1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan (Trọng sinh) (Cuốn III - C40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32 Quý thiếp??? Chuyện mơ tưởng[/b]

      Editor :thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ****************** thu_gà_nhà_nuôi ****************

      “Bất quá, nếu dựa vào việc này, cũng khó lựa chọn, nhị di nương tam di nương tứ di nương bên người đều có nương, thực khó quyết định.” Cung thị lắc lắc đầu, tứ di nương trong nháy mắt tâm liền trùng xuống dưới, chính mình có biện pháp thay đổi ý lão thái thái , Cung thị giống nàng, nàng là đương gia chủ mẫu, nếu nàng đồng ý nhị di nương tất lên vị được.

      “Là sao? Nhị di nương nay mang thai, tự nhiên thể cùng người khác đồng nhất a, tương lai nàng sinh con, càng là mẫu quý vì con a.” Lão thái thái mở miệng , vừa rồi còn tưởng Cung thị đồng ý nghĩ vẫn là thông tình đạo lý a.

      “Nếu theo lời mẫu thân, tương lai di nương nào lại mang thai, liền nâng vị quý thiếp, vậy Nạp Lan gia di nương tất cả đều là quý thiếp sao?” Cung thị , nhị di nương nâng lên quý thiếp tương lai nếu thực sinh con trai, lão thái thái nhất định đem nàng nâng làm bình thê, con trai của nàng cũng như con trai trưởng, tất hội được sủng ái, chính con mình gặp cường địch, chuyện này nhất định thể xảy ra.

      “Nhị di nương là bất đồng.” Lão thái thái mặt căng thẳng, trong lòng thoải mái.

      “Con dâu tự thấy có gì bất đồng, chúng di nương tận tâm hầu hạ lão gia, ở trong mắt con dâu đều được đối xử bình đẳng.” Trông lão thái thái tức giận, Cung thị càng bình tĩnh hơn, nhanh chậm , có lấy tia hờn giận.

      “Nhị di nương hoài thai lần hai, người khác chỉ sinh lần đều là nương, hơn nữa ngày thường nhị di nương đều khuôn phép, hiếu kính ta, tự nhiên là bất đồng.” Lão thái thái cưỡng chế lửa giận, nếu phải gần đây Cung thị chuyển biến quá lớn, trước kia sớm làm nàng quỳ nhận sai, người này, phần lớn đều bắt nạt kẻ yếu a.

      “Mẫu thân lời này con dâu càng , nhị di nương là di nương nhập phủ sớm nhất, sớm hoài thai bất quá là chuyện bình thường, ngày thường tuân thủ phép tắc càng đáng nhắc tới, di nương nào có thể quy củ? Huống chi mẫu thân là người hiểu lễ nghĩa, di nương phía dưới tự nhiên theo gương mẫu thân.Vả lại hiếu kính mẫu thân là trách nhiệm của con dâu, nàng cái nô tài đều có thể xưng mẫu thân vì bà mẫu, chớ phải nàng trong lòng muốn thay thế vị trí con dâu sao, dã tâm lớn
      dã tâm lớn a.” Cung thị vỗ cái bàn, cố ý xuyên tạc, những câu khiến người ta nghe ra lỗi gì.

      “Lão thái thái phu nhận, đừng vì chuyện của thiếp khắc khẩu, thiếp lòng chỉ muốn hầu hạ lão gia, cần danh phận, lão thái thái phu nhân đừng vì thế mà tổn thương hòa khí, cái gọi là trăm thiên hiếu vì trước, cầu phu nhân chớ chống đối lão thái thái.” Nhị di nương xong, vẻ mặt bi thương nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, nhất là câu vì danh phận kia, ánh mắt nhu hòa làm cho Nạp Lan Diệp Hoa nhất thời buông tha.

      “Nhị di nương đúng hiểu lễ a, tổ mẫu cũng mẫu thân chuyện phiếm thôi sao từ miệng ngươi liền thành chống đối tổ mẫu, ngươi như thế nào lại rắp tâm châm ngòi ly gián quan hệ giữa mấu thân cùng tổ mẫu? Hôm nay phụ thân có tại đây, ngày thường chuyện triều chính khiến phụ thân phiền lòng, ngươi còn trước mặt gây cố ý muốn phụ thân phân tâm sao, lại xấu đương gia tổ mẫu, riêng tội này cũng khiến ngươi bị trục xuất khỏi phủ . Phụ thân ngày thường cực coi trọng ngươi, ngươi liên tiếp phạm sai lầm, cũng trách phạt, ngươi là muốn để người ngoài phụ thân sủng thiếp diệt thê sao?” Nạp Lan Tĩnh câu cuối thanh lớn, câu ‘sủng thiếp diệt thê’ lại đánh thẳng đáy lòng Nạp Lan Diệp Hoa.

      “Nơi này nào đến lượt ngươi chuyện, sao cũng học người khác giống nhau hiểu quy củ.” Cung thị tuy Nạp Lan Tĩnh, nhưng lời này mọi người đều hiểu được là chỉ ai.

      “Lén lút ở đây làm gì?” Bên trong mọi người im lặng, tam di nương đột nhiên mở miệng, chỉ thấy nha đầu hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, thấy người ngồi trong này lại chạy trở về, vừa vặn bị tam di nương nhìn thấy.

      “Nô tỳ thỉnh an lão thái thái, lão gia, phu nhân, tiểu thư, các di nương.” Nha đầu quỳ xuống hành lễ, cả người run rẩy, đầu cúi rất thấp.

      “Ngươi là nha đầu viện nào, tới nơi này làm gì?” Cung thị nhíu mày, liếc Nạp Lan Tĩnh cái, mở miệng hỏi.

      “Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ là trong phòng Lưu Châu. Nô tỳ cái gì đều có thấy.” Nha đầu xong liền dập đầu, như bị kinh hách lớn.

      “Lưu Châu, Lưu Châu làm sao?” Nạp Lan Diệp Hoa vừa nghe là nô tỳ trong phòng Lưu Châu, cẩn thận nhìn lên, thân ảnh thực nhìn quen mắt, khỏi hỏi ra tiếng.

      “nô tỳ, nô tỳ cái gì đều có nhìn thấy.” Nha đầu mạnh mẽ dập đầu cái, cực hoảng sợ như nghĩ tới gì đó là chuyện bình thường, cảm xúc lại kích động, nhị di nương thấy Nạp Lan Diệp Hoa quan tâm Lưu Châu, trong lòng ghen tị, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra, trong lòng lại thấy vui sướng.

      “Lưu Châu rốt cuộc làm sao? mau!” Nạp Lan Diệp Hoa quýnh lên, thanh độtnhiên tăng cao dọa nha đầu kia run rẩy ngừng.

      “Nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy có nam nhân trong phòng Lưu Châu!” Nha đầu kia oa tiếng liền khóc, trong lòng hoảng sợ, tình làm cho người ta biết, Lưu Châu gần nhất vô cùng được sủng ái, nếu bị phát thông dâm, chết là thể nghi ngờ, chỉ sợ chính mình đều khó thoát hỏi quan hệ, trong lòng căng thẳng, nay lại làm cho Nạp Lan Diệp Hoa dọa, trong lòng cũng có chủ ý.

      “Cái gì? Tiện tỳ!” Người đầu tiên làm khó dễ phải Nạp Lan Diệp Hoa mà là lão thái thái. Nàng đứng dậy thầm trao đổi ánh mắt với nhị di nương.

      Nạp Lan Diệp Hoa đầu ong tiếng, nghĩ đến thân mình mềm mại kia ở dưới thân người khác uyển chuyển hầu hạ, trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt, cái gì cũng , liền đứng lên hướng viện Lưu Châu . Lão thái thái cũng dẫn mọi người theo sau.

      “Ừm… a a…” Mọi người vừa đến sân trong viện Lưu Châu, liền nghe thấy thanh trong phòng vọng lại, các di nương đem lỗ tai mấy đứa bịt kín, rốt cuộc là người từng trải, tự nhiên trong lòng đều ràng bên trong phát sinh chuyện gì.

      Phanh tiếng, Nạp Lan Diệp Hoa cước đem cửa đá văng, màn giường hạ xuống, đất đống quần áo, Nạp Lan Diệp Hoa xông tới, hai người cũng hề phát , lay động mạn giường, biểu hai người bên trong kích tình dâng cao.

      “Tiện nhân!” Nạp Lan Diệp Hoa tức giận, kéo màn giường, đem hai người lôi xuống dưới.

      “Chết tiệt, ai dám đánh nhiễu chuyện của gia!” Nam nhâm bị túm xuống dưới buồn bực, chửi ầm lên, mọi người vừa thấy hai người nơi đó còn kết hợp (ta là vô cùng nhàng nha ^^ ) vội quay đầu .

      “Lão gia!” Nam tử thấy Nạp Lan Diệp Hoa cùng các vị di nương, vội vàng mặc lại quần áo, quỳ mặt đất, hoàn toàn để ý đến tình hình nữ nhân bị đặt dưới thân. Chỉ thấy nàng kia thân thể trần trụi, tóc xõa tung che mặt, có phản ứng.

      “Thỉnh an các di nương!” thanh sợ hãi vang lên phái sau mọi người!

      “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này!” Nhị di nương vừa thấy người tới, trong lòng cả kinh, liền thốt ra.
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Cuốn I Dục Hỏa Trùng Sinh

      Chương 33 Ép hỏi
      [/b]
      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      ********* ta_là_superwoman_haha ***************

      “Nô tỳ thân mình khó chịu, ra ngoài dạo, sao hồi liền nhiều người đến đây như vậy, xảy ra chuyện gì? Lão gia, lão thái thái, phu nhân ở a, nô tỳ thỉnh an lão gia, lão thái thái ,phu nhân.” Lưu Châu quỳ mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc, vừa trở về, chỉ nhìn thấy vài vị di nương và tiểu thư, vì chưa từng nghĩ Nạp lan Diệp Hoa ở đây, tự nhiên là hành lễ.

      “Ngươi có việc gì?” Nạp Lan Diệp Hoa thấy Lưu Châu bình yên vô hành lễ, lại nhìn kỹ mặt nữ tử kia, quả thực phải Lưu Châu.

      “Lão gia quan tâm, nô tỳ có việc gì.” Lưu Châu yếu ớt cười trả lời, ánh mắt hướng lên, thế nhưng nhìn thấy nữ tử trần trụi nằm trong phòng, cả kinh “Lão gia xảy ra chuyện gì?”

      “Chuyện gì? Chuyện trong phòng ngươi biết, chúng ta còn muốn hỏi giữa ban ngày, trong phòng ngươi như thế nào còn cất giấu việc xấu xa, cũng là ngươi mỗi ngày đều như vậy!” Lão thái thái nhìn chuyện vốn sớm an bài tốt như dự định, mặt dài xuống, chỉ lo hướng Lưu Châu hắt nước bẩn, cũng nghĩ tới con chính mình có cảm tưởng gì.

      “Lão thái thái, nô tỳ tuy rằng mệnh tiện, lão thái thái có thể tùy tiện tìm lý do đuổi nô tỳ, nô tỳ cũng là người, vô luận như thế nào, cho tới bây giờ đều là người của lão gia, chỉ cần lão thái thái cao hứng, nô tỳ cũng sợ chết, nhưng muốn chết minh bạch!” Lưu Châu vẻ mặt kiên quyết, làm người ta nghĩ đến tình hình ngày ấy nàng đập đầu vào cây cột, rốt cuộc là cái cá tính tử liệt a.

      bậy, được nhắc chết hay !” Nạp Lan Diệp Hoa cả kinh, thoáng nhìn qua Cung thị,

      đem Lưu Châu kéo lên tới bên cạnh mình.

      “A!” Nữ tử giống như thanh tỉnh, thấy bộ dạng chính mình, nhìn nhìn mọi người, đáy mắt nghĩ tới gì đó, gắt gao nắm tay, nàng lạnh lùng liếc nhìn nhị di nương, giống như ở trong lòng đấu tranh, mắt đột nhiên tối sầm, đập đầu vào tường, máu theo tường chảy xuống, thân thể nữ tử cũng ngả xuống dưới, mắt mở to, vừa vặn đối diện nhìn mọi người.

      “A!” Tất cả mọi người nhảy dựng, ngày thường tuy lục đục với nhau, nhưng chưa bây giờ thấy người chết, nay ràng người sống cứ như vậy chết trước mặt mình, rốt cuộc là chịu nổi. Ngũ di nương lại trực tiếp ghé xuống ghế, nôn thốc nôn tháo.

      “Lão Gia tha mạng, lão gia tha mạng a, liên quan đến nô tài!” Nam tử thấy nữ nhân kia chết, trong lòng sợ hãi, trực tiếp tiểu ra quần.

      “Câm miệng!” Nạp Lan Diệp Hoa rống lên. Lưu Châu gắt gao bám lấy quần áo Nạp Lan Diệp Hoa, như là bị dọa đến ngây người.

      , kêu quản gia đem lại đây.” Ở đây sợ chỉ có Nạp Lan Diệp Hoa coi như bình tĩnh.

      “Lão nô thỉnh an lão gia, lão thái thái, phu nhân, tiểu thư, các di nương.” Tiến đến là nam nhân ngoài bốn mươi.

      “Nhìn xem hai người kia là nô tài viện nào?” Nạp Lan Diệp Hoa chỉ chỉ hai người, chết và quỳ.

      “Dạ!” Quản gia thấy màn này, trong lòng kinh ngạc, đem người xem cẩn thận “Bẩm lão gia, nam tử này kêu là Triệu Lục, là hạ nhân trồng hoa, nữ tử này…” Quản gia thoáng liếc qua nhị di nương “Là nha đầu hồi môn của nhị di nương, kêu Bình nhi!” Quản gia xong liền lui sang bên.

      “Cái gì?” Nhị di nương giật mình, cẩn thận nhìn nữ tử nằm mặt đất, quả thực là nha đầu Bình nhi a, hai mắt nàng nhảy dựng, trong lòng bỗng có dự cảm vô cùng xấu.

      , ngươi làm sao xuất trong đây?” Nạp Lan Diệp Hoa chỉ vào nam tử hỏi, trong lòng tự nhiên là muốn tin tưởng cùng Lưu Châu có liên quan.

      “Lão gia tha mạng a, nô tài là tiến vào đưa hoa, nghĩ đến nàng liền câu dẫn nô tài, nô tài phải cố ý!” Nam nhân dập đầu, phen nước mắt nước mũi khóc ngừng, hơn nữa người kia cổ tao vị, mọi người thẳng nhíu mày.

      “Nha đầu của ngươi là sao có thể xuất ở đây?” Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, trong lòng tự nhiên hiểu tình có đơn giản như vậy, nhìn qua nhị di nương.

      “Thiếp, thiếp cũng biết. Ngày thường Bình nhi cực kỳ nhát gan, thế nào lại làm ra việc cực kỳ xấu hổ này! Nhất định là ngươi phụ bạc nàng, bằng nàng cũng lập tức tự sát! mau, là ai sai sử ngươi!” Nhị di nương chớp mắt, mắng ra tiếng, cảm ơn Bình nhi, nàng chết người đối chứng, chính mình là cái đấy, chẳng qua tiện nghi cái tiện nhân kia!

      Nạp Lan Diệp Hoa nghe xong, sắc mặt khó coi, hậu viện gần đây luôn có chuyện. nhìn Cung thị, thấy nàng chưa từng giống người khác khó chịu, trong lòng tựa hồ chùng xuống.

      Kỳ trong viện nha đầu chết là chuyện , mà Nạp Lan Diệp Hoa tự nhiên muốn đem tình làm cho người ngoài biết được.

      “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi vì sao đến sân này!” Nạp Lan Diệp Hoa mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm nam nhân kia, ngầm cấp quản gia ánh mắt.

      “Nô tài là đưa hoa tới đây, cầu lão gia minh xét!” Triệu Lực run rẩy, chỉ lo dập đầu. “A!” Triệu Lực đột nhiên rống lớn tiếng, biết quản gia khi nào đứng phía sau Triệu Lực, dùng dao chém đứt chân , từng giọt mồ hôi lớn hai má Triệu Lực chảy xuống, người nọ nằm mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, máu từ chân hồi chảy thành vũng.

      !” Nạp Lan Diệp Hoa lạnh lùng bỏ lại câu. Lưu Châu nhìn vũng máu, người lạnh phát run, nhị di nương cùng lão thái thái sắc mặt càng ngày càng trắng.

      “A!” Triệu Lục chần chờ, lại hét thảm tiếng, chân còn lại bị chém đứt, nam nhân kêu thảm thiết nhưng chịu nổi đau đớn, hôn mê bất tỉnh.

      Phác, cần Nạp Lan Diệp Hoa phân phó, quản gia hất nước vào mặt, vào chân nam nhân, ngày mùa thu mặc dù đông đến xương, nhưng chiếu vào miệng vết thương , rốt cuộc đau khó nhịn, nam nhân chậm rãi tỉnh lại.

      !” Nạp Lan Diệp Hoa kiên nhẫn, lạnh lùng nhả chữ.

      “Lão gia, nô tài , nô tài !” Triệu Lục rốt cuộc chịu nổi. “Là nô tài nổi lên tà tâm, có người cho nô tài phong thư, chỉ cần đem Lưu Châu làm, tương lai có người cho nô tài tiền. Nô tài nhất thời bị mỡ heo mông tâm, làm chuyện ngu xuẩn, cần lão gia khoan thứ, chỉ cần lão gia cho nô tài chết thống khoái !” Triệu Lục nhìn từng giọt từng giọt máu từ chân mình chảy ra, nhịn được khóc thành tiếng.

      “Thư đâu!” Nạp Lan Diệp Hoa hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi, giống như đáp án sớm công bố.

      “Lão gia, lão gia!” Triệu Lục từ trong người lấy ra phong thư nhăn nhúm, đưa cho Nạp Lan Diệp Hoa.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      Dion, Nhiên Nhiên, minhminhle7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuốn I Dục Hỏa Trùng Sinh

      Chương 34 Hung thủ là ai?

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      *********** ta_là_superwoman_haha ***************

      Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy nội dung thư, chỉ thấy sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa ngày càng khó coi.

      “Con, con ơi…!” phụ nhân nghiêng ngả lảo đảo đến "Lão gia, lão thái thái, van cầu người buông tha con nô tỳ, lão phu nhân van cầu người tha thứ cho , dám tái phạm nữa!” Cẩn thận nhìn, tiến vào là ma ma bên cạnh lão thái thái, nàng gắt gao ôm Triệu Lục khóc lóc ngừng.

      “Ngươi làm cái gì vậy, phạm lỗi phải chịu phạt!” Lão thái thái quýnh lên, hung hăng nhìn nhị di nương, hai tay nâng Trương ma ma dậy.

      , lão thái thái, Triệu gia chỉ mình độc đinh, lão thái thái van cầu người nể tình nô tỳ theo lão thái thái nhiều nắm, tha cho lần này !” Trương ma ma liều mạng dập đầu mặt đất, nghĩ đến Triệu Lục ngày thường ỷ vào Trương ma ma gây ít chuyện, bằng cũng có gan làm chuyện này.

      “Ngươi hồ đồ!” Lão thái thái vụng trộm nhìn qua Nạp Lan Diệp Hoa, thấy lời nào, chính mình cũng muốn thả người, dù sao là phạm vào chuyện lớn như vậy.

      “Trương ma ma, Bình nhi là nương chưa gả, người còn sống bỗng còn lập tức còn, Triệu Lục to gan, nếu thích Bình nhi , liền đề xuất, ta làm chủ cho , thế nhưng lại ở phòng Lưu Châu làm chuyện đó với Bình nhi, Bình nhi là nha đầu hồi môn của ta, ta này trong lòng ...” Nhị di nương hít ngụm, mắt dám nhìn lão thái thái, cho tới giờ bo bo giữ mình mới là quan trọng hơn.

      “Ngươi!” Lão thái thái trừng mắt nhìn nhị di nương, nghĩ tới nàng như vậy, đem chuyện này đều giao cho chính mình sao.

      “Lão thái thái, bị phế hai chân, đó là bồi thường Bình nhi nương, cầu lão thái thái tha cho cái mệnh tiện của , coi như lưu hậu duệ cho Triệu gia a!” Trương ma ma vừa nghe lời nhị di nương, trong lòng ghi hận, nhưng trước mắt thể ra, đành phải đau khổ cầu xin tha thứ.

      “Hoa nhi!” Lão thái thái nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, Trương ma ma dù sao là nha đầu theo nàng từ thời trẻ, lại luôn bên người hầu hạ, nhiều năm như vậy, cũng có chút tình cảm, chỉ đành nghiêm mặt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa.

      “ Đem dẫn xuống, tìm đại phu xem chân !” Nạp Lan Diệp Hoa ánh mắt lạnh băng, thanh có tia phập phồng, giống nhau tia tức giận, như vậy lại làm cho người ta sợ hãi.

      Trương ma ma nghe thấy vội vàng quỳ xuống tạ ơn, nhanh chóng theo con ra ngoài, lão thái thái mắt nhảy dựng lên, trong lòng thực nỡ nhìn Trương ma ma cái, giống như về sau dám gặp. Nạp Lan Tĩnh bên cạnh thầm quan sát, Nạp Lan Diệp Hoa thế nhưng hảo tâm tìm đại phu xem chân Triệu Lục? Người khác tin, nàng là tin!

      “Cung thị, ngươi quản gia vậy sao!” Lão thái thái trong lòng yên, càng muỗn gây khó dễ, tự nhiên là buông tha Cung thị.

      “Con dâu biết sai!” Cung thị cúi thấp đầu, vừa rồi Nạp Lan Tĩnh thừa dịp mọi người chú ý, chỉ chỉ gì đó bàn, Cung thị cả kinh, trong lòng tự nhiên biết, cho nên lão thái thái làm khó dễ, chính mình cũng sợ.

      “Lưu Châu! Ngươi to gan!” Cung thị lạnh lùng nhìn Lưu Châu dựa lên người Nạp Lan Diệp Hoa.

      “Nô tỳ, nô tỳ!” Lưu Châu giật mình, cuống quýt từ người Nạp Lan Diệp Hoa đứng lên, quỳ mặt đất vẻ mặt mờ mịt.

      “Này Thúy tử chỉ có lão thái thái cùng nhị di nương trong phòng mới có, bàn ngươi sao lại có Thúy tử, chớ phải là trộm thành!” Thúy tử cực kỳ hiếm thấy, ngày thường chỉ có trong viện lão thái thái mới có, Cung thị cùng Nạp Lan Diệp Hoa đều có, nhị di nương mang thai, lão thái thái sai người mang sang chút, cũng phải chuyện bí mật, nhưng Lưu Châu cái nô tỳ thông phòng, nàng làm sao có được.

      “Nô tỳ, nô tỳ biết, nô tỳ thời điểm ra ngoài có a, nô tỳ cũng biết!” Lưu Châu vẻ mặt kinh hoảng, sốt ruột giải thích, lặp lại chỉ có mấy câu đó, được lời khác.

      “Tứ di nương nhìn xem!” Nạp Lan Diệp Hoa nhắm mắt, trong lòng càng thêm ràng, trước sau liên tưởng, tự nhiên là có thể đoán sai biệt lắm, lướt qua mặt nhị di nương cùng lão thái thái, dọa nhị di nương vội vàng cúi đầu.

      “Dạ!” Tứ di nương qua, đặt trước mũi ngửi, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, lại cầm ngửi lần nữa, trong lòng có tính toán "Bẩm lão gia, là Xuân dược!"

      Mọi người thân mình run lên, đều biết Xuân dược này tác dụng gì a, tứ di nương vốn là ca kỹ, tự nhiên đối với dược là có am hiểu nhất định, nàng Nạp Lan Diệp Hoa tất tin tưởng.

      “Lão gia!” Nhị di nương hô tiếng, ôm bụng, mặt nhăn nhó.Nạp Lan Diệp Hoa thân mình vừa dộng, nhưng lại nghĩ gì đó, lui trở về.

      “Lão gia, nhi di nương chảy máu!” Tam di nương cả kinh, vừa vặn nhìn đến giữa hai chân nhị di nương có nước hồng.

      “Cái gì, mau mời đại phu đến!” Nạp Lan Diệp Hoa rốt cuộc cả kinh, vội vàng ôm nhị di nương đứng lên, hướng sân nhị di nương chạy tới.

      Nạp Lan Tĩnh cũng nghĩ nhiều, theo sau theo,nhị di nương thế nào đột nhiên chảy máu, chẳng lẽ bởi vì kinh hách? Nàng lắc đầu, trong lòng đem chuyện vừa rồi tinh tế suy nghĩ lại, còn chi tiết nào chính mình bỏ qua sao?

      Phòng trong chỉ có nhị di nương cùng đại phu, bên ngoài đám người lo lắng ngồi chờ đợi.

      “Đại phu, đứa có thể hay bảo trụ?” Nhị di nương lạnh lùng hỏi, sớm vốn có vẻ yếu đuối như vừa rồi.

      “Chuyện này, nhị di nương người trúng xạ hương rất nặng, chính là loại xạ hương này bất đồng loại thường thấy, dược tính có mạnh như vậy, chỉ biết chậm rãi từ từ ngấm vào cơ thể, thẳng đến đạt được mức độ nhất định, mới biểu ra ngoài, thứ lão phu vô năng, giải được độc tính xạ hương!” Đại phu thở dài, nhà lớn nhiều chuyện lục đục với nhau, tra cũng khó a.

      “Khả năng bảo trụ thai nhi?” Nhị di nương trong lòng lo lắng cũng rất mau bình tĩnh xuống.

      “Chỉ có thể tháng, tháng sau đại la thần tiên cũng khó giữ, chính là lão phu khuyên di nương, tại nên thả , miễn cho tháng sau còn phải chịu tội lần nữa!” Đại phu tận trách, có giấu diếm cái gì, kỳ là có tư tâm, tại bảo vệ cái thái, tháng này nhị di nương có sơ suất gì cũng là trách nhiệm của nàng, cùng chính mình quan hệ, tháng sau nếu thai hỏng cũng là chyện khác, đợi được chính mình đến phỏng chừng cũng có, cũng là bớt việc.

      “Kia liền bảo trụ tháng.” Nhị di nương mặt vẻ mặt kiên quyết.

      “Đây là thượng đẳng Dạ minh Châu, ngươi ra ngoài chỉ cần ấn theo lời ta , liền cho ngươi, nếu dám nghe ta, cho người khác là ngươi hại đứa trong bụng ta, dù sao kinh thành này riêng ngươi là đại phu!" Nhị di nương đáy mắt sắc lạnh , chính mình thế nhưng bị người khác hạ thủ đâm như vậy đao, nàng che bụng, đứa , mẫu thân báo thù cho ngươi.

      ******************* haha haha ********************


      Chương 35

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư viện

      **************** thu_gà_nhà_nuôi ************************

      "Nhị di nương có trở ngại sao?" Nạp Lan Diêp Hoa đứng lên hỏi đại phu.

      "Tạm thời ngại, may mắn nhị di nương ngửi mùi xạ hương nhiều lắm, bằng sợ đứa cũng giữ được, nếu quý phủ có người thích xạ hương, thỉnh cần cách xa di nương, thứ này kiêng kỵ phụ nữ có thai.!" Đại phu dựa theo lời nhị di nương phân phó .

      "Tốt, dẫn xuống lĩnh thưởng!" Nạp Lan Diệp Hoa phất tay làm cho đại phu xuống, tự giác lại cầm lá thư lên xem.

      "Hừ! ngờ là ngươi!" Nạp Lan Diệp Hoa đột nhiên giận dữ, chỉ vào ngũ di nương mắng, mọi người sửng sốt, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa.

      "Lão gia!" Hạ nhân theo ngũ di nương từ người lấy ra cái bao thêu hoa sen ra.

      "Đại phu còn chưa xa, đem cho nhìn cái" Nạp Lan Diệp Hoa nghiêm mặt , mọi người thấy sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa như vậy, cũng dám vào trong thăm nhị di nương.

      "Lão gia, đại phu đây là mùi xạ hương!" lát sau, nha đầu cầm hà bao trở về bẩm báo Nạp Lan Diệp Hoa.

      "Lão gia, thiếp oan uổng a!" Ngũ di nương quỳ mặt đất, chảy nước mắt.

      "Ngươi lại nhìn !" Nạp Lan Diệp Hoa đưa thư tín ném vào mặt ngũ di nương, Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy giật mình, mặt lá thư, tuy rằng là có người cố ý bắt chước chữ người khác, nhưng bút tích kia... nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra hoa mai chữ tự thể, ngũ di nương viết chữ là có thói quen riêng, chữ đầu tiên ở mỗi câu luôn lớn hơn chút, nếu có người để ý tự biết đến, Nạp Lan Tĩnh là từ sau tỉnh lại, liền hỏi thăm tập tính từng chủ tử trong phủ.

      "Lão gia, thiếp oan uổng a!" Ngũ di nương thân mình run lên, sắc mặt tái xanh.

      "Đem hà bao cùng thư tín đưa đến thị lang phủ, ngũ di nương thể lưu!" Nạp Lan Diệp Hoa xong, trong lòng dĩ nhiên có đắn đo.

      "Lão gia, thiếp oan uổng a!" Ngũ di nương còn muốn gì đó, lại bị gia đinh lôi .

      Ngũ di nương vừa vừa kêu, nhưng Nạp Lan Tĩnh xác thực nhìn thấy đáy mắt nàng cười, đúng vậy, là ý cười, mặc dù nàng che dấu tốt lại vẫn bị Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy.

      Lão thái thái ở bên lời nào, thư này do nhị di nương sai người phân phó đưa , nhưng cũng phải đưa cho Triệu Lục, nhưng hôm nay người thay đổi, ngay cả thư cũng đổi.Lão thái thái nghĩ vậy, phía sau lưng bỗng lạnh toát, nghĩ đến màn huyết tinh lúc nãy, thân mình suýt đứng nổi.

      Nạp Lan Tĩnh nhíu nhíu mày, nàng sợ màn vừa rồi, bất quá Nạp Lan Diệp Hoa thủ đoạn cố ý khiến người kinh sợ, chính là lão thái thái sai người đưa thư chính nàng thay đổi người, nhưng là ai đem thư tráo đây? Nhị di nương người trúng xạ hương là chuyện gì? là ngũ di nương làm sao? Vì sao nàng làm vậy, muốn rời sao? Nàng lại nghĩ đến ý cười nơi đaý mắt ngũ di nương, chẳng lẽ...?

      Nạp Lan Diệp Hoa đứng lúc, sai người hầu hạ nhị di nương, liền phất tay áo ly khai, thâm ý nhìn lão thái thái, chỉ cần cái liếc mắt này, lão thái thái trong lòng liền kêu lợi hại, nàng suy nghĩ, nếu phải Nạp Lan Diệp Hoa là nhi tử chính mình, có hay cũng sai người chém chân mình? Nghĩ đến da đầu mảnh run rẩy.

      Tất cả mọi người bị kinh hách, vào trong phòng tượng trưng an ủi nhị di nương, liền tản ra ngoài, mọi người trong lòng bàn tay đều nổi lên tầng mồ hôi lạnh, giống như vừa dạo vòng quỷ môn quan trở về.

      “Dục tốc bất đạt!” Có người nhàng bên tai Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh quay đầu vừa vặn thấy tam di nương qua nàng, chính là sắc mặt tam di nương thay đổi, có chút tái nhợt, nhưng cũng giống cùng Nạp Lan Tĩnh chuyện, như Nạp Lan Tĩnh gặp phải ảo giác.

      “Tiểu thư, thời điểm vào cửa phải nâng chân lên, qua chậu than a!” Đến sân, Đào cẩn thận đỡ Nạp Lan Tĩnh, gặp người chết là phải bước qua chậu than trừ xui.

      “Các ngươi có tâm!” Trong lòng có chuyện, Nạp Lan Tĩnh vô tâm trả lời, xong liền vào trong.

      “Tiểu thư, đừng nóng vội, còn có chuyện nữa” Đào giúp đỡ Nạp Lan Tĩnh, Lưu Thúy theo trong phòng bưng chén nước tuyết lê trong suốt, lấy tay nhàng dính chút nước, vẩy ở người Nạp Lan Tĩnh, trong miệng lẩm bẩm “Huyết cách, huyết cách!”

      “Tốt lắm tiểu thư, mau vào nhà, bên ngoài lạnh a!” Lưu Thúy cười, đem nước đưa cho nha đầu bên cạnh, cùng Đào đỡ Nạp Lan Tĩnh vào nhà.

      Nạp Lan Tĩnh đầu óc chợt lóe, như có cái gì đột nhiên muốn phá mà ra.

      Nước, nước, thần lộ, Nạp Lan Tĩnh trong đầu lặp lại chỉ có vài cái này “Lưu Thúy lấy sách thuốc của ta đến đây.” Nạp Lan Tĩnh rảnh tay, chạy nhanh mở sách thuốc, tinh tế xem.

      Xạ hương phần lớn ngửi lâu mới có thể hoài thai, mà ngũ di nương chỉ đeo cái hà bao rất , cùng nhị di nương cách rất xa, đó là xạ hương bất lợi cho thai nhi, nhị di nương đau bụng khó chịu, đến mức chảy máu nghiêm trọng như vậy, đáp án duy nhất đó là người ngũ di nương hà bao cũng phải nơi duy nhất xạ hương phát ra.Hoặc là, ở người khác, còn giấu ở địa phương nào.

      Ở địa phương nào, Nạp Lan Tĩnh buông sách thuốc, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, ý tưởng đột nhiên bám vào trong đầu, cao! cao a!

      Nhị di nương xảy ra chuyện, hà bao người ngũ di nương, liền có thể khiến nàng thuận lợi ra khỏi phủ, vả lại từ trong phòng Lưu Châu xảy ra chuyện, liền có người cố ý hãm hại Lưu Châu, đúng vậy Nạp Lan Diệp Hoa đối Lưu Châu tâm sinh áy náy, đối Lưu Châu càng thêm thương tiếc.

      Mà Triệu Lục là con Trương ma ma bên người lão thái thái, hôm nay cả gan dám làm loạn, nghĩ đến ngày thường lão thái thái dung túng hạ nhân là có quan hệ.Mà Bình nhi nha đầu của nhị di nương, càng có thể cho người liên tưởng đến nhị di nương cố ý sai Bình nhi đem Thúy tử cho Lưu Châu.Làm cho Lưu Châu lầm thực thả xuân dược Thúy tử, lại làm cho Nạp Lan Diệp Hoa bắt kẻ thông dâm.Cũng khéo Lưu Châu ở, Bình nhi ăn vụng, liền rơi xuống kết cục như vậy.

      Làm cho người ta nghĩ đến ngũ di nương hà bao quả đúng lúc, lại hoặc là cùng nhị di nương diễn khổ nhục kế, các nàng vốn chính là người.Nhưng hôm nay Nạp Lan Diệp Hoa đó là nghĩ tới gì đó, cũng bất quá đem ngũ di nương trục xuất khỏi phủ, muốn phát sinh chuyện khác.

      Nạp Lan Tĩnh thở dài, chính mình đều có thể nghĩ tới, hơn nữa đều phải Bình nhi ăn vụng Thúy tử, là thời điểm nàng vào phòng bị người đánh hôn mê đặt giường .Chính là chính mình duy độc có an bài ngũ di nương cùng xạ hương chuyện, chính là hai kiện đến đúng lúc, chính mình thiết kế nhị di nương, Bình nhi vừa chết lại truy cứu, Nạp Lan Diệp Hoa vì bình ổn chuyện này, tự nhiên đem nó đè ép xuống dưới, nay như vậy, có thể cho Nạp Lan Diệp Hoa đối lão thái thái nhị di nương sinh khoảng cách, lại có thể làm cho lão thái thái cùng nhị di nương ngăn cách, trọng yếu hơn là nhị di nương thai sợ là mơ tưởng lại bình an sinh ra.
      minhminhle, Diệp Diệp, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuốn I Dục Hỏa Trùng Sinh

      Chương 36 Hoàng tước phía sau

      Eitor : thu_ga_nha_nuoi
      Nguon: Tang Thu Vien

      ************************ ta_la_ai_a *************************

      “Phân phó xuống, hạ nhân trong viện được lại tùy tiện trong phủ!” Nạp Lan Tĩnh đem sách y đưa cho Lưu Thúy, liền hạ mệnh lệnh, Đào tuy khó hiểu nhưng có mở miệng hỏi.

      “Nhất là hai ngươi, được lại trong sân chính, nếu gặp nhị di nương có thể trốn liền trốn!” Nạp Lan Tĩnh căn dặn chút, Đào cùng Lưu Thúy thấy sắc mặt Nạp Lan Tĩnh nghiêm trọng, thầm ghi nhớ.

      Nạp Lan Tĩnh lại dẫn Lưu Thúy báo cho Cung thị, trong vườn dược tính sợ là vài ngày mới có thể tan , thai nhị di nương phỏng chừng giữ được, nếu nàng xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều bị liên lụy.

      Trong phòng nhị di nương, mọi người vừa sắc mặt nàng thay đổi, Nạp LanKhuynh tiến vào nhìn thấy nhị di nương khuôn mặt xanh mét.

      “Tiện nhân, đều là đám tiện nhân!” Nhị di nương mắng , vốn kế hoạch của nàng vô cùng hoàn hảo, cũng nghĩ tới thay đổi người, cho rằng Nạp Lan Diệp Hoa trong cơn thịnh nộ giết đôi cẩu nam nữ, đều do tiện nhân Bình nhi kia làm hỏng chuyện tốt, làm thai nhi chính mình khó giữ được, nghĩ đến nhị di nương lại tức giận.

      “Nương, nay phụ thân hoài nghi chúng ta, bây giờ tốt nhất nên dưỡng thai mới là đúng!” Nạp Lan Khuynh cam lòng, chính là nay làm được gì Nạp Lan Tĩnh cùng đám tiện nhân kia, đành tạm gác bàn bạc kỹ hơn.

      “Thai? Bất quá là cái thai chết thôi.” Nhị di nương tức giận , vốn thai nhi lúc trước còn nhắc đến chính mình quý thiếp, tương lai nâng bình thê, tại khen ngược, đều có cái gì cả, làm nàng có thế buồn bực sao.

      “Nương! thể linh tinh!” Nạp Lan Khuynh vội bưng kín miệng nhị di nương, nàng lớn tiếng như vậy, nhỡ người ngoài nghe được, đem chuyện hay đến. “Nương, nay đệ đệ phải bình yên trong bụng sao.” Nạp Lan Khuynh thắc mắc hỏi, nếu cái thai tốt, phải nghĩ ra biện pháp giá họa cho Cung thị tốt sao.

      “Ngươi yên tâm, trong lòng ta tự biết tính toán, ta tuyệt co s làm cho hài tử ta liền như vậy có mất vô ích!” Nhị di nương đáy mắt hung ác, cắn rắng, giống như hạ quyết tâm làm chuyện bình thường.

      Nạp Lan Tĩnh ,mắt nhảy dựng lên, nàng tựa hồ quên kiện, phía sau màn chỉ có chính mình ưu việt, còn có thể làm cho nhị di nương càng thêm thống hận chính là mẫu thân.Đến lúc đó là muốn cá chết rách lưới.

      Đến tột cùng là ai có tâm cơ như vậy? Nạp Lan Tĩnh khiếp sợ, kiếp trước nàng chưa bao giờ gặp cao thủ lại hại như vậy, chính mình chết cũng là nàng tính kế? Nạp Lan Khuynh có lẽ chính là thanh đao trong tay nàng.

      “Tiểu thư! Nghe buổi tối lão gia vẫn nghỉ trong phòng Lưu Châu!” Bữa tối dùng xong, Đào từ bên ngoài tiến vào, đem chuyện nghe được cho Nạp Lan Tĩnh.

      Nạp Lan Tĩnh gật đầu cái, cũng là hợp tình “Lưu Châu còn trụ trong phòng ở sao?” Nạp Lan tĩnh lấy tay gẩy gẩy lư hương ra khói , trong ánh mắt suy nghĩ nhìn chằm chằm chỗ.

      “Hồi tiểu thư, phu nhân phân phó trong phòng Lưu Châu có người chết, điềm xấu, người che sân, làm cho Lưu Châu ở sân ngũ di nương.” Đào thấy đại tiểu thư càng lúc càng xa lạ, trong lòng đấu tranh gì đó, các nàng vĩnh viễn là hạ nhân thể tò mò chuyện chủ tử.

      “Ừm…” Nạp Lan tĩnh đáp nhàng, lấy tay nhu nhu mi tâm, nguyên tưởng đối phó rằng đối phó với nhị di nương cùng Nạp Lan khuynh có thể vì hoàng nhi báo thù, nhưng hôm nay xem ra, có rất nhiều chuyện chính mình cũng biết.

      Ngày kế, lại là ngày nắng tươi sáng, tựa hồ trời cao cũng bởi vì chết người mà trở nên ưu thương, mà Nạp Lan phủ lúc này giống như bao phủ tầng sương mây mù, nghe Triệu Lục tự trách mà tự sát, Trương ma ma thương tâm quá độ mà lựa chọn rời phủ, việc là vậy, nhưng rốt cuộc mọi người trong phủ trong lòng buồn bã, tình trong đó nghĩ đến có thể đoán được.

      Thời điểm thỉnh an Cung thị, Cung thị nhị di nương gần đây bị kinh hách nhiều lần, hẳn nên nằm giường nghỉ ngơi, miễn nàng sáng sớm đến thỉnh an, nhị di nương vừa rời sân, liền bị người thỉnh về, khiến nhị di nương nghiến răng.

      “Tiện nhân, sớm muộn có ngày nàng bị ta đè lên đầu” Nhị di nương tức giận, biết vì sao, từ ngày có bầu , nàng luôn tức giận, gặp ai đều muốn giáo huấn vài câu.

      “Nương chung quanh hầu nhìn!” Nạp Lan Khuynh đè thấp thanh , từ khi bị Nạp Lan Diệp Hoa giáo huấn, liền gọi nhị di nương là di nương, nhiều ngày nhị di nương tâm tình tốt, Nạp Lan Khuynh tranh thủ thời điểm có ai mới dám gọi nàng mẫu thân.

      “Ta cam lòng, tiện phụ bị ta chèn ép bao năm, nay lại bồi dưỡng con tiện nhân cùng ta tranh thủ tình cảm, ta thế nào cam tâm!” Nhị di nương mặc dù đè ép thanh , nhịn được oán giận.

      “Mẫu thân, nữ nhi nghe được Lưu Châu nguyên phải nha đầu trong phòng Cung thị, là nha đầu bậc hai bên người Nạp Lan Tĩnh, sau ký danh đến trong viện Cung thị.!” Nạp Lan Khuynh vẻ mặt tính kế, nàng phải mất phen tâm cơ mới nghe được chuyện này.Chuyện trong phòng chủ mẫu, thứ nữ di nương được biết, nhiều năm nay Cung thị quản việc bếp núc, trong viện nàng phần lớn nô tài là thời điểm hồi môn nàng mang tới, dù nhị di nương được sủng ái, cũng động đậy được hạ nhân trong viện nàng.

      “Cái gì?” Nhị di nương trừng mắt lớn, phụ thân thế nhưng nâng người trong phòng nữ nhi, truyền ra phải khiến người khác chê cười hay sao “Tiện phụ thế nhưng ngay cả chuyện như vầy đều làm ra, mau cho lão thái thái, trị tội lũ tiện nhân.” Nhị di nương mặt tràn đầy vui sướng.

      “Nương, vạn lần được!” Nạp Lan Khuynh lôi kéo nhị di nương “Nương, người còn nhìn ra sao, Cung thị nay bất đồng ngày xưa, lão thái thái rốt cuộc động đến được đích nữ tướng quân phủ, nay Nạp Lan Tĩnh được phong hào vị quận chúa, người nếu nháo đến lão thái thái, cũng chỉ tự rước nhục vào thân, chuyện này phụ thân thể diện hướng người nào, tự nhiên vui mẫu thân, đến lúc đó cũng có thể Lưu Châu nguyên chính là nha đầu trong phòng nàng, dù sao cũng là nàng hầu hạ Nạp Lan Tĩnh mấy ngày, này cũng có ổn, mẫu thân nhìn chằm chằm người trong viện chủ mẫu, nhưng là đại bất kính!” Nạp Lan Khuynh phân tích.

      “Vậy, dễ dàng tha cho các nàng sao?” Nhị di nương trong lòng cảm thấy Nạp Lan Khuynh có lý, nhưng vẫn cam lòng a.

      “Nương, kế sách duy nhất là đoạt lại sủng ái của phụ thân, Cung thị các nàng ngày sau thu thập.” Nạp Lan Khuynh tâm tư nghĩ kế, tự nhiên so với nhị di nương suy nghĩ chuyện lâu dài.

      “Nhưng đêm nay ngủ lại trong viện Lưu Châu, căn bản đến chỗ ta cúng có liếc nhìn ta cái a.” Nhị di nương bất chấp nữ nhi còn , ra.

      ****************** ta_là_thu_gà_nhà_nuôi_a *******************

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Cuốn I Dục Hỏa Trùng Sinh

      Chương 37 Tranh thủ tình cảm

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      *************** ta_là_ai_ta ********************

      “Mẫu thân hồ đồ, phụ thân hoan hỷ mẫu thân điểm nào nhất?” Nạp Lan Khuynh nhìn nhị di nương cái, mới lặng lẽ thẳng cho nhị di nương, trong mắt mưu kế tự nhiên càng phát ra ràng, nếu nhị di nương được sủng ái lại, càng lợi dụng thai nhi trong bụng nhị di nương, Cung thị mơ tưởng toàn thân trở ra, chỉ có nhị di nương địa vị nâng lên, chính mình mới có cơ hội tiếp cận thái tử.

      Nhị di nương nghe xong cười liên tục, khoa trương khen Nạp Lan Khuynh thông minh.

      “Lão gia, nhị di nương cầu kiến!” Trong thư phòng, Nạp Lan Diệp Hoa vừa ngồi xuống liền có người tiến vào thông báo.

      rảnh!” Nạp Lan Diệp Hoa đầu cũng nâng, chuyện Lưu Châu trong lòng rốt cuộc là khúc mắc a.

      “Lão gia, đây là hoa quế cao ta tự tay làm, lão gia cực kỳ thích ăn, làm phiền đưa vào cho lão gia!” Nhị di nương giọng mềm mại theo khe cửa lọt vào, thanh tựa hồ mang theo ý cười ngọt ngào.

      Hạ nhân đem vào, Nạp Lan Diệp Hoa thả miếng vào trong miệng, tâm tư lay động “ Cho nàng vào .” Cũng nghĩ nhiều, phân phó xuống.

      Lúc hạ nhân đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài trống rỗng, còn bóng dáng nhị di nương, bẩm báo cho Nạp Lan Diệp Hoa, Nạp Lan Diệp Hoa sủng sốt, nghĩ đến khỏng thời gian này vắng vẻ nàng, nàng tìm mọi cách tiếp cận chính mình, ngờ nàng thế nhưng …có vẻ chính mình đa tình.

      Bên ngoài, hạ nhân vào, nhị di nương từ chỗ nấp ra, khóe miệng nhếch lên, Nạp Lan Khuynh quả nhiên tiên đoán sai a.

      Thời điểm ngày thứ hai, nhị di nương cũng chưa sai người thông báo, tực tiếp đưa hoa quế cao cho hạ nhân, xoay người rời , thực khiến Nạp Lan Diệp Hoa kinh ngạc.

      Đến ngày thứ ba, Nạp Lan Diệp Hoa trực tiếp phân phó nếu nhị di nương đến lập tức cho nàng tiến vào.

      “Thỉnh an lão gia!” Nhị di nương hành lễ với Nạp Lan Diệp Hoa, thấy bàn Nạp Lan Diệp Hoa mâm hoa quế cao, Lưu Châu hầu hạ bên cạnh, ánh mắt tối sầm, cưỡng chế lửa giận trong lòng, mặt lập tức tươi cười.

      “Nô tỳ thỉnh an nhị di nương!” Lưu Châu trong tay cầm miếng hoa quế cao đặt vào miệng Nạp Lan Diệp Hoa, cánh tay bỗng run lên, vội vàng buông xuống hành lễ.

      “Muội muội mau đứng lễ a, đều là người nhà, làm gì như người lạ.” Nhị di nương tươi cười, hai tay nâng Lưu Châu lên, cử chỉ hợp tình, mắt mgọc mày ngài, rốt cuộc hầu hạ Nạp Lan Diệp Hoa nhiều năm, giơ tay nhấc chân cũng có thể làm cho Nạp Lan Diệp Hoa hồi tưởng dĩ vãng.

      “Thân mình chưa khỏe, sao lại chạy tới đây, gần nhất đứa nháo ngươi?” Nạp Lan Diệp Hoa áy náy, nhìn nhị di nương hơi còng lưng, mặc dù vài ngày trước có chút tức giận, nhưng vẫn là nhớ a.

      “Bẩm lão gia, còn , nào có cơ hội hồ nháo a!” Nhị di nương ôn nhu , tay tự giác xoa xoa bụng, cả người phát ra ánh sáng tình thương của người mẹ.

      “Nhưng ta nóng nảy!” Nạp Lan Diệp Hoa sang sảng cười, người làm phụ thân là vui sướng a.

      “Lưu Châu muội muội cũng sắp mang thai , đến lúc đó hai hài tử sấp xỉ tuổi nhau, cùng làm bạn chơi với nhau a!” Nhị di nương tươi cười nhìn Lưu Châu, Nạp Lan Diệp Hoa giống như lại nhìn thấy nhị di nương ôn nhu trước kia.

      “Nô tỳ trước tạ ơn nhị di nương lời cát tường.Có thể hoài thai đứa lão gia là phúc lớn của nô tỳ, nô tỳ bạc mệnh, chỉ dám mượn lời nhị di nương làm cho nô tỳ dính điểm phúc khí, vì lão gia thêm nhi tử.” Lưu Châu xong hướng mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, mặt nóng lên, vội cúi đầu.

      “Lưu Châu muội muội đừng tự coi mình, có thể là người lão gia, tự nhiên là có phúc khí rất lớn.” Nhị di nương chu miệng, như bất mãn với lời của Lưu Châu, trong lòng hận, bất quá cái nô tỳ sao có thể lọt mắt Nạp Lan Diệp Hoa.

      “Nhị di nương thứ tội, nô tỳ biết sai rồi!” Rốt cuộc là thân phận ở nơi nào làm ra vẻ đâu, trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa, Lưu Châu thể lấn áp nàng .

      “Lưu Châu muội muội làm gì vậy, dù sao cũng là tỷ muội vui đùa thôi.” Nhị di nương sốt ruột .Vừa định đỡ Lưu Châu, nhị di nương bỗng nôn khan, mắt nhất thời chảy ra vài giọt nước mắt, trông có vài phần điềm đạm đáng .

      Đêm Nạp Lan Diệp Hoa ngủ lại trong phòng nhị di nương, Nạp Lan Tĩnh nghe tin này, chính là cười nhạt, sai Lưu Thúy đưa chiếc gương đồng đến cho Lưu Châu, Lưu Châu kia cũng là người thông minh, nghĩ đến nàng có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.

      Ban đêm, Nạp Lan Diệp Hoa bước vào trong phòng nhị di nương, chỉ thấy ánh sáng từ đèn dầu phát ra, nhị di nương cầm kim thêu cái yếm của tiểu hài tử.

      trễ, ngày mai lại làm ” Nạp Lan Diệp Hoa bất giác cất giọng, kia ánh sáng tản ra xung quanh người nhị di nương, như cẩn thận miêu tả lại hình ảnh đẹp nhất.

      cần đâu, còn mấy đường kim nữa thôi, lão gia sao hôm nay lại đây!” Nhị di nương cười , lập tức cúi đầu, ôm lấy kim thêu.

      “Ta ở cùng ngươi lúc!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn nhị di nương, tóc đen mềm mại, xõa sau lưng, cùng thân mình vòng quanh duyên dáng, nàng cúi đầu ôn nhu, rốt cuộc là có quên được.

      “Xong rồi!” Nhị di nương đặt chỉ thêu bên miệng nhàng cắn đứt, lấy tay hướng bình phong, vừa lòng nhìn, mới đưa nó phóng lên.

      “Ta xem nào!” Nạp Lan Diệp Hoa cao hứng, nhìn nhị di nương gật đầu cười, đưa tay cầm cái yếm, mặt cái yếm thêu cái khóa tử, ngụ ý trăm tuổi, tuổi bình an.

      “Ngươi khéo tay!” Nạp Lan Diệp Hoa cười cười, làm cho nhị di nương ngồi mép giường tựa vào người mình.

      “Lão gia khen trật rồi, trong phủ người thêu còn đẹp hơn, Khanh nhi làm sao dám tự nhận khéo tay!” Nhị di nương nghiêng người tựa vào người Nạp Lan Diệp Hoa, chính là ánh mắt thay đổi, loại phẫn hận, cùng ghen tỵ.

      “Sao thế!” Nạp Lan Diệp Hoa cũng giận, ý cười mặt càng đậm.

      “Lão gia, người người ta.” Nhị di nương nũng nụi “Lão gia, sắc trời muộn rồi, người muốn chỗ Lưu Châu muội muội nghỉ ngơi sao?”

      “Như thế nào, ngươi hy vọng ta rời sao?” Nạp Lan Diệp Hoa trong mắt tràn ngập nghiên cứu tìm tòi, nhị di nương tính tình trước kia phải vậy.

      “Thiếp thân mình thể hầu hạ lão gia, lão gia tự nhiên rời , bất luận thiếp nguyện ý vẫn là muốn, lão gia phải người của mình thiếp” Nhị di nương cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ “Lão gia thứ tội, thiếp hồ ngôn!” Nhị di nương đột nhiên ý thức được lời mình , nhanh quỳ xuống hành lễ.

      ************* ta_là_thu_gà_nhà_nuôi_a ******************
      Diệp Diệp, honglak, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :