1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tẩm Quân - Nguyệt Sinh (109c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com​
      Chương 004 – KHIÊU GỢI MỜ ÁM


      Nên làm loạn làm loạn, nên đối mặt phải đối mặt.

      Mấy tiểu thư còn lại tranh cãi ầm ĩ hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc thứ áo xống mỏng manh đó, ngoan ngoãn để các cung nữ dẫn gặp hoàng đế Nhật Liệt Quốc. Dù sao, người ta cũng coi cống nữ là tiểu thư, náo loạn chỉ làm trò cười, càng khiến bọn họ mất cảm tình hơn!

      Nhưng cả sáu người thể ngờ, nhục nhã… chỉ vừa mới bắt đầu.

      tới cửa tẩm cung của hoàng đế, còn chưa bước chân vào, nghe thấy những thanh mờ ám dâm đãng, càng lúc càng khiến người nghe được phải xấu hổ:

      “Hoàng thượng, mạnh thêm chút!”

      “Hoàng thượng, Thu Nhi cũng muốn…”

      “Hoàng thượng, người giỏi quá ah…”

      “Hoàng thượng, người mạnh mẽ…”

      “Hoàng thượng… Hoàng thượng… ta chịu được nữa… ta ngất mất…”

      Từng câu mờ ám vang lên, còn có tiếng cười đắc ý mà cuồng vọng của đàn ông, dù là người biết chuyện nam nữ, cũng có thể đoán ra ít nhiều, chỉ sợ trước khi lên đường, các tiểu thư kia được mẫu thân qua.

      Khinh Tuyết chỉ cảm thấy kỳ quái, theo thanh đó, phải chỉ có nữ tử.

      Trong lòng nàng thầm có chút hiểu.

      Nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận thêm chút, Khinh Tuyết ràng, nàng từng nghe đến chuyện vài nữ tử hầu hạ nam tử cùng lúc, nhưng thể ngờ, còn có lúc được nhìn thấy tận mắt.

      Xuyên qua từng lớp rèm thêu hoa hợp hoan, đám người Khinh Tuyết, rốt cục cũng nhìn thấy tận mắt.

      Khó trách bọn họ nghe thấy giọng của vài nữ tử!

      Giường lớn bốn cột đó lớn đến mức mười người nằm cũng được, ba nữ tử xinh đẹp quyến rũ khỏa thân, quấn quýt người nam tử, dâng hiến thân thể mềm mại của mình.

      Tấm lưng uốn éo và đôi chân dài trắng nõn quấn chặt lấy người nam tử, khi nhìn thấy các nàng tiến vào, có nửa phần ngượng ngùng, vẫn quấn quanh thân thể của nam tử, như thể chỉ hận thể biến thành cây tử đằng quấn chặt lấy người nam tử đó.

      Nam tử đưa lưng về phía các nàng, nhìn thấy khuôn mặt, lúc này ra sức tác chiến người nữ tử, ra ra vào vào, rất cố gắng!

      Da thịt màu đồng cổ đập vào mắt sáu người, lưng vết sẹo dài, nhưng làm tổn hại đến thân thể dù chỉ nửa phần, ngược lại chỉ khiến càng thêm gợi cảm, khiến thêm phần nam tính mạnh mẽ.

      giọt mồ hôi chảy dọc theo tấm lưng màu đồng cổ của , tạo thành bức tranh rất gợi cảm.

      Khinh Tuyết dần đỏ mặt, tuy nàng lớn mật, nhưng dù sao nữa đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nam tử, hơn nữa còn phơi bày trọn vẹn, làm sao có thể e lệ?

      Năm người còn lại kinh hô thành tiếng, đến cả người luôn bình tĩnh như Uyển Bích cũng phải la lên thất thanh.

      Nghe thấy mấy tiếng thét chói tai, nam tử kia giống như chiến đấu xong, rốt cục xoay người, quay đầu.

      Đôi mắt hẹp dài lóe lên kiên nhẫn và tàn bạo, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, cằm cương nghị như được bậc thầy điêu khắc tạc ra, chỉ nhìn thoáng qua Khinh Tuyết có cảm giác người đàn ông này cuồng vọng mà tuấn tà hắc ám, khiến lòng nàng phát lạnh.

      Hơn nữa còn đôi mắt sâu thẳm thấy đáy, khiến người ta có cảm giác thể nhìn thấu, vì nhìn thấu mà càng thêm sợ hãi.

      Có lẽ lời đồn sai, thô bạo.

      chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng nam tính rất dễ nghe, rất quyến rũ: “Còn ầm ỹ nữa, mang ra ngoài cắt lưỡi!”

      câu nhàng bâng quơ, như truyền đến từ điện Diêm La, khiến ai nghe thấy cũng lạnh ngắt cả sống lưng, tuy ngữ khí của rất nhàng, thậm chí có chút lơ đãng, nhưng Khinh Tuyết biết, ai dám nghi ngờ nghiêm túc trong lời .

      Quả nhiên, mấy người kia ngừng la ngay lập tức, đồng loạt dùng ánh mắt sợ hãi nhìn , có hai người nhát gan khóc nấc lên, nhưng lại dám khóc ra tiếng, chỉ có thể run rẩy rơi lệ, khiến ai nhìn cũng biết hai người đó sợ hãi cực độ.

      “Các ngươi là cống nữ?” hỏi, mái tóc đen dài được buộc lại, buông xõa lộn xộn người , thoạt nhìn rất quyến rũ, khiến người nhìn mê muội.

      Lúc này ngữ khí của chút nhàng, thậm chí còn thèm liếc mắt nhìn đến sáu người, mà dừng nữ tử kiều diễm bên cạnh, trước mặt mọi người ngại ra vẻ thân thiết với nàng kia.

      Khinh Tuyết muốn mở miệng, chợt thấy Uyển Bích nhàng lên tiếng: “Hồi Hoàng thượng, chúng ta đúng là sáu cống nữ lần này!”

      “Uhm. Dáng vẻ tệ!”Nam tử nhàng , nhưng Khinh Tuyết thấy, căn bản là chưa thèm liếc mắt đến sáu người.

      “Đêm nay, để trẫm xem công phu giường của các ngươi cao thế nào! Nếu hầu hạ tốt, các ngươi bớt được khổ sở, nếu ! Trong lòng trẫm có chỗ cho kẻ vô tác dụng, nếu được sủng, các ngươi chỉ có thể tự mình chấp nhận!” cất giọng uy hiếp, ý tứ rất ràng, nếu các nàng thể làm vừa lòng, vậy sau này phải chịu rất nhiều đau khổ.

      ai dám nhúc nhích nửa phần, chỉ lẳng lặng đứng đó, trong lòng Khinh Tuyết, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nàng biết, chuyện này quan trọng thế nào.

      Rốt cục nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, dù có chịu khổ sở đày ải vẫn là xử nữ, bảo nàng phải làm những việc mập mờ xấu hổ như thế, nàng làm sao làm được.

      Làm thế có khác gì kỹ nữ thanh lâu!

      Động tác dâm đãng, liều lĩnh dâng hiến thân thể trắng nõn ngọc ngà của chính mình.

      Nàng hạ mắt cúi đầu, ngọn đèn mờ nhạt, khiến hàng mi dài của nàng ánh lên sắc xanh đen ám ảnh.

      “Sao rồi? biết hầu hạ như thế nào sao? Lúc mới vào phải nhìn rất ràng sao? Ai chưa nhìn , cần xem lại lần nữa ?” nhàng phun ra câu mập mờ, mang theo độc ác.

      Những nữ tử quấn quít lấy , chỉ quyến rũ cười khẽ, nhìn các nàng khinh bỉ, nhàng xoa tay lên người , cực kỳ mê hoặc.

      “Hoàng thượng, ta thấy các nàng đều là danh môn khuê nữ, chắc chịu thiệt đâu!” nữ tử mị lên tiếng.

      Hách Liên Bá Thiên cười lạnh, mang theo khinh bỉ: “Danh môn khuê nữ!? Có lẽ phải ban cho đại quan mới biết ngoan ngoãn! Trẫm cần nữ tử ngoan!”

      “Ha ha… hiến cho đại quan, phải là gả đâu đó! Các vị tiểu thư có phúc đó nha, có thể được nhiều đại quan thương !” nữ tử khác tiếp lời.

      nghi ngờ gì nữa, lời đó là giải thích cho các nàng hiểu.

      Nếu chịu làm theo ý của Hách Liên Bá Thiên, phải hầu hạ cả nghìn người.

      Cắn răng cái, Khinh Tuyết do dự nữa, nếu bước con đường này, còn băn khoăn điều gì nữa?

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com​
      Chương 005 – THẦM HẠ QUYẾT TÂM


      số người, khi hạ quyết tâm, khó khăn gì có thể cản đường, hơn nữa càng bị áp chế càng hăng hái.

      Mà Khinh Tuyết chính là người như thế.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi son vẫn đỏ khẽ cong, tạo thành nụ cười quyến rũ khuynh đảo chúng sinh.

      hổ là mỹ nhân.

      Đôi mắt long lanh trong veo như suối, mũi nhắn cao thẳng, môi đỏ nhờ son, căng mọng mượt mà, như trái cây chín đỏ khiến người khác muốn cắn, cằm xinh xắn khiến người khác chỉ muốn nâng lên, rồi sau đó thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

      Da thịt như băng ngọc, trong suốt như tuyết, lại mượt mà như ngọc, khiến người khác thể băn khoăn, vuốt ve làn da đấy có cảm giác gì.

      Nàng là người dù trang điểm, cũng quá đủ để quyến rũ đàn ông.

      Vốn dĩ Hách Liên Bá Thiên chú ý đến mấy cống nữ, trong lòng nghĩ, người của Tề Dương Quốc đưa tới, có mỹ nhân, hơn nữa từ xưa đến nay, thích nhất chính là tiểu thư nhà quan, nếu cố tình nũng nịu, yếu đuối, nếu nữa là bị giáo huấn từ , vì quyền lực địa vị mà tìm đến .

      Thứ nữ nhân mà muốn, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cần có mưu đồ, cần phải tốn công dạy dỗ lại!

      Nhưng ngờ, trong số cống nữ lại có người đẹp đến thế.

      Đẹp đến mức người khác phải ngừng thở.

      , nàng hấp dẫn được , chỉ vì dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, còn có kiên định phấn đấu quên mình trong ánh mắt nàng.

      khỏi tò mò!

      Đương nhiên là nàng nguyện ý, vậy còn bước tới làm gì?

      nhìn ra được, nàng sợ hãi vì mấy câu uy hiếp lúc nãy của .

      nhìn ra được, nàng có mục đích.

      Vì thế nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn nàng tới.

      Khinh Tuyết đương nhiên biết là mình xinh đẹp, càng tự tin mỹ mạo bản thân mê hoặc đến mức nào, nàng được thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của mẫu thân, hơn nữa còn đẹp hơn vài phần.

      Trong quyến rũ có thuần khiết, vừa khiêu gợi vừa ngây thơ, khiến người khác muốn ngừng mà được.

      Nàng tự tin tươi cười, nhàng về phía , dưới chân là lớp thảm mềm, nàng tất, có chút ngứa, nhưng nàng để tâm.

      được nửa đường, tay nhàng chạm đến nút buộc tấm áo khoác mỏng màu tím, kéo nút thắt ra, lớp lụa mỏng manh vốn thể che những đường cong quyến rũ mở ra, lộ ra làn da trơn bóng như tảng bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ.

      Lớp lụa mỏng phất phơ lay động theo từng bước , khi Khinh Tuyết bước đến trước giường, tấm áo kia trượt xuống tấm thảm trắng như tuyết.

      Chỉ còn lại yếm thêu hoa hợp hoan, phô bày dáng người lung linh của nàng.

      Nàng dám ngẩng đầu.

      Tuy rằng trong lòng hạ quyết tâm, nhưng vẫn tránh khỏi khẩn trương, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, dù thế nào nàng vẫn là , là hoàng hoa khuê nữ.

      Nàng sợ chỉ cần ngẩng đầu nhìn cái, bỏ chạy ngay lập tức, những hành động nàng vừa làm, khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng!

      Vẫn cúi đầu, Khinh Tuyết đưa bàn tay trắng nõn, mềm nhẵn như tơ, nhàng xoa lên lồng ngực cường tráng của Bá Thiên, hơi thở nam tính nóng bỏng, khiến nàng có chút sợ hãi.

      Nhưng nàng chỉ có thể bắt buộc chính mình, nhàng tới gần , từng chút , từng chút tiến vào lòng .

      Hách Liên Bá Thiên đột nhiên cảm thấy luồng khí nóng chạy khắp cơ thể, cho tới bây giờ, vẫn luôn khống chế dục vọng của chính mình, nếu muốn, người nào có thể gợi lên.

      Nhưng hôm nay, nữ tử này, chỉ cần vài động tác đơn giản, lại khiến dục vọng của dấy lên cách mãnh liệt.

      Trong ngượng ngùng có liều lĩnh cứng cỏi, vào giờ phút này, mất khống chế hoàn tòan!

      Môi Khinh Tuyết nhàng hạ xuống mặt , có chút liều lĩnh biết làm sao, kỳ nàng hiểu nam nữ hoan ái là làm gì, chỉ nghe nhóm người hầu thỉnh thoảng qua loa vài câu.

      Nụ hôn như lông vũ sượt qua, lại khiến thân thể Hách Liên Bá Thiên nổi lên phản ứng.

      Mắt liền bị bao phủ bởi tầng hơi nước, dục vọng đậm đặc cũng bại lộ hoàn toàn, thân thể như sụp đổ hoàn toàn.

      Khinh Tuyết hề hay biết điều đó, nàng có chút bất lực, chỉ biết dùng tay ôm , cũng ngừng hôn nhàng lên mặt , có chút sợ hãi, có chút ngoan cố.

      Vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, càng khiến Bá Thiên phải mê muội!

      Giường rất lớn, rốt cục nàng cũng lên hẳn.

      Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhoài người lôi kéo, kéo nàng vào lòng, đôi môi nở nụ cười tà ác, càn rỡ hôn lên đôi môi đỏ mọng mà khao khát thôi!
      người qua đường thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com​
      Chương 005 – THẦM HẠ QUYẾT TÂM


      số người, khi hạ quyết tâm, khó khăn gì có thể cản đường, hơn nữa càng bị áp chế càng hăng hái.

      Mà Khinh Tuyết chính là người như thế.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi son vẫn đỏ khẽ cong, tạo thành nụ cười quyến rũ khuynh đảo chúng sinh.

      hổ là mỹ nhân.

      Đôi mắt long lanh trong veo như suối, mũi nhắn cao thẳng, môi đỏ nhờ son, căng mọng mượt mà, như trái cây chín đỏ khiến người khác muốn cắn, cằm xinh xắn khiến người khác chỉ muốn nâng lên, rồi sau đó thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

      Da thịt như băng ngọc, trong suốt như tuyết, lại mượt mà như ngọc, khiến người khác thể băn khoăn, vuốt ve làn da đấy có cảm giác gì.

      Nàng là người dù trang điểm, cũng quá đủ để quyến rũ đàn ông.

      Vốn dĩ Hách Liên Bá Thiên chú ý đến mấy cống nữ, trong lòng nghĩ, người của Tề Dương Quốc đưa tới, có mỹ nhân, hơn nữa từ xưa đến nay, thích nhất chính là tiểu thư nhà quan, nếu cố tình nũng nịu, yếu đuối, nếu nữa là bị giáo huấn từ , vì quyền lực địa vị mà tìm đến .

      Thứ nữ nhân mà muốn, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cần có mưu đồ, cần phải tốn công dạy dỗ lại!

      Nhưng ngờ, trong số cống nữ lại có người đẹp đến thế.

      Đẹp đến mức người khác phải ngừng thở.

      , nàng hấp dẫn được , chỉ vì dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, còn có kiên định phấn đấu quên mình trong ánh mắt nàng.

      khỏi tò mò!

      Đương nhiên là nàng nguyện ý, vậy còn bước tới làm gì?

      nhìn ra được, nàng sợ hãi vì mấy câu uy hiếp lúc nãy của .

      nhìn ra được, nàng có mục đích.

      Vì thế nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn nàng tới.

      Khinh Tuyết đương nhiên biết là mình xinh đẹp, càng tự tin mỹ mạo bản thân mê hoặc đến mức nào, nàng được thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của mẫu thân, hơn nữa còn đẹp hơn vài phần.

      Trong quyến rũ có thuần khiết, vừa khiêu gợi vừa ngây thơ, khiến người khác muốn ngừng mà được.

      Nàng tự tin tươi cười, nhàng về phía , dưới chân là lớp thảm mềm, nàng tất, có chút ngứa, nhưng nàng để tâm.

      được nửa đường, tay nhàng chạm đến nút buộc tấm áo khoác mỏng màu tím, kéo nút thắt ra, lớp lụa mỏng manh vốn thể che những đường cong quyến rũ mở ra, lộ ra làn da trơn bóng như tảng bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ.

      Lớp lụa mỏng phất phơ lay động theo từng bước , khi Khinh Tuyết bước đến trước giường, tấm áo kia trượt xuống tấm thảm trắng như tuyết.

      Chỉ còn lại yếm thêu hoa hợp hoan, phô bày dáng người lung linh của nàng.

      Nàng dám ngẩng đầu.

      Tuy rằng trong lòng hạ quyết tâm, nhưng vẫn tránh khỏi khẩn trương, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, dù thế nào nàng vẫn là , là hoàng hoa khuê nữ.

      Nàng sợ chỉ cần ngẩng đầu nhìn cái, bỏ chạy ngay lập tức, những hành động nàng vừa làm, khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng!

      Vẫn cúi đầu, Khinh Tuyết đưa bàn tay trắng nõn, mềm nhẵn như tơ, nhàng xoa lên lồng ngực cường tráng của Bá Thiên, hơi thở nam tính nóng bỏng, khiến nàng có chút sợ hãi.

      Nhưng nàng chỉ có thể bắt buộc chính mình, nhàng tới gần , từng chút , từng chút tiến vào lòng .

      Hách Liên Bá Thiên đột nhiên cảm thấy luồng khí nóng chạy khắp cơ thể, cho tới bây giờ, vẫn luôn khống chế dục vọng của chính mình, nếu muốn, người nào có thể gợi lên.

      Nhưng hôm nay, nữ tử này, chỉ cần vài động tác đơn giản, lại khiến dục vọng của dấy lên cách mãnh liệt.

      Trong ngượng ngùng có liều lĩnh cứng cỏi, vào giờ phút này, mất khống chế hoàn tòan!

      Môi Khinh Tuyết nhàng hạ xuống mặt , có chút liều lĩnh biết làm sao, kỳ nàng hiểu nam nữ hoan ái là làm gì, chỉ nghe nhóm người hầu thỉnh thoảng qua loa vài câu.

      Nụ hôn như lông vũ sượt qua, lại khiến thân thể Hách Liên Bá Thiên nổi lên phản ứng.

      Mắt liền bị bao phủ bởi tầng hơi nước, dục vọng đậm đặc cũng bại lộ hoàn toàn, thân thể như sụp đổ hoàn toàn.

      Khinh Tuyết hề hay biết điều đó, nàng có chút bất lực, chỉ biết dùng tay ôm , cũng ngừng hôn nhàng lên mặt , có chút sợ hãi, có chút ngoan cố.

      Vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, càng khiến Bá Thiên phải mê muội!

      Giường rất lớn, rốt cục nàng cũng lên hẳn.

      Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhoài người lôi kéo, kéo nàng vào lòng, đôi môi nở nụ cười tà ác, càn rỡ hôn lên đôi môi đỏ mọng mà khao khát thôi!

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com​

      Chương 006 – Ý MUỐN CHIẾM HỮU


      mùi hương thoang thoảng từ từ tràn ngập khoang miệng, hương vị của nàng, quả nhiên ngọt ngào hấp dẫn y như những gì suy nghĩ.

      Hách Liên Bá Thiên có chút say mê, vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, còn có chút xúc động, muốn khảm thân thể xinh của nàng vào người mình.

      “Hoàng thượng, thiếp thân cũng muốn…” lúc này, thị thiếp xinh đẹp bên cạnh lên tiếng, giọng quyến rũ tận xương đó đột nhiên lại khiến Hách Liên Bá Thiên có chút chán ghét.

      Đột nhiên, nghĩ muốn chia sẻ tốt đẹp này với kẻ khác, dù có là nữ nhân cũng muốn chia sẻ.

      Hách Liên Bá Thiên khỏi buồn cười, thể tưởng được nữ tử này lại có mị lực to lớn như thế, có thể khiến nảy sinh suy nghĩ đó, nhưng bài xích suy nghĩ đó!

      Cho dù nàng có là Tề Dương Quốc phái tới mê hoặc , cũng ngại, nhàn rỗi quá cũng vui, nếu nàng do Tề Dương Quốc cố ý phái tới cũng tốt, ít nhất có thể tăng thêm chút lạc thú cho những ngày sau này của !

      Đôi môi mỏng khẽ cong lên tựa tiếu phi tiếu!

      Thị thiếp kia cho là Hoàng thượng đồng ý, vì thế duỗi tay ra, định gỡ Khinh Tuyết ra, chiếm vị trí của nàng, ai ngờ mới chạm vào Khinh Tuyết định đẩy ra, bị Hách Liên Bá Thiên ném xuống giường: “Ta rồi, ở trước mặt ta, phải ngoan ngoãn, được tự quyết định, càng được ghen tuông dằn mặt!”

      “Hoàng thượng!” Thị thiếp xinh đẹp bị Hách Liên Bá Thiên ném xuống giường, mảnh vải che thân, đau đến trào nước mắt, dù hoảng sợ vẫn dám chậm trễ chút nào, nén đau quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng, tha thứ cho thiếp thân, thiếp thân dám nữa!”

      độc đoán và tàn nhẫn của Hoàng thượng, các nàng biết rất .

      Quân vương hỉ nộ vô thường, Hách Liên Bá Thiên càng như thế, hơn nữa, thích nhất chính là chuyện nữ nhân ghen tuông dằn mặt nhau trước mắt , hành vi vừa rồi của ta ràng là họa sát thân.

      Thị thiếp run rẩy ngừng, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      xuống !” Hách Liên Bá Thiên , dường như ánh mắt có chút lơ đãng.

      câu đấy, khiến thị thiếp quỳ như được nhận thiên ân, hưng phấn lau nước mắt dập đầu : “Tạ Hoàng thượng khai ân, tạ Hoàng thượng khai ân, thiếp thân cáo lui!”

      Tình huống vừa xảy ra, khiến tất cả cống nữ, bao gồm cả Khinh Tuyết cực kỳ kinh ngạc, nhưng ai thông mình cũng đều nhìn ra, những thị thiếp này rất sợ Hoàng thượng.

      Có lẽ, tàn bạo như lời thiên hạ đồn!

      Hách Liên Bá Thiên nhìn hai thị thiếp còn lại giường: “Các ngươi cũng lui ra hết !”

      Hai thị thiếp đó dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng dám gì, cũng dám thể lên mặt dù chỉ nửa phần.

      “Các cống nữ khác, cũng lui ra hết, cẩn thận suy nghĩ xem phải làm thế nào, sắc mặt các ngươi khiến trẫm thấy phiền!” xong xoay người lại, ôm gọn Khinh Tuyết vào lòng.

      Nụ hôn càng thêm cuồng liệt mà mê tình, hoàn toàn đoạt lấy Khinh Tuyết.

      Khinh Tuyết chỉ cảm thấy cướp đọat hết khí để thở, mặt đỏ bừng, hoàn toàn thở nổi, nụ hôn của quá mức cuồng liệt, căn bản là nàng thể thừa nhận, chỉ có thể run rẩy, muốn đẩy ra.

      Hách Liên Bá Thiên bị nàng dùng bàn tay trắng nõn đẩy chút, mới nhận ra bản thân cuồng liệt quá mức, vì thế thả lỏng nụ hôn, cho nàng kẽ hở để hô hấp, nhưng vẫn chịu buông tha nàng như trước, đôi môi cực nóng lướt qua chóp mũi nàng, hôn dọc lên hàng mi, rồi sau đó nhàng tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất ở vành tai nàng.

      Bàn tay hề rảnh rỗi, chỉ hai ba động tác, cởi hết trói buộc người nàng, rồi sau tìm kiếm tuyệt vời người nàng.

      Khinh Tuyết mới cảm thấy có thể hô hấp, lại cảm thấy lạnh, ra tấm vải che bụng bị rút từ lúc nào, lưu lạc đến cạnh .

      Tay sờ loạn cách càn rỡ người nàng.

      Lúc này Khinh Tuyết mới bắt đầu thấy sợ.

      biết xảy ra chuyện gì tiếp theo?

      Nàng hiểu, nàng hiểu.

      Trái tim cũng bắt đầu đập loạn, mắt bắt đầu sưng đỏ lên, thân thể nàng dần dâng lên cảm giác mà chính nàng cũng hiểu nổi, cảm giác hư mà khát vọng rồi lại sợ hãi, khiến nàng thấy hoảng loạn.

      Nàng vô thố, bối rối mở to mắt, muốn đẩy nam nhân người ra, nhưng khí lực của nàng làm sao bằng được hai cánh tay như sắt thép của !

      Mới định mở miệng khước từ, lại phát ra nàng thể thành câu, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mà nàng vừa nghe xấu hổ, có chút khóc nức nở…

      Hách Liên Bá Thiên giống như cảm cảm nhận được sợ hãi bối rối của nàng, nhàng hôn nàng, dịu dàng : “Đừng sợ, trẫm thương nàng nhiều! Ngoan nào, thả lỏng chính mình, chỉ cần cảm nhận là được rồi…”

      Giọng quyến rũ nam tính như có ma lực, Khinh Tuyết cảm thấy bản thân thả lỏng hơn rất nhiều, còn quá sợ hãi, như thể giọng kia là chỗ dựa của nàng, thân thể, dần dần buông xuôi xuống.

      Thứ cảm giác tuyệt vời, dần dần dâng trào…

      Đêm rất đẹp, gió thổi qua tầng tầng lớp lớp màn che, như nhảy múa ăn mừng cho việc vô cùng trọng đại…

      Tràn ngập giường lớn, là tiếng rên rỉ kiều và tiếng thở dốc của đàn ông…
      người qua đường thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Editor: Nhi
      Nguồn:kunnhi.wordpress.com​

      Chương 007 – ĐÊM LẠNH


      Nước ấm, hương hoa.

      Nằm trong bồn tắm rải cánh hoa hồng kín mặt nước, Khinh Tuyết như vừa qua cơn bạo bệnh, dựa hẳn người vào thành bồn.

      Hách Liên Bá Thiên cũng giữ nàng lại qua đêm, nghe , chưa bao giờ giữ bất cứ nữ nhân nào qua đêm giường, dù có là Quý phi của cũng thế, sau khi thị tẩm, đều bị đuổi về cung điện của người đó.

      Nhưng như vậy cũng tốt, có thể cho nàng gian thư giãn, ở cùng chỗ với Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ cảm thấy mệt! Nam nhân kia thậm chí cho nàng cơ hội thở lấy hơi, chỉ mạnh mẽ chiếm đoạt, cũng bận tâm đến chuyện đây là lần đầu tiên của nàng.

      Nửa phần thương tiếc cũng có.

      May mắn ở chỗ nàng chưa từng nghĩ muốn có bất kỳ ai thương tiếc nàng, nàng chỉ cần chính mình thương tiếc bản thân là đủ rồi!

      Trong lòng nàng giờ vô cùng hỗn loạn.

      Quay đầu nhìn hai cung nữ được phái tới hầu hạ mình, nàng nhàng : “Các ngươi ra bên ngoài chờ ! Ta có thói quen tắm khi người khác nhìn chằm chằm thế, tắm xong ta gọi các ngươi vào.”

      “Nhưng mà… ” dường như ngờ rằng nàng như vậy, hai cung nữ phản ứng như thể biết phải làm thế nào cho phải, hầu hạ chủ nhân là thiên chức của hai người! Khinh Tuyết nhận thánh ân, dù chưa phong hào, cũng là người của Hoàng thượng!

      có việc gì, ta quen tắm khi có người khác đứng bên cạnh nhìn, các ngươi ra ngoài cửa đứng chờ ta là được.” Khinh Tuyết cười dịu dàng.

      Hai cung nữ liếc mắt nhìn người kia cái, rốt cục gật đầu ra ngoài.

      Rốt cục Khinh Tuyết cũng có thể thở phào hơi.

      Toàn thân đau nhức ê ẩm vô cùng, nghĩ đến hồi hoan ái vừa rồi, trong mắt nàng xuất chút hận ý, hối (hận) nhưng hận. Cầm khăn tắm, nàng hung hăng chà lên thân thể của chính mình, chà chà lại, cho đến khi thân hình trắng nõn như tuyết đổi sang màu đỏ!

      Thân hình dù vẫn trắng như tuyết, nhưng còn trong sạch!

      Nàng hối hận!

      Nàng hối hận!

      Giống như thôi miên chính mình, nàng tự nhủ lại trong đầu lần nữa.
      Nhưng nàng hối hận sao?

      Nàng ràng lắm, nhưng chỉ cảm thấy đau, nỗi đau khôn cùng, chậm rãi truyền từ lồng ngực đến tứ chi …

      Nàng chưa từng giống như các bình thường khác, ảo tưởng về tương lai của bản thân, ảo tưởng rằng phu quân của mình có dáng vẻ thế nào, bởi vì nàng có quyền lợi để ảo tưởng.

      Từ sau cái chết của mẫu thân, nàng bị buộc phải nhận ra phũ phàng, nếu nàng lăng nhục kẻ khác, chỉ có thể bị người khác lăng nhục.

      Nàng đưa tay xoa lên mấy vết roi lưng, đó là vết thương nàng nhận từ người đàn bà kia sau khi mẫu thân ra .

      Thời điểm đó, nàng mới bốn tuổi, nhưng cũng chính những vết roi này, giúp nàng tồn tại đến giờ phút này, làm cho nàng hiểu được đạo lý sinh tồn.

      Nếu phải vừa rồi Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy và hỏi, từ lâu nàng quên những vết roi này ngang dọc thế nào, bởi vì nàng chưa từng để ý đến chuyện đó.

      Ngược lại, nam nhân tàn nhẫn độc ác lại để ý đến!

      , chính xác là, để ý đến chuyện thân thể nàng có tổn hại!

      Nàng vẫn nhớ khi nhìn thấy vết roi đó vẻ mặt có chút phẫn nộ, truy vấn nàng vết thương từ đâu mà đến, bộ dạng tức giận của , làm cho nàng mơ hồ cảm động trong nháy mắt, bởi vì từ sau khi mẫu thân ra , chưa từng có ai quan tâm đến nàng.

      Nhưng nàng cho vết thương từ đâu mà đến, truy vấn có lẽ là do nhất thời hưng phấn, nàng có ra cũng chỉ là công dã tràng, chẳng bằng , nàng chỉ trả lời cách mơ hồ rằng chuyện lâu, còn nhớ nữa.

      Quả là Hách Liên Bá Thiên cũng quá quan tâm đến chuyện đó, chỉ đáng tiếc, rồi sau đó nhắc lại nữa.

      Quả nhiên, nàng đoán sai, đối với nàng, chẳng qua chỉ là nhất thời tìm hoan thôi!

      Nam nhân, từ xưa tới nay luôn là loài động vật có mới nới cũ! Nhất là nam nhân như Hách Liên Bá Thiên!

      thích, , đều biến mất theo thời gian, giống như con người mà nàng từng gọi là “phụ thân”!

      Nữ nhân, nếu ngu xuẩn cho rằng có được hoàn toàn, rốt cục chỉ đổi lấy kết cục thê thảm!

      Nàng, muốn làm chủ vận mệnh bản thân, phải bị nam nhân khác làm chủ vận mệnh bản thân nàng!

      Sương khói mênh mông, trong mắt nàng có chút mơ hồ, thân thể, chậm rãi chìm xuống, nước ấm lướt qua môi, rồi sau đó là mũi, đến khi thở được nữa, nàng mới trồi lên.

      Nhưng ánh mắt lại trở nên thông suốt!

      Nàng cho phép bất cứ tâm gì làm lòng nàng rối loạn.

      Nàng muốn lăng nhục kẻ khác, nàng muốn báo thù! Báo thù vì mẫu thân đáng thương!

      “Ta tắm xong rồi!” Nàng nhàng , thanh mềm mại, đằng sau đó là nỗi đau đớn chỉ mình nàng gặm nhấm.

      Hai tiểu cung nữ tiến vào, cầm lấy quần áo chuẩn bị sẵn, nàng nhàng đứng lên, đêm lạnh mà nước ấm, đứng lên liền cảm thấy lành lạnh.

      cung nữ khác cầm tấm khăn lớn đến bao quanh người nàng, lau người cho nàng, rồi sau đó lại có cung nữ khác khoác áo ngủ lên người nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :