1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tấn công ngược thành phi - Minh Tiêu Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 9

      ☆, Thẩm nương bị ngược đãi

      Editor: Tử Sắc Y

      Lời nào rằng nàng bị chút tổn haị nào? Nghe lời này, trong lòng Trang Như Mộng vô cùng thất vọng tới cực điểm với vị tổ mẫu danh nghĩa này. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt nàng lại tràn đầy nét ủy khuất, "Tổ mẫu, ngói đình nghỉ mát rơi xuống, làm sao Mộng nhi có thể biết? Hôm nay ta và tam muội muội cùng đến đình nghỉ mát. Chỉ là khi chúng ta mới vừa vào đình nghỉ mát tam muội muội bị trật chân. Ta muốn dìu tam muội muội đứng lên, nhưng nàng muốn ta đỡ nên tự mình đến cạnh đình ngồi nghỉ. Lại ngờ, lúc đó Tam muội muội vấp ngã, đồng thời ngói bướm đình cũng lập tức rơi xuống. Nếu tổ mẫu tin, Mộng nhi nguyện ý đối chất với tam muội muội, hỏi tam muội muội chút xem ta có dối câu nào hay ." Sau khi xong hơi, nước mắt trong mắt Trang Như Mộng im lặng chảy xuống.

      Mục ma ma ở bên thử , "Ta thấy đại nương, cũng phải là dạng người muốn giết hại tỷ muội mình. Chẳng lẽ chuyện này có chỗ nào hiểu lầm?"

      Nghe Mục ma ma những lời này, trong lòng Trang lão phu nhân cũng lặng lẽ suy nghĩ. Lúc này tràng tiếng khóc nức nở truyền vào, "Mẫu thân, ngươi cần phải thay Ngọc nhi chúng ta làm chủ." Vừa xong, chỉ thấy Trang Như Ngọc được Tam phu nhân Lư thị ôm vào phòng.

      Trang lão phu nhân thấy bảo bối của mình tới, vội vàng đưa tay kéo Trang Như Ngọc tới đây miệng cũng đồng thời lo lắng :" Vì sao Ngọc nhi lại tới đây, vừa rồi đại phu nhìn qua thế nào?" đợi Lư thị trả lời nàng lại ngẩng đầu : "Nếu Chu đại phu chữa được, ta bảo đại tẩu ngươi viết phong thư gửi cho nhà mẹ đẻ nàng, nhờ bọn họ giúp tay mời ngự y đến xem trước chút."

      Nghe lão thái thái hơi nhiều như vậy, mặt Lư thị thoáng hả hê. Nàng cất bước tới trước mặt Trang lão phu nhân. Chỉ là lúc lướt qua bên người Trang Như Mộng, trong con mắt rũ xuống tràn đầy ác độc. Nàng đến trước mặt lão thái thái uất ức : "Nha đầu Ngọc nhi có phúc mới được mẫu thân xem trọng như vậy. Mới vừa rồi Chu đại phu xem qua, rằng vết thương trán Ngọc nhi chỉ sợ là để lại sẹo." xong nàng lại khóc lên.

      Trang lão phu nhân đau lòng ôm lấy Trang Như Ngọc, sau đó lại liếc mắt cau mày nhìn Lư thị, "Ở trước mặt vãn bối mà khóc lóc. . . . . ." Mới vừa xong câu này, Trang Như Ngọc ở trong lòng lão phu nhân rên khẽ. Nghe thấy tiếng rên ở trước ngực, Trang lão phu nhân vội vàng cúi đầu lo lắng : "Ngọc nhi, còn đau ? Có chỗ nào thoải mái cho tổ mẫu xem."

      Trang Như Ngọc nhìn lão phu nhân, khóc đến hoa lê đẫm mưa, lời khéo léo giọng điệu đau thương tố cầu (tố cáo, cầu xin): " Tổ mẫu, ngươi nhất định phải làm chủ cho Ngọc nhi."

      Lư thị ở bên nhìn dáng vẻ đáng thương của khuê nữ cũng vô cùng đau lòng, sắc mặt nàng tốt nhìn chằm chằm vào Trang Như Mộng : "Mẫu thân, ta biết là tam phòng chúng ta thể so được với phòng lớn, nhưng dù sao Ngọc nhi cũng là tôn nữ (cháu ) ruột lớn lên cạnh người. Hôm nay làm sao có thể bị người ta hãm hại như vậy!"

      Nghe lời này trong lòng Trang Như Mộng nhịn được, "Theo lời tam thẩm , tam muội muội là tiểu thư của Trang phủ chúng ta, ai có thể hãm hại nàng được chứ."

      Lư thị mở miệng muốn , nhưng Trang lão phu nhân đột ngột đưa tay cản hai người lên tiếng. Nàng cúi đầu nhìn tôn nữ trong ngực : "Ngọc nhi, cho tổ mẫu nghe tại sao ngươi lại bị thương?"

      Trang Như Ngọc nhìn Trang Như Mộng ở bên, khẽ rụt cổ thút tha thút thít hồi mới , "Ngọc nhi biết, mình làm chuyện gì khiến đại tỷ tỷ tức giận, đại tỷ tỷ ngáng chân làm Ngọc nhi vấp ngã." xong thương tâm khóc lớn lên, Trang lão phu nhân nghe thấy tiếng khóc lại vô cùng đau lòng, sắc mặt nàng trầm xuống nhìn Trang Như Mộng ở phía dưới hừ lạnh tiếng , "Hôm nay Ngọc nhi như vậy, ngươi còn có thể gì nữa?"

      Nhìn tổ mẫu chưa biết tốt xấu xét tội mình, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm khó chịu. Nhớ đến kiếp trước sau khi nàng bị thương, tổ mẫu thế nhưng chỉ nhàng câu, chuyện ngoài ý muốn rồi ép xuống. Thế mà hôm nay cùng màn trình diễn giống vậy, chỉ là người bị thương lại đổi thành Trang Như Ngọc, mà thái độ của tổ mẫu với tôn nữ mình có thể là khác biệt trời vực. Nghĩ tới những chuyện này Trang Như Mộng cảm thấy uất ức mấy phần, "Tam muội muội, tại sao ngươi có thể như vậy chứ? Trước khi vào trong đình ngươi bị trật chân, đoán chừng là do chân muội muội bị trật, nhất thời đứng vững được nên mới té ngã."

      Nghe xong lời này, sắc mặt Trang Như Ngọc thay đổi thiếu tự nhiên. Chân của nàng bị trật, khi đó là vì muốn cố ý giả bộ trước mắt vị đường tỷ này. Nếu Trang Như Mộng cứ mãi đến chuyện này, chừng tổ mẫu bảo người xem rồi phát ra chân nàng bị thương. Nghĩ tới đây, Trang Như Ngọc khỏi rụt chân cái.

      Thay đổi của nữ oa ở trong ngực, sao có thể tránh khỏi mắt Trang lão phu nhân. Nhìn thấy như vậy, nàng khỏi hoài nghi với những lời nữ oa mới vừa . Cố tình lúc này, Lư thị ở bên nháy mắt với tam nương, lại vừa vặn bị Trang lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng Trang lão phu nhân trầm tư.

      Trang Như Mộng ở phía dưới, đương nhiên cũng nhìn thấy màn này. Nàng mở miệng lo lắng : "Đúng rồi, chân của tam muội muội có thể bảo đại phu nhìn qua chút ? Thương thế đó, nhất định phải cho đại phu xem kỹ chút mới tốt."

      Nghe lời này, gương mặt Trang Như Ngọc vốn trắng bệch nay lại càng khó nhìn, nàng sợ hãi gọi tiếng, "Tổ mẫu. . . . . . ."

      Trong lòng Trang lão phu nhân rối rắm yên, phải nàng biết mấy chuyện giữa tam phòng với phòng lớn. Chỉ vì hơn phân nửa tổ nghiệp được trưởng tử nàng thừa kế, cho nên những năm gần đây nàng đều cảm thấy đau thay cho tiểu nhi tử bị thua thiệt. Vì thế những năm qua, nàng cũng giúp đỡ tam phòng ít. Chuyện hôm nay nàng dường như hiểu. Nghe nữ đồng ở trong ngực gọi khẽ tiếng, trong lòng Trang lão phu nhân khỏi mềm nhũn.

      Ngước mắt lần nữa nhìn thấy khoé mắt sưng đỏ của trưởng tôn nữ, vẻ mặt Trang lão phu nhân thay đổi. Lúc này Mục ma ma lên giọng bên tai nàng, "Lão thái thái, Triệu ma ma bên phòng lớn ở bên ngoài phòng, còn dẫn theo nhóm người bên phòng lớn, la hét muốn lão thái thái chủ trì công đạo." Lư thị đứng ở bên cạnh Trang lão phu nhân, lúc Trang Như Mộng nhắc tới chân bị trật trong lòng nàng vô cùng sốt ruột, lại thấy Mục ma ma mấy câu và vẻ mặt lão thái thái xầm xuống, nàng khóc nức nở : "Ta đau lòng cho Ngọc nhi, nếu bị huỷ dung, ta làm sao có thể hoàn thành giao phó của lão gia đây. Tam phòng chúng ta chỉ có mình khuê nữ là Ngọc nhi, nếu, nếu là. . . . . . Nhất định lão gia rất thương tâm."

      Trang lão phu nhân cau mày, quát lớn, "Đủ rồi."

      Nghe tiếng quát lớn như vậy, Lư thị khỏi ngẩn người. Ngày thường lão phu nhân có gì tốt đều nhớ đến tam phòng nàng, làm sao lại nể mặt nàng như vậy. Hôm nay màn như vậy, nàng bị khiển trách hai lần. Vốn mưu kế được tính toán rất tốt, trái lại còn khiến khuê nữ mình chịu tội, tim gan Lư thị hết sức đau nhức đến run rẩy, trong lòng đồng thời càng thêm ghi hận với phòng lớn.

      Trang lão phu nhân để ý đến tam phòng, nàng nhìn Trang Như Mộng giọng điệu thoáng ôn hòa, "Chuyện hôm nay, ta thấy là do Ngọc nhi cẩn thận mà trật chân, té ngã mới khiến cho ngói bướm đình rớt xuống bị thương, vừa rồi tổ mẫu nên hung dữ với Mộng nhi như vậy."

      "Mộng nhi trách tổ mẫu, tổ mẫu cũng chỉ lo lắng cho tam muội muội, mới dùng giọng điệu nghiêm khắc với Mộng nhi." xong nàng còn trợn to mắt, cố gắng để nước mắt trong hốc mắt lăn xuống. Trang lão phu nhân nghe thấy lời này, lại nhìn đến nữ oa phấn điêu mài ngọc, đáng thương cố gắng nhịn nước mắt trong lòng trái lại có chút áy náy. Nàng nhìn Mục ma ma ở bên , "Hôm nay đại nương bị ta doạ sợ rồi, ngươi đưa nàng trở về Như Mộng cư nghỉ ngơi tốt trước, rồi quay về phân phó với phòng bếp làm ít món ăn đưa đến."

      Mục ma ma được phân phó, cất bước tới cạnh Trang Như Mộng. Lư thị ở bên thấy thế cả khuôn mặt tràn đầy nét cam (lòng), "Mẫu thân, chuyện hôm nay còn chưa biết xảy ra gì, làm sao ngươi lại cho đại nương về?"

      Nghe lời này của tam phu nhân, Mục ma ma khỏi ngừng bước. Trang lão phu nhân trừng mắt nhìn Lư thị cái, "Chuyện này còn chưa đủ ràng sao, vốn là Ngọc nhi bị trật chân. Còn về chuyện vì sao ngói bướm ở đình lại rơi xuống, ta muốn nghe từ người phụ trách chưởng gia, kể lại tỉ mỉ chút chuyện xảy ra."

      Nghe lão phu nhân đến chuyện này, Lư thị biến sắc vội vàng những lời giải thích sớm chuẩn bị, "Mẫu thân, nàng dâu oan uổng. Ngươi giao chuyện trong phủ cho con dâu xử lý, con dâu cũng tận tâm tận lực quản lý toàn hậu trạch Trang phủ to như vậy. Lại nghe thấy hạ nhân bẩm báo, rằng đình bên Mai viên bị mưa dột, cho nên con dâu lập tức an bài hạ nhân sửa lại. Hơn nữa con dâu cũng thông báo, đình nghỉ mát bên Mai viên được sửa chữa. Ai ngờ, các nương lại đến thưởng mai."

      Trang lão phu nhân vỗ bàn cái, "Là ai mời thưởng mai?"

      Vẻ mặt Tứ nương Trang Như Lan lập tức trắng bệch, nàng lập tức quỳ xuống bối rối , "Tổ mẫu, cháu biết đình Mai viên được sửa chữa, chỉ là hôm qua ta thấy nha hoàn tách mấy nhánh mai hồng ở trong phòng rất đẹp mắt, lúc đó mới muốn mời tỷ muội thưởng mai."

      Trang lão phu nhân làm sao nghe vào được những lời này, nhìn cả người thứ nữ chi thứ hai run rẩy trong lòng càng thêm chán ghét. Nếu phải nha đầu này rảnh rỗi có việc gì muốn thưởng mai, Ngọc nhi nhà nàng cũng bị thương. Nghĩ như vậy, đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn Trang Như Lan, "Thường ngày ở trong nhà học nữ công cho tốt lại rảnh rỗi thưởng mai, quả là thứ xuất lên được mặt bàn."

      Sắc mặt Trang Như Lan lập tức trắng bệch, chỉ ngừng : "Tổ mẫu, cháu biết sai rồi."

      Trang Như Mộng ở bên nhìn nàng, giống như thấy được ngu xuẩn của mình ở kiếp trước. Đều là con cờ bị người lợi dụng, chỉ là tại Trang Như Mộng thấy , trái lại Tứ muội muội hay biết chút nào. Cũng thể nghĩ đến, nếu đúng là Mai viên được sửa chữa theo lời Lư thị . nha hoàn ở trong phủ hầu hạ tiểu thư, lúc này làm sao có thể Mai Viên bẽ mai hồng.

      Nhìn thấy thân thể Trang Như Lan càng lúc càng run rẩy, Trang Như Mộng mở miệng , "Tổ mẫu, ta nghĩ chuyện hôm nay Tứ muội muội cũng cố ý. Các tiểu thư trong phủ muốn thưởng mai, chuyện đình được sửa chữa lớn như vậy thế mà các vị tiểu thư chúng ta lại nhận được chút tiếng gió nào, có thể nghĩ rằng chuyện cũng đơn giản như vậy. Huống chi ta nhớ lúc mới vừa vào Mai viên, tam muội muội có đến chuyện đình được sửa chữa. . . . . ."

      Trang lão phu nhân lòng muốn đè chuyện này xuống, nhất thời nghe thấy lời này ánh mắt lại trầm xuống. Chuyện này vốn trăm ngàn chỗ hở, làm sao nàng lại biết được chứ? Chỉ là Ngọc nhi đáng thương như vậy. . . . . . Nghĩ tới đây Trang lão phu nhân nghiêm giọng với Trang Như Mộng: "Mộng nha đầu, ngươi cần lo lắng chuyện này." xong nàng nghiêng đầu với Mục ma ma ở bên: "Mục ma ma, ngươi đưa đại nương về trước ." Mục ma ma được phân phó, lên mấy bước nắm lây bàn tay bé của Trang Như Mộng.

      Nha hoàn thấy Mục ma ma dắt đại nương ra ngoài, vội vàng vén rèm.cho Trang Như Mộng ra, chỉ thấy Linh Tê lau nước mắt vẻ mặt Triệu ma ma lo âu. Linh Tê nhìn thấy nương nhà mình ra, vội vàng lên xem xét, cho đến khi xác định nữ oa ngây thơ hiền lành ở trước mắt bị thương, trong lòng nàng mới thở dài hơi. Triệu ma ma thấy vậy mở miệng , "Linh Tê, ngươi đừng quanh đại nương như thế. Hôm nay đại nương bị kinh sợ ít, nên hầu hạ nàng quay về nghỉ ngơi trước mới tốt."

      Linh Tê đỏ mặt vội vàng tránh ra. Thấy đại nương nhà mình dời bước, nàng trừng mắt nhìn Diệu Trúc, Diệu Tuyết rồi lại vội vàng theo.

      Đến Như Mộng cư, Triệu ma ma phân phó cho nha hoàn bưng nước nóng rửa mặt cho Trang Như Mộng, sau khi hỏi đầu đuôi mọi chuyện an ủi mấy câu mới rời khỏi. Thấy Triệu ma ma rồi, người nằm giường bỗng nhiên ngồi dậy. Linh Tê thấy thế nhanh tới, còn chưa kịp chuyện nghe thấy đại nương lạnh lùng , "Diệu Trúc, Diệu Tuyết vào."

      Rất nhanh Diệu Trúc, Diệu Tuyết vào phòng. Nhìn gương mặt nữ đồng nghiêm túc, trong lòng mấy nha hoàn vô cùng thấp thỏm.

      Trang Như Mộng chuyện, ánh mắt ngừng dò xét ở thân ba nha hoàn nhất đẳng ở trong phòng. Đoán chừng qua ly trà, trán ba người đều đổ mồ hôi, nàng mới mở miệng , "Hôm nay ở trong Mai Viên, các ngươi làm cái gì?"

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 10

      ☆, mẹ con thổ lộ tâm tình

      Editor: Tử Sắc Y

      Linh Tê bỗng quỳ xuống, "Theo lời nương , hôm nay ở trong Mai viên có nha hoàn đến truyền lời, phu nhân bảo ta đến bên phòng nàng chuyến. Nhưng khi đến nửa đường nha hoàn này thấy bóng dáng, sau đó ta đến trong viện phu nhân hỏi mới biết rằng phu nhân hề bảo ta đến." đến đây gương mặt Linh Tê tràn đầy xấu hổ, "Bây giờ xem ra, nha hoàn kia nhìn rất lạ mặt, nhất định là ta bị người tính kế."

      "Vậy ngươi chút, hôm nay ngươi phạm lỗi ở chỗ nào?"

      "Linh Tê nên làm việc để tâm, cứ như vậy mà bị người tính kế."

      Vẻ mặt Trang Như Mộng lạnh lẽo, "Sai! Chỗ nên của ngươi, chính là ngươi quên ai mới là chủ tử của ngươi." Thấy gương mặt Linh Tê mờ mịt, Trang Như Mộng tiếp tục , "Ta với ngươi, ở Như Mộng cư chỉ có chủ tử, đó chính là ta Trang Như Mộng. Hôm nay ngươi vừa nghe bên mẫu thân truyền người đến bảo, báo trước với ta tiếng trực tiếp . Có thể thấy được trong lòng Linh Tê ngươi, vẫn luôn xem mẫu thân ta là chủ tử của ngươi. Nếu là vậy, ta lập tức chuyển ngươi về Toái Ngọc hiên."

      Thấy giọng điệu đại nương nghiêm túc như vậy, Linh Tê vội vàng quỳ dưới đất cầu xin, "Linh Tê biết sai rồi, ban đầu ta chỉ nghĩ phu nhân là mẫu thân nương cho nên mới làm như vậy, cầu xin nương đừng chuyển Linh Tê về Toái Ngọc hiên, phu nhân cho Linh Tê làm nha hoàn cho nương, Linh Tê chỉ có chủ tử là nương, chuyện hôm nay Linh Tê tuyệt tái phạm."

      Nghe lời này sắc mặt Trang Như Mộng thoáng hoà hoãn lại, "Ngươi đứng lên trước , nếu ngươi dám tái phạm, vậy cần ngây người ở chỗ này của ta." xong nàng chuyển mắt nhìn Diệu Trúc, Diệu Tuyết.

      Vào lúc Linh Tê quỳ xuống Diệu Trúc, Diệu Tuyết cũng quỳ theo, thấy trước mắt Linh Tê luôn được mặt đại nương nay lại bị trách cứ như vậy, trong lòng hai nàng càng thêm sốt ruột. Đặc biệt là Diệu Trúc, làn váy màu quả lựu mới thay cũng bị vo thành mấy viên lớn trong bàn tay nàng.

      Phát Diệu Trúc khác thường Trang Như Mộng cũng vạch trần, nàng chỉ lạnh lùng nhìn hai nàng , "Chuyện hôm nay, hai ngươi cần nhiều trong lòng ta . Những lời Linh Tê , các ngươi cũng phải ghi nhớ ở trong lòng cho ta, các ngươi chỉ có chủ tử và đó chính là ta Trang Như Mộng. Ngày sau nếu có chuyện hạ nhân thay chủ, cũng đừng trách Trang Như Mộng ta lòng dạ ác độc."

      Hai người quỳ dưới đất, lập tức đồng thanh, "Nô tỳ ghi nhớ."

      "Chuyện hôm nay, phạt tất cả các ngươi tháng tiền tiêu vặt."

      "Tạ ơn nương khai ân."

      Nghe lời này, Trang Như Mộng hài lòng gật đầu cái. Nàng nhìn ba người rồi mở miệng , "Ta nhớ sáng mai là sinh thần (sinh nhật) của cữu tổ phụ ( của bố), lúc đó các ngươi phải cảnh giác chút cho ta." Nghĩ tới kiếp trước, dáng vẻ đắc ý của Vương Ngọc Hương, đáng thương nhất chính là hài nhi nàng, cuối cùng nàng còn nghe được những lời truyền miệng ——"Ngươi có nghe ? Lần này người tố cáo Trang gia với hoàng thượng, chính là thân thích của Trang phủ —— Vương phủ." "Chuyện này, ta sớm biết rồi. Vương lão gia phải vì vậy mà được thăng quan hai phẩm, trực tiếp làm quan lớn hay sao."

      Nhớ tới những chuyện này, trái lại Trang Như Mộng càng cười đến dịu dàng, Vương phủ, Vương Ngọc Hương, ta hết sức mong đợi đến ngày mai.

      Sau khi cho nha hoàn hầu hạ lui ra, Trang Như Mộng cầm lên quyển sách xem. Đợi đến khi Linh Tê vào nhà, nhìn thấy ánh mắt đại nương ngây ra nhìn vào sách. Nàng lên gọi tiếng, "Đại nương."

      Trang Như Mộng phục hồi tinh thần hỏi, "Chuyện gì?"

      Linh Tê tới sau lưng Trang Như Mộng, vừa thay nàng tháo trâm cài vừa tiếp tục , "Sáng mai là sinh thần của cữu lão thái gia, đại nương liệu chuẩn bị gì chưa?"

      Nghe lời này, trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy chán ghét. Nhất thời Linh Tê nhìn thấy màn này từ trong gương đồng bị doạ sợ, đợi nàng nhìn lại lần nữa, hai mắt nữ tử trong gương đồng cong cong mỉm cười với nàng. Linh Tê đáp lại bằng nụ cười nhạt, rồi cho rằng cảnh vừa rồi nhất định là do nàng hoa mắt. Trước đây lâu cữu lão thái gia từ vùng khác tới định cư ở kinh đô, đại nương cũng chỉ thấy vài người nhà của cữu lão thái gia, làm sao có thể chán ghét bọn họ như thế.

      Lúc Linh Tê nghĩ như vậy, Trang Như Mộng lên tiếng, "Cứ chuẩn bị theo lệ thường là được."

      Đêm đó, Trang Như Mộng lại mơ thấy màn cha mẹ chết thảm.

      "Có nghe ? Lần này người tố cáo Trang gia với hoàng thượng, chính là thân thích của Trang phủ —— Vương phủ."

      "Chuyện này ta sớm biết rồi, Vương lão gia phải vì vậy mà được thăng quan hai phẩm, trực tiếp làm quan lớn hay sao."

      "Nhắc tới Vương lão gia cũng độc ác, ngay cả thân thích mình cũng xuống tay được."

      . . . . . .

      Trong mộng nàng trơ mắt nhìn người thân lần lượt chết thảm ở trước mặt, nàng gào thét điên cuồng, nhưng lại có năng lực để thay đổi tất cả. Giống như lần lượt luân hồi, lần lượt nàng phải trải qua nỗi thống khổ như này.

      Hôm sau lúc Như Mộng mở mắt, gối đầu bị nước mắt của nàng thấm ướt. Nhìn lại căn phòng quen thuộc, nàng lại cảm ơn trời xanh cho nàng cơ hội quay lại lần nữa. Vừa nghĩ tới những chuyện này, Linh Tê vòng qua bình phong cười khanh khách vào.

      Chỉ là nụ cười mặt Linh Tê, sau khi nhìn thấy đôi mắt sưng như hột đào của Trang Như Mộng liền trầm xuống. Nàng lên lo lắng , "Đại nương ngươi làm sao vậy?"

      Trang Như Mộng chỉ chỉ gối đầu ướt nhẹp, "Tối hôm qua lại nằm mơ."

      Nghe thấy lời này mặt Linh Tê hết sức bất đắc dĩ, "Gần đây mỗi ngày đều ăn cháo an thần, nô tỳ thấy đại nương gặp ác mộng có thay đổi tốt." xong con ngươi nàng đảo vòng mấy lần, "Lời này nên , nô tỳ thấy sau khi đại nương hôn mê tỉnh dậy luôn đều gặp ác mộng, chỉ sợ là bị dính vật bẩn nào rồi. Nếu chờ nô tỳ bẩm báo với phu nhân, cho nàng mời mấy người tới cúng bái ở trong phủ chút."

      Nghe xong lời Linh Tê , Trang Như Mộng lúng túng cười tiếng. Chuyện nàng đột nhiên quay lại lúc còn vốn cổ quái, nếu muốn trừ tà nhất định chỉ đối phó với mình . muốn đến đề tài này, Trang Như Mộng qua loa: "Dù gặp nhiều ác mộng có sao, sao lại tới chuyện này rồi. Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì tốt? Mà lúc vừa vào nhà, ta trông thấy gương mặt của Linh Tê nương cười thành đóa hoa."

      Bị đại nương nhà mình trêu ghẹo Linh Tê cười hì hì, "Cũng phải là chuyện tốt, sáng sớm hôm nay lão thái thái sai người đến, tặng cho đại nương mấy khổ vải thượng hạng và đồ trang sức."

      xong nàng vỗ tay, lập tức Diệu Trúc, Diệu Tuyết tay cầm mâm gỗ lớn đựng đồ trang sức vào. Trang Như Mộng liếc nhìn mấy cái, quả nhiên lọt vào mắt đều là những đồ cực tốt. Nàng nhíu mày, ràng là tổ mẫu nhìn ra chuyện ngày hôm qua chính là bẫy rập tam phòng thiết kế. Nhìn hành động lần này của nàng (tổ mẫu), hẳn là muốn dàn xếp ổn thỏa với nàng. Trang Như Mộng thuận tay cầm lên kim trâm chạm trỗng rất tinh sảo, mặc dù sớm biết tổ mẫu thiên vị, nhưng nhìn đồ trang sức lay động tay vẫn khó tránh khỏi thất vọng. Hôm qua nếu phải bởi vì nàng sống lại, khuê tú bị huỷ dung nằm giường hôm nay chính là Trang Như Mộng nàng.

      Nghĩ tới tối hôm qua nghe tin tức Linh Tê thăm dò được, cuối cùng kết quả xử lý chuyện này, chính là cấm túc Tứ muội muội Trang Như Lan tháng vì tổ chức yến thưởng mai. Mà hạ nhân sửa chữa đình nghỉ mát trong phủ, cũng bị liên luỵ đánh 30 đại bản rồi bán ra phủ. Diệu Trúc nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngẩn người nhìn kim trâm, định lên tiếng nhắc nhở thấy tiểu thư để xuống kim trâm. Ngay sau đó lại thấy nàng theo thói quen chỉ chỉ tay, xem ra trang sức nào nổi bật, rồi đưa tay ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ nàng mặc y phục rửa mặt. Linh Tê thấy đại nương chọn lấy đồ trang sức, mặc dù trong lòng hiểu nhưng cũng hỏi nhiều.

      Sau khi dùng bữa sáng xong, Trang Như Mộng dẫn theo nha hoàn đến viện Trang phu nhân Toái Ngọc hiên. Vừa mới vào phòng cởi áo choàng người nàng liền nhào tới, chỉ chốc lát đến trước mặt Trang phu nhân. Trang Phu nhân thấy, ôm bảo bối nhà mình vào lòng hồi. Triệu ma ma thấy vậy, ra hiệu cho nha hoàn trong phòng lui xuống.

      Trang phu nhân nhìn nữ nhi trong ngực, trong lòng khỏi tràn đầy đau đớn. Thường ngày chuyện mờ ám tam phòng làm phải nàng biết, chỉ là lão phu nhân che chở cho tam phòng khắp nơi, mà những chuyện tam phòng làm cũng tạo nên gió to sóng lớn, cho nên nàng mới dứt khoát mắt nhắm mắt mở. nghĩ đến ngày hôm qua tam phòng, lại dám đánh chủ ý lên người nương nhà mình, nghĩ đến đây Trang phu nhân vốn ôn hoà trước sau như mặt cũng dần lên lệ ngoan (ác độc, ngoan độc).

      Trang Như Mộng nhìn thấy thần sắc mặt mẫu thân, nàng khỏi vươn bàn tay bé lôi kéo tay áo Trang phu nhân, "Mẫu thân. . . . . ." Trang phu nhân phục hồi lại tinh thần, xem xét tỉ mỉ nữ oa ở trước mặt lần, vẻ mặt mới thoáng hòa hoãn, "Bảo bối của ta, hôm qua bị dọa sợ rồi." chờ Trang Như Mộng trả lời, nàng lại tiếp tục , "Mặc dù hôm qua Triệu ma ma có chạy đến nhìn ngươi, nhưng rốt cuộc mẫu thân tận mắt thấy được cho nên cũng yên lòng."

      Trang Như Mộng ngồi ở trong ngực mẫu thân, nàng nghe thấy mùi thơm quen thuộc kia, cũng biết mẫu thân có hành động rồi, tại lại nghe lời mẫu thân lo lắng, nàng mở miệng làm nũng , "Hôm nay Mộng nhi tốt hơn nhiều rồi, trái lại chỉ sợ là tam muội muội mặt mày hốc hác. Ngày hôm qua Mộng nhi và Tam muội muội cùng đến đình nghỉ mát, khi đó tam muội muội nàng bị trật chân cho nên muốn sang bên ngồi nghỉ, để mình ta tiếp tục bẽ mai hồng. Bây giờ nếu suy nghĩ lại chút, nếu phải là tam muội muội cẩn thận té ngã, ngói bướm đình này. . . . . ."

      Nghe đến đó, Trang phu nhân làm sao . Nàng hừ lạnh tiếng, "Tam phòng bọn họ đúng là có bản lãnh, may nhờ Mộng nha đầu chúng ta có phúc khí." đến đây Trang phu nhân nữa. Ánh mắt nàng phức tạp liếc nhìn nữ đồng phấn điêu ngọc mài trước mặt mình, trong lòng khỏi áy náy. Đều do người làm nương như nàng vô dụng, thể bảo vệ Mộng nhi tốt. Hôm đó giọng điệu vô tâm của nữ nhi khiến cho nàng nghi ngờ, sau khi phân phó Triệu ma ma thầm thăm dò, biết được kết quả khiến nàng kinh hãi thôi.

      tại mặc dù nhang được đổi lại, nhưng khi nghĩ tới tam phòng lòng dạ hiểm ác, trong lòng Trang phu nhân vẫn nén được tức giận. giờ bên Toái Ngọc hiên nàng bị tam phòng đưa tai mắt lẫn vào, nếu như vậy phần lớn ở Như Mộng cư của Mộng nha đầu cũng có người bị tam phòng thu mua. Trang phu nhân muốn mở miệng hướng dẫn, nhưng lại muốn nữ nhi nóng ruột ầm ĩ hậu viện.

      Trang Như Mộng nhìn vẻ mặt mẫu thân khó xử, trong lòng làm sao hiểu ý của mẫu thân. Ở kiếp trước cũng như vậy, bất kể mẫu thân ở trong tình cảnh nào, đều luôn dùng hết lực mình bảo vệ Trang Như Mộng nàng rất tốt. Ở dưới bảo vệ của mẫu thân, nàng buồn lo trải qua năm tháng trong khuê phòng. Nhưng cũng vì mẫu thân bảo vệ nàng quá tốt, cho nên sau khi nàng được gả cũng bị ít di nương trong phủ khi dễ.

      Nghĩ tới những chuyện này, vẻ mặt Trang Như Mộng nghiêm túc, "Mẫu thân, Mộng nhi biết ngươi đều vì Mộng nhi, nhưng Mộng nhi phải là tiểu nương cái gì cũng hiểu. Chuyện hôm qua tuy Mộng nhi hiểu , nhưng có thể phát ra là có người muốn hại Mộng nhi."

      Nghe lời này, trong nháy mắt hốc mắt Trang phu nhân ươn ướt. Trang Như Mộng thấy thế vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho Trang phu nhân, "Mẫu thân, ngươi ở giữa tháng coi chừng hại đến mắt. Mộng nhi biết mẫu thân thương Mộng nhi, nhưng Mộng nhi trưởng thành, Mộng nhi muốn bất cứ kẻ nào có thể khi dễ mẫu thân và Mộng nhi." Trang phu nhân nghe lời này, khỏi cao giọng , "Trang phủ này chính là nhà của chúng ta, ai có thể lấn được hai mẹ con chúng ta."

      Trong đầu Trang Phu nhân vang lên lời Triệu ma ma , ‘Tuy phu nhân thương đại nương, thế nhưng trong thâm tâm tiểu thư, sao có thể lại để tâm người nào.’ nhìn nữ oa trước mắt dần dần còn nét ngây thơ, Trang phu nhân khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng tiếp tục , "Nếu Mộng nhi trưởng thành, có số việc mẫu thân muốn dạy cho Mộng nhi." Thấy nữ đồng nghe nghiêm túc, rốt cuộc Trang phu nhân bỏ do dự trong lòng, "Mộng nhi còn nhớ lần trước, ở người mẫu thân nghe thấy mùi thơm khác ?"

      Nghe lời này Trang Như Mộng gật đầu cái, "Mẫu thân còn dặn ta được cho người ngoài biết, mẫu thân yên tâm Mộng nhi hề với ai hết." Trang phu nhân vui mừng cười cười, "Mùi hương đó chính là do tam nương ngươi, mua về động tay trong phòng ta. Vốn mình mùi nhang này có gì, nhưng khi nó hòa lẫn với hoa hải đường được trồng trong phòng ta dần dần khiến cho người ta vô sinh."

      đến đây Trang phu nhân thấy sắc mặt khuê nữ trắng bệch, tuy đành lòng nhưng nàng vẫn tiếp tục : "Chuyện hôm qua, nghĩ đến là do tam nương ngươi đặt bẫy, chỉ là cuối cùng lại khiến cho khuê nữ mình huỷ dung, xem ra là do báo ứng."

      Trong lòng Trang Như Mộng suy nghĩ, chuyện mẫu thân là do Vương di nương hay là tam phòng xuống tay. Hôm nay nghe mẫu thân vừa như thế, nàng càng thêm chán ghét tam phòng. nhà nàng đối xử với tam phòng tệ, ngờ trái lại tam phòng còn càng lên mặt. Chẳng lẽ phòng lớn nàng trai trưởng, tam phòng có thể thừa kế gia nghiệp sao? Chuyện mùi hương này cần hoa hải đường mới có hiệu quả Trang Như Mộng cũng biết, trong đầu nhớ tới kiếp trước hoa hải đường này chính là vật mà vị hôn phu tặng cho nàng, trong lòng khỏi thấy đau. Xem ra nàng đoán đúng, kiếp trước đúng là Lý Duệ Khiêm xuống tay hạ độc. Nghĩ đến tấm chân tình của nàng, lại đạt được kết quả như vậy chuyện này có thể nào khiến nàng hận được?

      Trang phu nhân ở bên quan sát khuê nữ, mới khi nghe những chuyện này sắc mặt cũng chỉ thoáng trắng bệch, giờ khôi phục lại bình tĩnh trong lòng càng thêm áy náy. Thấy khuê nữ mình như thế, xem ra là thầm chịu ít thua thiệt từ tam phòng. Đều do nàng làm nương vô dụng, bảo vệ nàng tốt.

      Trang Như Mộng giương mắt nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân, nàng nắm tay Trang phu nhân :"Mẫu thân cần phải lo lắng, nếu Mộng nhi là trưởng nữ trong phủ, như vậy cũng thể chuyện gì gánh. Mộng nhi trưởng thành, cũng nên giúp đỡ mẫu thân. Nếu chuyện này mẫu thân điều tra ràng, nhưng cũng vạn thể mặc phụ thân chẳng hay biết gì."

      "Nhưng rốt cuộc đó cũng là đệ đệ ruột cùng nương với phụ thân ngươi, nếu cho biết phải là thình lình làm khó phụ thân ngươi sao? Huống chi tại phụ thân ngươi có ở trong phủ. . . . . ." xong lời cuối, Trang Như Mộng có thể nghe được oán giận của mẫu thân với phụ thân.

      Đúng vậy, phu quân rời phủ bao lâu mình xảy thai , lão phu nhân còn trong bụng chất mình có con của phu quân mình. Chuyện nảy xảy ra bất kỳ người nào người đó đều có oán. Nhớ đến cảnh ngộ của mẹ, Trang Như Mộng luôn thương cha trước sau như cũng khỏi sinh ra oán niệm.

      Trang phu nhân còn muốn tiếp, Triệu ma ma lên nhắc nhở: "Phu nhân, lão thái thái sai người tới giục."

      Nghe lời này, Trang phu nhân cười cười với Trang Như Mộng, "Tốt lắm, Mộng nha đầu, trước ngươi tìm tổ mẫu , nhớ những lời mẫu thân với ngươi ngươi được với người ngoài. Còn nữa mặc kệ tam nương ngươi có làm sao, ngươi cũng được biểu ra bên ngoài."

      Trang Như Mộng nghiêm túc gật đầu cái, "Nữ nhi nhớ rồi, chờ ta quay về từ nhà cữu tổ phụ, tới xem mẫu thân." xong nàng lập tức rời khỏi.

      Nhìn bóng lưng nữ oa xa, trong lòng Trang phu nhân thở dài, chẳng lẽ trước kia nàng sai lầm rồi?

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 11

      ☆, gây khó dễ

      Editor: Tử Sắc Y

      Đến cửa phủ, Trang Như Mộng thấy người trong phủ tới sai biệt lắm, liền nâng váy đến trước mặt Trang lão phu nhân. Trang lão phu nhân nhìn thấy tôn nữ cất bước đến tâm tình cũng coi như tệ, mà vẻ mặt những người chung quanh đều là mảnh vui mừng, các đại gia tử (những người quyền quý) nhìn cũng là bầu khí hòa hợp. Trang Như Mộng tới trước mặt Trang lão phu nhân, trước nghiêm trang thi lễ cái mới đứng cạnh bên người nàng. Trang lão phu nhân sờ sờ gương mặt nàng, rồi ngẩng đầu về phía Mục ma ma : " Người đến đủ chưa?"

      Mục ma ma nhìn lại chút, mới kề sát lỗ tai nàng giọng trả lời, "Vương di nương còn chưa tới."

      Mi tâm Trang lão phu nhân nhíu lại, còn chưa kịp lên tiếng nghe thấy giọng quen thuộc của Vương di nương, "Mai nhi tới chậm, xin tha lỗi. Là do hôm nay mới vừa thức dậy, thân thể thấy được khoẻ, nên mới tìm đại phu đến xem."

      Nghe lời này Trang lão phu nhân nhìn xuống bụng Vương di nương cái, rốt cuộc lời khiển trách cũng nhịn xuống, "Bây giờ là phụ nhân có thai rồi, cần phải chú ý đến thân thể mới tốt." Nghĩ lại đến lời trước của chất nữ, nàng lại mở miệng lần nữa, "Nếu là người bên cạnh Thiên Bảo, cần kêu ta là nữa."

      Nét hả hê mặt Vương di nương còn chưa tan , nàng nghe thấy lời này khỏi sửng sốt ngay sau đó ngượng ngùng lên tiếng, "Mai nhi biết."

      Nghĩ tới hai ngày nay đối mặt với loạt chuyện nhức đầu, Trang Như Mộng ngồi xe ngựa khỏi xoa xoa trán. Linh Tê ở bên hầu hạ thấy vậy, vội vàng lên thay nàng nhàng ấn huyệt. Bị Linh Tê ấn cái như vậy, Trang Như Mộng cảm thấy đột nhiên cả người sảng khoái thôi, suy nghĩ khỏi bay đến người Vương Ngọc Hương.

      lâu lắm xe ngựa ngừng lại, Trang Như Mộng duỗi tay, dưới giúp đỡ của Linh Tê chuẩn bị xuống xe ngựa, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của vị phụ nhân. Nghe tiếng cười đó Trang Như Mộng khỏi khẽ cong môi cái, trong lòng thầm , biểu bá mẫu tốt của ta chúng ta lại gặp mặt rồi.

      Trang Như Mộng vừa xuống xe ngựa, vị phụ nhân Quang gia ăn mặc phú quý, chuyện với Trang lão phu nhân vài câu. Vừa ngẩng đầu nàng nhìn thấy, nha hoàn xinh đẹp dìu Trang Như Mộng tới. Nhìn thấy nha hoàn dìu Trang Như Mộng, y phục người dường như còn tốt hơn cả thứ xuất nhà mình, khoé mắt của Vương phu nhân bất giác nheo lại, thái độ càng thêm hòa ái dễ gần.

      Nàng kéo Trang Như Mộng đến, "Xem xem Tiểu Quai Quai nhà ta này, tuy hơn Ngọc Hương mấy tháng, nhưng dáng vẻ động lòng người như thế rồi. Bộ dáng tiểu tử này là khiến người thương , xem ra còn quý khí hơn so với tiểu thư Nhà quan."

      Nghe được lời này Trang lão phu nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, "Xưa nay ngươi là người tốt, chỉ là nha đầu này còn nên khen nàng như vậy tránh để nàng kiêu căng."

      Vương phu nhân muốn trả lời, Trang Như Mộng mở miệng, "Biểu bá mẫu khen nhầm rồi, Như Mộng chỉ là nữ nhi thương hộ làm sao có thể hơn tiểu thư Quang Gia trong kinh đô được." Nghe Trang Như Mộng như vậy, cơ thể Vương phu nhân khỏi thoải mái. Mới vừa nhìn thấy chất nữ bà con xa, khí chất người còn quý khí hơn so với nữ nhi nàng nuôi dạy, trong lòng của nàng vô cùng khó chịu. Hôm nay thấy nàng (TNM) tự biết mình như vậy, Vương phu nhân nhìn nữ tử trước mắt lại thoáng cảm thấy thuận mắt.

      Trang Như Mộng luôn lặng lẽ quan sát Vương phu nhân, đương nhiên là nhận thấy ít cảm xúc. Chỉ thấy nàng vẫn cung kính lễ phép như cũ trả lời: "May là mẫu thân Như Mộng cũng là thiên kim tướng môn (nhà tướng), những ngày thường mẫu thân cũng dạy Như Mộng ít đức hạnh nữ tử cần có. Theo lời biểu bá mẫu mới về thái độ điềm đạm đáng đó, mẫu thân từng nghiêm khắc dạy cho Như Mộng rằng Như Mộng thể có thái độ như thế. Mẫu thân , trong kinh đô phàm là những khuê tú có thân phận, thường ngày đều phải trầm ổn thanh nhã, còn dáng vẻ đáng thương giả vờ hèn nhát đó, chỉ có nữ tử lên được mặt bàn mới làm như thế."

      Vương phu nhân nghe xong những lời này, thầm cắn mạnh hàm răng ngà. lúc muốn mở miệng với Trang lão phu nhân về dược bổ mắt, lại thấy Trang Như Mộng lên tiếng, "Đương nhiên, biểu bá mẫu thương Mộng nhi như vậy, nghĩ đến lời biểu bá mẫu mới chắc chắn chỉ là vô tâm thôi." xong nàng lại nghiêng đầu sang phía Trang lão phu nhân : "Tổ mẫu, xin ngươi nên vì những lời này của biểu bá mẫu mà tức giận biểu bá mẫu. Mộng nhi biết, biểu bá mẫu và biểu bá mới vừa chuyển vào kinh thành, nghĩ đến ngoại thành có nhiều nghi lễ như vậy. Nhưng dù sao Mộng nhi cũng là trưởng nữ trong phủ, nếu người có chút vết nhơ nào, đương nhiên liên luỵ đến các muội muội trong Trang phủ, nếu biểu bá mẫu vì những lời này mà vui xin trách phạt Mộng nhi."

      Nghe nữ oa trước mắt nữ hơi nhiều như vậy, từng chữ từng câu đều chỉ mình là người từ địa phương chuyển tới hiểu quy củ, Vương phu nhân tức giận. Nàng nghiêng đầu nhìn Trang lão phu nhân uất ức : " , ta biết mình và phu quân hàng năm ở ngoại thành chưa nhìn thấy qua các mặt khác của kinh đô lớn. Chỉ là Vương phủ chúng ta cũng mấy đời làm quan, ai ngờ lại để cho tiểu nha đầu Như Mộng này chê cười."

      Vương phu nhân lấy Vương phủ ra , là bởi vì lão thái thái trước mắt này cũng là nữ nhi từ Vương phủ ra. Vương phủ biết lễ, chẳng phải là đến nàng (lão thái thái) sao. Nhìn Trang lão phu nhân được lời nào, Vương phu nhân liếc mắt khinh miệt nhìn Trang Như Mộng cái, nữ nhi của thương hộ bé cũng dám ra vẻ ta đây như thế. Nếu phải là quan đồ lão gia cần dùng tiền bạc để xử lý, phu nhân Nhà quan như nàng cũng kết giao với thượng hộ lụi bại như vậy.

      Vương phu nhân vốn chờ Trang lão phu nhân răn dạy Trang Như Mộng, chỉ thấy Trang lão phu nhân lên tiếng, chỉ là lời kia lại với nàng, "Vưu thị, Mộng nhi sai. Tuy Trang phủ chúng ta phải là nhà quan, nhưng cũng được hoàng thượng ngự tứ, sau này đừng đến chuyện này nữa." xong lời đó, nàng cất bước về phía sảnh.

      Trang Như Mộng cũng theo, nữ chủ nhân trong phủ trái lại ngây ngẩn người nàng biết bị người khiển trách như vậy. Trang Như Mộng thoáng liếc nàng cái, Vương phu nhân trái lại là người ngu xuẩn, cũng nhớ đến câu từ xưa nữ tử xuất giá tòng phu sao, tuy tổ mẫu thiên vị nhà mẹ đẻ nàng, nhưng khi lợi ích phu gia (nhà chồng) dính líu với nhà mẹ đẻ, làm sao nàng có thể vì nhà mẹ để mà làm hại đến lợi ích của phu gia. biết loại người ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể sinh ra Vương Ngọc Hương rắn rết độc phụ bám dây dưa thế.

      Vương phu nhân phục hồi lại tinh thần, nhìn theo nhóm người phía xa xa mà giận đến dẫm mạnh chân.

      Trang Như Mộng theo Trang lão phu nhân, sau khi đến chánh phòng bái kiến với Vương lão phu nhân, dưới hướng dẫn của nha hoàn đến phía trong phòng khách. Đến phòng khách, xa xa Trang Như Mộng nhìn thấy nữ tử mặc áo bông đùa giỡn trong đám người. Tiếng cười vô cùng quen thuộc này, giống như ác mộng chui vào trong tai nàng.

      Trang Như Mộng cắn chặt môi dưới, cố gắng khống chế lại kích động muốn nhào lên giết chết mấy người này. Linh Tê vẫn đứng ở bên người, tất nhiên là phát ra khác thường của nàng. Liền vội vàng dùng người cản lại tầm mắt của người khác, sau đó dùng sức lắc lắc người Trang Như Mộng, "Đại nương, đại nương. . . . . ."

      Trang Như Mộng phục hồi lại tinh thần, vội vàng dùng khăn tay xoa xoa đôi môi có chút trắng bệch : "Chúng ta vào phòng khách thôi." Linh Tê lo lắng nhìn nàng cái nhưng cũng thêm lời nào.

      Nghe hạ nhân báo lại biểu muội của mình tới, Vương Ngọc Hương vội vàng đứng chờ ở cửa phòng khách. Nữ tử đập vào mắt, mặc dù y phục người nhìn vô cùng thanh nhã nhưng lại giảm được quý khí quanh người. Vương Ngọc Hương cúi đầu nhìn qua y phục hôm qua mình mới mua cái, mặc dù chất liệu tốt hơn nhiều so với nơi này bán, nhưng cũng xinh đẹp sánh bằng y phục trước mắt thân nữ tử hơn mình.

      Lúc này Vương Ngọc Hương còn , đương nhiên thể che giấu được cảm xúc tốt như vậy. Trang Như Mộng nhìn thấy trong mắt Vương Ngọc Hương tràn đầy ghen tỵ, trong lòng cười lạnh tiếng, mới vừa xe ngựa nàng vẫn còn phiền não, lúc này Vương Ngọc Hương chưa làm gì tổn hại đến nàng, bảo nàng làm sao có thể giận chó đánh mèo lấy ân oán từ kiếp trước tính lên người vô tội. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt Vương Ngọc Hương, lại nhớ đến khinh miệt và xem thường dưới đáy mắt của Vương phu nhân mới vừa ở trước cửa, trái lại tâm tình Trang Như Mộng nhõm hơn rất nhiều. Tốt! Tốt! Tốt! ra các ngươi chưa bao giờ xem Trang phủ ta là người thân, ta cũng cần phải vì chuyện này là phiền não như thế.

      Nhìn cảm xúc bộc lộ ra ngoài của Vương Ngọc Hương, Trang Như Mộng nhấc bước nhanh bước tới trước mặt nàng, nở nụ cười rất chi là vô hại với Vương Ngọc Hương.

      đợi Vương Ngọc Hương phản ứng, Trang Như Mộng kéo tay nàng. Theo bản năng Vương Ngọc Hương rụt tay lại, Trang Như Mộng nhìn thấy cánh tay rụt lại uất ức :" Mộng nhi làm gì khiến biểu tỷ tức giận rồi, làm sao biểu tỷ có thể đối xử với Mộng nhi như vậy?"

      Nghe lời này sắc mặt Vương Ngọc Hương thay đổi, nàng vội vàng lên kéo bàn tay bé của Trang Như Mộng, "Muội muội tốt của ta ngươi hiểu lầm rồi, tỷ tỷ rất vui mừng khi thấy người. . . . . ." Vừa nàng còn nháy mắt với Trang Như Mộng cái, dáng vẻ đó ràng như hình tượng tỷ muội tình thâm.

      Trang Như Mộng bĩu môi cái, "Vậy được, Mộng nhi cũng nên so đo với chuyện vừa rồi."

      Nghe lời này miệng Vương Ngọc Hương bất giác hơi kéo ra, mặc dù muốn phát tác nhưng vẫn nhịn xuống. Nhìn dáng vẻ Vương Ngọc Hương cố gắng kiềm chế mình, Trang Như Mộng cảm thấy trong lòng thoải mái ít. Nhớ ngày đó ở Lý phủ, vị biểu tỷ này ngừng ở trước mặt mọi người, ra vẻ hình tượng tỷ muội tình thâm. ràng nàng làm chuyện xấu với mình ở khắp nơi, nhưng cố tình ở trước mặt mọi người lại diễn vô cùng tốt. Nếu kiếp trước nàng ấy thích diễn màn tỷ muội tình thâm, kiếp này nàng chắc chắn phải phối hợp với màn diễn như vậy. Chỉ là lần này, người chủ đạo phải là nàng ta nữa.

      Nghĩ tới đây, Trang Như Mộng để ý đến vẻ mặt muốn của Vương Ngọc Hương liền kéo nàng vào phòng khách. ra trong phòng khách có mấy người, phụ thân của Vương Ngọc Hương chính là biểu bá của Trang Như Mộng, rất nhiều năm trước chuyển ra ngoài thành làm quan. Khi đó Vương lão thái gia, cũng chính là huynh ruột của Trang lão phu nhân, ở kinh đô lại nắm giữ được thực quyền chức văn, vì vậy Vương lão thái gia từ quan theo con trai trưởng về nhà ngậm kẹo đùa cháu. Mà Vương lão thái gia trừ muội muội là Trang lão phu nhân, chỉ có thứ đệ chết, cũng chính là phụ thân của nương Vương di nương tại mang thai ở Trang phủ. Bởi như vậy, lúc Vương phủ chuyển vào kinh đô cũng chỉ có mình Trang phủ là thân thích đến thăm. Còn về các bằng hữu thân thiết, từ đại phu ngũ phẩm cho đến tứ phẩm nhiều như biển, đương nhiên cũng có nhiều quan kinh thành tới yến chúc thọ này.

      Nhìn trong phòng khách, có mấy vị tiểu thư nhà quan vào bàn, Trang Như Mộng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn sang Vương Ngọc Hương. Vương Ngọc Hương nhìn tiểu biểu muội trước mặt, biết sau khi nàng (VNH) vào kinh đô kết bạn với các tiểu thư nhà quan, cho nên khắp khuôn mặt tràn đầy đắc ý.

      Nàng lật tay kéo Trang Như Mộng cười khanh khách : "Bọn tỷ muội, đây là biểu muội của ta Trang Như Mộng." "Như Mộng đây là Lý tiểu thư nhà Nghị đại phu Lý Vân." Nghe mình được giới thiệu trước, Lý Vân liếc mắt nhìn gương mặt nữ tử tràn đầy khí bên cạnh, tâm tình rất tốt, đứng dậy hành lễ, Trang Như Mộng cũng trả lễ đúng chuẩn. Vương Ngọc Hương lại tiếp tục , "Biểu muội, đây là Bạch tiểu thư nhà Tuyên Uy tướng quân Bạch Vi, Sở tiểu thư nhà Trung Tán đại phu Sở Thanh Thanh."

      Theo lời giới thiệu của Vương Ngọc Hương, hai vị khuê tú đều nửa đứng nửa ngồi hành lễ.

      Trang Như Mộng tất nhiên là cũng nửa đứng nửa ngồi đáp lễ, mượn cơ hội này, Trang Như Mộng lặng lẽ quan sát ba vị tiểu thư nhà quan này. Mới vừa rồi Vương Ngọc Hương cố ý gia thế ba người này, mặc kệ từ suy nghĩ muốn khoe khoang của nàng hay là tâm kế gì cũng thuận tiện cho mình. Nghị đại phu chính là quan tứ phẩm, Tuyên Uy tướng quân là từ tứ phẩm, mà Trung Tán đại phu chính là ngũ phẩm.

      Chỉ thấy vị Lý tiểu thư tuổi chừng 14, nàng vận thân y phục váy màu vàng hơi đỏ, gương mặt tràn đầy thái độ kiêu căng cao ngạo. Cũng đúng, vị tiểu thư này có cha nàng làm chức quan cao nhất ở đây. Mà vị Bạch tiểu thư kia, trái lại nhìn như cùng tuổi mình. thân váy áo đơn giản thanh nhã, đường may tinh tế, vải vóc quý giá nhìn vào cũng làm mất thân phận. Về phần Sở tiểu thư ngồi ở bên, trái lại nhìn hơn mình vài tuổi. Có lẽ là bởi vì số tuổi hay cha nàng có chức quan thấp nhất, nhìn nàng trái lại có vẻ hơi thận trọng.

      Mấy người hành lễ xong, Trang Như Mộng liền theo vị trí ngồi xuống. Trang Như Mộng mới ngồi xuống vị Lý tiểu thư mở miệng, "Mới vừa nghe Ngọc Hương , trong nhà nàng có nhà biểu muội là thương nhân Như Mộng nương."

      Trang Như Mộng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Lý Vân, " sai, nhiều thế hệ Trang phủ ta đều là thương nhân."

      Lý Vân dùng khăn che miệng khẽ cười : "Ha ha, sao. Chỉ là thường ngày kết giao với các tiểu thư nhà quan, hôm nay mới là lần đầu tiên trò chuyện với nữ tử có thân phận như Như Mộng tiểu thư." Vừa nàng vừa đưa tay chỉnh lại vòng ngọc bích trân châu ngọc Lưu Ly.

      Trong lời Lý tiểu thư mang theo châm chọc, đương nhiên là Trang Như Mộng nghe . Có câu Sĩ Nông Công Thương, từ xưa tới nay thương nhân đều bị khinh thường, những hành động này của các tiểu thư nhà quan nàng sớm ngờ đến. Mặc dù kiếp trước nàng gả cho Lý Duệ Khiêm trở thành phu nhân nhà quan chính thức, nhưng những người đó cũng vô cùng bài xích nàng vì nàng là nữ nhi Trang gia.

      Chỉ là kiếp này nàng mặc cho người khi dễ lần nữa. Nữ nhi nhà thương nhân như thế nào? Nếu có thương nhân, những người làm quan cao quý này làm sao có thể giàu sang như vậy? Những người tự xưng là tiểu thư cao quý, đồ ăn đồ dùng chỗ nào có thể thiếu thương nhân? Chỉ thấy nữ oa vốn trắng nõn đáng , nay khí thế lại đột nhiên thay đổi, "Lý tiểu thư đúng ? Xin hỏi nhà ngươi có bao nhiêu cửa hàng, mấy phần đất đai?"

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 12

      ☆, Tâm ý

      Editor: Tử Sắc Y

      Đột nhiên nghe thấy Trang Như Mộng nghiêm túc hỏi đề tài này, trong mắt Lý Vân tràn đầy khó hiểu. đợi nàng trả lời Trang Như Mộng lại tiếp tục , " ra Lý tiểu thư mới vừa cảm thán là hoàn toàn cần thiết, trong nhà Lý tiểu thư cũng có cửa hàng, như vậy khẳng định người trong Lý phủ cũng có kinh doanh. Chắc Lý tiểu thư hồ đồ, nếu Lý phủ cũng buôn bán Lý tiểu thư lại lấy lời nào mà , lần đầu tiên trò chuyện với nhà thương nhân Như Mộng như vậy chứ."

      Nghe nữ đồng hơi nhiều như vậy, sắc mặt Lý Vân trở nên vô cùng khó coi. Mà trong phòng khách ngoại trừ Bạch tiểu thư, vẻ mặt hai người khác cũng được tốt. Nhà nào làm quan mà ít tư sản (tài sản riêng)? Những lời Trang Như Mộng vừa mới này, dường như đều tất cả những vị tiểu thư quan gia (nhà quan) trong phòng khách này.

      Mắt thấy Lý Vân muốn phát tác, lúc này Bạch tiểu thư có gương mặt khí đột nhiên mở miệng, "Như Mộng muội muội hổ là ngoại tôn nữ ruột của Phiêu Kỵ Đại tướng quân, còn tuổi mà có giải thích độc đáo như vậy khiến tỷ tỷ ta vô cùng khâm phục ngươi."

      Lý tiểu thư muốn làm khó Trang Như Mộng, sau khi nghe những lời này sắc mặt lại thay đổi nhiều lần. Nàng trừng mắt liếc Vương Ngọc Hương cái mới cười khanh khách : " Như Mộng muội muội, ta chỉ là nhất thời hiếu kỳ thôi, nếu có lời nào chọc giận ngươi khiến ngươi thích xin thứ lỗi."

      Trang Như Mộng chuyển cho Bạch tiểu thư ánh mắt cảm kích, nhìn Lý Vân : "Nếu Lý tiểu thư như vậy, nếu ta cứ mãi chuyện này trái lại có vẻ hẹp hòi."

      "Như Mộng muội muội kêu ta tiếng Vân tỷ tỷ là được rồi, mới vừa Ngọc Hương giới thiệu kỹ nên biết Như Mộng muội muội và Phiêu Kỵ đại tướng quân. . . . . ."

      "Đúng như lời Bạch tiểu thư vừa mới , Phiêu Kỵ đại tướng quân đương triều chính là ông ngoại ruột của ta."

      Lý Vân sau khi có được xác nhận, sắc mặt nhìn Trang Như Mộng càng thêm thân thiện, hành động này khiến cho Bạch Vi ở bên nhịn được mà trợn trắng cả tròng mắt. Trang Như Mộng thấy màn như vậy, trong lòng trái lại cảm thấy đây là người thú vị.

      Mắt thấy chuyện hoàn toàn xảy ra theo suy nghĩ mình mong muốn, khăn trong tay Vương Ngọc Hương bị vo thành nhăn nhúm. Nàng cam lòng nhìn chằm chằm vào Trang Như Mộng, sau lần giương mắt này cảm xúc trong mắt nàng dần dần bình tĩnh lại. Chỉ nghe nàng cười ha hả giải thích, "Vừa mới giới thiệu bọn tỷ muội và Như Mộng muội muội, là do muội muội giới thiệu chưa đủ, nên có mấy lời chưa cho ràng."

      Nghe lời này sắc mặt Lý Vân thoáng lên vẻ hờn giận, "Vương tiểu thư, có vài chuyện vẫn nên phân nặng ." Từ lúc vị Trang tiểu thư này vào, Lý Vân nhìn ra trong lòng Vương Ngọc Hương thích. Nghĩ đến chuyện mình bị lợi dụng như thương (giáo), ánh mắt Lý Vân càng nhìn Vương Ngọc Hương tốt.

      Nghe hai người này chuyện, Bạch Vi nhàm chán thế nào lại ngáp cái, rồi chuyển mặt nhìn Trang Như Mộng cái cười , "Tháng trước ta mới qua 13 tuổi, biết Trang tiểu thư sinh năm bao nhiêu?"

      Bởi vì Bạch Vi mới vừa giúp, Trang Như Mộng cảm thấy nàng rất tệ, liền cười lên tiếng trả lời, "Như vậy Như Mộng cần phải gọi Bạch tiểu thư tiếng tỷ tỷ rồi, ta hơn mười tháng so với Bạch tỷ tỷ."

      Hiển nhiên Bạch Vi vô cùng thích tiếng gọi tỷ tỷ này, nàng cười híp mắt , "Ta nhìn thấy ngươi hẳn là hơn ta chút, xem ra là ta đoán đúng. ngờ hôm nay tham gia bữa tiệc, trái lại được gọi tiếng tỷ tỷ đến thích, uổng công lúc trước ta đồng ý tham gia với người."

      Nhìn dáng vẻ vui thích của Bạch Vi, hảo cảm trong lòng Trang Như Mộng với nàng càng sâu, "Hôm nay biết được tỷ tỷ tốt như vậy là phúc khí của Mộng nhi, chỉ là, xin hỏi câu cuối của tỷ tỷ là có ý gì?"

      Nghe lời này trước tiên Bạch Vi hết sức đồng ý gật đầu cái, sau đó cười ranh mãnh tiếng với Trang Như Mộng, bên tai nàng, "Ý của câu cuối, dĩ nhiên là có người nóng ruột nóng gan nhớ nhung muội muội đó."

      Cặp mắt đẹp của Trang Như Mộng trợn tròn, vừa thẹn vừa cáu , "Tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội muội rồi, hôm nay tỷ muội chúng ta mới quen, lấy đâu ra người khác."

      Nhìn phản ứng nữ tử, nét trêu ghẹo mặt Bạch Vi càng thêm , "Muội muội đáng như thế, khó trách người nhà ta đều nhớ mỗi ngày."

      Trang Như Mộng thở phì phò quay mặt thèm nhìn Bạch Vi nữa, trong lòng cũng có suy đoán, Bạch tỷ tỷ họ Bạch, mà trước mắt người có quen biết với nàng là họ Bạch, trừ Bạch Tử Hàm cũng còn ai khác. Sau khi suy nghĩ ràng, Trang Như Mộng ngược lại có chút chột dạ, "Bạch tỷ tỷ đừng bậy, ta và Thế tử gia quen biết thuở chỉ vì quan hệ của mẫu thân với Liễu di."

      "Đó phải là thanh mai trúc mã sao." Gương mặt Bạch Vi kề sát trước mặt Trang Như Mộng, cố tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng .

      Trang Như Mộng bị câu thanh mai trúc mã này làm ngây người, chờ sau khi nàng phản ứng lại trong tay của nàng được Bạch Vi để vào hộp gấm tinh sảo."Mấy ngày nay thân thể của bá mẫu được tốt, mỗi ngày đường ca đều ở bên cạnh chăm sóc tiện xuất phủ, cho nên mới cố ý dặn ta đưa hộp này cho Tiểu Mộng của , đường ca còn , chờ lần tới gặp mặt muốn tiếp tục đánh cờ với Tiểu Mộng nhi." Bạch Vi hơi, cũng quan tâm phản ứng của Trang Như Mộng, liền nhét hộp gấm vào trong tay của nàng.

      Nghe lời Bạch Vi , Trang Như Mộng để ý đến hàm ý trêu ghẹo trong câu , kéo tay Bạch Vi ân cần : "Dạo này thân thể của Liễu di như thế nào rồi?"

      Nụ cười mặt Bạch Vi nhất thời biến mất, nàng nhìn Trang Như Mộng giọng lo lắng, "Từ lúc bá mẫu bị đả thương thân thể vẫn luôn yếu ớt, năm nay vào đông càng thêm nặng nhiều ngày nay đều nằm triền miên giường bệnh, chỉ là hôm qua ta thấy khí sắc của bá mẫu tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến bá mẫu lương thiện như thế chắc chắn nhanh khỏe lại."

      Trang Như Mộng còn muốn hỏi thêm nữa, Lý Vân bị Vương Ngọc Hương vây ở bên qua. Bạch Vi nhìn Lý Vân cái, rồi cầm lên cái bánh ngọt ăn. Mà Vương Ngọc Hương bị Lý Vân làm lơ, buồn bực nhìn sang Sở Thanh Thanh ngồi im cái, rồi nhấc chân đến phía Trang Như Mộng.

      Mấy vị này tiểu nương liền hàn huyên tới gần đây kinh đô nhiệt môn đại , đó chính là kinh đô thứ nhất thư viện Ứng Thiên thư viện sắp chiêu thu tân học tử. Nơi này vài vị nương, đều là Ứng Thiên thư viện học sinh, mà Vương Ngọc hương phụ thân của, mấy ngày trước cho Ứng Thiên thư viện người đưa thư, nghĩ đến lâu về sau nàng cũng trở thành thành viên trong đó.

      Mấy tiểu nương bàn tán vui vẻ, năm nay học viện tiến cử những quý nữ kinh đô nào, đột nhiên Bạch Vi quay đầu sang hỏi, "Kỳ quái, vì sao lúc trước trong học viện ta thấy Như Mộng muội muội ?"

      Nghe câu Bạch Vi hỏi như thế, mặt Trang Như Mộng thoáng lướt qua tia thẹn thùng. Nàng nhớ kiếp trước, trước mấy ngày đến sinh nhật mười tuổi của nàng, mẫu thân có hỏi thăm nàng muốn vào thư viện Ứng Thiên học hay . Khi đó bởi vì Trang Như Ngọc bên tam phòng thầm ở bên tai, rằng sau khi vào học đường sau buồn chán dường nào, cho nên nàng mới từ chối thẳng lời đề nghị của nương.

      ra thư viện Ứng Thiên này, vốn là thư viện con em quý tộc nhà quan học. Nếu phải bởi vì quan hệ của ông ngoại, nghĩ đến mẫu thân cũng thể cho nàng học ở nơi đó. Nghĩ đến chuyện mình từ chối cơ hội tốt như vậy, lúc này trong lòng Trang Như Mộng vô cùng hối hận thôi. nay nghĩ đến, ràng là Trang Như Ngọc muốn tạo tiếng gió, cố ý ở trước mặt nàng.

      Mà vẻ mặt thẹn thùng của Trang Như Mộng lên trong mắt Vương Ngọc Hương, liền bị nàng nghĩ thành vị biểu muội này, cho dù là thân phận nữ Thương Hộ cũng thể học thư viện Ứng Thiên được. Nghĩ tới đây nàng cảm thấy vô cùng hả giận, có ông ngoại làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân thế nào? Còn phải là thể thay đổi được, thân phận đê tiện của nữ Thương Hộ nàng sao.

      Vương Ngọc Hương muốn mở miệng đâm chọt Trang Như Mộng mấy câu, Trang Như Mộng trả lời, "Bạch tỷ tỷ cũng nên cười ta, trước kia mẫu thân quả có đề nghị ta đến thư viện Ứng Thiên học, nhưng muội muội lại lười biếng từ chối."

      Nghe lời này trong lòng Vương Ngọc Hương khinh thường , ràng là do thân phận mình thấp kém còn bày biện lý do lười biếng muốn .

      Suy nghĩ của Vương Ngọc Hương làm sao mà Trang Như Mộng biết, nàng nhìn vẻ mặt tiếc hận của Bạch Vi ở trước mắt, trái lại cảm thấy đến thư viện Ứng Thiên học cũng là chuyện tệ.

      Trong lòng nhớ đến chuyện nhập học, cho nên sau đó thái độ Trang Như Mộng chuyện có chút tập trung. Chưa lâu lắm có nha hoàn tới mời, rằng sắp mở tiệc. Qua cuộc chuyện vừa rồi, Bạch Vi có hảo cảm vô cùng tốt với Trang Như Mộng, liền lôi kéo tay nàng cùng đến bữa tiệc.

      Bởi vì chủ nhà sớm đem vị trí sắp xếp xong xuôi, Bạch Vi rất là thôi dịch bước đến mình mẫu thân bên kia chỗ ngồi. Mà Trang Như Mộng ở liên tục bảo đảm cho Bạch Vi đưa thiếp mời tử mời nàng Trang phủ hậu, cũng tới đến Trang lão phu nhân bên người nhập tọa.

      Triều thành Đại Chu được sáng lập mới mấy chục năm, bởi vì hoàng đế tiền triều mê muội lẩm cẩm cho nên đương kim hoàng thượng giơ cao cờ khởi nghĩa mới có triều Đại Chu nay. Trải qua nỗi khổ chiến loạn, nam nữ Đại Chu cũng đề phòng chặt chẽ như lúc trước. Trong chiến tranh lật đổ tiền triều có nhóm lớn nữ hào kiệt (nữ hùng), cho nên sau này triều Đại Chu được thành lập có ít chức vị nữ quan.

      Bởi vì những nguyên nhân này, đương nhiên thọ yến hôm nay cũng mở tiếc nam nữ gia quyến riêng. Chỉ là vị trí cao bên phải an bài khách nam mà bên trái còn lại là nữ quyến. Trang Như Mộng giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Vương Ngọc Hương xuân phong dạt dào. Nhìn nam nhân được nàng gọi là biểu bá nhiều năm, Trang Như Mộng muốn lên xé nát mặt nạ dối trá của người này.

      Thọ yến lần này chỉ chúc thọ Vương lão thái gia, mà còn ăn mừng chuyện thăng chức của Vương Như Hải. Những năm này thành tích của Vương Như Hải hết sức bình thường, lần này là do phụ thân Trang Như Mộng ở kinh đô chuẩn bị ít tiền bạc cho dưới, mới vào được kinh thành làm quan.

      Nhìn nam nhân hại nhà mình ở giữa tân khách như cá gặp nước, thìa trong tay Trang Như Mộng, rơi tiếng vào trong chén nàng cũng phát .

      Linh Tê mực chờ ở bên cạnh, bởi vì thấy đại nương, sau khi vào vương phủ lại vô cùng khác thường cho nên luôn chú ý đến nàng. Thấy đại nương thất lễ lần nữa, nàng vội vàng quan sát xung quanh xem có người phát , thấy tất cả mọi người đều chú ý đến ca múa nàng khỏi thở phào nhõm.

      Linh Tê muốn lên chỉ vài món ngon, thấy nương nhà mình rũ mắt, chuyên tâm thưởng thức món ngon kỷ án, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy hận ý trong tròng mắt rũ xuống của nử tử.

      Cũng lâu lắm chỉ nghe Vương lão phu nhân hỏi thăm, "Vì sao thấy Ngọc Trân?"

      Lão thái thái lên tiếng, đương nhiên Vương phu nhân lập tức đứng dậy trả lời, "Bẩm mẫu thân, vốn hôm nay Ngọc Trân định tới , chỉ là lúc mới ra cửa cẩn thận bị vấp ngã."

      "Ta rồi, nha đầu này trước sau đều hiếu thuận như , hôm nay làm sao lại thấy." Sau khi xong nàng lại phân phó nha hoàn hầu hạ bên cạnh, " xem chút Trân tỷ nhi có ngã nghiêm trọng ? Đúng rồi, nhớ lấy thuốc trị thương thượng hạng ở trong nhà mang sang cho nàng." Nha hoàn được phân phó nhanh lui xuống.

      Nghe cuộc đối thoại này ánh mắt Trang Như Mộng chợt lóe lên, hôm nay nàng quá mức luống cuống, khống chế được cảm xúc , ngay cả Vương Ngọc Trân tới tham gia bữa tiệc náo nhiệt cũng phát . Lặng lẽ dặn lòng được tái phạm lại sai lầm này nữa, mới vừa nhấc mắt nàng nhìn thấy mặt Vương Ngọc Hương vẻ mỉa mai còn chưa biến mất. Lúc này, tâm tình Trang Như Mộng lại khá hơn.

      Đúng vậy, sao nàng có thể để mắt đến muội muội Vương Ngọc Trân này đây? Thân là thứ nữ lại được Vương Như Hải hết sức sủng ái, tồn tại của nàng ấy lại khiến cho Vương Ngọc Hương và Vưu thị cảm thấy chướng mắt thôi. Ngoài ý muốn trượt chân? Trong hậu trạch này có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy sao?

      Trong trí nhớ vị muội muội Ngọc Trân này cũng phải là người chịu thua thiệt, hi vọng kiếp này nàng ấy để nàng thất vọng. Nghĩ tới đây, trái lại Trang Như Mộng nở nụ cười lòng cái.

      Lúc hoàng hôn ngã về tây, rốt cuộc Trang Như Mộng ngồi lên xe ngựa quay về Trang phủ. Ở xe ngựa nàng mình có chút mệt mỏi, Linh Tê đắp mền cho nàng rồi lui ra ngoài. Nhìn cửa xe ngựa vừa đóng, Trang Như Mộng liền lấy ra hộp gấm trong tay áo. Sau khi mở ra chỉ thấy bên trong là chuỷ thủ được khảm hồng ngọc, đao khắc hoạ hoa văn cổ xưa, chủy thủ này vô cùng hoa mỹ tinh xảo, Trang Như Mộng rút ra chủy thủ lưỡi đao bay múa trong gió. Sau khi bỏ chủy thủ lại hộp gấm, Trang Như Mộng mới nhìn thấy dưới chủy thủ còn để quyển 《 Kinh Thi 》, sau khi mở sách ra, vừa vặn trang đập mắt nàng là 《 Kinh Thi. Bội phong 》 trong quyển 《 đánh trống 》.

      Vẻ mặt Trang Như Mộng vô cùng phức tạp, tuy kiếp trước đến chuyện xảy ra ở Mai viên, nhưng nàng cũng bị tam phòng tính kế thể tham gia bữa tiệc lần này, như vậy đương nhiên là làm quen với Bạch Vi cũng có chuyện hộp gấm này. Lấy ra Kinh thi trong hộp gấm, hiểu quỷ thần xui khiến sao nàng lại giọng đọc thành tiếng, "Sống chết xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay đến chết, bên nhau đến già."

      Đọc xong bàn tay nắm Kinh Thi của Trang Như Mộng chợt siết chặt, nàng phải là tiểu nương chưa trải đời, lần trước ở trong phủ ánh mắt cưng chìu của Bạch Tử Hàm, nàng nhìn hiểu. Chỉ là ở kiếp trước sau khi Liễu di qua đời, hai người bọn họ cũng gặp lại, cho nên nàng mới cảm thấy quen biết Bạch Tử Hàm chỉ là do quan hệ với Liễu di, cho nên chỉ xem nàng trở thành muội muội mà thương. Phần cảm tình này, từ lúc Liễu di rời khỏi cũng dần dần phai nhạt. Nhưng hôm nay Bạch Vi trêu ghẹo, tại lại còn tặng hộp gấm này, Trang Như Mộng biết nên làm sao cho phải. . . . . .

      Tác giả có lời muốn :

      Độc giả thân thử đoán chút xem, vì sao kiếp này thế tử lại sớm thổ lộ nỗi lòng như vậy?

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 13

      ☆, tính trước làm sau

      Editor: Tử Sắc Y

      Mấy ngày nay Trang Như Mộng đều nghĩ làm sao để tránh khỏi bị người khác tính toán, bảo vệ người nhà mảnh an bình, về phần vu quy của mình, sau khi biết Lý Duệ Khiêm dùng mọi cách để lợi dụng nàng, nàng sớm hết hy vọng với tình . Nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến mình gặp phải tình huống này, mặc dù Bạch Tử Hàm vẫn đối xử với nàng trước sau như rất rất tốt, nhưng nàng cũng nhớ , sau khi kiếp trước Liễu di qua đời bọn họ dần dần còn thăm viếng.

      Nàng nhớ khi đó mình để ý đến Tử Hàm ca ca, nàng biết sau khi Liễu di qua đời Tử Hàm ca ca rất khó chịu, cho nên mỗi lần nàng đều lặng lẽ cảm nhận nỗi ưu thương của . Nhưng cuối cùng nam nữ cách biệt, với lại sau khi Liễu di qua đời nàng giao tiếp với những người khác ở Bạch phủ, cho nên số lần nàng có thể đến Bạch phủ càng ngày càng ít. Cho đến lâu sau Bạch phủ nghênh đón nữ chủ nhân mới, cháu ruột của huyện chủ An Khang Đường Vương, từ đó về sau Bạch phủ liền cho người Trang phủ bước vào cửa, mà Bạch Tử Hàm cũng đến quân doanh sau ngày đại hôn của cha, ngay sau đó Lý Duệ Khiêm xuất trong sinh mệnh của nàng. . . . . . Nghĩ tới ký ức bị phủ bụi lâu đó, Trang Như Mộng thoáng như tỉnh.

      Vừa nhấc nửa mắt, nhìn Kinh Thi trong tay trong lòng Trang Như Mộng thể yên tĩnh. Nàng dám đánh cược, cũng muốn đánh cuộc.

      Xe ngựa đến cửa chính của Trang phủ, có kiệu mềm ở bên chờ. Nhìn thấy ma ma thô sử cung kính đứng ở trước mặt, Trang Như Mộng khỏi day day huyệt thái dương. Khó trách Trang phủ bị nhiều người nhìn chằm chằm như thịt béo như vậy, hành động như vậy quả là quá mức chướng mắt. Thử nghĩ sâu xa xem, trong kinh đô có phủ đệ rộng lớn, người ta tuỳ lúc có thể dùng kiệu mềm thay bộ, lại biết có mấy người? Về thân phận phải là quan quý tộc càng phải là hoàng thân quốc thích, chỉ là Thương Hộ trung bình mà Trang phủ có thể có được phú quý như thế, sao có thể khiến người thèm thuồng?

      Mặc dù biết những tệ hại này, Trang Như Mộng cũng biết nếu dựa vào tình huống trước mắt, cho dù có muốn thay đổi tất cả thể nghi ngờ gì chính là khó hơn lên trời. Chỉ là nghĩ đến người mình quan tâm, coi như có khó hơn nữa nàng cũng phải dũng cảm xông lên trước. Trang Như Mộng hít sâu hơi, sau khi hành lễ với Trang lão phu nhân liền ngồi lên kiệu mềm, phân phó cho ma ma thô sử khiên đến Toái Ngọc hiên.

      Đến Toái Ngọc hiên, còn chưa bước vào trong nhà Trang Như Mộng nghe thấy từng đợt mùi thơm. Bụng của nàng, cũng tức thời kêu lên. Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Linh Tê, gương mặt Trang Như Mộng khỏi đỏ lên.

      Nha hoàn đứng chờ ở cửa, vẻ mặt biến sắc vén rèm, Trang Như Mộng liền cất bước vào phòng. Trang phu nhân sớm biết được tin tức xuống giường, chờ khuê nữ mình đến. Nhìn thấy nữ oa vào nhà, mặt Trang phu nhân tràn đầy nụ cười từ ái.

      Trang Như Mộng nhận lấy lò sưởi ấm tay Triệu ma ma đưa tới, trước xua hơi lạnh tay, mới cười ha hả lên, "Mộng nhi đúng là có lộc ăn, mới đến liền thấy được đồ ăn ở nơi này của mẫu thân."

      Trang phu nhân đưa tay gõ cái lên trán của nàng, "Cái nha đầu này, còn lo sợ lúc quay về đồ tốt cho ngươi vơi sao? Mới vừa nãy viện trước có truyền lời ngươi quay về, cho nên ta mới gọi phòng bếp chuẩn bị bày cơm."

      "Mộng nhi cũng biết mẫu thân vô cùng lo lắng." Trang Như Mộng vừa xong, nhu thuận cọ cọ người Trang phu nhân. Phải lúc vừa sống lại, lúc nàng làm nũng với mẫu thân nàng còn có chút ý tốt. Nhưng mấy ngày trôi qua, được mẫu thân thương và bảo vệ, sớm khiến cho nàng dạng người trải qua đủ mọi tính toán ở kiếp trước, chút khó chịu và ngăn cách sau khi sống lại cũng sớm biến mất còn tăm tích.

      Chỉ thấy Trang Như Mộng nâng hai má phấn nộn, ngọt ngào cười tiếng với Trang phu nhân, rồi lôi kéo mẫu thân cũng đến bên cạnh bàn dùng cơm.

      Hai mẹ con dùng xong bữa tối, Triệu ma ma liền phân phó người thu dọn chén đũa rồi ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ trong phòng rời khỏi, sau đó đóng cửa rồi đứng ở trước cửa canh chừng. Nhìn thấy cửa lớn được đóng chặt, Trang Như Mộng rất hài lòng với Triệu ma ma.

      Trải qua giữa ngày sau khi chuyện với khuê nữ Trang phu nhân suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa Triệu ma ma còn ở bên nhắc nhở nàng mới đột nhiên phát , trước kia là do mình nghĩ sai quá mức. Cho dù nàng chướng mắt thủ đoạn tam phòng, nhưng ở hậu trạch, có lúc hành động né tránh ngược lại khiến cho những người khác cảm thấy mình mềm yếu có thể bắt nạt. Lần này tam phòng, dời bàn tay đến người Như Mộng của nàng, ai có thể có lần sau. Trang phu nhân suy nghĩ hiểu , mặt cũng vơi ít vẻ mặt đối xử nhân thế thường ngày. Thê, nét mặt dịu dàng của nương, ngược lại bộc lộ ra khí của nữ nhi thân tướng môn (nhà tướng).

      Nàng đưa tay ôm nữ oa vào trong ngực giọng điệu áy náy : "Mộng nhi, là do lúc trước mẫu thân nghĩ lầm, có vài người thể nhân nhượng. Ngươi yên tâm, sau này mẫu thân để ngươi chịu khi dễ."

      Nghe lời này, mắt Trang Như Mộng cay xè. Đúng vậy, cho dù lúc nào, mẫu thân cũng đứng ở phía sau bảo vệ mình. Mình là người hạnh phúc nhất, có mẫu thân thương nhất. Nàng chợt chớp mắt vài cái, để nước mắt chảy xuống , "Mẫu thân, Mộng nhi có ngươi chính là hạnh phúc nhất."

      Trang phu nhân dịu dàng vuốt tóc nàng, thương : "Nha đầu ngốc." lát sau, nàng vừa tiếp tục , "Mộng nhi, hôm nay ngươi đến nhà cữu tổ phụ chơi rất vui vẻ ."

      Trang Như Mộng hé miệng, vốn định mở miệng câu vương phủ dụng tâm hiểm ác, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống. Nàng nghĩ mấy ngày mình có rất nhiều khác biệt với thường ngày, nếu như như thế, biết mẫu thân có thể cảm thấy mình là nghiệt hay . Nghĩ như vậy, Trang Như Mộng liền mở miệng : "Hôm nay gặp biểu tỷ Ngọc Hương, còn kết giao với người bạn tốt gọi là Bạch Vi, nữ nhi hẹn nàng mấy ngày nữa đưa thiếp mời mời nàng tới Trang phủ chúng ta chơi."

      Nghe khuê nữ mình kết giao với bạn tốt, mặt Trang phu nhân tràn đầy hứng thú, " sao? Là thiên kim nhà ai? Mộng nhi chi tiết cho mẫu thân chút."

      Biết mẫu thân quan tâm mình, Trang Như Mộng liền kể cho nàng những chuyện liên quan đến Bạch Vi, đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện Bạch Vi giải vây cho nàng, còn về chuyện hộp gấm tự nhiên là nàng phải giấu rồi. Nghe khuê nữ mình , chân mày Trang phu nhân khỏi nhíu chặt, "Vị Lý tiểu thư kia, chẳng qua cũng chỉ là nữ nhi nhà quan viên tứ phẩm sao lại được dạy dỗ như thế. Còn Ngọc Hương cũng thiệt là, biết giúp đỡ tỷ muội mình." Nghe giọng điệu bất mãn của mẫu thân với Vương Ngọc Hương, trong mắt Trang Như Mộng thoáng loé lên tia tinh quang. Mặc dù thể thẳng là vương phủ hiểm, nhưng nàng cũng bỏ qua cơ hội xấu Vương Ngọc Hương trước mặt mẫu thân, chứ đừng gì đến chuyện này vốn là .

      mấy câu về Vương Ngọc Hương, gương mặt Trang phu nhân thay đổi cười khanh khách cái : "Vị Bạch tiểu thư này ngược lại là người thú vị, nếu là ta đoán chừng sai, nàng hẳn là người mà Liễu di lần trước, là nữ dòng chính tam phòng Bạch phủ Bạch Hề tướng quân mới hồi kinh hai tháng Bạch Vi."

      Nghe lời này Trang Như Mộng nghi ngờ : "Làm sao trước đó nghe Liễu di nhắc tới, trong Bạch phủ còn có vị tỷ tỷ thú vị như vậy."

      Trang phu nhân cười nhấn chóp mũi của nàng cái, "Sau khi thành hôn Bạch Hề Tướng quân liền dẫn theo thê tử đến biên quan canh gác, lần này chính là vài chục năm, chỉ có hai tháng này mới về kinh đô."

      Sau khi biết mối quan hệ giữa Bạch Vi và Bạch phủ, hai mẹ con lại thêm chút, Trang Như Mộng cũng đến chuyện nàng muốn đến thư viện Ứng Thiên thư viện học. Trang phu nhân vốn muốn cho khuê nữ mình đến thư viện Ứng Thiên, chỉ là lần trước nhắc đến khuê nữ nàng lại nhất quyết từ chối, nàng còn chưa lại. hôm nay nghe thấy khuê nữ nhắc đến chuyện cũ, tất nhiên là nàng vui mừng đồng ý.

      Chỉ là nhớ đến thái độ cự tuyệt lần trước của khuê nữ, Trang phu nhân hiểu hỏi câu, "Làm sao lại đột nhiên nghĩ muốn học rồi?"

      Trang Như Mộng chỉ cười đồng ý : "Hôm nay thấy Bạch Vi tỷ tỷ hợp ý như thế, liền muốn đến thư viện làm quen kết giao chút cũng tốt."

      Trang phu nhân nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm nàng hồi, nhưng cũng gì. Sau khi ra Toái Ngọc hiên, Trang Như Mộng trở về Như Mộng cư. Nhìn thấy đại nương vào nhà, nha hoàn trong phòng cũng biết nhìn mặt tự ra ngoài, chỉ còn lại ba người Diệu Trúc, Diệu Tuyết, Linh Tê. Đây là quy củ mấy ngày nay, chỉ là đại nương thích có nhiều người hầu hạ trước mặt.

      Thấy trong nhà có người ngoài, Trang Như Mộng ngồi ở giường mở miệng , "Diệu Trúc, Diệu Tuyết, chuyện ta phân phó các ngươi làm được thế nào?"

      Nghe lời này Diệu Trúc lập tức trả lời, "Bẩm đại tiểu thư, gần đây ta và Diệu Tuyết đều luôn lặng lẽ quan sát Vương di nương và tam phòng, chúng ta cũng đến Mai viên nơi phu nhân té ngã dò xét, nhưng nô tỳ ngu xuẩn phát có gì khác thường."

      Lời Diệu Trúc khiến Trang Như Mộng rất hài lòng. Nhìn vòng bạc tay Diệu Trúc mới mua, Trang Như Mộng lâm vào trầm tư. Nhớ kiếp trước lúc nàng xuất giá Diệu Trúc cũng có của hồi môn, trái lại còn cầu xin ân huệ từ nàng, gả cho nhi tử của quản rất được coi trọng ở trong phủ, lúc ấy quan hệ giữa nàng và Trang Như Ngọc với tam phòng tệ, tất nhiên là suy nghĩ nhiều. Hôm nay biết tam phòng dụng tâm hiểm ác, mà ban đầu Diệu Trúc thân là nha hoàn nhất đẳng của nàng, lại có năng lực quản cho tam thẩm, nếu kiếm được nhà tốt như vậy có vẻ như rất quỷ dị rồi.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Trang Như Mộng rất lo lắng. Đối với chuyện mẫu thân đẻ non, người xuống tay làm quá mức kín kẽ, cho nên nàng mới cố ý để Diệu Trúc thăm dò chuyện này. Chuyện thế này là do tam phòng làm, như vậy nếu tam phòng biết nàng tra xét chắc chắn là có hành động để lộ chút chân ngựa, còn nếu phải tam phòng làm, Diệu Trúc có biết cũng sao.

      Về phần Vương di nương có thể ở dưới giúp đỡ của tổ mẫu, mà thần biết quỷ hay mang thai của phụ thân, hẳn là lúc lâu sau đó khi mẫu thân đẻ non, liền lấy lý do có con nối dõi của phụ thân rồi đến Trang gia làm di nương. Thời gian này quá mức trùng hợp. Mấy tháng trước, tổ mẫu dẫn Vương di nương đến Trang phủ ở lâu dài, như vậy Vương di nương cũng hoàn toàn có thời gian và động cơ để gian lận.

      Phải biết những năm gần đây tổ mẫu, vẫn muốn nhét thêm người bên cạnh cha, nàng dẫn cháu nhà mẹ đẻ đến trong phủ ở lâu dài, ý đồ kia ai biết? Nghĩ tới Vương di nương sau khi mẫu thân đẻ non, liền la hét có con nối dõi của phụ thân, Trang Như Mộng càng thể có hảo cảm với Vương di nương.

      Nhưng chỉ bằng điểm này, Trang Như Mộng thể xác định, là Vương di nương làm hại mẫu thân xảy thai. Bởi vì giống với tam phòng có ý đồ xấu, cũng có ý đồ động thủ rất lớn. Dù lần này mẫu thân đẻ non, trong mắt người khác là do nàng tự mình đến Mai viên thưởng mai mới té ngã. Nhưng Trang Như Mộng nàng tin, đây chính là chân tướng .

      Nhìn hai người Diệu Trúc, Diệu Tuyết Trang Như Mộng khẽ mở môi đỏ mọng, "Các ngươi xuống trước , nhớ tiếp tục quan sát họ, có phát nào mới phải lập tức trở về báo cho ta."

      Thấy Diệu Trúc, Diệu Tuyết khom người lui ra, Trang Như Mộng nhức đầu vuốt vuốt trán. Nàng học được bài học sau khi sống lại từ kiếp trước, thấy thái độ độc ác của rất nhiều người, mới kịp thời tránh thoát khỏi tính toán của các nàng. Nhưng kiếp trước nàng được mẫu thân nuông chiều, mặc dù ở hậu trạch Lý phủ đấu đá nhiều năm, nàng cũng phải là người am hiểu tranh đấu hậu trạch. Sống lại, cũng thể khiến cho mình trở nên thông minh hơn so với lúc trước.

      Trang Như Mộng nhìn xuống cơ thể bé của mình trái lại cảm thấy có chút may mắn, may là lúc này nàng còn còn có thể từ từ học.

      Chỉ là chuyện mẫu thân cũng thể kéo dài thêm được, thời gian càng trôi lâu càng khó tìm ra hung thủ. Trang Như Mộng khổ não, vừa cúi đầu lại nhìn thấy mỹ nhân Linh Tê nắm tay thành quyền đấm chân cho mình. Nghĩ tới hôm nay ở vương phủ, mấy lần đều dựa vào Linh Tê kịp thời chỉ điểm lúc nàng luống cuống, nếu , có thể người trong vương phủ hẳn phát khác thường của nàng rồi. Nghĩ đến chuyện này, Trang Như Mộng vội vàng lôi kéo Linh Tê ngồi lên giường, mây đen mặt cũng bay rất nhiều.

      Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Linh Tê khi đột nhiên bị nàng kéo lên, khoé miệng Trang Như Mộng khỏi ngoắc ngoắc cái, sao nàng lại quên mất Linh Tê, bất cứ là kiếp trước hay là đời này, mẫu thân phân phó Triệu ma ma hết huấn luyện đến sai khiến Linh Tê tốt, có thể người rất có trí tuệ. Tình cảnh kiếp trước của nàng như vậy, cũng chỉ có mình Linh Tê chưa bao giờ gạt bỏ mình, có thể thấy được lòng trung thành của nàng thể nghi ngờ.

      Trang Như Mộng nhìn Linh Tê nghiêm túc , "Linh Tê tỷ tỷ, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy Diệu Trúc, Diệu Tuyết nhiều ngày như vậy cũng chút kết quả. Chuyện mẫu thân đẻ non, biết liệu tỷ tỷ có nhận xét gì?"

      Thấy vẻ mặt đại nương nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, Linh Tê cũng nghiêm túc tự hỏi, sau lúc lâu nàng mới đắn đo , " biết đại nương có bảo hai nàng sang dò xét, trước vườn phu nhân đến Mai viên."

      Lời chỉ điểm của Linh Tê trái lại khiến Trang Như Mộng, ánh mắt nàng sáng lên, "Đây là do ta nghĩ tới."

      Thấy vậy Linh Tê vội vàng quỳ xuống, "Nếu đại nương tin tưởng, để nô tỳ thăm dò chuyện này."

      Trang Như Mộng vội vàng kéo Linh Tê lên, "Linh Tê, chuyện này ngươi cứ lặng lẽ mà làm, ta chờ tin tức tốt từ ngươi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :