1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 31: Huynh Đệ Đồng Lòng
      Edit: Usagi

      Ba ngày sau đó, lầu hai của Hải Đường Các tại Tam Nguyên Lâu,

      “Đại ca, huynh thực muốn !”

      Nghe lời Bùi Hạo , Lý Dụ cảm thấy khiếp sợ, gì mà từ trước đến giờ cả dấu hiệu cũng thấy!

      Bùi Hạo mấy năm nay như ngựa hoang thoát cương, chạy khắp cả trời nam đất bắc, ai cũng trói được!

      Những năm gần đây, bọn họ đều để ý đến những con cháu quyền quý trong kinh thành này, trong bọn họ, khinh thường Bùi Hạo cũng có, thầm hận Bùi Hạo cũng có, vừa nhắc đến , mắng chửi nhục mạ cũng ít, nhưng , những người này được mấy ai may mắn như , có thể tiêu dao tự tại, trắng ra, đa số bọn họ đều hâm mộ Bùi Hạo.

      Là huynh đệ tốt của Bùi Hạo, Lý Dụ đương nhiên biết người đại ca mà kết nghĩa này rất tôn sùng võ thuật, mà võ công cũng rất giỏi, luôn quyết tâm ra sa trường, bảo vệ quốc gia.

      “Đại ca, này là huynh nghĩ kỹ càng rồi?”

      tại so với bình thường giống nhau, thời thế Đại Hạ bây giờ cũng ai được, biên cương náo động, mà huynh ấy lại muốn . Dựa vào tính tình của Bùi Hạo, chắc chắn nhất định làm, hơn nữa chừng chính là ra tiền tuyến.

      Hiểu Lý Dụ và Đới Xuân Vinh đều lo lắng cho mình, Bùi Hạo cảm kích đến tận đáy lòng, nhưng mặt lại biểu ra, “Hai người đệ đều biết , ta nhất định tòng quân!

      tại chính mình, liền xem tình thế giờ, Man Quốc ở phía bắc của Trường Thành, từ xưa binh hùng tướng mạnh, nếu phải hồi trước lão gia tử dũng giết giặc, uy chấn thiên hạ, làm quân địch tổn thương nặng nề, Đại Hạ ta làm sao có thể hưởng mấy chục năm thái bình?

      Lúc này, Man Quốc lại muốn thừa dịp khí lực Đại Hạ dần suy yếu, mở rộng xâm chiếm, khiêu khích biên cương nhiều lần, quấy rầy ngừng, ta là nam nhân tâm huyết của Đại Hạ, ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, chính là nghĩa vụ phải làm!”

      Có lẽ bị lời lẽ hào hùng của Bùi Hạo làm cho choáng váng, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh lâu gì, trong đầu thỉnh thoảng ra cảnh tượng khắc sâu trong lòng họ từ lâu.

      lâu mới có thể hồi phục tinh thần.

      “Đại ca, nếu lúc này huynh ra trận giết địch, đệ liền theo huynh làm quân y. Mặc dù đệ có bản lãnh tự mình xuất trận, nhưng trị liệu vết thương do đao kiếm gây ra, đệ cũng có thể giúp ích chút.”

      Vẻ mặt Đới Xuân Vinh bình tĩnh nhưng lại ra lời làm cho Bùi Hạo cùng Lý Dụ ngạc nhiên, nhanh chóng quay lại nhìn .

      Đừng có xem thường Tam thiếu có vẻ bình thường khi ở cùng bọn họ, vì để lộ ra ngoài nên rất nhiều người biết, Đới Xuân Vinh lại chính là người tài giỏi nhất trong đám ba người bọn .

      Thế nhân đều biết Đới gia trong kinh hành theo nghề y, nổi tiếng diệu thủ hồi xuân. Trong mỗi đời, chỉ chọn người tiến cung làm ngự y, mà quy định này chính là do tổ tiên họ cùng hoàng tộc lập ra, ai có thể nghi ngờ chất vấn.

      Nhưng hoàng gia dù sao cũng là hoàng gia, quy củ do tổ tông định ra nhất định phải nghe theo, thế nên mỗi thời đại đến lúc chọn người nhập cung, vì lợi ích của chính mình, bọn họ đều tự tay chọn người có y thuật xuất sắc nhất trong gia tộc đó.

      Chuyện như vậy vốn là có gì đáng trách, nhưng mà đời này Đới gia lại sinh ra Đới Xuân Vinh, người mà ba tuổi có thể đọc hiểu sách thuốc, năm tuổi tinh thông y lý, tám tuổi có thể phân biệt mọi loại thảo dược, đến mười tuổi liền có thể tự chính mình xem bệnh kê thuốc, tài năng có thể là kinh hãi thế tục.

      Đới gia vì thế mà ngày ngày hưng phấn, nhưng lại lo sợ rằng, với tài năng như thế này, để người ngoài biết, thế nào cũng làm cho thiên hạ đại loạn.

      Vì thế để giảm bớt nguy hiểm, họ đều để cho người ngoài nghĩ rằng, Đới gia dù có ba vị thiếu gia, nhưng chỉ có Đại thiếu gia Đới Xuân Lai và Nhị thiếu gia Đới Xuân Lôi là thiếu niên nổi danh có y thuật tài giỏi. Đại thiếu gia Đới Xuân Lai, mới có hai mươi hai tuổi, từ năm ngoái bắt đầu theo phụ thân tiến cung chữa bệnh, chắc hẳn sau này chính là người nhập cung làm quan. Còn Nhị thiếu gia Đới Xuân Lôi năm nay mười tám tuổi, từ hồi mười ba liền làm trong tiệm thuốc của gia tộc, từ lâu y đức vang danh, dần dần truyền xa.

      Thế nhân đều , Đới gia nay có người nối nghiệp, nhưng khi hỏi đến Tam thiếu gia Đới Xuân Vinh nhà đó, a, ngươi , mọi người đều mơ hồ quên Độc lang quân trong “Kinh Thành Tam Hại”, chính là người Đới gia, bất quá nếu nhắc đến Tam thiếu gia, liền phải nghĩ đến những chuyện mà làm.

      Chỉ cần Tam thiếu gia ra tay, mỗi việc dù đến nổi phải lấy mạng ngươi, nhưng chính là làm ngươi hết lần này đến lần khác, cảm thấy muốn sống được, muốn chết cũng xong, hận đến mức nghiến răng! Nghe cái tên đặt thôi là rùng mình, gì mà “Nửa Bước Mỉm Cười Như Điên”, rồi lại cái gì mà “Thập Hương Nhuyễn Cân Tán”…

      Tóm lại là, cười giết được ngươi, nhưng lại làm ngươi ngứa chết, mà cuối cùng người bị ngứa cũng chết được. Dù sao nữa, đây chính là cách chỉnh người mà cần lấy mạng ai.

      Thế ngươi lại muốn hỏi đến y thuật của Tam thiếu gia? Cái này a, ai biết . Chỉ cần đừng rắc thứ bột lạ nào lên người ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mừng , thế mà lại còn muốn tìm xem bệnh, đây chính là đầu óc có vấn đề!

      Nhưng nhiều năm làm huynh đệ tốt, ai có thể so với Bùi Hạo và Lý Dụ mà biết tận cùng y thuật của Đới Xuân Vinh là như thế nào. Những năm gần đây, để tăng thêm hiểu biết của chính mình, Đới Xuân Vinh liền mai danh tích, ngao du khắp nơi, có bệnh nan y nào mà chưa thấy qua đâu, thế nhân biết Đới gia Tam thiếu gia, nhưng thần y vô danh mà khắp nơi lan truyền mấy năm gần đây chính là Đới Xuân Vinh, thể nghi ngờ.

      “Tam đệ, đệ chắc chứ?”

      Bùi Hạo đương nhiên hiểu , trong quân đội, có quân y như Đới Xuân Vinh chình là lợi ích rất lớn, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, thà bất chấp tính mạng mình nguy hiểm, cũng mong muốn để Tam đệ lộ tài năng trước mặt mọi người. thể ích kỷ như thế, vì chính bản thân mình mà làm cho cố gắng nhiều năm của mọi người đều thành uổng phí.

      “Tam đệ…”

      Lý Dụ mở miệng, cũng biết cái gì, có thể hiểu tâm trạng của Đới Xuân Vinh, người nhà quá thương nên thành gánh nặng người, tuy rằng bởi vậy mà cũng thoát khỏi ít trói buộc của bên ngoài, nhưng cảm giác bị bó tay bó chân rất khó chịu, làm cảm thấy hít thở thông, nên lời của Bùi Hạo nhen nhóm ngọn lửa trong lòng họ, nhanh như vậy, tự do như vậy, mà cũng nhiệt huyết như thế!

      Nếu như phải cảm thấy mình thích hợp với chiến trường, cũng muốn !

      “Đại ca, huynh hãy nghe đệ , đệ có suy nghĩ này từ lâu rồi, nhưng vẫn do dự. Bây giờ nghe lời này của huynh, đệ liền có thêm dũng khí quyết định. Huynh đúng lắm, nam nhi sống đời, nếu như thể nhiệt huyết lần, lãng phí kiếp này.

      Thân là thầy thuốc, đệ cũng thể suốt ngày trốn tránh.

      Dù sao nữa, đệ cũng có lòng tin, mặc dù đệ thể giết địch, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình.”

      xong, Đới Xuân Vinh liền nhìn sang Lý Dụ, “Nhị ca, huynh vẫn nên vọng động, đệ và đại ca đều , huynh lúc này phải ở hậu phương, coi chừng mọi việc cho thỏa đáng, danh tiếng “Kinh Thành Tam Hại” của chúng ta cũng thể để người khác đoạt .”

      Hiểu ý tứ trong lời của Lý Xuân Vinh, bản lãnh của chính là thích hợp ở lại đây, làm quan trong triều đình. Đến lúc đó hai người huynh đệ của đều ra chiến trường, như vậy phải dùng hết khả năng của mình mà bảo vệ họ cùng người nhà của họ ở hậu phương, nhất định ngăn cản cho bất cứ ngoài ý muốn nào phát sinh, vô luận minh thương hay ám tiễn, đều phải cản trở.

      “Yên tâm , chỉ cần Lý Dụ ta còn ở đây, trong kinh thành này ai dám? Nếu hãy nhìn ta lột mấy lớp da của xuống.”

      xong, Lý Dụ liền chuyển hướng, mày nhếch lên.

      “Đến lúc đó cũng chỉ có ta, mấy lão gia tử ở nhà còn làm xáo trộn kinh thành!”

      Vừa nghĩ đến sức chiến đấu của lão gia gia nghỉ dưỡng ở nhà , chỉ với tiếng tăm lừng lẫy của Lý lão hầu gia, kia thân cường bạo ngay cả Bùi Hạo cũng thể so sánh được. Tới lúc đó, kinh thành này còn làm sao có náo nhiệt để xem chứ!

      Bùi Hạo ba người đều rùng mình cái, nhóm lão gia tử có sức sát thương quá lớn, nếu đến lúc bất đắc dĩ, cũng là thôi .

      suy nghĩ tiếp, Bùi Hạo liền vỗ vai cũa hai người huynh đệ mình, “Vô luận thế nào, ba huynh đệ chúng ta chính là cùng tiến cùng lùi.”

      Ba người nhìn nhau cười tiếng, hết thảy đều cần

      “Đại ca, thế lão gia tử có , huynh đến doanh trại nào ?”

      Nhìn thấy khí ngược lại trầm trọng như trước, Lý nhị thiếu liền hợp thời hỏi.

      “Bây giờ còn chưa biết, nếu nhưng ta đoán lầm, khả năng được đều đến Kiêu Kỵ Doanh là lớn nhất.”

      “Ôi, làm sao lại là Kiêu Kỵ Doanh nha, đệ thấy Tiền Phong Doanh cùng Hộ Quân Doanh cũng tồi a.”

      Này Tiền Phong Doanh chính là đội quân cảnh vệ, chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng đế lúc tuần. Mà Hộ Quân Doanh chính là chuyên gia canh gác các cửa khẩu, nhiệm vụ chính là đóng mở cổng thành. Tóm lại, lời trêu đùa của Lý nhị thiếu ám chỉ là, người trước chính là chịu trách nhiệm mở đường, người sau lại là kẻ thủ cửa thành.

      Với hai dạng này, Bùi Hạo tất nhiên hứng thú, cho nên liền đáp lại trêu chọc như trẻ con ấy của Lý nhị thiếu. Chuyện này mà ngươi càng để ý, lại càng hăng hái. Cho nên đối với những chuyện này, hoàn toàn đối hoài đến , chính là cách tốt nhất để im lặng.

      Đối với chuyện Bùi Hạo thèm đếm xỉa mình. Lý nhị thiếu tập thành quen, căn bản thèm chấp, dù sao tự vui vẻ là được rồi.

      Mà đối với thiếu sót phần não bộ này của Nhị ca nhà mình, Đới Xuân Vinh bày tỏ thái độ lạnh nhạt, thế này đến thần y cũng khó trị a! chỉ là đại phu, phải thần, tha thứ bất lực!

      Dưới coi thường của Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh, tia sáng trong đầu Lý Dụ chợt lóe, hắc hắc hắc, này vừa nghĩ đến, nếu Bùi đại thiếu đối với chuyện này mà có thể giữ nổi bình tĩnh, liền, liền…

      A, nghĩ ra,

      “Đúng rồi đại ca, chuyện huynh muốn nhập ngũ cho tẩu tử biết chưa?”

      Nhìn vẻ mặt bỉ ổi cười hề hề của Lý Dụ, Bùi Hạo thế nào hiểu, nhưng vừa nghe lời đó, liền cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có chút lúng túng, cái này, đúng còn chưa có

      Bất quá Bùi đại thiếu chúng ta là ai, há có thể làm trò cười trước mặt huynh đệ nhà mình.

      Trong nháy mắt, Bùi Hạo liền tỏ ra ngạo mạn, vẻ mặt cho là đúng.

      “Chuyện như thế này, chính mình lão gia ta làm chủ, nữ nhân xen vào cái gì!”

      Ô, giọng điệu này, thần thái này, nếu biết liền coi , nhưng bọn họ chính là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ , người nào mà còn hiểu a, nghe cái rắm cũng biết là ai phóng, bây giờ lại bày đặt làm sói giấu đuôi!

      Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh nhìn nhau cười tiếng, tiếng cười này đúng là làm cho khí thế Bùi Hạo sụp đổ, miệng méo xẹo. Những người này đều là ai a, nhớ lại năm đó, chình mình thiếu niên ngốc nghếch, kết giao với đám bạn xấu xa!

      Bất quá, trong lúc này cũng có chút bận tâm, tiểu nương nhà sau này mà biết quyết định của , có phản ứng gì. Dù sao con đường này, đối với hai người mà , cũng rất tốt, bên trong cũng còn rất nhiều chuyện.

      Nếu như, nếu như lúc đó tiểu nương nhà mất hứng làm sao giờ?

      Lại muốn tiểu nương nhà đổi ý, phải làm sao?

      Nếu như, nếu như…

      mặc kệ, dù sao cũng nhìn trúng nàng, gì cũng có tác dụng, nàng tự nguyện tất nhiên là tốt nhất, muốn cũng được, tuyệt đối buông tay!!

    2. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 32: Kiện Ràng
      Edit: Usagi

      Mà lúc này, Tô Nhược U ở trong U Lan Viện.

      Sáng sớm tinh mơ hôm nay, trời còn có chút tâm tối, vầng dương cũng chưahé lộ, thỉnh thoảng vài ngọn gió chợt bay qua, đem theo nhàng khoan khoái.

      Dùng đồ ăn sáng xong, Tô Nhược U có việc gì, liền nghĩ đến ba tỷ muội bọn nàng từ lúc Khất Xảo cũng chưa gặp nhau, liền hỏi Thanh Nhạn bên cạnh câu.

      “Mấy ngày qua chỗ Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư có chuyện gì xảy ra chứ?”

      “Thưa tiểu thư, nô tỳ vài ngày nay cũng nghe thấy Nhị tiểu thư hay Tam tiểu thư có chuyện gì, hay ra đâu, bất quá…”

      “Bất quá cái gì?”

      Lần này tinh thần Tô Nhược U lại được nâng cao.

      “Bất quá hai ngày trước, trong viện Tam tiểu thư có mời đại phu, là đến xem bệnh cho con chó bên cạnh Tam tiểu thư…”

      Kể từ khi gặp nạn tại thôn trang vùng ngoại ô, Tam tiểu thư liền mang về con cún con lai lịch, thế mà rất được sủng ái, trừ phi có chuyện xảy ra, Tam tiểu thư ở đâu nó liền ở đó, tấc cũng cách xa.

      Chắc vì lúc trước có công cứu Tam tiểu thư, nên mới mang về phủ. Mà bây giờ, ràng chỉ mới ngã bệnh chút xíu, Tam tiểu thư liền lo lắng, thành ra đối với người Tô phủ đó liền trở thành chuyện lớn.

      Thanh Nhạn vừa dứt lời, tim Tô Nhược U cũng đập mạnh cái.

      Nàng đương nhiên hiểu lòng Tam muội nghĩ gì, tất cả phải do con cún con ấy từng cứu mạng tiểu muội lần, mà do khi trong lúc bất lực tuyệt vọng, nó lại xuất , làm cho tiểu muội cảm thấy trong lòng được an ủi, cái cảm giác mà trong lúc nguy cấp lại gặp được người có thể bảo vệ mình, đem lại cho mình an toàn, sau khi nguy hiểm qua , cảm giác ấy lại thành tình cảm thể xóa bỏ…

      “Đại phu như thế nào?”

      Nghĩ đến con cún con mà cả người tỏa ra quý khí, lại có thể thấu hiểu lòng người, bây giờ ngã bệnh, Tô Nhược U cũng rất thương tiếc.

      Dù sao nó cũng cứu mạng tiểu muội muội lần, chỉ dựa vào điểm này, Tô gia bọn họ nhất định bạc đãi nó!

      “Đại phu xem qua rồi, chỉ là thân thể có tổn thương gì, đoán chừng là do vết thương lần trước chưa lành, tinh thần thỉnh thoảng lại tốt, bệnh này cùng người giống nhau, chờ qua thời gian liền khỏe lại.”

      Bởi vì các chủ tử để ý, nên Thanh Nhạn cũng cố gắng tận tình hỏi thăm.

      Suy nghĩ chút, thấy yên tâm, Tô Nhược U liền bảo, “Hôm nay Tam tiểu thư có đâu ?”

      nghe ai qua, chắc giờ Tam tiểu thư vẫn còn ở trong Thủy Tâm viện.”

      “Vậy ngươi cùng Thanh Loan chuẩn bị chút, ta bây giờ liền thăm Tam tiểu thư.”

      khắc sau, bởi vì nôn nóng, Tô Nhược U rất nhanh đến nơi.

      Thủy Tâm Viện ở phía tây, U Lan Viện lại ở giữa, cùng với Lãnh Mai Viện của Nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết làm thành hình tam giác, đều nằm tại phía đông của trạch viện Tô gia.

      Bà tử ở cửa chờ, thấy Tô Nhược U đến, liền cuống quýt tiến lên chào đón, “Đại tiểu thư, ngài tới, Tam tiểu thư giờ ở trong phòng.”

      Mà Tô Nhược U vừa bước vào cửa, chưa đến hai bước, nhìn thấy Tô Nhược Nhị ra đón.

      “Đại tỷ, tỷ đến mà cho muội biết trước tiếng, muội chưa chuẩn bị cái gì để tiếp đón tỷ hết á.”

      Nghe Tô Nhược Nhị trêu ghẹo, lo lắng trong lòng của Tô Nhược U liền vơi phân nửa.

      “Muội đứa bé lanh lợi này, chả cho ai chiếm được nửa phân tiện nghi, chẳng lẽ Thủy Tâm Viện của muội đều lấy ra được bất cứ trà bánh nào.

      Nếu mà như thế, tỷ liền phải hảo hảo kiểm tra lại chút người trong Thủy Tâm Viên chút, xem họ hầu hạ chủ tử như thế nào…”

      “Đại tỷ…”

      Biết nàng hay bao che khuyết điểm, lại đem người trong Thủy Tâm Viện đến chặn miệng nàng, đại tỷ mới là người chịu bị thiệt thòi!

      Hằng ngày mọi người đều bị bộ dáng tranh quyền thế của tỷ ấy lừa gạt! Nếu , chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cửa hàng lương thực của Tô gia làm sao có thể phát triển thịnh vượng như thế.

      Dọc đường theo Tô Nhược Nhị tiến vào trong phòng, Tô Nhược U cẩn thận quan sát tiểu muội nhà mình.

      Chỉ nhìn thấy đế giầy của tiểu nương là sử dụng loại vải hải đường nở hoa mà làm, đầu lại mang cây trâm ngọc bích lung linh, tai là khuyên tai hình giọt nước bằng phỉ thúy, tất cả làm nổi bật nũng nịu gương mặt nhắn ấy, cũng vì thế mà càng thêm mềm mại động lòng người.

      Còn có tâm tư để chưng diện chính mình, Tô Nhược U liền hiểu, chắc chắn giống những gì đại phu , cũng có gì nghiêm trọng.

      Đợi hai người ngồi xuống, Tô Nhược Nhị liền phân phó Chanh Tâm bên cạnh, “Ngươi đem chén chè đậu đỏ Kỳ Môn trong hộp lấy ra, để cho Đại tiểu thư của chúng ta thưởng thức, được chậm trễ.”

      Ngồi đối diện, Tô Nhược U liền dở khóc dở cười, “Nha đầu này…”

      Hai người uống trà xong, Tô Nhược U nhớ gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn, “Hôm nay như thế nào mà thấy Đại Bạch?”

      đến cái này, Tô Nhược Nhị khó tránh được chút thẹn thùng, mặt đỏ lên, “ ngày hôm nay tinh thần tốt, cho nên nghỉ ngơi rồi.”

      Tô Nhược U chuyện gì xảy ra, ngược lại cho rằng Tô Nhược Nhi sợ nàng lo lắng, nên muốn .

      “Nếu đại phu xem qua, có gì đáng lo, liền có gì xấu. tại tinh thần tốt, vậy chúng ta chăm sóc cẩn thận chút, là có thể tốt lên, muội cần lo lắng như thế.”

      Biết rằng đại tỷ hiều lầm ý mình, Tô Nhược Nhị cảm thấy rất áy náy, đến cùng vì an nguy của , nàng che giấu người nhà. Nhưng mặt khác, Tô Nhược Nhị cũng hết sức xấu hổ. Chuyện như thế này, nàng thể với người khác, là tự nàng cũng cảm thấy mình có vấn đề, mà bản thân cũng có danh phận kinh người.

      Tuy nàng tiếp nhận chuyện này nhanh chóng, nhưng đó là do bọn họ sớm chiều bên nhiêu, nên ấy hẳn là chuyện hiển nhiên. Mà người nhà nàng có thể tiếp nhận hay , nàng cũng thể xác định được.

      Xem khuôn mặt đại tỷ lên nét an ủi, Tô Nhược Nhị đến cùng có chút ít đành lòng, “Đại tỷ, muội đều biết , mọi chuyện nhất định tốt, các tỷ cũng cần lo lắng đến thế, muội cũng có chuyện gì.”

      Cảm thấy tiểu muội vì an ủi mình mà những lời đó, lo lắng trong đáy lòng của Tô Nhược U cũng tản phân nửa.

      “Vậy là tốt rồi, đại tỷ biết muội thích Đại Bạch, nó ngã bệnh nên lòng muội nhất định dễ chịu gì, nhưng cần lo lắng quá, muội phải vì mình suy nghĩ, cũng phải suy tính kỹ càng, nếu muội cũng ngã bệnh, ai tới chăm sóc nó.”

      “Ai thích chứ…”

      được, đại tỷ lại biết nó phải là nó, nó chính là a, tự nhiên nàng thích , nàng mới thích đâu!

      “Được rồi, muội thích nó, cũng chỉ còn chút xíu nữa thôi là đến mức chịu xa rời, khăng khăng bên cạnh chăm sóc người ta.”

      Nàng khó có dịp nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng tự nhiên này của tiểu muội, bình thường đều là tiểu muội giương nanh múa vuốt khi dễ người khác, ngày hôm nay lại để nàng bắt gặp, nàng nhịn được mà muốn trêu chọc muội ấy.

      “Đại tỷ, tỷ còn nữa, muội liền để ý đến tỷ!”

      Khuôn mặt nhắn của Tô Nhược Nhị đỏ bừng, đại tỷ thế nào mà càng càng hăng! Đoan trang khéo léo hằng ngày đâu rồi, thế nhưng bây giờ lại bắt nạt nàng!
      “Được rồi, được rồi, đại tỷ , khuôn mặt nhắn của muội cũng đừng đỏ lên, nếu đỏ nữa là phát sốt đó nha!”

      ra trêu chọc người khác lại vui đến thế, Tô Nhược U giờ cũng hiểu sao bình thường tiểu muội rất thích trêu chọc Huệ Nhi và Ngọc Nhi, như thế thú vị, làm cho người ta muốn dừng mà dừng được a!

      Mà lúc này Tô Nhược Nhị vừa thẹn vừa cáu, sờ soạng khuôn mặt nhắn hồi, thế mà lại càng tức!

      Hừ, đại tỷ nhất định đừng để nàng tìm ra cơ hội, đến lúc đó, nàng cũng để đại tỷ nếm thử mùi vị này.

      Hai người vừa cười vừa đùa giỡn, ngược lại còn lo lắng hay u sầu.

      Nghĩ đến ba tỷ muội các nàng hiếm khi có dịp gặp nhau, Tô Nhược Nhị nũng nịu ra, “Đại tỷ, hay là chúng ta cũng gọi Nhị tỷ sang đây. Ngày hôm nay, chúng ta liền ở Thủy Tâm Viện dùng bữa, sau giờ ngọ lại chuyện, chúng ta lâu rồi còn chưa ngồi xuống tâm đâu.”

      “Được thôi, như thế rất tốt.”

      Trải qua mấy ngày nay, ít chuyện phát sinh, ba tỷ muội các nàng, là nhất bào tam thai, đời này ai có thể so với cái nàng càng thân cận hơn, các nàng là tin cận lẫn nhau, dựa dẵm lẫn nhau. có rất nhiều ngày đêm, ba tỷ muội nàng, ngủ cùng chỗ, cùng nhau tưởng tượng đến hình dáng mẫu thân chưa từng gặp mặt, cùng nhau nhớ đến phụ thân bôn ba bên ngoài, rồi lại an ủi sưởi ấm lẫn nhau. Cho đến hai năm trước, phụ thân mời ma ma về dạy các nàng lễ nghi, các nàng mới tách ra từng viện mà ngủ.

      đợi đến lúc hai người uống hết chum trà, Tô Nhược Tuyết đến Thủy Tâm Viện.

      “Nhị tỷ, sao tỷ đến nhanh thế?”

      Kỳ viện của ba tỷ muội cách nhau xa, nhưng tính toán luôn lúc nha hoàn bắt đầu mời, rồi thời gian các nàng đến đây, dù Tô Nhược Tuyết có nhanh cách mấy, cũng thể nhanh đến vậy.

      “Tỷ vốn định đến đây ngồi lát, ai ngờ đường gặp phải Chanh Tâm, liền cùng nhau qua.”

      Mặc dù kiếp trước nàng cũng có nghe tiểu muội qua, nên ngược lại quá lo lắng, nhưng suy nghĩ chút, cuối cùng nàng cũng yên tâm, liền muốn qua xem chút.

      Bây giờ thấy đại tỷ cũng ở đây, hai tỷ muội các nàng thế nhưng lại suy nghĩ giống nhau.

      Nhìn thấy thần sắc của tiểu muội, ừm, chắc cũng có chuyện lớn gì xảy ra, cũng biết tiểu muội bây giờ phát ra chưa, Đại Bạch giờ cũng phải là Đại Bạch a…

      Bất quá, vô luận thế nào, đời trước của tiểu muội rất là hạnh phúc, kết quả như thế là tốt nhất phải sao?

      đến trong sạch cùng khuê danh của nữ nhân, được rồi, tha thứ cho nàng, vì trọng sinh lần, liền coi những thứ ấy quan trọng, nàng cảm thấy có gì hơn tiêu dao tự tại trong đáy lòng, còn những thứ đồ hư vô kia cần quan tâm, đừng để chúng trở thành vật cản chính mình theo đuổi hạnh phúc.

      Chờ ba tỷ muội Tô Nhược U dùng bữa xong, Tô Nhược Nhị liền líu ríu đòi hôm nay muốn ở cũng hai tỷ tỷ, muốn ba người ngủ trưa cùng nhau, mà hai nàng dĩ nhiên đồng ý, sâu trong lòng các nàng cũng vô cùng vui vẻ.

      Nửa canh giờ sau, nha hoàn ở Thủy Tâm Viện liền đánh thức các nàng dậy.

      “Đại tỷ, hôm nay buổi tối cũng ngủ chung , thời gian ngủ trưa ngắn quá, chút xíu nhiêu đó chẳng gì cả.”

      Tô Nhược Nhị còn buồn ngủ, cặp mắt mông lung, thanh càng thêm mềm mại

      Tô Nhược U khẽ nhếch miệng cười, “Được, bất quá, muội cũng đừng cao hứng quá sớm, hỏi Nhị tỷ của muội có muốn ngủ chung với tiểu nha đầu này .”

      “Nhị tỷ, tối nay chúng ta lại ngủ cùng nhau được ?”

      Do còn chưa tỉnh táo, so với lúc bình thường hằng ngày nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ Tô Nhược Nhị lại ra những lời ngây thơ, hết sức đáng .

      mặt Tô Nhược Tuyết như có gió xuân phảng phất, xoa tan lớp băng tuyết, để lộ nụ cười thanh khiết cùng với lúm đồng tiền như như , tỏa hương thơm ngát, phả vào mặt, làm người ta cảm thấy vừa cao thanh quý phái, lại vô cùng lộng lẫy, là xinh đẹp gì sánh được.

      “Nhị tỷ, tỷ đẹp a.”

      Tô Nhược Nhị kìm lòng được mà thở dài, bỗng chốc liền tỉnh táo, quả nhiên sau khi ngủ dậy, có thể nhìn thấy mỹ nhân đầu tiên, chính là cảm giác tốt nhất!

      Tô Nhược Tuyết bị nàng làm cho đỏ mặt, “Muội chính là khen tỷ, hay tự khen chính mình?”

      “Ai cũng khen, người nào mà biết ba tỷ muội Tô gia đều là mỹ nhân, xinh đẹp như tiên.”

      Tô Nhược Nhị với vẻ mặt tự hào, vô cùng kiêu ngạo, làm cho Tô Nhược U nhìn nổi.

      “Người ta khách khí mới thế, muội còn tưởng , biết xấu hổ.”

      Vẻ mặt Tô Nhược Nhị lơ đễnh, “Muội biết hai tỷ chính là thẹn thùng, phải là được khen thôi sao? Bọn họ khen được, muội đây đương nhiên cũng nhận được.”

      Nhìn thấy bộ dáng của tiểu hài tử “Ta đẹp, ta kiêu ngạo” trước mặt, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết liền bị chọc cho bật cười…

    3. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 33: Tỷ Muội Tâm Tình
      Edit: Usagi

      Trong lúc ba tỷ muội Tô Nhược U đùa giỡn, thời gian liền trôi qua nhanh chóng.

      Chỉ chốc lát sau, Chanh Tâm liền đến đây câu, “Tiểu thư, vừa rồi Lưu bà tử đến thông báo, bảo là Đại Bạch tỉnh, tinh thần hình như rất tốt, biết bây giờ có nên đem nó sang đây?”

      Hồi xưa trong Thủy Tâm Viên, Đại Bạch muốn chỗ nào liền chỗ đó, chỉ là bây giờ thân thể ốm , phải cần nghỉ ngơi. Từ khi Đại Bạch bị hôn mê, những người trong Thủy Tâm Viện đều coi nó như là nửa chủ tử để chăm sóc. Tô Nhược Nhị cũng tấc rời, bởi vậy khi tinh thần nó khá hơn chút, bọn họ liền vội vàng đến đây thông báo cho nàng biết.

      Vốn lo lắng, bây giờ nghe người đến báo, Tô Nhược Nhị vội vàng chạy qua, cũng sợ bị hai tỷ tỷ cười chê nàng đằng, làm nẻo.

      Trước kia, Đại Bạch được an bài cho ở góc tây nam của Thủy Tâm Viện, nhưng Tô Nhược Nhị bỏ được nó, hơn nữa hình như Đại Bạch cảm thấy hứng thú với ổ chó mà người ta tỉ mỉ chuẩn bị cho mình, nên liền để nó trong khuê phòng của Tô Nhược Nhị.

      Nhưng sau khi Đại Bạch bị bệnh, để cho tiện chăm sóc, cũng do chút nguyên nhân khác, tất nhiên Tô Nhược Nhị thể để trong phòng mình nữa, liền cho người làm thu dọn phòng ở phía tây, cho qua đó ở.

      Khi Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết đuổi tới, chỉ nghe tiếng chuyện của tiểu muội trong phòng.

      “Ngươi tỉnh rồi…”

      “Ngươi sao chứ?”

      “Ngươi ngủ hết cả ngày.”

      Nếu như biết Đại Bạch chỉ là con cún con, nghe thấy những lời này, chắc mọi người tưởng tiểu muội chuyện với ai đó. Tô Nhược U cười lắc đầu, điều này có sao đâu? Chính nhận thức của mình cũng bị người khác ảnh hưởng, mà ảnh hưởng này cũng rất lớn…

      Tô Nhược U chú ý phản ứng của Tô Nhược Tuyết bên cạnh, nhưng Tô Nhược Tuyết hiểu , tiểu muội biết

      Trong lòng hai người có hai suy nghĩ khác nhau, nhưng đều thể gương mặt, lạnh nhạt vào.

      Vào đến nơi, Tô Nhược U liền chứng kiến cảnh Đại Bạch ngồi sạp , cùng Tô Nhược Nhị bốn mắt nhìn nhau.

      Tô Nhược U mặt biến sắc, nhìn ngó quan sát căn phòng này lượt. Căn phòng này lớn, nhưng bên trong lại có sạp , đó lại có chăn nệm, ràng là thứ dành cho người ngủ, bên cạnh đặt tủ sách, bàn đều có đầy đủ giấy viết và nghiên mực.

      Nếu phải biết trước đây là “ổ chó”, nàng rất hoài nghi, nơi này chắc hẳn là phòng cho người ở, mà người đó lại biết văn viết chữ.

      Tô Nhược U thầm khuyên mình đừng nên suy nghĩ nhiều, có lẽ đây là ý tưởng của tiểu muội, nàng xưa nay chú trọng phương diện này, mà lại rất quan tâm Đại Bạch, nhất định chuẩn bị ổ chó bình thường cho nó, chuyện này xảy ra người nàng cũng đâu có gì kỳ quái.

      Nhưng ngẫm lại, trực giác cho Tô Nhược U biết, đây chỉ đơn giản thế này, chuyện này có điểm bất thường…

      Tô Nhược U đưa mắt nhìn Tô Nhược Tuyết bên cạnh, muốn xem thử thái độ của nàng như thế nào.

      Lại phát Tô Nhược Tuyết thần thái tự nhiên, có chút hoài nghi nào, lại tỏ ra hiểu , Tô Nhược U thầm xem xét lại chính mình, chả lẽ nàng suy nghĩ nhiều?

      “Đại tỷ, Nhị tỷ, hai tỷ cũng tới…”

      Lúc này, Tô Nhược Nhị ngược lại cảm thấy có chút giật mình, nàng ngừng với chính mình, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, dù sao Đại tỷ, Nhị tỷ đều biết nó là , có gì để nàng chột dạ cả, tại cũng chỉ là Đại Bạch thôi, có gì bình thường hết…

      Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết về phía trước, gấp rút nhìn Đại Bạch.

      để ý đến cảm giác quái dị khi bị con cún con nhìn chằm chằm mình, Tô Nhược U cẩn thận quan sát Đại Bạch, “Đại Bạch hôm nay nhìn tinh thần có vẻ rất tốt, bây giờ nghĩ lại, đại phu sai, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều chút, là khỏe lại ngay. Nhị Nhi, muội cũng cần lo lắng quá mức.”

      “Đại tỷ, muội có lo lắng…”

      Liếc Đại Bạch cái, Tô Nhược Nhị lên tiếng phủ nhận.

      “Được rồi, biết là muội quan tâm, để ý, đều chỉ có hai chúng ta quan tâm, để ý Đại Bạch thôi được chưa.”

      “Đại tỷ!”

      Nhìn thấy gương mặt Tô Nhược Nhị đỏ bừng, nàng cũng đành lòng để tiểu muội mất mặt trước người khác, nên liền phải giúp tiểu muội tay. Haizz, Đại tỷ biết chuyện nên có thể đùa giỡn, đáng thương cho nàng, cho dù biết , cũng thể bắt lấy cơ hội này mà trêu chọc tiểu muội a.

      “Đại Bạch mới vừa tỉnh, thể bị quấy rầy, chúng ta cần ở đây náo loạn, để cho Đại Bạch nghỉ ngơi .”

      Biết giới hạn của Tô Nhược Nhị, Tô Nhược U cũng chọc nữa, mỉm cười tiếp lời của Tô Nhược Tuyết, “Đúng rồi, chúng ta thể ảnh hưởng Đại Bạch nghỉ ngơi, nên thôi.”

      rồi hai người cũng rời , để lại muội muội nhà mình trong đó.

      Lúc này Tô Nhược Tuyết hiểu sao lại có cảm giác nhà có con lớn sắp gả, nhưng mà, tỷ phu cùng muội phu tương lai đều là người thương thê tử, tỷ tỷ cùng muội muội có thể đạt được hạnh phúc, phải là việc tốt nhất sao?

      Dùng bữa tối xong, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết cũng rời khỏi Thủy Tâm Viện.

      Ngày hôm nay Thủy Tâm Viện đặc biệt náo nhiệt. Sau khi bọn nô tỳ hầu hạ ba vị tiểu thư lên giường, liền rời , quấy rầy các tiểu thư nghỉ ngơi.

      Mà bên trong màn lụa hồng phấn, Tô Nhược Nhị liền nằm chính giữa, thấy hai bên là Đại tỷ và Nhị tỷ của mình, khỏi vui cười ra tiếng, “ tốt quá, chúng ta có thể ngủ cùng chỗ.”

      “Mới như vậy mà cao hứng, coi muội vui mừng kìa…”

      Tô Nhược U nghiêng đầu nhìn tiểu muội nhà mình vui vẻ, làm cho nàng cũng cảm thấy vui lây.

      “Đó là đương nhiên, có hai đại mỹ nhân bồi muội ngủ, muội thiệt là hưng phấn đến mức ngủ được.”

      Tô Nhược Nhị nhướng mày, bộ dạng vui vẻ đắc ý làm cho nàng càng thêm đẹp hơn.

      “Muội đó, thiệt đứng đắn, xem sau này ai dám cưới muội chứ.”

      Ba tỷ muội ngủ cùng chỗ, dường như trở lại trước đây, Tô Nhược Tuyết vô cùng vui sướng, liền khỏi trêu chọc tiểu muội vểnh cái đuôi lên trời.

      cưới càng tốt, muội liền dựa vào Nhược Tuyết ca ca của muội.”

      xong Tô Nhược Nhị xoay người ôm chặt Tô Nhược Tuyết, “Người ta thích Nhược Tuyết ca ca nhất!”

      Xem tiểu muội như đỉa quấn quanh người mình, Tô Nhược Tuyết giật giật, thoát khỏi tiểu muội nhà mình, bỏ mặc nàng phía sau.

      “Nhược Tuyết ca ca thể bỏ rơi người ta. Nhược Tuyết ca ca tướng mạo có thể so với Phan An, võ công lại cao cường, người ta cả cuộc đời chỉ thừa nhận mỗi mình huynh thôi.”

      Nha đầu này càng điễn càng nghiện.

      “Muội nên ép tỷ xuất ra tuyệt chiêu.”

      Tô Nhược Tuyết lạnh lùng uy hiếp. Đối phó với Tô Nhược Nhị, từ đến giờ, chiêu này lần nào cũng trúng.

      “Đại tỷ, tỷ xem Nhị tỷ kìa, lại người ta liền chơi xấu, như thế sao được, tỷ mau chóng quản lý tỷ ấy .”

      Nàng từ chỉ sợ ngứa, vừa đụng đến liền cười ngừng được, đó quả thực là điểm yếu của nàng, tục ngữ đúng, đạo cao thước, ma cao trượng, biết tránh khỏi, nên Tô Nhược Nhị vội vàng cầu cứu Tô Nhược U bên cạnh.

      Tô Nhược Tuyết thầm thở dài, tiểu muội, muội thể trách tỷ, đều do muội ép tỷ ra tay.

      phải muội thích Đại Bạch sao, gặp chuyện gì cũng tấc rời. Nếu Đại Bạch là nam nhân, tỷ nghĩ, chắc muội sớm chạy trốn cùng .”

      Nghe Nhị tỷ , trong lòng Tô Nhươc Nhị rơi lộp bộp cái, Nhị tỷ chắc phải biết chuyện gì rồi?

      Nàng cẩn thận nhìn sang, chỉ thấy mắt Nhị tỷ có vẻ thản nhiên, rất là ràng, cũng có ám chỉ gì, miệng nở nụ cười tươi, tràn đầy ý chọc ghẹo.

      Tâm tư Tô Nhược Nhị liền buông xuống, còn tốt, chưa bị phát .

      Lúc này nàng mới mở miệng cãi lại, “Ai thích Đại Bạch, tỷ đừng có bậy…”

      “Đại Bạch thân thể cao lớn, trông rất khỏe mạnh, toàn thân trắng tuyết, khí chất cao quý, còn nghe hiểu tiếng người, muội thích đúng ? Nếu muội thích, mai tỷ liền kêu người qua đem Đại Bạch về chỗ tỷ, tỷ rất thích đó nha…”

      Tiểu muội chính là vịt chết mà còn cứng mỏ, chẳng lẽ muội ấy biết bộ dáng giấu đầu ló đuôi này lại càng làm cho người ta nghi ngờ sao? Ai, ngươi đừng ngăn cản, trêu chọc tiểu nha đầu này rất thú vị a!

      “Nhị tỷ, tỷ học cái xấu…”

      Tô Nhược Nhị đồng ý, bùi ngùi .

      Đây là quy luật gì a, như thế nào mà Nhị tỷ như thiên tiên của nàng bây giờ phúc hắc như thế, cái tốt học, lại học thói xấu của người khác, thế này là tốt, rất tốt!

      Nhìn tiểu muội bắt chước người ta gật gù cảm thán, Tô Nhược Tuyết cùng Tô Nhược U nhịn được bật cười, đúng là kẻ dở hơi!

      Theo ánh nến, Tô Nhược Tuyết nằm nghiêng, ngắm nhìn đại tỷ cùng tiểu muội vui vẻ cười , liền cảm thấy nội tâm nàng tràn đầy rung động.

      Ông trời có thể để nàng sống lại thiệt là tốt!

      “Hai người về sau nhất định hạnh phúc, tiểu muội lang quân tốt, Đại tỷ cũng có vị hôn phu tốt, bọn họ hai người, thương tiếc hai người, bảo vệ hai người cả đời bình an!”

      Tô Nhược Tuyết làm cho hai người đều đỏ mặt, nhắc đến đề tài phu quân tương lai trước mặt nữ nhi, đều làm họ vừa e thẹn, lo sợ, lại khao khát, nếu như là lời người kia ra, các nàng cũng mong chờ, trong lòng hai người khỏi nghĩ đến nó.

      Tô Nhược U dù sao cũng muốn tỏ ra vẻ chững chạc chút, làm như sơ ý xấu hổ, cũng hiểu ý nghĩa trong lời của Tô Nhược Tuyết, muội ấy chỉ về nàng cùng tiểu muội, đơn độc nhắc đến chính mình.

      Từ năm trước sau khi tỉnh lại, Nhị muội liền giống bình thường. Thỉnh thoảng gương mặt nàng, lại xuất ánh mắt như nhìn thế gian, cảm giác tang thương ấy ít lần làm cho Tô Nhược U lo sợ, muội muội của nàng rốt cuộc trải qua chuyện gì?

      chỉ có mình tỷ và tiểu muội, còn có Tuyết Nhi nữa, cũng tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình!”

      “Đúng, ba người chúng ta đều phải hạnh phúc, thiếu người cũng được.”

      Tô Nhược Nhị phụ họa . Mới đầu nàng cũng cảm thấy gì kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại lời của Nhị tỷ, nàng liền khẩn trương.

      Đừng tưởng rằng nàng biết gì, dám khi dễ Nhị tỷ nàng, nàng nhất định để sống tốt, cho dù đó là biểu ca và mợ cũng được!

      Hừ! Cũ , mới sao tới, Nhị tỷ nhà nàng có dáng vẻ khuynh thành, phong thái tuyệt trần, khí chất cao quý, võ công lại cao cường, quả thực chính là nữ nhân mạnh mẽ, nàng còn tin người trong kinh thành đều mù mắt cả, thấy được điều tốt!

      Đến lúc đó, nàng nhất định đem tất cả những người tốt đến trước mặt tỷ tỷ, để Nhị tỷ nàng chọn ra người tốt nhất, làm cho bọn họ tức chết.

      Nhìn thấy đại tỷ cùng muội muội đều nghĩ cho mình, hai cặp mắt to trong veo như nước, ngập tràn đầy quan tâm cùng lo lắng, thế còn gì chưa đủ? Có thể sống thêm đời, có thể lần nữa cùng các nàng làm tỷ muội, ta liền cảm thấy thoải mãn, những thứ khác, ta đều để tâm…

      Nhưng để cho các nàng khỏi lo lắng, Tô Nhược Tuyết nhịn xuống nước mắt sắp rơi, ôn nhu , “Đó là tất nhiên, chúng ta khẳng định hạnh phúc, bằng , ông trời cũng nhịn được!”

      Nếu vì thế, làm sao để nàng sống lại…

    4. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 34: Bùi Mẫu Trở về
      Edit: Usagi

      Ngày hai mươi bảy tháng bảy năm nay, Bùi phủ nghênh đón ba nữ chủ nhận lâu gặp.

      Ngay lúc nhị lão Bùi gia truyền tin đến Tri Châu, nghe con mình vừa ý nương, kêu họ trở về cầu hôn người ta, Bùi mẫu tiểu Phương thị liền mất hứng.

      Nhi tử từ ghét văn thích võ, làm trái với kỳ vọng của mọi người, khiến bà cũng có chút tự trách, nhưng ngay khi bà chau mày lo lắng với phu quân, thái thú Tri Châu lại làm trái pháp luật, che chở cho kẻ dưới làm điều xấu, khiến cho dân chúng Tri Châu lầm than, bị tiên hoàng hạ chỉ tịch thu gia sản, cả nhà chịu tội chết, mà lúc đó Bùi phụ lại nhận ủy thác, tới Tri Châu nhậm chức, đến nay cũng được mười ba năm rồi.

      Mới đầu khi nghe Bùi phụ muốn đến Tri Châu, dù thăng chức, hơn nữa Tri Châu ở ngay Trung Nguyên, sản vật phong phú dồi dào, nhưng nghĩ đến phải để nhi tử ở lại kinh thành, bà muốn, nhưng cũng biết đó là đạo lý, cũng là lựa chọn tốt nhất,

      Vụ án hối lố của thái thú tiền nhiệm ở Tri Châu, dính líu đến rất nhiều người, làm cho cả nước khiếp sợ. Bởi vì liên quan đến nhiều quan địa phương, nên rất rắc rối, vì thế trăm công ngàn việc ở Tri Châu chờ được giải quyết. Lúc này bà mới sinh con lớn Bùi Nhàn lâu, phải theo phu quân nơi khác, bên cạnh còn có nữ nhi gào khóc đòi ăn, tiểu Phương thị cũng tự nhận mình có nhiều thời gian chăm sóc con trai, bằng để ở lại kinh thành, cho tổ phụ tổ mẫu dạy dỗ.

      Chớp mắt cái nhiều năm trôi qua, trong lòng tiểu Phương thị đối với con trai cả Bùi Hạo có chút mâu thuẫn. Bà mặt thầm than con trai sao giống người Bùi gia, đọc nhiều thi thư, bụng đầy đạo lý; mặt khác lại cảm thấy áy náy, áy náy năm đó để Bùi Hạo ở lại, thể ở bên cạnh nhi tử mà bảo vệ , chăm sóc .

      mâu thuẫn này liền khiến bà quyết tâm kiếm cho con trai nàng dâu là quý nữ, hiền lương thục đức.

      Khi biết nhi tử nhìn trúng tiểu nương của thương hộ, lửa giận của tiểu Phương thị liền liên tục tràn ra ngoài.

      Cửa hôn này bà đáp ứng! Ai cũng đừng nghĩ làm rối loạn hôn tốt của con trai bà!

      Nhi tử của bà xứng với người tốt hơn, nàng dâu của bà phải có gia thế lớn, cũng phải nữ nhi ti tiện của thương hộ nho .

      thể đợi thêm mười ngày chờ cho phu quân bàn giao trọng trách, tiểu Phương thị chịu nổi, vội vàng kêu người thu dọn đồ đạc, mang theo hai nữ nhi lên đường trước.

      đường đều khẩn trương, nhưng dù sao cũng toàn là nữ nhân, nên nhanh lắm cũng mất mười ngày mới đến nơi.

      Chờ mọi người hướng Bùi lão gia cùng Bùi lão phu nhân thi lễ, nhìn thấy hai đứa cháu của mình như bông hoa dưới mưa thu, mảnh mai đáng thương quá nổi, Bùi lão phu nhân vội vàng , “ tại cần gì hết, nương bọn mau nghỉ ngơi chút , đáng thương cho Nhàn Nhi cùng Trữ Nhi của ta, chắc chịu khổ ít.”

      Bùi Nhàn lâu gặp tổ mẫu, cố gắng nhịn xuống khó chịu trong người, liền hướng nãi nãi đáp.

      “Khi biết chúng cháu sắp được về nhà, cháu cùng Trữ Nhi đều rất nôn nóng, dù sao chỗ phụ thân cũng có chuyện gì lớn, nương liền chê chúng cháu quá ầm ĩ, nên mang chúng cháu về trước. Dọc đường đều thuận buồm xuôi gió, chịu bất cứ khổ sổ nào, vừa thấy được gia gia cùng nãi nãi, bọn cháu còn chưa kịp vui mừng, sao lại còn cảm thấy mệt mỏi.”

      Nghe lời của Bùi Nhàn, nhị lão cảm thấy trong lòng được an ủi, giống như tiểu Phương thị thương nhớ con trai ở kinh thành, bọn họ cũng rất nhớ hai đứa cháu ở Tri Châu xa xôi.

      Bùi Ninh nhìn thấy ám hiệu trong ánh mắt tỷ tỷ, cũng , “Chúng cháu đâu có khổ, có thể được trở về bên cạnh gia gia nãi nãi là tốt nhất, chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?”

      Nhìn cháu nũng nịu với mình, tim của Bùi lão phu nhân liền muốn tan chảy.

      “Chỉ là có chút mệt mỏi, cũng chỉ có chút thôi ạ!”

      Bùi Ninh xong, sợ mọi người tin, bàn tay bé duỗi ra trước mặt, khoa tay muốn chân hồi, bộ dáng xinh đẹp của tiểu nương làm cho Bùi Hạo ngồi đó nhịn được mà phải bật cười. Tiểu muội muội này của , nếu phải do quá nuông chiều, ngược lại cũng rất hợp với tính cách của .

      Mà đối với dáng vẻ thận trọng đoan trang của Đại muội muội, Bùi Hạo có cảm giác này. Mặc dù bọn họ chung đụng nhiều, nhưng trực giác của Bùi Hạo cho biết chính là thích nàng ngồi yên, đụng chạm gì , đương nhiên, Bùi Nhàn cũng mấy thích vị đại ca này của nàng.

      Về sau khi các nàng chuyển vào, bọn họ tốt nhất nên quấy nhiễu nhau, cách khác, Bùi Hạo chắc mình có bao nhiêu kiên nhẫn khi đối mặt với Đại muội muội luôncố gắng tỏ ra chững chạc này.

      “Đại ca, sao huynh lại cười muội?”

      Chứng kiến Bùi Hạo ràng muốn bật cười, Bùi Ninh trong nháy mắt liền thẹn quá hóa giận.

      Người ca ca này của nàng, từ khiến cho phụ mẫu bớt lo, bày đặt thèm làm quan văn, lại muốn làm võ tướng. Đừng nghĩ nàng còn nên hiểu chuyện, nương cùng tỷ tỷ đều xem thường quân nhân, cảm thấy bọn họ vô lễ thô lỗ, lại có tiền đồ. Lần này vừa mới trở về, đại ca trêu chọc mình, Bùi Ninh cũng liền cảm thấy thích !

      Mặc dù là đại ca của nàng, lớn lên nhìn cũng rất đẹp mắt, mặc dù cười nàng, nhưng trong mắt có mang theo vài phần sủng ái, nhưng Bùi Ninh vẫn quyết định, nàng chính là cần thích !

      “Muội buồn cười, nên dĩ nhiên ta cười rồi!”

      Biết nàng mất hứng, nhưng lại thích trêu chọc nàng, ai bảo tiểu muội của đáng đến thế!

      “Huynh mới buồn cười! Gia gia người xem đại ca, người ta mới vừa về tới, huynh ấy liền bắt nạt người ta!”

      Hừ, thấy nàng là tiểu nương nên bắt nạt phải , nàng có chỗ dựa rất vững chắc đó!

      Bùi lão gia tử hằng ngày đều bị đại tôn tử chọc tức thở ra hơi, lần này có cơ hội, dĩ nhiên bỏ qua rồi.

      “Đến đây, gia gia bảo vệ tiểu Ninh Nhi, thèm chú ý đến đại ca cháu.”

      xong, quay qua nhìn Bùi Hạo, nét mặt cũng đổi sắc, “Hôm nay ngươi có đọc binh thư chưa? Ngồi ở đây làm gì, mặt ta có viết chữ đâu, còn nhanh cút về mà đọc sách.”

      Khó có khi nào Bùi Hạo phản đối. Kể từ khi quyết định tòng quan, trong khoảng thời gian này, hằn đều ở nhà đọc binh thư. Lão gia tử sợ cháu trai của mình khi ra trận bị thiệt thòi, liền đưa thêm cho mấy quyển, cho nên mấy ngày này rất bận rộn.

      Bùi Hạo dáng vẻ tươi cười, miệng nhếch lên, “Thế cháu nha…”

      ngồi đây đủ rồi, nếu phải sợ nghe gia gia nãi nãi dạy dỗ, rời từ lâu.

      Sao thể nhìn ra Bùi Hạo mừng thầm, trong lòng Bùi lão gia thở dài cái, mà thôi, thân liền thân

      “Cút nhanh lên, nhìn thấy ngươi là phiền lòng, vẫn chỉ có tiểu Ninh Nhi đau lòng ta!”

      Bùi lão phu nhân bên cạnh còn nhận ra Bùi lão gia tử xúc động, nhưng nhiều năm rồi, sống chung chính là sống chung, phải do chính mình chăm sóc, đến cùng cũng có phần ngăn cách, hơn nữa tính tình của tiểu Phương thị, ra ngoài vài năm, bây giờ về lại càng ra gì.

      Trừ lúc mới vào nhà chào ông bà cái, cho đến bây giờ cũng mở miệng câu gì, này phải là cho hai người già các bà xem sắc mặt hay sao? Ngay cả khi Hạo Nhi cũng thèm liếc mắt cái, bà cũng tức giận .

      Đừng cháu trai bà muốn rời , ngay cả bà cũng muốn đối mặt với nàng ta.

      Mới vừa trở về, nhăn mặt cho ai xem, còn tưởng nơi này là phủ thái thú ở Tri Châu à! Ngày trước nếu phải do đứa con trai kiến thức của bà thích nàng ta, bà cũng nhìn trúng tính cách hẹp hòi của ấy nàng, đến nay lại càng tệ hơn!

      “Ta nghĩ mọi người mệt rồi, thôi xuống nghỉ ngơi trước, tối lại cùng nhau dùng bữa.”

      Trong lòng thích, nên nụ cười của Bùi lão phu nhân cũng kém tươi vài phần. Bà còn chưa cam tâm tình nguyện nhìn sắc mặt người khác đâu, vả lại đây là nhà của bà nha.

      Bùi Nhàn trong lòng thầm thở dài hơi, nương nàng nha, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, đều đem bày hết lên mặt. Mấy năm ở Tri Châu, đó là địa phương , có ai có địa vị cao hơn bà, nên những phu nhân ở đó đều coi bà như quý nhân mà nâng lên trời, càng làm cho nương nàng biết thu lại tính tình.

      Có lúc, Bùi Nhàn cảm thấy bản thân mình may mắn, mặc dù nàng có vẻ ngoài nhu nhược của nương, nhưng đầu óc lại thừa hưởng của người Bùi gia a…

      Bùi Nhàn vội vàng nháy mắt với tiểu Phương Thị. Ngươi đừng , mặc dù tiểu Phương thị có đầu óc, nhưng thường ngày bà tương đối nghe lời của con lớn. giờ mặc dù bà hài lòng công công cùng bà bà đều đồng ý để con trai bà cưới tiểu nương đó, nhưng con ra ám hiệu, bà liền ngoan ngoãn đứng dậy, hành lễ cáo từ.

      “Con dâu trước hết đem Nhàn Nhi cùng Trữ Nhi rửaa mặt, chờ bữa tối lại đến quầy rầy nương.”

      Xem , lời này cả trẻ con cũng được, thế còn làm gì, chỉ càng làm người ta thêm tức giận!

      Bùi lão phu nhân nghĩ lại liền thấy tức, trừng Bùi lão gia tử bên cạnh cái, nếu phải năm đó do ông ấy ngăn cản, bà cũng để nàng ấy bước qua cánh cửa của Bùi gia!

      Bùi lão gia tử bị trừng, liền cảm thấy sợ hãi!

      Năm ấy con trai kiên quyết cầu hôn tiểu Phương thị, lời nên lão cũng hết, nhưng vẫn kiên trì, lão liền khuyên nữa. Nhìn lại, ngoại trừ tính tình phóng khoáng chút, tiểu Phương thị cũng có gì sai. Ai ngờ con trai phải vùng khác nhậm chức, ai canh chừng, mấy năm trở lại đây, tính tình của tiểu Phương thị lại càng được việc.

      Bất quá còn phu nhân của lão ở đây. Năm đó phu nhân nhà lão còn làm cho lão ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chỉ có tiểu Phương thị, có vấn đề gì!

      Bùi lão vội vàng quay qua nịnh nọt, “Này chắc có vấn đề gì đâu? Bây giờ bọn nó cũng trở về, bà tốn chút tâm tư quan sát dạy dỗ, liền tốt hơn thôi!”

      “Người ta bây giờ là phu nhân của quan nhị phẩm triều đình, ta làm sao có thể quản người ta?”

      Bùi phụ Tri Châu là do triều đình hạ lệnh, chính là quan nhị phẩm, ràng thăng chức, cũng thấy triều đình rất trọng dụng ông.

      “Vậy bà là mẫu thân của quan nhị phẩm đó! Chưa hết, bà đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, theo ta nhìn khắp nước Đại Hạ này, ngoại trừ mấy vị trong cung kia, ai là bà quản được. Được bà dạy bảo hai điều, chính là vinh hạnh của các nàng, càng đừng đến nàng ta là con dâu của bà, dạy dỗ là chuyện hiển nhiên!”

      Bùi lão tốn công nghĩ cách dụ dỗ lão bà của , nhưng Bùi lão phu nhân chính là thích dáng vè này của lão, nên gương mặt liền vui vẻ trở lại.

      “Ông dụ dỗ ta , đến khi con trai ông về, còn oán trách ta quá khắc khe với phu nhân nhà .”

      dám! Nếu ta chặt đứt chân của ! Bà cứ thoải mái , ta xem còn ai dám mở miệng câu!”

      Ở cùng Lý lão hầu gia lâu ngày, Bùi lão gia tử cũng học được chút điệu bộ của lão. Nếu bị Bùi Hạo nhìn thấy cảnh này, chắc chắn dọa cho rớt cả răng cửa!

      Nhưng Bùi lão phu nhân nhìn quen, ngược lại thích thế, liếc Bùi lão gia tử cái, bà liền thở dài.

      “Dù sao ta cũng nhìn trúng tiểu U Nhi! khó có khi cháu trai của ta làm việc mà ta vừa lòng. Hôn này, thế nào cũng phải thành, ông chỉ có thể chịu đựng, thể ngăn cản ta!”

      “Sao ta có thể như thế, nếu tiểu nương đó có thể làm cho bà vui, vậy chắc chắn sai, ta cũng vội vàng muốn cháu trai nhanh chóng cưới người về nhà, sao có thể ngán chân bà giữa đường? Đến lúc đó, đừng bà muốn làm ầm ĩ, tiểu tử thúi Hạo Nhi kia sao có thể đồng ý? Còn biết làm ra chuyện động trời gì nữa!”

      cũng đúng, vừa nhắc đến cháu trai lớn của bà, tâm tình Bùi lão phu nhân liền buông lỏng. Bọn họ nhức đầu mấy năm nay, giờ cha mẹ lại tới, càng làm cho bọn họ thêm đau đầu, chắc ít chuyện xảy ra, là làm người ta còn thời gian rãnh rỗi a…

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 35: Thương lượng.

      Edit: meowluoi.

      Tứ Bình Cư, Bùi lão phu nhân thường bảo người dọng dẹp, có gì thỏa đáng, Phương thị từ Tri Châu mang rương hành lý về được người ta sắp xếp ngăn nắp, Phương thị vội vàng xua tay, chỉ để lại ma ma hồi môn Hoàng thị ở bên người.

      “Hoàng ma ma, ngươi xem lão phu nhân quá đáng hay quá đáng! Năm đó bà hài lòng ta, xem thường ta, nếu phải lão gia…”

      đến đây, trong mắt Phương thị có giọt lệ rơi, đây là đau đớn cả đời của nàng, kiếp này nàng quên được khuất nhục năm đó.

      Kỳ , Phương thị này là thứ nữ con đường ca của Bùi lão phu nhân, năm đó phụ mẫu Phương thị cũng coi như là thanh mai trúc mã, thuở cha Phương thị được hứa hôn, có thể tình cảm hai người sâu sắc, mẹ Phương thị tình nguyện làm thiếp, bởi vì áy náy, cha Phương thị sủng ái Phương thị giống như là đích nữ.

      Nhưng dù sao thứ xuất cũng chỉ là thứ xuất, nhất là Phương gia mấy đời thi thư, lại càng chú trọng lễ giáo, thông lệ sinh hoạt ngày thường ít, tuổi ngày càng cao Phương thị cũng dần ý thức được mình bất đồng.

      Hơn nữa mẹ vì năm đó khăng khăng muốn gả cho cha, cùng nhà mẹ đẻ mất liên lạc, còn cùng người khác hưởng nam nhân của mình, dần dần, cả ngày buồn bực vui.

      có mẫu thân dẫn đường, tính tình Phương thị cũng dần dần sai lệch.

      Phương thị dần dần trở nên nhạy cảm đa nghi, đa sầu đa cảm diện mạo vừa thấy thương, cũng có chút quyến rũ mê người, nếu làm sao quyến rũ được Bùi phụ mê quyết tâm cưới nàng vào cửa.

      Nhưng đối với Lão phu nhân mà , Phương thị đạt tiêu chuẩn được chọn. Mặc dù Bùi lão phu nhân đầy bụng thi thư, nhưng tính tình từ trước đến nay rất kiên cường, bà thể nhìn Phương thị động tí là tổn thương, giống như toàn bộ thế giới đều có lỗi với nàng ta.

      Hết lần này đến lần khác Bùi phụ cứ chọn trúng Phương thị, Bùi lão phu nhân gì cũng có tác dụng, dù sao cũng là cốt nhục của mình, sau khi Bùi lão gia hòa giải, Bùi lão phu nhân cũng chấp nhận hôn này.

      tại, nó còn vọng tưởng an bài hôn của nhi tử! Ta tuyệt đối cho nó thực được!”

      Nhìn Phương thị che mặt đôi mắt đẫm lệ mông lung, tâm Hoàng thị tất nhiên là đau lòng nên lời.

      “Tiểu thư, đừng sợ, ma ma ở đây bồi ngài, hôn của đại công tử chỉ cần lão gia gật đầu, ai đều có tác dụng, lão gia chắc chắn là đứng về phía ngài.”

      Vừa nhắc tới phu quân của mình, hai mắt Phương thị tỏa sáng, “Đúng vậy! Còn lão gia, chỉ cần lão gia gật đầu, hôn này thành!”

      “Đúng vậy, gia thương ngài như vậy, nhất định biết nỗi khổ tâm của ngài.” Hoàng thị phụ họa .

      Mấy năm nay ở bên cạnh tiểu thư, nàng nhìn thấy rất ràng, gia đối với tiểu thư rất tốt, chắc chắn đối nghịch với tâm ý của tiểu thư.

      tồi, còn có lão gia, lần này chúng ta vội vàng chạy tới, biết lão gia cũng đau khổ…”

      Nhắc tới việc này, Phương thị cũng hơi tự trách, bởi vì hôn của nhi tử, nàng đứng ngồi yên, bỏ lão gia mình đuổi đến, nhiều năm qua, bọn họ tách ra nhiều, bây giờ hơn mười ngày bọn họ gặp…

      “Lúc này có khả năng gia cũng lên đường, tiểu thư cần lo lắng, gia ít người, lên đường chắc chắn nhanh hơn chúng ta, nhanh ba đến năm ngày, chậm sáu bảy ngày, cũng sắp đến rồi.”

      Nhìn ra Phương thị bận tâm, Hoàng thị vội vàng an ủi, tiểu thư nhà nàng và gia ân ái nhiều năm vẫn như ban đầu, nàng là hạ nhân cũng lòng vì tiểu thư cảm thấy may mắn.

      Hai ngày sau, trong Vinh An Đường Bùi phủ, Bùi Nhàn khuyên bảo Phương thị, mang theo hai nữ nhi hướng Bùi lão phu nhân thỉnh an.

      “Lưu ma ma, nãi nãi còn chưa dậy sao?”

      Bùi Ninh còn tuổi, sốt ruột, ngồi chưa đến thời gian chén trà liền chịu nổi.

      “Ninh nhi, được vô lễ!”

      đếm xỉa mặt đại tiểu thư chỉ tiếc rèn sắt thành thép, Lưu ma ma mỉm cười , “Khởi bẩm nhị tiểu thư, lão phu nhân sắp ra rồi, làm phiền nhị tiểu thư đợi lát.”

      Bùi Ninh bị tỷ tỷ quát lớn liền ý thức được lời của mình được thỏa đáng, tại bị người mạnh yếu lại, biết Lưu ma ma theo nãi nãi nhiều năm, lại được.

      Phương thị ngồi chỗ muốn ra mặt vì tiểu nữ nhi, nhưng nhìn Lưu ma ma nghiêm túc thận trọng, nghĩ tới chính mình năm đó bị Lưu ma ma , người Phương thị khẽ run rẩy, kìm nén nên lời.

      khắc sau, Bùi lão phu nhân được nha hoàn dìu đỡ, chậm rãi ra.

      “Ta là lão bà lớn tuổi, làm cái gì cũng đều lực bất tòng tâm, làm phiền các ngươi đợi lát.”

      Chỉ thấy ngày hôm nay Bùi lão phu nhân mặc y phục màu xanh ngọc chân giày hoa, đầu buộc dây thêu cùng màu, đầu là Hồng Bảo Thạch như huyết bồ câu, quả nhiên khí thế bức người.

      “Nương, đây là việc chúng con nên làm, trước đây thể ở bên ngài nên có cách nào tận hiếu. Sau này, con dâu ở đây, đến lúc đó nương đừng trách chúng con quấy rầy ngài thanh tịnh.”

      lúc lâu sau, Phương thị nhắc nhở mọi người, thích ứng với Bùi phủ này, đây là Bùi phủ ở kinh thành, hải là phủ Thái Thú ở Tri Châu…

      Bùi Nhàn thầm hài lòng mẫu thân nhà mình thông suốt, nhìn xem, lời hay như vậy, dù ai cũng tìm ra được lỗi sai, Bùi Nhàn ngỏ ý an ủi, chỉ số thông minh của mẫu thân nàng trở lại bình thường.

      “Đúng vậy, đến lúc đó nãi nãi đừng chê chúng cháu phiền đó.”

      Bùi Ninh chen vào đúng lúc, trong giọng có vài phần ngây thơ.

      “Lão bà ta cũng thấy phiền, chỉ ngóng trông các ngươi, mỗi ngày ta đều ở Vinh An Đường đợi người.”

      Mặc dù biết Phương thị cố ý nịnh nọt, nhưng lời êm tai ai lại thích, hơn nữa hơn hai năm ở bên người, Bùi lão phu nhân muốn làm Phương thị mất mặt.

      “Nếu như nãi nãi chê chúng cháu ồn ào, cháu và Ninh nhi nguyện ý ở bên nãi nãi .”

      Bùi Nhàn mỉm cười, nhìn Bùi lão phu nhân chân thành, vô luận xuất phát từ tình thân hay gì khác, tôn nữ vừa trở lại kinh thành gần gũi với Bùi lão phu nhân, đều rất tốt.

      Hơn nữa, như cá nhân mà , trái lại Bùi Nhàn hơi kính nể thiếu nữ danh tiếng từng truyền xa, cho dù xuất giá, tại nãi nãi làm nhất phẩm phu nhân.

      “Lão bà ta ước còn được!”

      Nghe Bùi Nhàn , quả nhiên thể xác và tinh thần Bùi lão phu nhân thoải mái, đại tiểu thư Bùi phủ rất dễ nghe!

      “Lần này cháu ở với nãi nãi !”

      Thuở Bùi Ninh sống ở Tri Châu, cuối năm mới theo phụ mẫu hồi kinh thăm người thân, mặc dù chung đụng nhiều, nhưng huyết mạch tương liên, trong lòng Bùi Ninh rất thân cận với Nhị lão Bùi phủ.

      “Rất tốt, nãi nãi rất vui khi cháu ở lại.”

      Rèn sắt khi còn nóng, Bùi lão phu nhân tiếp tục ra, “Hôm nay bảo Lưu ma ma dọn dẹp, hai tỷ muội các cháu đợi thêm hai ngày, Nhàn nhi và Ninh theo lão bà này, nãi nãi thể để hai đứa ủy khuất.”

      “Nãi nãi, nhìn ngài này, cháu và Ninh nhi phải là người được nuông chiều, bảo Lưu ma ma dọn gian phòng cho chúng cháu là được, hai tỷ muội cháu ở với nhau hai tối có thể gần gũi hơn.”

      Bùi Nhàn vẫn nhã nhặn lịch , khiến Bùi lão phu nhân hài lòng.

      đến chuyện có thể cùng tỷ tỷ ở chung chỗ, Bùi Ninh vội vàng phụ họa, “Được được, cháu rất thích ngủ cùng tỷ tỷ.”

      Trước đây nàng ngủ cùng tỷ tỷ, hai năm nay nàng lớn hơn, liền phân ra viện mình, có trời mới biết nàng rất hoài niệm thời gian tỷ tỷ che chở trước đây.

      Từ trước đến nay tỷ tỷ rất thông minh, ở trong mắt Bùi Ninh, vì mẫu thân quản mọi việc, tỷ tỷ Bùi Nhàn có thể hành động như vai trò nửa mẫu thân.

      “Các cháu được, vậy cứ tạm vậy . Lưu ma ma, có nghe thấy hay ? gian phòng là được, ngày hôm nay hơi vội, mua thêm chút đồ, ngày mai phải dọn xong, đêm mai phải có phòng cho hai vị tiểu thư Bùi phủ.”

      Chỉ thấy Lưu ma ma đứng bên phải Bùi lão phu nhân, cúi đầu, kính cẩn , “Dạ, lão nô đảm bảo ngày mai có phòng cho hai vị tiểu thư.”

      xong, liền chuyển hướng đại nha hoàn bên cạnh Bùi Nhàn và Bùi Ninh, “Nhưng mà tí nữ chỉ sợ phải làm phiền hai nha đầu Minh Hương và Minh Tú lúc.”

      Hai nha hoàn bị điểm tên vội vàng cúi người, “Minh Hương/ Minh Tú dám, có việc gì Lưu ma ma cứ việc phân phó.”

      Bùi Nhàn nhìn Lưu ma ma bên cạnh nãi nãi, khỏi thầm than, phen này hành động phải cẩn thận.

      “Nương, tại phu quân được điều trở lại kinh thành, những năm gần đây Nhàn nhi và Ninh nhi đều ở Tri Châu, bây giờ trở về, cũng sắp đến trung thu, con thấy có nên cử hành phong yến gì đó , cũng làm cho hai đứa biết người ở kinh thành, sau này qua lại dễ dàng hơn.”

      Phương thị tiếp, đề tài vừa mới làm Phương thị khẩn trương.

      Bùi phu nhân nhìn hai tôn nữ như hoa như ngọc nhà mình, tướng mạo Bùi Nhàn giống Phương thị, mặt trái xoan , mi mắt hơi khép, ngũ quan khéo léo, dáng người mềm mại, bộ dáng kiều giống như bệnh, nhưng cũng may ánh mắt trong sáng, giơ tay nhấc chân đều cẩn thận.

      Bùi Ninh hơn, ngũ quan cũng dần dần , mắt to tròn như bồ đào rất giống đại tôn tử nhà mình, động lòng người, khó trách Bùi Hạo đối với Phương thị và Bùi Nhàn có cảm giác, ngược lại hơi thích tiểu muội này.

      Hai tôn nữ tướng mạo xuất chúng, khí chất mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa tiểu thư Bùi gia trời sinh được người ta hâm mộ.

      “Đó là đương nhiên, chúng ta chỉ làm phong yến, mà còn phải làm rất náo nhiệt, mời toàn bộ quý nữ kinh thành đến, đón gió tẩy trần cho Nhàn nhi và Ninh nhi. Các ngươi cần lo lắng, ta cho người xử lý.”

      Phương thị biết , mặc dù lúc trước nàng là thái thú phu nhân ở Sài Châu, nhưng đến kinh thành nước sâu như biển này, phu quân nhà mình nhậm chức Thượng thư lệnh, nếu như nàng lo liệu phong yến này, tất nhiên là thể thiếu bà bà nhà mình, hiệu quả và quy mô cần cũng biết, cho nên lúc đại nhi nữ chỉ điểm, nàng mới thỉnh cầu Bùi lão phu nhân.

      Bùi lão phu nhân đáp ứng, Phương thị rất cao hứng, nhưng suy nghĩ lát, lại do dự, cuối cùng ra miệng.

      “Nương, phong yến lần này, nương Tô gia cũng mời…”

      Sợ Bùi lão phu nhân thích, Phương thị vội vàng giải thích.

      “Con chưa nhìn thấy, còn muốn thừa dịp lần này, con và hai nha đầu Nhàn nhi, Ninh nhi gặp người.”

      Sao Bùi lão phu nhân biết trong lòng Phương thị nghĩ gì, nhưng bà vốn cũng có ý định an bài hai người gặp mặt, U nhi người gặp người thích, chừng bỗng nhiên cảm hóa Phương thị sao, mặc dù bà cũng biết hy vọng mong manh, nhưng so với Phương thị tự mình gặp, bằng gặp trước mặt bà, nếu như có gì đó bà cũng có thể giúp.

      “Được, ta sai người đưa thiếp mời cho Tô gia.”

      xong, Bùi lão phu nhân mỉm cười với Bùi Nhàn và Bùi Ninh, “Tính tình đại tẩu tương lai của các cháu rất tốt, đến lúc đó Nhàn nhi và Ninh nhi cần phải gần gũi nàng hơn nhé.”

      Nghe ra ý tứ trong lời của Bùi lão phu nhân, Bùi Nhàn mỉm cười đáp ứng, tiếng “Đại tẩu” tương lai có thể rơi đầu ai, còn chưa biết đâu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :