1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách (8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 55: Bẩn


      Nhiệm Uyển Vân như vậy, Thẩm lão phu nhân cũng ngu đến mức nghe ra ý của Nhiệm Uyển Vân. Nghe giọng điệu của Nhiệm Uyển Vân, Dự thân vương kia chắc chắn là nhân vật ma quỷ, Thẩm Diệu ở trong tay , bất quá là danh tiếng dễ nghe chút.Có lợi ích hơn cả vẫn chính là Thẩm gia. Về phần Thẩm Nguyên Bách, chính là tâm can bảo bối của Thẩm lão phu nhân, lấy Thẩm Diệu làm đá lót đường cho tiền đồ của Thẩm Nguyên Bách, chủ ý này ra cực hợp với tâm ý của Thẩm lão phu nhân.

      khi như vậy, hai người các ngươi đều tồi, Dự thân vương kia là phu quân của ngũ nha đầu.” Thẩm lão phu nhân da mặt dày,cứ như vậy ngồi nghiêm chỉnh ra lời như vậy, trong mắt Trần Nhược Thu lóe lên vài tia khinh bỉ.

      “Nương hiểu được là tốt,” Nhiệm Uyển Vân trợn mắt di ,bản lãnh cũng tồi, lập tức lên đường:“Con dâu chọn nhà chồng cho Tiểu Ngũ , tự nhiên thể chọn thân phận thấp kém , thân vương phủ, đây cũng là chân chính trèo cao a.”

      Thẩm lão phu nhân nghe vậy bèn gật đầu, lập tức nhớ tới cái gì đó,liền :“ Dự thân vương kia có sai người đến tốt ?”
      Nhiệm Uyển Vân da mặt run lên, mặc dù là nàng phải đèn cạn dầu nhưng cũng nghĩ tới lão phụ này lại nóng vội như thế, nhanh chóng quyết định việc hôn nhân của Thẩm Diệu. Đương nhiên việc hôn nhân này càng nhanh càng tốt, nếu Thẩm Tín trở lại liền xong . Nhưng mặc dù muốn trần ai lạc định, Thẩm Tín cũng tùy ý gả Thẩm Diệu đến thân vương phủ. Lúc này đây, tất nhiên là dùng chút thủ đoạn .
      Cũng may ,người của thân vương phủ cũng muốn cưới hỏi đàng hoàng. Dự thân vương kia thủ đoạn cũng rất đa dạng . Đương nhiên muốn người biết.
      “Nương, bây giờ còn quá sớm ,” Nhiệm Uyển Vân cười :“Tiểu Ngũ còn , nếu nóng nảy, cứ như vậy định ra khó tránh khỏi bị người ta bàn ra tán vào. Trước hết để cho bọn họ hai người ở chung chỗ, đợi cho lưỡng tình tương duyệt, Tiểu Ngũ tự mình cũng nguyện ý, chúng ta nhắc lại việc hôn nhân, làm như vậy, có người là chúng ta ép Tiểu Ngũ .”
      Thẩm Diệu cho dù là ngốc tử, cũng có khả năng cùng Dự thân vương lưỡng tình tương duyệt , làm như vậy, chính là đem ý nguyện xấu xí dùng lời xinh đẹp để giấu . Trung gian biến thành dạng kết quả gì, ai cũng thể hiểu hết.
      Trần Nhược Thu im lặng mỉm cười lại cáu, tuy rằng trong lòng nàng cũng rất muốn xem Thẩm Diệu gặp xúi quẩy, nhưng nàng trời sinh tính cẩn thận. Chuyện như vậy vẫn là giao cho Nhiệm Uyển Vân . Ngày sau nếu Thẩm Tín truy cứu , dù sao cũng truy cứu đến nàng. Tọa sơn quan hổ đấu ( nghêu cò đánh nhau / ngư ông đắc lợi) là chuyện Trần Nhược Thu am hiểu nhất.
      Sau bình phong, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh trong lòng đều có chút sợ hãi. Các nàng dự đoán được, ngay tại nơi này ngắn ngủn mấy câu liền đem chung thân đại của cả đời Thẩm Diệu định sẵn. Đối với nữ nhi gia mà , vị hôn phu chính là hạnh phúc nửa đời sau, mà Thẩm Diệu, nhất định bất hạnh . Bất quá trong lòng Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh bất kì tia đồng tình nào với Thẩm Diệu. Trong quan trường, Thẩm Tín chèn ép phụ thân các nàng, thân phận cao hơn, Thẩm Diệu chèn ép tỷ muội, các nàng hơn nữa Thẩm lão phu nhân mưa dầm thấm đất, đại phòng ở trong lòng mắt nàng chính là cái đinh trong mắt, thấy Thẩm Diệu gặp xui xẻo, các nàng chỉ có vui sướng khi người gặp họa.
      Thẩm lão phu nhân mặc dù quản gia chuyện cũng biết nhưng tranh đấu nơi hậu trạch cũng là tinh thông thôi. Nhất là mấy thủ đoạn xấu xa, nàng lúc trước có thể từ đào kép trở thành gia chủ mẫu trong phủ tướng quân, dựa vào gương măt mị đủ, thủ đoạn tự nhiên cũng ngoan độc . Bởi vậy, nghe lời của Nhiệm Uyển Vân, nàng cũng hiểu được ý tứ hàm xúc trong đó, liền cười :“Nga, như vậy liền làm cho ngũ nha đầu thân cận Dự thân vương nhiều hơn . Xác thực, loại tình này, nếu là chúng ta bức ngũ nha đầu, chọc cho lão đại sinh khí tốt.”
      Dung nhan nàng vốn là hà khắc, nay làm ra thái độ từ ái, chỉ làm cho người cảm thấy khuôn mặt tươi cười như chồn, cực kỳ có hảo ý. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh nhất tề rùng mình cái, vội vàng thối lui đến nơi cách xa bình phong.
      ......
      Giữa Tây viện, Thẩm Diệu lẳng lặng ngồi dưới ngọn đèn .Trước mặt nàng bày ra tấm da dê trắng như tuyết, bên cái gì cũng viết, văn chương chuẩn bị tốt, tựa hồ là muốn viết, lát sau liền khe khẽ thở dài, đem tấm da dê kia thu vào.
      tình phòng ngừa chu đáo tất nhiên là tốt, nhưng nàng hôm nay chính là nữ nhi khuê các, đơn giản chỉ có thể dựa vào chính mình nắm giữ thông tin mà thôi. Nhưng những thứ này ở tại người nàng, còn phát huy ra công dụng lớn nhất. Quả nhiên, đường vẫn là muốn từng bước .
      Cốc Vũ cùng Kinh Trập thấy nàng thở dài, tưởng là nàng nghĩ đến chuyện của Dự thân vương, Cốc Vũ tiến lên trấn an :“ nương hà tất phải sầu não, nếu bên kia là có ác ý gì, dù có phải liều mạng, nhóm nô tỳ cũng bảo hộ nương . Nếu thực được nữa ở kinh thành, người giao hảo với lão gia phải là có, cùng lắm ......”
      Thẩm Diệu lắc đầu:“Thân vương phủ quyền cao chức trọng, còn có hoàng gia che chở, dù cho phụ thân cùng người khác giao tình tốt cũng liều mạng cùng hoàng gia kết thù để bảo hộ ta.” chỉ có như thế, hoàng thất đối Thẩm gia như hổ rình mồi, nếu là tùy tùy tiện tiện xuất động, làm Hoàng thất Minh Tề trời sinh tính tình đa nghi hoài nghi Thẩm Tín cùng người khác cấu kết. Dù sao thần tử của chính mình thân cận người khác quá, đối gì đế vương mà , cũng phải là chuyện gì tốt.
      “Nếu , vẫn là viết cho lão gia phong thư ,” Kinh Trập :“Tuy rằng lão gia có quân vụ trong người, nhưng đại thiếu gia là phụ quân, vẫn chưa có điều lệnh, nếu về Định kinh, bị hoàng thượng trách phạt. Đại thiếu gia có ở đó tổng cũng có thể che chở nương .”
      “Đại ca từ tây bắc trở về, nếu ra roi thúc ngựa ít nhất tháng mới về đến nhà, thế sao kịp. Ngươi cho là bọn họ nhẫn nại lâu như vậy?” Thẩm Diệu thản nhiên . lực uy hiếp của Thẩm Tín, làm bọn họ trong thời gian ngắn nhất động thủ. Cho rằng gạo nấu thành cơm, sau vài câu hù dọa, có thể làm cho nàng ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt (Mơ à mấy cưng).
      Thẩm Diệu có lẽ như vậy, nhưng Thẩm hoàng hậu ở hậu cung tắm rửa trong huyết lệ, vĩnh viễn !
      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cốc Vũ cùng Kinh Trập sắc mặt nhất tề đại biến, tuy rằng các nàng biết việc này ổn, nhưng cũng nghĩ tới nghiêm trọng như vậy. Thủ đoạn của Dự thân vương, trong thành Định kinh phàm là nương nào bị xem trong, mặc dù là con nhà quan lớn ,muốn làm nhục liền làm nhục , cuối cùng hoàng thất ra trấn an vài câu nhưng cũng làm gì được. Đơn giản là người này thủ đoạn tà ác, bên ngoài nhìn thấy, cuối cùng thua thiệt vẫn là nương này.
      “Làm sao bây giờ? Người khác đều đáng tin cậy .” Thẩm Diệu nhìn nhảy lên ánh lửa:“Vẫn là dựa vào chính mình .”
      “Nhưng là nương......” Cốc vũ có chút lo lắng, Thẩm Diệu làm sao có thể tự bảo vệ mình? Nếu là người khác, người nhà có lẽ có thể ngăn cản hai, nhưng người chi thứ hai cùng tam phòng chừng đều kết thành đồng minh !
      “Ta khác có biện pháp.” Thẩm Diệu thưởng thức cái chặn giấy.
      Dự thân vương phủ, bất quá là dựa vào ân tình đối với hoàng đế nên hoàng thất nguyện ý bảo hộ thôi. Nếu hoàng thất muốn bảo hộ , gia đình có cừu oán tìm đến như thế nào? Sách, vương phủ mất bảo hộ của hoàng thất thân bất quá cũng chỉ là đống bùn nát mà thôi.
      Thân vương ơi thân vương, cuối cùng chỉ có chút huyết mạch của hoàng thất, trước hết xuống tay từ , thuận tiện, nàng hướng đầu ra phía ngoài, ngoài cửa sổ loáng thoáng có bóng dáng mập mạp phải Quế ma ma là ai?
      Tiện tay đem cặn bã ở tây viện tẩy rửa sạch .
      thuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 56: Mật đàm

      Năm nay sau kim cúc yến, trong thành Định kinh phố lớn ngõ trung tâm đàm luận rốt cuộc cũng thay đổi tên.

      Lâm An hầu phủ Tạ tiểu hầu gia, lấy loại tư thế vô cùng oai phong diệt uy phong của hai gã đệ, tuy rằng việc làm cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng trong thời gian ngắn ra phong thái, cũng làm cho người ta hiểu được cái tên ngọc diện Tu La sa trường kia phải hư danh.

      Tên còn lại là bao cỏ Thẩm Diệu .
      Giống như thoát thai hoán cốt hoặc là khơi dậy tính tình người Thẩm gia trong máu, thu lại Thẩm Diệu yếu đuối vụng về, phần bắn tên giằng co Thái Lâm cũng động thanh sắc, khí thế bức người tỏa ra tính nết hung ác, cũng làm cho các thiếu niên các thiếu nữ cùng thế hệ có chút kiêng kị.

      Kể từ đó trong Quảng Văn đường,những người ban đầu cười nhạo nàng đều phải thu liễm vài phần.

      Thời điểm Thái Lâm lại đến Quảng Văn đường, đối mặt với sắc mặt tốt của Thẩm Diệu nhìn , lại phá phá lệ chưa từng hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ đến Thẩm Diệu ngày đó chắc chắn để lại cho ít tâm lí bóng ma.

      Phùng An Ninh nhìn bộ dáng Thái Lâm, cười :“ nghĩ được rằng bá vương kia nay lại có chút sợ ngươi .”

      Thẩm Diệu liếc Thái Lâm cái, người đằng sau vội vàng chuyển mắt, bộ dáng có chút e ngại. Trong lòng nàng bật cười, Thái Lâm ở trong mắt nàng, bất quá là cái thiếu gia kiêu căng thôi, nàng nghĩ tốn nhiều tâm tình. Huống hồ Thái gia cách này diệt môn cũng xa , ngày sau kim tôn ngọc đắt tiền thiếu gia, chắc chắn chịu nhiều khổ.

      “Nghe hai huynh đệ tạ gia bị trọng thương, Lâm An hầu lại chưa truy cứu sai lầm của tạ tiểu hầu gia, tuy là thỉnh đại phu chữa cho hai huynh đệ, nhưng kì thực là xem như cấm túc.” Phùng An Ninh cảm thán :“Xem ra Lâm An hầu kia thiên vị con trai trưởng, quả là .”

      Thẩm Diệu hỏi:“Ngươi từ chỗ nào biết được?”
      “Ta nghe lén cha nương chuyện.” Phùng An Ninh có chút đắc ý:“Bất quá nếu là người khác, ước chừng cũng sủng ái tạ tiểu hầu gia như vậy , riêng là thân mình , chỉ tính đến huyết mạch hoàng thất của Ngọc Thanh công chúa......”

      Thẩm Diệu nhướng mày, thực, nàng tổng cảm thấy Ngọc Thanh công chúa ở Lâm An hầu phủ chết có chút kỳ quái. Lấy thái độ Lâm An hầu đối đãi hai huynh đệ tạ gia, chừng cái chết của Ngọc Thanh công chúa làm cho Phương thị bình yên sống đến tận bây giờ.

      Nàng suy nghĩ, lại thấy Bùi Lang đến.

      Bùi Lang mặt mang ý cười ôn hòa, vừa mới ra lại nhìn thấy Thẩm Diệu bên, dưới ánh mắt của Thẩm Diệu, Bùi Lang cũng nhịn được hơi sững sờ.

      Kim cúc yến, biểu của Thẩm Diệu làm cho Bùi Lang thu hồi khinh thị trong lòng. Do đó cũng bắt đầu cảm thấy Thẩm Diệu bất thường, mà cũng cảm giác được, Thẩm Diệu tựa hồ ngầm chú ý . biết vì sao,lại làm cho vị tiên sinh trẻ tuổi này luôn có vài phần được tự nhiên, giống như bị người khác theo dõi.Nhưng vừa nghĩ tới Thẩm Diệu tuy lợi hại nhưng bất quá cũng chỉ là nương tuổi, liền cảm thấy là chính mình đa tâm.

      “Ngươi theo dõi làm chi?” Phùng An Ninh kỳ quái, lập tức nghĩ đến cái gì kinh hãi :“Ngươi phải là tâm nghi ?”

      Thẩm Diệu giờ đề cập tới việc của Phó Tu Nghi, băng lãnh giống như quên người này. Việc này làm cho người thích xem náo nhiệt cảm thấy có chút ngoài sức tưởng tượng. Chắc Thẩm Diệu biết chính mình xứng với hoàng thất muốn dần dần chặt đứt ý niệm trong đầu, trong buổi kim cúc yến chạy theo Phó Tu Nghi có thể nhìn ra đến. Mà Bùi Lang tuy thân phận thấp chút, lại có phong độ, tài học uyên bác, các thiếu nữ thích cũng là tự nhiên.

      Thẩm Diệu có chút đau đầu thu hồi ánh mắt:“Đương nhiên phải.” Nàng chính là suy nghĩ, Bùi Lang nếu ở kim cúc yến chưa từng ra [ hành luật sách ] kia cũng bị Phó Tu Nghi đặt ở trong lòng. Nhưng người này chung quy vẫn là họa lớn, ngày sau nếu để Phó Tu Nghi sử dụng....... Thẩm Diệu sắc mặt trầm xuống, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.

      Chính là nàng nay có bản lĩnh đem Bùi Lang thần biết quỷ hay loại bỏ, chỉ có thể lối tắt .
      ......

      Bách Hương Lâu thành Định kinh giờ phút này ca múa tưng bừng mừng cảnh thái bình. Tuy rằng là ban ngày, các nơi đặt sa liêm cùng dạ minh châu cũng khiến cho lầu các lưu quang tràn đầy màu. Ti trúc lượn lờ, bên ngoài ngẫu nhiên có vài người nghỉ chân, lại chỉ hâm mộ nhìn, làm gì khác, người phú quý tầm thường tiến vào Bách Hương Lâu đều có chút ngượng ngùng, nơi này bình trà nho giá trị sang quý, danh xứng với thực ,thu tiền như nước.

      Giờ phút này gã nam tử trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá ngồi dựa vào cửa sổ. Chất liệu may mặc của nam tử đều là thượng thừa, chỉ là bề ngoài trời sinh hung tợn xấu xa. Áo choàng phía dưới chấm đất vị trí chân trái trống , chính là Dự thân vương.

      “Thẩm gia kia ràng ?” Sau lúc lâu, mới hỏi, giọng điệu u .

      “Hồi điện hạ, Thẩm gia nhị phu nhân an bài tốt lắm. Ba ngày sau nữ quyến Thẩm gia Ngọa Long tự dâng hương, tới khi đó......”

      “Ba ngày.” Dự thân vương nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên tia vui. Lập tức phất phất tay:“ Cái gì nên chuẩn bị chuẩn bị thôi. Bổn vương lâu chưa có hứng thú như vậy.”

      Nhiều năm như vậy, tính nết dâm tà lại tàn bạo, nữ tử chết ở trong tay nhiều vô số kể. Bất quá này nữ tử, mặc dù phản kháng như thế nào, cũng khơi dậy nổi ít sóng gió. Ở toàn bộ Minh Tề, sớm biết hung danh của Thẩm Tín, biết nữ nhi của đại tướng quân uy phong là tư vị gì.Mà ở kim cúc yến kia, Thẩm Diệu ra vẻ ngoan lệ, làm cho hứng thú mười phần. Tiếp đến liền hiểu được mèo hoang phản kháng, có lẽ so với mỹ nhân đầu gỗ có hương vị hơn.

      liếm liếm môi, trong mắt lóe lên tia dâm tà.

      Lúc này ở gian phòng đối diện, trước cái bàn làm bằng ngọc lưu ly có nam tử áo trắng ngồi. tầm khoảng hai mươi tuổi, trời sinh tuấn, người có loại khí chất thập phần ôn hòa, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, giống như xem kịch vui liếc người đối diện :“Xem ra ngươi cứu vị mỹ nhân kia, ước chừng lại có thêm phiền toái .”

      Ở đối diện , tử y thiếu niên lười biếng ngồi, chút để ý :“Thẩm gia cây to đón gió, lần này cũng là Thẩm Tín gây họa. giờ chính là thăm dò, chung quy ngày, Thẩm gia ai cũng giữ được.”

      Nam tử áo trắng dừng chút, đột nhiên nghiêm mặt nhìn về phía thiếu niên:“Tạ tam, ngươi lúc trước vì sao làm như vậy, ở đài kiểm tra đả thương thứ đệ, hay đây là ban đầu kế hoạch của ngươi?”

      Ngồi ở đối diện phải ai khác, chính là Tạ Cảnh Hành. dương môi cười:“Ban đầu như thế nào, đề cập tới làm sau làm sao?”

      “Nếu ngươi trước tiên ra tay....... Bọn họ có từng biết?” Nam tử áo trắng chần chờ hỏi.
      “Cao Dương, ngươi là việc, tại nơi này là ta định đoạt.” Tạ Cảnh Hành thản nhiên :“Để càng lâu, bọn họ càng đối ta bất lợi. Núi theo ta, ta đành phải lên núi.” xong câu cuối cùng, con ngươi trầm xuống giống thiếu niên là mười bảy mười tám tuổi .

      Nam tử tên là Cao Dương sửng sốt, lập tức cười khổ tiếng:“Thôi, ta bất quá là về đây nhìn ngươi. Nhưng thực tế, đúng là ngăn được tự tin của ngươi.” uyển chuyển đổi đề tài:“Bất quá ba ngày sau, ngươi cũng phải Ngọa Long điều tra vài thứ hoặc là còn có thể cho ngươi cứu mỹ nhân lần nữa.” cười có chút bỡn cợt.

      “Cao Dương, ánh mắt của ngươi vẫn kém như vậy.” Tạ Cảnh Hành nhướng mày:“ Nha đầu Thẩm gia kia cũng phải là dễ trêu chọc.”
      thuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình

      Sau giờ học, Thẩm Nguyệt đến trước mặt Thẩm Diệu, cười :“Hôm nay Dịch tiểu thư mời ta cùng với Đại tỷ tới quý phủ nên thể cùng ngươi về nhà. Ngũ muội, ngươi về trước .”

      Dịch Bội Lan cùng Thẩm Nguyệt vốn là hai người thân cận, nàng đưa thiếp mời lại cố ý chỉ xem mình Thẩm Diệu. Đây vốn là chuyện thường trong nhà…

      Nghe vậy, Thẩm Diệu cũng phản ứng quá lớn,mấy nàng lên tiếng qua liền thôi.
      nhiều ngày nay, gia nhân Thẩm đối đãi Thẩm Diệu vô cùng tốt, nghĩ thôi cũng biết là tính toán gì đó. Thẩm Diệu cũng lười cùng các nàng so đo, việc cấp bách nay đương nhiên phải là mấy chuyện vụn vặt này

      đường trở về xa ngựa qua ngã tư, Cốc Vũ thấy vậy liền :“Phía trước là Quế Hoa phường, nương phải thích ăn bánh trong đó nhất sao, nô tỳ mua chút trở về.”

      .” Thẩm Diệu mỉm cười .

      Sau khi Cốc Vũ xuống xe, Kinh Trập xốc màn che nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lướt qua chút liền “Di” tiếng. Thẩm Diệu nương theo ánh mắt của nàng nhìn, chỉ thấy hiệu cầm đồ bên cạnh Quế Hoa phường giờ phút này có ít người vây quanh, tựa hồ là ở tranh luận cái gì đó.
      Mà hiệu tiểu nhị ở hiệu cầm đồ tựa hồ có chút kiên nhẫn, thanh cao ngay cả Thẩm Diệu đều nghe được :“ mười lượng bạc, có bán hay ! thanh kiếm mà thôi, công tử chớ khó xử chúng ta.”

      “Hình như là tranh luận cùng trưởng quầy.” Kinh trập .

      Thẩm Diệu cũng nhìn ra , việc buôn bán ở hiệu cầm đồ, tự nhiên đem giá ép xuống thấp chút, mà hiển nhiên,việc này với người đến cầm đồ mà cách nào nhận giá nhưng lại muốn rời chính vì vậy mới xảy ra thế giằng co như bây giờ.

      “Cũng có gì đáng nhìn.” Thẩm Diệu dời ánh mắt, Kinh Trập liền lại đem màn xe buông xuống. lát sau, Cốc Vũ ôm hai bao giấy to trở về, Kinh Trập vén màn che cho nàng bước vào.Rèm kéo ra trong nháy mắt, ánh mắt Thẩm Diệu dừng ở ngoài xe ngựa, chỉ thấy người mới vừa rồi kia cùng tiểu nhị hiệu cầm đồ tranh luận từ trong đám người ra, trong tay còn ôm thanh kiếm, xem chừng là thỏa thuận được giá cả, vẻ mặt có chút suy sụp.

      Cốc Vũ lên xe định đem màn che buông xuống lại bị Thẩm Diệu ngăn lại, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm vào người ôm kiếm kia – thiếu niên trẻ tuổi thân hình bình thường, tướng mạo bình thường. Thấy nương nhà mình gắt gao nhìn chằm chằm nam tử xa lạ, Cốc Vũ cùng Kinh Trập đều có chút mạc danh kỳ diệu.

      Thẩm Diệu nhíu mày, người này sao lại quen thuộc như vậy?

      Thiếu niên trẻ tuổi lắc đầu, thở dài tiếng rồi nhìn kiếm trong ngực phen, cắn răng cái, quay đầu lại hướng kia hiệu cầm đồ đến, tựa hồ hạ quyết tâm làm vụ buôn bán vừa ý kia.

      “Cốc Vũ!” Ngay lúc xoay người, Thẩm Diệu đột nhiên lên tiếng :“ xuống, ngăn lại , với thanh kiếm kia, ta muốn !”

      nương......” Kinh trập cùng cốc vũ kinh ngạc nhìn nàng, biết Thẩm Diệu tại sao lại làm như vậy?

      “Mau!” Thẩm Diệu lạnh lùng .

      Thấy thần tình nàng nghiêm túc, cốc vũ cũng dám hỏi nhiều, lập tức nhảy xuống xe , hướng tới chỗ thiếu niên trẻ tuổi.

      Thiếu niên trẻ tuổi vừa định xoay người lại nghe
      có tiếng gọi:“Công tử dừng bước.”

      xoay đầu lại, liền gặp tỳ nữ hướng về phía cười, :“Công tử đây là muốn đem
      kiếm trong tay cầm?”

      Người trẻ tuổi ngẩn ra, cũng từng che giấu :“ sai.”

      Nàng tiếp tục :“Vừa hay nương nhà ta muốn thanh kiếm trong tay ngươi, công tử có thể có ý nguyện làm vụ buôn bán?”

      Thiếu niên trẻ tuổi liếc đối phương cái, thấy nữ tử trước mặt giống như làm bộ, lắc đầu :“ Thanh kiếm này của ta có hình thức tinh mỹ, thực dụng cũng chỉ có chút. Nếu là tiểu thư quý phủ binh khí như trong lời , vẫn là cửa hàng tạo binh khí phen .” Trong lòng cũng là kinh dị, nữ nhi tầm thường làm sao đối kiếm này cảm thấy hứng thú, đơn giản chính là nhìn đẹp thôi. Đáng tiếc kiếm quá mức sắc bén, nếu là thương tổn chính mình liền ổn .

      Cốc vũ vẻ mặt hơi hơi dịu , trong lòng cũng là tán thưởng tiếng. Người trước mắt này ràng là cần bạc gấp nhưng vẫn vì đối phương suy nghĩ, xem ra cũng là người quang minh. Thây Thẩm Diệu mạc danh kỳ diệu muốn mua kiếm của người này, nàng còn có chút lo lắng, giờ phút này xem ra, ít nhất đối phương phải người xấu.

      Nghĩ vậy, sắc mặt cốc vũ càng dịu dang, nàng :“ nương Nhà ta là thành tâm muốn cùng công tử trao đổi. [editor: Tiểu Vũ] Công tử ngại mượn từng bước chuyện.”

      Đối phương ước chừng cũng dự đoán được cốc vũ bướng bỉnh như vậy, nhìn thoáng qua kia hiệu cầm đồ, liền cũng ngại gật đầu đáp:“Được rồi.”

      Đến ngõ người, chỉ thấy giữa đó có chiếc xe ngựa, cốc vũ đến cạnh xe ngựa, giọng :“ nương, đến rồi.”

      Thiếu niên trẻ tuổi đến trước xe ngựa, do dự chút, ôm quyền :“Vị tiểu thư này, kiếm của tại hạ xác thực thích hợp nữ tử sử dụng, rất trầm cũng quá mức sắc bén, rất dễ làm tổn thương bản thân, này đây......”

      “Ngươi tên là gì?” Lời còn chưa dứt, liền nghe được trong xe ngựa truyền đến thanh của nữ tử. Thanh này nghe lên tựa hồ tuổi lớn lắm, nhưng lại có loại hương vị nên lời, giống như cao nhân trải qua chìm nổi, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta tuổi của người trong đó .

      “Tại hạ Mạc Kình.” Do dự cái chớp mắt, thiếu niên trẻ tuổi bế ôm quyền.

      Lời vừa thốt ra, gian chợt rơi vào im lặng. lúc Mạc Kình cùng cốc vũ có chút khó hiểu, bên trong liền lại truyền đến thanh của nữ tử:“ Thanh kiếm của Ngươi này, ta cũng cảm thấy hứng thú. Cho ta cũng có gì ý nghĩa.”

      Nghe vậy, Mạc Kình mặt ra chút giận dữ, :“Tiểu thư đây là trêu chọc Mạc Kình, này kiếm tuy phẩm tướng bình thường, nhưng cũng là kiếm do Kiếm Sư nổi danh rèn, làm bạn cùng ta nhiều năm. Nếu tiểu thư kêu tại hạ lại đây chỉ vì vũ nhục, thứ cho tại hạ phụng bồi .”

      xong lời này, xoay người muốn , khả vừa nhấc chân, liền nghe được trong xe ngựa truyền đến tiếng thở dài, tiếng thở dài rất , lại tựa hồ hàm chứa cảm xúc khó hiểu , làm cho lòng người ta tự dưng giống như bị nhéo.

      “Mạc Kình, ngươi thực thiếu bạc .” Trong xe ngựa .

      Mạc Kình sửng sốt, biết vì cái gì, thời điểm đối phương gọi tên, trong lòng đột nhiên dâng lên loại cảm giác khác thường. Cái loại cảm giác này giống như thập phần quen thuộc, lại có chút mạc danh kỳ diệu. Trong nháy mắt nghe đối phương nới chuyện, bước chân cũng từ tự chủ ngừng lại, giống như mỗi câu đối phương đều thể cự tuyệt.

      “Kiếm của ngươi, với ta mà quả đáng giá nhắc tới, nhưng, kiếm thuật của ngươi, lại đủ để giá trị trăm kim, thiên kim.”

      Mạc Kình ngẩn ra, lắc đầu :“Tiểu thư quá khen, tại hạ chính là người bình thường.” Trong lòng cũng là kinh ngạc, người này sao lại biết kiếm thuật siêu quần .

      văn tiền làm khó hùng hán, ngay cả bảo kiếm làm bạn nhiều năm cũng muốn bán . Làm như vậy, phụ kiếm thuật của ngươi.” Màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, nữ tử tử y theo đó mà ra.

      Nàng dung mạo non nớt thanh tú, nhưng mà ánh mắt có được loại quý khí cùng uy nghiêm khó có được.

      “Mạc Kình, ngươi có nguyện đem võ nghệ đầy người, bán cho tướng môn Thẩm gia ta?”

      Nàng mỉm cười hỏi, trong ánh mắt thản nhiên vui sướng như khi gặp cố nhân vậy.

      Tiền sinh thị vệ thống lĩnh Mạc Kình, là...... Biệt lai vô dạng.
      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Lạnh lạnh đả thủ đến đây! Từ nay về sau là có thể sử dụng thủ đoạn bạo lực ~\[≧▽≦]/~
      Vũ Nguyệt Nhathuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, Chương 58: Hộ vệ

      “Vị nương này......” Mạc Kình nao nao, nhíu mày nhìn về phía nữ tử trước mặt.

      biết có vài quý phủ luôn xem mạng người như cỏ rác, mua nô tài cũng giống như mua súc vật. Có lẽ nữ tử trước mặt này cũng xem như mấy hạ nhân kia, trong lòng tự nhiên sinh ra chút vui .[editor: Tiểu Vũ] Nhưng khi nhìn ánh mắt của đối phương, chút hờn giận này tự nhiên tiêu tán.

      Ánh mắt nữ tử kia nhìn , phải là khinh bỉ cũng phải là xem thường mà là hàm chứa chút kinh hỉ cùng tôn trọng làm lòng bất giác sinh ra nỗi nghi ngờ vô căn cứ bèn thốt ra “ nương với tại hạ, có phải từng gặp qua?”

      Thẩm Diệu nhàng thở dài tiếng:“Chưa từng.”

      “Kia vì sao......”

      “Các hạ mặt mày đoan chính, khí độ bất phàm. Mà trước mắt lại đem bảo kiếm làm bạn nhiều năm bán , hiển nhiên là cùng đường mạt lộ. Ngươi có bạc mà lại cần bạc, mặc dù hôm nay ta có thể cho ngươi tiền nhưng lại thể giải quyết hết hậu hoạn của ngươi ngày sau. Ta là đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân, phụ thân ta cuối năm hồi kinh, ta đem ngươi tiến cử cho người, ngươi có thân toàn võ nghệ vô duyên vô cớ bị mai là đáng tiếc.”

      “Thẩm tướng quân?” Mạc Kình sửng sốt. ngờ tới nữ tử trước mắt này lại là nữ nhi của Thẩm Tín. Thanh danh của Thẩm Tín ở Minh Tề người biết,đó chính là bức tượng đài sừng sững uy nghiêm chiến trường, nam nhi làm kiến công lập nghiệp, nếu là theo tướng lãnh như vậy... Mạc Kình cảm thấy máu người trở nên sôi trào.

      Chính là...... Theo như lời đồn đãi ở Định Kinh, Thẩm Diệu căn bản chỉ là bao cỏ hơn kém, tuy buổi Kim Cúc Yến ( Ơ, mấy chương trước tưởng là Cúc Hoa Yến cơ mà nhỉ???) có điểm vãn hồi nhưng người chứng kiến cũng nhiều. Giờ phút này tương ngộ mới cảm thấy lời đồn đãi chưa chắc .

      “Nếu tiểu thư nguyện ý vì tại hạ tiến cử, tại hạ tự nhiên chối từ, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định kết cỏ tương báo.” Mạc Kình cũng là người thẳng thắn, cơ hội này cũng từ chối.
      Thấy cảnh này, Thẩm Diệu mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra thỏi bạc ném cho Mạc Kình.

      Nàng :“Ta cần ngươi kết cỏ ngậm vành tương báo, chỉ muốn ngươi đem thân đầy võ nghệ bán cho ta. Phụ thân ta cuối năm mới hồi kinh, mấy ngày sau, ngươi theo ta vào Thẩm Phủ, ta muốn ngươi giả làm hộ vệ Thẩm phủ, thầm bảo vệ ta chu toàn.”

      Thẩm Diệu nào biết, lời này rơi vào tai Mạc Kình tự nhiên có phen ý vị khác? cũng từng nghe qua, bề ngoài mấy đại gia tộc nhìn có vẻ hòa thuận vui vẻ nhưng bên trong lại đáng sợ hơn bất cứ nơi nào, chưa có thủ đoạn bẩn thỉu nào là chưa từng dùng. Nay lại gặp Thẩm Diệu muốn bảo vệ thân mình chu toàn, liền đoán được chắc chắn những ngày tháng của Thẩm Diệu ở Thẩm Phủ cũng tự tại như vẻ bề ngoài. Mạc Kình trong lòng có chút kinh ngạc, nếu Thẩm Diệu là nữ nhi của Thẩm Tín tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy. Nhưng tính vốn trầm ổn cũng hỏi ra miệng, chỉ :“Vậy do tiểu thư phân phó.”

      “Ngươi trước cứ cầm bạc này .” Thẩm Diệu :“Sau khi làm tốt việc của ngươi, trong vòng ba ngày sau phải tới Thẩm Phu, ta tự nhiên khác có an bài.”

      Mạc Kình ôm quyền, người tỏa ra khí chất của người giang hồ. Sau khi rời , Cốc Vũ cùng Kinh Trập đồng thời nhíu mày. Kinh Trập :“ nương, người này xuất thân minh bạch , nếu có ác ý vào phủ chỉ sợ......”

      Thẩm Diệu hướng xe ngựa đến:“Sợ cái gì chứ? Nếu có người như vậy ở bên mình chắc chắn người trong phủ sạch nhiều lắm.”

      Trong Tây viện đa phần là người của Nhị phòng và Tam phòng, người trung thành với nàng thực rất ít ỏi. Huống hồ Mạc Kình vốn phải người xa lạ.

      Thẩm Diệu ngồi trong xe ngựa, trong lòng thầm than, trùng sinh đời lại nghĩ tới mình và Mạc Kình lại gặp gỡ.

      Mạc Kình này tiền sinh chính là Thống lĩnh vệ quân do Thẩm Tín tiến cử, võ nghệ siêu quần. Lúc trước Thẩm Diệu làm con tin ở Tần quốc vài năm, Mạc Kình theo làm thị vệ bảo hộ , nếu có Mạc Kình giúp đỡ Thẩm Diệu muốn bảo toàn mạng sống ở nơi Tần quốc nguy hiểm kia chỉ e là rất khó.

      Mạc Kình trung tâm ( Trung trong trung thành, tâm trong tim ) với Thầm Tín , tự nhiên cũng nguyện ý trung thành Thẩm Diệu. Đáng tiếc sau khi Thẩm Diệu trở lại Minh Tề lại bởi vì Mi phu nhân cùng Thẩm Diệu ngầm đấu đá lẫn nhau, Mi phu nhân tính kế Mạc Kình, đem tội danh khinh bạc cung nữ đổ lên đầu Mạc Kình. Phó Tu Nghi sớm hiểu được phải trừ người của Thẩm Tín, Thẩm Diệu trăm phương nghìn kế ngăn trở nhưng làm được gì, đành phải trơ mắt nhìn Mạc Kình chết trong tội danh oan khuất.

      Nay gặp lại Mạc Kình, nàng căn bản biết Mạc Kình gặp tình huống túng quẫn như vậy. Bất quá cũng bởi vì Mạc Kình túng quẫn , mới có thể dễ dàng thu phục. Thẩm Diệu biết tính của Mạc Kình - trung tâm chính trực, ba ngày sau Ngọa Long Tự, nàng định dùng biện pháp khác để đối phó với đám người kia, có Mạc Kình tự nhiên lại tiện hơn rất nhiều.

      Trở lại Thẩm Phủ, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh Dịch phủ làm khách , trong phủ chỉ còn mỗi Thẩm Diệu. Vừa bước đến Tây viện, Quế ma ma từ xa đón người, nịnh nọt cười :“ nương trở lại, lão nô làm cho phòng bếp làm chút đường canh, nương có muốn dùng ít hay ?”

      “Được.” Thẩm Diệu .

      Thấy Thẩm Diệu mấy ngày nay đều dùng vẻ mặt lạnh nhạt với nàng nay lại trở nên hòa nhã, Quế ma ma trong lòng vui vẻ, vội hỏi:“Lão nô đem canh bưng tới.”

      Chờ Quế ma ma bưng đường canh tới, Thẩm Diệu ở trong phòng nghỉ ngơi hồi. Quế ma ma đem đường canh thận trọng đặt lên bàn, cười :“ nương, ba ngày sau Ngọa Long Tự cái gì cần chuẩn bị đều chuẩn bị còn cần cái gì nữa ?”

      Thẩm lão phu nhân an bài sẵn, ba ngày sau Ngọa Long tự dâng hương, khẩn cầu Thẩm gia an bình. Từ Nhiệm Uyển Vân mang theo ba người, những người còn lại cần . Quế ma ma lo lắng bận rộn việc này nhiều ngày.

      Thẩm Diệu quét mắt liếc nàng cái, nặng :“Ma ma đối với việc này nhiệt tình.”

      Quế ma ma cứng ngắc, cười :“ nương khó
      có cơ hội được xuất môn, ta tự nhiên muốn chuẩn bị chu toàn.”

      “Có ma ma theo , tự nhiên là chu toàn .” Thẩm Diệu đột nhiên cười. Nụ cười kia đọng lại trong mắt Quế ma ma lại làm lòng nàng có chút bất an.

      “Nhị phu nhân an bài thoả đáng, tự nhiên sao.” Quế ma ma .

      “Vậy làm phiền Quế ma ma thay ta đa tạ nhị thẩm .” Thẩm Diệu gật gật đầu:“Ngươi xuống .”

      Nghe vậy, Quế ma ma mới nhàng thở ra, vội
      vàng mấy câu liền lui ra ngoài. biết vì sao, mấy hôm nay Thẩm Diệu trở nên rất kỳ quái, coi như cùng nàng đứng ở cùng nhau, liền có loại uy áp vô hình làm kiêu ngạo của nàng từ trước đến nay bị áp xuống vài phần. Bất quá sau khi ra khỏi cửa, thắt lưng của Quế ma ma lại thẳng , khinh thường nhìn lướt qua phòng, dùng thanh chỉ mình có thể nghe thấy thấp giọng :“Qua ba ngày nữa, xem ngươi còn dám ở trước mặt lão thân bừa bãi!”

      Trong phòng, Thẩm Diệu đem bát đường canh ở trong tay đến bên cửa sổ. Cánh tay nhàng giơ lên cả bát đường canh đều rơi vào mấy thân cây bên cửa giọt xuống đất.

      nương, quả thực muốn Ngọa Long tự?” Bạch Lộ chần chờ hỏi.

      .” Thẩm Diệu đáp.

      Kiếp trước nàng vô tình nghe bọn nha đầu ở Vinh Cảnh Đường chuyện, biết được Thẩm lão phu nhân có ý gả nàng cho Dự thân vương, nghe đến việc Ngọa Long Tự đêm, liền trốn đến Định Vương phủ . Tuy rằng kia quyết định cũng là sai lầm nhưng lại vô tình tránh được chuỗi tai họa.

      Nay, nàng trốn cũng muốn trốn, liền Ngọa Long tự. Ai muốn xem cho hay của nàng, nàng liền biến người đó thành trò hay của mình, coi người ta vụng về diễn.

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Lên Ngọa Long Tự, lập tức có thể ngược tra, nghĩ đến lại có điểm kích động nga ~
      Weibo đều Tạ Tiểu hầu gia có bố trí sẵn o[∩_∩]o các người là … nga ~~~
      ------Lời của editor mà mấy bạn copy nếu có thể copy luôn hộ mình :))) ------
      Bạn nào có khả năng beta hoặc muốn thử khả năng beta có thể liên hệ với mình qua nick fb : Mưa Thích Ngủ hoặc có thể tìm kiếm mk bằng email : [email protected]. Đừng gửi thư bằng email, mk ko hay đọc email đâu -_-
      Thanks nhiều~~~
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, Chương 59: Ngọa Long tự

      Sớm hơn so với dự liệu của Thẩm Diệu, ngày thứ hai, Mạc Kình tới Thẩm phủ làm hộ vệ . Thẩm Diệu thấy vậy liền bảo Sương Giáng cấp cho hộ vệ gác cổng kia ít bạc với đây là bà con xa của Sương Giáng.

      Hộ vệ cũng phải phân cấp bậc, cái Mạc Kình phải làm là hộ vệ gác ở bên ngoài, cứ như vậy có gì trắc trở liền lưu lại.

      Thời gian rất nhanh liền đến ba ngày sau.

      Sáng sớm, Nhiệm Uyển Vân đều chuẩn bị tốt hết thảy liền bảo nha đầu Hương Lan bên người thông báo cho Thẩm Diệu biết để chuẩn bị. Trước khi khởi hành, mọi người phải đến Vinh Cảnh Đường tụ họp.[Editor: Tiểu Vũ]

      Thẩm lão phu nhân thần tình nghiêm túc căn dặn mọi người, ước chừng là muốn mọi người theo khuôn phép cũ. Ngày thường dâng hương thường Ngọa Long Tự, đơn giản là vì Ngọa Long tự vốn ở chốn hẻo lánh, tuy là nổi danh, nhưng hương khói so ra lại kém với mấy chùa chiền ở gần kinh thành. Lại hiểu vì sao muốn bỏ gần cầu xa.

      Thẩm Thanh ngược lại tỏ ra vô cùng thoải mái, lên tiếng nó chắc chắn hướng Phật tổ bái cả cho Thẩm lão phu nhân và Thẩm Nguyên Bách. Thẩm lão phu nhân nghe vậy tất nhiên là rất hưởng thụ, thái độ đối với Thẩm Thanh cùng nhu hòa hơn rất nhiều.

      Trước khi , cũng dẫn theo vài hộ vệ tùy thân, bảo hộ nương Thẩm phủ đường an toàn. Thẩm Diệu đứng ở trước xe ngựa, lại chậm chạp lên, Nhiệm Uyển Vân thấy thế liền nhíu mày hỏi:“Ngũ Nhi vì sao ?”

      “Ta cảm thấy hộ vệ có chút ít. Để phòng vài việc ngoài ý muốn Nhị thẩm sao phái thêm nhiều hộ vệ theo .” Thẩm Diệu .

      Nhiệm Uyển Vân nhướng mày, nàng nghĩ tới Thẩm Diệu đưa ra vấn đề này. Nhưng những thứ cần chuẩn bị đều chuẩn bị thỏa đáng… Nhiệm Uyển Vân cười :“Ngũ Nhi, người chúng ta mang theo ít. Hộ vệ của Thẩm phủ rất nhiều căn bản là thể mang hết, đem nhiều ngược lại có điểm tiện, thế này là đủ rồi.”

      Thẩm Diệu cố ý lắc đầu bất động.

      Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh thấy thế, Thẩm Nguyệt gì. Thẩm Thanh trong lòng hờn giận, theo :“Thẩm phủ chúng ta cũng phải hoàng thất, có phải là Ngũ muội muốn phô trương thanh thế? Đại bá xuất môn cũng đem nhiều người như vậy đâu.”

      Nàng lấy Thẩm Tín ra , vừa dứt lời, Thẩm Diệu liền liếc nhìn nàng cái. Cái liếc mắt kia tuy rất hờ hững nhưng lại làm cả người Thẩm Thanh phát lạnh .

      “Đem nhiều hơn hai người .” Thẩm Diệu đem ngón tay chỉ hai hộ vệ gác cổng ở phía xa. “Bọn họ là được rồi.”

      Thấy Thẩm Diệu muốn mang nhiều mà chỉ đòi thêm hai người, Nhiệm Uyển Vân nhàng thở ra, nàng muốn lưu lại đây làm chậm trễ thời gian. Hai người căn bản xoay chuyển được đại cục… Nhiệm Uyển Vân làm khuôn mặt khó xử :“Ngũ Nhi, ngươi đúng là...... Thôi, lời ngươi Nhị thẩm chưa từng
      thuận theo ngươi, tùy ngươi vậy.” Nàng phân phó Hương Lan bên người:“, đem hai người kia kêu đến, theo chúng ta ra khỏi thành.”
      “Đa tạ nhị thẩm.” Bên môi Thẩm Diệu gợi lên chút tươi cười.

      Thấy Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn theo chủ ý của Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt có chút kì dị nhìn Thẩm Diệu. Thẩm Thanh cũng hung hăng dậm chân, trừng Thẩm Diệu cái rồi xoay người .

      Sau khi lên xe, Thẩm Thanh vẫn cố ý cùng Thẩm Diệu chuyện. Mặc dù Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Diệu chuyện nhưng trong lời lại mang theo ba phần thử, Thẩm Diệu lười cùng nàng ứng phó trả lời cho có lệ. Nhiệm Uyển Vân thế nhưng lại vô cùng cao hứng, cùng Thẩm Diệu vài lời trẻ con cực kì thân cận. Nếu là thường này, ước chừng Thẩm Diệu đối với vị Nhị thẩm hiền lành hết sức nhụ mộ (quấn quýt). Bây giờ nhìn lại,vị phụ nhân trước mắt này, nhất cử nhất động đều là làm bộ làm tịch. Lúc ở trong cung, ai ai cũng làm bộ làm tịch trước mặt nàng, nàng nhìn thiếu.

      Xuất phát từ sáng sớm mãi cho đến khi trời chạng vạng mới đến được Dương Kính Phong.
      Ngọa Long tự ở đỉnh của Dương Kính Phong, núi cao cốc thâm, nếu là ngày xuân đạp thanh ở nơi này cảnh sắc khắp nơi tràn ngập mùi hoa, cây cối xum xuê, cảnh sắc câu nhân . Bất quá giờ là đầu thu, cỏ cây điêu linh vô duyên vô cớ nhuốm vài phần thê lương vào cảnh vật.

      Dương Kính Phong cách Định kinh quá xa lại cộng thêm đường lên Ngọa Long tự thập phần gian nan, người thường đến đây dâng hương, trừ bỏ tiều phu mấy phu nhân, thái thái thường chọn nơi này. Thẩm Diệu cùng mấy người khác xuống xe ngựa. Khi lên đến đến cửa Ngọa Long tự chỉ thấy chùa thập phần to lớn , chỉ có vị tiểu tăng ở bên ngoài quét rác có vẻ hoang vu, lạnh lùng.

      “Nơi này như vậy thanh tịnh.” Thẩm Nguyệt cười khẽ ra tiếng.

      Thẩm Thanh xoa xoa cái mũi, tựa hồ muốn oán trách vài câu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền lại sinh sôi kiềm chế lại.

      Nhiệm Uyển Vân :“Nơi này thanh tịnh như vậy mà coi thường mà lại bỏ qua linh nghiệm của Phật Tổ. Nghe người ta khi dâng hương, chỉ cần thành tâm, trăm vạn đều thành.”

      Vị tiểu tăng kia thấy người đến, liền đứng dậy đón chào, trừ bỏ gia đinh ở phía sau đem đồ đạc dỡ xuống, Nhiệm Uyển cùng mấy người khác theo tiểu tăng hướng vào trong chùa.

      Càng vào trong Ngọa Long tự, lại càng cảm thấy nơi này hiu quạnh. Đừng là khách hành hương, hòa thượng cũng có nhiều lắm. Cửa chùa lại cố tình rộng mở, bởi vậy, liền cảm thấy có phần trống rỗng. Nếu là ở ban đêm, chỉ sợ làm người ta sợ hãi.

      Chờ đến khi gặp trụ trì, vị trụ trì kia liền phân nơi ở cho mấy người bọn họ. Vốn là các nương gia người gian ở gần nhau, đến khi phân đến Thẩm Diệu, vị hòa thượng trung niên bên người trụ trì :“ phải với thí chủ, lầu các phía nam có đầy người, nếu nương ngại có thể đến lầu các phía bắc?”

      Tất cả mọi người nhìn nàng, Thẩm Diệu cười :“Xin lỗi, ta rất để ý.”

      “Ngũ Nhi !” Nhiệm Uyển Vân giọng trách cứ:“Đây là phật môn thanh tịnh, làm sao có thể cho ngươi tùy hứng?”

      “Ta chỉ cảm thấy có chút kì quái,” Thẩm Diệu bất vi sở động:“Hương khói thoạt nhìn cũng nhiều, tại sao lầu các lại đầy người?”

      Vị hòa thượng trung niên kia nhíu nhíu mày, ước chừng là chưa từng thấy qua hành vi tự đại như vậy, chưa phân minh mà bình luận về chùa miếu. Nhưng Thẩm Diệu lại khác mấy tiểu thư điêu ngoa tự đại, tư thái giảng đạo lý như vậy lại làm cho người ta muốn trả lời nhưng cũng trả lời được…

      “Tiểu thí chủ có điều biết, tuy rằng khách hành hương nhiều lắm, tăng nhân trong miếu lại nhiều.” Vị lão trụ trì kia mỉm cười hướng Thẩm Diệu giải thích.

      “Ta mình ở nơi đó lại có điểm sợ hãi, ta nên ở đâu đây?” Nàng hỏi.

      “Này.......” Nhiệm Uyển Vân trấn an:“Ngũ Nhi, ngươi chấp nhận ở đêm , nếu là qua đêm nay, Phật tổ nhìn đến thành tâm của ngươi, ngày mai dâng hương, tự nhiên thành.”

      Nếu là trước đây, Thẩm Diệu nghe như thế liền thuận thế trôi theo. Dù sao nàng người này ăn mềm ăn cứng, huống chi trong lòng còn có Phó Tu Nghi chắc chắn sợ Phật Tổ đem tâm nguyện nàng cùng Phó Tu Nghi trói chặt chỗ thực chắc chắn chịu đựng chút mệt mỏi nho này.

      Nhưng nay có chút bất đồng .

      Nhiệm Uyển Vân cũng có chút đau đầu, biết vì cái gì, nay Thẩm Diệu càng ngày càng hay sinh . Từ trước đến giờ,nàng cái gì Thẩm Diệu tin cái ấy, quả thực rất dễ dụ.Nhưng hôm nay lại liên tiếp làm khó, nếu là sớm đem Thẩm Diệu giải quyết , ngày sau Thẩm phủ chỉ sợ có người làm nàng đau đầu tồn tại.

      bằng như vậy,” Thẩm Diệu cười khanh khách :“Thẩm thẩm cùng ta vào trong lầu bắc được ? Có thêm người ta cũng an tâm.”

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Đoán xem người xui xẻo là ai ~
      ------ Lời editor------
      Nhiệm Uyển Vân: Hai người cũng xoay chuyển được đại cục…
      Tiểu Vũ : *Gật đầu* Hai người đúng là xoay chuyển được đại cục… người là đủ ~~~
      Đoán xem người đó là ai???
      P/s: Mấy bợn đọc mấy chương ta edit có cảm thấy có gì gò bó, trói buộc khuôn khổ làm truyện mất hay ko? Hãy mạnh dạn nêu cảm giác của mk nhé! Trước đây ta đọc 1 bộ do Vân Tình Cung edit ( Bây h drop rồi T_T ) rất hay, câu chữ được chau chuốt vô cùng. Sau khi biết tin tr bị drop lòng ta đau đớn vạn phần... Sau đc báo tin có ng khác edit lại hí hửng lên đọc. Đọc thêm được 10c bỏ bởi vì cách edit của bạn ý hơi bị gò bó ~~~ ( Cũng lần đầu edit giống mk) Câu văn được dễ thương, phù hợp với quyển tr đó ~~~ Aiz~ Dạo này kén tr edit ghê gớm...
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :