1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận Thế Ca - Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt (63) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      mình thích n9 k bị bệnh thánh mẫu, thks editor nhiều

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 25

      "Cứu ta với... Cứu ta với..." Nữ nhân bên phát run, bên bước tới gần Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu nhếch môi tùy ý để nàng đến phía trước cách bản thân mét, nàng có thể hiểu được cảm thụ của nữ nhân trước mặt này. Tại mạt thế, nữ nhân có lực lượng tựa như cá nằm thớt... phải chịu người khi dễ, ức hiếp. Lúc trước, nếu phải gian của nàng đối với đám người Triệu Kiệt quá quan trọng, nàng cũng rơi vào kết cục giống nữ nhân này...

      Ở chỗ rẽ xuất vài cái bóng, nữ nhân cầu cứu bỗng nhiên dùng thanh cực : "Phía sau có người muốn giết ngươi, ngươi mau nổ súng bắn chết bọn họ!"

      Thanh của nàng hung tợn , còn mang theo chút điên loạn.

      Tiêu Diệu có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn nữ nhân này cái. Vài người ở chỗ rẽ cầu thang cũng nghe thấy lời của nàng. thanh niên vừa mắng vừa lao về phía Tiêu Diệu, gậy gỗ trong tay giơ lên cao. Động tác của rất nhanh, nhưng so với Tiêu Diệu thức tỉnh dị năng tốc độ vẫn là chậm hơn ít. Tiêu Diệu lắc mình, tránh thoát công kích của tên thanh niên, cầm búa chém tới bàn tay . Thanh niên rên lên tiếng, mặt khác, hai người trẻ tuổi mặc quần áo lao động cũng xông lên, bọn họ vây quanh Tiêu Diệu, biểu cảm tất cả đều hung ác vô cùng. "Bà mẹ nó, mau đánh nàng! !" Thanh niên bị chém ôm cánh tay điên cuồng gào thét.

      Trung niên mặt sẹo kia lúc này cũng xông đến, hung hăn đá cước lên người nữ nhân mặc áo khoác quân đội. thanh niên nhìn thấy tay Tiêu Diệu có súng, liền thả lỏng cảnh giác. vừa định vươn tay chụp lấy cánh tay Tiêu Diệu, Tiêu Diệu lại bỗng nhiên xoay búa hướng chém tới. Người này dự đoán được nữ hài tuổi còn trẻ như Tiêu Diệu lại có thể ra tay ngoan độc như vậy, dưới tình huống có chuẩn bị tâm lý bị Tiêu Diệu búa bổ trúng đầu, còn chưa kịp hừ tiếng đổ về phía sau.

      "Má nó! !" Hai tên thanh niên cùng trung niên mặt sẹo thấy đồng bạn bị giết, lập tức đỏ mắt, bọn họ la lên đánh về phía Tiêu Diệu.

      Chém chết người, Tiêu Diệu vẻ mặt kích động, đây chẳng phải là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng lại là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp, nàng dưới tình huống bị đe dọa đến tính mạng, chủ động công kích người khác. Bất quá nàng biết, nếu nàng giết những người này, họ cũng buông tha nàng, cho nên động tác của nàng cũng có dừng lại.

      Nàng lợi dụng ưu thế tốc độ hăng hái chạy đến cạnh tường, xoay thân dùng búa bổ xuống đầu trung niên mặt sẹo đứng gần nhất, vội vàng né sang bên cạnh. Lưỡi búa chém xuống sát lỗ tai , cắm thẳng vào vai. "A! ! !" Trung niên mặt sẹo phát ra tiếng hét thảm, ôm bả vai ngồi xổm mặt đất. Tiêu Diệu nâng chân đạp bay ra phía sau, thân thể ngã nhào nện lên đùi thanh niên. Thân thể thanh niên lảo đảo ngã ra sau, Tiêu Diệu nhân cơ hội xông lên dùng búa chém đứt cổ ...

      Đây đều là thủ pháp thường dùng khi giết tang thi, nghĩ tới cũng có thể đồng dạng áp dụng lên người. Tiêu Diệu cảm giác càng giết càng thuận tay, dị năng tốc độ chẳng những giúp nàng tăng lên tốc độ chạy trốn, còn tăng lên tốc độ công kích của nàng...

      cầu thang chỉ còn thừa lại thanh niên cuối cùng hoảng sợ gầm rú, đồng bạn liên tục tử vong khiến mất hết can đảm. vừa gào vừa chạy xuống cầu thang. Tiêu Diệu trượt tay nắm cầu thang nhảy xuống, cước đá lên lưng . Thanh niên ngã về phía trước, bùm tiếng rơi xuống đất. Tiêu Diệu xuống cầu thang, làm thôi, nếu làm phải làm đến cùng đem búa hung hăng chém vào ót tên thanh niên...

      Trước sau ba phút, người định tập kích Tiêu Diệu chỉ còn lại . Tiêu Diệu đè nén tâm tình kích động sau khi giết người, quay trở về lầu hai, kinh ngạc nhìn thấy nữ nhân mặc áo khoác quân đội kia cầm con dao gọt trái cây ngừng đâm lên bụng trung niên mặt sẹo. Nàng vừa đâm vừa mắng, mặt tràn ngập oán hận, biểu cảm thập phần dữ tợn.

      Tên trung niên sớm bị đau đớn tra tấn đến còn sức chiến đấu, phần bụng cùng thắt lưng của bị đâm vài nhát, cùng bả vai ngừng đổ máu. phút sau, trợn hai mắt, cũng sắp chết, nhưng nữ nhân kia lại vẫn chịu buông qua , như cũ hung tợn đâm xuống...

      "Đừng đâm nữa, chết rồi." Tiêu Diệu .

      Nữ nhân lại mắt điếc tai ngơ, nàng vẫn cứ tiếp tục cầm dao đâm mạnh xuống. Phần bụng của tên trung niên bị đâm cơ hồ biến thành thịt vụn...

      Tiêu Diệu cảm thấy này điên rồi. Nàng hít sâu mấy hơi, xoay người chuẩn bị từ cửa sổ nhảy ra, bỗng nhiên nghe thấy nữ nhân phía sau phát ra tiếng quát to điên cuồng, tiếp đến thanh phù phù vang lên.

      Tiêu Diệu quay đầu, nhìn thấy nữ nhân kia hai tay ôm thân thể té mặt đất, toàn thân nàng đều phát run, hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt nhuốm máu... Làn da người theo trạng thái quỷ dị cấp tốc nhấp nhô...

      Hình như là thức tỉnh dị năng...

      Tiêu Diệu kinh ngạc đến bên người nữ nhân đè lại bàn tay nàng, phần da tiếp xúc truyền đến dao động năng lượng rất . Nữ nhân điên cuồng giãy dụa, miệng phát ra tiếng hét chói tai. Tiêu Diệu hai tay dùng sức định cố định thân thể nữ nhân, lại bị nàng dùng sức tránh ra.

      "A! ! ! ! A! ! !" Nữ nhân còn ngừng la hét, năm ngón tay nàng bỗng nhiên chụp vào mặt đất, sàn nhà màu trắng ngà lập tức bị nắm ra vài dấu vết vỡ vụn.

      Tiêu Diệu lui về phía sau mấy bước.

      Dị năng thức tỉnh dùng lực lượng ngoại giới đem tế bào thân thể thay đổi cường độ cùng chất lượng. Vậy nên cấp bậc kháng thể càng cao, thống khổ càng nhiều, xem nữ nhân này quay cuồng đất dường như phải thừa nhận đau đớn cực hạn, Tiêu Diệu đoán rằng cấp bậc kháng thể của nàng nhất định rất cao...

      Bất quá, sỡ dĩ tại nàng thống khổ như vậy, cũng bởi vì tình trạng thân thể của nàng quá kém, nếu thân thể mạnh mẽ hơn chút, nàng hẳn là so với tại thoải mái hơn rất nhiều.

      Tang thi xung quanh đều bị tiếng gào của nữ nhân hấp dẫn, ào ào di động về phía siêu thị. Tiêu Diệu có chút tiếc nuối nhảy ra khỏi cửa sổ, dị năng thức tỉnh nếu nhanh chỉ cần vài giây, còn chậm có thể mất đến cả ngày. Nàng còn thời gian để tiếp tục quan sát nữ nhân này rốt cục có kháng thể cấp mấy cùng với dị năng thức tỉnh của nàng là gì nữa.

      Từ lầu hai siêu thị nhảy xuống, Tiêu Diệu lập tức rơi vào biển tang thi. Nàng lại bắt đầu liều mạng chạy. Sau khi rời khỏi nàng vốn định tìm cơ hội tiếp tục trộm xăng, nghĩ tới tang thi xung quanh chút cơ hội cũng chịu cho nàng, nàng mới đứng tại chỗ hai giây thiếu chút nữa bị ba con tang thi đẩy ngã, Tiêu Diệu chỉ có thể buông tha cho ý định trộm xăng.

      Hai chân nàng nhanh chóng tháo chạy, xác định mục tiêu hướng đến quốc lộ 102.

      "Ngao... Ngao..." Lại con tang thi lực lượng chắn ở trước mặt Tiêu Diệu, đây là con thứ ba nàng nhìn thấy nội trong buổi sáng ngày hôm nay...

      Tang thi bốn phía đông đúc, Tiêu Diệu có biện pháp vòng qua. Nàng giơ búa chém xuống đầu con tang thi lực lượng, nó liền vung cánh tay chộp đến bả vai Tiêu Diệu. Tiêu Diệu vừa định né, nghĩ tới bên cạnh bỗng nhiên có con tang thi tốc độ xông tới, nó nhanh như đạn bắn lẻn đến bên chân Tiêu Diệu, há miệng cắn lấy đùi nàng.

      Cám giác nguy hiểm mãnh liệt bao trùm lấy Tiêu Diệu, nàng rốt cuộc bất chấp chiến đấu, mở ra cửa gian, trong khoảnh khắc chạy trốn vào gian của bản thân.

      Móng vuốt của tang thi lực lượng bị chụp hụt, cánh tay theo quán tính trong trung vung vẩy hai cái, con tang thi tốc độ cũng dùng răng nanh trong khí cắn mấy ngụm. Hai con tang thi này có tư duy, chỉ dựa vào bản năng tìm kiếm con mồi, mất mục tiêu chúng nó rất nhanh khôi phục lại trạng thái du đãng.

      Tiêu Diệu ở trong gian trốn vài phút, lúc ra, con tang thi lực lượng kia đứng phía trước cách nàng ba mét. Thấy con mồi xuất , tang thi xung quanh lại khàn giọng gào thét xông về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu lập tức nâng chân chạy về phía mục tiêu định. Vừa rồi toàn lực chạy cùng với tràng chiến đấu trong siêu thị làm tổn hao hết phân nửa khí lực người nàng. Tuy rằng nàng muốn thừa nhận, nhưng nhìn mặt đường trước mắt bị vô số tang thi nhồi tắc cùng những tòa nhà đầy rẫy tang thi phía xa, nàng minh bạch cứ tiếp tục như vậy xông vào, nhất định chỉ có con đường chết.

      Trừ bỏ vòng trở về đường , nàng còn đường khác có thể ...

      Gần giữa trưa, Tiêu Diệu thở hổn hển chạy được đến chỗ an toàn, hai tay nàng chống đầu gối, há mồm thở dốc. trời bỗng nhiên rơi xuống vài bông tuyết, Tiêu Diệu lấy tay lau , trong lòng bực mình. Nàng thể cảm thán tạo vật thần kỳ, bởi vì phương bắc chỉ cần có tuyết rơi liền rơi mãi dứt. Sau trận tuyết này, đường qua huyện nhất định càng khó .

      Vào trong gian ăn chút đồ ăn, lại nghỉ ngơi lát, Tiêu Diệu đem xăng trong mấy chiếc xe đều đổ sang chiếc Jeep, sau đó lại đem những thực phẩm sắp biến chất cùng lương thực đông lạnh rã nhét vào sau xe. thể nhét vừa sàn xe, Tiêu Diệu liền mở cốp xe ra, nghĩ tới phát trong cốp xe có cái lều cắm trại đơn giản, mấy tờ hóa đơn cùng với thùng dụng cụ cắm trại dã ngoại, chủ nhân chiếc xe này tựa hồ là người thích du lịch. Tiêu Diệu cầm lấy cái túi xách bên cạnh thùng dụng cụ, nhìn vài lần lại tùy tay ném lên chỗ ngồi trước.

      Bơm đầy xăng, chuẩn bị thức ăn, hết thảy đều được sắp xếp ổn thỏa. Tiêu Diệu đặt tay lên bánh lái, lại mở to mắt, nàng mang theo xe Jeep về tới mặt đường.

      Chương trình chỉ đường tự động trong xe cũng giống như điện thoại thể bắt được tín hiệu, Tiêu Diệu nhìn chằm chằm bản đồ giấy hồi rồi xoay chìa khóa khởi động xe.

      "Đợi chút! ! Đợi chút! !"

      Xe vừa chạy được mấy mét, sau xe bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của nữ nhân, Tiêu Diệu quay đầu, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.

      cấp tốc chạy theo xe nàng dĩ nhiên lại là nữ nhân đáng thương vài giờ trước gặp qua... Nàng giờ phút này tóc tai bù xù, mặt và đầu cổ toàn là vết máu, hai tay đều mang theo vũ khí, thoạt nhìn còn dọa người hơn cả tang thi.


      Chương 26

      "Xin ngươi hãy dẫn ta cùng ... Van cầu ngươi dẫn ta cùng ..." Nữ nhân kia vừa hô lớn vừa đuổi theo.

      Tiêu Diệu nhìn qua cửa sổ xe thấy nữ nhân này từ đầu đến chân có chỗ nào hoàn hảo. Áo khoác quân lội màu lục hoàn toàn biến thành đỏ sậm, mặt bị tang thi cào, cắn ra những lỗ hổng, da thịt dưới lỗ hổng đều bị máu tươi nhiễm hồng, có thể thấy thương thế bên trong rất nghiêm trọng, biết nàng làm sao còn có thể cố gắng đuổi tới...

      Nữ nhân nài nỉ: "Cha ta bị đám quái vật này cắn chết, còn mẹ ta cũng bị đám cầm thú kia giết hại, ta tại chỉ còn đứa em trai, làm người phục vụ ngay tại khu du lịch Thánh Lâm, nơi đó cách đây rất gần, chỉ cần lái xe ngày là có thể đến... Ta biết lái xe, nhưng ta có siêu năng lực... Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được em trai, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được."

      Nàng chuyện trật tự ràng, ánh mắt so với lúc trước cũng thanh minh hơn rất nhiều. Thời điểm Tiêu Diệu nghe thấy nàng đến khu du lịch Thánh Lâm liền nhớ tới cuộc gọi của bạn trai Tiêu Dương - Trịnh Lỗi. Nàng cầm lấy bản đồ ghế phụ, nhìn thấy khu du lịch Thánh Lâm nằm tại trấn phía Nam đường thông qua huyện, cũng có thể bằng đường quốc lộ, bất quá nếu qua huyện gần hơn mấy chục km.

      qua hơn ba mươi giờ, dựa vào tỉ lệ biến dị đáng sợ của tỉnh H này, phỏng chừng em trai của Trịnh Lỗi sớm xong...

      Tiêu Diệu thu hồi bản đồ, nàng đối với nữ nhân trước mắt này có chút mâu thuẫn. Từ lúc nhìn thấy nữ nhân này dùng dao đâm liên tục vào trung niên mặt sẹo, nàng liền đem nữ nhân này xếp vào diện tâm thần. Cho người thần kinh bình thường nhờ xe tuyệt đối phải là mong muốn của nàng, nhưng cùng là nữ nhân, nàng có thể đối nam nhân tàn nhẫn, cũng thể lại ngoan tuyệt như vậy với nữ tử yếu đuối...

      Tiêu Diệu suy nghĩ giây, : "Ta chỉ có thể mang ngươi đến trấn bên cạnh khu du lịch Thánh Lâm, đến đó ngươi phải xuống xe. Còn có, ngươi thể mang vũ khí lên xe, ở xe được lộn xộn, gặp việc gì cũng đều phải nghe theo ta, nếu ngươi có biểu bình thường, ta lập tức đuổi ngươi xuống xe..."

      Nữ nhân kia kinh hỉ gật đầu, lập tức ném gậy sắt cùng con dao nắm chặt trong tay.

      Tiêu Diệu mở cửa cho nữ nhân lên xe, nàng lúc này mới phát , nữ nhân này bề ngoài thoạt nhìn như bị trọng thương, nhưng lại vết thương trí mạng nào cả. Vừa rồi nhìn thấy cấp bậc kháng thể của nàng là màu xanh lam, theo lý thuyết, chỉ bằng cấp bậc kháng thể như vậy căn bản thể giúp nàng trốn thoát khỏi đàn tang thi đông đúc.

      Tiêu Diệu làm bộ lơ đãng hỏi câu: "Ngươi có siêu năng lực gì?"

      Nữ nhân có chút mê mang đáp: "Ta cũng biết, ta chỉ cảm thấy làn da của ta trở nên rất cứng, rất rắn chắc, hơn nữa khí lực cũng lớn hơn. Hôm kia lúc ta muốn chạy trốn khỏi siêu thị có bị quái vật cào trúng, khi đó rất đau, nhưng vừa rồi ta bị quái vật cào rất nhiều, lại thấy đau đớn gì cả, ngươi xem... Miệng vết thương của ta vừa rồi còn đổ máu, giờ sắp khép lại..."

      Tiêu Diệu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, dị năng của nữ nhân này được người trong căn cứ gọi là cường hóa làn da. Người có được loại dị năng này thường cũng có năng lực tự khôi phục mạnh mẽ, nó cùng dị năng hệ tinh thần giống nhau đều là loại dị năng hi hữu...

      biết thông qua truyền máu có thể đem loại dị năng này chuyển dời ... Tiêu Diệu đăm chiêu quay đầu, liếc mắt nhìn nữ nhân kia cái, bỗng nhiên từ ghế sau lấy ra dĩa đồ ăn sắp biến chất đưa cho nàng: "Ăn chút ..."

      Nữ nhân cảm kích tiếp nhận đồ ăn, vừa ăn vừa : "Ta tên là Tôn ... Còn ngươi?"

      Tiêu Diệu ra tên của bản thân, đồng thời khởi động ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến con đường phía trước.

      Trấn Hoài Vũ, ngày 30 tháng 12 năm 2012.

      Tuyết rơi liên tiếp năm ngày, những vùng trũng nơi trấn bởi vì có người dọn dẹp, bị tuyết đọng bao trùm đến gần nửa mét. Mấy trăm con tang thi bồi hồi đường, chúng nó du đãng để lại dấu chân khắp nơi mặt tuyết đọng.

      Rè... Rè... các vị cư dân tỉnh H, đây là chỗ tránh nạn tạm thời bộ đội số 1092 thành phố L tỉnh H... Rè... Cư dân nghe được radio xin lưu lại trong nhà, chờ đợi... Rè...

      Tạp radio bỗng nhiên ngưng hẳn, bàn tay to ngăm đen đầy vết chai ở radio dùng sức đập mạnh hai cái, radio bị đập đến rung động, sau lúc lâu lại truyền đến trận tín hiệu, cũng là lặp lại nội dung vừa rồi.

      "Phách! Phách phách!" Tiếng đập cửa ngắn hai dài truyền đến, Ngô lão hán cẩn thận cầm lấy cái xẻng bên cạnh bàn, xuyên qua sân đến trước cửa, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.

      "Chú! Là cháu, Ngô Hiểu Long." thanh niên nông thôn mặc áo bành tô, làn da ngăm đen thấp giọng gọi.

      Ngô lão hán vội vàng đẩy cái tủ chặn phía trước, kéo cửa sắt. Ngô Hiểu Long lưng mang cái bao tải căng phồng vào, oành tiếng đem bao tải ném xuống đất, hưng phấn kêu: "Chú, ta vừa rồi ở cửa trấn thấy mấy chiếc xe, tổng cộng có ba chiếc, tại kẹt trong tuyết, bị quái vật vây quanh, bọn Lưu Nhị Tử bên kia muốn cướp xe! ! Chúng ta cũng , xem có thể cướp chiếc hay ! ! Tiểu Vũ bị thương quá nặng, cũng thể lại tha ..."

      Ngô lão hán nghe được lời của Ngô Hiểu Long liền vực dậy tinh thần. trở vào buồng trong, thấy cháu trai Ngô Vũ của mình sắc mặt tái nhợt nằm giường sưởi, sốt cao, hôn mê hết hai ngày đêm, nếu còn sớm tìm được bệnh viện chữa trị có khả năng qua khỏi.

      Ngô lão hán tiến lên sờ đầu cháu trai, mặt lại lộ ra hận ý nồng đậm.

      cầm lấy xẻng, quát tiếng: "!"

      Ngô Hiểu Long cũng mang theo sắc mặt giận dữ phía sau .

      Trước cửa trấn, ba chiếc xe giao nhau dừng lại trong tuyết, phía trước nhất là chiếc xe việt dã màu xám bạc, giờ phút này mui xe có nữ nhân mập mạp tay cầm ống tuýp đứng, hai bàn tay mũm mĩm của nàng thoăn thoắt huy động ống tuýp, con tang thi cạnh xe bị nàng oành tiếng đánh vỡ đầu.

      Con tang thi này vừa té xuống mặt đất, có càng nhiều tang thi khác xông lên.

      " à! ! Làm sao bây giờ? Tang thi tại cái trấn này so với mấy cái thôn trước còn nhiều hơn... Cứ như thế chúng ta bị bao vây! nghĩ biện pháp mau lên! !" Nữ nhân trẻ tuổi mập mạp hô lớn.

      Người nàng gọi là đại thúc trung niên hơn bốn mươi tuổi. Vị đại thúc này đứng bên cạnh chiếc xe cứu thương trắng, đỏ xen lẫn, liều mạng huy động ống tuýp, vừa đánh ngã con tang thi phía trước vừa : "Trước đem mấy con tang thi này thanh toán ... Dung Dung em trấn thủ phía trước, đừng để chúng nó lại gần, , ngươi đánh phía đông! Tiêu Diệu! Tiêu Diệu..." hét lên nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì lại bỗng đem miệng ngậm chặt lại.

      nữ nhân mặc chiếc áo khoác cũ nát nghe thấy mệnh lệnh của đại thúc, mặt trầm đến phía đông xe cứu thương. Nhưng ánh mắt nàng lại như cũ thủy chung dừng chiếc xe kiểu cũ cách xe cứu thương hơn mười mét, chủ nhân của chiếc xe Jeep, Tiêu Diệu giờ phút này cũng xuống, mấy con tang thi lập tức hướng nàng bao vây...

      Mấy ngày nay lực lượng của tang thi ràng đề cao, Tiêu Diệu toàn lực vung búa chém vào đầu con tang thi đối diện.

      Ba chiếc xe hình thành hai vòng chiến đấu luẩn quẩn, phân biệt ràng...

      Tang thi tụ tập xung quanh xe ngày càng nhiều, vòng vây chậm rãi thu lại.

      Mấy người hết sức chuyên chú đối phó tang thi nhưng lại có chú ý tới vài nam nhân lén lút ngồi cách vị trí của bọn họ khoảng mấy trăm mét. Cầm đầu là nam nhân nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai, diện mạo cực kỳ đáng khinh, chính là Lưu Nhị Tử mà Ngô Hiểu Long đến.

      Lưu Nhị Tử ánh mắt hề chớp nhìn chằm chằm ba chiếc xe bị tang thi vây quanh, tùy thời chuẩn bị xông lên phía trước chiếm tiện nghi.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      linhdiep17, fujjko, sanone21122 others thích bài này.

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      đọc cái đoạn cưỡng bức. ghê tởm k chịu đc..

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 27

      Tang thi gần cửa trấn đều bị đám người Tiêu Diệu hấp dẫn, Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán dè dặt cẩn trọng đến gần vòng vây tang thi. Ngô Hiểu Long trèo lên cây cổ thụ, từ sau lưng lấy ra cái kính viễn vọng cũ kỹ và cây nỏ tự chế.

      "Chú... Họ chỉ có vài nữ tử... Cùng với nam nhân !" Ngô Hiểu Long vừa dùng kính viễn vọng quan sát vừa . Thời tiết thập phần rét lạnh, cứ mỗi chữ, bên miệng toát ra luồng khói trắng.

      Ngô lão hán cũng ngẩng cổ nhìn về phía xa, liền dường như nhớ tới cái gì, thấp giọng : "Chúng ta đều biết lái xe, đừng để bọn họ chết hết, ngươi cẩn thận chút, tốt nhất lưu lại nữ nhân."

      "Vâng!" Ngô Hiểu Long gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên lại : "Chú, bên trong có chiếc xe cứu thương, trong xe ngồi vài người! Hình như có bác sĩ!"

      Ngô lão hán vội vàng kêu: "Đưa ta, ta nhìn xem!"

      Ngô Hiểu Long kéo Ngô lão hán lên cây, đưa kính viễn vọng cho . Ngô lão hán ghé mắt nhìn vào kính viễn vọng, quả nhiên thấy trong bầy tang thi có chiếc xe cứu thương nổi bật, trong xe đông nghịt, ngồi sáu bảy người. do dự chút, : "Hay là ta đến giúp bọn họ , nếu có bác sĩ, để chết rất đáng tiếc..."

      Ngô Hiểu Long lắc đầu: " được, mấy người trong thành phố này phải là người tốt... Cứu bọn họ, bọn họ lại lấy oán trả ơn!"

      Ngô lão hán nghe vậy, lập tức nhớ tới nguyên nhân cháu trai mình bị thương, mặt lộ ra thần sắc ngoan lệ: "Đúng, cái đám khốn khiếp này phải để quái vật ăn hết mới tốt, Tiểu Long, nữ nhân đứng xe đằng trước hình như là bác sĩ, bên trong nàng mặc y phục màu trắng, ngươi cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để nàng chết."

      "Vâng!" Ngô Hiểu Long nhận lại kính viễn vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Dung đứng mui xe việt dã. Cung nỏ tầm bắn tới, bỗng nhiên lại nhảy xuống, chạy đến cái cây gần hơn, Ngô lão hán vội vàng cùng qua.

      Đường Dung lúc này lâm vào khổ chiến, con tang thi từ phía sau trèo lên xe chụp mạnh vào đùi nàng, Đường Dung tránh kịp chuẩn bị đối cứng lần này, nghĩ tới có mũi tên biết từ đâu bay đến bắn trúng đầu tang thi. Đường Dung ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa cây có người hỗ trợ, nàng nhất thời thở phào nhõm.

      Hơn phân nửa tang thi bị hai chiếc xe phía trước hấp dẫn, bên người Tiêu Diệu chỉ có hai mươi mấy con tang thi vây quanh. Nàng dùng gần nửa giờ thời gian mới đem tang thi phía trước giết sạch, tang thi tỉnh H biết vì nguyên nhân gì mà tiến hóa rất nhanh, chém chết đám tang thi này cơ hồ khiến nàng mất cả nửa khí lực.

      Người phía trước còn khổ chiến, Tiêu Diệu định lên hỗ trợ, vừa vọt tới vòng vây tang thi phía ngoài liền nhìn thấy bốn thôn dân mặc đồ đen hướng bản thân xông đến. Bốn người này mỗi người trong tay đều cầm xẻng, gậy gỗ làm vũ khí, Tiêu Diệu vội vàng quay người chắn trước xe, nàng biết những người này là muốn cướp xe.

      Mặt sau lại chạy tới mấy con tang thi, Tiêu Diệu bên chém tang thi, bên đề phòng nhìn vài người hùng hổ xông tới. Trong bốn người cư nhiên có hai người thức tỉnh dị năng, hơn nữa trong đó người là kháng thể xanh lá, người là kháng thể màu trắng. Tỉ lệ dị năng giả của tỉnh H cũng quái dị như tỉ lệ tang thi, phổ thông dị năng giả thời gian thức tỉnh ít nhất so với bảng thống kê số liệu của căn cứ sớm hơn hai tuần. Tiêu Diệu đối với điểm này cảm thấy phi thường kinh ngạc.

      Lưu nhị tử đến phía trước Tiêu Diệu hai mét, bỗng nhiên hai chân dùng sức đạp lên mặt đất hướng đến Tiêu Diệu vọt mạnh qua, đồng thời giơ gậy trong tay đánh về phía bả vai Tiêu Diệu. vốn định chờ Tiêu Diệu bị tang thi cắn chết rồi mới đến nhặt tiện nghi, nghĩ tới sức chiến đấu của Tiêu Diệu lại mạnh đến như vậy. sợ lại chờ thêm lát tang thi đều bị nữ nhân này xử lí hết còn cơ hội đánh lén, cho nên định tiên hạ thủ vi cường. Bất quá lúc đến gần, mới phát Tiêu Diệu trưởng thành bộ dáng sai, khỏi sinh ra tâm tư xấu xa, cho nên thời điểm xuống tay dùng toàn lực, gậy sắt trong tay bị Tiêu Diệu thoải mái tránh thoát.

      Tiêu Diệu tránh khỏi gậy sắt đồng thời còn giết chết con tang thi, nàng bay nhanh nâng chân đá vào thân dưới của Lưu nhị tử. Lưu nhị tử cũng là dị năng giả hệ tốc độ, lắc mình tránh chân Tiêu Diệu, bỗng nhiên kêu lên với vài người phía sau: "Vây quanh nàng! Bắt sống ! !"

      Vì thế Tiêu Diệu đối mặt tang thi đồng thời còn phải đối phó bốn nam tử cường tráng, hơn nữa vài nam tử này có người là dị năng lực lượng, người là dị năng tốc độ. Thân thể Tiêu Diệu bởi vì được dị năng tốc độ cường hóa cùng cao cấp kháng thể của bản thân giúp thay đổi gien, lực lượng khẳng định mạnh hơn nhiều so với phần đông người thức tỉnh dị năng, cho nên mấy ngày hôm trước nàng có thể cấp tốc giết chết mấy tên cầm thú kia. Nhưng thời đối mặt cũng là người thức tỉnh dị năng, lực lượng của nàng lại có vẻ đủ dùng, dưới bốn người vây công nàng trong lúc nhất thời có chút đỡ trái hở phải...

      Bất quá bởi vì đám người Lưu nhị tử muốn bắt sống, cho nên thời điểm xuống tay đều sử dụng toàn lực. Tiêu Diệu lại điểm cố kị cũng có, búa của nàng hung tợn chém về phía đối diện, thanh niên mặc áo bông màu đen bị Tiêu Diệu chém trúng cánh tay. hét thảm tiếng, rốt cuộc bất chấp lưu thủ, nâng gậy gỗ trong tay hung hăng đập về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu thấy thể tránh, bỗng nhiên dưới chân dùng sức chạy về phía sau.

      Nàng chạy nhanh đến bên cạnh xe Jeep, từ trong túi áo lấy ra súng lục, họng súng tối om chỉ thẳng vào đầu người đối diện. Tên vừa bị chém trúng cánh tay tin súng của Tiêu Diệu là , vừa mắng vừa hướng Tiêu Diệu xông lên. Tiêu Diệu lập tức bóp cò súng, phanh tiếng, ót tên đối diện lập tức xuất cái lỗ máu chảy đầm đìa. Vài người Lưu nhị tử lúc đó bị dọa đến choáng váng, bọn họ hai mặt nhìn nhau cũng dám tiến lên thêm nửa bước...

      Tiêu Diệu mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng thở hổn hển : "Đem vũ khí vứt xuống, hai tay ôm đầu ngồi xổm mặt đất!"

      Đám người Lưu nhị tử đầu tiên có chút do dự, nhưng khi nhìn đến thi thể nằm mặt đất, Lưu nhị tử run run rẩy rẩy trước ngồi xổm đất, hai tên thủ hạ của thấy thế cũng làm theo, tuyết đọng dày bị mông của bọn họ áp ra cái hố to. Tiêu Diệu vừa định tiến lên đánh ngất mấy người này, bỗng nhiên có mũi tên thẳng hướng đầu nàng bắn đến!

      Thế tên tấn mãnh dị thường, Tiêu Diệu cuống quít trốn tránh, nhưng bởi vì tốc độ của tên quá nhanh, nàng vẫn là bị mũi tên quét trúng bả vai, trận đau nhức khiến thân thể của nàng lùi về phía sau hai bước. Lưu nhị tử thấy có cơ hội, từ đất nhảy lên bổ nhào vào bên người Tiêu Diệu muốn cướp lấy súng của nàng.

      Tiêu Diệu nhắm súng bắn, viên đạn xoáy vào bụng Lưu nhị tử. Lưu nhị tử kêu thảm thiết tiếng, ôm bụng lăn tuyết, hai thủ hạ của bị dọa lấy tay ôm chặt đầu, dám vọng động. cây đối diện lại phóng tới mũi tên, Tiêu Diệu phẫn nộ né sang bên cạnh, đồng thời giơ súng lục nhắm đến phương hướng mũi tên phóng tới. Ngô Hiểu Long từ xa thấy họng súng của Tiêu Diệu nhắm ngay , sợ tới mức lui đầu về tránh sau thân cây.

      Tiêu Diệu cắn răng đối với hai tên thủ hạ của Lưu nhị tử chém hai búa, tiếng bọn họ gào khóc thảm thiết cùng mùi máu tươi lập tức đem tang thi vây xung quanh xe cứu thương dẫn lại. Tiêu Diệu vòng qua đám tang thi cấp tốc chạy về phía cây cổ thụ...

      Ngô Hiểu Long nhân cơ hội lại bắn ra mũi tên, Tiêu Diệu nhanh nhẹn mặt đất lăn vòng tránh thoát, sau khi đứng lên sau lại tiếp tục chạy về phía trước. Nàng rất nhanh tiếp cận cây cổ thụ mà Ngô Hiểu Long núp, Ngô lão hán thấy Tiêu Diệu xông tới, vội vàng nhảy xuống nghênh chiến.

      vốn định dùng xẻng đập đầu Tiêu Diệu, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Diệu chỉ là nữ hài tử khoảng mười bảy mười tám tuổi, lại khỏi mềm lòng, xẻng của lâm thời dời phương hướng đánh tới bả vai Tiêu Diệu. Tiêu Diệu lại cảm kích, nàng tránh thoát công kích của Ngô lão hán, nâng chân cước đá vào trước ngực . Ngô lão hán hét lớn tiếng lui về sau hai bước, búa của Tiêu Diệu thuận thế chém mạnh về phía !

      "Dừng tay! ! !" Ngô Hiểu Long thấy chú mình gặp nguy hiểm, bị dọa đến ánh mắt đều đỏ. dùng hết toàn lực đem kính viễn vọng ném đến búa của Tiêu Diệu. Búa bị ném trật, Ngô Hiểu Long hoảng loạn từ cây nhảy xuống, đợi kịp hành động bị Tiêu Diệu dùng súng chĩa vào đầu.

      Ngô lão hán biết súng của Tiêu Diệu là , chỉ cần nhàng cong ngón tay chút, cháu của mất mạng. bỗng nhiên phù phù tiếng, quỳ mặt đất. "Ngươi đừng giết ... Vừa rồi là ta bảo dùng tên bắn ngươi, ngươi giết ta ..."

      Chương 28
      Lão nhân lớn tuổi như vậy lại quỳ gối dưới chân khiến đáy lòng Tiêu Diệu thoải mái.

      Ngô Hiểu Long thấy chú mình quỳ xuống, ánh mắt khó chịu toát ra tơ máu. nhìn họng súng đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi : "Vừa rồi là ta đánh lén ngươi, ngươi cứ giết ta, tha cho chú của ta!"

      Ở mạt thế, người dám liều mình vì người khác cũng nhiều... Tiêu Diệu trong lòng rất bội phục tình nghĩa của hai chú cháu này, nhưng nghĩ đến Ngô Hiểu Long vừa rồi thiếu chút nữa giết chết nàng, lại quyết tâm. Nàng dùng báng súng hung hăng nện xuống động mạch chủ cổ Ngô Hiểu Long, nơi đó là bộ vị yếu ớt nhất thân thể nhân loại, Ngô Hiểu Long nháy mắt bị đập choáng váng. Tiêu Diệu vừa mới chuẩn bị nâng búa chặt bỏ cổ , trong lòng bỗng nhiên truyền đến cảm giác nguy hiểm. Nàng mạnh mẽ cúi xuống, vật thể sượt ngang ót nàng gào thét bay qua, phốc tiếng đánh vào tuyết. Vật thể công kích kia sau khi rơi xuống đất lại bắn xa tới phía trước, khiến bông tuyết đất bay lên nổi đầy trời, Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy thanh niên khoảng hai mươi tuổi lung lay sắp đổ đứng trong tuyết, đầu và ngực đều băng vải trắng, trong tay nắm chặt hai khối đá to cỡ quả trứng gà.

      vừa rồi chính là dùng đá phát động công kích.

      "Đừng giết chú của ta..." Thanh niên xanh mặt nhìn Tiêu Diệu, trong ánh mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ.

      Súng trong tay Tiêu Diệu dời mục tiêu, ánh mắt cảnh giác nhìn đến khối đá trong tay thanh niên đối diện. Thanh niên này có kháng thể màu tím cấp bốn, dựa vào lực đạo ném khối đá vừa rồi hẳn là dị năng giả lực lượng. Nàng khỏi trong lòng ảo não, tỉ lệ dị năng giả cao cấp của tỉnh H vì sao lại cao như vậy, mới xuất phát vài ngày liền gặp được hai dị năng giả mang kháng thể màu tím... Những người này thể dùng búa để giải quyết, muốn giết có khả năng phải dùng đến ba viên đạn cuối cùng của nàng, Tiêu Diệu cảm thấy đặc biệt đau lòng...

      Thanh niên băng vải đầu thấy Tiêu Diệu muốn bóp cò súng, bỗng nhiên hung tợn kêu: "Chúng ta cùng ngươi oán cừu, các ngươi phải qua, muốn cướp lương thực liền cướp lương thực, vì sao thế nào cũng phải giết người? Những người thành phố các ngươi tại sao đều xấu xa như vậy! !"

      Tiêu Diệu sửng sốt: "Là các ngươi động thủ trước."

      Ngô Vũ lại nghe lời Tiêu Diệu , cũng nhìn thấy Ngô Hiểu Long dùng nỏ đánh lén Tiêu Diệu. Vừa rồi nằm giường sưởi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực độ bất an, sau khi đứng dậy tìm thấy ông nội, liền vội vã từ trong nhà chạy đến, từ xa chỉ nhìn thấy Tiêu Diệu dùng búa chém ông của , lại nhìn thấy ông quỳ xuống, trong nháy mắt kia muốn đem Tiêu Diệu thiên đao vạn quả. Thấy Tiêu Diệu vẫn chịu buông súng xuống, hô lớn: "Ông nội cùng chú của ta cho tới bây giờ chỉ biết cứu người, căn bản có khả năng động thủ trước! Ngươi đừng nhiều lời, các ngươi muốn cái gì có thể tùy tiện lấy, ta ngăn cản, nhưng ngươi nếu làm chú cùng ông nội của ta mất sợi lông, ta nhất định khiến ngươi được chết tử tế! Chúng ta có ba người, ngươi có bản lĩnh súng đem chúng ta đều giết chết sao?"

      Tiêu Diệu chẳng phải nghiện giết người, có thể hòa bình giải quyết vấn đề, nàng cũng hi vọng dùng vũ lực, nhưng Ngô hiểu long vừa rồi là muốn giết nàng. Nàng sợ bản thân tại buông tha bọn họ, bọn họ chốc lát nữa lại đến đánh lén.

      Xem ra viên đạn này thể tiết kiệm được...

      Xa xa Đường Dung mui xe nhìn thấy Tiêu Diệu giơ súng đối với Ngô Vũ, lại nhìn đến Ngô Hiểu Long nằm mặt đất, bỗng nhiên đứng ở xe hô to: "Tiêu Diệu, cho ngươi giết bọn , bọn họ vừa rồi giúp ta đánh tang thi, ngươi được giết người lung tung vô tội! !"

      Bởi vì vừa rồi Tiêu Diệu chém bị thương hai thủ hạ của Lưu nhị tử hấp dẫn hơn phân nửa tang thi, tang thi chung quanh xe cứu thương cùng xe việt dã chỉ còn lại có mấy con. thiếu nữ mười lăm sáu tuổi từ trong xe cứu thương chạy đến, thẳng tắp vọt tới chính giữa Tiêu Diệu cùng Ngô vũ, hai tay che giơ ra che trước mặt Ngô Vũ. "Tiêu Diệu! Ngươi ma cà rồng này, cho ngươi lại giết người! !"

      Tiêu Diệu chau mày, nữ hài này là con của đại thúc trung niên - Đường Dĩnh.

      Năm ngày trước, nàng chở Tôn đường qua huyện, mới nửa ngày liền gặp được xe cứu thương bị tang thi ngăn trở. Khi đó nàng vì tiện chạy nhanh liền lâm thời gia nhập đội ngũ. Dù sao từ đường qua huyện vòng đến tỉnh phải qua vô số thôn trấn, nhiều người, tốc độ thanh lý tang thi cũng nhanh, hơn nữa đại thúc lái xe cứu thương có kháng thể màu tím, lại là dị năng giả lực lượng, có làm tiên phong, hệ số an toàn cũng tương đối cao.

      Sau này Tiêu Diệu mới biết được, nguyên lai vị đại thúc này tên là Đường Kim Đống, cùng đồng hành còn có em Đường Dung và con Đường Dĩnh.

      Càng làm cho Tiêu Diệu ngoài ý muốn là nàng thấy được tên cảnh sát Vương Vĩ lúc trước kém chút là bị tang thi cấp hai cắn chết, cư nhiên đồng hành cùng đội ngũ.

      Lại tiếp cũng là Vương Vĩ vận khí tốt. Ngày đó Tiêu Diệu rời , bạn Vương Vĩ ở đường ngăn lại xe cứu thương của đại thúc trung niên, vừa vặn xe cứu thương có máu cùng thiết bị cấp cứu, em Đường Dung của Đường Kim Đống lại trùng hợp là hộ sĩ, dưới cơ duyên xảo hợp, Vương Vĩ liền nhặt trở về được mệnh.

      Tiêu Diệu cùng đoàn người Đường Kim Đống vừa mới bắt đầu ở chung coi như hòa hợp. Nhưng vào ngày 27 tháng 12, thời điểm bọn họ qua cái thôn bởi vì vấn đề thu dụng người sống sót triệt để náo loạn. Đường Kim Đống thu lưu vài người sống sót trong thôn, trong đó có hai thôn dân thương thế rất nặng lập tức biến dị bị Tiêu Diệu giết chết. Hành vi này khiến Đường Dung rất bất mãn, trong mắt nàng bị thương cũng chắc là biến dị, nàng biết cấp bậc kháng thể ảnh hưởng đến biến dị có sai biệt, Tiêu Diệu lại lười giải thích với nàng. Kết quả mọi người đều náo lên, có mấy thôn dân thậm chí muốn Tiêu Diệu đền mạng, Tiêu Diệu liền thoát ly đội ngũ của Đường Kim Đống.

      Đường Dung cùng Đường Dĩnh đều thập phần chán ghét Tiêu Diệu, các nàng đáp ứng Tôn đưa nàng đến khu du lịch Thánh Lâm, hơn nữa giúp nàng tìm em trai, đem Tôn từ xe Tiêu Diệu lôi . Vì thế, Tiêu Diệu lại biến thành người đơn, đương nhiên nàng cũng vui vẻ thoải mái, nhưng dù sao đường đến tỉnh cũng chỉ có , nàng vẫn là thường xuyên gặp phải đoàn xe của Đường Kim Đống. Vì thế mọi người ngay tại khí thoải mái cùng nhau vài ngày, Đường Kim Đống ở phía trước mở đường, Tiêu Diệu theo sau nhặt tiện nghi, có đôi khi đám người Đường Kim Đống gặp nguy hiểm, Tiêu Diệu cũng lên hỗ trợ...

      Bởi vì bị tuyết lớn cùng tang thi vây quanh, tốc độ tiến của đoàn xe rất chậm, cho nên vốn là lộ trình chỉ cần ngày liền phải mất gần năm ngày, nghĩ tới lúc đến trấn Hoài Vũ bởi vì địa thế trũng, xe vẫn là bị kẹt lại trong tuyết.

      Đường Dĩnh sở dĩ kêu Tiêu Diệu là ma cà rồng, là vì hôm kia đồ ăn xe Đường Kim Đống đều bị người sống sót cứu về ăn sạch, vì thế hướng Tiêu Diệu xin giúp đỡ, Tiêu Diệu vì muốn có được dị năng lực lượng liền đòi túi máu của Đường Kim Đống. Kết quả nàng liền bị Đường Dung cùng Đường Dĩnh gọi là ma cà rồng, đáng tiếc túi máu kia nàng bây giờ còn chưa nỡ dùng, máu của dị năng giả lực lượng có kháng thể màu tím cũng dễ dàng có được. tại trời đông giá rét, túi máu này có thể bảo tồn hai ba tháng khẳng định thành vấn đề, nàng chuẩn bị về sau đưa cho cha mẹ...

      Tuy rằng tỉ lệ thông qua truyền máu để chuyển dời dị năng chỉ là 1/1000, hơn nữa trong đó cũng có rất nhiều hạn chế. Nhưng loại tình này có hi vọng vẫn tốt hơn là có, chỉ cần có tia cơ hội có thể đạt được sức mạnh lớn hơn, Tiêu Diệu liền buông tha!
      Tôm Thỏ, linhdiep17, fujjko3 others thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 29

      Xung quanh xe việt dã cùng xe cứu thương chất đầy thi thể tang thi, hơn phân nửa tang thi còn có thể hành động bị máu của đám người Lưu nhị tử hấp dẫn qua, chúng nó điên cuồng khàn giọng gào thét tranh đoạt... Rốt cuộc rảnh để ý tới vài người sống đứng dưới tàng cây cách đó xa.

      Đường Dĩnh vẻ mặt tức giận che ở phía trước Tiêu Diệu, tình cảnh này giống hệt mấy ngày trước lúc nàng ngăn cản Tiêu Diệu giết thôn dân... Khi đó, Tiêu Diệu bỗng nhiên đem nàng cùng Đường Dung đá sang bên cạnh, đứng trước mặt các nàng chém chết người.

      Từ đó về sau, nàng liền cảm thấy Tiêu Diệu là sát nhân cuồng ma, hơn nữa còn là ma cà rồng biến thái.

      Ngô Vũ nguyên bản bị thương rất nặng, sốt cao, miệng vết thương nhiễm trùng, mất máu quá nhiều, vừa rồi dựa vào lo lắng ông nội cùng chú mới miễn cưỡng chống đỡ. thời nhìn thấy trước mặt có nữ hài che chắn, bỗng nhiên trầm tĩnh lại, ánh mắt vừa lật phù tiếng ngã vào trong tuyết.

      Đường Dĩnh thấy Ngô vũ té xỉu càng thêm căm tức Tiêu Diệu. Tiêu Diệu thấy nguy hiểm giải trừ, lạnh mặt trừng mắt liếc Đường Dĩnh cái, nàng thu hồi súng lục quay trở về bên cạnh xe của mình, đối với người Đường gia bất mãn bay lên đến cực hạn. Nàng định cứ thế ngây người tại trấn này, cũng muốn lại cùng đoàn xe Đường gia đồng hành, tuy rằng cùng bọn họ xác thực tiện lợi, nhưng cái loại tâm tính chính nghĩa lỗi thời này của bọn họ rất đáng ghét! !

      Bánh xe Jeep bị vùi trong tuyết hơn phân nửa, Tiêu Diệu mạnh mẽ khởi động, bánh xe ở trong tuyết điên cuồng xoay chuyển, nhưng chỉ được nửa mét liền kẹt lại. Tiêu Diệu bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lái, với tình hình giao thông tại, xe bị kẹt trong tuyết cơ bản liền biến thành đống sắt vụn, phương tiện giao thông công nghệ cao đại còn bằng xe trượt tuyết, xe ngựa nguyên thủy các loại.

      Muốn tiếp tục tới phải dọn dẹp tuyết đọng trong trấn, đáng tiếc nàng có thời gian để làm vậy. tại xem ra chỉ có buông tha cho chiếc xe, bộ xuyên qua trấn này, Tiêu Diệu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định trước nghỉ ngơi hai giờ, khôi phục thể lực, sau đó suốt đêm băng qua trấn này... Nàng từ trong ba lô tùy thân lấy ra băng gạc băng bó miệng vết thương, lại lần thứ N cầm lấy điện thoại xem xét nơi này có thể thu được tính hiệu .

      Điện thoại vẫn như cũ, tín hiệu.

      Ngô lão hán sớm đem Ngô Vũ và Ngô Hiểu Long té xỉu khiêng trở lại nhà của mình, Đường Kim Đống cùng Đường Dung còn giết tang thi. Tang thi trong thôn trấn lúc trước bị Ngô Vũ cùng những người sống sót khác giết ít, thời tang thi tại cửa trấn lại bị huynh muội Đường Kim Đống chém tan tác, người trốn trong hai chiếc xe thấy bốn phía quá nguy hiểm cũng đều ào ào chạy đến hỗ trợ. Nhóm bọn họ có ba người thức tỉnh dị năng, trong đó nam tử trưởng thành lại là dị năng giả lực lượng có kháng thể xanh lá, bất quá bởi vì huynh muội Đường Kim Đống quá trượng nghĩa, cho nên những người sống sót này đều theo thói quen núp sau lưng bọn họ trốn tránh mạo hiểm, chỉ có Tôn thời điểm gặp phải tang thi liền chủ động hỗ trợ. Đến chạng vạng, tang thi phụ cận rốt cục xử lý hết, Đường Kim Đống mang theo em và con cùng với người sống sót đến nhà dân gần đó.

      Tiêu Diệu ở xe ngồi giờ, liền mở to mắt, thấy trước mắt thanh tịnh, nàng từ trong xe xuống, tìm đến căn nhà thoạt nhìn tương đối sang trọng, hai chân dùng sức nhảy lên đầu tường. Trấn này tuy rằng xa xôi, nhưng điện thoại bàn khẳng định là có, trước khi nàng phải tìm cái điện thoại cùng người nhà liên hệ chút.

      Bên trong có người, cũng có tang thi, Tiêu Diệu nhàng nhảy vào sân. Trước cửa có dấu chân, nàng vốn tưởng rằng bản thân chọn phải căn nhà hoang, nghĩ tới nàng vừa về phía trước ba bước, liền thấy cửa phòng bên trong bị đẩy ra, bà lão khoảng sáu mươi tuổi ôm con mèo đen mập mạp, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng. Con mèo đen kia giống như điên dựng thẳng lông, ngừng nhe răng, tựa hồ tùy thời chuẩn bị xông lên phía trước cắn người...

      Bà lão sắc mặt đẹp mắt, chân cột băng vải nhuốm máu, thoạt nhìn là bị tang thi cắn thương sau đó trốn ở trong phòng chờ chết.

      Tiêu Diệu thấy trong phòng có người vốn định lui ra ngoài, nghĩ nghĩ lại cảm thấy phiền toái, nàng tận lực khách khí : "Cháu chỉ đến mượn cái điện thoại."

      Bà lão thấy Tiêu Diệu chỉ là nữ hài, chuyện lại lễ phép, liền chỉ về phía cái bàn trong phòng, bàn có cái điện thoại cũ màu đỏ.

      Tiêu Diệu cầm lấy điện thoại, nhấn xuống dãy số quen thuộc.

      Đây là lần thứ hai trong năm ngày nay nàng liên lạc với người nhà, trong điện thoại tạp so với lần trước còn nhiều hơn, Tiêu Diệu cơ hồ nghe Tiêu Cảnh Dương muốn gì, nàng suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng minh bạch lời của Tiêu Cảnh Dương... Đồng tử của cùng Dương Vân vẫn như cũ có màu, thân thể cũng có biến hóa gì đặc biệt. Tiêu Diệu có chút thất vọng, nàng báo bình an, lại gọi đến di động của Tiêu Dương, nhưng vô luận thế nào cũng thể chuyển được.

      Bà lão ôm mèo đen luôn luôn quan sát Tiêu Diệu gọi điện thoại, lúc Tiêu Diệu chuẩn bị rời , bỗng nhiên đứng lên theo phía sau Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu giật mình nhìn bà lão khập khiễng theo mình, lại biết bà muốn làm gì. Nàng vài bước đến trong sân dùng tốc độ nhanh nhất nhảy qua đầu tường, xe Jeep thể mang , Tiêu Diệu đến bên cạnh xe đem đồ ăn trong xe thu vào gian, lại lấy ra thùng rỗng chiết xăng.

      Xăng còn chưa chiết xong, Tiêu Diệu liền thấy bà lão vừa rồi theo mình dẫn Ngô lão hán cùng Ngô Hiểu Long tới, theo phía sau bọn họ còn có Đường Kim Đống vẻ mặt mệt mỏi. Bà lão vừa vừa cùng Ngô lão hán khe khẽ , Ngô lão hán chạy đến trước mặt Tiêu Diệu, : "Chúng ta nghe ngươi có thuốc giảm nhiệt?"

      Ngô Hiểu Long ở bên cạnh bổ sung câu: "Chất kháng sinh!"

      Tiêu Diệu nhíu mày, bọn họ vì sao lại hỏi như vậy, lập tức nhớ tới vừa rồi nàng cùng cha mẹ gọi điện thoại, Tiêu Cảnh Dương sợ nàng đông lạnh bị cảm liền luôn luôn bảo nàng chú ý giữ ấm. Nàng lúc đó vì để cha mẹ an tâm liền hô to trong điện thoại bản thân mình có mang theo thuốc. Nhất định là câu kia bị bà lão này nghe được, bất quá chất kháng sinh tạm thời hẳn phải là vật trân quý, bệnh độc bùng nổ mới được vài ngày, sức chiến đấu của Ngô Hiểu Long cùng Ngô Vũ đều rất mạnh, hiệu thuốc, phòng khám trong trấn khẳng định có thể tìm được loại thuốc này...

      Ngô Hiểu Long bỗng nhiên : "Cháu của ta cùng con thím Lưu đều bị thương cảm nhiễm, thuốc trong trấn hai ngày trước đều bị đám khốn khiếp cướp rồi, vừa rồi bác sĩ chiếc xe cứu thương kia thuốc của bọn họ cũng đều dùng hết ... Nếu ngươi có thuốc, chúng ta lấy lương thực ra đổi với ngươi..."

      Tiêu Diệu có thể minh bạch ý tứ của đám người Ngô Hiểu Long, nàng lui về phía sau hai bước : "Thuốc ta có, bất quá chỉ có hai bình, là lưu trữ cho chính bản thân, phòng khi sinh bệnh... Quý giá như vậy các ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu lương thực để đổi?"

      Vì phòng bị Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán bỗng nhiên đánh lén, tay phải của nàng thủy chung nắm chặt súng...

      Nhưng Ngô Hiểu Long lại có ý định đánh lén nàng, nổi giận quay đầu nhìn Ngô lão hán, lại nhìn Đường Kim Đống, suy nghĩ hơn nửa ngày mới : "Lương thực của chúng ta mấy ngày hôm trước cũng bị cướp ít, tại nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi mấy túi gạo."

      Tiêu Diệu thiếu gạo, trong gian của nàng gạo cũng đủ cho người nhà ăn năm, nhưng nàng lại đối với thứ khác cảm thấy hứng thú, nàng với Ngô lão hán: "Ta cần gạo, ta muốn máu của cháu ngươi, cũng cần nhiều lắm, năm trăm ml là đủ!"

      Ngô lão hán vừa nghe thấy lời này thiếu chút nữa hộc máu, cho rằng Tiêu Diệu muốn đùa giỡn, hầm hừ : "Ta cho ngươi máu! ! Cho ngươi cả lít! !"
      Chương 30

      Ngô lão hán nghĩ Tiêu Diệu , nhưng Đường Kim Đống lại biết Tiêu Diệu cũng có ý đùa. bỗng nhiên xông lên trước, : "Ta cho ngươi rút năm trăm ml máu, ngươi đưa thuốc cho bọn ..."

      Tiêu Diệu nhất thời biết gì, nàng nhìn nhìn Đường Kim Đống, lấy ba lô đeo vai xuống, từ bên trong lục ra hai ống tiêm, hai túi máu đầy cùng túi máu rỗng... Những thứ này đều được Vương Vĩ sử dụng qua, bị nàng từ xe cứu thương thu thập lại. Thiết bị y tế vốn chỉ nên sử dụng lần, bất quá lâm thời nảy ra ý tưởng, nàng cũng tìm thấy thứ gì khác có thể thay thế.

      Trở lại xe cứu thương, Tiêu Diệu dựa theo phương pháp nguyên thủy nhất nàng thấy trong căn cứ, dùng dây trói chặt cánh tay Đường Kim Đống, đem kim tiêm thô bạo ấn vào mạch máu của , máu đỏ tươi từng chút lấp đầy ống kim, sau khi rút đầy lại đem đổ vào túi máu, cứ như thế lặp lại...

      Nàng cũng sợ nhóm máu khác nhau. Dân chúng bình thường trong căn cứ bởi vì có điều kiện chữa bệnh, thân nhân bằng hữu sau khi bị thương trực tiếp truyền máu, chưa từng nghe qua có người nào bởi vì nhóm máu xung đột mà xuất bài xích, tựa hồ sau khi phóng xạ phát sinh các nhóm máu người đều bị đồng hóa ... Hơn nữa những tật bệnh trong người đều được gien thay đổi lần đầu tiên loại bỏ, cho nên nàng cũng sợ Đường Kim Đống có mắc phải bệnh truyền nhiễm gì .

      Đường Kim Đống sắc mặt càng ngày càng khó coi, Ngô Hiểu Long bỗng nhiên lấy tay hung hăng đập lên xe cứu thương.

      Tiêu Diệu : "Ngươi trừng mắt cái gì, ta cho các ngươi thuốc là dùng để bảo mệnh, đổi túi máu cũng có gì quá đáng!"
      Ngô Hiểu Long bất mãn hừ tiếng.

      Rút đầy túi máu, Đường Kim Đống cơ hồ muốn ngất xỉu, Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán đều phẫn hận trừng mắt nhìn Tiêu Diệu. Nàng dè dặt cẩn trọng thu hồi kim tiêm cùng túi máu, cuối cùng mới từ trong ba lô lấy ra hai bình thuốc giảm nhiệt.

      Ngô lão hán cầm thuốc, đỡ Đường Kim Đống quay trở về nhà của mình. Tiêu Diệu đem những thứ có thể sử dụng trong xe Jeep đều thu vào gian, bước tuyết đọng về phía Nam.

      Nàng tại góp nhặt được ba túi máu của dị năng giả cao cấp, hai túi của Đường Kim Đống, túi của Tôn ... Vì phải giữ máu bảo trì trạng thái đóng băng, nàng chỉ có thể cho chúng vào ba lô đeo người. Nếu có cơ hội, nàng rất muốn tìm bộ máy phát điện còn sử dụng tốt cùng mấy cái tủ lạnh.

      Trời hoàn toàn về đêm, tang thi tại cửa trấn tuy rằng được thanh lý sạch , nhưng mới về phía trước chưa đến km, Tiêu Diệu gặp phải tang thi mới. Nàng tận lực cẩn thận vòng qua tang thi, bởi vì mặt đường tuyết đọng rất dày, thời điểm nàng di chuyển khó tránh khỏi phát ra thanh, cho nên dọc đường thường gặp trở ngại, cũng may là tang thi trong trấn tuy nhiều, nhưng có nhiều tang thi thức tỉnh dị năng như đường cao tốc thành phố J.

      Tốc độ biến dị tang thi cùng thức tỉnh dị năng giả phổ thông tại tỉnh H luôn luôn khiến Tiêu Diệu nghi hoặc. Tuy rằng kiếp trước tại căn cứ số bảy tin tức bế tắc, nàng bởi vì quyền hạn quá thấp mà tư liệu nhận biết cũng nhiều, nhưng nàng biết trước mắt, tình huống tại tỉnh H tuyệt đối cùng căn cứ số bảy tại tỉnh K có khác biệt rất lớn, số liệu thống kê tại căn cứ thể ứng dụng tỉnh H.

      biết tỉ lệ tang thi biến dị tại quê nhà có quái dị như thế ... Nếu đúng như vậy, nơi đó có thể tệ hết sức rồi... Tiêu Diệu vừa chạy vừa nghĩ ...

      Dưới đêm đen, lờ mờ bóng dáng nhà cửa ven đường, tuyết rơi đầy trời, khí hít vào lạnh như băng, tang thi phía trước càng ngày càng nhiều, mặt đường bỗng nhiên xuất hơn mười con tang thi tụ tập cùng nhau, chúng nó đem đường hoàn toàn chặn đứng.

      "Ngao ngao..." tiếng hô bén nhọn hơn rất nhiều so với tang thi phổ thông truyền đến, đáy lòng Tiêu Diệu trầm xuống, tang thi thức tỉnh dị năng rốt cục xuất ...

      Phốc... Phốc phốc... Phốc phốc! ! thanh đạp tuyết cấp tốc truyền đến, con tang thi lực lượng thể trạng cường tráng dần xuất trong tầm nhìn của Tiêu Diệu, nó bước từng bước lớp tuyết dày hướng Tiêu Diệu vọt tới, mỗi bước tuyết đọng dưới chân nó đều bị lún xuống lỗ lớn. Tiêu Diệu bỗng nhiên nắm chặt búa, mạnh mẽ chạy sang bên cạnh, trời đông giá rét, nàng cũng định lãng phí thể lực cùng tang thi thức tỉnh dị năng lấy cứng đối cứng.

      Con tang thi lực lượng đuổi sát bước chân của Tiêu Diệu, Tiêu Diệu nhảy lên vách tường nhà dân, dọc theo tường nhảy đến nhà khác. Liên tục chạy qua hai khu nhà, phía trước còn chỗ đặt chân, đứng cao, nàng nhìn thấy hơn hai km về phía trước chính là ruộng đất trống trải, lập tức ra khỏi trấn. Tang thi gần đó so với trong trấn còn nhiều hơn, mấy km phía trước đều đông nghìn nghịt, ít nhất có gần ngàn con tang thi bồi hồi, phỏng chừng là bị thôn dân chạy ra từ trong trấn dẫn tới...

      Con tang thi lực lượng luôn đuổi theo Tiêu Diệu gặp trở ngại, ở bên dưới phẫn nộ gào thét, dẫn tới những con tang thi khác. Tiếng hét bên tai vang, Tiêu Diệu cân nhắc chút, quyết định trốn vào gian bổ sung thể lực, sau đó từ nơi này cường hoành lao ra. nghĩ tới chân nàng vừa mới bước vào cửa gian, liền nghe thấy xa xa mơ hồ truyền đến tiếng động cơ gầm rú, nàng nhìn về phương xa, dần nhìn thấy mấy chiếc xe cơ động biết tên cấp tốc hướng trấn chạy đến.

      Mấy chiếc xe cơ động này giống như bị cái gì khủng bố đuổi theo, chúng cấp tốc chạy, cũng quan tâm tạp từ xe hấp dẫn tang thi.

      "Rống... Rống..." Tang thi nguyên bản vây quanh bên ngoài trấn bị tạp hấp dẫn, ào ào chạy đến phía xe cơ động, chỉ có tang thi vây xung quanh Tiêu Diệu dịch chuyển.

      Chạy dẫn đầu ở phía trước là chiếc xe có đèn, Tiêu Diệu mơ hồ nhìn thấy đó là chiếc xe máy màu trắng khí phái. Nó chạy hết sức nhanh, khoảng cách đến đám tang thi ngoài trấn ngày càng gần, xe máy cũng định giảm tốc, tựa hồ là muốn băng qua bầy tang thi...

      Tiêu Diệu mơ hồ cảm giác được thích hợp, có chiếc xe nào nguyện ý giảm tốc độ mà vọt thẳng vào bầy tang thi, trừ phi phía sau nó còn có địch nhân lợi hại hơn đuổi theo, nhưng chẳng lẽ còn có thứ gì khủng bố hơn cả ngàn con tang thi sao?

      Oành! ! Ầm! ! Con tang thi lực lượng đứng cách Tiêu Diệu xa rốt cục đập vỡ mặt vách tường vọt tới phía dưới mái nhà Tiêu Diệu đứng. Tiêu Diệu lấy ra súng lục, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe máy phía xa. Xe máy rốt cục cùng tang thi phía trước gặp nhau, chỉ thấy nó giảm tốc chút nào đụng qua tang thi, nhưng đánh bay con, phía sau lập tức xông lên càng nhiều, tang thi chặn trước xe máy càng lúc càng đông, người ngồi xe tựa hồ lấy ra vũ khí gì đó, mạnh mẽ đem hai con tang thi phía trước đánh bay.

      Cách quá xa hơn nữa trời lại tối, Tiêu Diệu thấy lắm người ngồi xe máy đến cùng là lấy ra vũ khí gì, nhưng nàng đoán đó hẳn là gậy sắt cỡ lớn hoặc là trường đao, bằng có lực lượng lớn đến như vậy.

      Hơn nữa người có thể vừa lái xe vừa đánh bay mấy con tang thi, tuyệt đối là dị năng giả lực lượng, cấp bậc kháng thể cũng thấp.

      Tiêu Diệu dùng chân quét bớt tuyết đọng cao, phòng ngừa bản thân nhất thời trượt chân rơi xuống đất. Con tang thi lực lượng phía dưới vẫn tiếp tục đem phòng ốc đập vỡ, Tiêu Diệu bỗng nhiên thu hồi súng lục, từ trong thắt lưng cởi xuống đoạn dây thừng, cột đầu dây vào ống khói, nàng nắm chặt đầu dây còn lại đến bên rìa mái hiên, tay phải cầm búa hung hăng chém xuống. Con tang thi lực lượng phía dưới ngửa đầu nhìn, búa của Tiêu Diệu vừa vặn chém trúng đầu nó, lưỡi búa khảm vào xương sọ. Con tang thi lắc lư chút rồi cầm lấy lưỡi búa cắm vào đầu mình rút ra, tiếp tục đập vỡ vách tường. Tiêu Diệu lại giơ búa mạnh mẽ chặt, sau vài giây rốt cục đem con tang thi lực lượng này chém ngã trong tuyết.
      Tôm Thỏ, linhdiep17, Tiểu Lý Tử4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :