1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan (Trọng sinh) (Cuốn III - C40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5. Đại náo sân viện nhị di nương

      "Tiếng gì vậy? bên ngoài sao lại ầm ĩ " Nạp Lan Diệp Hoa bị quấy rầy, tâm trạng buồn bực liền đứng dậy.

      "Hẳn là lũ nô tài cãi nhau ! lão gia, người ta cần lão gia nha..." nhị di nương trong lòng thầm mắng lũ cẩu nô tài, vất vả mới xây dựng được khí, cứ như thế mà bị phá.

      "Vẫn là Khanh nhi hiểu ta" lúc Nạp Lan Diệp Hoa cúi xuống hôn nhị di nương, chưa chạm tới đôi môi mê người liền nghe thanh to dần lên, tựa hồ ít người hướng chỗ này mà tiến tới.

      "Sao lại như thế? ầm ĩ cái gì?" Nạp Lan Diệp Hoa nghiêm mặt, bị hạ nhân quấy phá hai lần sinh ra mất hứng, liền ra ngoài xem tột cùng là tên cẩu nô tài nào to gan đến thế.

      "Lão gia! lão gia cứu mạng a...!" Nạp Lan Diệp Hoa vừa ra, Đào liền xông tới, gắt gao ôm chân Nạp Lan Diệp Hoa buông tay, nước mắt nước mũi chùi cọ hết lên người .

      "Đây là chuyện gì?" Nạp Lan Diệp Hoa nhìn đống hỗn độn, bàn nguyên bản từ bông hoa đến bình hoa đều dập vỡ nát, đến ghế cũng gãy mất vài cái, bực mình nay lửa giận bỗng bừng lên cước đem Đào đá sang bên.

      "A! lão gia, các ngươi, lũ nô tài này, sao lại gây chuyện?" nhị di nương thấy bảo vật vỡ thành từng mảnh , tất cả là đồ Nạp Lan Diệp Hoa ban thưởng cho, bảo vật a, tâm đau a...

      "Lão gia, nhị di nương liên quan đến nô tài là Đào, người của đại tiểu thư bỗng xông tới, cầu lão gia, nhị di nương làm chủ cho lão nô!" nô tỳ hồi môn của nhị di nương, Trương mẹ khoa trương kể tội, khóc lóc tung hoành.

      "Hồ nháo, nha đầu các ngươi sao ngăn lại?" nhị di nương trước đoạt người, sau chỉ trích nô tỳ của mình ngăn chặn miệng Nạp Lan Diệp Hoa, thời điểm này cấn phải thông minh, nhị di nương bên trong luôn bao che người mình.

      "Nhị di nương! oan uổng a, Đào là người bên cạcnh đại tiểu thư, nô tỳ dám ngăn nàng, cấu di nương trách phạt!" Trương mẹ mở miệng lời minh bạch, lại đổ cho Nạp Lan Tĩnh ngày thường vẫn bá đạo ngay cả nha hoàn bên người cũng vậy.

      "Lão gia, lão gia bớt giận, đại tiểu thư còn , lão gia cần giận nàng!" nhị di nương lập tức quỳ xuống cầu tình, bất quá phải vì chính mình, mà là vì đại tiểu thư.

      Đaò trong lòng khỏi phục hành động này của nhị di nương, bình thường vốn xem nàng vừa mắt, may mắn tiểu thư đoán được bằng đúng theo lời nàng ta .

      "Chỉ ngươi tâm tính hiền lành, mẫu tử các nàng giống ngươi chút, ta cũng đỡ phiền lòng!" Nạp Lan Diệp Hoa khó thở , lần đầu tiên trước mặt nhiều người chỉ trích Cung thị và Nạp Lan Tĩnh như vậy.

      "Lão gia..lão gia oan uổng a...lão gia cứu mạng nô tỳ..." bên cạnh Đào bỗng khóc nấc lên, lúc này mới thấy nàng ta quần áo rách nát, tóc tai hỗn độn, lúc dập đầu lại đem che khuất hơn nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể trông thấy dấu bàn tay.

      "! sao lại thế này! nếu nên lời, mặc ai đến cầu tình đều đem ngươi bán ra ngoài!" Nạp Lan Diệp Hoa vốn muốn mở miệng mắng nhưng nhìn bộ dạng tại của Đào liền cải biên lời .

      "Lão gia cứu mạng a, đại tiểu thư lúc dùng bữa tối đột nhiên choáng váng, phu nhân sai nô tỳ đến thỉnh lão gia, nhưng nô tỳ lại có cách nào thông báo cho lão gia, các nàng lão gia phải đaị phu, đại tiểu thư hôn mê nên tìm đại phu, tại lão gia muốn bồi nhị di nương đếm xỉa đến đại tiểu thư, nô tỳ có cha mẹ dưới có đệ đệ muội muội, nô tỳ muốn chết a, nếu nô tỳ làm tròn nhiệm vụ phu nhân giao cho khẳng định phu nhân tha cho nô tỳ, lão gia nô tỳ sai rồi, nô tỳ sợ chết, lão gia nô tỳ sai rồi!" Đào lớn tiếng khóc, muốn bao nhiêu thê thảm liền bấy nhiêu thê thảm, khuôn mặt khi khóc trông quỷ dị.

      "Lão gia! nô tỳ này bậy, lão nô như vậy a!" Trương mẹ sốt ruột, lời này thể ra a, nhị di nương dù được sủng ái nhưng thể vượt qua đại tiểu thư, sau nàng cái gì cũng , Đào này đến đây cái gì cũng liền hô cứu mạng, các nàng căn bản biết chuyện gì xảy ra a.

      "Lão gia, nô tỳ sai lầm rồi, Trương mẹ đúng, nô tỳ cái mạng này dù chết cũng nên làm nhiễm chuyện của lão gia, tiểu thư hôn mê nên tìm đại phu, phải tìm lão gia, nô tỳ sai rồi, sai lầm rồi, lão gia nô tỳ là sợ chết a !"

      Trương mẹ trong lúc tình thế cấp bách liền hớ, khiến cho Đào càng càng đen, đổ như giấu đầu hở đuôi.

      "Trương mẹ! ngươi sao lại hồ đồ như vậy, thường ngày ta thấy ngươi hiểu lễ nghĩa, di nương ta chỉ là nửa chủ tử, đừng là đại tiểu thư té xỉu, cho dù nàng rụng cọng tóc cũng quý hơn ta! uổng công ta coi trọng ngươi! ngươi đây là hãm hại ta, làm ta bất nhân bất nghĩa a!" nhị di nương vừa vừa khóc, tiếng khóc thút thít nghẹn ngào, nên lời, lòng chua xót, khiến người nghe đau lòng thôi thầm trách vận mệnh sao bất công.

      Đào thầm mắng nhị di nương thực xảo quyệt.

      "Lão gia nên trách nhị di nương, có trách lão gia trách nô tỳ , nô tỳ thấy nhị di nương là chủ tử, ngay cả người bên cạnh di nương cũng là chủ tử a...Lão gia nô tỳ sai rồi, nô tỳ nên vì bị đánh vài cái mà hô lên, lão gia a, nô tỳ sai lầm rồi, cái mạng này của nô tỳ tùy ý cho các nàng đánh chửi a!" Đào xong, nâng cánh tay hướng lên, từng vết thâm tím khiến người nhìn kinh hãi, hơn nữa tiếng Đào rất to, giống như khóc tang.

      Nhị di nương tức đến đỏ mặt, nàng vì muốn duy trì hình tượng dịu dàng bên Nạp Lan Diệp Hoa nên thể khóc nháo lên như Đào, mà Trương mẹ sớm trợn mắt lên nhìn Đào, đại tiêu thư dù được sủng ái nhưng trong phủ cũng chân chính là chủ tử các nàng, dù có ăn gan hùm gan báo cũng dám hướng nô tỳ bên đại tiểu thư mà ra tay quá nặng a...nhưng vết thương này...là a...

      "Vô liêm sỉ! ngươi vô liêm sỉ, tiểu thư nhà ngươi phải hôn mê sao? còn mau !" Nạp Lan Diệp Hoa mặt dài ra, nếu nháo tiếp sợ trong phủ mọi người biết, nếu truyền ra ngoài mình còn nhìn ai được nữa.

      "Lão gia! thiếp cùng với lão gia thăm đại tiểu thư, thiếp cũng lo lắng cho nàng!" nhị di nương thấy Nạp Lan Diệp Hoa có ý rời , vội vàng đứng dậy, nếu hôm nay cứ thế mà , ngày mai hội các di nương khác khẳng định cười nhạo mình, sân viện đại náo còn khiến tức giận.

      *** thuganhanuoi ***
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      đọc mà ức chế nạp lan diệp hoa quá
      tuyết thiên băng thích bài này.

    3. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      rồi lại thêm một kẻ tai mềm chủ kiến trong gia ̀nh...đọc truyện về mấy lão ba như vậy thật là bức xúc hết sức :die::die::die:
      để cho thiếp thất và chủ mẫu ngang hàng nhau nói lại còn mặc cho thứ nỡ lộng hành chèn ép ́ch nữ đúng là cái đồ vô dụng mà....tks nàg nha hố mới hố mới chúc nhiều khách nha:grin::grin::grin:
      milktruyenkyKỷ Tuyết thích bài này.

    4. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      đùa chứ đọc nhiều truyện thấy, mấy thằng đàn ông mà hèn thấy sợ, dựa vào ng ta để lên rùi, lên đc rùi đạp ng ta ko thương tiếc; còn ghen tị nữa chứ, bản thân xuất thân ko cao, thấy ng ta xuất thân cao hơn mình ghen tị, ko thích, chả biết phải đàn ông ko
      honglaktuyết thiên băng thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6. Cáo trạng

      “Ngươi trước ở chỗ này chờ ” Nạp Lan Diệp Hoa khẩu khí được tốt, nhận định người của nhị di nương ngay cả người của đại tiểu thư cũng dám đánh.

      “Dạ, thiếp ở chỗ này vì đại tiểu thư cầu phúc” nhị di nương cắn răng, tạm thời nuốt xuống cơn tức, ngày còn dài, nàng tin đấu lại con nhóc.

      “Ân!” Nạp Lan Diệp Hoa tuy hừ tiếng kỳ tâm sớm mềm nhũn, xác định đây là do bọn hạ nhân khởi xướng, nghĩ vậy Nạp Lan Diệp Hoa cũng bình thường trở lại nhưng ngại mặt mũi nên thêm gì.

      Nạp Lan Diệp Hoa trước, Đào theo sau, miệng nàng chu lên, đại tiểu thư thông minh, nhị di nương làm cái gì nàng đều đoán được, vết thương cánh tay là đại tiểu thư họa cho nàng, quần áo chính mình thừa dịp xé rách, ngực cũng sớm đặt thêm cái đệm cho nên cước kia cũng đau.

      “Lão gia..laõ gia...” mới vừa hồi, nhị di nương liền hổn hển chạy tới.

      “Làm sao vậy?” Nạp Lan Diệp hoa có khuôn mặt như trước nhìn nhị di nương.

      “Lão gia, ban đêm gió to” nàng cười dịu dàng “ Đây là áo chòang thiếp vừa thêu” xong liền phi đến bên người Nạp Lan Diệp Hoa “Vừa vặn vừa người” nhị di nương hưng phấn , dạng này làm cho nhớ lúc họ mới thành thân, nhị di nương cũng như vậy, chỉ cần làm gì vì chính mình liền sung sướng thôi.

      “Ân! Ngươi vất vả, ban đêm gió to, ngươi mặc như vậy ra, phải cố ý làm ta đau lòng sao?” Nạp Lan Diệp Hoa lòng sớm hòa tan trong nhu tình của nhị di nương.

      Xem màn này, Đào nổi hết cả da gà, hai người kia ghê tởm, nhất là nhị di nương hội thủ đoạn.

      Hai người rốt cuộc lưu luyến buông ra, thời điểm Nạp Lan Diệp Hoa đến Nạp Lan Tĩnh cũng tỉnh, đại phu cũng , còn lại mình Cung thị.

      “Nữ nhi gặp qua phụ thân” Nạp Lan Tĩnh so với ban ngày nhìn càng hư nhược hơn, dưới ánh nến sắc mặt của nàng trông càng tái nhợt.

      “Thế nào? còn có chỗ thoải mái sao? Này, đại phu phải có trở ngại sao?” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn Nạp Lan Tĩnh áy náy .

      “Ngươi, tiện tỳ này! Cho ngươi thỉnh lão gia, lâu như vậy mới trở về, ngươi nhàn hạ quá tìm chỗ ngủ !” Cung thị nhìn Nạp Lan Diệp Hoa tiến vào liền mất hứng, nữ nhi bệnh thành như vậy mà chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt, phỏng chừng vừa làm xong chuyện tốt mới đến , nghĩ vậy Cung thị tức run người ,gầm lên, dọa mọi người ở đây.

      “Phu nhân oan uổng a. nô tỳ đến viện nhị di nương thỉnh lão gia,Trương mẹ ngăn đón cho tiến vào, nô tỳ vất vả mới vọt được vào thỉnh lão gia lại bị các nàng đánh, mặt thâm tím cả. vất vả thỉnh lão gia nhị di nương lại đuổi theo đưa áo choàng, nhị di nương là chủ tử, nô tỳ là nô cũng dám nhị di nương a…..!” Đào khóc lóc than thở oan uổng.

      “Phu nhân!” Nạp Lan Diệp Hoa muốn lại khó thành lời, dù sao, Đào đều là , đành hung hăng trợn mắt nhìn Đào.

      “Tiện tỳ! nàng ta dám?” Cung thị xong liền đứng dậy “ di nương cũng dám trèo lên đầu đại tiểu thư sao, tốt!”

      “Phu nhân, Khanh nhi hồ đồ như vậy, là bọn hạ nhân nổi lòng xấu xa, nhất định phải trừng trị thích đáng!” Nap Lan Diệp Hoa hiểu tính tình Cung thị, nếu tức giận lo lắng a, dù sao nhị di nương cũng đúng.

      “Lão gia định trách phạt như thế nào?” Cung thị khác thương nhíu nhíu mi hỏi Nạp Lan Diệp Hoa.

      “Chuyện này, phu nhân do ngươi làm chủ !” Nạp lan Diệp Hoa sửng sốt, biết như nào cho tốt.

      “Hảo, Đào, nghe lão gia . hạ nhân trong viện nhị di nương mỗi người đánh ba mươi gậy, lập tức!” Cung thị đợi Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng liền hỏi “ Nhị di nương quản giáo nghiêm, lão gia định xử phạt như thế nào?”

      “Này, Khanh nhi biết chuyện, niệm tình nàng tận tâm hầu hạ ta xử phạt…” Nạp Lan Diệp Hoa ý tứ muốn nhị di nương bị trách phạt.

      “Nàng biết? ngay cả hạ nhân phía dưới đều quản tốt, nàng có thể làm gì, kia sau này cũng chỉ chiếu cố tốt lão gia, nhóm nô tài cũng cần nàng phải quản.!” Cung thị tự nhiên buông tha, hoặc là trừng phạt nhị di nương, hoặc là liền đem lũ hạ nhân đều bán , lưu lại hầu hạ.

      “Mẫu thân,nhị di nương xưa nay hiền lành, nghĩ đến bất quá là do hạ nhân cho rằng nhị di nương mềm lòng cả tin!” Nạp lan Tĩnh làm nũng lôi kéo Cung thị, nàng bên cạnh Nạp Lan Diệp Hoa liên tục phụ họa.
      “Nhưng nếu phạt làm gương, kẻ dưới sao phục tùng, lão gia phạt nàng chép nữ giới được ?” Cung thị biết nếu bức nóng Nạp lan Diệp Hoa cũng tốt gì, nhị di nương sở dĩ kiêu ngạo như thế vì Nạp Lan Diệp Hoa sủng ái sao, nếu để người khác nhìn thấy nhị di nương được như trước kia, này nhóm di nương còn có thể buông tha cho nàng?

      “Theo ý phu nhân !” Nạp Lan Diệp Hoa tưởng việc này lại dây dưa, dù sao đêm nay chuyện tình nếu truyền ra tất sủng thiếp diệt thê, Cung thị trách phạt nàng liền có lời đồn nhảm.
      Hàn huyên hồi mọi người mới tản ra, Nạp lan Diệp hoa gặp đêm lấy tĩnh, đơn giản liền viện Cung thị.

      Trong đêm này, có người hoan hỉ có người bi thương , thời điểm Đào thỉnh Nạp Lan Diệp Hoa vừa vừa kêu, các viện trong phủ đều biết đại tiểu thư hôn mê, lão gia từ trong viện nhị di nương rốt cuộc có trở lại, sau lại đem mọi người trong viện nhị di nương đánh thê thảm a, còn phạt nhị di nương.Nhóm di nương ai ai cũng vui mừng thôi, khi nhị di nương thất sủng các nàng mới có cơ hội, Cung thị là người biết điều, nàng tại quản lão gia, lão phu nhân lại mong thêm cháu. đêm này, nhị di nương hồng hai con mắt, suốt đêm nghỉ.

      Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang cùng tâm người trong viện giống nhau, hết thảy mọi chuyện giờ mới lạ bắt đầu.

      “Đại tiểu thư, tốt” Đào tiến vào sắc mặt cực kỳ khó coi.

      “Sáng tinh mơ ai lại đắc tội với ngươi?” Nạp Lan Tĩnh sớm dùng xong bữa sáng, quần áo sa tanh màu bạc, bởi vì chưa cập kê, cho nên phía dưới tóc vẫn chưa vấn lên, đầu cài cố định cây trâm, mặt khảm viên ngọc mài mượt mà ánh sáng nhu hòa, tương xứng với nàng thân cực kỳ hào phóng, ôn nhu, nàng cầm trong tay quyển sách, đắm chìm trong thế giới ánh nắng buổi sáng.

      “Đại tiểu thư tốt, lão thái thái phái người đến thỉnh phu nhân rồi” Đào khẩn trương, biết lão thái thái cực kỳ thích nhị di nương, phải vì chuyện đêm qua ghi hận phu nhân.

      Nạp Lan Tĩnh cười, khéo léo cầm cái hòm đưa cho Đào, ghé vào bên tai lặng lẽ phân phó.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :