1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng quân háo sắc, không có nam nhân không vui - Cơ Chiêu Chương (45/65+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Chương mới nè. chết cái công chúa này. Hắc hắc. Ta nghĩ nữ 9 nên bỏ quách mấy nam . công chúa dễ thương này còn hơn. Haha. Thanks v_emi nhé. nữ lâm ơi. Có chương ms tag ta vs nhé. Thanks nhiều.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @lyly
      CHƯƠNG 38
      THÍCH KHÁCH TÂY LƯƠNG
      Edit: V-Emy

      kịp nghĩ nhiều, ta cùng hai hắc y nhân phi tới dây dưa chiến đấu ở chỗ.

      Dư quang khóe mắt nhìn thấy bộ dáng Hoa Nam Bình cúi mày như có điều suy nghĩ, ta liền tức giận có chỗ phát tiết, trong thời điểm này mà còn có thể đứng đần ra đó!

      "Ngươi chạy nhanh cho ta!" Ta với Hoa Nam Bình. Sau đó trở tay cầm đoản kiếm hung hăng chém vào cổ họng của tên hắc y nhân, máu tươi phun đầy cả người ta, ngã mặt đất run rẩy vài cái, vết thương ở cổ họng do bị ta cắt qua bắn ra rất nhiều máu, trừng to mắt rồi bất động.

      Tên hắc y nhân còn lại thấy thế trực tiếp đá cước lên cổ tay cầm đoản kiếm của ta. Cổ tay ta tê rần, nắm chặt đoản kiếm bị đánh bay ra ngoài, ta bước nhanh chuyển qua phía sau , dùng đầu gối hung hăng húc vào giữa chân , hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, ta đổi tay trái cầm đoản kiếm, dùng sức đâm xuống huyệt bách hội đỉnh đầu .

      "Dừng tay." Giọng khàn khàn kia lại vang lên.

      Dư quang ta liếc qua, nhìn thấy tên Tây Lương cầm thanh kiếm đặt cổ Hoa Nam Bình, mặt Hoa Nam Bình vẫn là bộ dáng tĩnh lặng như nước đáng đánh đòn ấy, trong ánh mắt màu hổ phách là bình tĩnh, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng đầu nhìn tên Tây Lương kèm giữ .

      Ta chậm rãi thu tay lại, cầm đoản kiếm đặt lên cổ tên hắc y nhân may mắn còn sống, : "Ngươi đừng thương tổn , mạng đổi mạng."

      Nào ngờ tên Tây Lương bị ta chế trụ bỗng nhiên kêu lên tiếng, nghiêng người ngã xuống, dòng máu đen tràn ra từ khóe miệng .

      Tử sĩ.

      Ta nhíu mày, chỉ có thể thu lại đoản kiếm hết sức kéo dài thời gian, "Có chuyện gì từ từ , ngươi thả , đừng tổn thương người vô tội."

      Tên Tây Lương to con nhìn hai thi thể, nghiến răng hô hấp nặng nề giận dữ nhìn ta, kiếm trong tay nặng , làm ra vài đường máu cổ Hoa Nam Bình.

      "Muốn mạng tiểu tình nhân của ngươi sao?" tên Tây Lương kia đột nhiên cười rộ lên, như tiếng ống bễ*, "Triệu Như Ngọc, lấy mạng của ngươi mà đổi."
      *muốn biết ống bễ này là gì cứ copy ‘风箱’ lên gg thử

      Ta cười tủm tỉm nhìn : " phải tình nhân của ta, chỉ là tiểu quan ở Địch Lạc lâu, ngươi muốn giết giết, cùng lắm sau này bồi thường chút bạc cho chủ chứa là được."

      Tên Tây Lương to con quay đầu nghi hoặc nhìn khuôn mặt Hoa Nam Bình, Hoa Nam Bình chỉ khẽ liếc mắt ta cái, lời nào.

      Ta ước chừng thời gian, nếu có người báo quan cấm quân tuần tra Trường An hẳn là sắp đến, vì thế tiếp tục trò chuyện với tên Tây Lương kia: "Ngươi người cầu tình cho ta là người nào? Ta cảm thấy rất hứng thú với ."

      Tên Tây Lương kia ngu ngốc, ta nhắc tới điều đó liền lập tức cảnh giác, cười lạnh với ta: "Đêm Nguyên Tiêu các con đường ở thành Trường đều tấp nập chen chúc chịu nổi, binh lính muốn tới phải tốn nhiều thời gian hơn bình thường, Triệu tướng quân chớ kéo dài thời gian, ta chỉ hỏi ngươi, mạng đổi mạng, ngươi đổi hay đổi?"

      Ta ra vẻ rối rắm nhíu mày, "Ngươi để ta đổi mạng của tiểu quan, ta chết chẳng phải oan uổng, đổi đổi."

      "Triệu tướng quân!" tên Tây Lương to con cười lạnh nhìn ta, "Ta ngốc, dọc đường ta theo dõi ngươi, biết ngươi từ nơi nào đưa , ta muốn kéo dài thời gian với ngươi, ta đếm đến ba, nếu tướng quân muốn đổi mạng, cũng đừng trách đao kiếm có mắt." Kiếm trong tay lướt qua cổ Hoa Nam Bình chút, máu liền từ mũi kiếm chảy xuống, Hoa Nam Bình khẽ cau mày.

      "Ba —— "

      Tên Tây Lương giương ánh mắt cảnh giác nhìn ta, cơ bắp người căng thẳng, chú ý chặt chẽ từng động tĩnh của ta, nếu ta lỗ mãng tiến lên có lẽ cắt qua cổ họng Hoa Nam Bình.

      "Hai —— "

      "!"

      Ta giơ tay: "Đổi, ta đổi."

      Trong mắt Hoa Nam Bình rốt cuộc ra chút kinh hoảng, ngăn ta lại: "A Ngọc, đừng —— "

      "Mạng ngươi ở trong tay , tại ngươi đừng có ích lợi gì." Ta dùng bàn tay trái bị thương nắm đoản kiếm, mũi kiếm sắc nhọn lên ngân quang hướng vào chính mình, sau đó ta quay về phía tên to con , "Ngươi phải giữ lời."

      Tên to con làm như bị vũ nhục, với ta: "Nam nhi Tây Lương ta giả dối giống người Đại Hoa các ngươi! Triệu Như Ngọc, ngươi động thủ, ta lập tức giết !"

      Tính toán thời gian cho dù phố xá đông đúc, có lẽ cấm quân cũng sắp chạy tới.

      "A Ngọc, ta có an bài, nàng cần ——" giọng Hoa Nam Bình mang theo chút lo lắng.

      Ta trực tiếp xem , thở ra hơi, tự an ủi bản thân đau chút là xong, tay trái dùng sức, mũi kiếm sắc nhọn đâm vào ngực, tiếng kiếm đâm vào máu thịt cùng mùi máu tươi đồng thời vọt vào lỗ tai và xoang mũi ta, máu từ lưỡi kiếm chảy ra, dính vào tay ta.

      Góc đường truyền đến tiếng bước chân đều đặn của cấm quân, hai chân ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đường đá xanh.

      Tên Tây Lương to con đánh giá độ sâu đoản kiếm ta đâm vào chút, nhìn thấy ta quả đâm vào vị trí trái tim, khỏi bĩu môi, "Nếu điện hạ biết ngươi vì nam nhân cam nguyện tìm lấy cái chết, chắc hẳn điện hạ cũng hết hy vọng. Nam nhân này là sinh mạng của ngươi sao?"

      đẩy Hoa Nam Bình lên phía trước từng bước, xoay người chạy tới hướng con đường tắt tối tăm gần đó.

      Đường xá thành Trường An quạnh quẽ, đèn đuốc thưa thớt.

      Ta rủ mắt, gian nan cười khổ.

      Hoa Nam Bình phải là sinh mệnh của ta, mà là sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng Đại Hoa.

      Ta lựa chọn.

      Hành Tri, thực xin lỗi, ta đáp ứng ngươi rời khỏi, phỏng chừng lại phải dời lại thời gian sau rồi.

      Chỉ huy cấm quân Bách Phu Trường tới nơi nhận ra Hoa Nam Bình và ta, phần phật quỳ xuống, Hoa Nam Bình hoảng hốt, ta ngửi được mùi máu tươi nồng đặc, biết là của hay là của ta, quỳ ngồi dưới đất, dùng tay trái ôm ta vào lòng, ta chống mi mắt liếc nhìn cái, : "Ta chết được, chỉ có hơi đau."

      Sắc mặt tái nhợt như lớp băng mỏng manh dễ vỡ bị va đập, " Sao nàng lại ngốc như vậy, thực xin lỗi..."

      Ta cười khổ chút lời nào, nhắm mắt lại : "Ta nghỉ ngơi lát. Việc này đừng cho cha ta."

      gật đầu đáp ứng.

      "Theo dõi , xem gặp ai, sau đó giết cần hỏi." lạnh như băng ném cho cấm quân câu, sau đó hướng về phía cấm quân Bách Phu Trường run lẩy bẩy ra mệnh lệnh, "Ngươi cần đuổi theo, tìm Cố Phán Hề của Thái Y Viện lại đây!"

      ? ? ?

      Ta biết ta chết được.

      Ba năm trước, lúc ta chiến đấu với quân Tây Lương từng bị mũi tên bắn vào tim, vốn hẳn phải chết thể nghi ngờ, nhưng ta chỉ mất máu quá nhiều, tay chân thường xuyên lạnh lẽo thôi, Cố Phán Hề cho ta biết, đó là vì trái tim của ta so với người thường bị lệch chút, điều này cứu mạng ta.

      đao kia của ta nếu đặt ở người khác hẳn phải chết thể nghi ngờ, nhưng dù sao ta cũng tránh được trái tim, hẳn có chuyện gì.

      Cảm giác ngủ được thời gian dài, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Cố Phán Hề, "Tiểu thư sao."

      "Vậy vì sao nàng còn chưa tỉnh?!" Đây là tiếng của Hoa Nam Bình, mang theo chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi.

      Cố Phán Hề tiếp tục : "Tiểu thư nàng rất nhanh trí, trái tim của nàng bị lệch ngài biết đấy thôi, tiểu thư tại chỉ là lười biếng ngủ nhiều chút thôi, có gì trở ngại, nhưng, kỳ lạ là ..."

      Cảm giác được Cố Phán Hề gõ hai cái lên bụng ta. Sau đó với Hoa Nam Bình, "Bệ hạ hẳn là biết tiểu thư hoài thai chứ?"

      "Biết." Hoa Nam Bình trả lời, "Nàng bị thương như vậy, nếu đứa giữ được, thôi."

      " phải ——" Cố Phán Hề lắc đầu."Đứa rất cường tráng. Dưới tình huống này vẫn sao, đứa này rất ngoan cường."

      Hoa Nam Bình bình tĩnh : "Vậy tốt."

      Cố Phán Hề vui sướng hài lòng lại gõ gõ bụng ta, "Khẳng định là nữ nhi." dừng chút, tiếp tục hình dung: "Khẳng định là tiểu nương uy vũ hùng tráng mạnh mẽ giống tiểu thư."

      Ta u oán mở mắt.

      Cố Phán Hề bị ta nhìn liền lui cổ rùng mình cái, quay đầu với Hoa Nam Bình: "Ta tiểu thư có việc gì, bệ hạ người xem nàng phải tỉnh rồi sao?"

      Ta nghe được tiếng bước chân mất trật tự truyền đến từ bên cạnh, Hoa Nam Bình thân long bào đế vương màu đen, cổ quấn vải trắng băng vết thương, dường như vừa mới thay dược xong, phần đuôi vải trắng lại bị ác ý cột thành cái nơ con bướm xinh đẹp.

      Sấn mặt vẫn lạnh lùng chút thay đổi, nên lời buồn cười.

      Cố Phán Hề mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

      Ta với : "Thứ lỗi thần thể xuống giường hành lễ."

      " sao." Vành mắt hơi xanh, cả người mang theo chút mệt mỏi nhàn nhạt.

      Ta hỏi Cố Phán Hề: "Hành Tri đâu?" Theo lý thuyết dưới loại tình huống này hẳn là Hành Tri chăm coi ta, thế mà lúc ta vừa mở mắt lại thấy được .

      Cố Phán Hề nhìn trái nhìn phải với : "Ta xem xem thuốc nấu xong chưa."

      Cửa mở ra rồi khép lại, ta nhìn Hoa Nam Bình, đột nhiên thở dài, hỏi: "Bởi vì ta muốn rời khỏi Thành Trường An, cho nên ngay cả chút giá trị lợi dụng cuối cùng của ta ngươi cũng chịu buông tha sao?"

      Hoa Nam Bình giật mình ngay tại chỗ, đôi mắt màu hổ phách như lượn lờ sương mù nhìn , áo bào đen rộng, dáng vẻ mệt mỏi tịch liêu thoạt nhìn khiến cho người ta bận tâm. gì, chậm rãi đến mép giường ngồi ở bên cạnh ta, tay trái vụng về dịch góc chăn cho ta, giọng hỏi: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì ?"

      Ta xoay người nhắm hai mắt lại, muốn nhìn ."Thần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, xin bệ hạ trở về ."

      Ta hàng năm ở trước mặt nhiều người giả ngu, nhưng ta phải ngốc.

      Lúc trước nhìn thấy bị bắt cóc ta lo lắng hoảng loạn, tại tỉnh táo lại, hết thảy cũng đều phản ứng được.

      Mấy ngày hôm trước hạ thánh chỉ, muốn tăng cường trị an thành Trường An. Cấm quân chuyên phụ trách tuần phố được tăng thêm vài đội, tết Nguyên Tiêu hôm nay lại phái ra hơn mười đội cấm quân để đảm bảo sai sót.

      Những việc đó đều qua tay ta an bày, lúc ấy ta còn thấy ngạc nhiên, tại xem ra, tính kế tốt, để gậy ông đập lưng ông.

      Thích khách Tây Lương lẫn vào thành Trường An, chuyện này hẳn sớm biết. Chẳng qua muốn dẫn dụ bọn họ ra cần mồi câu, mà Triệu Như Ngọc ta, liền ngu ngốc như vậy mà trở thành mồi câu của .

      Trách được người từ trước đến nay luôn cẩn thẩn như lại mang theo tên thị vệ nào, thậm chí ngay cả ám vệ cũng có, chỉ vì tránh bứt dây động rừng.

      Để lộ ra tin tức ta sắp rời khỏi Trường An, dụ địch tự loạn trận cước, chỉ có thể vội vàng lập kế hoạch tập kích, ép buộc ta mình bồi dạo hội hoa đăng đêm Nguyên Tiêu, chủ động cung cấp cho bọn thích khách này cơ hội ám sát tốt.

      Sau đó, lưới bắt hết.

      Ta cẩn thận hồi tưởng lời cuối cùng với cấm quân, ồ, phỏng chừng là chưa lưới bắt hết, hẳn là còn sót lại con cá lớn cuối cùng chưa xuất , nếu , với thân thủ của , chắc chắn tha cho thích khách kia rời .

      Cho dù trí nhớ của ta về trống rỗng, nhưng ta biết tiên đế rất coi trọng người thân văn thao võ lược, cho dù thân thể yếu ớt như trưởng công chúa, cũng có thể tay quật ngã đại hán.

      Huống chi, luôn luôn là đứa con tiên đế thương nhất.

      Ngực ta vô cùng đau đớn, giờ phút này nghĩ đến bản thân là con mồi dụ dỗ Tây Lương, ta cũng xem như là cúc cung tận tụy.

      Hoa Nam Bình yên lặng ngồi ở cạnh ta trong chốc lát, đứng dậy rời .

      Ta nhắm mắt lại, trước mắt ra hình ảnh cầm cái hoa đăng hình bình sứ Thanh Hoa kia, khóe môi cười nhạt, gương mặt ôn nhu, nhớ khi đó ta lại nhất thời hoảng hốt, cho rằng nhu tình trong đáy mắt , ta là quá khờ mà.

      Phải biết rằng, dù có phong tình vạn chủng, chung quy dù sao cũng là —— tâm Đế vương.
      lyly thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Ta thấy thương tỷ ấy quá. Ko biết sau này có chương nào về thâm tình của nam 9 ko. Ko ta ko ưa nổi hoàng đế này. Thanks edit nhé.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 39
      VUI

      Edit: V-Emy


      Nửa tháng kế tiếp, dưới chiếu cố của Cố Phán Hề, tuy rằng vết đao ngực vẫn còn mơ hồ đau như trước, nhưng cơ bản ta lại có thể tung tăng chạy nhảy, Cố Phán Hề cảm khái rất nhiều, "Tiểu thư, nếu ngươi là mệnh tiểu cường, tiểu cường đều tự ti."

      Ta giả vờ thẹn thùng cười cười với .

      Vì thế Cố Phán Hề muốn nôn tới nơi.

      thay xong dược cho ta, lại phát tác hứng thú ác ôn buộc đuôi vải băng của ta lại thành cái nơ con bướm.

      Ta thấy thu thập đồ đạc chuẩn bị , liền khẩn trương ngăn lại hỏi: "Hành Tri ở nơi nào, nửa tháng nay lại đến xem ta, còn nữa, vì sao ta lại ở trong cung?"

      "Giang Hành Tri..." cánh tay Cố Phán Hề thu thập hòm thuốc bỗng nhiên khựng lại, lẩm nhẩm cái tên này tỉ mỉ suy ngẫm phen, nhưng trả lời ta, chỉ , " ở trong cung đương nhiên là bởi vì ở trong cung có lợi cho phục hồi của cơ thể ."

      Ta cảm thấy có chút gì đó đúng."Ta muốn về nhà."

      Cố Phán Hề buông hòm thuốc trong tay xuống, chăm chú nhìn ta.

      Ta bị nhìn đến cả người sợ hãi, đột nhiên giang hai cánh tay ôm ta vào lòng, ta ngửi được hương dược liệu thơm mát người , Cố Phán Hề thấp giọng thở dài: " nương ngốc, chút xem rốt cuộc tạo nên nghiệt gì nào."

      Ta bị cái ôm bất thình lình của làm cho kinh ngạc, cùng lúc đó, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, đẩy ta ra, hề liếc mắt nhìn ta cái, đeo hòm thuốc xoay người bước , ta túm chặt ống tay áo của chịu buông tay, "Ta muốn về nhà."

      Cố Phán Hề nghiêng mặt với ta: "Nếu muốn , mấy cung nữ thị vệ này cũng dám ngăn cản ."

      Dứt lời vội vàng xoay người rời khỏi.

      Ta nghe được lời , nhàng thở ra, xoay người mặc ngoại bào vào, chỉ với cung nữ theo rằng ta muốn giải sầu, cho bọn họ theo.

      Ta từng huấn luyện cấm quân trong cung, cho nên rất quen thuộc đường nơi đây, rẽ trái rẽ phải được thời gian nửa chung trà , liền tới cửa chính Hàm Nguyên Điện, mơ hồ nghe được các đại thần bên trong lớn tiếng kêu la, lòng ta tò mò, phải biết rằng lâm triều đến giờ này mà còn chưa bãi triều, lại náo nhiệt như vậy là khó gặp, vì thế ta đến cửa đại điện nghiêng tai lắng nghe.

      Thị vệ gác cửa đều quen biết ta, ngăn cản ta.

      Ta nghe ra tiếng đại thần cao giọng gào thét bên trong là cái tên binh bộ ngoan cố kia Kha Diệu.

      "Vô cùng nhục nhã, bệ hạ, điều này quả thực là vô cùng nhục nhã!"

      "Câm mồm." giọng Hoa Nam Bình lạnh lẽo và giận dữ.

      Kha Diệu co rúm lại, nhưng vẫn quyết giữ ý mình như trước tiếp tục : "Nếu quân Tây Lương chiếm được bố phòng đồ, làm sao có thể chiếm đóng Lâm Sương trong vòng ngày?!"

      Đầu óc ta nhất thời ong ong, suýt nữa té ngã.

      Tây Lương chiếm đóng Lâm Sương ——

      Sáu chữ to chói lọi này nện vào lòng ta, đè nặng lên ngực khiến ta buồn đau nhức nhối, khuất nhục khôn cùng và bi ai dường như làm cho ta thở nổi.

      Ta thể tin được, Lâm Sương là trấn quan trọng ở biên cương, đóng ở đó là nhị quân Triệu gia cùng tướng quân toàn bộ vạn người, sức chiến đấu cường hãn, Trần Lưu Danh cương nghị quyết đoán, Tô Hi thiện mưu thông tuệ. Hơn nữa bố phòng đồ ở Lâm Sương là ta tự mình bố trí, mỗi binh tốt, trạm gác ngầm lẫn công khai, khắp nơi tỉ mỉ, Tây Lương mưu toan công hãm Lâm Sương, căn bản chính là ngông cuồng!

      Nhưng lời kế tiếp của Kha Diệu sót chữ tiếp tục truyền đến tai ta.

      "Quân phòng thủ Lâm Sương tổn hại hơn phân nửa, chủ tướng bị bắt, quân sư trọng thương..."

      "Bố phòng đồ ở Lâm Sương bị tiết lộ, đến tột cùng là lỗi của ai xem ra mọi người đều ràng!"

      "Triệu Như Ngọc nàng vì sao dưới tình huống như vậy còn có thể ngủ yên?"

      "Thần thỉnh chỉ, đối với Triệu tiểu tướng quân, quân pháp xử trí."

      Hoa Nam Bình nghe trình bày xong, thanh như hàn băng bình tĩnh lạnh lùng, "Ái khanh chí phải, nhưng tàn quân Lâm Sương nay như rắn mất đầu, biết ái khanh có đề nghị gì ?"

      Kha Diệu nghĩ tới lại chuyển đề tài nhanh như vậy, lắp bắp, "Thần... Thần biết."

      "Nghe nghĩa tử của ái khanh hữu dũng hữu mưu, ở cấm quân chỉ sợ ủy khuất, bằng tới Lưu Phong thành chỉnh đốn tàn binh trước, ý khanh thế nào?"

      Kha Diệu bùm cái quỳ xuống: "Bệ hạ —— "

      Hoa Nam Bình kiên nhẫn đập bàn cái, trong thanh mang theo vài phần giận dữ, "Khanh muốn kháng chỉ sao?"

      "Thần... Thần lĩnh chỉ." thanh Kha Diệu run run ngừng.

      Ta biết sợ hãi cái gì, biên quan hiểm ác, đám đệ tử quan gia nhà cao cửa rộng ở trong cấm quân há có thể lĩnh hội được.

      Ta đứng ở ngoài cửa bình thuận tâm tình lát, chỉnh trang lại y bào đến cửa chính Hàm Nguyên Điện quỳ xuống, từ xa cất cao giọng với Hoa Nam Bình bên trong: "Tội thần có lời muốn ."

      Trong điện các đại thần vào triều ngờ ta lại đến, châu đầu ghé tai mảnh xầm xì.

      Hoa Nam Bình hơi nhíu mày, "Tiến vào."

      Ta bước vào trong điện, sau đó quỳ gối dập đầu, "Tội thần —— "

      cắt ngang lời ta, " nàng là tội thần khi nào."

      "Tây Lương nếu có bố phòng đồ Lâm Sương, tuyệt đối có khả năng trong vòng ngày công hãm Lâm Sương." Ta , "Bố phòng đồ chỉ có ở chỗ tội thần, cho nên chỉ có thể tiết lộ từ chỗ tội thần, chỉ bằng điểm ấy, tội thần nên trượng tễ."

      Trong tiếng xì xào bàn tán các đồng liêu nháy mắt câm miệng , Hàm Nguyên Điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.

      Sắc mặt Hoa Nam Bình trầm xuống, "Việc này có sắp xếp, nàng cần nhiều lời."

      "Bệ hạ." Ta dập đầu sâu, cái trán đụng đến mặt đất lạnh lẽo, cái lạnh chậm rãi truyền vào lòng ta."Hơn phân nửa tướng sĩ Lâm Sương bởi vì lỗi của mình tội thần, mệnh tang chiến trường, tội thần còn mặt mũi nào ở Trường An bình chân như vại, xin bệ hạ có thể cho tội thần cơ hội, lập công chuộc tội."

      "Lời tiểu tướng quân cực phải." Kha Diệu nhanh chóng phụ họa ta.
      Các đại thần khác cũng giọng đồng ý, dù sao ai có thể quen thuộc Tây Lương hơn ta.

      "Vọng ngôn!" Hoa Nam Bình quát lên ngăn ta, "Nàng muốn mang cái thai đem binh đánh giặc sao?! Trước khi nàng hạ sinh hài tử cho phép nàng đâu hết, an ổn đợi ở Trường An cho ."

      Mấy đại thần phía dưới lại ồ lên, sau đó trong tầm mắt lạnh như băng của Hoa Nam Bình liền im tiếng.

      Ta thẳng lưng đứng dậy bình tĩnh đối diện với đôi mắt màu hổ phách của , "Đứa dễ xử lí, nếu bệ hạ là vì lí do đứa đồng ý, vậy tội thần liền thỉnh thái y ở Thái Y Viện kê đơn thuốc phá thai uống vào là xong."

      Ta cá là có khả năng ở trước mặt tất cả đại thần mặt thừa nhận là phụ thân của đứa , ta cá là giấu diếm chân tướng, ta cá là nhất định để cho ta xóa bỏ đứa của .

      Cho dù ta đặt cược thua, ta cuối cùng cũng làm biết ta có bao nhiêu quyết tuyệt.

      Trong mắt Hoa Nam Bình dâng lên mảnh tức giận, dưới ống tay áo rộng màu đen siết chặt quả đấm rất nhanh rồi buông ra, bầu khí an tĩnh đến sắp hít thở thông.

      Ân Đào Đào ở cách đó xa nháy mắt với ta mấy cái, tỏ ý bảo ta đừng đối đầu với .

      Rốt cuộc, trong thanh nguội lạnh của mang theo chút thỏa hiệp.

      "Tuyên chỉ, phong Kha Cửu An làm chinh tây tướng quân, khởi hành tới Lưu Phong thành chỉnh đốn quân vụ, Triệu Như Ngọc bởi vì mang tội, theo an tĩnh quân tâm."

      Thân mình Kha Diệu lung lay, phun lệ tiếp chỉ.

      Ta có chút thất vọng. Mấy chữ trấn an quân tâm này, chứng minh giới hạn cuối cùng dành cho ta là cho phép ta ra chiến trường, nhưng nghĩ lại chút, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có chỗ thích hợp, liền bình tĩnh tiếp chỉ: "Tạ bệ hạ."

      Hoa Nam Bình tuyên bố bãi triều, ta theo sau lưng đồng liêu ra ngoài, lúc tới cửa kéo Ân Đào Đào lại, tò mò hỏi: "Hành Tri đâu? Vì sao lâm triều cũng nhìn thấy ?"

      Khuôn mặt Ân Đào Đào biến hóa, dường như ta nhắc tới phải Giang Hành Tri, mà là chuyện hết sức kiêng kị, nàng vừa muốn mở miệng, Hồ Mặc ngang qua nàng phen bưng kín miệng của nàng.

      Hồ Mặc quay đầu nhìn về phía Hoa Nam Bình cao cao tại thượng.

      "Im lặng." Hoa Nam Bình rủ mắt, ngón tay trắng nõn thon dài xoa thái dương, hờ hững , "Các ngươi xuống, A Ngọc theo ."

      Dứt lời, xuống bậc thang trước điện, huyền bào lướt mặt đất. Ánh mặt trời ngoài điện khiến mắt người ta đâu nhói, móng tay của ta vùi vào lòng bàn tay, đau đến run rẩy.

      ? ? ?

      Hoa Nam Bình mang ta đến chỗ cung điện xa xôi, ở cửa có hai thị vệ gác, thị vệ nhìn thấy đến, quỳ xuống hành lễ, sau đó mở cửa ra.

      Ta từ đầu vai Hoa Nam Bình nhìn thấy trong điện có bóng dáng ló đầu ra nhìn, là tiểu thiếu niên mi thanh mục tú, có chút sợ hãi lại có chút chờ mong nhìn chăm chú vào ta.

      "Thư Ngữ..." Ta gọi .

      Nhưng Thư Ngữ lại nhìn ta cách xa lạ, tò mò mở miệng: "Ngươi làm sao mà biết ta tên là Thư Ngữ?"

      Thanh thiếu niên non nớt lạnh nóng, nhanh chậm, hoàn toàn có cái loại sắc bén mạnh mẽ như của Thư Ngữ, ta mờ mịt nhìn về phía Hoa Nam Bình.

      Thần sắc Hoa Nam Bình lạnh nhạt như ngọn núi bị bao phủ bởi tuyết."A Ngọc, nàng có biết cả đời này của cuối cùng hối hận nhất là điều gì ?"

      Ta biết vì sao hỏi như vậy, chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc trong lòng đối với Thư Ngữ trước, hồi đáp: "Tội thần biết."

      xoay người đối mặt với ta, nâng tay mơn trớn lên trán ta, " đời này, hối hận nhất chính là lúc nàng cầu cho nàng cùng Giang Hành Tri thành hôn hai năm trước, cư nhiên lại gật đầu."

      Ta ngẩng đầu mê mang nhìn .

      Thư Ngữ bên kia sợ hãi kêu ra tiếng, biểu tình mặt tựa như nhìn thấy thứ khủng bố nhất thế giới, "Điều đó là có khả năng!"

      Tiếng thê lương của hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của ta, sắc mặt Thư Ngữ tái nhợt, môi run rẩy: "Công tử người trước khi tới Trường An thi, chết rồi —— "

      Chỗ cung điện này xa xôi an tĩnh, tiếng chim hót huyên náo lọt vào tai, theo gió còn có thể nghe được mùi hương nồng đến tận cùng có chút buồn nôn của hoa mai, ta xác định bản thân mình phải ở trong mộng.

      Ta mỉm cười, giọng hỏi: "Ngươi cái gì, lặp lại lần nữa, được ?"

      Trong mắt Thư Ngữ hàm chứa nước mắt, giống như sắp rơi xuống đất, thân mình cũng run dữ dội hơn, "Công tử chết! Công tử bị tặc nhân chém bay đầu! Ta tận mắt nhìn thấy ..."

      Phúc công công tiến lên kéo thiếu niên sắp ngã quỵ kia, dỗ rời .

      Hoa Nam Bình giọng : " vốn muốn cho nàng, nhưng nàng cứ khăng khăng muốn tới chiến trường biên cương Tây Lương, biết ngăn được nàng, nhưng tình này, dĩ nhiên thể tiếp tục giấu giếm."

      thấy bộ dáng ta đứng ở tại chỗ nhúc nhích như trước, nhíu mày lo lắng: "Nếu nàng khó chịu —— "

      "Người sớm chiều ngày ngày ở cùng ta, là ai? Là mật thám Tây Lương sao?" Ta ngắt lời , trực tiếp hỏi.

      Hoa Nam Bình do dự, "Là chất tử Tây Lương, A Mạc Nhĩ."

      "À." Ta gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của , hỏi, "Thần có thể cáo lui chưa?"

      Ta phải người ngu xuẩn cố chấp, nếu thân phận của Giang Hành Tri là chất tử Tây Lương, như vậy hết thảy đều có giải thích hợp lý, tỷ như Lâm Sương bị chiếm đóng, tỷ như cảm tình của đối với ta gần như thình lình xảy ra, tỷ như hai năm trước đáp ứng lời cầu hôn của ta.

      ra dù sao hết thảy cũng đều là hoa trong gương, trăng trong nước, hai năm qua tất cả cẩn thận che chở quan tâm, bất quá chỉ là trò thỏ khôn có ba hang của chất tử điện hạ Tây Lương sắc xảo nhẫn.

      Đồn đãi có tử danh Hành Tri, kinh tài tuyệt diễm thế khó tìm, tao nhã, bình tĩnh, người có tất cả những điều tốt đẹp mà ta ái mộ, chỉ tiếc, chết trước khi ta gặp được .

      Ta nhớ tới hình ảnh đứng dưới cành mai ngang dọc, áo bào trắng tóc đen, mắt phượng mỉm cười, vài bông tuyết rừ ngọn cây rơi xuống, trường thân ngọc lập, nho nhã phong hoa. tiếp nhận tình ta dâng tới, sau đó dùng loại tư thái cao cao tại thượng đập nát tất cả.

      Tự mình đa tình, vui.

      Ta chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ, nở nụ cười với Hoa Nam Bình, cắn răng hỏi từng chữ : "Tội thần, có thể cáo lui chưa?"
      lyly thích bài này.

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Thanks nhé. Đọc tr thấy trầm quá . Quá nhiều bí mật.. mong chờ ngày tất cả bí mật đk bật mí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :