1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 92 tt

      Tiểu nha đầu hoạt bát này, Ý cười mặt Hoàng thái hậu càng sâu, ‘Nhị Nhi thế là làm khó ta rồi, ba tỷ muội các ngươi đều có dáng vẻ tiên nhân, mặc dù ngũ quan tương tự nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau, quả thực mỗi người mỗi vẻ, làm sao ta có thể so sánh được?’

      ‘Trước mặt mọi người mà thái hậu tẩu tẩu nể mặt Nhị Nhi chút nào cả, Nhị Nhi cảm thấy rất mất mặt, muội mặt kệ, thái hậu tẩu tẩu mau muội xinh đẹp nhất .’

      Sắc mặt Hoàng thái hậu càng thêm vui vẻ, nhìn Tô Nhược Nhị vừa làm nũng vừa chơi xấu, bà lại tỏ vẻ đầy dung túng, ‘Được được được, Nhị Nhi xinh đẹp nhất, trong nước Đại Hạ của chính ta có ai xinh đẹp bằng Nhị Nhi hết!’

      Trải qua hồi Tô Nhược Nhị chọc cười, mọi người chỉ mở mang tầm mắt đối với Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị, càng làm cho mọi người kinh sợ chính là mức độ sủng ái của Hoàng thái hậu đối với Phụ Chính Vương phi.

      Nhắc mới , trước đây Hoàng thái hậu còn có nữ nhi, chỉ là trong hậu cung này, làm gì có chỗ nào sạch , năm đó Hạ Cảnh Đế ước chừng mới được hai tuổi, Thường Đức công chúa còn chưa tới năm tuổi, trong lúc đối bụng Thường Đức công chúa vô tình ăn phải chén cháo được chuẩn bị cho Hạ Cảnh Đế, đêm đó công chúa phát độc mà chết, chuyện này luôn canh cánh trong lòng Hoàng thái hậu, có điều thấy tình cảnh tại, tuy quan hệ giữa hai người là chị em dâu, nhưng cách đối đãi của Hoàng thái hậu dành cho Thất vương phi lại giống thương nữ nhi hơn.

      Nháy mắt, trong đại điện mọi người đều có cân nhắc riêng phần mình, thái độ sau đó đối với Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị có thêm ba phần khách sáo. Dù sao trong lòng các nàng phục có thể làm cái gì? Ai bảo ba tỷ muội nhà người ta, người sau gả cao hơn người trước, dù có ghen ăn tức ở thế nào cũng phải cố gắng kiềm chế, chuyện các nàng nên làm bây giờ là tập trung vào đại hội tuyển tú sắp tới tốt hơn.

      Tuy nhiên, trong mắt những người này các nàng chỉ là tài nhân nho , là mỹ nhân, trong hậu cung này ngoại trừ hậu vị còn có tứ quý phi, đây mới chính là mục đích tranh giành chính của ngày hôm nay.

      Quả nhiên, cuối cùng Hoàng thái hậu hỏi tới hai huynh đệ song sinh, nãy giờ chúng nó luôn được nhũ mẫu bế tay, dáng vẻ cặp song sinh béo ục ịch rất thu hút chú ý của mọi người trong điện, tại đôi huynh đệ song sinh được ba tháng, bởi vì sổ sữa cộng thêm bình thường được chăm sóc cẩn thân, hơn nữa hai bé thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của cả phụ thân và mẫu thân, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng diện mạo trắng trẻo đáng , hai mắt mở to cứ xoay tròn chớp chớp tò mò nhìn người, khiến lòng người mềm nhũn.

      Nhũ nương bế đôi song sinh đến trước mặt Hoàng thái hậu, Tô Nhược Nhị ngồi gần nhất cũng sáp lại, ‘Thái hậu tẩu tẩu, bé có đôi mắt tròn xoe giống muội là Đại Bảo, còn bé có đôi mắt giống Đại tỷ là Nhị Bảo đấy.’

      Dứt lời, nàng còn quên dặn dò hai huynh đệ song sinh, ‘ Đại Bảo, Nhị Bảo, ta là tiểu di, các con có nhớ ta ?’

      Hai huynh đệ song sinh biết nhận biết vật, lúc này hai bé cười rộ lên với tiểu di trông giống mẫu thân nhà mình như đúc, lộ ra cái miệng trống chẳng có cái răng nào, hai bàn tay bé quơ quơ muốn ôm cái, thấy thế Hoàng thái hậu cũng thương chịu nổi, trong chốn thâm cung này, bà ở hơn nửa đời người, tính tình sớm còn phấn chấn, song bây giờ nhìn thấy các tiểu nhân nhi này, trong lòng bà bỗng cao hứng biết sao cho hết.

      Vừa đúng lúc còn mấy ngày nữa là đến tiệc trăm ngày của hai huynh đệ song sinh, lúc này Hoàng thái hậu thưởng ít đồ để hai huynh đệ song sinh chơi đùa, trong đó có đao kiếm gỗ, có giấy bút, đều là những vật hết sức tinh tế, ý nghĩa trong đó cần cũng biết.

      Sau khi dùng xong bữa trưa, mọi người được cung nữ và thái giám dẫn đến sương phòng riêng nghỉ ngơi chút, sau giờ ngọ còn phải tham gia xem hí khúc, có điều lần này tuồng võ được chọn ít. Mà sau khi Bùi lão phu nhân xin phép thái hậu, để hai huynh đệ song sinh dùng bữa trưa xong được nhũ nương đưa về Bùi phủ.

      Quốc yến Trung Thu vào buổi tối mới là trọng điểm, chỉ là so với tiệc năm ngoái, tiệc năm nay trải qua tương đối bình an nhàng hơn, Tô Nhược U quan sát đại điện ăn uống linh đình, múa hát mừng cảnh thái bình, nàng cảm thấy trong lòng mình cũng quá kích động, còn vẻ cẩn thận từng li từng tí khi mới vào cung nữa, tại xem như nàng thả lỏng ít, ngoại trừ có Bùi phủ chở che còn có bảo vệ thầm của tiểu muội dành cho nàng và Nhị muội muội, loại cảm giác này đối với Tô Nhược U mà , có chút lạ lẫm, song đến khi chấp nhận mọi chuyện còn đơn giản hơn trong tưởng tượng.

      Có lẽ trước đây nàng dồn ép bản thân mình quá chặt, ra người nhà của nàng hoàn toàn cần nàng bảo vệ, mọi người đếu muốn bảo vệ nàng như thế...

      Ánh mắt Bùi Hạo nhìn xuyên qua lớp vải mỏng của bức bình phong tìm kiếm tiểu nương tử nhà mình, tuy rằng Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị ngồi chung chỗ, nhưng chỉ cần vừa liếc sơ qua, nhận ra đâu là nàng.

      Đương nhiên biết đây là lần đầu tiên nàng tiến cung, phải lo lắng xảy ra sai lầm gì, tới tính tình nàng trước nay thích gây chuyện, mà dù cho có gây chuyện thế nào? chủ yếu chỉ sợ nàng cẩn thận quá mức, ngược lại khiến bản thân mình chịu ấm ức.

      Trong nhà ít nữ nhân, lời lợi ích gì gì đó đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cũng biết, có biết bao nhiêu người trong hậu viện đều giết người thấy máu, trong hoàng cung này còn kinh khủng hơn, trước khi tiên hoàng băng hà chỉ có nguyện vọng bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ nhi tử duy nhất là Hạ Cảnh Đế, nguyên nhân trong đó cần cũng biết.

      Bùi Hạo nhớ tới chuyện lúc trước bàn bạc với đương kim thánh thượng và Phụ Chính vương gia, nếu như phải hai huynh đệ song sinh còn quá , mà chắc chắn thể rời xa chúng nó, tại đoán chừng bọn họ đường , có điều giờ tối đa cũng chỉ qua hết năm, dù sao mùa Đông phương Bắc đặc biệt lạnh, nàng và đôi song sinh đến đó chịu khổ, cũng đành lòng.

      Chỉ cần qua hết năm nay, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn đưa mẫu tử nàng , về phần mọi người trong Bùi phủ, nay sức khỏe phụ thân vẫn còn rất tốt, chẳng lo lắng chút nào cả, về phần Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân, nếu bọn họ muốn, chờ sắp xếp ổn thỏa phái người đón, dù sao chẳng phải lúc nào ông cụ cũng lẩm bẩm du ngoạn non sông nước biếc gì đó sao, có thể thỏa mãn ước nguyện của ông cụ nha!
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Yoororo, tialia8812 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cai ba nhược nhi lanh chanh qua, van thích cấp doi Bùi hao-nhược u hon

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Edit: Tồn Tồn

      Chương 93 Tiệc đoàn viên mừng năm mới

      30 tết -- Đêm trừ tịch, đêm 30, người nhà trong Bùi phủ tụ tập ăn cơm tất niên xong quây quần đón giao thừa.

      Hai huynh đệ sinh đôi được bảy tháng hơn, bên trong buồng lò sưởi nhiệt độ rất cao, Đại Bảo và Nhị Bảo chỉ mặc hai lớp áo choàng mỏng bên ngoài, bên trong là áo yếm đỏ rực, đầu đội mũ , song dù vậy, với dáng vẻ tròn vo béo ục ịch của chúng, cộng thêm nằm giường ấm lăn qua lăn lại, bò qua bò lại, cực kỳ giống với bánh trôi trong mâm Tứ Hỉ, làm cho mọi người trong phòng hận thể dính luôn mắt lên người bọn chúng mới tốt.

      Hôm nay, dường như đôi huynh đệ song sinh cũng bị bầu khí vui mừng của năm mới lây nhiễm, cực kỳ vui vẻ, chơi vui đến khuya cũng chưa chịu ngủ, cuối cùng khi mắt mở ra nỗi nữa mới chịu lăn ra giường ấm ngủ.

      Khó khăn lắm người nhà mới có năm đoàn viên, Tô Nhược U cũng muốn mọi người mất hứng, đôi huynh đệ song sinh là tình thương trong tim mọi người, dù cho chỉ là hình thức, nàng cũng muốn người nhà xum vầy cùng nhau đón giao thừa nên sai nhũ nương bế chúng vào trong.

      Sao mọi người có thể hiểu tâm tư của nàng, kỳ khi Tô Nhược U gả vào Bùi phủ đến giờ, tính lại cũng được hai năm, trước đây mọi người mất mãn với nàng, nguyên nhân duy nhất là do gia thế mà thôi, nhưng người gả vào rồi, bọn họ mới từ từ quen thuộc. Ở chung thời gian lâu như thế, nhất là trong năm Bùi Hạo có ở nhà, người Bùi gia thấy được kiên cường và mềm dẻo của nàng, dù cho xảy ra phong ba bảo táp gì nàng dêu đồng tâm hiệp lực với mọi người, từ từ người Bùi gia mới chấp nhận nàng, bây giờ vị trí của Tô Nhược U trong lòng bọn họ, còn là người ngoài nữa, mà là người của Bùi gia phải cùng vinh cùng nhục với nhau.

      Người nhà tập trung quanh lò sưởi, trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, đối với gia đình bận rộn như Bùi gia cũng có thể là thời khắc ấm áp hiếm có.

      Cùng với chuyện đôi song sinh chào chời, Tiểu Phương có vẻ đem những gì bà mắc nợ Bùi Hạo bù đấp hết lên người hai đứa trẻ, nếu phải còn tồn tại chút lý trí, đương nhiên phần lớn vẫn là do Bùi phụ ngăn cản, Tiểu Phương thị hận thể giành lấy đôi huynh đệ song sinh nuôi dưới danh nghĩa của mình, vì thế, ngay tiếp theo, thái độ đối đãi của Tiểu Phương thị đối với Tô Nhược U có khác biệt rệt nhất.

      Tuy nhiên, tuy hai tôn tử của mình quan trọng nhất, nhưng nghĩ đến đại nữ nhi như hoa như ngọc, hôm nay vẻ mặt Tiểu Phương thị có chút ưu sầu, theo lý thuyết, với địa vị của Bùi gia bọn họ, hơn nữa nữ nhi cũng hết sức nổi bậc, từ sau khi Bùi Nhàn cập kê, bà mai đến cửa cầu thân đếm xuể, thế nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh của Bùi Nhàn cả, lúc đầu Tiểu Phương thị cũng gấp gáp, dù sao quyền lựa chọn thuộc về mình, chưa đến phiên người ta chọn nương Bùi gia, nhưng mà mới đó trải qua năm, bao lâu nữa Bùi Nhàn mười sáu rồi, mười sáu tuổi hơi chậm quá, tốt nhất là mười lăm thôi, nghĩ đến đây, lòng Tiểu Phương thị nóng như lửa đốt.

      Song quan trọng nhất là, trong cái nhà này, ngoại trừ bà gấp ai sốt ruột hết!

      Tiểu Phương thị kiềm chế tâm trạng vô cùng lo lắng của bản thân, bà ngó chỗ này, nhìn chỗ kia, ràng muốn lại thôi. Nhưng mà cả nhà ai quan tâm chủ động hỏi chuyện bà cả, ngay cả Bùi Ninh bình thường líu ra líu ríu cũng thông mình làm như thấy, giữa hai phe mẫu thân và đại tỷ, vì để bảo vệ mình, tiểu nương quyết đoán đứng về phía đại tỷ.

      So với mẫu thân yếu đuối nhu nhược, đại tỷ nhà mình mãnh mẽ quyết đoán hơn gấp bội, giả sử chuyện này đổi lại rơi xuống người mình, nếu như có miệng lưỡi thế gia, tiểu nương thà rằng xuất giá, dù sao Bùi gia ngại có thêm đôi đũa của mình, giờ bé có phụ thân nuôi, còn sau này chắc chắn có đại ca!

      Đến giờ tý, bên ngoài phòng lò sưởi vang lên tiếng pháo nổ dứt, bởi vì lo lắng đôi huynh đệ song sinh có thể bị đánh thức, Tô Nhược U theo mọi người ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ là Đại Bảo và Nhị bảo tinh thần rất vững, mặc kệ tiếng pháo vang trời bên ngoài, hai tiểu bánh bao cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn nằm yên ngáy o o như cũ... Tô Nhược U nhìn thấy buồn cười thôi, cũng biết cái tính ‘Bình tĩnh’ của bọn chúng là giống ai đây.

      Bắn pháo xong, mọi người liền tản , nếu sáng sớm là bắt đầu công việc bận rộn của ngày đầu năm mới, đến lúc đó chẳng ai có tinh thần mà làm việc nữa.

      Bùi Hạo và Tô Nhược u, mỗi người ôm cục cưng trong lòng, cứ như vậy về Quân Trúc Uyển, từng chiếc đèn lồng đỏ ven đường bị tuyết bao phủ, tựa như khoát lên lớp áo mới, mang đầy hương vị đầu năm.

      Tô Nhược U nhìn bóng cả nhà bốn người hòa thành thể nền đất, trái tim khỏi ấm thêm vài phần, ‘Phu quân, tối nay để Đại Bảo và Nhị Bảo cùng ngủ với chúng ta được ?’

      Tuy rằng lúc nãy trong lòng Bùi Hạo có ý định khác, nhưng đêm ấm áp thế này, nhìn hai khuôn mặt nhắn ngủ say sưa trong lòng, lúc này cũng nỡ đưa bọn chúng về chỗ của nhũ nương, ‘Được, người nhà chúng ta cùng nhau ngủ.’

      Quả nhiên sau khi nghe trả lời xong, vẻ vui mừng mặt Tô Nhược U càng nét.

      Đợi bọn họ rửa mặt xong xuôi, Bùi Hạo và Tô Nhược U đều nằm giường, phía dưới chiếc chăn gấm thêu hoa đỏ thẫm, Tô Nhược U nằm trở trong cùng, Bùi Hạo nằm ở phía ngoài, bất luận bên ngoài trời đông giá rét thế nào trong phòng luôn ấm áp như xuân, Bùi Hạo đưa tay nắm chặt bàn tay bé của tiểu nương tử, hai người cùng nhìn ngắm hai cục cưng ngủ say sưa ở giữa, đáy lòng vô cùng thỏa mãn.

      Thế nhưng thời gian ấm áp chỉ là tạm thời, đợi hai người họ kịp ngủ say bỗng nghe tiếng khóc ấm ức từ trong cổ họng, Bùi Hạo sợ hãi đánh thức Tô Nhược U, rồi lập tức bế Nhị Bảo lên, có điều huynh đệ song sinh đâu thể cách ly là cách ly được, cái này gọi là tâm linh tương thông, Đại Bảo cũng bắt đầu khóc rấm rức.

      Tô Nhược U cũng vội vàng bế Đại Bảo lên, sau khi kiểm tra nguyên nhân, lúc này Bùi Hạo thu dọn khăn vải ẩm ướt nước tiểu của hai tiểu bánh bao, giờ khắc này Tô Nhược U chưa từng cảm thấy bình yên đến thế, người nam nhân này từng là đại tướng quân oai phong chiến trường, nhưng giờ lại nguyện ở nhà đổi tã cho con, chỉ sợ ra người nào tin nổi.

      Nhìn tiểu nương tử vẫn còn bế Đại Bảo, Bùi Hạo nhanh chóng thu xếp xong cho Nhị Bảo rồi đưa qua cho nàng, còn thuận tay đón Đại Bảo sang, ‘Hay là đói bụng rồi, nàng cho Nhị Bảo ăn no trước , Đại Bảo để ta thay tả cho.’

      rồi, dặt Đại Bảo nằm ở giường, thành thạo cởi y phục cho cục cưng, thay đồ bị ướt nước tiểu ra, đợi thu xếp xong cho Đại Bảo thấy Nhị Bảo vẫn thưởng thức hương vị ngọt ngào, đành bế Đại Bảo lên đong đưa trong tay, giọng dụ dỗ, ‘Đại Bảo, chúng ta cần gấp nha, đệ đệ vẫn còn ăn ma, chúng ta chờ chút nữa thôi. Tuy nhìn thấy vật sở hữu của mình bị người khác chiếm đoạt, trong lòng phụ thân cũng chẳng thoải mái gì, nhưng ai bảo chúng ta là người lớn chứ...’
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Yoororo, tialia889 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 93 tt

      Quả thực, Tô Nhược U nghe nổi nữa, làm gì có phụ thân nào so đo với con mình những chuyện này? Vả lại, nếu phải kiên quyết cho phép nàng sớm nghe lời Vương ma ma, uống canh cai sữa rồi, có điều cũng may Vương ma ma chỉ cho nàng cách mát xa ngực, nếu nàng sợ rằng ngực của nàng rất khó coi, chẳng qua là, cái việc mát xa kia bị người nào đó giành mất rồi.

      Đợi đến khi hai cục cưng ăn no rồi ngủ say cũng là giờ sửu rồi, Tô Nhược U và Bùi Hạo cũng mệt mỏi, hai người ngã đầu bao lâu cũng ngủ say.

      Vừa tới giờ mẹo, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối đen, Tô Nhược U và Bùi Hạo thức dậy, công việc hôm nay rất nhiều nên thể dậy sớm, hai huynh đệ song sinh ngủ ngon đêm, lúc thức dậy nhìn thấy huynh đệ nhà mình nằm ngủ bên cạnh, cái loại cảm giác như soi gương, nhất thời khiến bọn chúng vui vẻ thôi.

      Tô Nhược U thấy dáng vẻ chổng mông mắt to trừng mắt của bọn chúng cũng rất buồn cười, lúc này nàng bước nhanh tới, lần lượt hôn hai cục cưng cái, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, các con tỉnh rồi, hôm nay là ngày đầu năm mới, mau mau chúc tết mẫu thân .’

      Bỗng nhiên, Tô Nhược U có cảm giác má mình bị hôn mạnh cái, sau đó Bùi Hạo xuất ngay bên cạnh nàng, cúi đầu ngắm nhìn hai huynh đệ song sinh, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, mau chúc tết phụ thân , phụ thân có bao lì xì nha.’

      Tô Nhược U cam lòng yếu thế, nàng dùng sức chen vào, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, chúng ta đừng để ý tới , mau dọi mẫu thân, chúc tết mẫu thân, mẫu thân cho các con tiền lì xì nè, hơn nữa còn nhiều hơn phụ thân nữa.’

      Bùi Hạo khỏi buồn cười, tiểu nương tử nhà ngày càng tinh nghịch hơn rồi, chợt giơ tay đánh lên cái mông của nàng cái, ‘Càng ngày càng ngoan, nàng sợ Đại Bảo và Nhị Bảo chê cười người mẫu thân là nàng à?’

      Mặt Tô Nhược U mắc cỡ đỏ bừng, người này, nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo còn ở đây sao? Bản thân mình da mặt dày cũng thôi , lo nhi tử bị dạy hư hả, Tô Nhược U tức giận lườm , gần sang năm mới, nàng thèm chấp nhặt với !

      giường, Đại Bảo và Nhị Bảo hết quan sát mẫu thân rồi đến phụ thân, tuy nghe chẳng hiểu gì cả nhưng hai tiểu bánh bao cũng ngại tham gia náo nhiệt với bọn họ, hơn nữa mặt mẫu thân xấu hổ đỏ bừng, xinh đẹp sao cho hết, Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức mở cái miệng nhắn ra cười toe toét.

      Thấy thế, Tô Nhược U càng xấu hổ và tức giận hơn nữa, ‘Hai đứa các con xấu xa, dám giúp đỡ người ngoài bắt nạt mẫu thân, mẫu thân thương các con nữa!’

      Bùi Hạo nghe xong tiếp tục đánh lên mông nàng thêm cái, ‘ gì đó, ta là người ngoài à? Luôn miệng mình là mẫu thân của Đại Bảo và Nhị Bảo mà còn uy hiếp chúng nó, chúng nó giúp nàng mới là lạ đấy!’

      Tô Nhược U tranh thủ thời gian che lại cái mông của mình, quả thực quá mức chịu đựng, ai có thể nhẫn nhịn!

      để ý tới các người nữa!

      Thấy dáng vẻ tức xù lông của nàng khiến cho ba phụ tử Bùi Hạo vui vẻ cười ha ha, ngay tại lúc Tô Nhược U giận dỗi muốn rời bị Bùi Hạo nhanh tay lẹ mắt bắt lại, khóe môi vẫn nhịn cười đến ngẹn, Bùi Hạo khuyên nhủ, ‘Đại Bảo và Nhị Bảo còn chưa hiểu chuyện mà, người làm mẫu thân như nàng giận dỗi với chúng làm gì?’

      Tiếp theo cúi đầu, kề sát vào tai Tô Nhược U, giọng : ‘Vả lại, ta cũng nhận sai, buổi tối trở về phòng, ta để tùy ý nàng xử lý được ?’

      Vành tai Tô Nhược U đỏ lên, trán thoát vòng ôm của , ‘Ai muốn xử lý chàng? biết xấu hổ...’

      Sau khi Tô Nhược U giúp hai tiểu bánh bao ăn mặc chỉnh tề rồi bế chúng đến Vinh An Đường, hôm nay là ngày đầu năm mới, tất cả mọi người đều vui vẻ đổi hoàn toàn y phục mới, sắc mặt lúc nào cũng tươi cười, mọi người dưới dẫn dắt của Bùi phụ và Tiểu Phương thị lần lượt dập đầu chúc tết , sau đó với giúp đỡ của các nhũ nương, các tiểu bánh bao cũng quỳ phía sau Bùi Hạo và Tô Nhược U, khiến cho Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân cực kỳ vui mừng cho phong bao lì xì lớn, đương nhiên trong đó tiền mừng tuổi của Đại Bảo và Nhị Bảo là nhiều nhất, làm cho Bùi Ninh phân bì tổ phụ và tổ mẫu quá bất công, chẳng qua, ngược lại tiểu nương cũng lì xì cho Đại Bảo và Nhị Bảo hai phong bao dày.

      Đại Bảo và Nhị Bảo sung sướng cười tươi, bàn tay nhận phong bao lì xì rất nhanh, đến chuyện bọn chúng còn tuổi chưa biết quản lý tiền bạc, nhưng người ta cho cứ nhận thôi, đương nhiên cũng tặng kèm cho người tặng nụ cười sáng lạn lộ ra bốn cái răng sữa dễ thương, làm mọi người chứng kiến buồn cười thôi.

      Kế tiếp là thời gian ăn sủi cảo, sau đó Bùi Hạo mới dẫn Tô Nhược U và đôi huynh đệ song sinh chúc tết Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, hôm nay đến bằng hữu thân thích, chỉ riêng môn sinh đến Bùi phủ bái phỏng cũng thiếu, thay vì xã giao với những người này, Bùi Hạo cảm thấy đến Vĩnh Định Hầu phủ còn thoải mái hơn.
      Last edited: 2/7/18
      tialia88, chjchj1001, thuyt6 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Edit: Tồn Tồn

      Chương 94 Tạm biệt Tô gia

      Ngày mùng mười tháng 2, mới sáng sớm Bùi Hạo và Tô Nhược U bế đôi huynh đệ song sinh về thăm Tô gia. Vốn là mấy ngày trước Bùi Hạo nhận được thánh chỉ truyền đạt được bổ nhiệm là Đô Đốc Định Châu, lần này Bùi Hạo và Tô Nhược U đến Tô gia là để tạm biệt.

      Bên trong chính sảnh của tiền viện, lúc này chỉ có Tô phụ nghiêm túc ngồi đó mà còn có Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ, cộng thêm phu thê Tô Nhược Nhị và Mẫn Hoành Duệ, vì chuyện nhậm chức của Bùi Hạo mà mọi người đều rất buồn bã, đối với chuyện li biệt sắp tới càng thêm khổ sở, dù sao mọi người đều biết, lần này Bùi Hạo nhậm chức, chỉ năm hai năm là có thể về.

      Thấy sắc mặt được tính là tốt của mọi người trong sảnh, dù cho trong lòng mình rất muốn, Tô Nhược U vẫn cố nén lại, ‘Phụ thân, đến lúc đó người phải thăm chúng con nhé.’

      Nghe thế, Tô phụ lâm vào trầm tư.

      Tô Nhược U vốn chỉ thuận miệng, nhưng lời vừa ra, nàng bỗng cảm thấy cách này có thể thực được, tại Đại Hạ vừa đánh xong trận chiến lớn với Man Quốc, gần đây khung cảnh biên quan rất thái bình, hơn nữa ba tỷ muội các nàng đều lần lượt xuất giá, mình phụ thân ngày ngày đối diện với Tô gia vắng vẻ, chi bằng thường xuyên ra ngoài nhiều chút, chừng lòng dạ nhàng hơn chút, nỗi buồn nhớ thương mẫu thân nhiều năm cũng theo đó mà giảm bớt, nghĩ đến đây, hai mắt Tô Nhược U sáng lên.

      ‘Phụ thân, người đồng ý với U Nhi , nếu chính là người thương U Nhi, cũng thương Đại Bảo và Nhị Bảo nữa.’
      xong, Tô Nhược U liền đưa mắt sang nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo trong lòng Tô phụ, ‘Đại Bảo, Nhị Bảo mau cầu xin ngoại tổ phụ thường xuyên tới thăm chúng ta .’

      Tuy đôi huynh đệ song sinh mười tháng nhưng vẫn chưa được nhiều lắm, có điều giúp đỡ mẫu thân nhà mình hoàn toàn có trở ngại nào, đầu tiên hai khuôn mặt nhắn ngẩng lên, bàn tay bé giật giật mấy sợi râu dưới cằm ngoại tổ phụ, trong miệng ngừng hô hào, ‘Ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ.’

      Mãi cho đến lòng Tô phụ mềm nhũn, nếu bây giờ đôi huynh đệ song sinh muốn có ánh trăng trời ông cũng tìm mọi cách làm cái thang bắt lên trời đấy!

      ‘Ngoại tổ phụ nỡ bõ Đại Bảo và Nhị Bảo đâu, khi nào rảnh rỗi ngoại tổ phụ thường xuyên thăm đại bảo và nhị bảo, bằng đến lúc đó Đại Bảo và Nhị Bảo quên mất ngoại tổ phụ, vậy ngoại tổ phụ còn chỗ đứng nữa.’

      Quả nhiên có cháu cưng mọi đều thành.

      Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị liếc nhìn nhau, thấy bụng dưới đối phương đều hơi nhô ra, hai người đều vô lực cảm thán, các nàng cũng muốn ra quan ngoại xem thử, thế nhưng mà đợi đến lúc các nàng sinh xong, đợi đến khi các con lớn chút, ít gì cũng phải hai năm nữa, nếu đến lúc đó đừng đến ai đó cho, chính các nàng cũng nỡ xa con của mình.

      Hai năm, đây là khoảng thời gian dài buồn chán thế nào....

      Hơn nữa các nàng nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh mình, đến lúc đó còn phải xem bọn họ có rảnh mới được, nghĩ tới thôi là thấy khó thực rồi.

      Làm sao nhìn ra cảm xúc biến hoá của người bên cạnh, lúc này Lý Dụ bèn tỏ thái độ, ‘Tuyết Nhi, chờ nàng sinh con xong, ra dẫn nàng ra quan ngoại du ngoạn chuyến.’

      Nghe y như thế, Tô Nhược Tuyết có bao nhiêu phản ứng, ngược lại là Tô Nhược Nhị phản ứng tương đối ràng, đôi mắt hạnh tròn xoe trừng to, tựa như muốn bùng phát nhưng lại cố gắng kiềm chế, trong lòng Mẫn Hoành Duệ thầm than tiếng, giờ Đại Hạ trong thời khắc quan trọng xây dựng lại giang sơn, thân là Phụ Chính vương gia, mấy năm tới khả năng có thể rời khỏi kinh thành lớn, chỉ là Hạ Cảnh Đế trưởng thành, Mẫn Hoành Duệ tin rằng, y có thể hoàn toàn giao lại vụ trong tay mà cần để ý, đến lúc đó, y từ từ đền bù lại cho tiểu nhân nhi bên cạnh.

      Mẫn Hoành Duệ gì thêm, chẳng qua là, biết vô tình hay cố ý, Mẫn Hoành Duệ lặng lẽ kéo bàn tay bé của Tô Nhược Nhị bao bọc trong lòng bàn tay mình, nắm chặt, tựa như xin lỗi, cũng tựa như trấn an.

      Quả nhiên, lúc này khuôn mặt nhắn của Tô Nhược Nhị đỏ ửng, nàng gì nữa. Kỳ trong khoảng thời gian này, Mẫn Hoành Duệ bận đến nỗi gần như chân chạm đất, làm sao nàng lại biết y có bao nhiêu vất vả, có mấy lời cho tới bây giờ y vẫn , có khó khăn khổ sở gì y cũng chưa từng than thở, song Tô Nhược Nhị là người đầu ấp tai gối, nàng rất đau lòng cho y.
      Có điều đau lòng đau lòng, nhưng nếu quan tâm và cưng chiều nàng chút có sao đâu!

      Bùi Hạo thấy đức hạnh của hai muội phu đối diện, có chút khinh thường, người rồi lại người, đều là thê nô cả! Nhưng đến khi ánh mắt rơi lên người Tô Nhược U, phải là cũng cưng chiều y như mấy người kia à?

      Tô phụ vui, vui đương nhiên phải uống rượu, thế nhưng người uống rượu giải sầu lại rất ấm ức, muốn uống ông cũng phải kéo theo ba nữ tế xuống nước, nhất là vị nữ tế muốn dẫn nữ nhi của ông ra quan ngoại kia, quả thực tội thể tha thứ, uống, nếu như hôm nay thể hạ gục bàn rượu, trong lòng ông nuốt trôi cơn tức này!

      Nhạc phụ đại nhân muốn rót rượu cho Bùi Hạo, chuyện này chỉ có mình Bùi Hạo nhìn ra, dĩ nhiên Lý Dụ và Mẫn Hoành Duệ đều nhìn ra được, căn cứ vào cuộc sống thuận lợi của mình sau này, hai người nhất định phải tuân theo nguyên tắc hầu hạ nhạc phụ đại nhân tốt, Lý Dụ và Mẫn Hoành Duệ nhiệt tình nâng ly, muốn mời rượu Bùi Hạo.

      Bùi Hạo thầm mắng hai tên tiểu nhân hèn hạ, nhưng là đại trượng phu thể mở miệng nhận thua! Mà cái này có chuyện quái gì mà phải chịu thua, phải chỉ uống nhiều thêm mấy ly thôi sao? Dù sao hôm nay nhạc phị đại nhân cũng chiêu đãi bọn họ rượu hoa điêu thượng hạng, ngu sao mà uống! Uống thêm mấy ly thêm mấy ly, từ trước đến giờ Bùi Hạo chưa bao giờ chịu thua bàn rượu đâu.

      Vì thế, hết vò này đến hủ khác rót vào bụng, đợi đến khi buổi ăn trưa kết thúc, ngoài dự đoán, đám người Bùi Hạo đều được dìu ra ngoài, cũng may là tửu lượng của bốn người nhạc phụ và nữ tế của bọn họ tệ lắm, nên hề gây ra mấy chuyện đáng chê cười.
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Yoororo, Tang Ca6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :