1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tẩm Quân - Nguyệt Sinh (109c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/
      Chương 035 – RƠI XUỐNG HỒ SEN


      Ngọc Hà Hồ quả nhiên rất đẹp.

      Từng đóa hoa sen nở rộ, mọc lên từ mặt nước xanh biếc, nếu nhìn từ xa, thấy hồ sen rực rỡ lẫn trong mặt nước trong xanh.

      Hồng tươi, hồng phấn, trắng… Hoa sen đủ màu thi nhau đua nở, vô cùng đẹp mắt.

      Nhìn từ xa có cảm giác hồ rộng lắm, nhưng khi thuyền đến giữa hồ, mới thấy mặt hồ rất rộng. Ngắm hồ sen từ chính giữa hồ, có cảm giác rất khác lạ, như lạc bước giữa các đóa hoa sen.

      Khi chưa lên thuyền, nàng suy nghĩ, kiểu gì mới tới được giữa hồ, bởi vì hoa sen mọc kín hồ, thuyền lớn như vậy, phải là muốn làm hỏng hoa sen chứ.

      Lúc này mới hay, hoa sen được trồng theo quy luật. Khi trồng, có chừa ra khoảng trống để thuyền có thể làm hỏng hoa.

      “Rất đẹp phải ?” Ngay khi nàng ngắm đến thất thần, bên tai đột ngột vang lên tiếng cười của Linh Phi.

      Khinh Tuyết quay đầu, khẽ cười: “Đúng là rất đẹp, khiến ai nấy đều rung động từ tận đáy lòng! Ta chưa bao giờ nhìn thấy hồ nào đẹp như vậy!”

      “Đúng vậy, cả hoàng cung này, bản cung nhất, chính là Ngọc Hà Hồ này, cho người nào nhìn thấy cảm giác nhàng thanh thản!” Linh Phi xong nhàng nhắm mắt, hít hơi, rồi sau đó mở mắt: “Hít hơi, thấy hương sen thơm ngát tràn ngập toàn thân!”

      “Muội muội cũng thử lần , ngay cả Hoàng thượng cũng từng khen ngợi, hít khí của Ngọc Hà Hồ, có thể khiến bực bội tiêu tan ít!” Linh Phi với Khinh Tuyết.

      Khinh Tuyết cười, nhàng hít sâu hơi, quả nhiên, mùi thơm nhàng khoan khoái, hương sen nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.

      Đột nhiên, thuyền bỗng lắc lư, biết là ai hô tiếng ‘cẩn thận!’

      Khinh Tuyết đứng cùng Linh Phi đứng ở mũi tàu, lúc này vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy có người dùng lực đẩy sau lưng nàng, cả người nàng ngã nhào về phía trước.

      “A! … ” Nàng chỉ còn kịp hô to tiếng.

      Bùm tiếng.

      Bọt nước văng lên tung tóe!

      Khinh Tuyết cứ thế ngã thẳng xuống hồ.

      Nhất thời cả người nàng chìm thẳng xuống, nàng liều mạng vùng vẫy, buông xuôi xua loạn hai tay, hy vọng có thể tóm được thứ gì đó nhằm ngoi lên, lại chỉ tóm vào ngó sen, mà cả bông sen cũng bị nàng kéo xuống theo.

      Nàng muốn kêu cứu, liều lĩnh ngoi lên, vừa nhìn thấy thuyền, muốn kêu cứu mạng, mới hô được tiếng, bị sặc nước, sặc đến thở được.

      !

      Nàng thể chết được!

      Nàng thể chết như thế này!

      Nàng quyết buông xuôi, liều mạng giãy dụa, nhưng nàng biết bơi, căn bản chỉ là vùng vẫy trong vô vọng, chỉ có thể ngoi lên chút rồi lại nhanh chóng chìm xuống.

      Thị nữ thuyền, ai nấy đều kinh hô.

      Nhưng thuyền ra tới giữa hồ, người bờ thể nghe thấy lời cầu cứu, Khinh Tuyết rơi xuống ngay giữa chỗ sen mọc, đứng bờ gần như thể nhìn ra là có người chết đuối.

      ta cố ý!

      Vào lần ngoi lên cuối cùng, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy người chưa chìm xuống đáy hồ mà tâm chìm xuống đáy hồ.

      Tất cả những chuyện này, chỉ là mưu, khó trách nàng vẫn cảm thấy có chỗ hợp lý!

      Tất cả, đều là cái bẫy do Linh Phi và Giang thị nữ kia bầy ra, mời nàng du hồ, rồi Giang thị nữ cho cung nữ lên thuyền, còn tiếng ‘cẩn thận’ kia, nàng nhận ra, đúng là giọng của Giang thị nữ.

      Chỉ sợ bàn tay dùng lực đẩy nàng, cũng chính là ta?

      Nàng quá sơ suất, mới bị người khác hãm hại như thế!

      Nàng cam tâm, đành lòng!

      Nàng muốn cứ thế này mà chết.

      Chỉ cần có tia hy vọng, nàng còn vùng vẫy, Khinh Tuyết liều mạng khua tay, đập vào hoa sen xung quanh, để cơ thể bị chìm quá nhanh.

      Nhưng từng lần cố sức chỉ là uổng phí, ngoi lên chìm xuống, nàng uống biết bao nhiêu nước, vì thiếu khí mà đầu óc bắt đầu mơ hồ.

      Chỉ có hai tay hai chân, vẫn chịu buông xuôi, vẫn khua khoắng trong nước, nhưng thân thể bắt đầu chìm xuống …

      Trước mắt nàng bắt đầu tối đen, cả người, như bị chèn ép từ bốn phía, nước hồ, chèn ép người nàng, chèn ép phổi của nàng…

      Nàng chỉ cảm thấy từ cổ họng đến phổi bỏng rát như bị hỏa thiêu, cả mũi và khoang miệng, cũng bỏng rát như vậy.

      Những thanh truyền vào tai dần trở nên hỗn độn, tiếng ầm ĩ kêu gọi từ thuyền, bắt đầu mơ hồ mà xa xôi…

      Tay chân bắt đầu vô lực…

      Nàng chết sao?

      Cứ thế này mà chết sao?

      Trong lòng cảm thấy thất vọng! Nàng vẫn chưa triển khai được hành động gì, phải lên đường…

      Trong mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có thiên thần lao về phía nàng.

      Thiên thần mặc trường bào xanh đen, thân hình cao to, có gương mặt tuấn lãng như tượng, gương mặt lạnh lùng như hàn băng vạn năm tan rốt cuộc cũng có thay đổi.

      Đôi mắt thâm sâu lo lắng, làm trái tim Khinh Tuyết cũng xúc động.

      Tại sao, thoạt nhìn người này lại giống Hách Liên Trường Phong?

      Khó trách nàng vẫn hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy tín nhiệm , ra chính là thủ hộ thiên thần của nàng!

      Thủ hộ thiên thần, người tới đón ta lên trời sao?

      Nàng mở hai tay ra, yếu ớt đến nỗi bản thân cũng thể tưởng tượng được, mang theo tâm, bay về phía … kẻ hiếm hoi cho nàng cảm giác tín nhiệm.

      Xung quanh quá ồn ào!

      Là ai?

      Là ai ngừng ầm ỹ bên tai nàng!

      phiền quá!

      Nhưng mà… trong số tiếng ồn đấy có thanh vô cùng dễ nghe, đứt quãng mà thu hút, khiến lòng nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng tại sao lại lo lắng như vậy, cứ gọi nàng ngừng, lần rồi lại lần?

      Vì sao lại gọi nàng là Tuyết Phi nương nương?

      Nàng thích nghe!

      Danh xưng đó, đặt lên vai nàng quá nhiều gánh nặng!

      Bụng đau quá!

      Ai ép bụng nàng, ép tới đau vậy!

      Ai vậy? Là ai?

      Hách Liên Trường Phong lo lắng vạn phần nhìn kiều nhan trong lòng, dám tưởng tượng, nếu chậm hơn bước, chẳng phải là thể gặp nàng nữa sao.

      Gương mặt vạn năm chưa từng đổi sắc, giờ tràn ngập lo lắng.

      nhàng xoa lên hai má mướt mịn mềm mại của nàng: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương…”

      Nàng chỉ khẽ “uhm” tiếng, mở miệng nữa.

      Nhưng cũng yên tâm hơn, ít nhất, nàng còn sống!

      đưa ánh mắt băng lạnh lên, nhìn thuyền lớn giữa hồ, lóe ra từng tia sát khí!

      Là có người cố tình!

      thuyền có lấy cung nữ hầu hạ, chỉ có thuyền phu chèo thuyền, thế nhưng cũng ai nhảy xuống hồ cứu người, ràng, là có người cố ý an bài.

      Mục đích là muốn dồn Khinh Tuyết vào chỗ chết!

      kẻ tàn nhẫn!

      nắm chặt đại đao bên hông, muốn giết kẻ nào bầy ra chuyện này!

      Có điều vẫn phải nhịn xuống.

      Thời điểm này, thể rước thêm phiền toái cho nàng, nhưng biết, có người vì nàng lấy lại công đạo.

      Chỉ hận người nọ phải .

      Nhưng thầm hạ quyết tâm, từ hôm nay trở , gánh trách nhiệm bảo hộ nàng tốt, phải vì lí do công việc, chỉ là lòng thầm muốn làm thế, rốt cục cũng hiểu được trái tim của chính mình, cũng hiểu rằng muốn nhìn thấy nàng chết, bởi vì nhìn thấy nàng chết khiến đau đớn hơn cả tử vong.

      Với thân phận nay, chỉ sợ nàng càng khó sống nơi hậu cung.

      Bởi vì trong hậu cung có ai chấp nhận nàng, các đại thần trong triều cũng chấp nhận nàng!

      Nhưng, Hách Liên Trường Phong , để cho kiều nhan khuynh thành này gặp bất cứ chuyện sơ xuất nào!

      thầm phát thệ!

      Quay đầu, an bài với các thái giám xung quanh: “Ngươi, nhanh chóng bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng; ngươi, nhanh Thái y viện thỉnh Thái y cấp tốc đến Hải Đường Cung chẩn trị cho Tuyết Phi nương nương!”

      Dứt lời, ôm lấy Khinh Tuyết, thi triển khinh công về phía Hải Đường Cung.

      để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người.

      dám giao Khinh Tuyết vào tay người khác.

      Nàng lúc này, yếu ớt vô cùng, gương mặt ướt đẫm trong suốt, còn giọt máu, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu chặt, bộ dạng cực kỳ đau đớn.

      thể để nàng chịu chút thương tổn nào.

      đường, gió khẽ mơn man, nhàng dịu dàng bên tai nàng: “Yên tâm ! có việc gì … Ta bảo vệ nàng, để nàng chịu bất cứ thương tổn gì …”

      Khinh Tuyết trong cơn hôn mê, lờ mờ nghe thấy những lời đó, mà nàng, lại cảm thấy tín nhiệm cách hiểu được, tay nàng bấu chặt lấy tay áo , còn cảm thấy sợ hãi…

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 036 – MUỐN BUÔNG TAY


      Khi đến Hải Đường Cung, Ngọc nhanh chóng gọi hai thái giám đến, ý bảo bọn họ đỡ Khinh Tuyết từ trong tay Hách Liên Trường Phong.

      Nhưng Hách Liên Trường Phong nhìn nhìn kiều nhan trong lòng, lại nhìn Ngọc , mặt lộ vẻ do dự và buông.

      Ngọc là người thế nào chứ, sống trong cung nhiều năm, có vẻ mặt nào là chưa từng nhìn thấy, có tâm tư nào là rành mạch.

      Tất nhiên là ta nhìn ra tâm tư của Hách Liên Trường Phong, nhưng chỉ có thể thở dài: “Thị vệ trưởng, Tuyết Phi nương nương cần thay bộ quần áo khô, bằng cảm lạnh.”

      Nghĩ nghĩ thêm lát, ta lại tiếp: “Hơn nữa, hẳn là Hoàng thượng cũng sắp đến đây rồi.”

      Hách Liên Trường Phong tuy đành lòng nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giao Khinh Tuyết cho thái giám, dặn dò: “Nhất định phải chiếu cố tốt, thể để Tuyết phi nương nương chịu chút bất trắc nào!”

      Ngôn ngữ lãnh liệt mà quyền uy, khiến thái giám gật đầu như bổ củi: “Nô tài tỉ mỉ hầu hạ Tuyết Phi nương nương.”

      “Thị vệ trưởng yên tâm ! Trong cung này toàn là người nhà, ta cũng mực trông coi Tuyết Phi nương nương, chiếu cố nương nương tốt.” Ngọc bổ sung.

      Thấy thế, hai thái giám mới cẩn thận vươn tay muốn đỡ Khinh Tuyết.

      Lại phát , hai tay Khinh Tuyết, vẫn tóm chặt lấy ống tay áo Hách Liên Trường Phong, chịu buông ra chút nào.

      Ngọc thấy thế, nhíu nhíu mày, rồi bước tới, nhàng gỡ tay Khinh Tuyết ra, mới phát , cánh tay bé tuy thoạt nhìn mềm mại, nhưng lại yếu ớt chút nào, tóm chặt đến nỗi ta làm thế nào cũng thể gỡ ra.

      ta chỉ có thể nhàng với Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, mau buông tay ra, an toàn rồi!”

      Nhưng Khinh Tuyết trong cơn hôn mê càng bấu chặt hơn, như thể đây là người bảo vệ duy nhất của nàng, tóm chặt cách bướng bỉnh.

      Hơn nữa khi Ngọc định dùng lực gỡ tay Khinh Tuyết ra, Khinh Tuyết nhíu nhíu mày, dường như cực kỳ bất an, còn thào câu, nhưng ai nghe là câu gì.

      Ngọc nhìn Hách Liên Trường Phong, có chút xấu hổ, hơn nữa cũng có chút lo lắng, Hoàng thượng hẳn là đến ngay thôi, nếu tình hình này bị Hoàng thượng thấy được, chắc chắn là tốt lành gì.

      Tuy Hách Liên Trường Phong đành lòng, nhưng cũng biết chuyện này nặng thế nào.

      Vì thế dùng tay còn lại vỗ vỗ lên bàn tay Khinh Tuyết tóm ống tay áo , tay nàng rất lạnh lẽo, khiến đau lòng, nhàng dỗ dành đứt quãng: “Yên tâm ! An toàn rồi! Ta vẫn bảo hộ cho nàng…”

      kỳ quái, chỉ câu đơn giản, biết tại sao lại khiến Khinh Tuyết thả lỏng người.

      Ngọc tiến đến gỡ tay Khinh Tuyết, tay Khinh Tuyết còn tóm chặt, mà buông lỏng ra. Ngọc nhìn nhìn Hách Liên Trường Phong, chỉ : “Cám ơn thị vệ trưởng, nếu có thị vệ trưởng, chỉ sợ Tuyết Phi nương nương …”

      Hách Liên Trường Phong lại chỉ : “ cần những lời đó, ta thân là hoàng cung thị vệ trưởng, cũng có trách nhiệm trong chuyện này, ngươi nhanh chóng thay quần áo cho Tuyết Phi nương nương ! Thái y cũng đến ngay thôi!”

      “Vâng.” Ngọc cũng gì nữa, cùng hai thái giám và hai cung nữ đỡ Khinh Tuyết vào phòng trong thay quần áo.

      Khi thay quần áo xong xuôi, cũng vừa lúc Hách Liên Bá Thiên chạy tới, vừa nghe Khinh Tuyết gặp chuyện, liền cảm thấy trong lòng như có cái gì vỡ tan nát.

      Cảm giác kích động chưa bao giờ có trào lên trong lòng, liền bất chấp tất cả, lao thẳng đến Hải Đường Cung.

      Ngồi ở trước giường, nhàng vuốt ve hai bàn tay trắng nõn mà lạnh lẽo, trong lòng khẽ nhói đau từng cơn, đều do , biết, khi phong nàng vi phi, nhất định mang lại cho nàng ít phiền toái, nhưng thể ngờ phiền toái đến nhanh như vậy, mà kẻ nào ra tay lại tàn nhẫn đến vậy.

      Ánh mắt trở nên lạnh lùng, hận nhất là hậu cung vì tranh đoạt quyền lợi mà giết nhau, hơn nữa lần này còn dám đụng đến cả mạng người, quả là quá lớn mật!

      Chuyện này buông tha cách dễ dàng.

      Tay nhàng lướt qua những sợi tóc bết dính trán nàng, nàng vẫn nhíu chặt đôi lông mày, dường như cực kỳ bất an, còn ngừng run rẩy.

      Khuôn mặt vốn trắng nõn, lúc này đổi sang trắng bệch như tờ giấy, khiến người ta phải sợ hãi, rằng nàng có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

      Thái y chẩn mạch cho nàng.

      Thấy Thái y thả tay nàng ra, quay đầu hỏi: “Thế nào rồi?”

      “Hồi Hoàng thượng, là vạn hạnh trong bất hạnh, Tuyết Phi nương nương cát nhân thiên tướng, được cứu lên bờ trong thời khắc cuối cùng, nếu chậm thêm nửa khắc, chỉ sợ có là thần tiên cũng bó tay. tại phổi của Tuyết Phi nương nương bị nước vào, dù ép ra, nhưng phổi vẫn bị tổn thương, còn bị sang chấn tinh thần, nhưng mà chỉ cần điều dưỡng phen là có thể khôi phục!” Thái y chậm rãi .

      Hách Liên Bá Thiên nhàng thở phào, nhưng vẫn căng thẳng: “Vậy tại sao nàng vẫn tỉnh lại?”

      “Nương nương chính là nhất thời hô hấp chưa thông, hơn nữa vì bị chấn động mà hôn mê thôi!” Thái y xong lấy từ hộp thuốc bên người ra bình , nhàng mở ra, mùi cay nồng liền bay ra, Thái y nhàng kề sát mũi Khinh Tuyết.

      Chỉ lát sau, Khinh Tuyết nhàng tỉnh lại.





      Chương 037 – TỈNH LẠI


      Khinh Tuyết chậm rãi mở đôi mắt long lanh đẹp như ngọc, nhìn xung quanh, nhìn từng đóa hoa quen thuộc được thêu màn, lại nhìn Hách Liên Bá Thiên ngồi bên cạnh.

      Trong đầu nàng, lại xuất cảnh tượng suýt chết kinh hoàng đó, như dài vô tận…

      Nỗi tuyệt vọng vô tận khi chìm xuống đáy hồ, còn có gương mặt vui sướng khi người gặp họa đứng thuyền, vẻ mặt thực được gian kế…

      Nàng chỉ lẳng lặng, gì…

      Hách Liên Bá Thiên cho là nàng chấn kinh quá độ, nhất thời vẫn chưa khôi phục tinh thần, vì thế ngồi ở bên giường, nhàng kéo nàng lại, ôm vào trong lòng.

      dịu dàng : “Đừng lo lắng, có việc gì, chuyện này, trẫm thay nàng làm chủ, trẫm để cho nàng phải chịu thương tổn thêm lần nào nữa.”

      nghĩ là nàng sợ hãi.

      Nhưng nàng lại thể giải thích cho , nàng từng trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn chuyện này, lòng của nàng hóa đá từ lâu. Có lẽ, khoảnh khắc bất ngờ rơi xuống nước kia, nàng có sợ hãi.

      Nhưng khi tỉnh lại, nàng biết mình còn sống, nàng sợ nữa.

      Nàng là hận!

      Nàng muốn hại người, lại thể ngờ kẻ khác hạ độc thủ với nàng, lại xuống tay cách rất tàn nhẫn!

      Người trong thiên hạ, ai nấy đều rất độc ác, chỉ vì mục đích của bản thân, ngại cả chuyện giết người!

      Mắt nàng khẽ lóe ra từng tia lạnh buốt.

      Hai cánh tay, nhàng vòng quanh thắt lưng Hách Liên Bá Thiên, nhàng vùi mặt vào trong lòng , lúc sau, rốt cục, cũng nước mắt lưng tròng.

      Trong lúc nhất thời, nàng khóc nức nở ngừng.

      Nàng nấc từng tiếng ấm ức, vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực, khiến ai nghe thấy cũng phải xót xa.

      Nàng thủy chung chưa từng mở miệng tiếng nào, nhưng càng lúc càng khóc nhiều hơn, hai tay, càng lúc càng ôm chặt Hách Liên Bá Thiên hơn, thân thể ngừng run rẩy.

      Nhưng nàng thực sợ hãi đến vậy sao?

      , dù có là chuyện đáng sợ hơn thế, nàng cũng sợ hãi, nàng biết, sợ hãi chỉ khiến mình lún sâu hơn vào vòng nguy hiểm.

      Chỉ có kiên cường đối kháng mới có thể chuyển bại thành thắng.

      “Đừng khóc! Có trẫm ở đây rồi, trẫm bảo vệ nàng!” Hách Liên Bá Thiên thấy nàng cứ khóc ngừng, dịu dàng an ủi.

      “Ta… Ta… rất sợ…” Nàng từng tiếng đứt quãng trong khó nhọc, nấc lên nấc xuống, cực kỳ vô lực, thanh cũng run rẩy, dường như nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó.

      Thanh của nàng nhu nhược vô lực, câu được câu mất thuật lại tình cảnh lúc đó: “Có ai đó đẩy ta, ta cứ thế rơi thẳng xuống hồ, ta liều mạng vùng vẫy, nhưng… Nhưng có ai nhảy xuống cứu ta… Ta chỉ có thể túm lấy hoa sen, túm bông lại bông, nhưng hoa sen thể chống đỡ thân thể của ta! Ta cho là ta chết như thế… đáng sợ … Dưới nước rất tối tăm, cực kỳ tối tăm, dường như có thứ gì đó quấn lấy chân ta, ta liều mạng đạp ra, nhưng lại thể tránh được… tránh được! Nước tràn vào phổi ta, từ phổi đến cổ họng, khoang mũi ta đều bỏng rát…Rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ, ra chết đuối là đáng sợ như thế, là đau đớn như thế!”

      Nàng càng lúc càng dồn dập, càng càng khẩn trương, tuy là có cố ý, nhưng khi nhớ lại tình cảnh đó, nỗi đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng, khiến nàng sợ hãi.

      Dường như nàng lại bị nhấn chìm trong nước lần nữa.

      Hách Liên Bá Thiên vừa thấy thần sắc nàng ổn, liền ôm chặt lấy nàng: “ cần suy nghĩ, cần suy nghĩ, trẫm biết chuyện gì xảy ra, trẫm lấy lại công đạo cho nàng, yên tâm ! tại có việc gì rồi, từ nay về sau cũng có chuyện gì nữa!”

      vậy sao?” Nàng đưa đôi mắt vẫn nhòa lệ nhìn với vẻ vô tội yếu ớt, như tiểu bạch thỏ bị thương, run rẩy sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Bá Thiên.

      .” Hách Liên Bá Thiên kiên định đáp: “Trẫm để người khác tổn thương đến nàng!”

      “Cám ơn Hoàng thượng! Khinh Tuyết có ai khác để dựa vào, chỉ có Hoàng thượng… Chỉ có Hoàng thượng…” Nàng nhàng , tay lại ôm Hách Liên Bá Thiên chặt hơn, dường như chỉ có thế mới cảm thấy an toàn.

      Lúc này, Lưu công công đến: “Hoàng thượng, bên ngoài có Linh Phi dẫn theo các phi tử cầu kiến?”

      “Đến đúng lúc lắm, trẫm muốn hỏi xem rốt cục là xảy ra chuyện gì!” Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, mặt liền biến sắc, trở nên thô bạo tàn nhẫn như dã thú.

      xong liền đứng lên, lại phát Khinh Tuyết ôm tay buông, quay đầu nhìn nàng.

      thấy vẻ mặt Khinh Tuyết trở nên sợ hãi.

      nhàng với nàng: “ phải sợ, nàng hãy ngủ lát, trẫm xem xét tình hình lát rồi quay lại với nàng!”

      “Vâng!” Khinh Tuyết nhàng buông lòng tay ra, nhìn , nhìn từ từ ra ngoài.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :http://kunnhi.wordpress.com/


      Chương 038 – SỢ HÃI


      Khoảnh khắc nhìn Hách Liên Bá Thiên ra, đôi mắt vẫn bàng hoàng vì sợ hãi và bất lực của nàng, chợt lóe lên kiên định bất khuất, có chút lạnh lẽo.

      Nàng biết, nhân từ vào thời điểm này là tự tổn thương bản thân.

      Tất cả những kẻ muốn hãm hại nàng, nàng khiến chúng phải nếm quả đắng!

      Nàng thể nhu nhược như mẫu thân, nếu có người ức hiếp, nàng càng mạnh mẽ!

      Chuyện vừa rồi, là do nàng sơ ý, cũng là do nền tảng của nàng chưa vững.

      Nhưng sau này!

      Bất luận kẻ nào!

      Cũng đừng mơ tưởng!

      Chuyện làm tổn thương tới nàng!

      Những phi tần kia, phải trả giá vì nhẫn tâm của họ!

      Lần này tuy có bị thương, nhưng có thể sống sót, cũng coi như uổng phí quãng thời gian khổ cực trước kia.

      Ít nhất, nàng lãng phí thương tổn lần này, ít nhất, cũng phải khiến những kẻ muốn giết nàng bị hỏi tội phen.

      Ánh mắt nàng càng thêm lạnh băng sắc bén.

      Nhìn thấy ngự y vội vàng chạy tới, những tia hàn quang trong mắt nàng dần rút , thay vào đó là suy yếu mà vô lực, ánh mắt vô thần nhìn bức màn thêu hoa chằm chằm.

      Ngự y nhàng chẩn mạch cho nàng, nàng như chim sợ cành cong, kinh hô tiếng, thu tay lại, giấu vào trong chăn, đôi mắt đẹp lộ vẻ sợ hãi nhìn ngự y chằm chằm.

      Ngự y kia cũng cả kinh, rồi sau đó như hiểu ra, tươi cười thiện chí: “Nương nương đừng sợ hãi, vi thần muốn chẩn mạch cho nương nương, nương nương vừa tỉnh, vẫn cần phải bắt mạch lại cho chắc chắn.”

      Nhưng mặc cho ngự y hết lời, Khinh Tuyết vẫn hoảng sợ, co người lại, như con nhím xù lông.

      Ngọc đứng bên thấy thế, cảm thấy lo ngại, bèn nhàng quỳ xuống trước giường Khinh Tuyết, kéo chăn của nàng, nhàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ sợ, Thái y chỉ chẩn mạch chút thôi, cũng chỉ muốn tốt cho nương nương thôi.”

      cần!” Khinh Tuyết nghe xong chỉ quát tiếng.

      “Nương nương…” Ngọc lại muốn khuyên nhủ.

      Khinh Tuyết càng lui vào góc giường, với giọng hoảng sợ: “ cần tới gần ta! cần… cần!”

      Nhất thời Ngọc cũng biết phải làm thế nào mới phải.

      Ngọc và Thái y đưa mắt nhìn nhau.

      “Trương đại nhân, theo ngài tại sao lại thế?” Ngọc hỏi.

      Trương Thái y nhíu nhíu mày: “Nương nương là bị kinh sợ quá độ, thế nên mới sợ hãi như thế, ta bốc hai thang trấn thần dược, cho nương nương uống xong hẳn là ổn, nhưng…”

      “Nhưng cái gì?” Ngọc vốn dĩ có chút yên tâm, vừa nghe thấy Thái y đến ‘nhưng’, lòng lại căng thẳng, khẩn trương hỏi.

      “Nhưng nương nương chịu bắt mạch, ta có cách nào để biết tình hình sức khỏe của nương nương, ta chỉ sợ nương nương chìm dưới nước lâu, phổi bị tổn thương, nếu điều trị cho tốt, chỉ sợ thành bệnh phong hàn.” Trương Thái y lo lắng .

      “Vậy phải làm thế nào mới được?” Ngọc nghe xong cũng nhíu mày, nhìn Khinh Tuyết, cũng biết phải làm thế nào mới phải.

      Về phần Khinh Tuyết, nàng nghĩ cách đối phó, những lời Thái y nàng đều nghe rất ràng, thời điểm cần thiết, có lẽ nàng phải dùng đến khổ nhục kế. Mặc kệ đầu nàng suy nghĩ thế nào, vẻ mặt vẫn hoàn toàn bất động, vẫn duy trì dáng vẻ hoảng sợ như trước.

      “Nương nương, ngài cho thần bắt mạch, vậy ngài có cảm thấy thân thể có chỗ nào khỏe ? Hô hấp có thông suốt ? Có bị tức ngực hay đau ?” Trương thái y nghĩ nghĩ lúc, đành phải chẩn bệnh bằng cách hỏi.

      Khinh Tuyết chỉ nhìn chằm chằm vào Trương thái y, cắn chặt môi dưới đến mức đổi màu trắng bệch, tiếng nào.

      Ngọc thấy sợ quá vội vàng : “Được rồi được rồi! Trương Thái y, chúng ta ra ngoài trước ! Bẩm với Hoàng thượng rồi sau! Ngài xem, nương nương vẫn bộ dạng hoảng sợ đó, chỉ sợ chúng ta càng hỏi han lại càng khiến nương nương thêm hoảng loạn.”

      Trương Thái y nhìn bộ dạng Khinh Tuyết, cũng chỉ có thể thở dài gật đầu : “Vậy cũng được! Chúng ta bẩm với Hoàng thượng rồi sau!”

      Thấy Trương Thái y và Ngọc ra ngoài, Khinh Tuyết mới chậm rãi thả lỏng biểu tình, nhàng dựa người vào giường, nhưng vẫn duy trì tư thế cuộn người.

      Điều nàng muốn, là Trương Thái y bẩm báo với Hách Liên Bá Thiên ngay lúc này, bản thân nàng thể trực tiếp ra mặt, nhưng có thể mượn người khác, khiến Hách Liên Bá Thiên hạ quyết tâm, mới có thể khiến Hách Liên Bá Thiên thể mềm lòng, mới có thể bắt hết những kẻ hãm hại nàng.



      Chương 039 – TỨC GIẬN


      Khi Trương Thái y tới sảnh chính, các phi tần quỳ chật đất, Hách Liên Bá Thiên ngồi ngay ngắn ghế chủ tọa, sắc mặt được dễ chịu cho lắm.

      Trương Thái y và Ngọc đứng ngoài cửa, nghĩ hồi lâu, biết là có nên vào hay .

      Hách Liên Bá Thiên thấy bọn họ, vì thế quát lớn: “Có chuyện gì?”

      Trương Thái y nghe thấy thế vội vàng vào, quỳ gối bẩm báo: “Hồi Hoàng thượng, Tuyết Phi nương nương chấn kinh quá độ, tinh thần hoảng loạn, dẫn đến sợ hãi, ai có thể tới gần nửa bước, thần mới tới gần bước, nương nương hoảng sợ lùi vào góc giường, thần đành đến thỉnh cầu Hoàng thượng gợi ý!”

      “Láo xược, ngay cả chút chuyện đó mà làm cũng xong! Lúc trẫm nàng có sợ hãi lắm đâu, sao thấy ngươi lại thành như thế!” Hách Liên Bá Thiên vốn ôm cơn tức, vừa vặn Thái y chọc vào, thành ra phải xả người Thái y.

      Coi như là giết gà dọa khỉ, quả nhiên, Thái y sợ tới mức dám thở mạnh, các tần phi khác cũng sợ hãi cúi thấp đầu.

      Chỉ có Linh Phi, quỳ gối đầu hàng, vẻ mặt yên tĩnh lạnh nhạt như thanh lan, khi nghe thấy lời Hách Liên Bá Thiên, trong lòng cũng hơi kinh hãi, nhưng phải kinh hãi vì tức giận.

      ta kinh sợ, là do thể tượng tưởng được, trong cảm nhận của Hách Liên Bá Thiên, Lâu Khinh Tuyết quan trọng đến thế, có thể khiến Hách Liên Bá Thiên bốc hỏa đến vậy.

      “Ngươi ra ngoài chờ trước, đợi lát nữa trẫm đích thân thăm nàng!” Hách Liên Bá Thiên trừng mắt nhìn đám tần phi cách tàn nhẫn, rồi sau đó với Thái y.

      Thái y vừa nghe, liền thở dài nhõm hơi: “Thần tuân chỉ!”

      xong vội vàng lui xuống dưới.

      Tuy ngày thường Thái y vẫn e ngại vị hoàng đế này, nhưng vẫn chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng tức giận chân chính của Hách Liên Bá Thiên, lúc này quả là cả kinh ít, chỉ hận là thể biến mất khỏi tầm mắt của Hách Liên Bá Thiên ngay lập tức!

      Vừa nghe thấy Hách Liên Bá Thiên cho phép lui xuống, quả nhiên là như được đặc xá, quay người lại nửa nửa chạy rời khỏi.

      Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới xoay người lại, quát vào đám tần phi: “Rốt cục lúc đấy xảy ra chuyện gì? Chỉ đơn giản là trượt chân rơi xuống nước sao?!”

      “Hoàng thượng, xin hãy trách thần thiếp, thần thiếp nên vì lúc đấy nhất thời nhiều người mà sai cung nữ hầu hạ rời thuyền, mới khiến cho Tuyết Phi muội muội rơi xuống nước cũng thể vớt lên ngay, may mà thị vệ trưởng kịp thời cứu lên, nếu bằng … Nếu bằng … Thần thiếp đáng chết…” Linh Phi vừa nghe Hách Liên Bá Thiên hỏi, liền dịu dàng , chưa hết câu lệ tràn mi, quả nhiên là dáng vẻ đau khổ đến chịu đựng nổi.

      “Trẫm hỏi là rốt cục Tuyết Phi rơi xuống nước như thế nào, hỏi chuyện ngươi bảo cung nữ rời thuyền!” Hách Liên Bá Thiên quát.

      “Lúc đấy thuyền hơi chao đảo chút, có lẽ là do Tuyết Phi muội muội chưa từng ngồi thuyền, nhất thời vững mới có thể…” Linh Phi giải thích.

      Hách Liên Bá Thiên chỉ duy trì vẻ mặt lạnh lùng, hung hăng nhìn Linh Phi chằm chằm với ánh nhìn độc ác, như muốn xuyên thủng người Linh Phi, gằn từng tiếng hỏi: “Nàng ấy rơi xuống nước đơn giản như vậy sao? Tại sao lại trùng hợp thế, trùng hợp là nàng ấy rơi xuống nước, mặt hồ luôn lặng sóng, làm sao có thể lay động, còn đúng lúc đến giữa hồ?”

      Linh Phi khẽ run lên, ngẩng đầu dùng đôi mắt đẹp nhìn Hách Liên Bá Thiên, rồi sau đó : “Thần thiếp… Thần thiếp biết.”

      xong thần sắc đổi đổi, rồi sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì: “Chẳng lẽ, là có người cố ý?”

      Nhãn thần của Hách Liên Bá Thiên càng thêm lạnh lùng, liếc mắt nhìn các phi tần lượt, lạnh lùng nhếch miệng cười: “Ngươi thử xem?”

      phải là Hoàng thượng hoài nghi thần thiếp chứ? Thần thiếp xưa nay đâu có tính xấu đó, Hoàng thượng hẳn là ràng, thần thiếp làm sao có thể là người như vậy chứ? Hoàng thượng…” Linh Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên như vậy, liền hoảng hốt, vội vàng giải thích.

      Về phần Hách Liên Bá Thiên, hoàn toàn từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng ra mặt.

      Nhưng như vậy, càng khiến trong lòng Linh Phi thêm bất an, chỉ lo lắng bản thân khéo quá hóa vụng.

      Lúc này, có thị vệ tiến lên bẩm báo.

      “Người đâu? Tại sao mang đến?” Hách Liên Bá Thiên thầm nghĩ có điều hay, xem ra muộn bước.

      Vừa rồi có hạ lệnh cho thị vệ tìm tên thuyền phu đến, người này, chính là manh mối quan trọng của vụ án.

      Thuyền đến giữa hồ còn lay động, ràng là có người sắp đặt, nếu , mặt hồ vốn yên ả gợn sóng sao có thể tự lay động? Hơn nữa lại khéo trùng hợp khi thuyền ra đến giữa hồ?

      Khinh Tuyết rơi xuống hồ, thuyền phu là người biết bơi, tại sao lại xuống nước cứu người?

      Quả nhiên, thị vệ bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, khi thần đến, thuyền phu kia sợ tội tự sát!”

      Đôi mắt Hách Liên Bá Thiên càng thêm u, khiến người khác thể nhìn ra tâm trạng của .

      Nhất thời, khí trong sảnh như ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức dù chỉ là tiếng của cái kim rơi cũng nghe thấy rất ràng, tiếng hít thở của mọi người dần trở nên dồn dập.

      Có người thậm chí còn lau mồ hôi lạnh.

      “Xem ra, tất cả đều được xếp đặt vô cùng hoàn hảo! Đúng là thiên y vô phùng (áo tiên vết vá, ý là sơ hở manh mối nào)! Ngay cả trẫm, trong lúc nhất thời cũng nghĩ ra phương pháp phá giải! đúng là nhìn ra, hậu cung của trẫm, lại có người tài ba đến vậy, có thể vẽ ra kế hoạch chu toàn đến thế! Trẫm cảm thấy bằng!” lúc lâu sau, mới nghe thấy Hách Liên Bá Thiên chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng sâu kín, đôi mắt ngừng bắn ra những ánh mắt sắc nhọn như tên về phía mọi người.

      xong những lời , thêm gì nữa, chỉ : “Đều lui ra !”

      Tuy nhìn thoáng qua chính là bộ dạng đặc xá, nhưng ai hiểu Hách Liên Bá Thiên đều biết, chỉ sợ sau đó mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng.

      tình đơn giản như vậy, Hách Liên Bá Thiên, chưa bao giờ là người dễ dàng buông tha cho kẻ dám giở thủ đoạn trước mặt !

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/



      Chương 040 – CHỈ Ỷ LẠI NGƯỜI (1)


      Khiển trách những kẻ liên quan xong, Hách Liên Bá Thiên quay về phòng trong.

      Khinh Tuyết nằm giường, cuộn người trốn trong góc giường, ngay cả đầu cũng che kín, vì nàng sợ hãi run rẩy nên chăn cũng rung rung theo.

      Đôi mắt lạnh lùng của vẻ đau lòng, bước hơn, nhàng tiến về phía giường.

      Ngồi xuống cạnh nàng.

      Khinh Tuyết càng run rẩy hơn, thậm chí còn phát ra thanh sợ hãi mơ hồ: “Đừng… Đừng… Van cầu các ngươi… Van cầu các ngươi…”

      Thanh kia, khiến sâu trong đáy mắt , chợt lóe lên phẫn hận.

      Ai cũng biết thống hận nhất là những phi tử thích dùng thủ đoạn minh tranh ám đấu, nay tổn thương đến Khinh Tuyết, dễ dàng như thế nữa.

      “Khinh Tuyết…” Sợ dọa đến nàng, ngữ khí của rất dịu dàng , như gió xuân lướt mặt nước, gợi ra những gợn sóng . Tay nhàng đặt lên lưng nàng, nhàng vỗ về: “Là trẫm, đừng sợ…”

      Khinh Tuyết thấy thế mới kéo chăn ra, đôi mắt long lanh như ngọc giờ lóng lánh lệ quang, lệ tràn khóe mi, như hoa lê sau mưa, thoạt nhìn rất yếu ớt, khiến ai nấy đều đau lòng.

      Nàng sợ hãi nhìn bốn phía.

      Vừa thấy là Hách Liên Bá Thiên, nàng dùng sức nhào vào lòng , ôm chặt lấy : “Hoàng thượng… Hoàng thượng… Ngài đừng rời khỏi thiếp được ? Thiếp rất sợ…”

      “Chớ sợ chớ sợ, trẫm khỏi nàng, mọi chuyện qua rồi, cần sợ hãi nữa… Yên tâm, trẫm nhất định bắt được kẻ chủ mưu, trả lại cho nàng công đạo.” Hách Liên Bá Thiên kiên định , nét mặt lạnh băng cứng rắn, cho thấy tuyệt đối tha thứ.

      “Thiếp sợ, chỉ cần Hoàng thượng ở bên cạnh, thiếp sợ.” Khinh Tuyết thấp giọng , thanh của nàng vốn dĩ mềm mại nhàng, bây giờ lại được với ngữ khí êm ái hơn, càng khiến người nghe như say như mê.

      Hách Liên Bá Thiên càng cảm thấy đau lòng hơn.

      Tuy nàng sợ, nhưng càng lúc càng ôm chặt lấy .

      Đích thực là nàng sợ.

      Chỉ cần chết, vậy còn gì đáng sợ nữa chứ.

      Nhưng nàng thể biểu có việc gì, nàng biết, nàng càng sợ, càng có thể thúc đẩy Hách Liên Bá Thiên tra ra chân tướng.

      Chỉ có như thế, mới có thể trừ bỏ kẻ chủ mưu, mới có thể cho bản thân thêm chút an toàn.

      Cũng là để cho kẻ khác biết, trong lòng Hách Liên Bá Thiên, nàng phải là có địa vị, có thế mới có ai dám tùy tiện hãm hại nàng.

      Nàng phải kẻ ác, nhưng lại càng phải người lương thiện.

      Vì sinh tồn, nàng phải như thế… Dùng hết thủ đoạn.

      Hách Liên Bá Thiên nghe hai tiếng “ sợ” nhu nhược của nàng, ôm càng chặt hơn, nhất thời chỉ thấy đau lòng, nữ tử này, ràng là rất sợ còn cố sợ.

      “Thân thể nàng còn chỗ nào khỏe ? Để Thái y bắt mạch cho nàng .” giọng , dịu dàng đến mức bản thân cũng thấy ngoài ý muốn.

      từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng có ai có thể khiến lo lắng như thế.

      Nhưng cảm thấy, làm thế vì nàng là rất đúng.

      Khinh Tuyết ngẩng gương mặt vẫn ướt lệ, nhàng quay sang nhìn Trương Thái y, sau đó cắn răng cái, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, có chút sợ hãi: “Vâng.”

      Hách Liên Bá Thiên kéo tay trái của nàng, đặt lên miếng đệm: “Trương Thái y, nhanh đến đây chẩn mạch .”

      “A… Dạ dạ, Hoàng thượng.” Trương Thái y sửng sốt, lần đầu tiên thấy dáng vẻ dịu dàng chu đáo của Hoàng thượng, nhất thời kinh ngạc quá, hoàn hồn được.

      Từ trước đến giờ, Hoàng thượng vẫn luôn lãnh lệ vô tình mà cuồng bạo.

      Hôm nay lại nhu tình thế này!

      Xem ra, nữ tử này, có được trái tim Hoàng thượng.

      Có điều đây phải chuyện mà Thái y nho có thể quản.

      Trương thái y gì, nhanh chóng đến, nhàng kéo tay Khinh Tuyết, cẩn thận chẩn mạch, rồi sau đó ngẩng đầu, hỏi: “Tuyết Phi nương nương, ngài có cảm thấy thân thể có chỗ nào khỏe ?”

      Khinh Tuyết chỉ dè dặt nhìn Trương thái y, tiếng nào, nhãn thần đầy vẻ đề phòng.

      Vì thế Hách Liên Bá Thiên cúi đầu, hỏi: “ cho trẫm, thân thể nàng có chỗ nào khỏe ?”

      Khinh Tuyết nghe thế mới nhàng đáp: “Chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau, thỉnh thoảng khó thở, ngực có chút nóng rát khó chịu…”

      Nàng xong, nhìn Hách Liên Bá Thiên.

      Hách Liên Bá Thiên quay sang hỏi Trương Thái y: “Đây là chuyện gì?”

      Trương Thái y nghe xong đáp: “Hồi Hoàng thượng, nương nương chìm trong nước quá lâu, chỉ sợ là phổi bị thương, tốt nhất là điều dưỡng cẩn thận, quyết thể để nhiễm phong hàn, nếu bằng , thành bệnh mãn tính, cả đời khỏe.”

      Hách Liên Bá Thiên nghe xong liền lạnh mặt, ôm Khinh Tuyết chặt hơn, với Trương Thái y: “Còn nhanh bốc thuốc! Nhất định phải chữa khỏi cho Tuyết Phi nương nương!”

      Ngữ khí mạnh mẽ của , khiến Trương thái y sợ quá quì sụp xuống: “Thần nhất định dốc hết toàn lực chữa khỏi cho Tuyết Phi nương nương!”

      “Lui ra !” Hách Liên Bá Thiên xua xua tay, ý bảo Trương thái y lui ra.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Chương 041 – CHỈ Ỷ LẠI NGƯỜI (2)


      Sau khi Trương Thái y khỏi, Hách Liên Bá Thiên lệnh cho Ngọc và các người hầu khác lui ra nốt.

      Sau đó quay đầu hỏi Khinh Tuyết: “Nàng còn nhớ được lúc đấy là ai đứng sau lưng nàng ? Nếu vẫn nhớ được, dễ dàng điều tra hơn rất nhiều, có thể dùng phương pháp loại trừ trong số đó.”

      Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn , nhíu mày, nghĩ nghĩ lúc, rồi lắc đầu: “Lúc đấy thần thiếp đứng ở mũi thuyền cùng Linh Phi tỷ tỷ ngắm hoa sen, hề chú ý có những ai đứng đằng sau.”

      “Hoàng thượng, cố gắng cũng là vô ích, bằng… bằng coi như chấm dứt tại đây…” Nàng cắn môi dưới, nhàng , ánh mắt đau đớn và bất đắc dĩ đến cùng cực.

      “Nàng có thể coi như mọi chuyện chấm dứt tại đây?” Hách Liên Bá Thiên ngờ là Khinh Tuyết như vậy, có chút ngoài ý muốn, vì thế hỏi lại. Có điều cho dù Khinh Tuyết khẳng định bỏ qua, cũng quyết thể để kẻ nhẫn tâm như kẻ chủ mưu ở lại trong hậu cung.

      Nếu giải quyết được chuyện lần này, chỉ sợ nó khuếch tán như độc dược.

      Khinh Tuyết níu lấy góc chăn, vò nát mới nhàng gật đầu: “Vừa rồi thần thiếp nghĩ, kỳ thần thiếp mới đến Nhật Liệt Quốc lâu, lại ít ra ngoài gặp những người khác, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, vậy nên thể có chuyện có ai đó vì hận thần thiếp mà nhẫn tâm xuống tay sát hại, nhất định là do lúc đấy thuyền quá chao đảo, nhất thời vô tình đẩy thần thiếp xuống.”

      Hách Liên Bá Thiên nhìn chằm chằm Khinh Tuyết hồi lâu, lúc sau mới thở dài: “Nàng quá thiện lương, cho dù nàng chưa từng gặp ai, người khác vẫn có thể oán nàng.”

      “Các nàng ấy sao có thể oán thần thiếp chứ?” Khinh Tuyết nhàng , dứt lời giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt trở nên ảm đạm: “Cùng là tỷ muội hầu hạ Hoàng thượng, chẳng lẽ thể chung sống hòa thuận sao? Chẳng phải đều biết hồng nhan rồi già, tranh đến tranh , cuối cùng có thể tranh được thứ gì chứ? Chẳng qua chỉ là phí phạm tuổi xuân, chẳng bằng tùy tâm mà sống…”

      đến đây, ngữ khí của nàng có chút thở than, như nhớ đến chuyện cũ, trong nhất thời ngực như nhói đau, hình ảnh mẫu thân lại lên trong đầu nàng lần nữa.

      Cảnh tượng kia, lại tra tấn nàng lần nữa.

      Hách Liên Bá Thiên biết là nàng nhớ đến mẫu thân, chỉ nghĩ là nàng vì thất vọng đau khổ mà biến sắc, nhất thời càng thêm thích.

      Loại nữ tử so đo như nàng, sao có thể thương chứ!

      Tuy trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, dựa theo hiểu biết của về Khinh Tuyết, nàng phải loại nữ tử nhu nhược thế này, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.

      Dù sao, nàng cũng là đặt chân vào Quỷ môn quan rồi mới quay về, khó tránh khỏi sang chấn tinh thần.

      “Nếu ai cũng được như nàng nghĩ tốt rồi, nhưng những kẻ kia, lại nghĩ được thế.” ôm chặt nàng, thản nhiên .

      “Có lẽ các nàng ấy cũng là quá Hoàng thượng, thế nên mới thành như thế, tình có thể khiến người ta điên cuồng, đúng là như thế, chừng, ngày nào đó, thần thiếp cũng trở nên như thế.” Khinh Tuyết nhàng .

      “Trẫm tin tưởng nàng .” Hách Liên Bá Thiên .

      “Nếu thần thiếp thực trở thành người như thế sao?” Nàng thấp giọng hỏi: “Đến ngày đấy, Hoàng thượng xử lý thần thiếp thế nào?”

      Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn nàng cái, gì.

      Khinh Tuyết cũng cố chấp hỏi tiếp chuyện đó, nàng biết chuyện gì có thể làm, nếu làm quá, khiến người ta phản cảm.

      Tuy rằng giờ phút này Hách Liên Bá Thiên có vẻ rất dịu dàng, nhưng rốt cục vẫn là người đầy khí phách, hơn nữa, dù có chút tình ý với nàng, nhưng tình cảm đó chưa sâu sắc.

      “Đừng suy nghĩ nhiều quá, nhanh khỏe lên, trẫm còn muốn uống trà nàng pha!” Hách Liên Bá Thiên cũng có ý định trả lời câu hỏi kia của nàng.

      Vì đáp án cho câu hỏi đó, chính bản thân cũng cân nhắc xong.

      Chuyện chưa xảy ra, cũng có ý định nghĩ trước.

      Nữ nhân này, là sủng phi của tại thời điểm tại, nhưng nàng quá thông minh, thể có chút dè chừng.

      “Nếu Hoàng thượng muốn uống, thần thiếp pha cho Hoàng thượng.” Khinh Tuyết vừa nghe thế, nở nụ cười yếu ớt, bàn tay trắng nõn nhàng nhấc chăn ra, dáng vẻ muốn xuống giường.

      Hách Liên Bá Thiên cản nàng lại: “ cần gấp, trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi mấy ngày , chờ khỏe hẳn rồi sau.”

      “Thần thiếp sao!” Khinh Tuyết cười , nhưng đúng lúc, thời điểm nàng đứng lên lại sa sẩm mặt mày lảo đảo ngã xuống.

      Hách Liên Bá Thiên vội vàng ôm lấy nàng: “Còn có việc gì, nàng nhìn , đứng cũng vững, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt!”

      “Hoàng thượng…” Khinh Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như bị tổn thương.

      Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, nhàng hôn lên môi nàng, rồi sau đó : “Trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi , trẫm xử lý chính xong về đây với nàng.”

      “Nếu Hoàng thượng có việc phải làm về ! Thần thiếp có việc gì.” Nàng nhu thuận , rồi sau đó nương theo cánh tay Hách Liên Bá Thiên nhàng đặt lưng nằm xuống giường.

      Khinh Tuyết nở nụ cười tuyệt mỹ, điềm tĩnh mà đẹp mắt.

      “Nghỉ ngơi tốt, trẫm trước …” Hách Liên Bá Thiên xong, muốn , lại phát ra, vạt áo bị Khinh Tuyết kéo lại.

      Nhìn lại, thấy trong mắt nàng vẻ muốn buông tay.

      cười tiếng.

      Lúc này nàng mới thẹn thùng đành lòng mà buông tay.





      Chương 042 – CÓ Ý TỐT


      Hách Liên Bá Thiên rồi, Khinh Tuyết dẹp ngay vẻ mặt nhu nhược thẹn thùng.

      Vẻ mặt nàng trở nên lãnh đạm lạnh lùng.

      Nàng khẽ mím môi, lộ vẻ cứng cỏi bất khuất.

      Đột nhiên thấy Ngọc đến, nàng lại bầy ra vẻ mặt nhu nhược.

      Ngọc bẩm: “Tuyết Phi nương nương, Chu thị nữ cầu kiến.”

      Vốn dĩ Khinh Tuyết muốn gặp ta, nữ nhân này, ít gặp là hay nhất, nhưng sau hồi suy nghĩ, Khinh Tuyết lại gật đầu: “Cho ta vào .”

      Nàng muốn xem xem, lần này ta đến có mục địch gì.

      Chu Uyển Bích mặc cung phục màu ngọc bích, mi thanh mục tú, dáng tao nhã uyển chuyển, vẻ mặt lo lắng rất tự nhiên, nhưng Khinh Tuyết lại nhìn ra, chỉ là giả dối.

      “Tuyết Phi nương nương, thiếp thân đến thăm ngài, thân thể ngài ổn chưa?” Khi đến gần, ta nhún mình, thấp giọng thỉnh an, vô cùng chân , người ngoài nghe thấy liền cho rằng ta rất quan tâm Khinh Tuyết.

      Nhưng trong lòng Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh.

      Nữ nhân này, quyết là quan tâm tới nàng.

      chừng, ta còn ước cho nàng chóng chết , có như vậy, kế hoạch của ta mới diễn ra thuận lợi, cũng lo có ngày bị tố giác.

      Có điều vẫn nên giữ thể diện cho ta.

      Nàng nhàng cười: “Chu tỷ tỷ nhanh miễn lễ … Ta tốt hơn nhiều rồi…”

      “Như vậy thiếp thân an tâm.” Chu Uyển Bích , xong còn khẽ thở phào nhõm, dường như vẫn chưa muốn .

      Khinh Tuyết nhìn bộ dạng của ta, biết là ta ra mục đích ngay thôi.

      Vì thế quay sang với Ngọc : “Ngọc , nhanh dâng chén trà thơm mời Chu thị nữ.”

      “Dạ, nô tỳ làm ngay.” Ngọc nghe xong liền xoay người ra ngoài.

      Khinh Tuyết hơi nheo mắt, dựa hẳn vào đầu giường, nhìn thẳng vào Chu Uyển Bích: “Tỷ tỷ tới đây chắc phải chỉ vì quan tâm tới ta chứ?”

      Chu Uyển Bích chút vờ vịt, chỉ cười, đến bên giường: “Muội muội quả nhiên thông minh.”

      Khinh Tuyết cười lạnh, vẻ mặt lãnh đạm: “Có chuyện gì, !”

      “Lần này ngươi có thể được Hách Liên thị vệ trưởng tương trợ coi như là phúc tinh cao chiếu, gặp hiểm cảnh vẫn hồi sinh, nhưng phải lúc nào cũng may mắn được thế, minh tranh ám đấu trong hậu cung lúc nào có, ngươi có thể cam đoan, lần nào cũng may mắn thoát nạn ?” Chu Uyển Bích lạnh lùng , vừa vừa nhìn Lâu Khinh Tuyết chằm chằm.

      Về phần Khinh Tuyết, từ đầu đến cuối vẫn bầy ra vẻ mặt bình tĩnh, có chút biến hóa gì.

      Nàng đột nhiên rất thắc mắc, vì sao Chu Uyển Bích lại những lời này, chẳng lẽ là muốn mượn sức nàng sao?

      Dù sao nữa, trừ bỏ lý do này, nàng thể nghĩ ra bất cứ lí do gì khác.

      “May mắn, đương nhiên là có khả năng lúc nào cũng có.” Nàng nhàng , nhãn thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người khác thể nhìn ra ý nghĩ của nàng.

      Chu Uyển Bích có chút thất vọng, bất quá vẫn tiếp: “Xem ra muội muội cũng minh bạch, ai cũng , thịnh sủng của Hoàng thượng, có khả năng duy trì suốt đời, chúng ta đều là tiến cống nữ, nếu có ngày thất sủng, kết cục, chỉ sợ là thể tưởng tượng nổi.”

      “Vậy theo tỷ tỷ nên làm gì lúc này?” Khinh Tuyết nhàng hỏi, khẽ nhếch khóe môi, dụng ý của Chu Uyển Bích, nàng ràng.

      Quả ta muốn mượn tay nàng.

      Nhưng chắc hẳn, ta vẫn chưa biết mục đích của nàng là gì, nếu biết, tất là nghĩ ra ý tưởng này.

      Trong lòng nàng thầm nở nụ cười trào phúng.

      “Chỉ cần ngươi đứng về phe ta, người của phe ta đảm bảo cho ngươi bình an vô , phe ta có rất nhiều mật thám.” Chu Uyển Bích lại khuyên nhủ: “Trừ khử Nhật Liệt Quốc, chúng ta mới có thể về nước, chỉ có quốc gia sinh ra ta và nuôi lớn ra, mới là quốc gia của ta. Nếu ngươi ở lại đây thân mình đối khàng với số nữ nhân đông đảo của hậu cung này, dù có chiếm được thịnh sủng nhất thời, cũng có kết cục tốt.”

      Khinh Tuyết nghe xong, chỉ nở nụ cười nhợt nhạt, từ chối cho ý kiến.

      Nàng đưa mắt nhìn ra cửa, thời gian chuẩn, Ngọc cầm chén hương trà đến.

      Nàng cũng có ý định cho Chu Uyển Bích đáp án, vì thế cười : “Ngọc mang trà đến đây.”

      Chu Uyển Bích thấy thế, cũng thể thêm gì nữa, dù sao việc này cũng là việc tối mật, thể để người khác biết, nếu bằng , chỉ là hoàn hoàn thành nhiệm vụ, có khi đến cái mạng này ta cũng giữ được.

      Vì thế quay đầu, vừa vặn là lúc Ngọc cầm chén trà đến bên cạnh: “Chu thị nữ, thỉnh dùng trà.”

      Chu Uyển Bích nhận chén trà, lại cùng Khinh Tuyết chuyện phiếm lúc.

      Sau đó cáo lui.

      Trước khi , ta quay đầu nhắn nhủ: “Tuyết Phi nương nương, bí mà thiếp thân vừa kể, ngài hãy suy nghĩ cẩn thận, biết đâu tìm ra đáp án. Nếu nương nương đoán được, đừng ngại, cứ cho người thông tri với thiếp thân.”

      Khinh Tuyết cười , biết ta muốn đề cập đến chuyện gì, nhưng lộ chút thái độ gì, nhìn chằm chằm ta lúc, rồi mới đáp: “Được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :