1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tẩm Quân - Nguyệt Sinh (109c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :http://kunnhi.wordpress.com/



      Chương 043 – CHO BUỒN LÒNG AI


      Sau khung cửa sổ, hoa hải đường kỳ nở rộ, trước khung cửa sổ, mỹ nhân tuyệt sắc khiến hoa cũng hổ thẹn bằng.

      Mái tóc đen dài của nàng như tấm lụa màu mực, mềm mại sáng bóng, dưới thái dương sáng lạn, ánh lên rực rỡ, gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh, nhãn thần trong suốt, như thi như họa, vô cùng quyến rũ.

      Đôi môi đào khẽ mím lại.

      Nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, cầm quyển thi thư bìa vàng, chỉ đọc trong im lặng.

      Hành động đó, nếu để người bình thường làm, chỉ cảm thấy nặng mùi sách vở.

      Nhưng khi đổi lại là nàng, toát lên chút mùi sách vở nào, chỉ toát lên quyến rũ phong tình.

      Từng cơn gió thổi qua, khẽ lướt qua người nàng như những sợi tơ vô hình, chậm rãi bay lên, khiến nàng càng thêm động lòng người.

      Nam tử kia chỉ đứng xa xa, lẳng lặng ngắm, càng ngắm càng như mất hồn.

      Khinh Tuyết cảm thấy có người nhìn mình, vì thế quay đầu, nhìn lại, chỉ thấy xa xa, dường như có bóng người áo xanh, xa đến nỗi chẳng thế thấy , đến nỗi chẳng thể nhìn ra là ai.

      Nhưng, Khinh Tuyết lại rất ràng là ai.

      Hách Liên Trường Phong.

      Lòng nàng thầm kiên định.

      Bởi vì hơi thở của như bảng lảng quanh đây.

      Tuy là hậu cung thị vệ trưởng, nhưng tẩm cung của nữ quyến, bình thường cũng được bước vào, chỉ có thể đứng canh ở cửa. Hơn nữa còn những lời Hách Liên Bá Thiên từng hôm đó, khiến phải thêm phần kiêng dè.

      Nhưng trong lòng , lại gạt được nỗi nhớ, lo lắng dành cho nàng, thế nên, kìm lòng được đến gần nàng nhất có thể, ngắm nàng an tĩnh lạnh nhạt dựa vào cửa sổ đọc sách, trong lòng , thấy thỏa mãn.

      Hai người bọn họ, chung quy vẫn bước cùng con đường.

      Chung quy là có kết quả.

      Nhưng, có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, liền thỏa mãn.

      Tuy chỉ là ngắm nhìn mơ hồ từ xa, nhưng cũng thấy mãn nguyện.

      Khinh Tuyết nhìn bóng lưng cương nghị màu xanh, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm động, người này, là người duy nhất tại Nhật Liệt Quốc mà nàng cảm thấy đối xử chân thành với nàng.

      Nam nhân kia, chính trực cương nghị.

      Hai ngày trước, nếu phải , chỉ sợ nàng thành linh hồn dưới đáy Ngọc Hà Hồ lạnh lẽo.

      đối với nàng quá nặng ân tình, thế nên, nàng yên lặng, để làm vị thần bảo vệ. Nhớ tới giấc mộng kia, lòng nàng thầm cảm thán.

      Nàng cũng nhìn ra được, có tình cảm với nàng.

      Chỉ là… bọn họ có khả năng.

      Nếu bằng , có thể trao gửi cả đời cho nam nhân như thế, tất là hạnh phúc.

      Nàng thầm than thở, chung quy, nàng phải người có phúc.

      Khinh Tuyết cúi đầu, nhìn nữa.

      Cuốn sách trong tay, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu.

      Sách là vật của thánh hiền, khi đọc sách, nhất định phải tĩnh tâm tập trung tinh thần, nếu bằng , chi là khinh nhờn thánh hiền.

      Nàng cố gắng để nghĩ đến nữa.

      Nàng tới nơi này, chỉ có mục đích, dùng bản thân để báo thù cho mẫu thân.

      Chẳng nên gieo hy vọng mãi mãi thành cho .

      Nam nhân kia, nên dính dáng với nàng, nếu có liên quan, chỉ hại đến bản thân nàng, liên lụy đến cả .

      Nàng thể làm vậy.

      Khinh Tuyết nhìn nữa, chỉ cúi đầu, tiếp tục dụng tâm đọc sách.

      Về phần Hách Liên Trường Phong, nhìn nàng ngẩng liếc mắt đầu nhìn cái, sau đó lại cúi đầu nhanh chóng, đối với hoàn toàn coi thường, trong lòng có chút khó chịu, cúi đầu, muốn nghĩ nữa.

      Nhưng trong lòng, lại vẫn nhớ thương dung nhan diễm lệ kia.

      Người đẹp kiều diễm ấy, như tiên nữ lạc bước nơi trần thế, đôi mắt nàng, trong suốt mà như chứa nỗi đau thương lời.

      nghĩ, chắc là trúng tà của nàng rồi, kiếp này, chỉ sợ thể thoát ra.

      phải người giàu tình cảm, khi nhận định, dễ dàng thay đổi.

      cảm giác được, nàng có quá khứ phức tạp, quá khứ với rất nhiều chuyện từng xảy ra. Bởi vì khi chỉ còn mình, nhãn thần của nàng, luôn đau khổ cách rất vô thức.

      muốn nghe nàng kể về quá khứ, lại sợ nghe xong, lún sâu hơn.

      Nhưng… nghĩ, mặc kệ như thế nào, nhất định bảo vệ nàng tốt.

      Đó chỉ là trách nhiệm của , còn là ích kỉ của .

      ích kỉ duy nhất suốt đời này của .

      Trường kiếm trong tay, nhàng vung lên, khẽ bật người lên, trường kiếm trong tay vẽ ra những đường cong hoàn hảo như cầu vồng, quét ngang đâm thẳng, chiêu nào cũng dứt khoát dũng mãnh.

      Chỉ thấy lá cây bay tán loạn, ngừng khiêu vũ quanh .

      Nhưng lại tiêu điều đọc.

      Trường kiếm của đâm tới, rồi lại thu về, khi cắm xuống đất, xuyên hết lá cây chung quanh. Võ công của , là số số hai ở Nhật Liệt Quốc này.

      Nhưng vẫn luôn kiên trì ngừng luyện công, chỉ vì, trách nhiệm của , là bảo hộ hoàng cung, muốn thế cần võ công cao cường.

      Lần luyện kiếm này, trong lòng thầm nghĩ vì muốn bảo hộ người, thế nên, lại càng ra sức.




      Chương 044 – NGHI NGỜ


      Khinh Tuyết vốn dĩ cúi đầu đọc sách, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy lá rụng khiêu vũ, nghiêm nghị uy phong, cầm trường kiếm, luyện võ công, kiếm thuật của tinh diệu, trầm bổng ổn trọng, ra chiêu chuẩn xác mà kiên định, cương nghị như chính con người .

      Nam nhân này, nàng hiểu lòng , nhưng càng vì hiểu, nàng càng thể dính dáng với , nàng thể hại theo cách đó!

      Thở dài.

      bàn tay thon dài vươn đến, nhàng nâng cằm nàng.

      “Suy nghĩ điều gì, lại thở dài rồi!” Hách Liên Bá Thiên vừa đến, nghe thấy tiếng Khinh Tuyết thở dài thở ngắn, liền hỏi. nhàng vòng tay ôm nàng.

      nhanh chóng đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng vừa nhìn.

      Khinh Tuyết cả kinh, Hách Liên Bá Thiên là người thông minh, chỉ sợ ánh mắt của nàng, cũng khiến ngờ vực dù vô căn cứ, nàng vội vã nhìn theo hướng mà đôi mắt hẹp dài lạnh lùng u tối của nhìn, đúng là chỗ mà Hách Liên Trường Phong vừa đứng.

      Bị ôm chặt trong ngực, nàng tự giác ngẩng đầu lên, trộm nhìn cái trong khẩn trương.

      Cũng may mắn, Hách Liên Trường Phong khỏi, chỉ còn lá cây vẫn nương theo cơn gió khi lìa cành.

      Nàng thầm an tâm, thả người trong vòng ôm của , vẻ mặt bình tĩnh: “Thần thiếp có chút cảm thán, xuân thu đến, lá xanh rồi héo khô lìa cành, luân hồi như thế, sinh sôi ngừng, vốn dĩ là chuyện thường tình, nhưng nhìn lá vàng lìa cành trong chiều thu, thần thiếp vẫn kiềm chế được cảm thấy tiêu điều vắng vẻ bi thương.”

      Nàng biết tính tình của , nếu dám có chuyện gì, chỉ sợ vì nàng giả dối mà phẫn nộ, lời chân vạn lần thể , vậy chỉ có thể lựa lời dối ảnh hưởng gì đến đại cục.

      May mà nàng cầm thi thư, thế nên, có mấy lời ướt át cũng đến nỗi tự nhiên.

      Quả nhiên, Hách Liên Bá Thiên nghi ngờ nữa, cầm quyển sách nàng xem, liếc mắt nhìn cái rồi : “Đừng suốt ngày đọc thứ sách bi thu thương đông này, nàng nhìn nàng , mới đọc nghĩ nhiều như vậy! đời này, chuyện phải buồn thương nhiều lắm, nếu nàng muốn buồn, có buồn đến hết đời cũng xong.”

      đến đây, nhàng kề đôi môi ấm áp bên vành tai nàng, nhàng phà hơi: “ bằng cùng trẫm việc này có ích hơn!”

      Ý tứ mờ ám nhàng truyền vào trong tai Khinh Tuyết.

      Nếu là bình thường, Khinh Tuyết nhất định tận tình cung phụng , nhưng lúc này, nỗi buồn lí do, khiến nàng chẳng tinh thần đâu hầu hạ , nàng vươn tay ra kéo tay .

      Lại thở dài hơi, nhưng lời nào.

      Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới nhận ra nàng có tâm , vì thế quay đầu, xoay nàng lại đối diện : “Làm sao vậy?”

      Khinh Tuyết lắc đầu: “Thần thiếp có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt.”

      “Vì sao?” Hách Liên Bá Thiên chất vấn. Đáng ngạc nhiên là hề giận dữ, nếu là người khác, chỉ sợ sớm phất tay áo bỏ .

      Đối với nữ nhân, chưa bao giờ để tâm, mà nữ nhân, từ trước tới giờ, đối với cũng chỉ có dạ thưa hầu hạ, làm sao dám có cảm xúc khác chứ.

      “Thần thiếp cũng biết, nhưng thần thiếp cảm thấy rất mệt mỏi, ủ rũ thể hiểu được, có chút tinh thần nào.” Khinh Tuyết nhàng . Lòng nàng thoải mái, hơn nữa thân thể, cũng bắt đầu khỏe.

      Xem ra độc dược kia bắt đầu có hiệu quả.

      Hai ngày nay, dù Hách Liên Bá Thiên có điều tra chuyện nàng rơi xuống nước, nhưng nàng có nghe Ngọc kể lại, gia thế của Linh Phi ở trong triều rất có phân lượng, chỉ sợ Hoàng thượng nhất thời cũng có cách nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể giết gà dọa khỉ, tìm con tốt chịu tội thay.

      Quả nhiên, sáng sớm hôm nay, nàng hay tin, quả thực hỏi tội Linh Phi, tìm đến Lý thị nữ mà nàng chưa từng quen biết, ta đẩy nàng ngã xuống nước.

      ta vì đố kỵ ghen ghét mà nảy sinh tâm địa xấu xa.

      Nhưng chỉ cần là người sáng suốt, ai cũng nhìn ra được Lý thị nữ quyết phải là kẻ có năng lực làm chuyện đó.

      Hách Liên Bá Thiên càng ràng hơn ai hết.

      từng tìm ra kẻ chủ mưu, chẳng qua cũng chỉ là suông, chung quy nữ nhân như nàng, mà để triều đình nổi sóng.

      Nhưng nàng bỏ qua, cho dù xử trí Linh Phi, cũng phải khiến Hách Liên Bá Thiên mãi mãi rời xa Linh Phi.

      Hách Liên Bá Thiên đưa mắt nhìn, nhãn thần có chút tối tăm, nhìn bộ dạng nàng, liền đoán được mấy phần, liền hỏi: “Nàng trách trẫm bắt Linh Phi chịu tội?”

      Điểm này, cũng có chút tự trách, có điều, hy vọng, Khinh Tuyết vì thế mà hờ hững với .

      Nếu nàng là người như vậy, quá được sủng ái đến quên cả thân phận của bản thân!

      “Sao Hoàng thượng có thể nghĩ thần thiếp như vậy? Hoàng thượng làm gì tất là có đạo lý của người, về phần Linh Phi nương nương, cũng có chứng cớ là nàng ấy chủ mưu, thần thiếp nghĩ, thế này bằng đặt dấu chấm hết, kết thúc mọi việc ở đây! Về sau thần thiếp chú ý cẩn thận hơn là được, những chuyện đầu rơi máu chảy, bớt được chút nào hay chút ấy.” Nàng nhàng .

      trách trẫm sao?” tin hỏi lại câu.

      Trong lòng Khinh Tuyết có chút buồn bã, vẫn gắng gượng cười: “Quả trách. Thần thiếp chỉ là có chút thoải mái.”

      Hách Liên Bá Thiên nghe thế mới nhận ra sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, nhàng đặt tay lên trán nàng, mới phát , trán nàng nóng bừng.

      “Nàng bị sốt!” Hách Liên Bá Thiên quát lên, rồi sau đó quay người lại thét lên với cung nữ canh cửa: “Nhanh thỉnh Thái y đến đây.”

      “Dạ.” Cung nữ vừa nghe Hách Liên Bá Thiên hét to tiếng, sợ tới mức dám chậm trễ, chạy như bay về phía Thái y viện.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :http://kunnhi.wordpress.com/



      Chương 045 – PHÁT SỐT


      Khinh Tuyết chỉ nhàng kéo tay Hách Liên Bá Thiên : “Hoàng thượng, thần thiếp có việc gì, có lẽ là vừa rồi đứng trước cửa sổ quá lâu, vô tình trúng gió, nghỉ ngơi chút sao nữa.”

      Nàng xong, còn muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã thẳng về phía .

      Hách Liên Bá Thiên cả kinh, đỡ lấy thân thể mềm oặt của nàng: “Khinh Tuyết, nàng sao chứ?”

      Lúc này nàng nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, còn sắc xanh tím rất bất thường, cực kỳ quái dị, đáy mắt Hách Liên Bá Thiên phát lạnh, hy vọng, phải điều nghĩ.

      Đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt lo âu.

      nhàng đặt tay lên trán nàng, càng thêm kinh ngạc, lông mày càng nhíu chặt hơn.

      Trán nàng nóng như lửa, thiêu rụi tận đáy lòng , quay đầu, sắc mặt trầm quát lớn: “Nhanh truyền Thái y!”

      Lưu công công đứng chờ bên ngoài vừa nghe thế liền hoảng sợ, vội vàng xoay người, bất chấp tất cả, cũng hạ lệnh cho cung nữ hầu hạ, đích thân chạy về phía Thái y viện.

      Trong thanh của Hoàng thượng có bao nhiêu khẩn trương và thịnh nộ, Lưu công công nghe thấy rất ràng.

      Thế nên, Lưu công công dám chậm trễ dù chỉ là giây phút.

      Thân là kẻ nô tài ở trước mặt Hoàng thượng, “chậm trễ” là từ tuyệt đối thể có trong từ điển.

      Chỉ chốc lát sau, Lưu công công dẫn Trương Thái y vội vã về phía Hải Đường Cung.

      Trùng hợp là Giang Uyển Nhu thướt tha đến, cung phục màu trắng bao bọc thân thể xinh đẹp mĩ miều của ta, thoạt nhìn linh khí mười phần, đôi mắt ướt át nhu tình sáng như sao, đôi môi đỏ hơi mím lại, hình như có chút vẻ u sầu.

      Khi thấy dáng vẻ vội vàng khẩn trương của Lưu công công và Trương thái y, mặt Linh Phi liền vẻ hồ nghi, Lưu Dụ là thái giám tổng quản bên người Hoàng thượng, ngoại trừ Hoàng thượng, ai cũng có quyền ra lệnh cho lão, lúc này lão lại dẫn đường Trương Thái y, lẽ Hoàng thượng khỏe?

      Vì thế giơ tay cản đường: “Lưu công công, ngươi và Trương Thái y vội vã như vậy, chẳng lẽ là Hoàng thượng bị bệnh?”

      Lưu công công vừa thấy Linh Phi, liền quỳ xuống hành lễ: “Linh Phi nương nương cát tường, thân thể Hoàng thượng rất mạnh khỏe, Trương Thái y phải chữa bệnh cho Hoàng thượng, mà là chữa bệnh cho Tuyết Phi nương nương.”

      Linh Phi vừa nghe liền nhướng mày, ánh mắt bắn ra từng tia chán ghét và đố kỵ: “Lại là ta, phải là hôm qua ta tỉnh lại rồi sao? Tại sao còn phải khám nữa, chẳng qua chỉ là rơi xuống hồ, ốm yếu đến thế sao! Ba ngày hai lần thỉnh Thái y!”

      Thanh của Linh Phi, thanh thúy như tiếng chuông, nhưng lại lảnh lót chói tai, thiếu chút linh khí ngày thường.

      Lâu Khinh Tuyết, ta tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Linh Phi này.

      Trước kia tuy có Hoa Phi, nhưng hai người ngang sức ngang tài, căn bản là có ghen tuông cũng chẳng tranh được gì. Hơn nữa, Hoa Phi muốn giữ hình tượng đẹp đẽ quý phái, so với Linh Phi thiếu mất mấy phần mềm mại kiều yểu điệu, Hoàng thượng vẫn có vẻ thương Linh Phi nhiều hơn chút.

      Nhưng từ khi Lâu Khinh Tuyết xuất , ta cảm thấy cách rất ràng rằng Hoàng thượng thay đổi.

      chữ “sủng” vẫn chưa đủ để miêu tả.

      “Hồi Linh Phi nương nương, Tuyết Phi bị sốt, vừa hôn mê bất tỉnh.” Lưu công công nhanh chóng trả lời.

      Linh Phi nhướng mày: “Phát sốt, tại sao có thể như vậy?” Khi , cũng đồng thời đưa đôi mắt đẹp như ngọc nhìn Trương Thái y.

      Trương Thái y thấy thế liền trả lời: “Tuyết Phi nương nương ngâm nước lâu, phổi bị tổn thương, hơn nữa thân thể suy yếu, chỉ cần cảm lạnh bị sốt, hơn nữa…” được nửa, Trương thái y tự biết nên tiếp, vì thế ngừng lại.

      “Hơn nữa cái gì? tiếp!” Linh Phi vừa nghe, mặt liền trầm, lời Trương Thái y , dù vẫn chưa xong, nhưng ta vẫn cảm nhận được đoạn sau chắc chắn là tốt lành chút nào.

      “Hơn nữa còn thêm sốt cao nguy hiểm, sau này có thể thành bệnh phong hàn mãn tính.” Trương Thái y tiếp.

      Linh Phi vừa nghe, mặt liền tái nhợt, cắn chặt lấy môi, trong lòng có cao hứng Lâu Khinh Tuyết có thể bị bệnh mãn tính, cũng có hoảng hốt mất phương hướng.

      Khi Hách Liên Bá Thiên thẩm vấn những kẻ liên quan, nhìn ánh mắt của , ta biết rất ràng, tức giận .

      Từ trước tới giờ, điều khiến thống hận nhất chính là hậu cung phân tranh …

      Lâu Khinh Tuyết chết còn đỡ, người chết rồi tình đơn giản hơn nhiều lắm, nhưng nếu ta còn sống, khó có thể đảm bảo rằng ta ở trước mặt Hoàng thượng nỉ non giá họa.

      Điều này đối với bản thân Linh Phi mà , là cực kỳ bất lợi.

      Tuy rằng trong lúc nhất thời tìm ra chứng cứ, nhưng ta chính là người có động cơ làm chuyện đó nhất.

      Nhớ lại dáng vẻ Hoàng thượng nhìn ta, ta có chút bất lực.

      Linh Phi cắn răng cái, xoay người về Linh Liên Cung của mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt, ta phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách thích hợp.





      Chương 046 – DỤNG Ý KÍN ĐÁO


      giường lớn màu đỏ thẫm, sau tầng tầng lớp lớp màn rèm, là nữ tử diễm lệ khuynh thành, hai hàng lệ vấn vương khóe mi nhắm chặt, đôi môi đỏ mím chặt, gương mặt trắng nõn ửng đỏ đôi chỗ, vừa nhìn thấy rất yếu ớt.

      Trương Thái y đưa tay bắt mạch, nhíu chặt lông mày, liên tục lắc đầu, những sợi tóc muối tiêu cũng lắc lư theo.

      Hách Liên Bá Thiên càng nhìn càng thấy buồn bực, vì thế lạnh giọng hỏi: “Rốt cục là sao?”

      Trương Thái y bị Hách Liên Bá Thiên quát lớn, mái đầu ngừng lắc lư như đông cứng giữa chừng, đôi mắt mở to vì quá sợ hãi dám nhìn Hách Liên Bá Thiên, chỉ cúi đầu trả lời: “Hồi Hoàng thượng, Tuyết Phi bị phong hàn, dẫn đến sốt cao, thần thang thuốc hạ sốt ngay lập tức, chỉ cần đẩy lùi được cơn sốt trong ngày hôm nay, có chuyện gì nghiêm trọng.”

      “Lại là những lời này!” Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh giọng quát: “Trẫm muốn là khẳng định, phải mấy câu chẩn đoán chắc chắn đó!”

      “Thần vô năng, cầu Hoàng thượng thứ tội! …” Trương Thái y vừa nghe, sợ muốn tái mặt, vội quỳ sụp xuống.

      “Kẻ vô năng sao xứng đáng để lưu lại trong Thái y viện! Ngươi mau cuốn gói khỏi Hoàng cung ! …”

      Hách Liên Bá Thiên vừa dứt lời, Trương Thái y sợ tới mức vã mồ hôi như tắm, tấm thân quỳ rạp đất ngừng run rẩy: “Thần nhất định… Nhất định nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Tuyết Phi nương nương … Cầu Hoàng thượng tha thứ …”

      “Nghĩ biện pháp! Ngươi còn có thể nghĩ ra biện pháp gì! Kẻ vô dụng!” Hách Liên Bá Thiên lại quát lớn: “ cần nữa, Lưu Dụ, ngươi nhanh truyền Thái y khác đến chữa bệnh cho trẫm.”

      Hách Liên Bá Thiên ném cho Trương thái y cái liếc mắt lạnh lẽo rồi gì nữa, khi quay đầu lại, thấy nữ tử giường mở to mắt nhìn với vẻ sợ hãi.

      ngồi xuống giường, nhàng cầm tay nàng, vuốt ve cánh tay ngọc ngà thon , trắng nõn mềm mại: “Làm sao vậy?”

      “Hoàng thượng, ngài cần tức giận…” Nàng nhàng , rồi sau đó nhìn Trương Thái y quỳ: “Mặc kệ là bệnh gì, cứ để Trương thái y khám chữa phen, thần thiếp tin tưởng Trương Thái y, cứ để ông ấy lại đây xem mạch …”

      “Tuyết Phi nương nương tha mạng, thần nhất định dốc hết toàn lực chữa trị cho người.” Trương Thái y được Khinh Tuyết mở lời vàng ngọc, nhanh chóng tạ ơn.

      Khinh Tuyết khẽ nở nụ cười suy yếu mà vô lực, mặc dù ánh mắt vẫn chứa chút sợ hãi, những vẫn : “Hoàng thượng, cứ để ông ấy thử lần …”

      Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, hiểu được lí do gì khiến nàng đột nhiên cầu xin tha thứ hộ Trương Thái y, nhưng nếu nàng mở miệng, thỏa mãn nàng.

      Vì thế gật đầu: “Nể mặt Tuyết Phi nương nương cầu tình cho ngươi, trẫm bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu… trị được hết bệnh của Tuyết Phi nương nương, ngươi liệu đường mà xuất cung!”

      “Thần tuân mệnh! Thần nhất định chữa khỏi bệnh của Tuyết Phi nương nương.” Trương Thái y cảm động khôn nguôi, nhìn Khinh Tuyết với vẻ cảm kích, Khinh Tuyết nhìn Trương thái y, đôi mắt to tròn như nai con khẽ cười lẫn chút kinh hoàng, rồi sau đó nhìn xuống dưới.

      Khoảnh khắc nàng cúi đầu, ánh mắt trở nên trong trẻo, lạnh lùng tàn nhẫn.

      Cứu người.

      Cứu người chút liên quan.

      Nàng làm được chuyện đó, dù sao nữa, nàng cũng khó lòng đảm bảo an toàn cho chính bản thân.

      Cứu , là có mục đích của nàng.

      Trương Thái y, là tay trong của nàng tại Hoàng cung này, tay trong đầu tiên.

      “Được rồi, nhanh sắc thuốc !” Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng quát.

      Trương Thái y nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới cúi đầu: “Nàng cảm thấy thế nào rồi, thân thể còn khó chịu nhiều ?” Ánh mắt tràn ngập quan tâm và tình ý, dịu dàng ấm áp, khác xa bộ dạng lạnh lùng khi quát Trương thái y.

      Ánh mắt đó, là chăng?

      Khinh Tuyết nhìn , thầm hỏi chính mình.

      Kỳ nàng sợ hãi, sợ hãi rằng, rốt cục chỉ là nàng câu dẫn , cũng là câu dẫn nàng.

      Bởi vì, nàng phát , lòng của nàng, dần bị xâm chiếm, từng tấc từng tấc, hơn nữa, có năng lực chống cự…

      “Tốt hơn rất nhiều rồi.” Khinh Tuyết thấp giọng , có chút đứt quãng, bệnh của nàng, phải giả vờ, là phong hàn .

      Tối hôm qua nàng đóng cửa sổ, chỉ khoác tấm áo mỏng suốt đêm, làm sao có thể bình yên vô chứ?

      Bệnh này nhất định phải phát sinh, có như vậy, mới có thể khiến đau lòng, mới có thể khiến báo thù cho nàng, mới có thể cho kẻ khác biết địa vị của nàng trong lòng là thế nào, khiến kẻ khác dù muốn, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Linh Phi, chờ xem!

      Nàng khiến ta phải nhận ‘hồi báo’ xứng đáng với việc ta làm!

      Nàng phải mẫu thân, nàng nhẫn nhục chịu đựng.

      Nàng, chỉ biết binh đến tướng đỡ (nước đến đắp đê)!

      “Nghỉ ngơi cho khỏe ! Nhìn nàng như vậy, trẫm rất đau lòng.” Hách Liên Bá Thiên , đôi mắt vốn lạnh lùng u tối giờ nhìn nàng tha thiết.

      Nàng, là nữ nhân đầu tiên khiến thấy đau lòng.

      Nhưng nàng lại quá bí , khiến khó hiểu.

      Có lúc nhìn qua nàng đơn thuần, thuần khiết, nhưng có lúc, nàng lại rất thâm trầm, trong lòng nàng, rốt cục là giấu diếm tâm gì.

      Rốt cục, nàng có phải gian tế do Tề Dương Quốc phái tới ?

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Chương 047 – ĐỪNG MANG MẶT NẠ


      khiến Hoàng thượng lo lắng … Đều do thân thể thần thiếp quá kém, chẳng qua chỉ là rơi xuống nước, bệnh thành thế này, nếu để người khác nghe được, nhất định là cười chê?” Khinh Tuyết thản nhiên , ngữ khí nhu nhược chứa điềm đạm đáng . Đôi mắt trong suốt nhìn đưa tình cách dịu dàng êm ái.

      Những lời đó là nàng cố ý.

      nhàng ôm lấy nàng: “Thân thể của nàng quá hư nhược rồi, đừng bận tâm nhiều nữa, chú tâm dưỡng bệnh cho tốt, nhanh chóng khỏe lại. Về phần chuyện này, trẫm truy cứu đến tận cùng! Trong hậu cung, tuyệt chấp nhận cho chuyện như vậy phát sinh.”

      Ngữ khí của , có dịu dàng kiên định mà chính bản thân cũng ngờ.

      muốn truy cứu đến tận cùng chuyện này.

      Thứ nhất, thể chấp nhận chuyện như vậy phát sinh trong hậu cung của , thứ hai, giây phút nghe được Khinh Tuyết gặp chuyện may, chỉ có bản thân mới ràng, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi.

      thể để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

      “Cám ơn Hoàng thượng.” Nàng dịu dàng trả lời, khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của , nàng hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng sau đó lại kiên định lại.

      Nàng thể động tình.

      Lẳng lặng dựa vào lòng , nàng thỏ thẻ yếu ớt: “Kỳ chuyện này cũng chắc là người khác cố ý hãm hại, nếu Hoàng thượng điều tra nên điều tra cẩn thận, tránh đổ oan cho người tốt…”

      Hách Liên Bá Thiên nghe nàng xong cúi đầu, ánh mắt bí hiểm đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Nàng thực cho rằng chắc là do có người cố ý hãm hại?”

      Nữ nhân này, quyết phải là người lương thiện như thế.

      rất ràng.

      Nhưng khi ở trước mặt , nàng có cần phải bầy ra dáng vẻ cực kỳ đơn thuần đấy ?

      biết vì sao, cực kỳ vui.

      thích nàng mang mặt nạ trước mặt .

      Tuy Khinh Tuyết nhìn Hách Liên Bá Thiên, vẫn dựa vào lòng cách rất bình thản, nhưng nàng nhận ra giận dữ trong giọng của Hách Liên Bá Thiên.

      Trong lòng Khinh Tuyết khẽ cười.

      Nam nhân này, chưa từng có ai dám giở thủ đoạn trước mặt .

      Chẳng qua, quả là nàng cho rằng những điều mình làm là “giở thủ đoạn”.

      Vì thế Khinh Tuyết khẽ lên tiếng: “Thần thiếp… nhận định của thần thiếp quan trọng sao?”

      xong, nàng ngẩng đầu, nhìn bằng đôi mắt nhòa lệ.

      chỉ nhíu mày, trả lời nàng.

      Nàng tiếp: “Đúng là thần thiếp hoàn toàn nghĩ thế, bởi vì chuyện như vậy, làm sao có thể là vô tình chứ? Nhưng thần thiếp chỉ là cống nữ nho , dù cho Hoàng thượng có sủng ái phong làm Tuyết Phi, nhưng vẫn thay đổi được thân phận của thần thiếp. Thần thiếp quyền thế, mong trở thành cái gai trong mắt kẻ khác, rồi lại phải chịu tấn công của cường địch.”

      Về phần cường địch là ai, nàng nhiều lời, nhưng nàng biết, Hách Liên Bá Thiên minh bạch.

      Ý tứ của nàng rất ràng, nếu muốn xử trí Linh Phi, phải dứt khoát, nếu có chút nương tay, về sau, chỉ sợ Linh Phi cam lòng còn hãm hại nàng thảm hơn.

      “Có trẫm ở đây, tại sao nàng phải sợ? Trẫm chính là chỗ dựa vững chắc cho nàng dựa vào! Chỉ cần nàng đằng làm nẻo là được.” Hách Liên Bá Thiên , ngữ khí đầy khí phách đế vương.

      có thể bảo vệ nàng, nhưng quyết cho phép nàng gian dối, nếu để phát nàng là gian tế, mặc kệ có thích nàng đến đâu, vẫn tử hình nàng.

      sao?” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ vui sướng, là vui sướng , từ đến giờ, chưa từng có ai bảo vệ nàng, chưa từng có ai làm chỗ dựa cho nàng.

      Tuy nàng kiên cường và quật cường, nhưng sâu trong nội tâm, nàng vẫn khát khao có người có thể làm chỗ dựa cho nàng.

      Nghe thấy câu hùng hồn kiên định vừa rồi của , lòng nàng cảm thấy xúc động cách rất lí do.

      Tuy rằng nàng biết, có lẽ, đối với nàng, chẳng qua chỉ là sủng ái cách đơn thuần (tức là quan hệ xác thịt giữa quân vương và ái thiếp, phải thương tình cảm), nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng trân trọng.

      “Lời của trẫm mà còn là giả được sao” Hách Liên Bá Thiên đáp, đôi môi mỏng nở nụ cười tự tin, rất đẹp mắt, rất quyến rũ.

      tự tin của , khiến người khác tin tưởng vào lời của cách rất vô điều kiện.

      Khinh Tuyết nhàng gật đầu: “Đa tạ Hoàng thượng.”

      “Nhưng mà Khinh Tuyết…” Hách Liên Bá Thiên bỗng nhiên nhíu mày, lấp lửng câu.

      Khinh Tuyết nghe thấy ngữ khí thâm trầm, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như đầm băng thấy đáy của trong khắc, nàng giọng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

      “Trẫm chấp nhận bất cứ kẻ nào phản bội hoặc lừa gạt, nếu có người phản bội hoặc lừa gạt trẫm, trẫm quyết lưu tình.” xong, ánh mắt trở nên tàn nhẫn chứa vài tia sát khí, khiến người ta rét mà run.

      Khinh Tuyết ngạc nhiên, chỉ nhàng nở nụ cười: “Người kia, nhất định phải là thần thiếp.” Nàng biết, cảnh cáo, ngầm ám chỉ với nàng rằng, chung quy là vẫn chưa tín nhiệm nàng, đối với chuyện rốt cuộc nàng có phải gian tế do Tề Dương Quốc phái tới hay , vẫn nghi vấn.

      Nhưng nàng sợ, bởi vì, nàng vốn phải gian tế, nàng lại càng có ý định hãm hại .

      Thế nên, nàng rất ung dung.

      Hách Liên Bá Thiên nghe nàng thế, chỉ nhìn nàng chằm chằm, mãi lúc sau mới nhếch đôi môi mỏng gợi cảm, nở nụ cười mê hồn …






      Chương 048 – AI ĐẾN THĂM DÒ

      Ánh trăng giăng đầy gian.

      Khinh Tuyết nằm ở giường, lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

      Vầng trăng trong như gương, chiếu vào lòng người, khơi dậy những đau thương quá khứ.

      Sau khi uống thuốc, bệnh tình của nàng thuyên giảm rất nhanh, xem ra, Trương Thái y kia bị dọa , thế nên dốc hết toàn lực, suốt cả ngày, vẫn luôn túc trực trong Hải Đường Cung, để có thể chẩn mạch cho nàng bất cứ lúc nào.

      Khinh Tuyết cười , cơn sốt nho ấy, làm khó được nàng.

      Thân thể của nàng, tuy nhìn mảnh mai gió thổi cũng bay, nhưng ý chí của nàng ít ai so sánh được.

      Cơn sốt nho đó mà đánh gục được nàng mới là chuyện lạ.

      Nàng vẫn nhớ tháng tư năm nàng mười tuổi, lần mắc mưa, suốt đêm phát sốt, hôn mê ngày đêm, nàng tưởng rằng bản thân qua khỏi.

      Nhưng khi nghĩ đến mối thù của mẫu thân chưa được báo, nàng gắng gượng tồn tại, nửa đêm tỉnh lại, mình lê từng bước khó nhọc từ hậu viện đến phòng bếp, cố gắng ăn lấy mấy miếng cơm, để duy trì sức lực bị cạn kiệt.

      Ngày hôm sau vừa đỡ hơn chút, nàng liền gắng gượng ra khỏi phủ, vào thành tìm đại phu, lúc đó mới được khám và bốc thuốc

      Nhớ tới thời gian khổ cực thể diễn tả bằng lời kia, ánh mắt nàng trở nên đau thương, cũng có kiên định.

      Khổ cực đến đâu, với nàng chỉ là luyện tập, để nàng còn yếu ớt.

      Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra cách nhàng.

      Khinh Tuyết liếc mắt nhìn cái, rồi sau đó nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân, nhàng mà cẩn thận, nàng biết, là Ngọc .

      Tuy nàng cảm giác được Ngọc lòng với mình, nhưng Khinh Tuyết vẫn có cảm giác dường như ta có liên lạc với Hách Liên Bá Thiên cách bí mật.

      Tuy chỉ là trực giác, chưa được xác minh, nhưng dựa theo những manh mối để lại nàng vẫn phát được phần.

      Ngọc nhàng tới sát bên nàng, thấp giọng gọi câu: “Tuyết Phi nương nương…”

      Khinh Tuyết mở mắt, vờ như ngủ say, ngay sau đó, nàng cảm thấy Ngọc phủ tay lên trán nàng, sờ soạng chút, giống như thăm dò xem nàng hết sốt chưa.

      lúc sau, ta rút tay về, lẩm bẩm: “Hoàn hảo, bớt sốt…”

      Rồi sau đó ra ngoài.

      Nghe thấy tiếng bước chân xa, Khinh Tuyết mới mở to mắt, giật mình cả kinh, nhìn thấy có bóng người đứng ngòai cửa sổ.

      Người đó quay lưng về phía mặt trăng, khiến nàng thấy khuôn mặt.

      Nhưng thân hình cao lớn ngang tàng, cho nàng biết người đó là ai.

      Hách Liên Trường Phong.

      thể sai được.

      Nàng nheo mắt, nhìn .

      vẫn đứng đằng kia, tuy nhìn thấy khuôn mặt , biết có vẻ mặt gì, nhưng Khinh Tuyết cảm nhận rất ràng rằng nhìn nàng.

      Nam nhân ngay thẳng kia, là nam nhân duy nhất thế gian mà nàng phải đề phòng. Thế nên, dù nhìn ra được thích nàng, nàng cũng quyết lợi dụng chuyện đó, đơn giản là, nàng muốn lợi dụng người duy nhất thế gian lòng với mình…

      Nàng khẽ nở nụ cười, mang theo biết ơn, nhạt nhòa như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

      Nàng biết, nhìn thấy được.

      Ánh trăng chiếu thẳng đến gương mặt nàng.

      Đúng vậy, nhìn thấy được, thế nên mới si mê ngắm nhìn.

      Dưới ánh trăng sáng tỏ, là gương mặt tinh tế đẹp đẽ nghiêng nước nghiêng thành của nàng, làn da trắng nõn dù chưa thoa phấn, đẹp cách rất chân , giả tạo, nhất là vẻ mặt như sầu như , khiến lòng rung động.

      Đôi mắt nàng sáng trong, thông tuệ, khiến người khác thấy trong yếu ớt chứa quật cường, vài giọt lệ lấp lánh chưa khô, khiến đau lòng thôi.

      Nữ tử này, dù biết quá khứ của nàng thế nào, nhưng biết nàng khiến thương nhớ nguôi, khiến luôn muốn trông chừng nàng, bảo hộ nàng, để nàng bị thương tổn.

      chỉ đứng đó, nhúc nhích chút gì.

      thể.

      Thế nên, dù trong lòng có muôn ngàn ý muốn, cũng chỉ có thể dõi mắt nhìn nàng từ xa.

      Nhưng cảm thấy mãn nguyện.

      Tay nắm chặt vào bội kiếm, đến khi chuyển màu trắng bệch.

      Chân của làm cách nào để nhúc nhích được.

      Đôi mắt trong suốt còn vương lệ, nụ cười nhạt nhòa, khiến chẳng thể rời .

      Khinh Tuyết há miệng thở dốc, muốn gì đó, nhưng chung quy, chỉ có thể thều thào hai chữ ‘cám ơn’, ra tiếng, chỉ có khẩu hình.

      Giữa người bọn họ, nên dính dáng chút gì.

      Nàng thể hại .

      Tuy chỉ bằng khẩu hình, nhưng Hách Liên Trường Phong vẫn nhìn ra được nàng muốn gì.

      Thực là ăn ý đến kỳ quái, dường như cho dù thể nhìn thấy khẩu hình của nàng, vẫn có thể đoán được điều nàng muốn .

      đây lại là chuyện nên xảy ra.

      tới đây, là đạp lên ranh giới, thân là thần tử, chuyện làm là đại nghịch bất đạo, thể tiếp tục sai lầm nữa.

      mím môi, cắn răng, rồi sau đó xoay người rời .

      Gió rất , trường bào thị vệ trưởng màu xanh đen của tạo thành bóng dánh tịch mịch, rồi sau đó biến mất dưới ánh trăng.

      Khinh Tuyết vẫn nhìn, cho đến khi bóng dàng kia biến mất, lúc đó mới nhắm mắt ngủ yên…

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :http://kunnhi.wordpress.com/



      Chương 049 – MẤY PHẦN


      Bình minh, Hách Liên Bá Thiên lâm triều xong, liền đến thăm nàng.

      Khinh Tuyết nằm bẹp giường, nhìn Hách Liên Bá Thiên bằng đôi mắt trong veo như nước hồ thu, thản nhiên nở nụ cười, nhìn như vô cùng vui vẻ.

      Nhưng nàng biết, lòng nàng chẳng vui vẻ chút nào.

      Tối hôm qua, ngủ lại Hải Đường Cung, mà là triệu Trữ Như Hoa (Hoa Phi) thị tẩm.

      Bản thân nàng cũng thể ngờ, nàng lại phiền lòng vì chuyện đó, hơn nữa còn phiền lòng nhiều đến thế.

      Nhưng nghẫm nghĩ kĩ rồi, lòng nàng thầm nở nụ cười chua chát, hoàng đế, hoàng đế phong lưu thành tính, có tam cung lục viện, có thập bát ban phi tử (chắc là 18 danh hiệu để phong cho phi tần), dù cho có sủng ái nàng, chung quy nàng cũng chẳng thể trở thành độc nhất vô nhị trong lòng .

      Hôm qua hai chữ ‘dựa vào’, còn khiến nàng cảm động thôi, chỉ qua đêm, nàng lại như thấy cái gì, lời hứa hẹn của nam nhân, vĩnh viễn giả dối như vậy.

      sủng ái của , có lúc thay đổi.

      Chỉ có quyền lực mà nàng nắm gọn trong lòng bàn tay, mới là thứ thuộc về nàng chân chính.

      Vết xe đổ của mẫu thân, nàng muốn dẫm vào.

      Để xác minh cái gọi là tình , phải trả cái giá chua chát thế nào.

      “Thân thể nàng ổn chưa?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, biết vì sao, đêm thấy, rất khát vọng được nhìn thấy nàng, dung mạo tuyệt thế này, chiếm cứ trái tim cách hoàn toàn.

      Tối hôm qua triệu Như Hoa thị tẩm, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến nàng, hôm nay vừa lâm triều xong, liền vội vã đến Hải Đường Cung ngay lập tức.

      lo lắng và khát vọng này, là thứ cảm xúc chưa từng phát sinh người .

      Nhưng càng là như thế, lại càng thể biểu ra ngoài.

      Nếu nhất phi độc sủng, chỉ hậu cung thể yên tĩnh, triều đình cũng nổi sóng, dù sao nữa, trong cung ít phi tử thị nữ, hầu hết đều là con các đại thần trong triều, đây chính là phương pháp tốt nhất để kiềm chế và cân bằng các thế lực trong triều.

      “Trương Thái y y thuật cao minh, hôm nay thần thiếp đứng dậy được, thấy thân thể có chuyển biến tốt.” Khinh Tuyết chậm rãi trả lời, nở nụ cười nhạt như khói sương, nhìn Trương Thái y đứng phối dược bên kia.

      Trương Thái y vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền ngập tràn cảm kích, quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng thượng, Tuyết Phi nương nương nâng đỡ, cho thần cơ hội này, thần dù chết cũng phải chữa khỏi bệnh của nương nương, để nương nương chịu chút di chứng gì.”

      “Nên là như thế.” Hách Liên Bá Thiên , khí phách mạnh mẽ.

      Khinh Tuyết chỉ khẽ cười: “Đứng lên , Trương Thái y, bản cung tin tưởng ngươi.”

      “Dạ, thần sắc thuốc.” Trương Thái y đáp, rồi sau đó chậm rãi lui ra ngoài. Lần này ông ta quả cố hết sức, dù sao, công việc hôm nay là ông ta trải qua muôn vàn khó khăn mới có được, nếu giữ xong, ông ta biết sau này phải làm thế nào.

      Thế nên, ông ta chẳng những tức trực trong Hải Đương Cung để có thể tiện cho việc chẩn mạch cho Tuyết Phi bất cứ lúc nào, còn tự tay sắc thuốc, khiến mọi việc trở nên cực kì hoàn hảo.

      Thấy Trương Thái y rời , Hách Liên Bá Thiên mới nhàng nâng Khinh Tuyết dậy: “Có đôi khi, quá mức nhân từ cũng là tốt, chủ nhân cung, cần có uy nghiêm nhất định.”

      biết vì sao, Hách Liên Bá Thiên lại hy vọng Khinh Tuyết có thể có uy nghi của bậc quốc mẫu.

      Chẳng lẽ nghĩ, phong nàng làm Hoàng hậu?

      Lòng băn khoăn nhưng cũng ra đáp án.

      Khinh Tuyết dự đoán được Hách Liên Bá Thiên như vậy, nhìn với vẻ khó hiểu. Lời vừa , khiến nàng hiểu được.

      Hách Liên Bá Thiên chỉ : “Nàng chỉ cần làm theo lời trẫm là được rồi.” Chính cũng lí do gì khiến mình vậy, cũng còn làm sao mà cho nàng nghe được chứ.

      có ý tứ gì, nhưng nhìn khuôn mặt bá đạo mà quả quyết của , nàng cười : “Thần thiếp , chỉ có điều …”

      “Chỉ có điều gì?” nhíu mày hỏi.

      “Chỉ có điều thần thiếp phải người nhân từ, nhưng người khác kính ta ba phần, ta kính người khác thước…” Nàng dừng tại đó, tiếp vế sau.

      Nàng còn muốn , nếu có người bất lợi đối với nàng, nàng ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu, nợ mạng trả bằng mạng!

      Đây mới là điều nàng muốn , nhưng lúc này tạm thời thể ra.

      Nàng vẫn tưởng, Hách Liên Bá Thiên thích nghe những lời đấy.

      “Việc này là chức trách của ông ta, nàng cần phải kính ông ta.” Hách Liên Bá Thiên , rồi sau đó nhàng ôm lấy nàng, dường như muốn tiếp tục đề tài đấy.

      Khinh Tuyết cũng hiểu được điều đó, vì thế về vấn đề đấy nữa, chỉ : “Thần thiếp tuân mệnh.”

      Sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay .

      Nàng biết cũng thích có người làm trái ý , có lẽ lời nàng vừa có chút hợp ý .

      Nàng đổi sang vẻ mặt dịu ngoan, có chút thản nhiên trong trẻo mà lạnh lùng.

      “Nhanh khỏe lên , trẫm muốn uống trà nàng pha.” Hách Liên Bá Thiên .

      Khinh Tuyết cười : “Nếu Hoàng thượng muốn uống, thần thiếp lập tức pha cho Hoàng thượng…” Nàng xong, nhàng chống tay xuống giường, muốn đứng dậy.

      Nàng làm thế, là vì nghe mấy lời , nàng có xúc động, muốn tự tay pha cho chén trà. Hơn nữa, thân thể của nàng tuy là suy yếu, nhưng nàng có nghị lực mà người thường có, nếu lòng muốn pha chén trà cũng thành vấn đề.

      Hách Liên Bá Thiên buông tha, nhàng ấn nàng xuống: “Được rồi, tĩnh dưỡng cho mau khỏe lại mới là chuyện quan trọng.” Trong ánh mắt xen lẫn quan tâm hiếm hoi lắm mới xuất .

      “Hoàng thượng, thần thiếp có việc gì, thuốc cũng uống rồi, thân thể cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi…” Nàng .

      Hách Liên Bá Thiên vẫn tiếp tục ấn nàng xuống: “Được rồi, đừng cậy khỏe nữa, nàng nhìn xem mặt mình tái nhợt đến thế nào rồi!”

      Khinh Tuyết cúi mặt, cuối cùng xuống giường được, nhưng đáy lòng lại dâng trào cảm động.

      bao lâu rồi, kể từ lần cuối cùng nàng được người khác quan tâm chiếu cố …

      Đều là chuyện trước khi mẫu thân nhắm mắt lìa trần.






      Chương 050 – ĐƯỢC SÂU SẮC


      “Suy nghĩ điều gì?” Hách Liên Bá Thiên nhìn đôi mắt nàng đột nhiên vẻ ưu thương, trong lòng ngừng suy nghĩ, nữ tử này, còn quá nhiều bí chưa biết, nhìn ra được, nàng phải nữ tử dịu dàng nhẫn nhục chịu đựng như những gì nàng vẫn biểu ra ngoài.

      Nhưng nàng cũng chưa bao giờ phơi bày tâm tư bản thân trước mặt .

      Chỉ có những lúc vô ý, mới để lộ bi thương sâu sắc, khiến người khác vừa nhìn, liền cảm thấy đau lòng.

      Lúc trước, giận nàng có điều giấu diếm , nhưng tại, cố dấu trong lòng, biểu ra.

      Có lẽ, thoạt nhìn bề ngoài của nàng có vẻ rất nhu thuận nghe lời, nhưng vẫn nhìn ra được, nàng là nữ tử quật cường đến thế nào, có số việc, chỉ sợ nếu dùng vũ lực, càng xong.

      Chẳng qua, dù cho nàng , cũng tra ra đáp án.

      Nhưng nếu nàng vẫn chịu tự mình ra, trong lòng rất buồn phiền nhức nhối.

      chờ, hy vọng nàng có thể cho nghe, trước khi tra ra đáp án.

      Nhưng nàng lại…

      Khinh Tuyết nhàng lắc đầu, gạt quá khứ chua xót đau thương, cười : “ nghĩ điều gì.”

      nghĩ gì?” Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm.

      Dường như Khinh Tuyết cảm nhận được ánh mắt Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhìn mình dò xét, còn có câu hỏi hoài nghi kia, biết tính tình , nếu chịu gì, tất là bực tức.

      Vì thế, nàng kiếm mấy lời đơn giản, cũng có ý định : “Chỉ là nhớ tới chuyện cũ, nhất thời cảm thấy có chút buồn bã thôi…”

      “Nhớ tới chuyện cũ gì?” trong lòng Hách Liên Bá Thiên có chút vui sướng, có phải là nàng bắt đầu thổ lộ tâm tư với ? Vì thế vội vàng hỏi.

      Lại thấy nàng cúi đầu, khiến chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen bóng, bi thương từ từ lan tỏa.

      Khiến đau lòng cách thể giải thích.

      Đúng vậy, lại có thể cảm thấy đau lòng, mà chính cũng thấy kỳ quái với cảm xúc đó, nữ nhân này, rốt cục phải đối xử với nàng thế nào mới đúng?

      muốn suy nghĩ ràng, bởi vì có rất nhiều chuyện, càng là ràng, càng là lý trí, lại càng khiến lòng mình thoải mái, bằng đừng nghĩ nữa.

      ôm nàng chặt hơn: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

      “Chuyện qua rồi, thần thiếp cũng muốn nhắc lại nữa.” Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhàng , đối với chuyện qua, nàng vẫn cảm thấy tổn thương thể diễn tả thành lời.

      muốn nhắc tới, vì sợ rằng nếu nhắc tới, lòng chỉ thêm đau đớn và hận thù.

      Thấy nàng thế, mặt Hách Liên Bá Thiên hơi đổi sắc, đúng là nàng vẫn thẳng thắn với .

      Nữ nhân này!

      Từng tế bào người ngừng gào thét phẫn nộ.

      Cảm thấy Hách Liên Bá Thiên tức giận, Khinh Tuyết dụi vào lòng thở dài, nhàng : “Hoàng thượng, mỗi người đều có bí mật của riêng mình muốn với bất kỳ ai khác, xin cho Khinh Tuyết giữ lại chút riêng tư được ? Thần thiếp chỉ có thể , chuyện qua, đối với thân thiếp mà , như cây đao vẫn luôn trực chờ kề sát, chỉ vừa động đậy, đau nhức thôi…”

      Mỗi lần nhớ tới, là thêm lần đau đớn.

      Đao vừa chạm đến, miệng vết thương của nàng liền rách toạc.

      Nam nhân này, là nam nhân của nàng, nhưng cũng là nam nhân của rất nhiều nữ nhân khác, thế nên, trở thành chỗ dựa chân chính của nàng.

      ra mọi chuyện, có lẽ, giúp nàng.

      Nhưng nếu muốn giúp sao? Nàng khó mà có cơ hội tiếp cận lần nữa.

      Thế nên, nàng thể mạo hiểm dù chỉ là chút.

      Vốn dĩ là Hách Liên Bá Thiên lửa giận ngập trời, nhưng khi thấy nàng mấy câu đó, đúng là cực kỳ đau lòng, rốt cục là bao nhiêu tức giận đều bốc hơi.

      thể tưởng được, cũng có thời điểm đành lòng nổi giận.

      Cảm nhận được ngừng cơn tức, nàng nhàng thở ra, nàng muốn vì thế mà chọc giận .

      “Nghỉ ngơi tốt , nhưng trẫm hoàn toàn hy vọng, nàng thổ lộ tâm trong lòng với trẫm, nữ nhân của trẫm, nhất định phải lấy trẫm làm trung tâm, dù là chuyện gì cũng đừng nghĩ cách dối gạt trẫm.” Hách Liên Bá Thiên .

      Khinh Tuyết khẽ cúi đầu: “Thần thiếp biết, xin Hoàng thượng cho thần thiếp thời gian ngắn để điều chỉnh lại bản thân, chung quy ngày, thần thiếp đem toàn bộ quá khứ trước kia với người.”

      Nhưng khi đến thời điểm đấy, có lẽ, chính là lúc nàng bỏ ra .

      Chung quy là nơi này phải chốn nương thân cho nàng.

      Bài học thê thảm của mẫu thân khiến nàng sợ hãi sâu sắc.

      Hậu cung này quá lớn, chỉ sợ so với Lâu phủ, còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

      Có lẽ nàng yếu đuối, nhưng phải tranh thủ tình cảm cùng trăm ngàn nữ nhân khác rất mệt mỏi.

      Nàng muốn đến ngày nào đó, tay nàng dính đầy máu tanh của nữ tử vô tội nào đó.

      Hách Liên Bá Thiên gật đầu, nhưng biết vì sao, cảm thấy, trong lời của Khinh Tuyết, là vùng vẫy bất lực.

      Khi nghe được nàng ngày cho nghe toàn bộ quá khứ qua, lại cảm thấy sợ hãi cách hiểu được, nhưng rốt cục vì cớ gì lại sợ hãi?

      biết.

      Đường đường là Hoàng đế Nhật Liệt Quốc, sợ cái gì chứ?

      bắt mình phải lạnh lùng, được lún quá sâu.

      Nữ nhân, có thể sủng, có thể sủng nhiều, nhưng thể , càng thể sâu sắc…

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :http://kunnhi.wordpress.com/




      Chương 051 – HÁCH LIÊN TẦN THIÊN


      Hoa trong ngự hoa viên vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào.

      Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.

      Nhưng đây cũng phải cuộc sống mà nàng muốn, cuộc sống như vậy, quá mức hư ảo, khiến nàng chẳng có nổi chút cảm giác an toàn nào, bằng hạnh phúc của cuộc sống rau dưa đạm bạc, áo vải quần thô.

      Hơn nữa, áp lực trong lòng cũng quá nặng, khiến nàng nhiều lúc như hô hấp thông.

      Mà Hách Liên Bá Thiên, chung quy cũng chẳng phải người lương thiện nhân từ gì.

      Nhớ tới người đàn ông kia là nhớ tới đôi mắt sâu thấy đáy của , khiến người khác chẳng thể nhìn ra điều gì, rất khó lường, hơn nữa lại có vẻ quan tâm với quá khứ của nàng, khiến nàng biết phải làm thế nào cho phải.

      Thở dài tiếng nặng nề.

      Chợt sau lưng nàng truyền đến giọng trêu tức: “Nữ nhân thở dài tốt đâu, chóng già.”

      Khinh Tuyết nhìn theo hướng phát ra giọng kia, thấy nam nhân mặc áo tím cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lại giống như mỉm cười, đẹp cách tinh xảo.

      Nam nhân này, có quyến rũ hài hòa cùng duyên dáng bẩm sinh, nhưng bị ẻo lả nữ tính chút nào.

      Khinh Tuyết cũng có ý định để ý tới , nam nhân như vậy, đụng phải tất là phải chuyện tốt lành, hơn nữa, nàng cũng cũng có ý định dính dáng với bất kì kẻ nào khác.

      Thân là phi tử, chỉ gần nam nhân khác cũng đủ để rước lấy phiền toái vào người rồi.

      Nàng liếc mắt nhìn cái, rồi sau đó bước về phía ngược lại.

      Nam tử nhìn gương mặt khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cực kỳ ngạc nhiên, từ trước tới giờ, nữ nhân thấy , đều bị hấp dẫn ngay lập tức, nàng lại hoàn toàn có chút động tĩnh gì, tuy trong mắt có vài phần kinh diễm, nhưng chỉ chợt lóe như sao băng.

      thực cảm thấy bị đả kích, vì thế hô lớn tiếng rồi theo, còn cố ý càng lúc càng hô to: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương xin dừng bước…”

      Nàng muốn trêu vào , nhưng lại muốn trêu vào nàng!

      Nam tử kia phi thường vừa lòng nhìn nàng tái mặt quay đầu: “ biết các hạ là người phương nào, gọi bản cung có chuyện gì vậy?” Nàng giọng hỏi, có chút nghiến răng nghiến lợi.

      Nam nhân này, quyết là cố ý.

      Nhìn nở nụ cười phơi phới, Khinh Tuyết có chút tức giận.

      “Haizzz, vẫn nghe cống nữ Lâu Khinh Tuyết mà Tề Dương Quốc tiến cống đến, có dáng dấp Tây Thi, dung mạo Bao Tự, lúc này trông thấy, quả nhiên là giống bình thường, là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành… Ngay cả giận dữ, cũng mê người như vậy…” bóng gió.

      muốn nhìn chút, xem xem, nữ nhân này, là kiểu mỹ nhân đần độn hay thông minh.

      Khinh Tuyết nhìn cặp mắt hoa đào tràn đầy gian trá giảo hoạt của , khẽ nở nụ cười, thèm để ý tới lời , thướt tha xoay người lại, tà váy xoay tròn như đóa hoa.

      Tiếp tục về phía trước.

      Nàng sao có thể nghe ra ý tứ của chứ?

      Nghe qua đúng là tán dương mỹ mạo của nàng, nhưng thực tế, ví von nàng với Tây Thi, Bao Tự linh tinh, còn nàng là khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ phải ám chỉ nàng là loại hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân sao!

      Rốt cục người đàn ông này là ai, có thể lớn mật như thế, dám công khai khiêu khích nàng.

      mặc trường bào màu tím, thêu hình bàn long, thoạt nhìn, chắc cũng là Vương gia gì đó, dù sao nữa, ám hiệu hình rồng, cũng chỉ có thành viên của Hoàng gia mới dám dùng.

      “Tại sao thèm để ý đến ta?” Nam nhân kia cảm thấy có chút thất bại, Lâu Khinh Tuyết này, khiến phải tìm tòi nghiên cứu, nàng dĩ nhiên thèm trả lời .

      Khiến có chút kiềm chế được.

      Khinh Tuyết nở nụ cười, nhưng chân lại bước nhanh hơn.

      lễ phép!” lại hô to câu.

      Lúc này Khinh Tuyết mới quay đầu: “Vương gia lời đó khiến ta hiểu, là ai lễ phép ở đây? Ta nhã nhặn hỏi Vương gia là người phương nào, tìm ta có chuyện gì, Vương gia những trả lời còn lời bóng gió hay, ta muốn truy cứu, Vương gia còn muốn như thế nào nữa?”

      Nàng ràng từng câu từng chữ.

      Đôi mắt trong trẻo đẹp như ngọc trừng lên nhìn nam nhân kia với vẻ giận dữ, thấy mặt hết trắng lại xanh, rồi sau đó hóa thành trận cười phóng khoáng.

      “Tuyết Phi nương nương chẳng những mỹ mạo, còn là giai nhân tài trí song toàn!” khen: “Nhưng nếu nương nương biết ta là Bát Vương gia, vì sao còn cố hỏi chứ?”

      Khinh Tuyết cười, dự đoán được hỏi thế, vì thế cười yếu ớt: “Thiên tử phi long vu thiên, mặc tử sam bàn long, trừ bỏ Vương gia, còn ai vào đây được nữa? Nhưng Khinh Tuyết biết ngài là vị Vương gia nào.”

      Nam tử nghe thế liền ngẩng cao đầu, kiêu ngạo : “Ta chính là đương kim Bát Vương gia Hách Liên Tần Thiên, nghe nương nương tuyệt sắc chi tư, cố ý đến xem.”

      Khinh Tuyết cười: “ ra là Bát Vương gia! Khinh Tuyết có lễ.”

      sợ hãi ngạc nhiên sao?” Hách Liên Tần Thiên hỏi.

      Khinh Tuyết sửng sốt, cực kỳ khó hiểu: “Chẳng lẽ ta phải kinh ngạc sao?” Chẳng lẽ thân phận Bát Vương gia có điều gì đặc biệt ư?

      chưa từng nghe về bổn vương?” Hách Liên Tần Thiên lại hỏi câu.

      biết, Vương gia có giai thoại truyền kỳ gì sao?” Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đối với chuyện của Nhật Liệt Quốc, nàng biết rất ít, quả biết Bát Vương gia này có giai thoại truyền kỳ gì. Có điều nhìn diện mạo thế này, hẳn là có liên quan tới ngoại hình hại nước hại dân kia.

      Gương mặt đào hoa này, chỉ sợ là lăng nhăng ít.

      “Ha ha… có gì!” Hách Liên Tần Thiên cười . Nàng biết, đương nhiên cũng chủ động ra, uhm, biết cũng tốt, ít nhất khiến nàng bị dọa đến bỏ chạy.

      có chuyện gì ta trước.” Bất luận như thế nào, Khinh Tuyết cũng có ý định dính dáng tới người đàn ông này nhiều, đối với nàng mà , người đàn ông này quá nguy hiểm.

      “Tuyết Phi nương nương xin cứ tự nhiên.” Hách Liên Tần Thiên đáp.

      Khinh Tuyết cười, rồi sau đó xoay người rời .




      Chương 052 – HƯƠNG HOA QUẾ


      “Các ngươi chờ ở đây, ta muốn tản bộ mình.” Khinh Tuyết với các cung nữ sau.

      “Nô tỳ tuân mệnh.” Cung nữ đáp.

      Sau đó nàng từ tốn giẫm lên tuyết vào trong vườn.

      sâu vào trong ngự hoa viên, chỉ thấy bách hoa nở rộ, đỏ tươi tím nhạt, cực kỳ mỹ lệ.

      Nàng thích hoa cỏ lắm, ngược lại, nàng cảm thấy, quá nhiều hoa, tuy có vui mắt, nhưng lại thiếu mỹ cảm thuần túy, còn bằng vườn chỉ trồng hải đường trong Hải Đường Cung.

      Nhưng nơi này có vẻ tương đối yên tĩnh, ngự hoa viên vốn nghiêm cấm những kẻ phận lai vãng đến gần, mà nàng, muốn tìm nơi yên tĩnh.

      Dù sao nữa, ở Hải Đường Cung, nhìn bề ngoài có vẻ im lặng, nhưng sau lưng biết có bao nhiêu kẻ nhìn nàng chằm chằm.

      Hoa quế nở đẹp, hoa này có người chăm sóc đặc biệt riêng, bốn mùa đều có thể nở hoa, thế nên mùa này mới có thể nhìn thấy hoa quế nở.

      Nàng đứng dưới tàng cây quế, khẽ hít hơi, hương quế ấm áp liền tràn ngập khoang mũi. Lòng của nàng, cũng an tĩnh lại.

      Nàng vẫn nhớ, mẫu thân thích nhất là hoa quế, trong viện của mẫu thân, trồng đến mười gốc quế hoa, mỗi khi gió thu thổi qua, mẫu thân liền dẫn đứa bé con là nàng, ngắt mấy đóa hoa, rồi sau đó làm thành túi hương, đặt trong quần áo.

      Vì thế, năm bốn mùa, quần áo của nàng lúc nào cũng có mùi hoa quế.

      Tay nàng nhàng chạm đến chùm hoa màu vàng nhạt, lệ tràn khóe mi: “Hoa quế vẫn còn, nhưng người mất…”

      Thanh thanh thúy, mang theo nỗi đau đớn sâu sắc…

      Trong góc tối, có nam tử mặc trường bào xanh đen đứng, yên lặng nhìn nàng, nhưng cũng cảm nhận được đau xót, chỉ muốn yên lặng dõi theo nàng, yên lặng bảo vệ nàng.

      Để nàng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

      đành lòng nhìn nàng thương tâm mình, kiềm chế được, : “Đừng khóc…”

      Khinh Tuyết cả kinh, lớn tiếng quát: “Ai?”

      Quay người lại, nhanh chóng đưa tay áo lau nước mắt, nhìn về phía phát ra thanh, chỉ thấy người đàn ông chậm rãi ra, gương mặt cương trực công chính, có chút đau lòng.

      “Là ta.”

      “Là ngươi.” Khinh Tuyết hạ giọng, thấy là , yên tâm hơn rất nhiều. Vừa rồi nàng trong cơn trầm tư lại nghe thấy tiếng người , còn tưởng rằng có người theo dõi nên hoảng sợ

      “Là ta.” đáp, gương mặt vốn ngay thẳng giờ thoáng chút ửng đỏ. Nhớ tới vừa nãy, có chút biết giải thích như thế nào cho phải, chỉ sợ nàng hỏi.

      Dường như Khinh Tuyết nhìn ra suy nghĩ của , nhưng chỉ cười khẽ, thể tưởng được, người đàn ông nhìn cứng rắn mạnh mẽ thế, lại có lúc có dáng vẻ ngượng ngùng đáng thế này.

      Nàng cố gắng ngừng cười, muốn phải khó xử.

      Ngược lại còn mở lời hộ : “ biết thị vệ trưởng ở đây, khiến ngài phải chê cười…”

      Hách Liên Trường Phong vừa nghe được nàng thế, thở phào nhõm hơi: “Trường Phong có ý chê cười, chỉ là thấy nương nương thương tâm, có chút… có chút…” Rốt cục, vẫn biết gì cho thỏa đáng.

      Mấy tiếng “đau lòng vì nàng”, nên lời, cũng thể ra mồm.

      “Chỉ là nhớ tới mấy chuyện trước kia, có chút khổ sở mà thôi, hoa quế này, là hoa mà mẫu thân ta thích nhất, cũng là kí ức đẹp nhất của ta…” biết vì sao, đối với , nàng lại có thể thổ lộ quá khứ cách rất tự nhiên.

      Đơn giản là, giữa nàng và người đàn ông này, có chút vướng mắc nào, hơn nữa, ngay thẳng và chân , khiến nàng yên tâm.

      ra là thế.” Hách Liên Trường Phong đáp. Rồi sau đó, đưa mắt nhìn hoa quế, duỗi tay ra, nhàng ngắt chùm, nắm trong lòng bàn tay, liền cảm thấy hương bay vào mũi.

      Từ trước tới giờ chưa từng thấy hoa đẹp, phải kẻ hoa, nhưng giờ phút này, nắm chùm hoa quế trong lòng bàn tay, lại có cảm giác thích, đơn giản là vì nàng thích hoa quế.

      “Rất thơm phải ?” Nàng hỏi.

      gật đầu: “Rất thơm.”

      “Hương của hoa quế, có lẽ lãnh liệt bằng hoa mai, thanh thuần bằng hoa sen, sâu kín bằng hoa lan, nhưng lại là thứ hương hoa thơm dài lâu nhất.” Nàng nhàng .

      nhìn nàng chằm chằm, điểm mà nàng hấp dẫn , ra phải là dung mạo, có lẽ, dung mạo tuyệt sắc của nàng từng khiến chú ý, nhưng khiến thích cách thực , là nội tâm sâu sắc chút giả bộ của nàng, còn có ưu thương đằng sau mỗi cái chau mày.

      Từ trước tới giờ, rất ít khi chuyện với người khác, với nữ tử càng ít chuyện hơn, cũng giỏi ăn , nhất là những lời đường mật, những lời , đa phần là mệnh lệnh cứng ngắc.

      Thế nên gì thêm, chỉ nhìn nàng, nhưng thấy rất mãn nguyện.

      Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, : “ nên tiếp xúc nhiều với Bát Vương gia.”

      Khinh Tuyết thấy đột nhiên thế, vì thế ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, nhưng nàng biết, những lời nhất định chỉ mong điều tốt cho nàng.

      Thấy nàng khó hiểu, muốn giải thích, chợt lại nghe thấy tiếng bước chân tới, vì thế : “Có người đến.” Rồi sau đó xoay người, mình vào bụi hoa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :