1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tẩm Quân - Nguyệt Sinh (109c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      nguồn : kunnhi.wordpress.com/​


      Chương 029 – ĐAU LÒNG


      Nàng thuần thục cầm lấy ấm nước, đặt lên bếp.

      Rồi sau đó lại bắt đầu rửa bộ trà cụ bằng bạch ngọc, mười ngón tay thon dài trắng nõn, so với trà cụ làm từ bạch ngọc còn đẹp hơn vài phần.

      luôn thích ngắm tay nàng, các ngón tay thon dài nõn nà mượt mà, trong đêm tối, nhàng lướt chạm người

      Chỉ tiếc, lòng bàn tay nàng lại thô ráp, đó là do nhiều năm làm việc nặng mà thành.

      Ngày hôm qua, thám tử tra ra toàn bộ quá khứ của nàng.

      Nàng là trong số những người con của Tể tướng, mẫu thân của nàng, từng được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ – hoa khôi đầu bảng, khiến bao đại quan quý nhân thư sinh mê như điếu đổ, cuối cùng lại gả cho Tể tướng Lâu Cương Nghị, nhưng biết vì nguyên nhân gì, bà đột ngột qua đời khi mới về làm thiếp Lâu Cương Nghị được sáu năm, người ngoài chỉ biết là gặp bạo bệnh mà chết.

      Nhưng Hách Liên Bá Thiên biết, chuyện đó quyết là đơn giản như vậy.

      Sau đó, Lâu Khinh Tuyết từ tiểu thư nhà tướng quốc lưu lạc thành nha hoàn đốn củi nhóm lò, sống kiếp tầm thường, cho đến khi quan viên tam phẩm trở lên của Tề Dương Quốc phải dâng con làm cống phẩm cho Nhật Liệt Quốc, nàng mới khôi phục thân phận nữ nhi Tể tướng lần nữa.

      quá khứ có vẻ bình thường nhưng ra lại rất bình thường.

      Nếu là người bình thường, chỉ sợ than vãn thế gian từ lâu, ngày ngày buồn bã, nhưng nàng lại chưa từng lộ chút bi thương trước mặt người khác.

      Nhưng càng như thế, chỉ sợ vết thương trong tâm hồn càng sâu hơn.

      bỗng nhớ tới ánh mắt xa xôi của nàng ngày đó, lòng lại trào lên cảm giác đau xót.

      Nàng như vậy, khiến rất đau lòng.

      Tuy rằng, khả năng nàng vì được khôi phục thân phận tiểu thư nhà Tể Tướng, mà ra sức vì Tề Dương Quốc, làm nội ứng nằm vùng trong Nhật Liệt Quốc vô cùng lớn, nhưng Hách Liên Bá Thiên cũng nguyện tin tưởng.

      Chỉ vì đó là nàng.

      “Hoa phi vừa gọi nàng qua?” hỏi.

      “Đúng ạ, Hoa Phi nương nương gọi Khinh Tuyết qua chuyện phen.” Khinh Tuyết ngẩng đầu đáp.

      “Nàng ấy là vì chuyện trẫm đến Hải Đường Cung mỗi ngày nên tìm nàng?” Hách Liên Bá Thiên chịu buông tha hỏi tiếp.

      Khinh Tuyết nghĩ nghĩ lúc, rồi sau đó trả lời: “Vâng, đúng vậy, là Hoa Phi nương nương muốn biết chuyện, chuyện trà thần thiếp pha có ngon đến thế .”

      Nàng biết, Hách Liên Bá Thiên thích nàng dối, mục đích Hoa phi tìm nàng, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nàng làm sao mà gạt được chứ?

      Đương nhiên, nàng có cách diễn đạt của nàng.

      Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để khiến Hách Liên Bá Thiên chỉ trích Hoa Phi.

      thế nào, trách ta ba phần, nàng phải chịu khổ đủ mười phần.

      “Nhưng thần thiếp uống trà của Hoa Phi, cảm thấy trà của Hoa phi ngon hơn!” Khinh Tuyết cười , mắt hơi nheo lại, lộ ra tia quyến rũ.

      “Ồ… phải là bảo trẫm qua đó uống trà đấy chứ?” Hách Liên Bá Thiên cố ý .

      “Hoàng thượng muốn hay là quyết định của Hoàng thượng, Khinh Tuyết có thể gì chứ!” Nàng hơi giận dỗi, như oán như hờn, đúng lúc đó nước bắt đầu sôi lục bục, nàng nhanh nhẹn cầm lót tay, nhấc ấm ra.

      Lắc ấm lát, cho nước nguội bớt, rồi mới nhàng rót vào ấm có lá trà.

      Nhất thời hơi nước bốc lên, mùi hương tràn ngập mũi…

      Bàn tay trắng nõn đưa ra, nhàng bê chén trà đến trước mặt Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, thỉnh dùng trà.”

      Hách Liên Bá Thiên đón chén trà, chỉ nhàng nâng cằm, nhìn thẳng vào nàng.

      Mắt Khinh Tuyết lộ vẻ khó hiểu, rồi sau đó lại cười, cố ý : “ phải là mới đó mà Hoàng thượng muốn uống trà Khinh Tuyết pha nữa chứ?”

      “Trẫm muốn nàng giúp trẫm uống, nếm thử xem trà do mỹ nhân hầu hạ có hương vị gì, chắc là tư vị phải khác biệt lắm.” Hách Liên Bá Thiên khẽ cười .

      Khinh Tuyết vừa nghe, càng cười tươi hơn: “Hoàng thượng rất biết cách hưởng thụ!”

      Tuy là như thế, nhưng nàng nhấc nắp chén trà, chu môi nhàng thổi cho bớt nóng, sau đó kề chén trà sát miệng Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, thỉnh dùng trà !”

      Hách Liên Bá Thiên cười, thèm nhìn vào chén trà, chỉ mực nhìn nàng, nhàng mở miệng.

      như vậy, khiến Khinh Tuyết căng thẳng vô cùng, nước trà nóng bỏng, thèm để ý, chẳng may bị bỏng nguy to! Vì vậy nàng chỉ có thể cẩn thận nhìn chằm chằm vào chén trà, theo dõi chậm rãi nhấp từng ngụm trà .

      Sau đó mới nhàng thở phào nhõm cái, mới phát trán vã đầy mồ hôi.

      Vừa ngẩng đầu, thấy nhìn nàng vẻ trêu tức, mới biết là cố ý chọc nghẹo nàng.

      Khinh Tuyết cảm thấy giận dữ, đặt chén trà xuống: “Thần thiếp làm được việc này, Hoàng thượng tự cầm ! lại bị bỏng!” Rồi sau đó cố ý nghiêm mặt quay sang hướng khác.

      Hách Liên Bá Thiên nhàng lôi kéo nàng, ôm vào trong lòng: “Sao rồi? Tuyết Nhi của trẫm tức giận sao?”

      “Hoàng thượng cố ý trêu cợt thần thiếp!” Khinh Tuyết bĩu môi .

      Hách Liên Bá Thiên nhàng hôn ngừng lên phần trán nõn nà bóng loáng của nàng: “Được rồi, giận nữa! Trẫm trêu nàng nữa!”

      Khinh Tuyết nghe thế mới cười.

      Hách Liên Bá Thiên đột nhiên tiếp: “Tuyết Nhi, trẫm phong nàng vi phi thế nào?”

      Khinh Tuyết có chút kinh ngạc, mở to mắt nhìn .

      cái gì?

      Phong nàng vi phi.

      Tuy rằng điều đó chính là mục đích của nàng, nhưng hình như điều đó ra quá sớm, theo tính toán của nàng, phải thời gian nữa, mới có thể khinh địch, tin tưởng nàng mà phong nàng vi phi.

      Nhưng khi nàng nhìn vào mắt , thấy đùa.

      Nhất thời, biết phải phản ứng như thế nào.



      Chương 030 – PHONG PHI


      “Hoàng thượng đùa sao?” Nàng ấp úng , thiếu hẳn lanh lợi mọi khi.

      “Nàng có muốn thế ?” Hách Liên Bá Thiên chỉ hỏi.

      Lại câu hỏi khiến Khinh Tuyết biết phải trả lời thế nào mới phải.

      Nàng muốn.

      Nhưng dường như lúc này chưa phải thời cơ thích hợp.

      Nhưng nếu lúc này nàng cần, bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ sau này muốn nhắc lại chuyện này lần nữa vô cùng khó khăn.

      “Khinh Tuyết chỉ là cống nữ, có thân phận, có chỗ dựa, hơn nữa hai nước vẫn chưa hòa bình, vẫn còn tồn tại rất nhiều khúc mắc, Hoàng thượng phong Khinh Tuyết vi phi, hình như…” Nàng tiếp, nhưng Hách Liên Bá Thiên có thể hiểu được.

      “Phi tử của trẫm, cần cái gọi là thân phận chỗ dựa, chỉ cần nàng lòng với trẫm là được.” lại , đôi mắt sâu như đầm băng nhìn Khinh Tuyết chăm chú.

      Như muốn tiến vào đáy lòng nàng.

      Thứ muốn, là câu trả lời tâm của nàng.

      Khinh Tuyết nhàng cắn răng, rồi sau đó : “Đối với Hoàng thượng, Khinh Tuyết đương nhiên hai lòng, chuyện đấy, có lẽ lúc này Hoàng thượng vẫn chưa thể xác minh, nhưng đến ngày, Hoàng thượng minh bạch điều đó.”

      “Nếu vậy tốt rồi!” Hách Liên Bá Thiên , rồi sau đó ôm chặt lấy nàng.

      cũng biết, tại sao lại đột nhiên muốn phong nàng vi phi.

      vẫn thích làm chuyện quan tâm đến nữ nhân, thế nên, trừ bỏ Hoa Phi và Linh Phi, các nữ tử khác ở hậu cung đều chỉ có danh phận thị nữ, vì ngại phẩm cấp khác nhau, dẫn đến chuyện tranh đoạt.

      cực kỳ chán ghét cảnh tượng đó.

      Nhưng lòng muốn lập nàng vi phi.

      Phải chăng là thích nàng?

      Hay là do sợ nàng quyền thế, trong hậu cung lại có địa vị, bị nhị phi áp chế, thế nên mới muốn gia phong phẩm cấp cho nàng?

      Chính bản thân cũng , nhưng cảm thấy điều này rất cần thiết.

      Có lẽ, sớm biết đáp án, nhưng lại muốn vạch trần.

      “Đa tạ Hoàng thượng.” Khinh Tuyết kiều đáp.

      * * *

      Đầu giờ chiều, dưới ánh mặt trời ấm áp, Hách Liên Bá Thiên dùng xong ngọ thiện liền trở về ngự thư phòng xử lý triều chính.

      chưa bao giờ chậm trễ chính dù với bất kỳ lý do gì.

      Thế nên, mới có thể được bách quan kính ngưỡng dân chúng kính .

      Khi nàng còn ở Tề Dương Quốc, nghe được ít chuyện về , có điều tất cả đều là chuyện hay, đồn rằng trọng dục mà vô cùng thô bạo. Nhưng đến đây rồi nàng mới phát .

      ra lời đồn quả thể tin.

      Nhưng nàng hoàn toàn thể nghĩ ra, có thể ra câu phong phi.

      Mới buổi sáng, đến giữa buổi chiều, toàn bộ hậu cung Nhật Liệt Quốc biết.

      Nhìn Chu Uyển Bích thướt tha tới, Khinh Tuyết cười: “Tỷ tỷ đến đây?”

      “Uh, cố ý đến chúc mừng Khinh Tuyết muội muội.” Chu Uyển Bích cười .

      “Chúc mừng? Là chuyện vui gì vậy?” Lúc này Khinh Tuyết vẫn chưa biết ta biết chuyện Hách Liên Bá Thiên muốn phong nàng vi phi, tuy Hách Liên Bá Thiên vậy, nhưng chưa chính thức hạ chỉ.

      “Muội muội còn giấu, ai nấy trong hậu cung đều biết, ít ngày nữa muội muội được phong phi, phải là chuyện rất may mắn sao!” Chu Uyển Bích cười , ánh mắt dịu dàng chứa ý tứ sâu xa.

      ra là việc này! Tin tức của tỷ tỷ nhanh nhạy, Hoàng thượng mới lúc sáng mà giờ đến tai tỷ tỷ rồi! Chẳng qua chỉ là Hoàng thượng nhất thời đùa, chưa chính thức hạ chỉ, coi là việc vui.” Trong lòng Khinh Tuyết thầm thấy lạnh lẽo từ từ, nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì bình thản.

      Nàng biết, ở trước mặt người khác, tối kỵ nhất là thể cảm xúc bản thân lên mặt.

      “Quân vô hí ngôn, nếu Hoàng thượng ra lời, tất là thực , chỉ sợ đến ngày mai, có thánh chỉ ban xuống.” Chu Uyển Bích .

      “Vẫn phải chờ thánh chỉ ban xuống mới tiếp được.” Khinh Tuyết cười , nàng cũng cho rằng, Chu Uyển Bích tới đơn giản chỉ là muốn chúc mừng nàng.

      “Chẳng qua…” Chu Uyển Bích nghĩ nghĩ lại , làm ra vẻ muốn lại thôi.

      “Chẳng qua cái gì?” Khinh Tuyết thầm cười trong lòng, đây mới là mục đích của ta ?

      Chu Uyển Bích nhìn trái nhìn phải vòng, như thể những lời sắp ra thể để ai khác nghe thấy.

      Khinh Tuyết sáng tỏ, vì thế về phía vườn hải đường.

      Chu Uyển Bích bên cạnh.

      Đến giữa vườn, xác định ai có khả năng nghe lén, mới thấy Chu Uyển Bích cười : “Tuy là ngươi được phong phi, là trong ba quý phi ở hậu cung, cũng coi như cao quí vào bậc nhất ở hậu cung, nhưng ngươi từng nghĩ chưa, ở Nhật Liệt Quốc, gia tộc của Hoa Phi và Linh Phi đều có thế lực vững chắc, chỉ có ngươi là thân mình, chỉ danh phận, vẫn chưa đủ để bảo đảm an toàn cho ngươi.”

      “Đương nhiên là ta biết điều đó, nhưng ta thể làm gì khác, thân là cống nữ, có thể nhận được thánh sủng là vinh hạnh rồi, chỉ hy vọng hai nàng làm khó ta.” Khinh Tuyết nhàng mà .

      “Hai người đó sao có thể làm khó ngươi chứ, giờ ngươi độc chiếm thánh sủng, chỉ sợ cả hai sớm ôm hận trong lòng, nay ngươi lại lấy thân phận cống nữ được tấn phong lên làm quý phi ngang hàng bọn họ, chỉ sợ trong lòng bọn họ hận càng thêm hận!” Chu Uyển Bích .

      “Nhưng ta cũng còn cách nào khác.” Khinh Tuyết đáp, trong lòng hiểu mục đích Chu Uyển Bích đến đây hôm nay.

      Theo như nàng thấy, ta muốn nàng đứng cùng phe, làm vậy, nàng nhận được chỗ dựa chống lưng.

      “Ngươi có thể, Khinh Tuyết!” Chu Uyển Bích đột nhiên gọi nàng là muội muội, chỉ vô cùng thân thiết kêu nàng tiếng ‘Khinh Tuyết’, ánh mắt còn gửi gắm tình cảm như thể vô cùng thân thiết.
      người qua đường thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Chậc 1 quãng đg tranh đấu vô cùng dài :061:.
      Ta rất chăm chỉ like nhé, , t là ng đầu tiên của nàng đấy
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 031 – LỜI KHUYÊN CỦA CHU UYỂN BÍCH


      Nhưng Khinh Tuyết lại cảm thấy ánh mắt đó rất giả dối, dối trá của thế gian, thái độ đạo đức giả giữa người với người, nàng nhận ra từ lâu.

      “Khinh Tuyết, chúng ta là con dân Tề Dương Quốc, vào Nhật Liệt Quốc, chung qui vẫn bị người khác xem thường, chỉ có Tề Dương Quốc mới là quê hương của chúng ta, thế nên, chúng ta phải vì nước làm những việc nên làm. Chỉ cần tỷ muội chúng ta liên hợp lại, nhất định có thể làm nên chuyện, đến lúc đó trở về Tề Dương Quốc, chúng ta có thể sống cuộc sống của riêng mình. Ngay trong hậu cung này, cũng có nội ứng của chúng ta bảo hộ ngươi, để ngươi bị thương tổn.” Chu Uyển Bích chu đáo ra mục đích của mình.

      Trong lòng Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh.

      Nếu chưa từng trải qua kiếp sống tủi cực, nếu nàng vẫn là thiên kim Tể tướng, sau khi nghe những lời này, có lẽ nàng nhiệt huyết sôi trào, nhưng vào giờ phút này.

      Nàng nghe thấy những lời đó, chỉ thấy mỉa mai nực cười.

      Tề Dương Quốc, đối với nàng mà , là địa phương đau thương nhất, là địa phương mà nàng vẫn cật lực muốn quên.

      “Ta suy nghĩ.” Khinh Tuyết chỉ nhàng đáp lời.

      Nàng suy nghĩ, nhưng nhất định là đồng ý.

      Vốn dĩ, nàng có thể giả vờ đồng ý, còn có thể gỡ cái mớ hỗn độn này.

      Nhưng nàng cũng có chút sợ hãi, sợ chính mình thân thế , hơn nữa lúc này còn phải đối mặt với những nữ nhân khác trong hậu cung của Hách Liên Bá Thiên, nàng sợ nếu lại phải đối đầu với Chu Uyển Bích, may vô ý, chỉ sợ bị dồn đến còn đường sống.

      Thế nên, thể liên hợp cùng ta.

      “Những lời ta , ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi.” Chu Uyển Bích lại cường điệu câu.

      “Uhm.” Khinh Tuyết đáp. Đúng là nàng phải cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xem phải đối phó với hai chuyện đó như thế nào.

      Dù sao nữa, dù nàng có năng lực, cũng thể đối phó với nhiều nữ nhân như thế cùng lúc.

      “Kỳ chuyện trước kia của ngươi, ta đều nghe qua.” Chu Uyển Bích thản nhiên , ánh mắt sáng rực như đuốc nhìn Khinh Tuyết chằm chằm.

      “Chuyện trước kia gì?” Khinh Tuyết nhìn ta, vẻ mặt thanh thuần vô tội, từ trước tới nay, nàng đều muốn để kẻ nào đoán ra tâm tư chân chính của mình, dù sao nữa, nếu để Lâu Tể tướng biết những kế hoạch dự định trong lòng nàng, chỉ sợ nhẫn tâm hạ độc thủ với nàng ngay.

      Từ trước đến giờ, Lâu Tể tướng vẫn là kẻ mất hết tính người, chỉ biết có danh lợi.

      “Kỳ Lâu Tể tướng cũng rất hối hận chuyện trước kia, nhưng bậc trưởng bối có ân oán của bậc trưởng bối, trước kia, dù sao cũng là mẫu thân của ngươi…” Chu Uyển Bích nửa chừng ngừng, chỉ nhìn chằm chằm vào biểu tình mặt Khinh Tuyết.

      Khinh Tuyết chỉ thấy cả lòng, dường như để tâm đến chuyện trước kia, chỉ thấy nàng khẽ mở miệng: “Chuyện trước kia, ta cũng nhớ , sau này có nghe mấy người hầu lâu năm nhắc đến qua loa. Nhưng chuyện đó quan trọng, bởi vì lúc này khác xưa, ta chỉ mong có cuộc sống tốt, những chuyện khác đều quan trọng.”

      Nàng làm ra vẻ rằng, bản thân vì quyền vì thế mà chiều chuộng hầu hạ Hách Liên Bá Thiên.

      Nhưng vết thương cũ bị khơi ra, nỗi đau khiến nàng muốn ngất ngay lập tức, lại nặng nề đè lên nàng, khiến nàng thở được, cảnh tượng thê thảm kia, lại ào đến như nước lũ…

      Nàng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười nhạt nhẽo.

      “Hách Liên Bá Thiên, có khả năng trao cho ngươi thứ ngươi muốn, chỉ cần ngươi hợp tác cùng ta, chúng ta cùng cố gắng vì Tề Dương Quốc, đánh bại Nhật Liệt Quốc xong, trở lại Tề Dương Quốc, chúng ta chính là công thần, khi đó, mới là vinh quang chân chính và vinh hoa phú quý. Ở chỗ này, tuy lúc này người nhận được thánh sủng chiều, nhưng ngươi có thể giữ được thánh sủng đến lúc nào, cho dù chán ghét ngươi, nhưng đến khi tuổi cao dung nhan tàn tạ, lại có chỗ dựa, xuất thân cống nữ, kết cục đáng thương đến mức nào chứ!” Chu Uyển Bích tràng dài, lời văn uyển chuyển, giọng điệu sầu não, đúng như thể nhìn thấy tận mắt kết cục thê thảm kia.

      Về phần Khinh Tuyết cũng rất phối hợp, khẽ gật gật đầu, như xúc động .

      Nhưng khi nàng cúi mặt xuống, thần sắc nàng rất bình tĩnh, chút dao động, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng.

      Nàng chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng sâu kín: “Ta chung quy là người của , đến nơi đâu mới có thể bị người khác khinh bỉ chứ! Kiếp sống tủi cực thê lương mà ta từng trải qua, ngươi chưa hề nếm trải, thế nên ngươi thể lý giải được những đau khổ đó, hơn nữa, chuyện ngươi ta vẫn chưa thể tin tưởng tuyệt đối, chuyện này, cứ để ta suy nghĩ cẩn thận thêm thời gian !”

      Chu Uyển Bích nghe thấy thế, mặt cũng có chút xúc động, câu ‘ là người của ’, khiến trái tim ta có cách nào bình tĩnh được. ta sơ suất để ý đến chuyện này.

      Khinh Tuyết đưa vấn đề đó ra, khiến ta chợt hiểu, khi ta trở về Tề Dương Quốc, cũng phải đối mặt với vấn đề nan giải đó.

      Nhưng ta chọn con đường này, còn cách nào khác.

      Chỉ có thể gạt vấn đề đó qua bên.

      ta với vẻ nghiêm túc: “Ngươi cẩn thận nghĩ kĩ ! Khi nào nghĩ thông suốt, với ta tiếng là được. Ta cũng muốn về trước, nên đứng ở đâu lâu, tránh kẻ khác dèm pha.”

      “Tỷ tỷ, tạm biệt.” Khinh Tuyết , khoảnh khắc Chu Uyển Bích xoay người, mới ngẩng mặt lên.

      Dưới ánh chiều tà nhu hòa, gương mặt xinh đẹp như hoa vô cùng bình tĩnh, như thể nàng chỉ ngắm hoa hải đường…

      Lời của Chu Uyển Bích, nàng thể nghe theo.

      Chẳng qua là Lâu Cương Nghị vẫn chưa hết ra, có lẽ mới qua loa với ta, dù sao nữa, đó cũng là chuyện đáng ghê tởm vào bậc nhất.




      Chương 032 – Ý CHỈ PHONG PHI


      Hôm sau.

      Ý chỉ phong phi được ban xuống.

      Xem ra, Hách Liên Bá Thiên quyết ý muốn phong nàng vi phi.

      Quỳ gối trong Hải Đường Cung, nghe công công tuyên chỉ.

      Trong lòng Khinh Tuyết, trào lên thứ cảm xúc là vui hay buồn, chính nàng cũng cảm thấy hư ảo ràng.

      Nàng biết bản thân có ngày được phong phi, thậm chí phong hậu. Nhưng thể tưởng tượng, ngày đó lại tới nhanh như vậy.

      Nàng vẫn tưởng, Hách Liên Bá Thiên chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, chỉ sợ đợi đến khi suy nghĩ cẩn thận, từ bỏ ý định đấy, mà nàng, cũng nhắc lại với .

      Nếu là của nàng, sớm muộn cũng thuộc về nàng.

      Thời điểm này, có hơi sớm chút.

      Nàng đến Nhật Liệt Quốc chẳng qua chưa đầy tháng, thân phận còn là cống nữ, chỉ sợ đạo thánh chỉ này, khiến chỉ hậu cung nổi sóng gió, mà còn khiến bão tố càn quét đến cả triều đình.

      Chuyện này đến quá sớm, đối với nàng mà , rất bất lợi, chỉ sợ khiến mọi chuyện khó giải quyết hơn rất nhiều.

      “Tuyết Phi nương nương! Tuyết Phi nương nương! Mau tiếp chỉ !” Truyền chỉ công công tuyên xong thánh chỉ, muốn chúc nương nương được thánh sủng ưu ái nhất hậu cung, lại phát ra, vị nương nương này, biết là vì kinh ngạc hay còn vì nguyên nhân gì khác, dĩ nhiên như hóa đá, tinh thần lãng du chốn nào.

      “Chủ tử!” Ngọc quỳ sau lưng Khinh Tuyết, thấy Khinh Tuyết như trầm tư, vì thế nhàng đẩy nàng chút.

      Khinh Tuyết hoàn hồn cái, mới phát thánh chỉ được tuyên xong từ lúc nào, truyền chỉ công công còn nhìn nàng với vẻ mặt hưng phấn.

      Nàng đỏ mặt, cố tình ngại ngùng: “Khiến công công chê cười, là quá kinh hỉ, khiến ta quên cả phản ứng!”

      “Nương nương là phúc tinh cao chiếu, trời sinh có mệnh làm chủ nhân! Nô tài chúc mừng nương nương!” Truyền chỉ công công híp mắt cười.

      Khinh Tuyết khẽ cười như trả lời, cũng keo kiệt, tự giác rút cây trâm hình con bướm bằng vàng gắn ngọc phỉ thúy xuống, sau khi nhận tờ thánh chỉ, nhàng đặt vào trong tay truyền chỉ công công: “Làm phiền công công!”

      “Nô tài dám! Đây là việc nô tài phải làm.” Truyền chỉ công công nhàng đẩy ra cái, dám nhận lấy cây trâm quí giá kia.

      Khinh Tuyết lại cười: “Công công nhận ! Khinh Tuyết có nhiều chuyện chưa hiểu, sau này còn phải nhờ công công giúp đỡ nhiều!”

      “Chuyện này…” Truyền chỉ công công kỳ ưng cây trâm từ đầu, bắt đầu nhìn thèm muốn.

      Khinh Tuyết nhìn ra ý nghĩ của , cầm cây trâm về, rồi sau đó : “Công công dám, hay là do khinh thường Khinh Tuyết!”

      Nàng thế, tên công công kia nhận được, vì thế vui vẻ cười: “Vậy nô tài tạ ơn Tuyết Phi nương nương!”

      Khinh Tuyết gật gật đầu.

      Chuyện này có vẻ diễn ra trong yên bình, nhưng ra triều đình tranh cãi thôi, hơn nữa còn tranh cãi rất to.

      Khinh Tuyết đoán sai, vốn dĩ hoàng đế phong phi cần triều đình thông qua, nhưng vì Khinh Tuyết có thân phận đặc thù, thế nên có vài đại thần lên tiếng phản đối.

      Nhưng việc Hách Liên Bá Thiên muốn làm, há là để người khác ý kiến?

      Mọi vấn đề liên quan, suy tính xong xuôi.

      Lúc đó mặc trang phục thiết triều màu vàng kim, thêu phi long, khiến gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của càng thêm nổi bật, hơn nữa cho người khác cảm giác giận mà uy.

      Khi viên đại thần đại diện hùng hồn ra tràng lý lẽ để phản đối, đôi mắt thâm sâu của như muốn bốc hỏa, ai dám liếc nhìn cái, liền thấy toàn thân hóa đá.

      Quyền uy của Hách Liên Bá Thiên, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám khiêu khích.

      Tại thời điểm bẩy tám đại thần đồng thời liên nghị khiếu nại việc này.

      chỉ lười biếng vuốt ve tay vịn, lên tiếng đứt quãng, chậm rãi hỏi: “Xem ra ngay cả chuyện nhà của trẫm các vị đại thần cũng muốn quản lý…?”

      câu đấy, khiến các vị đại thần vốn giỏi ăn sợ đến cấm khẩu.

      Dù sao nữa, bọn họ cũng phải vừa mới tiếp xúc với Hách Liên Bá Thiên ngày ngày hai, thời điểm Hách Liên Bá Thiên dùng ngữ khí như vậy chuyện, tức là vô cùng tức giận.

      Lửa giận của , phải thứ mà người bình thường có thể chống đỡ được.

      Chúng đại thần đồng loạt quỳ xuống: “Vi thần dám!”

      “Các ngươi còn dám, từ xưa đến nay, trừ khi phong hậu, tấn phong các phi tần khác của hậu cung đều cần triều đình thông qua, thế hôm nay các ngươi vừa làm gì! Coi quyền uy của trẫm như tồn tại sao!”

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vi thần có ý tứ đấy, nhưng Lâu Khinh Tuyết kia thân phận đặc thù, vi thần…” Vị đại thần kia định giải thích.

      Hách Liên Bá Thiên nhướng mày cái, cắt lời ông ta: “Việc này, trẫm tự có chừng mực! Thân phận của nàng ra sao, trong lòng trẫm hiểu , nên làm như thế nào, trong lòng trẫm cũng ràng! Các ngươi đừng tưởng rằng trẫm là loại vì sắc đẹp mà làm ra chuyện tai họa! Chuyện gì cần làm, trong lòng trẫm còn ràng hơn các ngươi!”

      “Hoàng thượng thánh minh!”

      Nhất thời, chúng đại thần ai dám mở miệng thêm nửa câu.

      Dù sao Hách Liên Bá Thiên cũng rất kín kẽ rồi.

      “Bãi triều !” Hách Liên Bá Thiên , rồi sau đó sải từng bước dài, chút lưu luyến, phất tay áo rời khỏi đại điện.

      Vẻ mặt trầm, cho thấy tức giận ít.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 033 – CẦU KIẾN


      Trong Hải Đường Cung, Khinh Tuyết mặc váy dài bằng lụa màu trắng, mái tóc dài búi hờ hững, từng lọn tóc xõa xuống vai, đẹp đến mị hoặc.

      Nàng nở nụ cười thản nhiên, như hờn như , bàn tay trắng nõn thành thục nhấc ấm nước sôi.

      Phong thái của nàng nhàn tĩnh mà đẹp mắt, như bức tranh thủy mặc.

      Theo như tính toán của nàng, Hách Liên Bá Thiên phải đến rồi mới đúng.

      Nước cũng sôi, tại sao vẫn chưa thấy người?

      Trong lòng Khinh Tuyết kỳ quái, vì thế đưa mắt nhìn Ngọc .

      Ngọc hiểu ý, vì thế cho người tìm hiểu.

      Sau đó mới biết, khi lên triều Hoàng thượng tranh cãi cùng các đại thần, tâm tình tốt, lúc này ở trong ngự thư phòng mình.

      Tuy cung nữ nguyên nhân tranh cãi là gì, nhưng Khinh Tuyết vừa nghe liền hiểu vài phần, mọi chuyện ràng như thế, đoán ra mới là lạ.

      Vì thế đứng lên, buộc gọn mớ tóc dài lại, quay sang với Ngọc : “Dẫn ta tìm Hoàng thượng !”

      Mặt Ngọc liền vẻ cổ quái, dường như hiểu tại sao Khinh Tuyết lại muốn tìm Hoàng thượng vào thời điểm nổi cơn thịnh nộ.

      Trong lòng Khinh Tuyết hiểu ý nghĩ của ta, nhưng nàng thấy cần phải giải thích ràng: “Ta phải xem, Hoàng thượng tức giận như vậy, ta rất lo…”

      “Nương nương sao chờ Hoàng thượng bớt giận hãy , lúc này…” Ngọc thấy nàng như vậy, vì thế khuyên nhủ.

      Khinh Tuyết lại chỉ : “ lúc này chứ! Ít nhất cũng phải có cách nào đó giúp Hoàng thượng dễ chịu hơn.” Kỳ , nàng kết luận, Hách Liên Bá Thiên tức giận , chẳng qua là thể cho người ngoài xem mà thôi.

      Có như vậy, mới có thể khiến những người còn muốn lời ra tiếng vào phải ngậm miệng.

      Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, chuyện khiến có thể nối giận chắc chắn nhiều! Huống chi chuyện này, sớm tính toán xong xuôi, làm sao có thể có chuyện người khác vừa chọc vào giận.

      Nhưng Khinh Tuyết cũng có thể đoán ra, giờ phút này nàng tìm , chắc gì muốn thấy nàng, có điều, việc này, nàng nhất định phải làm.

      Mới tới cửa ngự thư phòng, thấy áp lực tràn ngập bầu khí.

      Các thị vệ canh cửa đều nghiêm mặt, dám cười cợt chút nào.

      Nhóm công công bình thường vốn nhiều lời, giờ cũng chỉ có thể sợ hãi đứng trước cửa, cúi đầu, câm như hến.

      Trong lòng Khinh Tuyết thầm cười, chỉ nhàng : “Khinh Tuyết muốn cầu kiến Hoàng thượng, thỉnh cầu Lưu công công thông bẩm tiếng.”

      ra là Tuyết Phi nương nương!” Lưu công công cố nặn ra nụ cười khó xử méo mó: “Tuyết Phi nương nương, bằng ngày khác nương nương hãy quay lại, lúc này Hoàng thượng rất buồn bực!”

      Khinh Tuyết cười: “Chính là vì nghe tâm tình Hoàng thượng tốt, thế nên mới muốn nhìn thấy Hoàng thượng, phiền công công thông bẩm tiếng.”

      “Chuyện này…” Lưu công công lộ vẻ khó xử, bảo ông ấy vào thông bẩm lúc này, khác gì muốn lấy cái mạng già của ông ấy chứ! Vừa nghĩ đến gương mặt tối đen vì giận của Hoàng thượng, ông ấy liền cảm thấy trái tim như nhảy lên cổ họng.

      “Lưu công công cảm thấy khó xử sao?” Trong lòng Khinh Tuyết hiểu được Lưu công công sợ Hách Liên Bá Thiên giận cá chém thớt, nhưng nàng vẫn làm như biết, chỉ nghiêm mặt hỏi.

      Lưu công công bị nàng hỏi thế, chỉ có thể cười khổ : “Nương nương có điều biết, Hoàng thượng lúc này là tức giận đến dọa người, chúng nô tài ai dám đến gần nửa bước, chỉ sợ mới bước được bước toàn thân liền cháy thành tro ngay lập tức!”

      vậy sao…” Khinh Tuyết thấy ông ấy thẳng ra, vì thế chỉ cười tiếng.

      Nàng liền đứng thẳng người trước cửa, cất chất giọng trong trẻo vọng vào trong: “Thần thiếp Khinh Tuyết cầu kiến Hoàng thượng!”

      thanh tuy lớn lắm, nhưng nàng tin tưởng Hách Liên Bá Thiên ở bên trong nghe được.

      Nhưng lúc sau vẫn có hồi .

      tĩnh lặng đó, dọa Lưu công công sợ phát khóc, mặt ông ấy tái mét còn giọt máu: “Nương nương ơi! Ngài chớ hô nữa, chọc giận Hoàng thượng rồi, chúng nô tài phải chịu khổ!”

      Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lưu công công, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy có chút thú vị, nhưng mục đích của nàng coi như đạt được, nàng đến, cũng chỉ muốn cho Hách Liên Bá Thiên biết là nàng rất nhớ , nàng có tìm .

      Thế là đủ rồi.

      Về phần có gặp hay , lại là chuyện khác.

      “Nếu Hoàng thượng bận, Khinh Tuyết quấy rầy nữa, Khinh Tuyết về Hải Đường Cung trước.” Khinh Tuyết dịu giọng , rồi sau đó đứng trước cửa hành lễ, rồi sau đó xoay người về.

      Khoảnh khắc nàng xoay người, còn nở nụ cười ung dung, khiến đám nô tài của ngự thư phòng sợ ít.

      đường trở về, nhớ đến tình cảnh đó, Khinh Tuyết kiềm chế được nụ cười, những người này, chung quy là đánh giá Hách Liên Bá Thiên quá thấp.

      Tuy rằng thô bạo, nhưng phải loại người giận cá chém thớt.

      Khi rẽ vào đường , thấy nam tử cao lớn thẳng về phía nàng.

      mặc quần áo thị vệ màu xanh đen, khuôn mặt cương nghị vĩnh viễn nở nụ cười.

      Khinh Tuyết nhìn cái, bỗng nhiên thực muốn biết, chưa từng biết nở nụ cười sao, sao lại có người có thể duy trì vẻ mặt đó ngày này qua tháng khác cơ chứ?

      Giống như tướng sĩ vĩnh viễn mang mình bộ khôi giáp.

      cũng nhìn thấy Khinh Tuyết, liền cúi người thi lễ: “Thần bái kiến Tuyết Phi nương nương!”

      “Đại nhân miễn lễ!” Khinh Tuyết nhàng nở nụ cười như hoa xuân, khuôn mặt khuynh thành đẹp đẽ thuần khiết. Đối với Hách Liên Trường Phong, nàng luôn có thể cười tự nhiên.

      Vì nàng luôn có trực giác, nam nhân này, xúc phạm tới mình.

      Cảm giác tín nhiệm mà chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái.

      Hành lễ xong, hai người lại đường ai nấy . Nhưng trong lòng cả hai đều còn bình thường.

      Khoảnh khắc nhìn thấy Khinh Tuyết, trái tim Hách Liên Trường Phong lại bắt đầu đập loạn nhịp, kỳ , về hướng này phải do vô tình, an bài.

      biết vì sao, chỉ muốn nhìn thấy nàng lần, nhưng ngoài câu “bái kiến”, còn có thể làm gì khác chứ? Bọn họ, vĩnh viễn là quân thần chi cách, bọn họ, vĩnh viễn có khả năng tiếp xúc thân mật hơn.

      Nhưng lại thể kiềm chế ý muốn được gặp nàng…

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn:http://kunnhi.wordpress.com/
      Chương 034 – LỜI MỜI CHƠI HỒ


      Nhận tấm thiếp mời màu hồng với hoa văn hoa lệ, Khinh Tuyết chỉ nở nụ cười thản nhiên, trong lòng xuất thứ cảm xúc thể diễn tả bằng lời.

      Linh Phi quả nhiên hoa lệ hơn người, đến thiếp mời cũng giống người thường, thiếp mời màu hồng phấn, thoạt nhìn tao nhã mà đẹp mắt, đáng chú ý hơn là thiếp mời còn được ướp hương, nhàng mở ra, hương khí vờn quanh, rất giống mùi hoa lan, sâu kín thản nhiên, quá nồng nặc.

      Ngọc Hà Hồ?

      Nàng từng nghe đến chỗ này, nghe Ngọc Hà Hồ là địa phương thanh mỹ nhất của hoàng cung, cả hồ chỉ trồng hoa sen, lúc này, chính là lúc đẹp nhất.

      Vì thế nàng bảo Ngọc chuẩn bị phen, phải phục trang theo phong cách đẹp mắt quí phái, mà là phong cách thanh lịch đơn giản, váy dài màu xanh, áo khoác cùng tông nhưng đậm màu hơn chút.

      Khi nàng bước từng lớp quần áo khẽ bay bay, cảm giác như từng cơn sóng dập dờn.

      Tóc búi đơn giản, cài trâm phỉ thúy xanh biếc.

      Vẻ đẹp của nàng, là vẻ đẹp khuynh thành vô song, dù ăn mặc trang điểm giản dị, cũng che mờ dung nhan tuyệt mỹ, có thế nào nàng vẫn đẹp rực rỡ tự nhiên, bởi vì nàng là bẩm sinh đẹp.

      Thời điểm nàng tới Ngọc Hà Hồ, ở đó ít người.

      Xem ra, tất cả thị nữ phi tử ở hậu cung đều được Linh Phi mời đến, nhất thời nàng thấy quần áo đỏ xanh muốn hoa cả mắt, các thanh yểu điệu thánh thót vang lên bốn phía.

      Hậu cung Hách Liên Bá Thiên đúng là ít chút nào.

      Khinh Tuyết mới chỉ gặp ít, rất nhiều người nàng chưa từng gặp mặt.

      Nhìn thấy nàng đến, mọi người yểu điệu thi lễ: “Thiếp thân tham kiến Tuyết Phi nương nương!”

      “Các tỷ muội cần đa lễ!” muốn gây thù chuốc oán, Khinh Tuyết bầy ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, có chút e lệ nhàng nâng vài thị nữ đứng dậy.

      Lúc này Linh Phi tiến lên, mặc váy dài bằng lụa trắng thêu hoa lan bằng chỉ bạc, rất giống tiên giáng trần, trâm ngọc gắn bốn viên trân châu lấp lánh, khiến ta càng thêm đẹp đẽ quí phái.

      ta nở nụ cười thản nhiên: “Tuyết Phi muội muội đến rồi sao?”

      “Thiếp thân tham kiến Linh Phi tỷ tỷ!” Khinh Tuyết nhanh chóng thi lễ.

      “Mau đứng lên!” Linh Phi nhàng nâng Khinh Tuyết dậy, rồi sau đó vòng tay qua tay nàng: “Người cũng đến gần đủ rồi, chỉ còn vài người chưa tới thôi, cần chờ nữa, chúng ta du hồ thôi!”

      xong vô cùng thân thiết lôi kéo Khinh Tuyết về phía con thuyền neo sát bờ.

      Mọi người cũng lên thuyền theo hai người.

      Thuyền tuy lớn, nhưng phải chứa tất cả thị nữ và cung nữ, nhất thời có chút chật chội, biết ai đó lên tiếng: “Khó được lần mọi người cùng tề tựu, nhưng thuyền đủ rộng, bằng cho các cung nữ hầu hạ xuống thuyền! Như vậy mới bớt phần chật chội! có tâm tình ngắm Ngọc Hà Hồ.”

      Khinh Tuyết cố ý nhìn người câu đó, ta mặc cung phục màu đỏ, hoa văn hoa đào rực rỡ, có vẻ có chút cảm giác dung chi tục phấn, bộ dạng cũng tính là xinh đẹp, nhưng lại tầm thường, có chút cảm giác vừa mắt.

      biết vì sao, lời ta vừa , lại khiến Khinh Tuyết có chút kỳ quái.

      Theo lý thuyết, nữ tử như vậy, tất là được sủng, vì sao lại dám lớn tiếng đề nghị trước mặt nhiều người? Hơn nữa theo như lời ta , xem ra trước kia du hồ phải tất cả thị nữ đều có mặt, lần này đông người thế này chính là ngoại lệ.

      Rốt cục là vì nguyên nhân gì?

      Hơn nữa thuyền này quá cho từng này người, bằng vào trí thông minh của Linh Phi, chắc hẳn tính đến trường hợp này từ sớm, tại sao lúc này mới đến chuyện đó?

      Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cảm giác có chỗ ổn!

      Chưa kịp nghĩ tiếp, thấy Linh Phi nở nụ cười hoa lệ yểu điệu: “Giang thị nữ có lý, nhiều người thế này đúng là có chút chật chội, chen chúc thế này có tâm trạng ngắm cảnh! Muội muội có đúng ?”

      xong liền nhìn sang Khinh Tuyết giọng hỏi.

      ta vậy, Khinh Tuyết còn có thể gì nữa chứ?

      Chỉ có thể nhàng gật đầu: “Tỷ tỷ rất đúng.”

      Vì thế tất cả các cung nữ theo hầu được lệnh xuống thuyền.

      Nhất thời, thuyền trở nên rộng rãi hơn nhiều.

      Xác thực khí có thoáng đãng hơn, chen chúc bí bách như khi nãy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :