1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý (c49)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35: Dốc ruột dốc gan
      Beta:Phi Phi


      Bên bờ sông Tần Hà, đèn sáng như ban ngày, người lại ồn ào huyên náo.

      May mà ở sa mạc có bão cát, chuyện phải hét lên mới nghe thấy nên giọng của Hoàng tử Y Nặc đặc biệt to. Diệp Chiêu ở lâu chiến trường giết giặc, hét to để phát hiệu lệnh, cổ họng tuy hơi khàn đục, nhưng giọng hơn so với những người nam nhân bình thường. Huống hồ Hạ Ngọc Cẩn lại có khả năng nghe lén, tai thính hơn những người bình thường khác, vì thế ta ngồi ở nơi hơi ồn ào và có phần hơi xa, nhưng vẫn có thể nghe những lời đối phương chuyện.

      Hoàng tử Y Nặc bước thêm mấy bước tiến gần hơn về phía cây cầu, lẳng lặng che khuất tầm nhìn của Diệp Chiêu, dẫn dắt chú ý của Diệp Chiêu lên những chiếc du thuyền sông Tần Hà, vài câu bâng quơ rồi than thở: "Ba năm trước chiến trường, Diệp tướng quân thần dũng, quả là hùng. ngờ tướng quân lại là nữ nhân, nêu nàng sinh ra ở Đông Hạ, e rằng những hảo hán muốn thành hôn với nàng đuổi hết. Bây giờ phu quân của nàng hẳn phải là nam nhân xuất sắc tài hoa nhất Đại Tần này mới có thể lọt vào mắt xanh của nàng được!".

      Thiên hạ có ai là biết chơi bời của Nam Bình Quận Vương? Những lời này của Hoàng tử Y Nặc ràng là châm biếm, vậy lại còn giả bộ: "Ta là người nước ngoài ta chả biết gì hết". Giả tạo đến nỗi Hạ Ngọc Cẩn đến thổ huyết cũng biết bắt đầu thổ từ đâu.

      ngờ, Diệp Chiêu sắc mặt đổi, tim cũng đập loạn nhịp gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

      Hoàng tử Y Nặc cũng ngờ Diệp Chiêu lại đồng ý nhanh như thế vội vàng cung kính tiếp: " biết Hạ Quận Vương là văn chương xuất chúng hay võ nghệ siêu quần? biết có thể cho ta đây từ phương xa tới thỉnh giáo được ". Diệp Chiêu vội lảng : "Điểm tốt của huynh ấy,huynh học được".

      Hoàng tử Y Nặc vuốt vuốt mũi, hình như ngại ngùng : " ; sau khi ta biết Diệp tướng quân là nữ nhân, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Tuy hai nước có khác nhau, minh châu có chủ, nhưng trong lòng vẫn có gì đó thoải mái, tốt xấu gì cũng cho ta biết mình thua cái gì chứ".

      Câu này với người nương có chồng quả là quá thất lễ.

      Hạ Ngọc Cẩn thầm đoán thằng cha bệnh hoạn này biết có phải vì thấy Diệp Chiêu giống nam nhân nên nảy sinh tà ý gì chăng?

      Diệp Chiêu cũng hài lòng, hơi cau mày, chỉ là vấn đề thân phận nên đành quở trách ta.

      Hoàng tử Y Nặc chịụ lùi bước, sảng khoái cười : " ta văn hoa nho nhã, về võ nghệ chắc là ở dưới trướng tướng quân hả?". Diệp Chiêu trả đũa lại: "Đúng vậy, võ nghệ của chàng dưới  ta, e là đựợc ba chiêu, Hoàng tử tốt xấu gì cũng được trăm chiêu, nếu đem ra so sánh, thực vẫn kém xa"

      "Cũng đúng", Hoàng tử Y Nặc bị Diệp Chiêu gợi lại chuyện cũ, cảm thấy hơi mất mặt chút bèn vội vàng lấp liếm : "Chúng  ta đều là bại tướng dưới tay tướng quân, đều như nhau cả thôi, tốt xấu gì chàng ta cũng xinh đẹp hơn ta".

      "Ngươi mới xinh đẹp! Đồ Đông Hạ khốn nạn dã man chết tiệt!". Hạ Ngọc Cẩn rất hận người khác khen mình xinh đẹp, càng hận tên nam nhân bệnh hoạn lại khen mình xinh đẹp. tức giận đến nỗi lẩm bẩm mình, đáng tiếc là nếu bị phát nghe trộm thực hay ho chút nào, vì thế đành cố kiềm chế dám nhảy ra.

      Diệp Chiêu thản nhiên : " hoàn toàn là dung mạo xinh đẹp mà chàng ta thực rất tốt".

      Hoàng từ Y Nặc vẫn chịu lùi bước: " ta rất vui khi nghe thấy điều đó, tóm lại khiến  ta thua cũng thấy tâm phục khẩu phục".

      Diệp Chiêu chợt ngẩn ra lúc, nàng nhớ tới Hạ Ngọc Cẩn, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, tỏ vẻ hơi ngại ngùng, thần thái cũng lạnh lùng nữa. Nhưng những chuyện tình cảm tế nhị này sao có thể trước mặt bao nhiêu người mà sơ ý ra được? là mất mặt quá, vì vậy Diệp Chiêu giả vờ đằng hắng tiếng, định tiếp chủ đề này nữa.

      Nhưng người Đông Hạ vốn dũng cảm, từ trước đến giờ có thói quen giấu giếm chuyện đương nam nữ, lại thêm Hoàng tử Y Nặc biết Hạ Ngọc Cẩn là người như thế nào, trong lòng sẵn ý nghĩ xúi bẩy chia rẽ và muốn xem trò vui nên năm lần bảy lượt mở miệng thăm dò thậm chí còn khích tướng: "Trừ phi Hạ Quận Vương tồi tệ như thế, khiến Diệp tướng quân tìm ra được ưu điểm nào, vì thế tìm hết cớ này đến cớ khác để thoái thác, đến câu hay về ta cũng ra được? À,  ta nghe người ta Hạ Quận Vương chẳng qua là đồ bỏ , vốn dĩ  ta tin, bây giờ xem ra... ta chẳng qua chỉ là con cừu dễ thương ngoan ngoãn thôi. "

      Khen nương giống con cừu, là tán dương về vẻ đẹp.

      Khen tên nam nhân là con cừu, đó là sỉ nhục.

      Diệp Chiêu cuối cùng cũng tỏ ra phẫn nộ, đấm mạnh cái vào thân cây liễu bên cạnh, mạnh đến nổi cả cây liễu lắc lư như chuẩn bị đổ đến nơi, khiến Hạ Ngọc Cẩn trốn ở dưới bị phen sợ chết khiếp. Sau đó nàng nuốt hơi, tức giận phản bác: "Chàng phải là con cừu, mà là hùng ưng".

      Hoàng tử Y Nặc kéo dài giọng, dường như dám tin vào tai mình : "Hùng ưng?". Sau đó cúi đầu nhìn sát vào mặt Diệp Chiêu và cười đểu: "Đích thị là con chim ưng xinh đẹp".

      "Có loại chim ba năm bay, khi bay bay vút tận trời xanh, ba năm hót, khi hót hót kinh động mọi người, những ngày sau này còn dài lắm". Diệp Chiêu tức giận nhưng khuôn mặt để lộ ra, chậm rãi từng câu từng chữ: "Khả năng của con người thể biết trước được".

      "Đừng tức giận". Hoàng tử Y Nặc nhìn trước nhìn sau, xác định Hạ Ngọc Cẩn vẫn còn trốn như con chuột, chắc là vẫn chưa bị Diệp Chiêu phát , lại quan sát biểu của Diệp Chiêu, hình như giống với vẻ đùa giỡn, vội vàng an ủi : " tướn quân là gì là thế ".

      "Chàng bây giờ tuy chỉ là chú chim ưng vẫn chưa mất lông vũ, nhưng chú chim ưng có ngày dang rộng đôi cánh, giống như tất cả những hùng ưng khác bay vút trời xanh". Diệp Chiêu như trút giận, chẳng quan tâm gì đến thái độ của Hoàng tử Y Nặc, liền mạch nghỉ: "Chàng rất thông minh, có thể trong vòng hai ngày hiểu tường tận nội dung sâu sắc của bảy tám quyển sách, đồng thời ghi nhớ tất cả, thuộc lòng sai chữ. Chàng thân phận cao quý, nhưng lại rất lương thiện, chưa bao giờ ức hiếp dân nghèo, lúc nào cũng quan tâm mọi người xung quanh, trong phạm vi và khả năng của mình luôn hành hiệp trượng nghĩa. Chàng có nghị lực, có thể chịu đựng được mười mấy năm vô vị đơn điệu, hết lần này đến lần khác nghiên cứu cùng việc, cho đến khi làm tốt mới thôi. Chàng có dũng khí, chưa từng bị khuất phục trước mạnh mẽ của đối thủ. Chàng thông minh nhanh nhẹn, biết ứng phó, biết sử dụng những cách bình thường để giải quyết việc. Chàng luôn tích cực cố gắng, mười mấy năm đau ốm, lơ lửng giữa sống và chết, nhưng chưa bao giờ làm trái tim chàng mất phần nào nhiệt huyết... Huynh còn muốn  ta tiếp ?".

      Hoàng tử Y Nặc cứng lưỡi: "Chẳng lẽ ta có điểm nào tốt sao?".

      Diệp Chiêu kiên quyết : "Những điểm xấu của chàng,  ta đều thích hết".

      thế giới này vĩnh viễn bao giờ tìm được người tình thực hoàn mỹ.

      Nhưng hoặc có thể là có người, mỗi khuyết điểm của chàng trong con mắt của bạn lại đáng vô cùng tạo thành hoàn mỹ.

      Hoàng tà Y Nặc bỗng thấy mình hình như tưởng làm việc thông minh cuối cùng lại thành việc ngu ngốc, vội vàng cười ha ha vài tiếng cho qua, rồi đòi quay về để uống rượu tiếp.

      Diệp Chiêu tuy thoải mái, nhưng vẫn cố gắng theo chàng ta.

      Ở phía đâu cầu, Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy đầu gối, đờ đẫn nhìn bờ đá.

      Từ cơ thể Hạ Ngọc Cẩn vốn yếu ớt, hoang phí sách vở, lãng phí thời gian, bị nuôi như nữ nhân trong nhà kín. Sau khi lớn lên, có khoảng cách khá lớn so với những người bạn cùng tuổi, văn dốt võ nát, cái gì cũng bằng người khác. Sau khi sức khỏe tốt lên chút, lại bị thế giới xa hoa làm mờ mắt, nên lại tiếp tục tụt hậu.

      "Nắng to lắm, đừng xem bóng ngựa nữa, mau về nghỉ ngơi ."

      "Đừng học người khác đứng nghiêm như thế, khỏe, mau lấy cái ghế lại đây".

      "Thưởng hoa có quan trọng hơn sức khỏe ? nên đến chòi nghỉ ngơi ở bên cạnh ".

      "Cơ thể vừa mới khỏe lại, đừng đọc nhiều sách quá, cẩn thận đau mắt đấy".

      "Dù gì cũng là cháu ruột của trẫm, cho dù có bản lĩnh vẫn phải khen ngợi chứ?"

      "Dù gì cũng nợ ta nhiều năm như thế cho nên nếu ở bên ngoài có gây rối chút, chỉ cần gây ra chuyện gì to tát cũng có thể coi là có chuyện gì".

      "Danh tiếng? Hoàng gia tông thất, còn có ai dám lung tung nữa ?".

      "Nhìn xem, kia chính là tiểu vương gia chơi bời, cái vẻ ngoài xinh đẹp đem so sánh với cái vô dụng của ta, haha...".

      Trong mắt mọi người là đồ vô dụng! Đồ bỏ ! Đồ chơi bời! Đồ khốn nạn! Là đồ thừa tí tác dụng gì!

      ngày nào cũng mơ hồ sống cho hết ngày.

      Chưa có ai có chút hy vọng gì đối với .

      Chưa có ai từng biết trong lòng cũng từng có ước mơ.

      Chưa có ai từng biết...

      ta từng mơ chinh chiến sa trường, làm dũng mãnh tướng quân.

      ta từng mong hành hiệp trượng nghĩa, làm giang hồ hiệp khách.

      ta từng mong muốn thân cao vạm vỡ, học hành nho nhã.

      ta từng mộng tưởng thà trong sạch, làm đại quan triều đình.

      Cùng với lớn lên của năm tháng, thực từng bước từng bước hủy hoại mộng tưởng.

      Cuối cùng trở thành thằng nam nhân chơi bời.

      tưởng rằng mình bỏ cuộc từ lâu, bao giờ nhớ lại những mơ ước thời trẻ con dại dột đó nữa.

      Nàng biết những ưu điểm của , chấp nhận những khuyết điểm của , nàng còn rất chân thành tin tưởng vào , nhưng vút cao trời mây, việc này... sao có thể làm được cơ chứ?

      Người con chết tiệt này năng khoa trương quá!

      Cái gì mà hùng ưng với hùng ưng, ghê chết được, ba hoa đến nỗi tên ngốc từ Đông Hạ tới cũng tin là !

      Nếu mà lọt vào tai người khác chuyện nực cười!

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận nhổ nước bọt, hình như muốn quên hết những chuyện vừa rồi. Nhưng mũi lại thấy cay cay, nước mắt trôi má, yếu ớt rơi xuống. ta vội vàng ôm lấy mặt, cúi đầu, cố gắng cho nước mắt chảy ra, muốn để người khác phát ra việc mất mặt thế này, nhưng khuôn mặt trắng nõn đó vẫn đầm đìa nước mắt, lau thế nào cũng sạch được.

      được khóc, được khóc.

      Nam nhi có nước mắt nhưng được để rơi dễ lệ dàng thế được.

      Trong đầu bỗng lên trước đây rất lâu rất lâu rồi, lời lão Cao bán thịt dê từng : "Người con quan trọng nhất là người dốc ruột dốc gan ra đối đãi tốt với , thành tâm thành ý chăm sóc ".

      Ba tháng bảy ngày sau khi thành thân, Hạ Ngọc Cẩn đối với Diệp Chiêu, như lần đầu tiên quen biết vậy.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chương 36 : Nghi ngờ cộng lại
      Beta:Phi Phi


      Mặt mũi sưng húp thế này, nếu để Diệp Chiêu nhìn thấy chẳng phải là nực cười lắm sao?

      Hạ Ngọc Cẩn sửa sang lại quần áo, đứng đờ ra bên bờ sông lúc, đợi sau khi tâm trí bình phục lại, mới trở về tửu lầu tìm bạn rượu để đổi lại áo. Bị mọi người thắc mắc về chuyện tại sao mắt lại đỏ lên thế, Hạ Ngọc Cẩn phải dối là bị gió thổi vào mắt, rồi chìa mắt ra để mọi người kiểm tra, ai nấy đều xác nhận đúng là trông khác xa so với binh thường. Hạ Ngọc Cẩn giải thích gì thêm, quay người đến ngõ Yến Tử, xông vào nhà dân cũ kỹ , uy hiếp dọa nạt hồi, lấy món đồ ở đó rồi vội vàng trở về nhà.

      Diệp Chiêu vẫn chưa ngủ và lau kiếm dưới ánh nên, biết có phải là đợi ta .

      Hạ Ngọc Cẩn chưa bao giờ biểu thị ý tốt với vợ mình, nên cảm thấy xấu hổ biết phải với Diệp Chiêu thế nào. đứng ở ngoài cửa, chần chừ mãi vẫn lấy đâu ra đủ dũng khí để mở miệng. Cuối cùng Diệp Chiêu bước ra, dựa nửa người vào chiếc cột, nhướng nhướng mày hướng về phía hỏi: "Sao vậy? Nửa đêm mới về, có gì muốn với  ta à?"

      Việc nghe trộm là mất mặt lắm rồi, Hạ Ngọc Cần làm sao dám mở miệng chứ? ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng đuối lý bèn bừa: "Xem nàng ngủ chưa, quan tâm chút, cũng được sao?".

      "Hả?" Diệp Chiêu ngạc nhiên tưởng mình vừa nghe nhầm. Nàng ngước nhìn lên bầu trời, hình như có đàn chim bay qua che khuất ánh trăng, sau đó cúi xuống nhìn hai chân đưa đưa lại, đột nhiên trong lòng Diệp Chiêu hiểu ra điều gì đó liền thăm dò hỏi: "Trừ phi chàng biết trong thời gian này  ta và Hoàng tử Y Nặc hay ở gần nhau? Lại bị người khác điều nhảm nhí, trong lòng thoải mái phải ?".

      "Cũng có đôi chút". Hạ Ngọc Cẩn vốn thực quen những lời tình cảm với Diệp Chiêu, ràng những lời muốn sắp xếp trong đầu thậm chí còn nghĩ ra vài phương án dự phòng, nhưng đến khi ra lại vẫn là những lời rất vớ vẩn: " ta muốn biết tại sao ngày nào nàng cũng ở bên cạnh cái tên bệnh hoạn đó, chắc là ta đến nỗi có mắt mà có ý gì với nàng đấy chứ?". Nhưng sau khi xong, Hạ Ngọc Cẩn lại cảm thấy nam nhi đại trượng phu có hỏi về hành tung của thê tử mình cũng là hợp đạo lý, vì thế ưỡn cao ngực, cố gắng ra vẻ nghiêm túc, chờ đợi câu trả lời.

      "Hoàng tử Y Nặc đơn giản như vẻ bề ngoài, ta là dũng sĩ số của Đông Hạ, tính tình hiếu chiến, thích chém giết, làm việc rất quyết đoán và độc ác. Trong nhà có bốn năm vị vương phi nhưng hầu như đều là các cuộc hôn nhân vì lợi ích, vì thế đừng nghĩ này nghĩ nọ.  Ta là tướng quân của Đại Tần, nếu truyền ra ngoài để người đời nghi ngờ chẳng hay chút nào". Diệp Chiêu vỗ vỗ vai ta, do dự lúc lâu mới cười đau khổ : Là vì Hoàng thượng cho rằng, tham vọng dã tâm của vương triều Đông Hạ thể dễ dàng chịu thua như thế được. Lần này đoàn sứ Đông Hạ tới thăm hỏi Hoàng thượng e rằng trong đó tất có mưu gì đó, vì vậy cố ý ra lệnh cho  ta và đại nhân Trung Thư là người từng sứ Đông Hạ lấy thân phận là bằng hữu, thay nhau cùng vui chuyện với ta, thừa cơ tiếp cận giám sát gần hơn, nhằm tránh gây ra tai họa cho quốc gia".

      Con chồn lông vàng để thê tử mình cùng với thằng cha dã man đó mà lại bảo thê tử cùng với ta!

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận đến nỗi trong lòng thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của con chồn lông vàng đến mấy lần, nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ hiểu biết: "Hoàng thượng có khả năng tiên liệu,  ta cũng thấy tên đó phải là người tốt!".

      Diệp Chiêu cười : "Chàng cũng biết?".

      Hạ Ngọc Cẩn bỗng chốc nghẹn lại, may mà đầu óc ta linh hoạt, nhanh chóng kiếm cớ lấp liếm : " ta chỉ thấy  thứ mà bọn họ cầu khi bàn bạc quá hợp lý, đàm phán cũng quá thuận lợi, dường như hoàn toàn muốn làm cho Hoàng thượng và bá quan văn võ vui. Nhưng làm gì có người nào làm ăn mà tham chứ?

      Cái gọi là đạo lý trả giá thương trường, người bán muốn bán đắt, người mua muốn mua rẻ mà cũng hiểu! Còn tự cho mình là thánh nhân Khổng Mạnh xoay chuyển thế giới sao?!".

      Diệp Chiêu : "vẫn có những người thành làm ăn có nguyên tắc mà".

      Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: "Những người này phải là tham, nhưng họ rất thông minh. Bọn họ muốn làm kinh doanh với khách quen, chỉ có thể dùng thành để đánh bại bia miệng. Muốn làm ăn được lâu dài, thể vì chút lợi lộc trước mắt mà vi phạm pháp luật, làm đứt quãng đường kinh doanh. Cũng giống như bàn bạc giao dịch giữa hai quốc gia... Thiên hoàng cũng quản được, đánh gậy rồi bỏ . Đánh xong cái gậy vẫn còn lưu lại chút vết máu làm bạn bè, tất nhiên muốn khai thác bao nhiêu có bấy nhiêu!".

      Diệp Chiêu nghe thấy thế cười to ha ha, liền mồm :

      "Sâu sắc! sâu sắc!".

      Hạ Ngọc Cẩn thấy khí vui vẻ, nhân cơ hội đó, liền lấy từ sau lưng ra cái túi dài bằng vải bông, nhét vào tay Diệp Chiêu: "Còn có... cái đó... tặng nàng đấy, đừng giận đấy".

      Diệp Chiêu vui vẻ nhận lấy, vừa mở ra nhìn vào liền ngây người ra...

      Trong cái túi bằng vải bông đó, là con dao găm dài chuôi chạm khắc tinh xảo hình đầu hổ lặng lẽ nằm đó. Con dao trông hình dạng đơn giản cũ kỹ, bên có khắc lên hai chữ "Hổ Khiếu" theo kiểu chữ triện.

      Diệp Chiêu gần như nhảy lên, lao nhanh về phía tủ trang điểm của mình, lấy trong ngăn kéo ra chiếc hộp gỗ thông mở ra xem, bên trong cũng có chiếc dao găm "Hổ Khiếu" giống y hệt. Đây là cổ vật của triều đại trước, là bảo vật quý giá nhất của nàng.

      Nàng cầm hai con dao lên, đánh giá trọng lượng, sau đó quan sát tỉ mỉ, bất luận là lớp mạ bên ngoài hay cảm giác cầm ở tay, đều giống hệt nhau, thể phân biệt giả.

      "Đừng nhìn nữa". Hạ Ngọc Cẩn chậm rãi : "Là tác phẩm của Lý đại sư, làm gì có chuyện dễ dàng để cho nàng phát khuyết điểm được?".

      Diệp Chiêu ngớ người ra hỏi: "Hổ Khiếu của  ta ba năm trước cướp được chiến trường, sao lại giả được chứ?".

      Hạ Ngọc Cẩn hỏi: "Sau khi nàng trở về có cho ai mượn ?".

      Diệp Chiêu : "Hai tháng trước, vỏ đựng con dao bị tuột đường may,  ta có mang đến Trân Bảo Các sửa lại... Trừ phi?".

      "Ông chủ của Trân Bảo Các là bạn cũ của Lý đại sư". Hạ Ngọc Cẩn cầm lấy con dao Diệp Chiêu lấy từ trong tủ trang điểm tách riêng chuôi đầu hổ và thân dao ra, chỉ vào phía bên phải góc nơi mà rất ít người để ý có vài đường hoa văn rất dường như vô tình khắc lên và : "Những tác phẩm giả của ông ấy đều để lại tên, nàng đem những hoa văn này ra chỗ ánh sáng, là có thể nhìn ra tên của ông ta".

      Diệp Chiêu bước ra chỗ có ánh nến cẩn thận nhìn, quả nhiên là như thế, vội vàng hỏi: "Từ đâu mà chàng biết được?".

      Hạ Ngọc Cẩn ngần ngại gãi gãi mũi, giải thích: "Lý đại sư là con người kỳ lạ. Ông ta tự khoe khoang về tài nghệ của mình, thích tiền thích sắc, chỉ thích làm giả, tay nghề thiên hạ vô song, hành cần để ý đến tốt hay xấu. Ông ta hàng năm đều làm giả vật phẩm tinh xảo khó bắt chước nhất, để lừa người thể bị lừa nhất, sau đó mọi người ở phía sau cá cược, xem có thể thành công . Hai năm trước, người bị lừa là  ta, đồ vật được dùng là quả cầu sư tử bái ngọc lung linh, nhưng vận của  ta tốt vô ý làm rơi vỡ đồ vật đó, mới phát ra dấu tích đó. Từ đó  ta với ông ta cũng coi như là đánh quen biết. Năm nay ông ta sớm đánh tiếng trong đám người chúng  ta, đối tượng muốn lừa là nàng, người được mệnh danh là tinh thông binh khí,  ta cá nàng phát được nên thắng hơn nghìn lượng bạc..

      Hạ Ngọc Cẩn càng nội giọng càng , biểu rất khó xử.

      Diệp Chiêu tuy biết Hạ Ngọc Cẩn tại sao lại phát ra chân tướng việc, nhưng tóm lại chắc chắn là có ý tốt. Trong lòng nàng cảm thấy có chút gì đó gần như là vui mừng, muốn đổ hết tội lỗi lên người Hạ Ngọc Cẩn,liền giơ lòng bàn tay ra, nửa đùa nửa : "Số ngân lượng mà chàng thắng chia cho  ta ít à?".

      Hạ Ngọc Cẩn lập tức ngoan ngoãn móc hầu bao, vơ bừa lấy nắm to ngân phiếu đưa cho ấy, hỏi : " Nàng giận chứ?". Hạ Ngọc Cận thấy đối phương có ý trách móc liền vội vàng kể công: "Nhưng  ta tốn rất nhiều sức lực, phải sử dụng nhiều cách  ta mới lấy đồ từ chỗ ông ta về được đấy".

      Diệp Chiêu thèm nhìn liền cầm lấy ngân phiếu, cầm lấy hai con dao cảm thán: " chơi mà thua phải chịu, tác phẩm của Lý đại sư là tinh xảo vô cùng,  ta lại hề phát ra".

      Hạ Ngọc Cẩn thở phào nhõm.

      Diệp Chiêu lại hỏi: " ta có đôi dao uyên ương, cẩn thận làm mất con, thợ thủ công bình thường làm lại nhưng mãi có cái cảm giác đôi như trước, biết Lý đại sư có thể nhìn theo hình vẽ mà làm cho  ta được ?".

      Hạ Ngọc Cẩn : "Càng là đồ vật mà những người bình thường làm được ông ta càng thích, hơn nữa ông ta bị nàng biết về chân tướng của còn dao Hổ Khiếu, e rằng trong lòng cũng có gì đó bất an, nếu trả hậu chút, lại hù dọa thêm vài câu chắc chắn là được".

      Diệp Chiêu vui mừng, hẹn Hạ Ngọc Cẩn sáng mai sau khi thiết triều xong, cùng đến ngõ Yên Tử, gặp Lý đại sư.

      Nhưng đến ngày thứ hai, bọn họ vừa mới đến đầu ngõ, nghe thấy tin dữ.

      Lý đại sư chết, ngực cắm con dao, Thiết Đản sáng sớm đến nhà ông ta đưa đồ phát ra.

      Người khám nghiệm tử thi đoán chừng thời gian tử vong là lúc đêm qua.

      Kinh Triệu Doãn phái bộ đầu thăm dò tín tức hàng xóm xung quanh.

      Tất cả những người hàng xóm đều mực khẳng định, ngoài Hạ Ngọc Cần, có bất kỳ ai đến nhà Lý đại sư, cũng có bất kỳ ai cãi nhau với ông ta.

      Hạ Ngọc Cẩn đứng ngây ra.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37 : Lấy giả che
      beta: Phi Phi


      Hạ Ngọc Cẩn thấy cả thế giới này đều kỳ lạ.

      Hôm qua ta kiếm con dao đến tìm thê tử để bày tỏ thành ý, thế mà hôm nay lại bị là giết người, bị con chồn lông vàng bắt hỏi tội, cái mớ lung tung hỗn độn này rốt cuộc là chuyện gì chứ?

      An Thái Phi kiên quyết cho rằng là tại mệnh của con dâu khắc với nhi tử mình.

      Dương Thị lại thấy đây là ông trời giao trách nhiệm nặng nề cho người quân tử.

      My Nương năm nay tốt.

      Huyên Nhi khẳng định rất chắc chắn là Quận Vương gia gần đây khi bái Phật, tâm thành, Bồ tát bảo vệ cho.

      Diệp Chiêu rất bình tĩnh: "Nhìn thoáng ra đúng là số chàng luôn luôn đen đủi".

      Hạ Ngọc Cẩn hoàn toàn sụp đổ: "Trời ạ! Nàng định dùng  cách khiến ta tức chết để mưu sát phu quân mình sao?"

      Hoàng thượng nhận thấy sứ đoàn Đông Hạ vẫn còn ở đây, nếu để lộ ra tin con cháu hoàng thất giết ngươi đó là việc hoàn toàn hay ho gì. Ngài muốn làm rùm beng mọi chuyện lên để cho ai ai cũng biết, liền triệu tập Kinh Triệu Doãn và những người có liên quan đến vụ án và phu thê Hạ Ngọc Cẩn lên thư phòng thẩm vấn, nhất định việc lớn phải hóa , việc hóa có.

      Hạ Ngọc Cẩn đành phải tường thuật lại việc xảy ra đêm đó, đồng thời giải thích ta thực chửi rủa Lý đại sư, còn uy hiếp đe dọa ông ta, cướp đồ rồi chạy , làm ông ta rất tức giận, nhưng tuyệt đối giết hại ông ta.

      Hoàng thượng nghe thế cứ chau mày mãi, liên mồm mắng ta hoang đường, sau đó hướng về Kinh Triệu Doãn đợi thẩm vấn.

      Kinh Triệu Doãn quan sát nét mặt của Hoàng thượng, hiểu thấu được ý của bề , biết mình nếu hung thủ của vụ án này phải là Hạ Ngọc Cẩn, nhất định bị Hoàng thượng bắt ép phá án. Phá được cái mũ ô sa đầu của ông cũng chắc giữ được, bằng lấy người đáng nghi nhất có, nhanh chóng kết thúc vụ án cho xong. Hơn nữa lần trước vụ thuốc giả, ông ta bị viên quan Tuần thành ngự sử bé tí này bắt xử lý công bằng, về nhà bị người thiếp sủng ái làm loạn lên giày vò suốt cả nửa tháng trời,nên trong lòng vốn tức giận sẵn, bây giờ thấy Hạ Ngọc Cẩn bị đen đủi, trong lòng khó tránh được hả hê ngâm ngầm.

      Ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi cẩn thận từng câu từng chữ: "Nguyên nhân cái chết của Lý đại sư là nhát dao chí mạng, hung khí là con dao găm ngắn, vứt ở bên cạnh, người có dấu vết vật lộn. Bộ đầu hỏi những người hàng xóm bên cạnh, tuy Nam Bình Quận Vương tới, có nảy sinh tranh cãi với người bị hại, nhưng lại có chứng cứ Nam Bình Quận Vương trực tiếp giết người bị hại. Theo vi thần bạo gan dự doán, e rằng Lý đại sư vì tranh chấp vặt vãnh mà căm hận Quận Vương, nhất thời nghĩ thông, vì thế tự sát ạ".

      Thượng thư Bộ Hình cũng trợ giúp phá án có mối quan hệ rất tốt với Kỳ Vương, cũng hùa vào theo: "Cái đồ thảo dân đó sao lại nghĩ thông thế chứ? Liên lụy đến cả danh tiếng của Quận Vương".

      Theo lệnh của phụng Thái hậu, công chúa Trường Bình đến giúp đỡ cho em họ bĩu bĩu môi, cười : "Cho dù giết cũng sao chứ? Cũng chỉ là tên dân đen, cùng lắm là thắp thêm mấy nén hương chôn thêm vài lượng bạc, chắc là người nhà ông ta cũng dám gì nhiều đâu".

      Lưu Ma Ma do Thái hậu phái tới sau khi nghe xong kết luận, đặt tay lên ngực : "A di đà phật, người này lòng dạ hẹp hòi, chết rồi còn muốn hại người, thực rất đáng hận".

      Bọn họ người này câu người kia câu, còn dẫn ra rất nhiều rắc rối trước đây của Hạ Ngọc Cẩn, ngoài việc đến mạng người, còn những việc khác đều được nêu ra, cái gì cũng có.

      Ồn ào đến nỗi cuối cùng ngay cả Hoàng thượng cũng hơi tin lần này Hạ Ngọc Cẩn làm quá đáng quá, lại gặp phải người nhen, nên gây ra vụ ôm hận mà tự sát này.

      Vì thế nét mặt ngài u ám hỏi: "Các ngươi xem, việc này nên giải quyết thế nào?" .

      Công chúa Trường Bình xum xoe : "Giống như lần trước phụ hoàng dạy bảo nhi thần, phạt tiền ta, rồi cấm túc ba tháng". . ;

      Kinh Triệu Doãn : "Đưa ít tiền cho người nhà của người mất và hàng xóm, nhanh chóng bịt miệng mọi người lại".

      Thượng thư Bộ Hình : "Quận Vương chỉ là vô tình hành xử, về nhà trách móc vài câu là được rồi, đừng làm tổn hại đến tâm tư của Thái hậu".

      Tuy thiên tử phạm pháp, chịu tội như thứ dân, nhưng từ xưa tới nay ngoài quý tộc vương thân bị Hoàng thượng nghi ngờ, cố tình tìm cớ để bắt vào con đường chết ra, cơ bản là có điều lệ vì giết thường dân mà đền mạng. Ngay cả trong tiểu thuyết, người viết có miêu tả ông quan thanh liêm có tiếng trong sạch, cũng chỉ có thể để ông ta giết phò mã và con cháu hầu gia ngoại thích thôi, làm sao dám chém đầu Hoàng tử công chúa?

      Bất luận là Hạ Ngọc Cẩn giết người, bức tử người khác hay thực giết người nhiều nhất là về nhà bắt lại dạy dỗ trận, phạt tiền, cấm ra ngoài thôi. Chỉ cần ấy nhận tội, vụ án này có thể lập tức đóng lại. Phải dặn dò tất cả mọi người, người nhà của người bị hại nhận được khoản bồi thường hậu hĩnh. Ngoài việc thương hại con người may bị chết kia chút, còn lại đều là việc có lợi cho , có lợi cho ta, có lợi cho mọi người.

      Hoàng thượng cân nhắc lợi và hại xong, cũng định giả vờ biết, thuận gió đẩy thuyền để việc đơn giản hóa, bèn : "Ngọc Cẩn, ngươi là quá đáng quá rồi". Sau đó ngài lại trợn mắt nhìn Diệp Chiêu: "Làm thê tử mà cũng biết quản lý phu quân! Còn để phu quân mình làm loạn ở bên ngoài, ra thể thống gì cả!".

      Diệp Chiêu hơi cau mày, hình như vui lắm: "Việc này thế này là xong?".

      Hoàng thượng hỏi: "Ngươi muốn ta đánh ta sao? Để ta cút về lấy tiền an ủi người nhà của nạn nhân. Để cho mọi người đều hài lòng, nửa năm tới phải ở trong nhà, được ra ngoài, chăm chỉ học hành sách thánh hiền, hiểu chút đạo lý làm người! Đợi sau nửa năm nữa, việc này tự khắc phai dần thôi"

      Mọi người đều : "Hoàng thượng phá án thánh minh, khiến lòng người tâm phục khẩu phục".

      Hạ Ngọc Cẩn cứ mãi im lặng bỗng nhiên mở mồm : "! Ta phục!".

      Hoàng thượng tức đến nỗi líu cả lưỡi lại hỏi: "Đồ khốn nạn ngươi còn muốn thế nào nữa?!".

      "Người nhà?" Hạ Ngọc Cẩn cười: "Lý đại sư là đứa con mồ côi cha nương, đến lai lịch quê quán của bản thân còn , ông ta sống nhờ vào tài nghệ, thê tử con, làm gì có người nhà? Các người chẳng lẽ đến điều này mà cũng biết sao?".

      Kinh Triệu Doãn kinh ngạc : "Ông ta từ Hà Tây chuyến đến kinh thành, giấy khai sinh quan phủ đưa tới có viết... "

      Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: "Cái tờ giấy khai sinh cửa quan phủ đó là giả! Ông ta khi mười mấy tuổi sống ở Lạc Đông, sống bằng nghề chế tác đổ giả lừa người, từng đắc tội với nhân vật có vai vế, sợ bị người ta truy đuổi, bèn làm giả tờ giấy khai sinh cho quan phủ Lạc Đông, thay họ đổi tên, chuyển về Thượng Kinh".

      Kinh Triệu Doãn vô cùng tức giận : "Lừa phạm pháp, tên này đáng chết!".

      Hạ Ngọc Cẩn lạnh lùng nhìn ông ta: "Làm giả văn kiện quan phủ, theo pháp luật đúng là nên xử tội chết. Nhưng ông ta nên chết ở cổng chợ, chứ phải bị người ta giết chết ở trong nhà! Điều này theo thông lệ vẫn phải khởi tố bình thường".

      Hoàng thượng bình tĩnh lại, vuốt vuốt râu hỏi: "Ngươi cho rằng ông ta bị giết? Vậy là ai giết chứ?".

      Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: "Thần chỉ biết ông ta thể tự sát được".

      Thượng thư Bộ Hình hỏi: "Dựa vào đâu mà Quận Vương gia phán đoán được như vậy?".

      Hạ Ngọc Cẩn : "Lý đại sư phải là bọn vô lại làm giả thông thường, ông ta là đại sư làm giả thực thụ.

      Năm đó ông ta dùng quả cầu sư tử bái ngọc lung linh lừa ta tám nghìn lượng bạc, ta hề buồn bã, dù sao cũng được thưởng thức ông ta là nhân tài. Thỉnh thoảng có uống rượu cùng nhau, coi như là bạn. Hơn nữa người như ông ta ham tiền tài sinh hoạt đạm bạc, chỉ hứng thú với kỹ nghệ làm giả. Giá trị chiếc dao của Diệp Chiêu quá năm nghìn lượng. Nguyên nhân khiến ta và ông ta tranh nhau là vì người mà biết bẻ chiếc dao ra để phân biệt giả phải là Diệp Chiêu, phù hợp với nguyên tắc trả lại đồ của ông ấy. Cãi nhau lúc lâu, ta và ông ta cá cược, bức họa của Lý Bách Niên là khó làm giả nhất, ta đem bức họa "Thu du đồ" ở nhà đưa cho ông làm giả. Nếu sau khi ông ta làm xong, đặt hai bức họa giả đặt cạnh nhau, ta đoán đúng việc con dao coi như xong,còn nếu ta đoán sai phải tặng "Thu du đồ" cho ông ta.

      Bây giờ "Thu du đồ" vẫn chưa nằm trong tay, ông ta làm sao nỡ chết được chứ?".

      Kinh Triệu Doãn vội vàng : "Quận Vương gia, người đừng năng lung tung, nếu ông ta phải tự sát, trường cũng có vết tích của người khác. Phải biết là những nhà xung quanh còn nuôi bảy tám con chó đấy".

      Hạ Ngọc Cẩn bỗng chốc lại được.

      Diệp Chiêu nhìn nhìn cổ của Kinh Triệu Doãn, nhắm mắt tỏ vẻ hài lòng, nửa đùa nửa : "Nhà Hà đại nhân hình như cũng nuôi ít chó nhỉ? Nếu ta muốn nửa đêm mò vào nhà ngươi, cứa dao cổ ngươi, đảm bảo cũng để lại chút dấu vết gì, có muốn thử ?".

      Kinh Triệu Doãn bỗng chốc thấy cổ mình lạnh toát, cười đau khổ : "Điều đó... Diệp tướng quân thân thủ cao cường, cần phải thử đâu, hạ quan tin ạ .

      Diệp Chiêu lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi tin người giết Lý đại sư cũng là cao thủ chứ?".

      Kinh Triệu Doãn lắp ba lắp bắp : "Ông ta... ông ta chỉ là người rất tầm thường, ai lại cần cao thủ để đối phó chứ?".

      Trong đầu Hạ Ngọc Cẩn chợt nảy ra ý, vội vàng : "Nếu có người bảo ông ta làm giả thứ quan trọng, sau đó giết người diệt khẩu? Diệp Chiêu, phải nàng sứ đoàn Đông Hạ có thể mưu gì đó sao? Nếu bọn họ mưu là lấy thứ đồ giả này, làm việc xấu sao?".

      đại sư làm đồ giả, thứ đồ quan trọng lấy giả che , có thể gây ra chuyện gì chứ?

      " Mọi người nghĩ mãi nghĩ mãi, bỗng nhiên ai cũng cảm thấy lo sợ. "

      Diệp Chiêu nghiêm giọng : "Việc này sợ này cũng sợ nọ, nhất định phải điều tra ra".Công chúa Trường Bình ngần ngại hỏi: "Biểu đệ, việc này, đệ định... "

      Hạ Ngọc Cẩn vói giọng mạnh mẽ kiên định nhất: "Đệ phải tìm ra , báo thù thay ông ta!".

      Diệp Chiêu đứng bên cạnh ta, có động tĩnh gì.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38 :Điều tra vụ án
      Beta:Phi Phi
      Thông thường, có chuyện người bị tình nghi lại tự mình điều tra vụ án.

      Hoàng thượng ngửi thấy mùi vị nguy hiểm trong vụ này, liền coi như biết. cho phép, cũng cho phép, chỉ thu hồi lại lệnh cấm túc để cho Hạ Ngọc Cẩn tự do lại. Kinh Triệu Doãn vô cùng thông minh, lập tức làm theo ý Hoàng thượng, đưa hai người đến phòng khám nghiệm, để bọn họ xem xét thi thể của Lý đại sư.

      Trong phòng khám nghiệm, mùi hôi thối nồng nặc. Diệp Chiêu bước nhanh vào, mặt hề biến sắc, được hai bước, thấy phía sau có người theo, quay đầu lại, thấy Hạ Ngọc Cẩn mặt mày trắng bệch, tay bịt mũi, có vẻ như muôn nôn. Diệp Chiêu liền dừng lại vừa ra vẻ thưởng ngoạn phong cảnh ở bên cạnh vừa đợi ta.

      lúc lâu sau, Hạ Ngọc Cẩn mới thở ra hơi, ta nhìn thấy vợ mình điềm nhiên tự tại quan sát thi thể, cảm thấy mất mặt quá , lập tức nghiến nghiến răng, lấy lại khí khái của người nam nhi, cố gắng tỏ vẻ hề sợ hãi bước qua bậu cửa, đến bên cạnh thi thể, to: "Phải xem nguyên nhân cái chết, chừng lại tìm ra cái gì đó".

      Phụ trách khám nghiệm vụ án này là người họ Hứa, theo nghề này được ba mươi lăm năm, vì nghề nghiệp ti tiện, có hy vọng thăng tiến gì, đến vợ cũng lấy được, vì thế toàn bộ tâm huyết đều đặt vào việc nghiên cứu khám nghiệm thi thể. Ông ta thấy Hạ Ngọc Cẩn nghi ngờ về trình độ của mình, vô cùng tức giận, kéo dài giọng mặt xám xịt : "Quận Vương mắt sáng như đuốc, nhất định phải nhìn ra nguyên nhân cái chết ".

      Hạ Ngọc Cẩn ngây thơ ôm cái suy nghĩ may mắn tìm vết tích vụ án, bị nên có phần ngại ngùng.

      Diệp Chiêu lại chậm rãi : "Kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Hứa lão bá là số ở Đại Tần. Hà đại nhân ngươi chỉ cần nhìn qua là có thể đoán ra thời gian và cách thức tử vong, chưa bao giờ sai sót".

      Lão Hứa chỉ "hừm" tiếng.

      Những người có bản lĩnh đều có tính cách nóng nảy, người mà hàng ngày chỉ tiếp xúc với thi thể tính cách đều kỳ quái. Vì thế Diệp Chiêu hề để ý đến ngạo mạn của ông ta, tiếp: "Ta từ nghiện võ, giết người cũng ít, có nghiên cứu chút ít về binh khí thường thấy của thiên hạ, rất quen thuộc với cách dùng dao kiếm giết người và cách chết của nó, muốn thỉnh giáo Hứa lão bá chút ".

      Lão Hứa cuối cùng cũng nhớ ra tin đồn về Diệp tướng quân, miễn cưỡng gật đầu.

      Diệp Chiêu gập người ngồi xuống, cẩn thận nghiên cứu vết thương, còn đưa ngón tay ra cho vào chỗ vết thương, ti mỉ đo.

      Hạ Ngọc Cẩn bám vào vai ấy, cố gắng gượng cổ lên xem, lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng lại khiến người khác thay đổi cách nhìn đối với ta.

      Diệp Chiêu đứng dậy: " dao đâm vào tim, quyết đoán mạnh mẽ, sau đó xoay nhanh để nghiền nát, kiểu chết này tuyệt đối phải tự sát".

      Lão Hứa : "Đúng, lúc con người tự sát do dự, mũi dao thể tàn độc sạch như vậy, hơn nữa sau khi vào tim, hai tay mất hết lực, thể làm động tác xoay vòng nghiền nát như vậy. Ta việc này với Hà đại nhân... Nhưng ông ấy cho ta ".

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận : "Bà nó chứ! Cái tên cẩu quan này chính là muốn ta nhận tội cho xong đây!"

      Lão Hứa nhìn ta, đầy ý nhị: "Những con chó xung quanh nhìn thấy người quen nên sủa nhặng lên, có lẽ Hà đại nhân muốn làm to chuyện này phải".

      Hạ Ngọc Cẩn phẫn nộ: Thấy cái gì mà thấy! Ta và chó có quen biết gì, người phải ta giết!"

      Diệp Chiêu vỗ vỗ vai ta, an ủi: "ừm, ta từ đầu tin chắc, người tuyệt đối phải do chàng giết".

      Hạ Ngọc Cẩn liền vui vẻ : "Nàng tin tưởng ta như  thế sao?".

      "Cũng hoàn toàn là như vậy", Diệp Chiêu : "Nguyên nhân của cái chết này, thể là do chàng làm được".

      Lão Hứa hỏi: "Từ đâu mà nhìn ra được?".

      Diệp Chiêu lấy trong người ra con dao găm ngắn, đưa cho ông ta hỏi: "Nếu ông dùng con dao này để đâm ta, phải đâm ở đâu chứ?".

      Lão Hứa cầm lấy con dao, mô phỏng chút: "Phần bụng, thịt mềm dễ đâm, tuy chết nhanh như thế, chỉ cần đâm vào, rồi hơi xoay con dao chút, bất luận là đâm vào bộ phận nào, đều vì mất nhiều máu mà chết .

      Diệp Chiêu lại hỏi: "Tại sao chọn tim chứ?".

      Lão Hứa : "Phía trước tim có vài thanh xương sườn, nếu như góc độ sai sót, rất có thể đâm vào xương". Ông ta đến đây, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, hưng phấn :

      "Người bình thường giết người, đều đâm liên tục vào phần bụng, hoặc dùng vật nặng đập vào đầu. Nếu chọn đâm vào tim, rất khó nhát chết luôn, nếu bị kích động giết người, thể suy nghĩ thấu đáo như thê".

      Diệp Chiêu lại hỏi: "Nếu ông lấy con dao này đâm vào tim ta, ông xoay về phía nào?".

      Lão Hứa mô phỏng chút rồi nổi: "Bên phải".

      Diệp Chiêu gật đầu: "Chiều cao của Lý đại sư và ta tương đương nhau, giả sử hung thủ cũng có chiều cao hơn ta là mấy, hoặc là thấp hơn ta, nếu muốn dùng dao đâm chính xác qua xương vào tim của ông ta, cổ tay nhất định phải giơ cao chút. Lúc này mu bàn tay cầm con dao phải  hướng lên , phải xoay về phía ngoài mới thuận tay. Bây giờ hướng nghiền nát tim của Lý đại sư lại là phía bên trong, vì thế ta cho rằng hung thủ có thể là người quen dùng tay trái. Vì thế người giết Lý đại sư, cho dù phải là cao thủ, cũng là người giết người có kỹ thuật rất cao, khả năng của Hạ Ngọc Cẩn thể làm được điều đó". Lão Hứa nghe Diệp Chiêu tâm phục khẩu phục, thành kiến trước đây tan biến hết, luôn mồm tán dương: "Tướng quân cẩn thận tỉ mỉ, suy nghĩ thấu đáo, cao minh".

      Diệp Chiêu vội : "Ông là người chuyên kiểm nghiệm tìm ra nguyên nhân cái chết, nhưng giết người, hiểu về những chi tiết này cũng là điều bình thường. Thực ra ta cũng chỉ hiểu về đao kiếm thôi, còn về kiểm nghiệm thi thể hề biết tí gì".

      Lão Hứa thán phục: "Khiêm tôn quá, tướng quân cao thủ!".

      Hai người cứ ca ngợi lẫn nhau, Lão Hứa hiếm khi gặp được người hiểu nghề của mình như thế, vui mừng đến nỗi suýt chút nữa mang các thi thể của các vụ án khác ra cho Diệp Chiêu xem.

      "Hai người xong chưa?". Hạ Ngọc Cẩn có được chứng cứ thoát tội, vô cùng vui mừng. Nhưng chợt nhớ ra thê tử mình là cao thủ giết người, còn bản thân mình giết gà được, trong lòng lại có gì đó thoải mái lắm. Vì vậy nghiêm mặt lại ngồi xuống bên cạnh nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra có chỗ có thể chứng minh được bản lĩnh của mình: "Con dao rơi bên cạnh thi thể, là do nhà Hoàng Nhi Ma Tử làm! Ta nhận ra tay nghề của nhà đó!".

      Lão Hứa và Diệp Chiêu chuyện hưng phấn, bị Hạ Ngọc Cẩn xen vào nên cảm thấy vui, ông ta miễn cưỡng xua tay : "Quận Vương gia à, bên con dao có khạc ký hiệu của nhà Hoàng Nhi Ma Tử... Hà đại nhân sớm điều tra ra rồi, là trước khi xảy ra án mạng, Lý đại sư tự mua".

      Hạ Ngọc Cẩn bối rối, tiêp tục ngồi xuống bên cạnh xem hai người chuyện tiếp.

      Diệp Chiêu đo chút chiều dài của vết thương, lại hỏi: "Ông chắc chắn hung khí là con dao này chứ?".

      Lão Hứa trả lời: "Kích thước giống hệt nhau".

      Diệp Chiêu: "Cao thủ giết người đều có vũ khí mà mình quen thuộc, rất ít khi sử dụng cái loại rác rưởi bán đầy ở chợ này. Liệu có phải là sau khi giết xong dùng để ngụy trang, muốn đổ tội lỗi lên người Hạ Ngọc Cẩn? Ví dụ như trước tiên dùng kiếm thuận tay giết người, sau đó lại dùng con dao này đâm vào chỗ đó, tạo ra hung khí giả tạo là con dao này".

      "Vũ khí làm giả, bên ngoài có thể giống nhau, còn lưỡi dao bên trong chắc vẫn có chút khác biệt". Lão Hứa trầm ngâm lúc, quay người lấy dụng cụ mổ khám nghiệm, hào hứng : "Móc tim ra kiểm tra chút".

      Diệp Chiêu gật đầu liên tục.

      Hạ Ngọc Cẩn băn khoăn hỏi: "Này này... như thế liệu có phải là quá bất kính với người chết hả?!".

      Lão Hứa vừa làm việc vừa trả lời vui vẻ: "Dù sao ông ta cũng có người thân, hơn nữa cũng là việc tốt để giải oan cho ông ta, ta nghĩ chắc là ông ấy có ý kiến gì đâu".

      lúc saụ, tìm được ra nguyên nhân ở bộ phận bị tổn thương của trái tim.

      Lão Hứa vỗ vào đùi xác chết : "Lão phu lại mắc sai lầm rồi! Bên trong có hai vết thương đồng nhất, con dao là vết tích ngụy tạo mà được đâm vào sau đó! Hóa ra hung khí chắc là...".

      Diệp Chiêu quả quyết : "Đoản kiếm".

      Ngụy tạo nguyên nhân cái chết của đại sư chuyên làm đồ giả, xem chừng việc này có vẻ hơi mỉa mai.

      Hạ Ngọc Cẩn tổng kết: "Chúng ta phải tìm cao thủ quen dùng tay trái, dùng kiếm, khinh công rất lợi hại sao?".

      Diệp Chiêu xoa xoa cằm, cười nửa miệng nhìn ta, rồi bỗng nhiên nghiêm túc : "Tại sao hung thủ lại muôn đổ tội cho chàng? Là tùy tiện tìm người chết thay? Hay là vì muốn che giấu thân phận mình mà hại nhầm chàng? Hay là ta cố tình hữu ý với chàng?".

      Hạ Ngọc Cẩn run rẩy, cười gượng gạo : " phải đâu, ta gần đây có đắc tội với ai đâu…"

      Diệp Chiêu chỉ chỉ ngón tay: "Lưu Thiên, Trần Đức Hải, Lục Lão Nhì, Ô Nha...".

      trán Hạ Ngọc Cẩn lấm tấm mồ hôi.

      Diệp Chiêu quả quyết : "Ta sắp xếp thêm vài người để canh giữ cho chàng vậy".

      Buổi tối trở về, Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới tên hung thủ xuất quỷ nhập thần giết chết Lý đại sư, lại nghĩ tới thi thể kinh khủng mà hôm nay nhìn thấy, trong lòng lo lắng yên. trùm chăn kín mít, chỉ làn gió thổi qua làm cây hơi lay động là sợ run bần bật, đến cả cái bóng của a hoàn lướt qua cửa sổ cũng rất giống tên ác quỷ đó xuất , lén lén lút lút đến bên giường kết liễu đợi mình.

      Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng sợ, ngủ thế nào cũng ngủ được. ta lăn qua lăn lại đến đúng cái thứ chín mươi tám, cuối cùng chịu được gọi Dế Mèn lại, cố gắng chống lại nỗi sợ hãi : "Tối nay... ta ngủ được".

      Dế Mèn hiểu ý: "Có thể là gối đơn khó ngủ? Có cần tìm người hầu hạ ạ?".

      Hạ Ngọc Cấn suy nghĩ, thấy lý do này tồi: "Đúng!".

      Nhưng tìm ai chứ?

      Dương Thị từ sau khi làm vợ đến nay, khí khái mạnh mẽ, tính tình nàng ta lại trọng nhất danh tiếng, chỉ sợ thiếp phòng nắm quyền mà bị người khác là hồ ly tinh mê hoặc chủ nhân mà bị coi thường, vì thế càng lúc càng cẩn thận tỉ mi, mọi việc đều tuân theo quy tắc. Tuổi còn trẻ mà cổ hủ như bà già, còn hơi động tí là tìm tướng quân tố cáo, ngủ cùng với nàng ta thực khó chịu. My Nương là đồ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, ai có lợi cho nàng ta người đó là mẫu thân nàng . Mỗi lần nhìn thấy nàng ta thiếu mỗi nước làm con chó vẫy đuôi theo tướng quân, thực khiến người ta ngứa mắt. Huyên Nhi tạm được, nhưng là đứa nhát gan, lại còn thích gào thét, ngủ cùng với nàng ta, nhỡ trong phòng có con thạch sùng hay con chuột, cẩn phải đợi hung thủ vào phòng, ta bị tiếng hét của nàng ta dọa chết tươi rồi.

      Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Dế Mèn hỏi đến lần thứ ba.

      Quả quyết nhấc chân thẳng sang phòng Diệp Chiêu.

      Diệp Chiêu vừa hong khô tóc, chuẩn bị ngủ, thấy ta vào, mỉm cười hỏi: "Nửa đêm canh ba rồi sao mà rảnh rỗi tới đây vậy?

      "Cái gì mà rảnh rỗi với rảnh rỗi?". Hạ Ngọc Cẩn lấy lại dũng khí . "Ta tìm thê tử của mình để ngủ là hoàn toàn hợp lý! Còn phải thông báo nữa sao?! Tối nay ông ngủ ở đây!".

      Diệp Chiêu nhướng nhướng mày, bâng quơ: "Được thôi".

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39 :Ba điều cam kết
       Beta:Phi Phi


      Đâu phải là lần đầu tiên lên giường nữ nhân, có gì mà lo lắng chứ?

      Hạ Ngọc Cẩn được cho phép của Diệp Chiêu, lập tức cởi áo ra, trèo lên chiếc giường bằng gỗ giáng hương của nàng, lăn qua lăn lại mấy vòng, thấy đệm giường rất dễ chịu. Sau đó sờ chỗ này chạm chỗ kia, phát ra ngoài con dao găm để dưới gối ra, cạnh trong giường còn nhét thanh kiếm, bốn góc chăn mỗi góc có mấy hạt thiết liên tử tinh xảo rất đáng . Vũ khí trang bị đầy đủ, nhất định thể xảy ra sơ suất gì được.

      đời này còn làm gì có người nào đáng thê tử mình, còn có vệ sĩ nào gần gũi hơn thế chứ?

      Hạ Ngọc Cẩn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng gối, tâm trạng lo sợ lúc nãy dần dần tan biến . Nỗi sợ hãi biến mất cơn buồn ngủ lại trào lên, hai mi mắt cứ díu hết cả lại. Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy cái chăn, cuộn tròn thành đống. Diệp Chiêu thổi tắt ngọn đèn, cởi áo ngoài và trèo lên giường rồi với ta: "Trả chăn cho ta".

      "Nữ nhân phải ngủ bên trong!". Hạ Ngọc Cẩn tuy rất buồn ngủ, nhưng vẫn cương quyết giữ nguyên tắc. ôm chăn bò qua người Diệp Chiêu, nằm ra bên ngoài. Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy tiếng cười của Diệp Chiêu sát ngay bên tai,nàng hình như với cái gì đó, nhưng thực quá mệt, ậm ừ bừa vài tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ.

      Diệp Chiêu nhoài người qua nhìn Hạ Ngọc Cẩn.

      sáng màu bạc xuyên qua tấm màn, nhàng đáp xuống khuôn mặt, đẹp như ngọc. Mái tóc dài đen mượt xõa tung ra, trông giống như gấm thêu kim tuyến đẹp đẽ. Hàng lông mi dày, khẽ rung rung giống như cánh bướm vậy, sau tai lại còn có nốt ruồi đỏ nho , trông đáng hết sức. Làn da mượt mà, chạm vào dễ chịu.

      "Này?" Diệp Chiêu thăm dò gọi tiếng.

      Hạ Ngọc Cẩn trở mình.

      "Này?!" Diệp Chiêu hơi cao giọng hơn chút, ẩy ta cái.

      Hạ Ngọc Cẩn nghiến nghiến răng.

      Diệp Chiêu quan sát hồi lâu, quả quyết giơ tay ra sờ sờ vào mặt Hạ Ngọc Cẩn. Làn da trắng như tuyết đó của Hạ Ngọc Cẩn quả nhiên là mịn màng mượt mà, kể sờ bao nhiêu lần vẫn cứ cảm thấy thích thú, lại còn có cảm giác man mát nữa. Diệp Chiêu dùng ngón tay túm lấy má ta, cái kéo kéo, thấy làn da có độ đàn hổi rất tốt, cảm giác ở tay thích.

      Hạ Ngọc Cẩn cau mày, trở mình rồi lẩm bẩm : "Đồ tồi, được, được... "

      Diệp Chiêu vội vàng buông tay ra vỗ về: " được được".

      Im lặng lúc, Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên bật cười cách ngớ ngẩn: " nương xinh đẹp kia ơi, lại đây, cho ta hôn cái".

      Trong mơ cũng quên trêu ghẹo con nhà lành, tướng công là có tố chất lưu manh. Chỉ đáng tiếc là gan bé, trình độ còn non kém, tính tình lại nóng nảy, so với trình độ hồi xưa của Diệp Chiêu chỉ dùng cái chớp mắt khiến các tiểu nương và đại nương ở Mạc Bắc e thẹn còn kém quá xá.

      Diệp Chiêu hơi nhắm mắt lại, liêm liếm môi, quyết đinh phải dạy cho Hạ Ngọc Cẩn hiểu được thế nào là lưu manh thực thụ mới được.

      Nghĩ vậy, Diệp Chiêu cúi người xuống, hôn lên lông mi củạ Hạ Ngọc Cẩn, sau đó hôn hôn lên mũi, cuối cùng đặt lên đôi môi hơi ẩm ướt của ta cái hôn nhàng. Vì sợ đối phương thức dậy nên Diệp Chiêu dám hôn sâu, sau đó Diệp Chiêu nhàng ôm lấy Hạ Ngọc Cẩn vẫn ngủ say và thở phào.

      Làm ác bá, nàng biết.

      Làm thê tử, nàng hiểu lắm.

      Việc đánh trận, nàng sở trường.

      Việc khuê các, nàng sở đoản.

      Trước khi kết hôn, Hoàng Thị từng dạy nàng việc động phòng hoa chúc, nhưng rất mơ hồ, bằng trước đây ở trong quân đội, lúc mọi người uống rượu ăn thịt khi nhớ tới nữ nhân, Huân đoạn tử rất sâu sắc. Còn nhớ Mã tham quân , người phụ nữ nhân phó tướng phải hôn đối phương từ đầu đến chân, hôn cho hứng thú làm việc mới hứng thú. Mọi người để tranh nhau chứng minh kỹ thuật của bản thân mình cao minh, Thu Lão Hổ lập tức cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra vết cào lưng, ngẩng đầu, kiêu ngạo : "Tối qua, mấy em ở nhà thổ cào đấy".

      Mọi người lập tức trở nên vô cùng kính cẩn ông ta, thi nhau khen: "Đúng là người đàn ông thực thụ", "Mãnh hán tử", "Đại trượng phu". Cho dù trước đây Lam phó tướng mình chém đầu hơn hai mươi tên cũng có được đánh giá cao như thế.

      Vương phó tướng thấy ông ta đắc ý nên ngứa mắt, giọng điệu nghe hơi chua cay: "Đừng quên, nam nhân mãnh liệt nhất trong toàn quân là tướng quân".

      Diệp Chiêu chăm chú gặm chân dê, nghe thấy bọn họ chuyển chủ đề về mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

      Những tướng sĩ còn lại đều cụp cái đuôi vì Thu Lão Hổ nrá nguấy lên, cũng hùa theo đó mà hò hét.

      "Tướng quân xuất quân! người chấp ba!".

      "Các nương nhìn thấy tướng quân, cần động đến mềm nhũn ra rồi!".

      "Diệp tướng quân uy vũ! Quét hết tứ đại mỹ nhân thanh lâu!".

      "Trời ạ! Tướng quân võ công cái thế, thế nào chả đánh bại bảy tám người chứ!".

      Diệp chiêu vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của mọi người.

      Thu Lão Hổ phục, tức giận chứng minh: "Tướng quân, tối người nhiều nhất được mấy người?".

      Diệp Chiêu rất có cái ý thức tự giác của người đàn ông, cảm thấy đường đường đại tướng quân chỉ là thanh niên non nớt trước mặt em là rất mất mặt, nàng lại muốn dối, bèn qua quýt: "Việc này để ý làm gì, quên rồi".

      ngờ, Hồ Thanh uống rượu bên cạnh hề quên cái kiểu thấy người ta khó khăn còn hành hạ thêm của mình, lập tức dừng ngữ đỉệu vô cùng tán dương : "Tướng quân tất nhiên là rất lợi hại. Mười bốn tuổi bắt đầu chơi nhà chứa, mười sáu tuổi thử qua tất cả mỹ nhân. tối bốn năm người cần dừng lại, may mà bây giờ chơi chán dừng lại, tu thân dưỡng tính để luyện võ, nếu làm gì đến lượt các ngươi?".

      Diệp Chiêu ăn miếng thịt dê suýt chút nữa bị chết nghẹn. Đợi thở được ra hơi Hổ Thanh kể xong mọi chuyện cách đầy khí thế khiến tin đồn lan truyền rất nhanh.

      Tất cả tướng sĩ đều nhìn nàng ấy với con mắt vô cùng ghen tỵ và khâm phục.

      Diệp Chiêu vì thân phận của mình thể giải thích trước bao nhiêu con người được, bèn quyết đinh phải dạy cho Hồ Thanh bài học cho bõ tức. Tối đó Hồ Thanh bị Diệp Chiêu đánh trận nước mắt tuôn ra như suối

      Sau đó, tiếng đồn cứ thế lan truyền ra càng ngày càng mạnh mẽ. Những góa phụ ở Mạc Bắc nhìn thấy Diệp Chiêu giống như nhìn thấy con sói hung ác béo núc vậy, trong mắt ai cũng ánh lên thèm khát. Các nương mà khao khát là khủng khiếp, hình ảnh đó ám ảnh Diệp Chiêu rất sâu sắc.

      Nhưng đàn ông hình như thích nữ nhân thèm khát khủng khiếp phải.

      Phải học tập thôi,..

      Diệp Chiêu ôm lấy con chồn trắng ngủ lăn qua lăn lại giường, cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá xa, nàng chợt rùng mình, tỉnh táo lại, bắt đầu cẩn thận ngẫm nghĩ. Bất luận là đánh trận hay giường, được tự mình khen mình, cũng được chỉ lý thuyết suông, cần phải trải nghiệm trong thực tế, phải khiêm tốn học hỏi, cố gắng học hỏi, mới có thể đạt được thành công. Đáng tiếc gần đây nhiều việc quá, tâm trạng Ngọc Cẩn tốt, thực phải là cơ hội tốt để học hỏi, nên đợi sau này nghĩ tới vậy.

      Hạ Ngọc Cẩn lại trở mình, ôm lấy eo Diệp Chiêu vuốt ve.

      Diệp Chiêu nhàng nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà cao hun hút, sắp xếp lại chút những thay đổi trong cục diện, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Sao mai dần dần xuất ở đường chân trời, gà trống gáy gọi bình minh, tia nắng đẩu tiên chiếu qua cửa sổ, khiến căn phòng từ từ sáng bừng lên.

      Hạ Ngọc Cẩn tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi mắt, thấy khung cảnh nơi mình ở rất lạ, giống thư phòng, giống phòng của mấy người thiếp, giống lầu xanh, giống du thuyền, cũng giống nhà của mấy người bạn lắm, chợt thấy người mình nặng nặng, hình như có vật gì đó đè lên, mất lúc lâu mới nhớ ra mình ngủ cùng thê tử.

      Người ôm mình bên cạnh là Diệp Chiêu?

      Hạ Ngọc Cẩn nhanh chóng tỉnh dậy, tức giận phát mình bị chân tay Diệp Chiêu ôm vào trong lòng, ép xuống dưới, khóe miệng nàng ấy còn nở nụ cười châm biếm, khiến người khác nhìn thấy liền ngứa mắt.

      Làm gì có nhà nào chồng bị vợ ép chứ?

      Hạ Ngọc Cẩn dứt khoát thoát ra khỏi lòng Diệp Chiêu, nhấc chân mình đặt lên người nàng như để tuyên bố chủ quyền. Qua lúc, dương như thấy chưa đủ, duỗi tiếp tay ra ôm lấy Diệp Chiêu, quán triệt vị trí chính xác nam nữ dưới, sau đó mới gật gật đầu mãn nguyện rồi tiếp tục giả vờ ngủ, đợi Diệp Chiêu tỉnh dậy.

      Diệp Chiêu hình như vẫn chưa tỉnh? Nàng ta là lợn chắc?

      Hạ Ngọc Cẩn đợi lấu bắt đầu thấy mệt, liền thò hai chân ra khỏi giường và ngồi thẳng dậy. cúi sang nhìn mái toc dài loăn xoăn của Diệp Chiêu xõa ra gối, vài lọn tóc che phủ đôi lông mày lanh lợi và khuôn mặt tuy cứng rắn nhưng vẫn có chút gì đó nho nhã. Bất giác nắm lấy mấy lọn tóc, mân mê chúng trong lòng bàn tay. Tóc của Diệp Chiêu rất mượt, cảm giác mềm mại, giống như lông tơ của động vật vậy. Đột nhiên muốn trêu trọc Diệp Chiêu chút, nghịch ngợm lấy mấy lọn tóc của Diệp Chiêu buộc túm lại, tháo ra rồi lại tết thành mấy cái đuôi sam.

      Diệp Chiếu chịu được nữa, nhỏm người ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc tai xong, trợn mắt nhìn : "Đồ khốn!".

      Hạ Ngọc Cẩn ngượng nghịu nhìn lơ ra chỗ khác, ngồi ngay đơ cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

      Diệp Chiêu thở dài, lấy tay xoa xoa trán, sau đó hất tấm chăn ra rồi xuống khỏi giường. Nàng phát ra dây lưng của mình hình như bị lỏng ra trong khi ngủ. Vốn quen che giấu thân phận, Diệp Chiêu hồi ở trong doanh trại rất nhiều việc riêng nàng đều tự mình làm lấy, vì vậy bây giờ nàng vẫn quen với việc sai bảo người hầu thay quần áo hay tắm rửa cho mình. Diệp Chiêu gọi người tới, tự mình tháo dây lưng, cầm lấy chiêc áo hôm qua chuẩn bị sẵn mặc lên người. Khi cởi áo, Diệp Chiêu chợt nhớ ra sau lưng mình còn có Hạ Ngọc Cẩn, nàng ngập ngừng dừng lại chút, sau đó nhớ ra ta là tướng công mình, nhìn thấy cũng chẳng có gì phải căng thẳng cả, Diệp Chiêu cởi áo rất nhanh rồi thay ngay bằng bộ quần áo thường phục.

      Hạ Ngọc Cẩn lén liếc nhanh về phía Diệp Chiêu,thoáng nhìn thấy tấm lưng trần của Diệp Chiêu đối diện với mình trong nháy mắt sau đó bị Diệp Chiêu thay áo che luôn. Hạ Ngọc Cẩn ngạc nhiên thấy lưng Diệp Chiêu có vài vết sẹo dài khá lớn, mặc dù mái tóc dài tới chân che khuất phần nhưng vẫn kịp nhìn thấy. nhìn hướng xuống phía dưới, đôi chân của Diệp Chiêu có lẽ là đôi chân đẹp nhất ta từng thấy từ khi sinh ra đến nay, thon gọn, trắng bóc, hề có chút tì vết nào cả. muốn nhìn tiếp, nhưng đáng tiếc là Diệp Chiêu thay xong quần áo. Chiếc dây lưng thêu đôi lá màu xanh ngọc làm lộ ra hình dáng vòng eo thon mảnh, thanh thoát, càng khiến người ta dễ liên tưởng đến đôi chân đó càng thêm mê hoặc.

      Hóa ra phải thê tử của từ xuống dưới đều giống nam nhân sao...

      Mấy huynh đệ chơi bời người nào cũng khen Trại Thường Nga eo chân dài, đẹp nhất kinh thành, nếu đem Diệp Chiêu so sánh với nàng ta, hình như cũng thua kém nhau là mấy, còn độ dài hơn vài phần, thực đẹp đến nỗi...

      Hạ Ngọc Cẩn len lén nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Chiêu. Bỗng cảm thấy hơi buồn rầu, bầu khí hình như nóng dần lên. có phần hoài nghi biết có phải đối phương quyến rũ mình hay . bắt đầu băn khoăn biết lấy lý do gì cho hợp lý để mời thê tử mình cùng tắm chung, như vậy có thể nghiên cứu được kỹ hơn xem rốt cuộc đôi chân đó dài bao nhiêu.

      Tuy nhiên, những nương đoan chính của Đại Tần tuyệt đối để lộ mặt và cánh tay trước mặt phu quân. Diêp Chiêu tuy tinh tình ngang ngược giống nam nhân, nhưng sâu thẳm trong lòng nàng vẫn là nữ nhân. Diệp Chiêu hứng thú gì mấy chuyện uống rượu với huynh đệ hoặc nhảy xuống sông tắm, cũng thích tùy tiện để người khác nhìn thấy cơ thể mình.

      có ai đánh giá, nên nàng ấy hề có ý thức gì về việc cơ thể bị che giấu dưới lớp quần áo của mình đẹp hay đẹp.

      Diệp Chiêu thấy Hạ Ngọc Cẩn ngây người nhìn mình, liền thò tay ra sau lưng, ở đó có vài vết sẹo xấu xí. Những vết mờ mờ là do hồi nghịch ngợm, học võ nghệ chưa thông nên bị người khác đánh trộm. Cái vết đậm nhất là lúc đánh trận trước sau đều chịu tấn công của địch, bị vũ khí của đối phương phóng tới đấm trúng, xuyên qua cả áo giáp, nên để lại sẹo. Tưởng Hạ Ngọc Cẩn là người được nuông chiều từ , quen với mùi phấn mùi son, chịu được những vết sẹo khó nhìn đó.

      sao.

      Diệp Chiêu nắm nắm tay lại.

      Bất luận là vết sẹo hay tính cách đều thực là nàng.

      Diệp Chiêu có thể vì đối phương mà thu kiếm, nhưng muốn giấu giếm và lừa dối.

      Có những chuyện biết chắc sau này thể che giấu được, đằng nào chân tướng cũng bị phát , chẳng thà khi mọi chuyện mới bắt đầu, cứ để lộ phần cho đối phương thấy là tốt nhất. Bây giờ Hạ Ngọc Cẩn cũng thích Diệp Chiêu cứ coi như là nàng tự hạ thấp chút, biết chắc mình làm mười phần tốt, trong mắt đối phương cũng chỉ còn lại phần. Trước tiên Diệp Chiêu chẳng buồn để ý đến Hạ Ngọc Cẩn, cứ thoải mái tự do tự tại, thậm chí cố tình để ta tức muốn chết, cho ta hiểu hết bản tính của mình, đợi sau khi bị ép đến cùng cực, nàng tỏ ra dịu dàng. Lúc này phần tốt lại trở thành mười phần.

      Diệp Chiêu ngẫm nghĩ rồi quyết định thẳng vào vấn đề, nàng dứt khoát hỏi: "chàng nhìn thấy rồi hả?".

      Hạ Ngọc Cẩn vội vàng ngó lơ chỗ khác, lắc đầu liên tục.

      Diệp Chiêu sắc lạnh nhìn ta, hỏi dồn: "chàng thấy sao hả?".

      Hạ Ngọc Cẩn thấy thê tử chẳng hề nể mặt mình. Làm gì có chuyện nương tử hỏi tướng công độ dài của chân mình ra sao? ta nhớ tới hình ảnh đẹp vừa được nhìn thấy, khuôn mặt hơi ửng đỏ chút nhưng sợ bị đối phương biết cười nhạo nên sống chết gì cũng phải giữ thể diện bèn : "Cũng tàm tạm".

      Diệp Chiêu im lặng.

      Hạ Ngọc Cẩn thấy mình có thể hơi quá đáng chút, liền bổ sung: "Đây là ta mới chỉ nhìn thoáng qua thôi".

      Diệp Chiêu nhìn Hạ Ngọc Cẩn dò xét. Nghe giọng điệu nước đôi của Hạ Ngọc Cẩn, Diệp Chiêu cảm thấy hơi tự ái, nhưng nghĩ lại thấy có vẻ cũng đến nỗi quá đáng lắm trong lòng cũng nhõm chút. Có vài vết sẹo, cùng lắm sau này để Hạ Ngọc Cẩn ít nhìn thấy lưng thôi dần dần quen và thích ứng được. Diệp Chiêu mặc kệ Hạ Ngọc Cẩn lúc này biết nghĩ gì, rồi dặn dò a hoàn ở bên ngoài: "Tối nay mang tất cả đồ đạc của Quận Vương gia về phòng chính, dọn dẹp gọn gàng, thời gian này Quận Vương gia ở đây".

      Hạ Ngọc Cẩn giật mình, hỏi lại: " Nàng dựa vào cái gì mà tự ra quyết định thế hả?".

      Diệp Chiêu choàng tay qua vai Hạ Ngọc Cẩn, thản nhiên : "Tối qua ta hỏi và chàng đồng ý rồi".

      Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại tối qua lúc mình mơ mơ màng màng, Diệp Chiêu có cái gì đó bên tai, bèn lầm bầm trả lời: "Ai mà biết liệu có phải là nàng hỏi ta chuyện ăn đêm chứ..Nhưng rồi suy nghĩ lại, nguy hiểm còn chưa qua, ở lại đây cũng tốt, huống hồ vẫn còn ngất ngây với đôi chân quyến rũ đó. Dù sao cũng là phu nhân mình, sờ phí , phải lấy lại cái món đậu phụ bị cướp mất trước đây mới được. Thế là sảng khoái gật đầu đồng ý, đồng thời kéo Diệp Chiêu quay lại phòng, giao hẹn ba điều: "Thứ nhất, nàng được trêu chọc ta! Chỉ có ta được trêu chọc nàng!".

      Diệp Chiêu gật đầu: "Được".

      Hạ Ngọc Cẩn: "Thứ hai, ta là phu, nàng phải nghe lời ta, ta Đông nàng được Tây".

      Diệp Chiêu lại gật đầu: "Được".

      Hạ Ngọc Cẩn: "Thứ ba, được treo các loại vũ khí nặng tường như rìụ, chùy v.v... cũng được phép để búa quay trong tủ quần áo, càng được cắm cây thương ở trong binh hoa của các nhân vật đời trước! Nàng là đồ có mắt tròng! Có biết là đồ vật đó đáng giá thế nào ?! Đều bị nàng làm sứt mẻ! Sau này ngoài các vũ khí bên giường và bảo kiếm bảo đao mỗi thứ chì được treo cây ra, tất cả đều vứt hết sang căn phòng bên cạnh! Bày biện cho tử tế tí".

      Diệp Chiêu do dự lức lâu: "Cũng được, kẻo cẩn thận lại đập vào chân chàng".

      Hạ Ngọc Cẩn say sưa trong niềm vui thuần phục được mãnh hổ, nghe thấy mấy lời này, rồi lại nhìn thấy bộ dạng của Diệp Chiêu hình như buồn bã thương xót cho cái gì đó, liền cảm thấy mình giống như con mèo bảo vệ con chuột mình thương vậy, bỗng chốc sống mũi cay cay. ràng là đối phương đồng ý thuận theo tất cả, tại sao còn thấy cảm giác buồn bã, khó chịu trong lòng chứ?

      Diệp Chiêu hỏi: "Chỉ bấy nhiêu thế thôi hả?".

      "Đúng vậy". Hạ Ngọc Cẩn buồn buồn trả lời.

      ta lẳng lặng thề, đợi sau khi những chuyện đau đầu được giải quyết, đích thân giải quyết vợ mình! Phải để nàng tanhận thức triệt để thân phận mình là nữ nhân, là thê, xem nàng ta khi ở dưới mình, còn ra vẻ khí thế nam nhi gì nữa !


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :