thi bên cạnh chạy tới phía trước, vung gậy sắt đập mạnh tang thi vây xung quanh Tiêu Diệu.

      Thân thể thoạt nhìn tính là cường tráng, nhưng khí lực , nửa thân của tang thi giống như dưa hấu bị đánh phun óc tung tóe, đất rất nhanh xếp chồng mảnh thi thể bị đập nát đầu, quần của Trịnh Khôn cũng bị bắn dính rất nhiều máu đen. Tiêu Diệu nhìn lực đạo Trịnh Khôn huy động gậy sắt tổng cảm thấy hẳn là dị năng giả lực lượng, bởi vì lần trước thời điểm băng bó miệng vết thương cho , tốc độ khôi phục vết thương của so ra kém xa dị năng giả cường hóa làn da Tôn .

      Trịnh Khôn đột nhiên hỏi: "Ta nhớ ta từng làm chuyện có lỗi với , vì sao ánh mắt nhìn ta lại giống như nhìn tội phạm?"

      Tiêu Diệu sửng sốt chút, có chút khắc nghiệt : "Bởi vì chuyện trấn Hoài Vũ, ngươi ngươi muốn báo đáp ta, bảo hộ ta, nhưng ta lại hoài nghi phương thức báo đáp ân cứu mạng của ngươi."

      Nàng tại tâm tình tốt, từ giờ trước liền bắt đầu bất an khó hiểu... Tâm tình phiền chán khiến nàng tự giác nhiều lời.

      Trịnh Khôn nghe được lời của Tiêu Diệu lại trầm mặc, tang thi bốn phía rốt cục giết sạch, Trịnh Khôn bỗng nhiên dùng bàn tay vuốt trán bản thân, trán của thủy chung được mũ che kín, chiếc cằm thon lộ ra khiến thoạt nhìn văn nhược. : "Ta thừa nhận ta phải là người tốt, vì sống sót ta cũng làm qua chuyện xấu... Bất quá phải tin tưởng, ta hại , cứu mạng của ta, ta cũng lấy mạng trả lại ."

      "..."

      "Người trấn Hoài Vũ cũng cứu mạng của ngươi, ngươi báo đáp bọn họ thế nào?"

      Trịnh Khôn : "Chuyện ở trấn Hoài Vũ giống như nghĩ đâu, chuyện này có chút phức tạp, tóm lại ta thua thiệt bọn họ, nhưng ta quả thiếu , mặc kệ thấy ta thế nào, ta cũng bỏ rơi ."

      Trịnh Khôn xong liền im lặng thanh lý chướng ngại vật đường, chính giữa đường có hơn mười chiếc xe bị đâm cháy hơn phân nửa, Trịnh Khôn đành phải đẩy chúng sang bên cạnh, miễn cưỡng mở ra đoạn đường trống.

      Tiêu Diệu lên xe, cho xe chạy qua.

      Vì để có thể mau chóng về nhà, nàng thường xuyên điều chỉnh lộ tuyến, có đôi khi đường cao tốc, có đôi khi đường , ngẫu nhiên còn xuyên qua nông thôn.

      Trải qua lần phóng xạ thứ ba, mạng lưới thông tin liên lạc triệt để bị chặt đứt, ngay cả điện thoại cố định cũng thể gọi được, nghĩ đến mười ngày nay thể cùng người nhà liên lạc, đáy lòng nàng càng cảm thấy phiền chán.


      Ngay lúc Tiêu Diệu cho xe chạy xuống cầu, Tiêu Dương rốt cục cũng chạy thoát khỏi quảng trường thành phố. Đây là thành phố mới xây dựng, kiến trúc mới tinh, quy hoạch hợp lý, nhưng tại nội ngoại thành vẫn còn có rất nhiều công trình kiến trúc chưa hoàn thành, xuyên qua đám tang thi du đãng rời khỏi công trường phế tích, Tiêu Dương nhìn thấy chiếc xe cũ kỹ đậu tại ruộng đất phía xa... Đó chính là đích đến của nàng.

      "Tiêu Dương! Tiêu Dương!" Hai đứa choai choai xe hưng phấn kêu lên.

      "Lộ Khả đâu?" người trung niên dáng người cường tráng nhưng đùi cột băng vải từ trong xe ra hỏi Tiêu Dương.

      "Chúng ta phân công nhau chạy!"

      "Phân công nhau chạy? Ngươi đem nàng bỏ lại còn bản thân trốn trở về sao?" Trung niên nhân lập tức kêu lên.

      "Nàng là dị năng giả lực lượng, ta theo bên người nàng ngược lại càng thêm trói buộc, cho nên bản thân ta chạy về trước, Lí Tuấn Nghĩa, đừng dùng loại khẩu khí này chuyện với ta, ta nể mặt Lộ Khả mới giúp các ngươi tìm đồ ăn, ngươi còn như vậy, đừng trách ta trở mặt!"

      Tiêu Dương chuyện, nhưng biểu cảm mặt cũng nghiêm khắc, nàng giống với Tiêu Diệu, Tiêu Diệu do trải qua thống khổ kiếp trước mới biến lạnh lùng, nhưng nàng là trời sinh tính tình lạnh bạc, loại cá tính lạnh bạc này sau mạt thế càng hiển lộ thể nghi ngờ. Nàng cùng những người trước mắt này quen biết, nếu phải là Lộ Khả cứu nàng mạng, nàng mới đem đồ ăn tân tân khổ khổ cướp về được phân cho những người này.

      Sắc mặt của trung niên nhân có thương tích đùi càng thêm khó coi: "Cái gì dị năng lực lượng, dị năng tốc độ, tất cả đều là hưu vượn, ngươi nhanh tìm Lộ Khả trở về, nếu nàng chết, ta cũng để ngươi sống yên ổn!"

      Tiêu Dương đem ba lô phía sau ném xuống đất, mang theo vũ khí quay người tìm Lộ Khả, nàng cũng hi vọng Lộ Khả gặp chuyện, mười ngày trước, nếu phải Lộ Khả kéo nàng phen, nàng cũng sống được đến tại.

      Khi đó nàng vừa mới tới Tây Bộ được hai ngày, tuy rằng bởi vì được Tiêu Diệu nhắc nhở, nàng đối với phóng xạ có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng lại tuyệt nghĩ tới, tràng phóng xạ kia khiến mọi người bên cạnh biến thành tang thi, nàng bị tang thi biến dị vây trong phòng, là Lộ Khả đem nàng cứu ra.

      Nàng tuy rằng thiện lương, nhưng cũng quên ân cứu mạng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :