1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan (Trọng sinh) (Cuốn III - C40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      nghe that la da, cuoi cung cung tinh ngo

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Cung cach di. Ug ho hai ta luon

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn II Kinh biến – Phong Vân Khởi

      Chương 26 Ai tính kế

      Editor : ** ss Gà **


      **********************************

      Nạp Lan Diệp Hoa có phòng bị, trong lúc nhất thời thế nhưng bị Cung thị đẩy về sau mấy bước, màn này trước mắt khiến bọn hạ nhân sợ ngây người, chưa từng có nữ tử nào dám cùng tướng công động thủ, Nạp Lan Diệp Hoa nhìn ánh mắt mọi người, sắc mặt tức áp lực khó xử.

      “Phản, quả thực là phản, tiện phu nên hưu !” Lão thái thái nhìn Cung thị dám động thủ đánh Nạp Lan Diệp Hoa, vội vàng để Tôn ma ma đỡ xuống giường.

      “Hừ, ngươi hỏi chút, dám sao?” Cung thị khinh thường nở nụ cười lạnh, trong lòng nàng dĩ nhiên có chủ ý, đợi cho, đợi cho Nạp Lan Hiên thành thân, Nạp Lan Tĩnh xuất giá, nàng nhất định cùng người này cùng cách! (ly hôn )

      “Nạp Lan Diệp Hoa, ngươi phải biết rằng ngươi có lý do gì hưu ta, phụ thân mẹ cả ngươi đều mất sớm, cái gọi là hiếu thuận cha mẹ liền có, con lại càng tới, dâm ( quan hệ bất chính ) này mọi người Nạp Lan phủ có thể làm chứng cho ta, chuyện này lại cùng ta nửa điểm có quan hệ! Ngươi, di nương thông phòng mọi thứ đều thiếu, có thể thấy được ta ghen tỵ sao! Ta đây khỏe mạnh đứng ở chỗ này, cái gọi là bệnh hiểm nghèo cũng có! Về phần nhiều lời, ta dung túng mẫu thân ngươi cái thiếp, ở quý phủ kiêu ngạo nhiều năm như vậy, nếu là nhiều lời, làm sao có trường hợp như ngày hôm nay! Về phần trộm cướp lại càng có khả năng, Cung gia ta cái gì cũng thiếu, dù bẩm báo nơi Thánh thượng, ngươi Nạp Lan Diệp Hoa cũng có lý do ta nửa điểm đúng!” Cung thị môi nhếch cao, đem bảy điều hưu thê nhất nhất ra:”Nhưng Nạp Lan Diệp Hoa ngươi, đầu tiên sủng ái Nhị di nương, sau lại sủng ái Tam di nương, đám đều dám khi dễ đến đầu chính thất, sủng thiếp diệt thê cái tội này ngươi định rồi!” Cung thị lên phía trước hai bước, liếc mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, tương lại đó là xuất giá làm ni cũng nguyện ở chỗ này!

      “Tiện phụ!” Lão thái thái tức giận đến phát run, nàng tối kỵ muốn người ta nhắc tới nàng đó là thiếp, nay con trai nàng quý vì tướng gia, nhưng bởi vì thân phận nàng cao, ngay cả cáo mệnh cũng chỉ là ngũ phẩm, hoàng cung đến lần đều được tiến vào, nghe thời điểm đại thọ Cung lão thái thái Cung gia, ngay cả bệ hạ đều ban thường thọ lễ!

      “Làm càn, An thị, ngươi nếu còn dám nhiều lời nửa câu, đừng trách bổn quận chúa niệm tình cảm!” Nạp Lan Tĩnh từ phía sau Cung thị ra, Nạp Lan Tĩnh nay là nhị phẩm quận chúa, địa vị chỉ thấp hơn công chúa hoàng gia, lão thái thái dù sao cũng là mẫu thân Nạp Lan Diệp Hoa, Cung thị rốt cuộc thể làm gì nàng, nhưng là Nạp Lan Tĩnh sợ, tuy Nạp Lan Tĩnh có cấp bậc cao như Nạp Lan Diệp Hoa, nhưng nếu truy cứu, Nạp Lan Diệp Hoa cũng có nửa phần quyền lợi xử trí Nạp Lan Tĩnh, đến cùng là phong hào quận chúa người hoàng gia, bất kính với quận chúa, chính là bất kính với hoàng gia.

      “Hừ!” Lão thái thái hừ lạnh tiếng, nàng đối với Nạp Lan Tĩnh là sợ hãi, Cung thị bị nàng khi dễ nhiều năm như vậy, nàng tự nhiên chịu nổi Cung thị cũng dám tranh luận, nhưng Nạp Lan Tĩnh giống vậy, Nạp Lan Tĩnh được làm được, lần trước còn sai người đánh nàng, Nạp Lan Diệp Hoa cũng dám làm gì Nạp Lan Tĩnh!

      “Ngươi phải hướng mẫu thân nhận sai!” Nạp Lan Diệp hoa cũng tức giận, ở trong lòng Cung thị chuyển biến nhất định vì Tương Bình vương, trước kia Cung thị chuyện như vậy, “Ngươi nghĩ Tương Bình vương vào kinh ngươi liền nổi lên tâm tư khác, cho ngươi biết, ngươi kiếp này chỉ có thể là nữ nhân của Nạp Lan Diệp Hoa ta!” Nạp Lan Diệp Hoa oán hận , trước kia thắng Tương Bình vương, tại như trước cũng có thể thắng !

      “Lý ma ma đem Cửu Chương Tiên ( roi ) của ta đến!” Cung thị lạnh giọng, nhìn bộ dáng Nạp Lan Diệp hoa, tựa hồ từ bỏ ý đồ, nay còn luôn mồm mở miệng đến Tương Bình vương, chính mình lựa chọn , đó là toàn tâm toài ý chỉ nguyện cùng , mấy năm nay, lần lượt đả thương lòng nàng, nay sao còn mặt mũi chính mình? Tự nhiên, những lời này Cung thị chắc là cùng Nạp Lan Diệp Hoa nhắc tới, có bất cứ ý nghĩa gì, phải sao!

      “Ngươi dám!” Nạp Lan Diệp Hoa trừng mắt nhìn Lý ma ma, hôm nay tin, tại Nạp Lan phủ lời của ai nghe sao!

      “Thu Nguyệt, giúp mẫu thân đem Cửu Chương Tiên đến đây!” Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng, mặt sợ hãi nhìn chằm chằm Nạp Lan Diệp Hoa, hôm nay mặc dù đoạn tuyệt, nàng cũng phải giúp Cung thị, ngoài cửa cung Nạp Lan Diệp Hoa có lý do tát Cung thị cái, hôm nay, lão thái thái ngay cả cơ hội giải thích cũng cho Cung thị , liền lấy chẩm ( gối này chắc làm bằng sứ_ hoặc đồ dễ vỡ ) đánh Cung thị, nếu ở nơi này tiếp xuống, đây phải muốn đánh Cung thị chết tươi sao!

      “Hôm nay nếu ai dám động thủ, ta lập tức làm chủ đem nàng bán ra ngoài!” Nạp Lan Diệp Hoa nắm quyền,”Người tới, đem phu nhân áp chế cho ta!” Nạp Lan Diệp Hoa tự nhiên là muốn ở trước mặt mọi người vãn hồi mặt mũi của , tôn nghiêm của .

      “Ai dám!” Cung thị khoát tay áo, ý bảo Nạp Lan Tĩnh cần tham dự tiến vào, nếu việc hôm nay truyền ra ngoài, ngoại nhân mình là người đàn bà chanh chua sao, Tĩnh nhi còn có hứa người ta, tự nhiên thể để cho người làm hỏng thanh danh.

      Gia đinh vào phòng, xem sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị, xem lẫn nhau, cũng dám tùy tiện ra tay, tuy ngày thường Cung thị hiền lành, cũng đại biểu Cung thị dễ chọc, lúc trước Nạp Lan Diệp Hoa đem Cung thị giam lỏng, Cung tướng quân tự mình đánh tới cửa, ngay cả Nạp Lan Diệp Hoa cũng bị đánh.

      Nạp Lan Tĩnh thấy thế cười cười, ngay cả hạ nhân đều biết thời thế, dám tùy tiện bất kính đối với Cung thị.

      “Phu nhân, roi ngài mang tới!” Thu Nguyệt vô cùng mau, nàng đem roi hai tay dâng vào lòng bàn tay Cung thị, trong mắt mang theo vui sướng, thời điểm ở Cung phủ nghe được Vận Ninh quận chúa , thời tuổi trẻ là tay hảo tiên, là chân truyền Cung lão tướng quân, nay mới được trông thấy!

      Cung thị hít hơi sâu, giống như nâng đứa bé trong lòng bàn tay, bao nhiêu năm, nàng chưa từng chạm qua roi này, cố gắng làm tốt chuyện hiền thê phải làm, bao nhiêu năm, nàng buông roi, cầm kim thêu, bao nhiêu năm, nàng chưa bao giờ chạm qua roi này, đơn giản chỉ bởi câu thích dáng vẻ dịu dàng của ngươi.

      Cung thị gắt gao nhắm hai mắt lại, nước mắt tự giác chảy ra, phải bởi vì nàng còn nhớ thương , mà thương tiếc chính mình từng trả giá như vậy, nguyên lai, nhớ mãi quên, phải thâm tình đến cỡ nào, mà là chính mình từng hy vọng!

      Ba!

      Ánh mắt Cung thị biến đổi, đem Cửu Chương Tiên hung hăng vẫy trung, mang theo từng mảnh chẩm mặt đất, ở trung vẽ lên đường cong duyên dáng, chính là tiếng gió vù vù, tiếng vang từ mảnh mới biết được roi Cung thị mạnh mẽ cỡ nào!

      Trong lúc nhất thời, Nạp Lan Tĩnh biết có tâm tình như thế nào, cao hứng, kích động, còn là cái gì, ở trong trí nhớ của nàng, Cung thị tính tình tuy rằng thẳng, nhưng thân thể vẫn tốt, cả ngày mang bệnh tia tức giận, gặp chuyện thuận, cũng chỉ yên lặng chấp nhận, bóng lưng của nàng vĩnh viễn là nhu nhược, khóc, bất đắc dĩ, chưa từng giống như hôm nay, hoàn toàn biểu khí thế cọp mẹ thua gì đấng mày râu!

      Cung thị kia giống như thử roi, thân roi vút , giống như trường xà bay lượn, giống như cái mồm đầy máu mở lớn, chỉ cần chạm đến bị đả thương thương tích đầy người, mà thời điểm thu hồi, tựa như dây thừng mỏng manh, nhu thuận nằm trong tay Cung thị!

      “Bẩm báo lão gia phu nhân, người Cung phu tới cầu kiến phu nhân!” Phía sau, trùng hợp hạ nhân tiến đến bẩm báo, Nạp Lan Diệp Hoa nháy mắt thay đổi, đến đây khéo a, quay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm Thu Nguyệt, Niệm Nô Thu Nguyệt này là người Cung phủ, nay xem ra quả nhiên đúng vậy!

      “Tránh ra!” Cung thị hừ lạnh câu, trường tiên trong tay hung hăng vút tới bên cạnh gia đinh, bọn gia đinh nhanh chóng lui xuống, roi này của Cung thị tuy tổn thương bọn họ, nhưng khiến bọn họ chân cảm nhận được cảm giác roi kia lướt qua hai má, người ta múa kiếm có kiếm khí, cũng biết múa roi còn có tiên gió! người cũng tự giác đổ mồ hôi lạnh, nếu roi này trực tiếp đánh lên người chính mình, chẳng phải là tróc da tróc thịt!

      Cung thị roi rơi xuống như núi chấn hổ tác dụng, bọn hạ nhân tránh ra tạo con đừơng, đoàn người chậm rãi rời khỏi sân lão thái thái!

      “Tham kiến tiểu thư, tham kiến tiểu thư !” Phúc ma ma ở trong phòng Cung thị, nhìn Cung thị tiến vào, vội hành lễ.

      “Phúc ma ma mau đứng lên!” Cung thị cười cười, chẳng biết tại sao trong lòng chưa bảm giờ cảm thấy thống khoái như ngày hôm nay, tay đưa roi cho nha đầu bên cạnh, nhanh chóng đỡ Phúc ma ma đứng lên.

      trễ thế này, Phúc ma ma nhưng nghĩ tới Tĩnh nhi, mới lại đây nhìn Tĩnh nhi!” Nạp Lan Tĩnh cười, nay dĩ nhiên đến thời gian đốt đèn, nhìn thần sắc Phúc ma ma cũng có gì ổn, mới dám cùng Phúc ma ma đùa!

      “Đúng vậy a, đâu chỉ là lão nô nhớ thương tiểu thư , cả lão phu nhân cũng vẫn nhắc tới!” Phúc ma ma cười, mới đưa phong thơ từ trong tay áo đem giao cho Cung thị, “Tiểu thư, nay biên quan phát đến tin chiến thắng, đem quân địch đuổi ra bên ngoài năm mươi dặm, trong quân chúc mừng, thiếu gia liền cho người viết thư về nhà, lão phu nhân khẩn trương sai nô tài lại đây báo tin mừng, đây là tiểu thiếu gia viết gửi tiểu thư!” Phúc ma ma cười, nhắc tới Nạp Lan Hiên trong mắt mới lộ ra tia bất đắc dĩ.

      “Là Hiên nhi, là Hiên nhi gửi thư!” Cung thị đem thư nhận lấy, nước mắt cũng tự giác chảy ra, trong lúc nhất thời khí nặng trĩu, lúc trước, thời điểm Nạp Lan Hiên phụng chỉ rời , thân mình vừa mới đỡ hơn chút, đầu tóc đen kia liền đều thành màu trắng.

      “Xem ta, việc vui, đây là làm sao vậy?” Cung thị dùng khăn con đem khóe mắt rơi lệ xoa xoa, dường như đem thư kia nhìn :”Tĩnh nhi, Hiên nhi sức khỏe tốt lắm, chúng ta cần lo lắng, bọn họ đánh thắng rất nhiều trận, qua năm chắc có thể trở lại!” Cung thị hít hít cái mũi, cuối cùng thần sắc mới dịu .

      “Việc vui, việc vui, lão nô nhìn tiểu thư khí sắc cũng tốt rất nhiều!” Phúc ma ma vội cười cười, sợ nhắc tới Nạp Lan Hiên khiến Cung thị khổ sở, nhanh chóng rời đề tài.

      “Đúng vậy a, vừa rồi còn vũ hồi Cửu Chương Tiên, năm đó phụ thân dạy ta liền quên ít!” Cung thị cười cười, tự nhiên hiểu được Phúc ma ma hỏi cái gì, nếu mình , rơi vào tai mẫu thân nơi đó chẳng phải làm cho mẫu thân lo lắng.

      Phúc ma ma thế này mới đem tâm thả lỏng, mấy ngày nay xảy ra ít chuyện tình, nghe Tương Bình vương thế tử đau khổ dây dưa tiểu thư , lão thái thái thủy chung yên lòng, sợ tiểu thư ở Nạp Lan phủ chịu ủy khuất, thế này mới thừa dịp cơ hội để cho mình đến xem xem.

      Mọi người lại hàn huyên hồi, Phúc ma ma mới rời ! Trải qua đêm này, có lẽ có cái gì đó thay đổi, tuy hôm nay Cung thị đại náo phòng ở lão thái thái, nhưng Phúc ma ma đến, khiến cho Nạp Lan Diệp Hoa hề dây dưa chuyện này, đó là cũng biết, Cung thị phải có thể tùy ý gây khó dễ, cho dù ngăn Cung thị hồi ( trở lại ) Cung phủ, nhưng cũng ngăn được người Cung phủ lại đến đây xem Cung thị.

      “Tiểu thư, tiểu thư, Tương Bình vương thế tử cuối cùng có thể làm phiền ngài!” Thời điểm ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh vừa dùng xong bữa trưa, Thu Nguyệt vẻ mặt vui mừng tiêu sái tiến vào!

      “Sao? xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Tĩnh nằm ở tháp mỹ nhân ( giường ), nhưng vẻ mặt hứng thú, biết chuyện gì có thể làm cho Kiếm Hồn chặt đứt ý niệm đối với mình trong đầu .

      “Bẩm tiểu thư, nghe Đại tiểu thư An Thuận Hầu An Ảnh Nhã ban đêm đột nhiên tỉnh, sau An Thuận Hầu mới biết được chân tướng tình, nguyên lai Tương Bình vương thế tử kia trong tuyết đình quấy rối An tiểu thư, sau đó muốn giết người diệt khẩu, may mắn khi đó băng còn kết rắn, An tiểu thư mới lưu được mạng, hôm nay lâm triều An Thuận Hầu ở phía đại điện tố cáo ngự trạng, hoàng thượng giận dữ, liền phong Tương Bình vương thế tử vị An Ức Hầu, cả đời thể rời kinh, cũng hạ chỉ đem An tiểu thư ban cho vị chính thê, hạ lệnh cho Lê Bộ bắt đầu chọn ngày! Hoàng bảng ( thông báo vua ban ) đều dán lên!” Thu Nguyệt cười , đem phần hoàng bảng bóc đến đưa cho Nạp Lan Tĩnh, hoàng bảng này tự nhiên ràng, chỉ là tứ hôn cho An Ảnh Nhã cùng Kiếm Hồn.

      Nạp Lan Tĩnh cười cười, nàng dĩ nhiên biết chuyện An Ảnh Nhã bị Kiếm Hồn ném xuống, chính là thời điểm An Ảnh Nhã bị văng cả người trần trụi, mặc dù được người cứu lên, thân mình cũng bị người xem , ở trong mắt mọi người còn là nữ tử thuần khiết, nữ tử như vậy nhà người bình thường cũng muốn, mặc dù đón vào phủ cũng chỉ có thể làm thiếp, Kiếm Hồn tâm cao khí ngạo, biết làm ra cái nhiễu loạn gì!

      Lại thêm, hoàng đế tứ phong Kiếm Hồn vị Hầu gia, còn ban thưởng hào vị Ức, đó là cả đời bị người áp chế, lại đến Kiếm Hồn được ban thưởng Hầu có tư cách thừa kế vương vị Tương Bình vương, tương lai sau khi Tương Bình vương trăm tuổi có người thừa kế vương vị, Bình thành kia như trước vẫn bị hoàng đế nắm trong tay! Ngón tay Nạp Lan Tĩnh đem hoàng bảng nhàng xoắn, Kiếm Hồn ngu xuẩn này công tạo cơ hội cho Hoàng đế, làm cái chuyện hồ đồ như vậy, đó là hoàng đế muốn trị Tương Bình vương cái tội quản giáo nghiêm, cũng danh chính ngôn thuận, nhưng cũng chọc nhiều người tức giận!

      Nạp Lan Tĩnh thở dài, mặc dù đối với chính mình là chuyện tốt, nhưng làm Hoàng đế tất nhiên biết chuyện xưa của Cung thị cùng Tương Bình vương, nếu Cung thị cùng Nạp Lan Diệp Hoa cùng cách, phỏng chừng khó càng thêm khó, sau này sợ Tương Bình vương lại khó lấy vợ!

      đến, An Ảnh Nhã này tỉnh lại đúng lúc, đêm qua biên quan vừa phát ra tin chiến thắng, thế nhưng tỉnh lại, Nạp Lan Tĩnh cảm thấy hai kiện này có liên hệ, nhưng cẩn thận nghĩ đến lại nghĩ ra chút ổn!

      *** Gà mái cục ta cục tác ***

      Bên này, thánh chỉ đến biệt uyển trong hoàng cung của Tương Bình vương, Kiếm Hồn cự tuyệt tiếp chỉ, chọc Tương Bình vương giận dữ, tiếp thánh chỉ đó là tội chết, Tương Bình vương đem nhốt Kiếm Hồn vào trong phòng, cho ra ngoài sân!

      “Ta cưới nàng kia, ta chỉ muốn cưới Nạp Lan Tĩnh, ta chỉ muốn Nạp Lan Tĩnh!” Kiếm Hồn dùng chân đá giường gỗ, trong lòng phiền chán vô cùng, nhưng cố tình như thế, mặt Nạp Lan Tĩnh vẫn lên ở trước mặt , nở nụ cười phong tình, lại người bình thường thể bằng được.

      Đột nhiên, mũi tên theo cửa sổ bên ngoài mạnh mẽ phóng vào nhà, lướt qua Kiếm Hồn, đâm thẳng ở cây cột phía đối diện.

      “Ai?” Kiếm Hồn hô tiếng, trả lời trận tiếng gió thổi vù vù, cửa sổ càng nhìn ra bóng dáng người nào.

      Ánh mắt Kiếm Hồn nhìn chằm chằm cửa sổ kia, chân từ từ thối lui, thẳng đến khi có tiếng vang bất thường, mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu mũi tên hé ra mảnh giấy Tuyên Thành, Kiếm Hồn đem mũi tên hung hăng nhổ xuống, mới phát giấy Tuyên Thành chỉ có vài từ, ”Nếu muốn Nạp Lan Tĩnh sống, hôm nay giờ Tý, phía tây ngoại ô rừng trúc, chỉ cho phép ngươi mình tới!” Kiếm Hồn trong lòng căng thẳng, Nạp Lan Tĩnh sống? Nạp Lan Tĩnh xảy ra chuyện gì?

      “Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!” Kiếm Hồn mạnh mẽ đẩy cửa phòng bị đóng chặt, nhưng tựa hồ chút động tĩnh, đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ, nhưng cũng có bất cứ động tĩnh gì.

      “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Trong đầu Kiếm Hồn lặp lặp lại chỉ có ba chữ, thậm chí hề nghĩ ngợi có người dùng Nạp Lan Tĩnh uy hiếp .

      Sắc trời dần tối xuống, Kiếm Hồn đáy lòng sốt ruột vô cùng, đến thời gian lên đèn, cửa chi nha tiếng được mở ra, cung nữ mang theo hộp thức ăn tiến vào.

      “Tham kiến Hầu gia!” Cung nữ hành lễ, đem đồ ăn đặt bàn, ánh mắt Kiếm Hồn bỗng sáng ngời, nhưng nghĩ đến bóng dáng bên cửa sổ, trong lòng lại trận mất mát, cửa này mở, nhưng Tương Bình vương lại làm cho thị vệ đứng coi chừng, nơi này là hoàng cung, chính mình xông ra biệt uyển cũng đánh ra cửa cung a!

      “Ngươi lấy đồ ăn gì vậy, đây là làm cho người ăn sao!” Kiếm Hồn căm tức , phen nhấc bàn ăn hất đổ.

      Cung nữ sợ tới mức mắt đỏ lên, nức nở khóc.

      “Khóc cái gì mà khóc, lại khóc ta giết ngươi!” Kiếm Hồn phiền chán, tự giác rống lên, đột nhiên nhãn tình sáng ngời, trong lòng có tính kế.

      Bùm bùm, chỉ nghe trong phòng lại thời gian có tiếng động đánh ngã thứ gì đó.

      “Cút, lập tức cút!” Kiếm Hồn tức giận mắng câu, cung nữ chạy nhanh xách cái hộp đựng thức ăn, khóc chạy ra ngoài! Thị vệ đứng ngoài cửa thở dài, trong cung đó chính là như vậy, chủ tử mất hứng liền phát hỏa lên người hạ nhân! Mới đem cửa khóa lại!

      *** Gà mái cục ta cục tác ***

      Dùng qua bữa tối, Nạp Lan Tĩnh an nhàn đến có chuyện để làm, liền cầm sách thuốc cẩn thận lật xem.

      “Ai?” Đột nhiên ngoài cửa lên cái bóng đen, Thu Nguyệt hô tiếng, thấy Nạp Lan Tĩnh gật đầu, theo cửa sốt xoay người ra ngoài, lập tức đuổi theo!

      Nạp Lan Tĩnh buông sách thuốc, ánh mắt híp lại, ngón tay nhàng chuyển động vòng tay cổ tay, cảnh giác nghe động tĩnh phòng ngoài! Đột nhiên trận khói nhàng tiến vào, Nạp Lan Tĩnh thầm nghĩ tốt, ngừng thở, nhìn Lưu Thúy hít vào lập tức hôn mê bất tỉnh, trong lòng chuông ngừng rung mãnh liệt, nhưng chắc vừa hít vào chút, đầu càng ngày càng choáng, trước mắt tối sầm có tri giác!
      tú cầu, Fuu, fujjko3 others thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      aaaa, hùng có tới kịp k ta?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuốn II Kinh biến – Phong Vân Khởi

      Chương 27 Kiếm Hồn gặp chuyện may

      Editor : ** ss Gà **

      *********************************

      Đêm mang theo hơi thở thần bí, cắn nuốt toàn bộ mọi người ngủ say, đèn ở trong phòng Nạp Lan Tĩnh đột nhiên bị dập tắt, trong viện im ắng, ánh trắng chiếu vào đá phiến đường lạnh như băng, lại càng cảm thấy yên lặng nhưng lạnh lùng, gió đông cuồng liệt thổi mạnh, giống như mang theo tiếng khóc từ Địa ngục, phát ra tiếng thở dài vù vù.

      Thu Nguyệt trở về nhìn thấy quang cảnh như vậy, nàng hơi nhíu mày, thân mình cuộn dưới cửa sổ, nghe trong phòng chút động tĩnh, từ trong phòng lấy ra khăn tàm ti ( tơ tằm ) , mạnh mẽ đẩy cửa sổ ném vào, nàng rất nhanh vọt đến bên, đêm như trước mang theo tiếng thút thít, trong phòng như trước yên lặng tiếng vang! Thu Nguyệt trong lòng càng khẩn trương, dùng chân mạnh mẽ đá văng cửa phòng, cửa khép hờ, chi nha tiếng mở ra, Thu Nguyệt đứng ở giữa phòng, quét nhìn đại sảnh, ánh trăng theo cửa mở, chiếu vào mặt đất, chiếu phòng sáng lên cùng ban ngày khác nhau!

      Đằng! Thu Nguyệt mở hộp quẹt ( lửa ) ra, đem đèn trong phòng toàn bộ thắp lên, mới cảm thấy ít phần lãnh ý! Thu Nguyệt nhàng tiêu sái đến cửa buồng trong, tay ngọc nhàng đẩy rèm cửa, hướng trong phòng nhìn lại, bên trong tối đen khác thường, Thu Nguyệt bỗng nhiên phát trong phòng có mùi hương cổ quái! tốt! Thu Nguyệt trong lòng căng thẳng, nhảy ra ngoài cửa, đem cửa sổ buồng trong toàn bộ mở ra, làm cho mùi hương kia phiêu tán , ”Lưu Thúy!” Thu Nguyệt gọi, nương theo ánh trăng nhìn tình hình trong phòng, Lưu Thúy nằm mặt đất, Nạp Lan Tĩnh cũng thấy bóng dáng!

      Thu Nguyệt chạy nhanh tiến vào, đem đèn trong phòng thắp sáng, từ trong lòng lấy ra cái chai xanh biếc, đặt ở chóp mũi cho Lưu Thúy ngửi ngửi, Lưu Thúy ho khan vài tiếng, mới từ từ tỉnh lại!

      “Ân, Thu Nguyệt ngươi trở lại?” Lưu Thúy có chút mơ hồ, cảm thấy đầu khó chịu, lấy ngón tay nhàng xoa búi tóc, tựa hồ làm cho chính mình thanh tỉnh ít.

      “Lưu Thúy, tiểu thư đâu?” Thu Nguyệt nhìn Lưu Thúy tỉnh lại, cũng thêm cái gì, giúp đỡ nàng đứng lên, nhìn giường hình như cũng có người chạm qua!

      “Tiểu thư!” Lưu Thúy lắc lắc đầu, vốn muốn hỏi Thu Nguyệt vì sao mình nằm mặt đất, nhưng nhìn vẻ mặt Thu Nguyệt ngưng trọng, mới lại đem lời nuốt xuống! ”Tiểu thư, tiểu thư xem sách thuốc!” Lưu Thúy liều mạng hồi tưởng muốn nhớ lại, nhưng trong đầu trừ bỏ dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh nhìn sách thuốc, liền chẳng nhớ được gì!

      Thu nguyệt cau mày, mới nhìn thấy bàn dường như để lại phong thư, mặt ghi là gửi cho Cung thị, Thu Nguyệt chút suy nghĩ liền mở ra, càng xem thần sắc càng ngưng trọng.Ba ! tiếng vỗ cái bàn:”Ta tại lập tức tướng quân phủ, tìm Vận Ninh quận chúa hỗ trợ tìm tiểu thư về, nơi này giao cho ngươi!” Thu Nguyệt cầm phong thư trong tay giao tận tay Lưu Thúy, nhún người liền biến mất ở trong bóng đêm u tối.

      Nàng bản nhìn thấy bóng đen lên, tức đuổi theo, nhưng thời điểm nàng ra ngoài như thế nào còn có bóng dáng nào, nàng thầm hô tiếng xong, chớ phải trúng kế điệu hổ ly sơn ( nhử hổ xa rừng, nhử địch ra khỏi căn cứ ) người khác, chờ nàng quay trở về quả nhiên gặp chuyện may!

      Lưu Thúy nhìn thư, sắc mặt cũng càng khó coi, thư này quả thực bậy, chữ viết tiểu thư nàng tự nhiên là ràng, ngay cả thư này bắt chước như thế nào nàng liếc mắt cái cũng có thể xem ra, huống chi thư này cái gì, tiểu thư cùng Kiếm Hồn tình đầu ý hợp, trước kia mọi chuyện bất quá là bị người tính kế, mới để bọn họ trong lúc đó sinh hiểu lầm, nay hiểu lầm muốn giải trừ, nhưng hoàng mệnh thể làm trái, liền quyết định cùng Kiếm Hồn tiêu dao thế gian, dặn Cung thị bảo trọng ( chú ý giữ gìn sức khỏe ), chớ tìm nàng, chớ nhớ mong!

      Tiểu thư nhất định là xảy ra chuyện, Lưu Thúy di chuyển bước chân vừa muốn gọi người trong viện, nhưng sâu dừng lại cước bộ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặc dù tiểu thư cùng Kiếm Hồn trốn , từng bị người bắt , thanh danh bị hủy, mặc dù tiểu thư trở về, cũng chỉ có thể xuất gia làm ni kết cục! Lưu Thúy nắm chặt thư trong tay, mặt lộ vẻ kiên quyết, mở chụp đèn ra, đem thư kia thiêu hủy ở ánh nến!

      Đêm dần dần yên tĩnh, ánh nến trong phòng Nạp Lan Tĩnh cũng dần dần mờ xuống, phía tây ngoại ô trong rừng, người ăn mặc thành cung nữ cầm kiếm trong tay, tựa hồ là tìm gì đó!

      “Ân!” Nạp Lan Tĩnh khó chịu nhàng phát ra tiếng, nàng chậm rãi mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu hơi đau, cánh tay truyền đến từng đợt mạnh mẽ ý đau!

      Đây là đâu? Nạp Lan Tĩnh giương mắt, nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào trong rừng, ánh trăng! Cánh rừng! Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ mở mắt, nháy mắt thanh tỉnh, mới nhìn tình cảnh của chính mình, vòng lạnh như băng đọng tại chân trời, bốn phía đen ngòm đông nghìn nghịt chính là cây cối, hai tay nàng bị dây thừng buộc chặt, kéo treo nhánh cây! Nàng hơi hơi vặn vẹo, cổ tay lập tức truyền tới cỗ đau đớn, nàng biết bị buộc ở nơi này bao lâu, nàng thậm chí có thể cảm giác rệt, cổ tay mình bị xước tầng da, nàng lấy tay muốn bắt lấy dây thừng, muốn vì cổ tay chịa sẻ phần trọng lực!

      Chân tựa hồ có chút tê rần, ngón tay nắm ở lòng bàn tay, mới thấy hơi lạnh như băng, cuồng phòng gầm thét, Nạp Lan Tĩnh lại mặc quần áo có vẻ hơi phong phanh, bị treo tại nhánh cây, ở trong gió ngừng lay động, Nạp Lan Tĩnh hơi hơi híp mắt, nàng nghĩ ra được ai muốn hại nàng như vậy, hơn nữa, có thể từ tướng phủ đem mình lặng lẽ mang ra, chắc chắn có nội ứng, còn có người tính kế! Kiếm Hồn? Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, tuyệt đối phải , ngay cả muốn tiếp nhận thánh chỉ, nhưng mặc dù là bắt mình cũng làm cho chính mình treo tại đây đón gió lâu như vậy!

      “Nạp Lan Tĩnh!” Chỉ nghe có người hô tiếng, Nạp Lan Tĩnh còn suy nghĩ bỗng ngẩn ra, nhìn xa xa người mặc quần áo cung nữ, chính là hướng bên này chạy tới, chỉ thấy tóc nàng lộn xộn, lại thấy mặt của nàng, Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, nàng chưa từng thấy qua vị nữ tử này!

      “Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh!” Người nọ lại gọi vài câu, thanh thoáng thô ráp như thế nào cũng phải nữ tử! Thanh càng ngày càng gần, Nạp Lan Tĩnh thế này mới xem ràng, người nọ mặt đen tuyền, thân còn giắt ít đồ ăn, quần áo dường như ẩm ướt, vào đêm đông càng lạnh lẽo, quần áo kia tựa hồ đều kết thành băng.

      “Kiếm Hồn!” Nạp Lan Tĩnh nhàng hô câu, tay còn khí lực, hơi buông lỏng, lần toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt ở cổ tay, thân mình run lên, dây thừng kia hình như lại làm xước đến tầng da!

      “Nạp Lan Tĩnh là ngươi, là người sao?” Kiếm Hồn thấy nữ tử treo cây, trong lòng căng thẳng, ngoài miệng nhịn được hỏi câu, trong lòng đau nhói, cho tới bây giờ mới biết được nữ tử trước mắt này đối với có bao nhiêu quan trọng, sau khi đem cung nữ kia đánh ngất xủi, mặc quần áo cung nữ liền trốn thoát, nhưng người có lệnh bài xuất cung, thất quải bát quái chạy tới ngự thiện phòng, có người trong cung đặt đồ ăn thừa ở hai cái thùng gỗ muốn đưa ra cung, kịp nghĩ nhiều, lập tức chui vào giữa đồ ăn muốn trốn! từ lúc sinh ra nhất định tài trí hơn người, chưa từng chịu qua khổ như vậy, lúc ấy trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất trong đầu, chỉ hy vọng Nạp Lan Tĩnh vô , chỉ cần nàng vô liền tốt!

      “Là ta!” Nạp Lan Tĩnh vô lực, thanh mềm mại, nàng biết nên hình dung cảm xúc phức tạp trong lòng như thế nào, theo sắc mặt mặt , Nạp Lan Tĩnh cũng có thể kết luận việc này cùng Kiếm Hồn tất nhiên quan hệ, là như thế nào biết được cũng cần biết, chỉ biết nam tử mặc quần áo nữ tử, ở ánh trăng mang theo chật vật đầy người, hướng nàng chạy tới, quan tâm trong mắt chút nào che giấu!

      “Hảo, ta lập tức cứu ngươi!” Kiếm Hồn tâm mới buông xuống, rút nhuyễn kiếm dắt ở thắt lưng, nhún người nhảy, hướng đầu dây thừng Nạp Lan Tĩnh chém tới! Càng ngày càng gần, Nạp Lan Tĩnh giống như có thể nghe được cái gọi là kiếm khí.

      Phác phác! Vài tiếng trầm đục, theo rừng cây bay tới mấy mũi tên bắn lén, Nạp Lan Tĩnh giờ khác này giống như vô cùng ràng, nàng thậm chí có thể nhìn đến đầu mũi tên chiếu rọi ánh trăng! Kiếm Hồn đột nhiên chuyển hướng, vung nhuyễn kiếm, ngăn cẳn mũi tên bắn lén tới, nhưng là tên dường như càng lúc càng nhanh, bức Kiếm Hồn thể lui trở về!

      Phác! Là thanh mũi tên xuyên thấu thân thể, nặng nề lại hung hăng đập vào trong người, là Kiếm Hồn bị thương sao? Nạp Lan Tĩnh hơi cúi đầu lại phát mũi tên bắn trúng vào chân nàng, máu theo chân giọt giọt rơi xuống mặt đất, dường như ngưng tụ thành băng, Nạp Lan Tính nhíu mày, nhưng là vì sao nàng cảm giác chút đau đớn, chẳng lẽ bởi vì bị đông lạnh sao?

      “Nạp Lan Tĩnh!” Kiếm Hồn nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh bị thương, trong mắt tràn đầy tơ máu màu hồng, “Các ngươi nghĩ muốn cái gì, hướng phía ta mà đến, đối phó với thiếu nữ còn tính gì là hùng hảo hán!” Kiếm Hồn lại thả người bay lên, chiêu thức tựa hồ càng sắc bén, nhuyễn kiếm rất nhanh múa động tựa hồ hình thành lá chắn lớn, rất nhanh hướng Nạp Lan Tĩnh bay tới, mắt thấy càng lúc càng gần, cũng nghĩ đột nhiên theo phía sau mặt cây ra vài hắc y nhân, kiếm nhất tề hướng về Kiếm Hồn, mấy người trung đánh nhau phen, Kiếm Hồn lại thể lui xuống!

      “Nguyên lai thế tử coi như cao thủ!” Trong đó có người lạnh lùng cười, thanh hùng hậu nồng đậm trào phúng, ”Bất quá, chẳng qua chỉ tham lam mỹ nhân tầm thương!”

      Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, giọng nam tử tuy có thể làm cho người nghe hiểu, nhưng nàng dám khẳng định, người này phải nhân sĩ kinh thành, thậm chí phải người Hán!

      “Ngươi biết thân phận phận bản thế tử, còn dám làm càn như vậy, các ngươi nghĩ muốn việc gì cứ việc cùng chúng ta mở miệng, nghĩ đến các ngươi muốn cái gì thế tử cũng có thể mang tới!” Thanh Nạp Lan Tĩnh tại đây rét lạnh lại có vẻ càng thêm trầm ổn, hai gò má nàng động lạnh có chút chuyển màu xanh, nhưng bởi vì đau đớn cổ tay đầu óc càng thanh tỉnh.( minh mẫn )

      “Hừ!” Người nọ hừ lạnh câu, cũng lời nào, chính là lạnh nhạt liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh, chỉ cần cái liếc mắt này Nạp Lan Tĩnh liền nhớ kỹ, ánh mắt lạnh như băng này, chưa từng thấy qua ánh mắt có thể mang theo tia độ ấm, nhìn về phía nàng, giống như nhìn về phía người chết, đúng, có lẽ ở trong mắt nàng là người chết.

      Kiếm vung lướt , rất nhanh mấy người cùng nhau đánh tới, tia lửa bắn tung tóe, dường như đem chung quang chiếu sáng hơn, ánh mẳt Nạp Lan Tĩnh xem động tác của bọn !

      Phác phác phác! Là thanh kiếm xuyên qua thân thể, Nạp Lan Tĩnh nhìn hắc ý nhân ngã xuống ít, khả năng người Kiếm Hồn cũng ít vết thương.

      Nhánh cây đột nhiên bỗng phát tiếng răng rắc, Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, lai nhìn thấy nhánh cây vào đông khô cong, chắc là chịu nổi thời gian có áp lực đè lên nên xuất dấu vết nứt! Nạp Lan Tĩnh nhìn nhìn bốn phía, căn bản có biện pháp, nếu nhánh cây gẫy chỉ có thể trơ mắt ngã xuống, nàng mở miệng, nghĩ kêu Kiếm Hồn, nhưng nhìn tình hình bên kia đánh nhau khó mà phân thân, Nạp Lan Tĩnh nghĩ lên tiếng.

      “Ai, ta tại đây, mau cứu ta a!” Nạp Lan Tĩnh híp mắt, sử dụng khí lực cả người lớn tiếng hô phía xa xa, quả nhiên hắc y nhân nghe được thanh Nạp Lan Tĩnh, cũng tự giác nhìn về phương xa.

      Kiếm Hồn thừa dịp đối phương công kích chậm lại, nhún người nhảy, vung nhuyễn kiếm dài, đem dây thừng chém đứt! Thân thể Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ thẳng tắp rớt xuống dưới, tiếng gió vù vù giống nhau vào thời khắc này càng phát ra ràng,”Ôm chặt lấy ta!” Kiếm Hồn đem Nạp Lan Tĩnh đưa về trước mặt mình, tay nắm cả lưng áo Nạp Lan Tĩnh, nhuyễn kiếm đâm vào dây thừng cột vào cổ tay nàng!

      Nạp Lan Tĩnh lần đầu tiên nhìn mặt Kiếm Hồn gần như vậy, gần tới mức có thể nghe tiếng tim đập, Nạp Lan Tĩnh đột nhiên biết làm sao, trước kia nàng chán ghét Kiếm Hồn, nhưng hôm nay lại biết nên dùng tâm tình nào đến đối mặt !

      “Bị lừa!” Hắc y nhân thấy Nạp Lan Tĩnh được cứu xuống, đầu óc tự nhiên đoán được Nạp Lan Tĩnh vừa rồi cố ý hô lên, trong mắt tia tức giận, chiêu thức đối phó Kiếm Hồn càng sắc bén!

      Kiếm Hồn người cố hết sức đối phó hắc y nhân, nay chỉ dùng tay, tay kia vì muốn bảo hộ Nạp Lan Tĩnh, người chốc lát lại có ít vết thương!

      “Buông!” Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng, nhìn Kiếm Hồn càng ngày càng bị vây vào tình thế bất lợi, trong lòng rốt cuộc sốt ruột, lúc này hắc y nhân từ phía sau đánh lén Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ đẩy Kiếm Hồn ra, tính khởi động vòng tay cổ tay, mấy cây ngân châm vừa vặn hướng yết hầu người áo đen kia, người áo đen kêu thảm tiếng té mặt đất, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại xem vết thương ở chân, thời điểm nàng phát ra ngân châm kia đồng thời thân mình đứng vững té nhào mặt đất.

      Kiếm Hồn chỉ chuyên chú cùng hắc y nhân so chiêu, Nạp Lan Tĩnh thoát khỏi phạm vi bên người , nay bị đối phương quấn quít lấy, nghĩ muốn lôi nàng ra, dĩ nhiên là có khả năng.

      “Tiện nhân!” Hắc y nhân đem Kiếm Hồn giao cho hai người khác, chính mình ra, ánh mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh mang theo tia sát ý.

      “Ngươi là ai?” Nạp Lan Tĩnh ngược lại để ý đến thân thể, thẳng tắp theo dõi , giờ khắc này nàng giống như còn sợ hãi, trong ánh mắt giống như băng ngọn cây trong trẻo nhưng lạnh lùng! Người nọ cũng có trả lời, trường kiếm trong tay vung lên, đồng tử Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ co rút lại, trong tay lại di chuyển vòng tay, mấy cây ngân châm liền hướng người áo đen kia phát qua.

      “Tiện nhân!” Hắc y nhân lui từng bước, đem số ngân châm kia đánh rớt mặt đất, sát ý trong mắt càng phát ra dày đặc, Nạp Lan Tĩnh cũng bất chấp, chỉ lo phát động ngân châm, nhưng người áo đen lại nhàng tránh thoát, Nạp Lan Tĩnh trong tay đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, hết ngân châm! Nạp Lan Tĩnh trong lòng cả kinh, nàng giống như nhìn thấy mũi kiếm kia muốn cắt vỡ yết hầu chính mình.

      !” Bên tai trái truyền đến tiếng nội tâm Kiếm Hồn kêu đau đớn, Nạp Lan Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, chính mình vốn là người chết, còn sợ chết sao? Đột nhiên người nặng thêm phần trọng lực, hung hăng đè nặng Nạp Lan Tĩnh!

      !” Nạp Lan Tĩnh hô lớn tiếng, trước mắt nàng là khuôn mặt Kiếm Hồn phóng đại vô số lần, tay đột nhiên chảy dòng nước ấm áp, là máu sao? Nàng nhìn kiếm hắc y nhân cắm ở lưng Kiếm Hồn, máu trong nháy mắt giống như đem ánh trăng đều nhuộm thành màu đỏ!

      Phác, kiếm theo thân thể Kiếm Hồn rút ra, Kiếm Hồn thống khổ hừ tiếng, người áo đen kia cũng có bởi vì Kiếm Hồn mà từ bỏ ý định, kiếm lại nhất tề đâm lại đây!

      “Ngươi như thế nào ngu như vậy!” Nạp Lan Tĩnh đột nhiên hơi cười, tay vì lau vết máu bên môi, thế nhưng tay nàng muốn dính đầy máu tươi, chỉ lau mặt Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh khanh khách cười ngừng, tựa hồ càng vui vẻ!

      Đặng đặng! Đột nhiên xuất vài cái hắc y nhân, chắn trước mặt Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Hồn, cùng hắc y nhân này dây dưa chỗ, tiếng kiếm va chạm bắt đầu vang lên!

      “Rút!” Hắc y nhân đầu nhìn nhiều người đột nhiên đến đây giúp đỡ Kiếm Hồn, trong tay biết cầm cái gì, hướng phía trước quăng ra, liền dâng lên trận khói đặc, đám người áo đen kia sớm yên lặng biết tung tích!

      “Tham kiến chủ tử!” Từ rừng ra hai nam tử áo trắng, tất cả mọi người vội quỳ xuống hướng bọn họ hành lễ!

      “Ta rồi, ngươi nhất định là nữ nhân của ta!” Kiếm Hồn thấy người tới sau, đột nhiên yên tâm, trong giọng tựa hồ khôi phục kiêu ngạo trong dĩ vãng, nắm chặt tay Nạp Lan Tĩnh, “Nữ nhân của ta!” Kiếm Hồn , đột nhiên mắt mở to, từ môi chảy ra màu đỏ tiên diễm, đầu cúi xuống, lập tức có hơi thở!

      “Ngươi khờ!” Nạp Lan Tĩnh chậm rãi câu, mặt ý cười chỉ tăng giảm, ”Còn muốn kết hôn với ta, như thế nào sớm ngủ như vậy!” Nạp Lan Tĩnh thảo , tựa hồ Kiếm Hồn chỉ ngủ, thời gian giờ khắc nàydường như đình chỉ.

      Chuyện cũ màn tựa hồ lần nữa ra, giống như thời điểm mình cứu hài đổng mới hôm qua, giống như Kiếm Hồn vừa mới cản lại cỗ kiệu của nàng, lại giống như Kiếm Hồn buồn cười cầm gì đó của Nạp Lan Khuynh là nàng tặng ! Nạp Lan Tĩnh đưa tay nhàng vỗ đầu Kiếm Hồn, “Ngươi muốn ngủ ngủ !” Nạp Lan Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, đúng là vẫn còn chảy ra giọt nước mắt.

      Nguyên tưởng rằng chính là đứa bị Tương Bình vương làm hư, có thể nhận An Ảnh Nhã thương nhớ nhung, xoay người có thể đem người ném vào trong sông lạnh như băng, thời điểm bị mọi người bắt lấy khi ở cùng Nạp Lan Ninh, lớn tiếng cho mọi người, là cùng mình ở cùng nhau! Thời điểm bị chính mình tính kế cùng Nạp Lan Khuynh giường, có thể lớn tiếng cho mọi người, là cùng mình ước hẹn! có thể ở đại điện lần lại lần thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, có thể vì thú mình tình nguyện kháng chỉ tuân theo, nhưng thậm chí vì cứu chính mình mà đem tánh mạng bồi thượng!

      là ngốc!” Nạp Lan Tĩnh lại lần nữa nỉ non, giống như nàng mỗi lần nhìn thấy Kiếm Hồn, Kiếm Hồn đều muốn thú nàng, vô luận gặp chuyện gì, vô luận trước mặt người nào, duy nhất đổi là những lời này!

      “Vận Trinh quận chúa!” Nhị hoàng tử nhíu mày, vẫn tới chậm bước sao, trong cung truyền đến tin tức Kiếm Hồn mất tích, chính mình cảm thấy ổn, lập tức phái người tìm kiếm chung quanh, nghĩ tới tình vốn đơn giản!

      “Hoàng huynh, đó dường như đều là tử sĩ, đầu lưỡi đều bị người cắt !” Tam hoàng tử cầm khăn con che miệng, Nhị hoàng tử căn bản muốn cho tới, nhưng Tam hoàng tử cố ý muốn tiến đến, Nhị hoàng tử chỉ phải tùy ý !

      “Vận Trinh quận chúa, chân của ngươi!” Nhị hoàng tử thế mới mới kinh hoảng phát chân Nạp Lan Tĩnh bị thương, khẩn trương làm cho người ta chuyển thi thể Kiếm Hồn , mà lúc này Nạp Lan Tĩnh vì mất quá nhiều máu mà hôn mê bất tỉnh! Nhị hoàng tử ánh mắt hoa đào híp lại, giờ phút này nguy hiểm lên, trong lòng bắn ra ánh sáng lạnh như băng dọa người.

      Tam hoàng tử bị hàn khí chọc được khụ ra, trong lòng có chút thoải mái, Nhị hoàng tử lần đầu tiên như vậy, đem lời của mình để ở trong lòng, nhưng là, vì sao, ánh mắt mình đối với nữ tử cướp Nhị hoàng tử lại thể oán hận nổi, nàng cùng chính mình tưởng tượng giống nhau, nghe nàng bằng vũ khúc được hoàng tổ mẫu khen ngợi, mới phong quận chúa, chính mình nghĩ nàng bất quá là dựa vào mỹ mạo mà thanh danh! Nàng xinh đẹp, ở dưới ánh trăng dung nhan trắng bệch làm cho người ta phải thương tiếc, để cho rung động đó là vài tiếng nàng cười khổ kia, đó là loại nồng đậm bi ai thể chịu nổi cười khổ, Tam hoàn tử tâm thắt chặt, lần đầu tiên có nữ tử ngoài mẫu phi mà lo lắng!

      *** Gà mái cục ta cục tác ***

      Lúc này, Lưu Thúy ở trong phòng Nạp Lan Tĩnh lo lắng chờ đợi, đều qua giờ Tý vì sao đến giờ này Thu Nguyệt vẫn chưa trở về, nàng đột nhiên cảm thấy có phải hay mình làm sai rồi, nên đem việc này che giấu xuống, vô luận có kết luận gì, Đại tiểu thư bình an mới là quan trọng nhất.

      lấy nước, lấy nước!” Giờ Tý vừa qua, đột nhiên bên ngoài trận tiếng động ồn ào, Lưu Thúy tâm nhảy dựng, thế này mới nhìn thấy bên ngoài tựa hồ bốc lên khói trắng dày đặc.

      Sao lại thế này? Lưu Thúy vội vàng chạy nhanh ra sân, thừa dịp gió thổi khói trắng lùa vào trong viện ít, Lưu Thúy ho khan vài tiếng, bọn nha đầu tựa hồ cũng đều kinh ngạc, hốt ha hốt hoảng hướng phía ngoài chạy ra.

      Lưu Thúy chạy nhanh tới bên ngoài, là trước viện nhà ấm trồng hoa cháy, lửa cháy rất lớn, bọn hạ nhân đều chạy nhanh bẩm báo, đám trong tay đều cầm thùng gỗ, tiến đến cứu hỏa.

      Các chủ tử trong viện cũng bừng tỉnh, thời điểm Lưu Thúy tiền viện xem, đều đứng ở nhà ấm trồng hoa, nhìn Lưu Thúy tới, Cung thị vội chạy tới hỏi nàng, ”Tĩnh nhi có bị dọa ?”

      , !” Lưu Thúy sửng sốt, biết nên trả lời thế nào, lông mi dài che bất an của nàng.

      có là tốt rồi!” Cung thị mỉm cười lúc này mới yên lòng, nhà ấm trồng hoa nhiều nhất đó là hoa cỏ cùng bùn, biết vì sao nhà ấm trồng hoa đột nhiên bùng cháy, chớ phải lại giống lần trước, là có người cố ý phóng hỏa?

      “Lão gia, thị vệ trong hoàng cung cầu kiến!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn lửa cháy dường như xuống, có hạ nhân tiến vào bẩm báo.

      “Mau mau cho mời!” Nạp Lan Diệp Hoa hơi nhíu mày, tại vừa qua khỏi giờ Tý, thị vệ trong hoàng cung thế nào lại tới đây, chẳng lẽ trong hoàng cung xảy ra chuyện?

      “Tham kiếm Nạp Lan tướng gia!” Thị vệ được gia đinh dẫn vào, thị vệ đầu liền hành lễ với Nạp Lan Diệp Hoa.

      “Vu đại nhân mau miễn lễ, trễ thế này đại nhân còn bận việc bôn ba, mau mau vào nhà uống ly trà cho ấm thân mình !” Nạp Lan Diệp Hoa cùng thị vệ đầu cũng là quen biết, khẩn trương hướng đại sảng mời vào.

      “Nạp Lan tướng gia, ý tốt của ngài tại hạ xin nhận, chính là An Ức hầu đột nhiên mất tích, bệ hạ phái bọn thần tìm về, hoàng mệnh trong người, còn mong tướng gia thông cảm!” Người nọ nhìn phòng ốc bị thiêu hủy, hơi nhíu mày, tựa hồ lộ ra tia hiểu .

      Lưu Thúy tâm cả kinh, Kiếm Hồn thường thường dây dưa tiểu thư, mất tích, vị Vu đại nhân này tiến đến sợ là vì tìm tiểu thư, cái trán Lưu Thúy toát ra mồ hôi lạnh, tiểu thư nay tung tích, nên làm thế nào cho phải!
      Dion, tú cầu, honglak4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :