1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý (c49)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Thỏa thuận ba năm
      Beta: Phi Phi


      Mặt trăng từ từ chìm xuống. Chân trời phía Đông, mặt trời bắt đầu ló rạng chiếu ra những tia sáng bình minh đầu tiên. Tiêng hát tiếng sáo sông Tần Hoài cũng ngừng, đám người lần lượt ai nấy trở về nhà mình.

      Hạ Ngọc Cẩn cả tối chơi vui. Đây là lần thứ hai chịu nhục vì bị mấy chục tên nam nhân vây lại trêu đùa tưởng là nam kỹ. an ủi nhàng của mấy nương và những câu khuyên răn của đám bằng hữu cũng thể làm vơi bớt phẫn nộ trong lòng . Trong khi đó nữ nhân mang lại nhục nhã cho lại ngang nhiên ngạo mạn về tiếp tục vui vẻ, thiếu mỗi làm ta tức chết thôi!

      Nhưng ta có thể làm thế nào đây?

      Đánh nữ nhân là việc ta nỡ làm, hơn nữa cũng đánh nổi ngón tay của nàng ta...

      ta sợ cãi nhau phố, nhưng nghĩ lại chút, cho dù mắng nàng ta có dáng vẻ của nữ nhân hay ức hiếp nam nhân, mất mặt vẫn là mất mặt nhà mình.

      Muôn lấy mẫu thân để uy hiếp đối phương, nhưng lại sợ mẫu thân nhà mình sống vui vẻ lại buồn phiền chết mất.

      Mấy người thiếp lại càng có hy vọng gì, sớm tranh nhau thông đồng với địch, bị dụ dỗ mất rồi.

      Dùng mỹ nhân kế? Nàng ta là nữ nhân, mỹ nhân kế cái khỉ gì!

      Lừa nàng? Nàng ta ăn uống chơi bời đều thích, ngày nào bận rộn việc quân mải mê luyện võ, vẫn chưa tìm thấy yếu điểm gì!

      Bắt cóc? Việc này đừng nghĩ làm gì...

      Hay bắt người nhà nàng ta đến để lợi dụng? ta tuy là súc sinh... nhưng vẫn chưa súc sinh đến mức độ đó!

      So về võ lực, về quyền thế, về độ vô lại, về độ lưu manh, vẫn còn kém xa.

      Hạ Ngọc Cẩn rơi vào tòa thành đơn độc bị bao vây tứ phía, lương thực hết, viện binh cũng bị chặn đứt. Nếu như mở cổng thành đầu hàng thực còn gì nữa. Cả cuộc đời còn lại của ta phải nhục nhã xin ăn dưới tay nữ nhân, rồi còn phải thay đổi cuộc sống của mình, chịu lép vế chả khác gì con rể sống ở nhà vợ vậy, ngày nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí nịnh vợ để sống qua ngày.

      ! Đại trượng phu thà chết chứ chịu nhục, cho dù đơn độc giúp đỡ, ta cũng phải ngoan cường đến cùng, quyết để nữ nhân đó coi mình như con rể phải sống ở nhà vợ được!

      Hạ Ngọc Cẩn nghĩ đến đó cảm thấy vô cùng hưng phấn. Mở to đôi mắt đỏ vằn những tia máu của kẻ say ra, nắm lấy cốc rượu, chỉ lên trời mà gào: "Ta là con trai của An Vương, là Nam Bình Quận Vương, chứ phải là đồ vô dụng! Ta lần này về bỏ nàng ta! Cho dù bị Thánh thượng lôi ra Ngọ môn xử trảm cũng phải bỏ nàng ta!".

      Mấy vị nương vội vàng lên trước ngăn lại: "Quận Vương, nhất định được!".

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận : "Đừng ngăn ta! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ông đây sợ chết sao?! cho các người biết! Từ khi sinh ra đến giờ! Ông đây sợ nhất chính là chết!".

      Mấy vị nương ra sức lắc đầu: "Người bước tiếp thêm bước rơi xuống nước đấy!".

      "A... Người đâu... Quận Vương rơi xuống sông rồi..."

      "Cứu với..."

      Mùa xuân sắp tới, nước sông Tần Hà cực kỳ lạnh giá...

      Mấy tên bằng hữu về nhà hết rồi.

      Hạ Ngọc Cẩn khoác đống áo người, tay ôm cái lò sưởi , để người hầu cầm chiếc áo lông cáo màu trắng ướt nhoét của mình, hiên ngang hùng dũng về An Vương phủ.

      An Thái Phi từ lâu biết nhi tử  mình thường xuyên ra ngoài làm loạn, vì thế luôn để cổng mở, đổng thời để đại a hoàn bên cạnh mắng mỏ ta vài câu, khóa hai lớp cửa, cho phép ra ngoài chạy lung tung.

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận đẩy mấy người ngăn ta lại, lấy hết can đảm, xắn tay áo lên, lao đến nơi mà Diệp Chiêu ở, định dùng giây trắng mực đen, tiền trảm hậu tấu viết giấy từ nàng ta, đuổi cái đồ vừa biết quan tâm đến tướng công còn cùng thuộc hạ trêu ghẹo tướng công ra ngoài cửa.

      Người hầu bên cạnh ta cứ lôi ta lại : "Quận Vương, người mau tỉnh rượu , gây chuyện với tướng quân là mất mạng đấy! Tướng quân giết rất nhiều người rồi, thiếu người như ngài đâu, ngài đáng thương đáng thương quá đấy...”.

      ngờ, hai người chủ tớ lao vào phòng trống, cả căn phòng trống , chỉ có Thu Hoa và Thu Thủy ngủ trong phòng bên.

      Hạ Ngọc Cẩn gọi hai người đó dậy, hỏi: "Tướng quân đâu?".

      Thu Hoa cười nham hiểm, giống như bà chủ của quán bánh bao nhân thịt vậy.

      Thu Thủy tốt hơn chút, chỉ hướng giúp cho ta.

      Hạ Ngọc Cẩn nhìn theo hướng nàng ta chỉ, chính là thư phòng của mình, trong lòng có phần hơi lo lắng.

      Trong thư phòng có thắp ngọn đèn thủy tinh. Tướng quân dựa vào lưng ghế, bảo kiếm đặt bên cạnh,trong tay cầm quyển sách, lật vài trang xem xem khí có phần kỳ quái khó miêu tả.

      Hạ Ngọc Cẩn đẩy cửa bước vào, vênh mặt hỏi: "Nàng đến đây làm gì?" :

      Diệp Chiêu giơ giơ quyển "Bắc Hiệp Kí" trong tay lên, cười : "Những quyển sách của chàng ở đây rất hay".

      Hạ Ngọc Cẩn đưa tay giật sách lại, tức giận : "Ai cho phép nàng ở đây lục lọi hả?"

      Diệp Chiêu thản nhiên: "Xem thôi, được sao?".

      "Tất nhiên được!". Hạ Ngọc Cẩn nghĩ lại nỗi uất ức tối nay, tức giận đùng đùng : "Nàng cướp nhà của ta, phòng ngủ của ta, cuộc sống của ta, thậm chí còn cướp cả tình nhân của ta! Bây giờ còn ngồi ở đây làm gì chứ?! Đến nơi yên tĩnh cuối cùng của ta nàng cũng định cướp nốt sao?! Nếu nàng muốn ép ta chết, ta liều mạng với nàng!".

      "Bình tĩnh bình tĩnh", Diệp Chiêu định vuốt ve con mèo bị ép đến nỗi định xù lông lên: "Ta đến là muốn đưa cho chàng món đồ".

      Hạ Ngọc Cẩn ngại ngần huỵch toẹt: "Nàng cho ta cái gì được chứ?!".

      Diệp Chiêu đứng lên, lấy ở bàn tờ giấy đẩy về phía ta.

      Hạ Ngọc Cẩn nhìn biểu nghiêm túc của Diệp Chiêu, rồi hướng ánh nhìn về phía tờ giấy. Lời văn tờ giấy khá tốt, vài dòng chữ cứng cáp được viết cách rất mềm mại, đẹp mắt, mở đầu là đoạn: Nam Bình Quận Vương Hạ Ngọc Cẩn xin lập thư hưu thê(*). Trước tiên là cảm ơn ân đức của Hoàng thượng, sau đó thành khẩn thể hai người tính cách hợp, căm ghét lẫn nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt, cam tâm chia tay, từ bây giờ việc ai người nấy làm, can thiệp lẫn nhau, dưới đây là chữ kí của Diệp Chiêu.

      (*)Hưu thê : bỏ vợ

      "... sao?", Hạ Ngọc Cẩn xem xem lại tờ giấy, xác nhận chữ kí vết tích sai, bỗng chốt nghệt ra. tức giận trong lòng ta tự dựng biến mất, tất cả những mong muốn hưu thê lại bị nhét vào trong bụng, chỉ lắp ba lắp bắp hỏi: "Nàng... nàng thực tự nguyện?".

      Diệp Chiêu thở dài: "Người ta muốn đừng miễn cưỡng làm gì, có lấy gậy đánh cũng chả có ý nghĩa gì, cái đạo lý này ta hiểu chứ. Vốn dĩ ôm lấy vận may, mong hai người tính tình hòa hợp, kết quả lại là mèo chuột ghét nhau, điều này nhất thiết thể tiếp tục được. Chia tay sớm chút còn để lại chút ít tình cảm, gặp nhau đường cũng dễ bề chuyện. Nếu cứ cố bám đến cùng, hai người chỉ làm tổn thương đến nhau thôi".

      Trước đây sao mình phát ra nàng ta hiểu biết lý lẽ như thế nhỉ?

      Tất cả những việc trong lòng bỗng nhiên đạt được, Hạ Ngọc Cẩn cảm động đến nỗi suýt nữa phát khóc.

      "Nhưng..." Diệp Chiêu dừng lại lúc, vẻ khó : "Việc thành thân của chúng ta là do Thái hậu ban hôn, đến nay chỉ mới được ba, bốn tháng, nếu chia tay quá nhanh, là phụ lòng an từ của Thái hậu và Hoàng thượng. Vì thế ta keo dài việc chia tay sau ba năm nữa, đến lúc đó đích thân ta lên cung điện, tâu việc này với Hoàng thượng, ý chàng thế nào?".

      Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy tờ giấy ly hôn, bây giờ là Đức Tông năm thứ chín, thời gian thực lại là Đức Tông năm thứ mười hai.

      Diệp Chiêu lại : "Thư nay đưa đến tay chàng, chỉ cần chàng  kí tên đóng dấu, ba năm sau đưa đến quan phủ là được. Ta và chàng là phu thê, cho dù là muốn cũng coi là cái duyên, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho Hoàng thượng, Thái hậu, An Khánh Vương phủ và Trấn Quốc Công phủ".

      Ba năm trôi qua rất nhanh.

      Có tờ giấy đích thân kí tên này trong tay, nàng ta tuyệt đối thể giở trò được.

      Hạ Ngọc Cẩn trong lòng như trút được gánh nặng, toàn thân bỗng nhiên thoải mái hẳn, đến nhìn Diệp Chiêu cũng thấy thuận mắt nhiều, nửa đùa nửa : "Như thế cũng tốt, dù sao nàng cũng thích ta, chia tay rồi ít nhất khi ngủ cũng cần mang binh khí chứ? Đừng nhìn nữa, tốt xấu gì An Vương phủ cũng là nhà ta, người cũng là người của ta, động tác này của nàng   qua nổi mắt ta đâu".

      Diệp Chiêu rất ngạc nhiên nhìn ta: "Đôi phó vớ chàng mà phải dùng đến binh khí sao?".

      Hạ Ngọc Cẩn hơi đỏ mặt: "Vậy trong đêm tân hôn nàng mang binh khí làm gì? Định dọa ta à?".

      Diệp Chiêu im lặng lúc, mới : " Chàng sợ là do nghĩ quá nhiều thôi. Có điều đây là thói quen do đánh trận, để lúc nào thuận tiện cũng có thế nhảy lên tấn công hoặc rút lui. Có lần ta ngủ còn suýt bị thích khách ám sát, vì thế bây giờ dưới gối ta có vũ khí, là ta ngủ ngon giấc. Vì thế mà làm chàng sợ, lại quên giải thích, là do ta đúng".

      Hạ Ngọc Cẩn đờ người ra lúc.

      Cuộc mô tả sơ lược về cuộc chiến khốc liệt ở Mạc Bắc, lại lên trong kí ức ta.

      Diệp gia bị tiêu diệt hết, Mạc Bắc bị cướp thành, ba nghìn dũng sĩ hi sinh, máu chảy thành sông, xương chất thành núi.

      Đằng sau cái tên gọi "Diêm Vương sống" là tấm lòng và kiên cường như thép đó.

      Nàng ta được rèn luyện trong mưa tên bão đao, có thể làm được vị tướng quân tốt, nhưng lại thể trở thành thê tử bình thường được.

      Nam nhân cả kinh thành tình nguyện làm lính dưới tay nàng rất nhiều, nhưng người tình nguyện lấy nàng lại chẳng được bao nhiêu. Nàng vừa kiêu ngạo vừa dũng như thế sao có thể cam tâm tòng phu dạy con được? Sống cuộc sống giống như bao nữ nhân bình thường khác? Nếu như chia tay, bất luận lý do là gì, chỉ sợ là cả kiếp này lấy được phu quân nữa.

      Nhưng nàng ta vẫn tình nguyện quên mình, lựa chọn chia tay.

      Liệu có phải là mình... làm hơi quá đáng ?

      Sau khi suy nghĩ, Hạ Ngọc Cẩn mới bắt đầu cảm thấy trong lòng hơi bối rổỉ.

      "Chàng cần phải suy nghĩ. Đây là cách mà tự ta chọn, liên quan gì đến chàng". Diệp Chiêu nhìn thấu tâm tư của ta, miệng mỉm nụ cười vừa như có vừa như , "Nếu chàng cảm thấy ngại, mời ta uống rượu . Để chúng ta cùng chúc mừng việc chia tay thành công, tốt xấu gì cũng là phu thê, dù ân tình đoạn tuyệt nhưng ân nghĩa vẫn còn, sau này cũng có thể là bằng hữu,huynh đệ tốt mà!".

      Hạ Ngọc Cẩn cố gắng giải tỏa tâm tư, cười gượng : "Cũng đúng, ít kẻ thù, thêm người huynh đệ".

      "Hạ Quận Vương có thể thoải mái!". Diệp Chiêu ngại ngần vỗ vai : "Chàng có biệt hiệu khắp Thượng Kinh này, chỗ nào ăn uống chơi bời tốt nhất chàng đều biết. Mời khách được kẹt xin đâu đây. Nhất định phải mời ta uống loại rượu tốt nhất, ăn loại món ăn ngon nhất!".

      Hạ Ngọc Cẩn vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm! Sau này nàng muốn gì, cứ ! Ta ,Hạ Ngọc Cẩn cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng làm cho nàng!". Sau đó ta quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: "Rượu ở Hạnh Hoa Lâu ngon nhất, thịt dê nhà lão Cao ngon nhất, thích hợp chống lạnh mùa đông, nàng  ở du thuyền đêm, cơ thể cũng lạnh rồi, ta lấy cho nàng vài lạng về nhắm rượu".

      Diệp Chiêu sau khi tiễn ta rời , vừa vẽ tranh bàn vừa mỉm cười tự với mình: "Đạo dùng binh, tấn công từ trái tim là thượng sách. Bao vây thành rồi cứ thế tấn công".






    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16 : Quỷ kế của những người thiếp
      Beta: Phi Phi




      Việc chia tay lớn như thế cho dù Hạ Ngọc Cẩn có ngỗ ngược đến thế nào người đầu tiên Hạ Ngọc Cẩn muốn báo vẫn là mẫu thân mình.

      An Thái Phi đặt tay lên ngực, nước mắt tràn mi, liên tiếp vài tiếng tốt quá. Đồng thời vui mừng vì cần ngày nào vừa ngủ dậy bị con dâu tới thỉnh an, cũng cần trách móc con dâu nhà mình chỉ suốt ngày qua lại phòng bà ta, biết có phải là nhằm trúng đứa a hoàn nào muốn lấy về làm thiếp , càng cần lo lắng con mình bị đánh đau nữa. Vì từ khi tướng quân điều chỉnh lại quân vụ, giết người tiếc tay, bà ta ngày nào cũng mơ thấy ác mộng con mình bị con dâu lôi chém đầu...

      Hạ Ngọc Cẩn báo cáo xong xuôi, vui vẻ ra ngoài tìm rượu thịt cho thê tử.

      Dương Thị từ xa nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ta mấy ngày gần đây, trực giác bảo có điều gì đó tốt. Lập tức gọi Vân Hương, a hoàn thân tín, sai nàng ta nghe ngóng tin tức. Vân Hương lanh lẹ đáng , là ý trung nhân muốn lấy làm thê tử của nô tài thân tín bên cạnh Quận Vương. ta vì muốn lấy lòng ý trung nhân, lập tức chuyện chia tay cho nàng ta nghe, đồng thời cũng quên dặn dò, việc này bí mật, nhất định để lộ ra cho người khác biết.

      Vân Hương nghe lệnh, quay đầu hết mọi chuyện cho Dương Thị nghe, Dương Thị thất kinh.

      Nhà họ Dương thực ra là hoàng thương bị sa sút. Phụ thân nàng ta bị bắt học hai mươi năm đèn sách, khó khăn lắm mới thi được cử nhân, lại đút lót chạy quan hệ mới mua được chức quan , vì ngoài tiền ra chả có bản lĩnh gì, nên quan trường thường xuyên bị coi thường, đâu cũng gặp trở ngại. An Vương cơ thể yếu đuối, thể thường xuyên ra ngoài, Hoàng thượng phá lệ để ông ta giám quản hoàng thương. Tuy có quyền thế, nhưng đây lại là công việc béo bở, cũng coi là bù đắp tiếc nuối mà trước đây An Vương vì lao lực mà mất sớm. Dương gia biết tin Hạ Ngọc Cẩn muốn lấy thiếp để xung hỉ, liền gả nàng ta, đứa cháu được mến cho ta, để đổi lấy vài năm phú quý.

      Ở trong khu phủ xíu, sống cuộc sống được chiều chuộng, cẩn thận tỉ mỉ xin cơm trong tay chủ mẫu, bị người ta coi thường, dần dần tuổi xuân qua , năm tháng qua , sau đó chỉ mong vào kiếp luân hồi ở kiếp sau.

      Đây chính là số mệnh của nàng ta.

      Vốn dĩ nàng ta chấp nhận số phận, nhưng lại gặp vị tướng quân như thế.

      Tướng quân bận việc, Quận Vương lại mải vui chơi, mọi việc trong phủ Nam Bình Quận Vương đều do tay nàng ta sắp xếp, đại bộ phận nhân tình giao tiếp trong phủ đều phải thông qua nàng ta trước. Vài tháng nay, mọi việc cũng được xem là ổn thỏa. Tướng quân rất hài lòng, được biết nàng ta xuất thân là hoàng thương, tai nghe quen mắt nhìn nhiều, cũng có chút ít tài năng kinh doanh, cũng coi là thông minh lanh lẹ. Vì thế giao hết của hồi môn và điền sản cho nàng ta quản lý, cho nàng ta khoản tiền công rất hậu hĩnh. Thậm chí còn cho phép nàng ta, đợi sau khi toàn bộ Nam Bình Quận Vương phủ sửa xong, chuyển về đó để nàng ta lo hết mọi việc.

      Vị trí của nàng ta trong phủ hôm nay thể so sánh được, là người mà tất cả quản gia nô bộc đều phải lấy lòng, đến cả những quan phu nhân có địa vị thấp hơn tí chút, nhìn thấy nàng ta cũng phải khách sáo, chỉ sợ đắc tội với tướng quân ở phía sau.

      Thiếp phòng có thể quản lý việc trong nhà, còn chưa dùng đến cái ác danh hồ ly mê hoặc chủ nhân, đại nghịch bất đạo, đây là niềm may mắn nào sánh bằng? Có vinh dự nào sánh bằng? Còn niềm vinh hạnh nào sánh bằng? Chủ mẫu đối với thiếp phòng những ghen ghét, mà còn rất thương, thậm chí còn thưởng cho bọn họ, làm gì có nhà nào tìm được người thứ hai?

      Nếu như tương quân và Quận Vương chia tay, chủ mẫu mới đến, nàng ta thành thế nào chứ?

      Vận nàng ta tốt nên mới bị làm thiếp, lại phải là ngưòi có lòng tự trọng.

      Cho dù chủ mẫu mới phải là người đố kỵ, có thể cho nàng ta điều tốt, nhưng tuyệt đối thể nhiều hơn nửa số mà tướng quân cho được.

      được sung sướng rồi làm sao có thể quay về khổ cực được?

      có hy vọng rồi làm sao có thể rơi vào đầm lầy tuyệt vọng được chứ?

      Dương Thị nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ lúc, trong lòng lo lắng, vội vội vàng vàng sai người tìm Mỵ Nương và Huyên Nhi, cùng nghĩ đối sách.

      My Nương nghe được tin dữ, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Bản thân tướng quân thích trang điểm, nhưng lại thích nhất ngắm người đẹp trang điểm cẩn thận, vì thế tay nàng ta đeo chiếc vòng ngọc trắng, mái tóc cài chiếc trâm ngọc trai hình bướm trêu hoa, tai đeo đôi khuyên tai hình hoa mẫu đơn vàng nạm ngọc bích, giữa eo là đây lưng đá ngọc bích, tất cả đều là do tướng quân tặng, lại còn là đồ nghệ thuật chế tác của Tây Mán rất hiếm gặp nữa chứ. Tướng quân còn tặng cho bọn họ những tấm lụa đẹp và những tấm da lông thú quý hiếm để họ mặc, tùy bọn họ thích chưng diện thế nào chưng diện thế đó. Mấy ngày trước,nhân ngày Thiên Quan , mọi nữ nhân trong nhà đều thắp hương. Nàng ta trang điểm vô cùng xinh đẹp, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt ghen tị của những nữ nhân khác, ràng là họ chỉ muốn đẩy nàng ta xuống vài tầng hố sâu. Nếu như thay người chủ mẫu ghê ghớm khác, căm ghét diện mạo nàng ta, ra tay hạ thủ phải làm thế nào?

      Huyên Nhi lại mắt chữ O mồm chữ A, mãi mà ra lời được. Huynh trưởng  nàng chỉ là quan quân cấp thấp, vì tính cách cương trực, đắc tội với quan , đâu cũng bị áp bức. Tướng quân sau khi nghe nàng ta đến chuyện này, liền sai người điều tra việc. Sau khi xác nhận là chính xác, bắt cấp của huynh trưởng  nàng và phạt cho trận. Sau đó điều chỉnh chức vụ, cất nhắc lên hai cấp, khiến cả nhà vô cùng mừng rỡ. Hơn nữa tướng quân còn đồng ý sau khi chia phủ, để nàng ta thường xuyên về thăm nhà. Đệ đệ của nàng ta năm nay ba tuổi rồi, thông minh lanh lợi, đáng như bông hoa tuyết, nhìn thấy nàng ta liền dễ thương gọi tỷ tỷ, thực đáng quá mất. Nếu như lại thay chủ mẫu trọng quy tắc, cho nàng ta về nhà làm sao đây?!

      Mọi người đều ràng ý thức được nguy cơ trước mắt.

      Tất cả cuộc sống tốt đẹp đều trở thành bong bóng.

      Bọn họ làm sao có thể để chuyện này xảy ra trước mắt chứ?!

      Ba nữ nhân cùng có mối lo chung, trong chớp mắt đứng chung chiến tuyến, cùng nhau thề nguyền:

      "Bất kể phải dùng thủ đoạn thế nào, quyết để Quận Vương và tướng quân chia tay!".

      Diệp Chiêu hưng phấn ngồi trong hoa viên vừa mài đao vừa đợi rượu thịt, bỗng nhiên nhìn thấy ba nữ nhân khí thế hùng hổ lao đến.

      Trong tay Dương Thị bưng bát canh giúp giải rượu, My Nương đĩa bánh hạnh nhân, Huyên Nhi rổ quýt to. Ba người nhanh chóng vây quanh Diệp Chiêu, mắt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, nụ cười vừa lạnh lùng lại vừa ngọt ngào, nhìn thấy tự nhiên cảm thấy bình thường.

      Diệp Chiêu bỏ đao xuống, nghi hoặc nhìn những người đứng xung quanh, nghiêm giọng hỏi: "Các người làm gì đấy?".

      Cả ba người đều đồng thanh : "Nghe tướng quân tối qua say rượu, đến để hầu hạ".

      Tối qua Quận Vương uống rượu xong rơi xuống nước, phải là say còn ghê gớm hơn sao?

      Diệp Chiêu lấy tay vỗ vỗ đầu, càng thấy hiểu gì cả.

      My Nương và Huyên Nhi ngừng lấy ánh mắt cổ vũ Dương Thị. Dương Thị cầm chiếc thìa bạc thổi hơi nóng trong bát canh giải rượu, vừa nhàng đưa đến miệng Diệp Chiêu, vừa : "Việc tối qua, Quận Vương chu đáo, sợ làm tướng quân buồn phiền. Nhưng chàng cũng phải thường xuyên như vậy, những nương trang điểm đẹp đẽ đó, qua đêm là quên ngay, còn bằng con chó con mèo. Tướng quân nhất định được để trong lòng. Hơn nữa con người thiếu gia cũng xấu như thế, tính tình rất tốt, người hầu làm sai việc, chỉ mắng hai câu, rất ít khi xử phạt nặng. Tuy cũng có ở bên ngoài làm loạn, bị người ta đuổi tận đến nhà đánh cũng có, tiêu tiền lung tung cũng khiến gia đình phá sản, vì thế cũng nên coi là cái gì to tát lắm. Chàng  lúc còn cơ thể yếu đuối, bị Thái Phi nhốt ở trong phủ chữa bệnh mười năm liền, lại sợ nhỡ chàng có mệnh hệ gì, đến máu cũng cầm được, vì thế mới gọi thiếp vào phủ. Thực ra cũng phải là ân sủng gì. Sau này sức khỏe thiếu gia tốt lên, thời thiếu niên tâm tính bộc phát, ham chơi chút, phu thê mới thành thân sống với nhau đều phải tự điều chỉnh, ổn định rất nhanh thôi..

      My Nương tiếp lời: "Quận Vương là người rất tốt, cũng phải là người ngốc nghếch. Những huynh đệ trong hoàng tộc trước khi kết hôn đều cần có thê thiếp, Thái Phi chọn thiếp và Huyên Nhi tới phục vụ. Nhưng thiếu gia nhất mực lạnh lùng, tuy cũng có đến, nhưng hứng thú lắm. Thiếp lúc đó còn hiểu, hỏi chàng tại sao? Quận Vương mộ chôn ở biên giới phía bắc lại nhiều lên, xương cốt của những người từ trong phủ bị đưa , có người của nhà hầu gia nào đó, cũng có người là nhà đại quan, phải đắc tội với chủ mẫu bị xử phạt, mà chính là bị người có mưu đồ hãm hại, trong đó có vài người trước đây Chàng từng gặp, đều là những mỹ nhân thông minh xinh đẹp, đều rơi vào tình trạng đáng thương như thế trừ phi được nhận ân chuẩn quá hậu, nếu cũng khó thoát. Chàng còn sau này mình lấy thê tử, nếu thê tử dịu dàng độ lượng, mà chàng sủng ái bọn thiếp làm tổn thương đến trái tim của thê tử. Nếu thê tử phải là người dịu dàng độ lượng, Chàng sủng ái bọn thiếp chính là hại đến tính mạng. Chàng cũng nhận thấy người xấu nhiều, cũng hiểu được những thủ đoạn thâm độc trong phủ, ràng là thể đề phòng được, bằng cứ điềm nhiên như thế sống cuộc sống bình an vô ...".

      Huyên Nhi cuối cùng, nghĩ thế nào cũng tiếp lời được, bị mọi người trừng mắt nhìn, cố gắng mở miệng vài lần, cuối cùng cũng dựa vào những lời trước nũng nịu : "Quận Vương còn rất xinh trai nữa, vì thế tướng quân người được giận chàng có được ? Nhất định phải tôn trọng lẫn nhau... .

      Bọn họ dốc hết sức lực, chắc muốn đưa Hạ Ngọc Cẩn lên tận mây xanh mất.

      Diệp Chiêu suýt chút nữa phì cười, phải cố gắng lắm mới nhịn được cười : "Là do chàng tức giận đấy chứ".

      Dương Thị: " sợ! Chỉ cần nam nhân thích người, cái tức giận nhặt này tính gì chứ? Thiếp dạy cho người thế nào dịu dàng hiền hậu! Đảm bảo Quận Vương hết tức giận!".

      My Nương: "Thiếp dạy người làm thế nào để lấy lòng Thái Phi".

      Huyên Nhi: "Thiếp... thiếp ở phía sau khích lệ người".

      Diệp Chiêu nhìn ba nữ nhân như hổ như sói, người lạnh lùng mạnh mẽ như cũng tránh khỏi rùng mình vài cái.

      May mà Thu Hoa cầu kiến, khiến nàng như người lạc giữa mê cung mênh mông mịt mù lại tìm được lối ra.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17 : Sòng bạc Trường Thịnh
      Beta: Phi Phi


      Là ý chỉ của Thái hậu từ trong cung truyền tới.

      Diệp Chiêu bảo bọn lính gác chuyển báo cho người ở An Vương phủ, sau đó vội vàng thay áo tiến cung.

      Trong khi đó, ở phố, Hạ Ngọc Cẩn vì khẩu vị uống rượu của Diệp Chiêu nên đứng bên ngoài quán rượu do dự khá lâu, cuối cùng bắt hai người hầu bên cạnh người ôm bình Xạ Hồng Xuân của Đàn Hạnh Hoa Lâu, còn người ôm bình Nữ Nhi Hồng của Hổ Vọng Giang Lâu về trước, còn minh mặc bộ thường phục quen thuộc qua ngõ các phố, nhanh chóng về tiệm thịt dê của lão Cao.

      Lão Cao làm thịt dê phải có đến mười mấy năm kinh nghiệm, hương thơm nhất hạng. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân như quán xá lụp xụp, lão bảng lười biếng, thê tử hung dữ, người làm đủ v.v... nên thường bán thịt dê làm xong rồi cho các đại tửu lầu, còn quán ở nhà thường xuyên đóng cửa, chỉ đón tiếp khách quen, vì thế những người đến đây rất ít.

      Bất kể là nửa đêm canh ba hay là mưa to bão lớn, hễ Hạ Ngọc Cẩn đến là lão Cao đều đích thân đón tiếp vị khách quen thuộc nhất trong số những vị khách quen thuộc này.

      Nhưng hôm này, lão Cao đón tiếp ta.

      Trong nhà chỉ vọng ra tiếng ông ta chửi trời mắng đất và tiếng thê tử ông ta gào khóc.

      "Khóc tang à?". Hạ Ngọc Cẩn vui mừng thoải mái, nghe thấy có người than khóc nên cảm thấy râ't khó chịu, định bước vào dạy dỗ vài câu, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trong căn phòng liền sững người lại.

      Cái quán thịt dê bé tí bị đập nát lung tung. Nhi tử duy nhất của lão Cao mặt mũi be bét máu nằm đất rên rỉ, còn thê tử ông ta tóc tai rũ rượi, quỳ đất khóc lóc thảm thiết. Nhà bếp bên cạnh vẫn còn tiếng mài dao, lúc sau, nữ nhi lão Cao cầm dao lao ra gào thét: "Ta quyết liều mạng với các ngươi!" làm lão Cao phải lao tới cố sức ngăn lại.

      Hạ Ngọc Cẩn há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn thấy Thúy Hoa cầm dao như muốn lao vào mình, vội vàng nép sang bên để tránh dao của nàng ta, đồng thời hỏi : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".

      "Quận Vương à", lão Cao lúc này mới phát ra xuất của ta, lập tức ra hiệu cho thê tử và nữ nhi, ba người cùng lao tới, ôm lấy chân Hạ Ngọc Cẩn kêu khóc thảm thiết: "Người phải làm chủ cho chúng tôi!".

      "Dừng... dừng tay, có gì từ từ , có nỗi niềm gì từ từ giãi bày! Ta đây lại phải là Thanh Thiên đại nhân có thể làm chủ được gì cho các ngươi chứ?!". Hạ Ngọc Cẩn vùng vẫy cố thoát ra khỏi mấy bàn tay túm chặt lấy mình, cố gắng lắm mới thoát ra được: " đáng chết! Đừng khóc nữa, được làm bẩn quần áo của ta! Còn khóc nữa ta đây!".

      Lão Cao nghe thấy ta thế bỗng chốc dừng khóc, khuôn mặt tỉnh táo hẳn. Lão lập tức bảo thê tử và nữ nhi thôi khóc lóc, bảo bọn họ chăm sóc nhi tử, còn mình tự dựng chiếc ghế chưa bị gẫy chân lên, lau lau mời Hạ Ngọc Cẩn ngồi rồi phẫn nộ kể lại hết mọi chuyện.

      Ông ta có đứa con trai tên là Cao Thiên Tường, thân hình bé, khắp mặt đầy nốt tàn nhang, cũng được coi là người thà cho dù bị đánh cũng sai, chỉ mỗi tội là hơi nghiện chơi cờ. Mỗi lần nhìn thấy người ta chơi cờ đều kìm được, cũng cá cược thắng thua. Hôm qua nó làm lông dê xong mua hương liệu, tiểu nhị quen biết hẹn nó chơi. Khi cùng nhau qua bên cạnh phường đánh bài Trường Thịnh, nhìn thấy bên trong có mấy người túm tụm chơi cờ, hò hò hét hét, trình độ có vẻ có gì xuất sắc, bên cạnh còn bày vài bàn cờ thế.

      Nó nhìn thấy ngứa tay, muốn nhảy vào chơi cờ.

      Người bày cờ : "Ta đây mệt nhất là những người thích nợ nần, ghét nhất là người thua mà trả, muốn chơi, phải tuân theo luật, ván ba đồng! Phải chơi năm ván mới được !".

      Cao Thiên Tương thấy thua năm ván cũng chỉ mất mười lăm đồng, cũng nhiều nhặn gì bèn đồng ý. Đợi mấy người trước mặt ta chơi xong rồi , ta liền lên chơi.

      ván đầu tiên, ta thua đậm, trong lòng chịu, vì thế lại tiếp ván nữa. ngờ ván thứ hai lại thua, lại tiếp ván thứ ba, ván thứ tư,.., ván nào cũng thua.

      Lúc này, người chơi cờ lúc nãy rời bây giờ quay lại, trong tay cầm xấp ngân phiếu đưa cho người bày cờ và cười : "Lục Gia giỏi quá, tôi thua tám đồng".

      Lục Gia nhận lấy xâp ngân phiếu đếm đếm, sau đó nhét hai tờ cho người đàn ông đằng sau ông ta : "Ngươi thắng hai đồng, cầm lấy ".

      Cao Thiên Tường nhìn số ngân phiếu, mỗi tờ là trăm lượng, lúc này mới phát ra ổn, mới cười hỏi: "Đây... là đồng hả?".

      Lục Gia nhổ bãi nước bọt: "Tất nhiên trăm lượng là đồng".

      Người đưa tiền và người nhận tiền đều đúng là như thế, rồi nhếch mép cười đểu giả.

      Cao Thiên Tường sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng nhảy lên : "Ta hiểu sai,ta chơi nữa".

      Lúc này, vài người cùng Lục Gia bày trò cá cược mới vây lại, đấm ta lăn ra đất, liên tục chửi rủa: " ván ba đồng, chơi đủ năm ván mới được ! Đồ nhãi như ngươi dám vào thế của ta, còn dám được? Ngươi tiếp tục phải cược tiếp với ta! Móc hết tiền thua cược ra cho ta, nếu ta đây đánh gẫy chân nhà ngươi! Đừng có chuyện vương pháp với ông đây, đồ nhãi con có mắt, sòng bạc Trường Thịnh hỏi xem tên của Lục Gia đây, lời của Lục Gia chính là vương pháp!".

      Những người bên cạnh lại được trận hùa theo.

      Tiểu nhị đưa ta đến đây biết chuồn từ lúc nào.

      Cao Thiên Tường hoa mày chóng mặt, mới biết mình bị rơi vào bẫy, trận cuối có tâm trí nào mà chơi nữa. Trong nháy mắt gánh khoản nợ nghìn năm trăm lượng, những thế còn bị đánh cho tơi bời.

      Việc tiếp theo là bức nợ. Lục Gia cho người đến đập phá tiệm của lão Cao. Cho dù lão Cao cầu khẩn thế nào cũng có tác dụng. Bức đến cuối cùng, Lục Gia ngồi vắt chân lên, nhe cái răng bạc ra mà : "Thôi vậy, dù sao cũng trả được, Lục Gia ta đây là người tốt, tha cho ngươi, cho ngươi con đường sống. Thịt dê nhà ngươi nấu cũng khá ngon, đưa bí mật chế biến ra đây, coi như là xong món nợ nghìn năm trăm lượng".

      Lão Cao bỗng nhiên bừng tỉnh. Trước đây Túy Hoa lầu nhắm đến bí quyết thịt dê của lão, muốn độc chiếm để làm món hút khách, sai người đến thương lượng vài lần, sau khi đều bị từ chối thẳng thừng, bèn dùng đến cách này để hãm hại nhi tử ông ta.

      Hạ Ngọc Cẩn nghe xong, nghĩ lúc: "Lục Gia., ta cũng nghe đến cái tên này, ông ta kiếm sống ở phường đánh bài Trường Thịnh, thủ đoạn khá là bỉ ổi. Hai nhà là sòng bài và Túy Hoa lầu... hay rồi, đều là sản nghiệp riêng của Kỳ Vương. Ông ta và người vô tư như ta giống nhau. Ông ta trong triều đình đảm nhận ít chức vụ, rất được trọng dụng. Những quan viên nịnh nọt ông ta ít, ông chỉ là người dân bình thường, lại tranh nhau vấn đề cá cược, làm loạn lên chỉ có con đường chết mà thôi".

      Lão Cao cúi đầu đau xót : "Vậy cứ chấp nhận như thế sao?".

      Thê tử và nữ nhi ông ta lại bắt đầu khóc lóc.

      Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy thanh như lợn bị chọc tiết, bịt tai lại nhảy lên, tức giận : "Thôi ! Ông đây còn phải mua thịt dê cho thê tử! Ngươi bắc bếp, thịt dê nấu mềm chút, thịt và xương mỗi thứ nửa cân, đợi lúc nữa sai người đến lấy!" Sau đó quay lưng bước .

      Lão Cao định thần lại, lập tức đánh vào đầu nữ nhi, mở mắt cười : "Thôi ! nghe thấy Quận Vương đợi lát nữa đến lấy thịt dê à?! Còn nhanh nhóm lửa lên, chúng ta từ từ nấu, từ từ đợi".

      Đầu xuân tiết trời lạnh giá. Bên trái cửa chính của sòng bài Trường Thịnh dán câu Chiêu Tài Tiến Bảo, bên phải dán câu Từ Cựu Nghênh Xuân. Bên trong mọi người lại lại ai ai cũng hưng phấn, mặt mũi lấm tấm mồ hôi. Ở giữa, xen với những tiếng xúc xắc va vào nhau là tiếng hò hét vui mừng và tiếc nuối, hỗn tạp đủ các mùi vị chợ búa thể thành lời.

      Ở nơi xa có chiếc cờ lớn theo sau là chiếc kiệu hồng chóp vàng đỉnh bạc, từ từ dừng lại trước cửa sòng bạc.

      Người tùy tùng theo sau mặt đăm đăm bước lên trước vén màn lên. Bên trong kiệu là quý công tử có khuôn mặt đẹp như ngọc tì vết, mặc bộ quần áo thêu rồng, viền thêu mãnh xà màu trắng, mặt nở nụ cười rạng rỡ, tay cầm theo cái bếp , ung dung thong thả bước vào sòng bạc.

      Quản sòng bạc Lục Gia từ xa nhìn thấy cảnh đó, cứ tưởng có chuyện lớn gì, vội vàng bước lên nghênh đón. Thấy người đến là Quận Vương Hạ Ngọc Cẩn, người ăn chơi nổi tiếng, tránh khỏi thở phào nhõm. Chợt nhớ ra danh tiếng chơi bạc nổi tiếng của ta, tuy nhiên con cờ to như thế đến sòng bạc trong lòng cũng có chút gì bối rối, vì thế cười cười hỏi: "Quận Vương cũng tới chơi ạ?".

      "Qua đường nghe thấy tiếng xúc xắc, ngứa tay quá". Hạ Ngọc Cẩn cười ha hả vài cái, rồi theo ông ta khắp từ đầu bên này đến đầu bên kia sòng bạc, nhìn khắp lượt các bàn. Sau cùng dừng lại trước bàn cược lớn , nhìn người ta chơi vài ván. Đợi khi xúc xắc dừng lại, chuẩn bị mở chén, tiện tay lấy từ trong áo ra mảnh giấy nhàu nhĩ, thèm nhìn, vứt giống như vứt rác vào chỗ "Tiểu" rồi vui vẻ : "Nào, bản vương cũng chơi hai ván, cược ván năm mươi lạng".

      Sòng bạc Trường Thịnh là trong những sòng bài lớn nhất ở kinh thành. Rất nhiều người chơi lần lên đến nghìn lượng, vì thế năm mươi lượng tuy phải là con số , nhưng Lục Gia coi số tiền đó là gì, bèn cười : "Quận Vương tới chơi, rất hoan nghênh". Sau đó ra hiệu Hà Quan bắt đầu.

      Ba con xúc xắc lần lượt hai, hai, bốn, tổng cộng là tám điểm, con số .

      Hà Quan vội vàng lấy ra tờ ngân phiếu năm mươi lượng, cung kính đưa cho Hạ Ngọc Cẩn.

      Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên kêu lên tiếng kinh ngạc, với tay từ bàn nhặt lên tờ ngân phiếu vừa rơi, từ từ vuốt phẳng nếp gấp, đưa ra cho mọi người cẩn thận xem, cười rằng: "Bản vương cẩn thận nhìn sai ngân phiếu, lại làm rơi tờ ngân phiếu nghìn lượng! Lại thắng nữa chứ, ha ha, là may mắn quá!".

      Khuôn mặt của Lục Gia, bỗng chốc trắng bệch ra.

      " chịu chơi phải chịu thua thôi". Hạ Ngọc Cẩn vỗ vỗ vai , an ủi : "Theo luật chơi, những thứ cá cược thể lấy lại, chung có thắng có thua, ván này ngươi may lắm. Có điều thua quá thảm e rằng trong lòng ngươi thoải mái, bản vương thấy nên dừng lại vậy, chơi đến đây thế nào?".

      Sòng bạc Trưòng Thịnh là sản nghiệp của Kỳ Vương, hai ba trăm lượng vào ra ông ta có thể bù được, chứ ván mà thua nghìn lượng thể tránh được bị phạt nặng, phải nghĩ ra cách để lấy số bạc này về. Suy nghĩ của Lục Gia chuyển biến rất nhanh, ông ta thấy Hạ Ngọc Cẩn như sắp muốn , vội vàng bước tới ngăn lại, cười cười : "Làm gì có chuyện đến sòng bạc chơi ván rồi chứ? Như thế chẳng phải là chúng tôi kinh doanh tốt, tiếp đón khách chu đáo sao? Quận Vương nhất định phải chơi vài ván nữa".

      Hạ Ngọc Cẩn cười hì hì hỏi: "Ông thực muốn giữ tôi ở lại chơi?".

      Lục Gia ngừng cười: "Tất nhiên ạ, Quận Vương đại giá tới chơi, vinh dự cho chúng tôi ".

      Hạ Ngọc Cẩn "do dự" khá lâu, rồi quả quyết : "Thôi được, bản vương hôm nay vận may đến, cũng sợ bị chửi rủa. Thấy sòng bạc này của ngươi cũng hấp dẫn, vậy ở lại chơi vài ván nữa!".

      Lục Gia vội vàng gọi người bê trà đưa nước lên, rồi lại thầm dặn dò cho đổi người là Hà Quan lợi hại nhất trong phường, đích thân ngồi bên cạnh quan sát.

      Hạ Ngọc Cẩn cúi đầu xuống, trong tay thong thả cầm vài tờ ngân phiếu có số tiền lớn, đợi sau khi đổ xúc xắc ra, tiện tay đẩy tờ ngân phiếu hai nghìn lượng vào chỗ "Đại".

      Nghĩ lúc dường như thấy đủ, liền lấy trong người ra tờ ngân phiếu hơn hai trăm hai mươi lượng nữa cũng cho lên luôn.

      Hà Quan bắt đầu run rẩy.

      Lục Gia thấy tình hình, trán cũng lấm tấm mồ hôi: "Quận Vương... lần... lần này chơi quá lớn phải ?".

      Hạ Ngọc Cẩn điềm nhiên trả lời: " sợ sợ, bản vương lại thích kích thích, toàn bộ tiền đều lần cược hết. Cược đến nỗi càng kích thích càng tốt. Này! Hà Quan nhà ngươi chần chần chừ chừ chịu mở ra, chắc phải định giở trò đấy hả?".

      Những người chơi bạc khác thấy trận này rất hấp dẫn, đều tập trung lại. Bọn họ đều là những người chơi quen rồi, lúc này đồng tâm hiệp lực, chằm chằm nhìn vào tay của Hà Quan, cùng nhau hò hét phải mở chén ra.

      Hà Quan bị ép còn cách nào khác, phải mở chén ra, bên trong là con năm, con sáu, con ba, tổng cộng mười bốn điểm, chính là con đại.

      Mọi ngưòi vui mừng vỗ tay.

      Lục Gia hai mắt tối sầm, suýt tí nữa ngất .

      Hạ Ngọc Cẩn thu ngân phiếu lại, cao hứng hò hét: "Tiếp tục"

      Lục Gia nghiến răng ken két : "Tiếp tục!" sau đó lườm Hà Quan cái, bảo ta lui ra, sau đó đính thân tham trận.

      Ông ta tin vận may của tên nhãi này lại lớn đến thế.

      Ván thứ nhất, tam lục mười tám điểm, báo tử thông sát.

      Hạ Ngọc Cẩn cược.

      Ván thứ hai, tam tứ mười hai điểm, báo tử thông sát.

      Ván thứ ba, tam tam chín điểm, báo tử thông sát.

      Hạ Ngọc Cẩn vẫn cược.

      Ván thứ tư, Lục Gia đỡ được, dám lại lắc báo tử nữa, liền mở ra hai con ba, con năm, tổng cộng mười điểm, đại.

      Hạ Ngọc Cẩn chần chừ động đậy, để ông ta hơi thở phào hơi, định mở chén, Hạ Ngọc Cẩn gọi tiếng "khoan ", rồi nhanh chóng đẩy hơn bốn nghìn năm trăm lượng bạc vào xếp đống chỗ Đại.

      Chín nghìn lượng bạc, thu lợi ba tháng của sòng bạc.

      " may mắn, may mắn". Hạ Ngọc Cẩn đếm số ngân phiếu, cười ngoác miệng: "Đêm qua thần tiên báo mộng, hôm nay ta có số thắng bạc, xem ra đúng ".

      Lục Gia biết là mình gặp phải rắc rối lớn, kỹ năng đánh bạc của Quận Vương rất xuất chúng, sợ là ta có chiêu cao gì mà ai biết. Biết bản thân hôm nay đánh thắng được, mặt xám lại, tạ lễ xin lỗi, mời ta về.

      Hạ Ngọc Cẩn thu ngân phiếu lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi giữ bản vương ở lại chơi, phải cùng bản vương chơi đến cùng! Tiếp tục chơi!".

      Lục Gia tức đến nỗi toàn thân run lên, cứng giọng : "Sòng bạc Trường Thịnh hôm nay hết tiền, chơi nữa!".

      Hạ Ngọc Cẩn điềm nhiên : " có tiền viết giấy , bán con bán cháu cũng có thể trả được".

      Lục Gia tức giận : "Ta có tiền ngươi còn bắt ta chơi?!".

      Hạ Ngọc Cẩn vắt chéo chân, nụ cười trở nên thâm độc xảo trá: "Ông đây hôm nay tới đây để bắt chơi đấy!".


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18 : Chồng tung vợ hứng
      Beta: Phi Phi


      Sòng bạc thường nuôi khoảng chục tên chuyên phục vụ việc đánh đấm, phụ trách lôi những tên làm loạn ra góc khuất để tiến hành "dạy dỗ".

      Lục Gia nghĩ thế nào cũng ra bản thân đắc tội với tên tiểu tử này lúc nào, lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ta luôn luôn vênh vênh tự đắc, chỉ thiếu mỗi gọi người ra băm ta thành trăm mảnh, ném xuống sông cho cá sấu ăn.

      Hạ Ngọc Cẩn phát ra sát khí của ông ta, ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: "Sao? Ông định đánh ta à?".

      Lục Gia dùng sức lực của toàn thân mới gằn ra được hai tiếng " dám".

      "Chỉ là dân thường, nhìn ngươi cũng chả dám đánh bản vương, muốn lấy dưới đánh , khéo cả nhà bị chu di chừng?". Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục vui vẻ đếm tiền, còn gọi người đổi vài tờ ngân phiếu trị giá ra bạc lẻ, chia cho mọi người trong phường. "Nào, cho mọi người vui vẻ chút".

      Lục Gia nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của những người hầu hạ ông ta, cảm thấy phẫn nộ trong lòng mình giống như miếng thép bị ném vào lửa nung chảy, lúc nào cũng có thể phun ra được. Ông ta cố gắng kiềm chế lại, kiềm chế đến nỗi cổ rụt lại sắp biến thành con rùa, phải hít thở vài hơi, mới tới hỏi vào bên tai: "Quận Vương, nể mặt chút, chắc người biết ông chủ đằng sau sòng bài này chứ..

      "Hả? to chút!", Hạ Ngọc Cẩn quay đầu lại, to với ông ta: "Ngươi chủ nhân của cái sòng bạc đen tối này là ai chứ?! Thôi được rồi, nghĩ cũng biết, người mở cái loại cửa hàng này chắc chắn phải là người lương thiện rồi."

      Ở Đại Tần, trừ những trường hợp được phê chuẩn đặc biệt, còn nghiêm cấm hoàng thân quốc thích và quan lại kinh doanh. Nhưng hầu như tất cả quan viên đều tìm đủ mọi cách để tiến hành các phương thức kinh doanh hoặc là kết hợp với người khác, hoặc cho họ hàng đứng tên. Cũng vì luật pháp nghiêm, nên cho dù có bị phát cũng nhắm mắt làm ngơ, bị trách phạt gì cả.

      Sòng bạc, thanh lâu là nơi kinh doanh thu lợi nhanh nhất, cũng là nơi kinh doanh có tiếng xấu nhất.

      Đúng là chân trần sợ giầy.

      Hạ Ngọc Cẩn có thể cần nể mặt, nhưng Kỳ Vương lại cần nể mặt.

      Việc mở sòng bạc riêng, nếu cứ cãi nhau trước chứng kiến của mọi người thể che dấu được nữa, những phải chịu trừng phạt của Thánh thượng mà còn ảnh hưởng rất lớn đến danh dự và tiền đồ. Ông ta bây giờ được triều đình coi trọng làm sao tự hủy hoại danh tiếng được? Nhưng Hạ Ngọc Cẩn là tên danh dự bị hủy hoại đến tận cùng rồi, công danh lợi lộc thèm để ý gì hết.

      Cho dù Thánh thượng có tóm ta lại chửi rủa, phạt vài gậy, giam lỏng thời gian, đối với ta cũng chẳng ngứa chẳng đau, vì trong người ta chảy dòng máu của hoàng thất, lại được Thái hậu thương, nếu phạm vào mười tội thể tha, đều bị phạt nặng.

      Kỳ Vương bị lỗ lớn, lại thể trước mặt ra tay mạnh để giải quyết Nam Bình Quận Vương, chỉ biết trút giận lên đầu quản sòng bạc.

      Mẹ nó chứ, đáng chết! Vô lại hơn bọn vô lại chính là bọn có thân phận vô lại.

      Lục Gia thầm chửi rủa trong bụng vài câu, rồi cố nuốt hai chữ "Kỳ Vương" vào cổ họng.

      Nhưng Hạ Ngọc Cẩn lại dường như chịu buông tha, cứ truy hỏi: "Cái sòng bạc này là của ai? Ta lại muốn biết cái tên mặt da đứng sau là ai? Chắc phải là vị quan viên quý tộc nào chứ hả?!". ta ngẫm nghĩ lúc rồi lắc đầu : "Chắc phải. Thái hậu sòng bạc là nơi hại trăm họ, thường ngày ta chỉ lượn vài vòng, bị bà ấy cằn nhằn nửa ngày. Làm gì có vị vương thân quý tộc hay mệnh quan triều đình nào dám ngược lại ý Thái hậu mà mở sòng bạc chứ?! Ngươi xem có đúng ?".

      Cứ coi là cả kinh thành này biết, tất cả những người đứng đằng sau sòng bạc, lầu xanh là những người nào? Cũng chỉ biết thầm riêng với nhau, ai dám năng lung tung khắp nơi.

      Lục Gia trong lòng cố gắng kìm nén, nhưng dám ra chân tướng trước mặt mọi người, lại chịu được truy hỏi ngừng của Hạ Ngọc Cẩn, đành phải trả lời: "Sòng bạc là do tiểu nhân mở".

      Hà Ngọc Cẩn "bỗng nhiên tỉnh ngộ" : "Cũng nghĩ là của cái đồ tiểu nhân nhà ngươi".

      Lục Gia bị ta mắng tới đỏ mặt tía tai, bàn tay nắm chặt lại, chỉ là dám đánh .

      Hạ Ngọc Cẩn đếm xong tiền, đập bàn :"Nào! Tiêp tục chơi, bản vương hôm nay may mắn lớn".

      Lục Gia ngậm đắng nuốt cay : "Hôm nay Lục mỗ nhận thua, sơn thủy có tương phùng, hơn chín nghìn ngân lượng này coi như là tặng cho Quận Vương, mong ngài giơ cao đánh khẽ cho".

      Hạ Ngọc Cẩn chẳng hề nể mặt, mắng: "Ngươi là thân phận đê tiện gì chứ? Có tư cách gì mà tương phùng với ta? Ngân lượng ta đường đường chính chính thắng được, cần ngươi tặng chắc?". Đúng là Hạ Ngọc Cẩn cứng được, mềm cũng xong. ta cứ ngồi ghế động đậy gì, đằng sau còn có bao nhiêu con bạc định đánh cuộc theo ta, hò hét muốn tiếp tục chơi.

      Lục Gia suy nghĩ khá lâu, trong đầu chợt nảy ra kế. Lão gọi mấy tên tay sai và đám người làm lại, tuyên bố: "Hôm nay sòng bạc đóng cửa! Mời mọi người về nhà, lần sau lại tới!".

      Mấy tên tay sai hiểu ý, bắt đầu hò hét đuổi mọi người về. Mọi người tuy miễn cưỡng, nhưng chỉ có thể chửi rủa vài câu rồi về. Chỉ nháy mắt sòng bạc trống trơn còn ai. Chỉ còn lại Hạ Ngọc Cẩn và vài người hầu ta mang theo. Lục Gia nhìn Hạ Ngọc Cẩn, nghiến răng ken két và mỉm cười cách nham hiểm, hai bàn tay nắm chặt, miệng lễ phép: "Quận Vương sức khỏe tốt, muốn ở lại sòng bạc của tiểu nhân nghỉ ngơi. Tiểu nhân sai người hầu hạ người cẩn thận, đợi Quận Vương nghỉ ngơi đủ rồi, muốn lúc nào lúc đó". xong lão ra hiệu cho bọn tay sai giám sát, còn mình bước nhanh ra ngoài cửa khuất, định bụng trốn vài ngày.

      Hơn chín nghìn ngân lượng, cũng chênh so với dự định là mấy. sao, hôm khác lại tới. Cứ từ từ làm loạn cho đến khi đóng cửa thôi.

      Hạ Ngọc Cẩn chưa thỏa mãn lắm với cái kết quả này nhưng đành thu lại ngân phiếu, định đứng dậy rời .

      Đột nhiên, cơn gió mạnh từ ngoài cửa thổi tới.

      Lục Gia giống như cái bao tải từ trung bay tới, đập xuống chiếc bàn trước mặt Hạ Ngọc Cẩn thành lỗ lớn.

      "Khốn kiếp!". thanh đằng đằng sát khí, sắc như dao như kiếm, khiến ai nghe thấy cũng đều phải run lên bần bật.

      Diệp Chiêu mặc bộ quần áo màu hồng, tay nắm bảo đao, đem theo hơn hai mươi người thân cận bao vây sòng bạc, sau đó từ từ bước vào. Trước tiên Diệp Chiêu đảo mắt khắp vòng xung quanh rồi hướng về phía Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu. Cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Gia, hề ngại ngần : "Tiếp tục chơi!".

      Hạ Ngọc Cẩn thấy tình hình như thế, vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ.

      Lục Gia vùng vẫy nhỏm dậy, to: "Ngươi đường đương là đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, lại dám ức hiếp dân thường! Ta kiện ngươi".

      Diệp Chiêu bước tới, hất ngã lão lần nữa, đạp chân lên lưng lão, rồi vừa dùng sức, vừa giải thích: "Tướng cồn ta bảo ông chơi, ông phải chơi".

      Hạ Ngọc Cẩn hiểu ý, vỗ tay cười : "Ngươi biết quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương à? Ta bảo ngươi chơi, nếu nàng là hiền thê, cũng phải bắt ngươi đến chơi, nếu như nghe lời, ta quyết tha cho nàng".

      "Ừm", Diệp Chiêu lại đạp mấy nhát vào lưng tên nằm dưới đất. Tiếng xương kêu răng rắc vang lên trong bầu khí tĩnh mịch nghe như chọc vào tai. Diệp Chiêụ điềm nhiên tiếp: "Dĩ phu vi cương, tướng công khó khăn lắm mới dặn dò ta làm việc, ta cũng muốn ỷ vào danh vị của mình mà chống lại".

      Hạ Ngọc Cẩn khoát tay, cảm thán: "Xem , đây chính là phu xướng phụ tùy!".

      " Xướng... tùy cái con khỉ...", Lục Gia đau đến nỗi toàn thân ê ẩm. Ông ta còn muốn chửi vài câu nữa, bỗng nhớ ra hung danh "Diêm Vương sống", vội vàng nhắm mặt lại, giả vờ chết.

      Diệp Chiêu chọc chọc vào lão, quay qua hỏi Hạ Ngọc Cẩn: "Lão chơi tiếp sao đây?".

      Hạ Ngọc Cẩn dứt khoát : "Lây bản lĩnh của nàng, tiếp tục đánh cho lão trận!".

      Diệp Chiêu cúi người xuống, hỏi bằng giọng "thông cảm": "Này, rốt cuộc ông có chơi ? Nghe tướng công của ta gì chưa? Đừng lo lắng, cách mà để ngươi ta sống bằng chết, ta ít nhất biết trăm cách".

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 19 :Mộng tưởng thành
      Quận Vương muốn chơi phải chơi đến khi ta chán mới thôi.

      Khi Hạ Ngọc Cẩn hết hứng chán chơi, tổng số tiền mà sòng bạc Trường Thịnh thua là mười hai vạn ba nghìn tám trăm lượng bạc, còn bồi thường thêm cánh tay của Lục Gia nữa. Chi đáng tiếc là, sau khi kết thúc chơi bạc, Diệp Chiêu sai quân lục soát toàn bộ sòng bạc, đập hết bàn ghế chỉ tìm được vạn hai nghìn hai trăm ba mươi tư lượng bạc, ngoài ra còn có vài món đồ cổ và đổng lớn tiền xu lẻ.

      Lục Gia nước mắt nước mũi đầm đìa, bị kề dao vào cổ bắt phải kí tên và điểm chỉ bằng máu lên tờ giấy vay nợ.

      Hạ Ngọc Cẩn cầm lấy món đổ cổ ngắm nghía săm soi, khinh thường lên lớp: "Toàn là mấy thứ đồ đáng tiền.

      Bức họa của Lý Bạch Niên này là đồ giả, ngờ nhà ngươi trình độ có, phẩm chất có, đến con mắt nhìn cũng có, sau này phải chăm chỉ học hành... Ngươi giơ cái mặt xâu xí đó cho ai nhìn? Bản vương dạy dỗ nhà ngươi sai hay sao?".

      Diệp Chiêu cốc mấy cái vào đầu Lục Gia và cười tủm tỉm.

      Lục Gia rơm rớm nước mắt, vội vàng lết tới, nài nỉ: "Phải... Quận Vương dạy dỗ... tiểu nhân vô lương, tiểu nhân vô đức, tiểu nhân có mắt mà nhìn thấy núi Thái Sơn..

      "Thôi được rồi, nhà ngươi thừa nhận hết mọi lỗi lầm. Bản vương là người có tấm lòng độ lượng, chứ phải là cái loại làm loạn vô cớ, làm gì có chuyện để bụng cái lỗi đó của ngươi chứ?". Hạ Ngọc Cẩn đứng lên từ chiếc ghế lành lặn duy nhất còn lại, vươn vai cái, cầm lấy giấy vay nợ kiểm tra cẩn thận, rồi ném mạnh những món đồ cổ đáng tiền trả lại, hất tay : "Thôi như thế thôi, tuy ông ta từ chối chơi lại còn giở trò vô lại, chúng ta cũng phải giơ cao đánh khẽ, đừng để người ta nghĩ rằng chúng ta ỷ thế mà ức hiếp người khác".

      Diệp Chiêu thu gươm lại, điềm nhiên : "Cũng đúng".

      Hạ Ngọc Cẩn hài lòng lấy bức thư pháp giả đập đập vào đầu ông ta, rồi thở dài thườn thượt, nhàng an ủi: "Đừng buồn, thắng thua sòng bạc là chuyện bình thường. Chút tiền này cho người cầm về đủ Sơn Đông. "  Mọi việc đời có chuyện gì là thể cho qua, đừng vì quá đau buồn mà tự tìm đến cái chết, nước sông Tần Hoài rất lạnh đấy".

      Hóa ra đời này còn có kẻ đê tiện hơn cả lão ta sao? Lục Gia uất hận quá, miệng nôn ra đầy máu tươi.

      Hạ Ngọc Cẩn lảo đảo trở về phủ, chẳng buồn liếc nhìn dấu chân đầy bùn đất của mình ở sàn. Ra đến cửa, đưa tiền xu và bạc vụn cho những người đứng ở cổng xem trò, lại đưa tờ ngân phiếu hai trăm lượng cho binh lính của Diệp Chiêu mua trà uống, còn mình chui đấu vào kiệu. Chưa kịp ngồi ổn định, Diệp Chiêu bước theo sau, hề khách khí xòe bàn tay ra hỏi: "Còn tiền công vất vả của ta đâu?".

      "Chỉ có thế là giỏi! Trả cho tướng quân đây!". Hạ Ngọc Cẩn đập vào tay Diệp Chiêu, sau đó rụt tay lại lấy từ trong xấp ngân phiếu ra tờ hai nghìn lượng, đưa cho người hầu tên là An Khang và dặn: "Ngươi đến nhà lão Cao, đưa riêng ngân phiếu cho lão, rồi mua nửa cân thịt dê và nửa cân gân dê về đây... Sau đó đưa vài người đến với lão, bảo là ta ăn thịt dê lão ta làm bị đau bụng. Đập nát cái quán rách của lão lần nữa, rồi tiện tay tát cho lão vài cái, đuổi cả nhà lão khỏi Thượng Kinh. với lão còn dám trở về gặp lần nào đánh lần đây!".

      An Khang lĩnh hội, đem người thi hành.

      Diệp Chiêu im lặng lúc rồi : "Chàng  làm loạn lên như thế Kỳ Vương chắc thể liên tưởng đến việc chàng và lão Cao có mối quan hệ bằng hữu nhanh như thế được. Nhưng ông ta cũng phải người ngu, chắc chắn định thần lại ngay thôi. Nếu đuổi kịp lão Cao, e rằng ông ta trút tất cả phẫn nộ lên mình thôi".

      "Chì là chơi bạc thôi. Ta từ đến giờ tranh đoạt, ông ta có thể làm gì ta chứ? , Thánh thượng hai năm trước tức giận đánh ta hai mươi trượng, sau đó bị Thái hậu mắng canh giờ, liền từ bỏ luôn. Bây giờ chỉ cần ta gây ra chuyện gì lớn, Thánh thượng quản, người ta làm ta xảy ra chuyện gì lớn, Thánh thượng càng quản... " Hạ Ngọc Cẩn buồn bã : "Vì thế cái bọn lưu manh đó mới dám làm hại trước mặt ta".

      Diệp Chiêu kìm được hỏi: "Kỳ Vương thực đến tìm chàng tính chuyện sao?".

      Hạ Ngọc Cẩn cười hì hì : "Sợ gì chứ? Bây giờ Hoàng thượng làm theo ý của Hoàng Thái hậu, là huynh đệ với phụ thân của ta, tình cảm rất là sâu đậm. Nếu Kỳ Vương định tính sổ với ta, ta giả bộ đáng thương, tìm Thái hậu tố cáo. Thái hậu làm sao có thể từ chối giúp đứa cháu đích tôn này chứ?". ta nhìn thấy Diệp Chiêu cúi đầu suy nghĩ, do dự lúc, sau đó tiện tay lấy tờ giấy màu đỏ, bọc tờ giấy vay nợ vào, đưa cho tuy tùng và dặn: "Thôi vậỵ, làm người phải để cho mình con đường lùi. Ta cũng sợ ông ta tức quá đến đánh ta mất. Ngươi đem cái này đến đưa cho Kỳ Vương, là ta tặng món quà đầy tháng cho nữ nhi mới sinh của người thiếp nhà ông ta, cần phải trả nữa".

      "Về khoản này chàng đúng là nhất! Trả Quận Vương này!". Diệp Chiêu nghe thấy thế liền nhoẻn miệng cười, sau đó hùng hồn : "Yên tâm , nếu ông ta đánh chàng lê lết, ta đánh cả nhà ông ta lê lết. Chỉ là khoản tiền mà chàng đánh bạc thắng giữ lại được".

      "Hừm, ta đâu phải là kẻ ngốc" Hạ Ngọc Cẩn : "Vài ngày nữa là đại thọ sáu mươi tuổi của Thái hậu, trong khi đó quốc khố lại trống rỗng, Thánh thượng rất đau đầu. Bây giờ ta đưa ít ngân lượng cho người biểu thị chút tâm lòng hiếu thuận, tiện thể chuyện hầu Thái hậu, kể cho người nghe chuyện đen đủi ở sòng bạc, trêu tí chắc là người vui lắm đây".

      Diệp Chiêu đặt tay lên vai ta: "Này, rốt cuộc chàng làm trò gì mà thắng được bạc thế? Bây giờ có người, ta nghe xem nào".

      "Bí mật độc nhất của ta, làm sao có thể ra ngoài được chứ?", Hạ Ngọc Cẩn đẩy tay Diệp Chiêu ra, nhưng đẩy vài lần mà được, bèn chống chế : "Ta nghe thấy lời thần tiên xúc xắc , là ngài với ta mấy điểm".

      Diệp Chiêu hỏi: "Là nghe xúc xắc hả? Ai dạy chàng đấy?".

      Hạ Ngọc Cẩn : "Ta tự học đấy".

      Diệp Chiêu lắc đầu: "Cái trò này cứ cho là có thiên phú cũng phải mười hai mươi năm khổ luyện, ta nhìn thấy chàng có nghị lực đó".

      Hạ Ngọc Cẩn hậm hực : "Ai muốn học chứ? Ta sinh ra cơ thể thuộc thể hàn. Lúc bốn tuổi cẩn thận bị rơi xuống nước lạnh, dẫn đến bệnh tình càng trầm trọng, bước nổi ra cửa. Ở trong phủ ròng rã mười bốn năm trời, việc gì cũng được làm, vô vị đến nỗi chả buồn chết, ngoài việc chơi xúc xắc, còn có thế làm gì chứ? Tay trái và tay phải tự chơi với nhau, chơi nhiều, cái gì cũng có thể đoán ra".

      ta từ khi nhận thức được, cơ thể rất yếu ớt. Có lúc đứng trong vườn hoa được hai bước, bị gió thổi, chả biết sao mà lại ngất . Trong phòng lúc nào là có mùi thuốc. Các đại phu nào là râu vàng, râu trắng, có râu đều xem bệnh biết bao nhiêu lần, mọi người đều ta sống quá mười tám tuổi. An Thái Phi khóc đến nỗi như sắp đứt ruột đến nơi, coi ta là người thủy tinh nuôi trong phòng kín, dám để ta bị tổn hại tinh thần, dám để ta buồn bã, chỉ sợ động tí là ngã ra đấy.

      ta cần đọc sách, dù sao đọc cũng vô ích.

      ta cần luyện chữ, dù sao luyện cũng vô ích.

      Bất cứ chuyện gì đặt lên người có thể chết bất cứ lúc nào đều là quá xa xỉ.

      Cho dù học có nhiều có tốt đến đâu, qua được vài năm chẳng khác nào như sương như khói bay cả.

      Có lúc nghe trộm bọn nô tài và a hoàn chuyện về thế giới bên ngoài, về mười dặm sông Tần Hoài  xa hoa vô cùng, khiến cho ta bị hấp dẫn nuôi bao nhiêu ảo tưởng. Có lúc đứng dựa vào cửa, lắng nghe những thanh hò hét đủ loại, tiếng cãi nhau, tiếng chân ngựa ở bên ngoài, tất cả đều rất ràng. Có lúc cầm quyển sách lên giở ra xem, bên trong có vạn dặm núi sông, thảo nguyên rộng lớn, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

      Nhưng cái ta nhìn thấy chỉ là bốn bức tường xung quanh, mặt là bầu trời xanh, bên điểm thêm vài đám mây trắng.

      Có lúc đám mây trắng ấy giống như con khỉ, có lúc lại giống chú chim chiền chiện, có lúc lại giống như con tuấn mã...

      Nhưng đưa tay ra, tất cả đều chạm tới được.

      Năm mười bốn tuổi, Man Kim xâm lược, Mạc Bắc bị chiếm.

      Tin tức truyền tới, các quý tộc tông thất ở Thượng Kinh đều bị phen hoảng loạn.

      ta thừa lúc lính gác lơi là, cải trang lén lút trốn ra ngoài. ta giống như thằng ngốc đứng giữa phố tò mò nhìn tất cả trước mắt mình. người đàn ông bắt chước con khỉ đánh trống qua, người con trai thồ kẹo hồ lô rao bán phố. Tất cả mọi thứ đều mới lạ đấy hấp dẫn, màu sắc của sống tràn trề đến nỗi dường như sắp động đậy, ngắm nhìn thế nào cũng thấy đủ.

      ta lại lung tung, trong quán rượu có người thuyết thư hùng hồn về Diệp tướng quân, từ từ dừng chân lắng nghe.

      "Diệp tướng quân năm nay mới mười sáu, nhưng nhân cách hơn người, thống lĩnh tiến lùi đều có mưu lược, thậm chí có thể sánh với triều Vệ đại tướng quân trước đây. Ông ấy tướng mạo uy vũ, thân cao chục trượng, tay cầm chiếc rìu Tuyên Hoa nặng sáu mươi cân, cưỡi con ngựa Bạch Vân, dũng vô địch trong thiên hạ. Ông ấy tự nhận tiên phong, lao vào quân địch, rồi hét lớn tiếng, chiếc rìu bổ xuống, ai có thể đỡ được... Đến cả phản ứng cũng có,  đầu rơi xuống đất. Đúng là nam nhân thực trong những nam nhân, hùng thực trong những người hùng".

      Thiên hạ có nam nhân lợi hại như thế sao?

      ta ngồi bên cạnh nghe như bị hút hồn.

      ràng hai người gần bằng tuổi nhau, ta là tướng quân ngang dọc thiên hạ, còn ta lại là đổ thừa bị nhốt trong phủ.

      Trong lòng có chút ngưỡng mộ, có chút cam lòng, có chút đố kỵ, có chút bất lực.

      Ngươi thuyết khách vẫn chưa xong, kế hoạch xa nhà cũng thành công.

      ta bị trêu chọc là nữ nhân.

      ta ngất.

      ta được đưa về nhà.

      An Thái Phi ngồi cạnh giường ta, khóc ròng rã cả ngày trời.

      ta im lặng nằm, im lặng nghe, im lặng khấn cầu...

      "Nếu có kỳ tích, hãy làm cho bệnh tình khỏe lên, để con trở thành nam nhân uy phong giống Diệp Chiêu".

      Mơ mộng ơi mơ mộng...

      "Này!?". Diệp Chiêu rất đàn ông vỗ vỗ vào vai ta hỏi: "Chàng nghĩ gì đây?".

      Nam nhân mình từng ngưỡng mộ ai ngờ lại trở thành thê tử mình.

      Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên bị kích động đến chảy nước mắt.

      ta muốn làm tương quân, chứ phải là muốn lây tướng quân về nhà!

      Trời ạ! Ông trời ơi có phải tai ông bị điếc rồi ?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :