Chương 051 – HÁCH LIÊN TẦN THIÊN
Hoa trong ngự hoa viên vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào.
Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Nhưng đây cũng phải cuộc sống mà nàng muốn, cuộc sống như vậy, quá mức hư ảo, khiến nàng chẳng có nổi chút cảm giác an toàn nào, bằng hạnh phúc của cuộc sống rau dưa đạm bạc, áo vải quần thô.
Hơn nữa, áp lực trong lòng cũng quá nặng, khiến nàng nhiều lúc như hô hấp thông.
Mà Hách Liên Bá Thiên, chung quy cũng chẳng phải người lương thiện nhân từ gì.
Nhớ tới người đàn ông kia là nhớ tới đôi mắt sâu thấy đáy của , khiến người khác chẳng thể nhìn ra điều gì, rất khó lường, hơn nữa lại có vẻ quan tâm với quá khứ của nàng, khiến nàng biết phải làm thế nào cho phải.
Thở dài tiếng nặng nề.
Chợt sau lưng nàng truyền đến giọng trêu tức: “Nữ nhân thở dài tốt đâu, chóng già.”
Khinh Tuyết nhìn theo hướng phát ra giọng kia, thấy nam nhân mặc áo tím cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lại giống như mỉm cười, đẹp cách tinh xảo.
Nam nhân này, có quyến rũ hài hòa cùng duyên dáng bẩm sinh, nhưng bị ẻo lả nữ tính chút nào.
Khinh Tuyết cũng có ý định để ý tới , nam nhân như vậy, đụng phải tất là phải chuyện tốt lành, hơn nữa, nàng cũng cũng có ý định dính dáng với bất kì kẻ nào khác.
Thân là phi tử, chỉ gần nam nhân khác cũng đủ để rước lấy phiền toái vào người rồi.
Nàng liếc mắt nhìn cái, rồi sau đó bước về phía ngược lại.
Nam tử nhìn gương mặt khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cực kỳ ngạc nhiên, từ trước tới giờ, nữ nhân thấy , đều bị hấp dẫn ngay lập tức, nàng lại hoàn toàn có chút động tĩnh gì, tuy trong mắt có vài phần kinh diễm, nhưng chỉ chợt lóe như sao băng.
thực cảm thấy bị đả kích, vì thế hô lớn tiếng rồi theo, còn cố ý càng lúc càng hô to: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương xin dừng bước…”
Nàng muốn trêu vào , nhưng lại muốn trêu vào nàng!
Nam tử kia phi thường vừa lòng nhìn nàng tái mặt quay đầu: “ biết các hạ là người phương nào, gọi bản cung có chuyện gì vậy?” Nàng giọng hỏi, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân này, quyết là cố ý.
Nhìn nở nụ cười phơi phới, Khinh Tuyết có chút tức giận.
“Haizzz, vẫn nghe cống nữ Lâu Khinh Tuyết mà Tề Dương Quốc tiến cống đến, có dáng dấp Tây Thi, dung mạo Bao Tự, lúc này trông thấy, quả nhiên là giống bình thường, là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành… Ngay cả giận dữ, cũng mê người như vậy…” bóng gió.
muốn nhìn chút, xem xem, nữ nhân này, là kiểu mỹ nhân đần độn hay thông minh.
Khinh Tuyết nhìn cặp mắt hoa đào tràn đầy gian trá giảo hoạt của , khẽ nở nụ cười, thèm để ý tới lời , thướt tha xoay người lại, tà váy xoay tròn như đóa hoa.
Tiếp tục về phía trước.
Nàng sao có thể nghe ra ý tứ của chứ?
Nghe qua đúng là tán dương mỹ mạo của nàng, nhưng thực tế, ví von nàng với Tây Thi, Bao Tự linh tinh, còn nàng là khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ phải ám chỉ nàng là loại hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân sao!
Rốt cục người đàn ông này là ai, có thể lớn mật như thế, dám công khai khiêu khích nàng.
mặc trường bào màu tím, thêu hình bàn long, thoạt nhìn, chắc cũng là Vương gia gì đó, dù sao nữa, ám hiệu hình rồng, cũng chỉ có thành viên của Hoàng gia mới dám dùng.
“Tại sao thèm để ý đến ta?” Nam nhân kia cảm thấy có chút thất bại, Lâu Khinh Tuyết này, khiến phải tìm tòi nghiên cứu, nàng dĩ nhiên thèm trả lời .
Khiến có chút kiềm chế được.
Khinh Tuyết nở nụ cười, nhưng chân lại bước nhanh hơn.
“ lễ phép!” lại hô to câu.
Lúc này Khinh Tuyết mới quay đầu: “Vương gia lời đó khiến ta hiểu, là ai lễ phép ở đây? Ta nhã nhặn hỏi Vương gia là người phương nào, tìm ta có chuyện gì, Vương gia những trả lời còn lời bóng gió hay, ta muốn truy cứu, Vương gia còn muốn như thế nào nữa?”
Nàng ràng từng câu từng chữ.
Đôi mắt trong trẻo đẹp như ngọc trừng lên nhìn nam nhân kia với vẻ giận dữ, thấy mặt hết trắng lại xanh, rồi sau đó hóa thành trận cười phóng khoáng.
“Tuyết Phi nương nương chẳng những mỹ mạo, còn là giai nhân tài trí song toàn!” khen: “Nhưng nếu nương nương biết ta là Bát Vương gia, vì sao còn cố hỏi chứ?”
Khinh Tuyết cười, dự đoán được hỏi thế, vì thế cười yếu ớt: “Thiên tử phi long vu thiên, mặc tử sam bàn long, trừ bỏ Vương gia, còn ai vào đây được nữa? Nhưng Khinh Tuyết biết ngài là vị Vương gia nào.”
Nam tử nghe thế liền ngẩng cao đầu, kiêu ngạo : “Ta chính là đương kim Bát Vương gia Hách Liên Tần Thiên, nghe nương nương tuyệt sắc chi tư, cố ý đến xem.”
Khinh Tuyết cười: “ ra là Bát Vương gia! Khinh Tuyết có lễ.”
“ sợ hãi ngạc nhiên sao?” Hách Liên Tần Thiên hỏi.
Khinh Tuyết sửng sốt, cực kỳ khó hiểu: “Chẳng lẽ ta phải kinh ngạc sao?” Chẳng lẽ thân phận Bát Vương gia có điều gì đặc biệt ư?
“ chưa từng nghe về bổn vương?” Hách Liên Tần Thiên lại hỏi câu.
“ biết, Vương gia có giai thoại truyền kỳ gì sao?” Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đối với chuyện của Nhật Liệt Quốc, nàng biết rất ít, quả là biết Bát Vương gia này có giai thoại truyền kỳ gì. Có điều nhìn diện mạo thế này, hẳn là có liên quan tới ngoại hình hại nước hại dân kia.
Gương mặt đào hoa này, chỉ sợ là lăng nhăng ít.
“Ha ha… … có gì!” Hách Liên Tần Thiên cười . Nàng biết, đương nhiên cũng chủ động ra, uhm, biết cũng tốt, ít nhất khiến nàng bị dọa đến bỏ chạy.
“ có chuyện gì ta trước.” Bất luận như thế nào, Khinh Tuyết cũng có ý định dính dáng tới người đàn ông này nhiều, đối với nàng mà , người đàn ông này quá nguy hiểm.
“Tuyết Phi nương nương xin cứ tự nhiên.” Hách Liên Tần Thiên đáp.
Khinh Tuyết cười, rồi sau đó xoay người rời .
Chương 052 – HƯƠNG HOA QUẾ
“Các ngươi chờ ở đây, ta muốn tản bộ mình.” Khinh Tuyết với các cung nữ sau.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Cung nữ đáp.
Sau đó nàng từ tốn giẫm lên tuyết vào trong vườn.
sâu vào trong ngự hoa viên, chỉ thấy bách hoa nở rộ, đỏ tươi tím nhạt, cực kỳ mỹ lệ.
Nàng thích hoa cỏ lắm, ngược lại, nàng cảm thấy, quá nhiều hoa, tuy có vui mắt, nhưng lại thiếu mỹ cảm thuần túy, còn bằng vườn chỉ trồng hải đường trong Hải Đường Cung.
Nhưng nơi này có vẻ tương đối yên tĩnh, ngự hoa viên vốn nghiêm cấm những kẻ phận lai vãng đến gần, mà nàng, muốn tìm nơi yên tĩnh.
Dù sao nữa, ở Hải Đường Cung, nhìn bề ngoài có vẻ im lặng, nhưng sau lưng biết có bao nhiêu kẻ nhìn nàng chằm chằm.
Hoa quế nở đẹp, hoa này có người chăm sóc đặc biệt riêng, bốn mùa đều có thể nở hoa, thế nên mùa này mới có thể nhìn thấy hoa quế nở.
Nàng đứng dưới tàng cây quế, khẽ hít hơi, hương quế ấm áp liền tràn ngập khoang mũi. Lòng của nàng, cũng an tĩnh lại.
Nàng vẫn nhớ, mẫu thân thích nhất là hoa quế, trong viện của mẫu thân, trồng đến mười gốc quế hoa, mỗi khi gió thu thổi qua, mẫu thân liền dẫn đứa bé con là nàng, ngắt mấy đóa hoa, rồi sau đó làm thành túi hương, đặt trong quần áo.
Vì thế, năm bốn mùa, quần áo của nàng lúc nào cũng có mùi hoa quế.
Tay nàng nhàng chạm đến chùm hoa màu vàng nhạt, lệ tràn khóe mi: “Hoa quế vẫn còn, nhưng người mất…”
Thanh thanh thúy, mang theo nỗi đau đớn sâu sắc…
Trong góc tối, có nam tử mặc trường bào xanh đen đứng, yên lặng nhìn nàng, nhưng cũng cảm nhận được đau xót, chỉ muốn yên lặng dõi theo nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Để nàng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
đành lòng nhìn nàng thương tâm mình, kiềm chế được, : “Đừng khóc…”
Khinh Tuyết cả kinh, lớn tiếng quát: “Ai?”
Quay người lại, nhanh chóng đưa tay áo lau nước mắt, nhìn về phía phát ra thanh, chỉ thấy người đàn ông chậm rãi ra, gương mặt cương trực công chính, có chút đau lòng.
“Là ta.”
“Là ngươi.” Khinh Tuyết hạ giọng, thấy là , yên tâm hơn rất nhiều. Vừa rồi nàng trong cơn trầm tư lại nghe thấy tiếng người , còn tưởng rằng có người theo dõi nên hoảng sợ
“Là ta.” đáp, gương mặt vốn ngay thẳng giờ thoáng chút ửng đỏ. Nhớ tới vừa nãy, có chút biết giải thích như thế nào cho phải, chỉ sợ nàng hỏi.
Dường như Khinh Tuyết nhìn ra suy nghĩ của , nhưng chỉ cười khẽ, thể tưởng được, người đàn ông nhìn cứng rắn mạnh mẽ thế, lại có lúc có dáng vẻ ngượng ngùng đáng thế này.
Nàng cố gắng ngừng cười, muốn phải khó xử.
Ngược lại còn mở lời hộ : “ biết thị vệ trưởng ở đây, khiến ngài phải chê cười…”
Hách Liên Trường Phong vừa nghe được nàng thế, thở phào nhõm hơi: “Trường Phong có ý chê cười, chỉ là thấy nương nương thương tâm, có chút… có chút…” Rốt cục, vẫn biết gì cho thỏa đáng.
Mấy tiếng “đau lòng vì nàng”, nên lời, cũng thể ra mồm.
“Chỉ là nhớ tới mấy chuyện trước kia, có chút khổ sở mà thôi, hoa quế này, là hoa mà mẫu thân ta thích nhất, cũng là kí ức đẹp nhất của ta…” biết vì sao, đối với , nàng lại có thể thổ lộ quá khứ cách rất tự nhiên.
Đơn giản là, giữa nàng và người đàn ông này, có chút vướng mắc nào, hơn nữa, ngay thẳng và chân , khiến nàng yên tâm.
“ ra là thế.” Hách Liên Trường Phong đáp. Rồi sau đó, đưa mắt nhìn hoa quế, duỗi tay ra, nhàng ngắt chùm, nắm trong lòng bàn tay, liền cảm thấy hương bay vào mũi.
Từ trước tới giờ chưa từng thấy hoa đẹp, phải kẻ hoa, nhưng giờ phút này, nắm chùm hoa quế trong lòng bàn tay, lại có cảm giác thích, đơn giản là vì nàng thích hoa quế.
“Rất thơm phải ?” Nàng hỏi.
gật đầu: “Rất thơm.”
“Hương của hoa quế, có lẽ lãnh liệt bằng hoa mai, thanh thuần bằng hoa sen, sâu kín bằng hoa lan, nhưng lại là thứ hương hoa thơm dài lâu nhất.” Nàng nhàng .
nhìn nàng chằm chằm, điểm mà nàng hấp dẫn , ra phải là dung mạo, có lẽ, dung mạo tuyệt sắc của nàng từng khiến chú ý, nhưng khiến thích cách thực , là nội tâm sâu sắc chút giả bộ của nàng, còn có ưu thương đằng sau mỗi cái chau mày.
Từ trước tới giờ, rất ít khi chuyện với người khác, với nữ tử càng ít chuyện hơn, cũng giỏi ăn , nhất là những lời đường mật, những lời , đa phần là mệnh lệnh cứng ngắc.
Thế nên gì thêm, chỉ nhìn nàng, nhưng thấy rất mãn nguyện.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, : “ nên tiếp xúc nhiều với Bát Vương gia.”
Khinh Tuyết thấy đột nhiên thế, vì thế ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, nhưng nàng biết, những lời nhất định chỉ mong điều tốt cho nàng.
Thấy nàng khó hiểu, muốn giải thích, chợt lại nghe thấy tiếng bước chân tới, vì thế : “Có người đến.” Rồi sau đó xoay người, mình vào bụi hoa.