Chương 031 – LỜI KHUYÊN CỦA CHU UYỂN BÍCH
Nhưng Khinh Tuyết lại cảm thấy ánh mắt đó rất giả dối, dối trá của thế gian, thái độ đạo đức giả giữa người với người, nàng nhận ra từ lâu.
“Khinh Tuyết, chúng ta là con dân Tề Dương Quốc, vào Nhật Liệt Quốc, chung qui vẫn bị người khác xem thường, chỉ có Tề Dương Quốc mới là quê hương của chúng ta, thế nên, chúng ta phải vì nước làm những việc nên làm. Chỉ cần tỷ muội chúng ta liên hợp lại, nhất định có thể làm nên chuyện, đến lúc đó trở về Tề Dương Quốc, chúng ta có thể sống cuộc sống của riêng mình. Ngay trong hậu cung này, cũng có nội ứng của chúng ta bảo hộ ngươi, để ngươi bị thương tổn.” Chu Uyển Bích chu đáo ra mục đích của mình.
Trong lòng Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh.
Nếu chưa từng trải qua kiếp sống tủi cực, nếu nàng vẫn là thiên kim Tể tướng, sau khi nghe những lời này, có lẽ nàng nhiệt huyết sôi trào, nhưng vào giờ phút này.
Nàng nghe thấy những lời đó, chỉ thấy mỉa mai nực cười.
Tề Dương Quốc, đối với nàng mà , là địa phương đau thương nhất, là địa phương mà nàng vẫn cật lực muốn quên.
“Ta suy nghĩ.” Khinh Tuyết chỉ nhàng đáp lời.
Nàng suy nghĩ, nhưng nhất định là đồng ý.
Vốn dĩ, nàng có thể giả vờ đồng ý, còn có thể gỡ cái mớ hỗn độn này.
Nhưng nàng cũng có chút sợ hãi, sợ chính mình thân thế , hơn nữa lúc này còn phải đối mặt với những nữ nhân khác trong hậu cung của Hách Liên Bá Thiên, nàng sợ nếu lại phải đối đầu với Chu Uyển Bích, may vô ý, chỉ sợ bị dồn đến còn đường sống.
Thế nên, thể liên hợp cùng ta.
“Những lời ta , ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi.” Chu Uyển Bích lại cường điệu câu.
“Uhm.” Khinh Tuyết đáp. Đúng là nàng phải cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xem phải đối phó với hai chuyện đó như thế nào.
Dù sao nữa, dù nàng có năng lực, cũng thể đối phó với nhiều nữ nhân như thế cùng lúc.
“Kỳ chuyện trước kia của ngươi, ta đều nghe qua.” Chu Uyển Bích thản nhiên , ánh mắt sáng rực như đuốc nhìn Khinh Tuyết chằm chằm.
“Chuyện trước kia gì?” Khinh Tuyết nhìn ta, vẻ mặt thanh thuần vô tội, từ trước tới nay, nàng đều muốn để kẻ nào đoán ra tâm tư chân chính của mình, dù sao nữa, nếu để Lâu Tể tướng biết những kế hoạch dự định trong lòng nàng, chỉ sợ nhẫn tâm hạ độc thủ với nàng ngay.
Từ trước đến giờ, Lâu Tể tướng vẫn là kẻ mất hết tính người, chỉ biết có danh lợi.
“Kỳ Lâu Tể tướng cũng rất hối hận chuyện trước kia, nhưng bậc trưởng bối có ân oán của bậc trưởng bối, trước kia, dù sao cũng là mẫu thân của ngươi…” Chu Uyển Bích nửa chừng ngừng, chỉ nhìn chằm chằm vào biểu tình mặt Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết chỉ thấy cả lòng, dường như để tâm đến chuyện trước kia, chỉ thấy nàng khẽ mở miệng: “Chuyện trước kia, ta cũng nhớ , sau này có nghe mấy người hầu lâu năm nhắc đến qua loa. Nhưng chuyện đó quan trọng, bởi vì lúc này khác xưa, ta chỉ mong có cuộc sống tốt, những chuyện khác đều quan trọng.”
Nàng làm ra vẻ rằng, bản thân vì quyền vì thế mà chiều chuộng hầu hạ Hách Liên Bá Thiên.
Nhưng vết thương cũ bị khơi ra, nỗi đau khiến nàng muốn ngất ngay lập tức, lại nặng nề đè lên nàng, khiến nàng thở được, cảnh tượng thê thảm kia, lại ào đến như nước lũ…
Nàng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười nhạt nhẽo.
“Hách Liên Bá Thiên, có khả năng trao cho ngươi thứ ngươi muốn, chỉ cần ngươi hợp tác cùng ta, chúng ta cùng cố gắng vì Tề Dương Quốc, đánh bại Nhật Liệt Quốc xong, trở lại Tề Dương Quốc, chúng ta chính là công thần, khi đó, mới là vinh quang chân chính và vinh hoa phú quý. Ở chỗ này, tuy lúc này người nhận được thánh sủng chiều, nhưng ngươi có thể giữ được thánh sủng đến lúc nào, cho dù chán ghét ngươi, nhưng đến khi tuổi cao dung nhan tàn tạ, lại có chỗ dựa, xuất thân cống nữ, kết cục đáng thương đến mức nào chứ!” Chu Uyển Bích tràng dài, lời văn uyển chuyển, giọng điệu sầu não, đúng như thể nhìn thấy tận mắt kết cục thê thảm kia.
Về phần Khinh Tuyết cũng rất phối hợp, khẽ gật gật đầu, như xúc động .
Nhưng khi nàng cúi mặt xuống, thần sắc nàng rất bình tĩnh, chút dao động, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng.
Nàng chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng sâu kín: “Ta chung quy là người của , đến nơi đâu mới có thể bị người khác khinh bỉ chứ! Kiếp sống tủi cực thê lương mà ta từng trải qua, ngươi chưa hề nếm trải, thế nên ngươi thể lý giải được những đau khổ đó, hơn nữa, chuyện ngươi ta vẫn chưa thể tin tưởng tuyệt đối, chuyện này, cứ để ta suy nghĩ cẩn thận thêm thời gian !”
Chu Uyển Bích nghe thấy thế, mặt cũng có chút xúc động, câu ‘ là người của ’, khiến trái tim ta có cách nào bình tĩnh được. ta sơ suất để ý đến chuyện này.
Khinh Tuyết đưa vấn đề đó ra, khiến ta chợt hiểu, khi ta trở về Tề Dương Quốc, cũng phải đối mặt với vấn đề nan giải đó.
Nhưng ta chọn con đường này, còn cách nào khác.
Chỉ có thể gạt vấn đề đó qua bên.
ta với vẻ nghiêm túc: “Ngươi cẩn thận nghĩ kĩ ! Khi nào nghĩ thông suốt, với ta tiếng là được. Ta cũng muốn về trước, nên đứng ở đâu lâu, tránh kẻ khác dèm pha.”
“Tỷ tỷ, tạm biệt.” Khinh Tuyết , khoảnh khắc Chu Uyển Bích xoay người, mới ngẩng mặt lên.
Dưới ánh chiều tà nhu hòa, gương mặt xinh đẹp như hoa vô cùng bình tĩnh, như thể nàng chỉ ngắm hoa hải đường…
Lời của Chu Uyển Bích, nàng thể nghe theo.
Chẳng qua là Lâu Cương Nghị vẫn chưa hết ra, có lẽ mới qua loa với ta, dù sao nữa, đó cũng là chuyện đáng ghê tởm vào bậc nhất.
Chương 032 – Ý CHỈ PHONG PHI
Hôm sau.
Ý chỉ phong phi được ban xuống.
Xem ra, Hách Liên Bá Thiên quyết ý muốn phong nàng vi phi.
Quỳ gối trong Hải Đường Cung, nghe công công tuyên chỉ.
Trong lòng Khinh Tuyết, trào lên thứ cảm xúc là vui hay buồn, chính nàng cũng cảm thấy hư ảo ràng.
Nàng biết bản thân có ngày được phong phi, thậm chí phong hậu. Nhưng thể tưởng tượng, ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Nàng vẫn tưởng, Hách Liên Bá Thiên chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, chỉ sợ đợi đến khi suy nghĩ cẩn thận, từ bỏ ý định đấy, mà nàng, cũng nhắc lại với .
Nếu là của nàng, sớm muộn cũng thuộc về nàng.
Thời điểm này, có hơi sớm chút.
Nàng đến Nhật Liệt Quốc chẳng qua chưa đầy tháng, thân phận còn là cống nữ, chỉ sợ đạo thánh chỉ này, khiến chỉ hậu cung nổi sóng gió, mà còn khiến bão tố càn quét đến cả triều đình.
Chuyện này đến quá sớm, đối với nàng mà , rất bất lợi, chỉ sợ khiến mọi chuyện khó giải quyết hơn rất nhiều.
“Tuyết Phi nương nương! Tuyết Phi nương nương! Mau tiếp chỉ !” Truyền chỉ công công tuyên xong thánh chỉ, muốn chúc nương nương được thánh sủng ưu ái nhất hậu cung, lại phát ra, vị nương nương này, biết là vì kinh ngạc hay còn vì nguyên nhân gì khác, dĩ nhiên như hóa đá, tinh thần lãng du chốn nào.
“Chủ tử!” Ngọc quỳ sau lưng Khinh Tuyết, thấy Khinh Tuyết như trầm tư, vì thế nhàng đẩy nàng chút.
Khinh Tuyết hoàn hồn cái, mới phát thánh chỉ được tuyên xong từ lúc nào, truyền chỉ công công còn nhìn nàng với vẻ mặt hưng phấn.
Nàng đỏ mặt, cố tình ngại ngùng: “Khiến công công chê cười, là quá kinh hỉ, khiến ta quên cả phản ứng!”
“Nương nương là phúc tinh cao chiếu, trời sinh có mệnh làm chủ nhân! Nô tài chúc mừng nương nương!” Truyền chỉ công công híp mắt cười.
Khinh Tuyết khẽ cười như trả lời, cũng keo kiệt, tự giác rút cây trâm hình con bướm bằng vàng gắn ngọc phỉ thúy xuống, sau khi nhận tờ thánh chỉ, nhàng đặt vào trong tay truyền chỉ công công: “Làm phiền công công!”
“Nô tài dám! Đây là việc nô tài phải làm.” Truyền chỉ công công nhàng đẩy ra cái, dám nhận lấy cây trâm quí giá kia.
Khinh Tuyết lại cười: “Công công nhận ! Khinh Tuyết có nhiều chuyện chưa hiểu, sau này còn phải nhờ công công giúp đỡ nhiều!”
“Chuyện này…” Truyền chỉ công công kỳ ưng cây trâm từ đầu, bắt đầu nhìn thèm muốn.
Khinh Tuyết nhìn ra ý nghĩ của , cầm cây trâm về, rồi sau đó : “Công công dám, hay là do khinh thường Khinh Tuyết!”
Nàng thế, tên công công kia nhận được, vì thế vui vẻ cười: “Vậy nô tài tạ ơn Tuyết Phi nương nương!”
Khinh Tuyết gật gật đầu.
Chuyện này có vẻ diễn ra trong yên bình, nhưng ra triều đình tranh cãi thôi, hơn nữa còn tranh cãi rất to.
Khinh Tuyết đoán sai, vốn dĩ hoàng đế phong phi cần triều đình thông qua, nhưng vì Khinh Tuyết có thân phận đặc thù, thế nên có vài đại thần lên tiếng phản đối.
Nhưng việc Hách Liên Bá Thiên muốn làm, há là để người khác ý kiến?
Mọi vấn đề liên quan, suy tính xong xuôi.
Lúc đó mặc trang phục thiết triều màu vàng kim, thêu phi long, khiến gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của càng thêm nổi bật, hơn nữa cho người khác cảm giác giận mà uy.
Khi viên đại thần đại diện hùng hồn ra tràng lý lẽ để phản đối, đôi mắt thâm sâu của như muốn bốc hỏa, ai dám liếc nhìn cái, liền thấy toàn thân hóa đá.
Quyền uy của Hách Liên Bá Thiên, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám khiêu khích.
Tại thời điểm bẩy tám đại thần đồng thời liên nghị khiếu nại việc này.
chỉ lười biếng vuốt ve tay vịn, lên tiếng đứt quãng, chậm rãi hỏi: “Xem ra ngay cả chuyện nhà của trẫm các vị đại thần cũng muốn quản lý…?”
câu đấy, khiến các vị đại thần vốn giỏi ăn sợ đến cấm khẩu.
Dù sao nữa, bọn họ cũng phải vừa mới tiếp xúc với Hách Liên Bá Thiên ngày ngày hai, thời điểm Hách Liên Bá Thiên dùng ngữ khí như vậy chuyện, tức là vô cùng tức giận.
Lửa giận của , phải thứ mà người bình thường có thể chống đỡ được.
Chúng đại thần đồng loạt quỳ xuống: “Vi thần dám!”
“Các ngươi còn dám, từ xưa đến nay, trừ khi phong hậu, tấn phong các phi tần khác của hậu cung đều cần triều đình thông qua, thế hôm nay các ngươi vừa làm gì! Coi quyền uy của trẫm như tồn tại sao!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vi thần có ý tứ đấy, nhưng Lâu Khinh Tuyết kia thân phận đặc thù, vi thần…” Vị đại thần kia định giải thích.
Hách Liên Bá Thiên nhướng mày cái, cắt lời ông ta: “Việc này, trẫm tự có chừng mực! Thân phận của nàng ra sao, trong lòng trẫm hiểu , nên làm như thế nào, trong lòng trẫm cũng ràng! Các ngươi đừng tưởng rằng trẫm là loại vì sắc đẹp mà làm ra chuyện tai họa! Chuyện gì cần làm, trong lòng trẫm còn ràng hơn các ngươi!”
“Hoàng thượng thánh minh!”
Nhất thời, chúng đại thần ai dám mở miệng thêm nửa câu.
Dù sao Hách Liên Bá Thiên cũng rất kín kẽ rồi.
“Bãi triều !” Hách Liên Bá Thiên , rồi sau đó sải từng bước dài, chút lưu luyến, phất tay áo rời khỏi đại điện.
Vẻ mặt trầm, cho thấy tức giận ít.