1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tẩm Quân - Nguyệt Sinh (109c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn :kunnhi.wordpress.com​


      Chương 013 – GƯƠNG MẶT KIA


      Trong Ngọc Lan Cung.

      Hương hoa ngọc lan nhàn nhạt phảng phất trong khí.

      Khí chất nhã lệ mà lạnh nhạt, cực kỳ tương xứng với dịu dàng mà nhàn tĩnh của Chu Uyển Bích.

      Gương mặt trắng nõn, thanh tú, lúc này khẽ cười, tràn ngập tình ý ngóng nhìn nam tử trước mắt, váy vàng thêu hoa ngọc lan càng khiến Uyển Bích thêm xinh đẹp.

      Chu Uyển Bích ôm cây cổ cầm, đàn khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, êm đềm mà ấm áp.

      Uyển Bích là con của Lễ bộ Thị lang, lớn lên trong nhung lụa, cha mẹ đối với Uyển Bích có kỳ vọng cao, từ chuyên tâm học đàn, cầm kỹ vô cùng tốt. Đối với cầm kỳ thi họa đều thông thạo, dù phải môn nào cũng có thành tựu, nhưng cũng tính là được dạy dỗ đến nơi đến chốn.

      Vẻ mặt của nam tử trước mặt hết sức bình tĩnh, tựa vào ghế, hơi hơi nhắm mắt lại, tập trung nghe đàn.

      Diện mạo của rất đẹp, khí phách nghiêm nghị, ngũ quan cương nghị như được bậc thầy điêu khắc tạc ra, nét nào cũng hoàn hảo.

      Đôi mắt sâu hẹp dài, hàng mi dài dày cong vút, mũi cao thẳng, môi mỏng.

      Ngón tay thon dài, chống cằm, bàn tay kia thong thả gõ nhịp.

      Đàn xong.

      Rốt cục Hách Liên Bá Thiên cũng mở mắt, nhưng dù vừa nghe khúc nhạc dịu dàng, ánh mắt vẫn vô cùng lãnh liệt, chút ôn nhu.

      “Đàn tệ, lúc rảnh rỗi có thể nghe nàng đàn, cũng là chuyện may mắn!” .

      Chu Uyển Bích mỉm cười, lẳng lặng thi lễ: “Chỉ cần Hoàng thượng thích là tốt rồi.”

      “Uhm.” Hách Liên Bá Thiên cười: “Trong hậu cung, cầm kỹ của nàng là tốt nhất, hơn nữa nàng luôn lặng im, khiến trẫm thực thích! , muốn ban thưởng thứ gì?”

      “Thiếp thân chỉ cần Hoàng thượng có thể cao hứng, muốn thứ gì khác.” Chu Uyển Bích dịu dàng , khẽ nở nụ cười, bình tĩnh mà sâu thẳm.

      “Uhm.” Hách Liên Bá Thiên nghĩ nghĩ, : “Trẫm nhớ trong số cống phẩm của Tề Dương Quốc có cây Tương Tư Cầm, nghe là cây đàn tốt nghìn năm khó gặp, vậy ban nó cho nàng !”

      “Tương Tư?” Chu Uyển Bích vừa nghe, liền sững sờ cảm động, dáng vẻ giống như rất rất thích, quỳ sụp xuống: “Tạ Hoàng thượng ban cho.”

      “Uhm, thích là tốt rồi, trẫm trước ” Hách Liên Bá Thiên , dứt lời liền xoay người rời , chút lưu luyến. Đối với nữ nhân, chưa từng biết cái gì gọi là dụng tâm hay lưu luyến.

      cũng thiếu nữ nhân.

      Điều phải làm, là thống nhất thiên hạ, phải trầm mê trong nữ sắc, cho phép chính mình có chút dấu hiệu trầm mê gì.

      Nghĩ đến đấy, khỏi nhớ tới nữ tử bí ấn, khuynh thành như hoa kia.

      sáu ngày gặp nàng, liệu nàng có nhớ .

      làm thế là cố ý, ngày đó, nhìn thấy ánh mắt đau đớn của nàng, trái tim dâng lên thương tiếc, nhưng nàng lại chịu ra tâm trong lòng, khiến phẫn nộ.

      Đây là điều chịu được, thể để nữ nhân ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

      Vì thế, cố ý bỏ rơi nàng.

      Chẳng qua, vẫn thường nhớ đến gương mặt có chút hư kia.
      Vẻ đẹp của nàng, vừa khuynh thành, vừa thần bí.

      có chút phẫn nộ, trong lúc lơ đãng lại nhớ đến nàng. lắc lắc đầu như muốn tống ý nghĩ đó ra khỏi trí não, về phía chính điện, nhớ đến nữ nhân kia nữa!

      Công công theo đằng sau nhìn Hoàng thượng bỗng nhiên có biểu tình phẫn nộ, có chút sợ hãi, cũng có chút ngoài dự đoán, lại biết gì, là cái gì chọc giận Hoàng thượng chứ?

      Nhưng công công có gan hỏi, chỉ theo sau.

      đến ngoài cửa, Hách Liên Bá Thiên vừa đưa mắt, liền chú ý đến bụi cỏ xanh biếc, nổi bật giữa màu xanh biếc là đóa hải đường đỏ tươi nằm đó.

      Công công sau thấy vậy, nhanh chân nhặt đóa hải đường kia lên, rồi sau đó nhàng trình lên trước mặt Hách Liên Bá THiên: “Hoàng thượng, là hoa hải đường!”

      “Trẫm nhận ra!” Hách Liên Bá Thiên tức giận , công công kia sợ run rẩy cả người, dám gì nữa.

      “Hoa này từ đâu ra?” hỏi.

      Công công kia sao biết, theo Hoàng thượng đến Ngọc Lan Cung mới về đến đây mà! Mà trong hậu cung này có rất nhiều chỗ trồng hoa hải đường!

      Dường như Hách Liên Bá Thiên cũng đòi công công kia trả lời, về phía chính điện.

      tới cửa, thị vệ bẩm báo: “Hoàng thượng, vừa rồi có Tuyết thị nữ nương nương của Hải Đường Cung cầu kiến.”

      “Người đâu?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, ánh mắt có chút sung sướng.

      “Nương nương nghe Hoàng thượng đến Ngọc Lan Cung, vì thế liền trở về.” Thị vệ trả lời chi tiết.

      Hách Liên Bá Thiên có vài phần thất vọng, nhưng rồi lại cảm thấy bình thường, nếu nàng chạy tới Ngọc Lan Cung tìm , hành động đó mới khiến mất hứng! Vì thế phất tay áo, vào trong điện.

      Công công sau thấy thế, nhìn sắc mặt Hoàng thượng dường như có chút nhớ Tuyết thị nữ nương nương, vì thế nhanh nhẹn hỏi: “Hoàng thượng, có cần nô tài truyền Tuyết thị nữ nương nương tấn kiến ?”

      Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn công công kia cái, nghĩ ngợi lát, rồi sau đó : “ cần, trẫm còn có chính muốn làm!”
      người qua đường thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn : kunnhi.wordpress.com​


      Chương 014 – LẠI TÌM


      Chạng vạng tối.

      Rặng mây đỏ chậm rãi bao phủ toàn bộ bầu trời đêm, phủ lên gian màu đỏ trong như hồng ngọc, khiến vườn hoa hải đường càng thêm diễm lệ mê người.

      nữ tử đứng cạnh cây hoa hải đường hóng gió, như tiên tử vừa hạ chân xuống trần thế.

      Diện mạo khuynh thành, đôi mắt đẹp nhìn hoa hải đường chăm chú, bộ xiêm y bằng lụa màu lục càng tôn dáng người thướt tha kiều của nàng, khiến nàng như dính bụi trần.

      Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, đứng đến khi trăng lên, ánh trăng phủ lên người nàng như lớp sa mỏng thần bí.

      Ngọc cầm tấm áo choàng, nhàng khoác lên người nàng: “Tuyết thị nữ nương nương, sắc trời còn sớm, bằng về phòng ! Bên ngoài gió lạnh.”

      có việc gì, ta muốn đứng thêm lát.” Đưa tay để kéo chặt tấm áo choàng lại, mới giật mình nhận ra, toàn thân hơi lạnh.

      “Thị nữ…” Ngọc đứng ở phía sau, muốn lại thôi, thị nữ này phải loại nữ nhân chỉ có vẻ bề ngoài quyến rũ, bằng vào con mắt nhiều năm nhìn người, Ngọc có thể khẳng định điều đó.
      Có lẽ thị nữ này có mục đích gì đó, nhưng quyết phải loại nữ nhân thích phá cho mọi chuyện nát bét.

      “Ngọc có lời gì muốn sao?” Khinh Tuyết quay đầu hỏi.
      Ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

      “Nô tỳ nghĩ là Hoàng thượng cho gọi thị nữ, vừa rồi nô tỳ có cho người hỏi, Hoàng thượng nhìn thấy bông hoa hải đường, cũng biết thị nữ đến tìm Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng muốn thị nữ thị tẩm tối nay.” Ngọc .

      “Ồ…” Khinh Tuyết có chút thất vọng, thể tưởng được, nàng vẫn nắm được trái tim Hách Liên Bá Thiên.

      Xem ra, phải người đơn giản, lại càng phải loại người bị sắc đẹp mê hoặc. Nếu vậy, kế hoạch của nàng khó khăn hơn.
      Chẳng qua cũng đúng, nếu là người dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, làm sao có thể sáng suốt thống trị Nhật Liệt Quốc, khiến Nhật Liệt Quốc trở thành đứng đầu tứ quốc chỉ trong mấy năm ngắn ngủi? Lại làm sao có thể khiến Tề Dương Quốc thua đến còn đường lui chứ?
      Nàng khẽ cười.

      Là do nàng suy nghĩ quá đơn giản.

      “Cám ơn .” Trái tim nàng thầm cảm thấy thoải mái hơn, quay sang lời cảm ơn với Ngọc , nàng vén lại mái tóc dài: “Chúng ta vào nhà ! Đúng là ngoài này lạnh .”

      “Được.” Ngọc .

      Hẳn là nàng nên cảm thấy may mắn, vì gặp được nam nhân như vậy.

      Nhận chén trà từ tay Ngọc , Khinh Tuyết nghĩ nghĩ chút, rồi sau đó : “ , ngươi giúp ta tìm Hoàng thượng lần nữa!”
      Nàng kiên quyết.

      Tuy nàng có ý định tìm hiểu chuyện của hậu cung, nhưng nàng vẫn mực quan sát xung quanh.

      cố ý tìm hiểu, là vì nàng muốn Hách Liên Bá Thiên nghĩ nàng dụng tâm kín đáo.

      Nhưng cuối cùng nàng vẫn trở thành người dụng tâm kín đáo nhất trong số sáu cống nữ!

      Khinh Tuyết thầm tự giễu cợt chính mình.

      Nàng vẫn nghĩ Hách Liên Bá Thiên đối với nàng khác với người bình thường, vì thế chưa từng quyết tâm tiến vào, trải qua nhiều ngày bị Hách Liên Bá Thiên cố ý xa cách, còn có câu kia của Ngọc , khiến nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

      Hách Liên Bá Thiên, quả nhiên là người thông minh.

      độc sủng bất cứ nữ tử nào, thế nên hậu cung này mới có tranh chấp dù có rất nhiều nữ tử. Vì ai cũng chẳng khác nhau là mấy, thế nên ai cảm thấy ghen tỵ.

      Đúng vậy, thứ muốn chính là điều đó.

      Thế nên, càng độc sủng nàng.

      Nhưng nàng lại cần sủng ái của , càng nhiều càng tốt, vì có thế, nàng mới có thể đặt nền móng vững chắc nơi hậu cung, mới có thể có vị trí trong lòng , mới có thể tiến hành kế hoạch của nàng.
      Thế nên, nếu tĩnh!

      Nàng nhất định phải động!

      Nếu cả hai đều tĩnh, có lẽ tất cả im lìm.

      ngẫm ra điều đấy, nàng phải chủ động tấn công.
      Phân tích ràng mọi điều xong, lòng của nàng cũng trở nên thông suốt.

      nhàng vỗ vỗ lên hai má, để hai má lạnh lẽo có thêm ấm áp, từ màu trắng bệch chuyển thành trắng hồng, rồi sau đó theo Ngọc .
      người qua đường thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn : kunnhi.wordpress.com​


      Chương 015 – ÔM NÀNG VÀO LÒNG


      Lúc này, Hách Liên Bá Thiên vừa xử lý chuyện triều chính xong, để cung nữ xoa bóp cho hết mệt mỏi sau ngày dài bận rộn.

      Trong khoảng thời gian này, tuy nhiều chiến , nhưng vẫn có nửa phần lơi lỏng.

      Tứ quốc vẫn phân tranh, chỉ cần có chút buông lỏng, tương đương với trao cơ hội tiến công cho kẻ địch.

      Hơn nữa, điều muốn, chỉ có ổn định của quốc gia, điều muốn, là thống nhất thiên hạ!

      “Hoàng thượng, đêm nay muốn truyền người nào đến hầu hạ?” Lưu công công cẩn thận hỏi, dù theo Hoàng thượng nhiều năm, nhưng thủy chung Lưu công công vẫn thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng.

      Quân chủ hỉ nộ vô thường, thông minh gì sánh được, hơn nữa Hoàng thượng căm ghét nhất là những kẻ cố gắng nghiền ngẫm ý nghĩ của Hoàng thượng!

      Gương mặt tuấn tà mà lãnh khốc của Hách Liên Bá Thiên chút biến hóa, đôi mắt hẹp dài hé ra chút, rồi sau đó lại nhắm chặt lại, đầu óc lại lên đóa hải đường xinh đẹp lúc sáng.

      Gương mặt của nữ tử kia, so với đóa hải đường nở rộ còn đẹp hơn gấp trăm lần.

      Hơn nữa, xung quanh nàng là nỗi đau thần bí, thu hút , khiến muốn vạch trần nụ cười ôn nhuyễn của nàng, xem xem, rốt cục trái tim nàng thế nào.

      Là chuyện gì, có thể khiến nàng đau khổ sâu sắc như thế?

      Lúc này, có thị vệ tiến lên bẩm báo: “Hoàng thượng, Tuyết thị nữ nương nương cầu kiến!”

      Là nàng!

      Hách Liên Bá Thiên trợn mắt, nhìn thị vệ, hỏi: “Lâu Khinh Tuyết?” Trong thanh hưng phấn mà chính cũng nhận ra.

      thể tưởng được, nghĩ tới nàng, nàng liền đến đây.

      “Dạ đúng.” Thị vệ cúi đầu đáp.

      lúc sau, vẫn thấy Hoàng thượng trả lời, vì thế thị vệ lại ngẩng đầu hỏi: “Hoàng thượng, có tuyên nương nương tấn kiến ?”

      Hách Liên Bá Thiên suy nghĩ trăn trở hồi, rồi : “Cho nàng vào!”

      “Vâng.” Thị vệ nghe lệnh lui ra.

      Thời điểm Lâu Khinh Tuyết nghe được thị vệ tuyên nàng nhập điện tấn kiến, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, biết vì sao, nàng tin tưởng nhất định Hách Liên Bá Thiên cho nàng tấn kiến.

      Quả thế.

      Khinh Tuyết chậm rãi vào trong điện.

      Đại điện hoa lệ kim bích huy hoàng, hai bên là hai cây cột lớn màu đen có điêu khắc rồng, có cảm giác trang nghiêm, nhắm mắt dựa người vào ghế dài.

      Trong lười biếng có nguy hiểm, như con báo nghỉ ngơi, sau lưng là hai cung nữ lặng lẽ xoa bóp.

      nhắm mắt, tạo thành nét dài, hàng mi cong dài phủ bóng, cho người khác ám ảnh, khiến có chút thực.

      Khinh Tuyết hành lễ.

      thẳng về phía .

      Từng bước chân nhàng uyển chuyển, như bốn chữ “bước sen nở”.

      Nàng tới phía sau Hách Liên Bá Thiên, nhàng phất tay, ý bảo cung nữ lui ra, nàng đưa hai bàn tay nõn nà ra thế chỗ bàn tay của cung nữ vừa lui .

      Nàng chưa từng học xoa bóp, nhưng rất khéo tay, chỉ bắt chước cung nữ kia, nhàng ấn miết.

      Từ khi nàng bước chân vào, Hách Liên Bá Thiên biết.

      mở mắt ra, là muốn xem xem nàng làm gì.

      Nàng rất thông minh, cổ hủ như người khác, chỉ cẩn thận tiếp nhận việc của cung nữ làm, tiếp tục xoa bóp cho .

      Có điều nàng có kỹ thuật, sau khi được nàng xoa bóp, mệt mỏi bớt còn có dấu hiệu tăng lên. Xem ra, nàng chưa từng xoa bóp cho ai, vậy mà cũng dám thay cung nữ xoa bóp cho !

      biết là nàng lớn mật hay thiếu hiểu biết!

      Chẳng qua người nàng có hương hải đường nhàn nhạt, hòa với hương thơm từ thân thể của chính nàng, nhàng truyền vào mũi theo từng cử động của nàng.

      Hơi thở ôn nhuyễn cứ chút lại chút sượt mặt .

      Trái lại lại khiến rung động.

      biết vì sao, nàng luôn có thể khinh địch mà khơi mào xúc động của . Đây là điều mà nữ tử nào khác làm được, tuy buông thả, nhưng khả năng hạn chế cũng lớn tương đương, chưa từng chịu khống chế của bất cứ ai.

      Nhưng đến khi gặp nàng, tất cả chỉ là lý thuyết suông.

      cái xoay người, đôi phượng nhãn hẹp dài trợn lên, cánh tay dài chụp tới, nhàng lôi kéo nữ tử phía sau, ôm vào trong lòng, khiến nữ tử phải kinh hô.

      Khinh Tuyết hoàn toàn bất ngờ, bị dùng sức ôm cái, lắp bắp kinh hãi, gương mặt vẫn bình tĩnh giờ lộ vẻ kinh hoàng.

      Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng thất kinh của nàng, cười ha ha.

      thích nàng như vậy, chân , giả dối.

      Lúc bình thường, tuy nàng luôn cười, nhưng lại khiến cảm thấy giả dối, khiến lòng phiền muộn.
      người qua đường thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn : /kunnhi.wordpress.com/​


      Chương 016 – CÓ MỤC ĐÍCH GÌ


      “Tại sao lại đến đây?” hỏi, muốn nghe chính miệng nàng ra nàng nhớ .

      “Hoàng thượng tới tìm ta, ta chỉ có thể tới tìm người.” Nàng , tuy đơn giản nhưng là lời .

      “Ồ?” Hách Liên Bá Thiên lười biếng cất chất giọng trầm thấp: “Nàng biết sao, nữ tử trong hậu cung, nếu được trẫm triệu hồi, bình thường ai dám chủ động tìm trẫm.”

      Lời cũng là lời .

      Tuy rằng chưa từng hạ lệnh xuống, nhưng điều đó lẳng lặng thành quy tắc bất thành văn, ai dám vọng tưởng chuyện tranh thủ tình cảm.

      “Là thế sao? Khinh Tuyết biết, nhưng Khinh Tuyết nhớ Hoàng thượng, thế nên mới tới đây.” Khinh Tuyết nũng nịu, vẻ mặt ôn nhu, nàng nhìn ra được, kỳ Hách Liên Bá Thiên vui mừng khi nàng tới tìm .

      “Nữ tử thông minh!” Hách Liên Bá Thiên cười, lại vui vẻ.

      “Tạ Hoàng thượng khích lệ, nhưng Khinh Tuyết phải người thông minh, Khinh Tuyết biết thâm cung có quy củ này, nếu biết, dù có thế nào cũng dám tìm đến.” Khinh Tuyết với chất giọng mềm mại, đôi mắt sáng ngời như nước, vừa như vừa như giả, có chút xấu hổ của thiếu nữ, lại có vài phần lanh lợi.

      Lời của nàng, vĩnh viễn giả giả, khiến người ta thể đoán ra.

      “Khéo mồm lắm! hay lắm!” Hách Liên Bá Thiên cười .

      cũng ngại nữ tử thông minh, thích nữ tử thông minh, nhưng tốt nhất là dùng thông mình đó để đùa giỡn lừa gạt !

      “Khinh Tuyết.” Hách Liên Bá Thiên đột nhiên hít hơi, rồi sau đó gọi nàng.

      Khinh Tuyết có chút giật mình, Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ gọi tên nàng nghiêm túc như thế, Khinh Tuyết đưa mắt vòng rồi phía : “Hoàng thượng…”

      cho ta biết, nàng tới Nhật Liệt Quốc, có mục đích gì?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, ánh mắt sắc bén như tên, như muốn tiến vào đáy lòng Khinh Tuyết.

      Tuy rằng lần này Tề Dương Quốc đầu hàng, nhưng Hách Liên Bá Thiên vì thế mà buông lỏng cảnh giác, hôm qua thám tử tra ra, trong số sáu cống nữ Tề Dương Quốc đưa tới, có người trải huấn luyện, để làm nội gián.

      Trong sáu cống nữ, trừ bỏ Lâu Khinh Tuyết chỉ còn Chu Uyển Bích, nhưng cố ý tiếp cận Chu Uyển Bích nhiều ngày, lại cảm thấy ta phải nội gián.

      ta quá mức dịu dàng, ôn nhàn tri thức, hiểu lễ nghĩa trầm tĩnh, là đặc tính cố hữu của nữ tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Hơn nữa, thoạt nhìn qua, ta phải loại nữ tử có tâm tư sâu sắc.

      Về phần Lâu Khinh Tuyết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, biết nàng tầm thường.

      Vẻ đẹp của nàng tầm thường, trong đôi mắt nàng, là tâm tư nặng nề.

      Kỳ có thể điều tra, nhưng nếu điều đó là , sau khi điều tra ra chân tướng, thể lưu nàng lại nữa, tuy thích nàng, nhưng quyết để kẻ địch ngủ bên gối.

      Thế nên, hy vọng, trước khi tra ra chân tướng, nàng có thể tự thừa nhận. Như vậy, bỏ qua cho nàng.

      “Mục đích?” Lòng Khinh Tuyết run lên, nàng chưa từng ngờ tới chuyện Hách Liên Bá Thiên có thể lợi hại như thế, chỉ mới gặp mấy lần, phát ra nàng tiếp cận là có mục đích. Chẳng lẽ khả năng che dấu của nàng lại kém đến thế?

      Nàng càng thể tưởng tượng được, Hách Liên Bá Thiên lại mở mồm hỏi thẳng như thế.

      Nàng có mục đích, nhưng nàng làm sao có thể mục đích của mình với ?

      Khinh Tuyết cười, hơi nheo mắt lại: “Khinh Tuyết lời Hoàng thượng có ý gì? Khinh Tuyết bị trở thành cống nữ đưa tới đây, có thể có năng lực làm mục đích gì chứ?”

      Khoảnh khắc nàng thế, khiến Hách Liên Bá Thiên thất vọng cách hoàn toàn.

      có chút phẫn nộ, lo lắng trong mắt càng nhiều, cho nàng cơ hội như vậy, nàng lại chịu ra.

      nhàng đẩy nàng ra: “Ngươi về trước ! Chờ trẫm triệu hồi đến!”

      Khinh Tuyết bị đẩy, suýt nữa đứng vững, lảo đảo vài bước mới lấy lại được thăng bằng, ngẩng đầu nhìn cái, thấy nhắm mắt, gương mặt tuấn kiệt phủ tầng tối tăm.

      ràng vừa rồi còn vui vẻ, nháy mắt đổi sang bộ dạng này.

      Có chút thất vọng.

      Có chút đau thương.

      Nàng cúi đầu, nhàng kéo váy, quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”

      xong, liền lui ra ngoài.

      Nàng biết rằng, khoảnh khắc nàng xoay người, mở đôi mắt sâu thẳm ra, nhìn nàng, mang theo rất nhiều thất vọng, còn có chút cảm xúc diễn tả được thành lời…



      Chương 017 – NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẦM BỘI KIẾM


      Đêm lạnh như nước.

      Mặt trăng chiếu sáng, trời cao là vài ngôi sao thưa thớt, lòng của nàng, lại bắt đầu trăn trở ngừng.

      Hôm nay Hách Liên Bá Thiên rất ràng, nàng phải là loại nữ tử thiếu hiểu biết, đối với chính , mặc dù nàng chưa từng xem qua, nhưng cũng biết, giữa hai nước láng giềng tránh được việc gài nội gián lẫn nhau.

      Lần này Tề Dương Quốc tặng cống nữ, quyết là phải cam tâm tình nguyện, nếu thế, tất là cài người trong số cống nữ.

      Người có khả năng là nội gián nhất, chính là Chu Uyển Bích, nữ tử kia, trầm, sâu kín, yên tĩnh. Thông thường, nữ tử kiểu ta chính là lưỡi dao sắc bén nhất.

      Nàng tin tưởng là nếu có nàng, Hách Liên Bá Thiên hoài nghi ta, thế nên, nhiều ngày đến Ngọc Lan Cung nghe ta đánh đàn.

      Nhưng khả năng che dấu của ta tốt, thế nên Hách Liên Bá Thiên tìm ra điểm nào bất thường.

      Tình huống này, đối với nàng cực kỳ bất lợi. Nếu Hách Liên Bá Thiên cho rằng nàng là nội gián, nàng phải làm gì bây giờ?

      Theo hành động vừa rồi của , nếu nàng là nội gián, nàng tin tưởng nương tay với nàng.

      “Tuyết thị nữ nương nương, đêm khuya, hồi cung nghỉ ngơi !” Ngọc ở phía sau nhắc nhở.

      Khinh Tuyết ngẩng đầu, mới phát , bất tri bất giác nàng khỏi đường trở về Hải Đường Cung, biết nơi này là nơi nào, nhưng có vẻ thanh tịnh đẹp đẽ.

      khu rừng lớn, có tiếng chim hót, có tiếng ếch kêu, hết thảy, tạo thành giai điệu êm tai.

      Trái tim nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Nàng cảm thấy rất thích chỗ này.

      Vì thế quay đầu: “Ngọc , ngươi về trước , ta muốn đứng đây mình lát.”

      “Nhưng mà thị nữ…” Ngọc vừa nghe thế đưa mắt nhìn nàng, dường như có chút nghi ngờ.

      Khinh Tuyết chỉ khẽ cười: “ có việc gì, ta chỉ ở lát trở về, lúc này tinh thần tốt, có trở về cũng ngủ được, chẳng bằng tản bộ chút.”

      “Để nô tỳ hầu hạ thị nữ, hậu cung rất rộng, cẩn thận lạc đường, đêm cũng khuya …” Ngọc .

      Khinh Tuyết chỉ muốn ở mình, muốn bất cứ ai quấy rầy, vì thế nhàng cười: “ yên tâm, ta chỉ đứng đây lát về, đường chỗ này ta vẫn nhận ra.”

      “Còn…” Ngọc lộ vẻ lúng túng, dù sao nữa, ta cũng là cung nữ chủ của Hải Đường Cung, nếu Khinh Tuyết gặp chuyện gì ngoài ý muốn hoặc làm ra chuyện gì, ta tránh được tránh nhiệm.

      “Yên tâm , , ta rời khỏi đây, chỉ là ta thích yên tĩnh của nơi này, muốn đứng đây lát, chút nữa ta trở về, nếu nửa canh giờ nữa ta vẫn chưa hồi cung, ngươi đến đây tìm ta, ta chỗ khác.” Khinh Tuyết , có chút làm nũng.

      Nụ cười dịu dàng, ngữ khí nũng nịu, khiến ai có thể từ chối.

      Vì thế Ngọc gật đầu, dẫn hai cung nữ về Hải Đường Cung trước.

      Khinh Tuyết hít hơi sâu, đến bên gốc cây tùng cổ thụ, chậm rãi dựa vào thân cây rồi ngồi xuống.

      Nhìn phía chân trời.

      Tâm tư nàng lại trăn trở ngừng.

      Nàng muốn tìm ra biện pháp giải quyết tình huống khó xử này.

      Nàng thể để Hách Liên Bá Thiên nghĩ nàng là nội gián, nếu thế, nàng gặp khó khăn trong việc chiếm lấy trái tim . Muốn tin tưởng nàng, trừ việc mục đích của nàng, cũng chỉ có ép nội gián phải thân.

      Nàng có ý định mạo hiểm thực phương pháp thứ nhất, đối với quyết tâm báo thù của bản thân, nàng biết Hách Liên Bá Thiên đánh giá như thế nào, nhưng ít nhất, nếu biết, nàng tiếp cận vì mục đích riêng, khó chấp nhận nàng hơn rất nhiều.

      Chỉ còn lại cách, là ép nội gián phải thân.

      Phải làm thế nào mới được đây?

      Xem ra, nàng tiếp cận Chu Uyển Bích là được.

      Vốn dĩ, nàng có thiện cảm với ta, nhưng mà nàng có mục đích của nàng, nàng thể vì mấy phần thiện cảm mà hy sinh chính mình.

      Trái tim nàng dần lạnh lẽo như đêm đen.

      “Ai ở đằng kia?!” Đột nhiên, vang lên thanh chất vấn của nam tử từ cách đó xa.

      Khinh Tuyết nhìn lại, thấy nam tử mặc trường bào xanh lam cầm bội kiếm đến.

      có thân hình cao lớn, bước nhàng, ràng giây trước còn thấy xa xa, chớp mắt cái tới trước mặt nàng.
      người qua đường thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn /kunnhi.wordpress.com/

      Chương 018 – HỒI MÂU NHẤT TIẾU


      Khinh Tuyết đứng lên, nhìn thẳng vào .

      Trời tối, nhìn mặt, nhưng Khinh Tuyết vẫn nhận ra nam tử trước mắt.

      Nàng nhìn thấy người này lần. Là đới đao thị vệ trưởng trong hoàng cung Nhật Liệt Quốc kiêm thủ vệ kinh thành Hách Liên Trường Phong, nghe , cũng có thể tính là bà con với Hách Liên Bá Thiên.

      là người chính trực, hơn nữa võ nghệ cao cường, là tướng sĩ kỳ tài ít có, rất được Hách Liên Bá Thiên coi trọng.

      Lần trước nhìn thấy , là khi nàng mới bị tiến cống đến Nhật Liệt Quốc, là tiếp các nàng.

      Nàng chỉ nhớ cặp lông mày rậm tràn đầy khí, thẳng như lưỡi mác, dáng vẻ minh thần võ, ánh mắt của cương trực công chính, lại có thống lĩnh mà người khác có.

      Suốt ngày hôm đó, ánh mắt mực như thế, tia khinh thường khinh bỉ, khiến nàng nhớ mãi người thị vệ trưởng đó.

      “Thị nữ Lâu Khinh Tuyết gặp qua thị vệ trưởng.” Khinh Tuyết khẽ vén ống tay áo hành lễ. Nàng tôn trọng , nàng nếm trải tình người ấm lạnh đủ, cũng nhìn đến thừa thái độ nịnh kẻ có quyền, khinh kẻ cùng khổ, đối với người nhìn mọi người khác bằng ánh mắt bình đẳng, nàng cảm thấy có cảm giác như nhìn thấy người vướng phàm trần.

      Kỳ Hách Liên Trường Phong vừa đến biết là nàng.

      Nữ tử này, đẹp đến mức như thể phải người phàm, thanh thuần ôn nhu như tiên, rồi lại bị vướng bụi trần.

      Ánh mắt cứng cỏi, khiến người khác phải đau lòng.

      vẫn nhớ xúc động khi nhìn thấy ánh mắt của nàng lần đầu tiên.

      Trầm tĩnh như gạt tất cả vạn vật qua bên, như thể chưa từng có ai đặt chân vào thế giới của riêng nàng.

      Hàng lông mày của nàng như trăng mùng , dài mà tuyệt đẹp, mắt trong như suối nguồn, trong suốt mà gợn sóng, đủ để nhấn chìm trái tim của bất kỳ ai.

      Môi nàng son mà đỏ, nhắn xinh đẹp, mím lại thành đường, lại có phong tình rất riêng.

      Da thịt của nàng trắng nõn như tuyết, mượt mà như ngọc…

      Khi những điều này lên trong đầu, mới phát , ra chưa từng thôi nghĩ về nàng.

      Nhưng làm sao có thể thế chứ?

      Nữ tử này, là nữ nhân của Hoàng thượng!

      “Trễ thế này tại sao lại ở đây mình?” hỏi.

      ngủ được, nơi này yên tĩnh mà thanh u, vì thế muốn ở đây mình trong chốc lát.” Khinh Tuyết khẽ cười .

      “Tại sao có cung nữ theo? Những người đó hầu hạ kiểu gì vậy!” Lúc này Hách Liên Trường Phong mới nhận ra có cung nữ nào theo nàng, nhất thời trong lòng tràn ngập lửa giận, tưởng rằng các cung nữ kia bạc đãi nàng.

      thể trách các nàng, là ta cầu họ về cung trước, nơi này yên tĩnh như vậy, nếu có nhiều người mất mỹ cảm vốn có.” Khinh Tuyết đột nhiên cảm động cách hiểu được, nam tử này, có thể quan tâm nàng như thế.

      Chẳng qua chỉ là nam tử mới gặp qua lần…

      Mười năm qua, có ai từng quan tâm nàng dù chỉ chút?

      Mắt Khinh Tuyết dần đỏ lên, may là trời tối, thấy lúng túng của nàng.

      ra là thế …” Hách Liên Trường Phong cũng cảm thấy mình có chút quan tâm nàng, nhưng thể khắc chế quan tâm trong lòng.
      Nữ tử này, chỉ liếc mắt cái, liền biết, thể làm như thấy nàng.

      “Ban đêm ra ngoài mang theo người vẫn tốt hơn, hậu cung Nhật Liệt Quốc tuy rằng chưa từng xảy ra chuyện gì xấu xa, nhưng nhiều nữ nhân, tránh được tranh chấp, rồi từ ghen tỵ mà phát sinh những chuyện hay, hơn nữa tứ quốc giương cung bạt kiếm, nên ngừa vạn nhất.” Hách Liên Trường Phong .

      “Đa tạ thị vệ trưởng nhắc nhở, Khinh Tuyết nhớ kỹ, lần sau nhất định chú ý.” Khinh Tuyết nhàng .

      “Được rồi, sớm trở về !” Hách Liên Trường Phong .

      Khinh Tuyết gật đầu: “Vâng, Khinh Tuyết hồi cung.” Dứt lời, kéo tà váy, về phía Hải Đường Cung.

      Hách Liên Trường Phong nhìn bóng dáng mảnh khảnh mà đơn bạc của nàng chậm rãi rời , nghĩ nghĩ chút, lại tiếp: “ cứ , ta sau bảo vệ.”

      Nghe thấy những lời đó, Khinh Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp, quay đầu nở nụ cười như trăm hoa nở rộ: “Cám ơn…”

      Nam tử phía sau, chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo…



      Chương 019 – GẶP Ở HOA VIÊN


      Mấy ngày tiếp theo, nàng có chút động tĩnh gì.

      Nàng tìm Hách Liên Bá Thiên nữa, nàng biết, có số việc, thể quá nóng vội.

      Hách Liên Bá Thiên là dạng nam nhân nào, cho dù kề cận bên , nàng cũng vô phương đoán được ý nghĩ của , thế nên, nàng phải yên lặng xem xét, tùy vào tình huống và sắp diễn ra mới đưa ra biện pháp thích hợp.

      Vốn dĩ nàng định tìm Chu Uyển Bích, nhưng trong thời gian gần đây, người được Hách Liên Bá Thiên sủng ái chính là ta, nếu nàng tìm đến lúc này, có vẻ nàng là kẻ nịnh bợ.

      Nàng thích thế, hơn nữa nàng cũng sợ gặp phải Hách Liên Bá Thiên, hoặc là gặp phải phi tử thị nữ đưa lễ vật đến.

      “Tuyết thị nữ nương nương, nô tỳ bồi ngài dạo chút được ? Thời tiết hôm nay rất đẹp, người cũng nên ra ngoài ngắm cảnh hậu cung.” Ngọc thấy Khinh Tuyết ngồi trầm tĩnh lúc lâu, liền hỏi. Mấy ngày nay, Khinh Tuyết vẫn chưa từng ra khỏi Hải Đường Cung, cũng có ai đến thăm hay tìm gặp nàng, vì thế bầu khí nơi này trở nên vô cùng kỳ quái.

      giống như cung phi bị cấm túc được ra khỏi cung.

      Cứ tiếp tục thế này phải chuyện tốt.

      Tuy rằng có thể trầm tĩnh là đức tính tốt, nhưng cứ tiếp tục trầm tĩnh thế này, chỉ khiến tinh thần sa sút.

      Ngọc muốn nhìn thấy nữ tử xinh tươi như hoa cứ tự hủy hoại bản thân như thế.

      Khinh Tuyết cười , nghĩ nghĩ.

      Cũng tốt, ra ngòai dạo ngắm cảnh hậu cung, hiểu biết chút cũng là chuyện nên làm, vì thế gật đầu: “Được, ra ngoài dạo chút cũng tốt!”

      “Được, nô tỳ đưa thị nữ ngắm ngự hoa viên! Ngự hoa viên chỉ trăm hoa đua nở, còn trồng các loại hoa quí hiếm, thị nữ cũng là người hoa, đến ngự hoa viên có thể thưởng thức hương hoa, có thể ngắm hoa, có thể công đôi việc!” Ngọc tươi cười giới thiệu về Ngự hoa viên.

      Xem ra Ngọc rất thích Ngự hoa viên.

      Khinh Tuyết gật gật đầu: “Nếu thế, ta cũng muốn đến nhìn lần.”

      * * *

      Mới đến Ngự hoa viên, Khinh Tuyết liền bị cảnh đẹp rực rỡ trước mắt làm cho ngây người.

      Quả nhiên là biển hoa.

      Mỗi bồn hoa, đều nở rộ.

      Nhìn từ xa, đỏ vàng lam lục tím, màu nào cũng có, có loại hoa nàng biết tên, có loại hoa nàng biết tên, chỉ nhìn thôi cũng khiến Khinh Tuyết thấy khoan khoái.

      Đáng ngạc nhiên ở chỗ, rất nhiều hoa cỏ tập trung lại chỗ, lại có vẻ gì là sắp xếp theo ý đồ.

      Cung sư bố trí các loại hoa theo sơ đồ thiết kế, hơn nữa trong hoa viên còn có tiểu kiều lưu thủy, đình đài lầu các, đúng là nhiều mà ngấy, đẹp lại có linh hồn.

      Càng về phía hoa viên, nụ cười mặt Khinh Tuyết càng thêm tươi tắn, nữ tử đều là hoa, số người hoa chỉ là số rất ít, Khinh Tuyết cũng ngoại lệ.

      tới chỗ, nhìn thấy bên tường có dây hoa trắng li ti như tuyết, nở thành từng chùm, tuy phải cực kỳ diễm lệ, nhưng lại đẹp khiến người ta thương tiếc.

      Nàng chậm rãi ngồi xuống, liền ngửi thấy mùi hương sâu kín, giống ngọc lan lại giống hoa nhài, cũng ngửi càng nhạt bớt, càng ngửi càng nhã…

      Khinh Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, nhàng tiếp cận chùm hoa, say mê thôi…

      “Ngọc có biết đây là hoa gì , là thơm lắm, khiến cả tinh thần và thể xác đều sảng khoái hơn nhiều… nhưng lâu dài lại khiến người ta trìu mến…”

      Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn Ngọc hỏi, đến khi nhìn thấy đám người đứng sau nàng sửng sốt.

      Người đứng dưới ánh thái dương chói lọi kia, phải Hách Liên Bá Thiên và Chu Uyển Bích, còn có thể là ai.

      đúng lúc, cố tình tránh mặt bọn họ, ngờ lại trùng hợp gặp cả hai.

      Nhất thời, trong lòng lại có chút khó xử.

      Nhìn gương mặt lạnh lùng của Hách Liên Bá Thiên thay đổi vẻ mặt, thể nhìn ra là vui hay giận, chỉ thấy nhìn thẳng vào nàng, như muốn nhìn ra thứ gì đó từ người nàng.

      Nhưng ra Chu Uyển Bích lại lên tiếng trước, thanh thanh uyển mang theo vài phần thân thiết: “Khinh Tuyết, ngươi cũng ở chỗ này sao? trùng hợp.”

      “Uhm, vừa rồi Ngọc ngự hoa viên này trồng nhiều hoa đẹp, vì thế liền lại đây!” Nàng trả lời, rồi sau đó nhàng thi lễ với Hách Liên Bá Thiên: “Thiếp thân bái kiến Hoàng thượng!”

      “Uh.” Hách Liên Bá Thiên cũng gì, chỉ “uh” tiếng, rồi sau đó lại tiếp tục im lặng.

      Trái tim Khinh Tuyết như rơi xuống vực.

      Nàng cảm thấy, Hách Liên Bá Thiên cố ý xa lánh nàng.

      nhiều ngày nay, nàng cố tình bước chân ra ngoài, miễn gặp phải phiền toái cần thiết, cũng là tạo điều kiện để điều tra cho ràng, chẳng lẽ vẫn chưa điều tra ra sao?

      Xem ra, tình được khả quan cho lắm.

      Khinh Tuyết lơ đãng đưa mắt nhìn Chu Uyển Bích cái.

      Khuôn mặt thanh tú, nụ cười khéo léo dịu dàng. Nữ tử ôn nhu như thế, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng giống nội gián.

      Nhưng, Khinh Tuyết có thể khẳng định hơn bất kỳ ai, nội gián nhất định là Chu Uyển Bích.

      Nhưng người như thế, lại càng đáng sợ, ta quả che dấu bản thân vô cùng tốt, lúc nào cũng có vẻ rất vô tội.

      Nhưng Hách Liên Bá Thiên là người cơ trí như thế, nhìn ra chút gì sao? cho rằng nàng là nội gián sao?
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :