1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 43: Nha hoàn Thanh Nhạn.

      Edit: meowluoi.

      Lúc Tô Nhược U ra chén trà sau.

      Nhìn hai gò má tiểu thư nhà mình ửng hồng, trong mắt gợn nước mênh mông, nhất là môi, son môi đỏ tươi sớm còn, đôi môi sưng đỏ lên chuyện mình từng gặp phải.

      “Tiểu thư!”

      Cho dù Thanh Nhạn trầm ổn lúc này cũng nhịn được, tiểu thư nhà nàng ràng bị người ta khí dễ, nhìn bộ dáng tại của tiểu thư, Thanh Nhạn lại cảm thấy có lỗi với lão gia và tiểu thư nhà mình, nàng tuyệt đối thể bỏ qua cho kẻ vô liêm sỉ bắt nạt tiểu thư!

      Thanh Nhạn nhìn Tô Nhược U cái, xoay người vào phòng tìm người tính sổ, hôm nay nàng phải đánh cho phụ mẫu cũng nhận ra, nàng xin lỗi lão gia bồi dưỡng, tiểu thư tin cậy!

      “Thanh Nhạn!”

      Tô Nhược U thẹn thùng ngẩng đầu nhìn nha hoàn lớn lên cùng mình từ , có khả năng tránh được, bộ dáng bây giờ của mình chắc chắn tránh được pháp nhãn của mọi người ở Vinh An Đường, thể thiếu Thanh Nhạn hỗ trợ, Tô Nhược U chịu đựng xấu hổ, nhìn nha hoàn mình.

      Cái nhìn này rất kinh khủng, lúc Tô Nhược U nhìn thấy trong mắt Thanh Nhạn hừng hực bùng cháy lửa giận, còn có gì hiểu, thấy tiểu nha đầu hướng đến trong phòng có “Đồ lưu manh” sàm sỡ nàng, mặc dù Tô Nhược U cảm thấy người nào đó đáng đánh, đánh chết cũng đáng nhưng nếu Thanh Nhạn xông vào, chỉ bản thân mất mặt, dù sao tại nàng còn mặt mũi, sau này hai người gặp mặt, còn ra thể thống gì!

      Vấn đề chính là Tô Nhược U lo lắng, tiểu nha hoàn nhà mình căn bản đánh được người biết xấu hổ kia!

      “Tiểu thư…”

      Thanh Nhạn chứng kiến tiểu thư nhà mình cố nén nước mắt chảy xuống, ánh mắt tự trách rơi người Tô Nhược U, lại đau lòng Tô Nhược U bị ủy khuất.

      “Thanh Nhạn.” Biết thời điểm này mình thể mở miệng, Tô Nhược U biết mình nên gì vào lúc này, mở miệng đơn giản câu, “Thanh Nhạn, ngươi tin tưởng ta, sau khi trở về ta chi tiết cho ngươi, tại ngươi nhớ kỹ, ta có bị bắt nạt.”

      Mà lúc này trong phòng, thuở Bùi Hạo tập võ, tai thính hơn người bình thường, truyện phát sinh ở trong sân, nghe được ràng.

      Kỳ , lúc tiểu nha hoàn chướng mắt kia muốn xông tới, ngược lại rất mong đợi, mặt nhìn nha hoàn này vừa mắt lâu, về phương diện khác, trong tâm tư cũng muốn để người khác biết quan hệ giữa và tiểu nương nhà , nhất là người thân cận với tiểu nương nhà , tại cầu xa vời, nhưng nếu như có người biết , cầu còn được.

      Nhưng lời tiểu nương nhà làm tâm nắm chặt, cho cùng là sai, nếu như thú nàng về sớm hơn, nàng còn băn khoăn nhiều như vậy, huống chi chỉ là tiểu nha hoàn.

      Bùi Hạo biết tiểu nương nhà băn khoăn, nhưng nếu như bây giờ còn đứng ra, Bùi Hạo phải là đàn ông!

      Mà Bùi Hạo liên tục tự xưng là nam tử đại trượng phu, cho nên hề nghi ngờ, ra.

      Lúc Bùi Hạo đạp cửa phòng, Thanh Nhạn cũng khống chế nổi xông tới, tại Thanh Nhạn nhiều lời, chỉ lòng muốn giết chết người dám khí dễ tiểu thư như châu như ngọc nhà nàng!

      Tô Nhược U thấy Bùi Hạo ra biết là ổn, Thanh Nhạn chạy lên động thủ, đầy lát sau, hai người đánh hơn mười chiêu, mặc dù Tô Nhược U hiểu võ công của hai người nhưng đánh qua lát, Tô Nhược U vẫn nhìn ra được hai người ai yếu ai mạnh.

      tại mặc dù Thanh Nhạn đánh rất hăng, nhất thời khó phân biệt được, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được, Thanh Nhạn chỉ lòng muốn đánh, có nương tay, chẳng quan tâm phòng thủ, mà Bùi Hạo đánh, hoàn toàn chỉ phòng thủ, chiêu cũng ra, càng đánh càng thành thạo, hai người cần nhiều lời, cao thấp định.

      Tô Nhược U cảm thán, làm khó rồi, còn biết nhường nha hoàn nàng, phải vậy…

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thanh Nhạn càng đánh càng cố sức, chỉ thấy Bùi Hạo lắc mình tránh thoát Thanh Nhạn chém, bước nhanh đến sau lưng Thanh Nhạn, chế trụ tay phải Thanh Nhạn, cước đạp vào gối Thanh Nhạn, động tác liền mạch lưu loát, gọn gàng, Tô Nhược U chỉ cảm thấy trong nháy mắt, Thanh Nhạn liền bị ném xuống đất.

      Haizz, chênh lệch…

      đợi Tô Nhược U ai thán hết, vội phản ứng kịp tiểu nha hoàn nhà mình bị khí dễ, vội vàng rống lên, “Bùi Hạo, huynh mau buông Thanh Nhạn ra!”

      Nhìn thấy tiểu nương nhà mình tới, giọng Bùi Hạo giảm xuống vài phần, “Hôm nay ta nể mặt mũi tiểu thư nhà ngươi, lần sau dám động thủ động cước, động chỗ nào cắt chỗ đấy.”

      Cho dù Bùi Hạo nương nhà hợp, cũng đến lượt hạ nhân ở chỗ này khoa chân múa tay, thuyết tam đạo tứ.

      xong, Bùi Hạo liền buông Thanh Nhạn ra.

      Cho dù mới đầu xúc động, lúc đọ sức, Thanh Nhạn cũng biết mình phải là đối thủ của người này, nhưng dù vậy, cũng thể sửa đổi được hành vi bắt nạt tiểu thư nhà mình, “Nếu ngươi dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, mạng này ta cũng cần, ta cũng kéo ngươi chết cùng!”

      Nhìn ánh mắt tiểu nha hoàn căm hận nhìn , tức giận của Bùi Hạo giảm hơn phân nửa, rất trung thành với chủ…

      Dựa vào tất cả những người hoặc vật đối tốt với tiểu nương nhà , đều là bằng hữu tốt, đương nhiên loại sinh vật tình địch, gặp lần đánh lần, đến hai đánh hai, Bùi Hạo quyết định chán ghét nha hoàn này như vậy nữa.

      Nhưng Bùi Hạo là ai, có thể chịu uy hiếp như vậy sao? Cho nên, vẫn thay đổi câu, “Chuyện này phải do ngươi định đoạt…”

      “Bùi Hạo!”

      Tô Nhược U trừng Bùi Hạo, vội vàng đỡ tiểu nha hoàn dậy, nhìn vết thương chân tiểu nha hoàn, lại liếc Bùi Hạo cái, chết tiết, sao ra tay ác như vậy!

      Cái liếc này Bùi Hạo thấy rất vô tội, ra tay rất rồi, nếu biết nàng hơi sủng ái nha hoàn này, có thể để nàng ta như vậy sao, sớm chút chém nàng ta rồi!

      Đợi Tô Nhược U quan sát xong vết thương của Thanh Nhạn, Thanh Nhạn có gì đáng ngại, dù sao chịu qua khoảng thời gian huấn luyện, vết thương này nhưng mà dọa người, kỳ cũng có gì, hết lần này đến lần khác mình sao, Tô Nhược U mới hơi yên lòng, dời mục tiêu.

      Thấy Tô Nhược U nhìn chằm chằm mình, Bùi Hạo ho tiếng, “Chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi.”

      xong liền xoay người rời Phù Dung Các, rất nhanh chóng, dây dưa dong dài.

      Đợi Bùi Hạo xa, Tô Nhược U lo nên giải thích cho nha hoàn nàng thế nào, chỉ nghe thấy tiếng, “Tiểu thư, để nô tỳ rửa mặt cho ngài trước.”

      Thanh Nhạn nhà nàng quả nhiên rất tri kỷ!

      Chuyện này nàng rất khó , nếu tiểu nha hoàn cố ý cho nàng bậc thềm, nàng đương nhiên cầu còn được, vội vàng làm theo, để nha hoàn vì mình bận trước bận sau, dù sao chuyện này như vậy, tiểu nha hoàn nhà nàng thông minh, cũng có thể biết chút gì đó rồi…

      Khi Tô Nhược U ra khỏi Phù Dung Các, vội vàng tới Vinh An Đường, lại lần nữa gặp nha hoàn dẫn đường cho nàng.

      “Tô đại tiểu thư, lão phu nhân mang theo các vị phu nhân tiểu thư Thủy Tạ Phường nghe kịch, Lưu ma ma đặc biệt dặn nô tỳ báo cho ngài tiếng, mời ngài qua.”

      chuyện này càng làm Tô Nhược U xấu hổ, chuyện này chắc hẳn Lưu ma ma sớm biết, nếu mình cũng thuận lợi như vậy, nhưng mà biết lúc này lão phu nhân có biết hay , nàng còn mặt mũi gặp người khác…

      thể than vãn, dưới hướng dẫn của tiểu nha hoàn, Tô Nhược U vội vàng tới Thủy Tạ Phường.

      Thủy Tạ Phường cách Phù Dung Các xa, Phù Dung Các ở đông nam bên hồ, gần hồ, hiển nhiên là cảnh, mà Thủy Tạ Phường xây phía bắc của hồ, xây theo hồ, tọa lạc ở trong nước.

      Sân khấu bày ở đại sảnh, vào phòng liền có người bẩm báo, dù lão phu nhân phân phó, nhưng người hôm nay lão phu nhân coi trọng, cũng đủ để nô tài Bùi phủ tôn sùng Tô đại tiểu thư như khách quý.

      Nhìn Bùi lão phu nhân nhàng khoát tay với mình, Tô Nhược U giống như tiểu hài tử bị gia trưởng bắt gặp, xấu hổ, bối rối, bất an… Trong chớp mắt, có rất nhiều tư vị tràn tới.

      Tô Nhược U áp lực đến chỗ Bùi phu nhân, đợi Bùi lão phu nhân mở miệng, chỉ nghe thấy câu, “U nhi tỷ tỷ làm chúng ta chờ rất lâu đó.”

      Lúc này Tô Nhược U rất khó , chỉ cười áy náy, thuận thế ngồi giữa Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi.

      Đối với chỗ ngồi này, Tô Nhược U cảm thấy áp lực rất lớn, chỗ ngồi này quả thực quá ràng!

      Từ lúc ngồi xuống Tô Nhược U dám nhìn ánh mắt Bùi lão phu nhân, rất sợ có gì đó thích hợp, mình mắc cỡ, vừa rồi nàng cẩn thận liếc về phía Lưu ma ma, khóe miệng Lưu ma ma tươi cười làm nàng kinh hồn táng đảm, quả thực quá hoảng sợ!

      Từ lúc đó trở , Tô Nhược U thầm quyết định, trong thời gian kế tiếp, nhất định phải làm giảm cảm giác tồn tại của mình, cho nên lúc này con mắt Tô Nhược U liếc linh tinh, ngồi yên ở chỗ đó, con mắt nhìn chằm chằm nhóm con hát đài, nàng tiến vào trạng thái “Điên cuồng”, nàng biết bọn họ hát những gì.

      Bùi lão phu nhân và Lưu ma ma nhìn nhau, cười thầm, U nhi nhà bà xấu hổ, bà phải thu liễm chút, cần trêu chọc, nếu người nào đó xù lông…

      đến giờ thân, khách quý Bùi phủ đều rời , ba tỷ muội Tô Nhược U cũng đứng dậy cáo từ.

      “U nhi tỷ tỷ, Tuyết nhi tỷ tỷ, Nhị nhi tỷ tỷ, sau này các tỷ thường xuyên đến đây chơi nhé, nếu muội và tổ mẫu nhớ các tỷ.”

      Người hôm nay tiễn khách phải là Bùi phu nhân, tất cả đều do Bùi đại tiểu thư Bùi Nhàn và muội muội Bùi Ninh tiễn, Bùi Nhàn rất biết cách ứng xử, lời này, có chỗ nào là “Tiểu ” khí dễ Tô Nhược U chứ.

      “Nhàn nhi muội muội đùa rồi, đến lúc đó chỉ sợ làm phiền muội và Bùi nãi nãi, nhưng mà cũng may chúng ta còn có nhiều thời gian.”

      Tô Nhược U mỉm cười, loại lời này chỉ có mình Bùi Nhàn , đời này thiếu người thông minh, chỉ sợ có người tự cho là mình thông minh.

      Còn nhiều thời gian sao?

      Khóe miệng Bùi Nhàn cười càng sâu hơn, làm sao bây giờ? Nàng cảm thấy càng ngày càng vui, nếu phải lập trường bất đồng, nàng tán thưởng nữ nhân này rồi…
      KhaiDoanh_347, Yoolirm Park, midnight30 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 44: Bùi phụ trở về.

      Edit: meowluoi.

      Lúc Bùi Hạo thiên hô vạn hoán, buổi trưa ngày mùng sáu tháng tám Bùi phụ cuối cùng cũng trở về.

      đường khoái mã như gió, mặc dù đến mức màn trời chiếu đất nhưng sắc mặt Bùi phụ tiều tụy ít, Tứ Bình Cư, Phương thị vội vàng hầu hạ Bùi phụ tắm rửa thay y phục.

      Hai người xa cách hơn nửa tháng, kể từ khi thành thân tới nay, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên, Phương thị nhìn vẻ mặt mệt mỏi của phu quân, hốc mắt hơi ướt.

      “Phu quân, chàng gầy…”

      Nhiều ngày gặp, tất nhiên Bùi phụ cũng nhớ kiều thê mình thương , tay nương tử lúc này ôm lấy thùng tắm lệ như ngọc vỡ, cúi đầu, thân thể hừng hực khí thế.

      Khi Bùi phụ và Phương thị xuất trước mặt mọi người, bọn nha hoàn chuẩn bị xong y phục, sau nhiều năm, lão gia và phu nhân vẫn ân ái như ban đầu, các nàng sớm quen rồi.

      Tẩy thân mệt mỏi, đổi lại xiêm y, Bùi phụ hơn ba mươi tuổi toàn thân khí phách, tinh tế tỉ mỉ, có thể phát , tướng mạo của Bùi Hạo giống phụ thân, đôi mắt bồ đào quá ràng, nhưng mà sau nhiều năm rèn luyện, người Bùi phụ càng thêm nho nhã, che tướng mạo lộng lẫy.

      Nhìn phu quân nhà mình vẫn tuấn như xưa, trong mắt Phương thị thỉnh thoảng lóe lên si mê, nhiều năm như vậy, Bùi phụ sao có thể biết, nương tử rất say mê mình, Bùi phụ coi như phát ra, vẫn rực rỡ tuấn như cũ.

      “Dọn dẹp chút, chúng ta mau Vinh An Đường.”

      Vừa nghe phu quân nhà mình nhắc tới Vinh An Đường, trong lòng Phương thị buồn bã, xem, nàng bỏ phu quân ngàn dặm, chỉ vì Hoàng lão phu nhân vì con mình đính thân hồ đồ, nàng đến chưa được bao lâu, hôn này nàng thể quấy rối được, ngược lại lão phu nhân ngầm ra hiệu cho ít người biết.

      Hài lòng duy nhất chính là phong yến của nữ nhi nhà mình tiến hành rất thuận lợi, nhưng bực bội chính là, trong phong yến, tuy danh tiếng nữ nhi nhà mình truyền ra ngoài, nhưng thanh danh nữ nhi vọng tưởng gả cho nhà bọn họ cũng truyền ra, tại người kinh thành đều hỏi thăm, có chỗ nào biết lão phu nhân quý phủ nhà mình coi trọng thương hộ Tô gia đại tiểu thư, ngay cả trưởng công chúa Chiêu Nghi cũng thích nàng.

      Trưởng công chúa Chiêu Nghi là ai? Là mẫu đương kim thánh thượng, Hạ Thái Tông độc sủng nữ nhi này, Hạ Thành Đế cũng thiên vị muội muội này, đương kim hoàng thượng cũng kính trọng mẫu này, cả đời trưởng công chúa Chiêu Nghi có thể là vinh sủng ngừng, tôn quý vô cùng.

      Con nhà mình tuy ghét văn thích võ, nhưng dù gì cũng được lão hầu gia Hầu phủ coi trọng, Phương thị ngược lại nghĩ tới, bởi vì như thế, con nhà mình mới có thể lọt vào mắt trưởng công chúa Chiêu Nghi, biết sớm như vậy, khi đó được lợi hẳn là nữ nhi bảo bối của mình mới đúng.

      cho cùng, chuyện này vẫn nên trách móc lão phu nhân nhà mình, có quan hệ như vậy, chẳng lẽ nên để cho tôn nữ nhà mình sao? Nữ nhân kia tốt ở chỗ nào, chỉ là nữ nhi thương hộ ti tiện, tất cả đều tiện nghi cho nàng ta.

      “Lão gia…”

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Phương thị muốn lại thôi, Bùi phụ khẽ thở dài cái, nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhìn ra…

      trước thỉnh an rồi sau.”

      Dù sao lát cũng hết, Phương thị gật đầu, theo Bùi phụ đến Vinh An Đường.

      Lúc hai người Bùi phụ và Phương thị đến Vinh An Đường, chỉ thấy Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân ngồi ngay ngắn chính đường, chờ từ lâu, ba người Bùi Hạo và Bùi Nhàn, Bùi Ninh cũng đến.

      Bùi phụ nhanh chóng bước đến quỳ xuống, dập đầu lạy Nhị lão ba cái mới , “Bùi Như Chính bất hiếu thỉnh an phụ thân mẫu thân.”

      Lệ Bùi lão phu nhân sớm ướt hốc mắt, mười ba năm trước nhi tử nàng hơn hai mươi vùng khác nhậm chức, tại thăng chức trở về, Bùi lão phu nhân nhìn nhi tử thành thục, mặc dù lòng chua xót, nhưng vẫn che dấu, đây là nhi tử bà!

      “Đứng lên .”

      Bùi lão gia tử đối với con trai duy nhất của mình, dạy bảo giống như Bùi Hạo, vẫn nghiêm túc, nhưng nhìn thần sắc kia, trong mắt vẫn lóe sáng.

      Đợi Bùi phụ đứng dậy ngồi vào chỗ, Bùi Ninh liền nhào tới, “Phụ thân!”

      Bùi phụ nhìn nữ nhi xinh đẹp nhà mình, nhiều ngày gặp, rất nhớ hai nữ nhi bảo bối, “Khí sắc Ninh nhi rất tốt, có phải chỉ lo bồi tổ phụ tổ mẫu, rảnh nhớ đến phụ thân hay ?”

      “Làm gì có ạ? Con rất nhớ phụ thân, tin phụ thân hỏi tỷ tỷ.”

      xong, làm như sợ Bùi phụ tin, vội vàng chuyển hướng tỷ tỷ nhà mình, “Tỷ tỷ, chúng ta đều nhớ phụ thân đúng ?”

      Khóe miệng Bùi Nhàn cười kín đáo, “Tất nhiên là tỷ nhớ phụ thân, nhưng mà muội nghĩ gì, tỷ cũng biết.”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cười, chỉ có Bùi Ninh xấu hổ, “Tỷ tỷ!”

      Bùi phụ cũng cười, ánh mắt lại nhìn tới nhi tử mình, ừm, so với lễ mừng năm mới, cao hơn ít, thân thể cũng to lớn hơn, đột nhiên lúc đó, trong lòng Bùi phụ có cảm giác xa lạ “Nhà có con trưởng thành”, nhi tử lớn, muốn thú thê rồi…

      Từ lúc Bùi phụ nhìn tới, Bùi Hạo cũng cảm giác được, nhiều năm qua, sớm quen coi bọn họ như khách, tại nhìn tình cảnh cả nhà bọn họ thân cận, chút cảm giác cũng có, hâm mộ, ghen tị, cũng ghi hận, càng nghĩ tới muốn tiến vào.

      Nhìn nhi tử và đại tôn tử nhìn nhau, trong lòng Bùi lão phu nhân thở dài hơi, vội, tại nhi tử trở về, chung đụng lâu ngày, cuối cùng tốt…

      “Mau bày cơm ra, đường mệt mỏi cũng được ăn ngon, lần này trở về, có thể phải bồi bổ thêm.”

      Nhìn ánh mắt thương của nương nhà mình, tâm Bùi phụ đau xót, “Còn cầu mà được, sau này nhờ cả vào mẫu thân.”

      Hai chữ “Sau này” làm Bùi phu nhân vui mừng, từ nay về sau, nhà bà cuối cùng cũng đoàn viên.

      Bởi vì Bùi phụ trở về, phần lớn bữa ăn trưa đều lấy thanh đạm là chính, Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân lớn tuổi, xưa nay luôn chú trọng dinh dưỡng, ba người Phương thị và Bùi Nhàn, Bùi Ninh đều là nữ quyến, ngoại trừ Bùi Ninh ngẫu nhiên thèm ăn chút, ngày thường cũng rất chú trọng ẩm thực.

      Chỉ có Bùi Hạo là tiểu tử choai choai, thời kì hoàng kim, từ trước thích ăn thịt, Bùi lão phu nhân nhìn thấy món ăn, vừa mới nhớ tới, hôm nay bà mãi nghĩ nhi tử trở về, quên mất đại tôn tử nhà mình, vốn lo lắng nhìn sang, nhưng Bùi Hạo gì, chỉ lẳng lặng dùng bữa.

      Ăn trưa xong, nhớ tới Bùi phụ vừa trở về, cho dù cố gắng chống đỡ, nhưng mặt mày vẫn mệt mỏi, Bùi lão phu nhân vội vàng giục bọn họ nghỉ ngơi.

      Lúc Bùi phụ từ biệt Nhị lão trở về Tứ Bình Cư, vừa dính vào gối liền ngủ mất, Phương thị đen mặt nhìn phu quân nhà mình, kiềm chế lời vừa định ra khỏi miệng.

      Bùi phụ ngủ giấc đến giờ thân năm khắc, bị Phương thị đánh thức.

      Bữa tối đương nhiên cũng ăn ở Vinh An Đường.

      Dùng xong bữa tối, hai người Bùi phụ, Bùi Hạo theo Bùi lão gia vào thư phòng.

      Sau khi Bùi lão gia và Bùi phụ thương lượng xong chuyện trong triều, đề tài dĩ nhiên chuyển sang chuyện Bùi Hạo muốn tiến vào quân doanh.

      Nghe Bùi lão gia xong, trong lòng Bùi phụ có gợn sóng quá lớn, nhiều năm qua, sớm chuẩn bị tâm lý, tại nghĩ, nên bày mưu bố cục vì con nhà mình.

      Trầm mặc lát, Bùi phụ mới lên tiếng, “Đợi thêm vài ngày nữa, con xem trước chút rồi thương thảo lại cũng muộn.”

      Nhìn nhi tử lạnh nhạt, Bùi lão gia cảm thấy vui mừng, “Chuyện này chỉ cần trong lòng con hiểu là được, cần quá cố chấp, tiểu tử này thể bị vùi dập.”

      đến đại tôn tử nhà mình, vẻ mặt Bùi lão gia kiêu ngạo, ghét văn thích võ sao, người Bùi gia bọn họ có nhập quân doanh, có thể làm võ tướng, cũng có thể lập tức phong hầu!

      biết có phải lão thiên chiếu cố Bùi gia hay , tình hình tại ở triều có thể là loạn trong giặc ngoài, trong giới quyền quý bởi vì lập trường bất đồng, cũng có nhiều xu hướng, lúc này văn thần phản có võ tướng dễ dàng ra mặt.

      Bởi vì cái gọi là thời thế tạo nên hùng, chừng đại tôn tử nhà gặp thời điểm tốt, mặc dù làm nho thần, nhưng nghĩ đến lúc làm võ tướng, đối với Bùi gia mà , chuyện này rất may mắn.

      Dù sao tức nước vỡ bờ, thịnh cực mà suy, đại tôn tử nhà có số khác biệt, có khả năng bảo vệ Bùi gia lâu dài.

      Lúc Bùi lão gia mặc sức tưởng tượng, câu của Bùi Hạo phá vỡ toàn bộ bóng đêm hài hòa, “Gia gia, chuyện chính.”

      Chẳng lẽ bọn họ lúc lâu, đều là nhảm sao?

      Cố nén tức giận trong lòng, Bùi lão gia “Mịt mờ” nghe đại tôn tử nhà mình nhắc nhở, ho tiếng, thuận tiện thích ứng với tiết tấu của đại tôn tử nhà mình, “Lúc trước phụ thân đề cập qua với con chuyện hôn , con thấy thế nào?”

      Chuyện đến thể trốn được, bên cạnh và bên này đều quan tâm, trong lòng Bùi phụ ai thán tiếng, nhi tử nhà sao đột nhiên lại lớn như vậy! vừa về liền làm mai, vội vàng thúc giục…

      “Tình huống của đối phương bên kia như thế nào ạ?”

      Làm đại gia trưởng, nên hỏi tất nhiên phải hỏi, dù sao Bùi Hạo cũng là trưởng tử của mình, còn là nhi tử duy nhất, cũng chỉ có thê tử, con nhà mình giỏi mưu kế, tức phụ (con dâu) này phải lựa chọn tốt.

      “Tiểu nương này mẫu thân con gặp, rất hợp mắt bà ấy, bà ấy rất thích, chỉ có điểm, nương này xuất thân thương gia, ngược lại là khuyết điểm.”

      Bùi phụ nghe lời này, trong lòng cười thầm, lão gia nhà ra “Ám hiệu” với , tiểu nương này được mẫu thân đại nhân nỗ lực bảo vệ sao?

      “Thương hộ gì chứ, con quan tâm, con chọn trúng nàng rồi, phải vì những thứ thương hộ vứt kia!”

      Ô ô ô, đại nhi tử bày tỏ thái độ, làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này, nương tử có thể rơi bao nhiêu nước mắt đây…
      KhaiDoanh_347, Yoolirm Park, midnight29 others thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 45: Phụ Chính Vương gia.

      Edit: meowluoi.

      Ngày kế, Bùi phụ đến thiên điện Cung Càn Thanh.

      Chỉ thấy nam tử ngồi trước án trác y phục thân vương, khí chất lạnh lùng cao quý, ngược lại che lấp dung mạo tuấn lãng tuyệt trần.

      “Vi thần khấu kiến Phụ Chính Vương.”

      Bùi phụ quỳ cung kính, phải bởi vì người trước mắt lớn nhi tử bao nhiêu, mà lộ ra tí xíu thận trọng, phải bởi vì người này là Phụ Chính Vương cao quý, bởi vì người dám càn rỡ trước mặt người này tại đại điện, thấy bóng dáng.

      “Miễn lễ.” Giọng của làm cho người ta có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      “Gần đây Tri Châu có động tĩnh gì ?”

      Giống như vô tình câu, làm Bùi phụ càng thêm cẩn thận.

      “Bẩm vương gia, theo như vi thần biết, Tri Châu vẫn tiếng động đóng quân trữ lương thực.”

      Hóa ra từ hai tháng trước, Kinh Lục tòng quân bẩm báo, Bùi phụ phát trong phạm vi quản lý núi Ngô ở Tri Châu có nhóm người khả nghi tụ tập, Bùi phụ mới phái người điều tra, kết quả phát chỗ này là vùng đông nam cây cối rậm rạp ít người lui tới, tại xung quanh trong vòng hai mươi dặm, người bình thường vào được, mới dẫn tới có người coi trọng, sau khi phát , trong phạm vi mỗi huyện, thế lực tự mình đóng quân tích trữ lương thực, mà hướng của lương thực đều chạy về phía núi Ngô.

      Chuyện trọng đại như vậy, Bùi phụ tất nhiên bẩm báo, hơn nữa, gần đây Bùi phụ điều tra được, có chút dấu vết hướng về phía người kia ở kinh thành, liên tưởng đến mấy năm gần đây cùng Bùi lão gia thông tin qua lại, Bùi phụ dám buông thả nhưng đồng thời càng thêm sợ hãi, đợi tin tức, đối với Bùi gia, đối với chính mình, là họa hay phúc còn chưa biết được.

      Dù sao, gần vua như gần cọp, xưa nay hoàng gia vì che giấu chút chuyện, có người hy sinh, thậm chí cả gia tộc cũng có gì lạ.

      Lúc Bùi phụ lo lắng, chờ công văn thăng chức, cho đến khi có người ám hiệu mình điều tra chuyện này, nhưng phải cẩn thận tránh bứt dây động rừng, hơn nữa, cần phải điều tra có tiến triển, chi tiết báo cho Thái thú, lúc đó Bùi phụ mới hoàn toàn lĩnh ngộ, hóa ra lần này thăng chức để làm bia đỡ đạn che dấu điều tra kỹ chuyện này.

      Nhưng biết ý tứ phía , Bùi phụ vẫn còn thở phào nhõm.

      Nghe lời Bùi phụ , Phụ Chính Vương Mẫn Hoằng Duệ khẽ cau mày, nhưng lập tức dãn ra, chỉ vài câu liên tiếp quanh chuyện này, làm người ta cảm thấy chuyện này rất coi trọng.

      “Ngươi chứng kiến, tới bây giờ, số lượng quân đóng là bao nhiêu?”

      “Số lượng cụ thể vi thần dám tự đoán, nhưng căn cứ theo thu thập được từ mấy tháng qua của vi thần, chiếm giữ ở núi Ngô có khoảng hơn hai ngàn trộm cướp.”

      Mẫn Hoằng Duệ trầm tư lát, mới , “ đám ô hợp cũng dám làm loạn, biết mình chỉ là đám tôm tép nhãi nhép, làm người ta buồn cười.”

      Bùi phụ dám tiếp, cho rằng nghe thấy, vùi đầu thấp hơn.

      Đột nhiên gió di chuyển, Bùi phụ chỉ nghe thấy người trước mắt câu, “ tại Bùi thượng thư trở về, biết dự định của Bùi thượng thư đối với công tử như thế nào? tại lệnh công tử cũng lớn thành tài rồi.”

      Lời này làm Bùi phu đổ mồ hôi, vương gia, ngài cùng ta việc nhà hay là có mưu đồ khác? Giọng của ngài, có cần phải tốt như vậy , vi thần sợ hãi…

      “Khuyển tử năm nay mười sáu, được tốt lắm, ghét văn thích võ, vi thần thấy nó có ý muốn nhập quân doanh.”

      “Bùi thượng thu quá khiêm tốn, tại thực lực quốc gia dần dần yếu, cần nhiều người như lệnh công tử, chấn chỉnh lại quốc gia.”

      “Khuyển tử còn , đáng để vương gia khen ngợi, nhưng mà chỉ cần quốc gia cần, mặc dù khuyển tử bất tài, nhưng nhất định dù đầu rơi máu chảy cũng chối từ.”

      Kỳ ở kinh thành, kém quý công tử quyền quý, Bùi Hạo là ai? Là người đứng đầu “Kinh thành tam hại” khiến các công tử quyền quý nhức đầu.

      Người người đều biết trong nhà Thái phó có đại tôn tử bướng bỉnh, phạm vào chuyện thương thiên hại lý gì, đơn giản chỉ là hôm nay đánh công tử nhà này, sáng mai chỉnh thiếu gia nhà kia, chọc nhà quyền quý trong kinh thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, có thể là hết cách với .

      Mẫn Hoằng Duệ lớn hơn Bùi Hạo sáu bảy tuổi, lúc Bùi Hạo chọc người ta chán ghét, cũng vừa mới hơn hai mươi, vài năm tiên đế thân thể bệnh nặng, đương kim hoàng thượng tuổi còn , triều có người thèm thuồng nhìn chăm chú, khi đó Mẫn Hoằng Duệ được tiên đế nhờ, ra mặt sử lý chuyện triều đình, mỗi ngày đều hao tâm tổn trí, mà lúc này câu chuyện vinh quang của Bùi Hạo làm có hứng thú.

      Cho nên ai biết, trong lòng Phụ Chính Vương đứng dưới người vạn người đối với Bùi Hạo đứng đầu “Kinh thành tam hại” mà nhiều người đau đầu có hơi thưởng thức.

      “Lần này tổ chức tiệc trung thu, đến lúc đó sứ thần Man Quốc nhất định đến ăn mừng, biết Bùi thượng thư có cao kiến gì?”

      Man Quốc và Đại Hạ trong thời kì chính trị nhạy cảm, có chút bất hòa, đánh trận, Bùi phụ đương nhiên dám quả quyết, nhưng trầm tư lát, nghĩ đến tác phong xưa nay của người trước mặt, trả lời, “Theo ý kiến thần, tại Man Quốc rục rịch, đối với Đại Hạ ta nhìn chăm chú, thịnh yến trung thu, Đại Hạ ta cần phải thể khí phách của mình, lấy chấn quốc uy.”

      “Bùi thượng thư hay lắm, hổ là người của Bùi gia.”

      Gần đây ở biên quan Man Quốc nhiều lần khiêu khích, nhưng vẫn có số mệnh quan triều đình muốn chủ chiến, ầm ĩ làm Mẫn Hoằng Duệ phiền lòng, chỉ biết cãi nhau với mệnh quan triều đình có tác dụng gì, nếu mang bọn họ vứt xuống chiến trường, chỉ sợ nửa điểm tâm huyết cũng có.

      “Vi thần dám nhận.”

      Mặc dù Bùi phụ là văn thần, nhưng giống “Con mọt sách” trói gà chặt, nếu lúc trước mới hơn hai mươi tuổi nhận ủy thác nặng nề của tiên đế, đến Tri Châu làm thái thú, chính mình phải gan dạ sáng suốt, tự quyết đoán.

      “Đến lúc đó Bùi thượng thư có thể mang lệnh công tử đến, để cho Hoàng thượng thưởng thức.”

      Nghe lời này, Bùi phụ có gì hiểu, chắc hẳn con mình lại được vị này coi trọng, đây là, ánh mắt như vậy, khẩu vị quá nặng…

      “Vi thần thay mặt khuyển tử cảm tạ ân điển của vương gia.”

      ____

      Buổi tối, trong thư phòng Bùi phủ, vẫn là ba người Bùi lão gia, Bùi phụ và Bùi Hạo.

      Kể từ khi phụ thân từ triều trở về đến nay, thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, tại thấy phụ thân lại nhìn nữa, cuối cùng Bùi Hạo nhịn được, , gần đây có làm gì…

      “Phụ thân, người nhìn con làm chi?”

      Nhìn ánh mắt bất mãn của nhi tử nhà mình, Bùi phụ liền khó chịu, người kinh thành đều có khẩu vị này sao, Lý lão hầu gia còn dễ , tự thân cũng rảnh, thích tiểu tử này có thể giải thích trở thành ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính tình giống nhau, nhưng xem, mấy hôm trước là trưởng công chúa Chiêu Nghi, hôm nay lại là Phụ Chính Vương gia, ánh mắt gì vậy, đều là người tôn quý, giơ tay nhấc chân đều là người cao quý, sao đều thích làm bạn với con mãng phu nhà mình chứ?

      nhiều năm ở kinh thành, hoàn toàn thoát ly khỏi thẩm mỹ kinh thành rồi sao?

      Thấy đại tôn tử nhà mình sắp xù lông, Bùi lão gia ho tiếng, vội vàng sang chuyện khác, “Ngày hôm nay hạ triều gặp Phụ Chính Vương gia rồi sao?”

      Nghe lão gia nhà mình , Bùi phụ mới thu hồi ánh mắt nổi cả da gà nhìn Bùi Hạo, chuyên tâm trả lời, “ gặp rồi ạ, Phụ Chính Vương hỏi tình huống bên Tri Châu.”

      Chuyện bên Tri Châu, suy tính đến con đường sau này đại tôn tử nhà mình phải , thể tránh khỏi thương lượng với Bùi Hạo chuyện này, cho nên tại Bùi phụ , Bùi lão gia và Bùi Hạo cũng nhiều, dù sao chuyện đóng quân cũng rất quan trọng, hơn nữa còn liên lụy tới vị kia, Phụ Chính Vương coi trọng như thế, cũng có gì lạ.

      Sau đó Bùi phụ đem chuyện Phụ chính vương nhắc tới bữa tiệc trung thu đối đãi với sứ thần Man Quốc lần, sau khi xong, Bùi lão gia cũng bất ngờ, “Vị này ngược lại minh quyết đoán, chỉ tiếc…”

      “Phụ thân, chỉ sợ vô tình, nếu có vận mệnh như tại.”

      Vị Phụ Chính Vương này phải là người do dự thiếu quyết đoán, xử lý triều chính rất quyết đoán, dứt khoát hẳn hoi, hơn nữa tâm cũng ngoan độc, chịu nổi người khác cản trở, nếu như muốn vị trí kia, cũng đợi tới bây giờ, lúc trước có thể lấy dễ như trở bàn tay.

      Bùi lão gia thầm gật đầu cái, sao ông có thể biết, lúc trước ông dạy các vị hoàng tử, người này kiêu căng hoàn mỹ, thảo luận kiêu căng cũng phải làm người kiêu căng, mà là người khác chú ý đối với kiêu căng của , cũng đủ để thấy rất được người khác để mắt.

      Dung mạo tuấn lãng cộng thêm khí chất lạnh lùng, trước núi thái sơn đổ mặt đổi sắc, con nai đứng bên cạnh mà mắt nháy chút rung động, ngược lại chẳng trách mọi người chú ý đến .

      “Nhưng mà tiệc trung thu năm nay, Phụ Chính Vương cố ý nhắc tới cho nhi tử cùng.”

      xong, Bùi phụ lại đưa mắt nhìn nhi tử nhà mình.

      Trong lòng Bùi lão gia tức giận, chẳng trách từ lúc nhi tử mình trở về cứ nhìn chằm chằm đại tôn tử nhà mình, chỉ sợ đại tôn tử nhà mình được vị kia coi trọng, khoan hãy , đại tôn tử nhà , người bình thường đều chán ghét, lúc mấu chốt lại được nhân vật quan trọng để mắt, đây là…

      Nhìn phụ thân nhà mình dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, Bùi Hạo vội vàng , “Con biết Phụ Chính Vương gì đó…”

      Lúc này Bùi phụ sững sờ, xem có hình dáng này, khi Phụ chính vương nhìn thấy, có thể có cảm giác lừa gạt hay , đến lúc đó vui mừng thành ghét, vậy bằng biết con nhà mình, dù sao nhiều lắm cũng chỉ là thế hệ sau bướng bỉnh, tại như vậy, đến lúc đó, khó mà
      KhaiDoanh_347, Yoolirm Park, midnight26 others thích bài này.

    4. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835

    5. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :