Chương 063 – TÊN THÁI Y ĐÁNG GIẬN
Khinh Tuyết nhàng dựa vào ghế dài, gương mặt xinh đẹp có chút suy nghĩ.
Miệng vết thương tay, bị cung nữ dùng kéo rạch mở vải áo, hơn nữa còn đắp vải có thuốc bột tác dụng cầm máu lên, lúc này hơi hơi nhói đau.
Nhưng Khinh Tuyết lại biết là đau, đầu óc nàng lúc này, bị nhi kia chiếm cứ hoàn toàn, nữ tử kia, khiến nàng rung động, ta rất trung thành.
Thời điểm Chu Đãi vào, vừa vặn bắt gặp Khinh Tuyết trầm tư suy nghĩ.
nhếch miệng cười, rất là tò mò, vết thương tay nữ nhân này hề , nhưng lại thấy nàng kêu đau, ngược lại còn trầm tư suy nghĩ được.
phát , nàng có khả năng chịu đau rất tốt.
Nhưng dùng khổ nhục kế là điều trăm ngàn lần hay ho chút gì.
Nhưng may mắn là lần này còn biết nặng , chỉ bị ngoại thương sơ sơ, phải độc dược gì đó, bằng , thực hoài nghi thân thể nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa!
tới: “Tuyết Phi nương nương, chúng ta lại gặp rồi.”
đưa mắt nhìn miệng vết thương của nàng, biểu lộ thứ có thể gọi là cười: “Vết thương này … cũng giá trị!”
Về phần Khinh Tuyết, nghe thấy giọng của , liền hồi phục tinh thần, vừa nhìn, quả nhiên là vị Thái y trẻ tuổi — Chu Đãi.
Xem ra, đóan được chuyện nàng có vết thương này như thế nào.
Nam nhân này, khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dù sao nữa, việc này cũng liên quan đến tính mạng, thể tùy tiện để người ngoài biết, ngược lại, lại để kẻ này biết hết.
Nàng có chút chịu đựng được nữa.
Nhưng nhất thời thể làm thế.
“Thái y là tới chữa bệnh, hay là đến đàm luận lí do bị thương?” Khinh Tuyết cắn răng . Trong mắt có phẫn nộ.
Chu Đãi chỉ cười: “Đương nhiên là đến chữa bệnh!”
xong, đặt hòm thuốc xuống, rồi sau đó đến bên cạnh nàng, nhàng nhấc miếng vải đắp vết thương ra, cầm lấy lọ dược thủy, tẩm vào vải băng trắng, nhàng lau miệng vết thương.
biết là cố ý hay là vô tình.
Miệng vết thương bị lau qua đau nhức nhối.
Khinh Tuyết hít hơi sâu, ánh mắt cũng trầm xuống.
Chu Đãi ngẩng đầu lên, cười: “ ra Tuyết Phi nương nương cũng sợ đau ah?”
Khinh Tuyết cắn chặt răng, trừng mắt với , nam nhân này, là cố ý, nhưng ngược lại nàng chẳng thể làm căng với , vì thế nàng cũng mở miệng trả lời, chỉ đưa mắt hướng khác.
Chu Đãi cười, cũng cần, tiếp tục bắt tay vào việc làm.
Dùng dược thủy lau thuốc bột cầm máu xong, lấy từ trong hòm thuốc chai màu vàng, rồi sau đó rót lên miệng vết thương tay Khinh Tuyết.
“Đau quá!” Khinh Tuyết vốn nhìn đột nhiên cảm thấy miệng vết thương đau đớn, khỏi kêu đâu.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Chu Đãi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Nàng cắn môi, nhịn đau, chỉ trừng mắt nhìn lời nào.
Chu Đãi vừa thấy thế, lại cười, cầm băng gạc băng bó miệng vết thương, đắc ý phi phàm : “Khả năng nhẫn nại bất phàm, đúng là chưa từng thấy nữ tử nào chịu đau giỏi như ngươi! Chậc, quả nhiên là bất phàm ah…”
“Ngươi là cố ý!” Khinh Tuyết rốt cục nhịn được quát lên. Tức giận nhìn gương mặt đàn ông tươi cười, lại khiến nàng thể nhẫn được.
Chu Đãi nghe thấy nàng khiển trách, giận còn cười: “Đúng vậy đấy, đây mới là khí thế mà nương nương nên có, chịu đựng làm chi chứ! là!”
Khinh Tuyết tức giận vô cùng, nam nhân này, có bản lĩnh chọc giận cao siêu, nhìn băng bó vết thương xong, Khinh Tuyết : “Băng bó xong, ngươi có thể rồi!”
Sau này, nàng tuyệt đối cho thỉnh tên này đến.
Nhìn thấy , nàng liền lo lắng thôi, còn phẫn nộ ghê ghớm.
Về phần Chu Đãi, dường như nhìn thấy thái độ giận dữ của nàng, chậm chạp thu dọn thuốc men, lúc thu thập gần xong mới : “Thuốc này tên là ‘Đau mới tốt’, là cực phẩm mà ta chú ý nghiên cứu chế tạo, chuyên trị ngoại thương, khi mới đắp thuốc vào, đau nhức khó nhịn, đau đến mức đại nam nhân cũng chưa chắc chịu được, nhưng mà hiệu quả trị liệu là vô cùng tốt, nó khiến vết thương mau lành da.”
“ biết.” Khinh Tuyết lạnh lùng , ngữ khí cực kỳ băng lạnh.
lúc sau, nàng nhịn được phải quay đầu, dù sao nữa, nhược điểm của nàng cũng nằm trong tay , nàng cũng chỉ có thể giận mà dám gì: “Ngươi đáp ứng rồi, chuyện kia, lộ ra ngoài!”
“Tuyết Phi nương nương, tuy rằng ta chỉ là Thái y nho , nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân, cái gì gọi là nhất ngôn cửu đỉnh, ta vẫn có, hơn nữa ta cũng hy vọng khuấy động màn phân tranh này, thế nên ngươi yên tâm, chuyện nên nghe, nên thấy, ta nghe cũng thấy.” Chu Đãi nhìn nàng, rốt cục cũng .
Những lời này ra mười phần đứng đắn, bởi vì biết, nàng cực kỳ để ý.
Nữ tử này, nhìn như kiên cường, nhưng lòng cảnh giác cũng rất mạnh.
“Chẳng qua, cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay, nên cố chấp với quyền lực quá.” Vốn dĩ bao giờ những lời này với người khác, nhưng biết vì sao, lại với nàng.
dứt lời cũng nhận ra bản thân quá nhàm chán.
Khinh Tuyết nhìn , nghĩ nàng vì quyền lực mà làm vậy.
biết, nàng vì sinh tồn còn có báo thù.
Nàng chưa từng để ý đến quyền lực.
Nhưng nàng muốn giãi bày chuyện đó với , chỉ quay mặt , : “Ngươi có thể rồi.”
vừa vừa nhấc hòm thuốc, ra ngoài: “Tuyết Phi nương nương, tuy rằng ngươi muốn gặp ta, nhưng có lẽ ngươi biết, thời điểm ngươi trúng độc lần trước, Hoàng thượng hạ lệnh, bệnh của ngươi từ nay về sau, phàm là nặng , đều do ta chẩn trị.”
Khinh Tuyết chỉ có chút tức giận, nàng cũng vì muốn gặp Chu Đãi, mới cho thỉnh đến.
Chợt nghe thấy tiếng cung nữ bẩm báo: “Hoàng thượng giá đáo.”
Vì thế mặt nàng liền biến sắc, mắng được nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cái.
Chu Đãi nhìn bộ dạng của nàng, chỉ cười: “Thay đổi nhanh, năng lực của Tuyết Phi nương nương khiến tiểu thần bội phục cực độ!”
Khinh Tuyết cắn răng, nàng sao có thể nghe ra ý tứ châm chọc của Chu Đãi chứ.
Chương 064 – TRÁI TIM ĐÀN ÔNG
Nàng còn chưa phản ứng, Hách Liên Bá Thiên vội vã vào: “Tuyết Nhi, nàng sao chứ?”
Khinh Tuyết nở nụ cười: “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp đáng ngại, chỉ là bị chút ngoại thương ngoài da.”
“ có việc gì là tốt rồi, vậy trẫm cũng an tâm!” Hách Liên Bá Thiên nhàng thở ra, khẽ vỗ về lên vết thương của nàng: “Đau ?”
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “ đau.”
Quả là đau, Chu Đãi kia láo, khi mới rót thuốc lên cực kỳ đau, nhưng lúc này cảm thấy rất thoải mái.
“Con nô tỳ lớn mật, dám nảy sinh ý nghĩ xấu xa, trẫm muốn giết nó!” Hách Liên Bá Thiên giận dữ, như con sư tử phát hỏa, đôi mắt như muốn tóe lửa.
Khinh Tuyết vừa nghe, lòng liền kinh hãi, từ trước tới giờ, Hách Liên Bá Thiên vẫn là kẻ có hai, hơn nữa tác phong làm việc của quyết đoán, trừng phạt nhẫn tâm, nhưng nàng lại nhận lời với Linh Phi, giữ mạng của nhi.
Vì thế Khinh Tuyết kéo tay : “Hoàng thượng… Nữ tử này, ta hại thiếp quá nhiều, thiếp cầu Hoàng thượng, sau khi điều tra chân tướng, giao ta cho thiếp xử lý.”
“Nàng muốn đích thân xử lý ta?” Hách Liên Bá Thiên có chút kỳ quái nhìn Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết mỉm cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, thần thiếp muốn tự mình xử lý ta, liệu có thể ?”
“Đương nhiên có thể, nếu nàng muốn đích thân xử lý ta, trẫm thành toàn cho nàng.” Hách Liên Bá Thiên âu yếm ôm nàng, cười nụ cười có vài phần cổ quái.
Nhưng chỉ lóe qua như sao băng rồi vụt tắt.
“Cám ơn Hoàng thượng…” Khinh Tuyết vừa nghe vừa cúi đầu cười yểu điệu, nhìn thấy chút cổ quái trong nụ cười của người đàn ông kia.
Nàng ngẩng đầu, : “Hoàng thượng, may là vẫn chưa định tội Linh Phi, nếu , thành đổ oan cho người tốt, là thể tưởng được, tất cả mọi chuyện, lại do nô tỳ của nàng ấy chủ mưu, khiến người khác ngoài ý muốn!”
“Uhm, về phần Linh Phi, cũng chưa chắc là nàng ấy chưa từng có ý định.” Hách Liên Bá Thiên nghe nàng xong trả lời, vẻ mặt có chút thâm trầm. chưa bao giờ là loại Hoàng đế đần độn biết gì.
Rất nhiều chuyện, chẳng qua là suy tính, nghĩ xem có nên xử lý hay , nếu xử lý xử lý thế nào mà thôi.
Khinh Tuyết dự đoán được lời này, vốn định vì Linh Phi biện hộ vài câu, nhưng nghĩ chút quyết định gì nữa, dù sao nữa, nàng cũng chưa bao giờ là người quá mức thiện lương.
Với tuệ nhãn của Hách Liên Bá Thiên, chắc chắn là nhìn ra điểm đấy.
Nếu nàng lên tiếng, lọt vào mắt chẳng qua chỉ là dối trá và dụng tâm kín đáo mà thôi.
“Có lẽ …” lúc lâu sau, mới buông ra câu.
“Trẫm thích nữ tử quá nhiều thủ đoạn!” Hách Liên Bá Thiên đột nhiên . Ngữ khí vô cùng kỳ quái.
Khinh Tuyết có cảm giác, những lời này, là nhắm vào nàng.
Nhưng tại sao chứ?
Ngẩng đầu, thấy có vẻ mặt bình tĩnh, có chút dị thường nào.
Nàng nữa.
Nhưng lại đổi đề tài: “Hoàng thượng, chúng ta xem thẩm vấn ?”
“Được.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
Rồi sau đó hai người đến Hoa Ngọc Cung.
Hoa Ngọc Cung kim bích huy hoàng mười phần quý khí, mới bước chân vào, cảm nhận được cao quí hoa lệ.
Những đồ trang trí đắt tiền có vẻ lòe loẹt, mà cho người nhìn cảm giác hào nhoáng mỹ lệ.
Đây là lần thứ hai Khinh Tuyết vào chỗ này.
Nơi này, luôn khiến nàng cảm thấy nặng nề thở được.
Cũng giống như Hoa Phi xinh đẹp quí phái nhưng nội tâm thâm trầm.
vào trong điện, thấy nhi quỳ gối ở giữa, Hoa Phi thẩm vấn.
Hách Liên Bá Thiên trừng mắt liếc nhìn nhi kia cái, sau đó về phía Hoa Phi
Hoa Phi vừa thấy Hách Liên Bá Thiên, liền nở nụ cười, đúng là mười phần quý nhã: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hoa Phi chậm rãi đứng lên, rồi sau đó nghiêng người hành đại lễ.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay ngăn lại: “Miễn lễ, tra đến đâu rồi?”
Bàn tay ngọc ngà với chiếc nhẫn mã não lồng qua ngón tay thon dài của Hoa Phi khẽ mân mê, cầm lấy tờ khai bàn, trình cho : “Hoàng thượng, nha đầu kia thú nhận hết, là ta chủ mưu chuyện ở Ngọc Hà Hồ, chuyện Tuyết Phi trúng độc trúc đào, cũng là ta làm ra, ta là tùy giá nha hoàn theo Linh Phi nhập cung, nhìn thấy Linh Phi bị thất sủng rồi thương tâm, vì thế nảy ra ý nghĩ xấu xa, tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Linh Phi muội muội.”
Hoa Phi đến đây thở dài: “ ta cũng coi như nô tỳ trung thành, chỉ tiếc là tâm địa ác độc, ý nghĩ ác độc như thế cũng có thể nghĩ ra, ngờ, kết quả lại là tự hại bản thân, cũng hại đến Linh Phi muội muội.”
“Tội thể tha!” Hách Liên Bá Thiên lạnh mặt, trầm giọng quát.
câu tàn nhẫn, khiến ai nấy đều sợ đến cấm khẩu, dám nhiều lời.
“Tất nhiên là thể miễn xá, như tội danh của ta, phải bị lăng trì!” Hoa Phi cười nhạt nhẽo, vẻ mặt chút dao động, thời điểm đến hai chữ ‘lăng trì’ mặt đổi sắc.
Hách Liên Bá Thiên thấy ta thế, chỉ : “Nàng đem cẩu nô tài này giao cho Tuyết Phi xử trí , dù sao nữa Tuyết Phi cũng suýt mất mạng vì ta ba lần liên tục, án này để nàng ấy xử lý.”
“Chuyện này…” Hoa Phi liền vẻ do dự, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi sau đó liền tươi cười, nhưng trong mắt lại có chút tàn nhẫn muốn người khác biết: “Vậy giao cho Tuyết Phi muội muội.”
“Đa tạ Hoa Phi nương nương.” Khinh Tuyết gật đầu cảm ơn.