1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chính xác. Khổ thân Phó tướng quân. Thán nàng

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 105

      Mười ngày sau, Hoắc Thanh Sơn mang theo nhiệm vụ Bùi Hạo giao phó cộng thêm phong thư, thân mình trở về kinh thành.

      ‘Phu quân, chàng xem chuyện này cuối cùng có được đây?’

      Tô Nhược U nhìn Bùi Hạo, ánh mắt đầy lo lắng, ngờ người bình thường trông có vẻ quê mùa thế mà cất chứa nhiều tâm , chút ý tứ cũng chẳng lộ ra, nếu phải phu quân ngẫu nhiên biết được biết y chịu đựng đến khi nào.

      Nhưng nghĩ đến muội phu nhà mình mắt cao hơn đầu, Tô Nhược U lại biết gì cho phải, tương lai của râu ria rậm rạp đáng lo nha...

      Đối với lo lắng của nương tử nhà mình, ngược lại Bùi Hạo cho là đúng, nam tử hán đại trượng phu, mọi chuyện phải do mình tự tranh thủ, ít nhất đối với nữ nhân minh thích chính là như thế, dù là đoạt lấy cũng phải khiêng nàng về nhà mình. Đối với loại nam nhân bất lực hèn hạ chỉ dám nghỉ trong lòng mà dám hành động, Bùi Hạo xem thường nhất, nếu thực thích người phải mang người về bên cạnh mình tỉ mỉ thương chăm sóc mới đúng, quản người ta nghĩ gì làm gì chứ!

      ‘Được hay được cũng phải thử, thử vĩnh viễn thể biết được kết quả.’

      Được rồi, Tô Nhược U cẩn thận ngẫm lại chuyện này, song là nữ nhân, tránh khỏi nàng đồng tình với kẻ yếu thế, mà hiển nhiên hán tử Hoắc Thanh Sơn chính là ‘Kẻ yếu’, lòng, si tình, thầm mến gì đó, lúc nào cũng dễ dàng chiếm cảm tình của nữ nhân, đương nhiên Tô Nhược U cũng ngoại lệ, nhất là nàng biết , muội phu nhà mình có vẻ thích loại nam nhân này.

      ‘Phu quân, chàng xem phụ thân và mẫu thân có đồng ý ?’

      Kỳ Hoắc Thanh Sơn chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà làm đến vị trí phó tướng, giống dạng con cháu thế gia như Bùi Hạo có tổ tiên hậu thuẫn, y tự mình chân ướt chân ráo liều chết trong đám người mà leo lên, mặc dù Đại Hạ đến mức trọng văn khinh võ, nhưng đối với đại đa số người mà văn thần tốt hơn võ tướng rất nhiều, dù sao mức độ an toàn còn bày rành rành ra đó, muốn kén rể tránh khỏi suy xét mấy chuyện này, ai muốn nữ nhi minh nửa đường thủ tiết cả.

      Trải qua các triều đại, Bùi gia đều thuộc hàn lâm thế gia, duy chỉ đến đời Bùi Hạo là trái ngược, trở thành võ tướng, nhưng chuyện đó cũng thể nào che giấu chất thanh cao văn nhân thấm vào tận xương của Bùi gia, đối với người trong nhà bọn họ có cách nào nên đành chấp nhận, nhưng đối với vị hôn phu của nữ nhi nhà mình, dĩ nhiên bọn họ phải lựa chọn kỹ càng.

      Nhưng trái ngược lại với mọi người, Bùi Hạo cho là đúng, ‘Chuyện này chỉ cần Nhàn Nhi gật đầu đồng ý, vậy thành công hơn phân nửa rồi.’

      Quả nhiên suy nghĩ của người này chẳng giống ai, từ xưa đến nay thành thân đều chú trọng lệnh phụ mẫu, lời mai mối, vậy mà lời người này vừa thốt ra khỏi miệng lại là quan trọng mình có nguyện ý hay , tư duy cường hãn loại này, Tô Nhược U cũng rất… tán thành, thành thân là chuyện lớn cả đời, nếu như phải lấy người khác chứ phải người mình ngưỡng mộ trong lòng, như vậy còn ý nghĩa gì nữa? Nhất là sau khi nàng gả cho , loại cảm giác này càng mãnh liệt.

      Sâu sắc cảm nhận được mình bị người nào đó ảnh hưởng quá sâu, Tô Nhược U kiềm lòng được giận dỗi liếc Bùi Hạo cái, ‘Vậy Nhàn Nhi phải gật đầu đồng ý mới được chứ…’

      Vấn đề quan trọng này thích hợp để thảo luận, ‘ cứ chờ xem bản lĩnh của Hoắc Thanh Sơn thế nào .’ Nương tử của mình chính mình dụ dỗ mới được!

      Được rồi, dù sao tại Hoắc Thanh Sơn xuất phát, chuyện bọn họ làm được cũng làm, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên, chỉ mong kết quả tốt nhất.

      Nhưng má, ‘Phu quân, chuyện ta giao cho chàng, chàng xử lý đến đâu rồi?’

      Nghe xong lời này, mặt Bùi Hạo nhăn lại, chuyện lựa chọn vị hôn phu cho nha hoàn gì gì đó là phiền nhất đấy, còn khó hơn lựa chọn binh sĩ rất nhiều, Bùi Hạo có cảm giác giờ khi ở trong quân doanh, ánh mắt nhìn các binh sĩ còn giống như lúc trước nữa, cũng nghi ngờ, với tình hình này lính của bị điên cũng điên mất.

      Bùi Hạo vội vàng kéo Tô Nhược U vào lòng, đặt nụ hôn lên trán của nàng, ‘U Nhi, sắp đến sinh thần của nàng rồi, nàng muốn lễ vật gì đây?’

      Biết đánh trống lãng nhưng Tô Nhược U vẫn tránh được đỏ mặt, ‘Đại Bảo và Nhị Bảo đều tuổi rồi, ta là mẫu thân rồi còn để ý sinh thần gì nữa chứ?’

      Bùi Hạo cúi đầu cọ sát vào chóp mũi và cánh môi Tô Nhược U nhưng lại chậm chạp chịu hôn xuống, hơi thở hai người cùng hoà quyện vào chỗ, càng nhuộm hồng đôi gò má Tô Nhược U.
      làm mẫu thân như thế nào? Ta muốn tổ chức cho nàng, ai dám chữ ?’
      Giọng trầm ấm của rơi vào miệng Tô Nhược U, cuối cùng biến mất gần như còn.
      Buổi chiều, trong thư phòng phủ Đô Đốc.
      ‘Bẩm báo chủ nhân, người giao cho bên kia, bên kia trả lời chỉ cần chủ nhân hỗ trợ giải quyết xong Tam Hoàng Tử bên kia ký kết hiệp định trăm năm giao hảo với Đại Hạ, hơn nữa hàng năm còn tiến cống cho Đại Hạ.’
      Bùi Hạo ngồi phía sau bàn sách bằng gỗ lim, tuy trong tay cầm phong thư, song ràng lực chú ý ở trong đấy, mặc dù tại chưởng quản hơn mười vạn đại quân ở biên quan, nhưng tấu chương gì gì đó vẫn phải viết, vẫn phải xem, có điều những lúc cần phí tâm tư, từ trước đến nay tự làm khó bản thân.
      Đảo mắt cái, Bùi Hạo bỏ phong thư tay xuống rồi nhìn lên Thiên Nhất và Thiên Nhị mang dáng vẻ phong trần trước mặt, hiểu rất những ngày qua ngược lại khiến bọn họ vất vả, tuy phân bọn họ cho nương tử nhà mình nhưng nhiệm vụ lần này quá mức quan trọng, những hai người bọn họ võ công cao cường mà quan trọng nhất là bọn họ phải binh lính của , đối với Man Quốc mà rất lạ mặt, vì thế từ khi phát chuyện của Quan Hi Nhược, Bùi Hạo bèn sai bọn họ liên lạc thương lượng với Man Quốc bên kia, tính ra cũng hơn tháng rồi.
      Đợi đến khi báo cáo xong mọi chuyện, Bùi Hạo mới để cho bọn họ lui xuống, cũng phải chủ tử xấu xa ngược đãi thuộc hạ, hôm nay hai người bọn họ lập công lớn, đương nhiên Bùi Hạo bạt đãi bọn họ.
      Tuy nhiên, hiếm khi Thiên Nhất bình thường đạm mạc lạnh lùng bỏ ngay, chỉ thấy y trực tiếp quỳ gối trước bàn sách, ‘Chủ nhân, Thiên Nhất muốn thành thân với nha hoàn Thanh Loan bên cạnh phu nhân, khẩn cầu người thành toàn!’
      Bùi Hạo cực kỳ sửng sốt, đây là ảnh vệ Thiên Nhất xuất sắc nhất, lạnh lùng nhất của sao? Chỉ là, nếu như y hạ mình đến đây cầu hôn Thanh Loan, làm sao có đạo lý đồng ý chứ? Nhưng mà, nghĩ đến nhắc nhở của phu nhân nên dù muốn dù cũng phải hỏi: ‘Thiên Nhất, ngươi cũng biết Thanh Loan nhà người bên cạnh phu nhân, tất nhiên phu nhân muốn nha hoàn của mình chịu ấm ức, sau này...’
      Mặt Thiên Nhất vẫn đổi sắc như cũ, ‘Sau này thuộc hạ sắp xếp ổn thoả, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Thanh Loan, quyết phụ nàng!’
      Bùi Hạo hết sức hài lòng, thuộc hạ bên cạnh nên hiểu rất , những người này là ảnh vệ do tay huấn luyện ra, bất luận là Thiên Nhất lạnh lùng hay hoà nhã như Thiên Nhị, cho cùng đều rất tài giỏi, còn bọn họ có thể đến ngày hôm nay, có chỗ nào phải là người có lòng dạ độc ác, cho tới bây giờ bọn họ dễ dàng hứa hẹn chuyện gì, nhưng mà, chỉ cần bọn họ hứa trừ phi bọn họ chết, còn nếu bọn họ nhất định làm được.
      Vì vậy, đối với lời hứa hẹn của Thiên Nhất Bùi Hạo cực kỳ tin tưởng, hơn nữa với người có tính tình như Thiên Nhất, chuyện giữ mình trong sạch là phải ở mức độ bình thường, nghĩ như thế Bùi Hạo càng cảm thấy, Thiên Nhất chính là lựa chọn số cho cầu lựa chọn phu quân của Thanh Loan, vả lại, nếu phải phái Thiên Nhất ra ngoài làm việc từ trước chừng, mấy ngày qua chẳng cần đau khổ như thế!
      Tuy nhiên, Bùi Hạo cũng hấp tấp nhận lời ngay, dù sao Thanh Loan cũng là nha hoàn hồi môm của tiểu nương tử nhà mình, vẫn phải do Tô Nhược U gật đầu đồng ý mới được.
      ‘Thiên Nhất, chuyện này ta nhớ kỹ, có điều Thanh Loan là nha hoàn của phu nhân, ta giúp ngươi với phu nhân tiếng, đến lúc đó có thành hay phải do phu nhân đồng ý mới được.
      Sau khi nghe xong, sắc mặt Thiên Nhất vẫn có bất kỳ biến hoá nào, lúc y muốn cảm tạ ơn chủ tử chỉ thấy Thiên Nhị kế bên cũng quỳ xuống, ‘ Chủ nhân, nếu Thiên Nhất đánh trước trận đầu, Thiên Nhị cũng muốn cầu xin chủ nhân ban hôn Thanh Nhạn bên cạnh phu nhân cho thuộc hạ, sau này thuộc hạ nhất định cõng Thanh Nhạn nương lưng, còn nếu để mặc chủ nhân xử lý.’
      A a a, hôm nay là ngày gì thế này? ràng ảnh vệ của muốn nhận lấy ‘Củ khoai nóng phỏng tay’ thay cho , quả thực còn gì tri kỷ hơn, nếu sớm biết hai người bọn họ như thế, trước đó vài ngày làm gì phải chịu khổ, còn chịu muôn vàng trắc trở nữa?
      Tâm trạng Bùi Hạo rất tốt, song ngoài mặt vẫn lộ ra, ‘Thiên Nhị, ngươi phải nghĩ kỹ, thành thân là đại cả đời, đây phải là luận võ, cái gì cũng muốn tranh giành thắng thua.’
      Quả nhiên, nghe xong lời Bùi Hạo, vẻ tươi cười mặt Thiên Nhị rốt cuộc thấy nữa, y lúc này, tràn đầy nghiêm túc và trịnh trọng, ‘Thiên Nhị lòng muốn lấy Thanh Nhạn nương, mong chủ nhân thành toàn!’
      Sau khi nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, Bùi Hạo nhanh chóng đuổi hai người bọn họ , muốn tin tốt này cho tiểu nương tử nhà mình biết ngay, cuối cùng cũng tìm được vị hôn phu thích hợp cho Thanh Nhạn và Thanh Loan rồi, phụ lòng nhờ vả của nàng!
      ‘Thiên Nhất chủ động cầu hôn Thanh Loan, Thiên Nhị muốn lấy Thanh Nhạn?’ Tô Nhược U khiếp sợ nhìn phu quân tranh công nhà mình, sai nha! Suy nghĩ của người này và nàng chẳng giống nhau chút nào! Chẳng lẽ Thiên Nhất có tình cảm với Thanh Loan? phải trước đây lúc nào Thanh Loan cũng mang vẻ mặt mình bị ghét bỏ hay sao? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?
      Hơn nữa, lần này còn xuất thêm Thiên Nhị, vả lại Thiên Nhị và Thanh Nhạn bắt đầu từ lúc nào? Người chủ nhân như nàng có phải quá vô tâm với nha hoàn của mình rồi ? Tô Nhược U hiểu nổi đồng thời sâu sắc cảm nhận được thất bại....
      Bùi Hạo ôm tiểu nương tử phiền muộn vào lòng, ‘Nàng xem Thiên Nhất và Thiên Nhị, võ công cao cường , còn luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa bọn họ còn đặc biệt tìm ta cầu hôn hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan, chuyện này có thể thấy bọn họ lòng thích các nàng ấy, lại , bọn họ còn chính miệng cam đoan với ta, giả sử sau này bọn họ làm việc gì có lỗi với Thanh Nhạn và Thanh Loan, để các nàng ấy chịu ấm ức, người chủ như nàng có thể tuỳ ý xử lý bọn họ...’
      thế, nhưng mà...’
      Kế tiếp, lời Tô Nhược U còn chưa hết bị Bùi Hạo ngăn chặn trong miệng, ‘Dù sao tương lai vẫn phải do các nàng ấy tự trải qua, người làm chủ như nàng thể suốt ngày đêm canh chừng các nàng ấy được...’
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, HHONGMINH, chjchj10019 others thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 106

      Đối với chuyện mình bị cầu hôn, tuy biểu của Thanh Nhạn và Thanh Loan giống nhau, nhưng mà tâm tư rất ràng, chính là kiên quyết chịu xuất giá.

      ‘Phu nhân, muội có thể gả cho bất kỳ ai nhưng phải là ta!’ xem Thanh Loan nàng là cái gì? Thương hại nàng à? Nàng thèm đâu!

      Mà Thanh Nhạn càng đơn giản, nàng hoàn toàn hiểu tại sao người kia lại cầu hôn mình, chẳng lã đây cũng là trò đùa của ? Nhưng loại trò đùa này làm khéo cuối cùng lấy chính ra bồi thường, vậy buồn cười chút nào cả. Hay là chắc chắn bản thân nàng đồng ý? Chỉ là, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, nàng đều có hứng thú phối hợp với .

      ‘Phu nhân, Thanh Nhạn muốn xuất giá.’

      Tô Nhược U: ‘. . .’ Được rồi, hai nha đầu trước mắt, ràng là giận lẫy, vốn là vô tình vô ý, nhưng mà chuyện này phải nàng muốn xen vào là xen vào được! lần nữa Tô Nhược U sâu sắc cảm nhận được thất bại, hai tiểu nha hoàn nhà nàng đều khiến người ta phải lo lắng.

      Tô Nhược U quyết định nhanh, ‘Ta cho hai muội thời gian cân nhắc, tới lúc đó câu trả lời của hai muội cho ta biết.’

      Nàng mặc kệ, nếu người ta có lòng muốn lấy thê tử về nhà, đương nhiên thể để bọn nhàn nhã ngồi trong nhà đợi kết quả, có thể lấy được hay cần phải xem khả năng bọn họ thế nào.

      Mà bên này, sau khi trở về tiểu viện của mình, Thiên Nhị vội vã trở về phòng mà chỉ thấy y chủ động theo sau mông Thiên Nhất tới Đông Sương phòng, tự động tìm chiếc ghế ngồi xuống, dáng vẻ y như y mới là chủ nhân căn phòng này vậy, ngay tiếp theo y mới bắt đầu đánh giá Thiên Nhất từ đầu đến chân.

      Có lẽ ý tứ trêu ghẹo trong mắt Thiên Nhị quá mức ràng, Thiên Nhất thường ngày thèm quan tâm đến y cũng chịu nổi nữa, ngay lập tức đuổi người ra khỏi cửa, ‘Nếu có chuyện gì cút ngay về phòng mình .’

      Nghe thế, nụ cười mặt Thiên Nhị ngược lại càng sâu, tiểu tử này làm gì mà căng thẳng vậy chứ! ‘Thiên Nhất, ta thấy với thái độ của huynh, thường ngày cũng quan tâm đến tiểu nương người ta, ngờ trong lòng lại thích nha.’

      Thiên Nhất muốn nhiều với y, nhưng mà cũng muốn y suy đoán lung tung, bộ pháp dưới chân vừa dứt khoát vừa trực tiếp vung lên, quyền liền quất tới. Quyền này của Thiên Nhất cực kỳ mạnh mẽ, tựa như mãnh hổ xổng chuồng, thế như chẻ tre, Thiên Nhị vốn chỉ muốn đùa chút chứ phải muốn bị đánh, cho nên y dám trêu chọc nữa, thân pháp khẽ động vội vàng tránh ra.

      ‘Thiên Nhất, ta sai rồi được sao? Chúng ta vừa mới trở về, ta mệt mỏi sắp chết rồi đây, ta có thể đấu ...’

      Thiên Nhất vẫn im lặng, nhưng vẫn dừng tay lại mà vừa nhanh vừa độc như cũ.

      Thiên Nhị ai oán, tại sao y lại mau quên như vậy, có chuyện gì trêu chọc cái đầu gỗ có tình thú này làm gì biết, cái này chưa hết mà còn dẫn tai họa đến nữa chứ. Phải biết rằng, vì muốn làm chậm trễ chuyện lớn của chủ nhân, hơn mười ngày nay bọn họ luôn rong ruổi đường, y chẳng còn tinh lực đâu mà rèn luyện quyền cước với tên biến thái này đâu.

      Thiên Nhất, ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng đừng so đo với ta mà.’ rồi, Thiên Nhị bèn chủ động rút lui, chỉ phòng ngự tay chân. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, xin lỗi gì gì đó, sau khi nghe chủ nhân mấy lời này với nữ chủ nhân riết rồi y cũng thành quen.

      Quả nhiên, quyền của Thiên Nhất sượt qua gò má Thiên Nhị, sắc mặt y vẫn đổi như trước, chữ ‘Cút’ khí thế lan tràn như lũ quét.

      Vì thế, Thiên Nhị bị xua đuổi nhếch miệng, cứ như vậy mà ‘Cút’ êm ra ngoài. Tiểu tử này, nếu cứ giữ dáng vẻ núi băng ngàn năm đổi đó , đáng đời huynh lấy được thê tử.

      Lại , chuyện giữa Thiên Nhất và Thanh Loan, có người nào ràng rành mạch hơn y được cả, bình thường Thiên Nhất luôn làm ra vẻ băng sơn hù dọa người ta, dù cho tiểu nương người ta mù mắt ngay từ đầu mà thích , nhưng trải qua khoảng thời gian dài ở chung, người ta đụng phải núi băng cũng hiểu nên muốn quay đầu lại! đúng là bắt tiểu nương nhà người ta trở thành món đồ chơi của chứ gì nữa, người ta nổi giận giết là may rồi! Nghĩ tới đây, Thiên Nhị khỏi thành cầu nguyện, tiểu nha đầu Thanh Loan, nàng nhất định phải chịu đựng nha!

      Sau khi nghỉ ngơi cả buổi chiều, cả Thiên Nhất và Thiên Nhị đều thể bình tĩnh nổi, ra trong lúc bọn họ ở trong phủ mấy ngày xảy ra rất nhiều chuyện mà bọn họ dự liệu được, nhất là phu nhân ra mặt tuyển chọn hôn phu cho hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan, chuyện quỷ quái gì thế này, bây giờ toàn bộ hán tử độ tuổi thích hợp đều tập trung ánh mắt lên người các nàng, Thiên Nhất và Thiên Nhị hận thể trực tiếp móc mắt bọn người kia, nương nó, dám ra tay đào góc tường nhà bọn họ, muốn sống nữa đúng ?

      Có điều sau khi trải qua phen bảy mồm tám lưỡi tán dóc với đám hán tử, Thiên Nhị vui vẻ lại ngay, quả nhiên Thanh Nhạn nhà y có năng lực! Về phần đám hán tử bị nàng hù sợ, Thiên Nhị nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nương bọn họ làm xấu mặt chết được, ngay cả chút can đảm cũng có mà dám tranh giành thê tử với mình, gặp lúc nào đánh lúc đó cũng áy náy chúy nào!

      Hơn nữa để cho y càng thêm cao hứng chính là, bề ngoài trông có vẻ bởi vì có tướng mạo ngọt ngào, tính tình ôn hòa mà Thanh Loan được đa số hán tử gửi gắm tâm hồn thiếu nữ, nhìn người nào đó bên cạnh nghiến răng ken két, y rất muốn cười to! Tục ngữ rất đúng, thiện ác đều có báo ứng, thiên đạo tuần hoàn, tin cứ ngẩng đầu nhìn trời xem, trời xanh bỏ qua ai cả!

      Thiên nhất, xin huynh vui lòng nhận lấy! Bây giờ chỉ chỉ muốn cắn hạt dưa, ăn dưa hấu xem trò vui là được rồi.

      Thế nhưng đợi Thiên Nhất ra tay dạy dỗ đám hán tử kia tốt tiểu nha hoàn đến báo tin cho Thiên Nhất và Thiên Nhị, là phu nhân muốn gặp mặt nhị vị.

      Đợi đến khi hai người bọn họ biết được ý của phu nhân khi gọi mình đến hai người bọn họ càng thể bình tĩnh, có ý gì? Bọn họ bị từ chối phải ?

      ‘Phu nhân, Thiên Nhất muốn thành thân với Thanh Loan, xin phu nhân thành toàn.’

      Nhìn vẻ mặt tuy vẫn còn rất thối nhưng thái độ rất thành khẩn của Thiên Nhất, Tô Nhược U hoang mang tột độ, phải y chướng mắt tiểu Thanh Loan của nàng sao? xoay ngược lại là có ý gì? Muốn trêu chọc ai đây?

      ‘Thiên Nhất, theo ta được biết, chẳng phải ngươi vô tình với Thanh Loan sao? Bây giờ là thế nào...’

      Ánh mắt Thiên Nhất thâm trầm, song ngoài mặt vẫn có biểu lộ dư thừa, ‘Phu nhân, người cũng biết trước đây thuộc hạ theo chủ nhân... Thuộc hạ quen với cuộc sống như vậy, nhưng Thanh Loan giống thế, nàng vừa đơn thuần vừa tốt đẹp, thuộc hạ thể đảm bảo có thể mang lại cuộc sống như thế nào cho nàng, cũng biết đó có phải là mong muốn của nàng hay , ngoại trừ từ chối ban đầu thuộc hạ hoàn toàn thể nghĩ ra con đường thích hợp cho cả hai.’
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Alicia Tran, thuyt8 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 106 tt

      ‘Vậy ngươi tại...’ Tô Nhược U hỏi dồn, nàng lờ mờ nhận ra có thể tình của Thiên Nhất rất sâu sắc, chẳng qua là trước đây y muốn tương đối nhiều, băn khoăn cũng tương đối nhiều, song bởi vì như thế mới có thể chứng minh y suy nghĩ cho Thanh Loan, nhất thời Tô Nhược U có cái nhìn mới về Thiên Nhất rồi.

      ‘Mãi cho đến sau này, khi chủ nhân phái thuộc hạ làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian tạm xa nàng thuộc hạ mới giật mình, ra bất luận thuộc hạ muốn như thế nào nàng chiếm lĩnh lòng thuộc hạ rồi, mà thuộc hạ lại muốn đẩy nàng ra.’ rồi, Thiên Nhất dập đầu lần nữa, ‘Cầu xin phu nhân có thể gả Thanh Loan cho Thiên Nhất.’

      ‘Thiên Nhất, ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi hôm nay, sau này giả sử ngươi dám phụ bạc Thanh Loan dù trời nam biển bắc, Tô Nhược U ta nhất định lột da rút xương ngươi.’ Tuy vừa rồi Tô Nhược U bị mấy lời của Thiên Nhất làm lung lay, nhưng với tư cách là người nhà của Thanh Loan, nàng muốn cho tiểu nương chỗ dựa.

      Nghe thế, mặt mày Thiên Nhất vui vẻ hẳn, ‘Đa tạ phu nhân thành toàn!’

      Giải quyết xong chuyện của Thanh Loan và Thiên Nhất, Tô Nhược U nhìn sang Thiên Nhị bày ra vẻ tươi cười, nàng càng cảm thấy đau đầu, y và Thanh Nhạn, người vô tình người hữu ý, rất khó nha...

      Thấy ánh mắt phu nhân nhìn mình có chút phức tạp, Thiên Nhị khỏi thầm run sợ, quả nhiên cuộc sống khắp nơi đều phải khuất phục, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, y còn tươi cười nổi nữa, bi kịch kéo đến, tại sao ngay cả đồ núi băng mặt thối như Thiên Nhất còn có thể vượt qua kiểm tra, mà phu nhân lại dùng ánh mắt đấy nhìn mình chứ? Đúng là có lý lẽ...
      ‘Phu nhân, Thiên Nhị cũng muốn cầu hôn Thanh Nhạn nương bên cạnh phu nhân, hi vọng phu nhân thành toàn!’ Bất kể thế nào, Thiên Nhị chỉ còn cách chủ động xuất kích, ít nhất có thể biểu thành ý mười phần.

      Tô Nhược U thở dài hơi, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây? Tính tình của Thanh Nhạn, nếu như trực tiếp định người cho nàng ấy nhất định cả đời nàng ấy xuất giá mà ở bên cạnh mình, nhưng mấu chốt chính là người chủ tử này muốn làm trễ nãi nàng ấy nha! Nàng chỉ muốn bản thân mình được hạnh phúc mà còn muốn hai tiểu nha hoàn bên cạnh mình có thể sống cả đời vui vẻ.

      Nhìn Thanh Nhạn bây giờ, Tô Nhược U có cảm giác như gặp lại bản thân mình trước kia vậy, trầm tĩnh đoan trang nhưng lại có quá ít các mối quan hệ, mặc dù cuộc sống như vậy chẳng có gì tốt, nhưng lại thiếu mấy phần mùi vị, nhất là khi bây giờ nàng nhận được rất nhiều, cũng bỏ ra rất nhiều, cho nên cảm xúc này mới ngày càng mãnh liệt.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Nhược U bỗng trở nên u, nàng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhị, ‘Thiên Nhị, có phải ngươi lòng thích Thanh Nhạn hay ?’

      Biết nghiêm túc trong lời Tô Nhược U, Thiên Nhị cũng thu hồi tính cà rỡn của mình lại, trở nên nghiêm túc hẳn, ‘Phu nhân, nếu như Thiên Nhất mở miệng, thuộc hạ cũng có gì phải chùng bước, thuộc hạ thích Thanh Nhạn, tuy thuộc hạ biết mình thích nàng đến mức nào, có thể so sánh với chủ nhân và Thiên Nhất hay , nhưng mà thuộc hạ xác định rất ràng, chỉ cần có người muốn làm Thanh Nhạn tổn thương phải bước qua xác của thuộc hạ trước .’

      Ánh mắt Tô Nhược U xoay chuyển, sau đó nàng mới quyết tâm nhìn Thiên Nhị, ‘Thiên Nhị, lời lúc nãy ta với Thiên Nhất, bây giờ rất thích hợp dùng cho ngươi, hai người các ngươi hãy nhớ kỹ lời hứa của mình, đừng phụ bạc các nàng.’

      Đợi đến lúc Thiên Nhất và Thiên Nhị cáo lui, Tô Nhược U nhìn sang Thanh Nhạn và Thanh Loan ra từ phía sau bình phong, ‘Các muội nghe hết rồi chứ?’

      ‘Phu nhân...’ Thanh Nhạn muốn mở miệng chuyện nhưng bị Tô Nhược U đưa tay ngăn lại, Tô Nhược U nhìn khuôn mặt hơi sốt ruột của Thanh Nhạn, từng chữ từng chữ nhấn mạnh, ‘Thanh Nhạn, ta hi vọng muội cũng hạnh phúc.’

      Sau đó, Thanh Nhạn gì nữa, biết phu nhân suy nghĩ cho mình, nàng có lý nào phụ lòng phu nhân, nếu như phu nhân muốn nàng gả nàng gả, về phần tân lang là ai, nàng quan tâm là được rồi.

      Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Thanh Nhạn, Tô Nhược U lên tiếng lần nữa, ‘Thanh Nhạn, đồng ý với ta, thử với y lần có được ?’

      Thanh Nhạn nhìn sâu vào mắt Tô Nhược U, nhìn ra chân thành trong mắt Tô Nhược U, Thanh Nhạn chỉ có thể gật đầu đồng ý, chắc chắn nàng làm phu nhân thất vọng.

      Về phần Thanh Loan lúc trước vẫn còn lớn giọng kiêu ngạo muốn xuất giá, được rồi, nhìn đến mí mắt có chút sưng đỏ cộng thêm nước mắt còn vương má, trong lòng Tô Nhược U sáng tỏ rồi, cho người tiểu nương và Thiên Nhất chính là lưỡng tình tương duyệt nha, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ ấm ức như tiểu tức phụ thế này, Tô Nhược U vẫn kiềm lòng được mà trêu chọc: ‘Thanh Loan, muội vẫn muốn gả phải ?’

      Thanh Loan chu cái miệng nhẫn nhịn đến nghẹn, lên án : ‘Phu nhân, người chọc ghẹo Thanh Loan.’

      ‘Chứ phải trước đây muội từng dù gả cho ai cũng được nhưng nhất định gả cho Thiên Nhất đấy sao, cho nên ta mới hỏi thế mà. Bằng với quan hệ chủ tớ thân thiết nhiều năm, dù gì phu nhân ta cũng phải chọn cho muội lang quân vừa lòng hợp ý mới được, nếu sau này muội trách móc phu nhân ta biết làm sao bây giờ...’

      ‘Phu nhân...’ Thanh Loan xấu hổ đến mức suýt dậm chân, bị ép quá tiểu nương đành bừa: ‘Vậy ta đây gả, cả đời hầu hạ phu nhân thôi.’

      xong, tiểu nương nhấc chân bước ra ngoài, Tô Nhược U cực kỳ vui vẻ, song nàng vẫn dễ dàng buông tha Thanh Loan như cũ, ‘Muội gả là gả sao, phu nhân ta nhận lời Thiên Nhất làm sao bây giờ? Ta đâu tìm tiểu nương tử ‘Vừa đơn thuần vừa tốt đẹp cho ta đây...’

      Nhớ đến người nọ khi ở trước mặt phu nhân chính là hình dung bản thân mình như thế, trong lòng Thanh Loan vừa thẹn vừa ngọt, chẳng qua là chịu nổi bị phu nhân nhà mình đùa cợt, Thanh Loan lập tức dừng bước, xoay người lại dậm chân cái, ‘Phu nhân!’
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Alicia Tran, thuyt8 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Me Thanh Loan ong eo thay on

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :