1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 94 tt

      Tô Nhược U nhìn người nào đó nằm giường ngáy o o, nàng thấy rất ngứa răng, thể hiểu nỗi tại sao đám nam nhân này lại có thể uống nhiều đến thế? Chẳng lẽ biết các nàng lo lắng sao? Bàn tay bé của Tô Nhược U hung hăng đánh lên ngực người nào đó cái, ngờ tay mình lại bị người ta dễ dàng khống chế, chỉ nghe người nọ lầm bà lầm bầm, ‘U Nhi, đừng phá, để cho ta ngủ lát thôi...’

      Tô Nhược U khẽ thở dài tiếng, nàng có cách nào cứng rắn với được hết, thế là, chưa đầy lát, Tô Nhược U bắt đầu nhúng khăn ướt nhàng lau mặt cho Bùi Hạo, chỉ mong ngủ được ngon chút.

      Cũng may vì muốn xa, hôm nay hai người xin phép Bùi lão phu nhân để được ở lại Tô gia ba ngày, sau đó ngay cả Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị cũng muốn về nhà mẹ đẻ chơi mấy ngày, đương nhiên cũng thuận tiện giữ Mẫn Hoành Duệ và Lý Dụ lại...

      Lo lắng bốn người uống quá nhiều, kết thúc lại trễ, ba tỷ muội Tô Nhược U đành lòng đánh thức bọn họ dậy, ba người tự mình dùng bữa tối trước, có điều trong phòng bếp của mỗi viện đều chuẩn bị thức ăn và canh giải rượu sẵn, đợi khi bọn họ thức dậy là có thể dùng ngay thức ăn nóng hổi.

      Chưa đến giờ Tuất Bùi Hạo tỉnh dậy, bởi vì nhân lúc mẫu thân chú ý mà đôi huynh đệ song sinh bắt đầu quấy rầy vị phụ thân rời giường nổi này.

      ra là sau khi ăn cơm xong, đôi song sinh cảm thấy khác thường, phụ thân rất lâu rồi xuất , vào thời gian này mỗi ngày Bùi Hạo nếu dẫn bọn chúng đến Vũ An Đường xem luyện võ cũng dẫn chúng dạo chơi, hơn nữa tại hai cục cưng lớn hơn ít, ngày thường Tô Nhược U lại có cách nào ôm hai bé cùng lúc, tuy nhiên mẫu thân yếu đuối thể, nhưng có nghĩa la phụ thân cao to mạnh mẽ của các bé cũng được!''

      Làm kỵ binh cưỡi ngựa, bay cao cao, ném lên ném xuống... Quả thực chẳng dễ dàng chút nào!

      Quả nhiên, đôi song sinh cách nào kiềm nén bắt đầu nhớ tới món đồ chơi lớn mang tên phụ thân, vậy mà bọn chúng đợi trái đợi phải cũng thấy bóng dáng phụ thân đâu, rốt cuộc đôi huynh đệ song sinh chịu nổi nữa, ngừng la hét với Tô Nhược U ‘Phụ thân’ ‘Phụ thân’, Tô Nhược U làm sao biết ý chúng nó, tuy nàng muốn làm phiền Bùi Hạo nghỉ ngơi, chẳng qua với kiên trì của đôi huynh đệ song sinh, nàng đành đặt các con lên giường rồi dặn dò hai đứa đừng ồn ào làm phiền phụ thân nghĩ ngơi.

      Nhưng mà có thể nghe lời hiểu chuyện phải là đôi huynh đệ song sinh nữa!

      Đại Bảo và Nhị Bảo sướng rơn khi nhìn thấy món đồ chơi lớn nhà mình, có điều hôm nay món đồ chơi lớn lại mở mắt chơi cùng bọn chúng, thế là Đại Bảo và Nhị Bảo nhanh chóng cam lòng, đặt mông ngồi ngực Bùi Hạo, Nhị Bảo còn tuyệt hơn, trực tiếp đặt mông ngồi mặt Bùi Hạo, lúc này đường đường chính chính làm cho Bùi Hạo tỉnh dậy rồi.

      Kỳ thực với công lực của Bùi Hạo, dù cho phải uống nhiều rượu đến thế, nhưng lúc Đại Bảo và Nhị Bảo tiến lại gần ý thức của sớm thanh tỉnh, chẳng qua chỉ lười biếng phản ứng chậm chạp chút mà thôi, vậy nên mới có thể bị đôi huynh đệ song sinh đánh lén.

      Bùi Hạo giơ tay nhấc Nhị Bảo lên thảy vào trung, còn tay kia cũng che chở Đại Bảo ngực, ràng Nhị Bảo còn chưa kịp phát bản thân mình làm chuyện tốt gì thấy phụ thân chơi trò tung hứng với mình rồi, nhất thời tiếng cười sung sướng ngớt.

      Đại Bảo cam lòng yếu thế cũng dịch mông lên, chòm tới mặt Bùi Hạo gọi ‘Phụ thân, phụ thân...’

      Dáng vẻ xíu kích động chọc Bùi Hạo cười vui vẻ thôi, lập tức cổ tay dùng lực, cũng nhấc Đại Bảo lên.

      Tô Nhược U ngắm nhìn ba phụ tử giường chơi đùa vui vẻ thôi, trong lòng nàng có chút thỏa mãn, bất kể như thế nào, cả nhà bọn họ mãi mãi ở cùng chỗ, ít nhất Đại Bảo và Nhị Bảo có thể trưởng thành bên cạnh , dù có rời khỏi nhà lưu lạc ở bên ngoài, chỉ cần có , đời này, tức nhiên ở đâu nàng theo đến đó, đến chết cũng phải cùng an tán chung phần mộ.

      Tô Nhược U bưng canh giải rượu tới, nhưng đối với chuyện uống nhiều rượu như thế trong lòng nàng cũng vui nổi, ‘Cho chàng khó chịu chết luôn mới tốt, ai bảo chàng cứ thích cậy mạnh, biết còn uống uống uống...’

      Bùi Hạo phản bác, song ánh mắt khi nhìn nàng lại hết sức sáng ngời. Đúng lúc này, Đại Bảo và Nhị Bảo trong lòng bỗng phụ họa theo, ‘Uống uống uống...’

      Đừng tới Bùi Hạo, ngay cả Tô Nhược U cũng kiềm nổi, nàng bật cười khanh khách, hai huynh đệ song sinh học , bất luận ai cái gì, chỉ cần bọn chúng nghe thấy được học theo, hơn nữa chỉ cần nhìn lại thấy hai cái miệng cười toe toét với mình, làm cho ai có thể tức giận được.

      tay Bùi Hạo kéo tay Tô Nhược U, tay nhận lấy canh giải rượu uống vào, biết phụ thân uống đồ ngon gì, các bàn tay bé vội vàng níu vạt áo trước ngực Bùi Hạo, miệng i a sốt ruột, bất chấp chuyện, huyên thuyên thanh gì đấy, thế nhưng cuối cùng phụ thân đáng ghét cũng chừa lại chút xíu nào cho bọn chúng, nhất thời đôi huynh đệ song sinh giẫn dối dùng vẻn vẹn mấy cái răng sữa mới mọc cắn lên lồng ngực Bùi Hạo, ai bảo phụ thân tham ăn! Ai bảo phụ thân chừa cho chúng con!

      Chút xíu sức của bọn trẻ có xi nhê gì tới Bùi Hạo đâu? Nhiều nhất cũng đáng gãy ngứa, ngược lại làm Bùi Hạo cười ha ha ngừng.

      Tô Nhược U đứng bên cạnh giường thu hết vào mắt, nàng cũng biết cái gì cho phải, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, đừng cắn nữa, phụ thân các con còn chưa tắm rửa gì đâu, biết bẩn thành cái dạng gì nữa!

      Nghe thế, hơn nữa bởi vì Bùi Hạo uống rượu nên người bám đầy mùi rượu, lúc nãy đôi huynh đệ song sinh chỉ nhất thời giận hờn cho nên chỉ hung hăng cắn hai cái, giờ khắc này giận hờn cũng tiêu tan, hai bé vội vàng nhả ra, trong miệng còn ngừng lập lại, ‘Bẩn, bẩn...’

      Thẳng cho đến lúc Bùi Hạo tức giận, mắng hai đứa chúng nó là tiểu xấu xa, nhất thời trong U Lan Viện tràn ngập tiếng cười.
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Yoororo, Halong-ngoc11 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đại bảo, Nhị bảo đáng

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Edit: Tồn Tồn

      Chương 95 Cuối cùng cũng ra

      Mười ngày sau, đoàn người Bùi Hạo bọn họ chuẩn bị xuất phát, Tiểu Phương thị vốn sống chết chịu để cho bọn họ mang theo Đại Bảo và Nhị Bảo, điều kiện ở biên quan hết sức khắc nghiệt, lần này bọn họ , biết lúc nào bà có thể gặp lại các tôn tử của mình! Ngay cả Bùi lão phu nhân cũng kiên cường nổi, bà cụ người lớn có thể , nhưng mấy đứa nhất định phải ở lại!

      Mẹ chồng nàng dâu các bà căng thẳng nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên giữ vững thái độ đứng chung chiến tuyến!

      Song đáng tiếc đối thủ của các bà là Bùi Hạo,mặc kệ ngươi cái gì, người ta hoàn toàn phớt lờ ngươi, nên thu dọn đồ đạc thu dọn đồ đạc, nếu náo loạn quá nhắm mắt làm ngơ, Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương thị chẳng có cách nào nên đành tìm Tô Nhươc U chuyện, tổng khuyên bảo rằng rằng điều kiện ở đó tốt cỡ nào, Tô Nhược U biết các trưởng bối nỡ xa các cục cưng, thế nhưng người làm mẫu thân như nàng cũng nỡ bỏ đâu!

      Vì vậy, Tô Nhược U chẳng gì cà, để mặc các bà lải nhải, cái gì nàng cũng chỉ cười đối phó, hứa bất cứ điều gì. Được rồi, giờ Tô Nhược U cảm thấy có phu quân phản nghịch rất tốt, mọi người đều biết tính tình của , vì vậy chuyện này cứ lấy ra làm bia chẳng có ai làm khó nàng.

      Hôm nay là hai mươi tháng hai, đoàn người nối đuôi nhau khởi hành ra khỏi thành, Tô Nhược U ôm Đại Bảo Nhị Bảo ngồi trong xe ngựa, nhìn Bùi lão phu nhân và Tiểu phương thị nước mắt dài nước mắt ngắn bên ngoài, hốc mắt nàng cũng đỏ lên, nàng cũng kiềm chế được, từ khi gả cho nàng sống ở nơi này hai năm rồi, ở chỗ này, lần đầu nàng làm thê tử người ta, lần đầu làm mẫu thân người ta, nhiều chuyện trọng đại trong đời nàng đều trải qua ở đây, tại phải rời , Tô Nhược U cảm thấy hết sức đành lòng.

      Bùi Hạo ôm Tô Nhược U vào lòng, ‘Chẳng qua chúng ta chỉ thời gian, sau này nhất định có thể trở về mà.’ xong, hôn lên trán Tô Nhược u cái, vừa quý trọng vừa thương.

      Tô Nhược U nghĩ đến nửa năm qua dù là vô tình hay hữu ý vẫn thường phổ cập về cuộc sống ở Định Châu cho nàng, tuy nàng muốn nhìn ngắm cái thế giới rộng lớn tự do trong miệng , nhưng mà.... Tô Nhược U đấm lên lồng ngực Bùi Hạo, ‘Chàng ngấm ngầm mưu tính ta...’

      Bùi Hạo khỏi buồn cười nhưng vẫn mạnh miệng thừa nhận, ‘Ta nào biết đương kim thánh thượng phái mình ra trấn thủ biên quan? Lén lút thăm dò thánh chỉ là có tội đấy, nàng đừng đoán mò rồi lung tung.’

      Tô Nhược U tức giận, bây giờ người này hề còn lỗ mãng như trước kia nữa? ràng là giảo hoạt cực kỳ khủng khiếp, trước kia phải là gạt người chứ? Chằng qua, thời gian lăn lộn với đám võ tướng kia quá dài nên hơi thở thô lỗ người càng thêm ràng hơn lúc trước, cũng may từ nhận được dạy dỗ của Bùi phủ từ , thế nên lễ nghi vẫn phải có, nếu Tô Nhược U nghi ngờ rời mấy tháng hoàn toàn khác gì các mãnh phu sơn dã kia nữa.

      Đương nhiên, Tô Nhược U cũng phải thừa nhận, mặc dù là mãnh phu sơn dã, vẫn là mãnh phu sơn dã thu hút ánh mắt người khác nhất, ai vẻ ngoài của tuấn tú quá làm chi.

      Tô Nhược U nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo nằm trong lòng, bởi vì ra ngoài nên bọn chúng phải mặc áo rất dày, hai tiểu gia hỏa thời điểm học , thường ngày vẫn luôn ở trong buồng lò sưởi ấm áp, bây giờ được ra ngoài cả hai đều rất tò mò, vóc dáng vốn bé càng , vậy mà còn mặc y phục dày đến thế, chỉ có hai mắt lúng liếng nhìn trái nhìn phải cực kỳ vui vẻ.

      ‘Nhìn gì thế con? Đẹp lắm hả?’ rồi Tô Nhược U nhịn được hôn lên má Đại Bảo trong lòng cái, lúc này Đại Bảo mới dời tầm mắt từ cảnh vật bên ngoài rèm cửa sổ lên người mẫu thân, tựa như cu cậu thấy xấu hổ vì mãi ngắm phong cảnh đến thất thần mà bỏ quên mẫu thân, thế nên cu cậu nở nụ cười ngượng ngùng với Tô Nhược U rồi gọi tiếng: ‘Nương!’

      Nhị Bảo ngồi trong Bùi Hạo bên cạnh nghe được giọng của đại ca nhà mình, cu cậu cũng quay đầu sang, mềm mại gọi Tô Nhược U tiếng, làm trái tim Tô Nhược U hóa thành nước ngay tức khắc, nàng cũng rướn cổ sang muốn hôn Nhị Bảo.

      Ai ngờ, lúc sắp chạm vào mà Nhị Bảo, Nhị Bảo đột nhiên biến mất, Tô Nhược U nhìn đầu xỏ gây chuyện trước mặt, ‘Chàng làm gì thế? Ta muốn hôn cục cưng mà.’

      Nhị Bảo ngồi trong lòng Bùi Hạo, vốn chờ mẫu thân xinh đẹp đến ban hôn, ai ngờ bị phụ thân nhà mình nhấc ra chỗ khác, Nhị Bảo có chút ngạc nhiên nhưng nháy mắt cu cậu tưởng phụ thân muốn chơi tung hứng với mình nên lập tức hưng phấn, cu cậu bật cười khanh khách làm nước miếng văng tung tóe, cu cậu thích trò chơi này nhất nha!

      Tô Nhược U thấy nhi tử nhà mình tim phổi cười to càng tức giận hơn, ‘Tiểu phản đồ có lương tâm này....’

      Bùi Hạo nhìn nương tử nhà mình và nhi tử náo loạn hồi, cười thầm, tiểu nữ nhân này bị chiều chuộng ngày càng ‘Kiêu căng’ rồi, còn phải sao, có mẫu thân nào so đo với nhi tử mình đâu chứ, chỉ là rất cam tâm tình nguyện thương chiều chuộng nàng như vậy.

      ‘Nàng hôn ta trước cái ta mới để cho nàng hôn nhi tử.’

      Tô Nhược U: ‘. . .’

      Chàng có thể mặt dày thêm chút !

      hôn!’ đến nha hoàn ma ma gì gì đó còn ở ngay bên ngoài, bên trong còn có hai nhi tử đấy! Vả lại, chuyện tính kế nàng lúc trước nàng còn chưa tính sổ với , chứ ở đó mà hôn ! có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng có! Tô Nhược U quyết định bỏ qua, để xem có thể làm thế nào với nàng.

      Bùi Hạo biến sắc, ‘Nàng hôn ? Nếu như thế dù có hối hận cũng đừng trách ta cho nàng cơ hội đấy...’

      Hai mắt Tô Nhược U chớp chớp nhìn hai đứa trong lòng bọn họ, ‘Các con còn ở đây, chàng... Chàng có thể làm gì ta chứ, cần nữa, ta hôn.’

      Bùi Hạo cũng tức giận, mặt mày ngược lại còn lộ ra tươi cười vui vẻ, ngay sau đó bế Nhị Bảo đặt vào chiếc đệm trải bên dưới cửa sổ, hơn nữa còn chẳng màng đến phản đối của Tô Nhược U, giành lấy Đại Bảo trong lòng Tô nàng thả xuống đệm luôn, miệng còn lẩm bẩm dụ dỗ: ‘Đại Bảo, Nhị Bảo ngoan, mẫu thân nghe lời, phụ thân phải chuyện với mẫu thân chút, hai đứa các con tự chơi lát nhé, sau khi phụ thân dạy dỗ mẫu thân xong chơi với các con...’

      Nghe xong mấy lời của , Tô Nhược U vừa khổ thẹn vừa sợ hãi, nàng nên tin tưởng dám làm gì, cái đồ lưu manh này!
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, tialia88, Alicia Tran11 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 95 tt

      Bùi Hạo thu xếp cho hai nhi tử xong mới quay đầu lại, sắc mặt thay đổi, lẳng lặng nhìn tiểu nương tử hốt hoảng nhà mình, ‘Bây giờ nàng tự hôn hay để ta ra tay?’

      Khuôn mặt nhắn của Tô Nhược U đỏ bừng, biết từ khi nào người này trở nên như vậy nữa, chỉ cần cảm thấy mình làm gì hợp ý là cứ thích đánh mông mình, tuy rằng đau nhưng mà loại chuyện này, cảm xúc bị ức hiếp càng lớn hơn! Hơn nữa, mỗi khi bàn tay chạm vào mông mình, Tô Nhược U còn cảm thấy thẹn thùng chịu nổi.

      ‘Chàng... Chàng đừng làm ẩu, chàng... Nếu chàng dám làm gì trước mặt nhi tử... Ta tuyệt đối tha thứ cho chàng! Vừa dứt lời, chính Tô Nhược U cũng cảm thấy lời của mình hết sức chính nghĩa! Đáng tiếc người nàng chống lại là Bùi Hạo, hề hai lời liền duỗi tay ra kéo cánh tay bé của Tô Nhược U lại, nhất thời Tô Nhược U nằm gọn ơ trong lòng Bùi Hạo.

      Cái tư thế này, hoạt động có chút thuận tiện! Tô Nhược U vội vàng giãy giụa muốn đứng liên, miệng liên tục : ‘Ta hôn, ta hôn vẫn được sao?’

      Cái này gọi là mạnh được yếu thua đấy! Tô Nhược U thầm cắn răng đưa ra quyết định, sau này nàng nhất định phải rèn luyện thân thể tốt, ít nhất là thể bị người ta dễ dàng lôi kéo như thế! vậy sức lực giãy giụa cũng có, quá ấm ức rồi. Tô Nhược U bỗng có cảm giác, sớm biết như vậy nàng học võ công từ lâu, nếu vậy tại nàng lợi hại như Nhị muội muội, yếu thế bị người ta khống chế, nhưng mà, ngàn vàng khó mua tương lai, giờ nàng vẫn nằm trong lòng Bùi Hạo như cũ.

      Từ lúc Tô Nhược U bị kéo vào lòng mình, nụ cười môi Bùi Hạo chưa bao giờ dứt, lúc này tiểu nương tử nhà lại lên tiếng đầu hàng, Bùi Hạo càng cảm thấy đắc ý hơn, tay đỡ sống lưng Tô Nhược U cho nàng lộn xộn, tay đặt lên cái mông của nàng, dù cách lớp y phục khá dày dặn, song Bùi Hạo vẫn có thể cảm giác được da thịt trắng nõn dưới các đầu ngón tay.

      Sau khi sinh con xong, chỉ trước ngực Tô Nhược U ngày càng no đủ mà ngay cả cái mông cũng càng mượt mà hơn, giống y hệt trái đào mật căng tròn nhiều nước, mỗi khi hành , Bùi Hạo chỉ thích buông tay với vật phía trước, mà đối với nó cũng lưu luyến quên lối về.

      Sau khi Tô Nhược U phát bàn tay to dao động vuốt ve mông mình, loại cảm giác khó thành lời này khiến cho bụng dưới nàng siết chặt, giọng cũng tự chủ mềm mại kiều hơn mấy phần, ‘Mau lấy tay của chàng ra, lấy ra...’

      Bỗng nhiên, Tô Nhược U có cảm giác dưới thân mình mát lạnh, sau đó cái mông của mình bị người ta đánh cái, ‘Ai bảo nàng nghe lời.’

      Tô Nhược U muốn khóc, chỉ là vì đau mà là vì sợ hãi, ngay tại lúc nàng biết làm thế nào đột nhiên bị người ta ôm vào trong lòng.

      Bùi Hạo đưa tay nâng cằm Tô Nhược U lên, nhìn đôi gò má đỏ hồng đượm vẻ xấu hổ, chợt cúi đầu xuống nhàng lên đôi mắt ngập nước của nàng, khi vừa nếm được mùi vị tốt đẹp của nàng, rốt cuộc Bùi Hạo hề khắc chế, duỗi đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng Tô Nhược U, vừa ngậm mút, hút cắn, sử dụng hết vốn liếng của mình, dáng vẻ đó, tựa như hận thể nuốt luôn Tô Nhược U vào bụng.

      Nụ hôn vừa chấm dứt, Tô Nhược U rã rời giống như bộ hai dặm đường, thở gấp thôi, Bùi Hạo cứ như vậy mà ôm chặt nàng, thỉnh thoảng còn nhàng hôn khẽ lên mặt nàng cái để cho nàng bình phục lại, cũng làm cho chính mình tỉnh táo, nơi đây đại điểm thích hợp, bằng muốn dừng lại.

      Tô Nhược U từ từ bình tĩnh lại nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, nàng vùi đầu vào lòng lẩm bẩm câu: ‘Chàng còn chưa lấy tay ra...’

      Nghe thế, Bùi Hạo dùng sức bóp mạnh thịt mềm trong tay, ‘Cái gì hử?!’

      Người này, chẳng những chịu bỏ bàn tay to của ra, ở bên ngoài làm gì , lúc này tay còn mò vào trong y phục của mình mà chịu thừa nhận nữa chứ, Tô Nhược U cảm thấy hết sức ấm ức vì bị bắt nạt, cộng thêm cơn tức vẫn chưa tan, nàng chẳng thèm quan tâm gì nữa, há miệng cắn lên lồng ngực Bùi Hạo cái.

      Bùi Hạo luyện võ quanh năm, cơ thể giống như cái bếp lò, dù là mùa đông khắc nghiệt cũng chỉ mặc y phục mỏng manh, tại tiết trời ấm hơn nên mặc cũng nhiều lắm, bây giờ Tô Nhược U cắn là rất đúng lúc.

      Thình lình bị đau, lập tức bàn tay to đặt mông Tô Nhược U khỏi tăng thêm mấy phần sức mạnh, mặc dù Tô Nhược U cũng thấy đau nhưng nàng vẫn cắn chặt tha, hạ quyết tâm chống đối .

      Bùi Hạo có cách nào, vẫn nỡ bóp mạnh làm nàng đau, da thịt tiểu nương tử nhà trắng trắng mềm mềm, dù cho trong đêm tối làm mấy chuyện gì đó, chỉ cần hơi dùng sức chút là ngày hôm sau mông nàng đỏ mảng, khiến cho hết sức áy náy vì làm nàng bị thương, Bùi Hạo đành phải lấy tay ra ngoài, chỉ là ở giây cuối cùng, còn nhân cơ hội sờ thêm mấy cái nữa, chứ nếu lỗ cho quá.

      Bàn tay to của Bùi Hạo vỗ vỗ lên mông của Tô Nhược U, giọng trầm ấm vang lên bên tay nàng, ‘Còn chịu nhả ra?’

      Tô Nhược U ấm ức đến nghẹn, sau đó nàng đành oán hận từ từ thả lỏng, bởi vì có chút nguyên nhân thể nên mặt nàng vẫn luôn chôn trong lòng người nào đó, lâu chịu ra.
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, tialia88, Alicia Tran11 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 96 Gặp thổ phỉ


      Bởi vì đường thuận lợi, hơn nữa còn mang theo gia quyến nên bọn người Bùi Hạo cũng gấp gáp lên đường, ra Bùi Hạo muốn để Tô Nhược U cảm nhận chút khác biệt đặc sắc của từng vùng, cho nên dọc theo đường , thay vì phải gấp rút lên đường, bọn họ lại có chút ý tứ giống như vu sơn ngoạn thủy.


      Tô Nhược U cũng nhìn ra ý đồ của Bùi Hạo, nếu như gấp vậy nàng cũng vội, ngoại trừ điểm là đường phải luôn ngồi xe ngựa ra nàng rất cam tâm tình nguyện đấy, vả lại, tuy phải ngồi xe ngựa suốt nhưng có thể cùng người nào đó trải qua đổi thay của hoàn cảnh, chung cũng tương đối an ổn.


      Có điều đêm nay bọn người Bùi Hạo lại kịp đến nội thành tìm nơi nghỉ trọ, nguyên nhân là vì sáng sớm ngày hôm nay Bùi Hạo nổi hứng dẫn Tô Nhược U lên đỉnh núi gần đó ngắm mặt trời mọc, ánh bình minh vừa ló dạng quả rất đẹp nhưng mà lại làm trễ nãy hành trình, ngoài ra hiếm khi đoàn người vây quanh bên cạnh, mọi người ai quan tâm, dù có quan tâm cũng giả bộ như đuôi mù, thuận tiện để bọn họ làm vài hoạt động có lợi cho gân cốt.


      Tô Nhược U cũng quen với chuyện ngồi xe ngựa xa, tuy càng về hướng bắc thời tiết càng lạnh, nhưng cuối xuân khí ấm áp hơn hẳn, thời điểm này gió núi thổi qua, cũng có thể xem như thoải mái.


      Bùi Hạo ôm đôi huynh đệ song sinh trong lòng, song đến khi mọi người đều xuống xe ngựa, lúc này khó khăn lắm mới được xuống đất lại chút, đôi huynh đệ song sinh cũng bỏ qua cơ hội này, hai đứa ngừng kêu to, ‘Phụ thân, xuống, xuống...’


      Bùi Hạo chịu nổi lời cầu xin của nhi tử nên đặt bọn chúng xuống đất, Đại Bảo thấy đệ đệ được đứng xuống đất, cu cậu cũng an phận bị ôm, lúc này cũng muốn xuống đất lại chút, Tô Nhược U thấy vậy cuống quýt chạy tới, bởi vì phải xa nên nhũ nương của Đại Bảo và Nhị Bảo thể cùng, dù sao người nhà người ta đều ở kinh thành, cũng may sau lễ mừng năm mới, đôi huynh đệ song sinh biết ăn nhiều hơn, vả lại Tô Nhược U vẫn chưa cho bọn chúng dứt sữa, vì thế dọc theo đường bọn chúng cũng có gì khó chịu.


      Hai cục cưng tay nắm tay tung tăng chạy về phía trước nhưng vẫn chưa định hướng được là muốn đâu, dù sao hoàn cảnh ở đây cái gì cũng mới lạ quý hiếm, chỉ cần nhặt cành cây lên thôi là có cả đống chuyện để , đương nhiên đại đa số người lớn đều hiểu bọn chúng cái gì, có điều thần kỳ là đôi huynh đệ song sinh hoàn toàn có trở ngại khi giao tiếp mà dùng ngôn ngữ trẻ con huyên thuyên hơn nửa ngày trời, còn những người khác gần như sắp hồ đồ luôn rời, song hai huynh đệ người ta vẫn hăng say trò chuyện.


      Bỗng nhiên, Tô Nhược U cảm thấy bàn tay dắt tay cục cưng bị xiết chặt, chỉ thấy hai mắt Nhị Bảo nhìn chằm chằm vào bụi cỏ trước mặt, hai mắt mở to nhưng lại hề lên tiếng, Tô Nhược U khỏi nhìn theo hướng hai mắt Nhị Bảo, nhìn qua, ra có bé thỏ con trốn trong đó, Tô Nhược U sợ mình dọa bé thỏ con chạy mấy nên theo tiềm thức quay về phía Bùi Hạo.


      Mặc dù Bùi Hạo vẫn luôn chơi với Đại Bảo bên này nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn ngầm liếc về phía Tô Nhược U và Nhị Bảo, thế nên khi hai mẫu tử nàng có điểm đúng Bùi Hạo phát được ngay.


      Tô Nhược U há mồm, nhưng ra tiếng, ‘Con thỏ.’


      Bùi Hạo khỏi buồn cười, chỉ là con thỏ, dù cho nó có chạy chạy được bao xa đâu chứ, ngược lại lại khiến cho hai mẫu tử nàng hồi hộp như thế, chỉ là Bùi Hạo còn phải trông Đại Bảo, khi cẩn thận đến mặt hai mẫu tử nàng đột nhiên bước chân tăng nhanh, thân hình cũng thoát thoát , nháy mắt sau đó, Tô Nhược U nhìn thấy bé thỏ con lông xám trong bụi cỏ nằm gọn trong tay Bùi Hạo.


      Tô Nhược U vội bế Nhị Bảo chạy tới, ‘Phu quân, chàng lợi hại quá .’


      Hai mắt Nhị Bảo cũng sáng lên, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy sùng bái nhìn Bùi Hạo, ‘Phụ thân! Phụ thân!’


      Chẳng qua trong khắc này, cu cậu bị động vật dám động đậy trong tay Bùi Hạo hấp dẫn hết lực chú ý..


      Mà Đại Bảo vẫn được Bùi Hạo ôm trong lòng cũng bị vật thể trong tay phụ thân thu hút, cu cậu chờ mong nhìn nhìn phụ thân nhà mình, trong đôi mắt to tròn chứa đầy dấu chấm hỏi (????)


      Đương nhiên, Tô Nhược U đành lòng nhìn dáng vẻ sốt ruột của các bảo bối nhà mình, khóe môi hơi nhếch lên, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, đây là con thỏ, nào theo mẫu thân, con thỏ.’


      Lúc này Nhị Bảo gấp gấp reo lên liên tục ‘Thỏ thỏ thỏ thỏ’ tuy bây giờ đôi huynh đệ song sinh chuyện tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn còn non nớt của trẻ con, đáng chết được.


      Chỉ có Đại Bảo trầm giọng đáp lại rồi lớn gan muốn sờ thử bé thỏ con, Bùi Hạo liền thả cu cậu xuống, thấy thế Tô Nhược U cũng thả Nhị Bảo xuống đất, chỉ mới lát, cả nhà bốn người vây thành vòng tròn, chính giữa là bé thỏ con lông xám run lẩy bẩy.

      lát sau, đám nam tử hán hỗ trợ nhau chuẩn bị chỗ ngủ cho đêm nay cũng chú ý đến cả nhà vây quanh con thỏ , lúc này mọi người đều cao hứng nghiến răng ken két, thịt thỏ nướng gì gì đó phải ăn ngon bình thường đâu, thế nên bọn họ bèn cử người ra xin chỉ thị của Bùi Hạo.


      Bùi Hạo nhìn từng khuôn mặt râu ria xồm xàm trước mắt, bỏ qua hàm răng trắng đều tâm tấp, lúc này mới nhớ tới đám hán tử này theo chịu khổ cũng lâu rồi, nếu đổi gió chút chắc khó chịu hơn cho nên lập tức đồng ý, chỉ là trước khi chuẩn bị còn dặn dò câu, ‘Kiềm chế chút, đừng gây chuyện cho gia.’

      Hoắc Thanh Sơn chẳng thèm quay đầu lại, ‘Lão đại, chúng ta đều hiểu mà.’ Dứt lời, ngoại trừ giữ lại mấy người, số còn lại đều biến mất thấy bóng dáng.

      Thấy mọi người bận rộn, trong lòng Thanh Loan càng thêm buồn bực, cho tới bây giờ nàng vẫn biết mình có chứng say xe ngựa, quả nhiên bầu trời rộng lớn mới là thế giới của người nghèo, yên lành tại sao giống với khi mình bộ chứ, tự dưng có bệnh này, nếu phải biết thân thể của mình hoàn toàn chịu khổ nổi Thanh Loan nghĩ đến chuyện xuống xe bộ rồi.

      Mỗi lần nàng nhìn thấy người nào đó tự do tự tại ung dung ngồi lưng ngựa phía trước là nàng cực kỳ đỏ mắt, ai bảo chính mình biết cưỡi ngựa chứ, là giận run người, dọc theo đường chẳng những nàng thể chăm sóc cho thiếu phi nhân mà ngược lại Thanh Nhạn còn phải chăm sóc nàng, tận đáy lòng nàng có cảm giác mình là vướng víu.

      Thiên Nhị ngồi tảng đá lớn, y liếc qua người mặt lạnh bên cạnh, sau đó kiềm lòng được lên tiếng, ‘Huynh xem, bình thường tiểu nha đầu kia luôn líu ra líu ríu, tràn đầy sức sống nhảy tới nhảy lui, sao mấy hôm nay chả có xíu sức sống nào, rất đáng thương.’

      Thấy đối phương hề có phản ứng, Thiên Nhị cười ha ha hai tiếng, đúng là cái đồ hũ nút đáng ghét làm người ta bực mình à, tiểu tử kia, vậy đừng trách ta nể tình huynh đệ nhé.

      Ngay sau đó, chỉ thấy Thiên Nhi gia ‘Lương thiện’ của chúng ta bưng vẻ mặt vô hại tiến đến bên cạnh Thanh Loan ấm ức, tội nghiêp hết sức, biết bọn họ gì đó mà chưa đầy lát, vẻ buồn khổ mặt Thanh Loan biến mất thấy bóng dáng, nụ cười ngọt ngào đáng , mà Thiên Nhất vẫn luôn tập trung lau bảo kiếm trong tay mình, mặc dù ngay cả đầu cũng ngẩng lên, nhưng bất thình lình, chỗ thân kiếm mà y vừa lau qua lõm xuống chút.

      Chẳng qua là tất cả những chuyện này tiểu nha đầu ngốc nghếch nào đó đều biết, nàng chỉ thấy Thiên Nhị có ý tốt mà thôi, tình trạng của nàng cũng chẳng được coi là bệnh nặng gì, cũng cần phải uống thuốc, chỉ là trong lòng hơi mâu thuẫn chút thôi, dù sao mấy ngày gần đây tình hình của nàng còn nghiêm trọng như lúc mới xuất phát nữa, chỉ là người vẫn có chút mất tinh thần, Thiên Nhị muốn đưa thuốc cho nàng uống, về tình về lý, bất luận hiệu quả thế nào nàng đều rất cảm kích, tóm lại so với tên đầu gỗ nào đó tốt hơn nhiều, nàng bị như thế mà đừng hỏi thăm câu, ngay cả ánh mắt người ta cũng lười nhìn đến nàng, nghĩ tới đây, trong lòng Thanh Loan chùng xuống, có vài thứ, có phải nàng cũng nên buông xuống hay ....

      Mắt thấy nửa canh giờ trôi qua, trời cũng tối lại mà đám người Hoắc Thanh Sơn còn chưa trở về, sắc mặt Bùi Hạo có chút khó coi, Tô Nhược U lắc lắc cánh tay , ‘Chàng đừng nóng giận, có lẽ bọn họ chỉ hơi ham chơi chút, dù sao chúng ta đường lâu như vậy...’

      Bùi Hạo đối diện với Tô Nhược U, sắc mặt tự giác dịu dàng hơn mấy phần, ‘Bọn họ là binh lính thủ hạ của ta, thể ngày tuân quân pháp, có phép tắc, nhất định phải bị phạt.’

      Nhất thời Tô Nhược U được gì nữa, đây là binh lính của , tại là Đô Đốc cao quý, chuyện quản binh lính như thế nào chỉ cần trong lòng hiểu là được, chỉ là, khi bản thân mình bị phản bác, vẻ mặt Tô Nhược U mang theo mấy phần ấm ức, dù sao cũng là do nàng cảm thấy mọi người đều cùng đường xa vất vả như thế, đáng vì những chuyện này mà phát giận.

      Thế nhưng đợi Bùi Hạo quay sang dỗ dành nàng thấy người chạy nhanh về phía bọn họ.

      ‘Bẩm Đô Đốc, lúc bọn thuộc hạ săn vô tình phát được hang ổ của bọn thổ phỉ đỉnh núi, Hoắc phó tướng dẫn mấy huynh đệ còn lại thăm dò rồi ạ.’

      Hoắc Thanh Sơn đáng chết này, thấy dẫn theo gia quyến đó sao? ta xem thường lời của mình sao? Trước khi còn đặc biệt dặn dò được gây chuyện, tại tốt rồi, dám trả lại cho tổ ong vò vẽ!

      Nhất thời, ánh mắt Bùi Hạo tối ít, làm tiểu tướng quỳ đất nháy mắt lạnh run cả người, từ khi bọn họ lên đường tới giờ, Đô Đốc đều cười cười , hết sức hiền hòa, cộng thêm vẻ ngoài môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú khiến cho bọn họ quên mất, còn là tướng quân lạnh lùng sát phạt quyết đoán chiến trường.

      Bùi Hạo giao hai cục cưng trong lòng cho Thanh Nhạn đứng bên cạnh, ‘Thiên Nhất, Thiên Nhị, các ngươi ở lại bảo vệ thiếu phu nhân và thiếu gia, nếu có biến, giết hết cần luận tội!’

      Thiên Nhất và Thiên Nhị nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, hai người bọn họ vẫn luôn được chủ nhân phái đến làm hộ vệ bên cạnh Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân còn, bọn họ còn, nếu thiếu phu nhân gặp chuyện may nhất định là bọn họ chết khi chiến đấu rồi.

      Lần này Bùi Hạo nhận lệnh lên đường, vì muốn thu hút chú ý của người khác nên có dẫn theo nhiều người, tính cả Thiên Nhất và Thiên Nhị nữa cũng chỉ hơn 10 người, có điều võ công của 10 người này đều thuộc dạng ngàn dặm mới tìm được người, lúc nãy Hoắc Thanh Sơn dẫn theo bốn năm người săn, bây giờ Bùi Hạo sau chỉ dẫn thêm hai người.

      ‘Ngươi ở lại đây bảo vệ người nhà của ta, ta lập tức đến đó ngay.’

      xong, bóng dáng Bùi Hạo liền biến mất, khi cách chỗ mọi người nghỉ chân khoảng mười mét, Tô Nhược U còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ nữa.

      Thanh Loan cũng ngồi yên chỗ nữa, nàng chủ động đến giúp nhũ nương và Vương ma ma chuẩn bị thức ăn, cùng phần lớn đều là thanh niên trai tráng, số lượng cơm bọn họ ăn cũng phải , bởi vì nàng làm được việc gì cho nên đành phải để hai người còn lại mệt nhọc rồi.

      Tô Nhược U dỗ dành nhi tử trong lòng, cũng may có Tiểu Hôi Xám ở đây, Tiểu Hôi Xám chính là bé thỏ con có bộ lông màu xám lúc nãy, lực chú ý của Đại Bảo và Nhị bảo đều tập trung người nó, hoàn toàn hề để ý xem phụ thân của mình có ở đây hay , nhưng mà Tô Nhược U vẫn ngăn được lo lắng, đây chính là thổ phỉ đó, bọn họ chỉ có bảy người, quả nàng chẳng dám nghĩ, giả sử bọn họ đánh nhau , vậy có khi nào bị thương hay ....
      Last edited: 2/7/18
      Yoolirm Park, Pe Mick, tialia8815 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :