1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý (c49)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Beta: Phi Phi
      Chương 47 : Đoản binh giao nhau
      con sói ăn kiêng hai mươi bốn năm có gì khác với con sói ăn kiêng ba tháng chứ?

      Thứ nhất, con sói ăn kiêng hai mươi bốn năm càng ngoan cố ăn thịt.

      Thứ hai, con sói ăn kiêng hai mươi bốn năm càng thêm nhẫn nhịn với việc ăn thịt.

      Thứ ba, con sói ăn kiêng ba tháng càng có kinh nghiệm hơn với việc ăn thịt...

      Hạ Ngọc Cẩn lắc lắc chân, kêu la vùng vẫy hồi, rồi lấy cớ rơi xuống, cuối cùng cũng ngăn được hành động lung tung của con sói mẹ hung hãn này. ta thở ra hơi, sờ sờ vài cái chấm đỏ cổ mình, sắc mặt liền thay đổi. Cũng may trăng cao trời tối, khiến người ta phân biệt được là đỏ lựng, xám xịt hay đen sì. ta trợn mắt nhìn chằm chằm căm hận vào cái đồ coi trọng lời hứa

      ở trước mặt, trách móc : "Nàng coi thường thỏa hiệp! Định ngược lại qui định hay sao?!".

      Diệp Chiêu xoa xoa đầu, tự rót cho mình chén rượu, sau đó gật gật đầu: "Hình như vậy".

      Hạ Ngọc Cẩn hét lên: "Cái gì mà hình như! ràng là vậy!"

      Diệp Chiêu thích thú nhìn ta hò hét lung tung, rồi đột nhiên đưa tay ra tóm lấy tóc ta, đẩy lên cành cây to, đánh cái, giọng đầy mùi rượu hỏi: "Khi chúng ta thỏa hiệp, phu quân có là nếu vi phạm xử phạt thế nào ?".

      Hạ Ngọc Cẩn ngớ người ra, nhớ lại chuyện đó, suy nghĩ rất lâu, ấp a ấp ủng lúc: "Tất nhiên ta thích phạt thế nào phạt thế đó".

      Diệp Chiêu khoát tay, nghiêm giọng quở trách: "Sáng ra tối sửa, có quy trình gì hết, coi luật lệ là trò đùa! Hoang đường! Nếu là trong quân đội của ta, trị như sau, giáng chức, nặng chém đầu!"

      " Nàng!" Hạ Ngọc Cẩn bị cho đến nửa câu cũng ra được.

      "Đừng vội, chàng chưa có kinh nghiệm, làm sai ta chàng, cũng nỡ trách chàng, chúng ta lại qui định lại là được rồi". Diệp Chiêu thấy ta tức điên lên, rất điềm tĩnh rót chén rượu cho ta để an ủi, lại còn mặt dày hỏi: "Nếu , phạt ba chén rượu?".

      "Cút!" Kinh nghiệm ăn chơi Hạ Ngọc Cẩn đầy mình. tức giận uống hơi hết chén rượu để lấy dũng khí. Rồi bất kể là ba bảy hai mươi mốt, lao tới xé quần của thê tử ra. Trước tiên phải xử lý cái chân để làm tới , sau đó đẩy nàng ta xuống. ta xé chút, xé được, lại lấy sức xé tiếp, nhưng vẫn xé được, cuối cùng phát ra: Diệp Chiêu là người tập võ, quần áo mặc rất chặt chẽ gọn gàng. thể so sánh với những chiếc váy mỏng của mấy nương lầu xanh được, hơn nữa ở cây cũng tiện dùng sức!

      Trong lúc cứ xé lung tung, ta cẩn thận để dây lưng túm thành nút lớn, càng thể cởi được áo. Trong tình cảnh thể thực được kế sách nào, đành phải áp dụng hành động mang tính báo thù vậy! Cởi áo trong của Diệp Chiêu ra, tức giận nhìn nhìn vài cái, rồi sau đó buồn bã phát ra bộ ngực thê tử mình... chắc là chỉ hơn mấy cái tên trong nhà chứa nam tí… Càng buồn bã hơn là, ngoài bộ ngực ra, những nơi khác sờ sờ vài cái, đều cứng cứng, thấy cái gì mềm mại cả.

      Diệp Chiêu vừa uống rượu vừa mặc cho ta tùy ý động tay động chân, trong lòng ngừng nhẩm lại những chỉ dẫn của Hải phu nhân, định thần lại chút, mở lời khêu gợi: "Đêm nay ánh trăng đẹp."

      Với kinh nghiệm lầu xanh, Hạ Ngọc Cẩn lúc này hiểu ý "Cảnh sắc trước ngực nàng còn đẹp hơn ánh trăng". Nhưng ta sống chết cũng tìm thấy ánh trăng của thê tử ở đâu, liền chồm lên, cắn cắn mạnh vào chỗ cổ, vừa sờ soạng vừa : "Vứt mẹ nó cái ánh trăng đó !". Hạ Ngọc Cẩn dùng lực quá mạnh, khiến cành cây đung đưa đung đưa, làm giật mình vài con chim non say ngủ, tán loạn sải cánh, coi thường liếc nhìn cái đồ bị người ta kéo mà vẫn chưa rơi xuống cái, rồi bay mất.

      Diệp Chiêu nằm cành cây, giữ chặt thân thể hai người, chớp chớp mắt, khóe miệng cười tủm tỉm. Hạ Ngọc Cẩn nhìn hàng lông mi dài dài của nàng  chớp chớp trông còn duyên dáng hơn cánh bướm sải bay. Đôi mắt màu lưu ly vốn dĩ dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác trong màn đêm lại nhuộm màu đêm tối, cứ đong đưa, biến tất cả sát khí thành tình cảm, cứ đâm thẳng vào trái tim ta, sau đó lại cào cào như con mèo , đúng lúc muốn bắt lấy, trong nháy mắt lại chạy biến mất.

      Trong lúc Hạ Ngọc Cẩn còn choáng váng, Diệp Chiêu từ từ nới lỏng chiếc thắt lưng của mình lúc nãy bị thắt nút, cởi bỏ chiếc áo ngoài, miệng mở he hé để lộ hàm răng trắng muốt cắn vào chỗ xương đòn của ta. Cái lưỡi linh hoạt như con rắn ngừng tham lam liếm láp lúc nhanh lúc chậm theo hình vòng tròn, có lúc lại cắn . Sau đó từ từ chuyển dần xuống dưới, rồi cứ thế xuống thấp dẩn, khiến Hạ Ngọc Cẩn kiềm chế được rướn cong người lên. Dường như từng đường gân thớ thịt trong người ta đều bị điện giật vậy. Hạ Ngọc Cẩn phát ra những tiếng rên rỉ biết là đau khổ hay sung sướng nữa.

      "Dừng tay!" Hạ Ngọc Cẩn đê mê đột nhiên bừng tỉnh, đẩy Diệp Chiêu ra, kiên định nhắc lại chủ trương lần nữa: "Phải là ta chủ động mới đúng".

      "Được!" Diệp Chiêu hề ngại ngần cởi áo ra, dựa vào cành cây cách thoải mái : "Chàng tới !".

      Hạ Ngọc Cẩn nhìn quanh bốn phía, thấy hoàn cảnh thích hợp cho mình phát huy, liền khoát tay mạnh mẽ, mang đầy phong thái tướng soái : "Xuống , về phòng chiến tiếp!".

      Lời chưa hết, bỗng cả người rơi vào trung. ta còn chưa kịp kêu gào người yên vị ở dưới đất rồi. Sau đó lại nhảy vài bước trong trung, đầu óc quay vòng vòng, nháy mắt tới chiếc giường có chiếc chăn uyên ương màu đỏ mà hôm nay Dương Thị vừa phủ lên.

      Diệp Chiêu hỏi: "Kích thích ?".

      Mùi gỗ giáng hương vấn vương nhè trong trung. Hạ Ngọc Cẩn còn chựa hết kinh ngạc thấy cả người đều mềm nhũn ra, vội vàng tóm chặt lấy Diệp Chiêu.

      Diệp Chiêu quan tâm: "Trừ phi..Chàng sợ?".

      Hạ Ngọc Cẩn sau lúc định thần lại, ngẩng đầu lên : "Cái việc vặt vãnh này, có thể dọa được ta sao?".

      Diệp Chiêu hỏi: " Chàng thực sợ?".

      Hạ Ngọc Cẩn: "Tất nhiên!

      Diệp Chiêu cắn lấy tai ta hỏi: "Hai quân tương phùng, có thể xảy ra chiến tranh ?".

      Hạ Ngọc Cẩn hào khí ngất trời: "Vừa gặp là bùng phát!".

      "Tướng địch dũng mãnh" Diệp Chiêu đưa tay ra túm lấy eo ta, kéo sát về phía mình. Tay kia thâm nhập vào trong khàn giọng : "Để thiếp kiểm tra lương thảo trước ".

      "Vô sỉ, vô sỉ quá mất!". Hạ Ngọc Cẩn nghe lời của thê tử mình, thấy tổng soái ba quân mà lại ra những lời khiếm nhã như thế, bị kích thích đến nỗi thốt lên được lời nào. Tự nhiên cảm thấy cổ họng khô rát, bụng dưới lập tức phát ra từng đợt nóng hầm hập. Đến khi đoản binh giao chiến, tướng quân vốn giỏi giang trong việc cưỡi ngựa và phóng tên, mười tám ban võ nghệ khỏi cần đến. Trong doanh trại chỉ nam nhân, mọi người đều cởi trần chạy lung tung, xuống sông tắm rửa đầy rẫy, nên từ lâu nhìn quen hết mọi ngõ ngách của các huynh đệ. Bây giờ lại có được cao nhân đích thân dạy dỗ, sao phải sợ chút công phu nhoi giường đó chứ? Lúc đầu Diệp Chiêu mơn trớn vài chỗ có phần ngại ngùng, nhưng sau đó càng lúc càng thuần thục Lại thêm bàn tay nàng tuy hơi thô ráp nhưng vuốt ve hết trái lại qua phải làm cho ham muốn của Hạ Ngọc Cẩn càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, tim đập nhanh như ngựa phi. ta chỉ muốn kiên nhẫn kiềm chế lại để nắm thế chủ động cho đối phương khiêu khích thành công.

      Hải phu nhân dạy: Người nam nhân giường càng chửi vô sỉ, thực ra là càng nàng, nhất định phải thừa thắng xông lên.

      Diệp Chiêu là đồ đệ tốt, nàng lập tức cởi áo ra, để những lọn tóc xoăn dài xõa xuống toàn thân, giống như con báo đen tham lam trong đêm tối, sống nhờ săn mồi, nhanh nhẹn và linh hoạt, tuy gầy nhưng có chút mỡ nào, bộ ngực tuy nảy nở, nhưng cái eo giống như con rắn múa, rắn chắc, mạnh mẽ và đẹp đẽ.

      Hạ Ngọc Cẩn nuốt nước miếng, cảm thấy hít thở khó khăn, đầu óc cảm thấy hơi trống rỗng.

      Diệp Chiêu duỗi đôi chân dài ra, quặp lấy eo của ta, chặt cứng để ta trốn thoát. Rồi cúi người xuống hôn như mưa như gió, tay trái vân vê vòng vòng ngực ta, tay phải tấn công ở phía dưới, thỉnh thoảng lại vặn vẹo cái hông, để cho ta chút nào để thở.

      Hạ Ngọc Cẩn chịu nổi nữa. ta đập tay xuống giường, gầm gừ: "Ở ! Ta muốn ở !".
      Chương 48 :Chiến trận liên tiếp
      Nghĩ lại năm đó, thảo nguyên Các Lặc Tư Hãn Mộc, danh tướng Man Kim là Ha Nhĩ Thiếp kiên trì dũng cảm vô song, dẫn đầu quân lính. Diệp Trung hỏi người nào xuất trận, nhân lúc tướng lĩnh còn chần chừ, Diệp Chiêu lúc đó mới mười sáu tuổi liền tự nguyện xin xuất trận. Vừa cưỡi Đạp Tuyết, vừa cầm Bàn Long đao, lao thẳng vào quân địch, đao chém đứt đầu tướng địch, chỉ trận mà nổi tiếng.

      Bây giờ trận chiến xíu với Hạ Ngọc Cẩn, sao mà phải sợ chứ?

      "Được!" Diệp Chiêu lại lần nữa nhớ về các kiểu tư thế mà Hải phu nhân dạy, xác định phu quân muốn thế, lập tức đẩy ta lên giường, lật người ngồi lên, rất hùng hồn : "Chàng muốn ở ".

      Hạ Ngọc Cẩn thấy nàng ta hiểu sai ý mình, tức giận đùng đùng muốn sửa chữa: "Là..."

      Lời chưa xong, nụ hôn hoang dại đặt lên môi ta. phải là mềm mại mơn trớn như vừa rồi, mà là xâm lược trần trụi, cho phép kháng cự, cho phép lùi bước, khiến ta nhớ tới cái cảnh con mãnh thú kìm kẹp con mồi cách tùy ý mà trước đây từng nhìn thấy trong trường săn của hoàng gia. xâm lược này mang theo kích thích đầy mùi tanh của máu, để cho Hạ Ngọc Cẩn có phút nào bình tĩnh, kích thích cái dục vọng nguyên thủy nhất của ta. Mỗi thớ thịt của Hạ Ngọc Cẩn lúc này đều gào thét đòi hỏi. Ở phía dưới căng cứng lên từ lâu, ta chỉ muốn mặc kệ tất cả, quan tâm gì hết, lập tức tiến hành ngay cái việc cầm thú này.

      túm lấy eo của Diệp Chiêu, chà xát rồi lại vuốt ve, định nhỏm người ngồi dậy, cắn mạnh vào vai nàng ta.

      Diệp Chiêu bị kích thích nên bản năng phát tác, mắt đỏ ngầu lên.

      Nàng lập tức ấn con báo trắng lúc này muôn vùng vẫy, tiếp tục dìu dắt dục vọng của ta. Nàng ngồi ở phía chắc chắn, mặc dù bị cắn xé đau đớn chút, nhưng mặt vẫn biến sắc, đến kêu cũng kêu. Còn Hạ Ngọc Cẩn lại bị khoái cảm kích thích đến nỗi rên lên vài tiếng, ta liên tục muốn lật người, nhưng lại bị đè nén đến nỗi động đậy được. Cái kiểu bị cầm tù này khiến cảm giác dục vọng được trút hết, tất cả tập trung ở phía dưới, chỉ có thể sử dụng phần eo từ từ lách vào ngừng.

      Diệp Chiêu thích ứng cái cảm giác đó rất nhanh. Nàng luôn luôn thích khống chế tiết tấu trận chiến trong bàn tay nên cơ thể bắt đầu chuyển động. Đầu tiên là gió mưa sau đó là bão táp mưa sa. Nàng dường như biết mệt mỏi thể lực bền bỉ mạnh mẽ, hình như có thể chiến đấu cho đến tận cùng.

      Hạ Ngọc Cẩn lúc đầu động đậy được chút, còn sau đổ hoàn toàn động đậy nữa, trong đầu chỉ lặp lặp lại câu : "Mẹ nó! từng gặp người mạnh mẽ, nhưng chưa từng gặp người nào mạnh mẽ như thế này!".

      ta cảm thấy sảng khoái đến xấu hổ.

      Diệp Chiêu cúi người, khiêm tốn hỏi: "Phu quân, cảm thấy thế nào?".

      Hạ Ngọc Cẩn thấy nàng chẳng phát ra tiếng gì, bản thân mình cũng nỡ rên rỉ. muốn kháng cự, cúi đầu thấy đôi chân đẹp tuyệt của Diệp Chiêu từ từ đặt lên vai ta, dục vọng phía dưới lại càng mạnh mẽ. Mới sờ vài cái, ngàn vạn từ ngữ lập tức hội tụ thành chữ "Trời ạ" trong cổ họng, ngoài thế ra còn có năng lực biểu đạt nào nữa.

      Diệp Chiêu lập tức tóm lấy eo ta, mãnh liệt lên xuống, để tình hình chiến trường vốn dĩ nảy lửa càng lúc càng mãnh liệt.

      Mồ hôi của Hạ Ngọc Cẩn từ trán rơi xuống. Mấy ngón tay ta túm lấy tấm chăn thêu hoa đều trở nên trắng bệch. Hạ Ngọc Cẩn ngừng run rẩy, nhưng dù ham muốn đến vô cùng, cực khoái đạt từ lâu vẫn chịu vứt mũ cởi giáp, đầu hàng nhận thua.

      Hải phu nhân dạy rằng, nam nhân phải kêu lên mới là thỏa mãn.

      Diệp Chiêu thấy ta cắn môi thành tiếng, có chút hiểu, vội vàng lật lật lại những điều được học để xem xét. Cuối cùng nhớ ra chỗ phần thanh sắc bị bỏ mất, bèn vặn eo, giọng rên rỉ, thỉnh thoảng lại rên: "Phu quân... chàng lợi hại".

      Bên dưới là thế tấn công mãnh liệt, bên lại là những từ ngữ khiêu khích, khỏi cần đến mấy cái bọn thiếp phòng thông phòng chỉ biết thân mật vớ vẩn, ngay đến cả hoa khôi lầu xanh, người có gan như thê tử tathì lại tập trung như thê tử ta, người có tập trung như của thê tử ta lại có sức khỏe như thê tử ta, người có sức khỏe như thê tử ta, vẫn chưa sinh ra...

      Bất luận là ra chiến trường hay lên giường, tướng quân đều phải vô địch.

      Quận Vương làm gì còn quan tâm đến vấn đề vị trí ở nữa?

      Mỗi đốt xương cốt của ta gào thét sung sướng mà trước đây chưa từng có, sung sướng đến nỗi nước mắt sắp chảy ra.

      Quên mất là kết thúc lúc nào.

      Dù sao trình độ duy trì của ta hơn hẳn so với bất kỳ lần nào trước đây, đặt vào đâu cũng sợ mất mặt.

      Sau khi kết thúc, Hạ Ngọc Cẩn cũng rất mệt rồi, chẳng muốn làm gì cả, ôm lấy vợ chiến đấu quá mạnh mẽ, chiếm ưu thế giường, rồi mơ hồ ngủ mất.

      Sáng sớm hôm sau, ta dần dần tỉnh dậy. Vì sức lực sử dụng nhiều, và cũng thấy bụng đau lưng nhức lắm, chỉ thấy đầu óc trống rỗng. Chợt nhớ ra đầy là lần động phòng đầu tiên của hai người liền vội vàng quay người lại, định ôm lấy thê tử những lời ngọt ngào. ngờ gối bên cạnh trống , Diệp Chiêu dậy từ lâu rồi.

      "Người đâu?". ta nhìn quanh bốn phía, sờ sờ lại giường.

      "Đây ạ". Thị nữ bưng cái chậu vàng vội vàng bước vào. Nhớ lại lúc nãy quét dọn, nhìn thấy quần của tướng quân và thắt lưng của Quận Vương ở dưới cây, còn những quần áo khác ở trong phòng, có vài cái còn bị xé rách, đồ đạc lộn xộn. Lại nhớ đến biểu vừa nãy của tướng quân, hình như rất mãn nguyện, tâm trạng cũng rất tốt, nên đoán chắc là do Quận Vương uy phong mạnh mẽ, chiến đấu quyết liệt, thể kìm được tình xuân lan tỏa, bèn lén liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn vài lần, trong bụng tỏ ra vô cùng khâm phục.

      Hạ Ngọc Cẩn quen với việc được người khác hầu hạ, uể oải vươn vai, lại hỏi: "Tướng quân đâu?".

      " luyện võ rồi ạ". Thị nữ dõng dạc trả lài.

      Buổi sáng ngay sau đêm động phòng lần đầu tiên, lại phải là đạt được thỏa mãn, còn luyện võ gì chứ? Đây phải là làm cho chồng cảm thấy mất hứng sao?

      Hạ Ngọc Cẩn nghĩ cảm thấy bực tức.

      Thị nữ thấy tình cảnh ngược lại so với suy nghĩ lúc đầu, tình xuân trong mắt cũng giảm vài phần.

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận : "Bảo nàng ta về đây hầu ta rữa mặt!" .

      Diệp Chiêu lại nghĩ nhiều như thế chưa bao giờ ngủ lười, hàng ngày cứ gà gáy là dậy, luyện võ nửa canh giờ, sau đó rửa ráy, gió thổi đổi, sét đánh cũng chuyển. Bây giờ nàng ờ nơi luyện võ luyện đao, nghe thấy phu quân mình truyền gọi, vội vàng về. Đẩy cửa vào phòng, thấy ta hiếm khi dậy sớm bèn tới hỏi: "Lại ngủ tiếp à?".

      Hạ Ngọc Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy thê tử ăn mặc nai nịt gọn gàng trông rất đáng ghét, càng đáng ghét hơn là mặc bộ nam phục, chải tóc theo kiểu con trai, tùy tiện ngồi bên cạnh giường. Nhưng ta vừa thò đầu ra khỏi chăn, tóc tai rũ rượi, người mảnh vải, trần như nhộng, liền cảm thấy cái tình cảnh thế này khiến người ta thấy hơi kỳ lạ. Nhớ lại tình cảnh điên cuồng đêm qua, có cái gì đó mà thành lời được.

      Đây là lần đầu của Diệp Chiêu, tuy nàng đau, nhưng có nghĩa là biết đau, vì thế lúc làm cũng thấy thoải mái lắm. Nhưng thấy ta làm rất hào hứng, bản thân lại đạt được khoái cảm chinh phục nên trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Bây giờ hai người lại đổi mặt, nàng cảm thấy hơi ngượng, vội vàng bắt đầu nhớ lại những việc sau khi hành do Hải phu nhân dạy bảo, định dựa sát tới, muốn ghé sát vào những lời ngọt ngào thắm thiết.

      Tướng quân cao cao, hình dáng tuy gầy nhưng cơ bắp rắn rỏi, bên eo lại đeo chiếc đao mười mấy cân, trọng lượng rất đáng nể, vừa dựa sát vào, Quận Vương liền ngã luôn.

      Hai người bò ra giường, mặt đối mặt.

      sai sót thành vấn đề, Diệp Chiêu bắt đầu tán dương đối phương theo dự tính trước đó: "Phu quân lương thảo tràn trề, là dũng mãnh".

      Hạ Ngọc Cẩn trừng mắt nhìn nàng: "Ngồi dậy".

      Diệp Chiêu ngậm hột thị lúc, tiếp tục : "Là người dũng mãnh nhất mà thiếp từng gặp".

      Hạ Ngọc Cẩn vu vơ hỏi: "Nàng từng thấy rất nhiều rồi?".

      "Quân doanh có nhiều nam nhân như thế tất cả đều đầy nam tính, thường xuyên cởi trần... có điều là thiếp nhìn nhiều". Đầu tiên Diệp Chiêu thà gật đầu, nhưng rồi thấy biểu của ta có vẻ thích, bèn vội vàng lắc đầu. Nàng nghĩ chắc mình học thuộc sai bài rồi nên vội vàng sửa chữa: "Là rất sung sướng, à phải, là do thiếp rất dũng mãnh, khiến chàng sung sướng phải ?".

      Trí nhớ tốt, nàng nên hỏi xin Hải phu nhân bí quyết mới được.

      Diệp Chiêu hấp tấp, định tự do phát huy: "Thiếp rất vui, chàng có vui ?".

      Biểu của nam nhân, tác phong của nam nhân, vấn đề của nam nhân, rốt cuộc ai là người cưỡng bức? Ai là người bị cưỡng bức chứ?

      Hạ Ngọc Cẩn tức xì khói, nghiến răng, lạnh lùng hỏi: "Nàng ở bên hình như rất vui phải?".

      "Ờ" Diệp Chiêu rất vui, nên để ý đến bất mãn trong giọng điệu của ta. Nàng nhớ lại đêm qua, mãn nguyện liếm liếm môi: "Dù sao thể lực của thiếp khá tốt nên tư thế này rất thích hợp".

      "Trời ạ!" Hạ Ngọc Cẩn hoàn toàn sụp đổ, gào lên hỏi: "Mẹ đứa nào ông đây thể lực tốt hả?".

      Thấy ta tức giận như thế, Diệp Chiêu vốn tự thấy thể lực của mình hơn rất nhiều phần lớn nam nhân đột nhiên lại do dự.

      tôn nghiêm của nam nhi đại trượng phu, Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục đập xuống giường gào lên: "Chiến tiếp! Chiên tiếp! Ta để cho nàng thấy thể lực của ta rốt cuộc tốt hay tốt!".

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49 : Hồng nhạn đưa thư
      Beta: Phi Phi
      Tướng quân phải thiết triều sớm, muốn tiếp tục cuộc chiến tình ái này nữa.

      Hạ Ngọc Cẩn chức lời có trọng lượng, phải lên triều, thường ngày trốn tránh được trốn tránh, công việc đều dựa vào lão Đầu Dê. Hoàng thượng đối với ta nhắm mắt mở mắt, chỉ cần công việc xảy ra sơ suất gì lớn, biến Viện tuần sát thành cái nơi ăn chơi ca hát, tìm ta phiền phức làm gì. Lão Đầu Dê đành phải rơi hai hàng nước mắt, làm việc chăm chỉ trong sợ hãi để báo đáp " tín nhiệm" của Quận Vương. Thỉnh thoảng gặp phải rắc rối thể giải quyết được, liền lấy thân phận ta ra dọa nạt, giải quyết hết mấy tên du côn đường phố, vậy mà cũng trôi chảy gặp phải trở ngại nào.

      Hôm nay, tâm trạng Quận Vương tốt, đến Viện tuần sát như mọi khi. Sau khi sắp xếp công việc cho mọi người và lão Đầu Dê xong, ta trốn trong cái ổ của mình ngẫm nghĩ lại thất bại về mặt chiến thuật của mình. Bị thê tử tấn công ngược lại là việc rất mất thể diện, càng mất thể diện ở chỗ ta bị đè nén như vậy nhưng vẫn rất khoái, sung sướng, vui vẻ... Sau này tình trạng như thế quyết để xảy ra, nhất định phải bảo vệ vị trí nam nữ dưới, duy trì tôn nghiêm và quyền khống chế của người nam nhân.

      Nguyên nhân cửa thất bại là về mặt thể lực.

      Diệp Chiêu cũng biết ăn gì mà lớn lên, toàn thân mãnh liệt. Chỉ cần tùy ý đẩy ta cái là thể động đậy được. Hơn nữa cái eo đó... cái nhịp điệu của đôi chân đó... thể nghĩ tiếp được nữa... dù sao trong tình trạng như thế muốn phản công, cũng là việc vô cùng khó khăn.

      Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng rút ra kết luận: để duy trì hòa hợp giường, trước tiên phải tăng cường luyện tập thể lực.

      Cho dù đánh bại Diệp Chiêu là việc thể nhưng ít nhất cũng thể để thua kém thảm hại như thế. Sau đó bảo nàng  giả vờ yếu đuối, nhượng bộ chút, tiếp đó liền đẩy nàng  xuống, giữ chắc. Còn mình ở bên muốn làm gì làm, vậy là có thể thỏa mãn cảm giác chinh phục... Lăn lộn giường cùng chỉ đến thế mà thôi.

      "Được như thế tốt quá, được như thế tốt quá..." Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng sung sướng.

      Dế Mèn và Cục Xương nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ mặt của chủ nhân nhà mình biểu cách kỳ lạ, chắc là thần kinh bất thường nên điên rồi.

      Tăng cường thể lực là phải tập võ.

      Cả triều đầy văn võ, Diệp Chiêu tự nhận công phu của mình đứng thứ hai có ai dám nhận là thứ nhâìt.

      Hạ Ngọc Cẩn tận dụng lợi thế ở gần, bắt Diệp Chiêu dạy cho mình, chịu khó chỉ đạo bản lĩnh cho mình.

      Cho dù Diệp Chiêu có là thần đồng nữa cũng đoán được mục đích xấu xa đằng sau cái việc chồng mình tự dưng muốn học võ. Chỉ nghĩ là ta muốn cải thiện thể chất nên vui mừng khôn xiết. Nhân lúc ta còn chưa đổi ý lập tức kéo ta ra vườn hoa, truyền cho ta mấy chiêu hít thở và còn cắm thêm que hương để ta bắt đầu thế mã bộ.

      "Chỉ thế này?" Hạ Ngọc Cẩn cảm giác rằng nàng  chắc phải có mấy trò học võ đơn giản nhanh chóng hơn chứ.

      "Con đường tập võ phải tuần tự tiến dần, được nhanh chóng". Diệp tiên sinh giơ tay, bắt đầu chỉ dạy: "Lực ở chân và eo là quan trọng nhất. Công phu Diệp gia đều từ năm ba tuổi bắt đầu đứng tấn. Mỗi ngày đều phải luyện đến năm sáu canh giờ, có cách nào nhanh hơn". Nàng  là người nghiện võ. Từ luyện võ đến phát điên phát rồ, hành quân đánh trận cũng dám bỏ. Cho dù bây giờ công việc bận rộn, hàng ngày ít nhất phải bỏ hai canh giờ luyện võ. Lúc nghỉ ngơi càng ở lì trong phòng luyện võ,ngoài việc miễn cưỡng phải ra ngoài tiếp xúc với người khác, còn chả bao giờ ra cả.

      Hạ Ngọc Cẩn chẳng còn cách nào khác, cố gắng chịu đựng luyện tập.

      Cuối xuân đầu hạ, mặt trời gắt lắm, tiếng chim hót hương hoa nở trong vườn, gió thổi nhè , còn chưa đến nửa tuần hương, ta lưng đau gối mỏi rồi, gắng gượng được.

      Diệp Chiêu rất có kinh nghiệm khi đặt dưới mông ta cái chậu than để chống đỡ. ta đành rút lui, nghĩ đến thất bại đêm qua lại cố gắng nghiến răng nghiến lợi gắng gượng. lâu sau mổ hôi vã ra như tắm, tai và mặt mũi đỏ rực.

      Bọn Dương Thị nghe ngóng được mấy việc sáng nay, đều cho rằng tối qua biểu của Quận Vương thất bại, làm cho tướng quân vui vẻ, bây giờ thấy ta cố gắng luyện tập lực eo chân, nên càng thêm chắc chắn phần, kìm được nỗi lo lắng thầm. Chỉ sợ tướng quân chê Quận Vương thể khiến người hài lòng mà lấy cớ để chia tay, bèn vội vàng sai người tìm các loại rượu ngâm dương vật hổ thượng đẳng, lại bảo nhà bếp bữa nào cũng phải làm những món tráng dương như chùn câu non v.v..., để làm cho ta uy phong lẫm liệt phục vụ tướng quân, tạo phúc cho mọi người.

      My Nương và Huyên Nhi bỏ lỡ bất kỳ cơ hội lấy lòng nào. Nhân lúc tướng quân hướng dẫn Quận Vương, hẹn mà gặp đều bưng đĩa hoa quả đồ ăn vặt, lao đến để lấy lòng. Ở cửa ghen ghét lườm nguýt nhau cái, đến khi vội vàng bước vào, nụ cười mặt còn ngọt hơn cả mật ong.

      Hạ Ngọc Cạn thấy hai người thiếp nịnh nọt vây quanh thê tử mình, nào là bóc nho, nào là cười cười , nào là lời hay ý đẹp, vô cùng vui vẻ, còn mình lại đứng tấn cái chậu than, nên trong lòng vô cùng bất mãn, gào lên hỏi: "Thế này còn ra thể thống gì hả?!",

      Thu Hoa đứng bên cạnh ta giám sát lạnh lùng an ủi: "Quận Vương đừng kích động, thể lực của người yếu ớt, cẩn thận ngồi vào chậu than, bộ quần áo này là loại gấm lụa thượng hạng, rất đắt, làm hỏng đáng tiếc biết bao?".

      Thu Thủy cũng đồng tình cảm thán: "Ờ, tướng quân cầu đối với người quả nghiêm khắc, làm sao có thể để cho người luyện tập giống như Diệp Niệm Bắc chứ? Tốt xấu gì cũng phải giảm nửa rồi lại giảm tiếp chứ nhỉ".

      Diệp Niệm Bắc năm nay mới hơn sáu tuổỉ.

      Hạ Ngọc Cẩn bị bọn họ an ủi đến nỗi chỉ muốn ngồi xuống chậu than thôi.

      Diệp Chiêu vội vàng đừng việc vui chơi lại, nghiêm mặt với hai người thị thiếp: "Còn mau phục vụ ông các ngươi luyện võ?".

      My Nương và Huyên Nhi đều ngoan ngoãn nghe lời, chạy đến bên cạnh Hạ Ngọc Cẩn. người mở chiếc quạt tương phi ra, liên tục quạt gió cho ta, người móc ra chiếc khăn thêu, liên tục lau mồ hôi cho ta.

      My Nương cổ vũ: "Cố lên cố lên, còn có nửa tuần hương nữa thôi, cố gắng xong rồi em bóp chân cho người".

      Huyên Nhi cũng cổ vũ: "Hương sắp hết rồi, cố gắng tí nữa là xong. nếu chán quá, hay là... thiếp thân kể cho Quận Vương nghe vài câu chuyện cười?".

      Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới hít được hơi thực , tí nữa bị câu chuyện cười này của nàng ta làm cho tiêu tan hết.

      Diệp Chiêu chỉ ngồi bên cạnh xem xét, nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng lên của ta, lại nghĩ về chuyện đêm qua, càng nhìn càng thấy đáng .

      Trong lúc tâm trạng rất vui vẻ, bên ngoài có người thị nữ vào bẩm báo: "Tướng quân, Cữu lão gia gửi thư tới".

      Mẫu thân của Diệp Chiêu họ Liễu, xuất thân trong gia đinh nhà binh. Liễu tướng quân trấn giữ ải Gia Hưng là cữu cữu của nàng . Diệp gia sau khi hầu như bị diệt vong, ông tưởng rằng nàng là nhi tử của Diệp gia nên khi chiến tranh Man Kim xảy ra ông rất quan tâm. Sau khi kết thúc chiến tranh, còn xem xét việc thành gia lập thất cho nàng, để lưu lại chút máu mủ của Diệp gia. Đến đối tượng ông cũng chọn sẵn rồi mới biết được nàng là nữ nhi, tức đến nỗi suýt chút nữa dùng gậy răng sói đập chết cái đứa cháu ngoại lừa dối dưới, coi thường đạo lý. Chỉ là thấy lòng quân ở Mạc Bắc yên ổn, đồng kết lòng nên dám hành động mù quáng. Ngày nào ông cũng nơm nớp lo sợ, ngủ cũng ngon, tóc bạc rất nhiều.

      Mãi đến khi Hoàng thượng khai ân xá tội, ông mới thở phào nhõm, vì thế Diệp Chiêu đền đáp ơn nghĩa, đối xử với người cữu cữu này rất tốt.

      Học vấn của võ tướng đều tốt, những bài viết chữ đẹp đều do quân sư viết thay.

      Trong thư, ông cũng cấm thấy rất lo lắng về việc nhóm đội quân Đông Hạ cứ lởn vởn quanh vùng biên ải. Nay lại biết được tin kinh thành có biến, thà tin là có còn hơn tin là , nên căn cứ theo như lời Diệp Chiêu trong thư trước, ra lệnh cho toàn quân, sửa chữa lại tường thành, biên ải Gia Hưng thành trở ngại tự nhiên đến nước cũng lọt qua được. Nhất định phải cho bọn Đông Hạ có đường về.

      Cuối thư có mấy dòng do chính ông ấy viết, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Làm con phải hiếu thuận chút. Nhịn được nhịn, đừng động cái là đòi đánh đòi giết. Đừng giống như mẫu thân con ấỵ, cầm dao đuổi người ta mười mấy dặm trông chẳng ra thể thống gì . Lần này tốt xấu gì cũng được gả cho hoàng gia, nhất định đừng để bị đuổi về nhà. Cho dù ta có muốn bỏ, cũng phải đập cho ta trận, sau đó nghĩ cách cầu xin Hoàng thượng làm cái hưu phu để sau này lấy chồng còn dễ dàng... Những dòng này đọc xong đốt , đừng để phu quân con nhìn thấy. Còn về việc con gửi thư muốn báo đáp gì đó cần đâu. Sau này biểu muội con là Tích tiến kinh, để nó ở nhờ chỗ con, rồi tiện giúp nó tìm nhà, thứ cấp có kém chút cũng sao, tính tình tốt là được rồi".

      Hạ Ngọc Cẩn lè lưỡi, thở hắt ra, nằm bên cạnh Diệp Chiêu giọng ảm đạm: "Ta nhìn thấy rồi".

      Làm gì có người cữu cữu nào lại dạy cháu mình đánh phu quân chứ? Quả nhiên là giọt máu đào hơn ao nước lã, là tức quá.

      Ngược lại, tâm trạng của Diệp Chiêu rất vui. Nàng đọc đọc lại bức thư mấy lần, miệng cứ tủm tỉm cưòi: "Tích muội sắp đến rồi". Sau đó nghiêm giọng dặn dò thị nữ: "Dọn dẹp phòng sạch cho biểu tiểu thư, sắp xếp người cho tốt, lấy phòng ở bên cạnh chỗ ta ở".

      Hạ Ngọc Cẩn bị lờ , rất khó chịu: "Biểu muội nhà nàng ít, quan hệ tốt lắm hả?".

      Diệp Chiêu : "Là cùng họ với cữu cữu của thiếp, là biểu muội xa, coi là biểu muội gần được".

      Huyên Nhi đợi Hạ Ngọc Cẩn mở miệng, nhanh mồm hỏi thẳng vào vấn đề quan trọng: "Xinh ?".

      My Nương lườm nàng ta cái, thấy cái con nha đầu này hiểu ý gì cả, nháy mắt ra hiệu : "Cho dù biểu muội có xinh thế nào nữa, cũng làm sao bằng Quận Vương gia chứ?".

      Huyên Nhi cũng lao tới tranh cãi: "Quận Vương gia thích mỹ nhân, nhỡ vương phải lòng biểu muội xa của tướng quân, cưới làm thiếp, được hai bên chiều chuộng, liệu còn có chỗ cho chúng ta ?".

      My Nương càng phát ra nàng ta chả hiếu gì cả, lại hoa chân múa tay : "Ngốc, là mỹ nhân tài đức vẹn toàn, lại có chỗ dựa là tướng quân, còn phải cúi xuống tìm người gả sao?".

      Diệp Chiêu nhớ lại hồi lâu rồi mới trả lời: "Thanh tú, gầy gầy, xấu".

      Bọn thiếp phòng liền thở phào nhõm.

      Hạ Ngọc Cẩn yên hỏi: "Chắc phải là người giống nàng chứ? Phải , thô lỗ quá ta vứt nàng ta sang chỗ khác đấy."

      Diệp Chiêu nghĩ rất lâu, lắc đầu: "Nó hơi nội tâm, thích khóc, hay xấu hổ, nhưng thích đánh người".

      Mọi người đều thở phào nhõm.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :