1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Edit: Tồn Tồn

      Chương 98 Vào thành


      Sau khi Tô Nhược U tỉnh lại lần nữa xe ngựa chậm rãi di chuyển đường rồi, thấy nàng thức dậy, đôi huynh đệ song sinh vội vã bò lại ngay lập tức.


      "Mẫu thân, mẫu thân."


      Tiếng gọi vừa dứt Tô Nhược U cảm nhận được mặt mình dính đầy nước miếng, nhưng mà nàng cũng tiện từ chối tình cảm thắm thiết của các nhi tử dành cho mình, mặc dù có điểm hơi nhiệt tình quá, nàng có chút chịu nổi.


      "Được rồi, đừng quấy mẫu thân các con nữa."


      xong, Bùi Hạo liền giơ tay, mỗi tay xách đứa ra chỗ khác, bản thân mình nhích mông lại, vuốt ve sợi tóc mai rũ xuống hai bên má nàng, sau đó rất tự nhiên vén chúng ra sau tai rồi đặt môi lên trán Tô Nhược U, "Dậy rồi, có đói bụng ?"


      Tô Nhược U đỏ mặt, nhưng bụng đúng là đói, vả lại bây giờ nhìn thấy nàng vẫn còn chút xấu hổ, vậy bằng kiếm cớ để ra ngoài cho nên nàng khẽ gật đầu.


      Sao Bùi Hạo lại hiểu ý của nàng, chằng qua là dù sao cũng ăn uống no đủ, bây giờ nàng cái gì cũng có ý kiến.


      Sau khi Bùi Hạo ra ngoài, Đại Bảo và Nhị Bảo tiếp tục bò lại, phụ thân đáng ghét là rời , các cu cậu có thể lại gần mẫu thân xinh đẹp rồi.


      Chỉ lát sau, Đại Bảo và Nhị Bảo trái phải ngồi ở bên cạnh Tô Nhược U, Tô Nhược U vội vàng giơ tay đỡ phía sau lưng bọn chúng, sau đó nàng cúi đầu hôn lên hai khuôn mặt nhắn mềm mại, "Đại Bảo, Nhị Bảo, có nhớ mẫu thân ?"


      Những lời này Đại Bảo và Nhị Bảo thường xuyên nghe có người hỏi mình, bọn chúng rất thuần thục gật gật đầu , lời đầy hùng hồn, "Nhớ.... Nhớ nương!"


      Đều thại phụ thân thối để bọn chúng gần gũi mẫu thân, bằng bọn chúng sơm nhào lên rồi, tuy rằng phụ thân thường dẫn chúng chơi, nhưng mà ở xe ngựa lại thể bay, lại được làm phiền mẫu thân, bị trói buộc đủ thử Đại Bảo và Nhị Bảo nghiêm túc tỏ vẻ, so với Phụ thân mạnh mẽ cứng rắn, đương nhiên bọn chúng thích mẫu thân thơm thơm mềm mềm nhà mình hơn.


      Lúc Bùi Hạo trở lại nhìn thấy hai nhóc con tạo phản, đặt đĩa mứt trong tay lên bàn xong, lại mỗi tay xách đứa ra, "Mẫu thân đói bụng, để mẫu thân ăn chút gì đó , phụ thân chơi với các con."


      xong, quay sang tiểu nương tử thẹn thùng nhà mình, "Chúng ta sắp vào thành, đến lúc đến khách điếm trong thành mới được ăn, trước hết nàng ăn cái này lót dạ ."


      Tô Nhược U chuyện, cũng ngẩng đầu lên mà chỉ gật .


      Có điều, chưa đầy lát cằm của nàng bị người ta nâng lên, chống lại ánh mắt to tròn của người kia, biểu lộ của Bùi Hạo càng nhắm vào né tránh của nàng, "Hình như nàng có vẻ trốn tránh ta nhỉ."


      Mắt Tô Nhược U giật giật, thấy làm ra vẻ như có việc gì, nàng bỗng tức giận, "Ta có gì mà phải trốn tránh chứ..."


      Bùi Hạo nhướng mày, tiểu nương tử nhà sao lại đáng thế chứ! Càng ngắm càng thích, Bùi Hạo dứt khoát cúi đầu hôn lên môi Tô Nhược U cái, Đại Bảo và Nhị Bảo bên cạnh nhìn thấy cũng muốn trèo lên người mẫu thân, trong miệng la hét: "Hôn , nương, hôn !"

      Bọn trẻ càng làm Tô Nhược U e thẹn thôi, nàng lườm lườm tên đầu xỏ gây chuyện cái rồi bế hai cục cưng vào lòng, lúc nàng chuẩn bị cúi đầu hôn lên mặt chúng bị Nhị Bảo chồm lên trước, chỉ thấy Nhị Bảo rướn cổ lên, đôi môi đỏ tươi nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi mẫu thân nhà mình, hôn xong thấy dấu nước miếng mình để lại, cu cậu còn cười ha ha ngừng.... Đại Bảo thấy đệ đệ của mình hôn được rồi, dù cho ngày thường cu cậu có bình tĩnh thế nào lúc này cũng bỏ qua, chớp mắt, bàn tay bé đưa tới ôm lấy mặt mẫu thân hôn xuống.

      Ngoại trừ ban đầu Tô Nhược U hơi ngây ngẩn chút sau đó cũng tự nhiên lại, tuy rằng ngoại trừ người nọ nàng chưa từng để người khác hôn môi, nhưng đây là nhi tử mình sinh ra, nàng cũng xoắn xuýt gì.

      Thế nhưng Bùi Hạo lại vui, dù cho có là con ruột của mình cũng thể dễ dàng tha thứ cho chúng, dám phi lễ nữ nhân của hả!

      lần nữa, mỗi tay Bùi Hạo xách đứa treo trung, nghiêm trang dạy dỗ, ‘Nơi này chỉ có phụ thân mới được hôn, hai tên tiểu tử thúi các con muốn mà được hả? Quả là muốn ăn đòn mà!’

      xong, vỗ lên hai cái mông mấy cái, coi như là cảnh cáo.

      Tô Nhược U nhớ đến ngày xưa cũng dạy dỗ nàng như thế, mặt nàng lập tức đỏ lên, nàng muốn giành hai nhi tử lại từ tay Bùi Hạo, nhưng Bùi Hạo làm sao để nàng thực được, cứ như vậy hai người nàng tranh ta đoạt, ngược lại làm Đại Bảo và Nhị Bảo vui vẻ thôi, loại trò chơi này bọn chúng thích nhất đấy, trong khoảng thời gian ngắn, xe ngựa chạy đường, tiếng cười đùa vui vẻ ngừng truyền ra, người bên ngoài nghe được, tâm trạng cũng nhàng ít.

      Tuy nhiên chiếc xe ngựa của Thanh Nhạn và Thanh Loan, lúc này có nhiều hơn nương, người nàng ta mặc bộ giá y đỏ thẳm, mặc dù cố hết sức che giấu nhưng sắc mặt vẫn có chút được tự nhiên.

      ‘Vương nương, nương do Hoắc phó tướng mang đến, chúng ta làm nương bị thương, nương cứ an tâm ở chỗ này, cần lo lắng quá mức.’ Thanh Nhạn nhanh chậm .

      Thanh Loan ở bên cạnh quá thoải mái nhưng vẫn lên tiếng, ‘Đúng vậy đó, Vương nương, chúng ta ức hiếp nương đâu.’

      Vương Hi Nhược khẽ gật đầu nhìn về phía Thanh Nhạn và Thanh Loan, nàng ta cười : ‘Cảm ơn hai người, Hi Nhược vĩnh viễn ghi nhớ đại ơn đại đức của các người.’

      Vừa dứt lời nước mắt muôn chảy ra, Thanh Loan thấy thế cuống quýt xua tay, ‘Vương nương đừng khách sáo, đều tại bọn thổ phỉ đáng hận kia, nhưng mà nương yên tâm , bọn chúng đều bị thiếu gia nhà chúng ta dẫn người tiêu diệt hang ổ rồi, sau này còn ai có thể ức hiếp nương nữa...’

      Thanh Nhạn nhìn hai người khóc khuyên xe, người khóc sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, người khuyên sắc mặt trắng bệch, Thanh Nhạn lặng lẽ thở dài, dọc theo đường nên rước thêm phiền phức mới phải, nhưng Thanh Nhạn cũng muốn làm ác nhân.

      Vừa qua khỏi buổi trưa bao lâu, đoàn người của Bùi Hạo liền tiến vào thành.

      Tô Nhược U nhìn người tới người trong nội thành, nàng tò mò hỏi: ‘Phu quân, hôm nay chúng ta đến đâu rồi, sao lại náo nhiệt như thế?’

      Bùi Hạo nhìn thoáng qua tình cảnh bên ngoài, hơi chút tính toán thời gian, trong lòng đoán ra nhưng nhìn đến vẻ mặt tò mò của tiểu nương tử nhà mình, bỗng muốn làm ra vẻ thần bí, ‘Tối nay nàng biết.’

      Tô Nhược U kiềm lòng được trắng mắt liếc người nọ, biết nàng tò mò mà chịu , biết vậy nàng hỏi, để xem làm sao đắc ý được! Nghĩ tới đây Tô Nhược U nhìn sang hai nhi tử bảo bối đáng nhà mình, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, chúng ta thèm để ý đến phụ thân thối nữa!’

      Đối với chuyện này Đại Bảo và Nhị Bảo giơ hai tay hai chân tỏ vẻ đồng ý, Hừ! Phụ thân thối luôn ngăn cản bọn chúng tiếp cận mẫu thân xinh đẹp, đồ xấu xa! Đại Bảo và Nhị Bảo cũng muốn để ý phụ thân!

      Bùi Hạo quét mắt lượt qua thê tử và các nhi tử muốn tạo phản, cũng chẳng gì, ‘Vậy tối nay đừng quấn lấy ta đòi hỏi này kia là được rồi...’

      Nghe thế, Tô Nhược U càng tức, ‘Để xem buổi tối ta có hỏi chàng hay , đồ đáng ghét!’

      Cũng may chưa đầy lát xe ngựa đến trước cửa khách điếm, Bùi Hạo bế hai nhi tử xuống xe ngựa giao cho Thanh Nhạn và nhũ nương, sau đó nắm tay Tô Nhược U, ôm nàng xuống xe, dọc theo đường đều đối với nàng như vậy, lúc đầu Tô Nhược U còn được tự nhiên, song lâu dài Tô Nhược U chợt phát , càng về phương bắc người dân càng phóng khoáng, chẳng có ai chỉ trỏ hành vi này của Bùi Hạo cả, Tô Nhược U cũng dứt khoát bình tĩnh, dù sao nàng cũng tránh khỏi .

      Bùi Hạo còn muốn trực tiếp bế tiểu nương tử đến phòng, nhưng mà dù thế nào Tô Nhược U cũng là tiểu thư khuê các được dạy dỗ từ , mặt khác, chỉ cần ở trước mặt nha hoàn nhũ nương thôi là nàng chịu nổi, giãy giụa muốn đứng xuống, tuy chân vẫn còn có chút mềm song dựa vào giúp đỡ của người nào đó, nàng vẫn thuận lợi tới phòng, chỉ là đường nàng chú ý tới nương lạ lẫm lẫn trong đám người, phải do Tô Nhược U mẫn cảm, mà là y phục của vị nương này quá chói mắt, muốn người ta chú ý cũng khó.

      Đợi đến sau khi trở về phòng, Tô Nhược U ngồi ở giường, nàng kiềm chế được mà lên tiếng: ‘Phu quân, vị nương mặc giá y đỏ thẳm vừa rồi là ai thế?’

      Bùi Hạo nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, đặt hai nhi tử lên giường rồi mới trả lời, ‘Cứu được trong hang ổ thổ phỉ đấy, Hoắc Thanh Sơn nàng ta về phía nam thăm người thân, quê nhà ở Định Châu, Hoắc Thanh Sơn muốn đưa nàng ta về nhà.’

      Nghe xong, Tô Nhược U cũng rất đồng tình với nữ tử đáng thương kia, nghĩ đến mình nàng ta lẻ loi hiu quạnh, còn bị bắt đến hang ổ thổ phỉ, nếu như có đám người phu quân đến cứu, cần nghĩ cũng biết kết quả nàng ta gặp phải, nhất thời nàng quan tâm hỏi han: ‘Vậy dọc đường này vị nương kia cùng với chúng ta rồi, ta thấy y phục người nàng ấy thích hợp lắm, ta còn hai bộ y phục chưa mặc, trước hết cứ mang cho nàng ấy mặc tạm ...’

      Thế nhưng Bùi Hạo lại vui, có hai tiểu gia hỏa ngày ngày cướp người với mình, lúc này còn có thêm người nữa, nhất định cho phép! ‘Nàng ta là do Hoắc Thanh Sơn giữ lại y tự biết lo, nàng cần quản nhiều, có nhiều sức lực như vậy nàng quan tâm tới phu quân mình thêm !’

      Khuôn mặt nhắn của Tô Nhược U đỏ lên, trong miệng lầm bầm: ‘Ta nào có quan tâm chàng chứ...’

      Bùi Hạo quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt lúc sáng lúc tối, ‘Vậy quan tâm nhiều hơn chút nữa!’

      Đại Bảo và Nhị Bảo lại thấy phụ thân và mẫu thân bắt đầu xem bọn chúng như tồn tại mà liếc măt đưa tình, lập tức cả hao bò nhanh tới, leo lên người mẫu thân thơm thơm mềm mềm, bổ nhào về phía trước, bây giờ mẫu thân là của bọn chúng rồi, ai cũng đừng hòng cướp !
      Last edited: 2/7/18
      Yoolirm Park, Pe Mick, Chris_Luu3 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Post nhầm 2 chương 97, sửa
      Last edited: 15/1/18
      Pe Mick, Tang Ca, Lylyanhanh6 others thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Edit: Tồn Tồn

      Chương 99 Dạo hội chùa

      Sau khi Tô Nhược U dùng cơm trong phòng xong Thanh Nhạn tới bẩm báo vị Vương nương kia đến bái kiến, đương nhiên Tô Nhược U nhiệt tình nhận lời, đến khi Thanh Nhạn ra ngoài mời vị Vương nương kia tiến vào, nàng vẫn quên cảnh cáo nam nhân nhà mình tiếng, ‘Gì gì chàng cũng phải khách sáo với nương người ta chút đấy.’

      Nhớ đến cái tính khí kia, hơn nữa vẻ mặt lúc này còn cho là đúng, Tô Nhược U bất đắc dĩ dặn tiếp, ‘Vậy chàng ít chuyện chút, hoặc là dứt khoát đừng chuyện....’

      Lông mày Bùi Hạo nhướng lên, đúng chẳng muốn biết đến tên của nữ nhân nọ, lời nào cũng tốt, may là đôi huynh đệ song sinh ngủ rồi, chứ nếu dạy bọn chúng cùng tỏ thái độ với nữ nhân xa lạ kia.

      Lúc Vương Hi Nhược tiến vào thay bộ y phục các, Tô Nhược U chỉ cần liếc cái cũng biết là y phục của Thanh Loan, vừa may đầu năm nay, nha đầu kia còn xem như bảo bối, ngờ mới chớp mắt đó hào phóng, Tô Nhược U cảm thán, ra tiểu nha đầu cũng tốt bụng như thế, nàng nhớ kỹ để sau này ban thưởng mới được.

      ‘Dân nữ Vương Hi Nhược bái kiến thiếu gia, thiếu phu nhân, cảm tạ ơn cứu mạng của thiếu gia, Hi Nhược dập đầu bái người.’

      Dứt lời nàng ấy mạnh mẽ khấu đầu dập xuống đất cái, đến khi chuẩn bị dập thêm cái nữa Tô Nhược U ngăn lại, mặt mũi nào để cho nàng ta tiếp tục làm vậy nữa, nàng cuống quýt đỡ nàng ta dậy, ‘Vương nương cần đa lễ, nương còn trẻ tuổi mà bất hạnh, cũng may phu quân kịp thời cứu giúp nên xảy ra chuyện đáng tiếc, cái này phải gọi là Vương nương hiền lành nên có trời giúp, sau này nhất định mây trôi nước chảy, được như ý nguyện.’

      Vương Hi Nhược ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhược U trước mặt, hai mắt rưng rưng, trán ửng đỏ, dáng vẻ liễu yếu đào tơ khiến người ta phải thương xót, ‘Cảm ơn thiếu phu nhân, Hi Nhược làm cho người và thiếu gia đây thêm phiền phức.’

      Tiếp theo, Vương Hi Nhược bắt đầu kể cho Tô Nhược U nghe hoàn cảnh của mình từ đầu đến cuối, đến chổ thương cảm khỏi rơi lệ lã chả, làm cho người ta đành lòng, từ khi bắt đầu làm mẫu thân, Tô Nhược U cảm thấy mình đa sầu đa cảm hơn rất nhiều, lúc này chứng kiến hình ảnh mỹ nhân khóc khiến cho lòng người vỡ nát, nàng càng đành lòng hơn nữa liên tục lên tiếng an ủi.

      Bùi Hạo thấy nữ nhân khóc lóc sướt mướt trước mặt phiền chán vô cùng, bản thân mình khóc thôi , càng đáng chết hơn là nàng ta nên liên luỵ tâm trạng thê tử nhà mình tốt theo, tức sắc mặt Bùi Hạo càng xấu hơn, nếu phải cố kỵ lúc nãy đồng ý với tiểu nương tử là xen miệng vào sớm gầm lên rồi.

      Tuy rằng Vương Hi Nhược luôn hướng mắt về phía Tô Nhược U chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Bùi Hạo bên này, khi chú ý đến sắc mặt tốt của , nàng ta lập tức kinh hoàng, thích mình, ràng thời điểm kia vô cùng thương người mà, sao bây giờ lại có phản ứng thế này đây? Vương Hi Nhược nghĩ ra, nhưng mà nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, chuyện nàng ta có khả năng làm bây giờ là ra sức nịnh nọt nữ nhân ngu xuẩn nhưng tốt số trước mặt này, bằng , sau này bản thân nàng ta làm sao có cơ hội thể trước chứ...

      ‘Thiếu phu nhân, là dân nữ phải, tự nhiên là thiếu phu nhân vô cớ buồn theo...’ xong Vương Hi Nhược nhàng lau sạch nước mắt mặt, nàng ta càng tỏ vẻ kiên cường làm cho Tô Nhược U càng thương xót thôi.’

      ‘Ta có làm sao đâu mà buồn phiền? Có điều dọc đường nếu có gì cần Vương nương cứ lên tiếng, đừng nên để mình chịu ấm ức.’

      Thấy Tô Nhược U thành khẩn, Vương Hi Nhược cũng chẳng sỉ diện cãi láo, dù sao cũng lời cảm ơn, ‘Vậy Hi Nhược xin cảm ơn thiếu phu nhân lần nữa, Hi Nhược khiến người thêm phiền phức rồi.’

      Tư thế của nàng ta bày thấp song lại kiêu ngạo siểm nịnh, ấn tượng của Tô Nhược U đối với nàng ta tốt thêm vài phần, ‘Đừng nhắc đến mấy chuyện phiền phức hay phiền phức, ta thích nghe, về phần y phục của nương, đúng lúc chúng ta đến nội thành, ta sai Thanh Nhạn và Thanh Loan dẫn nương đến bố trang mua mấy khúc vải may y phục mới.’

      đợi Vương Hi Nhược từ chối, Tô Nhược U quay sang dặn dò Thanh Nhạn ngay, Vương Hi Nhược là người biết quan sát sắc mặt người ta mà làm việc, thấy chuyện với Tô Nhược U mà chẳng ăn thua gì, nàng ta có chút xót ruột, nhưng nàng ta thể nóng vội, nếu lọt dấu vết ra ngoài cái được bù được cái mất, Vương Hi Nhược lập tức xin cáo lui.

      ‘Cuối cùng nàng ta cũng chịu .’

      Thấy Vương Hi Nhược ra khỏi phòng, rốt cuộc Bùi Hạo chịu nổi mà oán trách câu, ngay sau đó tới trước mặt Tô Nhược U, giơ hai tay ra bế nương tử nhà mình vào trong nội thất, có ai ràng hơn , nữ nhân này có bao nhiêu mệt mỏi, dù sao cả buổi tối hôm qua, hề dễ dàng buông tha cho nàng.

      Trong phòng có ai, Tô Nhược U bèn ngoan ngoãn tựa vào lòng Bùi Hạo, hết sức nghe lời, ‘Người ta đáng thương mà, nương hiền lành mà gặp phải chuyện như thế, bị hù chết mới lạ đó...’

      Bùi Hạo nghe giọng mền mại của nàng cũng tiếp lời, tuy tay rảnh rỗi nhưng vẫn nhanh chóng cởi xong áo ngoài của người trong lòng, sau đó đặt người vào trong chăn, sau đó bắt đầu cởi ngoại bào của mình ra, lần này hiếm khi làm chuyện gì quá phận mà mặc trung y tiến vào chăn, tay kéo Tô Nhược U ôm vào lòng, đặt môi lên trán nàng hôn cái, rồi tiến xuống giữa hai đầu lông mày, chóp mũi, cuối cùng là cái miệng nhắn nhếch lên, ‘Ngủ .’

      Quả Tô Nhược U rất mệt nhọc, nãy giờ nàng dùng hết tinh thần của mình để đối phó đấy, lúc này được Bùi Hạo ôm vào lòng, cực kỳ ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn cái, tiếp theo rướn cổ đặt lên môi nụ hơn, ‘Chàng cùng ngủ với ta.’

      Bùi Hạo nắm chặt nắm tay chính mình, giọng cực kỳ trầm thấp, ‘Được, ta ngủ với nàng, nàng mau ngủ , sau khi tỉnh lại ta tặng cho nàng bất ngờ.’

      ‘Được, tốt nhất chàng đừng nên gạt ta, bằng ...’
      Last edited: 2/7/18
      Chris, chjchj1001, Pe Mick5 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 99 tt

      Chạng vạng tối, rốt cuộc Tô Nhược U cũng biết được kinh ngạc mà Bùi Hạo mang đến cho mình là gì rồi, ra nơi này là thành Khang Châu, mấy ngày nay nơi đây có hội chùa, vào ban ngày đường phố đa số là hoạt động buôn bán, đến buổi tối giăng đèn kết hoa, biểu diễn hí pháp, ca hát tạp kỹ, hát hí khúc, rất náo nhiệt!

      Tô Nhược U nghe thấy thanh hối hả ở bên ngoài, trước đây lúc ở nhà, nàng phải là người thích góp vui vào mấy chỗ náo nhiệt này, song hôm nay ra ngoài với , nàng biết mình có thể tự do dạo chơi, ngắm gì ngắm, nghĩ đến đây nàng chờ đợi được nữa.

      Chiều hôm nay nàng ngủ giấc đến giờ dậu, người này cũng biết gọi nàng dậy, làm hại nàng phải mình dùng bữa, hơn nữa tiếng náo nhiệt bên ngoài sóng sau cao hơn sóng trước, càng khiến cho nàng đứng ngồi yên.

      Làm sao Bùi Hạo có thể nhìn ra dáng vẻ lòng dạ ngứa ngáy của tiểu nương tử nhà mình, có điều từ trước đến nay dáng người nàng vốn mảnh mai nên phải ăn nhiều chút, tuy nhiên nghĩ đến chuyện lát nữa ra ngoài, đường chắn hẳn có rất nhiều người bán hàng rong xuất bán thức ăn, Bùi Hạo trầm tư lát, cuối cùng đành lên tiếng, ‘Nếu ăn đừng ăn nữa, lát nữa ra đường ăn thêm ít đồ ăn vặt nữa là được rồi.’

      Tô Nhược U nhanh chóng bỏ chén cơm trong tay xuống, nàng vẫn quên nịnh nọt câu, ‘Phu quân, chàng là người tốt nhất đời.

      Thấy vẻ mặt này của nàng, hiểu sao Bùi Hạo cảm thấy vô cùng có thành tựu, trước kia Tô Nhược U vốn là thục nữ thuỳ mị đoan trang, biết từ lúc nào bị chiều chuộng thành dáng vẻ tiểu nương tử!

      Tô Nhược U tranh thủ chỉnh trang đơn giản phen để chuẩn bị ra ngoài, nhưng mà, ‘Phu quân, nhi tử làm sao bây giờ?’

      Bùi Hạo nhìn đến đôi nhi tử siêu cấp thối trước mặt, hỏng hết kế hoạch của mà!

      Tô Nhược U nhìn đôi mắt to đen láy đầy khao khát của hai nhi tử trước mặt, nàng bại trận ngay từ khắc đầu tiên, ‘Phu quân, nếu chúng ta dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo theo nha?’

      Bùi Hạo im lặng, ‘Hai đứa nó còn quá , đường hỗn tạp đủ mọi hạng người, an toàn.’

      Tô Nhược U hề lung lay, ‘Phu quân, phải là có chàng ở đây sao?’

      Đại Bảo và Nhị Bảo tư tưởng lớn gặp nhau, cả hai đứa xếp hàng ngay ngắn trước mặt phụ thân cao ngạo nhà mình, trong miệng hô to: ‘Phụ thân đánh kẻ xấu xấu!’

      Bùi Hạo phản bác được, nếu thê nhi của tin tưởng như thế, có lý do gì để phụ lòng mọi người đây?

      ‘Vậy người nhà chúng ta cùng .’

      Tô Nhược U vốn muốn bế đứa, song Bùi Hạo lại liếc nhìn thân thể bé của nàng, thế là ngay tức khắc bế Đại Bảo và Nhị Bảo lên ôm ở trong lòng, Tô Nhược U sâu sắc cảm nhận mình cực kỳ tổn thương, nhưng mà mắt thấy đường toàn là người, nàng tự giác dùng bàn tay bé níu chặt góc áo Bùi Hạo, sau khi nhận ra động tác của tiểu nương tử nhà mình, bèn đưa Đại Bảo trong lòng mình cho Tô Nhược U, ‘Bế thấy mỏi với ta.’

      rồi, dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại vòng qua eo Tô Nhược U, Tô Nhược U vừa bế Đại Bảo vừa ra sức giằng co, bây giờ đường cái, còn ra thể thống gì nữa.

      Thế nhưng, nàng còn chưa có cơ hội giãy giụa, cánh tay Bùi Hạo dùng sức, càng ôm càng chặt ‘Ngoan ngoãn chút, ở đây có nhiều phép tắc như vậy đâu.’

      Tô Nhược U cẩn thận quan sát mọi người xung quanh, giữa đám người đương nhiên cũng thiếu các đôi tiểu phu thê trẻ như bọn họ, cũng do đường có quá nhiều người cho nên ai cũng chăm chú bảo vệ tiểu nương tử nhà mình, Tô Nhược U vùng vẫy nữa, nếu người ta như thế, nàng đành nhập gia tuỳ tục thôi.

      ‘Phu quân, ta thấy phía trước có diễn hí pháp kìa, chúng ta dẫn nhi tử qua xem !’

      Tiểu nương tử bên cạnh chịu ngoan ngoãn rồi, trong lòng Bùi Hạo cực kỳ hài lòng, cứ như vậy mà dắt nàng về phía trước.

      Còn ở phía sau Thanh Nhạn và Thiên Nhị luôn thời thời khắc khắc theo bọn họ, khoảng cách trượng, trong phiên chợ đêm nhiều người đến thế, vậy là quá xa song cũng chẳng quá gần, hai người họ cũng sợ chọc bọn họ mất hứng.

      ‘Thanh Nhạn nương, nghe nương và chủ nhân giao thủ, chuyện là thế nào vậy?’

      Thanh Nhạn chẳng muốn quan tâm đến cái người om sòm bên cạnh, nhưng nàng có cách nào, ai bảo hôm nay ra ngoài chỉ có hai người bọn họ, vả lại bây giờ y là thị vệ của thiếu phu nhân, nàng cũng muốn gây chuyện làm cho quan hệ căng thẳng hơn, vì vậy ánh mắt Thanh Nhạn dõi theo chủ tử phía trước, ngoài miệng chỉ trả lời đơn giản, ‘Thế nào là thế nào?’

      Nghe xong lời Thanh Nhạn, vẻ mặt Thiên Nhị thể tưởng tượng nổi, ‘Đương nhiên là tình huống của nương và chủ nhân như thế nào rồi?’ Y hõi rất nghiêm túc đấy.

      Vẻ mặt Thanh Nhạn vẫn bất động thanh sắc, ‘Ta thảm bại.’

      Được rồi, tiểu nha hoàn này đủ thẳng thắn thành khẩn, Thiên Nhị bỏ qua lời lạnh lùng của Thanh Nhạn, y tiếp tục lên tiếng, ‘Kỳ ta cũng chưa đừng đánh thắng chủ nhân, nên chẳng có gì phải mất mặt đâu.’

      Rốt cuộc Thanh Nhạn chuyển ánh mắt nhìn phía trước qua, cảm giác đáng tiếc chỉ trôi qua tức , ‘Ta cũng cảm thấy mất mặt.’

      Ài, nương à, nàng đừng chuyện thành quá có được ?

      Chỉ là Thiên Nhị chợt nghĩ nếu như y hỏi ra miệng chắc hẳn nàng trả lời là: Ta cũng muốn chuyện với ngươi!’

      Nghĩ đến đây, Thiên Nhị bỗng muốn cười thành tiếng, làm sao bây giờ? Trước đây sao y phát tiểu nha hoàn cứng nhắc như khúc gỗ này đáng như vậy chứ? Khiến cho y kiềm lòng được, cứ muốn trêu chọc rồi lại trêu chọc, vui sướng cực kỳ!
      Last edited: 2/7/18
      Chris, Linh Truc, chjchj10015 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bộ đôi ms ra lò

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :