1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách (8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Luận Sách



      đài, nam tử thi “Tuyển” Vẫn tiếp tục. Trải qua thi ,từ, phú đều là những môn dễ dàng lên người chọn rất nhiều. Chỉ cần trí nhớ xuất sắc, hoặc là nghiền ngẫm thấu triệt, rất dễ xuất sắc. So sánh với môn khác, người lựa chọn sách luận ít đến đáng thương.

      Sách luận là nhằm vào những kiện trong thiên hạ mà đưa ra ngôn luận, phi thường thực dụng. Thường hạng nhất là người đưa ra suy nghĩ gần nhất với kiện. Ở đây đều là đệ tử trẻ tuổi, trừ bỏ ít người thuộc quan gia được phủ gia giáo tập.

      Đại đa số người còn lại đối với sách luận vẫn còn ngây thơ, biết. Vậy nên thể đưa ra sách lược, hay đề nghị gì đó được.Cho nên sách luận là môn khó nhất,nếu bản thân xuất sắc, liền có thể bước nửa chân vào con đường làm quan.

      Thẩm Diệu nhìn ván cờ trước mắt. Lúc trước Bùi Lang [luận sách ], là vòng thứ ba “Chọn” làm được. Ở phần thi“Chọn”, nam tử có thể chọn nữ tử, nữ tử có thể chọn nam tử, đệ tử tự nhiên cũng là có thể chọn tiên sinh. Mà trong đó, nam đệ tử, chọn Bùi Lang lên ứng đối.

      Bùi Lang là người tài hoa, chỉ lên đài lại vài bước, ra ý tưởng lưu loát. [ có sách, mách có chứng], mà mù mờ. Mỗi khi đều đến chỗ mấu chốt. đều khiến người nghe kinh diễm. Khi đó, có vài vị hoàng tử coi trọng liền mời chào.

      Bất quá, Bùi Lang là người khiêm tốn. chỉ , bản thân muốn ở Quảng Văn đường làm tiên sinh thư tính, những cái khác nghĩ nhiều. thái độ kiên quyết, nếu , Phó Tu Nghi vài lần chiêu hiền đãi sĩ, thậm chí Thẩm Diệu còn giúp đưa ra ý kiến, nếu Bùi Lang chừng liền nhập sĩ* .

      * nhập sĩ*: đại loại như hoàng tử, vương gia mời người giỏi về làm quân sư. Họ có thể có nhiều quân sư khác nhau

      Ván cờ giăng khắp nơi, giống như kiếp trước. Thẩm Diệu phẩy ống tay áo, bàn cờ lúc đầu xô lệch. Nàng hạ xuống quân, tạo ra ván cờ mới. Nàng muốn nó bắt đầu…..

      Cao duyên sửa sang lại tay áo, lại để ý búi tóc chính mình, hỏi gã sai vặt bên người:
      “Gia thoạt nhìn như thế nào?” “Thiếu gia phong lưu phóng khoáng, tuấn tiêu sái……”
      Gã sai vặt cũng há miệng là nịnh hót. Cao duyên đắc ý bất giác bĩu môi, đứng dậy hướng đài đến.

      Cao Tiến bên cạnh thấy vậy. Vội bắt lấy cánh tay Cao Duyên hỏi:“Ngươi làm cái gì vậy?”
      “ Lên thi *tuyển* a.”
      Cao duyên . Cao Tiến nhíu mày. Đệ đệ này của có mấy cân mấy lượng, đương nhiên biết. có bản đành. Lại còn thích náo động.

      Nay sử phủ phát triển ngừng, vạn vạn lần thể sảy ra cố lúc này được. Cao Tiến :
      “Ngươi loạn cái gì?”
      Cao Duyên nghe vào tai lời này liền cảm thấy tư vị khó chịu. cùng Cao Tiến là huynh đệ bào mẫu. Nhưng khi đến Cao gia. Họ lại chỉ nhắc đến Cao Tiến.

      Cao Tiến vốn mi thanh mục tú, lại tục tằn, tuy đen nhưng cường tráng. Cao Tiến tuổi còn trẻ có thể thay cha làm việc, mà mỗi khi muốn cùng phụ thân đến vụ. Phụ thân liền lắc đầu kiên nhẫn.

      Đều là huynh đệ, tuy khập khiễng lắm, lại bởi vì ánh mắt ngoại nhân ánh mà hai người họ sinh ngăn cách. Cao Duyên mang người ánh hào quang của caca mình mà bản thân có chút mẫn cảm tự ti. Giờ lại nghe thấy câu này của Cao Tiến mà cảm thấy bực bội.
      Vốn có chút do dự, sợ bản thảo kia viết quá mức phong cảnh. giờ , chút do dự cũng có . giọng điệu tốt :
      “Đại ca, tiểu đệ ta tuy rằng thông minh bằng ngươi, nhưng cũng phải hoàn toàn là bao cỏ. Ngươi nổi bật cũng cần để ý ta. Mà ta có thế nào cũng đoạt hào quang của ngươi.”

      Cao Tiến nghe ra ý ở ngoài lời của Cao Duyên, còn chưa kịp gì. bị Cao Duyên đẩy ra, thản nhiên lên đài. Từ xa lớn tiếng :
      “Ta thi ‘Sách luận’!”
      Sách luận? Quảng Văn đường ai biết Cao Duyên, liền đều lại xem.

      Lại cũng kỳ quái, bản thân Cao Duyên có bản lĩnh gì, nhưng xếp hạng học lực ở Quảng Văn đường cũng tệ lắm. Đơn giản là vì, mỗi lần công khóa và văn, đều có người khác viết thay. tuy phải là đại tài tử, nhưng cũng được coi là khá.

      Bởi vậy, khi lên đài, mọi người vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì tất cả mọi người xếp hàng trổ tài “Tuyển”, đều phải chuẩn bị rất tốt mới dám thi. Bất quá “Sách luận” rất khó. Mọi người dưới đài nháy mắt đều an tĩnh lại. Nhìn thiếu niên áo lục đài.Phía trước, vài đệ tử bắt đầu đưa ra luận sách của mình. Nhưng chưa có bài nào là hoàn hảo. Cao Duyên vừa bước lên, Cao Tiến nhịn được nhíu mày.

      ngờ được Cao Duyên cũng dám chọn ‘Sách’.”
      Phùng An Ninh hiếu kỳ :
      “Nếu đổi thành Cao Tiến. Ta còn thấy hoàn hảo chút.”
      Thẩm Diệu ngừng tay, nhìn về phía đài.

      Chuẩn bị tốt hết thảy, Cao Duyên lấy ra cuộn giấy, đứng lên từ đọc.
      “Luật giả, quốc thổ đa dạng, có mộc cũng có chân trời. Vì sao có thể đếm hết mộc, lại đến cuối trời…….”
      đọc, nhịp điệu đầy diễn cảm. Đối diện, vẻ mặt của những người muốn xem náo nhiệt dần thu vào.

      Nhất là các quan viên tịch thượng, đều nhất nhất nghiêm túc nhìn thiếu niên luận sách đài.
      “ Đệ đệ Cao Tiến, quả nhiên kém.”
      Chu vương trong mắt lóe lên tia sợ hãi than:
      “Luận sách sâu sắc như vậy….Các đại nhân trong triều cũng thể giải thích như thế.”
      tệ,”
      Tĩnh vương cũng gật đầu khen ngợi:“Huống hồ, người này tuổi còn trẻ, lập luận sâu sắc như vậy, nhất định phải vật trong ao.”

      Phó Tu Nghi lẳng lặng nhìn người đài, vẻ mặt dù chưa có dao động gì. Nhưng ngón tay lại tự giác mà chà xát, mỗi khi có cân nhắc hoặc thời điểm có chủ ý gì đó. Theo bản năng, đều làm động tác này. Hiển nhiên, hành động của Cao Duyên, khiến trong lòng có chủ ý mới.

      Mà Bùi Lang, từ lúc Cao Duyên câu đầu tiên, thân mình liền cứng đờ, biết vì sao, cảm thấy sách luận của Cao Duyên rất quen thuộc. Nhưng từ trước đến nay, trí nhớ siêu quần, tinh tế suy nghĩ phen, lại vẫn nghĩ được là quen ở chỗ nào. Bài đọc đó lại mang đến cho cảm giác quen thuộc. Khiến người luôn luôn bình tĩnh như phải có chút nôn nóng.Dường như, mỗi khi Cao Duyên xong câu, liền có thể ra câu phía sau. Vô cùng quen thuộc, giống như bài lập luận đó là từ mà ra.

      Thẩm Diệu mỉm cười, hề nhìn thiếu niên đài, mà tiếp tục nhìn quân cờ bàn cờ, nàng tùy tay đặt quân bên cạnh góc bàn cờ.
      “Ngươi đây là hạ thế cờ gì?”
      Phùng An Ninh hỏi:
      “Lung tung hạ , nào có ai đem quân cờ đặt ở chỗ xa như vậy?”
      “Xa?”

      Thẩm Diệu lắc lắc đầu. Mỗi quân cờ đều có tác dụng riêng. Nước cờ này nhìn qua giống nước cờ phế. Nhưng ai biết được phía cuối bàn, nó có tác dụng gì?
      Cho dù tại nhìn thời cuộc còn cách xa vạn dặm, nhưng là tương lai, quân tướng nếu muốn thắng, lại thể có nó.
      tại, có thể nhìn ra được sao?

      Xa xa, người lầu các, đem tất cả việc đài thu vào đáy mắt. Tô Minh Phong lắc lắc cây quạt, :
      “Lần này, biết Cao Duyên từ đâu tìm được luận sách kia, viết cực tiêu sái, ta còn muốn biết rồi làm quen chút người viết sách luận này đấy.”

      “Biết như thế nào?”
      Đối diện , thiếu niên áo tím miễn cưỡng mở miệng. tà tà, ngồi dựa người ở lầu các phía trước cửa sổ, nửa thân mình cơ hồ đều rướn về phía trước.
      “Người thu được cũng phải là các vị đại nhân cường thế.”
      Tô Minh Phong lơ đễnh:
      “Nếu có thể kết giao, lợi ích lấy được, nhất định ít.”

      Tạ Cảnh Hành cười nhạo tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua đài, trong tay thêm bông hải đường. Hải đường hoa còn chưa héo, giống như vừa mới hái, đẹp động lòng người, tựa hồ hàm chứa hương khí thanh u, lại có vẻ có chút xơ xác tiêu điều.
      “Vậy cũng nhất định.”

      Chương 41: Nha hoàn


      đài, Cao Duyên cuối cùng cũng đọc xong 《 Hành luật sách 》.

      yên tĩnh xung quanh dần dần biến thành tiếng nghị luận nho . số học sinh còn thể hiểu được hàm nghĩa của bài luận. Chỉ biết được lời trong đó có sách mách có chứng hơn nữa lời lẽ rất hoa lệ. Nhưng cũng có nhóm nam quyến con nhà mấy đại nhân iểu được huyền cơ trong đó.Bài sách luận này nhìn qua có vẻ vô ý nhưng nó có thể đúng chỗ thiếu sót của luật pháp Minh Tề, thêm nữa lại có phương pháp xảo diệu tài tình. Đối với học sinh mà , là có chút bất khả tư nghị.

      Quan khảo nghiệm đài xem chừng cũng dự đoán được, Cao Duyên thâm tàng bất lộ. Bất quá quy củ vẫn là ngờ đến, khi đối với kết quả của học sinh tỏ vẻ hoài nghi, tự nhiên tiên khảo nghiệm phen. Thí dụ như bức họa kia của Thẩm Diệu,tất cả đều phải bình tĩnh mà xem xét, thiên 《 hành luật sách 》này so với bức họa kia của Thẩm Diệu đều rất cao minh, những lời lẽ hoa lệ còn có thể áp ụng vào thực tế .Quả là song toàn. Quan khảo nghiệm liền hỏi i: " Như trong [Hành luật sách] ngươi vừa , luật pháp Minh Tề còn có nhiều trói buộc, ngươi dùng lời lẽ tinh tế để chỉ , vậy theo ngươi nên chia pháp luật như thế nào mới được coi là cặn kẽ , tinh tế?"

      Cao Duyên trong lòng vui vẻ, bản thảo kia trừ có thiên 《Hành luật sách 》 ra, còn có vấn đề giống câu hỏi mà quan khảo nghiệm hỏi giống nhau y đúc. Trong lòng rất cảm kích người cho cái bả thảo kia, nghĩ ngày sau nhất định phải cấp nhiều bạc chút. Bởi vậy, liền chút hoang mang ưỡn ngực ngẩng đầu, dựa theo bản thảo kia đáp: "Phân ba tầng, thương đạo, quan đạo, dân đạo mỗi thứ mang bổn phận khác biệt..."

      Dưới đài, kinh điển sử Cao đại nhân sớm cười cười toe tóet. ở trong quan trường có thể vươn tới tình trạng giờ, bất quá là dựa vào hoàng đế giúp đỡ cùng mối quan hệ rộng rãi. Nhưng bản lãnh quả có. Cũng may người con trai Cao Tiến tuổi tuy còn trẻ nhưng có thể giúp xử lý ít chuyện. giờ con thứ hai Cao Duyên cũng bày ra chỗ tầm thường, phải mau mau về từ đường tháp hương cảm tạ tổ tiên nhà mình.
      Cao Tiến so với cha thông minh chút, cuối cũng là vẫn tin đệ đệ mình có thể có trí tuệ như vậy. mình đối mặt quan khảo nghiệm chậm rãi .Nhưng dù sao quan khảo nghiệm cũng thể bị mua chuộc nên mới dám khẳng định chủ ý của mình
      Bùi lang cầm ly trà bàn uống ngụm, tay còn có chút run. hiểu sao từng câu, từng chữ Cao Duyên ra dường như đều khắc ở trong đầu . cảm thấy vô cùng hoang đường,nội tâm nôn nóng vẫn chưa thể hoàn toàn bình phục.
      Tô Minh Lãng vừa mới ngủ gật dậy, thấy mọi người bên cạnh đều nhìn Cao Duyên với vẻ mặt thưởng thức, dứt khoát kéo kéo tay áo Tô lão gia, hỏi: "Cha, tốt lắm sao?"

      "Thiếu niên tài." Tô lão cha thẳng.

      Tô Minh Lãng bĩu môi, tựa hồ rất khó lý giải, nhìn ra phía sau thấy bóng dáng Tô Minh Phong, hỏi: "Ca ca sao vẫn chưa trở lại?"

      Tô lão gia ho tiếng: "Đại ca ngươi giờ thân mình suy yếu, hôm nay đến đây vốn là miễn cưỡng, nên cho nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát."

      Phó Tu Nghi nghe thấy động tĩnh bên này, liếc mắt nhìn Tô lão gia cái. Vừa lúc thấy Tô lão gia nhắc tới Tô Minh Phong thần sắc giữa lông mày đổi, lúc này mới có chút đăm chiêu thu hồi ánh mắt.

      Vô luận như thế nào, Cao Duyên hôm nay trận đều đánh cực kỳ xinh đẹp, đối với vấn đề mà quan Khảo nghiệm đưa ra ứng đối tự nhiên, trôi chảy nên chút nghi ngờ trong lòng mọi người dần bị cuốn trôi. khỏi phân trần, cứ như vậy đạt được "Nhất giáp" . Cái thứ yếu là sau này khi nhắc tới kinh điển sử, trừ Cao Tiến mọi người còn có thể biết có con thứ hai tài tuấn.

      Cao Duyên đắc ý xuống đài. Vòng "Tuyển" cũng theo đó chấm dứt, mà nữ tử tổ "Tuyển" cũng bắt đầu.

      Phùng An Ninh vẫn chưa lên đài, nàng vừa đạt “Nhất giáp” cầm loại ở vòng bốc thăm,ms vừa rồi nàng bốc thăm môn bất kì. Mặt khác nếu có giải cũng cần lên đài. Thẩm Thanh chọn “kỳ”, nàng thư tính hảo, mà “kỳ” loại cầu tính toán tốt, cũng coi như là có chút sở trường. Thẩm Nguyệt có bất ngờ gì chọn "Cầm" .

      Thẩm Nguyệt từ trước đến nay đều thích đồ vật này nọ có thể cho nàng vẻ đẹp xuất trần thoát tục.Nguyên nhân chính là do Trần Nhược Thu cũng là tay hảo cầm, chỉ tốt thi cũng đem mấy chiêu thức ấy năm trong tay. Hàng năm đều có thể đạt “Nhất giáp”, cũng bởi vậy nơi này hàng năm là thời điểm mọi người thưởng thức cầm kỹ của nàng.

      Nữ tử trong nhóm, khi có Thẩm Nguyệt ở đó xem chừng muốn tự rước lấy nhục mà chọn "Cầm" loại. Thẩm Thanh tự nhiên “Kỳ” chuyến này đạt “Nhất giáp”
      Đến thời điểm thi “Cầm”, tiếng giọng nghị luận dần dần vang lên.
      Thẩm Nguyệt tự tin lên đài, rửa tay dâng hương. Nàng sinh ra vốn dáng người thanh tú uyển chuyển hàm xúc, bộ dáng phấn nộn ôn nhu động lòng người ,khóe miệng mang theo nét cười nhợt nhạt là có mấy phần bộ dáng tiên nữ.

      Nàng dàn bài 《 vịnh nguyệt 》.

      Đây là nhạc khúc rất khó về tưởng niệm của Du Tử với quê cũ trước khi hoà thân .Phía trước ôn nhu thẫn thờ, ngay sau đó có vẻ kịch liệt bi thương, đến cuối cùng làm người ta thổn thức. Khai, thừa, chuyển, hợp thập phần khảo nghiệm cầm kỹ, cùng tình cảm động lòng người.

      Trong thời gian, Thẩm Nguyệt là vì thủ khúc này mà nổi bật ,nhất thời thiên hạ vô song. Mà so sánh với người dưới nàng, càng thêm bất kham. giờ nghĩ đến, tựa hồ mỗi lần mỹ danh Thẩm Nguyệt, đều là đạp qua Thẩm Diệu mà .

      Thẩm Diệu nhìn về phía thiếu nữ đài.

      Thẩm Nguyệt bắt đầu .Cây đàn trong tay nànglà cây đàn tốt , dây đàn như có linh tính theo ngón tay của nàng vô hạn mềm mại, khúc từ linh hoạt ,kỳ ảo hàm chứa ý nhị lọt vào tai của mọi người. thanh tay nàng vọng ra như bướm vờn hoa hải (đường) mỗi biến chuyển đều rất ăn ý.

      Phùng An Ninh cắn cắn môi, mặc dù là nàng thích Thẩm Nguyệt nhưng thể thừa nhận cầm kỹ của Thẩm Nguyệt rất xuất chúng. Cùng lúc so sánh với cầm khúc mà nàng đạt “Nhất giáp” trước đây quả thực là trời vực, thể sánh nổi.

      “Vịnh nguyệt” là thủ khúc tưởng niệm người thân cùng cố hương lại làm cho nắm đấm của Thẩm Diệu dần chặt lại.
      Cho dù trùng sinh đời người chết thể sống lại. Uyển Du cùng Phó Minh cũng xuất lần nữa. Thủ khúc này của Thẩm Nguyệt giống như là hồi tang chuông oán khúc. Nghe vào trong tai những có thương cảm mà tất cả đều hoá thành huyết cừu.

      Thái Lâm ra khỏi bữatiệc, cố gắng cách đài cao kia gần chút, hảo hảo đem tất cả vẻ mặt của người trong lòng đều thu vào trong nháy mắt . ay mê với tiếng đàn , Thái Lâm độ nhiên bị tiếng người chuyện đánh vỡ.

      "Nhị nương nhưng là xui xẻo, chưa bao giờ xếp thứ hai, lần này Ngũ nương cố tình dùng thủ đoạt đoạt Nhất giáp." Người chuyện là cái nha đầu dáng người thon thả, Thái Lâm nhận ra nàng là nha hoàn bên người Thẩm Nguyệt -Thư Hương, . tự chủ hướn bên kia nhìn lại.

      "Cũng phải thôi, huống hồ Ngũ nương ngay cả 'Tuyển' cũng tham gia, căn bản là có ý định cùng Nhị nương đối nghịch." nha đầu khác .

      "Ai, chỉ tiếc Nhị nương của chúng ta quá thiện tâm, ra biết bị Ngũ nương khi dễ bao nhiêu lần đâu. Ngũ nương phải là ỷ vào Đại lão gia mới dám đối với Nhị nương như vậy sao? Nhị nương đáng thương, chuẩn bị lâu như vậy, êm đẹp lại bị người khác đoạt thành quả."

      "Nếu có người thay Nhị nương trút giạn tốt rồi, tỷ như. . . thời điểm 'Chọn' chọn Ngũ nương lên đài?"

      " linh tinh cái gì đâu." Thư Hương đánh gãy lời của nàng: "Ai cũng biết Ngũ nương cầm kỳ thư họa đều thông, chọn Ngũ nương, phải là tự mình hạ thấp thân phận của mình sao?. Ta thấy nhóm nữ tử là có khả năng, nếu là nhóm nam tử chọn nàng mới có thể làm Nhị nương hết giận."

      Thanh chuyện dần dần lại, tròng mắt Thái Lâm động vừa động, nhìn nhìn Thẩm Nguyệt đài, trong lòng nảy ra chủ ý.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 42:Khiêu chiến nàng!

      Editor:Tiểu Vũ


      Tiếng đàn của Thẩm Nguyệt – mọi người nghe như si như mê.Nữ tử có cầm kĩ xuất chúng sao lại làm người ta thích huống hồ nữ tử này tư sắc cũng tệ. Ít nhất, đối với nhóm nam quyến trong bữa tiệc ,đứa quá tạm thời tính,cũng phải có 2-3 nhóm thiếu niên hướng về phía này. Mặc dù ở giữa Quảng Văn Đường , luận người bên ngoài đền Tần Thanh cao hơn tầng nhưng Tần Thanh tính tình cao ngạo làm sao so được với Thẩm Nguyệt ôn nhu động lòng người?

      “Ngươi là muội muội mà lại được khen ngược.” Phùng An Ninh tình nguyện :”Cũng biết làm sao mời được nhạc công danh tiếng để dạy.”

      Tuổi trẻ là thời điểm thích tranh cường háo thắng. Giống như Thẩm Diệu thời điểm lúc mới làm hoàng hậu,nàng xem mọi thứ như cái đích giải sầu, hết lần này đến lần khác quản tâm của Phó Tu Nghi gắt gao, Phó Tu Nghi chỉ cần thoáng động tâm với nữ nhân trẻ đẹp nàng liền lo lắng thôi.
      Trong cung vốn nhiều thị phi,người này ngáng chân người kia ,sau lưng ngáng dao .Nàng vì tính tình thẳng thắn dễ nóng nảy , hiểu nhẫn là gì cho nên đắc tội với ít người. Tuy trùng sinh lại lần nhưng tính tình này của nàn vẫn chưa thay đổi nhưng nàng chưa chắc muốn dùng biện pháp làm tổn thương chính mình.

      “Lại Thẩm gia nhị tiểu thư khó được tài mạo song toàn.” Đời người ai mà chẳng thích cái đẹp. Chu vuowg đối với Thẩm Nguyệt cũng là rất kinh diễm.Chỉ : “Đáng tiếc.”

      Tiếc cái gì?Có lẽ người bình thường có thể hiểu nhưng các vị hoàng tử lại thể hiểu. Thẩm Nguyệt sinh ra quả ôn nhu động lòng người,tài năng vô hạn. Nếu có mĩ nhân như vậy bên người có lẽ cũng tạo nên giai thoại đẹp trong nhân gian. Chỉ đáng tiếc phải là trong bụng của Thẩm đại phu nhân ra , chỉ đáng tiếc phải đại phòng…Chỉ đáng tiếc mĩ nhân như vậy lại ở tam phòng…

      thế , người nắm trong tay trọng binh là Thẩm Tín lại sinh ra bao cỏ Thẩm Diệu.Mặc dù hôm nay nhìn qua có hút khác nhưng ấn tượng trong lòng mọi người thể sớm chiều mai được. Bọn họ tin tưởng sau lưng Thẩm Diệu bất quá là có cao nhân chỉ điểm nội tâm của nàng vẫn là Thẩm Diệu vô cùng ngu,vô cùng xuẩn trước kia.

      Sau khi Cao Duyên xuống đài, tâm tình của Bùi Lang cũng dần dần bình phục.Trong cuộc đời lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này , tuy rằng rất khó hiểu nhưng vần gia lệnh cho chính mình tập lực thả lỏng.Giờ phút này nghe được lời của Chu Vương nhịn được mà liếc mắt về phía mặc tử y ở phía đối diện .

      Nàng cầm quân cờ nghiêng nghiêng đầu trầm tư, tuy cách quá xa nên nhìn thấy ánh mắt của nàng nhưng có thể tưởng tượng ra ánh mắt kia mang theo dò xét cùng thâm ý giống như lúc Thẩm Diệu nhìn y đúc .Người như vậy làm sao lại là bao cỏ?

      Nhưng con người xác thực trong đêm thay đổi nhiều như vậy. Chẳng lẽ Thẩm Diệu ngu ngốc trước đây chỉ là diễn trò? Vậy vì sao nàng làm vậy?

      Người có trí tuệ như Bùi Lang cũng khó hiểu được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      Nữ tử tổ “Tuyển” Cùng với Thẩm Nguyệt [ vịnh nguyệt ] xong. Thẩm Nguyệt tự nhiên đạt “nhất giáp”. Nhưng hôm nay nàng chẳng những vì đạt nhất giáp mà vui sướng, ngược lại cảm thấy có chút khó chịu.

      Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Diệu cái thấy Thẩm Diệu say mê với bàn cờ nào có nhìn đến nàng. Thẩm Nguyệt biết ,Thẩm Diệu cầm kỳ thư họa đều thông, kia ván cờ tự nhiên là xem hiểu , bất quá làm như vậy là cố ý cho nàng xem thôi. Trần Nhược Thu chú ý tới vẻ mặt của nàng, thấp giọng nhắc nhở:“Nguyệt Nhi, ngươi luống cuống.”

      Trần Nhược Thu đối với nữ nhi của mình, cầu vô luận ở gì tình huống gì đều phải trấn định tự nhiên. Mặc kệ là hay giả, tóm lại muốn cho người nhìn thấy mặt ung dung. Nữ tử khi ung dung, khí chất thượng thừa, hoang mang rối loạn , phải là khí độ thế gia đại tộc nên có. Bình tĩnh mà xem xét, Trần Nhược Thu dạy con quả tồi, chính nàng cũng làm rất tốt, đáng tiếc Thẩm Nguyệt vẫn còn trẻ, chưa bao giờ nếm mùi thất bại nên hiểu được cái gì gọi là nhẫn.

      Nghe được Trần Nhược Thu nhắc nhở, Thẩm Nguyệt thoáng thu hồi vẻ căm phẫn mặt. Nô tỳ Thư Hương bên người rót cho nàng chén 1 trà:“ nương uống ngụm trà cho thấm giọng.”
      Thẩm Nguyệt nhận trà, nhìn nhìn Thư Hương. Thư Hương hướng nàng cười cười, tức trong lòng hiểu , nụ cười mặt cũng chân chút. Nàng :“Quả chút nóng , phần ‘Chọn’ ta cực kì có hứng thú.”

      Thẩm Thanh vừa đạt nhất giáp phần‘Kì’, tâm tình có chút vui sướng \, cười :“Năm nay phân biệt được tổ nam cùng tổ nữ, cũng phân quốc nhị quốc tam , tỷ thí nhất định rất kịch liệt.”

      Vốn “Chọn” Chính là phần làm người ta chờ mong nhất . Người “Bốc thăm” nhất định thi tốt,“Tuyển” là thi am hiểu, như vậy “Chọn”, luôn phát sinh người ưu tú nhất. Nữ tử tổ “Chọn” còn có nhiều kịch liệt, bởi vì mặt nữ nhi chủ yếu hòa hòa khí khí , cũng muốn bày ra vẻ mặt mình coi trọng kết quả này, chỉ là thái độ lạnh nhạt. Nhưng nam tử lại như vậy, nhóm thiếu niên thích dùng phương thức nào đó để phân thắng bại. Tuổi này là tuổi tính hiếu thắng cao nhất, cho nên hàng năm phần“Chọn”, đều là kịch liệt nhất .

      Năm nay phần“Chọn”, phân biệt nam nữ, cũng phân quốc nhị quốc tam, mọi người đều có thể cùng thi. Chỉ cần muốn khiêu chiến người nào, tự nhiên có thể cùng người đó tỷ thí. Bất quá tuy rằng như vậy, nhưng nam nữ khiêu chiến lẫn nhau, ước chừng là có.

      Văn loại năm nay quả nhiên lại người có người khiêu chiến, trọng điểm tự nhiên đặt ở võ loại.
      Việc này cơ hồ ngăn cách khả năng tham dự của nữ tử. Mặc dù ở đây cũng thiếu nữ nhi nhà võ tướng gia học công phu, nhưng nữ tử so với nam tử khí lực chênh nhau rất xa, tự nhiên là có khả năng thắng.

      Thái Lâm là người đầu tiên bước lên đài.

      Quan khảo nghiệm hỏi muốn khiêu chiến cái gì, liền chỉ vào 1 thẻ, :“Bắn tên.”

      Mọi người biết,Thái Lâm này vốn là tiểu bá vương, văn đương nhiên biết gì nhưng võ cũng tính là loại xuất sắc. Trong đó bắn tên lại là ưu tú nhất, bắn tên tự nhiên có thể đạt giải, năm ngoái cũng từng đạt nhất giáp.

      Người hôm nay muốn khiêu chiến là ai? Nhìn khắp toàn trường, cũng có ai bắn tên xuất sắc hơn

      Thái Lâm ngẩng đầu, đột nhiên tay chỉ vào nhóm nữ quyến xa xa nhất

      Mọi người nhìn thấy khiêu chiến nữ quyến chứ phải nam quyến đều cả kinh. Thấy ràng người chỉ là ai kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả tiếng nghị luận đều ngừng .

      còn cố ý lớn tiếng lần:“Ta muốn khiêu chiến nàng, Thẩm Diệu!”

      Tử y nữ tử đắm chìm trong ván cờ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt tia gợn sóng nhìn thẳng người đài. Vẻ mặt dao động, động tác cũng mất lưu loát, giống như câu long trời lở đất này bất quá câu ỏi thăm ân cần, mà nàng ngay cả đáp cũng buồn đáp.

      Trần Nhược Thu nhíu mày, nàng chưa dạy xong Thẩm Nguyệt, nhưngThẩm Diệu tựa hồ học xong bất động thanh sắc khí chất thong dong.

      Xa xa lầu các, tuấn mỹ thiếu niên thản nhiên phẩm trà đều phun ra hết, vẻ mặt bất cần đời cũng ra tia ngoài ý muốn:“ Tiểu tử Thái gia điên rồi sao?”

      Thẩm Diệu đứng lên, bàn cờ, quân đen phía đối diện vượt sông ngân giới tiến sang bên của nàng

      Bước thứ nhất, tiểu tốt xuất động.

      Nàng nhặt 1 quân trắng , vừa đạt xuống, quân đen bị ăn, tiêu sái ném cờ lên đài.
      “Tiếp.” Nàng .
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 43: Giấy sinh tử

      Editor:Tiểu Vũ


      Gió thu luôn luôn nhàng khoan khoái mà mất vẻ thanh nhã , nhưng mà giờ phút này vì khí có phần khẩn trương nên ngay cả mùi hoa cũng tựa hồ trở nên nồng đậm .

      Thẩm Nguyệt che miệng lại, có chút giật mình :“Này...... Ngũ muội nhưng là nữ tử a, như thế nào có người chọn cái này?”

      sai,” Trần Nhược Thu cũng lo lắng :“Ngũ Nhi, ngươi đừng ép buộc mình quát. Tuy đại bá là võ tướng nhưng ngươi từ trước đến nay cũng chưa từng học cái đó .”

      Trần Nhược Thu thế nhưng lại gặp may. Thẩm Tín là võ tướng, Thẩm Diệu thân là nữ nhi học bắn tên, võ loại cũng sao, chỉ vì nữ nhi gia thích vũ đao lộng thương, lý do có thể được thông qua. Nhưng võ giỏi, văn cũng thông, cái này là có chút xong . Thêm nữa tất cả mọi người biết Thẩm Diệu cầm kỳ thư họa cái gì cũng dốt nát, nay võ loại chút cũng hiểu, đồngnghĩa với việc Thẩm Diệu là người ngu ngốc,cái gì cũng học được, sâu thêm chút cả Thẩm Tín và đại phòng đều bị xem .

      “Nhưng là...... quy định của trận tỷ thí này thể thay đổi nha,” Thẩm Thanh mặt ra vẻ sốt ruột nhưng giọng điệu như thế nào đều là vui sướng khi người gặp họa:“ khi bị chọn làm đối thủ, vô luận là nam hay nữ , học hay học qua, đều phải đem tỷ thí hoàn thành. Bất quá người chọn thường là những người ưu tú, Ngũ muội chắc là phải có chút thủ đoạn, nếu Thái Lâm như thế nào lại chọ trúng ngươi?”

      Thẩm Thanh những lời này quả là có chút chói tai. Nhiệm Uyển Vân còn cố tình ngăn lại nàng, cười cười :“Đại tỷ ngươi bậy bạ gì đó. Ngũ Nhi làm sao học vũ đao lộng thương . Ngũ Nhi, ngươi nếu là muốn lên đài tỷ thí, nhị thẩm tự mình cùng quan khảo nghiệm , ngươi tuổi còn , nể mặt đại bá, bọn họ cũng khó xử ngươi .”

      Tuy rằng lời của Nhiệm Uyển Vân đều là từ ái vì nàng giải vây, nhưng nếu ngẫm kĩ lại lại phải như vậy. Dù sao kiểm tra này đài, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng có ngoại lệ. Nếu hôm nay Thẩm Diệu mở lời chừng ngày mai dân chúng Định kinh lại rỉ tai nhau đồn thổi. Hơn nữa còn lấy Thẩm Tín ra bàn hàng đầu, chưa chắc có người Thẩm Tín ỷ vào công huân của mình hành sử đặc quyền. Dù gì cũng bảo sao hay vậy, thân phận này mang đến nhiều chỗ lợi, nhưng lại ít chỗ hại.

      Mà Thẩm Diệu nàng là vạn vạn cho phép bất kì kẻ nào Thẩm Tín chữ “” .

      “Đa tạ nhị thẩm, cần .” Nàng từ nhóm nữ quyến đứng lên, từ từ hướng đài lên. Mọi thứ xung quanh dần dần an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được thanh ràng của nữ tửkhiến mọi người ở đây nổi lên trận sóng .

      “Trận chiến này, ta ứng.”

      Thái Lâm ánh mắt giật giật. làm như vậy, đơn giản chỉ muốn vì Thẩm Nguyệt trút giận. Trong võ loại nam tử chọn nữ tử lên tỷ thí vốn là hợp lý. Bất quá vô liêm sỉ thành quen , đơn giản là trở về bị nhà mình cha mẹ giáo huấn trận, nhưng nghĩ đến tài năng của mình có thể vì Thẩm Nguyệt trút giận, đáy lòng Thái Lâm liền cao hứng. nghĩ nếu Thẩm Diệu dám tiếp trận tỷ thí này, liền hung hăng cười nhạo Thẩm Diệu phen.

      Nhưng ngờ tới, Thẩm Diệu thế nhưng lại nghênh chiến . chỉ có như thế, nàng còn nghênh bằng tư thế thong dong. Trơ mắt nhìn kia tử y nữ tử chậm rãi tới, trong lòng Thái Lâm dâng lên cảm giác cổ quái.

      Dường như nàng căn bản ngại.

      Nhưng việc này làm sao có khả năng? Thẩm Diệu học bắn tên hay , so với người khác đều ràng hơn cả. Người chưa từng có tập võ qua, tự nhiên đối với vấn đề này biết gì cả. Thẩm Diệu ngay cả nắm cung cũng biết lại đối mặt với điều mình chưa , thậm chí chưa bao giờ thử qua, ai hoảng hốt .

      Nàng thế nhưng có thể giả bộ đến trình độ như vậy sao?

      Thái Lâm suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nhận thấy ánh mắt nhìn mình. quay đầu, ở nhóm nữ quyến đối diện-là ánh mắt của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nhìn lướt qua ngượng ngùng chút lại cúi đầu xuống. Thái Lâm bị nhìn đến trong lòng rung động.

      Trong lòng mỗi thiếu niên l đều có cái gọi là hùng cứu mỹ nhângiống như trong kịch . Nay trong mắt Thái Lâm, mình chính là hùng thay mỹ nhân xuất đầu, còn Thẩm Diệu là tiểu nhân ác độc lại xấu xí.

      Vô luận hôm nay nàng nghênh hay nghênh chiến, nhất định làm Thẩm Diệu mặt mất, trước mắt bao người chật vật thôi.

      Muốn làm cho nàng, cũng dám hoành hành ở trước mặt Thẩm Nguyệt!

      Như vậy ,hạng nhất của phần“ Chọn” này, đều do người khiêu chiến lập quy củ, muốn như thế nào khiêu chiến liền khiêu chiến như thế , người bị khiêu chiến chỉ có nhận. Mọi người ai cũng biết kế tiếp phát triển như thế nào nên hàng năm vòng này luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất.

      Thẩm Diệu bước lên đài.

      Quan khảo nghiệm-vai chính của ngay hôm nay cũng có chút khó xử, Thẩm Diệu dù gì cũng là tiểu nương yểu điệu, nữ tử cùng nam tử chọn văn loại cũng coi như được thông qua, cố tình chọn võ loại, chỉ sợ là Thái Lâm cố ý muốn làm nàng xấu mặt.

      “Hôm nay diễn vô cùng tốt.” Chu vương vỗ tay, tựa hồ rất hứng thú:“ Thanh danh của đại phòng Thẩm gia chỉ sợ muốn rớt nghìn trượng.”

      Tĩnh vương lắc đầu thở dài:“Thẩm tướng quân chinh chiến ở sa trường có được mỹ danh, nữ nhi cũng chịu thua kém.” thầm nghĩ chỉ có chịu thua kém, còn rất ngu dốt . ràng hôm nay nàng nghênh hay nghênh chiến đều là sai , trước mắt mọi người bày ra tư thái này, phía sau làm người ta bật cười.

      Thái Lâm đắc ý bĩu môi cái:“Năm nay ta nghĩ ra quy củ thú vị. Quy hàng năm đều rất thú vị . Năm nay bắn tên, ta cùng với ngươi đối bắn. Ngươi đem thảo quả tử đặt ở đầu, ta dùng tên bắn ngươi, sau ta lại đặt ở đầu, ngươi dùng tên bắn ta. Như thế nào?”

      Lời này vừa ra, toàn trường ồ lên!

      Kia kiểm tra quan cũng hoảng sợ, đây là muốn giết người a. Thẩm Diệu suy cho cùng cũng là nữ nhi của Thẩm Tín, nếu ra cái cái gì hay xảy ra, cuối năm Thẩm Tín trở về truy cứu, ai chịu trách nhiệm?

      vội vàng :“Thái đệ tử.......”

      Thái Lâm vung tay lên:“Tiên sinh, Quảng Văn đường cũng vì người nào đó mà phá vỡ quy củ. Quy củ hàng năm như thế nào giờ là như thế, người khiêu chiến-ta quy củ gì là quy củ ấy. Thế nào ? Đường đường là nữ nhi của đại tướng quân gan cũng chỉ lớn bằng chuột nhắt?”

      Thẩm Nguyệt cúi đầu che khóe miệng nhếch lên. Phùng An Ninh nhíu nhíu mày, trước mắt lại biết nên làm thế nào cho phải.

      sai.” Thanh này có chút khàn khàn, đến từ bên Dự thân vương vẫn nhắm mắt. Khuôn mặt dữ tợn của lên tia cười cổ quái, :“Tự nhiên vì người nào đó mà sửa lại quy củ. Nếu ở chiến trường, bởi vì địch quân cường đại, Thẩm tướng quân liền lâm thời trốn chạy vậy liền có thể lý giải .” Sau khi xong, tự mình cảm thấy buồn cười, cười ha hả.

      Ánh mắt Thẩm Diệu đột nhiên sắc bén.

      Những người này luôn miệng châm chọc Thẩm Tín, nàng đúng là nhược điểm của đại phòng Thẩm gia . Nàng nhìn ánh mắt xem kịch vui của Thái Lâm đối diện, lại nhìn lướt qua mọi người dưới đài ác ý đùa cợt, tức giận tích góp từng chút từng chút rốt cuộc tràn ra.

      Trùng sinh trở về Thẩm Diệu có thể nhẫn, nhưng Thẩm hoàng hậu đứng đầu hậu cung là tính tình có thù tất báo.

      Nàng lạnh lùng :“Gia phụ chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái, bảo vệ quốc gia, mới có Cúc hoa yến sắc màu rực rỡ hôm nay, mới có kiểm tra làm học sinh " trăm hoa đua sắc " .” Trong mắt của nàng lên tia trào phúng:“Ngày hôm nay tỷ thí thắng tính là cái gì, chân chính trải qua chiến trường giết qua người mới xuất sắc. Về phần ngươi lập quy củ, ta vì cái gì dám?”

      Mọi người sửng sốt.

      “Ta vì cái gì dám? Tài bắn cung của ngươi tốt, tự nhiên bắn trúng thảo quả tử, mà ta bắn cung tinh, nếu là bắn trật, người nên lo lắng tánh mạng cũng là ngươi.”

      Nàng mỉm cười, thanh giống như từ xa phương truyền lại, giống kinh lôi nổ ở bên tai mọi người.

      như vậy, ký giấy sinh tử . Bị thương hoặc chết, tự gánh lấy hậu quả.”

      “Ngươi dám sao? Thái Lâm?"

      ☆, Chương 44: Dám giết sao

      Editor : Tiểu Vũ


      Cả sảnh lớn như vậy, giờ phút này lại im lặng tiếng động.

      Nữ tử đài sống lưng thẳng tắp, nàng dáng người tiểu kiều (nghĩ là xinh, mk để thế này vì sau này chữ “Kiều” liên quan đến nhũ danh của Thẩm Diệu) , lại giống như chứa lực lượng vô hạn, mà giơ tay nhấc chân, đều đem mọi giẫm nát dưới chân.

      Thái Lâm trong lúc nhất thời á khẩu trả lời được.

      Thẩm Diệu đúng. Cùng là lấy tên bắn đối phương, người nguy hiểm nhất hẳn là mới đúng. Đơn giản là Thẩm Diệu chưa học bắn cung, thoáng bắn lệch phần, có lẽ kia tên đâm vào đầu . Nhưng Thái Lâm làm sao nghĩ được nhiều như vậy, nghĩ rất đơn giản, chỉ cần bắn tên trước, lấy tính tình Thẩm Diệu, chắc chắn sợ tới mức chân nhuyễn, nước mắt giàn giụa hướng cầu xin tha thứ. lúc đó hảo hảo đem Thẩm Diệu trêu chọc phen, cứ như vậy, thể diện của Thẩm Diệu đều mất hết ,tự nhiên hối hận vì năng hung dữ trược mặt Thẩm Nguyệt.

      Về phần chuyện sau đó, Thái Lâm hề nghĩ tới.Ở trong lòng , lúc Thẩm Diệu lấy tân bắn người sợ tới mức hồn bay phách lạc, làm sao còn có lực để lây tên bắn ? Còn nữa , nữ tử ngay cả cung cũng chưa kéo qua, chừng ngay cả đại cung đều kéo ra, tóm lại chính là bị người ta chê cười.

      Thái Lâm nghĩ như thế , nhưng lại tính phản ứng củaThẩm Diệu. Nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương, cái loại trầm ổn vượt quá tuổi này làm cho Thái Lâm thẹn quá thành giận, ánh mắt của Thẩm Diệu dường như nhìn hài đồng, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

      Là tuổi dễ dàng xúc động nhất, Thái Lâm hai lời liền tiến tới:“Ta có cái gì dám ? Giấy sinh tử giấy sinh tử!”

      “Ai!” Ở nhóm nam quyến Thái đại nhân thở dài cái, hận thể xông lên phía trước đem đứa con trai bất hiếu nhà mình đánh trận. Lúc trước nghĩ đến Thái Lâm có gì là tốt, nghĩ tới thế nhưng lại chọn Thẩm Diệu. Giấy sinh tử loại này này nọ, Thái đại nhân lo lắng cho an nguy của con trai, chỉsợ Thái Lâm làm cho Thẩm Diệu hạ được đài, hoặc là bắn trật làm Thẩm Diệu bị thương. Thẩm Tín thô kệch lỗ mãng như vậy mà đứng lên cũng phải là ai cũng đều có thể trụ được .

      Thẩm Nguyệt lo lắng :“Ngũ muội làm sao lại có thể lập ra đời tử trạng? Bất quá chỉ là hồi kiểm tra, làm sao có thể đạt đến nông nỗi như vậy? Như vậy là thể được a.”

      “Đúng vậy, Ngũ Nhi như thế nào lại hiểu chuyện như vậy.” Nhiệm Uyển Vân cau mày:“Làm sao có thể nhất thời khí phách mà đem lời này , nếu xảy ra vấn đề làm sao bây giờ?”

      Nàng cũng là Thái Lâm buộc Thẩm Diệu đưa lựa chọn , đem tất cả quy về quy về hành động tức giận của Thẩm Diệu. Trần Nhược Thu lắc lắc đầu, giọng thở dài:“Rốt cuộc là tâm hiếu thắng cường chút.”

      Các nàng vân đạm phong khinh “Quan tâm” Thẩm Diệu, vì Thẩm Diệu “Sốt ruột”, nhóm nam quyến cũng thiếu người đối đề tài cảm thấy hứng thú .

      Dự thân vương gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử tử y đài, ánh mắt đục ngầu trung tản mát ra hứng thú. Giống dã thú thấy được con mồi- ánh mắt làm người ta buồn nôn.

      “Thẩm gia tiểu thư này đúng là hữu dũng vô mưu.” Chu vương chỉ tay :“Thế nhưng còn ký giấy sinh tử, nàng biết làm như vậy, khi xảy ra vấn đề, Thẩm Tín cũng thể lấy việc này ra chuyện sao?”

      “Ước chừng là vì duy hộ thanh danh Thẩm gia.” Phó Tu Nghi nhìn Thẩm Diệu đài :“Dù sao ai cũng nguyện ý nghe lời tốt về nhà mình.”

      “Đáng tiếc cho dù như vậy cũng thay đổi được .” Tĩnh vương lắc đầu:“ là quá mức xúc động. Khó trách nàng biết vụng về .”

      Bùi Lang cầm ly trà bàn uống ngụm, cũng hiểu được Thẩm Diệu như vậy hành động là xúc động chút. Tuy rằng lời vừa rồi của Dự thân vương trong quá phận, nhưng nếu Thẩm Diệu nguyện ý vì Thẩm gia suy nghĩ, nên nghĩ biện pháp toàn thân trở ra. Tuy rằng tạm thời bị người ta nọ kia, nhưng so với việc xấu mặt trước mặt mọi vẫn tốt hơn.

      “Cha, nàng nhất định thắng .” Tô Minh Lãng nắm tiểu quyền hướng cha tỏ lập trường của mình.

      Tô lão gia nhìn thoáng qua tiểu nhi tử, biết vì cái gì, cảm thấy Tô Minh Lãng đối Thẩm Diệu phá lệ chú ý. Tô lão gia nghĩ, ước chừng là lọt vào mắt Tô Minh Lãng . Từ lần trước bởi vì Tô Minh Lãng nhắc nhở làm cho Tô gia giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang, Tô lão gia liền đối tiểu nhi tử vẻ mặt ôn hoà hơn rất nhiều. Nay cũng muốn phá hưng trí của tiểu nhi tử, liền hàm hồ theo :“ sai, chắc chắn thắng.”

      Thái độ của Tô Minh Lãng cùng Tô lão gia Tô Minh Phong biết, nếu mà biết, chắc chắn cười nhạt, bởi vì giờ phút này ngồi lầu cao, nhìn xa kiểm tra đài nhịn được :“Thẩm gia tiểu thư lá gan là lớn, ngay cả giấy sinh tử cũng lập , chẳng lẽ là trong ngày thường Thẩm tướng quân giảng chuyện trong quân doanh, nàng còn tưởng rằng là ở trong quân tỷ thí? Này cũng quá thiếu suy nghĩ .”

      Tô Minh Phong đối với hảo bằng hữu chuyện cũng kiêng nể, hôm nay lại chưa nghe thấy hảo hữu phụ họa, nhịn được liếc mắt nhìn đối phương cái.

      Tử y thiếu niên lấy hải đường trong tay làm trung tâm nghiêng đầu trầm tư, vừa lúc ánh nắng chiếu xuống, gió thổi trúng bách tác (dây tua rua ở kiếm ý , ai đọc ĐKPPLNVCV chắc biết) ở hơi hơi phất động, mặt mày tuấn tú khí bức người, bộ dáng suy tư càng làm cho người ta thể thán phục công tử vô song.

      “Tạ tam, ngươi suy nghĩ cái gì?” Tô Minh Phong nhịn được hỏi.

      Tạ Cảnh Hành đem kia hải đường cất vào trong, đột nhiên đứng dậy giương môi cười:“ thú vị, chúng ta đánh cược cái , như thế nào?”

      “Cược cái gì?”

      “Cược --” Tạ Cảnh Hành chỉ người đài, cười phong lưu :“Ai thắng?”

      “Tự nhiên là Thái Lâm.” Tô Minh Phong nhíu mày:“Hay là ngươi cho là có khác chọn người.”

      “Ta cá là Thẩm Diệu thắng.” .

      đài bắt đầu chuẩn bị .

      Hôm nay võ loại bắn tên, là đủ để nhắc tới tâm trạng của mọi người. Đây làm sao có thể là kiểm tra, ràng là cược mệnh.

      Quảng Văn đường quả thực làm cho người ta viết giấy sinh tử đến, chữ đỏ viết giấy trắng thượng hạng thập phần bắt mắt. Thẩm Diệu đề bút viết tên chính mình, nàng viết cực vì tiêu sái, giống như chưa bao giờ đem chuyện này đặt ở trong mắt.

      Đó là tự nhiên, nàng từng vô số lần viết tên chính mình. Thời điểm Thay Phó Tu Nghi viết hàng thư hướng Hung Nô, thời điểm tự nguyện trở thành con tin Tần quốc, thời điểm Uyển Du xuất giá, thời điểm phế Thái tử...... Hai chữ Thẩm Diệu này, tượng trưng cho tất cả đều là huyết lệ, cực khổ, người có thể biết.

      So sánh với dưới, Thái Lâm lại thoải mái như vậy.

      Thiếu niên tuy rằng là thời điểm háo thắng nhất, nhưng là dù sao cũng là lần đầu tiên ký tử trạng này nọ. Thái Lâm từ được gia tộc bảo hộ rất tốt, tốt đến mức đủ thành thục. Thẩm Diệu thản nhiên như vậy, làm cho trong lòng càng thêm sợ hãi.

      Hạ bút nặng tựa ngàn cân, gian nan viết tên mình xiêu xiêu vẹo vẹo, đốilập với quá trình kí tên của Thẩm Diệu.

      Viết xong sau, nhịn được hỏi:“Thẩm Diệu, ngươi sợ ta trận đầu liền bắn trật sao. Nếu là ta sợ trận thứ hai ngươi bắn trúng ta, ta tự nhiên có thể ở trận đầu liền bị thương của ngươi.”

      Thẩm Diệu định lấy thảo quả tử, nghe vậy xoay người, nhìn chằm chằm Thái Lâm :“Thái công tử là như thế ,này cho rằng ta cũng chấp nhận ?”

      Nàng :“Ai cũng biết Thái công tử bước bắn siêu quần, nếu là bắn lệch, định là thất thủ, chỉ có thể là cố ý. Thái công tử là cố ý muốn giết ta, ta cũng so đo, ai đều biết ta đối việc này biết gì cả, nếu là bắn trúng, cũng có là tình lý bên trong.”

      Thái Lâm ngẩn ra, lập tức trợn mắt há hốc miệng, trong lòng xông lên cỗ vô lực.

      Đúng vậy, bắn lệch, chính là cố ý, Thẩm Diệu bắn lệch, chính là tự nhiên. thậm chí cũng thể thất thủ, bởi vì...... Như vậy tất cả mọi người có thể nhìn ra là cố ý !

      làm cho Thẩm Diệu tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Diệu liền lập tức nguyên dạng hoàn trả.

      Thế nào đều là sai.

      “Thái công tử vì để tránh cho trận thứ hai bị ta bắn trúng, tự nhiên cũng có thể sau tiếng trống ở vòng thứ nhất trực tiếp giết ta. Giấy sinh tử đều lập , ngươi giết ta, bất quá cũng chỉ là kết quả tỷ thí, trừ bỏ nước miếng của người trong thiên hạ, cần phụ trách phần trách nhiệm.”

      “Ta ở ngay đây, ngươi dám giết sao?”

      Xem con đường tình duyên thông qua ngày, tháng, năm sinh.
      Vũ Nguyệt Nhathuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay waaaa

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 45: Đến lượt ta

      “Ta ngay đây, ngươi dám giết sao?”

      Thái Lâm mắt mở lớn giống như lần đầu gặp Thẩm Diệu , trong mắt đều là thể tin được.

      ở Quảng Văn đường ỷ thế làm bậy quen, từ trước đến nay đều đuợc sủng lên đến tạn trời, sủng đến mức ngang ngược. Đối với Thẩm Diệu, hôm nay cũng bất quá là muốn giáo huấn nàng chút. Ai biết Thẩm Diệu chẳng những sợ hãi ngược lại còn cùng đối nghịch ? như vậy nhưng giờ phút này người chiếm thế hạ phong tựa hồ là .

      Thái Lâm dám sao?

      Tạm thời đến có dũng khí ấy hay , cho dù dám, có thể sao? Thái gia thiếu gia có thể dựa vào khí phách nhất thời làm việc, nhưng Thái gia có thể sao? Nếu hôm nay Thẩm Diệu bị giết chết, đừng mạng để mạng, Thẩm Tín chém hết già trẻ Thái gia, từ xuống dưới rồi đem đaoo đến thỉnh tội là đều có khả năng.

      Huống hồ, dám .

      từ trươc đến nay chỉ biết múa mép khua môi, bản thân vẫn chưa trải qua chiến trường , thậm chí máu cũng chưa dính quá. bắn tên thực rất tốt nhưng từ trước đến giờ chỉ bắn thảo quả tử hoặc là động vật, người vẫn chưa từng.

      Nhưng trước mắt làm gì có đạo lý lùi bước, Thẩm Diệu là nữ tử còn sợ , đường đường là nam tử hán lại lùi bước, chỉ sợ ngày mai dám ra khỏi cửa.

      Suy nghĩ như vậy, Thái Lâm liền sốc lại tinh thần tâm cao khí ngạo :“Tùy ngươi muốn như thế nào , bản lãnh thực phải ở đài mới được. Ngươi trước vô cùng cao hứng nhưng ai mà biết được tẹo nữa ngươi có hay sợ tới mức tè ra quần.” năng cực kì thô lỗ, cũng biết có phải là che đấu sựu hoảng hốt của mình hay . Thẩm Diệu càng bình tĩnh, càng bất an. Tóm lại là muốn nhìn thấy bộ dáng kích động của đối phương, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể bình ổn lại cảm xúc chột dạ trong lòng. Bởi vậy rất chờ mong Thẩm Diệu vì lờ mình mà cảm thấy khó xử.

      Nếu là nữ nhi bình thường bị nam nhi trước mặt như vậy, tự nhiên mặt mảnh ngượng ngùng, vì xấu hổ mà nhăn nhăn nhó nhó, khóc luôn đài cũng có khả năng. Nhưng Thẩm Diệu nghe vậy chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn , tâm lạng như nước làm cho Thái Lâm cảm thấy hết thảy đều là do mình hồ nháo.

      có chút sợ hãi, hoài nghi mình hôm nay có phải hay cố chút hồ đồ , như thế lại đối với bao cỏ Thẩm Diệu này cảm thấy chột dạ?

      Thẩm Diệu đến chỗ quan khảo ngiệm cầm thảo quả tử tay . Thảo quả tử kia giống như nắm tay của nam tử, lớn (bạn nào khó tưởng tượng nhì có thể gõ từ “quả lê”lên ô tìm kiếm nhé!:)) phía dưới là phương (cấp trung bình), phía là viên(cấp cao) . Mà Thẩm Diệu đứng ở phía đông của đài, đem thảo quả tử đặt kia đỉnh đầu.

      Tiếng xao động dần dần vang lên.

      “Nàng giờ phút nàychắc chắn là cố gắng trấn định, kì thực bị dọa cho vỡ mật .” Dịch Bội Lan cười :“Ta rất muốn xem nàng sợ tới mức nước mắt giàn dụa.”

      “Dĩ nhiên rồi, từ trước đến nay chưa có nữ tử nào bị nam tử khiêu chiến ,” Giang Hiểu Huyên cánh tay bé chỉ chỉ, nghiêng đầu :“ Thẩm Diệu này coi như là đầu gặp tình cảnh này. Chính là ở trước mặt mọi người xấu mặt ngẫm lại cũng đáng sợ.”

      “A, Ngũ Nhi còn đứng ở đài làm cái gì? Nếu Thái thiếu gia bắn trật phải làm sao?” Nhiệm Uyển Vân .

      Trong lòng của nàng có chút khó xử, nếu là Thẩm Diệu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thẩm Tín cho dù đối người của Thẩm gia tốt nhưng cũng tha cho nàng.

      “Nhị tẩu lo lắng cái gì?” Trần Nhược Thu nhàng bâng quơ :“Dù sao đều là tiểu hài tử ngoạn nháo thôi. Thái thiếu gia cũng phải là hài đồng. Chỉ cần Ngũ Nhi dịu dàng chút, giọng vài câu cầu xin tha thứ, tự nhiên khó xử nàng. Chỉ hy vọng Ngũ Nhi chớ vì khí phách nhất thời.”

      Đại như vậy nàng lại dùng “Tiểu hài tử ngoạn nháo” để hình dung. Dù sao Nhiệm Uyển Vân mới là chưởng gia, chuyện xảy ra cũng có Nhiệm Uyển Vân chịu trách nhiệm. Bất quá lời này của nàng lại chạm đến tâm của Nhiệm Uyển Vân . Tất cả đều là Thẩm Diệu muốn tranh khí phách nhất thời, nếu Thẩm Diệu hảo hảo mà cầu xin tha thứ, nhường Thái Lâm vài câu, tự nhiên cũng rơi vào tình trạng này.

      “Thả lỏng tâm .” Trần Nhược Thu :“Ta xem công tử Thái gia kia ước chừng chỉ muốn hù dọa Ngũ Nhi thôi, kiểm tra như vậy mọi người đều tranh phong độ, tại kêu ngừng là có khả năng .”

      “Nương cần lo lắng quá,” Thẩm Thanh cũng hướng Nhiệm Uyển Vân :“Thái Lâm bắn tên rất tốt, vô luận như thế nào cũng bắn lệch.”

      Thẩm Thanh nghĩ Thẩm Diệu muốn cản mộng hoàng phi của nàng tại chỉ ước Thẩm Diệu tồn tại. Nghe số gười khi sợ hãi c*t đ*i đều ra hết, biết Thẩm Diệu như thế nào đây?

      Nếu là Thái Lâm bắn trật...... Mặt của nàng bị hủy cũng tồi. Thẩm Thanh nghĩ.

      Thẩm Nguyệt giống Thẩm Thanh nghĩ xa như vậy, nàng chỉ là muốn nhìn bộ dáng Thẩm Diệu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, giống như làm như vậy có thể tìm về tự tôn của chính mình. Nàng từ xa liếc Thái Lâm cái nhưng Thái Lâm nhìn về phía nàng.

      Thái Lâm trong tay nắm trường cung, đối mặt với Thẩm Diệu- người ở đích cách hơn ba trượng. Thẩm Diệu im lặng đứng đó, gió thổi làm bay ngoại bào rộng thùng thình, tử y phần phật bay lên phất động gian, mặt mày như cũ, nhưng mà cái loại khí độ uy nghiêm này, giống như trải qua bao sóng to gió lớn, làm cho cả người nàng tỏa ra tầng hào quang chói mắt.

      Thái Lâm chậm rãi kéo cung, nghĩ: Chỉ cần Thẩm Diệu cầu xin tha thứ tốt rồi, chỉ cần nàng rớt giọt nước mắt, lời mang ý nghĩ cầu xin, có thể nhân cơ hội đó mà hảo hảo nhục nhã nàng phen, rơi vào tình cảnh tiến thoái lướng nan này.

      Đáng tiếc nguyện vọng của chung quy là vẫn đạt được. Thẩm Diệu vẻ mặt bình tĩnh, giống như đem để vào mắt.

      Thẩm Nguyệt nhíu mi.

      Vì cái gì hình ảnh Thẩm Diệu khóc lóc cầu xin tha thứ như trong tưởng tượng vẫn chưa xuất ? Vì cái gì Thẩm Diệu nhìn qua lại muốn ung dung hơn với Thái Lâm?

      hề ít người phát ra điểm ấy , ấn tượng ban đầu đối với bao cỏ kia lặng lẽ đổi mới. phải nương nào cũng có thể đứng trước người cầm trong tay trường cung sợ hãi, gợn sóng, nếu là thừ kết uy dũng của Thẩm Tín đối đầu kẻ địch mạnh cũng trấn định biến sắc, chỉ có thể hổ phụ sinh khuyển nữ.

      Tay Thái Lâm bắt đầu phát run, bán thảo quả tử ngoài ba trượng ngày thường đối với là chuyện rất dễ dàng, thế nhưng hôm nay lại hết sức gian nan. Khoảng cách kia tựa hồ trở nên rất xa xôi.

      Mà lời của Thẩm Diệu vẫn quanh quẩn trong lỗ tai :“Ta ngay tại nơi này, ngươi giết sao?”

      dám sao? dám sao? dám sao?

      “Hưu” tiếng, tên mạnh xẹt qua.

      Nhưng chỉ ở giữa trung bay bay, liền rớt xuống dưới.

      Thậm chí còn chạm đến góc áo Thẩm Diệu, giống như khí lực đủ càng thể bắn trúng thảo quả tử .

      Toàn trường cười vang.

      Thậm chí có cùng trường cười trêu ghẹo:“Thái Lâm, ngươi phải là thương hương tiếc ngọc chứ? Bình thường mười trượng cũng có thể bắn trúng, hôm nay ba trượng cũng bắn được?”

      xoa xoa mồ hôi trán, lập tức rút ra tên thứ hai. Tên thứ hai, bắn tới chân Thẩm Diệu.

      Tên thứ ba xẹt qua búi tóc của Thẩm Diệu làm đổ thảo quả tử đầu Thẩm Diệu, búi tóc Thẩm Diệu bị đánh tan, đầu tóc đen nhánh thuận thế đổ xuống.

      Nhưng dù là thời điểm tên hiểm sát qua hai má, nàng cũng chưa từng động nửa phần thần sắc

      Hắc phát , tử y nữ tử tuyết phu hoa mạo, ở trong gió sống lưng thẳng tắp.

      Hai tay Thái Lâm mềm nhũn, trường cung cùng tên rớt đầy đất. Toàn trường tĩnh lặng tiếng động.

      Ngốc tử cùng nhân ra được, người sợ phải Thẩm Diệu mà là Thái Lâm.

      Ta ngay tại nơi này, ngươi dám giết ta sao?

      dám.

      Ta dám.

      Nàng mỉm cười, đôi mắt non nớt ra chút tàn nhẫn, kết hợp với khuôn mặt thiên chân khuôn mặt mà , có loại xinh đẹp kỳ dị.

      tại, đến lượt ta .”

      ------ đề lời với người xa lạ ------

      Công chúng chương và tiết cái tình tiết muốn viết xong lâu...... Tâm tính thiện lương mệt _[:зゝ∠]_ mọi người ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ nga ~
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :