1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tấn công ngược thành phi - Minh Tiêu Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 24

      ☆, Mỹ nhân quan

      Editor: Tử Sắc Y

      Hôm sau

      Bữa tiệc tổ chức ở Trang phủ hết sức náo nhiệt long trọng, mặc dù Trang phu nhân còn tức giận Trang lão gia, nhưng hôm nay vẫn an bài yến hội vô cùng thoả đáng. Trang lão gia nhân cơ hội này vừa xin khoan dung vừa lời ngon tiếng ngọt, đợi đến lúc mở tiệc vẻ mặt Trang phu nhân đối với tốt hơn nhiều.

      Những chuyện này để sau, trước khi bắt đầu yến hội, Trang Như Mộng đứng ở trước cửa phòng khách tiếp đãi các tiểu thư. Hôm nay Trang Như Mộng mặc bộ váy dài xanh da trời, phối với hai búi tóc ngang nhau, tai đeo đôi khuyên tai ngọc trai Phi Yến, cả người thoạt nhìn vừa hoạt bát xinh đẹp vừa mất đoan trang nhã nhặn, Linh Tê nhìn thấy cũng vui mừng hơn cả nửa ngày, Diệu Tuyết ở bên cũng lên tiếng khen vài câu.

      Lúc này Vương Ngọc Hương đỏ mắt nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai ngọc trai Phi Yến của Trang Như Mộng, đương nhiên là Trang Như Mộng chú ý tới điểm này, nàng cố ý ở trước mặt Vương Ngọc Hương, đong đưa khuyên tai cái, thành công nhìn thấy Vương Ngọc Hương khống chế nhúc nhích người, nàng cười ha hả khoác qua tay Vương Ngọc Hương, "Biểu tỷ Ngọc Hương, năm trước ngươi ở vùng khác thể thường tới phủ chúng ta, bây giờ dễ dàng rồi, ngươi cần phải đến phủ thường xuyên chơi với Mộng nhi đó."

      Vương Ngọc Hương gắng gượng nở nụ cười, "Biểu muội đúng, tỷ tỷ ở trong phủ cũng rất nhớ đến muội muội."

      Trang Như Ngọc nghe thấy lời này, giọng điệu chanh chua : "Biểu tỷ Ngọc Hương bên nặng bên nha, trong phòng khách chỉ nhìn thấy có mình muội muội là đường tỷ thôi, nơi này chúng ta chỉ có biểu muội đâu đó."

      Trang phủ tiếp tục nhận được vinh quang từ hoàng thương, trong lòng Trang Như Ngọc rất vui vẻ, nhất là bữa tiệc hôm nay, nhất định có rất nhiều khuê tú danh môn đến đây, cho nên hôm nay Trang Như Ngọc cũng cố ý trang điểm mặc đẹp. Nhưng cảm xúc tốt như vậy, lại bị thay đổi rất nhiều, sau khi nhìn thấy Trang Như Mộng cũng cố ý ăn mặc trang điểm đẹp, chỉ là vào ngày này, nàng để cho người ngoài nhìn thấy được nàng vừa mắt với đường tỷ, dù sao dựa vào nhà ngoại địa vị của Trang Như Mộng cũng vững vàng rồi. Chỉ là khi nhìn thấy biểu tỷ Ngọc Hương của nhà mẹ tổ mẫu, tâm tình của nàng hoàn toàn bị ảnh hưởng. Lúc Vương Ngọc Hương vừa mới vào phòng, Trang Như Ngọc liền niềm nở nghênh đón, bởi vì nàng biết vị biểu tỷ trước mắt cũng được coi là tiểu thư quan gia (nhà quan) hợp qui, cho nên tất nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với nàng, chỉ là Trang Như Ngọc nghĩ như vậy, chưa chắc Vương Ngọc Hương thấy vui.

      Vốn là Vương Ngọc Hương cho rằng thân thích Trang phủ bằng cửa Thương Hộ nhà mình, lần trước cố tình lại nhìn thấy vải vóc Trang Như Mộng mặc còn đắt hơn so với nữ nhi Thương Hộ nàng, cho nên trong lòng nàng càng thêm thích Trang phủ. Nhưng cố tình là cha dặn nàng rất nhiều lần, là bây giờ Trang phủ có lợi, cho nàng đắc tội với trưởng nữ Trang phủ Trang Như Mộng, cho nên lúc thấy Trang Như Mộng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trang Như Ngọc mặc đồ diêm dúa lòe loẹt Vương Ngọc Hương tính khí tốt, trực tiếp ném cho nàng ta (TNN) ánh mắt khinh thường, nhàn nhạt đáp lại mấy câu rồi theo Trang Như Mộng và mấy khuê nữ có thân phận vừa chuyện vừa vào trong phòng khách.

      Lần này Trang Như Ngọc tự làm mình mất mặt, cố tình là nàng thể phát tác, chỉ có thể là giận đến cực điểm.

      Lặng lẽ quan sát màn này nụ cười mặt Trang Như Mộng càng thêm rạng rỡ, nàng nhớ kiếp trước, Vương Ngọc Hương với Trang Như Ngọc cũng coi như thân thiện, tại xảy ra màn này, xem ra có liên quan đến chuyện tam nương bị mất quyền quản chưởng nàng bị hủy dung và mẫu thân cũng thay đổi tác phong lúc trước. Nghĩ tới những chuyện này, trái lại Trang Như Mộng có chút xem thường Vương Ngọc Hương, thiếu kiên nhẫn như thế, biết do kiếp trước nàng ngu xuẩn quá mức, hay là tại Vương Ngọc Hương còn , cho nên kiếp trước mình mới ngã thảm ở tay nàng như vậy.

      Trang Như Mộng suy nghĩ những chuyện này, Diệu Tuyết dẫn Bạch Vi vào phòng khách. Hôm nay Bạch Vi mặc y phục dài màu tím, dưới làn váy là từng tầng từng tầng được đính tua ngọc trai trắng bạc chấm dài đến đất, phía thêu từng cành hoa Liên Vân tỉ mỉ chi chít rất lộng lẫy và tinh xảo. Sau khi vào phòng khách, Bạch Vi thẳng đến chỗ Trang Như Mộng,

      Trang Như Mộng cũng chú ý tới Bạch Vi đến, nàng nhanh lên trước nghênh đón. Thấy Trang Như Mộng đến gần, Bạch Vi kéo váy cau mày giọng oán than với Trang Như Mộng, "Mẫu thân cũng thiệt là, hôm nay bắt ta nhất định phải mặc váy nhiều tầng như vậy, bộ cũng dễ dàng tí nào."

      Trang Như Mộng cười khoác cánh tay Bạch Vi, nghiêm túc , "Từ xa xa ta mới nhìn còn tưởng có tiên nữ nào đến đấy chứ, đến gần mới nhận thấy ra là Bạch tỷ tỷ."

      Lần này Bạch Vi nghe lời khen, cũng ghét bỏ bộ váy phiền toái người nữa, nàng cười híp mắt kéo Trang Như Mộng vào phòng khách ngồi xuống. Mấy khuê tú trong phòng khách thấy Bạch Vi tới, cũng lần lượt hành lễ. Vương Ngọc Hương cũng tới trước mặt Bạch Vi chuyện: "Mấy ngày thấy, Bạch tiểu thư càng thêm đẹp rồi."

      Bạch Vi sờ sờ mặt mình, thản nhiên , "Tại sao ta phát nhỉ."

      Vương Ngọc Hương bị câu này chặn họng khuôn mặt thoáng đỏ bừng, ngượng ngùng , "Bạch tiểu thư quá khiêm nhường rồi."

      Thấy Vương Ngọc Hương kinh ngạc, trong lòng Trang Như Ngọc thầm dễ chịu hồi. Trước nàng nghe thấy Vương Ngọc Hương hỏi Lý tiểu thư về tiểu thư Hầu phủ Trung Nghĩa trong phòng Bạch Vi, tại nàng lại niềm nở đến gần như vậy, tất nhiên là nguyên nhân mờ ám rồi. Chỉ là Bạch Vi cũng phải là người dễ đối phó, nghĩ tới kiếp trước nàng bị khinh bỉ trước mặt Bạch Vi, trong lòng Trang Như Ngọc dễ chịu.

      Lúc này tiểu nương Triệu Minh Đình cũng tới, Bạch Vi và tiểu nương Triệu Minh Đình mới quen thân, rất nhanh liền tới phương diện võ công mưu lược cách hành quân đánh trận, điều này cũng khiến Trang Như Mộng còn lời nào có thể . Trang Như Mộng thấy hai người này chuyện đến vui vẻ, mấy câu rồi rời phòng khách trước. Hôm nay buổi sáng nàng biết được tin, Ngũ muội muội Trang Như Nguyệt bởi vì tham ăn, mà hôm nay thân thể tốt, cho nên thể tới tham gia yến hội.

      tại thấy thời gian còn sớm, nàng muốn xem thân thể Tiểu Nguyệt nhi có khá hơn chút hay chưa, Trang Như Mộng muốn sớm về sớm, cho nên chọn con đường để . Chỉ là mới đến nửa, nàng nhìn thấy phụ thân quay lưng ở phía trước, cung kính chuyện với nam tử. Mà nam tử kia mặc trường bào xanh lá thêu hoa văn, áo bào tơ lụa màu trắng ngà khoác ngoài mở rộng ngang ngực. Chân mang ủng da bạch lộc (nai trắng), đỉnh đầu tóc đen như mực là búi tóc được cột rất chỉnh tề, bởi bạch ngọc phát quan tinh sảo, theo hai bên ngọc quan (mũ quan đính ngọc) là sợi tơ quang mang màu xanh nhạt rũ xuống, trán tết Lưu Hoa vấn ngang, nhìn dáng vẻ phong lưu tuấn tú vô cùng.

      Trang Như Mộng cố ý bước , cho nên lúc nàng thấy hai người đồng thời, hai người cũng đều nhìn thấy nàng. Trang lão gia thấy ái nữ, tất nhiên là trong lòng tràn đầy thương , nhưng cố kỵ thân phận của người trước mắt, trước cung kính giới thiệu với nam tử, "Điện hạ, đây là nữ nhi của thảo dân Trang Như Mộng." Thấy mặt Lưu Hoành có nét bất mãn, Trang lão gia mới ngoắc ngoắc gọi Trang Như Mộng tới đây.

      Nhìn Lưu Hoành cách đó xa, phản ứng đầu tiên của Trang Như Mộng chính là chạy càng xa càng tốt. Nhưng suy nghĩ tới thân thể nương, nàng vẫn nhắm mắt tới.

      Trang lão gia thấy ái nữ đến gần tranh thủ thời gian giải thích : "Mộng nhi, đây là Tấn vương điện hạ."

      Nghe lời này, Trang Như Mộng rũ mi thi lễ, "Dân nữ gặp qua Tấn vương điện hạ."

      Lưu Hoành sớm chú ý tới Trang Như Mộng, nhìn dáng vẻ tiểu nữ tử khuỵ chân hành lễ, ngược lại nổi tia hứng thú, "Trang tiểu thư, tại sao ta cảm thấy ngươi có chút quen mắt?"

      Nghe lời này, đầu Trang Như Mộng lại cúi thấp hơn, "Nhất định là vương gia nhìn lầm, thường ngày dân nữ đều sống ở trong khuê (phòng), hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vương gia."

      Lưu Hoành tất nhiên nhận ra đây là tiểu nha đầu gặp đêm qua, tại thấy nàng như vậy cũng vạch trần, dùng bạch ngọc chiết phiến (quạt giấy bạch ngọc) ở trong tay nâng cằm Trang Như Mộng lên, híp mắt hoa đào cười với Trang lão gia, "Bộ dáng lệnh thiên kim đúng là xuất trần thoát tục."

      Trang lão gia nghe thấy lời này, có thể là tim muốn vọt tới cổ họng, châm chước mở miệng , "Tiểu nữ thảo dân được điện hạ khen nhầm rồi, chỉ là hôm nay trong phủ thiết yến (tổ chức yến tiệc), ái thê bận xuể cho nên mới gọi tiểu nữ thảo dân trước giúp tay, nếu điện hạ có phân phó gì khác, có thể cho phép tiểu nữ thảo dân rời trước hay ?"

      Vẻ mặt khẩn trương của Trang lão gia tất nhiên Lưu Hoành nhìn ra, thoáng suy tư vẫn phất tay bảo Trang Như Mộng rời khỏi. Trang Như Mộng có được đồng ý, liền dẫn Linh Tê cung kính lui xuống, chỉ là đôi mắt đẹp đào hoa của Lưu Hoành vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, cho đến khi Trang Như Mộng biến mất khỏi tầm mắt.

      Chờ Trang Như Mộng đến thăm Trang Như Nguyệt xong, cũng nhanh đến giờ mở tiệc, bởi vì Trang phủ có chuyện mừng, cho nên bữa tiệc lần này cũng xem là vô cùng náo nhiệt. Tân khách đến phải là phú giáp phương (nhà giàu phương), cũng chính là quyền cao chức trọng, nguyên nhân Trang phủ có người phú quý đến, là bởi vì mặt mũi của Triệu lão tướng quân. Có thể bữa tiệc này so với bữa tiệc hôm kia ở Vương phủ còn náo nhiệt hơn nhiều, cũng khiến cho Vương Ngọc Hương nhìn thấy màn này, trong lòng biết tư vị gì. Nhưng mặt nàng càng thêm thân thiết với Trang Như Mộng, ngay cả chuyện với các tiểu thư khác trong Trang phủ, vẻ mặt nàng cũng ôn hòa rất nhiều. Thân mật như vậy, khiến cho Trang Như Mộng càng thêm cảnh giác với Vương Ngọc Hương.

      là dùng bữa, nhưng phải như vậy, bình thường nhóm khuê tú đặt tâm tư lên bàn ăn hoàn toàn. Bữa tiệc như vậy, là cơ hội để các khuê tú mở rộng quan hệ, làm quen xã giao, hay là thời cơ giành được thanh danh tốt.

      Sau khi Trang Như Mộng thấy Lưu Hoành, trong lòng luôn có chút lo lắng, lúc bữa tiệc mới diễn đến nửa, nàng liền tìm lý do về trước. Chỉ là chân trước nàng mới vừa , bên bàn dành cho tân khách nam, Bạch Tử Hàm cũng theo rời khỏi bữa tiệc.

      Vì vậy Trang Như Mộng chưa được mấy bước, ở trong góc khuất, bị Bạch Tử Hàm cản đường.

      Từ lúc Bạch Tử Hàm và Bạch phu nhân tới thăm Trang phu nhân, chưa từng gặp lại Trang Như Mộng, tính toán cũng được coi là nhiều ngày, lúc này người nhớ trong lòng ở trước mắt, cho nên lòng đều tràn đầy vui mừng, nhưng lúc nhìn thấy chân mày nữ tử khẽ nhíu lại trong lòng của xuất chút bực mình.

      đứng ở trước mặt Trang Như Mộng mở miệng , "Tiểu Mộng nhi, ngươi muốn gặp ta sao? Vì sao đến Bạch phủ tìm ta?"

      Nghe thấy lời này, Trang Như Mộng lui về sau bước rồi mới mở miệng , "Thế tử hồ đồ rồi, mặc dù Như Mộng vẫn xem ngươi là ca ca, nhưng bây giờ Như Mộng trưởng thành, cần phải chú ý đến chuyện nam nữ đại phòng (ý là tục xưa trai chưa cưới được đứng gần nhau)."

      Thái độ xa cách của nữ tử, khiến mặt Bạch Tử Hàm biểu nho nhã chững chạc trước sau như lại có mấy phần hốt hoảng, vuốt vuốt tóc rơi trán nữ tử thở dài bất đắc dĩ : " Tiểu Mộng nhi, chẳng lẽ ngươi còn hiểu tâm ý của ta sao? Ta chỉ muốn làm ca ca của ngươi, ta còn muốn chăm sóc ngươi cả đời."

      _________________

      Editor: Thử đoán xem!!! Nữ 9 nhà ta có đồng ý hay ? Và nam 9 nhà ta là ai?!!!!!

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 25

      ☆, Lòng đố kị

      Editor: Tử Sắc Y

      Ta còn muốn chăm sóc ngươi cả đời, lời này rơi vào trong tai Trang Như Mộng, giống như sét đánh, nàng cảm thấy trong lòng như được dòng nước ấm bao vây, dáng người nam tử trước mắt thon dài, khuôn mặt củ ấu (bạn nào chưa biết củ ấu, mời search gg nha), dưới ánh nắng mặt trời càng lộ vẻ mê người, lời nhu tình mật ý được bằng cả tấm lòng như vậy, khiến cho tâm hồn thiếu nữ khó mà chống cự được.

      Mắt hạnh xinh đẹp của Trang Như Mộng mở to, nàng sững sờ nhìn Bạch Tử Hàm hồi. Chỉ trong chớp mắt, nàng muốn đáp lại , tiếng rằng ta hiểu , ta nguyện ý. Nhưng cuối cùng nàng phải là tiểu nương mang tâm hồn thiếu nữ tình hoài, nàng nữ tử trải qua đời tang thương, còn kích động muốn bất chấp vì tình cảm đôi lứa.

      Vì vậy nàng chỉ có thể dùng dáng vẻ thơ ngây cười tiếng, rồi nhân cơ hội lúc đó mà lui về sau chút, "Như Mộng luôn xem Thế tử là ca ca, người làm ca ca tất nhiên phải chiếu cố muội muội cả đời rồi." xong nàng đợi Bạch Tử Hàm trả lời, mà trực tiếp xoay người chạy về phía Như Mộng cư.

      Bạch Tử Hàm nhìn theo bóng lưng xa, chỉ đành phải thần sắc ảm đạm quay người .

      Bởi vì Trang Như Mộng rời khỏi giữa tiệc, lúc ấy cũng dẫn mấy người Linh Tê theo, chỉ bảo họ giúp nàng chú ý đến Trang phu nhân trước mặt. Đợi lúc nàng mặc tiểu bào quay về Như Mộng cư, trong phòng an tĩnh đến khác thường, trừ ma ma giữ cửa và hai tiểu nha hoàn những người khác cũng thấy. Thấy đại nương trở về sớm như vậy, mặc dù hiếu kỳ, nhưng mấy người này cũng dám vượt qui lên hỏi thăm, chỉ cung kính hành lễ rồi vội vàng làm chuyện của mình.

      Trang Như Mộng chạy đường trở về, mặt đều ửng hồng, thấy hạ nhân chào hỏi nàng phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống, sờ sờ gương mặt vẫn còn nóng như cũ, Trang Như Mộng chợt lắc đầu mấy cái, như muốn hoàn toàn vứt bỏ những suy nghĩ an phận của mình. Nhưng càng như thế, gương mặt Bạch Tử Hàm lại càng trong đầu nàng, tình cảm của nàng với Bạch Tử Hàm, bởi vì kiếp trước Bạch Tử Hàm rời mà cứ chôn sâu dưới đáy lòng, chỉ là đời này hình như thay đổi, kí ức từ ở chung với Bạch Tử Hàm lại càng ở trong đầu của nàng.

      Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can Lí, lưỡng tiểu vô hiềm sai (hai câu thơ này được trích trong bài thơ Trường Can hành nhị thủ của Lý Bạch, có nghĩa là “Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường ném mơ xanh. Hai người người Trường Can, trẻ thơ chẳng vấn vương”). Trước khi Bạch Tử Hàm chưa đến binh doanh, nàng vẫn cho rằng quan hệ giữa bọn họ là như vậy, nhưng cuối cùng trở lại, cũng để lại phong thư, điều này khiến cho người kiêu ngạo như nàng quyết định chôn sâu tình cảm với dưới đáy lòng.

      Nghĩ tới những chuyện này, trong hốc mắt Trang Như Mộng thoáng có chút nước mắt.

      "Bỏ qua, cũng là bỏ qua. Đời này đừng đến trêu chọc nữa, khiến người ta chán ghét. . . . . ." Câu tựa như giận tựa như hờn, Trang Như Mộng xong buồn buồn ngồi ở trước cửa sổ, ngây người nhìn ra cây bạch quả ngoài cửa sổ.

      Lúc Vương Ngọc Hương vào phòng, liền nhìn thấy tiếu nữ oa xinh đẹp, ngồi an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thoáng đánh giá cách bố trí trong phòng, Trán Vương Ngọc Hương bất giác thoáng giật giật khẽ cái khó nhận ra, chỉ thấy mặt nàng tràn đầy ý cười về phía Trang Như Mộng, "Mộng nhi, sao lại thanh nhàn ở trong phòng vậy, còn thèm chơi với bọn tỷ muội."

      Suy nghĩ của Trang Như Mộng bị giọng Vương Ngọc Hương kéo về, nhìn Vương Ngọc Hương : "Đây phải là biểu tỷ sao, có lẽ hôm nay là lần đầu biểu tỷ ngươi đến viện Như Mộng chơi." xong nàng giương mắt nhìn, mới phát ra là Trang Như Ngọc cũng theo, còn Linh Tê và Diệu Tuyết cũng biết khi nào quay về.

      Nhìn sắc mặt Trang Như Ngọc cũng coi như tệ, Trang Như Mộng biết nhất định là Vương Ngọc Hương thay đổi thái độ với người trong Trang phủ, mới khiến Trang Như Ngọc thay đối cái nhìn với nàng ít. Nhìn thấy hai người xưng hô tỷ tỷ tốt muội muội tốt, trong lòng Trang Như Mộng có tính toán.

      Nàng vừa bên phân phó Diệu Tuyết chuẩn bị điểm tâm vừa kéo Vương Ngọc Hương và Trang Như Ngọc vào phòng trong, phòng của Trang Như Mộng, có thể là ngoại trừ phòng lão thái thái chính là phòng đẹp nhất trong Trang phủ. Bởi vì chỉ có nữ nhi, Trang lão gia có thứ gì tốt, cũng đều nghĩ đến nàng, lại thêm những đồ tốt :behe: D~đa;n[l'ê\quuy88d0n :beer: trong cửa hàng cũng như đồ cưới của Trang phu nhân đều đưa đến viện nàng, có thể viện của nàng chính là bảo bối, thậm chí còn có thể hơn Trang lão phu nhân.

      Kiếp trước quan hệ giữa Trang Như Mộng và Trang Như Ngọc tệ, mà lúc đó Trang Như Ngọc cầm rất nhiều đồ tốt từ trong tay Trang Như Mộng, có thể , chuyện mỗi ngày Trang Như Ngọc thích nhất chính là muốn lục lọi xem những trang sức trong hộp của Trang Như Mộng, rồi sau đó nhân cơ hội mà đòi xin cái mình thích. Kiếp này bởi vì mấy ngày qua, thái độ của Trang Như Mộng, khiến cho quan hệ giữa hai nàng hoàn toàn bị phá vỡ. Nhưng hôm nay khi vào phòng, Trang Như Ngọc vẫn đổi được thói quen, hai mắt liên tục nhìn thẳng chằm chằm vào hộp trang sức của Trang Như Mộng.

      Nhìn dáng vẻ này của Trang Như Ngọc, trong lòng Trang Như Mộng cảm thấy buồn cười, nhưng mặt vẫn giả vờ như nhìn thấy, ngược lại chỉ kéo tay Vương Ngọc Hương tới trước bàn trang điểm. Thấy vẻ mặt Vương Ngọc Hương hiểu, Trang Như Mộng cười híp mắt , "Ta thấy búi tóc biểu tỷ hơi rối, vừa vặn tay nghề búi tóc của Linh Tê nhà ta tệ, nàng búi tóc trang điểm lại cho ngươi."

      Mặc dù Linh Tê hiểu ý trong lời Trang Như Mộng, nhưng nghe nàng như vậy, vẫn cầm lược đứng ở bên. Vương Ngọc Hương thấy màn này, nhìn vào gương đồng cái, mới phát đúng là đầu nàng có mấy lọn tóc rớt xuống, cũng từ chối để Linh Tê búi tóc trang điểm lại cho nàng.

      Thấy Linh Tê tháo trâm vòng cho Vương Ngọc Hương, Trang Như Mộng cười híp mắt lấy ra bộ trang sức đẹp loại trung, hôm kia Trang lão phu nhân tặng cho nàng mấy bộ, để ở trước mặt Vương Ngọc Hương, "Biểu tỷ Ngọc Hương, ta thấy bộ trang sức này rất hợp với da ngươi, đợi chút nữa Linh Tê đeo bộ trang sức cho ngươi."

      Lúc lấy bộ trang sức ra, Vương Ngọc Hương nhận ra đây là đồ rất tốt, có thể là chất lượng tốt hơn so với bất kỳ bộ trang sức nào của nàng, bây giờ nghe như vậy, đương nhiên là trong lòng nàng ngàn vạn lần nguyện ý, chỉ là ngoài miệng vẫn giả vờ từ chối : "Đây là trang sức của biểu muội, tỷ tỷ ta nào có thể lấy được đồ tốt của ngươi chứ."

      Trang Như Ngọc ở bên sớm đỏ mắt, nàng nghe thấy lời này liền mang theo vị chua :"Đường tỷ tặng cho ta đồ gì hết nha, xem chừng lòng ngươi quả nhiên là thiên vị mà."

      Nghe Trang Như Ngọc lời này, Trang Như Mộng cảm thấy buồn cười, hôm kia lúc nàng ta cào nát mặt nàng tại sao Trang Như Ngọc lại nhớ đến những chuyện này, thường ngày tính toán nàng khắp nơi tại sao lại nhớ đến những chuyện này, bây giờ còn biết xấu hổ những lời này, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời từ miệng nàng vẫn mang theo giọng điệu trêu ghẹo : " Nhiều năm đồ tốt tặng ngươi còn ít sao, hôm nay lần đầu biểu tỷ Ngọc Hương đến nhà ta, ta đây làm muội muội, tất nhiên là phải chuẩn bị đồ tốt rồi."

      Lời Trang Như Mộng khiến cho Vương Ngọc Hương nghe thấy càng thoải mái, ngay sau đó nàng cảm thấy Trang Như Mộng trở nên hết sức đáng . Vui mừng nắm lấy bàn tay của Trang Như Mộng, "Muội muội tốt, ngươi là có tâm, nếu vậy tỷ tỷ ta từ chối, tránh phụ tâm ý của ngươi." xong rồi cầm lấy đồ trang sức khoa tay múa chân ở đầu, còn sai khiến Linh Tê phải đeo thế nào mới dễ nhìn.

      Tay nghề búi tóc của Linh Tê quả rất tốt, chưa đến chốc lát búi xong tóc cho Vương Ngọc Hương, chỉ thấy dung nhan người trong gương đồng đoan trang kiều xinh đẹp như hoa mị hoặc người nào so bằng, phối với búi tóc Kinh Hộc kế và đồ trang sức quý giá, nhất thời cả người nàng đều lộng lẫy quý khí, hề kém chút nào so với tiểu thư thế gia. Thấy vậy, Trang Như Ngọc tức giận đến sầm mặt, cũng quên lúc nãy mới vừa xưng tỷ tỷ tốt hô muội muội tốt với Vương Ngọc Hương, trong lòng nàng chỉ có suy nghĩ, đó chính là Vương Ngọc Hương cầm thứ vốn nên thuộc về nàng, là vô cùng đáng ghét.

      Phải suy nghĩ này của Trang Như Ngọc, cũng là do từ tam phu nhân truyền thụ suy nghĩ, đó chính là chỉ cần cái gì của Trang Như Mộng, sớm muộn đều thuộc về nàng. Lần này nhìn thấy đồ tốt của Trang Như Mộng vốn thuộc về nàng, mà cầm lấy tặng người như thế, có thể tim của tam nương Trang Như Ngọc như chảy máu.

      Cố tình là Trang Như Mộng còn sợ như kích thích nàng chưa đủ, ngờ lại lấy khuyên tai ngọc trai Phi Yến lỗ tai đeo lên lỗ tai Vương Ngọc Hương, lần này có thể là tam nương Trang Như Ngọc giận đến mắt phát đỏ, nhưng cố tình là nàng thể ngăn cản tất cả, là khiến nàng vừa bực vừa hận, vừa giận vừa oán.

      Trang Như Ngọc nhanh tức điên rồi, Vương Ngọc Hương lại vô cùng vui mừng, đây chính là bộ trang sức tốt nhất nàng có từ khi sinh ra, nghĩ tới đây, nàng khó có thể cười lòng tiếng với Trang Như Mộng, "Hôm nay phải cám ơn biểu muội." xong nàng nhìn qua ánh mắt bất thiện của Trang Như Ngọc, khẽ hừ tiếng, rồi nhìn gương nghĩ tủi xót cho thân mình.

      Cuối cùng có thể nghĩ, lúc đến hai người vô cùng hoà hợp, mà cuối cùng lại tan rã vui. Mà Vương Ngọc Hương vì nhận được hậu lễ, mời Trang Như Mộng tham gia yến tiệc của huyện chủ An Khang sau bảy ngày. Thấy sau khi Vương Ngọc Hương nàng (VNH) nhận được thiếp mời của huyện chủ An Khang, vẻ mặt liền kiêu ngạo, mặc dù trong lòng Trang Như Mộng xem thường, nhưng mặt vẫn cố tình ra vẻ hâm mộ nịnh nọt mấy câu, rồi sau đó ngỏ lời cảm ơn với chuyện nàng ta đồng ý dẫn nàng tham gia bữa tiệc.

      Vương Ngọc Hương hài lòng rời , mà trong đầu Trang Như Mộng lại nghĩ đến chuyện huyện chủ An Khang, kiếp trước nữ nhi của huyện chủ An Khang chính là vợ kế mà phụ thân Bạch Tử Hàm cưới tái giá, nghĩ tới nhanh như vậy gặp lại. . . . . .

      Lại , Trang Như Ngọc bị chọc tức ở Như Mộng cư, sau khi về phòng liền phát tác trận lớn. Bộ trà cụ thượng hạng án trác, sớm bị nàng đập thành từng mảnh vụn. Lư thị nhận được tin tức, mới vừa đẩy cửa gỗ xém chút nữa bị những mảnh sứ quẹt bị thương. cầm cái bình hoa, Trang Như Ngọc định ném xuống, nhìn thấy mẫu thân mình thiếu chút nữa bị thương, trong lòng lập tức cả kinh.

      Nàng buông bình hoa trong tay xuống gọi tiếng nương. Lư thị nhìn thấy dáng vẻ này của khuê nữ, lửa giận vì thiếu chút nữa bị mấy mảnh vụn gốm sứ quẹt bị thương, khỏi tiêu tán mấy phần. Nàng nháy mắt với Lộ ma ma bên cạnh, Lộ ma ma nhanh dẫn theo nhóm tỳ nữ cung kính lui xuống.

      Thấy trong nhà có người ngoài, Lư thị đồng ý :" Ngọc nhi, vi nương với ngươi bao nhiêu lần, phải biết thu liễm tính tình của ngươi. Nếu dáng vẻ này của ngươi, truyền tới trong tai tổ mẫu, phụ thân ngươi xem ngươi có thể làm sao."

      Nghe lời này, Trang Như Ngọc lấy lòng tựa vào trong ngực Lư thị, "Mẫu thân, có ngươi ở đây ai dám bàn tán huyên thuyên chứ."

      Nhưng lần này Lư thị cũng giống như thường ngày, nàng bất đắc dĩ ôm Trang Như Ngọc vào lòng rồi trực tiếp bỏ qua chuyện này. Chỉ thấy nàng đẩy Trang Như Ngọc ra khỏi lòng mình, khuôn mặt tràn đầy nét thất vọng.

      Trang Như Ngọc kịp chuẩn bị liền sững sờ cả người, ngẩng đầu thấy vẻ mặt mẫu thân vẫn như vậy, trong lòng nàng nhất thời hoảng loạn thôi.

      Lư thị nhẫn nại lạnh lùng : "Trang Như Ngọc, vi nương với ngươi bao nhiêu lần. Trong Trang phủ, nay bị tiện nhân đại phòng độc chiếm. Trước mắt chẳng qua là tam phòng chúng ta, số khổ ăn nhờ ở đậu. Nếu như ngươi hành động sai bước, cũng có thể bị đại phòng đuổi ra khỏi cửa."

      Nghe mẫu thân tới chuyện này, Trang Như Ngọc phản bác, "Mẫu thân, chúng ta cũng là con cháu của Trang phủ, làm sao có thể bị đối đãi như vậy chứ. . . . . ." Ở dưới ánh mắt soi mói của Lư thị , lời Trang Như Ngọc khỏi dần dần xuống.

      Nhìn khuê nữ như vậy, lòng Lư thị mới mềm nhũn , "Ngọc nhi, nên trách vi nương lòng dạ ác độc. Chỉ là ngươi cũng biết, tình cảnh tam phòng chúng ta khổ thế nào. tại nếu phải tổ mẫu ngươi, giúp tam phòng chúng ta có nơi ở, nghĩ đến chúng ta sớm bị đại bá đại mẫu ngươi, tìm lý do đuổi ra khỏi cửa. Nhưng Ngọc nhi ngươi cứ nghĩ , tổ mẫu ngươi lớn tuổi rồi. Nếu nàng có mệnh hệ gì, là tam phòng chúng ta trở thành cá thớt mặc người chém giết."

      Thấy vẻ mặt khuê nữ sợ hãi, Lư thị tiếp tục đầu độc : "Ngọc nhi ngươi suy nghĩ kỹ chút, nếu bị đuổi khỏi Trang phủ, ngươi thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực (áo gấm đồ ăn ngon) nữa. Phụ thân ngươi có bản lãnh gì, đến lúc đó hai mẫu tử chúng ta muốn no bụng, phải ra ngoài ăn xin thôi."

      Tiểu nương nào sống ở trong hậu trạch nghe như vậy, tất nhiên là vô cùng sợ hãi. Trong đầu Trang Như Ngọc bắt đầu tưởng tượng, cảnh nàng mặc y phục rách rưới, tranh giành đồ ăn với đống ăn xin hôi hám. tusa'cyd/d\lqd;ôn Nàng lên ôm chặt lấy Lư thị, "Nương, Ngọc nhi muốn ăn xin với những tên ăn mày hôi hám kia. Ngọc nhi là tiểu thư tôn quý trong Trang phủ, cho dù Ngọc nhi có chết, cũng muốn ở chung với những tên ăn mày hôi hám."

      Lư thị ôm Trang Như Ngọc tiếp tục , "Ngọc nhi, vi nương cũng muốn xỉ nhục ngươi. Cho nên vì ngươi, vì tam phòng chúng ta, vi nương thể bày mưu khắp nơi. Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có tam phòng tốt, ngươi mới có thể yên ổn làm tiểu thư tôn quý."

      Trang Như Ngọc sớm bị dọa sợ, nghe Lư thị thế nàng vội gật đầu :"Ngọc nhi nhớ rồi, chỉ có tam phòng chúng ta tốt, Ngọc nhi thành ăn xin; chỉ có tam phòng tốt, Ngọc nhi mới có thể là tiểu thư tôn quý; chỉ có tam phòng tốt. . . . . ."

      Thấy độ lửa sai biệt lắm, Lư thị mới tiếp tục mở miệng, "Ngọc nhi, hôm nay vi nương bảo ngươi thăm dò hư từ đại tỷ tỷ ngươi, ngươi có thu hoạch gì chưa?"

      Trang Như Ngọc ngẫm nghĩ lát : "Nương, ta thấy Trang Như Mộng quả là thông minh hơn chút. Nàng hại dung nhan nữ nhi bị hủy, nhưng nữ nhi nhớ , là nàng để ngang chân khiến nữ nhi vấp té. Nhưng sau đó nàng lại giả vờ vẻ mặt vô tội đáng thương, nhìn đáng hận. Chỉ là hôm nay tiện nhân này cũng có đầu óc, vì muốn lấy lòng Vương Ngọc Hương mà dâng lên nhiều đồ tốt cho người ta. Thường ngày ta còn hiểu, vì sao loại người ngu xuẩn này lại thông minh đột ngột chứ. Theo hôm nay nữ nhi thấy, tiện nhân kia ngang ngược như vậy, cho dù có học chút thông minh, nghĩ đến cũng là do kết quả đại bá mẫu dạy dỗ mà thôi, nhưng bản chất vẫn là người ngu xuẩn như cũ."

      Lời Trang Như Ngọc khiến Lư thị rơi vào suy tư, tai mắt nằm vùng của nàng ở đại phòng, vào khoảng thời gian trước bị vị đại tẩu này, tìm lý do đuổi . Nàng muốn tìm hiểu hai, thế nhưng đột nhiên đại phòng lại trở thành tường đồng vách sắt khiến nàng muốn ra tay cũng vô dụng. Đến bây giờ, nàng vẫn sợ, chuyện bỏ thuốc lần đó bị đại tẩu biết được. Cộng thêm quyền quản chưởng bị mất, thế mà thay đổi hôm nay của Trang Như Mộng, khiến nàng có thể khẳng định rằng, đại tẩu tranh đấu hậu trạch trước sau như kia, sau khi biết được nàng tác oai tác oái liền bắt đầu phản kích. Chuyện này khiến cho Lư thị vốn định lợi dụng chuyện xảy thai, khiến cho vị đại tẩu này hoàn toàn bị vô sinh, vô cùng hối hận đến ruột gan trong bụng xanh lè. Hôm nay nghe nữ nhi những lời này, Lư thị càng thêm tin tưởng, là thủ đoạn của vị đại tẩu này cao, chứ phải là tiểu nữ đồng đột nhiên trở nên khó đối phó.

      Nghĩ tới chuyện Diệu Trúc quay lại bẩm báo, mặt Lư thị vô cùng quỷ dị. Nàng nhìn Trang Như Ngọc :"Ngọc nhi, đại tỷ tỷ ngươi thông minh hơn rồi, chúng ta cũng thể để cho nàng, có cơ hội càng ngày càng khó đối phó."

      Trang Như Ngọc nghe thấy lời này, trong mắt loé lên ánh sáng quỷ dị, "Tiện nhân kia hại dung nhan ta bị hủy, nhất định ta phải khiến cho nàng muốn sống cũng sống được muốn chết cũng thể chết!"

      Lư thị sờ sờ gương mặt nhắn của Trang Như Ngọc, "Tiểu nha đầu, muốn đấu với ta. Như thế thẩm nương ta, làm sao cũng phải tặng nàng món lễ lớn."

      Những thay đổi gần đây của Trang Như Mộng, tất cả đều quy về hai mẫu tử này, sau khi bày mưu tính kế hồi, Lư thị mới nở nụ cười rời .

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 26

      ☆, Ám sát


      Editor: Tử Sắc Y

      Ngày hôm đó Trang Như Mộng dùng cơm ở Toái Ngọc hiên với Trang phu nhân, Trang phu nhân nhìn thấy mấy ngày nay Trang Như Mộng gầy ít, ngừng gắp thức ăn vào chén của nàng, cho đến khi trong chén của Trang Như Mộng chất thành ngọn núi nhưng vẫn có dấu hiệu ngừng lại. Trang Như Mộng nhìn chén cơm tràn đầy thức ăn, bất đắc dĩ , "Mẫu thân, làm sao Mộng nhi có thể ăn hết nhiều như vậy."

      Trang phu nhân nghe lời này, nhíu mày , "Thân thể ngươi vẫn còn ở giai đoạn phát triển, tất nhiên cần phải ăn nhiều chút." Vừa vừa gắp đùi gà để ở phía .

      Nghe lời này, Trang Như Mộng tiếp tục đấu tranh : "Mẫu thân, lượng cơm Mộng nhi ăn vốn cũng ít, người gắp nhiều thức ăn cho Mộng nhi như vậy, sau này Mộng nhi lớn lên trở thành nương béo nhìn đẹp." đến đây, Trang Như Mộng sờ sờ hai gò má múp míp của mình, ngược lại lo lắng điểm này mấy phần.

      Vẻ mặt Trang phu nhân nhướng lên, "Ai dám nương nhà ta khó coi chứ, Mộng nha đầu, ngươi xem khuôn mặt ngươi vốn múp míp, trong thời gian này cũng nhanh hóp rồi, làm nương đau lòng muốn chết." xong nàng lại gắp lên cái cánh gà, nhưng khi nhìn sang chén cơm đầy còn chỗ, chỉ đành phải đặt ở trong chén mình.

      Trang Như Mộng thấy rốt cuộc Trang phu nhân gắp thức ăn cho nàng nữa, trong lòng thở phào nhõm, lập tức dời lực chú ý của Trang phu nhân, "Mẫu thân, lần trước lúc biểu tỷ Ngọc Hương tới, có mời ta tham gia bữa tiệc huyện chủ An Khang với nàng, trước kia ta chưa từng thấy huyện chủ An Khang, biết huyện chủ An Khang này có dễ tiếp xúc hay ?"

      Nhắc tới huyện chủ An Khang, lông mày Trang phu nhân cũng nhanh nhíu thành đường, nàng nhìn Trang Như Mộng rối rắm : "Trái lại trước kia vi nương có biết huyện chủ An Khang, nếu người khác chủ động trêu chọc nàng, cũng xem như dễ tiếp xúc, chỉ là chỉ là. . . . . ." Nhìn bảo bối khuê nữ tò mò nhìn mình chằm chằm, Trang phu nhân hạ quyết tâm tiếp tục , "Chỉ là nghe nữ nhi huyện chủ An Khang từng thích của Hầu gia ở Bạch gia, ban đầu nếu phải Liễu di nhà ngươi có ân với Bạch phủ, được lão hầu gia làm chủ đồng ý mối hôn giữa Liễu di và Hầu gia ngay lúc đó, chừng khuê nữ huyện chủ An Khang được gả vào Hậu phủ Trung Nghĩa rồi. Mà bây giờ khuê nữ huyện chủ An Khang 20, có tin đồn nàng chờ Hầu gia Bạch gia. . . . . ."

      Lòng Trang phu nhân tràn đầy rối rắm kể về chuyện xấu của bạn mình, nhìn thấy hai mắt nữ nhi tỏa sáng như nghe bát quái chưa đủ trong lòng nàng cũng thoáng yên tĩnh, sau đó mới dặn dò, "Khuê nữ ngoan, chuyện này ngươi được ở trước mặt Liễu di, tránh khiến nàng phiền muộn mà ốm bệnh. Còn ngươi, tham gia bữa tiệc huyện chủ An Khang nên chú ý chút, cố gắng đừng để cho huyện chủ An Khang biết được quan hệ giữa ngươi và Liễu di, tránh gặp phải chuyện phiền toái cần thiết." Thấy Trang Như Mộng đều gật gật, Trang phu nhân tiếp tục , "Hôm qua trong cửa hàng hồi môn của ta mới lấy về ít trang sức thời thượng mới, đợi lát nữa dùng cơm xong, ngươi dẫn Linh Tê ra cửa hàng chọn mấy bộ, nếu muốn tham dự tiệc, đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp."

      Thấy Trang phu nhân càu nhàu, rốt cuộc Trang Như Mộng dùng cơm xong, cuối cùng dưới lời càu nhàu của Trang phu nhân, dẫn theo Linh Tê vào trong xe ngựa rời khỏi Trang phủ. Xe ngựa lái đến giữa ngã tư đường, dọc theo đường người người rộn ràng ầm ĩ rất náo nhiệt. Cửa hàng hồi môn của Trang phu nhân, là tiệm trang sức rất nổi tiếng, chỉ có điều là hơi cách xa phố xá sầm uất chút, cho nên khách đến đó nhiều, nhưng quản được Trang phu nhân giao phó lại là người rất biết cách làm ăn, đều sắp xếp quản lý cửa tiệm cách thỏa đáng. Hôm nay Trang Như Mộng muốn đến cửa tiệm này, tìm ít đồ trang sức hợp mắt.

      Xe ngựa xuyên qua phố xá sầm uất, rất nhanh bốn phía đều vắng vẻ, Trang Như Mộng nhìn thấy còn phải thêm đoạn đường mới đến, liền muốn chợp mắt xe ngựa. Linh Tê nhìn thấy, yên lặng ngồi ở bên cũng chuyện. Ai ngờ xe ngựa mới nửa đường, màn xe đột nhiên bị người vén lên, Trang Như Mộng chưa hay biết chuyện gì xảy ra, trong xe có thêm nam tử ngồi.

      Linh Tê bị dọa đến chịu được, nhưng lại dám hét to ra tiếng, bởi vì nàng nhận ra nam tử tuấn người đầy những vết máu loang lổ này, chính là người lần trước nàng theo nương nhà mình xem Ngũ nương gặp phải vị chuyện với lão gia Tấn vương Điện hạ.

      Trang Như Mộng cũng bị tình huống xảy ra đột ngột, mà ngây người, nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại, nhìn Lưu Hoành nghi ngờ , "Tại sao vương gia lại đột nhiên xuất trong xe ngựa của dân nữ?"

      Phản ứng của Trang Như Mộng và Linh Tê ngờ lại khiến Lưu Hoành hài lòng, thấy thích khách tạm thời còn chưa đuổi theo kịp, Lưu Hoành thở phào nhõm, cười tà mị tiếng với Trang Như Mộng, "Hôm nay nếu như ngươi tạm thời giúp ta tránh khỏi kẻ thù, ta hứa với ngươi chuyện."

      "Còn nếu dân nữ muốn?"

      Nghe lời này, lông mày Lưu Hoành nhướng lên, "Ta nếu như, có tình cảnh muốn."

      Trang Như Mộng nhìn cánh tay Lưu Hoành vẫn còn chảy máu, sờ sờ chóp mũi : "vương gia đúng là nhất ngôn cửu đỉnh ( lời giữ lời), cũng cho tiểu nữ có cơ hội lựa chọn."

      Cảm nhận được ánh mắt của Trang Như Mộng, Lưu Hoành chen người lên phía trước , "Tiểu nha đầu, ngươi còn mau suy nghĩ tính toán chút nên làm gì , phải biết người có thể bức bổn vương đến bước này, tất nhiên là dạng người khó giải quyết."

      Lúc này xe ngựa vốn , như vậy có thể khoảng cách Lưu Hoành vừa bước lên trước quá gần với Trang Như Mộng, thậm chí Trang Như Mộng có thể ngửi thấy được mùi mặc hương dễ nghe người , tất nhiên là phải xem mùi máu tươi nồng nặc kia. Trang Như Mộng thấy Lưu Hoành tính toán ném toàn bộ mọi chuyện cho nàng giải quyết, trong lòng nàng thầm mắng mấy câu, nhưng lại thể làm gì được . Nghĩ tới những lời Lưu Hoành vừa mới , Trang Như Mộng mở miệng trả lời, "Chuyện vương gia nhận lời làm chuyện với tiểu nữ là sao?"

      "Đó là đương nhiên."

      "Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên nuốt lời." như vậy, trong mắt Trang Như Mộng thoáng loé lên vài tia giảo hoạt, nàng nghiêng đầu mấy câu với Linh Tê, Linh Tê nghe thấy Trang Như Mộng phân phó, vẻ mặt có thể là vô cùng đặc sắc. Nàng nhìn sang nam tử tuấn ở trước mắt, chần chờ với Trang Như Mộng: "Đây cũng thích hợp ?"

      Trang Như Mộng nhìn Lưu Hoành cười híp mắt , "Chúng ta cũng là vì an nguy của vương gia, mới tùy cơ ứng biến, nghĩ đến chắc hẳn Vương Gia ngại."

      Nghe đối thoại giữa hai chủ bộc, Tấn vương Lưu Hoành ngửi thấy mùi vị mưu, nhưng bất đắc dĩ là mất máu quá nhiều, bây giờ dần dần mất sức, kết quả là chỉ có thể trơ mắt nhìn, hai chủ bộc này tự tay hầu hạ búi tóc mặc y phục nữ tử cho . Cũng lâu lắm, trong xe ngựa có thêm mỹ nhân dáng người cao lớn.

      sai, Tấn vương Điện hạ chúng ta, dưới khéo tay của Trang Như Mộng và Linh Tê, giả trang thành mỹ nhân. Phối thêm gương mặt vốn trời sinh khôi ngô của Lưu Hoành nay giả trang, ngoại trừ vóc người cao lớn giống với dáng vẻ nữ tử nhắn, những chỗ khác có thể hoàn toàn chính là mỹ nhân kiều. Mặt Lưu Hoành có thể là đen như đít nồi, nhưng cố tình là lại phản kháng được, chỉ đành phải chịu đựng cách ăn mặc bực này.

      Trang Như Mộng lại bảo Linh Tê đốt đàn hương, rất nhanh mùi máu tươi trong xe cũng tiêu tán hơn nửa phân. Vì vậy đợi lúc xe ngựa bị chặn lại, bọn thích khách chỉ thấy được hai tiểu thư xinh đẹp ngồi nghiêng người tựa giường êm của xe ngựa, và tiểu nha hoàn vừa vặn pha trà, bởi vì vội vã hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng suy nghĩ nhiều, liền đến những chỗ khác tìm kiếm Lưu Hoành.

      Làm sao bọn họ có thể nghĩ đến, Tấn vương Điện hạ phong lưu phóng khoáng trước sau như này, lại chính là tiểu mỹ nhân ở trong xe ngựa.

      Trang Như Mộng thấy thích khách xa, mở miệng với vẻ mặt Lưu Hoành tái xanh, "Vương Gia, dân nữ hoàn thành chuyện ngươi phân phó, kính xin vương gia bỏ qua cho kế tuỳ cơ ứng biến này, nghĩ đến vương gia rộng lượng như vậy tất nhiên tính toán so đo với tiểu nữ tử ta đây."

      Lưu Hoành nghe lời này, sắc mặt càng thêm khó coi. trừng mắt liếc Trang Như Mộng cái, ngay cả lời ngoài miệng cũng muốn câu. Thấy Lưu Hoành trừng mình cái, Trang Như Mộng yên lòng, kiếp trước nàng có nghe người ta , mặc dù tính khí Tấn vương Lưu Hoành tốt, nhưng khi đồng ý chuyện gì, nuốt lời.

      Thích khách bao lâu, ám vệ của Lưu Hoành tìm tới, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử ăn mặc như vậy, cho dù là ám vệ có thường thấy tình cảnh máu tanh, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, cho nên cũng thành công khiến sắc mặt Lưu Hoành càng trở nên khó coi.

      Đợi lựa chọn xong ít đồ trang sức, sau khi Trang Như Mộng trở về trong phủ liền phái người đưa sang cho Trang Như Nguyệt ít, sau đó nghĩ tới kế hoạch trong lòng, nàng đến bên ngoài cửa thư phòng của Trang lão gia.

      Hạ nhân đứng chờ ở ngoài cửa thấy tiểu thư nhà mình tới, vội vàng vào phòng bẩm báo. Rất nhanh Trang Như Mộng được mời vào phòng. Vừa vào phòng nàng thấy phụ thân cầm xem cuốn sách. Thấy Trang Như Mộng bước vào phòng, Trang lão gia cũng chỉ giương mắt nhìn nàng cái, rồi tiếp tục xem sách.

      Trang Như Mộng cũng lên quấy rầy, chỉ phân phó Linh Tê đặt đồ vật lên bàn, rồi phất tay cho hạ nhân trong phòng lui xuống. Ước chừng qua ly trà, Trang lão gia làm xong chuyện trong tay, sau rửa tay ở bên, rồi về phía Trang Như Mộng.

      Thấy phụ thân làm xong nàng ngọt ngào gọi tiếng, "Phụ thân."

      Trang lão gia ngước mắt nhìn đại khuê nữ mình mở miệng , "Mộng nha đầu, hôm nay đến thư phòng tìm ta có chuyện gì."

      Trang Như Mộng mở ánh mắt trong veo như nước chu cái miệng nhắn , "Phụ thân tới gặp Mộng nhi, Mộng nhi chỉ đành đến gặp phụ thân thôi." Nghe lời nữ nhi giận trách, vẻ mặt Trang lão gia lên nét xấu hổ. Bởi vì chuyện của Vương di nương, cảm thấy xấu hổ khi gặp nữ nhi bảo bối này, cho nên vài ngày đến Như Mộng cư.

      Nhìn sắc mặt phụ thân, Trang Như Mộng đưa hai tay bé vòng qua cổ của Trang lão gia, lấy lòng : "Phụ thân đến thăm Mộng nhi, Mộng nhi cũng chỉ có thể đến gặp phụ thân."

      Trang Như Mộng hiểu chuyện như vậy, khiến cho trong lòng Trang lão gia áy náy càng sâu. sờ sờ đầu mũi của Trang Như Mộng, "Đại nương của chúng ta hiểu chuyện."

      "Phụ thân. . . . . ."

      "Ha ha ha ha. . . . . ."

      Thấy phụ thân nở nụ cười, Trang Như Mộng cũng hé miệng cười vui vẻ. Nàng kéo Trang lão gia sang bên cạnh bàn, thấy Trang lão gia ngồi xuống, liền giòn giã: " Phụ thân, Mộng nhi nghe người hai ngày qua thấy người ho khan, cho nên mới sắc canh thuốc Tuyết Lê Tứ Xuyên đưa tới cho người. Nhân lúc còn nóng người nhanh uống ."

      Nghe lời này, Trang lão gia khỏi ngây người. Hai ngày qua đúng là thân thể tốt, nhưng cố tình mấy ngày nay chuyên trong ngoài phủ, đều chất đống, cho nên cũng chú ý đến thân thể. Hôm nay nhìn thấy chén canh Tuyết Lê Tứ Xuyên bốc hơi nóng, trong lòng Trang lão gia vô cùng xúc động. Nha đầu được xem như tâm can bảo bối mà cưng chiều từ , cũng biết đau lòng mình rồi.

      Thừa dịp Trang Như Mộng chú ý, Trang lão gia nghiêng đầu lén lau lệ cái. Sau đó bưng lên chén canh Tuyết Lê Tứ Xuyên ở bàn, trực tiếp từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

      Rất nhanh chén canh thấy đáy, Trang lão gia cầm chén đặt lên bàn, nhìn vẻ mặt nữ đồng hài lòng cười vui vẻ. Thấy vậy Trang Như Mộng kéo tay áo Trang lão gia tội nghiệp , "Mộng nhi có chuyện hi vọng phụ thân đồng ý."

      Trang lão gia nhíu mày, ý bảo nàng chút xem là chuyện gì. Trang Như Mộng cười hì hì, "Mộng nhi thấy mỗi ngày phụ thân đều bận rộn như vậy, Mộng nhi trưởng thành, cũng muốn giúp đỡ phụ thân xử lý ít chuyện buôn bán."

      Nghe lời này, Trang lão gia nghi ngờ , "Nha đầu, phải là ngươi thích xử lý những chuyện buôn bán sao, tại sao lại đột nhiên muốn giúp đỡ xử lý chuyện buôn bán?"

      Nhìn vóc người khuê nữ lại cao thêm chút, Trang lão gia cố ý làm vẻ mặt tức giận, "Mộng nha đầu, phương diện làm ăn, cũng thể đùa giỡn được. Danh tiếng Trang phủ chúng ta có được nhiều năm, cũng là do từ từ tích lũy nên."

      Làm sao Trang Như Mộng nhìn ra, phụ thân mình cũng tức giận. Nàng lắc lắc cánh tay Trang lão gia, giả vờ đáng thương : " Mộng nhi có đùa mà, Mộng nhi chỉ muốn giúp phụ thân giảm ít gánh nặng thôi mà. . . . . ."

      Kết quả cuối cùng có thể nghĩ, chịu nổi thế công làm nũng của khuê nữ, Trang lão gia chỉ đành phải đồng ý thỉnh cầu của nàng.

      Từ đường về thư phòng, tâm tình Trang Như Mộng vô cùng tốt. Linh Tê thấy đại nương vừa nhảy điệu múa bính nhất, còn ngâm nga tiểu khúc, thầm nghĩ những ngày qua thấy đại nương làm việc càng ngày càng chững chạc, trái lại hôm nay hành động như vậy mới phù hợp với tuổi nàng.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 27

      ☆, Nguồn gốc thân thế

      Editor: Tử Sắc Y

      Ngày hôm đó Trang Như Mộng sớm dậy trang điểm ăn mặc, đợi đến lúc ra cửa, đương nhiên là Trang Như Ngọc giương mắt theo, Trang Như Mộng quan sát nàng cái, liền cười cười kéo Trang Như Ngọc lên xe ngựa.

      Khuê tú thiên kim đến yến tiệc tất nhiên là nhiều kể xiết, Trang Như Mộng mặc y phục thanh nhã vô cùng khác biệt, mặc dù trở thành mục tiêu nhưng cũng có phong vị khác, mà Trang Như Ngọc vừa đến nơi này, sớm vô cùng vui vẻ, qua loa lấy lệ với Trang Như Mộng mấy câu, liền dẫn theo nha hoàn kết giao với các khuê tú thiên kim khác, Trang Như Mộng vui vẻ nhàn nhã cũng để ý nàng.

      Xa xa Trang Như Mộng nhìn thấy Vương Ngọc Hương trò chuyện vui vẻ với các vị tiểu thư, Trang Như Mộng muốn lên, liền tìm chỗ yên lặng ngồi ngắm hoa, chỗ này người lui tới rất ít, xung quanh tiếng chim hót hoa thơm khiến người chỉ nhìn thôi tâm tình cũng tốt rất nhiều, Trang Như Mộng tới gần trước mặt đóa mẫu đơn khẽ ngửi , lúc này sau lưng bóng dáng tuấn đứng.

      Linh Tê nhìn thấy thế tử gia tới, sớm lấy tay che miệng cười trộm lén lui đứng sang bên, cho nên đợi đến khi Trang Như Mộng xoay người phản ứng lại, khoảng cách hai người quá gần, thậm chí nàng có thể nghe thấy được mùi hương đặc biệt người Bạch Tử Hàm.

      Lòng Trang Như Mộng chợt bắt đầu đánh trống, nàng cúi đầu, vừa mới chuẩn bị hành lễ, Bạch Tử Hàm kéo ngang hông nàng, sau đó bất ngờ kịp đề phòng nụ hôn cứ như vậy rơi xuống. Trang Như Mộng chỉ cảm thấy trong cổ họng tràn đầy hơi thở của nam tử, cả người bỗng mềm nhũn vô lực.

      Đợi đến lúc dừng lại, bên tai Trang Như Mộng sớm đỏ bừng, Bạch Tử Hàm nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của giai nhân, như hài tử phạm sai lầm, liền lôi kéo ống tay áo Trang Như Mộng , "Mộng nhi, ngươi biết , ta giấc mộng dài dài, khoảng thời gian ở trong mộng đó ta chỉ thấy ta và ngươi tách ra, cụ thể là vì sao ta làm sao cũng thấy ở trong mộng, nhưng tối hôm qua ta thấy được, giấc mộng này quá mức khổ sở, ta sợ đánh mất ngươi. . . . . ."

      Nghe xong lời Bạch Tử Hàm , trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy khiếp sợ, nàng biết Bạch Tử Hàm mơ thấy chuyện gì ở kiếp trước, nhưng bây giờ trước thương và cưng chiều trong mắt nam tử này cũng khiến trong lòng nàng xúc động thôi. Chuyện kiếp trước, là khúc mắc trong lòng nàng, nàng tức giận Bạch Tử Hàm lời từ biệt, cũng buồn bực mối quan hệ giữa mình và người ta . Nhưng bây giờ nghe như thế, trong lòng chẳng biết tại sao lại cảm thấy uất ức, giống như giờ phút này nàng tìm được nơi để mình có thể phát tiết ra những uất ức, nhìn hàng mi nét mày quen thuộc trước mắt cuối cùng Trang Như Mộng nhịn được, nhào vào trong ngực Bạch Tử Hàm oà khóc.

      Linh Tê ở bên nhìn chằm chằm màn này cũng bị hành động của tiểu thư dọa sợ, nàng sợ tiểu thư nhà mình thua thiệt, bước nhanh trực tiếp chạy lên, rất khách khí đưa tay đẩy Bạch Tử Hàm ra, trận động tĩnh này cũng kinh động đến mấy vị công tử thế gia ở cách đó xa, thấy bọn họ tới chỗ này ở phía xa, Linh Tê thấy thế cũng quan tâm tính toán với Bạch Tử Hàm, trực tiếp kéo Trang Như Mộng rời khỏi.

      Bữa tiệc này, Trang Như Mộng và mấy vị khuê tú quen nhau ngồi chung chỗ, cũng đưa đến chú ý đặc biệt nào, trừ màn của Bạch Tử Hàm, hôm nay cũng hề có chuyện nào đáng chú ý. Chỉ là Trang Như Mộng biết, trong lòng nàng có nhiều chỗ thay đổi.

      Đợi đến lúc trở về phủ, Trang Như Mộng mới phát trong phủ có chuyện gì đúng, vốn phủ đệ bao phủ mùi hương niên vị, nay chẳng biết tại sao lại cảm thấy có vài luồng hơi thở nặng nề. Tất nhiên là Linh Tê cũng cảm thấy bất thường, mặc dù trong khoảng thời gian này thân thể lão thái thái được tốt lắm, nhưng bởi vì gần đến cuối năm, khí trong phủ cũng coi như tệ.

      Mày mi Trang Như Mộng nhíu lại, vừa định gọi nha hoàn hỏi nguyên nhân, lại nhìn thấy Mục ma ma bên cạnh Trang lão phu nhân dẫn theo mấy nha hoàn ma ma ngang. Thấy bộ dáng hùng hổ đầy khí thế, trong mắt Trang Như Mộng thoáng lướt qua tia hiểu , nàng giơ tay ra hiệu cho Linh Tê cản Mục ma ma lại, rồi theo Mục ma ma vào phòng Trang lão phu nhân.

      Lúc này trong viện Trang lão phu nhân an tĩnh đến khác thường, đợi đến lúc Trang Như Mộng vào, nàng phát tất cả mọi người đều đứng ở trong viện, ngay cả ngày Trang lão phu nhân bị ốm liệt giường gần đây cũng có mặt ngồi ở ghế. Trang Như Mộng vừa mới vào phòng, Trang phu nhân liền kéo Trang Như Mộng đến trước mặt, lúc này Trang Như Mộng mới phát bầu khí trong phòng thoáng có phần mùi vị giương cung bạt kiếm, mà trước mặt Trang lão phu nhân nam tử trung niên có chòm râu dê đứng, nam tử này mặc đạo bào (áo đạo sĩ) thanh sam, trái lại nhìn rất có vài phần phong thái đạo gia, chỉ là từ lúc Trang Như Mộng bước vào phòng có thể ràng phá hỏng mấy phần mùi vị này.

      Chỉ thấy cầm cây kiếm gỗ đào, trực tiếp áp sát Trang Như Mộng, trong miệng còn lẩm bẩm, " nghiệt, ngươi vốn là chuyển thể của Thiên Sát Tinh (sao khắc mệnh, có thể gây hoạ cho những người xung quanh), khắc phụ khắc mẫu khắc phu khắc tử, phàm là người ở chung với ngươi, chắc chắn bị ngươi gây hoạ, lúc trước tiểu thiếu gia ở trong bụng phu nhân cũng thế, nay đột nhiên lão phu nhân bị bệnh nặng cũng vậy. Hôm nay bần đạo ở đây, há sao có thể để ngươi gây họa cho người khác." đến đây cây kiếm gỗ đào liền chĩa thẳng vào trước mặt Trang Như Mộng, rốt cuộc bị Trang phu nhân cản lại.

      Lần này Trang lão phu nhân mới bắt đầu lên tiếng, "Ta muốn tin tưởng chuyện này, chỉ là Vô Nhai đạo trưởng đắc đạo đến mức cao nhân sao có thể bậy. Đại tức phụ (Dâu trưởng) ta nghĩ ngươi cũng là người hiểu lí lẽ, gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nay nghĩ kỹ lại, đúng như lời Vô Nhai đạo trưởng . Vì thân thể nương ta, cũng vì thân thể ngươi, hãy để Vô Nhai đạo trưởng dẫn Như Mộng đến Thanh Hư Quan tránh xúi quẩy ."

      "Tránh xúi quẩy? Mẫu thân đúng là nhàng, biết lời đạo sĩ vô căn cứ, để ý đến sống chết của Mộng nhi, còn muốn ta để Mộng nhi đến đạo quan, hôm nay lời Triệu Mẫn ta ở đây, ai dám dẫn khuê nữ ta , Triệu Mẫn ta là người thứ nhất đồng ý." Sau khi xong Triệu Mẫn trừng mắt liếc sang Trang lão gia khó xử, trái lại lần này Trang lão gia làm nàng thất vọng, mặc dù lên tiếng nhưng vẫn đứng chắn ở trước mặt Trang Như Mộng.

      Lần này Trang lão phu nhân tức giận đến chịu nổi, trưởng tử liên tiếp vâng lời nàng, điều này càng khiến nàng có thêm kiên định với suy nghĩ muốn dẫn Trang Như Mộng rời khỏi phủ đệ. Tam phu Tử Sắc Y leeequ8yd01n nhân thấy vậy, mặt mày soi mói, khẽ châm chọc: "Đại ca, mặc dù ngươi thương Như Mộng, nhưng thân thể mẫu thân ngươi cũng thể quan tâm, Như Mộng chỉ xuất phủ tạm thời thôi, mà ngươi như vậy, xem ra những ngày thường tất cả những hiếu thuận của đại ca chỉ đều để cho chúng ta xem."

      Tam phu nhân lời này như tưới dầu vào lửa, Trang lão phu nhân tức giận đến dậm châm mấy lần, phân phó với Mục ma ma, "Thay đại nương chuẩn bị hành lý tốt cho ta, ngược lại ta muốn nhìn xem ai dám ra tay ngăn cản."

      Lần này chưa đến phiên Triệu phu nhân lên tiếng, ngược lại Trang Như Mộng mở miệng trước, "Quyền uy của tổ mẫu tất nhiên là Mộng nhi biết, chỉ là trước đó, có thể để Mộng nhi vài lời hay ." xong Trang Như Mộng ngừng lại ngước mặt nhìn vẻ mặt Trang phu nhân tức giận, nàng nhìn sang tam phu nhân cười khanh khách : "Thẩm nương muốn đối phó với ta cũng dễ dàng, ngay cả người xưa trước đây cũng tìm đến nhờ giúp đỡ."

      xong cũng thèm để ý đến phản ứng của tam phu nhân, Trang Như Mộng vỗ tay cái, chỉ thấy Diệu Trúc dẫn theo lão bà mặc áo gai vải thô vào phòng. Lần này tam phu nhân thể ngồi yên nữa, ánh mắt nàng nhìn Trang Như Mộng tràn đầy hoảng sợ. Mọi người trong phòng nhìn thấy màn này, đều hiểu rằng chỉ sợ là có chuyện sắp xảy ra.

      Trang Như Mộng dịu dàng cười tiếng với tam phu nhân, "Tam thẩm, năm đó lúc ngươi sinh non Lưu mụ mụ đỡ đẻ cũng có công, hôm nay gặp lại sao lên tiếng chào hỏi?"

      đến đây, lão bà được gọi là Lưu mụ mụ trực tiếp quỳ mặt đất, "Lão thái thái, ta có việc bẩm báo."

      Tam phu nhân nghe đến đó, làm sao còn có thể ngồi yên, nàng nhào thẳng đến muốn lấy tay bịt miệng Lưu mụ mụ, làm sao Trang Như Mộng có thể cho nàng có được cơ hội này, trực tiếp phân phó Diệu Trúc Diệu Tuyết lên cản nàng lại.

      Trang lão phu nhân nhìn thấy màn này, trong lòng càng thêm thích Trang Như Mộng, "Lưu mụ mụ, vài chục năm chúng ta chưa gặp mặt, đột nhiên hôm nay ngươi đến đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu như ngươi cố tình gây , vậy cũng đừng trách Trang phủ ta trở mặt vô tình."

      Lưu mụ mụ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin, "Lão phu nào dám, chỉ là những năm này có chuyện vẫn giấu ở trong lòng, khiến cho hàng đêm khó ngủ, hôm nay có được cơ hội này nếu ta ra, đoán chừng trong lòng lão phu ta hối hận cả đời."

      Nghe đến đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được tia quỷ dị. Mà tam phu nhân sớm mất dáng vẻ kiêu căng thường ngày, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, uy hiếp Lưu mụ mụ, nhưng sao Lưu mụ mụ có thể kiêng dè những lời này, bà trực tiếp với mọi người chuyện bí mật vào năm xưa.

      "Lão thái thái, tam phu nhân hề sinh non, năm đó là do lòng dạ hiểm độc tham lam nhận tiền hối lộ mà ta dối."

      lời của Lưu mụ mụ như viên đá gợn lên ngàn tầng sóng, Trang lão phu nhân cũng quan tâm đến việc trừng phạt Trang Như Mộng nữa, thân thể vốn ốm yếu vì bệnh, nay lại lập tức đứng dậy, nhìn Lưu mụ mụ trầm giọng , "Ngươi ràng cho ta, lời ngươi tam phu nhân đẻ non là sao, nếu hôm nay có nửa câu láo, ta khiến cho ngươi thể ra khỏi đại môn."

      Lưu mụ mụ bị khí thể của Trang lão phu nhân doạ sợ, thân thể vô cùng run rẩy, nhưng vẫn run rẩy tiếp tục , "Năm đó là tam phu nhân trả cho ta số tiền lớn để ta đỡ đẻ cho nàng, nhưng phải là tam phu nhân té ngã ngoài ý muốn dẫn đến sinh non, hài tử nàng sinh vốn đủ tháng, dụng ý trong lời của tam phu nhân tuy ta hoàn toàn hiểu , diieindaanlllequuiydo9n nhưng cũng biết được trong đó nhất định có chuyện bí mật thể để người biết."

      Nghe như thế, cả người tam phu nhân giật mình cái, Trang Như Ngọc nhìn vẻ mặt của mẫu thân, dây cung trong lòng thoáng căng lên.

      Tam lão gia trực tiếp lên cầm lấy cổ áo tam phu nhân, vô cùng tức giận : "Ngươi cho ta, ta rồi mà khoảng thời gian ta say rượu ở trong nhà ngươi, làm sao lại trùng hợp có bầu như vậy chứ."

      Lần này Trang lão phu nhân tức giận đến hai mắt hoa lên, nếu phải Mục ma ma nhanh mắt, đoán chừng ngã xỉu đất. Nhìn trò hay diễn ra, khoé miệng Trang Như Mộng nhếch lên, nhìn tam phu nhân cười , "Hôm nay xem ra thẩm nương cũng cho tam muội muội nhìn gặp người thân rồi, phải thẩm nương cũng coi như để mắt Như Mộng, còn gọi người này đến. Nếu được thẩm nương ưu ái như thế, tất nhiên làm sao Như Mộng biết nghĩa được, chắc chắn tặng đại lễ lại cho thẩm nương. xong nha hoàn ra từ sau lưng Trang Như Mộng, đây là nha hoàn hôm kia theo Trang Như Mộng từ phủ tướng quân về, là Triệu lão phu nhân lựa chọn nha hoàn cho ngoại tôn nữ nàng, lúc ấy cũng đưa đến bao nhiêu chú ý.

      Lúc này thấy nha hoàn trẻ tuổi, chỉ dùng mấy chiêu đánh ngã tên đạo sĩ nằm mặt đất, sau đó lưu loát lấy ra từ trong ống tay áo đạo sĩ ngọc bội phỉ thuý xanh biếc. Lần này tam lão gia hoàn toàn tức giận, tát bạt tai mạnh lên mặt tam phu nhân. Trong miệng còn mắng, "Tiện nhân, năm đó phải là ngươi ngọc bội tuỳ thân cẩn thận làm mất sao, bây giờ ngươi còn dám giải thích thế nào."

      Tên đạo sĩ kia cũng bị chuyện bất thình lình thay đổi doạ sợ, nhìn động tĩnh trong phòng, chỉ sợ người ta trách tội đến mình liền vội vàng dùng giọng the thé giải thích, "Ngọc bội kia là do bần đạo nhặt được, há có thể liên quan đến tam phu nhân chứ."

      Lời giải thích này truyền vào trong tai Trang lão phu nhân và tam lão gia trái lại càng như thêm mồi vào lửa, làm sao Trang lão phu nhân có thể lo lắng đến chuyện khác, nàng trực tiếp phái người bắt lại tam phu nhân và tên đạo sĩ kia. Nhìn thấy màn này, trong lòng Trang Như Mộng tràn đầy mỉa mai, bí mật này là do kiếp trước Lý Duệ Khiêm phát , bây giờ nghĩ lại Lý Duệ Khiêm cũng được xem là giúp nàng đại ân, tất nhiên nàng trả lễ cho .

      Trang Như Mộng kéo Trang lão gia và Trang phu nhân rời khỏi mảnh đất rắc rối này, Trang lão phu nhân vội vàng chất vấn Lưu mụ mụ về những tình, tất nhiên cũng để ý đến mấy người bọn họ rời . Đợi đến lúc bái biệt phụ mẫu, Trang Như Mộng quay lại Như Mộng cư, nhìn thấy Linh Tê theo sau lưng, nàng thuận miệng hỏi, "Lúc trước ngươi thăm dò là hôm nay cử nhân vào kinh?"

      Linh Tê đỡ Trang Như Mộng ngồi xuống, xoay người rót ly trà nóng cho nàng mới tiếp, "Theo phân phó của nương nô tỳ sắp xếp xong xuôi, hôm nay chỉ chờ màn trình diễn tiết mục hùng cứu mỹ nhân mà thôi."

      Nghe như thế Trang Như Mộng nhấp ngụm trà tiếp, "Cũng là hữu duyên của biểu tỷ Ngọc Hương và công tử Lý gia."

      Câu hữu duyên này khiến Linh Tê nhịn được bật cười, nhìn hào quang xinh đẹp của nữ tử trước mắt càng ngày càng toả sáng, nàng càng có thêm kiên định về suy nghĩ muốn bảo vệ nàng (TNM) tốt.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 28

      ☆, Bên nhau đến già

      Editor: Tử Sắc Y

      Bí mật của tam phu nhân quả thể giấu được, Trang lão phu nhân đau tôn nữ tôn tử vài chục năm nay giờ quay đầu lại chắt nữ chắt tử phải là tôn nữ tôn tử của nhà mình (con con trai của nhà mình), nàng chịu nổi được đả kích lập tức nhìn già rất nhiều, cả ngày ốm đau triền miên giường, cũng có ý định muốn quản những chuyện trong phủ.

      Về phần tam phu nhân Trang Như Ngọc và Nhị thiếu gia Trang Nhân Bân cũng bị đuổi ra khỏi Trang phủ, sau đó bọn họ đến nơi nào Trang Như Mộng cũng có ý định thăm dò, nàng biết tổ mẫu mình trước sau đều có thủ đoạn sắc bén, chuyện này có thể là khiến nàng mất hết mặt mũi, nghĩ đến kết cục ba người này hẳn có thể đoán cũng được tốt.

      Hôm nay là ngày danh y Biển Thước vội tới xem bệnh cho Trang phu nhân, hôm kia Trang Như Mộng đến chỗ Tấn vương Lưu Hoành muốn thực lời hứa lúc ban đầu, chính là mời danh y Biển Thước trị bênh cho hai người, là phu nhân Bạch phủ Hầu Gia hai là nương nàng, lúc ấy nghe được cầu mặt Lưu Hoành thoáng lên tia sáng tỏ, ngay sau đó liền đồng ý.

      Bởi vì bệnh tình của Bạch phu nhân càng ngày càng nặng, cho nên Biển Thước trị bệnh cho nàng trước, đợi đến lúc bệnh của nàng dần dần hết, hôm nay mới đến Trang phủ bắt mạch cho Trang phu nhân.

      Chuyện cũng dần dần phát triển theo hướng tốt, đợi năm mới vừa tới, bệnh của Trang phu nhân và Bạch phu nhân cũng còn đáng ngại, lúc đêm ba mươi đón giao thừa, Trang Như Mộng ngồi nóc nhà nhìn ngắm bầu trời đầy sao lắng nghe tiếng pháo từ bốn phía, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng dưng có chút mất mác.

      Chuyện buôn bán của Trang phủ dưới lời khuyên của nàng, giải quyết ổn thoả rất nhiều cửa hàng đáng chú ý, ngoài mặt Tiễn phủ ngang hàng với Trang phủ. Cả hai ngang nhau tất nhiên vị kia chú ý đến Trang phủ, mà thân thể nương cũng nhanh điều dưỡng rất tốt, mục đích theo đuổi sau khi nàng trùng sinh, vốn cũng sắp hoàn thành, ngay cả Lý Duệ Khiêm cũng phụ kỳ vọng của nàng, thuận lợi bắt được trái tim của Vương Ngọc Hương.

      Nhưng nghĩ tới những chuyện này, tim nàng vốn vẫn cảm thấy có chút trống trải, Trang Như Mộng lấy tay chống cằm, ngây ngẩn người. Lúc này bên cạnh lại có thêm bóng người, nghe thấy d1iie2n d9a0nl2e qu21y d00n hơi thở quen thuộc, Trang Như Mộng cũng quay đầu mà chỉ hỏi, "Thế tử gia nghiêm túc sao?"

      Bạch Tử Hàm sững sờ trước câu hỏi của nàng, vừa định mở miệng hỏi thăm, chỉ nghe Trang Như Mộng tiếp tục , "Nắm tay nhau đến chết, bên nhau đến già."

      Nghe như thế, làm sao Bạch Tử Hàm , vui mừng như đứa bé, tay cũng biết nên để đâu, nhìn Trang Như Mộng ngây ngô , "Nắm tay nhau đến chết, bên nhau đến già."

      Trang Như Mộng đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt tim của nàng được lấp đầy, nàng tựa đầu vai Bạch Tử Hàm, tiếp tục , "Mấy ngày nữa tới nhà ta cầu hôn, mặc dù ta còn chưa cập kê, nhưng Tử Hàm ca ca cũng đến tuổi nên gả nên cưới rồi, đừng trêu chọc gây hoa đào, đến lúc đó ta cũng chịu đâu. Phải biết, ta quyết định phải làm người phụ nhân đanh đá, nếu Tử Hàm ca ca ngoại trừ ta, còn có thể nạp thê nạp thiếp, lời vừa nãy người cứ coi như ta chưa ."

      Bạch Tử Hàm sớm bị hạnh phúc bất thình lình bao phủ, nghe lời này tất nhiên là vô cùng đồng ý, nắm chặc bả vai của giai nhân, ngh iêngđầu ngước nhìn bầu trời đầy sao cam kết, "Nếu có phụ lòng, nhất định Bạch Tử Hàm ta bị ngũ lôi oanh đỉnh chết tử tế."

      Nghe lời này, Trang Như Mộng tựa vào trong lòng Bạch Tử Hàm an tâm ngủ thiếp , mấy tháng này nàng quá mệt mỏi, tại có bả vai để dựa vào, tốt. . . . . .

      Bạch Tử Hàm hành động rất nhanh, chuyện năm mới bận bịu còn chưa xử lý xong, liền xin Bạch phu nhân đến Trang phủ cầu hôn, Lúc hai đứa còn Bạch phu nhân có suy nghĩ thân lại càng thêm thân, cộng thêm lúc đó Hầu gia cũng phản đối, cho nên lần này Bạch Tử Hàm nhắc tới tất nhiên là vô cùng thuận lợi.

      Từ lúc chuyện tam phòng bị đuổi khỏi Trang phủ, cả ngày Trang lão phu nhân luôn đóng cửa niệm Phật ở trong phòng, cho nên hôn của Trang Như Mộng cũng chỉ hỏi tượng trưng nàng câu cho có rồi cứ theo đó mà quyết định. Tuy trao đổi thiếp canh (ghi ngày giờ tháng sinh đẻ), nhưng bởi vì Trang Như Mộng còn chưa cập kê, cho nên tất nhiên hôn lễ chính thức được định sau vài năm. Vốn Hầu Gia còn vui vì chuyện này, nhưng dưới cầu xin của hai mẫu tử, rốt cuộc vẫn đồng ý với cửa hôn này.

      Sau khi Tấn vương nghe được tin tức này, trong Tấn vương phủ được giăng đèn kết hoa chuẩn bị nghênh đón nữ chủ nhân đến phủ ba ngày sau. Năm trước, Tấn vương cầu hôn tiểu thư chính thất trong tướng phủ của Hữu thừa tướng, mặc dù cảm thấy thú vị với tiểu nương Trang phủ gặp mấy lần, nhưng thân ở hoàng gia, có vài người có số chuyện nhất định chỉ có thể bỏ qua. Vì vậy ngọc bội lấy lúc đầu từ Trang Như Mộng, được đưa sang kèm theo quà tặng chúc mừng đến Trang phủ, Tấn vương cũng cưới về thê tử có lợi với vị trí muốn mưu.

      Lúc Trang Như Mộng nhận được ngọc bội, tuy thoáng giật mình, nhưng cũng suy nghĩ nhiều. Vươn tay cầm lên các kiểu hoa văn hà bao nàng định làm cho Bạch Tử Hàm, nghĩ lâu sau đó học viện bắt đầu nhập học, đến lúc đó nàng có thể ngày ngày nhìn thấy Bạch Tử Hàm và Bạch Vi, khóe miệng của nàng nhịn khẽ giương .

      Chỉ mong đời này vui vẻ bình an khoẻ mạnh, ưu phiền.


      --- ------oOHoànOo---- -----

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :