1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tẩm Quân - Nguyệt Sinh (109c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn : kunnhi.wordpress.com​


      Chương 008 – DÙ CHO SỦNG HAI ĐÊM (1)


      Vì là cống nữ đầu tiên được thị tẩm, địa vị của nàng thay đổi, nàng còn là cống nữ thấp hèn nữa, so với các cống nữ, thân phận nàng giờ cao hơn chút, thành thị thiếp của hoàng đế Nhật Liệt Quốc.

      Đúng vậy, thị thiếp, so với cống nữ cao quí hơn nhiều.

      Nàng lơ đãng đưa tay ngắt đóa hoa hải đường, đưa lên mũi ngửi, lại cảm thấy cùng là người, mà khác biệt quá lớn!

      Nơi nàng ở tại, là biệt cung dành cho phi tử trong hoàng cung, tên Hải Đường Cung, hoa hải đường trồng kín cả sân, hương hoa nhàn nhạt tỏa khắp bốn phía.

      Nơi năm cống nữ kia ở, cũng là biệt cung, nhưng là biệt cung của cung nữ.

      Đó chính là điểm khác biệt!

      Khinh Tuyết có ý định thăm các cống nữ kia, nàng có tình cảm với họ, chỉ có chút cảm giác với Uyển Bích, nhưng nàng cũng có khả năng thăm họ, bởi vì tuy là nàng được chuyển đến Hải Đường Cung, nhưng so với giam lỏng khác là mấy.

      Có lẽ, hoàng đế Nhật Liệt Quốc cũng sợ các nàng là gian tế của Tề Dương Quốc phái tới thăm dò! Nàng đoán được ít nhiều chuyện đó qua thái độ của cung nữ thái giám trong Hải Đường Cung.

      Nhưng mà cũng sao cả, như vậy cũng tốt, nàng càng được an toàn thoải mái.

      Mục đích của nàng, chính là có cuộc sống tĩnh lặng.

      Chỉ có điều nàng có chút tiếc nuối, bởi vì, nàng có nghe cung nữ qua, Hách Liên Bá Thiên, cho dù sủng ái nữ nhân, để nữ nhân đó thị tẩm liên tục hai đêm.

      Đây là ngạo mạn của , làm thế vì muốn bất kỳ nữ nhân nào nghĩ rằng bản thân đặc biệt.

      thông minh, thế nên tại, nghe có nữ nhân nào vì tranh thủ tình cảm hay ghen tuông mà làm loạn hậu cung, chẳng qua có lẽ cũng là vì ai cũng biết tàn bạo đến mức nào!

      Tranh thủ tình cảm, ghen tuông dằn mặt, chỉ sợ chết thảm vô cùng!

      Ăn xong cơm chiều, đọc sách lát, Khinh Tuyết cảm thấy có chút mệt mỏi.

      muốn ngủ, chợt thấy tiểu cung nữ vội vã chạy vào, là Tiểu Hồng – cung nữ hầu hạ nàng, Tiểu Hồng chạy đến mức thở ra hơi, dường như có việc gì rất gấp.

      Vì thế Khinh Tuyết hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy!”

      Tiểu Hồng vội vàng thở hổn hển lấy hơi, sau đó vui sướng : “Thị nữ, người có phúc! Vừa rồi Lưu công công đến tuyên chỉ, là đêm nay Hoàng thượng muốn sủng hạnh người! Đây… đây là lần đầu tiên Hoàng thượng sủng hạnh nữ nhân hai đêm liên tiếp đó!”

      Cái gì?

      Hách Liên Bá Thiên muốn sủng hạnh nàng?

      Nàng cho rằng mình có nhiều mị lực đến vậy, có thể khiến Hách Liên Bá Thiên thích nàng đến mức độ đấy, thích đến mức phá vỡ nguyên tắc thị tẩm của ! Nàng phải loại nữ tử vì vui mừng mà mê muội đầu óc, hơn nữa căn bản là chuyện này có gì đáng để vui mừng.

      Nàng hiểu , trong truyện này có nguyên nhân gì đó!

      Rốt cục là nguyên nhân gì?

      Có lẽ, chỉ có Hách Liên Bá Thiên biết đáp án!

      “Thị nữ, ngài còn thất thần làm gì vậy! Nhanh đứng lên thôi, chúng ta đến dục trì tắm, tắm xong công công dần người phụng dưỡng Hoàng thượng!”, thoạt nhìn Tiểu Hồng còn vui mừng hơn nàng, giấu diếm vui mừng.

      Chắc chắn là chủ nhân được sủng ái, nô tỳ cũng được thơm lây rồi!

      Khinh Tuyết nhàng kéo lại vạt áo, sau đó dứt khoát theo Tiểu Hồng đến dục trì.

      Hách Liên Bá Thiên có thói quen kỳ lại, phải là cổ quái mới đúng! thích nữ nhân sạch , thế nên, mỗi nữ tử chuẩn bị thị tẩm, đều phải đến dục trì tắm rửa, chính là nơi nàng và các cống nữ khác tắm rửa hôm qua.

      Nghe , bên trong chẳng những có dòng ôn tuyền chảy qua, còn pha thảo dược làm sạch bên trong, mùi thơm ngát thấm vào da thịt, hơn nữa còn khiến thân thể sạch .

      Khinh Tuyết có chút bất mãn vui, vì sao có thể cầu nữ nhân phải tắm sạch , mà bản thân tắm!

      Đương nhiên, ý nghĩ này, nàng chỉ nghĩ trong đầu, nàng ra, ít nhất tại thời điểm này, nàng có năng lực phản bác!

      Tắm rửa xong, nàng lại mặc yếm thêu hoa hợp hoan lần nữa, khoác tấm áo mỏng như cánh ve lần nữa, xuyên qua lớp sa mỏng màu tím, về phía tẩm cung của Hách Liên Bá Thiên.

      Xuyên qua từng lớp sa mỏng, nàng trấn định tự nhiên về phía giường lớn của .

      Nụ cười mặt nàng dịu dàng mà quyến rũ, có lẽ, nụ cười đó giống mặt nạ hơn, bởi vì nụ cười đó chỉ là chuyển động của da mặt, đến cả cơ thịt mặt nàng cũng nhúc nhích!

      Nhưng thế là đủ rồi, nam nhân, phải chỉ cần thế thôi sao?

      Hách Liên Bá Thiên nằm giường, khoác tấm áo choàng màu đen thêu kim long, ngọc quan bị tháo ra từ lúc nào, ném qua bên, mái tóc đen dài buông xõa, che khuất phần mắt trái của , khiến càng thêm tà ác nguy hiểm!

      Đôi môi cong lên tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt hẹp dài, nhìn thẳng vào Khinh Tuyết.

      Khinh Tuyết né tránh, cũng nhìn thẳng vào , chút sợ hãi.

      Hách Liên Bá Thiên cảm thấy có chút thú vị, nhìn ánh mắt dũng cảm của nữ tử trước mắt! Đây là nữ nhân đầu tiên dám nghênh đón ánh mắt của cách trực diện, hơn nữa còn sợ hãi, rất thản nhiên trực tiếp!

      vẫn vì sao đêm nay lại muốn sủng ái nàng, đây là chuyện chưa từng xảy ra với , trước kia, bao giờ nhớ nữ nhân, lại càng để nữ nhân thị tẩm hai đêm liên tiếp.

      chán ghét phiền toái, phương pháp đơn giản nhất, chính là để các nữ nhân ngang hàng, thế có phân tranh!

      Nhưng hôm nay, lại muốn nữ nhân này cách khủng khiếp!

      , rốt cục là nàng có mị lực gì, tuy rằng nàng rất đẹp, đẹp tựa thiên tiên, nhưng vẫn chưa đủ để lay động tâm tư của .

      Nhưng đến giờ phút này hiểu được chút, đúng vậy, là ánh mắt dũng cảm của nàng khiến cảm thấy mới mẻ!

      Mọi người thấy đều giật mình sợ hãi, dám nhìn thẳng, sợ hãi vô cùng, nhưng nàng thế, nàng chút sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào !

      Nghĩ cho kì cả nam nhân cũng ít có biểu dũng cảm thế!
      người qua đường thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com​


      Chương 009 – DÙ CHO SỦNG HAI ĐÊM (2)


      Hách Liên Bá Thiên ra lệnh cho hạ nhân lui hết, sau đó ngoắc tay: “Lại đây!” Giọng của trầm thấp mà thu hút, như mê hoặc người nghe, đôi môi mỏng mê người khẽ hé mở.

      “Dạ.” Khinh Tuyết nhàng đáp, có kháng cự, có do dự, thẳng về phía giường lớn.

      Mới tới bên cạnh giường lớn, thấy Hách Liên Bá Thiên vươn cánh tay dài ra, kéo cả người nàng lên giường.

      “A!” Bị bất ngờ, Khinh Tuyết hô ra tiếng, cả người cũng hoảng loạn.

      Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng thất kinh của nàng, cảm thấy vừa lòng, thích bộ dáng khúm núm của nàng! nhìn ra được, sau dịu dàng của nàng là bướng bỉnh chưa được thuần hóa!

      Đưa đôi mắt trong trẻo nhìn nam nhân cười vô cùng đắc ý, Khinh Tuyết cảm thấy giận dữ, là cố ý, tuyệt đối là cố ý! Nhìn cười vô cùng đắc ý, khiến người khác tức giận!

      nhìn mắt nàng bừng lửa giận, càng thêm cao hứng, đôi môi mỏng nhàng ngậm lấy đôi môi đào mà nhung nhớ cả ngày trời rồi!

      Mang theo khẩn cấp khát vọng!

      Khinh Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      nên, vừa rồi nàng tức giận, điều đó là nên!

      Thấy nàng khôi phục bộ dạng bình tĩnh, Hách Liên Bá Thiên cảm thấy cực kỳ vui, mặt biến sắc! thích hoan ái với người gỗ.

      Nhìn bộ dạng nàng yên lặng nhận hoan ái, giống như bị ép buộc vậy!

      phẫn nộ cắn đôi môi mềm mọng của nàng, dùng lực chút, vài giọt máu tươi chảy vào miệng , lại nở nụ cười đắc ý lần nữa!

      Bởi vì nàng lại trừng mắt lên, lại tức giận, bình tĩnh như thể mặt hồ gợn sóng nữa!

      Khinh Tuyết đưa tay xoa lên vết thương môi, hiểu được, ràng nàng rất thuận theo ý , tại sao còn đối xử với nàng như thế!

      Đôi mắt xinh đẹp trừng lên, lên án hành vi của cần lên tiếng.

      “Đau ?” hỏi, thanh nhàng lơ đãng, thờ ơ như đó là chuyện xa xôi chút liên quan tới .

      Khinh Tuyết gật đầu, cũng lắc đầu, chỉ nhìn , bị cắn đến chảy máu, có thể đau ? ràng là muốn nàng “đau”, đương nhiên, nàng điều đó ra.

      Nàng chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt thô bạo tà vọng, bí hiểm, khiến nàng gặp rất nhiều khó khăn trong việc đoán tâm tư của .

      Nàng biết phải trả lời thế nào mới hợp ý , thế nên chỉ quan sát , quan sát vẻ mặt của , nhưng nhìn qua giống phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ ung dung, như thể nhàn nhã chơi đùa.
      Mà nàng, chính là đồ chơi của .

      “Đau ?” lại hỏi lại.

      Khinh Tuyết cảm thấy, ánh mắt của sắc nhọn như mũi tên, dường như có thể xuyên qua nội tâm của nàng, nhìn thấu nàng, đây phải chuyện tốt, thế nên nàng nhàng mở miệng : “Đau!”

      Thanh mềm như lông cừu nhàng phun ra.

      “Biết tại sao ?” lại hỏi, ánh mắt giảo hoạt như loài hồ ly, mang theo giả dối, như muốn lừa nàng vào tròng.

      Nhưng nàng lại thể đưa đầu vào tròng.

      Nàng chỉ có thể lắc lắc đầu, nàng biết.

      Nàng biểu thuận theo ý , còn hài lòng chỗ nào?

      Nàng biết rằng, vì nàng quá thuận theo ý , mới khiến thể chịu được! Kỳ phần lớn nữ tử đều ngụy trang trước mặt , điều này có gì lạ!

      Nhưng khi nhìn thấy ngụy trang của nàng, muốn xé nát cái vỏ ngụy trang đó. Hơn nữa nhìn bộ dạng nàng cố tình thuận theo, thấy giận!

      Thấy nàng lắc lắc đầu, nhàng đưa tay nâng cằm nàng, dùng ánh mắt tà khí nhìn nàng, rồi sau đó, ngón trỏ, nhàng xoa lên đôi môi bị cắn chảy máu, đôi môi vốn dĩ đỏ hồng, giờ lại càng thêm kiều diễm ướt át, khiến người khác rất muốn cắn: “Khi cùng với trẫm, cần bầy ra bộ dạng bị ép buộc đó, nhìn rất phiền lòng!”

      Nàng càng hiểu, đưa đôi mắt trong veo nhìn , phải nàng rất thuận theo ý sao? còn cảm thấy bất mãn chỗ nào chứ?

      “Thuận theo, là thuận theo từ đáy lòng, biểu vừa rồi của nàng, như con dê con nhận mệnh chờ chết!” Hách Liên Bá Thiên cắn răng, nhàng phun ra câu.

      Bộ dạng vừa rồi của nàng, gượng ép đến thế sao?

      “Chẳng qua… nàng muốn giả vờ, ta cũng cho nàng giả vờ! Dưới thân trẫm, chưa từng có nữ nhân nào run rẩy!” Hách Liên Bá Thiên nở nụ cười tà ác, tràn ngập khí phách, rồi sau đó bàn tay vươn ra, thô lỗ xé yếm người nàng.

      Đôi môi mỏng, từng tấc từng tấc, sưu tầm tốt đẹp của nàng, mỗi điểm mẫn cảm người nàng, bị châm lên từng ngọn lửa tiềm …( đoạn sau bị hạn chế, độc giả tự mình liên tưởng, hì hì – lời tác giả)
      người qua đường thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn : kunnhi.wordpress.com​

      Chương 010 – THỊNH SỦNG


      Hoàng thượng để nữ tử thị tẩm hai đêm liên tiếp, là chuyện mà cả Nhật Liệt Quốc chưa từng nghe qua.

      Ngoài dự liệu của mọi người ở chỗ, chuyện dừng ở đó…

      Nếu thị tẩm hai đêm liên tiếp quá đủ để mọi người khiếp sợ, vậy … thị tẩm ba đêm sao?

      vậy, những nữ nhân khác, nhất định là đứng ngồi yên, đều mong chờ được triệu kiến!

      Chỉ sợ từ hôm nay trở , Hải Đường Cung của nàng còn an bình!

      Lâu Khinh Tuyết đưa cánh tay trắng nõn ngà ngọc ra, nhàng gạt sợi tóc hơi xòa xuống, vén ra sau tai, đôi môi như cánh hoa tự tiếu phi tiếu.

      Nàng rất đẹp. Mặc kệ là khi nào.

      Đôi mắt trong suốt, da thịt trắng nõn trơn mướt như bạch ngọc, đôi môi đào son vẫn đỏ, như đóa hoa hồng lúc nở rộ, kiều diễm căng mọng, khiến người khác muốn cắn.

      Mái tóc dài của nàng được búi lại, cắm thêm đóa hoa, hai lọn tóc mềm mại uốn lại áp vào má, phong tình vạn chủng.

      Cung trang màu thủy lam, đơn giản phù hợp, tôn lên dáng người thon dài thướt tha gợi cảm của nàng.

      Vẻ đẹp tinh tế mà linh khí này, người nào có thể so sánh, nàng biết thế.

      Đêm qua, Hách Liên Bá Thiên lại triệu hạnh nàng lần nữa.

      Điều đó, khiến nàng trở thành thị nữ được sủng nhất của Nhật Liệt Quốc.

      Nhưng cho nàng phong hào gì, nàng vẫn chỉ là thị nữ như trước.

      Nàng biết có dụng ý gì, nhưng nàng biết, căn bản là vẫn bị nàng mê hoặc, dù sủng hạnh nàng ba đêm liên tiếp, chẳng qua đó chỉ là bề nổi.

      Nàng càng ngốc nghếch đến mức tự cho là bản thân nay khác xưa mà đòi cho nàng danh phận.

      Hách Liên Bá Thiên là người thế nào, trong lòng nàng ràng, phải loại người bị sắc đẹp làm mê loạn thần trí.

      sủng ái dành cho nàng, chừng là có mục đích nào đó.

      Có điều lúc này, chỉ sợ là nàng có thời gian nghiền ngẫm xem rốt cục có dụng ý gì, bởi vì nữ tử mặc cung trang tươi tắn như mẫu đơn về phía nàng.

      Áo choàng màu tím thêu chỉ kim tuyến, đầu cài trâm khổng tước tinh xảo giống như sắp cất cánh bay, thể đoan trang đẹp đẽ và khí chất quí phái của người đó.

      Gương mặt trang điểm tỉ mỉ cẩn thận, nhưng chính vì thế mà thiếu mấy phần linh khí.

      Khinh Tuyết thản nhiên cười , dịu dàng xinh đẹp: “Thiếp thân tham kiến Hoa Phi nương nương!”

      Đúng vậy, cần bất cứ kẻ nào nhắc nhở, nàng cũng có thể đoán ra, người trước mắt nàng, chính là trong hai quý phi của Hách Liên Bá Thiên, Hoa Phi!

      Cung nữ bên cạnh nàng vô số lần, Hoa Phi xinh đẹp quí phái mà đoan trang, tươi đẹp mà kiều diễm; Linh Phi dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, hai má có lúm đồng tiền, rất hay cười, nhưng đừng nên vì thấy ấy hay cười mà tưởng lầm, tính tình của Linh Phi khó gần hơn Hoa Phi rất nhiều.

      “Lâu Khinh Tuyết phải ?” Hoa Phi mở miệng, vẻ mặt thản nhiên, nhìn ra là cười hay cười.

      Khinh Tuyết gật gật đầu: “Đúng vậy, Hoa Phi nương nương.”

      “Uhm, quả nhiên là tiểu mỹ nhân, mặt mày như họa, trong quyến rũ có kiều diễm, có dáng dấp của nàng Ban Cơ viết sử, có phong thái của Tạ Đình vịnh tuyết, khó trách Hoàng thượng mê muội ngươi như thế! Ta là nữ nhân, còn thấy động lòng!” Nữ nhân kia tới trước mặt Khinh Tuyết. (Ban Cơ có lẽ là Ban Chiêu, nữ sử gia có tiếng đời Hán, Tạ Đình là Tạ Đạo Uẩn, con nhà thế phiệt đời nhà Tấn (265-419), ý Khinh Tuyết quyến rũ kiểu lẳng lơ thấp hèn mà thanh cao quí phái)

      Trong lòng Khinh Tuyết biết, nếu làm được quý phi, tất phải người đơn giản, dám khinh thường, vì thế chỉ khiếp sợ nhàng cười: “Hoa Phi nương nương quá lời, thiếp thân làm sao sánh được với vẻ đẹp diễm lệ và quí phái của nương nương! Quả thực là nương nương diễm lệ vô song, thiếp thân vĩnh viễn bằng!”

      Những lời nịnh hót này có ai là chưa từng , khi nàng còn ở Lâu gia nghe nhiều lắm rồi, cái gì, như thế nào, chung qui nịnh hót cũng là nghệ thuật.

      Mặc dù nàng chưa từng mở lời nịnh hót ai, nhưng vẫn sử dụng rất thành thạo.

      “Lời cũng ngọt ngào như vậy! Khó trách Hoàng thượng thích ngươi đến thế!” Hoa Phi vừa nghe, liền che miệng cười ‘ha ha’, lúc trước, Hoa Phi có thể được Hoàng thượng thích, tấn phong Quý phi, tất cả đều nhờ vẻ đẹp và khí chất quí phái, lúc này được Lâu Khinh Tuyết nịnh đúng chỗ, càng vui mừng thôi.

      “Thiếp thân chỉ .” Khinh Tuyết nghiêm túc .

      “Ai da, được rồi, sao ngươi lại biết thân phận của ta, chúng ta mới gặp mặt lần đầu mà!” Hoa Phi giống như nhớ ra điều gì lại hỏi, bầy ra vẻ mặt nghi hoặc.

      Khinh Tuyết khẽ thở dài, nữ nhân này, chung quy cũng chỉ đến thế, thích nghe những lời nịnh hót hư vô.

      khỏi có chút nông cạn !

      So với tâm tư của đám cơ thiếp ở Lâu gia còn kém xa lắm.

      biết Hách Liên Bá Thiên là cố ý lập nữ tử có tâm tư sâu sắc này vi phi, hay là kẻ nông cạn!

      Có điều, tất cả những điều đó, Khinh Tuyết đương nhiên là để lộ lên mặt.

      Nữ tử trước mắt càng có tâm tư sâu sắc, đối với nàng mà , lại càng là chuyện tốt. Nếu ta là loại nữ nhân có thể ăn tươi nuốt sống người khác, nàng cực kỳ vất vả!

      Khinh Tuyết cười dịu dàng: “Khí chất của Hoa Phi nương nương, vạn dặm mới tìm được , thử hỏi cung nữ trong cung ai có thể có vẻ đẹp và khí chất quí phái bất phàm như thế chứ? cần bất cứ ai , thiếp thân cũng có thể đoán ra!”

      Những lời này, khiến Hoa Phi cười đắc ý, thể che dấu.

      Hoa Phi cao hứng lên, ban thưởng rất nhiều trân châu dị bảo, còn có lăng la tơ lụa, trong lúc nhất thời, làm cho Hải Đường Cung giống như phát triển hơn nhiều!
      người qua đường thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com​


      Chương 011 – HÁCH LIÊN BÁ THIÊN GIẬN


      Tiễn bước Hoa Phi, Khinh Tuyết lại ngồi dựa cả người vào hành lang.

      Nhìn vườn trồng hoa hải đường, gương mặt khuynh thành chỉ thản nhiên lơ đãng, nhìn ra là vui hay giận.

      Nàng thích như thế, im lặng dựa vào chỗ, tránh tầm mắt người khác, còn có thể nhìn thấu thế , nhìn thấu mỗi người.

      Kỳ nếu trong lòng ôm hận thù, nàng nghĩ, nàng sống vui vẻ.

      biết trải qua bao nhiêu đau đớn, còn bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào có thể làm nàng động lòng.

      Trong nội tâm nàng, chỉ còn tối tăm, có mưa… cũng chẳng có ánh mặt trời!

      rất lâu rồi, nàng nhớ đến đêm hôm ấy.

      Gương mặt kia cũng giống gương mặt của nàng, mỹ nhân nhan như hoa.

      Nhưng chỉ là hồng nhan bạc mệnh.

      Nàng nhỡ rất , khi bóc hết tầng tầng lớp lớp vải băng mặt nhầy nhụa máu thịt, gương mặt mẫu thân chẳng còn nguyên vẹn.

      Từng vết dao rạch, rạch sâu vào gương mặt đẹp như trăng rằm của mẫu thân, lại khắc vào trái tim bé mới năm tuổi của Lâu Khinh Tuyết.

      Nàng nhớ , khi nàng kéo cánh tay từng rất đẹp, rất nuột nà của mẫu thân, kéo từ trong mỗi ngón tay cây ngân châm rất dài, từng ngón từng ngón, đôi bàn tay từng họa lên những bông hoa đẹp vô ngần, đàn ra những giai điệu động lòng người, từng âu yếm nàng.

      Mẫu thân còn biết đau đớn là gì, bà vĩnh viễn nằm xuống, nhưng khi nàng rút từng cây ngân châm, nàng vẫn cảm nhận được cách ràng, khi bị cắm ngân châm vào đầu ngón tay, bà đau đớn thế nào.

      Nỗi đau đó, cứ như vậy, chiếm cứ lòng nàng, như thể kí ức của nàng về mẫu thân chỉ có cảnh tượng bi thảm đớn đau đó.

      Vốn dĩ, Hách Liên Bá Thiên muốn đến gặp nàng, khi mới đến, đột nhiên muốn lẳng lặng đến bên nàng, vì thế tới cách lặng lẽ, nhưng khi đến bên nàng, nhìn nữ tử xinh đẹp mị như hoa, ở dưới thân hầu hạ liên tiếp ba đêm.

      Nữ tử luôn cười thản nhiên quyến rũ đó.

      Giờ chỉ biểu đau đớn.

      Đôi mày liễu xinh đẹp, nhíu chặt lại, giống như thể giãn ra.

      Đôi mắt trong suốt, giờ nhìn chân trời, , ánh mắt kia có tiêu điểm, hồn của nàng, như lãng du.

      biết, linh hồn bé của nàng trôi dạt đến phương nào.

      Nhưng biết , nơi đó khiến nàng rất đau, bởi vì nỗi đau mặt nàng bi ai bất lực như nai con sắp chết, hận ý mãnh liệt, bao quanh nàng như khối cầu, khiến bất cứ ai cũng thể tiến vào.

      vẫn biết, nội tâm của nàng, giấu điều mà người khác thể đoán ra, ra, là đau.

      biết vì sao, đáy lòng , đột nhiên dâng lên trìu mến, ý muốn được ôm nàng vào lòng, thứ tình cảm muốn gạt đau thương cho nàng dâng lên như thủy triều, thể thu lại.

      nhàng tới cạnh nàng.

      Tay nhàng đưa lên xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của nàng.

      Dịu dàng vuốt ve.

      Lâu Khinh Tuyết cả kinh, vừa định thần, thấy là Hách Liên Bá Thiên, mặt nàng biến sắc.

      Ở trước mặt , nàng luôn dịu dàng quyến rũ, cảm xúc vừa rồi, nàng muốn cho người khác biết, trong lúc nhất thời, nàng hơi run rẩy, biết phải mở lời thế nào mới tốt.

      Nàng cong môi muốn cười, nhưng lại cười nổi, ưu thương trong lòng, thể gạt trong nháy mắt, hơn nữa trước mặt người thông minh như , nàng thể quá lộ liễu, dù sao cũng thấy bộ dạng vừa rồi của nàng.

      “Nghĩ cái gì?” Vẫn là Hách Liên Bá Thiên lên tiếng trước.

      có gì, nhớ tới vài chuyện cũ thôi.” Khinh Tuyết đáp, nhưng có ý tứ tiếp, đoạn ký ức đó, nàng có ý định với .

      Dù có , cũng chia sẻ với nàng được.

      Con người như , nhất thời hỏi câu thương tiếc, chẳng qua chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ là nhất thời cao hứng, nếu ngươi coi điều đó là nực cười.

      Khinh Tuyết tự giễu cợt bản thân.

      Nhưng hình như Hách Liên Bá Thiên có vẻ giận, đứng quay lưng về phía mặt trời, nàng nhìn thần sắc , cũng thể đoán được ý nghĩ của lúc này

      Đôi mắt sâu như hồ, thấy đáy, nhìn nàng lát: “ có việc gì là tốt rồi.”

      Nhất thời, khí có chút gượng gạo nặng nề.

      Khinh Tuyết đổi sắc mặt, vẻ đau thương dần biến mất, thay thế vào đó là quyến rũ: “Tại sao Hoàng thượng lại rảnh đến đây?”

      “Bỗng nhiên nhớ nàng, muốn tới đây!” Hách Liên Bá Thiên , ngữ khí đổi sang thâm trầm bình tĩnh mà lãnh khốc.

      tức giận vì nàng chịu tâm trong lòng sao? Khinh Tuyết thầm nghĩ. Nhưng dù có thế, nàng cũng ra.

      “Thiếp thân pha cho Hoàng thượng chén trà!” Khinh Tuyết lại .

      Hách Liên Bá Thiên quay người lại, lạnh lùng phun ra câu: “ cần, trẫm còn có việc!”

      xong phất ống tay áo, sải bước, bước ra khỏi Hải Đường Cung, để lại cho Khinh Tuyết bóng lưng màu vàng cùng cơn giận mà nàng biết vì sao…
      người qua đường thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 012 – TÌM


      Mấy ngày tiếp theo, Hách Liên Bá Thiên gọi nàng thị tẩm nữa. Mà sủng hạnh nữ tử khác.

      Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là, nghe , trong số sáu cống nữ, Hách Liên Bá Thiên chỉ sủng hạnh nàng, còn sủng hạnh Chu Uyển Bích. Tuy rằng nàng và Chu Uyển Bích chỉ là bèo nước gặp nhau, tương giao sâu, nhưng nàng vẫn coi Chu Uyển Bích là bằng hữu duy nhất trong những năm gần đây.

      Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng ở trong phủ Tể tướng, giống như sống mình, càng kết bạn, là sợ phiền toái, muốn người khác chú ý.

      Tâm lý phòng bị của nàng rất nặng.

      Nghe , bốncống nữ còn lại được tốt số như thế, bị Hách Liên Bá Thiên ban cho quan viên trong triều.

      Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, bốn cống nữ kia chẳng những tư sắc bình thường, càng có khí chất nổi bật, đúng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, làm sao có thể để mắt đến chứ?

      Tuy Hách Liên Bá Thiên sủng hạnh nữa, Hải Đường Cung vẫn đông như trẩy hội.

      Từ sau khi Hoa Phi tới, thị nữ hậu cung đều đến đây chào hỏi làm quen. Tuy có chút phiền phức, nhưng lại thể bỏ qua những lễ tiết đó.

      Dù sao, nàng cũng tính toán xây nền móng vững chắc trong hậu cung cho mình.

      * * *

      Nàng nghĩ, Hách Liên Bá Thiên còn sủng hạnh nàng.

      Nhưng sau sáu ngày chờ đợi, Khinh Tuyết phải thất vọng, từ sau ngày Hách Liên Bá Thiên vô cớ nổi giận rồi đùng đùng rời .

      Nàng còn nhìn thấy , mà cũng cho người đến triệu nàng thị tẩm.

      Nàng – giống như bị cho vào quên lãng.

      Nàng biết, rốt cục là hôm đó giận nàng điều gì?

      Có phải vì tự ái hoàng đế gì gì đó, nàng với , thế nên chọc giận ?

      Bàn tay trắng nõn nhàng ngắt đóa hải đường, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng suy tư.

      Xem ra, đến, nàng chỉ có thể chủ động.

      Nếu nàng lựa chọn con đường này, kiên trì tiếp, quyết thể để bản thân rơi vào quên lãng. Nàng muốn báo thù, là vũ khí quan trọng nhất, lợi thế duy nhất của nàng cũng chỉ có chính bản thân nàng!

      Tay dùng sức chút, cành hoa hải đường liền gãy làm hai.

      Sâu trong đáy mắt nàng có chút do dự, nhưng rồi biến mất, chuyển thành chút tàn nhẫn quả quyết.

      Nàng nhàng cài bông hoa hải đường lên búi tóc.

      Váy dài màu trắng, thuần khiết cao nhã, khuôn mặt khuynh thành, chưa cần son phấn đủ để động lòng người, có châu ngọc nào cắm lên búi tóc, chỉ đóa hải đường đỏ tươi, càng làm bổi bật khí chất của nàng.

      Nàng biết, càng đơn giản càng đẹp, càng động lòng người.

      Vẻ đẹp của nàng, cần son phấn trợ giúp.

      “Ngọc !” Nàng lên tiếng gọi cung nữ chủ của Hải Đường Cung.

      “Có nô tỳ.”

      “Ta muốn tấn kiến Hoàng thượng.” Nàng , ngữ khí mềm mại nhưng kiên quyết.

      “Nô tỳ dẫn Tuyết thị nữ nương nương .” Ngọc nhìn ánh mắt của nàng, gì thêm, chỉ phủi phủi quần áo rồi đáp.

      Tuy đến Nhật Liệt Quốc nhiều ngày, nhưng trừ mấy lần thị tẩm, còn lại nàng chưa từng bước nửa bước ra khỏi Hải Đường Cung.

      Đối với những thứ khác, nàng chút quan tâm.

      Mà muốn biết tin tức, cần ra khỏi Hải Đường Cung cũng biết được. Trong hậu cung nhiều nữ tử, tự nhiên nhiều kẻ buôn chuyện, cơ bản, có gì là bí mật, có gì có thể thoát khỏi tai nàng.

      Nàng chỉ cần lơ đãng nghe cung nữ chuyện, cũng có thể biết tin tức bên ngoài.

      Bản thân bước ra khỏi Hải Đường Cung cũng bớt nhiều phiền toái.

      Dù sao nữa, nàng thị tẩm ba đêm liên tiếp, là chuyện trước đó chưa từng có, khó tránh khỏi chuyện thành cái gai trong mắt kẻ khác, ai cũng thấy vừa mắt.

      Được Ngọc dẫn đường, qua nhiều hành lang, rốt cục cũng tới cung điện Hoàng thượng vẫn dùng để xử lý công việc. Nhưng hỏi mới biết, nàng đến đúng lúc.

      tại Hoàng thượng ở đây, ở chỗ Chu thị nữ.

      Khinh Tuyết có chút thất vọng.

      thể tưởng được, nàng cố ý tới tìm, lại có ở đây.

      Ngọc dò hỏi: “Tuyết thị nữ nương nương, có muốn Ngọc Lan Cung ?”

      Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “ cần, chúng ta trở về !” Lúc này phải lúc tìm đến đấy, hơn nữa, nếu đến Ngọc Lan Cung tìm , phải thành trò cười cho kẻ khác sao.

      Dù cầu sủng, cũng cần làm chuyện trơ trẽn như thế.

      Nhưng thể tượng tượng được, sủng ái của nam nhân, chẳng qua chỉ mong manh đến thế, hôm nay cực sủng, ngày mai chẳng còn gì.

      Dù có sủng ba đêm, cũng có nghĩa gặp lại.

      Trong lòng nàng quá thất vọng. Dù sao nam nhân luôn có mới nới cũ, nàng thấu hiểu điều đó từ lâu.

      Nhưng sau này, nàng buông tha .

      Tay nàng nhàng kéo bông hoa hải đường tóc ra, rồi sau đó ném nó vào bụi hoa.

      Là cố ý.

      Khi nhìn thấy bông hoa hải đường, nếu có tâm, nhớ tới Hải Đường Cung, nhớ tới nàng.

      Hơn nữa, lúc này, đóa hải đường kia còn tác dụng.

      Cố ý làm đẹp.

      Lại thể gặp người.
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :