1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 100 Nhân diện đào hoa


      Đoàn người Bùi Hạo ngây người trong thành hai người mới tiếp tục lên đường, rời khỏi Khang Châu là đến khu vực Định Châu, đường Vương Hi Nhược cũng tính là an phận, ngoại trừ nàng ta vẫn luôn tìm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Nhược U chứ gây ra chuyện gì khác, đối với hữu của nàng ta Bùi Hạo vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, làm ra vẻ nhìn thấy.


      Tối ngày hôm nay bọn họ tá túc đêm ở tiểu viện của nông gia, sáng mai là đoàn người bọn họ có thể tiến vào thành Định Châu rồi.


      Tô Nhược U dẫn theo hai đứa con trai tiến vào gốc cây hoa đào trong sân, lúc này mặt trời chiều ngã về tây, gió chợt thổi qua, ra được có bao nhiêu thoải mái và nhàn nhã.


      ‘Mẫu thân, hoa, hoa!’


      Nhị Bảo nhún nhún chân, bàn tay bé với với lên cây hoa đào làm Tô Nhược U cảm thấy buồn cười thôi, đợi nàng có động tác gì, Nhị Bảo bị vòng tay to ôm vào trong lòng, cái ôm ấm áp này Nhị Bảo vô cùng quen thuộc, bởi vậy cần quay đầu lại, Nhị Bảo lập tức hô lên, ‘Phụ thân, cao cao, cao cao!’


      Thấy bàn tay bé của cục cưng sắp chạm tới cánh hoa đào, Tô Nhược U dịu dàng kéo bàn tay bé của Nhị Bảo lại, ‘Nhị Bảo ngoan nào, ngắm hoa nở là được rồi, đừng hái loạn, nếu sau này có quả đào to để ăn đâu.’


      Vẻ mặt Bùi Hạo cho là đúng, chẳng phải nhi tử của muốn hái cánh hoa sao, tại sao ? Còn nữa, cánh hoa xinh đẹp này còn giống y như đôi mắt ngập nước của người nào đó, nhi tử hái, hái! Thế nhưng còn chưa kịp làm ra động tác gì nghe giọng truyền đến.


      ‘Thiếu phu nhân, tại hái ít cũng có chuyện gì đâu, từ trước đến nay để cây đào cho quả chất lượng tốt, nông dân thường tỉa bỏ bớt cành, hơn nữa trời mưa gió cũng làm cánh hoa rụng bớt ít, bây giờ chúng ta chỉ hái hai đoá sao đâu.’


      Người chính là Vương Hi Nhược, nàng ta mặc chiếc váy xanh nhạt, vạt áo thêu hoa, thanh thanh thuần thuần, đáng biết bao nhiêu, nàng ta thướt tha đến, thuận tay hái đoá hoa đào đưa cho Nhị Bảo trong lòng Bùi Hạo, nhưng ngờ rằng Nhị Bảo chẳng thèm ngó ngàng gì đến nàng ta, Nhị Bảo làm như thấy mà quay đầu sang nhìn về phía phụ thân nhà mình, ‘Phụ thân, hái hoa hoa.’


      Bùi Hạo cũng chẳng thèm để ý đến nữ nhân biết từ đâu chạy đến lượn qua lượn lại trước mặt cả nhà bọn họ, là mắt thấy tâm phiền, Bùi Hạo bế Nhị Bảo hái mấy đoá hoa đào mà mình chọn.


      Thấy thái độ của trượng phu và nhi tử, bỗng nhiên Tô Nhược U có chút ngượng ngùng, ngoài mặt có vẻ tìm bậc thang cho tiểu nương nhà người ta leo xuống đài, ‘Hi Nhược, cảm ơn nương, nương ta cũng nghĩ nhiều như thế?’


      Vương Hi Nhược lúng túng thu hồi bàn tay mình, khoé môi vẫn chứa ý cười, ‘Hi Nhược quá giới hạn rồi, mong thiếu phu nhân đừng nên trách mới phải.’


      ‘Hi Nhược, nương quá khiêm nhường mà thôi...’ Thế nhưng đợi Tô Nhược U hết lời, Đại Bảo trong lòng nàng thu hút chú ý.


      Chỉ thấy bàn tay bé của Đại Bảo sờ lên má phấn y hệt hoa đào mặt mẫu thân nhà mình, cu cậu mở mắt to nhìn Tô Nhược U, miệng lầm bà lầm bầm, ‘Mẫu thân, mặt hoa, hoa hoa...’



      rồi, làm như sợ mẫu thân hiểu lời mình, cu cậu còn đưa tay chỉ lên cái cây đầy hoa trước mặt mình.


      Tô Nhược U hiểu, chỉ có hiểu mà còn hơi xấu hổ, nhi tử bảo bối nhà nàng khen người mẫu thân này sao? Nhưng mà, dù sao cũng có người ngoài ở đây, Tô Nhược U thể nào thản nhiên tiếp nhận được, nàng cảm thấy nếu mình nhận giống như mình là người biết xấu hổ vậy, cho nên Tô Nhược U giấu đầu hở đuôi chuyển đề tài, ‘Đại Bảo hoa rất đẹp hả?’


      Đại Bảo sâu sắc cảm nhận cảm giác thất bại khi mẫu thân hiểu được ý mình, cu cậu sốt ruột giải thích, ‘Hoa hoa, đẹp, mẫu thân, đẹp.’


      ‘Đại Bảo mẫu thân đẹp như hoa có phải hay ?’ Bùi Hạo bế Nhị Bảo đạt được ước muốn trở lại, vừa nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của tiểu nương tử nhà mình, quả nhiên người còn đẹp hơn hoa.


      Đại Bảo liên tục gật đầu ngừng, ý của bé chính là như thế!

      Mà đúng lúc này, ‘Tiểu hái hoa tặc’ Bùi Nhị Bảo cũng duỗi bàn tay bé của mình ra, muốn đem hoa mình hái được hiến cho mẫu thân nhà mình, ‘Mẫu thân, cài, cài.’

      ‘Nhị Bảo, con còn với tới, bằng để cho phụ thân giúp con cài cho mẫu thân nhé?’

      Nghe xong lời của phụ thân nhà mình, Nhị Bảo nhìn nhìn cánh tay bé rồi lại quan sát cánh tay dài của phụ thân chút, cu cậu im lặng, chỉ là vì mẫu thân xinh đẹp nhà mình, Nhi Bảo rất nhanh thuận theo, ‘Phụ thân cài.’

      Thấy Bùi Hạo tay bế Nhị Bảo tay cầm đoá hoa muốn cài lên búi tóc mình, Tô Nhược U vội vã lùi về sau bước, ‘Phu quân.’

      Tô Nhược U liếc nhìn Vương Hi Nhược bên cạnh, ý tứ cần phải cũng biết, nhưng mà Bùi Hạo là người dễ dàng buông tha cho việc mình muốn là à? Đương nhiên là rồi!

      Bùi Hạo bực mình liếc nhìn nữ nhân cứ thích xuất trước mặt cả nhà bọn họ, quả nhiên nữ nhân này càng nhìn thấy càng phiền, động chút là trưng ra bộ mặt làm như ai thiếu nàng ta mấy vạn lượng bạc , quan trọng nhất là nàng ta có mắt, mỗi ngày cứ như cây cộc gỗ cắm xung quanh cả nhà bọn họ, thấy hai nha hoàn Thanh Nhạn và Thanh Loan có chuyện gì xuất trước mặt bọn họ sao?

      Có điều, tuy rằng Bùi Hạo thẳng tính nhưng có ngốc, nếu trong hang ổ bọn thổ phỉ bọn gặp nữ nhân này chỉ là trùng hợp, nhưng sau đó nàng ta chủ động đuổi theo, hơn nữa nay thái độ nàng ta còn như thế, nghĩ nhiều cũng uổng. Tuy nhiên, mặc kệ nàng ta có mục đích gì, Bùi Hạo vẫn im lặng theo dõi diễn biến, song dù sao chuyện này cũng đại biểu cho việc Bùi Hạo để nàng ta tuỳ ý làm bậy.

      có việc gì ngươi lui ra .’ Bùi Hạo tỏ vẻ lạnh lùng, ánh mắt cũng lười nhìn đến Vương Hi Nhược, giống như đuổi con ruồi phiền chán.

      Dù sao Vương Hi Nhược cũng chỉ là tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi, làm sao chịu nỗi bị người khác khinh rẽ? Lúc này, vành mắt nàng ta đỏ hồng, cúi gầm mặt chuẩn bị rời , lại ngờ rằng nhục nhã lớn hơn còn ở phía sau.

      ‘Sau này có chuyện gì ngoan ngoãn ở chỗ của mình , đừng tới quấy rầy thiếu phu nhân mãi.’ xong, Bùi Hạo mới xoay người nhìn về phía bóng lưng run lên nhè của Vương Hi Nhược, giọng vô hình đanh thép thêm mấy phần, ‘Nhớ kỹ chưa?’

      Vương Hi Nhược vận dụng tất cả sức lực ép cho nước mắt mình rơi xuống, lúc này đây, nàng ta còn muốn thực cái nhiệm vụ kia nữa, nàng ta thầm căn dặn bản thân, Vương Hi Nhược, ngươi phải nhớ cho kỹ nhục nhã của ngày hôm nay, sau này nên mơ tưởng viễn vông gì với người này nữa, từ nay về sau, vẻn vẹn chỉ là mục tiêu của ngươi mà thôi!

      ‘Hi Nhược nhớ kỹ, trước đây Hi Nhược đúng mực, quấy rầy đến thiếu phu nhân, mong thiếu phu nhân khoan dung Hi Nhược.’ Dứt lời, Vương Hi Nhược liền quỳ xuống.

      Thấy nàng ta quỳ như vậy, nàng có chút sững sờ nghĩ được gì, chỉ là, phu quân nhà mình lên tiếng, người làm thê tử như nàng là thê tử, dù thế nào cũng thể làm mất mặt, lúc này Tô Nhược U chỉ dịu dàng dìu Vương Hi Nhược đứng lên, ngoài miệng : ‘Ta cũng có giận gì nương, Hi Nhược mau đứng dậy .’

      Lần này, Vương Hi Nhược biết thân biết phận mà cáo lui, Tô Nhược U nhìn vẻ mặt như có chuyện gì của Bùi Hạo, ràng người ta hoàn toàn có để chuyện này ở trong lòng, nàng thầm thở dài tiếng, kỳ làm sao nàng lại biết Vương Hi Nhược cố ý làm ra vẻ vô tình xuất trước mặt người nhà bọn họ chứ.

      Bởi vì đường Bùi Hạo vẫn luôn dính chặt vào nàng, ngay cả Thanh Nhạn và Thanh Loan cũng vì ‘Phóng đãng’ của người nào đó mà dễ gì xuất được trước mặt bọn họ, mà vị nương này, tuy biểu ra ngoài là nhìn nàng, nhưng từ trước đến nay trực giác của nữ nhân đều rất nhạy cảm, nhất là liên quan đến phu quân nhà mình, phải Tô Nhược U cảnh giác.

      Song người ta vẫn chưa làm ra chuyện gì khác thường, Tô Nhược U chỉ có thể tự an ủi mình, tiểu nương kia chỉ nhất thời mê luyến, dù sao nương bị bắt vào trong ổ thổ phỉ, đợi chờ nàng ta chính là vực sâu vô tận, mà lúc này đây phu quân nàng lại xuất , thể nghi ngờ chính là vị hùng, nương kia sùng bái mê luyến cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng mà, Tô Nhược U thừa nhận, nàng có thể tự an ủi mình như thế, chủ yếu là bởi vì thái độ của phu quân nhà mình, với thái độ đó của , nàng có cơ hội lo lắng sợ hãi nữa.

      Tô Nhược U ngắm nhìn phu quân dỗ dành nhi tử trước mặt, khoé môi khỏi cong lên thành nụ cười hạnh phúc, ‘Phu quân, phải chàng muốn cài trâm hoa cho ta sao?’

      Bùi Hạo chuyển mắt sang khuôn mặt tươi cười của tiểu nương tử nhà mình, tim hơi đập nhanh, ‘Vừa rồi ta như thế nàng giận hả?’

      Dù sao với thái độ mà Tô Nhược U đối xử với Vương Hi Nhược đường , có thể thấy như ban ngày đấy, giả sử đến cuối cùng người tên Vương Hi Nhược này có mục đích bất lương mà tiếp cận bọn họ, Bùi Hạo nhất định dễ dàng buông tha cho nàng ta, lý do đầu tiên chính là nàng ta lừa gạt tình cảm đơn thuần của tiểu nương tử nhà mình! Vì vậy, Bùi Hạo còn lòng lo lắng Tô Nhược U có thái độ tốt với mình.

      Nghe xong lời Bùi Hạo, làm sao Tô Nhược U hiểu, hình như nhìn qua có vẻ phu quân nhà nàng rất kinh thường nàng phải, chẳng lẽ thời gian qua biểu của nàng rất ngu xuẩn sao? Có điều nàng giống như vậy , dù sao nàng nhớ mang máng có người từng nữ tử sinh con xong biến thành ngốc hơn, nàng ....’

      ‘Phu quân, trong khoảng thời gian này trông ta ngốc hơn à?’

      Thấy vẻ mặt phiền muộn của tiểu nương tử nhà mình, Bùi Hạo hơi ngẩn ngơ, chủ đề dời tới đây từ lúc nào vậy? Chỉ là, cái đề tài này...

      Bùi Hạo cười khẽ tiếng, sau đó cúi đầu sát vào tai Tô Nhược U, giọng xuống mấy phần, ‘Ngốc ta càng thích.’

      xong, còn ngặm vành tai đỏ ửng của Tô Nhược U cái, sau đó thuận tay cài đoá hoa đào lên búi tóc Tô Nhược U, thấy tiểu nương tử thẹn thùng trước mặt, khỏi thốt lên, ‘Quả nhiên ‘Nhân diện đào hoa tương ánh hồng*.’

      Là câu thơ trong bài Đề đô thành nam trang.

      Khứ niên kim nhật thử môn trung,
      Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
      Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
      Đào hoa y cựu tiếu xuân phong

      Dịch nghĩ:

      Hôm nay năm ngoái, cửa cài,
      Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.
      Mặt người chẳng biết đâu rồi,
      Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông.

      Gương mặt Tô Nhược U đỏ bừng, đôi mắt ngập nước lấp lánh, có biết bao quyến rũ lòng người mà tự biết, ‘Cảm ơn phu quân.’

      ‘Mẫu thân, đẹp đẹp!’

      Đại Bảo và Nhị Bảo cùng duỗi đôi bàn tay bé, thỉnh thoảng vỗ tay, ánh mắt vui vẻ đầy tán thưởng, ngay lập tức, mặt Tô Nhược U càng đỏ rực như ráng chiều.
      Last edited: 2/7/18
      Yoolirm Park, Pe Mick, Chris10 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 101 Đến phủ Đô Đốc


      Thành Định Châu là thành trì lớn nhất thuộc thành Bảo Định, châu phủ Định Châu cũng được thiết lập ở Bảo Định.


      Thành Bảo Định được xây dựng theo phong cách kiến trúc điển hình của phương bắc, cửa thành cao bảy tám trượng, dùng các tảng đá lớn xếp chồng lên nhau mà thành, mang theo hơi thở cổ xưa rệt, cực kỳ hùng vĩ, bởi vì trải qua lễ tẩy rửa của chiến tranh, tường thành trạm canh gác nhiều như rừng, cờ hiệu phất phơ, có thể thấy năm bước trạm canh gác, mười bước cột cờ, rất uy nghiêm.


      Ngày hôm nay phải vào thành nên Bùi Hạo thể ngồi xe ngựa, Tô Nhược U khẽ vén rèm xe lên, nhìn thoáng qua Bùi Hạo cưỡi Xích Diễm bên cạnh, hai chủ tớ này đều có chung đức hạnh, con ngựa trước mắt vô cùng có khí thế, có điều hình như dân chúng trong thành Bảo Định này nhận ra , hai bên đường thỉnh thoảng truyền ra tiếng bình luận, ra Đô Đốc mới tới là vị tướng quân mặt ngọc dẫn đầu đội quân truy kích người Man Quốc.


      Vẻ mặt bọn họ toát ra vẻ sùng bái và tin cậy, làm Tô Nhược ngồi xe ngựa có cảm giác tự hào thôi, người kia là phu quân của nàng đấy!


      ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, có phải phụ thân rất oai phong ?’ Tô Nhược U quay đầu nhìn đôi huynh đệ song sinh trong xe ngựa, giọng điệu rất vui vẻ hỏi.


      Lúc này, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng xốc góc màn che lên nhìn thấy phụ thân oai phong lẫm liệt nhà mình, trong miệng ngừng hô hào, ‘Phụ thân, thụ thân...’


      Thời điểm này, người phía trước dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn thoáng qua, mặt Tô Nhược U liền đỏ lên, vội vàng bỏ màn che xuống, ràng có gì nhưng hiểu sao nàng lại có cảm giác thẹn thùng khi nhìn lén bị bắt gặp.


      Thanh Nhạn vẻ mặt thay đổi nhìn thấy tất cả, sợ thiếu phu nhân cảm thấy được tự nhiên, nàng bèn câu: ‘Thành Bảo Định này lớn quá nhỉ.’


      ‘Đúng thế, đúng thế, trông náo nhiệt nha!’ Thanh Loan bên cạnh cũng hưng phấn phụ họa.


      Biết Thanh Nhạn muốn giải vây cho mình, Tô Nhược U giọng , ‘Thành Bảo Định là vùng đất phong thủy trù phú, nhất là đối với phương bắc thời tiết khắc nghiệt, nơi đây có thể là mưa thuận gió hòa, hơn nữa địa thế bằng phẳng, ruộng đồng cò bay thẳng cánh, ngoại thành có nhánh sông chảy qua lo hạn hán, ngập lụt lại đến, từ xưa có tiếng ‘Tái Giang Nam’. Mấu chốt chính là, vị trí nơi đây cực tốt, nối liền bắc nam, người muốn ra vào qua nơi đây là gần nhất, bởi thế thương lượng mua bán chỗ này cũng rất phồn vinh.’


      Vẻ mặt Thanh Loan đầy bội phục, ‘Thiếu phu nhân, người hiểu biết rộng quá.’


      Tô Nhược U chỉ cười mà gì thêm, nếu như phải đến đây sống, những chuyện thông thường nên biết đương nhiên nàng phải hiểu chút, lại càng cần phải , nghề chính của Tô gia là buôn bán, Định Châu vốn là nơi buôn bán chủ yếu của hai nước.


      Bởi vì hôm nay Đô Đốc mới tới nhậm chức, đường tụ tập rất nhiều người, đoàn người ngồi xe ngựa của Tô Nhược U chầm chậm phía sau, do vậy nàng cũng có thể trộm quan sát chút tình hình hương thổ ở đây.


      đường lớn trong thành Bảo Định phủ kín các hòn đá lớn màu xanh nâu, mặt đá cũng có khắc hoa văn gì mà chỉ kẻ mấy đường sọc, vô cùng đơn giản, vừa hào phóng vừa đề phòng trơn trợt. Kiến trúc nơi đây lịch tao nhã bằng Giang Nam, cũng chẳng hoa mỹ giống Kinh thành, ràng cùng là mái nhà đấu củng*, xà nhà điêu khắc, song màu sắc hoa văn phía tươi sáng hơn rất nhiều, hơn nữa phần mái cong lên được điêu khắc Thạch Thú, chủng loại đa dạng, có nhiều con Tô Nhược U biết tên.


      *Đấu củng: loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ cột trụ chìa ra gọi là củng, và những trụ kê hình vương chèn giữa các củng gọi là đấu.


      Sau khi xe ngựa rẽ vào hẻm gian thanh tịnh hơn rất nhiều. Đường trong này chật chội hơn ngoài đường lớn ít, hai bên đường dần dần ra mấy khu nhà được bao bọc bởi các bức tường cao cao màu xám tro, bên trong lộ ra tán cây xanh um tùm và mái hiên cao thấp, trông vừa nghiêm túc vừa an hòa.


      Chỉ lát sau xe ngựa dừng lại, Tô Nhược U xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên thấy tòa nhà lớn, cửa chính ba gian được làm bằng gỗ sơn màu đỏ thẫm, chính giữa hai bên cánh cửa gắn hai đầu thú miệng ngậm vòng tròn bằng đồng đen, còn ở phía trước cửa đặt hai bức tượng thần thú, trông sư tử phải sư tử, hổ phải hổ, hốc mắt đỏ thẫm trừng to như chuông đồng, người vẽ đủ mọi hoa văn, nhìn rất đáng sợ. Nhưng hiển nhiên đôi huynh đệ song sinh cho là như vậy, chỉ thấy Đại Bảo và Nhị Bảo xuống xe ngựa, tò mò hết nhìn đông rồi nhìn tây, cuối cùng rơi người hai con Thạch Thú này, hai đứa có vẻ rất kích động, rất muốn đến gần chạm vào cái.


      Bên cửa chính treo tấm biển, ghi là: Phủ Đô Đốc Định Châu.


      Chỗ người gác cổng, người hầu quỳ thành đoàn, Tô Nhược U giao hai đứa cho Thanh Nhạn và Thanh Loan trông chừng, khóe môi nàng chứa ý cười cho mọi người đứng lên, hôm nay nàng mới tời, thời điểm này thể gấp gáp ra oai phủ đầu người ta được.

      Bùi Hạo phải đến phủ nha trước, Tô Nhược U dẫn hai huynh đệ song sinh vào phủ Đô Đốc lạ lẫm trước, nơi đây rất hoang vắng, diện tích Phủ Đô Đốc này lớn hơn Bùi phủ trong Kinh thành rất nhiều, hơn nữa gian trong mỗi viện đều khá lớn, tuy hoa viên được chăm sóc tạo hình tinh xảo như trong Kinh thành, nhưng ở mảnh đất rộng lớn này lại lộ ra hơi thở chất phác mạnh mẽ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

      Dưới hướng dẫn của người hầu, đoàn người Tô Nhược U tiến vào nơi ở mới, ngắm nghía cả nội viện và ngoại viện được bố trí như rừng trúc, Tô Nhược U cảm thấy có vài phần thân thiết, mà đợi đến khi các nàng tiến vào tiểu viện của mình mới phát ngạc nhiên lớn chờ các nàng bên trong.

      ‘Thiếu phu nhân, nơi ở mới này giống Quân Trúc Uyển như đúc, thần kỳ quá!’ Thanh Loan ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, tiểu nương kiềm lòng được thốt lên.

      Tô Nhược U quan sát cảnh vật trong phòng, giống y như cách trang trí ở nhà, khác bao nhiêu, cố tình làm đây mà.

      ‘Bẩm phu nhân, nửa năm trước lúc xây lại phủ Đô Đốc, Đô Đốc đại nhân dặn dò rất kỹ, cần phải đảm bảo chủ viện giống y hệt Quân Trúc Uyển ở Kinh thành, ngay cả tên gọi cũng do chính Đô Đốc đại nhân đặt đấy ạ.’

      Chỉ thấy nam tử trung niên mặc trường bào xanh nhạt khoảng dưới bốn mươi tuổi, nhanh chậm chấp tay ra.

      Tô Nhược U cảm thấy ngọt ngào, ‘Làm phiền Bùi Khánh đại thúc.’

      ra nam tử trung niên này chính là phụ thân của gã sai vặt thân cận Bùi Hưng bên cạnh Bùi Hạo, bởi vì Bùi Hạo phải tới Định Châu nhậm chức, Bùi Hưng là gã sai vặt thiếp thân nên đương nhiên phải theo bọn họ, có điều bọn người Bùi Hạo mới tới bên này, nhất định là thiếu tay thiếu chân, Bùi lão phu nhân bèn phái nhà Bùi Hưng qua đây, từ lúc phủ Đô Đốc bắt đầu sửa chữa lại, Bùi Hạo phái Bùi Khánh dẫn theo gia quyến lên đường tới đây sắp xếp trước.

      Lúc ăn trưa Bùi Hạo cũng chưa trở về, Tô Nhược U đợi lát, nghe có người truyền lời trở về nàng mới lệnh cho người hầu dọn thức ăn lên.

      Lần đầu tiên bước vào phủ Đô Đốc nhưng Tô Nhược U có gì xa lạ cả, bởi vì đầu bếp cũng là người Bùi Hạo phái từ Kinh thành tới, tuy nguyên liệu nấu ăn nơi đây thể phong phú bằng kinh thành, nhưng thời tiết tháng tư, rau củ cũng bắt đầu sinh trưởng, cộng thêm đường thích ứng dần nên Tô Nhược U có gì khỏe.

      Sau khi nghĩ trưa, Vương Hi Nhược đến xin cáo từ, Tô Nhược U nghĩ đến nàng ta cũng là đến đây tìm người thân, đường người hầu bị thổ phỉ sát hại, nàng ta là nương nhà lành, bước vào địa phương xa lạ, cuối cùng vẫn khong ổn, nàng dứt khoát tiễn phật phải tiễn tới tây thiên.

      ‘Hi Nhược, nương là nương nhà lành, ta rất lo lắng, hay để ta sai người tìm hiểu trước, ngày mai nương hãy .’

      ‘Dân nữ rất cảm động và nhớ đại ơn đại đức của thiếu phu nhân, song đường dân nữ làm phiền người và Đô Đốc đại nhân quá nhiều, lần này dân nữ thể gây thêm phiền nữa.’

      Tô Nhược U thấy nàng ta hợp tình hợp lý nên khôn miễn cưỡng nữa, chẳng qua là lúc nàng ta , nàng vẫn phái tiểu nha hoàn theo, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      Thanh Loan nhìn theo bóng lưng rời của Vương Hi Nhược, tiểu nương có chút đành lòng, ‘Thiếu phu nhân, người xem có phải Vương nương rất đáng thương hay , chỉ mong sau khi nàng ấy về nhà, hết thảy mọi chuyện đều bình an trôi chảy.’

      Thanh Nhạn im lặng mắng nha đầu kia ‘Ngu xuẩn’, quả nàng chịu nổi tính tình nha đầu kia, mới ở chung bao nhiêu ngày mà thổ lộ tình cảm với người ta rồi, chỉ là, ‘Thiếu phu nhân, sau này xưng hô trong phủ chúng ta...’

      Tô Nhược U suy nghĩ chút, mọi chuyện cũng có gì, bây giờ thể so với khi còn ở Bùi phủ, nếu như bọn họ đơn thân độc mã ở phủ dứt khoát sửa lại hết .

      Thanh Loan vội vàng tung hô, ‘Phu nhân, phu nhân, hì hì...’

      Tô Nhược U thấy dáng vẻ ngây thơ của tiểu nương cũng khỏi buồn cười, nàng bỗng nhờ hai tiểu nha hoàn này theo mình cũng hơn mười năm rồi, từ xưng hô tỷ muội cho đến thiếu phu nhân, còn tại là phu nhân, nghĩ tới đây, Tô Nhược U đột nhiên nhận ra, hình như nàng quên lưu ý chuyện chung thân đại cho các nàng rồi!

      Đây chính là chuyện lớn! Đều do hai năm nay quá nhiều chuyện xảy ra với mình nên nàng làm chậm trễ hai tiểu nha hoàn, cũng may, Tô Nhược U nhìn Thanh Nhạn lạnh nhạt và Thanh Loan đơn thuần trước mắt, đến tư sắc, chỉ riêng đến phong thái giống nhau của hai người, đều tệ, nàng có gì phải lo lắng cả.

      Nghĩ đến đây, Tô Nhược U mới lên tiếng, ‘Thanh Nhạn, Thanh Loan, hai người bọn muội theo ta nhiều năm, trước đây các muội cũng biết rồi, mọi chuyện rối ren ta mới quên mất chuyện chung thân đại của bọn muội, chỉ là nếu như các muội theo ta dù thế nào ta cũng bạc đãi các muội, nhất định ta tìm cho bọn muội mối hôn hài lòng. Nhưng mà, phải lại, ta phải hỏi trước chút xem trong lòng các muội có ý kiến gì ?’

      Chủ đề mới đó mà chuyển nhanh, Thanh Nhạn và Thanh Loan biết phải làm sao.

      Thấy dáng vẻ ngơ ngác của hai người, nàng cũng biết là đường đột của mình làm hai tiểu nương này sợ hãi rồi, có điều những lời nên nàng vẫn phải , ‘Hai người các muội theo ta nhiều năm chắc là hiểu tính tình của ta, ở trước mặt ta có gì là thể , nếu đến lúc đó lỡ ta chọn người hợp tâm ý của các muội, vậy các muội muốn khóc cũng còn kịp đâu đấy.’

      Hiếm khi Tô Nhược U buông lời trêu ghẹo, song chuyện liên quan đến bản thân mình, với tư cách là nương nhà lành, Thanh Nhạn và Thanh Loan cảm thấy rất xấu hổ.

      Chỉ thấy Thanh Nhạn bình tĩnh lại, ‘Phu nhân, nô tỳ có người trong lòng, nô tỳ gả, cả đời này nô tỳ nguyện ở vậy hầu hạ người và hai vị tiểu thiếu gia.’

      Nàng vừa dứt lời khuôn mặt nhắn của Thanh Loan cũng đỏ lên, tiểu nương lẩm bẩm: ‘Phu nhân, nô tỳ... Cũng có người trong lòng, nô tỳ cũng gả, cả đời hầu hạ người.’

      Tô Nhược U khỏi buồn cười, ‘Chuyện này sao có thể được? như thế phải ta biến thành chủ tử xấu xa ức hiếp người rồi sao? Còn nữa, sau khi các muội gả rồi vẫn có thể hầu hạ ta mà. Ta vẫn chờ uống rượu mừng của hai người các muội đấy, giờ có người trong lòng cũng sao, chưa có cứ ở bên cạnh ta lâu chút, còn nếu như có người trong lòng phải cho ta biết, bất kể là ai, chỉ cần đối phương bằng lòng, phu nhân ta giúp các muội toại nguyện.

      Thấy Thanh Nhạn còn muốn mở miệng từ chối, nàng thẳng thắn câu, ‘Đây là mệnh lệnh của ta đành cho các muội, được ! Cũng được qua loa đối phó! Bằng nếu như phu nhân ta tìm thấy người thích hợp, ta tự ý gả các muội .’

      ‘Dạ, phu nhân.’
      Last edited: 2/7/18
      Yoolirm Park, Pe Mick, thuyt8 others thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 102 Ngọt ngào hằng ngày


      Bùi Hạo bận đến thời gian dùng cơm tối mới trở về, vừa trở về Tô Nhược U vội vã sai người bưng canh gà trong phòng bếp tới.


      Trong khoảng thời gian này, tuy rằng đường bọn họ chủ yếu là du sơn ngoạn thủy nhiều hơn là chạy gấp rút, thế nhưng điều kiện thể so với ở nhà được, hơn nữa còn phải chăm sóc ba mẫu tử nàng, Tô Nhược U thầm cảm nhận Bùi Hạo gầy tý, vì thế, vừa đến phủ đô đốc ngày, nàng nhanh chóng dặn dò phòng bếp làm món canh gà hầm cách thủy này.


      Gà là gà rừng người ta bắt vùng núi bên cạnh, hơn nữa còn có thêm ít nấm rừng, vừa mở nấp vung có thể ngửi thấy được mùi hương tươi mới, cần nhờ nha hoàng, Tô Nhược U đứng dậy múc thêm cho phu quân nhà mình chén đưa tới, "Phu quân, chàng uống nhiều chút."


      Thế nhưng đợi Bùi Hạo từ từ hưởng thụ nhu tình mật ý của nương tử nhà mình, bị Đại Bảo và Nhị Bảo thể chờ đợi được mà cắt ngang, "Mẫu thân, uống canh...."


      Đừng cho là bọn chúng còn biết gì, đồ ngon thể chỉ cho phụ thân, bọn chúng cũng muốn uống canh!


      "Cái gì chúng nó cũng ăn hết hả?" Bùi Hạo im lặng nhìn trời, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      Tô Nhược U trợn mắt liếc Bùi Hạo, gì đấy? Nào có phụ thân nào con của mình như thế! Tuy hai tiểu gia hỏa có điểm ăn nhiều chút, đúng là khiến người ta rất bất ngờ, nhưng mà đó là do cục cưng nhà nàng khẩu vị tốt, ăn ngon ngủ ngon, rất dễ nuôi!


      Tô Nhược U nhanh chóng đưa tay lấy hai cái chén trước mặt Đại Bảo và Nhị Bảo, sau đó múc nước canh vào từng chén, bởi vì nhũ nương của hai tiểu gia hỏa đều có theo tới, trong khoảng thời gian này chuyện ăn uống của Đại Bảo và Nhị Bảo đều do Bùi Hạo và Tô Nhược U thay phiên nhau phục vụ, hai tiểu gia hỏa hoàn toàn đợi được người ta đút, hết đòi ăn cái này lại đòi ăn cái kia, Tô Nhược U cảm thấy Bùi Hạo bận rộn cả ngày nên nàng vốn định để Thanh Nhạn cho hai đứa ăn, song Bùi Hạo uống hơi cạn sạch canh gà trong chén mình xong, vô cùng tự nhiên nhận lấy chén của Đại Bảo, bắt đầu cầm thìa cho Đại Bảo ăn.


      "Phu quân, để Thanh Nhạn đút là được rồi, chàng ăn trước ..."


      Bùi Hạo cũng ngẩng đầu, trực tiếp đút cho Đại Bảo thìa hết sức vui vẻ, "Ta cho ăn là được rồi."


      Còn Đại Bảo ngoác miệng ra hết sức sung sướng, thỉnh thoảng chỉ chỉ ngón tay, "Phụ thân, thịt, thịt..." Tô Nhược U có cách nào khác, bởi vì bên cạnh còn đứa há mồm chờ nàng đút đây này.


      "Mẫu thân, thịt, thịt!"


      Được rồi, hai đứa con trai thối thích ăn rau xanh, chỉ là cuối cùng Tô Nhược Y vẫn đút cho Nhị Bảo thìa cơm có trộn ít rau.


      "Mẫu thân, ăn được!"

      Nghe thấy tiếng Nhị Bảo kháng nghị, cùng lúc đó là tiếng cười khẽ của người nào đó, Tô Nhược U lập tức thẹn quá hóa giận, nàng nghiêng nghiêng đầu sang liếc , "Nhi tử ăn rau chàng có vẻ cao hứng quá nhỉ?"

      Bùi Hạo sâu sắc cảm nhận được tia sát khí trong ánh mắt của tiểu nương tử nhà mình, được rồi, vì tính phúc cho tương lai quyết định, "Đại Bảo, mau lên, chúng ta ăn nhanh lên, nếu mẫu thân tức giận, ba phụ tử chúng ta rất đáng thương nha..."

      Hình như lời quá mức chân tình, Đại Bảo đơn thuần ngoan ngoãn ăn hết thìa rau phụ thân đút, đồng thời cu cậu cũng quên quay sang với đệ đệ khiến người ta bớt lo nhà mình, "Đệ đệ, ăn rau..."

      Mà Bùi Nhị Bảo vẫn luôn theo chủ nghĩa tự do bị ràng buộc, cu cậu chẳng thèm để ý đến phụ thân và đại ca có tiền đồ, tiếp tục làm theo ý mình, "Mẫu thân, ăn thịt, thịt!"

      Nhưng mà Bùi Nhị Bảo hết sức đắc ý tan vỡ ngay lập tức khi nghe mẫu thân nhà mình dịu dịu dàng dàng gọi câu, "Bùi Nhị Bảo..."

      Bùi Nhị Bảo sững sờ vì bị điểm mặt gọi tên, thấy mẫu thân nhà mình giơ thìa lên lần nữa, cu cậu ngoan ngoãn há miệng ăn vào, cuối cùng còn quên kèm theo nụ cười nịnh nọt, "Mẫu thân, Nhị Bảo thích ăn rau nhất..."

      Nhìn mọi người trong phòng nếu phải lo lắng Nhị Bảo bị xử phạt chỉ sợ buồn cười đến rớt răng.

      Có điều Bùi Hạo chuyên phá đám, hai mươi năm qua chưa từng miễn cưỡng bản thân mình, lập tức cười phá lên, sau đó giơ ngón cái lên quơ quơ trước khuôn mặt nhắn của Nhị Bảo, " hổ là nhi tử của Bùi Hạo ta!"

      Được rồi, những lời này quả nhiên an ủi tâm hồn bé của Bùi Nhị Bảo, khuôn mặt nhắn của Bùi Nhị Bảo làm bộ nghiêm túc nổi nữa, cu cậu cũng hi hi ha ha cười theo, ngay cả Đại Bảo tập trung ăn cơm cũng bị phân tâm, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ăn tràn ngập tiếng cười đùa của ba phụ tử, lúc phóng khoáng, lúc ngây thơ.

      Khóe môi Tô Nhược U cũng chứa ý cười, song nàng chỉ để bọn họ tùy ý trong giây lát thôi, nàng lên tiếng ngăn lại ngay, "Đủ rồi, đừng cười nữa, còn phải ăn cơm đấy, bằng đau bụng cho xem."

      Sau khi ăn tối xong, tay Bùi Hạo bế cả hai huynh đệ song sinh lên, tay còn lại nắm tay tiểu nương tử nhà mình, cùng dạo quanh nhà mới của bọn họ.

      Thời tiết tháng tư, trong thành Bảo Định vẫn còn khí mùa xuân, cây cối trong vườn xanh um, hương hoa thoang thoảng, đúng là cảnh trí thích hợp để dạo.

      "Sau này chúng ta sống ở đây."

      Ánh trăng làm cho vẻ mặt người nhà nổi lên từng tia sáng nhàng, Bùi Hạo liếc nhìn sang bên cạnh, trong lòng mềm mại sao cho hết.

      Các đầu ngón tay Tô Nhược U đan vào tay Bùi Hạo, nàng hơi ngẩng đầu lên, "Chỉ cần người nhà chúng ta ở cùng nhau, ở đâu cũng được."

      Chưa đầy lát, Đại Bảo và Nhị Bảo hưng phấn chơi đùa cả ngày ngủ thiếp tay phụ thân nhà mình, bời vì chưa tìm được nhũ nương mới nên Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn ngủ cùng bọn họ.

      Bùi Hạo ngắm nhìn hai nhi tử nằm ngủ giữa giường lớn, trong lòng ra được hạnh phúc cỡ nào, nhưng mà đối với việc bọn chúng phá hư chuyện tốt của mình, vẫn hết sức bất mãn và cam lòng.

      Ban đầu Tô Nhược U vốn nằm ở phía trong cùng, nhưng hôm nay hai con đều ngủ rồi, Bùi Hạo bèn kéo nàng vào lòng mình, giả vờ như nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Bùi Hạo, Tô Nhược U gối dâu lên hõm vai , vừa định thiếp nàng chợt nhớ đến mình còn chuyện quan trọng chưa với nữa.

      Lúc này, Tô Nhược U trở mình lại nằm ở người Bùi Hạo, "Phu quân, ta có chuyện muốn nhờ chàng giúp."

      Bùi Hạo mừng thầm vì đột nhiên nương tử nhà mình chủ động, ai ngờ khi Tô Nhược U vừa mở miệng nhanh chóng thất vọng, đều tại đêm hôm khuya khoắt mà nghĩ quá nhiều, vì thề đối với hứng khởi của tiểu nương tử nhà mình, cũng có bao nhiêu hứng thú, "Chuyện gì thế?"

      Bàn tay bé của Tô Nhược U vỗ nhè lên lồng ngực Bùi Hạo, thái độ này là sao! Quả nhiên, lần này Bùi Hạo nhiệt tình hơn rồi, "Nương tử, nàng , có chuyện gì?"

      Thái độ này còn tạm được! Tô Nhược U tiếp tục vui vẻ trình bày, "Mới đó mà chúng ta thành thân sắp ba năm rời, Đại Bảo và Nhị Bảo ra đời lâu, vậy mà ta quên bén mất hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan..."

      Ngay sau đó, Tô Nhược U bắt đầu thao thao bất tuyệt về hoàn cảnh và tính cách của hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan, "Vì vậy, ý của nàng là..."

      Lúc này, Tô Nhược U đánh Bùi Hạo cái, ai cho chàng cắt ngang lời ta!

      "Ta thấy hai nha đầu này còn nữa, nên chú ý chuyện chung thân đại cho các nàng rồi!"

      Bùi Hạo càng thêm biết vì sao, "Nàng chú ý là được rồi, ta có ý kiến gì cả."

      Tô Nhược U , muốn để ý đến nữa, " phải ta hỏi ý kiến của chàng, mà là ta muốn nhờ chàng xem xét xem có người nào thích hợp hay , chàng chọn giúp ta !"

      "Khụ khụ, mấy lời này nàng sớm thẳng ra phải tốt hơn à?" Vẻ mặt Bùi Hạo hiểu , "Có điều mấy quân lính trong quân doanh của ta đều là đám thô lỗ à."

      "Thô lỗ hay sau, chỉ chần nhân phẩm tốt là được! được thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thích tới mấy... Loại địa phương gì đó đều được, chủ yếu phải đối xử tốt với người nhà của mình!"

      Bùi Hạo yên lặng hỏi trời, "Nương tử, nàng dựa theo tiêu chuẩn của ta mà tìm, khó khăn lắm đó."

      Người này, cái gì cũng kéo lên người mình, còn có thể tự luyến đến như vậy nữa chứ! Tô Nhược U chẳng quan tâm, "Tóm lại chàng để ý chút, cho phép qua loa!"

      xong, nàng hung dữ trừng mắt nhìn phu quân phía dưới, vẻ mặt đạt được mục đích thề bỏ qua, Bùi Hạo đành ngừng gật đầu đồng ý, trời lớn đất lớn, tiểu nương tử nhà là lớn nhất!

      Quả nhiên, sau khi nhận lời, nháy mắt Tô Nhược U nằm lại vị trí vốn có của mình, nhiều nữa, tập trung vào giấc ngủ, làm cho Bùi Hạo giận dỗi hung hăng véo lên cái mông của nàng cái.

      Sáng ngày thứ hai, Bùi Hạo đến phủ nha, Tô Nhược U dẫn hai con dạo chơi trong hoa viên, tại là lúc Đại Bảo và Nhị Bảo tập , bọn chúng hoàn toàn muốn bị người ta bế, tuy nhiên chân bọn chúng còn chưa cứng cáp, cho nên Tô Nhược U đành phải theo sau lưng để đỡ bọn chúng, chưa đầy lát mệt ngất ngư, may mắn là trong sân có nhiều người, ai cũng có thể giúp đỡ tay, đôi huynh đệ song sinh phải người quá hẹp hòi, bọn chúng sớm quen thuộc với hai nha hoàn Thanh Nhạn và Thanh Loan, cộng thêm Vương ma mà và nhũ nương, ai đến bọn chúng cũng từ chối.

      Tô Nhược U ngồi xuống nghỉ lát, chợt có nha hoàn tới báo lại, Vương nương dẫn theo vị ma ma quay trở về, ánh mắt sưng đỏ cả lên, trông rất đáng thương.
      Last edited: 2/7/18
      Yoolirm Park, Pe Mick, thuyt5 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tò mò thân phận của Hi Nhược quá. thanks Nàng

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 103 Chân tướng


      ra trước kia Vương Hi Nhược mất mẫu thân, trong nhà chỉ còn mình phụ thân và đôi lão bộc, bởi vì nàng ta trở về nhà đúng thời gian hẹn, Vương phụ nóng lòng chờ thêm mấy ngày nhưng vẫn chưa thấy người về, lúc này, ông cảm thấy mọi chuyện ổn cho nên nhanh chóng sửa soạn tay nải lên đường tìm, thế nhưng mọi chuyện may, người còn chưa tìm được đường Vương phụ nhiễm bệnh, đợi được về nhà qua đời, trong nhà chỉ còn lại duy nhất người nhũ nương già giúp đỡ xử lý hậu , sau khi hạ tán, nương nhà lành như Vương Hi Nhược đành mang theo nhũ nương đến nương tựa phủ Đô Đốc.


      ‘Phu nhân, dân nữ nguyện ý làm nô tỳ, chỉ cầu người mở lòng từ bi, thu giữ dân nữ và Trần thẩm.’


      Vương Hi Nhược yếu ớt khóc than, mọi người trong phòng thấy vậy cũng khỏi lau khóe mắt mình, chỉ biết trách ông trời có mắt, khiến cho người ta tan nhà nát cửa.


      Đương nhiên, Tô Nhược U nghe được trong lòng cũng chua xót thôi, chỉ là, đến chuyện này, phủ Đô đốc lớn như thế nuôi thêm người là nàng ta cũng có vấn đề gì, nhưng phép tắc chính là phép tắc, nhìn vào kết cục của chủ tớ hai người hôm nay, để phòng trách sau này kết thù, tại quy củ ngay từ đầu là tốt nhất.


      ‘Hi Nhược, nương đừng thương tâm quá mức, đường chúng ta găp được nhau có thể là duyên phận, hôm nay nương đến nơi này của ta rồi, làm sao ta nỡ lòng từ chối, thế này , nương theo Bùi tổng quản, mọi chuyện lớn trong phủ đều do ông ấy sắp xếp hết.’


      Vương Hi Nhược lôi kéo nhũ nương già bên cạnh nhanh chóng tạ ơn Tô Nhược U.


      Thấy phụ nhân kia ăn mặc chất phác, nhưng khuôn mặt lại trắng nõn, cả người cũng sạch , có gì cần lưu ý cả.


      Sau khi Vương Hi Nhược và Trần thẩm lui xuống theo Bùi tổng quản đến tiểu viện , bởi vì giờ nha hoàn và người hầu trong phủ Đô Đốc còn tương đối ít, phàm là người trong nhà có chút thể diện đều được cấp tiểu viện riêng, có điều lớn khác nhau mà thôi, xét thấy tình cảm giữa Vương Hi Nhược và phu nhân nhà mình, Bùi tổng quản cũng cấp cho hai người tiểu viện.


      Vương Hi Nhược và Trần thẩm đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Bùi tổng quản, sau khi vào phòng đóng cửa lại, người danh nghĩa là lão nô bộc trong nhà Trần thẩm lại ngồi xuống, thậm chí còn sai sử Vương Hi Nhược quét dọn sơ trong phòng, mà thái độ của Vương Hi Nhược đối với Trần thẩm cũng lộ vẻ sợ hãi, thành thành mà dọn dẹp.


      Mấy ngày sau đó, cũng trong căn phòng tiểu viện này, Trần thẩm đưa cây trâm trong tay cho Vương Hi Nhược, ‘Kỳ hạn chúa công cho chúng ta sắp đến rồi, ngươi cầm lấy cây trâm này, chỉ cần vặn cây trâm, rắc bột thuốc phía trong vào thức ăn của phu nhân là được rồi.’


      Ánh mắt Vương Hi Nhược thoáng hốt hoảng, nhưng mà dưới cái nhìn chằm chằm của Trần thẩm, nàng ta vẫn phải nhận lấy.


      Trần thẩm quan sát nàng ta, khóe môi ra mấy phần khinh thường, ‘Đến lúc đó thông minh lanh lợi chút, đừng làm hư chuyện, nếu thủ đoạn của chúa công...’


      Bà ta còn chưa hết thân thể Vương Hi Nhược run lên nhè , vì vậy Trần thẩm hài lòng thêm lời nào nữa, nếu phải ả có bản lĩnh dụ dỗ được Bùi Hạo làm sao bọn họ phải dùng đến cách này, thế nhưng, chuyện cơ mật quân mà chúa công an bài ả nhất định phải làm được, bằng chờ đợi ả ta đơn giản chỉ là cái chết... Nghĩ tới đây, trong mắt Trần thẩm có thêm vài phần tàn nhẫn.


      Ngày hôm sau, Vương Hi Nhược bèn bưng mấy đĩa bánh ngọt xuất ở Tân Trúc Cư.


      Tô Nhược U nhìn đĩa bánh hạt dẻ và bánh khoai trong mâm như có điều suy nghĩ, nàng khỏi cười : ‘Hi Nhược quả là rất khéo tay, nương có lòng quá.’

      Hai tay Vương Hi Nhược nắm chặt thành quyền, che giấu hồi hộp và lo lắng trong lòng, ‘Từ nay về sau Hi Nhược còn phải làm phiền phu nhân nhiều, Hi Nhược rất cảm động và ghi nhớ đại ơn đại đức của phu nhân, song khổ nỗi bản thân lại có gì có thể hồi đáp phu nhân, Hi Nhược trái lo phải nghĩ, cũng chỉ biết làm ít điểm tâm dâng lên người mà thôi.’
      Tô Nhược U cười , ngược lại đôi huynh đệ song sinh bên cạnh nhìn thấy điểm tâm xinh đẹp từng bước từng bước vây lại, ở trước mặt người ngoài, cả Đại Bảo và Nhị Bảo đều rất ngoan, dù là trong lòng rất muốn ăn, nhưng mà mẫu thân vẫn chưa lên tiếng, hai đứa chỉ dám dùng ánh mắt trông mong nhìn chứ ầm ĩ đòi hỏi.
      ‘Đại Bảo và Nhị Bảo muốn ăn ?’ Tô Nhược U nhịn được khơi dậy tính tham ăn của hai con mèo , nhưng Đại Bảo và Nhị Bảo chỉ nhìn xem, ăn cũng chẳng ăn, dáng vẻ nho kia khiến Tô Nhược U buồn cười thôi.

      ‘Mẫu thân thấy nhất định là ăn rất ngon, nếu mẫu thân nếm thử trước nhé?’

      xong, Tô Nhược U liền cầm đũa lên gắp khối, bánh ngọt trong đĩa đều được cắt thành khối , độ lớn vừa phải, điểm này có thể thấy được Vương Hi Nhược bỏ rất nhiều tâm tư, khi xong khối bánh ngọt, Tô Nhược U mỉm cười nhìn Vương Hi Nhược, ‘Bánh ăn rất ngon.’

      Lúc này Vương Hi Nhược khẩn trương đến nổi tim sắp vọt lên cổ họng rồi, ngay sau đó nàng ta còn nhìn thấy Tô Nhược U gắp bánh ngọt trong đĩa đến đến bên môi hai vị tiểu thiếu gia, Vương Hi Nhược biết bây giờ trong lòng mình có cảm nhận gì, nàng ta chỉ cảm thấy bỗng nhiên mình thở dài hơi, về phần sau đó xảy ra chuyện gì, đó cũng phải là chuyện nàng ta có khả năng khống chế được.

      Cả quá trình còn mây trôi nước chảy hơn nàng ta tưởng tượng, chỉ có phu nhân, mà ngay cả hai vị tiểu thiếu gia cũng ăn bánh ngọt, nàng ta nghĩ đến hạ độc nhi tử của , có điều nếu như xảy ra, coi như là quả báo vì vô tình với mình ...

      Vương Hi Nhược thậm chí còn nghĩ đến chuyện nhanh chóng thoát thân, giờ nàng ta chờ ba mẫu tử Tô Nhược U phát độc tại chỗ, thế nhưng có vẻ nàng ta đợi rất lâu, mẫu tử các nàng vẫn bình yên như cũ chẳng có chuyện gì, nhất thời, trán Vương Hi Nhược đổ đầy mồ hôi, Trần thẩm có lý do gì để lừa gạt mình cả, như vậy, nguyên nhân duy nhất có thể giải thích cho chuyện này là, các nàng sớm bị lộ...

      ‘Lúc nào người phát ra?’

      Lúc này, Vương Hi Nhược đứng lên nhìn Tô Nhược U ngồi ngay ngắn ghế, biểu lộ mặt có hoảng sợ, có kinh ngạc, có mấy phần thể tưởng tượng nổi.

      Tô Nhược U gật đầu ra hiệu cho Thanh Loan và nhũ nương bế Đại Bảo và Nhị Bảo ra ngoài, kỳ nàng thể nghĩ ra chuyện này, nếu như phải tối hôm qua tất cả mọi chuyện cho nàng biết nàng vẫn hay biết gì cả, ra người nàng giữ lại chỉ có ‘Kẻ thù’ mà còn có ‘Hận’, song hiển nhiên bây giờ những thứ này chẳng có ý nghĩa gì nữa, mà nàng cũng có ý định thêm với nàng ta cái gì.

      ‘Vương nương, à , hẳn phải gọi là Quan nương mới đúng, bây giờ những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa sao?’

      Đúng thế, bây giờ những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa, tại nàng ta biến thành người khiến người ta chê cười, càng buồn cười nhất chính là, vừa rồi nàng ta còn động lòng trắc , ‘Phụ thân của ta và hai ca ca đều bị Bùi Hạo ra tay sát hại, Quan gia của ta từ nay về sau tuyệt tôn tuyệt tự, kiếp này Quan Hi Nhược ta thể báo thù cho bọn họ, nhưng ít ra trước khi chết ta kéo theo nữ nhân mà thương nhất, để cho đau khổ cả đời!’

      rồi, nàng ta rút từ trong ống tay áo ra thanh nhuyễn kiếm, đâm về phía Tô Nhược U, thế nhưng đợi Thanh Nhạn kịp xông lên phía trước, Quan Hi Nhược bị người ta dùng cước đá bay ra ngoài.

      Bùi Hạo ôm Tô Nhược U vào lòng, mắt cũng thèm liếc qua Quan Hi Nhược, ‘Nhốt người lại, đừng để tự sát là được.’

      Nếu như phải nàng ta còn giá trị lợi dụng làm sao có thể để cho người dám cả gan mưu hại thê nhi còn tồn tại thế giới này, nhưng kết quả thế này cũng bộc lộ bất lực của . Loại cảm giác bị người ta tính kế, còn nhắm vào thê nhi của mình, Bùi Hạo thể nào chịu đựng nổi, có điều sau đó nhất định trả lại cho đối phương phần đại lễ.

      Quan Hi Nhược nhìn vẻ mặt nam nhân vẫn bình tĩnh như cũ, trước đây mặc dù là diễn trò thế nhưng chuyện đám thổ phỉ kia lại là , mà sở dĩ nàng ta có thể được chúa công giữ lại, nguyên nhân chính là do quanh năm suốt tháng nàng ta được phụ thân và ca ca dưỡng nơi khuê phòng, giống đa số nữ tử Man Quốc ngang ngược thô lỗ khác. Hơn nữa, nếu như đến dựa theo phong cách làm việc của chúa công, làm sao nàng ta có thể thoát ra được hang ổ bọn thổ phỉ kia. xuất đúng lúc, cứu nàng ta ra khỏi ổ sài lang dơ bẩn, dù cho chỉ lần Quan Hi Nhược tự với chính mình, là kẻ thù, song tình cảm làm sao mà kiềm nén được?

      Lúc nàng ta nhìn thấy vô vàn thương tiếc và thương nữ nhân kia, ả cực kỳ ghen ghét, hận thể tự mình thay thế. Vì thế, lúc vừa bắt đầu, mặc dù làm theo nhiệm vụ quyến rũ nhưng mà ả cũng là cam tâm tình nguyện làm. Sau này bị chế giễu, mặt bị người mình thương đối đãi như thế, lòng tự trọng của ả chịu nổi, song ở mặt khác, ả cũng mượn chuyện này tự răn đe mình, có như vậy ả mới có thể dứt khoát, dù sao đến lúc đó nếu ả đạt được mục đích quyến rũ nàng nhớ kỹ, là kẻ thù của Quan gia chứ còn tình cảm nào khác.

      ‘Vì sao ngươi chưa từng liếc nhìn ta cái? Ta có chỗ nào bằng nữ nhân này? Dù cho phụ thân và ca ca của ta chết tay của ngươi, vậy mà ta còn... Cho dù ngươi liếc ta chỉ cái, ta cũng ...’

      Đối mặt với mỹ nhân thổ lộ tình cảm với phu quân nhà mình, nhất thời Tô Nhược U biết đối mặt thế nào cho phải, lớn giọng như thế trước mặt chính thất có được hả nương?

      Mà Bùi Hạo càng dứt khoát, thẳng thắn kiên nhẫn nghe hết câu, ‘Sao còn chưa lôi xuống, các người chết hết rồi sao?’

      Được rồi, phu quân nhà mình biểu như thế cần mình ra mặt nữa, vả lại nếu phát tiểu nương kia tức ói máu nàng cũng muốn sát muối vào vết thương người ta làm gì, chỉ là có việc, Tô Nhược U cảm thấy mình nên cho ràng.

      ‘Hi Nhược, Quan gia các người phải bị hủy trong tay tướng công ta, phụ thân và huynh trưởng nương phải chết trong tay phu quân ta, nếu nương muốn hận, chẳng lẽ nương phải nên hận người vì tư lợi cá nhân mà phát động chiến tranh hay sao? chiến trường, sinh tử vốn phải do người, giả sử người chết lúc đó phải bọn họ mà là phu quân của ta, vậy hôm nay nhà chúng ta ra sao? Mà ta hiển nhiên muốn phu quân ta gặp bất kỳ chuyện may nào.’

      Mọi người đều ích kỷ, Tô Nhược U cũng phải bồ tát trong miếu ai muốn chuyển đâu cũng được, nếu dám làm tổn thương người nhà của nàng, dù nàng ta có đáng thương cỡ nào nàng cũng nhẫn nhịn, nàng cũng nổi lên lòng trắc đồng tình cái gì, xong mấy lời này, Tô Nhược U cũng nhìn Quan Hi Nhược nữa.
      Last edited: 2/7/18
      Yoolirm Park, chjchj1001, Pe Mick11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :