1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách (8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 11: kết cục Tạ gia

      Thẩm Diệu gục đầu xuống, làm ra bộ dáng ngượng ngùng. Năm ấy, 22 tuổi Tạ Cảnh Hành chết. Tiên hoàng muốn trừng trị tạ gia , Minh Tề hoàng thất, càng về sau, càng vô năng, hoa mắt ù tai. Cả ngày nghĩ đến chăm lo việc nước, phát triển thực lực quốc gia, mà là nghĩ tự bảo vệ mình.

      Trâm thế gia đều là các mối uy hiếp. Theo lời Phó Tu Nghi , Thẩm gia thành làm người còn là mục tiêu phải diệt huống chi, tạ gia ngông cuồng, nghe chỉ huy , tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt tiên hoàng. Hung Nô xâm chiếm Thích phùng, tạ gia mang binh xuất chinh, Tạ Đỉnh, tạ tướng quân, ở chiến trường làm càn cả đời cuối cùng toàn quân bị diệt. Tạ Cảnh Hành ở kinh thành cuối năm chờ phụ thân khải hoàn trở về,cái chờ được lại là khối quan tài lạnh. Chuyện Tạ Đỉnh chết vẫn chưa chấm dứt, ngày nhập táng, dân chúng Định kinh tự hành tiễn đưa. Toàn dân, khóc rống đau đớn. Này đối với hoàng thất mà , là tối kỵ.

      Vì thế lâu, Tạ Cảnh Hành nhậm chức thay gia phụ xuất chinh. Đây cũng phải lần đầu ra chiến trường, người nhà họ tạ giống nhau, chiến trường phát huy thiên phú đủ để làm địch nhân nghe tin sợ mất mật. Nhưng biết Tạ Đỉnh chết rất kỳ quái, hoàng thất lại cố tình hạ thánh chỉ, cơ hồ đẩy Tạ Cảnh Hành hướng về phía tuyệt lộ

      vẫn tiếp thánh chỉ, lên chiến trường, sau đó binh bại. Lúc tháo chạy bại lộ, dẫn đến làm mục tiêu cho quân địch,kết cục là vạn tiễn xuyên tâm. chỉ như thế, biết vì sao xác bị cướp, Hung Nô lột da, treo ở tường thành , răn đe. Kết cục thảm thiết lại lần nữa trình diễn, Minh Tề cả nước đau đớn. Phụ tử đều chết chiến trường, dân chúng chỉ thấy Hung Nô hung tàn cùng tướng quân dũng, lại nhìn thấy mưu dưới mạch nước ngầm mãnh liệt. Khi đó tiên hoàng gần đất xa trời, Phó Tu Nghi tiếp quản triều chính, vì tạ gia gặp nạn , giả đò tiếc nuối ,liền truy phong phụ tử tạ gia

      Tạ gia phụ tử qua đời, triều đình phong hào, lại có an ủi, tự nhiên tiện nghi nhất vẫn là vị thiếp thất cùng hai con trai thứ xuất. Thẩm Diệu còn nhớ ,lúc Tạ Cảnh Hành chết, phụ thân nàng bộ dáng trầm lặng, thống khổ. Ngỡ rằng thẩm tạ hai nhà như nước với lửa, tạ gia gặp chuyện may, nhưng vô luận thế nào, phụ thân mình cũng nên khổ sở mới đúng.

      tại ngẫm lại, chỉ sợ khi đó phụ thân cảm giác được . Mối cân bằng vỡ, tạ gia đổ, tiếp theo chính là đến lượt Thẩm gia. Chỉ buồn cười, nàng khi đó còn lòng dạ đem Thẩm gia đẩy xuống vũng nước đục. Thẩm Diệu đối với tạ gia có cảm giác, lúc trước gặp cũng thấy bình thường, thổn thức

      Tướng quân tuyệt diễm khiến binh sĩ phấn khích, vốn nên ở giang sơn Minh Tề lưu lại nét bút vào sử sách, ai biết lại lấy phương thức đặc biệt như vậy ra . Hơn nữa biết thánh chỉ kia chính triệu hồi cái chết, lại vẫn . Có lẽ là vì bảo toàn tôn nghiêm tạ gia, chứng minh tạ gia chưa từng là gia tộc ngông nghênh, mà cũng muốn chính mình là người diệt gia tộc.
      Biết chết nhưng vẫn giẫm chân lên, đều có thể nhìn ra Tạ Cảnh Hành bề ngoài bất hảo nhưng bên trong tâm tính phi thường biết suy nghĩ. Và cũng phi thường chính trực,dũng cảm .
      Thẩm Diệu nghĩ như vậy, thấy Thái Lâm từ trong đám người lại rẽ ra, trong tay cầm cái bao ,đưa cho Tạ Cảnh Hành, cung kính :

      “Tiểu Hầu gia, đây là sách thuốc bản đơn lẻ mà ngài phân phó ta tìm.”
      tiểu bá vương, đối với lại cung kính như vậy. Nếu là người khác hẳn giáo huấn hay bay răng hàm lâu rồi . Nhưng nghĩ lại cũng đúng. So với Thái Lâm, Tạ Cảnh Hành chẳng phải là nhất đại bá vương thành Định kinh sao .

      Tạ gia toàn đại bá vương, như vậy thái độ của tiểu bá vương Thái Lâm đối với cũng có thể lý giải . Phùng An Ninh lặng lẽ kề tai Thẩm Diệu :
      “Ngươi cảm thấy tiểu Hầu gia so với Định vương điện hạ như thế nào?”

      Thẩm Diệu sững sờ chút, Phùng An Ninh đột nhiên tốt khiến nàng chưa quen được. Nhưng vẫn :
      “Tạ tiểu Hầu gia tốt hơn.”
      Dù hơn bậc, nhưng Phó Tu Nghi tiểu nhân bỉ ổi, tâm địa đen tối sao có thể cùng Tạ Cảnh Hành đánh đồng được. Lúc Uyển Du cùng Minh nhi đọc Minh Tề chính sử, có đoạn về Tạ gia , còn vụng trộm với nàng. Tạ Cảnh Hành là nam nhân đỉnh thiên lập địa, chết thực đáng tiếc.

      Ngay cả Thẩm Diệu ái mộ Định vương cũng Tạ Cảnh Hành tốt hơn. Phùng An Ninh có chút kinh ngạc, sau lúc lâu mới :
      “Xem ra ngươi quả nhiên là thương tâm đến mức hồ đồ.”
      Thẩm Diệu lười giải thích với nàng. thấy Tạ Cảnh Hành tay nhận cái bao vải to, tùy tiện cột vào yên ngựa, chỉ nhìn thoáng qua Thái Lâm, rồi tiêu sái giơ roi xoay người .

      Con ngựa tung vó, cuốn tung đất bụi, oai hùng mà vẫn che giấu được phong tư trác tuyệt của thiếu niên. Đều là bầu trời và mặt trời. Quang mang chói mắt như nhau. Thái Lâm có chút mất mát các thiếu nữ xung quanh cũng khó nén nổi thất vọng, muốn ngắm nhìn Tạ Cảnh Hành thêm chút thời gian nữa.

      lạ , Tạ Cảnh Hành thu hút mọi ánh nhìn của các nữ tử. Nhưng các nhóm thiếu niên quý tộc cũng bởi vậy mà ghen tị .Có thể là cách hành phóng khoáng của với người bên ngoài, thực khiến người khác hâm mộ . Thẩm Diệu dấu suy nghĩ sâu xa trong con ngươi đen thẳm.

      Tạ gia sụp đổ, Thẩm gia tùy thời nghênh đón tai họa ngập trời. Hai nhà nếu có quan hệ môi hở răng lạnh, có hay bớt được can qua.
      Như vậy, hoàng đế muốn động thủ. phải suy nghĩ kĩ mình có năng lực này hay ?
      Cứu tạ gia, cứu Tạ Cảnh Hành. Chỉ cần như vậy, Thẩm gia tăng thêm phần lợi thế. Thẩm gia thành phúc hậu, tạ gia ngang ngược.
      Hoàng thất trước hết đối phó là tạ gia, nàng, có lẽ có thể cùng tạ gia làm chút giao dịch.......

      Tạ Cảnh Hành đường ngựa chạy, rốt cuộc ghìm ngựa trước tửu quán. xoay người xuống ngựa, thẳng vào tận cùng tửu quán. Bên trong Công tử áo trắng,dung mạo thanh tú, nhìn thấy mỉm cười :

      “Tam đệ.”
      “Cầm!”
      Tạ Cảnh Hành cầm trong tay cái bọc lớn ném qua:
      “Về sau việc như thế này đừng tìm ta.”
      Nếu phải Cao Dương nhờ tìm sách y thuật, bản đơn lẻ, chẳng tìm Thái Lâm,cũng chẳng bị đám ngốc tử ở Quảng Văn đường vây quanh .Nghĩ đến đóa quyên hoa,có chút chán ghét vỗ vỗ quần áo. Cao Dương biết sư đệ có tính khiết phích, mỉm cười, trêu ghẹo :
      (*khiết phích: bệnh sạch *)
      “ Tính tình ngươi như vậy, năng lại chút. Đệ tử ở đó cũng xấp xỉ tuổi ngươi. Ngươi nên học ít sinh khí cùng sức sống của bọn họ. ”
      Dừng chút, mặt vẻ tươi cười, bỡn cợt:
      “Có lẽ cũng có nương đáng khiến ngươi bớt đơn. Ngươi tuổi cũng vừa lúc mà.”

      Tạ Cảnh Hành quen việc sư huynh nhà mình tính tình bề ngoài đứng đắn, nội tâm lại nhàm chán, kiên nhẫn liếc qua. trong đầu lại nhớ đến đôi mắt như con thú . Ánh mắt trong suốt lại hàm chứa....ừm. sâu thương xót cùng bất đắc dĩ.
      Loại thần sắc này khiến ngẩn ra, nhìn lại thấy chủ nhân đôi mắt cúi đầu, làm như e thẹn. Nhưng là loại người nào, lúc theo phụ thân vào Nam ra Bắc, đánh giết quân giặc . Luyện được đôi hoả nhãn kim tinh. Nha đầu kia ước chừng, muốn giả bộ như ái mộ , để che ánh mắt. Đáng tiếc , bắt được ánh mắt trầm trầm ôm theo cục diện đáng buồn, tia gợn sóng tình ý.
      rất ý tứ.
      duyenktn1 thích bài này.

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 12: Quế ma ma
      Thẩm Diệu rời học đường, lúc trở lại Thẩm phủ, sắc trời muốn tối. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh cùng nàng về, nàng cũng lười so đo cùng các nàng. Thẩm lão phu nhân nghỉ ngơi , nàng liền trở về tây viện. Lúc gần đến viện, liền nghe được thanh thân thiện truyền đến:

      “ Tiểu thư về rồi, lão nô nghe người rơi xuống nước lo lắng thôi. Giờ nhìn tiểu thư tốt lắm, tảng đá trong lòng mới hạ xuống.”
      Nghiêng đầu, liền thấy phụ nhân trung niên hướng nàng tới. Phụ nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình béo, màu da hơi tối, mặc kiện váy xanh kèm với áo khoác tím. Nhìn qua kiểu dáng bình thường, nhưng là đồ tốt . Cổ tay mang vòng tay bạc nặng trĩu. Trong mắt đều là tươi cười.
      “Quế mama.”

      Thẩm Diệu thản nhiên đáp. Phụ nhân cảm thấy nàng vẫn như bình thường , liên tiếp :
      “Lão nô vốn định trở lại phủ sớm nhưng Nhiên nhi bệnh chưa tốt lên, chăm hồi, có cách nào, đành trả cho nương .Bản thân về phủ trước, thấy tiểu thư sao mới an tâm.”

      Lời này ý là, Thẩm Diệu trong lòng bà còn trọng yếu hơn cả tôn tử (*tôn tử:cháu nội*)
      Nếu là bình thường, nghe xong lời này nàng liền cảm động hồi , sau đó an ủi rồi, lấy chút bạc cho Quế ma ma về mời đại phu xem bệnh cho tôn tử.

      Nhưng là, qua kiếp . Nhìn lại phụ nhân trước mặt, nàng trong lòng cơ hồ muốn cười nhạo bản thân , lúc trước mắt bị mù mới thấy bà ta trung thành, tận tụy?
      Nương sinh nàng lâu, liền theo phụ thân xuất chinh. Nàng còn quá . Đường xá mệt nhọc. Nương thể mạo hiểm đem nàng cùng , bất đắc dĩ, đành nhịn đau để nàng ở lại Thẩm phủ

      Thẩm lão phu nhân mời vú em chăm nàng, chính là Quế mama. Quế mama là người làm trong thôn trang nhà nàng sinh ra. Lão phu nhân thấy bà chịu khó ,thành . Cho bà ở lại. Sau lại thấy Quế ma ma đem nàng nuôi tốt , liền yên tâm để bà làm nhũ mẫu của nàng. Nhưng là, bà ta dần thay đổi. Tây viện có người lớn ,liền được lão phu nhân cùng hai phòng đông viện quản.

      Mới đầu bà ta còn thành thành chăm sóc nàng. Về sau, thấy thế cục , chút do dự tìm đông viện nương tựa. Hơn nữa, với tính cách nịnh nọt, khi nàng quyết tâm phải gả cho Phó Tu Nghi, bà ở bên cạnh, cũng thiếu phần châm ngòi thổi gió.

      Bất quá, hận nhất là , lão phu nhân mang theo chất nữ phương xa đến nương tựa Thẩm phủ. Vị chất nữ dùng kế hại đại ca Thẩm Khâu của nàng chiếm trong sạch, bắt đại ca chịu trách nhiệm , cuối cùng thành tẩu tử nàng, đem hậu viện của đại ca làm rối lên, khiến chướng khí mù mịt. Mà vị chất nữ vu cho Thẩm Khâu vũ nhục, chính là Quế ma ma làm nhân chứng.

      Nay nghĩ đến, là tiết mục sứt sẹo. lần bất trung, trăm thứ cần. Huống hồ bà ta, trăm thứ bất trung, nàng tự nhiên phải dọn dẹp chút. Đánh chó chạy . Sau đó để chó cắn người.

      Quế ma ma đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Thẩm Diệu phát thưởng, vẻ từ ái mặt trong lúc nhất thời có chút cứng ngắc. Bà ta nhịn được ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu, thấy nàng thản nhiên nhìn bà ta,mặt chút cảm xúc. Trong lòng của bà ta “Lộp bộp” chút, biết vì sao lại có cảm giác chột dạ. Ngay sau đó, liền nghe được Thẩm Diệu mặn nhạt đáp:

      “Nha,như vậy mama vất vả.” Cốc vũ khẽ hừ tiếng, có chút trào phúng, liếc mắt nhìn bà ta cái. Cốc Vũ từ trước đến nay vẫn chướng mắt bà ta. bộ dáng tiểu nhân nịnh nọt. Ỷ là nhũ mẫu của tiểu thư mà hoành hành ngang ngược trong tây viện. Tiểu thư còn cố tình tin tưởng bà ta, nghe ít lời gièm pha mà cách tâm với những hạ nhân khác.

      Nay tiểu thư như gặp họa được phúc. Rơi xuống nước rồi tỉnh lại, đầu óc trở nên sáng suốt. Trước mắt đối với bà ta thái độ mặn nhạt ,thực làm Cốc vũ trong lòng khuây khoả hồi.
      Quế mama ngượng ngùng cười, bà ta vì sao hôm nay tiểu thư lại lạnh nhạt với bà ta như vậy. Nghĩ tới, Thẩm Diệu là vì rơi xuống nước ,tâm tình tốt, liền cười khuyên nhủ:

      “Tiểu thư nghe lời lão nô, chớ thương tâm, bảo hộ thân thể mới là quan trọng. Tiểu thư tốt đẹp như vậy . Định vương điện hạ nhất định thích , có ngày......”
      Bà ta từ trước đến nay rất biết vuốt mông ngựa
      (*vuốt mông ngựa: nịnh nọt*)
      Thường ngày đều chọn thứ nàng thích mà . Khiến nàng rất vui. Nhưng hôm nay, vừa đến đây, thấy Thẩm Diệu thay đổi sắc mặt.

      “Ma ma như vậy là muốn làm bẩn trong sạch của ta?”
      Thẩm Diệu lạnh nhạt :
      “Tuy phụ thân cùng nương ở trong phủ,nhưng ta cũng là tiểu chủ tử tây viện,là chủ tử của mama, tiểu thư ta còn biết thế nào là thanh danh trong sạch. Mama vậy, chẳng phải là cố ý hãm hại, bảo ta vô liêm sỉ sao?”

      Quế mama sửng sốt, theo bản năng :
      “Tiểu thư sao có thể như vậy, lão nô cũng là vì muốn tốt.......”
      như vậy,..... là ta sai lầm sao?”
      Thẩm Diệu cười lạnh tiếng:“Cũng tốt, bằng đến chỗ lão phu nhân hỏi xem, tướng quân phủ nữ nhi trong sạch, hay đều bằng rau cải trắng?
      Nếu là rau cải trắng còn giá trị vài đồng tiền, Quế mama ngươi đường hoàng như vậy, ta khỏi muốn hỏi lão phu nhân xem có phải là ta quá mức biết lễ nghi.”

      dự đoán được Thẩm Diệu lại thay đổi lớn như vậy. Tâm tình tốt cũng nên đem mình ra chút giận mới đúng. Quế mama ở trong Tây viện hoành hành ngang ngược , ngày thường Thẩm Diệu cũng bị bà xoa nắn tốt lắm, hôm nay, thậm chí khiến bà ta xấu mặt trước Cốc vũ cùng Kinh trập, trong lòng có chút tức giận, khỏi :

      “ Tiểu thư vậy là muốn ép chết lão nô sao, lão nô theo bên người tiểu thư mười mấy năm. Tiểu thư sao có thể cho rằng lão nô cố ý hại người?”
      “Làm càn!”
      Kinh trập cao giọng :

      “ Tiểu thư là chủ tử, Quế mama, sao bà dám như vậy?”
      Quế mama cả kinh, cũng ảo não chính mình vừa rồi kích động . Lời như bát nước hắt . Chung quanh lại có rất nhiều hạ nhân vây xem náo nhiệt hạ. Bà ta chỉ coi Thẩm Diệu là người dễ bảo,chỉ vì tâm lý thoải mái lên mới vậy. Liền mềm giọng :

      “ Tiểu thư, lão nô là tâm đau lòng tiểu thư, lão nô theo tiểu thư nhiều như vậy năm, trong lòng sớm xem tiểu thư như đứa của mình.Mới vừa rồi đều là lão nô đúng, tiểu thư chớ sinh khí, cẩn thận đừng tức giận tốt cho thân mình.”

      Đem nàng làm đứa của chính mình mà đối đãi?

      Thẩm Diệu trong lòng cười lạnh, nàng cảm thấy Quế mama là thiên hạ vô địch kì lạ. Ngày thường theo nàng được ít bạc, vậy mà lại đem đông viện làm chủ tử. hại đại ca nàng phải ăn đau khổ. Nếu là đời trước,trong hậu cung gặp phải điêu nô như vậy, nàng sớm đem ra ngoài loạn côn đánh chết .

      Bất quá tại ... ..... Nếu Quế ma ma thành tâm đầu nhập vào đông viện , vậy mượn tay bà ta cho đông viện ăn chút phiền phức ?
      Nàng nhíu mày, giọng điệu thản nhiên :
      “Nếu Quế ma ma biết sai, vậy phạt ba tháng tiền tiêu vặt .”
      Quế ma ma thần sắc cứng đờ, Thẩm Diệu khóe môi giương lên. có bạc Quế ma ma nên làm gì?
      Tự nhiên là đông viện biểu trung thành.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 13: thầm thông đồng

      Ban đêm, gió lạnh nổi lên, càng cuối thu, thời tiết càng rét lạnh.
      Định kinh lại ở phía bắc , khí phát ra càng thêm lạnh lẽo. Đèn đuốc hạ, nàng tay cầm thư, dựa tháp thượng chậm rãi lật xem.

      Nàng xem đến xuất thần, nước trà bên người biết lạnh từ bao giờ .Bạch lộ ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, chỉ qua đêm, tiểu thư giống như người khác .Tựa lúc này, lẳng lặng đọc sách, trước kia tiểu thư chán ghét nhất đọc sách . Nếu phải biết đó là tiểu thư nhà mình, Bạch lộ thậm chí nghĩ đến người dựa tháp kia là quý phu nhân. tiểu nương làm sao lại có khí thế như này, Bạch lộ có chút , đứng tại chỗ ngẩn người. Thẳng đến khi Tiết sương tới đẩy nàng, giọng trách cứ:

      “ Đứng ngốc như vậy làm gì?”
      Tiết sương qua ,đem áo choàng khoác lên người Thẩm Diệu, nhàng khuyên nhủ:
      “Tiểu thư, thời gian còn sớm, ngày mai còn phải Quảng Văn đường học,người nên nghỉ thôi.”

      Thẩm Diệu lắc lắc đầu:
      “Các ngươi nghỉ trước, ta muốn xem thêm lát.”
      Nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ, nha đầu lại nghỉ ngơi trước, Tiết sương bất đắc dĩ, muốn khuyên thêm, lại bị Cốc vũ thay trà xong,kéo nàng cùng Bạch lộ đến gian ngoài.
      “Làm sao vậy, Cốc vũ?”
      Bạch lộ :

      “ Tiểu thư thân mình vừa mới tốt, ngươi như thế nào lại ngăn chúng ta khuyên nhủ tiểu thư.”
      “Ta sao lại khuyên?”
      Cốc vũ đau đầu:
      “Tiểu thư làm sao lại nghe ta được?
      Đoán chừng là công khóa của tiên sinh, tiểu thư hạ quyết tâm xem, xem sách cả ngày rồi. Ta làm gì có biện pháp.”

      Cốc vũ lo lắng, liếc mắt nhìn buồng trong cái. Ngày trước, Tiểu thư nhát gan, lúc nào cũng để người khác quyết định thay. Nay tiểu thư tự đưa ra chủ ý của chính mình , mọi người cũng dám phản bác. Cốc Vũ hầu hạ bên người tiểu thư, cảm giác nhất. Tiểu thư mỗi lần ra lệnh, căn bản làm cho người ta dám cự tuyệt.
      Lúc thản nhiên chuyện, cũng để lộ ra cỗ uy nghiêm. Cốc Vũ thở dài, lúc lão gia phát hỏa cũng đáng sợ như vậy aa.

      Trong phòng, Thẩm Diệu vẫn đọc sách. Nàng xem rất kĩ, chi tiết cũng buông tha. Nếu mấy nha đầu kia để ý chút, liền phát , trong tay nàng cầm chính là cuốn
      “Minh Tề chính sử”.

      Tự khi khai quốc đến giờ, Minh Tề trải qua biết bao đại , nàng biết tương lai, vài thập niên sau xảy ra chuyện gì, cũng chuẩn bị tìm kiếm ít phương pháp,để có thêm cản trở bi kịch phát sinh. Trước mắt , nàng muốn tìm đến các trâm thế gia xem xét tình huống ,ngọn nguồn.

      Ngày Hoàng đế hạ lệnh diệt trừ thế gia,đại tộc cũng sắp đến. Nàng nhớ ràng, nếu có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau hồi phong ba. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè. Nếu các nhà trâm thế gia sắp bị diệt, rất nhanh đến phiên Thẩm gia. Trước lúc phụ thân trở về, Thẩm phủ chỉ có thể tự nàng chống đỡ, còn phải đề phòng sài lang đông viện nữa.

      Thẩm Diệu lường trước sai,đến tối , Quế mama tới Vinh Cảnh đường, mụ ta mang theo chút đặc sản ,lấy lúc về nhà lần trước ,trong thôn trang lại đây cho Trương mama. Vừa kéo, vừa kể chuyện nhà,cũng quên việc Thẩm Diệu ngỗ nghịch, giận chó đánh mèo . Trương mama làm sao biết tâm tư của mụ, mặn nhạt vài câu, Quế mama lại nhờ Trương mama tốt vài câu trước mặt lão phu nhân ,xong xuôi mới rời . Mụ vừa ra đến sân Vinh Cảnh đường, liền thấy nha đầu Hương Lan bên người nhị phu nhân tới, cười cười:

      “Quế mama, ta muốn tìm bà đây.”
      ,”
      Quế ma ma híp mắt, thấy là Hương Lan, liền cũng cười :
      “Hương Lan nương tìm ta là chuyện gì ?”
      “Cũng đại có gì,”
      Hương Lan lôi kéo cánh tay Quế mama:
      “Chính là phu nhân nhà ta nghe bà biết chỗ bán khẩu chi, khẩu chi đặc biệt tốt cho mặt, muốn tìm bà hỏi chút, địa phương nào bán khẩu chi.” (*khẩu chi: ta biết ạ*)

      Lời này ràng là lấy cớ, nhị phu nhân tìm Quế mama là để chút chuyện tư mật. Quế mama trong lòng biết ràng, cũng theo Hương Lan :
      “Đây chỉ là chuyện , phu nhân nếu muốn nghe, ta liền . Lại , khẩu chi kia, rất nhiều phu nhân, tiểu thư đều thích dùng đấy......”

      Cùng Hương Lan tới áng mây uyển, bên ngoài nha hoàn đều đuổi hết . Nhiệm Uyển Vân ngồi tháp thượng, nhị lão gia còn tại bên ngoài xã giao chưa về,bà tùy ý lấy ra châm tuyến,làm cái hà bao. Vừa làm vừa ăn đĩa nho bên cạnh. Đây chính là đồ ăn hiếm ở mùa này ,thành Định kinh giờ có nho.
      Cũng liền thẩm nhị lão gia có bản lĩnh, thảo nhất sọt lại đây, cấp bản thân sân các nữ nhân phân ăn. Quế ma ma trong lòng thầm thối ngụm, tuy rằng ở mặt ngoài nhìn Thẩm gia chi thứ hai đương gia bạc đãi đại phòng, khả Thẩm Diệu dùng là ăn , ở mặt ngoài nhìn ngăn nắp, cũng là giống như kia thương hộ gia bình thường thượng thể mặt bàn nhà giàu mới nổi này nọ. Đó là này cái ăn , Thẩm Diệu có thể có này nho đãi ngộ.

      Trong lòng nàng hãy còn nghĩ, cũng là Nhiệm Uyển Vân rốt cuộc buông xuống trong tay châm tuyến, mở miệng :
      “Quế mama.”
      Quế mama lấy lại tinh thần, đáp:
      “ Nhị phu nhân, lão nô ở đây .”
      Nhiệm Uyển Vân bốn mươi tuổi. tuy rằng bảo dưỡng vô cùng tốt,nhưng khóe mắt vẫn có ít nếp nhăn. Chính là ngồi ở chỗ kia, mặc tốt nhất có khiếu cắt quần áo khéo quần áo, giơ tay nhấc chân đều là đương gia phu nhân phái đoàn, mặc dù là cười,bộ dáng cũng có chút uy nghiêm. Bà :

      “Nghe ngươi trở lại, nay Tiểu Ngũ thân mình chưa tốt, ngươi phải tốt chiếu cố nàng.”
      Quế mama trong lòng cười nhạo, ai chẳng biết ,đông viện ước gì tây viện gặp chuyện hay, Nhiệm Uyển Vân sao lại có lòng tốt như vậy. Bất quá là để người khác biết mà thôi. Quả nhiên, Nhiệm Uyển Vân lại :
      “Mấy ngày nay, Tiểu Ngũ do bị rơi xuống nước, tâm tình được tốt, đại ca đại tẩu ở đây, ta là thẩm thẩm, để ý quá mức là sai. Muốn quan tâm nên nghe chút tin tức bên đó, cũng chỉ có thể gọi ngươi đến nơi này để hỏi chuyện .”

      Này là muốn mụ đem tất cả nhất cử nhất động của Thẩm Diệu đều cho Nhiệm Uyển Vân nghe mà . Quế mama vội hỏi:
      “Phu nhân có tâm quan tâm ngũ tiểu thư, là phúc khí của tiểu thư. Bất quá theo lão nô thấy, lần này ngũ tiểu thư rơi xuống nước, rất là tức giận. Tính tình cũng vì vậy mà thay đổi ít, đối với lão nô cũng xa lạ . Cái khác , đó là hôm nay êm đẹp ,tự nhiên lão nô lại bị phạt ba tháng tiền tiêu vặt”

      Mụ đăm chiêu ủ dột :
      “Lão nô nghe ngũ tiểu thư rơi xuống nước, trong lòng lo lắng, ngay cả tiểu tôn tử bệnh ở nhà cũng quản, vội trở về. Nào biết tiểu thư lại trách cứ lão nô, lão nô trong lòng cũng khổ sở.”
      Nhiệm Uyển Vân có chút kiên nhẫn nghe mụ ta vòng vo liền bảo:
      “Tiểu Ngũ, chung quy là vì tâm bệnh. Quế mama ngươi xem, Tiểu Ngũ thái độ đối Định vương điện hạ có còn thích.?”
      Đây mới là thứ mà bà ta quan tâm aa. Quế mama tròng mắt vừa chuyển, :

      “Ngũ tiểu thư hình như muốn phân giới hạn với Định vương điện hạ, hôm nay cũng cho lão nô nhắc tới. Bất quá lão nô theo tiểu thư nhiều năm như vậy, tính tình tiểu thư, lão nô hơn ai hết. Ngũ tiểu thư đối với Định vương điện hạ, dị thường chấp nhất, chắc chắn buông tha. Những lời trước, có lẽ là do tâm lý tốt mới như vậy chứ chắc chắn buông tay được ”
      Vừa dứt lời, mặt Nhiệm Uyển Vân liền lên tia ngoan lệ.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 14: Mẹ con

      Quế mama rồi, Thẩm Thanh liền từ bình phong bước ra. Ả đến, tựa sát vào người Nhiệm Uyển Vân, giọng che dấu được phẫn nộ:
      “Nương, Thẩm Diệu chịu buông tha cho Định vương điện hạ, ta nên làm cái gì bây giờ nha?”

      Thẩm gia ba phòng, đại phòng thể nghi ngờ là quan chức lớn nhất , nếu Thẩm Diệu cầu phụ thân mình xin hoàng thượng tứ hôn, cũng là chuyện rất có khả năng .
      Nhưng là ả cũng mến Định vương, nếu Thẩm Diệu được như ý,vậy ả biết làm sao?
      Định vương là người phong thần tuấn lãng như vậy, làm sao có thể bị Thẩm Diệu vụng về, cái gì cũng biết , chiếm lấy. Mỗi khi nghĩ đến như vậy, ả tuyệt đối cam lòng.
      “Yên tâm, ở Thẩm phủ này, người nào có phân lượng hơn con đâu.”
      Nhiệm Uyển Vân :

      “Thẩm Diệu cá tính vụng về, đủ gây sợ hãi. Nương tự nhiên có biện pháp, làm nàng thể gả cho Định vương, nhưng ra con.... .....”
      Nàng thở dài:
      ngại còn điểm nhìn thu thủy uyển nhân, con cho rằng nhị nha đầu là người tốt sao?
      Con thích Định vương. Nhị nha đầu chưa chắc là có ý nghĩ đó.”
      “Thẩm Nguyệt?”
      Thẩm Thanh nhíu nhíu mày:

      “Nhị tỷ cũng thích Định vương điện hạ?
      Làm sao có khả năng?”
      Thẩm Thanh :
      “Nếu tỷ ấy thích Định vương điện hạ, tam thúc thể so với đại bá, cũng thể nha. Xem ra nhìn lại, cũng chừng khiến người khác sợ hãi.”
      “Ngươi nha,”
      Nhiệm Uyển Vân oán trách điểm lên trán Thẩm Thanh:

      “Bảo nương làm sao yên tâm. Tam thẩm con rất lợi hại , lúc trước phu, phụ hai người còn ... ...”
      Tựa hồ ý thức được lời này nên trước mặt đứa . Nhiệm Uyển Vân liền im miệng. Chỉ :
      “Tóm lại,chuyện Thẩm Diệu con đừng để ở trong lòng, nương tự có biện pháp.”
      “ Nương tốt nhất.”
      Thẩm Thanh ngọt ngào . Mẹ con cười thành đoàn. Bên trong Thu thủy uyển , Trần Nhược Thu ngồi trước bàn viết chữ. Bà xuất thân từ thư hương thế gia, tài hoa vô hạn, mặc dù là phu nhân, nhưng vẫn thường thích viết chữ , xem thư.

      Thẩm Nguyệt đứng sau bà, thân váy dài bằng tơ lụa vàng nhạt, bộ dáng nhắn, thon thả lại có vẻ yếu ớt, vừa nhìn qua, chính là tiểu Trần Nhược Thu.

      “Nương, vừa rồi vì sao lại vậy với Quế mama?”
      Hồi lâu, ả vẫn là nhịn được, mở miệng hỏi. Quế mama tới lần,nhưng ngoài dự kiến của ả, nương chẳng những bảo Quế mama ngăn cản Thẩm Diệu Định vương điện hạ, ngược lại làm cho Quế ma ma khuyên Thẩm Diệu, Định vương điện hạ là chỗ tốt để quy túc.

      “Này phải khiến nàng càng hạ quyết tâm gả cho Định vương điện hạ sao.”
      Ả có chút thầm oán. Trần Nhược Thu thả bút trong tay xuống , nhàng thở dài tiếng, lôi kéo tay ả đến trước giường ngồi xuống, ôn thanh :

      “Nguyệt Nhi, nương phải cho con, làm bất cứ chuyện gì, nhất là tại hậu trạch , đều phải ngó trước ngó sau, chừa đường lui, rồi mới được làm sao. Như vậy ngày sau , dù xảy ra chuyện gì. Mặc kệ là ai quản ai. Tóm lại đều quản đến nơi này ”
      Ả lắc lắc đầu:
      “Nương, con .”

      Trần Nhược Thu cười cười . nữ nhi này của bà, vừa ôn nhu lại có tài hoa, đầu óc cũng thông minh, chỉ là còn . Chưa suy nghĩ nhiều được. Hơn nữa, tam lão gia quá mức thương ả ,khiến ả biết hung hiểm chốn hậu trạch.(*hậu trạch: cũng giống như hậu cung á*)

      Giống bà lúc trước,thời điểm còn ở Thượng thư phủ, đống tỷ tỷ, muội muội, di nương, thị thiếp, người nào phải là kẻ ăn thịt người .Cho nên, sau khi bà xuất giá, vẫn đem tam lão gia, chặt chẽ nắm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ là, chung quy có thể sinh con trai, đây là chuyện tiếc nuối nhất của bà. Tuy lão gia vẫn thương bà,nhưng có con trai, có chỗ dựa sau này. Sớm hay muộn , tam lão gia đều nạp thiếp thất. Đến lúc đó...... là cảnh tượng gì?

      Cho nên nữ nhi này, bà phải giáo dưỡng tốt.
      “Nguyệt Nhi, con thấy Thẩm Diệu như thế nào?”
      giọng hỏi. Thẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, liền đáp:
      “Thư tính tinh, cầm kỳ thư họa thông, tính tình nhát gan vụng về, biết cách chuyện. Nếu có phụ thân danh trấn thiên hạ , chỉ sợ người khác cho nàng mặt mũi. Người khác tuy là thứ nữ, nhưng so với nàng, còn có khí chất hơn.”

      Nếu có người nghe thấy, chắc chắn chấn động. Đem Thẩm Diệu biếm thành , đáng đồng lại là đường tỷ ôn ôn nhu nhu ra. Phải biết rằng trước kia, trong Thẩm phủ tỷ muội tốt nhất cũng là bằng hữu tốt nhất của Thẩm Diệu chính là Thẩm Nguyệt.
      “Có lẽ trước kia là như vậy,”
      Bà ta lắc đầu:
      “Nhưng này thứ rơi xuống nước sau, ta coi Thẩm ngũ cũng thay đổi ít.”

      “Sao nương như vậy?”
      Thẩm Nguyệt khó hiểu. Trần Nhược Thu cũng biết vì sao lại có cảm giác như vậy, có lẽ tiểu Ngũ bị đả kích ,nhất thời thay đổi cách chuyện, nhưng bà ta gặp qua ít người, so với nhị tẩu khôn khéo mà , bà nhìn người có chút ràng hơn, Thẩm Diệu thay đổi thành thông minh. Nàng ở Vinh Cảnh đường cùng lão phu nhân chuyện,biểu cùng bộ dáng,hoàn toàn bất đồng với trước kia. Chẳng lẽ, chuyện Định vương khiến nàng đả kích như vậy, cũng có thể bên người có cao nhân chỉ điểm?
      Bất luận như thế nào, đều thể khinh thường.

      “Có lẽ là bị Định vương đả kích . Nhưng Nguyệt Nhi, nương cho con biết,nữ nhân thông minh đối phó với nữ nhân, các nàng là đối phó nam nhân.”
      Trần Nhược Thu thanh nhàng ôn nhu , như ca hát:
      “Nguyệt nhi nếu cũng thích Định vương điện hạ, cần gì phải đem ánh mắt đặt người Thẩm Diệu.

      Đại bá con cho dù có quyền thế, nhưng Định vương điện hạ là hoàng tử, tuyệt đối thích nữ tử vụng về . Nếu thực phải cưới nữ tử chịu nổi như vậy, chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười?”
      “Nhưng là......”
      Ả có chút ủy khuất.

      “Nghe lời nương, cần vì vậy mà bất hòa với Thẩm Diệu, phải giống trước kia, là tỷ muội tốt. Còn phải chăm chỉ gấp bội, làm cho người khác thấy tài hoa, dung mạo con tốt đẹp cỡ nào. Nguyệt nhi càng xuất chúng, Thẩm Diệu mới càng có vẻ vụng về.”
      Bà ta cười, giống như chuyện việc nhà bình thường, lời cũng phát ra từ nội tâm :

      “Nương bảo Quế mama tiếp tục khuyên Thẩm Diệu ái mộ Định vương, bị nữ tử vụng về như vậy thích, phát ra, Thẩm Diệu là người biết liêm sỉ, tự chuốc lấy chê cười. Định vương điện hạ càng thêm chán ghét gấp bội nàng ta.
      “Cứ như vậy......”
      Ả giống như có chút hiểu được . Bà ta sờ sờ đầu ả:
      “Nguyệt nhi là đứa thông minh,ý tứ của nương con hiểu được phải . Cho nên,con phải khuyên Thẩm Diệu, khiến nó tiếp tục ái mộ Định vương, trước mặt Định vương xấu mặt . Như vậy, tài năng xuất chúng hơn người của con càng làm cho Định vương điện hạ chú ý.

      Cho dù thiên hạ , Định vương điện hạ lấy Thẩm Diệu, con nếu có thể làm cho người trong lòng Định vương điện hạ là con, con liền thắng.”
      “Nương......”
      Lời trực tiếp như vậy ra. Ả có chút xấu hổ vùi đầu trong lòng nương mình:
      “Ta đỡ phải .”

      Bà cười cười, lúc trước cùng lão gia bàn việc hôn nhân, cũng có rất nhiều cản trở, khi đó Thẩm tam cũng coi như thanh niên tài tuấn, rất nhiều bà mối đến đạp cổng nhà . Vậy mà lại chọn bà?

      Bất quá là vì ,lúc ở chùa miếu vô tình gặp được,bà mặc thân cẩm y trắng , ngồi dưới tàng cây đánh đàn, bị tam lão gia nghe được thôi.
      Tam lão gia đối với bà ,vừa gặp , là nhân duyên trời định, sau khi trở về liền thú bà làm vợ. Tam lão gia thích nghe đàn và thích màu trắng nhất.Xem, nhiều nữ tử tranh đoạt nhau như vậy. Mà bà cuối cùng là người thắng, bất quá là vì, ngay từ đầu bà biết, người mình nên đối phó là nam nhân. Thẩm gia ba cái đích nữ như thế nào?
      Chỉ có Nguyệt Nhi của bà mới có thể đối phó Định vương điện hạ.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 15: Tô Minh Phong

      Vô luận đông viện làm như thế nào, Thẩm Diệu vẫn đều bắt đầu cố ý làm hòa với hai chi. giống trước, lạnh mặt với Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh .

      Mới đầu, tất cả mọi người trong Thẩm phủ đều nghĩ nàng rơi xuống nước nên giận. Đến khi nàng bắt đầu làm việc đều có chủ ý riêng, mọi người mới cảm giác được, tình đúng. Quế mama trước sau như , khuyên nàng chớ sinh khí với đông viện, ngẫu nhiên cũng bóng gió chuyện Định vương là nam nhi vô song ở Minh Tề . Nhưng Thẩm Diệu lại như là quyết tâm vậy, mỗi khi mụ nhắc tới người này, liền hung hăng quát lớn trận, khiến mụ đau đầu.
      Bất quá tây viện, có hai, ba phòng nha hoàn với sai vặt. Tránh khỏi có điêu nô.

      Cốc vũ vốn tưởng rằng tiểu thư nếu vòng vo như vậy, chắc sửa sang lại hậu viện cho ổn thỏa chút, ai biết tiểu thư lại chút cũng để ý. Thẩm Diệu tự nhiên có quyết định của mình. Mấy ngày nay, nàng Quảng Văn đường rất chăm chỉ . Tuy rằng, mọi người vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt xem thường, nhưng nàng cũng ảo não, mỗi ngày đều làm tốt chuyện của bản thân. Nàng cứ bình thản như vậy. Mọi người dần cảm thấy thú vị, khiến những ngày này trôi qua rất bình yên.

      Hôm nay, tiết học thi phú kết thúc, Thẩm Diệu cảm thấy ngực có chút khó chịu, liền đến vườn hoa Quảng Văn đường, tùy tiện lại chút. Quảng Văn đường tuy là học đường, nhưng chiếm diện tích rất rộng lớn. Học quán có ba cấp bậc. Nàng học năm hai. Bất giác, chân biết lúc nào, lại tiêu sái đến khu học của năm nhất. Liền thấy tiểu hài tử ngồi bậc thang lau nước mắt.

      Tiểu hài tử ước chừng vài tuổi,có lẽ thân thể có chút mập mạp quá mức, liếc mắt nhìn qua giống quả cầu thịt. mặc kiện áo lam thêu tùng bằng chỉ bạc, giày bố , cổ tròn trịa đeo chiếc vòng. Giống tiểu oa nhi trong bức tranh tết ra. Nàng nao nao, lập tức qua , giọng :

      “Đệ sao lại khóc?”
      Tiểu oa nhi nghĩ tới ,đột nhiên có người đến, sợ tới mức “Bùm” tiếng. Ngã xuống bậc thang. Cũng khóc, mà ngồi dậy, chăm chăm nhìn Thẩm Diệu. trắng mập, đôi mắt có thần sáng ngời, cái trán nhăn thành nhúm, mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, là thơ ngây , chọc người.

      Thẩm Diệu nhịn được “Phốc” cười ra tiếng. Tiểu hài tử tức giận ,thanh sụt sịt, kêu tiếng
      “Tỷ tỷ”.
      Thẩm Diệu đều bị hài tử này làm mềm lòng. Nàng đời trước, sinh Uyển Du cùng Phó Minh, lúc hai đứa trước năm tuổi. Nàng ở Tần quốc làm con tin . Sau khi trở về, hai hài tử đều học quy củ gọi “Mẫu hậu”.

      Nàng biết hai hài tử của mình , trước lúc năm tuổi có bộ dáng thế nào. Hài tử trước mắt , mặc dù vài tuổi, nhưng vẫn mang bộ dạng rành thế , làm nàng nhịn được nhớ tới Uyển Du cùng Phó Minh. Thẩm Diệu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của :

      “Đệ khóc cái gì?”
      “Tiên sinh hỏi ta vấn đề, ta đáp được, liền đánh lòng bàn tay ta.”
      Tiểu hài tử vươn tay, lộ ra vết hồng trong lòng bàn tay, ủy ủy khuất khuất :
      “Ta rất đau aa ”
      Thẩm Diệu muốn trêu chọc chút ,nàng liền hỏi:
      “Tiên sinh hỏi đệ vấn đề gì nha?”
      “Tiên sinh muốn ta giải thích bốn chữ thỏ tử hồ bi , ta giải thích được.”

      Tiểu hài tử vẻ mặt cầu xin. Nếu là học năm nhất, ở tuổi này vẫn viết được, có chút nổi . Nàng chuyện, nghĩ lại, ngày Minh nhi của nàng ở tầm tuổi này, bắt đầu phải học xử lý chính trong triều đình. Tuy tốt lắm, nhưng cũng ứng đối được chút. Mặc dù thiếu niên hoàng gia trưởng thành sớm chút

      Nhưng đến Quảng Văn đường đọc sách cũng đều là đứa vỡ lòng của quý tộc. Cũng thấy ai than vãn như vậy nha.... tiểu tử còn ngại oán giận đủ, tiếp tục rầm rì :
      “Nếu trở về bị cha biết, nhất định lại hung hăng giáo huấn ta. Ta, ta sống còn ý nghĩa gì. Chi bằng đâm đầu chết .”

      Bị giọng điệu bi thương của tiểu tử này khiếnkinh ngạc. Nàng vừa bực mình vừa buồn cười. Nghĩ , biết nhà ai dạy được đứa diễn tuồng như vậy, liền hỏi:
      “Đệ là đứa nhà ai?”

      Tiểu hài tử nhìn nàng, Thẩm Diệu bất quá cũng chỉ 14 tuổi, thân hình lại hơi , kỳ , so với tiểu tử này chỉ hơn chút xíu. Nhưng , biết vì cái gì, lời nàng lại có khí chất dụ người. Giống như có thể yên ổn lòng người khi gặp qua sóng to gió lớn. Tiểu hài tử, nghe vậy cũng tự chủ được, an tĩnh lại, gằn từng tiếng ra lai lịch của mình .
      “Ta là nhị thiếu gia của phủ Bình Nam bá, Tô Minh Lãng. Phụ thân là Bình Nam bá Tô Dục, đại ca của ta là Bình Nam bá thế tử ,Tô Minh Phong".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :