1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân thấy ta có nhiều bệnh - Hàn Hoa Nhất Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Nhìn chuyện này cũng vui, chi tiết Thẩm Lac thích Hàn Tuyền.

    2. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 3: Giai thoại

      "Tổ mẫu, đây có thể là hiểu lầm được sao?" Thẩm Lạc chuyện ở Hầu phủ với lão phu nhân, chắc chắn hỏi.

      Trong lòng nàng cho rằng việc này có lẽ chẳng xoay chuyển được, nàng cái gì đều cũng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Nhưng đây là chuyện liên quan quan đến đại cả đời của tỷ tỷ, cái gì cần thận trọng phải thận trọng, dù sao trước mắt, dưới Thẩm gia ai cũng đều tương đối vừa lòng với Hạ Chính Sơ.

      Việc hôn nhân này được định sẵn từ ba năm trước, bao nhiêu năm như vậy chẳng có vấn đề gì, nào có ai nghĩ được trong lúc sắp thành hôn lại có vấn đề như vậy xảy ra? May là nàng sớm phát ra, trong lòng Thẩm Lạc lại thầm cảm thán lần nữa.

      Lão phu nhân cũng nghĩ giống nàng, tuy còn cần cẩn thận tra xét nhưng lại tiếp tục đánh giá tình huống mà Thẩm Lạc nhìn thấy. Giả sử tiểu tử Hạ gia coi trọng người khác, đường đường chính chính đến Thẩm phủ xin lỗi từ hôn, có lẽ bà còn có thể tha cho.

      Thế mà còn muốn ăn trong bát ngồi trong nồi, chẳng lẽ là Xuân Thu Đại Mộng (*) đấy chứ?
      (*) Chỉ kẻ có gia đình rồi mà vẫn mơ tưởng đến những người khác.

      Lão phu nhân cười khẩy tiếng, lời mang theo châm chọc ràng, "Con đều thấy được rồi, còn có thể là hiểu lầm cái gì nữa?" sau là chút phẫn nộ, cũng phải quá tức giận, bà rất nhanh hoà hoãn lại ngữ khí, bĩu môi cái , "Chung quy cũng khiến bị oan uổng, dù sao vẫn phải làm mọi chuyện trước ."

      Dù cho cuộc đời suôn sẻ, nhưng lão phu nhân vẫn nhìn quen đủ loại người rồi. Huống hồ gì, nếu như việc đúng như Thẩm Lạc , cuối cùng người chịu thiệt cũng là Hạ gia, lão phu nhân cũng bị chọc cho tức điên.

      Ở trong mắt lão phu nhân, nương Thẩm gia xưa nay chưa từng phải lo lắng gả được. Nếu như tìm khắp nơi cũng chẳng được ai vừa lòng, cả đời này cứ gả thế thôi, cũng chẳng có gì to tát. Bằng gả cho mấy loại cầm thú cũng chẳng ra gì. công tìm tội được.

      Tóm lại thân phận địa vị đều ở nơi này, chính là sức mạnh lớn nhất rồi.

      "Mẫu thân con bên kia đừng vội, chờ đến lúc xác định chắc chắn rồi hẵng tìm thời cơ thích hợp mà . nay thân thể nàng khoẻ, tức giận chút là ngã xuống ngay." Lão phu nhân trầm mặc suy nghĩ lúc, trong lòng bà có tính toán trước, lại hỏi, "Đây là chuyện thứ nhất, vậy còn hai chuyện nữa sao?"

      Chuyện kia có lão phu nhân lo, Thẩm Lạc vô cùng yên tâm, bây giờ bà lại truy hỏi tiếp, nàng liền cười , "Tất cả chúng đều là việc liên quan đến con hết. Tổ mẫu còn nhớ vị Hàn tướng quân tuổi trẻ tài cao ?"

      Chỉ cần Thẩm Lạc vừa mở miệng, lão phu nhân ngay tức kkhắc hiểu tam tư của nàng, vì vậy liền cười lên, "Như thế nào, đây là con vừa ý với người ta, tâm hồn thiếu nữ nảy nở rồi sao?"

      "Tổ mẫu, người như vậy, làm sao lại ngượng tí nào? Con ngại muốn chết." Thời điểm đối mặt với Hàn Huyền, Thẩm Lạc đều chẳng có chút thẹn thùng nào, nhưng khi nghe lão phu nhân trêu đùa như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy mặt mình nóng lên.

      Đưa tay sờ sờ gương mặt mình, ý muốn nhờ vả lão phu nhân, Thẩm Lạc lại thả tay xuống, thanh mềm mại , "Tổ mẫu, mấy ngày nữa, Hàn tướng quân quận Thanh Hà, con có thể theo ?"

      Trong mắt tràn đầy chờ mong.

      Lão phu nhân quá ý nàng, lập tức nở nụ cười. Ánh mắt Thẩm Lạc loé lên, lão phu nhân đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, " , tổ mẫu an bài cho người bí mật hộ tống con, phụ mẫu con bên kia, tổ mẫu cũng gánh đỡ giúp con."

      Nghe vậy Thẩm Lạc lập tức hoan hô nhảy nhót, hai tay nâng mặt lão phu nhân lên, kích động hôn chụt cái lên mặt bà, "Tổ mẫu, tôn nữ người nhất!"

      Suy cho cùng nàng cũng mới mười bốn, còn trẻ con lắm. Thẩm Lạc cũng chuyện gì khác với lão phu nhân nữa, hứng thú bừng bừng chạy ra khỏi gian phòng như gió lốc.

      Nàng chạy về sân viện mình, khoé miệng vểnh lên đường cao, nghĩ muốn chạy nhanh để thu thập hành lý, phải chuẩn bị tốt để xa mới được. Thẩm Lạc định gọi th và tm hỗ trợ, lại lập tức bình tĩnh trở lại.

      Từ thành Lâm An đến quận Thanh Hà mất khoảng bảy, tám ngày đường, Hàn tướng quân muốn tháng lận, chỉ sợ là nóng nảy lên đường, như vậy hẳn là muốn ngồi xe ngựa.

      A......

      Danh môn quý nữ thương tâm phẫn nộ bỏ nhà ra , người đồng dính túi, ăn đói mặc rét, hoàn toàn có nơi nương tựa, duyên phận tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với Tướng quân đại nhân, bất đắc dĩ đành mở miệng xin giúp đỡ.

      Tướng quân đại nhân niệm tình thấy nàng đáng thương, thương xót cho kẻ nghèo túng, thiện tâm giúp đỡ, bằng mọi cách đỗi đãi, chiếu cố. đường , hai người trở thành bạn thân, gắn bó dựa dẫm vào nhau, cuối cùng phát triển thành giai thoại mới khiến người người ca tụng.

      Kế hoạch như vậy hình như cũng tệ đâu.

      Thẩm Lạc ngồi xuống án thư (*) ở gần cửa sổ, hai tay chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến xuất thần. Nàng bưng mặt tưởng tượng đến cảnh Hàn Huyền thương nàng, quan tâm nàng, khoé mắt chân mày cũng đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc, ý niệm thu thập hành lý cũng vứt .
      (*) Bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.

      Tú Hoà và Tú Miêu đứng cách đó xa, các nàng thấy tiểu thư ngay lập tức vui tươi hớn hở chạy về khuê phòng tiểu thư lại thấy phòng nàng an tĩnh lạ thường, còn tiểu thư ngồi cười đến ngây ngốc, hai người họ đều có chút theo kịp tâm tình biến đổi xoành xoạch của tiểu thư.

      Nhưng cái dáng vẻ này của tiểu thư, các nàng nhìn nhiều cũng quen rồi. Nghĩ vậy, Tú Hoà kéo Tú Miêu rời khỏi phòng trong, ra ngoài chờ đợi nghe phân phó. Đối với những chuyện sắp phát sinh, hồn nhiên hề hay biết.

      Chớp mắt đến ngày mười bốn tháng ba.

      Trời sáng choang, Hàn Huyền từ phủ tướng quân ra. Dắt đại mã tuỳ tùng Hưng Bình đưa tới, tiếp nhận tay nải từ trong tay Hưng An, quét mắt qua chỗ Hưng Bình và Hưng An, , "Các ngươi nhớ lấy việc ta giao phó." Rồi xoay người lên ngựa.

      Hưng Bình cùng Hưng An răm rắp trả lời, sau khi đem roi ngựa đến, bọn họ lập tức cúi đầu lùi về bên. Hàn Huyền ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời dần nhú lên rồi, chuyện cần an bài đều sắp xếp xong xuôi, cũng dông dài nhiều làm gì, vung roi ngựa cái, mau chóng lên đường.

      Tuy thời hạn nghỉ ngơi của Hàn Huyền đủ thời gian cho ngồi xe ngựa mà , nhưng lại ngại xe ngựa quá chậm, vả lại hành quân quen, vì vậy vẫn là chọn cưỡi ngựa chạy . Rời khỏi thành Lâm An, Hàn Huyền đường phi ngựa nhanh như tên bắn. Tới trưa, trời nắng lên, nhìn thấy chỗ lều trà rộng rãi, mới dừng lại nghỉ ngơi.

      số người sở hữu vẻ tuấn lãng vô hạn, đâu cũng gây chú ý, Hàn Huyền chính là loại người này. Hôm nay mặc thân cẩm bào màu lam đậm với hoa văn mây mù đen tối, dây buộc tóc cũng cùng màu với màu gấm. Động tác tung người xuống ngựa tiêu sái gọn gàng, càng làm lên vẻ oai hùng tràn trề sinh khí.

      Hàn Huyền cầm theo tay nải đến lều trà, liền ngừng có người bị thu hút mà nhìn sang chỗ . cũng chẳng để ý, tìm cái bàn đặt bên ngoài ngồi xuống, dặn dò tiểu nhị đem mang trà nước cùng đồ ăn lên.

      Vẫn chưa ngồi được bao lâu, trước mặt liền xuất bóng người, quen mà lại chẳng quen.

      Áo dài nhũ đỏ thêu bạc hoa che dáng người thướt tha của nàng, cổ tay áo màu bạc hoạ từng cánh bướm rực rỡ vô ngàn tựa như có thể bay lên bất kì lúc nào, bên hông buộc dải tơ lụa xanh ngọc tinh tế. Nàng mang theo mũ rèm, xuyên qua tấm lụa mỏng, dường như có thể nhìn thấu được cả khuôn mặt xinh xắn được giấu đằng sau.

      Hàn Huyền nghe thấy mồn tiếng thở hổn hển của nàng, giống như cuống cuồng đuổi theo thứ gì đó. khẽ nâng mí mắt, người trước mặt gọi tiếng, "Huyền ca ca!". Sau đó giơ tay vén tấm lụa mỏng lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, ngập tràn vẻ mừng rỡ.

      Thẩm Thất tiểu thư.

      "Cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri (*). Huyền ca ca, chúng ta thế mà lại có duyên tình cờ gặp gỡ tương phùng, quả nhiên là duyên trời định đó nha." Thẩm Lạc đứng trước mắt Hàn Huyền, để ý đến những ánh mắt soi mói bắn tới từ bốn phía, mỉm cười .
      (*) Trích từ bài thơ Đường:

      "Cửu hạn phùng cam lộ

      Tha hương ngộ cố tri

      Động phòng hoa chúc dạ

      Kim bảng quải danh

      Bốn câu này đều đến bốn cái vui sướng đời: Trời hạn hán gặp mưa trong, xa nhà gặp lại bạn cũ, được động phòng đêm tân hôn và sĩ tử được ghi danh bảng vàng.


      đợi Hàn Huyền mở miệng, Thẩm Lạc hỏi, "Huyền ca ca, ngươi đây là đến quận Thanh Hà sao? Có thể mang theo ta cùng lên đường được ?" Nàng khẽ cắn môi dưới, mang theo chút khổ cực mà , "Ta bỏ nhà mất rồi, giờ chẳng có chốn dung thân...."

      Vui sướng mặt mau chóng rút , Thẩm Lạc nhất thời cúi đầu, bộ dạng đáng thương. Trong lòng nàng vẫn suy nghĩ, vì để tránh bại lộ thân phận của , nàng mới gọi là Hàn tướng quân đấy! Săn sóc biết bao. Coi như vì săn sóc vừa rồi của nàng, cũng thể mặc kệ nàng được ?

      Hàn Huyền nâng mắt nhìn Thẩm Lạc, miệng mím lại thành đường. biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt căng thẳng của nháy mắt thả lỏng, thậm chí khoé miệng còn hơi cong, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

      mấp máy môi, thấp giọng bình tĩnh gọi nàng, "Thẩm Thất tiểu thư." Thẩm Lạc giương cằm nhìn về phía . Hàn Huyền chậm rãi , "Minh quang cho ngươi biết sao?" nhàng hỏi ngược lại nàng, Thẩm Lạc lại trở nên đần độn u mê.

      Có ý gì? Ca ca nàng chưa từng qua cái gì a..... Thẩm Lạc dự cảm có chuyện gì tốt, sau đó nàng liền nghe thấy Hàn Huyền -- " nhờ ta chăm sóc cho ngươi."

      Nga.... Hả? !

      Thẩm Lạc dấu nổi kinh ngạc nhìn Hàn Huyền, nhìn nửa điểm đều giống như dối nha. Nhưng nàng lại vô cùng ràng, biết nàng muốn quận Thanh Hà theo Hàn Huyền, đây hẳn là xin nhờ Hàn Huyền đường chăm lo tới nàng... Đại khái, đây đúng là điều mà ca ca nàng có thể làm ra......

      Ý thức được chính mình vừa náo loạn trước mặt khiến chê cười, Thẩm Lạc vừa thẹn vừa tức, gương mặt trắng nõn đỏ lên như quả hồng chín, ngay tức khắc cũng có ý tốt nhìn lại Hàn Huyền.

      Hàn Huyền vừa thưởng thức dáng vẻ quẫn bách hồi của nàng, khoé liện liền cong cong, nhưng lại thể chút tâm tình, lạnh nhạt , "Đường xá xa xôi, bôn ba thuỵ luỵ, vẫn là mời Thẩm Thất tiểu thư cho."

      Làm sao có thể?

      Cứ coi như mong muốn của nàng có chút xa vời, cứ coi như xe ngựa nàng cũng có, nàng sao có thể từ bỏ dễ dàng thế được. Ài, xem ra phải lên trấn , nghĩ biệng pháp để Hàn tướng quân mua chiếc xe ngựa mới được.

      Thẩm Lạc nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, ngẩng mặt lên, sắc đỏ mặt nàng bị nàng ném . Tâm tình mặt Hàn Huyền sớm bị thu lại đến còn mống, thế nên Thẩm Lạc chẳng nhìn ra điều gì khác.

      "Phơi nắng lâu, đầu đau quá ......" Thẩm Lạc tay đỡ trán, giả vờ yếu đuối, lê thân mình ngồi xuống chỗ đối diện Hàn Huyền, đáng thương , "Cưỡi ngựa nửa ngày, đói, Huyền ca ca, có thứ gì ăn lót dạ ?" Nàng cố gắng lảng sang chuyện khác.

      Đúng lúc tiểu nhị đem đồ ăn Hàn Huyền gọi trước lên, nghe thấy lời Thẩm Lạc liền biết ngay nàng có quan hệ với Hàn Huyền, cười đem bát mì thịt bò đẩy đến trước mặt nàng, "Vị nương này, mì thịt bò này của chúng ta là món ăn ngon nhất đó, ngươi thử qua biết."

      Thẩm Lạc cười tiếng cảm ơn với , nụ cười xán lạn khiến người ta xiêu lòng. Da dẻ nàng trắng nõn nà lại có thêm khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, đặc biệt khi cười lại càng khiến người ta cảm thấy dường như ngọt đến tận đáy lòng.

      Tiểu nhị cho rằng đây là nương xinh đẹp nhất mà từng gặp, vì vậy nhịn được nhìn chằm chằm Thẩm Lạc đến cả mắt, đến khi chạm phải ánh mắt bất thiện của Hàn Huyền mới đỏ mặt phiền phiền nhiễu nhiễu ra.

      Thẩm Lạc nhìn Hàn Huyền chớp mắt, chờ đồng ý rồi mới động đũa. Bỗng nhiên tràng tiếng kêu ục ục vang lên truyền vào tai hai người. Cái bụng này biết gắng gượng chút nào, thế mà lại phản chủ như vậy, mặt Thẩm Lạc hơi cứng ngắc, nhưng chỉ có thể cố gắng làm bộ nghe thấy.

      Người đối diện lại cố tình cười ra tiếng, khiến nàng thẹn quá hoá giận. Thẩm Lạc liền trừng cái, hận thể ngay tức khắc biến mất khỏi trước mắt Hàn Huyền. Hàn Huyền nhếch môi cười, đưa cho nàng đôi đũa sạch , ôn nhu , "Ăn ."

      nhìn Thẩm Lạc, thầm nghĩ, ràng cũng chỉ là tiểu nương giống như muội muội thôi.

      nên quá tính toán.
      Bờm xinh, Dion, chun chun10 others thích bài này.

    3. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109

    4. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Hiểu Mộng Hồ Điệp thích bài này.

    5. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 4: Dây dưa

      Ánh mặt trời vụng xuyên qua hàng lá cây xanh mướt soi vào đáy mắt Hàn Huyền, đôi mắt mực lạnh như băng ấy giờ đây lại giống như nhiễm phải tầng ôn nhu nhàn nhạt, hấp dẫn người khác muốn đến gần.

      Khoé miệng Hàn Huyền còn vương ý cười, Thẩm Lạc nhìn vào mắt mà đọc được ra mùi vị vô cùng quen thuộc. Chẳng phải ca ca Thẩm Chiêu của nàng thường dùng ánh mắt đóng như lửa ấy nhìn nàng hay sao, a... Hàn tướng quân cũng như vậy sao?

      Thẩm Lạc thầm nghĩ, nhất định là do nàng quá hàm súc rồi, mới khiến Hàn tướng quân chỉ coi nàng như muội muội mà đối xử. Nhưng mà, chẳng lẽ cách này của nàng phải là đặc biệt ám chỉ, phải làm vậy mới có thể tiếp cận được sao?

      Hàn tướng quân khiến người khác dụng tâm lương khổ (*) mà.
      (*) Muốn tốt cho người khác mà họ biết.

      Hiểu ra, Thẩm Lạc lại cười khanh khách nhận lấy đũa tre Hàn Huyền đưa cho, bảo tiểu nhị đem cái bát sạch đến, rồi chia đều bát mì sợi ra cho Hàn Huyền cùng ăn.

      Đợi đến khi Thẩm Lạc ăn uống no đủ, Hàn Huyền mới nhắc, "Thẩm Thất tiểu thư giờ quay lại, có thể trở lại thành Lâm An trước khi trời tối." Ý là, khuyên Thẩm Lạc nên quay về .

      "Được thôi." Thẩm Lạc giòn giã đáp lời Hàn Huyền. Câu trả lời ngoài dự đoán này lại khiến bất ngờ, Hàn Huyền khẽ nhíu mi. Lại nghe được Thẩm Lạc hạ giọng, , "Huyền ca ca, ngươi lớn lên có dung mạo đẹp mắt như vậy, cái gì cũng đúng hết."

      Hàn Huyền nâng mắt lên nhìn nàng, Thẩm Lạc lần nữa đội mũ rèm lên. Lụa mỏng che khuôn mặt nàng, cũng nhìn thấy được dáng vẻ lúc chuyện của nàng.

      đợi Hàn Huyền có phản ứng, Thẩm Lạc dắt chú ngựa của mình mạch.

      Nàng ngồi lưng ngựa, cả người như hoà vào ánh mặt trời, làn váy thêu hoa ánh lên sắc sáng bạc. Tầm mắt Hàn Huyền rơi xuống người Thẩm Lạc, thấy nàng vẫy tay tạm biệt với mình, cổ tay áo muôn sắc bướm tung bay.

      Khẽ hô tiếng, Thẩm Lạc rất nhanh cưỡi ngựa mà .

      Hàn Huyền nhìn bóng lưng Thẩm Lạc, mím môi, rồi bật cười. Xem xem nàng dứt khoát đáp lại , nhưng mà phương hướng nàng ...... ràng là đến quận Thanh Hà mà.

      Xem ra là chẳng nghe lời khuyên của rồi.

      Nhưng mà cũng chẳng quản được người khác muốn đâu, ôm tâm tư ấy, Hàn Huyền nghĩ đến Thẩm Lạc nữa. giơ tay nhấc tay nải lên, bỏ lại tiền bạc, lần nữa lên đường.

      Xa nhau chưa đến nửa giờ, Hàn Huyền gặp lại Thẩm Lạc. Trước mắt chính là ba lối rẽ, nàng ngồi lưng ngựa, tựa như do dự biết nên nơi đâu.

      Nghe được động tĩnh phía sau, con ngựa dậm chân mấy lần, Thẩm Lạc lui nhường đường. Phát người bên cạnh là Hàn Huyền, mi mắt nàng giấu bên dưới mũ rèm nhất thời cong lên.

      Thế nhưng lại dùng giọng điệu lại vô cùng khổ não mà , "Hàn tướng quân, ta biết đường....."

      Lại gọi là Huyền ca ca rồi.

      "Thất tiểu thư dọc theo con đường cũ để trở về...." Ý muốn nàng chỉ cần quay đầu lại rồi đường cũ, nhất định nhầm đường được, có thể là nàng cố ý như vậy. Dù sao cho dù có biết đường , nhất định nàng biết đây phải hướng lúc trước của mình.

      mặc kệ nàng, nàng còn có thể xảy ra chuyện? Nàng là Thất tiểu thư của phủ Vinh Quốc Công, là cháu của trưởng đại công chua, ra ngoài chắc chắn có người hộ tống, bảo đảm nàng được an toàn. ở ngoài sáng, vậy núp ở trong bóng tối.

      Hàn Huyền hơi ngừng lại, thu hồi triệt để ý nghĩ muốn khuyên nàng, ngược lại , "Ta cũng biết." Vung roi ngựa trong tay lên cái, đánh ngựa lướt qua Thẩm Lạc, hề dừng lại.

      Thẩm Lạc: "....."

      Trợn mắt dối thế mà Hàn tướng quân cũng làm được! Còn dối đến trấn định như vậy, thanh tân thoát tục như vậy, hổ là Hàn tướng quân trong lòng nàng mà.

      Thẩm Lạc vừa cảm khái, vừa đuổi theo.

      .

      Lúc chạng vạng, Hàn Huyền cùng Thẩm Lạc lần lượt tới huyện nọ, tạm thời xuống nghỉ ngơi. Học Hàn Huyền đem giao ngựa cho tiểu nhị, Thẩm Lạc cũng theo vào khách điếm.

      Hàn Huyền đứng trước quầy, ngang tàng bảy thước, dùng khẩu khí bình thản với chưởng quầy muốn gian phòng thượng hạng. Giả vờ nhìn thấy Thẩm Lạc đứng chếch bên mình.

      biết Thẩm Lạc theo , nhưng đường người nào cũng có thể , khách điếm người nào cũng có thể tới. Cho dù chất vấn, cũng chỉ có thể nhận được lời nguỵ biện của Thẩm Lạc. muốn sợ gì dây dưa.

      Hàn Huyền mặc kệ nàng, nhưng Thẩm Lạc lại chẳng tức giận chút nào. Nàng theo sau Hàn Huyền, lên cầu thang, theo đến tận cửa sương phòng Hàn Huyền. Trước khi đóng cửa, nàng liền dùng tay ngăn lại cho có động tác gì nữa.

      Hai người, người đứng ở ngoài, người đứng trong sương phòng, nhìn nhau. Hàn Huyền nhìn Thẩm Lạc lúc, thấy nàng mở miệng chuyện, lên tiếng hỏi, "Thất tiểu thư có việc gì sao?"

      " có." Tầm mắt Thẩm Lạc đặt mặt Hàn Huyền, bỗng nhiên nở nụ cười, còn , "Hàn tướng quân biết người ta chẳng có đồng nào, thế mà còn thuê mỗi gian phòng, chẳng lẽ ý là muốn mời ta vào ở cùng sao?"

      ". . . . . phải." Hàn Huyền phủ nhận ngay lập tức.

      "Vậy . . . . .?"

      "Ta thuê thêm gian phòng nữa."

      Hàn Huyền từ trong phòng lướt qua Thẩm Lạc vui sướng, xuống lầu dưới. lại chẳng nghĩ tới nàng thế được, chỉ thế, còn đọc được vẻ dễ dàng bỏ qua trong mắt nàng.

      Lại buổi tối, Hàn Huyền nghĩ, cứ nể mặt ca ca của nàng mà cho qua . Sau khi xuống lầu, Hàn Huyền quả nhiên lại bảo chưởng quầy chuẩn bị thêm gian phòng hảo hạng nữa. Thẩm Lạc vẫn như cũ theo sau , đợi chuyện xong, về phía trước hai bước.

      "Chưởng quầy, xin hỏi thợ may y phục tốt nhất trong thành ở đâu vậy?" Thẩm Lạc lễ phép hỏi tiếng, rồi lại nghiêng đầu nhìn Hàn Huyền , "Huyền ca ca, ta phải mua y phục để còn tắm rửa."

      Lại bắt đầu gọi là Huyền ca ca, còn cười ngọt ngào đến như vậy.

      Hàn Huyền rũ mắt nhìn Thẩm Lạc, ràng là nàng diễn trò ---- ở trước mắt người ngoài gọi là Huyền ca ca, đến khi có người ngoài lại tiếng Hàn tướng quân, hai tiếng cũng Hàn tướng quân. đáp lời, chẳng gật đầu chẳng chắc đầu.

      Nhưng mà chưởng quầy vừa xem liền biết hai người họ có quan hệ thân mật, giới thiệu cho Thẩm Lạc, "Ra khỏi khách điếm, được đoạn là đến khu chợ phồng hoa nhất trong thành chúng ta, ở đó có "Hương Tú phường", y phục ở đấy vô cùng đẹp đẽ, chắc chắn nương vừa ý."

      Thẩm Lạc tiếng cảm ơn, đưa tay khẽ kéo ống tay áo Hàn Huyền, "Huyền ca ca, chúng ta đến Hương Tú phường xem luôn ." Mềm mềm mại mại, phảng phất giống như làm nũng.

      Tầm mắt Hàn Huyền rơi xuống cánh tay áo bị nàng lôi kéo, đầu ngon tay cái nào cái nấy trắng mịn nõn nà, nắm lấy tay áo của buông. Tầm mắt dời , chuyển đến khuôn mặt nàng, đôi ngươi trong vắt, ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ vô hại vô cùng.

      "Ngươi tự , ta đưa ngươi ngân lượng được."

      "Ta biết đường ."

      "Ta cũng biết."

      "Ta lạc đường mất."

      "Ta cũng lạc đường."

      "Ta muốn ngươi bồi ta."

      Hàn Huyền: ". . . . "

      "Ơ? Sao ngươi nữa?" Thẩm Lạc hỏi ngược lại, Hàn Huyền gì, nàng liền đặc biệt vì chỉ ra chỗ sai, "Huyền ca ca, ngươi phải , 'Ta cũng muốn ngươi bồi' chứ."

      Hàn Huyền giật giật khoé miệng, bình tĩnh , "Bôn ba ngày dài, ta muốn nghỉ ngơi." Tức mặt Thẩm Lạc tràn đầy nuối tiếc, thế nhưng kiên quyết nữa, chỉ , "Ừ, Huyền ca ca vẫn là nghỉ ngơi tốt ."

      Hai người trước sau lên lầu, từng người trở về phòng mình.

      .

      Ngồi lưng ngựa lắc lư ngày, Thẩm Lạc cũng cảm thấy rất mệt, cả người ra đầy mô hôi, chẳng thoải mái chút nào. Nàng muốn tắm rửa, lại chẳng có xiêm y. Hàn tướng quân chẳng chịu mua y phục mới với nàng gì cả, thương tâm biết bao, tuyệt vọng biết bao.

      Thẩm Lạc nằm giường, than thở nửa ngày. Lúc sau tiểu nhị lên gõ cửa, là đem cơm tối đến. Nàng có muốn ăn cơm, đây hẳn là Hàn tướng quân gọi.

      Xuống mở cửa, Thẩm Lạc nhận lấy cái bàn gỗ sơn màu đen từ trong tay tiểu nhỉ, tiếng cảm ta. Nàng cũng sốt ruột dùng luôn, chờ đợi nhiều, bưng khay tìm Hàn Huyền.

      Nghe có người gõ cửa, Hàn Huyền hỏi tiếng, nhưng nghe thấy tiếng trả lời, thanh gõ cửa dừng lại, liền bước đến mở của phòng ra.

      Cửa phòng chi mở ra khe tí, trước mắt Hàn Huyền xuất cái khay cơm, định thần nhìn lại, liền nhận ra Thẩm Lạc.

      Đúng lúc này, thanh nàng vang lên, "Hàn tướng quân, giờ là lúc dùng cơm tối rồi." Cái khay tiện đà được hạ xuống, lộ ra má lúm đồng tiền như hoa nở của nàng.

      Hàng Huyền cụp mắt nhìn nàng, từ tốn , "Ta dùng rồi, đây là của ngươi." Thế mà lại chờ nàng ăn cùng, Thẩm Lạc khẽ nhếch đôi mi thanh tú lên, quan sát Hàn Huyền, , "Nhưng mà ta sợ lắm...... ra bên ngoài, nhất định phải cảnh giác."

      "Vạn nhất ta trúng độc, còn có Hàn tướng quân bên cạnh, chí ít có thể đúng lúc cứu ta."

      "Cho nên?"

      "Ta muốn dùng cơm ở chỗ ngươi." Thẩm Lạc .

      "Thất tiểu thư chờ chút."

      Hàn Huyền bỏ lại câu này, rồi đóng cửa lại. Qua lúc, mới mở cửa phòng lần nữa, mời Thẩm Lạc vào. Mặc dù đoán được vừa nãy Hàn Huyền chuẩn bị tắm rửa, lại vừa vặn lại bị nàng cắt ngang, nhưng Thẩm Lạc cũng đến.

      Tiến vào gian phòng, Thẩm Lạc bưng khay ngồi xuống bên bàn gỗ. Hàn Huyền ngồi chỗ khác, trong tay cầm lấy quyển sách để đọc, vẻ mặt chăm chú, hề để ý nàng.

      Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, dệt gò má Hàn Huyền. Khuôn mặt như được bao phủ bởi tầng ánh sáng, nhu hoà mà chẳng mất vẻ kiên nghị. Thẩm Lạc thỉnh thoảng đảo mắt nhìn sang, cảm giác nếu cứ nhìn Hàn tướng quân như vậy, mình có thể ăn thêm nửa bát cơm nữa.

      Vì để ngắm lâu hơn, Thẩm Lạc dùng cơm hết sức chậm rãi, chốc chốc lại gãi mu bàn tay. Hàn Huyền giục nàng, rất kiên trì, chỉ im lăng mà lên tiếng.

      Mãi đến khi Thẩm Lạc buông đũa xuống, Hàn Huyền mới nhìn qua, cất quyển sách trong tay , chủ động , "Ta đưa ngươi về phòng." Ánh chiều tà ngoài cửa sổ tản , sắc trời tối dần tối .

      Thẩm Lạc đứng lên, sắc mặt ngược lại tốt cho lắm. Cảm giác dính dính người làm nàng vô cùng thoải mái, cũng biết có phải bị con sâu nào cắn được hay mà có mấy nơi vừa ngứa vừa xót.

      Hàn Huyền tới, Thẩm Lạc liền giơ tay lên cho xem, tội nghiệp , "Hàn tướng quân, hình như ta bị sâu cắn rồi...." Mu bàn tay non mềm nổi lến mấy vết đỏ ửng, giống như suýt nữa bị cào nát.

      "Ta có y phục để thay nên thể tắm rửa được...." Như là sợ còn tin, Thẩm Lạc đem cho Hàn Huyền xem mấy chỗ cùng bị ngứa ngáy đến đau xót, nào là xương quai xanh, cổ, còn có cả cánh tay.

      Hàn Huyền rốt cuộc cũng chú ý đến, cách tầng vải lụa, nắm lấy bàn tay Thẩm Lạc, đưa mu bàn tay lên kiểm tra kỹ, đúng là như bị sâu cắn . Thẩm Lạc biết mềm lòng, vội nặn ra hai giọt lệ, nức nở hỏi, "Hàn tướng quân, làm sao bây giờ?"

      Tựa như hoàn toàn có biện pháp, chỉ có thể ỷ lại .
      ------***------​
      Ngọt có lời muốn : Hàn tướng quân! Ta cũng muốn chàng bồi ta ><
      Bờm xinh, chun chun, susu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :