1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách (8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      nào là nam chính vậy nàng ơi? đọc 1 hồi đầu xoay vòng vòng lun. ~___~

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 51: người thành trận


      “Tam đệ, cùng lên .”

      Tạ Cảnh Hành ra những lời này làm Tạ Trường Triều dưới đài cũng ngây ngẩn cả người.Editor: Tiểu Vũ

      Lúc trước thấy Tạ Cảnh Hành đột nhiên xuất , còn tưởng rằng Tạ Cảnh Hành cố ý vì Thẩm Diệu giải vây, dù sao vị huynh trưởng này làm việc cũng thể lấy ánh mắt của người bình thường mà suy luận. Nhưng hôm nay Tạ Cảnh Hành những lời này, lại làm cho ngây ngẩn cả người. Lên đài khiêu chiến chỉ có người là Tạ Trường Võ, cùng có quan hệ gì đâu?

      Hôm nay Tạ Đỉnh ở đây, Tạ Trường Triều chỉ phải nhìn về phía Tạ Trường Võ, thấp giọng hỏi:“Nhị ca, vậy làm sao cự tuyệt bây giờ?”
      Tạ Trường Võ ngày thường tinh ranh hơn so với Tạ Trường Triều chút, nghe ra ý trong lời của Tạ Cảnh Hành nhất thời có chút tức giận, Tạ Cảnh Hành muốn khiêu chiến, lại mình đủ, còn phải thêm Tạ Trường Triều, đây là ý tứ gì? Đơn giản chính là nhục nhã hai huynh đệ bọn họ Tạ Cảnh Hành cư nhiên hai huynh đệ bọn họ liên thủ cũng phải là đối thủ của , khỏi cũng có chút quá cuồng vọng!

      Tạ Trường Võ bị lời của Tạ Cảnh Hành chọc giận, sớm mất bình tĩnh thường ngày. Thần sắc của cũng tốt đứng lên, giọng tựa hồ mang theo chút tức giận:“Đại ca như vậy, trái lại lại tràn đầy tự tin, hoàn toàn đem bọn đệ đặt ở trong mắt .”

      đài, Tạ Cảnh Hành đem thảo quả tử trong tay quan khảo nghiệm lấy lại từ từ thưởng thức , tròng mắt xinh đẹp nhíu lại, lười biếng :“ sai, xác thực đem bọn ngươi để vào trong mắt.”

      “Hai người các ngươi từ luyện võ chưa từng cùng ta tỷ thí qua, nghe người ta kiệt xuất văn hoa, hôm nay cũng làm cho ca ca đại khai nhãn giới?” tiếp tục .

      Mọi người trong toàn trường tựa hồ cũng nghe ra mấy huynh đệ Tạ gia bất hòa. Phải biết rằng về chuyện này của Lâm An hầu phủ toàn bộ Minh Tề đều truyền ra. Cho tới nay đối với quan hệ của mấy huynh đệ này tất cả mọi người đều suy đoán khác nhau, mà Tạ Cảnh Hành đối Lâm An hầu phủ vẫn bảo trì thái độ lạnh nhạt, thậm chí khinh thường chuyện cùng hai thứ đệ, cứ lạnh nhạt như vậy xuống, tựa hồ cũng quá có cái gì gợn sóng.

      Hôm nay vẫn là lần đầu tiên, Tạ Cảnh Hành trước mặt trước mọi người làm mất mặt hai vị thứ đệ. Dưới đài mọi người sôi nổi đứng lên nghị luận, có người muốn xem náo nhiệt ý tưởng, cũng có người đối với kết quả cảm thấy hảo chờ mong.

      Thẩm Diệu nhìn kia tư thái tùy ý của thiếu niên tuấn mỹ đài, Tạ Cảnh Hành người này, là có chút kỳ quái. Nhìn như tùy hứng mà phóng túng, lại giống như có dây minh tuyến vẫn chỉ dẫn . Bây giờ, hai huynh đệ tạ gia kia vẫn luôn bị dắt mũi dẫn , chính mình còn hồn nhiên phát giác. Chỉ sợ sau trận thi ngày hôm nay, hai huynh đệ tạ gia bất kể là mặt hay là mũi đều mất sạch, chút cũng còn.

      Tạ Trường Võ nghe vậy, đột nhiên cười lạnh tiếng, chữ chút : Luận bàn mà thôi, có gì thể?” nhìn Tạ Cảnh Hành, ánh mắt khôn khéo bốc lên các loại cảm xúc khác thường, :“Nếu ca ca muốn như thế, Tam đệ cùng tiến lên . Chỉ sợ đến lúc ấy , ca ca cũng trăm ngàn lần đừng là bọn đệ đệ khi dễ người.”

      cứ như vậy đem bất mãn ra, hiểu theo nghĩa khác, nếu Tạ Cảnh Hành thua bởi nhóm huynh đệ bọn , vậy cũng là Tạ Cảnh Hành khơi mào chuyện này trước, cùng hai người bọn họ có quan hệ, Tạ Cảnh Hành thậm chí còn làm người ta chê cười.

      Tạ Trường Triều còn có chút do dự, nhưng nhìn đến ánh mắt của Tạ Trường Võ lập tức phục hồi lại tinh thần, :“Bọn đệ đệ nhất định phụng bồi.”

      Đợt kiểm tra “Chọn” này , tại bất luận nhất loại gì, cũng luận có bao nhiêu ng, thậm chí chẳng phân biệt được nam nữ, đều là tự do. Tạ Cảnh Hành đưa ra cầu này cũng có trái luật. Tạ Cảnh Hành dương môi cười, nụ cười tà khí lại hấp dẫn ít ánh mắt thiếu nữ, trêu tức :“Có muốn cũng lập giấy sinh tử hay ?”

      Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ thân mình cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi đứng lên, Tạ Cảnh Hành lại lười biếng :“ giỡn mà thôi, huynh đệ trong lúc tỷ thí, cần ngươi chết ta sống.”
      Thẩm Diệu khóe miệng cũng nhàng giơ lên, Tạ Cảnh Hành chuyện cũng là độc ác. Nếu hai huynh đệ tạ gia muốn lên đài, nơi này có chuyện của nàng , liền sửa sang lại váy, tự nhiên xuống đài.

      Đến nhóm nữ quyến, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh rất xa cũng có tiến lên đáp lời, nhưng Phùng An Ninh lại rất nhanh chạy tới. Nàng :“ phần bắn của ngươi sao lại tốt như vậy, hay là muốn nữ thừa phụ nghiệp(con kế nghiệp cha)?”

      Trong lòng Thẩm Diệu nổi lên 1 gợn sóng, nay hoàng thất đối vs Thẩm gia như hổ rình mồi, đừng là nàng , cho dù đại ca của mình tình cảnh cũng là cực kì nguy hiểm . Lúc trước đại ca bị nữ nhân bị hủy cả đời, nay nếu Thẩm gia chưa sụp đổ, nàng dùng biện pháp của chính mình, thủ hộ Thẩm gia, tựa như lúc ở đài vừa rồi, ai dám cho Thẩm gia mặt mũi, nàng liền chút do dự gấp trăm lần hoàn trả!

      “Ngươi đoán xem, ba người đài ai thắng?” Phùng An Ninh đột nhiên đổi chủ đề, lải nhải :“Tạ gia tiểu Hầu gia tuy rằng thanh danh bên ngoài rất tốt, nhưng chúng ta dù sao tận mắt thấy qua, có lẽ là đồn đãi có thể tin. Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều năm trước đều đoạt nhất giáp , hai người đấu với người, như thế nào cũng đều là Tạ tiểu hầu gia chịu thiệt .”

      Tạ Cảnh Hành chịu thiệt? Thẩm Diệu trong lòng bật cười, bên ngài vẫn là nhàng lắc đầu.
      đài Tạ Trường Võ cũng :“Chúng ta hai người đối với ngươi người tốt, cho nên chúng ta chọn mã thương .”
      Mã thương : là kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa.

      Chi tiết tại : https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%9 ... B0%C6%A1ng

      Lúc này, Thẩm Diệu bật cười .

      Tạ Cảnh Hành nhướng mày:“Mã thương? Được!”
      Quan khảo nghiệm rất nhanh tìm 3 con tuấn mã,đài kia rất rộng , nếu thao tác tốt, cơ hồ có thể khống chế con ngựa tùy ý chạy chồm . Ba hoa thương cũng lần lượt được ném vào tay ba người.

      “Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều lại là song thương a.” Phùng An Ninh kinh hô. Hai huynh đệ Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ phối hợp rất ăn ý, có thể đem hai mã thương biến thành , sau đó hợp hai làm , dùng phương pháp này, hàng năm mã thương của bọn họ đều đạt nhất giáp. Cũng bởi vậy, Tạ Trường Võ chọn cái này, cũng chính là hy vọng có thể hung hăng áp Tạ Cảnh Hành.

      Nhưng thực tế, trong mắt Thẩm Diệu, người khác biết, nàng lại biết. Ở tấu chương của Hoàng thất Minh Tề, có sổ con chuyên ghi lại trận pháp của tạ gia ở chiến trường. Tạ Cảnh Hành đơn giản, bởi vì có thể người thành trận.

      đợt linh xà trận, phen hoa thương, tuấn mã, người, duy chỉ ba dạng mà thôi, nhưng cũng có thể đánh địch nhân hoa rơi nước chảy. Trận pháp như vậy chỉ thích hợp với tướng lãnh tác chiến, mà Tạ Cảnh Hành còn chưa bao giờ thua.

      Hai huynh đệ Tạ gia như thế nào có thể chống lại tướng lãnh của quốc gia? Chỉ sợ hôm nay muốn làm trò cười cho người cho thiên hạ .
      Tay trống (người chơi trống) cầm chùy đánh mạnh, thời điểm tiếng trống vang lên, trận đấu bắt đầu .

      Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều liếc nhau, hai con ngựa song song mà chạy, bọn họ vốn là trải qua huấn luyện, khắc nghiệt ngựa bước chân cơ hồ đều là giống nhau như đúc, mà hoa thương ra thương lộ số cũng là có sai biệt, từ xa nhìn lại, nhưng lại giống như người phân thân thành hai người, là có chút đáng sợ.

      Tử y thiếu niên kia lười biếng nâng tay, hắc mã dưới thân bỗng nhiên ngưỡng đề (ngửa người), hướng phía trái ngược chạy . Mọi người ồ lên, nhưng thấy đem mã thương cho trước người, tử y lưu vân tia chớp, như gió mạnh , như mưa rào, sát khí nháy mắt bốn phía, thừa dịp kia ngũ quan tuấn mỹ như ngọc diện Tu La.
      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Thu được biên biên thông tri,19 hào nhập v, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn nga sao sao sao đại [づ ̄3 ̄]づ╭?~
      thuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 52: Đánh lén

      Trong ngày thường, xinh đẹp cùng tàn nhẫn hung ác luôn thể đánh đồng .Giống như lời lão nhân này , khoa chân múa tay, chiêu thức đẹp mắt nhất định có lực, mà chiêu thức chân chính có lực, tất nhiên là thực tàn nhẫn .

      Nhưng mà Tạ Cảnh Hành cũng như vậy. sinh ra vốn là tuấn tú phong lưu, nhưng mà khi ngồi lưng ngựa, trường thương ở phía trước, nhưng lại giống như chiến thần oai hùng. Cái loại khí chất,này từ kinh nghiệm sa trường mà rèn ra làm cho người ta hoàn toàn thể đem ánh mắt dính người . Sắc đẹp cùng sức lực, tuấn tú cùng ngoan lệ, như là con sói đầu đàn xinh đẹp, có loại quý khí cùng dũng lệ làm cho tim người ta đập nhanh.

      Tử y tựa lưu vân tia chớp, tuấn mã dưới thân lao nhanh bay vút lên, ở dưới, ng trong toàn trường tựa hồ cũng theo tiếng vó ngựa mà nhiệt huyết lên. loại khí chất kỳ quái, có thể dẫn tới bởi vì ngựa bay lên.

      Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ hai tròng mắt gắt gao theo dõi tử y thiếu niên, bọn họ cũng theo đó mà tách ra, trái phải đánh Tạ Cảnh Hành, muốn bao vây tiêu diệt Tạ Cảnh Hành. Đây đúng là hành động biết xấu hổ, ràng chính là hai ng đánh .

      Dưới đài mọi người kinh hô liên tục, Phó Tu Nghi :“Tạ Cảnh Hành, là ng thừa kế tốt của tạ gia.”

      “Sao ngươi có thể ăn hàm hồ?” Chu vương cười:“Như vậy tốt, ngay cả Tạ Đỉnh cũng thu thập được. Chỉ sợ là Hỗn thế ma vương.”

      Phó Tu Nghi cười mà . Tạ Cảnh Hành này tuy rằng nhìn tốt, nhưng cũng phải đèn cạn dầu. Trước thực lực tuyệt đối, mưu trc mắt nhưng cũng nề hà. Sở dĩ Tạ Cảnh Hành đem thái độ bất cần đời biểu ra bên ngoài, là bởi vì có gì phải e ngại . Mà cái làm chỗ nào sợ hãi...... Chỉ sợ là tự tin .

      giống Chu vương cuồng vọng tự đại, cũng khác hẳn với Tĩnh vương cẩn thận, Phó Tu Nghi đánh giá người, cho tới bây giờ đều là xem thực lực toàn diện . từng phụ tá rất nhiều người, có tài tuyên truyền , cũng có nhìn qua chớp mắt , lại gia đạo quan lớn sa sút, nếu phải có tội ác tày trời cũng là đắc tội ng khác. Chỉ cần có tài ắt dùng, nhân phẩm, khí độ, hoặc là thái độ xử , đối cũng trọng yếu.

      Tạ Cảnh Hành chói mắt như vậy, là muốn đem thu xuống dưới trướng của mình mà dùng a, đáng tiếc ...... Cố tình là tiểu hầu gia của Lâm An hầu phủ . Mà Lâm An hầu phủ, dù sao thể cùng giang sơn Minh Tề tồn tại lâu .
      Buông lòng tiếc hận, Phó Tu Nghi tiếp tục giương mắt nhìn thiếu niên đài. Tạ Cảnh Hành ở giữa hai huynh đệ tạ gia linh hoạt tả đột hữu lủi. Giống như cái đuôi rắn. Vô luận Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều vây nhìn qua có bao nhiêu sao kín kẽ, cũng có thể nhàng thoát ra. Hai huynh đệ kia nguyên bản song thương phối hợp khăng khít, Tạ Cảnh Hành hai ba chiêu phá vây, nhìn qua điểm yếu chồng chất, rất buồn cười.

      Có đánh giá mới có thể phân ra cao thấp, từ lúc đánh nhau, ai cao ai thấp, ưu điểm ,nhược, cơ hồ liếc mắt cái là có thể nhìn ra. Hai huynh đệ Tạ gia ở trước mặt Tạ Cảnh Hành, chịu nổi kích.

      “Trời ạ,” Bạch vi che miệng kinh hô:“Tạ tiểu hậu gia thoạt nhìn ràng là ở vui đùa cùng hai huynh đệ tạ gia ngoạn nháo.”

      sai, tương đối......” Dịch Bội Lan cũng sợ hãi than:“ Mã thương của hai huynh đệ Tạ gia, nhìn qua tương đối giống bộ dáng của là lúc lắc.”

      Nhóm nữ quyến đều có thể nhìn ra,nhóm nam quyến như thế nào lại thấy? Tạ Cảnh Hành có thể kích giết ngay, lại cố ý ở từng chút từng chút áp sát Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều. Giống nhau sư tử bắt được con thỏ, cũng vội vã ăn ngay, ngược lại bỡn cợt tra tấn.

      “Tạ tiểu hầu gia đúng là rất giỏi,” Phùng An Ninh :“ Mã thương của hai huynh đệ Tạ gia chính là rất kiêu ngạo, nhưng hôm nay so sánh với, là khác nhau trời vực. Chỉ sợ hôm nay bại thê thảm .”
      Thẩm Diệu cúi đầu nhìn ván cờ trước mặt.

      hề, như vậy làm sao có thể tính là thất bại thê thảm? Thế (cờ) này chỉ vừa mới bắt đầu.

      Nàng từ từ hạ con trắng xuống, hai quân đen nháy mắt bị nuốt ăn. bàn cờ xuất chỗ trống .

      đài, hai người Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều rốt cuộc bị chọc giận. Bọn họ giống như khỉ bị Tạ Cảnh Hành trêu chọc nửa ngày, trong lòng căm tức lại sỉ nhục. Tạ Cảnh Hành hôm nay ràng là cố ý làm cho bọn họ hai huynh đệ xuống đài được, biết biểu của chính mình vừa nãy có bao nhiêu tốt. Tạ Trường Võ trong lòng đột nhiên sinh ra cỗ sát tâm. hung tợn trừng mắt tử y thiếu niên trước mặt.

      Kia thiếu niên lưng ngựa tuấn dật phi phàm, bộ dáng tự tiếu phi tiếu (cười như ko cười )thập phần đáng chú ý. Từ khi sinh ra, là thiên chi kiêu tử của Lâm An hầu phủ. Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn khinh thường Lâm An hầu phủ như trước. Vô luận là địa vị thế tử, vẫn là Tạ Đỉnh bất công....... tựa như vua trong rừng rậm vạn thọ, lão hổ kiêu hùng, bá đạo chặn đường sống của mọi người! Làm cho người ta thể hận!

      Vạn phần chật vật, mặt nạ hoàn mỹ mà Tạ Trường Võ duy trì cho tới bây giờ rốt cuộc chống nổi mà vỡ tan, rống lớn tiếng, nắm trường thương thẳng tắp hướng Tạ Cảnh Hành phóng , sai trong nháy mắt, cũng là hung tợn đem trường thương đâm vào mông con ngựa dưới thân Tạ Cảnh Hành!( Hắc mã :T_T em vô tội …Sao lại đâm em …*khóc*)

      Toàn trường cả kinh!

      Trong tỷ thí mã thương, chưa bao giờ có người công kích ngựa của đối phương. Bởi vì ngựa làm vật cưỡi, làm như vậy có khả năng thương tổn được đối phương. Ở lưng ngựa ngã xuống dưới, tĩnh dưỡng ba bữa nửa tháng, nặng cánh tay gãy chân, thậm chí gẫy cổ mà đời nhà ma, đều là thường. Dù sao kiểm tra chính là kiểm tra đánh giá đệ tử, tất yếu phải thấy máu, cho nên tình huống như vậy chưa bao giờ xảy ra.

      Tạ Trường Võ thực như vậy, là có chút hành vi tiểu nhân.

      Tạ Trường Triều cũng bị động tác của Tạ Trường Võ làm cả kinh, nhưng là rất nhanh, liền hiểu được. Cơ hồ có do dự, điều khiển ngựa dưới thân hướng tới phương hướng của Tạ Cảnh Hành vọt tới.

      Đúng là muốn đem Tạ Cảnh Hành té rớt rồi bị ngựa giẫm lên mà chết!
      Hai huynh đệ này chẳng lẽ điên rồi! Người trong toàn trường chỉ có duy nhất ý niệm trong đầu, cứ coi như đề cập tới chuyện này ở Minh Tề có thể hay phạm pháp, nhưng nếu ở Lâm An hầu phủ, Lâm An hầu biết chuyện này, Tạ Cảnh Hành nếu có cái gì hay xảy ra, hai huynh đệ tạ gia có thể trốn sao ?

      Nhóm nữ quyến kinh hô, nhóm nam quyến cơ hồ cũng là nuốt ngụm khí lạnh, kẻ nhát gan bịt chặt hai mắt. Phùng An Ninh được chiều chuộng, cũng sợ tới mức hét rầm lêm.

      Thẩm Diệu cổ tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng thiếu niên đài.

      Hai huynh đệ Tạ gia, quả nhiên phải đối thủ giỏi giang gì, nước cờ này, muốn thua , mà Tạ Cảnh Hành...... Cũng nhất định bỏ qua cơ hội này.

      Chỉ thấy hắc mã kia tê dài tiếng, hai móng trước lập tức dương cao, cơ hồ muốn đứng thẳng đứng lên, rồi sau đó điên cuồng giãy dụa. Tử y thiếu niên trường thương ở trong tay giống bông hoa xinh đẹp, đạp vó ngựa, trường thương kia gập ngang lại, đem hai vó ngựa hung hăng đè xuống, tuấn mã lập tức khụy xuống đất, rốt cuộc đứng lên nổi.

      Mọi người còn chưa phản ứng kịp, mũi chân Tạ Cảnh Hành điểm , hai lời liền phi thân nhảy, dáng người xuất trần, tiêu sái giống như tiên nhân. Mà trường thương duỗi vừa lật, Tạ Trường Võ bị đạp xuống dưới. tay kia cũng là tùy ý nhặt phiến đá , bắn cái, đều đánh cho đầu gối ngựa của Tạ Trường Triều khụy xuống, Tạ Trường Triều tránh kịp, lập tức ngã sấp xuống dưới.

      Hai huynh đệ đều bị ngã xuống ngựa, bất quá là trong thời gian cái nháy mắt. Mà Tạ Cảnh Hành chân lười biếng dẫm vai Tạ Trường Triều, tay kia cầm trường thương chỉ vào đầu Tạ Trường Võ, tự tiếu phi tiếu :“Ngay cả ca ca cũng dám đánh lén, đúng là...... biết lượng sức .”

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Con trai ta là đẹp trai nga?[?ω?]?
      thuyt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 53: Làm lại mánh cũ

      Thiếu niên đài phong thái tự nhiên, chỉ trong sớm chiều liền làm cho địch quân lính nhân tan rã. Tuy tuổi tác lớn, nhưng biểu phong thái cũng kém ng lâu năm là bao. Nếu kiêu ngạo là tiền vốn, vậy xác có. Kể từ đó, cao thấp dựng nên.Editor: Tiểu Vũ.Dưới đài ,các thiếu nữ sớm xem tới ngây người. Các nàng trong ngày thường đều ở hậu trạch, làm sao có cơ hội có thể thấy được tình huống như vậy, cũng phải là kiểm tra hàng năm có thể nhìn mắt .

      Những năm trước kiểm tra, cũng là sánh bằng biểu xuất sắc của Tạ Cảnh Hành năm nay. Nhóm nữ tử đại để đều là hâm mộ hùng , thêm nữa dung mạo , khí độ của Tạ Cảnh Hành đều là nổi bật thôi, tự nhiên chiếm được, ít tâm hồn của các thiếu nữ.

      Nhóm thiếu niên có ng ghen tị, càng nhiều cũng là sợ hãi. Tô Minh Phong lầu cao quan sát , cười lắc lắc đầu:“Nguyên lai ăn mừng là chuyện này, tiểu tử này, vẫn là kiêu ngạo trước sau như a.” Nhưng Tô Minh Phong cũng biết, hôm nay để lộ ra bất quá cũng chỉ là góc của băng sơn Tạ Cảnh Hành, Tạ Cảnh Hành này là người thâm tàng bất lộ, nay như vậy, nhưng là muốn tỏ vẻ chống lại vị kia? đứng lên thần sắc cũng dần dần ngưng trọng, đối với quyết định của hảo bằng hữu, chút cũng thấy .

      “tạ gia tiểu Hầu gia quả nhiên bất phàm.” mặt Phùng An Ninh cũng lên chút sùng bái:“Ta thấy trong thành Định kinh này, hoặc là toàn bộ Minh Tề, ng trẻ tuổi đều sợ thể cùng sóng vai.”

      Thẩm Diệu lắc lắc đầu.

      Tạ Cảnh Hành am hiểu nhất, phải tỷ thí ở trong này. am hiểu là nhất chính là kinh nghiệm tác chiến. thực tế, nếu đời của bị hoàng thất Minh Tề hãm hại, lấy binh lực tạ gia cùng danh tiếng của Tạ Cảnh Hành trong quân đội, là có thể cùng Hoàng thất Minh Tề phân nửa giang sơn .
      Chính là...... Tạ gia bị thua, rốt cuộc vẫn còn có chút khó hiểu. Thẩm Diệu trong lòng thở dài, đời trước nàng lòng dạ trợ giúp Phó Tu Nghi, nhưng đối với tình của tạ gia, nàngbiết được cũng nhiều, nay, cũng là có chút biết làm sao.

      Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ bị Tạ Cảnh Hành phen tức giận tới mức muốn hộc máu. Tạ Cảnh Hành động tác thoạt nhìn nhàng bay bổng , kì thực chỉ có hai người bọn họ mới biết được vết thương nặng bao nhiêu. Nhưng mọi người chung quanh lại hoàn toàn đồng tình vs huynh đệ tạ gia, đơn giản là mới vừa rồi Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều nhưng là sử dụng thủ đoạn hèn hạ. Ở đài kiểm tra, là quan trọng nhất đó là công bình liêm chính, hành động của hai huynh đệ tạ gia, chỉ làm cho người dưới đài xem , đài quan khảo nghiệm cũng khinh thường. Sau Hôm nay , bao nhiêu hảo thanh danh hai người bọn họ tích lũy lúc trước, liền tan thành mây khói .

      “Mưu kế quả thực tốt.” Thẩm Diệu nhìn tử y thiếu niên ung dung ôm ngực đài, giọng .
      Tạ Cảnh Hành hôm nay đem hai huynh đệ tạ gia nắm mũi dắt , làm hai huynh đệ tạ gia mất bình tĩnh ngày thường liều mạng cũng muốn xuất ra thủ đoạn hại ng. Bây giờ tỉnh táo lại , quá muộn.

      Trước mặt trước mắt bao người giở thủ đoạn bỉ ổi, con kế mẫu của Lâm An hầu phủ bình thường thanh khác nhau, hôm nay là nhất thanh nhị sở .

      Tạ Cảnh Hành hướng hai người lười biếng :“Thắng bại phân, còn có ai muốn khiêu chiến?”

      Toàn trường yên tĩnh.

      Tạ Cảnh Hành mới vừa rồi đối phó với thủ đoạn của Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều mọi người thấy quá ràng. Cơ hồ là thương quật ngã hai người, hơn nữa này hai người đều là người nổi bật. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều gì. Tạ Cảnh Hành đem thương trong tay tùy ý ném , chỉ :“Nếu có, cáo từ .” Dứt lời, ống tay áo phất động gian, cư nhiên thấy bóng người. Tự nhiên đưa tới mảnh kinh hô.

      “Người này võ công tộ.” Chu vương :“Bất quá võ nghệ tốt cũng vô dụng, là cái xương cứng.”

      Bùi Lang lại trong lòng t thở dài, Hoàng thất Minh Tề nhìn qua khôn khéo, xem ra ánh mắt cũng là rất thiển cận. Thiếu niên này thâm tàng bất lộ, mới vừa rồi ở đài hành vi tất nhiên là có ý là chỉ. Tuy rằng biết đến tột cùng là vì cái gì, nhưng nếu phải vì lập uy, cũng là cùng hoàng thất bên kia có chút quan hệ .
      nhàng liếc liếc mắt Chu vương cùng Tĩnh vương cái, hoàng thất nếu là muốn chống lại Tạ Cảnh Hành, chỉ sợ ngày sau thập phần chật vật. Bởi vì, đó là con sư tử. Như Thẩm Diệu vừa rồi giống nhau.

      quan khảo nghiệm tuy rằng bất đắc dĩ nhìn Tạ Cảnh Hành cứ như vậy tự ý rời , vẫn theo thường lệ tuyên đọc nhất giáp. Gã sai vặt của hai huynh đệ Tạ gia đem hai người bọn họ đỡ xuống, ngay cả tiếp đón cũng xấu hổ, xám xịt tiến đến xe ngựa chuồn mất.

      Sau mấy trận khiêu chiến, có Tạ Cảnh Hành làm châu ngọc phía trước( ý là gương ý), những khác nhìn qua đều làm cho người ta cảm thấy thập phần chán nản, làm sao còn nửa phần phấn khích như vừa rồi. tất cả mọi người nhìn thấy đều ngáp.

      Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Thẩm Diệu chút, Thẩm gia hôm nay môn này, trừ bỏ Thẩm Diệu, Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt đều đều như bị mờ. Thẩm Thanh trong lòng có quan hệ cùng Phó Tu Nghi, sớm đem Thẩm Diệu hận cắn răng nghiến lợi , cảm thấy là Thẩm Diệu đoạt vật thuộc về c nàng. Về phần Thẩm Nguyệt, cũng là gắt gao đem chính mình so đo với Thẩm Diệu bị mất mặt, vạn phần cam lòng.

      Thẩm Diệu đối với ý tưởngcủa hai người các nàng hồn nhiên chưa quyết, hoặc là biết cũng thèm so đo. Nàng phân phó Cốc Vũ đến bên người, giọng dặn nàng mấy câu, Cốc Vũ nghe vậy vẻ mặt nghiêm nghị, rất nhanh liền lặng lẽ lui xuống.

      đồng thời, Dự thân vương ở nhóm nam quyến cũng vẫy vẫy tay, gã thị vệ xuất ở bên cạnh . Cung kính lắng nghe mệnh lệnh của Dự thân vương, thị vệ kia liền để lại bóng dáng nhanh chóng biến mất ở đài.

      Xa xa lầu các thượng, Tạ Cảnh Hành lần nữa xuất ở bên người Tô Minh Phong.

      Tô Minh Phong “Ba, ba, ba” vỗ tay vài cái, hé nhìn :“Như thế nào, hôm nay ở Định kinh thực làm náo động .”

      “Việc .” Tạ Cảnh Hành thờ ơ .

      “Ngươi là chuẩn bị động thủ thu thập hai đệ đệ ?” Tô Minh Phong hỏi:“Đột nhiên ra tay, cũng giống phong cách của ngươi a.”

      “Có người chỉ điểm.” Tạ Cảnh Hành nhướng mày:“Có số việc, càng sớm càng tốt, nán lâu, ta cũng chờ kịp .”

      Tô Minh Phong nhíu nhíu mày, cảm thấy Tạ Cảnh Hành ràng là có hàm ý khác. Nhưng là lại sáng suốt hỏi, cho dù cùng vị này phát có nhiều năm hữu tình, nhưng bối cảnh đối phương có chút thần bí, còn chưa rảnh tới mức tìm tòi nghiên cứu. Tầm mắt đột nhiên dừng lại ở dưới đài trong chớp mắt, :“Bất quá, ngươi mới vừa rồi cứu mỹ nhân vị kia, hình như có chút phiền phức .”

      Tạ Cảnh Hành ánh mắt dời lượt, liền thấy nhóm nữ quyến bên kia , có thị vệ đem gì đó giao cho Thẩm gia nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân, ánh mắt lại như có như liếc qua tử y nữ tử.

      Nhiệm Uyển Vân cầm bái thiếp, có chút kích động, :“Thân vương điện hạ như vậy, thần phụ trong lòng sợ hãi. Ngũ tỷ muội, còn lại đây cám ơn thân vương?”

      Thẩm Diệu ánh mắt nhất ngưng trệ, lập tức gắt gao nhìn chằm chằm Nhiệm Uyển Vân, khóe môi nở ra nụ cười lạnh.

      Quả thực lại muốn làm lại mánh cũ sao?

      Đón nàng là ánh mắt của Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh vui sướng khi người gặp họa, nàng lười biếng duỗi thắt lưng, mâu quang trong suốt đột nhiên mang theo chút ám mang.

      “Tốt,” Nàng nhấc môi:“Ta nhất định hảo hảo ‘Cám ơn’ .”

      Tạ Cảnh Hành trong mắt lóe lên tia hứng thú:“Có trò hay để xem.”

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Lớn tiếng cho ta biết, nhà chúng ta tiểu Hầu gia cùng Hoàng hậu lạnh lạnh có hay cp cảm?
      thuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 54: Tính kế

      Xe ngựa trở về Thẩm gia, Thẩm Diệu như cũ mình ngồi chiếc xe ngựa. Cốc Vũ cùng Kinh Trập bên cạnh hế sức lo lắng. Ác danh của Dự thân vương cơ hồ toàn bộ người dân Minh Tề ai ai đều biết, giờ đưa Thẩm Diệu bái thiếp, chưa Thẩm Diệu là nương tiến đến đó có bao nhiêu thích hợp, người sáng suốt đều hiểu được Dự thân vương muốn đánh chủ ý gì.

      Nếu Thẩm Tín có ở đó, chắc chắn liều mạng cự tuyệt. Nhưng hôm nay Thẩm Tín ở đó, nhị thẩm tam thẩm đều mang kế hoạch hiểm trong lòng. Ngày trước Thẩm Diệu còn thôi , nay Thẩm Diệu trưởng thành có thể suy nghĩ việc hôn nhân đại , cư nhiên lại đem chủ ý đó đánh lên đầu của nàng.
      Kinh trập hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn chịu được :“ nương, Dự thân vương kia...... Việc hôm nay phải làm sao bây giờ? Nếu người cho người viết thư cho lão gia, nếu lão gia biết việc này, chắc chắn gấp rút trở về .”

      “Đúng vậy,” Cốc vũ cũng lo lắng:“Người nọ có ý đồ tốt, nay trong hậu viện lại...... Thêm nữa hôm nay nương nổi bật như vậy, chỉ sợ trong phủ lại ít phiền toái.” Nàng thở dài.

      Thẩm Diệu ban đầu tuổi còn nhìn ra cái gì, hai nha hoàn Cốc Vũ cùng Kinh Trập Thẩm phu nhân cố ý chọn cho Thẩm Diệu lại thấy ràng. Tam phòng chi thứ hai ràng là đố kỵ đại phòng, thế nên mới thầm ngáng chân Thẩm Diệu. Lấy lòng dạ hẹp hòi của hai phòng này, cộng thêm Thẩm Diệu hôm nay đại xuất phong đầu (kiểu như nổi bật hẳn lên ý ), chỉ sợ trở thành cái đinh trong mắt . Cái khác còn sợ,nhưng nếu là kéo theo Dự thân vương...... Muốn đánhbchủ ý gì, chỉ sợ Thẩm Diệu cũng khó ứng phó. Dù sao người bên đại phòng, đều bị hai phòng khác đổi sai biệt lắm a.

      Thẩm Diệu thản nhiên :“Sợ cái gì, đánh cái gì chủ ý, cũng phải nhìn có bản lĩnh này hay .”

      Nàng khí định thần nhàn (kiên định cùng nhàn nhã), lời phun ra tựa hồ mang theo chút uy nghiêm, cùng tia ngoan ý dễ phát . Cốc vũ cùng Kinh trập liếc nhau, biết vì sao kích động vừa rồi thế nhưng lại tiêu tán ít, tiếp theo cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

      Trở về Thẩm phủ, Thẩm Diệu chỉ bảo hôm nay mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, muốn về tây viện trước. Hai người Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu cười cười nhìn Thẩm Diệu chút, dặn nàng nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi. Có lẽ là biết bị Dự thân vương xem trọng Thẩm Diệu chắc chắn có kết cục tốt, các nàng tươi cười cũng che giấu được vui sướng khi người gặp họa. Nhiệm Uyển Vân thậm chí còn vuốt Thẩm Diệu đầu thân thiết :“Mắt thấy Ngũ Nhi cũng lớn như vậy rồi, trổ mã nhất nhất động lòng người. lâu sau, nên lập gia đình .”

      “Đúng vậy,” Trần Nhược Thu mang theo ý vị thâm trường phụ họa:“ Tiểu Ngũ của chúng ta là nương như vậy, chỉ người có thân phận cao quý mới có thể xứng đôi. Người bình thường như thế nào cũng thú đến Tiểu Ngũ của chúng ta.”( ()Móc khiếp.)
      Editor: Tiểu Vũ

      mặt Thẩm Nguyệt lên tia vui mừng, Thẩm Thanh khẩn cấp mở miệng:“Kia là đương nhiên , Ngũ muội muội khẳng định phải lấy được lang quân thập phần ‘Tôn quý’.” Dứt lời, che miệng ha ha cười rộ lên, bên cười bên dùng ánh mắt “ sai biệt lắm” nhìn Thẩm Diệu.

      Nhưng mặc kệ ánh mắt nàng có có ám chỉ bao nhiêu, vẻ mặt Thẩm Diệu cũng thay đổi. Nụ cười mặt Thẩm Thanh lập tức cứng lại, Thẩm Diệu càng vân đạm phong khinh, lòng nàng càng buồn bực. Hôm nay, lúc Dự thân vương cấp bái thiếp trong lòng mọi người liền hiểu , đó là xem trọng Thẩm Diệu . Nhưng tại Thẩm Diệu hề động dung, chỉ sợ còn biết lợi hại , trong mắt nàng lên tia châm biếm, quả là rất ngu xuẩn.

      “Thẩm thẩm cùng tỷ tỷ đều qua,” Thẩm Diệu mặn nhạt mở miệng:“Luận về tuổi tác, đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ so với ta còn hơi lớn hơn chút, tìm lang quân, tự nhiên tới lượt ta tìm trước.”


      Sắc mặt mấy người hơi biến, Nhiệm Uyển Vân cười :“Ngươi đứa này, ai, còn phải đại bá suốt ngày ở kinh thành. Nhóm thẩm thẩm cũng là đau lòng ngươi, về phần đại tỷ nhi cùng nhị tỷ nhi, ta và tam thẩm ngươi đều ở Định kinh, tự nhiên cần lo lắng.”

      ?” Thẩm Diệu nhàng hỏi lại. Đôi mắt nàng trong suốt trong tựa hồ cũng có biểu tình gì, lại làm cho lòng người run rẩy. Giống như chỉ cần bị đôi mắt kia vừa thấy, suy nghĩ trong lòng liền chỗ nào che giấu. Nàng mỉm cười:“Nếu nhóm thẩm thẩm quan tâm ta như vậy, ngày sau, ta hồi báo gấp đôi .”

      Nàng nhàng bâng quơ, biết vì sao, trong lòng Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu lại lên tia bất an. Nhưng lập tức các nàng liền đem ý niệm vớ vẩn này ném ra sau đầu, tuy nay Thẩm Diệu thông minh chút, nhưng bất quá vẫn là tiểu nha đầu 14 tuổi, có thể gây ra bao nhiêu song gió?. Huống hồ...... Nghĩ đến chuyện củaDự thân vương, hai người đều có chút đắc ý.

      “Ai, Ngũ Nhi khách khí cái gì, đều là người nhà.” Nhiệm Uyển Vân cười :“Ngươi mệt mỏi, liền về nghỉ ngơi trước . Ta cùng với nhị thẩm ngươi còn có chút việc phải làm, Cốc Vũ, Kinh Trập, hảo hảo che chở ngũ nương.”

      Cốc Vũ cùng Kinh Trập đáp lời, theo Thẩm Diệu ly khai.

      Sau khi các nàng rời , Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu liếc nhau, đều nhìn ra tính kế trong mắt đối phương.

      Nửa nén hương sau, ở Vinh Cảnh đường ,Thẩm lão phu nhân nhíu mày :“Các ngươi Dự thân vương coi trọng ngũ nha đầu?”

      Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều bị đuổi khỏi nội đường, việc này các nàng tiểu nương tiện tham dự. Tuy như thế, hai người vẫn là vụng trộm chạy tới sau bình phong, để ý Trương mụ mụ khuyên can, đứng lên nghe lén người trong nội đường chuyện.

      sai.” vẻ mặt Nhiệm Uyển Vân mang theo ý cười, đường hoàng lại lần nữa:“Ngũ nha đầu hôm nay ở đài kiểm tra thành tích nổi bật, làm cho Dự thân vương nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu hạ bái thiếp, đó là có ý với muốn ngũ nha đầu, tức phụ xem, Thẩm phủ chúng ta, chỉ sợ vị thân vương phi .”

      Trần Nhược Thu nghe vậy, khóe miệng kéo lên chút. Nhiệm Uyển Vân này đường hoàng, nhưng kia Dự thân vương coi trọng Thẩm Diệu, chính là muốn cưới hỏi đàng hoàng . Huống hồ cho dù thú qua, lấy mệnh Thẩm Diệu, biết có thể kiên trì vài ngày. Sợ chính là Vương phi còn có làm được vài ngày, liền hương tiêu ngọc vẫn . Dù sao ác danh Dự thân vương kia, thành Định kinh mọi người đều biết.

      Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân thần sắc lại trầm xuống vài phần, trong lòng nàng, tự nhiên hy vọng đại phòng tốt. Dựa vào cái gì mà con trai của người chết nhiều năm sinh lại vĩ đại hơn so với nàng sinh. Từ thuở lão tướng quân còn sống đời, thời thời khắc khắc đều thiên vị đại phòng, nay đại phòng sắp có Vương phi, làm cho nàng thể giận. Lập tức :“Ngũ nha đầu kia tính tình trẻ con, làm sao có thể làm Vương phi ? Đại a đầu hoặc nhị nha đầu còn bằng nữa là.”

      Thẩm lão phu nhân hàng năm sống ở hậu trạch, chỉ biết hưởng thụ. Đối với chuyện bên ngoài chút cũng biết. Nghe lời của nàng, Trần Nhược Thu cùng Nhiệm Uyển Vân sắc mặt nhất tề biến đổi. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh tránh ở sau bình phong cũng hoảng sợ, phải biết rằng Thẩm lão phu nhân biết, hai người các nàng đều biết. Vào Dự thân vương phủ, chỉ có nước bị tra tấn mà chết, đây chính là địa ngục trần gian.

      Nhiệm Uyển Vân vội vàng mở miệng :“Nương, phải như vậy. Ngũ nha đầu này, chúng ta tự nhiên hy vọng nàng tốt. Tuy Dự thân vương điện hạ là người vợ, tuổi lại lớn chút, thanh danh cũng tốt, nhưng cũng là ở trong hoàng thất.” Nàng nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng giương lên:“Ngày sau thất ca nhi lớn, có Dự thân vương điện hạ quan tâm hai, chắc chắn rất tốt. Nếu là Ngũ Nhi có cái gì sơ xuất, thân vương điện hạ vì bồi thường, cũng đối thất ca nhi càng thêm chăm sóc .”

      Lấy tánh mạng của Thẩm Diệu đổi tiền đồ của Thẩm Nguyên Bách, Trần Nhược Thu liếc nhị tẩu nhà mình cái, quả nhiên hảo tính kế.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :