1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý (c49)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chương 5: mưu của mấy người thiếp
      Beta: Phi Phi Hàn



      Ngày hôm sau, An Thái Phi mượn cớ cơ thể khỏe, đầu nhức, chân đau, trong lòng khó chịu, nên để Diệp Chiêu dâng tách trà xong thưởng cho đôi vòng ngọc bích, nhắn lại mấy câu hỏi thăm con dâu trưởng là An Vương Phi rồi vội vã luôn.

      An Vương Phi chỉ là trưởng nữ của quan tứ phẩm, xuất thân mấy nổi bật, hơn nữa An Vương gia cơ thể lại tàn tật, vì thế sinh ra suy nghĩ tính toán. Trong lòng biết nếu thân thiết với Diệp Chiêu đắc tội với mẹ chồng, nhưng nếu xa cách với Diệp Chiêu lại đắc tội với Trấn Quốc Công và đại tướng quân, đúng là tiến thoái lưõng nan. Vì thế nàng ta chỉ vài câu đơn giản, nhưng cũng chân thành ngầm nhắc nhở là ở trong phủ có ít người cần phải tới làm thân, sau đó cáo từ trước để đến bên hầu hạ An Thái Phi.

      Còn về Hạ Ngọc Cẩn? ta từ sớm ra ngoài, cả ngày chưa thấy măt lần nào.

      Diệp Chiêu hầu như để ý đến chuyện đó. Nàng ngồi thẳng lưng ghế và chậm rãi nhấp từng ngụm trà. Sáng nay Diệp Chiêu mặc chiếc áo nhung cổ cài chéo màu đỏ, ống tay hẹp, chính giữa thắt lưng là chiếc khóa đồng khảm thao thiết (*) bằng ngọc lam chân đôi giày vân mây màu đen, mái tóc dài được cặp bằng chiếc cặp ngọc trắng đơn giản. Trang phục giản dị, vóc dáng mảnh mai, lại thêm khuôn mặt với những đường nét ràng khiến Diệp Chiêu trông là lạ, càng thể vẻ dũng khác người. Mấy a hoàn đứng hầu hạ hai bên cúi đầu nhìn trộm Diệp Chiêu mấy lần.

      a hoàn rón rén hỏi: "Mấy người thiếp của Quận Vương gia đợi bên ngoài để thỉnh an, có cho họ vào ạ?".

      "Được!", Diệp Chiêu cho rằng Hạ Ngọc Cẩn diện mạo tuấn tú, những người thiếp mà ta lấy nhất định là quốc sắc thiên hương. Nghĩ lại lúc ở doanh trại khó mà gặp được nữ nhi, mỹ nhân còn khó gặp hơn nữa, nên nhất định mấy người này đáng để mong chờ đây. Nghĩ vậy Diệp Chiêu chăm chú nhìn về phía cửa, ánh mắt giấu nổi vẻ háo hức : "Cho bọn họ vào".

      (*)Thao thiết là con ác thú trong thần thoại, hoa văn đồ đồng của Trung Quốc

      Dương Thị đem theo hai người thiếp, từ từ bước tới nhàng hành lễ.

      Diệp Chiêu suýt chút nữa phun hết nước trà trong mồm ra.

      Dương Thị mặc chiếc váy màu xanh lá cây, khoác áo lông chồn, mái tóc đen nhánh cài hai chiếc trâm bạc đính ngọc trai, tai đeo khuyên ngọc trai, tuy diện mạo bình thường, nhưng cử chỉ khoan thai nên cũng tạm coi là được. Còn cách phục sức của hai người thiếp còn lại khó coi đến độ thể hình dung nổi. My Nương trang điểm rất đậm và ràng là phù hợp, chiếc áo khoác màu tím sẫm phối với chiếc váy lụa màu trắng, khuôn mặt được đánh phấn khá kỳ quặc. Cách phục sức và cả cách trang điểm, nếu tách riêng ra thể ra họp quy luật chỗ nào, nhưng nếu kết hợp tất cả lại khó có thể chấp nhận được. Huyên Nhi lại mặc chiếc áo cũ lỗi thời, đeo thứ đồ trang sức nào. Bộ dạng giống như dâu sợ người lạ, đánh phấn son, sắc mặt trắng xanh, trông như sắp ngất đến nơi.

      Đây chính là mấy người thiếp nhà họ sao?

      Nghĩ tới ca nữ xinh đẹp kiều của nhà Hoàng thượng thư, mỹ nhân đài các của nhà Lưu tham tướng hay Hổ Cơ quyến rũ của nhà Vu đô thông...

      Còn phu quân nhà mình đến con mắt nhìn mỹ nhân cũng có.

      Diệp Chiêu cuối cùng cũng cảm thấy thất vọng tràn trề

      Thất vọng thất vọng nhưng ban thưởng vẫn phải hậu hĩnh. Diệp Chiêu tòng quân bao nhiêu năm như thế chiến lợi phẩm thu được biết bao nhiêu mà kể. Theo quy tắc mặc định trong quân đội những thứ tốt nhất dâng lên Hoàng thượng, còn những chiến lợi phẩm loại loại hai có thể giữ lại cũng ít. Trong đó có ít đồ trang sức ngọc ngà châu báu của hoàng tộc Man Kim. Diệp Chiêu chỉ thích võ thuật, thích trang điểm, cho dù đồ trang sức có đẹp đến mức nào nữa cũng đều vừa mắt, thường là đem tặng người khác mà hề tiếc nuối

      Dương Thị mồm miệng nhanh nhẹn, cử chỉ đoan trang, tuy được coi là mỹ nhân, nhưng lại rất có khí chất và được lòng Diệp Chiêu nhất nên được tặng chiếc trâm bằng vàng mà vương phi của Man Kim từng dùng, bên khắc đôi hỉ thước ngậm hai chuỗi ngọc quân quanh viên ngọc bích to như mắt rồng, ở giữa có ánh sao lấp lánh phát ra những tía sáng long lanh dưới ánh nắng mặt trời. My Nương được tặng cặp vòng vàng to nặng, bên mỗi chiếc đều đính năm viên ngọc trai. Huyên Nhi được đôi khuyên tai đơn giản bằng vàng đính kim cương.

      Các phu nhân bình thường ở Thượng Kinh cũng chưa chắc có được những đồ trang sức quý hiếm đến thế.

      Ba người đều ngạc nhiên đến nỗi thốt lên lời.

      My Nương đầu óc trống rỗng, biết Diệp Chiêu có dụng ý gì, nhận đồ trang sức mà hai tay run lẩy bẩy.

      Huyên Nhi đoán xem liệu có phải tướng quân trước tiên giả vờ tử tế để bịt miệng mọi người rồi sau đó tiêu diệt hết bọn họ hay . Huyên Nhi càng nghĩ càng muốn khóc.

      Diệp Chiêu rất lấy làm lạ với vẻ mặt đau khổ của hai ngươi đó, tự hỏi biết có phải mười mấy năm mình về Thượng Kinh, chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động giữa những nương với nhau, vì thế làm sai điều gì đó, hoặc có phải là đồ vật trao tặng quá tầm thường ?

      Dương Thị phản ứng nhanh hơn, bước lên trước tạ ơn, sau đó cười : "Phủ Nam Bình Quận Vương sắp hoàn thành xong công việc sửa chữa, đến lúc đó Quận Vương và tướng quân nhất định phải sống khác phủ nhau, biết kẻ hầu người hạ lấy từ An Vương phủ sang hay là mua mới ạ? Còn nữa, việc chi phí các khoản linh tinh cho nô bộc thế nào, phòng ốc sắp xếp ra sao, mong tướng quân sớm quyết định ".

      Diệp Chiêu nghe xong cau mày, việc quân cơ vốn rất bận, có biết bao binh lính mới nhập ngũ, tư cách chưa đủ, đúng lúc phải huấn luyện lại. Diệp Chiêu lại là con nhà võ, thời gian rảnh rỗi cũng phải luyện võ, làm gì có thời gian để quản lý mấy việc lặt vặt ở hậu viện này? Nhưng việc bày ra trước mắt, thể giải quyết, Diệp Chiêu trầm ngâm

      Diệp Chiêu liếc nhìn ba người, điềm nhiên tiếp: "Người quản kho cần phải lấy từ trong phủ. Trước đây trong quân đội ta có người quản kho chuyên quản lý việc lương thảo quân nhu, người đó rất trung thành đáng tin, làm việc gì cũng chu đáo. Người đó cũng cao tuổi rồi, cho đến phủ Quận Vương tranh thủ dưỡng già luôn. My Nương và Huyên Nhi rảnh rỗi năng qua lại chỗ Dương Thị xem có gì cần giúp đỡ giúp. Hai người đều như hoa, nên trang điểm đẹp đẽ chút. có việc gì chơi đùa cùng nhau, đừng có bó buộc bản thân mình quá".

      Thống soái đúng là biết đạo lý dùng người, giao bớt quyền hành cho họ.

      Chỉ cần Diệp Chiêu nắm chặt tài chính trong tay, dùng mấy người thiếp để giám sát lẫn nhau bọn họ cũng thể chi tiêu lãng phí được.

      Dương Thị chiếm được ưu thế trước, có lợi mọi bề, đối với tình hình bây giờ tỏ ra vô cùng mãn nguyện, trong lòng cũng rất vui sướng. Còn đối với My Nương và Huyên Nhi mà , tuy Dương Thị có thể sai bảo những thuộc hạ bình thường khác nhưng lại có quyền quản lý mấy người thiếp, cũng được can thiệp vào hành vi và lợi ích của bọn họ, càng thể để ảnh hưởng tới tướng quân và Quận Vương, nên họ cảm thấy an tâm phần nào. Hai người phát tướng quân rất thích ngắm mỹ nhân, bèn vội vàng về phòng chải tóc, trang điểm đẹp đẽ, đeo thêm đồ trang sức mới được ban thưởng rồi lao đến hầu hạ tướng quân, cảm ơn ân chuẩn của tướng quân.

      trong thời gian mới cưới, Diệp Chiêu cần lên triều, nên đến thư phòng đọc sách, để bọn họ ở lại hầu hạ bên cạnh.

      My Nương duyên dáng, Huyên Nhi tao nhã, người mài mực, người trải giấy, quần áo hai người lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng, là mỗi người sở hữu vẻ đẹp riêng.

      Đợi đến lúc Diệp Chiêu luyện võ, Thu Hoa và Thu Thủy mới thoải mái chạy tới trò chuyện với My Nương và Huyên Nhi. Thu Hoa và Thu Thủy còn tự hào khoe với hai nàng năm đó tướng quân nhà mình ở Mạc Bắc dũng như thế nào khi mình xông vào giữa quân địch có hàng vạn tên lấy thủ cấp viên tướng của chúng.

      Hai mỹ nhân tuy thể hình dung được hết tình hình lúc đó nhưng trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.

      Sau đó lại ngắm phong thái của tướng quân, nghĩ đến việc bạc tình của Quận Vương, hận tạo hóa khéo trêu ngươi khiến cho hai mỹ nhân tan nát cả cõi lòng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6:Hoạch định kế sách
      Beta: Phi Phi Hàn


      Nam Bình Quận Vương ra khỏi nhà bảy ngày về, cũng ngang qua cửa nhà.

      An Thái Phi lao đến phòng của Diệp Chiêu, nước mắt nước mũi ròng ròng kéo Diệp Chiêu lại trách móc: "Đều là tại ngươi tốt, hại con ta dám về nhà".

      Diệp Chiêu lau chùi binh khí, chau mày : "Hôn nhân là do Thánh thượng tứ hôn".

      "Ta mặc kệ! Mặc kệ!". An Thái Phi nước mắt tuôn ra như suối, khóc tưởng như có thể đẩy đổ tường thành đến nơi, ai chịu nổi nhưng bà ta mặc kệ thèm quan tâm, cứ túm lấy Diệp Chiêu mà lắc: "Ngươi là người đàn bà có lương tâm, bắt ép nhi tử của ta lang thang bên ngoài. Trời bên ngoài tuyết rơi nhiều thế này, bị chịu đói chịu rét, biết là còn phải chịu nỗi khổ nào nữa , nếu xảy ra chuyện gì phải làm thế nào mới được đây. "Mau tìm nhi tử ta về ngay ".

      Diệp Chiêu kiên nhẫn giải thích: "Là do tướng công tự ý bỏ nhà ra , con từ khi thành thân đến nay chỉ có hai câu với chàng, tổng cộng là bốn chữ, hà tất lại là ép chàng?".

      An Thái Phi nhìn con dâu đứng trước mặt mình, tay cầm cây chùy vung vung vẩy vẩy cứ như cố ý vậy, khóe mắt bà ta giật giật, sau đó lau lau nước mắt, quyết định chuyện uyển chuyển hơn chút: "Nó có thế nào nữa cũng là phu quân của ngươi. Ngươi ôn hòa hiền hậu cũng được, biết nóng lạnh cũng chả sao, đủ hiếu thuận cũng kệ vậy, nhưng sao ngươi ngày nào cũng múa thương vung gậy thế?".

      Diệp Chiêu đáp: "Công việc của con là múa thương vung gậy mà".

      An Thái Phi nghĩ đến đứa con ngọc ngà và cuộc ban hôn đen đủi này, mũi lại cay xè, lại khóc: "Đừng nghĩ muốn ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi! Dù sao nếu ngươi tìm nó về, ta... ta sống nữa!".

      Diệp Chiêu phát hoảng trước làm loạn vô lý của bà ta, miễn cưỡng : "Được, được, con tìm nhưng nếu tướng công về sao?".

      An Thái Phi vội vàng : "Vậy ngươi hãy hành lễ tạ lỗi, hạ thấp mình, khiêm nhường mời nó về!".

      "Hoang đường!". Diệp Chiêu phẫn nộ: "Chàng muốn nhìn con, chứ phải là con muốn nhìn chàng. Huống hồ con đường đường là đại quan nhị phẩm, thống lĩnh quân đội, làm sao có thể hạ mình để người ta cười nhạo".

      Tướng quân cuối cùng cũng nổi giận, tuy khẩu khí và thần thái cố kiềm chế nhưng vẫn giữ được phong thái thống lĩnh thiên binh vạn mã, chém đầu quân thù chiến trường, ràng là vô cùng mạnh mẽ, khiến cho An Thái Phi sợ đến nỗi tim như ngừng đập. Dũng khí khó khăn lắm bà mới làm cho hào hứng lên được nay giảm phân nửa. An Thái Phi do dự lúc, nghĩ tới đứa con quý của minh, lại mạnh dạn bạo gan lên, cố gắng tỏ ra cứng cỏi tuy vẫn lắp bắp: "Dù... dù sao trong vòng ba ngày nếu ngươi tìm thấy nó, ta đến trước mặt Thái hậu đập đầu tự tử! Cáo buộc ngươi tội bất hiếu!". xong, bà dám nhìn vẻ mặt của Diệp Chiêu mà vội vàng bỏ luôn.

      Đợi bà ta xa, My Nương từ đầu vẫn đứng bên bây giờ mới tiến tới, nắm lấy tay Diệp Chiêu ghé tai thào tiết lộ: "Tướng quân đừng lo lắng, trong lòng Thái Phi chỉ có Quận Vương là con, nên động cái là khóc lóc. Mỗi năm vì việc của Quận Vương mà dọa đập đầu tự vẫn hay tuyệt thực dưới bốn hay năm lần, nhưng chưa từng thấy bà ta làm như vậy bao giờ, chỉ là đe dọa người khác mà thôi".

      Huyên Nhi ở bên kia : "Quận Vương lắm lúc cũng chịu được, thường xuyên trốn mười ngày nửa tháng về nhà là bình thường. Dù sao kỹ thuật cờ bạc của chàng rất khá, lại quen biết bọn lưu manh nhiều, cho dù ở ngoài nửa năm về nhà, chàng cũng chả chết được... Nếu Tướng quân muốn tìm Quận Vương, đến Thanh Lâu Tửu, chỗ sòng bạc, chắc chắn là chàng trốn ở đó".

      Sau khi bọn họ được coi là người nhà, cách đối xử thay đổi rất nhanh, tin tức của Hạ Ngọc Cẩn lập tức được bán cho Diệp Chiêu.

      Thu Hoa vội : "Tướng quân có cần sai người giúp đỡ ạ? Chúng ta sai mật vệ , chắc chắn bắt được ta".

      " cần, ta biết chàng ở đâu rồi". Diệp Chiêu tự khoác lên người chiếc áo choàng viền lông cáo đen, bước ra đến cửa, chợt nhớ ra việc: "Hổ Ly đâu rồi? Sao gần đây thấy mặt?".

      Thu Hoa vội vàng : "Gần đây quân sư xin nghỉ phép, chắc là đâu đó nghỉ ngơi ".

      Thu Thủy ngẩng đầu lên nhìn tướng quân chờ đợi rồi cẩn thận bổ sung thêm: "Huynh ấy gần đây tâm trạng tốt, cần giải tỏa ".

      Diệp Chiêu cau mày ra lệnh: "Bảo nghỉ ngơi đủ rồi, về đây báo cáo".

      Thu Thủy yên tâm định mở miệng, hình như còn muốn gì đó nhưng Diệp Chiêu ra ngoài sân rồi.

      Ở phố Tây của Thượng Kinh, có cái ngõ hẹp. Sâu tít bên trong ngõ có cái quán bẩn thỉu, tấm biển đầy dầu mỡ treo ngoài cửa quán biết bao nhiêu năm rồi. con chó già lười biếng nằm bẹp bậc đá phủ đầy rêu. Bếp lửa bên trong quán tỏa ra thứ khí ấm áp. cái bếp đó hầm nồi thịt dê, mùi thơm ngào ngạt khiến cho bụng ai sôi réo đều phải mê mẩn. Thời khắc này, thời gian dường như dừng lại.

      Chủ tiệm là lão Cao. Cái tên già đúng y như người, mặt lão toàn nếp nhăn. Lão mặc chiếc áo khoác bằng da cừu rách nát, ngồi khoanh chân chiếc đệm tròn. Trong ánh sáng mù mờ, ngồi đối diện với lão là công tử mặc chiếc áo lông chồn sang trọng, trong tay ôm cái lò sưởi có vẽ hoa sen, mái tóc được buộc bằng sợi dây ngọc trai màu tím phía sau. Làn da trắng muốt như ngọc, khuôn mặt đẹp như tạc, đôi mắt hình hạnh nhân đen như màn đêm lóe lên những tia sáng của vì sao lấp lánh nhất, khóe miệng nở nụ cười vô thưởng vô phạt.

      người tuyệt đối thích hợp lại ở nơi tuyệt đối thích hợp nốt, cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng nhìn thần thái tự nhiên của ta lại thấy cũng có gì kỳ lạ lắm.

      Lão Cao thở dài, rót đầy chén trà cho ta: "Tiểu vương gia... , bây giờ phải là Nam Bình Quận Vương mới đúng. Cuộc hôn nhân đại hỷ này là của ngài, ngài cứ trốn ở đây chịu về nhà cũng phải là cách hay, cũng thể trốn cả đời được?".

      "Ngươi nhiều quá!". Hạ Ngọc Cẩn dừng đũa lườm ông ta cái: "Sợ ta ăn hết thức ăn của nhà ngươi hả? Ta thích ăn thịt dê của nhà ngươi là coi trọng ngươi đấy! Đừng quên là ngươi còn nợ ta bảy trăm tám mươi bảy lượng đấy, mấy hôm nay ta chỉ ăn hết năm lượng bạc thịt dê thôi, ngươi lại uống của ta hai mươi lượng rượu ngon!" .

      Lão Cao ngoài miệng khách khí, nhưng thần thái lại hề tỏ vẻ sợ hãi, cười ha hả : " dám sợ, dám sợ! Quận Vương tới chơi như rồng đến nhà tôm, cho dù có ăn tới trăm tám mươi ngày cũng phải chào đón nồng hậu".

      "Ngươi chỉ muốn chào đón rượu của ta mà thôi". Hạ Ngọc Cẩn bĩu môi, uống thêm vài ngụm rượu, nghe bên ngoài tiếng tuyết rơi ngừng, ngứa tay có việc gì làm, hỏi: "Lão Cao, chơi tiếp vài ván ?".

      Lão Cao buông đũa bát xuống, cười : "Được thôi".

      Hạ Ngọc Cẩn cười : "Ha ha, sợ lại thua vài trăm lượng sao?"

      Lão Cao : " sợ, sợ, dù sao nợ bảy trăm lượng hay bảy vạn lượng tôi cũng bao giờ trả đủ".

      "Ờ!". Hạ Ngọc Cẩn nghiêm nét mặt, đập tay xuống bàn, nửa đùa nửa đe: "Điêu dân to gan! Dám coi thường Quận Vương ta! Nợ trả được mang nữ nhi nhà ngươi đem bán !".

      "Vậy quá tốt! Lão đây buồn chết vì việc thành thân của nó đây". Hai mắt lão Cao sáng lên, vô cùng mừng rỡ: "Lần này bán nó cho nhà Hoàng Ngự sử hay nhà Trương Thượng thư? Lưu Thái úy cũng được đấy! Lão dò hỏi qua, đều là những gia đình có nề nếp. Chăm chỉ ở đó vài năm, rồi lấy tên nô tài quản gia cái ăn cái mặc phải lo, nếu về nhà để gả cho người khác cũng thêm phần hãnh diện".

      Hạ Ngọc Cẩn bị lão Cao làm cho nghẹn suýt tí nữa nôn hết thịt dê ra. Nhân lúc có chút men say, dùng giọng điệu chế giễu : "Thôi , chỉ dựa vào nữ nhi xấu xí nổi tiếng thô lỗ nhà ông sao? Còn muốn lấy chồng để hại người khác à? Nếu có người muốn sông dám lấy nàng ta, ta đây tặng hai mươi lượng bạc cho cái tên quỷ đen đủi đó..."

      Lão Cao đợi ngài ta hết lập tức tiếp lời: "Trước tiên lão Cao tôi xin thay mặt Thúy Hoa tạ ơn của hồi môn của Quận Vương!".

      Hạ Ngọc Cẩn trợn mắt nhìn lão Cao quát: "! Cho kinh ngạc !".

      "Giống nhau, giống nhau cả thôi". Lão Cao giả vờ nhìn thấy, thân mật : "Nào nào, ăn tiếp hai miếng để kìm nén kinh ngạc nào".

      Hạ Ngọc Cẩn tức giận phì tiếng.

      Rượu ngà ngà say, ngài lại nghĩ về phu nhân dữ như hùm ờ nhà. Cảm thấy càng thấm thía đen đủi của mình nên kìm được tiếng thở dài thườn thượt.

      Lão Cao nhìn thấy tình hình như vậy bèn khuyên nhủ: "Quận Vương, ván đóng thuyền, ngài nên chấp nhận . Tức giận thế đủ rồi. Nên về nhà ".

      Hạ Ngọc Cẩn cương quyết : " về! Ta muốn nhìn thấy người vợ đó nữa. Ta quá mất mặt đến nỗi chả dám nhìn ai rồi".

      Lão Cao : "Quận Vương...Ngài mất mặt mất nhiều lần rồi, đây đâu phải lần đầu".

      Hạ Ngọc Cẩn xấu hổ quá đâm tức giận, : "Việc ta tự nguyện mất mặt và bị người khác bắt ép làm mất mặt là hai chuyện khác nhau! Ta uống rượu say tình nguyện học tiếng chó sủa là vì ta vui, nếu người khác bắt ta học tiếng chó sủa chính là làm nhục!".

      "Mắng cái đồ có mắt nhà ngài phải bị ngài dùng kế làm phiền, quấy rầy gần chết sao? Tức giận chắc cũng xả ra gần hết rồi, cũng thể trốn cả đời phải ?". Lão Cao thẳng thắn khuyên nhủ: "Huống hồ tướng quân hùng hào kiệt, diện mạo tuy hơi nam tính tí, nhìn kỹ cũng xấu lắm. Ngài thử so với bà vợ già nhà tiêu nhân mà xem, vừa béo vừa đen, dữ dằn hung tợn. Chỉ hơi nhìn đám nương đường chút là mụ có thể vác cả quan tài đuổi đánh tiêu nhân chạy hết hai con phố. Vậy mà chúng tôi vẫn sống với nhau bao nhiêu năm đây thôi".

      Hạ Ngọc Cẩn lạnh lùng ậm ừ.

      Lão Cao thở dài tiếp: " Tiểu nhân đây sống sáu mươi năm rồi, cùng nhìn thấu rồi. Phụ nữ quan trọng nhất là có thể móc ruột móc gan ra đối đãi tốt với ngài, thành tâm thành ý chăm sóc ngài, còn những cái khác như diện mạo, tính cách đều là hư vô hết".

      Hạ Ngọc Cẩn nhếch miệng cười: "Nàng ta tốt với ta sao? Mặt trời chắc lại mọc đằng Tây mất?".

      Lão Cao lại rót cho ngài ta chén rượu : "Chưa sống với nhau, làm sao mà biết được?".

      Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu : "Ta là nam tử, cần là cần! Tuyệt đối chịu áp bức của nữ nhân!".

      " hay lắm, Nam Bình Quận Vương quả đúng là trang nam tử!".

      Theo sau tiếng vỗ tay là tẩm màn trúc được vén lên, luồng khí lạnh liền xộc vào. Nam Nhân vừa bước vào dáng vẻ cao gầy, mặc chiếc áo màu xanh đơn giản, áo khoác màu lông chuột, chân đôi ủng, ngoài cùng khoác chiếc áo choàng tránh tuyết. Khuôn mặt bị lạnh đến nỗi xám lại, ngũ quan nhìn cũng bình thường, nhưng lại rất thu hút ánh nhìn của người khác. Đặc biệt là đôi mắt và dài, lim dim trông giống như con cáo ranh mãnh trêu đùa người thợ săn.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Quân sư hồ ly
      Beta: Phi Phi Hàn
       
      "Hồ Thanh huynh đến rồi? Mau lại làm chén". Hạ Ngọc Cẩn vội vàng bảo lão Cao lấy thêm chén rượu nữa đến.

      Hồ Thanh chun chun mũi ngửi ngửi mùi thơm trong khí, nếm miếng thịt dê, cười : "Khen cho đệ tìm thấy cái quán này, mùi vị tuyệt".

      Hạ Ngọc Cẩn tự hào : "Còn phải , thử xem cả Thượng Kinh này có ai thông thuộc chỗ ăn uống chơi bời hơn đệ ? Đồ uống của huynh đâu rồi?".

      Hồ Thanh đưa tay ra, ngón tay treo tòng teng cái hồ lô , nhàng đặt lên bàn và mở nắp, mùi rượu thơm ngào ngạt tỏa ra.

      Hạ Ngọc Cẩn ngửi ngửi, khen ngợi: "Quả nhiên là Nữ Nhi Hồng chôn mười tám năm dưới lầu Vọng Dương ở cửa ngõ phố Đông. cần dùng đến quyền thế cưỡng ép mà cái tên chủ quán đê tiện đó lại nỡ bán cho huynh? Chắc là phải dùng thủ đoạn hay lắm đây".

      Hồ Thanh xòe tay ra : " tình nguyện cá cược phải chịu thua thôi".

      "Đệ cá cược chẳng lẽ thiếu nợ huynh sao?". Hạ Ngọc Cẩn thò tay vào trong tay áo lấy ra tờ ngân phiếu trăm lượng đập vào tay Hồ Thanh hỏi: "Có muốn chơi vài ván xúc xắc ?".

      Hồ Thanh lắc lắc đầu: "Ai cũng biết , trình độ lắc xúc xắc của ta bằng đệ, chơi tốt hơn".

      Rượu Nữ Nhi Hồng được rót ra, hương thơm tỏa ra xung quanh làm tan bầu khí lạnh buốt.

      Quá ba tuần rượu, cho dù tửu lượng của Hạ Ngọc Cẩn khá tốt, nhưng khuôn mặt cũng bắt đầu ửng đỏ. thở ra hai làn hơi trắng, cuộn người trong chiếc áo khoác lông chồn trông giống như cuộn lông, đôi mắt lờ đờ nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Nhớ lại hình dáng màu đỏ đứng thẳng trong tuyết mấy hôm trước, trong lòng vô cùng buồn bã, kìm được tiếng thở dài.

      Hồ Thanh : "Đệ say rồi".

      Hạ Ngọc Cẩn đưa ngón tay ra, lắc lắc, rầu rĩ : "Huynh xem, người đó tại sao lại ngang bướng như thế chứ?"

      Hồ Thanh hỏi: "Ai?".

      Hạ Ngọc Cẩn dường như nghe thấy ta gì, tự hỏi tự đáp: "Nàng ta lấy đệ cũng chả có tí lợi nào, nhưng vì muốn giữ thể diện cho Hoàng thượng... Đêm tân hôn đệ làm quá đáng như thế nàng chỉ việc nhân cơ hội đó đánh cho đệ trận, lại làm loạn lên hai năm, rồi có thể chia tay. Đệ nghĩ ra, thực nghĩ ra... "

      Hồ Thanh : "Suy nghĩ của nàng khó nắm bắt, có lẽ nàng thích tướng mạo của Quận Vương đệ? Dễ dàng thu phục chăng?".

      "Đúng! Huynh có lý lắm". Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu, năng bắt đầu lung tung. "Nhất định là do đệ quá đẹp đúng khẩu vị của Sơn Đại Vương".

      Hồ Thanh gật đầu đồng tình: "Tất cả nữ nhân đều phải là người tốt".

      Hạ Ngọc Cẩn chợt nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Huynh đệ, thế con hổ cái của huynh đâu? Chắc là tốt hơn thê tử của đệ chứ?".

      Hồ Thanh cười đau khổ : "Tại hạ vẫn chưa thành thân".

      Hạ Ngọc Cẩn nhổm người dậy, ngạc nhiên nhìn ta từ xuống dưới, ngại ngần : "Huynh xem ra còn hơn ta hai tuổi, tuy chỉ là chức quan có gì, nhưng cũng vẫn gọi là quan, tại sao lại độc thân chứ? À, trừ phi là huynh có điều gì khó ? sợ, đệ đây biết vị lang y giang hồ rất giỏi, thuốc tráng dương của ông ta cực kỳ hiệu nghiệm! Đợi lát nữa đệ đưa huynh đến đó".

      " phải". Hồ Thanh bị tên quỷ say rượu này làm cho ngượng đỏ mặt, giải thích rằng: "Nữ nhân ta lấy chồng rồi".

      Hạ Ngọc Cẩn khinh bỉ : "Cái loại nữ nhân mau thay lòng đổi dạ đó, cần luyến tiếc".

      "Cái gì? Mắt mũi phụ mẫu nàng ta mọc ở mông hả? Bỏ người rể hiền như huynh, lại chọn cái đồ khốn đó?". Hạ Ngọc Cẩn rất nghĩa khí vỗ ngực : "Đừng buồn! Để đệ nghĩ cách cho huynh khiến cho tướng công của nữ nhân đó phải nhảy lầu tự tử mới được! Sai mỹ nhân đến quyến rũ, lừa sạch gia sản của ta, đánh cho ta trận! Nhất định phải làm loạn cho đến khi phu thê chia tay! Nhất định phải để huynh lấy được về mới thôi!".

      Hồ Thanh lắc đầu: "Nàng ấy bị phụ mẫu bắt lấy người khác hơn nữa người nàng ấy lấy lại là tên khốn".

      Hồ Thanh nửa như cười nửa như cười : "Chuyện đó sau này hẵng tính, đệ bây giờ cũng còn trốn, cũng dễ dàng, tí nữa nghĩ cách về nhà đối phó với tướng quân ".

      "Đối phó cái gì? Huynh cũng coi thường đệ à?! Sắc mặt trắng xanh của Hạ Ngọc Cẩn bỗng trở nên đỏ lựng, bộ dạng hùng hổ : "Đệ sợ con hổ cái đó, khi về đệ nhất định hưu... hưu nàng !".

      Hồ Thanh lắc đầu: "Cứ từ từ, đừng kích động".

      Rượu càng say chuyện càng hăng.

      Chợt tấm mành trúc bị hất mạnh lên, nam hài ăn mặc rách rưới tầm khoảng bảy tám tuổi lao vào. khuôn mặt đỏ au au của nam hài còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Nam hài  vừa thở hổn hển vừa : "Lão gia! Tướng quân sắp tới rồi!".

      Hạ Ngọc Cẩn sợ đến nỗi nhảy dựng lên, gần như tỉnh rượu hẳn, tay chân run lẩy bẩy.

      Lão Cao mơ mơ màng màng cũng bật dậy, nhìn thấy ta hốt hoảng bèn trấn tĩnh lại nhanh: "Quận Vương, chạy cửa sau thoát thân ".

      "Đúng! Cứ chạy rồi hẵng tính!". Hạ Ngọc Cẩn lấy từ trong người ra ít bạc, tiện tay thưởng cho nam hài báo tin và ra lệnh: "Ngươi làm tốt lắm, mau nghĩ cách ngăn nàng lại lát".

      "Dạ!". Nam hài nhận được lệnh, quệt mũi sau đó hào hứng quay đầu chạy .

      Hạ Ngọc Cẩn mặc vội cái áo choàng, cầm theo cái bếp ủ chạy về phía cửa sau, cuống quýt trèo lên bức tường thấp. Vì tâm trí hoảng loạn, quần áo dày nặng, chân tay lạnh cóng, nhảy lên vài lần mà vẫn trèo được.

      Lão Cao vội vàng đưa cho ta cái bàn.

      Hồ Thanh lảo đảo chạy theo, chỉ vào cửa chính, cười nhạo : "Nếu ta là , lao ra từ cửa chính".

      "Đồ đểu! Định coi ta là đồ ngốc chắc?!". Hạ Ngọc Cẩn quay lại cười nhạo lại.

      Hồ Thanh lắc đầu, thở hơi dài thườn thượt, đưa cốc rượu lên dốc vào mồm, rồi ung dung thong thả về.

      Hạ Ngọc Cẩn vội vàng nhảy lên bức tường thấp, bỗng nhiên cảm thấy luồng khí vô cùng mãnh liệt xộc tới.

      ta từ từ ngẩng đẩu lên.

      mặt trời cố gắng xuyên qua tầng mây dày

      chiếc áo choàng màu đen bay trong gió rét, lên nền tuyết hình dáng nhàn nhạt. Những hạt tuyết li ti bám đầy tóc của Diệp Chiêu. Diệp Chiêu đứng ở gần đó, khoanh hai tay ôm ngực, đôi mắt khép hờ, thở ra những làn hơi trắng, hình như nàng đợi được lúc.

      Trời ạ! Sao nàng ta biết mình nhảy tường nhỉ?!

      Hạ Ngọc Cẩn cần suy nghĩ, quay đầu định chạy theo hướng ngược lại. Mới được bước, Diệp Chiêu mở to mắt, chậm rãi : "Khinh công của ta ba năm trước đạt tới độ siêu đẳng".

      Chỉ câu đơn giản của Diệp Chiêu, Hạ Ngọc Cẩn hiểu ngay mình còn đường lùi nữa.

      Hạ Ngọc Cẩn tuyệt vọng thu chân lại, nuốt nước miếng đánh ực cái.

      Diệp Chiêu buông hai tay xuống về phía ta.

      Hạ Ngọc Cẩn muốn lùi lại, nhưng bỗng nhiên cảm thấy biểu hoảng loạn của bản thân ra thể thống gì, ta quyết định cho dù lần này bị đánh cũng để mất mặt, liền ưỡn thẳng người lên hỏi: "Nàng tới đây làm gì?". Hạ Ngọc Cẩn muốn tỏ ra ngạo mạn nhưng lời yếu ớt như sắp hụt hơi đến nơi.

      Diệp Chiêu buồn để ý. Nàng bước đến cách ta ba bước, dừng lại do dự lát rồi nhàng : "Về nhà ".

      Hạ Ngọc Cẩn vênh mặt lên đáp: " muốn về".

      Diệp Chiêu từ từ : "Mẫu thân lệnh cho ta tìm chàng về, mẫu thân rất lo lắng cho chàng".

      "Ha ha....". Hạ Ngọc Cẩn kìm được cười phá lên: "Bà ấy bảo nàng tìm là nàng ngoan ngoãn tìm sao?".

      Diệp Chiêu gật đầu: "Đúng vậy".

      Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: "Nếu bà ấy bảo nàng tìm, cả đời này nàng cũng tìm?".

      Diệp Chiêu nắm chặt hai tay, do dự lúc, lại gật đầu tiếp: "Đúng vậy".

      như vậy tức là nàng ta hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì hết.

      Kiểu thê tử này hoàn toàn để ý đến phu nhân, lòng tự trọng của ta có gì đó thoải mái.

      Trong lòng Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy kỳ lạ.

      ta vội vàng xua cái cảm giác tự nhiên đó. Liếc nhìn thấy các khớp xương của Diệp Chiêu căng ra có vẻ như chuẩn bị cú đấm đáng sợ, trong bụng biết có lắp thêm cánh mình cũng khó mà thoát được, chỉ còn cách chấp nhận chán nản hỏi: "Kiệu đâu?".

      "Cần cái thứ đó làm gì chứ?". Diệp Chiêu ngớ người ra lúc.

      Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi suýt nữa hộc máu: "Tuyết rơi nhiều như thế này! Đường trơn như thế! Nhà ở xa như nàng bắt ta bộ về?!".

      "Chỉ có năm con phố thôi". Diệp Chiêu hoàn toàn ngờ đại nam nhân đến mấy bước bộ cũng thèm , ngừng nhìn lên nhìn xuống biết bao lần.

      "Cho dù nàng lợi hại đến biến thái, cũng đừng coi người khác cũng biến thái như nàng!". Hạ Ngọc Cẩn cảm nhận thấy cái nhìn coi thường của đối phương, lại tức giận kêu lên: "Ta đây muốn bộ, được sao? tìm kiệu !".

      "Ta để chàng thoát khỏi tầm mắt ta đâu". Diệp Chiêu kiên quyết.

      lúc sau, con tuấn mã trắng hơn tuyết chạy tới bước chạy của nó tuyệt đẹp.

      "Lên ". Diệp Chiêu kéo dây cương, chỉnh lại yên ngựa.

      "Đợi ! Nàng định để ta cưỡi ngựa, còn nàng bộ ở dưới?".

      "Ờ, dù sao ta cũng lợi hại đến biến thái mà".

      Hai con người, con ngựa.

      Tướng quân cưỡi ngựa, Quận Vương bộ theo sau, khó coi.

      Phu quân cưõi ngựa, thê tử bộ theo sau, như vậy còn mặt mũi nào nữa

      Hai người cùng cưỡi, càng là việc kinh thiên động địa.

      Hạ Ngọc Cẩn lần nữa lại rơi vào mâu thuẫn sâu sắc.

      ta cứ đứng đực ra đấy, đánh chết cũng chịu .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8 : Sư Tử Hà Đông
      Beta: Dĩnh Dĩnh



      Đạp Tuyết là con ngựa quý có thể chạy được nghìn dặm. Nó theo Diệp Chiêu ra trận từ , lại cùng nàng trải qua biết bao sóng to gió lớn, gian nan hoạn nạn nên tình cảm cực kỳ sâu đậm. Giờ đây, nó hướng đầu về phía Hạ Ngọc Cẩn và thở phì phì cách ngạo mạn, gõ gõ móng, rồi sau đó lại ngoan ngoãn cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Diệp Chiêu với bộ dạng của kẻ tôi tớ có tình cảm sâu đậm với người chủ.

      Diệp Chiêu vuốt ve cái bờm mượt mà của Đạp Tuyết rồi đút vào mồm nó viên kẹo, sau đó cả hai đứng tại chỗ chăm chú quan sát Hạ Ngọc Cẩn với ánh mắt giễu cợt. ta thay đổi sắc mặt, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc đau khổ sầu não, lúc thấy hằn học, lúc ai oán dứt, đôi lúc trông lại thây thất vọng chán nản đến tột cùng... Hàng mi dài phủ bóng khuôn mặt tú của Hạ Ngọc Cẩn, che khuất hai con ngươi chuyển động, chốc chốc lại liếc sang nhìn trộm Diệp Chiêu, dường như mưu tính chuyện gì đó, khiến Diệp Chiêu cảm thấy rất khoái trá. Hạ Ngọc Cẩn chẳng khác nào con chồn ở núi Nhược An Tháp của sa mạc phương Bắc bị dồn vào đường cùng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi vòng vây, đồng thời lại cũng giống như con ngựa hoang kiêu hãnh thảo nguyên Hô Nhĩ Khiết.

      Nhưng cho dù là thú hoang săn bắn được hay là bị thuần dưỡng đều có thể mang đến khoái cảm cho Diệp Chiêu, khiến thể cưỡng lại được.

      Tiếc thay, trước mắt Diệp Chiêu phải là chồn, cũng chẳng phải là ngựa mà chính là phu quân của nàng, cho nên nàng thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì được.

      Diệp Chiêu nhìn thêm lúc rồi tiếc nuối : " thôi".

      Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu, cương quyết đồng ý.

      Diệp Chiêu hỏi: "Tại sao lại ?".

      Hạ Ngọc Cẩn vẫn lắc đầu, mãi sau mới thốt ra hai chữ cộc lốc: "Mất mặt".

      Diệp Chiêu gặng hỏi được gì, đành tự mình suy đoán.

      Trước đây trong quân đội, cuộc sống của nàng khá là đơn giản. Ngoài việc liều mạng chiến đấu ra chả còn việc gì khác. Xung quanh nàng chỉ toàn là những nam nhân thô lỗ, từ đầu đến chân đều toát ra mùi mồ hôi và hơi rượu nồng nặc, chỉ cần chuyện với nhau dăm ba câu là hỏi thăm đến mẫu thân của đối phương rồi. Bất luận là suy nghĩ hay hành động đều có thể nắm bắt dễ dàng. Khi hứng khởi là nghĩ đến nữ nhân, khi buồn rầu là nhớ gia đình, khi phẫn nộ là nghĩ đến kẻ địch, khi buồn bực đích thị là tiêu hết tiền trợ cấp rồi.

      Tên quan văn được triều đình phái đến để giám sát quân lính suy nghĩ sâu sắc hơn chút và cũng biết giở vài thủ đoạn, nhưng chẳng qua vẫn là vì tiền, quyền và công lao nên Diệp Chiêu chỉ cần cho thuốc đúng bệnh, đánh trúng vào sở thích của là chẳng có khó khăn gì để đối phó.

      Nàng cải nam trang từ , cả ngày ở cùng với đám nam nhân, nên Diệp Chịêu tự tin rằng mình hiểu rất tâm lý của nam nhân.

      Vì thế chẳng khó khăn gì đoán được lý do tại sao Hạ Ngọc Cẩn lại lừng khừng khi Diệp Chiêu đến chuyến này. Đích thị là do tuyết rơi, con tuấn mã, cơ thể yếu đuối và nỗi lòng khó bày ra trước mắt nàng, với bốn điều này cộng lại đáp án nhất định là: Đạp Tuyết quá cao, thân mình của Hạ Ngọc Cẩn thấp quá nên leo lên nổi!

      Diệp Chiêu nhàng thở dài.

      Nàng đừng vạch trần chân tướng ra để làm cho đối phương mất mặt tốt hơn.

      Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu lắc đầu, sau đó tới bất ngờ đưa hai tay ra nắm chặt lấy vai mình. Hạ Ngọc Cẩn lập tức bị nhấc bổng lên trung, cảm giác bỗng, trời đất như quay cuồng, khi mở mắt ra thấy mình ngồi vững vàng lưng ngựa. Con ngựa còn ném cho Hạ Ngọc Cẩn cái nhìn tỏ khinh bỉ. Hạ Ngọc Cẩn chưa kịp mở miệng phản đối Diệp Chiêu vỗ vào mông ngựa, con Đạp Tuyết lập tức tung bốn vó , lao như tên bắn, chân đạp lên lớp tuyết trắng xóa, phi vào con ngõ quen thuộc hướng về phủ Trấn Quốc Công.

      "Sai rồi!". Diệp Chiêu quát.

      Đạp Tuyết liền chuyển hướng rẽ cách thản nhiên, chạy về hướng An Vương phủ.

      Trời đầy tuyết, đường rất ít người qua lại. Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy cổ ngựa, cảm thấy gió lạnh như dao cắt, thổi vào cổ áo, quẹt qua gò má rét run, cảm giác khó chịu tả được. ta ngẩng đầu lên, thấy bóng đen vừa vụt qua, nhìn kỹ lại hóa ra là Diệp Chiêu khai triển khinh công mái nhà. Hai chân Diệp Chiêu như bước mây, cả thân hình bay vút lên, chiếc áo choàng đen nàng mặc mở rộng trong gió, giống như con hạc tiên nho nhã bay lượn trung, theo sát từng bước chạy của con ngựa.

      Con ngựa đột nhiên dừng bước, hai chân hạc tiên cũng chạm đất.

      Hạ Ngọc Cẩn sững người nhìn cánh cổng lớn màu đỏ sẫm của nhà mình hồi lâu rồi mới hoàn hồn như người vừa chợt tỉnh giấc mộng. Diệp Chiêu giơ tay định đỡ nhưng Hạ Ngọc Cẩn giận dữ hất ra và tự mình lăn từ lưng ngựa xuống. ta rụt cái cổ lạnh cóng vào, ngắc ngứ hỏi: "Làm... làm gì có ai dùng khinh công chạy khắp trong thành như vậy chứ?! ... chẳng ra thể thống gì cả!".

      Diệp Chiêu rũ rũ những bông tuyết người rơi xuống, thản nhiên : "Dù sao ta cũng chưa lợi hại đến mức biến thái đâu".

      Hạ Ngọc Cẩn nghe xong, mí mắt chớp chớp, vội vàng nhìn trộm xem có phải Diệp Chiêu tức giận .

      Nhưng sắc mặt của Diệp Chiêu lại chẳng có thay đổi gì nhiều, nàng chỉ căn dặn người hầu đưa con Đạp Tuyết vào chuồng ngựa và nhớ chăm sóc cẩn thận, rồi sau đó chìa tay về phía cửa lớn, ra hiệu mời Hạ Ngọc Cẩn vào.

      Hai chân Hạ Ngọc Cẩn nặng như đeo đá, mãi bước nổi vào trong.

      Diệp Chiêu hỏi: "Lẽ nào để ta phải ném chàng vào?".

      " Nàng lui ra, ta có chân!". Hạ Ngọc Cẩn mặt xanh lét, nhưng lại cứng cỏi thêm: "Có gan thử xem!".

      Hạ Ngọc Cẩn vênh mặt vào trong phủ. Diệp Chiêu theo sát đằng sau. Hạ Ngọc Cẩn vào hành lang về phía dưỡng tâm đường là nơi An Thái Phi ở để thỉnh an. An Thái Phi thấy Hạ Ngọc Cẩn bình an trở về, chẳng để ý gì đến sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn mà chỉ thấy vui mừng kể xiết, cuống quýt lau ngay nước mắt, rồi chạy tới vỗ về, sờ tay lên khuôn mặt nhi tử, luôn miệng nhắc nhở Diệp Chiêu: " thấy phu quân ngươi gầy bao nhiêu à? Phải hầm vài thứ bổ dưỡng để nó bồi bổ cơ thể chứ, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh này sắp gầy thành mặt hạt dưa rồi".

      "Dạ? Gầy ấy ạ?". Diệp Chiêu đứng bên cạnh, nghe thấy mẫu thân , lập tức đứng thẳng người, nhìn lại thân hình của Hạ Ngọc Cẩn, rồi lại nhìn lòng bàn tay của mình, sờ  lát, rồi trả lời cách thành thực, "Chàng ấy khoảng sáu lăm cân, còn nặng hơn cái rìu thanh đồng quỷ diện của con, gầy đâu !".

      An Thái Phi và Hạ Ngọc Cẩn khó chịu ra mặt.

      Diệp Chiêu vội vàng ngậm miệng, đứng bên cạnh giả làm tượng gỗ.

      Hạ Ngọc Cẩn vất vả giải quyết xong vụ càu nhàu của mẫu thân mình, muốn về thư phòng, bèn dặn dò người hầu mang khăn trải giường cùng đồ dùng của mình chuyển qua đó để quán triệt luôn việc phu thê ở riêng. Nhưng khi Hạ Ngọc Cẩn quay đầu nhìn lại vẫn thấy Diệp Chiêu lẵng nhẵng theo đằng sau, như có chuyện gì muốn , thế là ta dừng bước, hỏi cách hoài nghi: "Nàng muốn làm gì?".

      Diệp Chiêu khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên : "Ngày mai cùng nhau về phủ nhà ta".

      Hạ Ngọc Cẩn lúc này mới phát ra mình dường như quên bẵng mất việc này, nhưng vẫn cứng đầu : "Thời gian qua rồi, còn về gì nữa?".

      Diệp Chiêu : "Ta với mọi người,chàng bị bệnh nên về trễ."

      Hạ Ngọc Cẩn : "Chúng ta gây ra thế này, về hơn".

      " được". Diệp Chiêu nghiêm túc : "Chúng ta những phải về, mà ta còn hy vọng chàng phải cố gắng tỏ ra hòa hợp như giữa ta và chàng có chuyện gì, đừng có làm loạn ở phủ Trấn Quốc Công đấy".

      Hạ Ngọc Cẩn nghiêng đầu nghĩ lúc rồi cười hỏi:

      "Nàng dựa vào cái gì?".

      Diệp Chiêu : "Thái gia gia đầu óc còn tỉnh táo nữa rồi, ta muốn cụ phải lo lắng".

      Hạ Ngọc Cẩn mỉa mai hỏi: "Nàng rất lo lắng về chuyện này à?".

      "Chúng ta thẳng với nhau nhé", Diệp Chiêu ngồi chiếc ghế dài ở hành lang, bình thản : "Ta biết, ta thích hợp làm nương tử tốt, chuyện hôn nhân này trong lòng cả ta và chàng đều thoải mái, hai người chung sống với nhau rất khó khăn, cho nên ta cũng định bắt ép chàng làm gì cả. Từ nay về sau, chàng đường chàng, ta đường ta. Bất luận chàng muốn ăn uống chơi bời hay nạp thêm thê thiếp, ta cũng can thiệp, chàng có thể nể mặt ta, nhưng chàng phải để lại cho người nhà ta vài phần thể diện".

      "Thể diện? Ta còn tưởng nàng quan tâm cơ đấy?".

      Hạ Ngọc Cẩn nghĩ đến hậm hực của mình, nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt, đầu cúi xuống.

      Diệp Chiêu im lặng lát rồi trầm giọng : "Diệp gia đời đời trấn giữ sa mạc phương Bắc, khi thành bị phá phải chịu họa diệt môn, Thái gia gia đường lên kinh biết tin, quá phẫn nộ nên mới bị tổn thương thần trí, đến nay vẫn tỉnh lại. Đại tẩu và cháu trai ta về nhà mẹ đẻ, may mắn thoát nạn này, tẩu ấy còn trẻ phải ở trong cảnh góa bụa, mình nuôi con nên với Diệp gia chúng ta tẩu ấy ân trọng như núi... Tất cả những người đó là người thân còn lại của ta thế gian này, ta muốn vì ta mà họ lâm vào cảnh khó xử".

      " nhìn ra, tướng quân máu lạnh như nàng cũng có thứ để quan tâm cơ đấy", Hạ Ngọc Cẩn trong lòng chợt cảm thấy xúc động, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lanh lùng của Diệp Chiêu lại nhịn được : "Đáng tiếc là nàng quan tâm, nhưng ta lại chả quan tâm!".

      "Khốn kiếp!". Diệp Chiêu giận dữ gằn giọng hỏi: "Chàng lại lần nữa thử xem?".

      Hạ Ngọc Cẩn cứng đầu : " ! Ta quan tâm đấy!".

      Diệp Chiêu tóm lấy Hạ Ngọc Cẩn, dí sát ta vào cột đá rồi ghé vào tai : "Đừng có coi thường lời cảnh cáo của ta.”

      Hạ Ngọc Cẩn cố gắng giãy giụa, nhưng làm gì được Diệp Chiêu, tức giận : "Nàng! Nàng sợ...".

      "Dưới trời đất này, ai dám nể mặt họ, ta cũng nể mặt người đó!". Diệp Chiêu ngắt ngang lời Hạ Ngọc Cẩn, rồi lại nhìn kỹ ta lần từ đầu đến chân, nhếch mép cười nửa miệng. Trong đôi mắt màu lưu ly nhạt của Diệp Chiêu ánh lên cái nhìn lạnh lùng, giống như loài dã thú muốn nuốt chửng con vật vừa săn được, đến ngay cả hàm răng trắng muốt của nàng cũng dữ tợn và thâm hiểm: "Đừng có giở trò, khi ông đây ở sa mạc phương Bắc làm lưu manh, tên tiểu tử nhà ngươi còn chưa biết chui ở lỗ nào đâu!".

      Cổ tay Hạ Ngọc Cẩn đau quá, mồ hôi chảy ra đầm đìa, chịu nổi nữa đành nghiến răng : "Được, được, ta nể mặt họ, bỏ tay ra!".

      Diệp Chiêu lúc này mới từ từ thả Hạ Ngọc Cẩn ra, đấm mạnh tay vào cột, rồi quay người bỏ .

      Hạ Ngọc Cẩn lúc này mới hoàn hồn, từ từ nghiêng đầu nhìn chiếc cột đá xanh ở hành lang, chiếc cột hằn vết tay sâu nửa thốn, cơn gió thổi qua, vụn đá như bột bị cuốn lên, bay tứ tung.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9 : Niềm vui ngày gặp mặt
      Beta : Dĩnh Dĩnh


      Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngọc Cẩn bị Diệp Chiêu bắt ép phải dậy từ rất sớm, vậy lại còn bị áp giải bởi hai nữ thổ phỉ mặc áo lông chồn màu trắng bạc, đính cúc trân châu, đầu đội chiếc mũ cũng có trân châu cùng màu, hai bên mũ rủ xuống hai sợi thừng màu đỏ, mỗi sợi có đeo nút cúc bằng ngọc màu trắng. Hạ Ngọc Cẩn ôm cái túi sưởi của ta, ngáp ngắn ngáp dài bước lên chiếc kiệu đỉnh bạc nắp vàng có che rèm màu đỏ rồi tựa vào đệm tiếp tục ngủ thiếp ngay lập tức.

      Diệp Chiêu mặc chiếc áo dài có in hoa văn màu xanh lam, chân đôi ủng chống tuyết màu thẫm, búi tóc cài chiếc trâm ngọc có chạm hoa văn hình hổ, tay khư khư giữ thanh trường kiếm thu thủy dắt ở ngang lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên rắc rối ngồi phía đối diện. Diệp Chiêu tin Hạ Ngọc Cẩn lại ngoan ngoãn thỏa hiệp nên hiểu Hạ Ngọc Cẩn muốn giò trò gì?

      Kiệu dừng lại, Hạ Ngọc Cẩn bị Diệp Chiêu vỗ vỗ vào vai liền tỉnh đậy, sắc mặt vẫn rất khó coi. Diệp Chiêu cẩn thận quan sát từng hành động của Hạ Ngọc Cẩn.

      Vì Diệp gia có người ngang hàng nên mấy vị đại tổng quản phải xếp hàng chỉnh tề để ra đón tiếp.

      Hạ Ngọc Cẩn xuống xe, mặt mũi sa sầm nhìn quanh bốn phía, nhưng rồi bất ngờ mặt ta bỗng nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả mặt trời, thái độ trở nên nho nhã thân mật, đến mức có thể khiến cho người nào chưa từng quen biết tưởng rằng đây là nam nhân lương thiện nhất thế gian.

      Hạ Ngọc Cẩn đứng cạnh Diệp Chiêu, tuy sát vào vai nhau nhưng nhìn có vẻ thân thiết tình cảm lắm.

      Người nhà Diệp gia ra đón tiếp, ai nấy đều thở phào nhõm, tranh nhau hỏi thăm tiểu thư và gia, lại còn tranh thủ nhìn trộm khắp người gia, dường như muốn tìm ra cái gì đó để sau đó quay về bẩm báo.

      Hạ Ngọc Cẩn mặc kệ cho họ nhòm ngó chán chê, nhân lúc đường vào phòng khác, hỏi khẽ Diệp Chiêu: "Lâu thế rồi mới về phủ, bọn họ lo ta đối xử tốt với nàng đến thế sao?".

      Diệp Chiêu do dự trong chốc lát rồi mới "Ừ" tiếng.

      "Làm gì có chuyện đó?", Thu Hoa nhanh mồm nhanh miệng cười hi hi rồi xen vào: "Bọn họ cứ lo tướng quân đánh ngài trong đêm tân hôn làm ngài ra khỏi giường được, nên thấy rất căng thẳng. Bây giờ thấy ngài bình an vô , nên có thể yên tâm được rồi, hi hi... ngài biết mọi người truyền tai nhau những gì đâu.

      "Im ngay!". Diệp Chiêu vội vàng quát Thu Hoa: "Từ trước tới giờ đối xử với các người quá nhân nhượng, cho nên ngày càng có phép tắc gì cả phải ?!".

      Thu Hoa mím chặt môi, dám mở miệng nữa.

      Hạ Ngọc Cẩn mặt trắng bệch hỏi: "Bọn họ truyền nhau thế nào?".

      Diệp Chiêu thở dài: "Chàng nên biết hơn".

      Trong phòng khách chính, Diệp lão thái gia tóc bạc trắng, tay chống ba toong đầu chạm rồng ngồi ghế Thái sư. Thấy ba người vào, Diệp lão thái gia nhớ lại những lời đồn đại nên lấy ngay ba toong đập vào đầu Diệp Chiêu răn đe: "Từ đến lớn, chỉ biết hiếu thắng ngang ngược! buồn xem người ta da thịt non yếu thế nào mà cứ bắt nạt! Con chán sống rồi!". Sau đó ông thân mật với Hạ Ngọc Cẩn: "Nếu Diệp Chiêu đối xử thô bạo với con, cứ đến mách với thái gia gia câu, ta đánh nó trận cho con xem!".

      Nét mặt của Hạ Ngọc Cẩn có vẻ căng thẳng nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn giữ được nụ cười và gật đầu lia lịa.

      Diệp Chiêu vò vò đầu, đầy vẻ bất lực: "Con bắt nạt chàng mà".

      "Lão già này còn tính cách của con hay sao?!" Diệp lão thái gia cốc vào đầu Diệp Chiêu cái, giận dữ : "Sách đọc cho hết vào bụng chó rồi, cả ngày ngoài đánh đấm ra con còn làm được việc gì nên hồn nữa? Cũng biết ai có thể lấy con về và chịu đựng con được chứ, đợi phụ thân con từ sa mạc phương Bắc trở về, ta để nó dạy dỗ cái đồ ngứa tay ngứa chân như con!".

      Hạ Ngọc Cẩn hiểu, liền hỏi xen vào: "Sa mạc phương Bắc? Nhạc phụ   phải ..

      "Đều chết cả rồi", nhắc đến người thân giọng Diệp Chiêu bỗng trở nên dịu dàng,nàng khẽ vào tai Hạ Ngọc Cẩn: "Chỉ có điều thái gia gia quên việc vỡ thành ở sa mạc, quên luôn cả cái đêm phụ thân và hai huynh trưởng của ta chết trận, ông thậm chí còn nhớ ta là nữ nhi, mục đích sống duy nhất của ông bây giờ là đợi bọn họ trở về".

      Hạ Ngọc Cẩn hỏi: "Mọi người cho ông ấy biết à?".

      Diệp Chiêu : " ích gì, ông nghe. Hoặc ông cho rằng chỉ cần quên , vĩnh viễn có thể sống trong thế giới mơ mộng, vĩnh viễn cần tỉnh lại, thế cần phải đau khổ nữa".

      Hạ Ngọc Cẩn hỏi: "Còn nàng sao?".

      Diệp Chiêu: "Tất cả đều qua rồi.".

      Diệp lão thái gia vẫn cứ níu Diệp Chiêu lại : "Đại ca con trấn giữ quan ải, đại tẩu cũng rất vất vả. Con viết cho đại ca lá thư, bảo nó khi nào Tết cùng nhị đệ về đây, chúng ta cùng đón cái Tết đoàn tụ, rồi gọi cả tam thúc của con nữa, cái ông già chịu nhận mình là già, chỉ thích nhất là đấu khẩu với ta, ta cũng nhớ ông ấy lắm rồi".

      Diệp Chiêu chỉ cười liên tục "Vâng".

      Hạ Ngọc Cẩn tư lự.

      Trong ký ức mơ hồ, Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại cảnh tượng sáu năm về trước của những lưu dân chạy trốn về từ sa mạc phương Bắc. Tất cả mọi người trong nhà Diệp gia đều bị giết sạch. Thành Ưng Quan mà nhà họ Diệp trấn giữ bị thất thủ, trong thành xác người chất cao như núi, đầu người xếp chồng lên nhau làm bảo tháp, máu tươi nhuộm đỏ cả đường phố. Nam nhân mất đầu,nữ nhân mất trinh tiết, trẻ con còn khóc được nữa, những người còn sống ngụp lặn trong cơn ác mộng tưởng chừng bao giờ chấm dứt. Những người chưa từng trải qua việc bị chiếm thành thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi ở nơi địa ngục trần gian ấy.

      Hạ Ngọc Cẩn kìm được len lén nhìn trộm Diệp Chiêu, chỉ thấy khuôn mặt của nàng là cứng rắn cương nghị như mọi khi. Nàng còn thương đau nữa hay là tê dại mọi cảm xúc? hiểu nàng lớn lên thế nào? bao giờ dịu dàng chưa? bao giờ nàng  từng chưa? Từng hận hay từng nhớ nhung chưa?

      cảm giác xót xa, bất an chợt thoáng qua trong suy nghĩ của Hạ Ngọc Cẩn.

      Hạ Ngọc Cẩn chợt phát ra mình hiểu gì về Diệp Chiêu hết.

      Hạ Ngọc Cẩn và Diệp Chiêu vốn là hai người rất ghét nhau nhưng lại bị ghép lại với nhau cách miễn cưỡng...

      cặp phu thê hoàn toàn hợp.

      Ai mà muốn tìm hiểu về ai chứ?

      "Ngọc Cẩn? Ngọc Cẩn? Đây là đại tẩu và cháu trai ta".

      Tiếng gọi của Diệp Chiêu kéo Hạ Ngọc Cẩn về với tại, lúc này Hạ Ngọc Cẩn mới nhận ra trước mặt mình là vị phu nhân rất xinh đẹp, vẻ mặt đoan trang hiền thục, tay dắt hai đứa bé, đứa chừng tám tuổi nhìn ta chớp mắt, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Chiêu. Diệp Chiêu vội vàng giới thiệu: "Đứa lớn là Diệp Tư Vũ, đứa là Diệp Niệm Bắc, chúng đúng là đôi khỉ nghịch ngợm đấy".

      Diệp Niệm Bắc tranh nhào vào lòng Diệp Chiêu trước : "Diệp Chiêu thúc thúc! Con nhớ thúc thúc quá!".

      Diệp Tư Vũ đứng bên cạnh bĩu môi: " ràng là Diệp Chiêu ! Lớn thế rồi mà vẫn còn nũng nịu, đúng là xấu hổ".

      Diệp Niệm Bắc lè lưỡi làm mặt xấu với Diệp Tư Vũ, sau đó quay sang Hạ Ngọc Cẩn cười : "Diệp Chiêu thúc thúc, nam nhân của thúc xinh quá!".

      "Đệ lại chăm chỉ đọc sách rồi, nam nhân  phải dùng " tuấn" mới đúng chứ!", Diệp Tư Vũ làm ra vẻ ông cụ non : "Diệp Chiêu thúc thúc, lần trước thúc thúc dạy kiếm pháp cho cháu, cháu luyện xong rồi, lúc nữa cháu luyện cho thúc thúc xem!".

      "Tốt! Như vậy mới đúng là nam nhi  nhà họ Diệp". Diệp Chiêu vui vẻ : "Đừng chỉ chăm chăm luyện võ, sau này còn phải mời thầy về dạy học nữa". .

      Hoàng Thị : "Phải đấy, ta cũng chuẩn bị mời - Vương Nhân Kiệt tiên sinh, nghe học vấn của ông ấy uyên thâm lắm".

      " nên", Hạ Ngọc Cẩn nhịn được vội vàng ngắt lời họ: "Cái ông Vương Nhân Kiệt ấy tuy học vấn uyên thâm, nhưng chẳng qua chỉ là đồ ngụy quân tử. Riêng vợ bé ông ta cũng phải có đến ba, bốn nàng, lăng nhăng rồi bỏ rơi người ta chỉ , hai lần đâu. Lại còn có vài khoản tiền được minh bạch lắm. Chỉ có điều ông ta che giấu giỏi, người thường khó mà nhận biết được. Mời loại thầy như vậy về dạy trẻ con, sợ làm hư bọn trẻ sao?".

      Diệp Chiêu hỏi: "Làm sao mà chàng biết được vậy?".

      Hạ Ngọc Cẩn hơi bối rối chút rồi ấp úng : "Tại ta hay lang thang bên ngoài.., tuy ta chẳng làm được việc gì hay ho, nhưng các tin tức về những gia đình thất đức ở kinh thành này ta nắm lắm... Diệp Chiêu, nàng mới từ sa mạc trở về chưa lâu, quen thuộc địa bàn, đại tẩu nàng lại là người phụ nữ lễ nghi, có những thứ tiện thăm dò, cho nên đương nhiên biết nhiều bằng ta. Nếu là ta, mời thầy dạy, phải mời thầy Mã Vinh Xuân. Tên tuổi của ông ấy được như Vương Nhân Kiệt, nhưng học vấn rất giỏi, dạy dỗ kỹ càng, nhân phẩm đoan chính, có bất kỳ hành vi xấu nào. Diệp Chiêu, khi nàng về kinh, ông ấy rất sùng bái hành động thay cha tòng quân của nàng, còn làm cả thơ phú ca ngợi. Thiết nghĩ nếu nàng đích thân mời, ông ây nhất định đồng ý dạy cho cháu nàng".

      Hoàng Thị nghe vậy mừng rỡ, cảm ơn ngừng. Sau đó khẽ kéo Diệp Chiêu ra khuyên nhủ: "Diệp Chiêu, từ tính tình muội mạnh mẽ, thành gia rồi phải bớt bớt , đừng có đánh phu quân vô cớ".

      Diệp Chiêu : "Trước khi kết hôn tẩu dặn biết bao nhiêu lần rồi mà".

      Hoàng Thị kiên nhẫn khuyên giải: "Cho dù ta tốt chăng nữa, muội cũng đừng bao giờ đánh ta".

      Diệp Chiêu : "Được rồi muội chú ý".

      "Đúng rồi, ta thấy ta cũng xấu đâu", Hoàng Thị lại yên tâm nên dặn dò thêm: "Muội sức mạnh thế này, gân ta yếu, nếu mà cẩn thận đánh chết ta làm sao?".

      Diệp Chiêu liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn, gật đầu thành : "Yên tâm, muội đánh chàng đâu".

      Hạ Ngọc Cẩn hắt xì hơi mấy cái, quẹt quẹt mũi, tiếp tục chuyện với Diệp lão thái gia. Chỉ ta có ý định chơi xấu người khác đúng là số trong việc nịnh người khác. ta mới có dăm ba câu mà làm cho Diệp lão thái gia cười khép miệng lại được, cứ luôn miệng kêu biết là "hiền tế" hay là "hiền tức" nữa và tiếc nỗi là giữ được ta ở lại chơi thêm vài ngày cho đỡ buồn.

      Khi chào mọi người nhà Diệp gia để ra về, tâm trạng của Hạ Ngọc Cẩn tốt hơn nhiều. Diệp lão thái gia tiễn Hạ Ngọc Cẩn ra tận cửa, trước mặt mọi người, cười tít mắt với ta: "Sau này phải về nhà thăm ta thường xuyên đấy". xong Diệp lão thái gia giơ ba toong lên đe Diệp Chiêu: " được phép đánh phu nhân cháu nữa! Nếu ta coi cháu là cháu ta đâu!".

      Hạ Ngọc Cẩn loạng choạng suýt chút nữa ngã lăn ra tuyết.

      Diệp Chiêu vội vàng đưa tay ra đỡ kịp. Thấy sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn chuẩn bị chuyển sang màu đen, Diệp Chiêu liền chớp luôn cơ hội đẩy ta vào trong kiệu, để Hoàng Thị ở lại giải thích còn mình bảo mọi người quay về.

      đường, khí giữa hai người lại càng trầm lắng. Nhất là sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn lúc này biến thành màu đen như đít nồi rồi.

      Diệp Chiêu thấp giọng : "Này... việc hôm nay chàng làm tốt lắm, về chuyện của cháu ta, cảm ơn chàng".

      Hạ Ngọc Cẩn nhìn Diệp Chiêu, quay mặt nhìn chỗ khác.

      Diệp Chiêu muốn an ủi nên hỏi: "Cổ tay chàng còn đau ?". Tiếc là bình thường tính tình của Diệp Chiêu vốn hay quan tâm chăm sóc nên khi hỏi vậy giọng điệu của nàng nghe có phần là lạ, cứ như là châm biếm vậy.

      Hạ Ngọc Cẩn nhìn vô số vết tím cổ tay mình do Diệp Chiêu gây ra tối qua, trong lòng thấy rất tức tối. Chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Thanh thầm với ta rằng, Tướng quân muôn lấy ta có thể chỉ vì ta xinh đẹp, có tài cán gì, lại nhu nhược và dễ sai bảo. Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Cẩn lại thấy uất ức. Vốn dĩ ta mềm lòng nhưng tức giận làm tiêu tan hết cả.

      ta ngẩng đầu nhìn Diệp Chiêu, nhoẻn miệng cười, hai mắt long lanh: "Việc nàng cầu ta làm, ta làm xong rồi, ta giữ thể diện cho toàn bộ người nhà nàng rồi phải ?".

      Diệp Chiêu hơi lùi về phía sau, : "Đúng, về sau cũng nên như thế".

      "Được thôi, quan hệ của hai chúng ta tốt cũng đành, tuy nhiên đừng để người lớn phải lo lắng. Nhưng mà..." Hạ Ngọc Cẩn cẩn thận hỏi lại: "Ta giữ thể diện cho người nhà của nàng nàng cũng phải giữ thể diện cho người nhà của ta chứ?".

      Diệp Chiêu ngẫm nghĩ lát đáp: "Nên như vậy, có việc gì ta giúp được chàng cứ ".

      "Giúp cần", Hạ Ngọc Cẩn nghịch nghịch chiếc bao giữ ấm tay rồi thong thả : "Hôm qua mẫu thân khóc và với ta, người ngoài đều cười chê con dâu bà lấy về kênh kiệu, hiếu thảo, làm cho bà bị bẽ mặt, giờ bà dám ra khỏi nhà. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, sáng tối nàng phải theo bà làm tròn phận con dâu, học lễ nghi, bố trí bữa ăn, chuyện gia đình, để chặn miệng những người hay đưa chuyện".

      Diệp Chiêu ngẩn người ra lúc.

      Hạ Ngọc Cẩn cười như con tiểu hổ ly có mưu mô xảo quyệt: "Tướng quân à, ta tin nàng hoàn toàn có thể làm được".




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :