1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 5: Sinh nhật tam mỹ nhân
      Editor: Moon

      Kinh thành, thư phòng Tô gia.

      "Lưu thúc, trong khoảng thời gian này lương thực thu mua như thế nào rồi?" Tô Nhược U hỏi.

      "Hồi bẩm đại tiểu thư, từ tháng ba bắt đầu thu mua lương thực tới nay, trừ cung ứng cho cửa hàng lương thực Tô Ký để kinh doanh như bình thường, thu được hai ngàn thạch(*) hạt thóc, ngàn năm trăm thạch lúa mạch, năm trăm thạch ngô."

      (1 thạch tương ứng 59,2 kg.)

      Mấy năm nay, phương bắc lạnh và hanh khô, thu hoạch bằng phía nam.

      "Như thế rất tốt rồi, phân phó xuống dưới, những ai tham dự thu mua lương thực lần này tiền công tăng thêm hai thành."

      Tô gia từ trước đến nay bạc đãi người có công, Tô Nhược U cũng nhớ điều này.

      "Thời gian này cứ để cho người làm trong cửa hàng thư giãn , rất nhanh liền đến tiết Mang chủng(*), đến lúc đó mọi người lại phải bận rộn rồi."

      (Tiết Mang chủng vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng 6.)

      "Đại tiểu thư thương cảm đầy tớ như thế, mọi người nhất định để cho người thất vọng."

      "Lưu An đại ca lần này vất vả, trở về đại nương đau lòng ."

      Như là nhớ tới cái gì, Tô Nhược U cười trêu ghẹo .

      Chỉ thấy trong phòng trừ Lưu thúc, Tô Nhược U cùng hai nha hoàn ra, còn có thanh y nam tử, đứng ở sau lưng Lưu thúc, thân hình cao lớn, khí chất chững chạc, bị trêu ghẹo như thế, giống như là có chút ít thẹn thùng, nhưng sớm tập mãi thành thói quen, chỉ thoáng bất đắc dĩ, cũng thêm cái gì.

      Vốn là Lưu thúc có lấy vợ muộn, nhưng sau khi thành thân bốn năm mới có được Lưu An, bởi vậy, Phương thị (vợ Lưu thúc) đối với trưởng tử như mạng, nếu phải sau này lại có đứa con út, phân tán bớt chú ý, có đôi khi làm cho Lưu An đại ca có chỗ chịu nổi.

      Bọn họ cùng nhau lớn lên, đều xem Lưu An như là huynh trưởng, cũng vì Lưu An xưa nay luôn chững chạc, nên bọn họ thường dùng cái này đến trêu ghẹo .

      "Đại nương cũng thể bởi vậy mà trách ta được, ai bảo Lưu An đại ca có năng lực như thế, cửa hàng này của muội về sau có thể phải dựa nhiều vào Lưu An đại ca đây."

      Cuối cùng thiếu niên chịu đựng nổi, liền xin tha, "U Nhi..."

      Phải biết rằng, từ khi hiểu chuyện, do Lưu thúc liên tục nhắc nhở, Lưu An cho tới bây giờ khi gặp mặt Tô Nhược U đều xưng là đại tiểu thư, ngày hôm nay phá lệ, Tô Nhược U cũng biết đây là cực hạn của Lưu An đại ca, cũng thể trêu chọc hơn nữa.

      Nhưng có thể là do hôm nay tâm tình tốt, Tô Nhược U lại nhịn được ra, "Nghe đại nương sốt ruột lựa chọn con dâu, cũng biết Lưu An đại ca nhìn trúng nương nhà nào, muội muội đây cũng muốn giúp đại ca nhìn cái."

      Thiếu niên thể nhịn được nữa, giọng tăng thêm vài phân, "Đại tiểu thư..."

      Bọn họ đều biết Lưu An nhìn trúng là con ca ca nhà mẹ đẻ của Phương thị Phương Mẫn, nhưng Phương thị cái gì cũng đồng ý.

      Hồi đó nương của Phương thị gả vào nhà là làm vợ kế, thái độ làm người ôn hoà hiền hậu thiện lương, tính tình êm dịu, vào cửa hai năm sinh hạ Phương thị, cuộc sống nhà nông, mặc dù bần hàn, nhưng là an ổn. Sau này khi phụ thân Phương thị bất hạnh ngã bệnh qua đời, luôn luôn thủ tiết, đối đãi con riêng cũng giống như con đẻ, thậm chí có lúc bởi vì phải là con đẻ của mình, nên càng dám trách móc nặng nề, tình nguyện để tiểu nữ nhi ăn chút ít thiệt thòi.

      Ca ca Phương thị Phương Bình lớn hơn bà bảy tuổi, đợi đến lúc trưởng thành bởi vì trong nhà nghèo khó nên có nhà nào nguyện ý gả cho, Phương Bình khi đó rất cố gắng vươn lên, đến trấn học việc, có được tay nghề thợ mộc, từ từ cũng tích góp được chút ít, cuộc sống trong nhà cũng coi như là khá lắm rồi.

      Về sau do tướng mạo thanh tú, lại chịu khó làm việc, nên được ông chủ nhìn trúng, cho ở rể, từ đó Phương gia liền thay đổi .

      Phương thị vĩnh viễn nhớ vào mùa đông năm ấy bà là như thế nào quỳ gối trước cửa nhà Phương Bình khẩn cầu cấp chút ít tiền bạc để xem bệnh cho nương, mà bọn họ ngay cả cánh cửa đều có mở ra, chờ đêm khuya bà về đến nhà, nương qua đời, mà bà chút tiền mua quan tài cũng có, khi đó bà chỉ mới mười tuổi, chỉ có thể cắn răng đến chỗ người môi giới bán chính mình, được ít tiền bạc, để chôn cất cho nương của bà.

      Nếu phải bà mệnh tốt gặp được Tô mẫu, thỉ cả đời này của bà còn biết như thế nào, cửa hôn này cho dù có cái gì bà nhất quyết đồng ý.

      cũng khéo, cả nhà Lưu thúc theo Tô gia ở lại kinh thành, ngẫu nhiên phát được, hóa ra những năm này Phương Bình cũng giàu lên, sớm dời đến kinh thành, kỳ tới vẫn là Phương Bình hỏi thăm bọn họ trước.

      ra năm đó sau khi Phương Bình ở rể Chu gia, mới phát tính tình tiểu thư Chu gia rất là khắt khe, muốn gặp thân thích nghèo ở nông thôn của Phương Bình, huống chi là kế mẫu, nên sau này Phương Bình tới ở rể liền đồng ý để Phương Bình hồi hương, mỗi tháng chỉ cấp chút tiền bạc coi như hiếu kính. Phương Bình vốn nghĩ, với tính tình của thê tử, nếu tiếp xúc mẫu thân cùng muội muội khinh thường bọn họ, như thế còn bằng, hai bên đều tránh gặp gỡ nhau cho an nhàn.

      Cứ như vậy qua hai tháng, rồi có hôm muội muội đến cho Phương Bình biết nương bị bệnh, Phương Bình liền vội vàng thỉnh đại phu đến nhà chữa trị, vừa về tới nhà Phương Bình mới phát bệnh của nương sớm phải là chứng bệnh nhất thời, thầm hối hận thôi, nhưng lại còn phương pháp nào khác, đành phải lén lút trợ cấp.

      Ai ngờ việc này bị Chu thị biết, Chu thị mặt hận trượng phu giấu giếm, nam nhân ở rể còn dám nghe lời, mặt khác lại càng hận mẹ con Phương gia biết đủ, giống như đỉa hút máu. Cho nên nghĩ cách giấu giếm Phương Bình, muốn cho mẹ con Phương gia bài học, lại ngờ rằng phát sinh ra thảm kịch như vậy, chờ khi Phương Bình từ vùng khác trở về, hết thảy đều muộn .

      muốn cùng Chu thị hòa ly, tìm muội muội của .

      Chu thị cũng sớm sợ, ngay từ đầu nàng là nhìn trúng Phương Bình, mới nguyện ý gả chỗ thấp. Nàng chỉ là nghe người ta đối với thân thích ở nông thôn nghèo thể cho bọn họ sắc mặt tốt, nếu bọn họ hếch mũi lên mặt, về sau đuổi cũng , nhất định phải ra oai phủ đầu, bằng sau này có thể có phiền phức.

      Bạn tâm giao của nàng Ngô gia tiểu thư phải là như vậy sao, nhà của nàng ở trấn mở cái tiệm tạp hóa, thân thích cha nàng bên kia đuổi cũng , thường xuyên ở bên trong cửa hàng tống tiền, có khi quá phiền, đuổi bọn họ , bọn họ liền khóc lóc om sòm, cái gì chính mình phát đạt, xem thường thân thích nghèo các loại…, là phiền lòng.

      Nàng chỉ là tức giận mẹ con Phương thị biết đủ, muốn bức tử các nàng.

      Chu thị khóc rống đồng ý, Nhị lão Chu gia khi nghe đến cũng mắng nữ nhi nhà mình, chỉ là trong lúc khuyên giải, đột nhiên Chu thị hôn mê, chẩn mạch xong, là mang thai, Phương Bình biết , là hòa ly thành, chỉ có thể lòng dạ nghĩ cách tìm muội muội, nhưng ngờ muội muội sớm ly khai An Bình trấn, nhất thời có manh mối.

      Những năm này cũng với việc mở rộng làm ăn, Phương Bình cũng có gián đoạn việc tìm kiếm muội muội, trời đất bao la, muốn tìm người thực dễ dàng.

      Cho đến bảy năm trước khi Tô gia đến kinh thành, nhờ Chu gia cùng Tô gia phương diện làm ăn lui tới mới ngẫu nhiên nhận ra muội muội, ra ngọn nguồn, Chu thị cũng sâu sắc hối hận, những năm này thân mình vẫn luôn tốt, lại bất đắc dĩ là Phương thị hận ý sâu, muốn quen biết nhau, song phương cứ như vậy giằng co .

      Có thể Phương Bình là thực lòng thương cháu ngoại trai để tâm đến bất cứ điều gì, ông thỉnh thoảng lén mời Lưu An đến nhà làm khách. Lưu An từ lúc hiểu chuyện liền biết việc này, chuyện này, đúng là khó mà oán giận ai, ai cũng có nỗi khổ tâm, ai cũng nghĩ đến, nhưng hết lần này tới lần khác lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay. Mợ dĩ nhiên đáng hận, nhưng từ lâu bà biết hối hận, nhiều năm ăn chay niệm phật, thỉnh cầu Phật tổ phù hộ sớm ngày tìm được nương, cả nhà cữu cữu nhiều năm quên việc tìm kiếm nương, nương dễ chịu, cả nhà bọn họ đồng dạng cũng sống tốt.

      Cứ như thế thường xuyên qua lại, tiếp xúc nhiều, Lưu An cùng với tiểu thư Chu gia Phương Mẫn nhìn nhau thấy hợp mắt, hai người coi như là thanh mai trúc mã, vô tư chơi đùa với nhau.

      Chu gia trừ nam hài đầu tiên của Phương Bình là mang họ Chu, hai người con trai còn lại còn lại do Nhị lão Chu gia góp lời đều họ Phương.

      Nhị lão Chu gia đều thấy , mấy năm nay cửa hàng vật dụng trong nhà Chu gia sớm do Phương Bình nắm giữ trong tay phát triển ra, trước kia nữ nhi làm ra chuyện như vậy, tuy những năm này Phương Bình nhắc lại, nhưng đến cùng mọc rễ trong lòng, Phương Bình còn là tiểu tử nghèo đến từ An Bình trấn mặc cho bọn họ làm khó, nữ nhi tính tình cũng đơn thuần, chỉ là bọn họ hy vọng sớm ra chuyện này, Phương Bình cảm động và nhớ tới, sau này hai người bọn họ xuống mồ, vẫn có thể đối đãi nữ nhi bọn họ tốt.

      Cứ như vậy, mọi người cơ hồ đều biết Lưu An cùng Phương Mẫn hai người tình đầu ý hợp, Phương Bình cùng Chu thị tất nhiên là nguyện ý, nhưng khó là Phương thị buông lời, mọi người cứ giữ nguyên như vậy, giờ, Lưu An mười chín, Phương Mẫn cũng mười sáu, Phương thị vội vã cưới con dâu, Lưu An lại là vội vã cưới vợ, nhưng mà nương của hai người ai cũng chịu cúi đầu.

      ******

      Bữa tối hôm nay, bốn vị chủ nhân Tô gia vất vả mới tụ tập đông đủ.

      Chỉ thấy trong thính đường bày biện cái bàn bát tiên(*) làm từ gỗ cây lim màu hồng, đĩa ngà voi khắc rồng viền lá vàng, có chân cuối cùng là gậy như ý, quả nhiên thân thiết, bình thản lại mất đại khí. Bốn người theo thứ tự, Tô Phụ ngồi ở chính vị, Tô Nhược U ngồi ở bên tay trái Tô Phụ, Tô Nhược Nhị ngồi ở bên tay phải, Tô Nhược Tuyết ngồi đối diện Tô Phụ.

      (bàn có hình vuông)

      Đợi bốn người ngồi xong, món ăn dọn lên đầy đủ, tổng cộng có tám món ăn món canh, có bún thịt lá sen, màu xào lăn toàn bộ cá hoa vàng, trà Long Tĩnh tôm bóc vỏ, đậu ve xào, chụp dưa chuột, bạo phát xào lúc rau, gà Cung Bảo, đậu phụ khô kho nước sốt, canh nấm tam tiên, vừa tạo cảm giác thèm ăn lại có dầu mỡ, đồng thời đều có xem xét đến khẩu vị của mỗi người.

      Ba tỷ muội Tô gia trước khi ăn cơm đều uống chén canh, đây là do ma ma giáo dưỡng quy củ cho tỷ muội ba người được Tô Phụ đặc biệt mời đến , như vậy có thể no bụng, sợ ăn béo, mặt khác, chăm sóc cho dạ dày. Dần dần, Tô Phụ cũng dưỡng thành thói quen này.

      "Phụ thân, lâu rồi có cùng chúng con dùng bữa tối . . . . ."

      Mở miệng đầu tiên là Tô Nhược Nhị, mắt hạnh xoay tròn tràn ngập bất mãn lên án.

      Nghe lời này, Tô Phụ nhìn ba nữ nhi trước mắt, đại nữ nhi, nhị nữ nhi mặc dù có mở miệng, nhưng đôi mắt đều là mở to nhìn về phía ông, nhất định bắt ông phải cho cái đáp án.

      "Trong khoảng thời gian này quả là có chút việc, biết ba nữ nhi bảo bối có thể bằng lòng chưa."

      "Phụ thân!"

      hổ là sinh ba, trăm miệng lời, xem ra hôm nay dễ dàng vượt qua.

      Nhưng ông cũng muốn các nữ nhi biết quá nhiều, ông đồng ý để ba nữ nhi tiếp quản cửa hàng, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì các nàng thích, ông nghĩ phải trói buộc tính tình các con, nhưng ông cũng muốn các nữ nhi phiền não quá nhiều, ông cả đời phấn đấu phải là vì để cho người nhà được hưởng thụ cuộc sống sung túc đầy đủ hạnh phúc, nữ nhi cần phải nuông chiều, nữ nhi của ông đủ ưu tú, cần gánh vác quá nhiều.

      "Ăn cơm trước, ăn cơm trước, phụ thân vất vả về nhà cùng các con ăn bữa tối, sớm đói bụng."

      Ba người biết phụ thân cố ý kéo dài thời gian, nhưng lại tránh khỏi đau lòng, liên tục gắp thức ăn cho phụ thân.

      "Phụ thân, đây là đậu phụ khô người thích ăn nhất, con kêu Thu thẩm chuẩn bị nước sốt từ sáng sớm."

      "Phụ thân, đây là món người thích ăn nhất tôm bóc vỏ nấu với trà Long Tĩnh, con đặc biệt điều chế nước trà, ngươi nếm thử như thế nào?"

      "Phụ thân, người nếm thử dưa chuột này, ngày hôm nay vừa mới từ trong thôn trang hái xuống, thanh thúy ngon miệng, có thể khai vị."

      ...

      Nhìn xem, tất cả mọi người ông có nhi tử, nhưng ba nữ nhi của ông so với nhi tử càng quý giá hơn, nhìn cái, quả thân thiết biết bao! Tô Phụ vui mừng con mắt đều mở ra được.

      "U Nhi, Tuyết nhi, Nhị nhi, các con cần chiếu cố phụ thân, các con cũng ăn ."

      "Vâng, phụ thân."

      Sau khi ăn xong, mấy người súc miệng, Tô Phụ nhìn ba nữ nhi xinh đẹp như hoa, có chút cảm thán.

      "Chỉ chớp mắt, nữ nhi bảo bối của ta cũng trưởng thành, đều phải có chồng."

      "Phụ thân, chúng con gả, đều ở nhà bồi phụ thân." Ba tỷ muội thuận theo .

      " tốt, đều gả, đều ở nhà bồi phụ thân, để cho đám tiểu tử thúi kia vội chết!" Tô Phụ trêu ghẹo.

      "Phụ thân..."

      "Được rồi được rồi, phụ thân nữa, mấy ngày nữa chính là sinh nhật mười bốn tuổi của các nữ nhi bảo bối, muốn cái gì cứ việc với ta."

      Ba tỷ muội biết phụ thân lại cố ý đổi chủ đề, cũng quấn quít nữa, phụ thân nếu muốn , các nàng liền hỏi đến.

      "Chúng con đều , để cho phụ thân đoán, đến lúc đó phụ thân đưa cái gì hợp tâm ý chúng con, chúng con bỏ qua." Tô Nhược Nhị giành trước.

      Tô Nhược U, Tô Nhược Tuyết nhìn nhau cười tiếng, sôi nổi phụ họa, "Đúng vậy, để cho phụ thân đoán!"

      Tô Phụ cũng biết là nữ nhi cố ý phối hợp, vì vậy vội vàng đáp ứng, "Vậy các con đợi , phụ thân hiểu nhất ba nữ nhi bảo bối của phụ thân, nhất định có thể hợp tâm ý các con!"
      Last edited: 28/6/16
      KhaiDoanh_347, Chris, Nhiên Nhiên46 others thích bài này.

    2. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 6: Lễ vật sinh nhật
      Editor: Moon

      Mười bảy tháng năm, trong U Lan Viện, chưa đến giờ Mẹo (5 – 7 giờ sáng) Tô Nhược U liền thức dậy, lúc này mặt trời còn ra, trong phòng còn đốt đèn, hai nha đầu Thanh Nhạn, Thanh Loan kéo màn che màu xanh tươi ra, chờ Tô Nhược U ngồi xong, liền quỳ xuống.

      "Chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều có ngày này, trường tồn vĩnh phúc (mãi mãi vui vẻ hạnh phúc)!"

      "Thưởng!" xong, Tô Nhược U liền đem hà bao chuẩn bị tốt trước đó thưởng cho Thanh Nhạn, Thanh Loan, các nàng từ thuở theo hầu hạ bên cạnh mình, Tô Nhược U tất nhiên bạc đãi hai nàng.

      "Tạ tiểu thư thưởng!" Thanh Nhạn, Thanh Loan dập đầu khấu tạ, sau đó vội vàng hầu hạ Tô Nhược U rửa mặt.

      Ngày hôm nay là sinh nhật ba tỷ muội Tô Nhược U, nàng đặc biệt chọn lấy cái quần lụa mỏng thêu những sợ kim tuyến, trang nhã hào phóng nhưng mất vẻ xinh xắn đẹp đẽ, đầu búi kiểu tóc vân kế thường ngày, cài lên cây trâm hoa có nhiều cành làm từ vàng ròng, rồi thêm gì nữa, da thịt trắng hơn tuyết, đôi môi nhắn, chẳng cần trang điểm, chỉ với ánh mắt lưu chuyển này, cũng làm người ta mới nhìn liền biết đó là viên đá quý xinh đẹp.

      Sau khi trang điểm xong, Tô Nhược U ngồi ngay ngắn ở chính đường, trừ ba người bà vú cùng Thanh Nhạn, Thanh Loan, tất cả quản , bà tử, nô bộc trong U Lan Viện đều theo thứ tự quỳ gối trước mặt Tô Nhược U.

      "Chúc đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ!"

      "Thưởng!"

      Vì vậy, hai người Thanh Nhạn, Thanh Loan liền dựa theo phân phó trước đó, đem những cái hà bao khác biệt theo thứ tự thưởng xuống dưới.

      Chờ khi xong việc, Tô Nhược U mang theo bà vú, Thanh Nhạn, Thanh Loan đến tiền viện.

      Tại đó, Tô Phụ đợi sẵn, chờ ba tỷ muội Tô Nhược U đến đủ, Tô Phụ liền dẫn các nàng đến trước bài vị Tô mẫu, đầu tiên ba tỷ muội dập đầu phụ thân, sau đó dập đầu mẫu thân qua đời, lúc Tô Phụ đốt nhan cho vong thê, vành mắt khỏi đỏ mắt.

      Sau khi kết thúc, Tô Phụ cùng ba tỷ muội dùng đồ ăn sáng.

      Bày ở trước mặt ba tỷ muội Tô Nhược U là ba chén mì trường thọ, đây là do Tô Phụ chính mình xuống bếp làm .

      Mì trường thọ từ đầu tới cuối chỉ có sợi, nhìn đơn giản, nhưng muốn làm được phải mất vài canh giờ, còn nước dùng cũng phải nấu tốt, thêm nửa canh giờ sau, mới làm xong ba chén mì trường thọ này, sợi mì tròn dài, hết sức ngon miệng, sinh nhật mỗi năm trước đây đều là Tô Phụ nấu cho Tô mẫu, giờ thê tử còn, Tô Phụ hàng năm nấu vì ba nữ nhi.

      Đợi dùng đồ ăn sáng xong, Tô Nhược Nhị thể chờ thêm nữa, "Phụ thân, lễ vật sinh nhật của con đâu?"

      "Lai Phúc, có nghe thấy , còn mau lấy lễ vật sinh nhật của các tiểu thư đến, tiểu thư đều kịp đợi ."

      "Dạ, lão gia, tiểu nhân liền." hết câu, Lai Phúc liền bước nhanh ra ngoài.

      Đợi cho Lai Phúc từ Tùng Đào Uyển trở về, trong tay ôm ba cái hộp có kích thước lớn đều.

      Nhìn ba nữ nhi xếp hàng đứng trước mắt, chờ phát lễ vật, Tô Phụ khỏi bật cười.

      Tô Phụ cầm lấy cái hộp dài nhất trong đó, mở ra là bức tranh, đem đưa cho đại nữ nhi, "U Nhi, xem chút có thích hay ."

      Tô Nhược U nhận lấy, từ thời điểm phụ thân lấy ra bức tranh, nàng cũng biết, đây là lễ vật của nàng, mọi người đều biết nàng vốn thích tranh hoa lan, phụ thân nếu đưa cho nàng bức họa, đoán chắc mười phần sai là bức tranh hoa lan, chỉ là biết bức tranh kia như thế nào, Tô Nhược U trong lòng tràn đầy mong đợi mở ra cuộn tranh.

      "A! Cư nhiên lại là Mặc Lan tranh của U Cư Sơn Nhân! Thiên a, con rất thích, cảm ơn phụ thân!"

      U Cư Sơn Nhân là nhân sĩ tiền triều, cả đời chỉ vẽ hoa lan, thành tựu cực cao, được ca tụng là người vẽ hoa lan đẹp nhất từ xưa đến nay. Chỉ vì U Cư Sơn Nhân từ lâu còn để ý tới thế tục, nên những tác phẩm đương thời cũng trở nên ngàn vàng khó mua, đến bây giờ trở thành truyền thuyết, mà bức tranh vẽ Mặc Lan của ông lại càng cực kỳ trân quý.

      Mà bức Mặc Lan tranh trong tay Tô Nhược U, vẻn vẹn chỉ dùng vài nét bút rải rác vẽ ra bông hoa những chiếc lá, cũng vẽ đất, càng làm lộ ra phẩm cách phi phàm của hoa, tươi mát, phoáng khoáng, dịu dàng.

      Tô Nhược U nhìn bức tranh trong tay, xem như trân bảo, tay nâng lên muốn vuốt ve mấy lần, lại khắc chế buông xuống, chỉ si mê nhìn.

      Tô Phụ chứng kiến vẻ mặt đại nữ nhi, vui mừng thôi. Đại nữ nhi của ông hiểu biết quá sớm, tâm tư tinh tế, từ tranh đoạt, số lần hướng người phụ thân là ông làm nũng cũng ít, bất cứ việc gì đều tận lực lo cho các muội muội, tại lễ vật ông tặng có thể làm cho nữ nhi hài lòng như thế, ông tự nhiên cũng cao hứng.

      "Tuyết nhi, đây là của con, mở ra xem chút ."

      Tô Phụ đem hộp hình vuông nhất đưa cho nhị nữ nhi.

      Tô Nhược Tuyết mở hộp ra, cái nhuyễn tiên (roi mềm) làm bằng chỉ bạc bất ngờ xuất ở trước mắt. Nhuyễn tiên cầm vào tay lạnh buốt, mảnh như sợi tóc, như cánh mỏng, nhưng lại vô cùng sắc bén, bền chắc, co dãn mười phần, Tô Nhược Tuyết thể chờ đợi được thử cái, tay vung ra ngoài, bình hoa bàn dài vỡ tan tành, quả nhiên phi phàm!

      Từ khi Tô Nhược Tuyết học xong, vẫn món binh khí thuận tay, bây giờ đúng lúc có nhuyễn tiên này, nhàng dễ dàng mang theo, chỉ làm thành vật trang sức quấn bên hông, đơn giản lại bí mật làm người khác chú ý biết được, cũng tệ.

      Tô Nhược Tuyết hết sức hài lòng, khỏi , "Cảm ơn phụ thân! Con cực kỳ thích!"

      Tô Phụ thương nhìn nhị nữ nhi, "Hài lòng tốt!"

      "Phụ thân, phụ thân, con đâu, con đâu?"

      Nhìn hai phần lễ vật của các tỷ tỷ, Tô Nhược Nhị càng thêm mong đợi.

      "Làm sao phụ thân lại thiếu được lễ vật của tiểu Nhị nhi?" Vừa vừa cầm tới cái hộp vuông cuối cùng đưa cho Tô Nhược Nhị.

      Tô Nhược Nhị vội vàng mở ra, "A! Là bản chép tay các phương pháp bảo dưỡng của Đỗ nương tử!"

      Hóa ra vị Đỗ nương tử này là nhân sĩ dưới thời Hạ Thái Tông, xuất thân hàn lâm thế gia, tướng mạo xinh đẹp, phong thái khuynh quốc khuynh thành, xưa nay cũng thích đẹp, tinh thông kim cổ, kiến thức uyên bác, thu thập từ các nơi, nghiên cứu chế tạo rất nhiều phương thuốc điều dưỡng bên trong cùng thoa ngoài da.

      Nổi danh nhất là bà dựa vào bốn mùa thời tiết khác nhau, thu thập dược liệu, hoa cỏ bất đồng, nghiền nát thành phấn, chế thành các loại son mặt, bảo dưỡng làn da, sau đó bà liền đem những phương thuốc này soạn thành sách, đặt tên “Đỗ thị bảo dưỡng bản chép tay”, làm cho quý nữ các nơi đều bỏ công sức tìm kiếm.

      Tiếc rằng bản bảo dưỡng chép tay này của Đỗ gia từ trước tới nay bán ra ngoài, chỉ truyền cấp cho nữ nhi Đỗ gia làm đồ cưới, đặt dưới đáy hòm, nếu phải trước kia Tô Phụ buôn bán bên ngoài, trong lúc vô tình cứu đương kim gia chủ Đỗ gia, cũng là muốn mà được.

      Tô Nhược Nhị xưa nay thích đẹp, hơn nữa giờ nàng còn quản lý Như Ý Phường, kinh doanh các loại son phấn hương, đối với mấy cái phương thuốc này tất nhiên lại càng khao khát, nhưng đành phải chịu quy củ của Đỗ gia, có cách nào khác lấy được.

      Nay phụ thân đem bản chép tay này tặng cho nàng, nàng vui sướng lời nào có thể miêu tả được, ngừng cảm ơn phụ thân, "Phụ thân, cám ơn phụ thân rất nhiều! Quả nhiên phụ thân hiểu con nhất! Phần lễ vật sinh nhật này con vô cùng hài lòng!"

      "Con… cái đứa bé lanh lợi này, biết cách dỗ ngon dỗ ngọt phụ thân!" Tô Phụ nhìn tiểu nữ nhi, trêu ghẹo .

      "Mới có, người ta vốn là phụ thân nhất!"

      Sau khi tặng lễ vật, bên trong phủ mỗi người quản , nhóm bà tử theo thứ tự quỳ gối giữa chính đường, lời chúc mừng với ba vị tiểu thư, chờ cho bọn họ nhận thưởng xong, liền tản , quay về vị trí của mình, ai có chức (chức vụ) nấy, dù sao khách khứa đến chúc mừng sinh nhật ba vị tiểu thư cũng nhanh tới rồi.

      Trong chốc lát, cậu mợ ở Khương phủ dẫn theo đại công tử Khương Khánh Trạch, đại nữ nhi Khương Di, tiểu nữ nhi Khương Ngọc, Nhị công tử Khương Khánh Ân cả nhà đến chúc mừng sinh nhật ba tỷ muội Tô Nhược U, Tô gia có trưởng bối, cũng có nữ chủ nhân, mợ của ba tỷ muội Vương thị hàng năm vào thời điểm này cũng tới sớm chút, hỗ trợ trông coi.

      Nghe người dưới đến báo, ba tỷ muội Tô Nhược U liền vội vàng nghênh đón, "Cậu, mợ, mọi người tới!"

      "Đó là đương nhiên, sinh nhật ba người các con, ta đến sao được."

      Chỉ thấy người chuyện, tóc búi kiểu đọa mã kế, mặc váy có gợn nước, bên ngoài khoác xiêm y từ gấm dệt thêu hoa cân đối, lúc bước kim trâm cài đầu giương cánh như muốn bay, quả nhiên khí chất chững chạc lại mất vẻ đẹp của nhan sắc.

      Người đứng bên cạnh, chưa đến bốn mươi, thân hình hơi gầy yếu, nhưng dáng người tuấn lãng, thân khí độ nội liễm an phận, giơ tay nhấc chân đều thể là quan lại Nho gia, chính là cậu của ba tỷ muội Khương Hậu Lâm.

      "Vậy cũng phải, con cũng biết là mợ hiểu chúng con nhất."

      Tô Nhược Nhị kiều bước lên trước, thân mật kéo cánh tay.

      "Nhị nhi tỷ tỷ, tỷ biết xấu hổ, ngay cả trong ngày sinh nhật cũng quên làm nũng còn dính lấy mẫu thân muội."

      Khương Ngọc trêu ghẹo , chỉ thấy tiểu nương mặc thân phấn hồng có hoa li ti cùng quần lụa mỏng dài, rất là đáng .

      "Được lắm, Tiểu Ngọc Nhi, lại dám chế nhạo tỷ tỷ, nếu như vậy, ngày hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ ta, muội chuẩn bị lễ vật như thế nào? đẹp tỷ nhận nha."

      "Tốt, Nhị nhi tỷ tỷ, cứ ở chỗ này chờ muội." xong liền cùng Tô Nhược Nhị cười đùa chỗ.

      Đám người Tô Nhược U nhìn hai tiểu nữ nhi cười đùa, đều cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.

      "Xem hai người các nàng còn có thể nháo đến khi nào."

      Vương thị cùng chung cảm giác thể làm gì được, ai bảo bà cũng muốn trói buộc nữ nhi.

      Lúc này, ai cũng có chú ý tới, thân nguyệt sắc trường bào, toàn thân ôn nhuận như ngọc Khương phủ đại công tử Khương Khánh Trạch thầm nhìn chằm chằm Tô Nhược Tuyết vài lần, ánh mắt lưu chuyển trong lúc đó, làm như vô tình, nhưng sớm xuất gợn sóng dao động.

      "U Nhi muội muội, Tuyết nhi muội muội, Nhị nhi muội muội, chúc các muội sinh nhật vui vẻ! Đây là lễ vật sinh nhật của các muội, đơn giản tỏ tâm ý, cho ghét bỏ."

      Khương Khánh Trạch bên đưa lễ, bên vẫn quên lời trêu ghẹo muội muội mình của Tô Nhược Nhị.

      "Đại biểu ca, ca thiên vị Tiểu Ngọc Nhi cũng quá ràng , Nhị tỷ, ta bị khi dễ."

      Hừ! Bắt nạt nàng có ca ca phải , Nhị tỷ nàng đánh mười cái tám cái là vấn đề.

      Ai có chỗ dựa vững chắc!

      Tô Nhược Tuyết nhìn sang Khương Khánh Trạch, để ý lắm, "Đại biểu ca dám đâu."

      Nhìn xem, đây là Nhị tỷ nhà nàng, giết người trong nháy mắt!

      Tô Nhược U quan sát hai muội muội, phản bác gì.

      Sau đó mọi người bắt đầu liên tục tặng lễ vật sinh nhật ba tỷ muội.

      Khương phụ đầu tiên, cho mỗi người cái hồng bao lớn; Vương thị đưa cho ba tỷ muội mỗi người cái vòng tay phỉ thúy xanh nhạt, màu sắc trong suốt, hiếm thấy là chất liệu quý giá ít có để làm ra ba chiếc vòng tay này; tiếp theo là hai tỷ muội Khương Di, Khương Ngọc, ngay cả nhất Khương Khánh Ân cũng có lễ, khiến ba tỷ muội Tô Nhược U cảm động thôi, phải vì lễ vật quý trọng, mà là vì tâm ý khó có được của mỗi người trong Khương phủ đối với các nàng.

      Theo sau, là người Từ phủ.

      Phạm thị dẫn đại công tử Từ Thanh Hàn, tứ công tử Từ Thanh Lãng cùng nữ nhi Từ Huệ cùng đến, đợi mọi người chào hỏi nhau xong, liền tách ra.

      Hôm nay đến chúc mừng sinh nhật ba tỷ muội là hai nhà thường xuyên qua lại nhất này, quan hệ cũng tốt nhất, cho nên, khách nam theo Tô Phụ đến tiền viện Tùng Đào Uyển, mà nữ quyến là do Tô Nhược U dẫn đến hậu hoa viên Hạm Đạm Hiên.

      Nội viện Hạm Đạm Hiên có hồ, trong hồ khắp nơi trồng đầy hoa sen, lúc này đúng là thời điểm hoa sen hoa nở rộ đẹp nhất, vì cái gọi là "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng” (Thấy sắc trời lá xanh xanh ngắt, nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng), gió phơ phất, tự nhiên trở thành phong cảnh.
      Last edited: 30/7/16
      KhaiDoanh_347, Nhiên Nhiên, midnight41 others thích bài này.

    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Bao giờ nam chính với nữ chính mới gặp nhau ha?
      cass_moon3010 thích bài này.

    4. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 9 gặp nhau, đợi qua mấy ngày thi tốt nghiệp thpt mình sẽ đẩy nhanh tốc độ.

    5. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Lo thi trời ơi :yoyo50:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :