Chương 075 – CHIẾN ĐẤU VỚI GẤU
Khi nàng tập trung tinh thần quan sát bỗng nghe thấy lùm cây sau lưng bùm tiếng, Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại, tâm trạng trở nên nặng nề, là con gấu lớn, lông màu xám đen, thân thể to béo.
Tuy nhìn bộ dạng nó có vẻ vô hại, nhưng Khinh Tuyết biết, khí lực của loài gấu rất lớn, nếu nó tấn công, người bình thường thể chống cự được.
Khinh Tuyết bèn giục ngựa chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng quá muộn, con gấu kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, nó bỗng nhiên gào lên tiếng lớn, tiếng gào nặng nề đấy khiến con ngựa chấn kinh, hí tiếng dài, con ngựa chồm lên, nhảy bật về phía trước cách kinh hoàng, hất mạnh cái.
Tuy rằng Khinh Tuyết tận lực giữ chắc dây cương, nhưng rốt cục vẫn thắng được con ngựa, hơn nữa đây mới là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, có kinh nghiệm, căn bản là biết trấn an con ngựa thế nào, cuối cùng vẫn ngăn được cơn kinh hoàng của con ngựa.
Con ngựa hất mạnh, cả người nàng liền văng lên trung, dây cương tuột khỏi tay, tấm thân mảnh mai cứ thế ngã thẳng xuống đất.
Người nàng đập xuống đất kêu ‘bịch’ tiếng, bụi đất bay lên.
Nàng chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như bị đập nát, hơn nữa bụng còn quặn đau.
Con ngựa chạy trốn từ lúc nào.
Nàng hề hay, cũng hề biết, có sinh mệnh, từ từ rời xa nàng. Vào giờ phút này, nàng chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể bảo vệ bản thân trước con gấu này, phải làm thế nào mới có thể sống sót qua tình cảnh ngặt nghèo này.
Nàng biết, tất cả những kiện trong ngày hôm nay, có cái nào là ngoài ý muốn, tất cả được an bài gọn ghẽ.
Nàng quyết thể chịu thua cách dễ dàng.
Tính cách quật cường kiên định, rốt cuộc bạo phát hoàn toàn.
Khinh Tuyết cắn răng, cổ họng nàng giờ rất khó chịu, tuy rằng rất đau, nhưng Khinh Tuyết dám kêu thành tiếng, chỉ sợ thành kích động con gấu.
Nàng trấn tĩnh ngồi dưới đất, thầm chỉnh lại tư thế, tay nắm chặt lấy cây trâm cài tóc.
Tuy rằng nàng biết rất ràng, chút võ công như nàng, muốn đối phó với con gấu to lớn thế kia, quả là việc quá khó khăn, nhưng chịu thua là tính cách bẩm sinh của nàng.
Chỉ cần còn cơ hội mong manh, nàng nhất định tranh thủ.
Càng là lúc nguy nan, lý trí nàng càng thêm tỉnh táo.
Nàng chỉ nhìn con gấu đen chăm chú.
Rồi lại nhìn bốn phía.
Xung quanh yên lặng như tờ, xem ra là có khả năng cố cầm cự chờ cứu binh, bởi vì lúc này nàng nghe thấy rất ràng, tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.
Cắn răng cái, nàng biết, chỉ có thể giằng co trực diện với con gấu.
Tuy nàng chưa từng gặp gấu, nhưng nàng biết, con gấu thoạt nhìn béo lùn chắc nịch mười phần đáng , kỳ lại là loại động vật hung tàn, còn biết ăn thịt người.
Hơn nữa, nó còn có thể trèo cây.
Thế nên, phương án trèo lên cây lánh nạn có tính khả thi.
rảnh nghĩ nhiều, mắt nhìn thấy con gấu đen lao đến, Khinh Tuyết lăn sang bên.
Chiến đấu với gấu, so với binh pháp rất giống nhau.
Nếu thực lực kém đối phương quá xa, chỉ có thể dùng trí, thể gắng sức.
Nàng tính toán, phải làm thế nào, mới có thể kích là trúng.
Nàng thể so chiêu với con gấu này, khí lực loài gấu quá lớn, chỉ sợ nếu bị nó tát phát hoặc cắn nhát, nàng vô lực phản kháng.
Càng lúc nàng càng nhạy bén hơn.
Nàng biết điểm yếu nhất của con gấu là chỗ nào, nàng chỉ có thể đánh cược, đánh cược bằng cách đâm thẳng vào phần cổ phập phồng của nó.
Hy vọng gấu giống người ở điểm đó, tĩnh mạch nơi yết hầu chính là vết thương chí mạng.
Tiếng gió xào xạc qua lá cây, tiếng chim muông líu lo, vào thời khắc này, Khinh Tuyết hoàn toàn nghe thấy, trong mắt của nàng, chỉ có ý chí quyết liệt kiên định sắc bén.
Cả thế gian này, dường như chỉ có nàng và con gấu đen đối mặt.
Trong mắt của nàng, chỉ có khối đen kia, , cho chính xác, là con gấu đen to béo ngừng di chuyển.
Nàng nắm chặt tay, con gấu tấn công lần bất thành, quay người vọt về phía nàng.
Khinh Tuyết nắm bắt thời cơ, đúng lúc con gấu dùng tay lấy đà, nàng giơ cây trâm lên, chút chần chờ, đâm thẳng vào động mạch cổ con gấu.
Nàng cắn răng dốc hết sức lực vào cây trâm!
Cây trâm xuyên qua da thịt con gấu, dòng máu phun ngược ra ngòai.
“A!” Con gấu đập mạnh lên ngực nàng.
Khinh Tuyết đau đớn hô tiếng, nôn ra ngụm máu tươi, toàn thân đập thẳng xuống đất.
Con thú bị thương rống tiếng to, giãy dụa chút, nhìn Khinh Tuyết, dường như có chút sợ hãi, sau đó lắc lư chạy về hướng ngược lại, nhưng chẳng được mấy bước cũng gục ngã.
Nàng thành công.
Động mạch ở cổ, đối với gấu mà , cũng là trí mạng.
Nàng yếu ớt nở nụ cười chiến thắng.
Tuy bị nó đập phát rất đau, nhưng bảo toàn tính mạng.
Thời điểm nhìn thấy con gấu ngã gục đất, Khinh Tuyết thở phào nhõm nàng cảm thấy, vào giờ phút này, khí lực toàn thân bị dùng hết, nàng thấy toàn thân buông lỏng
Rồi cứ thế mà ngất .
Chương 076 – SẨY THAI (1)
Thời điểm Hách Liên Bá Thiên tới nơi, chỉ kịp nhìn thấy cảnh tượng nhân nhi kiều của ngất đất, sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm oặt, máu me be bét toàn thân.
Cách nàng xa là xác con gấu đen cực lớn.
Khoảnh khắc đấy, Hách Liên Bá Thiên chỉ cảm thấy bản thân như ngừng thở vì sợ.
rất sợ.
Đúng vậy, kẻ luôn quan tâm tới nữ nhân như , thế nhưng lại sợ hãi.
sợ rằng nàng còn thở.
“Tuyết Nhi…” Thanh của bình tĩnh, nhàng gọi nàng, nhưng chính bản thân cũng chưa phát giác ra, trong thanh đó, có nghẹn ngào, nghẹn ngào sâu sắc, dường như khắc kia, vét sạch trái tim .
“Tuyết Nhi!” lại rống lên.
Tiếng rống giận dữ, vang lên bên cạnh nàng, nâng nàng lên, ôm vào trong lòng.
Gương mặt khuynh thành giờ bị máu vấy lên, khiến người khác thể nhìn đường nét gương mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp long lanh mê người luôn cất giấu rất nhiều bí mặt, giờ đóng chặt nhìn .
Mái tóc dài rối bời, dính đầy bụi đất và lá rụng.
nhàng đưa tay ra trước mũi nàng thăm dò.
Rốt cục cũng có thể thở phào nhõm.
Nàng còn sống.
Hơi thở mong manh kia, khiến phấn chấn hơn rất nhiều.
Nhưng thoạt nhìn tình hình nàng có vẻ được tốt cho lắm.
Mặt nàng dính đầy máu, khóe môi rỉ máu, cổ cũng be bét những máu là máu.
Trong chớp mắt, nhìn xuống thân dưới của nàng, quần nàng cũng đổi sang màu máu, hơn nữa, càng lúc càng đỏ chói, như đóa hoa từ từ nở rộ.
khắc kia, Hách Liên Bá Thiên bỗng nhiên ý thức được điều gì.
Trường hợp thế này, từng nghe qua.
Hạ thân ra máu, chỉ có khả năng.
Đó là sẩy thai.
chưa từng để nàng uống thuốc tránh thai, thế nên, nàng có mang thai là điều hoàn toàn bình thường.
Nhưng thể tượng tưởng được, chưa từng tránh thai, ngược lại vẫn chẳng thể giữ được đứa bé.
Giờ khắc này, mới biết, bản thân mình mong chờ có đứa con với nàng nhiều đến mức nào.
Nhãn thần lóe lãnh.
Hoàng viên có gấu từ bao giờ, tại sao biết.
Hơn nữa cũng trùng hợp, cả và nàng đều gặp phải gấu.
Vừa rồi ở chỗ kia cũng gặp phải con, là do thị vệ quá căng thẳng, vội vã bắn pháo hiệu cầu cứu, mới có thể khiến thị vệ theo Khinh Tuyết vội vàng tìm .
Khiến Khinh Tuyết rơi vào hiểm cảnh.
Chuyện này, điều tra ràng.
Nếu có người sắp đặt, cho kẻ kia được sống!
Cúi đầu, đứt quãng trong ngập tràn thương cảm: “Nàng yên tâm, ta để con của chúng ta chết cách vô ích như vậy. Nhất định !”
Ngữ khí của , lộ ra chút lãnh lệ tuyệt sát.
Khoảnh khắc đấy, luồng khí cuồng dã hung bạo, lan tỏa trong hoàng viên.
quay người lại, quát vào mặt thị vệ đằng sau: “Còn nhanh truyền Thái y! Bắt tất cả Thái y có mặt tại đây trong thời gian ngắn nhất, nếu Tuyết Phi có mệnh hệ gì, trẫm đem tất cả các ngươi bồi táng!”
Lời này của , ai dám hoài nghi.
Bởi vì là Hách Liên Bá Thiên, Hách Liên Bá Thiên nổi danh lãnh bạo của Nhật Liệt Quốc, lời của chính là thánh chỉ.
Đúng vậy, nếu Khinh Tuyết chết , nhất định xử lý tất cả thị vệ theo cách đó, chôn sống theo nàng!
“Nô tài lập tức ngay!” Thị vệ bị Hách Liên Bá Thiên quát lớn, sợ tới mức mất hồn, dám chậm trễ, nhanh chóng phi ngựa như bay về phía hoàng cung.
Nhìn thị vệ dám dừng lại vội vã giục ngựa, ôm cả người Khinh Tuyết vào lòng: “Khinh Tuyết, trẫm cho nàng chết, nàng có nghe thấy ? Nàng là của trẫm, mạng của nàng cũng là của trẫm, có cho phép của trẫm, nàng được chết, ngay cả ông trời, cũng thể cướp nàng !”
“Có nghe thấy !”
Khinh Tuyết vốn hôn mê, dường như cảm ứng được, nhàng giật mình cái, sau đó lại im lặng.
Hách Liên Bá Thiên dám nhúc nhích bừa, nàng bị gấu đập chưởng, nếu nhúc nhích bừa, chỉ sợ chạm đến vết thương khiến thương càng thêm thương.
Nhưng người nàng cứ mềm oặt , khiến rất sợ hãi.
Nỗi sợ hãi và bất lực sâu sắc này, khiến ai trải nghiệm qua cũng cảm thấy khủng hoảng vô cùng.
kề mặt lên gương mặt nhắn bê bết máu và lạnh ngắt như băng, sợ bị dây bẩn bởi máu me, màng thân phận, biết, nàng trải qua hiểm cảnh đó như thế nào.
thể tưởng tượng ra, lúc đấy nàng sợ hãi đến thế nào, chân yếu tay mềm, phải chống lại con gấu hung tàn to lớn kia như thế nào?
Nhìn vết thương chỗ cây trâm găm vào cổ con gấu vẫn ngừng trào máu, dám tưởng tượng, nếu kích kia đúng chỗ hiểm… Nếu nàng đủ bình tĩnh để đối phó… Nếu …
Có rất nhiều chữ ‘nếu’, chỉ nghĩ cũng thấy lòng nhói đau từng cơn…
Nếu … lúc này, nàng thành thế nào rồi.
Có lẽ, còn chẳng thể tìm thấy thi thể của nàng, nàng nhanh chóng bị xé ra từng miếng rồi ở trong dạ dầy con gấu.
Nghĩ đến điều đó, bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, lông mày nhíu chặt, thể giãn ra…
Có sát ý bắn ra bốn phía từ mắt …
thể chịu đựng được kết quả đấy!
thể!