1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận Thế Ca - Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt (63) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 37

      Vì để có thể thuận lợi đến tỉnh, Tiêu Diệu cùng Trần Hạo tạm thời đạt thành đồng minh.

      Bất quá thời gian hành động bị nàng kéo chậm lại ngày, nàng cần ngày đêm để hấp thu tinh hạch.

      Trần Hạo tìm được dị năng giả tốc độ nào khác để thay thế, đành phải đáp ứng nàng.

      Buổi sáng 9 giờ 30 phút, ngày 1 tháng 1 năm 2013, quốc lộ đến thành phố K tỉnh H.

      Tại tòa nhà chung cư bảy tầng cũ kỹ, vách tường bên ngoài phủ đầy rêu xanh, tầng cao nhất dường như bị cái gì tàn phá đến, toàn bộ sụp đổ, cửa sổ thủy tinh của mấy hộ lầu giữa sớm vỡ nát, tường cháy đen, khung cửa sổ biến hình vặn vẹo, vết nứt dài bắt đầu từ tầng hai trực tiếp xuyên thấu đến tầng năm. Nơi tương giao giữa tầng bốn và tầng năm tại mảnh phế tích, tảng đá màu đỏ vĩ đại lẳng lặng nằm đó, nó tản ra hồng quang mà mắt thường có thể thấy được, dưới băng thiên tuyết địa càng khiến người ta hoàn toàn vô pháp bỏ qua tồn tại của nó.

      Tiêu Diệu từ trong xe buýt dùng kính viễn vọng quan sát tảng đá này, nàng nhìn lâu, lại đem ống kính viễn vọng di chuyển xuống phía dưới, thấy được mảnh đen đầy tang thi, giống như con kiến mặt đất, con liền con, con kề bên con, đem tòa nhà chung cư vây chật như nêm cối. Mặt của đám tang thi toàn bộ ngẩng lên, phảng phất như những tín đồ thành kính đắm mình dưới thánh quang.

      "Nơi đó có ít nhất năm vạn con tang thi... Quốc lộ bị chúng nó chặn lại hơn phân nửa." Trần Hạo đứng bên cạnh Tiêu Diệu, có chút buồn bực .

      Tiêu Diệu ân tiếng, đem kính viễn vọng trả lại cho Trần Hạo, nhảy xuống xe buýt, cưỡi lên chiếc xe máy. " thôi, bắt đầu hành động!"

      Xe máy khởi động, gào thét chạy .

      Trần Hạo thấy Tiêu Diệu xa, ánh mắt tỏa sáng quay đầu lại chỉ huy mọi người phía sau. phút sau, xe buýt khởi động, xe Hummer thiếu kính chắn gió cũng theo, Trần Hạo ngồi chiếc xe máy cuối cùng, ngồi phía sau là nữ nhân xinh đẹp dáng người cao gầy kia, nhiệm vụ của bọn họ là sau khi xe máy của Tiêu Diệu cùng xe buýt của Tráng Tử dẫn dụ đám tang thi ở gần quân khu rời , vọt vào bên trong lấy súng máy cùng đạn dược.

      Tiêu Diệu chạy xe máy rất nhanh, trong tầm mắt nơi nơi đều là tuyết, dần tiếp cận nội thành, bóng dáng tang thi liền xuất , quân khu nằm ở phía bắc trung tâm thành thị, cách đám tang thi bị tảng đá màu đỏ hấp dẫn quá xa. Tang thi ở đây cũng đều ngửa đầu hướng về phía tảng đá, chẳng qua số lượng nhiều bằng tang thi tự tập xung quanh tảng đá màu đỏ kia.

      Thành phố K chỉ là thành thị , dân cư chưa tới ba mươi vạn, Tiêu Diệu tin tưởng trong thành phố này nhất định còn có người sống sót, nhưng bọn họ có lẽ trốn ở góc nào đó, có lẽ ở phía dưới quầy bán hàng, có lẽ ở trong ngăn tủ văn phòng, có lẽ khóa chặt cửa trốn ở trong nhà, tóm lại bọn họ xuất đường, cho nên trước mắt Tiêu Diệu có thể thấy cũng chỉ có tang thi.

      Tiếng xe máy gầm rú giống như viên đá ném vào mặt nước yên tĩnh, đám tang thi bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, tang thi dũng mãnh lao ra từ khắp nơi dần dần tụ tập. Mấy trăm con tang thi tru lên chặn lại mặt đường, Tiêu Diệu điều khiển xe máy né tránh, tránh thoát liền đâm thẳng, chèn qua! Nàng mặc quần áo rất dày, nhưng vẫn thể tránh khỏi bị tang thi cào thương. con tang thi nhi đồng cấp độ tiến hóa khá cao bỗng nhiên nhảy lên, ở má Tiêu Diệu cào ra đường vết thương, Tiêu Diệu cũng nhàn rỗi để ý tới nó.

      Địa phương cách tảng đá màu đỏ gần nhất lại có mấy con tang thi tiến hóa ra dị năng, chúng nó nghe được tạp của xe máy, tru lên đẩy ra tang thi bên cạnh, từ bên trong thi đàn lao ra ngoài. Tang thi trước cửa quân khu cũng bị Tiêu Diệu hấp dẫn, bắt đầu chạy đuổi theo xe máy của Tiêu Diệu, số lượng dần dần đột phá mấy trăm ngàn con.

      May mắn đa phần tang thi tiến hóa ra dị năng tại thành phố K hai ngày trước bị đám người Trần Hạo dẫn giết chết. Hai con tang thi lợi hại nhất ngày hôm qua cũng bị Tiêu Diệu bắn vỡ đầu, còn thừa lại tuy rằng so với tang thi các tỉnh khác tiến hóa nhanh hơn, nhưng cũng đến trình độ nghịch thiên, chúng nó tại cũng chỉ là so với tang thi tỉnh khác khí lực lớn hơn chút, lại càng thêm linh hoạt mà thôi.

      "Rống..." Càng ngày càng nhiều tang thi chắn ở phía trước xe máy, mấy con tang thi dị năng cũng sắp phá tan thi đàn. Trong lúc đó Tiêu Diệu bỗng nhiên chạy xe hướng về phía mấy tòa kiến trúc, cưỡi xe máy trực tiếp vọt vào gian của bản thân.

      Tang thi đầy đất nhất thời mất mục tiêu công kích, chúng nó tại chỗ thét lên vài tiếng lại lâm vào trạng thái du đãng, tang thi tiến hóa phản hồi đường cũ, trở lại nơi tảng đá màu đỏ phát ra phóng xạ.

      Tráng Tử lái xe buýt rất nhanh chạy đến gần quân khu, hơn phân nửa tang thi bị Tiêu Diệu dụ tới phía trước, còn lại cũng bị xe buýt của Tráng Tử dẫn .

      thanh niên làn da ngăm đen đứng nóc xe buýt đối với xe Hummer phía xa làm ra thủ thế.

      Đường xá tại thành phố K chẳng phải bình bình thẳng tắp, cho nên tầm nhìn cũng tốt, Tráng Tử lái xe bỗng nhiên kinh hãi hô to tiếng, vội vàng đổi tay lái định quay đầu xe, nhìn thấy đường phía trước là biển tang thi đông nghìn nghịt, đó đều là tang thi vừa rồi bị Tiêu Diệu dụ .

      Trần Hạo giao cho Tiêu Diệu nhiệm vụ là tận lực dẫn dụ tang thi chạy , dẫn càng nhiều càng tốt, đem tang thi dẫn càng xa càng tốt, chờ bọn thu thập tốt súng ống trong quân khu lại đến tiếp ứng nàng.

      Tiêu Diệu làm tốt nửa phần trước, nhưng có làm được nửa phần sau.

      Sau khi nàng tiến vào gian lập tức nhảy xuống xe máy, cầm vũ khí từ trong gian vọt ra, bên cạnh là khu dân cư, cách đó xa chính là đại quân tang thi, sau khi chúng nó phát ra Tiêu Diệu lại lao đến.

      Tiêu Diệu mặc kệ đám tang thi phía sau, nàng căn cứ theo bản đồ Trần Hạo vẽ ra tìm được đường đến quân khu, thẳng hướng qua. Thành phố này đối với nàng mà hoàn toàn xa lạ, thu thập vũ khí cùng vật tư cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của nàng. Mục tiêu duy nhất của nàng sau khi trọng sinh chính là tìm được cha mẹ, hảo hảo bảo hộ bọn họ, nhưng đường tới, nàng phát có rất nhiều việc cũng thể diễn ra theo ý nàng, tựa như trước mắt, vì tìm được vũ khí, nàng thể lấy sinh mệnh ra mạo hiểm.

      Tiêu Diệu cấp tốc từ trong khu dân cư rêu hoá chạy ra, xuyên qua mảnh kiến trúc hai bên ngã tư đường, đến tường ngoài quân khu. Hàng rào điện bên ngoài còn điện lực cung ứng, Tiêu Diệu từ ngoài tường nhảy vào, vài phút sau, Trần Hạo cũng lái xe tiếp cận cửa lớn quân khu.

      Trần Hạo xuất thân từ gia đình quân nhân, tự nhiên biết vị trí kho súng ống đạn dược, nhưng lúc hao hết khí lực giết chết tang thi lưu lại quân khu, đến kho vũ khí, lại phát cửa kho sớm bị người mở ra... Vũ khí trong kho mảnh tán loạn, trong ngăn tủ chỉ còn lại rải rác vài khẩu súng cùng ít vũ khí cảnh giới.

      Trần Hạo tỉnh táo xem xét chung quanh, nhưng trừ bỏ khối thi thể tang thi nằm đất, cũng phát thêm được gì khác. uể oải cầm lấy mấy khẩu súng, lại ở bên cạnh tìm được vài hộp đạn, nữ nhân xinh đẹp cùng mở ra gian đem vũ khí cảnh giới thu vào. Đây cũng là nguyên nhân nàng cùng Trần Hạo, nàng là dị năng giả gian.

      Hai người tìm tòi hồi lại phát thêm vài món rải rác ở trong góc, thanh động cơ ô tô từ bên ngoài truyền đến, Trần Hạo liền chạy ra, lại chỉ nhìn thấy tuyết trắng cùng thi thể tang thi.

      Tác giả có chuyện muốn : o(>﹏<)o viết vội vã, có vài chỗ tốt thỉnh thông cảm ~
      Súng ống gì đó, thể viết , nếu nhất định lòi ra~~ ôm mặt xấu hổ chạy •

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38

      Trần Hạo vừa mới chuẩn bị tìm, chợt nghe thấy tiếng la táo bạo của Tráng Tử từ phía xa truyền đến: "Chạy mau! ! ! Nhanh xuống xe, xuống xe! ! Phía trước thể chạy tiếp! !"

      Trần Hạo vội vàng cầm theo súng chạy ra đại viện quân khu, nhìn thấy Phương Triệu Vũ lái xe Hummer chạy đến, hô to qua cửa sổ: "Xe buýt bị kẹt ở bên kia ! lấy được súng rồi sao!"

      "Lấy được! ! Bất quá trước đó có người tới, chỉ còn lại có mấy khẩu súng tự động! !"

      "Lên xe! Chúng ta mau chạy ! !" Phương Triệu Vũ hô to, quay đầu nhìn xe buýt phía xa lập tức bị tang thi bao vây, mắng câu thô tục, khởi động xe Hummer chạy trước.

      Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Tráng Tử vừa mới từ xe buýt nhảy xuống, do dự giây, vẫn là chạy về phía xe buýt. tại có sáu khẩu súng tự động, ước chừng bắn được hai ngàn phát. Muốn lao ra khỏi bầy tang thi tụ tập gần tảng đá màu đỏ, phải có người thủ vững phía sau, người tại trấn Hoài Vũ thể sử dụng, nếu để Tráng Tử chết rất đáng tiếc.

      Tráng Tử nghĩ tới Trần Hạo quay lại cứu , mặt bởi vì kích động biến đỏ bừng! Trần Hạo ném khẩu súng tới tay Tráng Tử: "Ngươi từng làm lính, chắc là biết dùng súng tự động chứ?"

      "Biết!" Tráng Tử cước đá văng con tang thi phía trước, tay tiếp nhận khẩu súng Trần Hạo đưa qua, kiểm tra bảo vệ cò súng cùng băng đạn chút. "Chưa từng dùng qua loại súng kiểu mới này!"

      "Đều giống nhau!" Trần Hạo hồi đáp, nổ súng bắn chết con tang thi lao tới.

      "Đều xuống xe, nhanh xuống xe! !" Tráng Tử hô to với vài người trong xe.

      Bởi vì hành động nguy hiểm, những người có sức chiến đấu đều ở lại ngoài thành, tại xe chỉ có ba nam nhân nữ nhân, thanh niên da ngăm đen ngày hôm qua ở cùng nữ sinh tóc quăn cũng có mặt trong xe, với Trần Hạo: "Cũng cho ta khẩu súng ."

      Trần Hạo quay đầu : "Ngươi biết bắn súng sao? Đừng lãng phí đạn! ! Ra phía sau ! !"

      Thanh niên đành phải cầm gậy sắt vọt tới phía sau, lúc này tang thi vây đầy sau xe buýt, Tráng Tử vừa hô to vừa lui về phía sau.

      viên đạn biết từ nơi nào tới, chuẩn xác bắn trúng bình xăng xe buýt. Xe buýt nổ mạnh tiếng, xung lực vĩ đại cùng ngọn lửa đem đám tang thi đánh văng ra bốn phía, mấy con tang thi trong chớp mắt liền biến thành hỏa thi... Đám người Trần Hạo cũng bị dòng khí sinh ra từ vụ nổ đẩy ngã sấp về phía trước.

      "Kháo! Kháo!" Tráng tử vừa mắng vừa từ tuyết đứng lên, quay đầu nhìn thấy phần lớn tang thi phía sau đều bị xe buýt bốc cháy chặn lại. Nữ nhân có gian dị năng cưỡi xe máy chạy đến tiếp ứng Trần Hạo. Trần Hạo leo lên xe, ở phía trước mở đường, Tráng Tử cầm súng đoạn hậu, vài người có súng giơ gậy sắt, ống tuýp ở giữa.

      Tráng tử bỗng nhiên hô tiếng: "Nha đầu dẫn quái kia làm sao bây giờ?" là Tiêu Diệu.

      Trần Hạo cảm thấy Tiêu Diệu nhất định chết, phía trước nhiều tang thi như vậy, nàng lại là người dẫn quái, ngay cả xe của Tráng Tử cũng bị chặn lại, xe máy của nàng nhất định thể lao ra, cho dù nàng có dị năng tốc độ cũng vô pháp chạy thoát khỏi bầy tang thi. Trần Hạo lãnh khốc : "Mặc kệ nàng ! Là do nàng xui xẻo! !" Cứu Tráng Tử là hành động quyết định dưới điều kiện chính gặp nguy hiểm, còn cứu người có khả năng chết cũng phải là tác phong của .

      Tráng Tử bĩu môi chuyện, bên cạnh lại có tang thi lao tới. Tráng Tử vội vàng nổ súng, thương pháp của tốt, có chút kích động ngừng bắn loạn tang thi, Trần Hạo hô to nhắc nhở được lãng phí đạn.

      Đoàn người đánh tới đánh lui, chậm rãi thoát ly tang thi truy kích. thiếu niên trong đội ngũ bị con tang thi nằm đất cắn bị thương đùi, cuối cùng bị bỏ lại trong thành, biến thành đồ ăn của tang thi.

      Thời điểm bọn họ trốn ra khỏi thành phố K là giữa trưa 11 giờ 30 phút, Trần Hạo chạy về địa điểm tập hợp tạm thời, phát Tiêu Diệu đứng cạnh xe Hummer băng bó vết thương. "Ngươi... Ngươi làm sao trốn ra được?" Trần Hạo có chút luống cuống, hỏi.

      "Ta chạy xuyên qua khu dân cư, từ đường vòng đến ngoài thành chạy về." Tiêu Diệu người cũng có rất nhiều thương, nhất là má có đường máu màu đỏ, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng thần sắc cũng kích động.

      "Nga... Nga..." Trần Hạo theo bản năng tiếp lời, trong lòng vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị.

      ngừng vài giây rồi với mọi người: "Súng lấy được, bất quá chỉ có sáu khẩu súng tự động, bây giờ còn bắn được hơn ngàn phát, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, nửa giờ sau phá vây!"

      Mọi người vừa vui vừa buồn, có người vì được phát súng mà cao hứng, có người bởi vì đồng bạn chết mà nỉ non... Nữ sinh tóc quăn kia ngồi xổm đất vụng trộm khóc. Tráng Tử và Trần Hạo bởi vì vừa rồi cùng nhau chiến đấu mà thân cận hơn ít, bọn họ ở bên cạnh xe nghiên cứu lộ tuyến phá vây.

      Tiêu Diệu tựa vào xe Hummer, mặt có biểu cảm gì, trong lòng lại rất hưng phấn.

      Trong gian của nàng giờ phút này bày biện hơn phân nửa vũ khí của biên chế quân khu ba trăm người, trừ bỏ súng lục, súng tự động, còn có chiếc xe Jeep quân dụng cùng nhiều loại vũ khí cảnh giới.

      Lại tiếp cũng là nàng vận khí tốt, thời điểm nàng chạy đến kho vũ khí, mấy cánh cửa sắt lớn cũng có khóa. Sau khi tiến vào, liền gặp con tang thi trung niên chính là người phụ trách bảo quản chìa khóa kho vũ khí, nàng dễ dàng lấy được chìa khóa mở ra tủ súng, từ nơi đó lấy được hơn phân nửa súng ống đạn dược.

      Vừa rồi sở dĩ lưu lại bộ phận súng ống đạn dược cho Trần Hạo là vì nàng lo lắng đến hai phương diện nguyên nhân. Thứ nhất là nếu có bản đồ cùng phối hợp của Trần Hạo nàng căn bản có khả năng lấy được vũ khí. Thứ hai là dưới tấn công của tang thi xung quanh tảng đá màu đỏ, lực lượng của mình nàng khẳng định bằng lực lượng của mọi người hợp lại, so với mình đem mọi thứ đều lấy , mình chiến đấu hăng hái, bằng để cho mọi người cùng sống sót. Nơi đó có năm vạn con tang thi, phân tán ra, khó khăn mỗi người phải đối mặt giảm bớt mấy lần.

      Mười phút sau, Trần Hạo triệu tập mọi người lại họp.

      trường cũng chỉ còn lại có mười hai người. Dựa theo ý tưởng của Trần Hạo, chỉ định lưu lại người có sức chiến đấu, trong đó bao gồm Tráng Tử, Tiêu Diệu, Phương Triệu Vũ, còn có thanh niên da ngăm đen cùng công nhân sửa chữa trẻ tuổi thể trạng tốt.

      Mặt khác cũng phải mang theo Tề Duyệt cùng từ thủ đô đến nơi này du ngoạn. Tề Duyệt có gian dị năng lại là bằng hữu lâu năm của , hơn nữa nàng còn là cháu lão thủ trưởng quân khu.

      Cứ như vậy vứt bỏ bốn người, sợ bản thân đưa ra ý tưởng này chọc giận tráng tử, cho nên cuối cùng vẫn là có mở miệng.

      đem băng đạn cùng vũ khí phân cho Tiêu Diệu và Phương Triệu Vũ. Tuy rằng biết Tiêu Diệu đêm đó bắn vỡ đầu cao cấp tang thi rốt cuộc có phải chỉ nhờ may mắn hay , nhưng trực giác của nhận định Tiêu Diệu đơn giản, nhất là khi nhìn thấy nàng vừa rồi thân mình trốn thoát khỏi thành phố K. định thử thăm dò đem băng đạn cùng súng cấp cho Tiêu Diệu, thấy Tiêu Diệu thuần thục đem băng đạn gắn tốt, hơn nữa kéo lên bảo hiểm cò súng.

      Trần Hạo dấu vết nhìn chằm chằm tay Tiêu Diệu lát, bỗng nhiên nghe được Tráng Tử : "Ngươi còn lại hai khẩu súng, giao cho người của ta , bọn họ cũng có thể hỗ trợ."

      Trần Hạo lạnh mặt cự tuyệt: "Bọn họ biết dùng súng, chỉ lãng phí đạn! thôi! Xuất phát!" đầu ngồi xe Hummer, Phương Triệu Vũ ngồi kế bên tay lái, cùng bọn họ còn có hai nữ hài ngồi ghế sau. Tiêu Diệu lái xe máy, đoàn người Tráng Tử bộ.

      Lộ tuyến phá vây rất đơn giản, cứ nhằm con đường có ít tang thi nhất mà , trước dẫn dụ, sau đánh. Bởi vì đoạn quốc lộ này tất nhiên phải qua nội thành, vô luận như thế nào đều tránh khỏi thi đàn phụ cận tảng đá màu đỏ, mà khi vào đến nội thành, tang thi càng thêm dày đặc, đường cũng càng thêm khó . Theo như Trần Hạo đoán trong nội thành có khả năng vẫn còn mấy tảng đá màu đỏ như vậy, cho nên vì tận lực tiết kiệm đạn mà vẫn có thể đem tang thi dụ , nhiệm vụ này tự nhiên lại rơi xuống đầu Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu khởi động xe máy hướng về phía bầy tang thi bị tảng đá màu đỏ hấp dẫn, đến khi chỉ còn cách chúng nó km nàng bỗng nhiên dừng xe lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời. Ngay lúc nàng ngẩng đầu bao lâu, bầu trời liền bỗng nhiên đen lại.

      Hắc ám vô hạn vô biên nháy mắt bao phủ đại địa, trước mắt Tiêu Diệu cũng là mảnh tối đen. Nàng khẩn trương nhắm mắt lại, giây sau, nàng liền mở to mắt nhìn về phía trước, tang thi chi chít bỗng nhiên điên cuồng kêu to, chúng nó ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa như chó sói ban đêm hú ánh trăng.

      "Ngao... Ngao... Ngao ngao! ! ! !" Tiếng thét điên cuồng chói tai từ miệng chúng nó phát ra, dần dần tiếng thét kia biến thành cuồng loạn rít gào. Ngàn vạn tang thi cùng nhau phát ra tiếng hét to chấn động thiên địa, chấn động cả đáy lòng Tiêu Diệu.

      Phía chân trời bỗng nhiên truyền đến vô số luồng sáng, vật thể phát sáng đột nhiên từ bầu trời thẳng tắp rơi về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu cảm giác được loại áp lực trước nay chưa từng có, nàng liều lĩnh nhảy xuống xe máy, dùng hết khí lực chạy sang bên cạnh. tiếng nổ vang lên tại vị trí nàng vừa đứng, mặt đất rung chuyển, Tiêu Diệu bị khí sinh ra từ vụ va chạm đẩy về phía trước.

      Tang thi xung quanh tảng đá màu đỏ càng thêm ra sức thét lên, mấy con tang thi ngoài rìa bỗng nhiên điên cuồng chạy về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu vội vàng từ mặt đất đứng lên chạy đến bên cạnh xe máy, nửa thân trước xe máy bị vật thể từ trời rơi xuống đập nát, tuyết đất bị hòa tan, thậm chí lộ ra khoảng đất bị đốt đen. Ngay tại đó, khối đá màu đỏ đường kính khoảng thước tản ra dao động năng lượng mãnh liệt, khối đá kia trôi nổi lơ lửng cách mặt đất vài cm, thậm chí còn hơi chuyển động... Tiêu Diệu cảm giác được lòng bàn tay trái nháy mắt bốc cháy, nó dường như cùng khối đá màu đỏ hô ứng, sinh ra dao động năng lượng càng thêm mãnh liệt.

      biết vì sao Tiêu Diệu cảm thấy khối đá kia có lực hấp dẫn cường đại đối với bản thân, mạnh đến nỗi khiến nàng hận thể đem nó ôm lấy nuốt vào bụng. Cảm giác được thích hợp, Tiêu Diệu bỗng nhiên mãnh liệt lắc đầu, cưỡng chế cảm xúc bình thường nơi đáy lòng.

      Mấy con tang thi đối diện chạy tới cách nàng khoảng tám trăm thước, Tiêu Diệu mở ra gian, đem khối đá màu đỏ kia ôm vào gian, khối đá hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, tựa như quả khinh khí cầu. Tiêu Diệu trong lòng khỏi sinh ra cảm xúc ngày càng mạnh mẽ, có thể thấy được, tảng đá nằm trong khu dân cư kia đường kính ước chừng mười lăm thước, khối đá như vậy còn có thể phát ra lực lượng cường đại, nếu có thể lấy được tảng đá lớn kia...

      Tiêu Diệu dám nghĩ tiếp, nơi đó có mấy vạn con tang thi, càng sâu vào bên trong, lực lượng tang thi càng mạnh. Nàng cảm thấy bản thân có phỏng chừng cũng chỉ chịu chết.

      Nàng đem mọi việc áp xuống đáy lòng, từ trong gian lấy thêm nhiều đạn hơn, chạy tới đám tang thi phía trước.

      Hai con tang thi phía trước tại lúc Tiêu Diệu thu hồi khối đá liền đình chỉ bước chân, đứng tại chỗ tiếp tục ngửa mặt lên trời thét dài.
      Tôm Thỏ, sanone2112, linhdiep173 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 39

      Tiếng hét phát ra trong bóng đêm lại càng làm người ta sợ hãi hơn rất nhiều so với ban ngày.

      Trừ bỏ Tiêu Diệu, cách thi hải gần nhất chính là Tráng Tử cùng thanh niên da ngăm đen, thị lực ban đêm của Tráng Tử bằng Tiêu Diệu, mỗi khi bầu trời đánh xuống từng tia chớp loang loáng, mới có thể nhìn thấy thi đàn nhấp nhô, dập dềnh như sóng biển cùng kiến trúc lập lòe trong bóng đêm. Nếu phải giờ phút này khí vô cùng rét lạnh, trong màng tai lại còn truyền đến tiếng hét chấn động nhân tâm, Tráng Tử cơ hồ nghĩ rằng bản thân chỉ xem bộ phim kinh dị cấp độ nặng, bỗng nhiên lấy tay chạm vào thanh niên da ngăm đen đứng bên cạnh: "Sao ta lại cảm thấy dường như mình nằm mơ!"

      Thanh niên da ngăm đen sớm bị trận thế phía trước dọa ngốc, run rẩy câu: "Ta lại cảm thấy mình sắp chết..."

      Tiếng hét của tang thi rất lớn, Tráng Tử nghe được thanh niên gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người sống sót duy nhất phía trước —— Tiêu Diệu.

      Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Tiêu Diệu đối với dẫn quái đều là ngựa quen đường cũ, bóng dáng của nàng cẩn thận tiếp cận cách tang thi khoảng hai thước, phản ứng của nhóm tang thi lại vượt xa dự kiến của nàng. Chúng nó thấy đồ ăn tới gần vẫn bất vi sở động, hai chân tựa như bị đinh đóng trong tuyết, đầu ngẩng cao, miệng há lớn đến cực hạn, trong lúc la hét cơ bắp mặt ngừng rung động.

      Kiếp trước, phóng xạ lần thứ hai phát sinh khi ánh mắt của Tiêu Diệu vẫn còn chưa nhìn được trong bóng đêm, cũng có khả năng tiếp xúc gần với tang thi trong lúc phóng xạ. Nàng chỉ nhớ khi đó trong bóng đêm vang lên tiếng gầm rú khủng bố, tiếng hét điên cuồng kéo dài tra tấn thần kinh của nàng, khiến nàng kém chút hỏng mất, sau này mới nghe được người trong căn cứ lúc phóng xạ lần thứ hai và thứ ba, đám tang thi đều đình chỉ hoạt động. Nàng đối với tin tức này nửa tin nửa ngờ, trước khi hành động nàng nguyên bản chỉ hy vọng khi phóng xạ lần thứ hai phát sinh nhóm tang thi bị giảm thấp tốc độ hành động cùng sức chiến đấu, nghĩ tới chúng nó cư nhiên đứng tại chỗ bất động.

      Tiêu Diệu bỗng nhiên giơ súng tự động lên nhắm tới bầy tang thi phía trước, tiếng súng vĩ đại liên thanh vang lên, tang thi đối diện giống như lúa mạch bị cắt thành từng phiến ngã xuống, máu và não dịch nháy mắt nhiễm bẩn tuyết trắng...

      Đám tang thi lại vẫn vô tri vô giác, phảng phất như có gì phát sinh, tiếp tục ngửa mặt lên trời thét dài.

      Dưới tia sét loang loáng, Tiêu Diệu quay đầu đối với Tráng Tử cùng Trần Hạo làm thủ thế, muốn bọn họ đuổi kịp mình.

      Tráng Tử mắt thấy bóng dáng gầy gò của Tiêu Diệu tiến vào trong bầy tang thi, lấy ra chai rượu đế từ trong cái túi đeo bên hông, dùng miệng giật nút chai rồi ngửa đầu uống ừng ực, nửa chai rượu đế muốn thấy đáy. Tráng Tử mặt đỏ ửng, hung hăng đập mạnh chai rượu xuống mặt đất: " ! Tiến lên phía trước chính là chỗ tránh nạn, chúng ta xông lên giết sạch chúng nó ! !"

      xong những lời này, liền gào lớn chạy về phía trước, cồn kích thích đầu óc của , làm trong nháy mắt cảm thấy bản thân tựa như chiến sĩ lao tới bầy ma thú, vung lên trường kiếm, lấy địch vạn!

      Đáng tiếc cầm trong tay phải là trường kiếm, mà là khẩu súng tự động dài chưa tới nửa mét.

      Trần Hạo từ xe nhảy xuống, nhưng có hành động. biết hắc ám bỗng nhiên buông xuống đại biểu lại có lần phóng xạ, nhưng lại biết bóng tối còn tiếp tục kéo dài bao lâu... Tính cách cẩn thận cho phép làm việc xúc động mạo hiểm.

      Tiêu Diệu chạy xuyên qua mấy chục con tang thi, tang thi vòng ngoài có vẻ rời rạc, càng vào bên trong, mật độ tang thi càng lớn, chúng nó vai kề vai, chân kề chân, đổ đầy những con phố cùng đường lớn phía trước. Tiêu Diệu chọn con đường tương đối ít tang thi, giơ súng tự động lên bắn phá. Tang thi phía trước giống như bia ngắm ngã xuống thành từng lớp, thi thể vặn vẹo đủ hình dạng nằm trong tuyết, có vài con tang thi tuy rằng bị bắn nát mặt, nhưng miệng của chúng nó vẫn như cũ giương lên, dù chết nhưng mắt vẫn mở to, nhìn chằm chằm bầu trời.

      Tiêu Diệu đạp thi thể tang thi sang bên, vừa chạy vừa thay băng đạn mới. Băng đạn thay xong rất nhanh lại dùng hết, Tiêu Diệu chạy chậm lại, bên dùng chân đá thi thể tang thi chắn phía trước, bên đem những viên đạn lẻ rải rác gắn vào băng đạn rỗng. Đoàn người Tráng Tử lúc này cũng chạy đến bên cạnh Tiêu Diệu, thanh niên da ngăm đen cầm theo đèn pin chiếu về phía trước, Tráng Tử thấy Tiêu Diệu nạp đạn, liền cầm súng bắn ngã mấy con tang thi phía trước Tiêu Diệu. Tuy rằng thương pháp của tốt lắm, nhưng bởi vì tang thi quá dày đặc, viên đạn của vẫn dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

      Tráng Tử nhìn thấy mấy chục con tang thi liên tiếp chết dưới súng của mình, hưng phấn học theo tang thi cùng nhau tru lên.

      Có Tráng Tử hiệp trợ, Tiêu Diệu lại khôi phục tốc độ. Lúc đến gần tảng đá màu đỏ khổng lồ kia, Tiêu Diệu trong lòng lại nổi lên cảm xúc khác thường, nàng cưỡng chế xúc động muốn lấy tảng đá kia làm của riêng, bước chân tiếp tục tiền về phía trước, thời gian phóng xạ cũng dài, lý trí cho nàng biết thể vì tảng đá mà đem mệnh để lại. Hơn nữa, tảng đá kia đường kính quá lớn, nàng tại cũng có nắm chắc mình có thể mở ra cửa gian lớn đến như vậy đem tảng đá nhét vừa.

      Trần Hạo thấy phía trước mở ra con đường, rốt cục quyết định hành động, hai nữ sinh ngồi sau đồng ý xuống xe, bị Trần Hạo cứng rắn túm xuống.

      Ngay sau khi Trần Hạo vừa tiến vào bầy tang thi, phía ngoài thành phố K lại có đoàn xe chạy đến. phía trước đoàn là chiếc xe thể thao SUV, theo sau xe thể thao là chiếc xe cứu thương, chiếc xe việt dã màu xám bạc, còn có chiếc Jeep cũ và chiếc xe bus cỡ trung, trong mấy chiếc xe chứa đầy người, đông nghìn nghịt.

      Hắc ám giằng co lâu, trong đàn tang thi ngừng có tiếng súng vang lên, máu cùng thi thể chồng chất thành con đường vừa cứng lại vừa lạnh như băng. Tiêu Diệu vừa nổ súng vừa nhẩm tính thời gian trong đầu, ước chừng mười lăm phút sau, sắc trời rốt cục sáng lên.

      "Rống... Rống..." Nhóm tang thi tựa như vừa tỉnh dậy sau đại mộng, chúng nó bỗng nhiên quay đầu nhìn những nhân loại ở giữa thi đàn, há to miệng lao tới. Tiêu Diệu phát súng bắn vỡ đầu con tang thi trước mặt, tang thi ở phía trước bắt đầu ít dần, có phần rời rạc. Tiêu Diệu linh hoạt chen vào khoảng trống giữa chúng nó tiến tới, nhìn thấy phía trước có chiếc xe tải lớn, nàng né tránh tang thi bên cạnh, chạy lấy đà vọt tới trước, toát cái nhảy lên thùng xe tải, lại chạy vài bước đến nóc xe phía tay lái.

      "Tiêu Diệu! Đợi chúng ta với!" Tráng Tử cách mấy chục thước hô to, mặt bởi vì uống rượu biến đỏ bừng, ánh mắt cuồng nhiệt, súng trong tay còn đạn, đành phải đem súng tự động coi như gậy gộc mà dùng. Tiêu Diệu ngồm xổm nóc xe nấp, bắn chết mấy con tang thi đứng gần Tráng Tử.

      Trong đội ngũ Tráng Tử lại mất thêm người, lần này là nữ nhân, nàng bởi vì có dũng khí bộ vọt vào trong bầy tang thi, bị bỏ lại tại đầu kia thành phố K.

      Trần Hạo cũng bị kẹt lại trong thi đàn, bất quá nhờ phúc của khẩu súng trường trong tay, tạm thời có nguy hiểm đến tính mạng. Tang thi bốn phía khôi phục lại bản sắc thị huyết, ào ào đánh về phía , băng đạn trong tay ngừng bị bắn rớt, Tề Duyệt đứng phía sau đành phải bỏ ra băng đạn mới đưa cho .

      Phương Triệu Vũ ở phía sau cũng liều mạng nổ súng, bọn họ đường đánh đường chạy. Phía trước bỗng nhiên xuất vài con tang thi, Trần Hạo vừa vặn hết đạn, mắt thấy tang thi lao về phía mình, giơ súng đập vào con tang thi gần nhất. Mấy con tang thi khác nhân cơ hội chui qua, lại dùng chân đá bay con, vừa quay đầu, lại nhìn thấy hai hàm răng cơ hồ biến thành mũi nhọn của tang thi hung tợn cắn tới cổ mình. Trần Hạo vội vàng trốn về phía sau, Tề Duyệt đứng sau lập tức bị bại lộ dưới miệng tang thi. Tề Duyệt nhất thời kịp phản ứng, mắt thấy miệng rộng của tang thi sắp cắn về phía bản thân, nàng sợ hãi kêu lên tiếng, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Phía xa truyền đến tiếng súng, tang thi trước mặt Tề Duyệt bị bắn vỡ đầu, máu đỏ nhiễm đen bắn đầy lên mặt nàng. Tề Duyệt chưa hết hoảng hốt mở to mắt, nhìn thấy xa xa Tiêu Diệu cầm súng ngắm về phía nàng.

      "Ta kháo! Thực kích thích! !" Tráng Tử rốt cục cũng chạy ra khỏi bầy tang thi, thở phì phò nhảy vào trong thùng xe tải, lại lôi kéo thanh niên da ngăm đen phía sau lên xe, vỗ ngăn cửa sổ thủy tinh nằm sau tay lái, vẫn mang theo cảm giác say hỏi Tiêu Diệu: "Xe tải này có thể chạy được ?"

      " thể, bình xăng còn rất ít, chạy được xa." Tiêu Diệu đáp.

      Tráng Tử khoa trương rên tiếng, lại đem nữ sinh tóc quăn kéo lên xe, bỗng nhiên đối với tang thi đàn phía xa hô to tiếng: "Ngươi xem ngươi xem, nơi đó có chút thích hợp, giống như có người!"

      Tiêu Diệu nhìn qua, thấy đại phiến tang thi ở bên đường phía Bắc di động, tựa hồ phát con mồi mới: "Hình như có người may mắn sống sót muốn từ nơi đó lao ra... Có lẽ là những người ở trấn Hoài Vũ."

      "Nha! ! ! Bọn họ sao đến sớm chút! ! Tang thi đều bị chúng ta đánh chết ít, đúng là nhặt được tiện nghi! !" Tráng tử lại kêu rên.

      Tiêu Diệu chuyện, nàng thấy Trần Hạo vọt tới phạm vi an toàn, liền nhảy xuống mặt đường, tiếp tục chạy về phía trước. đất trừ bỏ tuyết chính là thi thể, mơ hồ, nàng nhìn thấy đằng sau vài tòa nhà cao tầng phía trước lại xuất lại xuất mảnh đầy tang thi trông như dòng thủy triều đen cuồn cuộn. Trong thành phố này chỉ có tảng đá màu đỏ, bất quá thành phố K có hình tam giác, vừa rồi chạy qua khu vực hẹp, tiền phía trước có vẻ dễ dàng qua, vô luận như thế nào cũng lao ra được khỏi đoạn đường khó khăn nhất, lần này phá vây so với nàng dự đoán còn dễ dàng hơn gấp bội, điều này vẫn là đáng được ăn mừng.

      Trần Hạo vẻ mặt chật vật từ đằng sau chạy tới, bỗng nhiên : "Phía tây là đường sắt, chúng ta tại có xe, bằng lên cầu vượt đường sắt, dọc theo đường ray đoạn có thể vòng qua đám tang thi phía trước, đến lúc đó lại xuống đường ray về phía nam là có thể đến chỗ tránh nạn quân khu thành phố L!"

      "Dưới đường ray đều là phế tích, phải rất lâu! Hơn nữa cũng dễ lạc đường, bằng tìm mấy chiếc xe từ thành biên chạy ra!" Phương Triệu Vũ .

      "Vẫn là vòng , ta cảm thấy bộ an toàn hơn." Tề Duyệt , trải qua tràng đánh chiến tang thi phá vây vừa rồi, nàng bị dọa vỡ mật, giờ phút này nàng chỉ hy vọng phải đối mặt với tang thi. Tuy rằng bộ lãng phí nhiều thời gian, nhưng là so với cùng tang thi mặt đối mặt, nàng tình nguyện hao tốn thêm mười ngày đường.

      Nữ sinh tên là Phương Phương theo phía sau nàng cũng muốn bộ, Tiêu Diệu phát nàng tại trầm ổn hơn rất nhiều so với buổi tối hai ngày trước. Hơn nữa xem tốc độ nàng chạy bộ, nàng hẳn là cũng là dị năng giả hệ tốc độ, khó trách thời điểm hôm kia Trịnh Khôn đánh nhau cùng tang thi cấp ba, nàng có thể nhân cơ hội chạy .

      Trần Hạo thấy mọi người bất đồng ý kiến, liền nhìn về phía Tiêu Diệu, Tiêu Diệu vội, lựa chọn lái xe phá vây.

      "Tráng Tử ca, đằng kia có chó!" Thanh niên da ngăm đen bỗng nhiên có chút hưng phấn kêu lên, ngón tay chỉ về phía con chó lung lay thoáng động mặt đường phía trước.

      Tráng Tử kêu: "Bắt nó lại, bắt nó lại đem nướng ăn! Lão tử mấy ngày rồi chưa được ăn thịt !" xong liền lao về phía con chó, nhưng lúc chạy đến cách nó hai thước lại bị dọa đến oa tiếng kêu to, cảm giác say trong đầu bị đẩy lui vài phần.

      Đó là con chó cỡ trung, da lông màu vàng bong tróc loang lổ, lộ ra cơ thịt màu đỏ nhiễm đen, mắt nó tràn ngập tơ máu, nhìn thấy Tráng Tử lao tới liền nhe răng gầm , nước miếng đỏ đen từ trong kẽ hở răng nanh chảy ra.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 40

      "Ta kháo! ! Đây rốt cục là cái gì! !" Tráng Tử lui về phía sau hai bước.

      "Hình như là chó biến dị!" Trần Hạo cũng bước tới.

      "Ngao ngao!" Tang thi khuyển bỗng nhiên nhảy lên, mở ra miệng rộng cắn tới cổ Tráng Tử.

      Tráng tử vung báng súng hung hăng đập xuống đầu tang thi khuyển, con tang thi khuyển giữa trung nghiêng đầu né tránh, báng súng đánh trúng cổ nó, sinh vật thiếu da máu, chảy đầm đìa này bị đánh ngã xuống mặt tuyết, vừa rơi xuống lại nhảy lên.

      Tráng Tử tiếp tục huy động báng súng, lại bởi vì súng tự động quá ngắn mà bị tang thi khuyển tránh thoát. Tang thi khuyển nhảy lên mặt tường bên trái, nương trợ lực bắn về phía Tráng Tử. Tráng Tử nâng chân, đá vào cằm con tang thi khuyển.

      Răng nanh bén nhọn của tang thi khuyển đâm xuyên qua giày Tráng Tử, nhất thời cảm thấy ngón chân trận đau đớn.

      Tiêu Diệu giơ súng lên nhắm ngay tang thi khuyển bắn, hai phát súng liền đem nó đánh gục. Trần Hạo định xoay người kiểm tra thi thể tang thi khuyển, lại bởi vì phía sau có tang thi đuổi theo, đành phải buông tha.

      Phương Triệu Vũ bỗng nhiên : "Cái con chó này có phải là bị biến dị bởi đợt phóng xạ vừa rồi hay ?"

      Trần Hạo gật gật đầu: "Ta ngày hôm qua có chuyện với cha ta, quốc nội bây giờ vẫn còn chưa có xuất qua loài động vật biến dị này, con chó này hoặc là biến dị vì tảng đá màu đỏ kia, hoặc là biến dị vì phóng xạ vừa rồi, ta cảm thấy nguyên nhân sau có tỉ lệ chính xác khá lớn, cũng biết trong đầu nó có não hạch hay ."

      Tiêu Diệu hỏi: "Tỉ lệ biến dị ở thủ đô thế nào? Cũng cao như ở đây sao?"

      " có cao như vậy, ở đó lúc mới đầu tỉ lệ biến dị chưa tới 20%, bất quá mấy ngày nay người bị tang thi cắn thương rồi biến dị ngừng tăng nhiều, trước mắt thủ đô có ít nhất nửa số người bị biến thành tang thi. tại quân khu phụ cận còn có thể miễn cưỡng duy trì trật tự, bất quá nếu xuất thêm động vật biến dị, có khả năng rối loạn..." Trần Hạo xong hỏi Tiêu Diệu: "Nhà ngươi ở thủ đô sao?"

      Tiêu Diệu lắc đầu: "Nhà của ta ở Tây Nam."

      "Nga, Tây Nam bên kia tỉ lệ biến dị còn thấp hơn so với thủ đô, tình huống hẳn là tốt hơn chút." Tề Duyệt tiếp lời .

      Tiêu Diệu nghe như thế trong lòng nhõm hơn chút, buổi sáng trước lúc xuất phát nàng có gọi điện thoại cho cha mẹ, Tiêu Cảnh Dương trong nhà tất cả đều tốt. Bất quá Tiêu Diệu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp, bên phía cha mẹ rất yên tĩnh, mỗi lần nàng gọi điện thoại về, cha đều hết thảy mạnh khỏe, cùng Dương Vân luôn luôn trốn ở trong nhà, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm cái gì cũng làm.

      Tiêu Diệu tổng cảm thấy việc này phù hợp với tính cách của cha, nhưng cùng cha mẹ cách xa nhau ngàn dặm, nàng tuy rằng lo lắng cũng vô pháp nghiệm chứng, chỉ có thể bắt buộc bản thân tin tưởng. tại, nàng chỉ cầu mỗi lần gọi điện thoại về đều có thể nghe được thanh của cha mẹ là đủ, đời này nàng vô luận như thế nào cũng thể lại thừa nhận thống khổ mất người thân.

      Tòa nhà bên cạnh bỗng nhiên có người ném xuống kiện đồ vật hấp dẫn chú ý của Tiêu Diệu, Tiêu Diệu ngẩng đầu, nhìn thấy bên cửa sổ khu dân cư năm tầng có hai người ngừng hướng bên này vẫy tay, đó là hai nam nhân, bọn họ hô to : "Cứu chúng ta với! Cứu chúng ta với! !"

      Theo tiếng la của bọn họ, từ trong tòa nhà khác cũng truyền đến thanh cầu cứu.

      Tráng Tử muốn cứu người, lại bị Trần Hạo ngăn lại: "Mặc kệ bọn họ, lãng phí thời gian."

      "Nga..." Tráng tử có chút buồn bực vẫy vẫy đầu. Tiêu Diệu lúc này nhìn thấy phía trước có dấu hiệu của bãi đỗ xe, nàng chạy hướng bãi đỗ xe, ở đó tìm được mấy chiếc việt dã xe khá tốt. Nàng dùng phương pháp trộm xe kiếp trược học được trong khu căn cứ khởi động chiếc ô tô, Trần Hạo, Phương Triệu Vũ cùng với hai nữ sinh ngồi xe Tiêu Diệu, Tráng Tử mang theo năm người còn lại ngồi lên chiếc xe khác.

      "Tại đường An Bình phía trước có xưởng sửa xe, là do người bạn của ta mở, chúng ta đem xe cải tiến chút, gắn thêm tấm thép!" Tráng tử hô, Tiêu Diệu gật đầu chạy theo xe vào đường , hai chiếc xe bị tuyết đọng nặng nề chạy tới phía trước, dần dần bỏ xa tang thi truy đuổi ở phía sau.

      Hai người cầu cứu lúc trước thấy cầu cứu có hiệu quả, phẫn nộ từ lầu ném xuống vài chậu hoa, ở lầu mắng to thô tục. Phương Triệu Vũ ngồi sau xe việt dã giơ ngón giữa với đám người cầu cứu, trong miệng mắng: "Đám dân đen, xứng đáng chờ chết!"

      Tiêu Diệu theo kính sau lườm Phương Triệu Vũ cái, gì.

      "A! Nguy rồi, nơi đó cũng có tang thi!" Tráng Tử mang theo Tiêu Diệu vòng đến chỗ xưởng sửa xe mà , lại phát xưởng sửa xe này nằm ngay tại phạm vi phóng xạ của tảng đá màu đỏ khác, bốn phía tang thi vô số.

      " sửa xe, trực tiếp ." Tiêu Diệu .

      Tráng Tử bất đắc dĩ buông tha cho kế hoạch cải tiến xe, khởi động ô tô vòng đến con đường khác, vạn hạnh tuyết đọng tại thành phố K ít hơn rất nhiều so với ở trấn Hoài Vũ, xe việt dã miễn cưỡng vẫn có thể chạy được.

      Phía trước lại xuất số lượng lớn tang thi, tảng đá hấp dẫn chúng nó bị bao vây ngăn trở, Tiêu Diệu nhìn thấy kích cỡ của nó, bất quá căn cứ theo số lượng tang thi mà đoán đường kính của tảng đá đó hẳn là vượt quá ba thước. Tiêu Diệu trong lòng lại nổi lên tham niệm, nhưng rất nhanh bị nàng áp chế xuống.

      Nàng tay lái xe nhằm phía bầy tang thi, súng của Tráng Tử sớm hết đạn, chỉ có thể lái xe chàng về phía trước. Trần Hạo ngừng bắn, tang thi bị bắn trúng rơi vào trong tuyết lại bị ô tô nghiền qua, con đường hẹp nơi nơi tràn ngập tiếng hét của tang thi, tiếng súng, cùng thanh bang bang của ô tô chèn ngang thi thể.

      Trải qua phen va chạm cùng bắn chết, thời điểm Trần Hạo sắp cạn sạch đạn, đoàn người Tiêu Diệu rốt cục thoát khỏi thành phố K!

      Thời gian cũng là 4 giờ 20 phút chiều, ngày 1 tháng 1 năm 2013.

      Tuyết luôn rơi biết khi nào ngừng, Tiêu Diệu đem xe đậu tại ven đường nghĩ ngơi hồi phục. Tề Duyệt từ trong gian lấy ra ít đồ ăn phân cho mọi người, nàng cũng có tận lực giấu diếm gian dị năng của bản thân, ngược lại nàng đối với dị năng của mình cảm thấy vinh quang.

      "Vừa rồi cám ơn ngươi cứu ta." Tề Duyệt đem khối thịt khô đưa đến tay Tiêu Diệu, bởi vì lúc trước Tiêu Diệu cứu mạng của nàng, khi nàng đối mặt với Tiêu Diệu thần sắc ngạo mạn ràng giảm bớt rất nhiều.

      Bất quá khi nàng quay đầu lại đối mặt với đám người Tráng Tử, cổ khí chất ngạo mạn người liền quay trở lại, nàng vừa phát đồ ăn vừa với Tráng Tử: "Trong gian còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn, về sau mấy người có sức chiễn đấu chỗ ngươi ăn ít lại chút."

      Tráng tử gật đầu.

      chủ tiệm sửa xe ở thành biên, mấy người bên cạnh đều là sau khi phóng xạ phát sinh chạy trốn tới xưởng sửa xe của . Trần Hạo gặp được Tráng Tử liền nhìn trúng thể trạng của , lại biết cải tiến xe, còn có chiếc xe có thể cào tuyết, cho nên mới cùng tổ đội. Mà Tráng Tử sở dĩ nguyện ý theo Trần Hạo thứ nhất là vì là dị năng giả, thứ hai là vì gian dị năng của Tề Duyệt. Lần đầu tiên nhìn thấy Tề Duyệt lấy đồ ăn ra từ trung, liền sinh ra vô hạn ngưỡng mộ đối với nàng.

      "Chạy xe thêm ba giờ nữa là có thể đến quân khu tại thành phố L tránh nạn, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi 15 phút, phải đến kịp trước chín giờ tối." Trần Hạo ăn bánh bích quy, cầm trong tay lọ nước khoáng.

      Đám người Tráng Tử cũng khát, hỏi xin Tề Duyệt chút nước uống, Phương Triệu Vũ khinh miệt : " có nước, tự nhặt tuyết mặt đất mà ăn ."

      mặt Tráng Tử lập tức lộ ra bất mãn, mắng to : "Ngươi ăn thúi lắm, sao ngươi lại nhặt tuyết mà ăn !"
      Tôm Thỏ, Trâu, Alice Huynh3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 41

      Nhân loại ở thời điểm đối mặt với đông đảo địch nhân, rất dễ dàng đoàn kết cùng nhau. Nhưng khi nguy hiểm bên ngoài được tiêu trừ, mối liên kết giữa nhân loại cũng dễ dàng sụp đổ.

      Tựa như Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử trước mắt.

      Phương Triệu Vũ khinh thường Tráng Tử, điểm này cũng cần phải che giấu. Cha của thương nhân nổi danh tại thủ đô, trước mạt thế, tự giác phong cho bản thân mình là hoàng thái tử, cho dù đến mạt thế dưới hoàn cảnh tang thi đầy đất, cũng vẫn như cũ tự cho rằng mình rất cao, đoàn người Tráng Tử trong mắt chỉ là cỏ rác, hoàn toàn cần tôn trọng.

      Tráng Tử cũng luôn luôn nhìn Phương Triệu Vũ vừa mắt, thường xuyên mắng miệng thối ở sau lưng, thời càng ở trước mặt mắng thúi lắm...

      Bất mãn tích lũy nhiều ngày bỗng dưng bộc phát, Phương Triệu Vũ vứt xuống đồ ăn cùng bình nước trong tay, xông lên đá tráng tử cước. Tráng Tử kêu to hoàn thủ, hai người lập tức lao vào đánh nhau.

      Trần Hạo vội vàng tiến lên, ngăn lại Tráng Tử đỏ mặt tía tai, đem chai nước khoáng cầm trong tay giao cho đám người phía sau , giọng xin lỗi : "Thực xin lỗi, Triệu Vũ hiểu chuyện, ta thay xin lỗi, các ngươi đừng để ý lời của , chai nước này ta vừa mới mở ra, còn chưa có uống, mong các ngươi đừng ghét bỏ."

      Tráng Tử hầm hừ trừng mắt nhìn Phương Triệu Vũ, lại quay qua nhìn Trần Hạo, hung tợn : "Ta là nể mặt ngươi!" xong phun ngụm nước miếng lên mặt đất, xoay người bước .

      Ngay lúc Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử phát sinh xung đột, đường lớn bên thành phố K cũng có hai nhóm người phát sinh xung đột đồng dạng.

      người trung niên vẻ mặt dữ tợn vọt vào trong khởi động chiếc xe SUV vừa mới được người đậu lại đường. đường phía trước cách xa người bị đám tang thi vây quanh, đau khổ giãy dụa. Đường Kim Đống khởi động xe cứu thương đuổi theo xe SUV phía trước, rống to đối với trung niên lái xe: "Ngươi mau xuống xe, mau xuống xe cứu người! !"

      Người trung niên điều khiển xe SUV trào phúng liếc mắt nhìn Đường Kim Đống cái, : "Ngươi muốn cứu tự mình cứu, đừng cản đường của ta, ngu ngốc!" xong chuyển động tay lái, dùng cạnh xe hung hăng quẹt vào bên trái xe cứu thương. Tiếng sắt thép ma sát vang lên, xe cứu thương bị đụng sang bên, xe SUV đạp chân ga vọt tới đường phía trước, bỏ lại sau lưng hai chiếc ô tô cùng mấy chục người bị tang thi vây quanh.

      "Triệu Kiệt! ! Ta thảo ngươi bát bối tổ tông! !" Ngô Hiểu Long ở xa xa trong đàn tang thi dùng phương ngôn phía bắc lớn tiếng mắng tới xe SUV, vừa mắng vừa lắp thêm tên vào cung nỏ của mình, bắn về phía tang thi đối diện.

      Vốn tưởng rằng rốt cục gặp được người tốt có thể dẫn bọn đến chỗ tránh nạn của tỉnh, nghĩ tới lại gặp được đám khốn khiếp vong ân phụ nghĩa!

      Người trong ô tô thấy đường phía trước thể tiếp, ào ào từ xe chạy xuống, bọn họ đều là cư dân trấn Hoài Vũ, còn có vài học sinh từ đại học thành phố H chạy đến... Bọn họ cũng bị người lái xe SUV phía trước bỏ lại.

      Ngay lúc đám người trong xe đều chạy loạn, người ngồi cuối cùng trong góc ô tô cũng thong thả đứng lên. Thân thể gầy dài, mặc y phục bảo vệ dài rộng, nửa gương mặt đều bị che dưới chiếc mũ bảo vệ rộng rãi, chỉ lộ ra cái cằm tinh tế, môi rất mỏng, mũi thẳng đứng xinh đẹp. Nếu chỉ nhìn phần gương mặt này, cũng khó đoán ra mỹ nam tử.

      Thân thể có chút lay động, thoạt nhìn suy yếu, nhưng vẫn là từ sau lưng lấy ra ống tuýp, gia nhập đội ngũ huyết chiến cùng tang thi.

      ——— —————— —————— ————————

      Thời điểm Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử xung đột, Tiêu Diệu từ đầu đến cuối đều xem náo nhiệt, đồng thời trong đầu nàng cũng nghĩ đến chuyện của bản thân. Bỗng nhiên xuất tảng đá màu đỏ, tỉnh H cao tốc biến dị, khu khai phá phía Tây hề có tang thi, đều là những việc mà kiếp trước nàng biết. tại nàng lo lắng nhất chính là đường về nhà phải qua vài tỉnh cũng có loại tảng đá màu đỏ có thể gia tốc tang thi biến dị này, nếu thực như vậy, đường về nhà có khả năng càng khó .

      Nàng bỗng nhiên giữ chặt Trần Hạo bên cạnh, hỏi: "Ngươi liên hệ cùng thủ đô, có biết trong nước còn có tỉnh nào có loại tảng đá màu đỏ này ?" Nàng xong chỉ chỉ hướng thành phố K.

      Trần Hạo nghe được câu hỏi của Tiêu Diệu đầu tiên là sửng sốt chút, sau đó ánh mắt lóe lên, kéo Tiêu Diệu đến bên cạnh hỏi: "Ngươi đối với loại tảng đá màu đỏ này thấy thế nào?"

      Tiêu Diệu : "Nó có thể làm tăng tốc độ biến dị của tang thi."

      "Đúng vậy, còn gì nữa?"

      " còn." Tiêu Diệu lắc đầu, nàng từ ánh sáng lóe ra trong mắt Trần Hạo cảm giác được điểm thích hợp.

      Trần Hạo : "Bốn ngày trước, ta lần đầu tiên phát loại tảng đá màu đỏ này, liền gọi điện thoại báo cáo cho thủ đô, ngươi đoán bọn họ như thế nào?" đợi Tiêu Diệu trả lời tiếp tục : "Bọn họ muốn ta giữ bí mật, chuyện này được cho bất luận kẻ nào biết."

      Tiêu Diệu ánh mắt dần nghiêm túc, nghe thấy Trần Hạo tiếp tục : "Sau này ta gọi điện thoại hỏi lão chiến hữu của cha ta, tảng đá đó cùng kế hoạch nghiên cứu hạng nhất của quốc gia có liên quan, kế hoạch này trước mắt thuộc loại cơ mật cao nhất, người thường căn bản có quyền biết được, cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất nên quên chuyện tảng đá màu đỏ ấy , bất luận thế nào cũng được nhắc tới với kẻ khác, cũng đừng tùy ý tìm người hỏi thăm."

      Tiêu Diệu nhăn mày, nàng vốn chính là muốn biết chút về tình hình giao thông của vài tỉnh phía trước, sau lại cùng đoàn xe loạn thất bát tao này của Trần Hạo mỗi người ngả, nghĩ tới loại tảng đá màu đỏ này cư nhiên lại là bí mật thể hỏi. Nàng mang theo chút trào phúng : "Tảng đá chói lọi đó đặt ngay tại trung tâm thành phố, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, loại tình này quốc gia còn muốn giấu diếm? Ngươi cảm thấy giấu giếm được sao?"

      Trần Hạo lắc đầu: "Ngươi cũng nhìn thấy vừa rồi tại thành phố K có bao nhiêu tang thi... phải ai cũng có vận khí tốt như chúng ta có thể từ trong bầy tang thi lao ra, lúc trước ta may mắn, thời điểm cảnh khu tìm xe vừa vặn gặp được cảnh sát biến thành tang thi, lấy được súng của bọn họ. Sau này tinh hạch chúng ta dùng đều là dựa vào hai khẩu súng kia mà lấy được, nếu có loại tinh hạch đó, ta cùng Triệu Vũ đều tăng lên siêu năng lực, đương nhiên cũng sống nổi đến tại. Người có thể gặp được vận may như chúng ta cũng nhiều, cho nên ta cảm thấy người sống sót gặp qua tảng đá màu đỏ này, vạn người cũng có chín ngàn chín trăm chín mươi người bị tang thi cắn chết hoặc là bị vây trong thi đàn ra được..."

      Trần Hạo nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Còn có Trịnh Khôn, nếu hy sinh, cơ hội sống sót của chúng ta lại càng , còn có ta cám ơn ngươi, nếu phải ngươi giết chết hai con tang thi kia, người chết là chúng ta."

      " cần khách khí!" Tiêu Diệu bĩu môi, loại cảm tạ công thức hóa này của Trần Hạo vốn có ý nghĩa gì: "Ngươi nếu muốn cảm tạ ta, cho ta biết tỉnh khác đến cùng có hay loại tảng đá màu đỏ này."

      Trần Hạo thở dài : "Trừ bỏ tỉnh H, còn có tỉnh S cùng vùng duyên hải tỉnh G cũng phát loại tảng đá này."

      Tiêu Diệu lập tức khẩn trương, tỉnh S... Khoảng cách cùng quê nhà nàng cũng xa, nàng vội vã hỏi: "Quốc gia tại có đối sách ứng phó với tang thi chưa?"

      " có, tại thủ đô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trật tự, muốn tìm ra biện pháp đối phó tang thi, phải khu khai phá phía Tây ổn định, bất quá ta phỏng chừng ít nhất cũng phải đợi nửa năm." Trần Hạo lắc đầu .

      Tiêu Diệu nghe như thế rốt cuộc vô tâm lưu lại, nàng quay người mở cửa xe, thấy Phương Phương vẫn ngồi tại ghế sau ô tô ăn cái gì đó, liền đem nàng kéo xuống xe, nhảy vào chỗ điều khiển phát động ô tô.

      Trần Hạo vội vàng kêu: "Ngươi đâu?"

      "Về nhà!" Tiêu Diệu ném những lời này lại liền khởi động ô tô cấp tốc rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :