1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Gia Ái Thê

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7139" title="21" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/21.jpg" alt="" width="590" height="442" />

      À, báo cáo với pà kon nha, truyện này chỉ có 9 chương chư hok phải 10, nhưng thành chương thứ 9 dài như cái xe lửa ấy. Nên thông báo truyện của chúng ta cũng sắp vào phần kết thúc


      “Biết là tốt rồi.” Diêu Tâm Linh thế này mới lộ ra vừa lòng tươi cười.“Cho nên ngươi sớm nên rời , trả lại cho biểu ca  cuộc sống thanh tĩnh,  để trở thành trò cười cho cả nước.”

      Hoài Hương bỏ   qua bên, nữa.

      “Ngươi --” Diêu Tâm Linh sắc mặt lại biến , muốn hảo hảo giáo huấn nàng chút , Thanh Thanh  lại từ chỗ rẽ xuất .

      “Thiếu phu nhân, Mạc phủ gởi thư .”

      ?” Nghe thấy hai chữ “Mạc phủ” , Hoài Hương  ánh mắt vốn trầm, chợt phát ra hhào quang “Đúng vậy, mới được gia phó của Mạc phủ đưa tới.” Thanh Thanh  sửa sang lại quần áo của nàng.‘Thiếu gia có dặn dò qua thời tiết chuyển lạnh, thể  để cho người ở bên ngoài lâu, Thanh Thanh  đỡ người trở về phòng .”

      Thanh Thanh rất nhanh hướng Diêu Tâm Linh cáo lui, giúp đỡ Hoài Hương trở lại   Ngọc lâu.

      “Thanh Thanh, cám ơn ngươi.” Hoài Hương thấp giọng  cám ơn, hiểu được Thanh Thanh là vì muốn mang nàng khỏi Diêu Tâm Linh  nên mới cố ý như vậy.

      có gì .” Thanh Thanh ngượng ngùng sờ sờ  hai má ửng đỏ, quên dặn dò,“Biểu tiểu thư tính tình tốt lắm, lần sau ngài thấy liền tránh .”

      “Ta biết.” Hoài Hương nhìn nàng, khóe miệng  hơi giơ lên.“Ngươi cũng đừng đối  với ta cung kính như vậy , phải  đều biết rồi sao?”

      “Người là thiếu phu nhân, cung kính là  nên làm.” Thanh Thanh lắc đầu.

      “Ta phải thiếu phu nhân, phải.” Hoài Hương tự giễu cười khẽ, đem  lời của những người khác thuật lại.“Ta bất quá là cái tỳ nữ cha mẹ, xứng với  thiếu gia nhà ngươi .”

      Thanh Thanh nhíu mày, ra  nghi hoặc trong đáy lòng“ Hai bàn tay người trắng noãn dấu vết, giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã, so với biểu tiểu thư còn giống danh môn thiên kim hơn,tại sao có thể là......”

      “Ta  là theo Mạc tiểu thư lâu, mưa dầm thấm đất , tự nhiên đem  cử chỉ hành vi của nàng học lại thôi.”  Hít hơi cái,  nàng lại giải thích,“Tiểu thư rất thương ta,  việc gì nặng cũng có để cho ta làm, cũng  khiến ta hầu hạ nàng......” Cho nên, nàng thực giống tỳ nữ,  những chuyện mà tỳ nữ nên làm,  nàng hiểu.

      Chính là,  giả được, giả thực được. Cho dù  cử chỉ của nàng giống tiểu thư khuê các, cách năng giống,  cầm kì thư họa  tinh thông,  nhưng nàng vẫn chỉ là tỳ nữ mà thôi.

      Lần đầu tiên, nàng  để ý đến xuất thân của mình như vậy.

      ?” Thanh Thanh trừng lớn mắt, như là  được nghe chuyện kì diệu gì đó.“Mạc gia tiểu thư đối với ngươi tốt.” hiếm có a! Loại  chủ tử như vậy làm sao tìm a.

      “Đúng vậy.” Môi khẽ nở nụ cười, Hoài Hương lại nghĩ tới những chuyện khi còn ở cùng với tiểu thư.

      Thấy  hốc mắt của nàng lên hơi nước, Thanh Thanh dám  tiếp tục hỏi, vội vàng lấy ra  phong thư trong lòng.“Thiếu phu nhân , đây là  thư từ Mạc phủ .”

      “Thực có thư?” Hoài Hương kinh hỉ tiếp nhận. Vốn tưởng rằng  đây chỉ là lí do của Thanh Thanh, muốn đem nàng  quay về phòng thôi, nghĩ tới là .

      Vừa thấy đến nét chữ quen thuộc mặt, nước mắt liền  chảy ra.

      “Là Thiên Hạm......”

      Nàng vội vàng mở ra  , bên đọc  thư,  nước mắt chảy càng nhiều. Nhìn những hàng chữ quan tâm của Thiên Hạm ,làm cho  tưởng niệm của nàng càng thêm sâu đậm.

      Ta nghĩ cách cho ngươi hồi phủ.

      Thiên Hạm hứa hẹn, làm cho nàng hoàn toàn hỏng mất.

      Nàng  muốn trở về, trở về  nơi có ai ghét bỏ nàng. Nhan phủ toàn người ác ý, làm cho nàng càng thêm tưởng niệm tất cả những người ở của Mạc phủ.

        nghĩ muốn quay về làm tỳ nữ của mình...... Nhan Khánh Ngọc trở về phòng, chỉ thấy Hoài Hương cầm  tờ giấy tay, mặt nước mắt loang lổ, biết khóc bao lâu.

      “Sao lại thế này?” khó hiểu tiêu sái lại gần, đảo qua bức thư tay nàng, tức giận nổi lên bừng bừng , nhanh chóng làm cho kịp khắc chế.

       Đây là cái gì?  Trầm Thiên Hạm kia rốt cuộc có ma lực gì, có thể  dễ dàng tác động đến cảm xúc của nàng như vậy!

      “ Đây là cái gì?” nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô thần của nàng, tức giận thể ức chế.‘Trầm Thiên Hạm có cái gì  tốt? dựa vào cái gì  mà mang nàng ?  Nàng là thê tử của ta ,   còn muốn làm cái gì?”

      Hoài Hương có trả lời, nàng cũng biết nên trả lời như thế nào. Có lẽ  là do gió thổi lạnh,cũng có lẽ là  do nàng khóc nhiều, đầu nàng thực rất đau, cảm giác  chính mình thực suy yếu.

      “Hương Nhi!” Nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, Nhan Khánh Ngọc nhíu mày.“Nàng làm sao vậy?”

      Hoài Hương ngước  mắt,  đáy mắt lại thấy thân ảnh của ...... Nàng ở đâu vậy? là ai? Người này lại là làm sao “Ta......” Liếm liếm  cánh môi khô, nàng thử mở miệng.“Ta muốn trở về Mạc phủ......”

       Nàng muốn ở trong này , nàng muốn về Mạc phủ...... Nơi đó có rất nhiều người nàng, quan tâm  đến nàng, bọn họ chưa bao giờ  ghét bỏ nàng vì nàng là mồ côi cha mẹ, cũng  dùng những lời lẽ ác độc đó với nàng.

      cầu này, làm cho Nhan Khánh Ngọc tức giận  đến tột điểm, rốt cuộc bất chấp mọi chuyện.

       Đêm qua còn nằm trong lòng ,  ôm cht lấy , hôm nay chỉ vì phong thư của Trầm Thiên Hạm  đến,nàng liền có bộ dáng sống bằng chết này, còn phải về Mạc phủ! Như vậy   trong lòng nàng có vị trí gì?  Cả người lẫn trái tim của , chẳng lẽ  so ra còn kém phong thư của Trầm Thiên Hạm?

      “ Ngươi coi trọng  Trầm Thiên Hạm như vậy?” xanh mặt, cắn răng truy vấn. ( chỗ này đổi giọng roài &gt;”&lt;)

      Hoài Hương mờ mịt nhìn về phía , lại buồn bã quay lại  nhìn lá thư bàn.

      “Ta nhớ Thiên Hạm...”  Nhớ tiểu thư, nhớ Nhạc Nhạn, nhớ rất nhiều người...... Trầm Thiên Hạm, Trầm Thiên Hạm!  Trầm Thiên Hạm kia   trọng yếu như vậy! Nhan Khánh Ngọc lửa giận công tâm ,   phen xé nát bức thư chướng mắt kia.

      “A......” Hoài Hương  vươn tay chậm nửa nhịp, lại chỉ có thể nhận được vài mảnh .

      “Tại sao chàng......”

      Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy  khuôn mặt luôn tươi cười ôn hòa của ngày thường biến mất,  biểu tình của người trước mắt, làm cho người ta   khỏi phát lạnh.

      “Ngươi muốn hồi Mạc phủ?”  Thanh bình tĩnh vang lên , lại mang theo áp lực , hoặc như   thử cho nàng cơ hội cuối cùng.

      Chỉ tiếc  Hoài Hương có nghe  ra.

      “Đúng.” Nàng cúi đầu.“Ta muốn trở về.”

      “Ngươi  muốn trở về Mạc phủ? Trở về làm cái gì?  Là muốn  trở về làm tỳ nữ sao?”Sẵng giọng đôi mắt đảo qua nàng, giọng lạnh như băng gằn từng tiếng ,  chút lưu tình hướng về nàng.“ Nếu ngươi muốn làm tỳ nữ  cũng cần trở về xa như vậy, ở chỗ này ta có thể thành toàn ngươi!”

      Hoài Hương trừng lớn mắt,   dụng ý của .

      “Hồ Đan.”  Giọng mang cảm tình hướng hộ vệ bên cạnh gọi.“Đem nàng đưa đến hậu viện , dặn dò tổng quản, xem chỗ nào  còn thiếu người liền phái nàng đến.”

      “Dạ.” Hồ Đan khom người.“Thiếu phu nhân, thỉnh.”

      Hoài Hương dám tin nhìn Nhan Khánh Ngọc, muốn mở miệng,  nhưng dường như có cái gì đó chặn ở cổ họng, làm cho nàng phát ra  thanh gì.

      Nhan Khánh Ngọc cũng có nhìn về phía nàng,  so với gió còn lạnh hơn sửa lời của Hồ Đan,“ cần gọi nàng là thiếu phu nhân, từ giờ trở   nàng chỉ là tỳ nữ.”

       


      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng

      Thứ chín chương  


      <img class="alignnone size-full wp-image-7152" title="5fcdf79e06204f0fbb4ca0f281152b" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/5fcdf79e06204f0fbb4ca0f281152b.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Thiên Hương lâu, đây là quán ăn lớn nhất trong kinh thành , trang hoàng  vào hạng nhất,  đồ ăn hạng nhất, phục vụ  cũng vào loại nhất.  Ngoài ra,  cũng là nơi thông tin được được lưu thông bậc nhất .

      “Nghe a......”Lưu Đại lên tiếng mở đầu, luôn là nghe , rốt cuộc là nghe ai , tuyệt  đối quan trọng,  cũng có người để ý đến.“ Người cùng Tướng gia thành hôn căn bản phải là đại tiểu thư Mạc gia, mà là  nha đầu bên người đại tiểu thư a.”

      “Lưu Đại, chuyện này  tất cả mọi người biết ,  người còn dùng cái vẻ vô cùng thần bí đó sao?” Lập tức có người bất mãn lên tiếng . Cư nhiên lại ở Thiên Hương lâu ra tin tức như vậy, đủ trình độ để .

      “Ai ai,  dừng dừng lại, ta  còn chưa có hết a.” Lưu  Đại giơ hai tay lên cầu mọi người im lặng chút.“Nghe a, nha đầu kia tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác), căn bản phải Mạc tiểu thư đào hôn,  mà là do nha đầu kia ham phú quí, vọng tưởng muốn ngồi lên vị trí phu nhân Tướng gia kia, cho nên  mới  làm cho tiểu thư nhà mình......”  ngừng lại ,  làm động tác đưa tay lên vuốt cổ.

      Bên trong gian hòng ở lầu hai vang lên tiếng thầm đầy mờ ám, nhưng bị những thanh ồn ào náo nhiệt chung quanh xóa hết rồi.

       “ thể nào,lại có thể nhẫn tâm như vậy sao?”

      “Giết người là phải ngồi tù , ngươi cũng thể lung tung.”

      “Dừng ,dừng,  đây là suy đoán, suy đoán mà thôi.”  Để tránh lời đồn nổi lên bốn phía, từ nay về sau   thể bước vào Thiên Hương lâu, Lưu Đại  liền sang chuyện khác,“ Bất quá Tướng gia của chúng ta cũng thực là sáng suốt, nghe a......”  Thấy có người muốn , Lưu Đại vội vàng xua tay.“ Tin tức này là thiên chân vạn xác,  người cho ta biết ,chính là Nhị thẩm vợ của bác ta làm việc trong Tướng gia phủ!”

       Thấy nhiều người tức giận có vẻ ổn định lại, đắc ý  hất mặt lên.“Nghe Tướng gia  vừa nhìn cái thấy quỉ kế của nha đầu  kia,  ngay lập tức đập tan ảo tưởng của nàng, còn giáng nàng xuồng làm hạ nhân ra lệnh cho tổng quản phân phó cho nàng làm tạp vụ đâu.”

      “Ác -- oa a --” Mọi người vừa mới gật đầu, còn chưa kịp phát biểu   ý kiến của bản thân, bị   thân ảnh đỏ tươi từ trong phòng lao ra khiến cho sợ hãi.

      “Ngươi bậy bạ gì đó!” Bỏ qua nắm giữ của Thượng Quan Ngự Kiếm - Mạc Nguyên Thiến lao ra bên ngoài. phen nắm lấy áo của Lưu Đại nhấc lên, đôi mắt xinh đẹp tại tràn đầy tức giận.

      “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì Hương Hương bậy? Ngươi  biết nàng, ngươi có biết nàng là nương tốt như thế nào ?”

      nương...... " Lưu Đại bị khí thế cùng mĩ mạo của nàng làm cho  khiếp sợ, thể động đậy.

      “Tiểu thư, buông   ra .”   Trầm Thiên Hạm vẫn thân nam trang như cũ tiến lên  kéo Mạc Nguyên Thiến ra, thần sắc đạm mạc quét mắt  nhìn Lưu Đại, bất mãn nhưng lại mở miệng.

      tại  điều nên lo lắng nhất là Hoài Hương,  những lời nhảm nhí của người khác tuyệt quan trọng!

      “Thiên Hạm!” Mạc Nguyên Thiến vẫn chịu buông tay.“ Vừa rồi ngươi nghe thấy cái gì sao? Cái gì tâm cơ thâm trầm, cái gì tâm ngoan thủ lạt! Hương Hương từ đến lớn ngay cả mắng  người cũng chưa từng làm, cư nhiên  có thể bậy như vậy."

      “ Miệng của người ta, ngươi quản được sao?” Trầm Thiên Hạm liếc  mắt ý bảo Thượng Quan Ngự Kiếm  kéo  Mạc Nguyên Thiến ra, lại quét  mắt nhìn Lưu Đại cái,  ngầm mang cảnh báo .“Ngươi nếu vẫn cùng so đo, bất quá là  làm nhục thân phận của mình thôi.”

      “Các ngươi......” Lưu Đại mặt đỏ lên,  tuy rằng người được buông ra, nhưng là  nhóm người này vừa tiến đến động thủ động khẩu ,  làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

      “Ta......” mới mở miệng ra chữ, liền có hai đạo ánh mắt sắc  bén phóng tới.

      Nhìn về phía hai nam nhân cao lớn kia, lời của Lưu Đại tự động nuốt trở lại , dám ra tiếng .

      “Ngươi  còn mau dùng cơm cho xong.” Thượng Quan Ngự Kiếm thấp giọng  quát người trước mặt, mắt  lạnh nhìn quét qua thực khách ngồi chung quanh, làm cho cả đám bọn họ kinh hãi đem ánh mắt hạ xuống, dám  tiếp tục nhìn nữ nhân của .

       Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Nguyên Thiến cũng đỏ bừng mảnh, bất quá là do tức giận đến đỏ mặt . Nàng trừng mắt  nhìn Lưu Đại lúc lâu, sau đó mới hung hăng dậm chân quay ra.

      “Buông ra.” Lời này là với  Thượng Quan Ngự Kiếm   nắm tay nàng .“Thiên Hạm, !”

      " Hả?”

      tại chúng ta phải đến Nhan gia đòi người!”

      Nhìn thấy  Mạc Nguyên Thiến thực ,  tất cả mọi lời đồn đại quả sai, quả là tuyệt sắc mỹ nhân!

      Chính là,  tính tình dường như được tốt lắm.

      “Hoài Hương đâu?” Nàng nhìn chung quanh vòng, nhưng thấy người.

      “Mạc tiểu thư, tại quí phủ có chủ tử, hay trước hết ngài nên nghỉ tạm......” Tổng quản khách khí giải thích , trong lòng  khẩn cẩu thiếu gia nhanh nhanh trở về.

      cần, ta muốn gặp Hương Hương, ngươi lập tức   mang nàng ra đây!” Mạc Nguyên Thiến lười  những lời vô nghĩa với .

      “ Tiểu nhân thể làm chủ chuyện này, thỉnh Mạc tiểu thư thứ lỗi.” Tổng quản  mồ hôi trán, nhìn đến nữ ba nam đứng trước mặt, chỉ cảm thấy nguy hiểm vạn phần.

      “Nếu biết ta là tiểu thư Mạc phủ  , Hương Hương  là nha đầu của ta, vì cái gì  ta còn cần người khác làm chủ?” Mạc Nguyên Thiến cười lạnh tiếng.“ Hay cũng là do các người làm chuyện thẹn với lòng, dám  cho ta gặp nàng?”

      “ Tiểu nhân có đào hôn,  cũng có vì lòng tham làm cho mê muội mà lừa gạt cả phủ,  đâu việc gì phải hổ thẹn với lương tâm.” Tổng quản nhịn được  đáp trả lại nàng câu.

      “ Miệng lưỡi ngươi lợi hại a, hổ có thể lên làm tổng quản của Nhan gia.” Mạc Nguyên Thiến cũng có tức giận, dù sao trong việc này cũng là do nàng sai trước.  Đôi mặt đẹp lưu chuyển , ngược lại nở nụ cười.“Tổng quản , con người của ta a,  từ trước đến nay có hiểu lễ nghi tiểu thư khuê các, cũng có  kiên nhẫn, nhưng ta có cái ưu điểm,   làm.

      Ngươi nếu  đem Hương Hương ra đây, ta cam đoan cho dù đem Nhan phủ hủy , cũng phải tìm ra người."

      Tổng quản nghe nàng như vậy, lại nhìn đến hai nam tử cao lớn khí thế bức người đứng phía sau nàng , sau khi suy xét, vẫn là nên nhượng bộ .

      “Ngươi   mời người ra.” Tổng quản   giọng ,  người hầu đứng ở đại sảnh lập tức thông báo,  đến khắc , Thanh Thanh   giúp đỡ  Hoài Hương   đến cửa.

      ‘Hương Hương!“ Mạc Nguyên Thiến  vừa thấy thân ảnh quen thuộc nóng vội đứng lên.

      “Tiểu thư?” Hoài Hương  mở lớn mắt nhìn, dám tin.“ Người có việc gì chứ? Vậy tốt quá! tốt quá......”

      “Ngốc tử, ta có việc gì , muội khóc cái gì.” Mạc Nguyên Thiến  kinh hãi nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.‘‘Nhưng ra chính muội kìa, sắc mặt tại sao lại kém như vậy?”

      “Muội...... có việc gì.” Hoài Hương lau lệ, nàng rất cao hứng .‘‘ Thiên Hạm. Ngươi cũng đến đây!”

       “Ừ .” Trầm Thiên Hạm  hơi hơi nhíu mi, đứng dậy  kéo nàng đến bên ghế .“Hương Hương, ngươi ngồi xuống trước .”

         Sắc mặt nàng tái nhợt, cước bộ  chao đảo, khiến cho người ta nhìn thực  lo lắng.

      “ Tại sao muội lại đem mình thành cái bộ dáng như vậy !” Mạc Nguyên Thiến nóng vội nhìn xem bên này, bên kia sờ sờ, như là muốn xác nhận toàn thân cao thấp Hoài Hương đều hoàn hảo.

      “Muội sao.”  Lau dòng lệ, Hoài Hương lộ ra tươi cười.

       Được hai người quan tâm vây quanh,  lại giống như trước kia vậy. Hoài Hương nhịn được :“Nhìn thấy các người tốt, ta rất nhớ các người.”

      “Tại  sao lại có thể có việc gì?" Mạc Nguyên Thiến  bác bỏ, nhìn thấy Hoài Hương như vậy, trong lòng nàng vừa tự trách lại vừa đau lòng.“ Nam nhân kia đâu?   sao có thể nhẫn tâm đem ngươi làm hạ nhân tạp vụ như vậy được? Mới có thể khiến thân thể ngươi hỏng đến  như thế này!”

      Hoài Hương mở to  mắt vô tội, rụt lại vai .“ phải,  là tự do thân thể ta khoẻ thôi.”  Khí hậu tại kinh thành lạnh hơn Cẩm Tú thành, mấy đêm nàng ngồi trước gió, lập tức liền mắc  phong hàn.

      “Muội còn   giúp sao.” Nếu thấy bộ dáng gió thổi đổ của nàng, Mạc Nguyên Thiến muốn  gõ cái vào đầu của nàng. Tuy rằng nàng thuở thiện lương , nhưng Nhan Khánh Ngọc khắt khe với nàng như vậy! Lại còn đem  sai nhận hết về phía mình .“Người khác đâu?”

      “Hương Hương,  Nhan thiếu gia sai ngươi làm tạp dịch?” Trầm Thiên Hạm nhìn như  rất bình tĩnh, nhưng là nhìn bộ dáng này của Hoài Hương, tính tình nàng dù cho đạm mạc cũng muốn nổi giận .

      Hoài Hương đối với Trầm Thiên Hạm hướng đến có hỏi có đáp, ngoan ngoãn gật đầu.“Nhưng là......”

      Nàng còn kịp giải thích, Nhan Khánh Ngọc là có như vậy, nhưng là  bỗng dưng nàng lại bị bệnh,  cho nên kì chuyện gì cũng chưa phải làm mà ở lại Ngọc lâu tĩnh dưỡng.

      “Nhan Khánh Ngọc  tên hỗn đản!” Mạc Nguyên Thiến đánh gãy lời của nàng, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa  mà lên tiếng mắng to.“Ta   nhìn lầm ! !”

      phen nâng  Hoài Hương dậy, Mạc Nguyên Thiến muốn  tiếp tục thêm điều gì.

      “Mạc tiểu thư.” Tổng quản vội vàng ngăn lại nàng.

      “Tránh ra!” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng trừng mắt.

      Tổng quản tuy rằng cảm thấy sợ hãi, nhưng là thể nghe lời mà tránh ra. tại trong phủ có chủ tử , nếu  cứ để cho họ như vậy, khi thiếu gia trở về làm sao có thể ăn với thiếu gia đây?

      “Mạc tiểu thư......” Tổng quản  vẫn còn phiền não nên xử lí việc như thế nào,   nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ phía xa đến gần, nhất thời nhàng thở ra. “Thiếu gia.”

      Nhận được  tin tức Nhan Khánh Ngọc  lập tức vội vàng trở về liền thấy nữ tử mĩ mạo tuyệt sắc nâng đỡ Hoài Hương,  còn   người khác nữa là...... Trầm Thiên Hạm , mâu quang lạnh lùng,“Đây là có chuyện gì?”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng

      “Thiếu gia, Mạc tiểu thư  muốn mang thiếu phu nhân .” Tổng quản vội vàng báo cáo.

      “Ngươi chính là Nhan Khánh Ngọc?” Mạc Nguyên Thiến rất nhanh phản ứng lại đây.“Đào hôn là  chuyện do mình ta làm,   mình ta chịu trách nhiệm,  ngươi lại gây khó dễ cho người ngoài cuộc chính là ngươi đúng.”

      “Tiểu thư định như thế nào  chịu trách nhiệm?” Nhan Khánh Ngọc để ý tới  những ánh mắt tốt kia. Lực chú ý tạm thời  được đặt người Mạc Nguyên Thiến .“ Cứ im lặng mà mang thê tử của ta chính là cách chịu trách nhiệm của tiểu thư?”

      “Hương Hương mới phải thê tử của ngươi! Ngươi phải đem nàng  trở thành người làm sao?”

      Ánh mắt của Nhan Khánh Ngọc sắc bén, hừ lạnh tiếng.“Mặc kệ ta làm gì nàng,  nàng là người Nhan phủ ta, các ngươi dựa vào cái gì mang nàng ?”

      Ngay khi hai người còn giằng co dứt,   thanh nam nhân thong dong vang lên.

      “Chỉ bằng  khế ước bán thân của nàng ở tay ta.”

      Nhìn đến  chủ nhân của giọng , Mạc Nguyên Thiến hoảng sợ.

      ‘Ca ca?’ Tại sao ca ca lại xuất ở nơi này, huynh ấy phải   làm ăn xa nhà sao, liền nhìn  thấy người ở phía sau của Mạc Tĩnh Viễn, Nhạc Nhạn với vẻ sốt ruột hiếm có.

      Quả nhiên, chỉ có Nhạc Nhạn mời  được hỗn thế đại ma vương này.

      “Theo như luật pháp của  ‘Thiên thịnh hoàng triều’  ,khế ước bán thân của Hoài Hương còn ở  Mạc phủ ta, nàng chính là người của Mạc phủ , Nhan huynh thân là đương triều Tể Tướng, sao lại biết?”

      Hai mắt  Mạc Nguyên Thiến tỏa sáng .

      “Nàng  được gả cho ta.” Nhan Khánh Ngọc dự đoán được nước cờ này, cả người  căng thẳng nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn.

      có   đồng ý của ta, há có thể giữ lời.” Thiên thịnh hoàng triều quy định, có  khế ước thế thân, chung thân đại đều do chủ nhân an bài.“Hơn nữa  người ngày đó Tướng gia cưới là thiên kim Mạc phủ, nhưng nhân vật chính chạy mất , lại để cho Hoài Hương phải thế thân.” Trong mắt tia dao động, quét mắt  nhìn muội muội rắc rối đứng bên.“Các người cũng được vì  chuyện này làm khó Hoài Hương? Tại sao lại Hoài Hương lập gia đình chứ?”

      “Nàng  là thê tử của ta !” Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng trừng mắt nhìn .

      “Được, đừng  chủ tử là ta có nhân tính.” Mạc Tĩnh Viễn  phiền não nhìn sâu vào ánh mắt của ,  bắt đầu hối hận thời điểm mềm lòng đáp ứng Nhạc Nhạn đến đây.“Hoài Hương, trước mặt Tướng gia ngươi cứ , muốn theo ta hồi phủ, hay là muốn ở lại đây?”

       Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về người được bảo hộ giữa Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm  .

      Hoài Hương ngẩng đầu,sau khi  liếc mắt  nhìn Nhan Khánh Ngọc   cái  cúi đầu :“Ta muốn về nhà.”

       Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nàng, Nhan Khánh Ngọc  cắn chặt răng,  cảm giác bị phản bội dâng lên trong lòng.

      “Hương Nhi,  nàng quên từng đáp ứng gì với ta sao?”  cố đè nén lại tức giận, nhìn về phía Trầm Thiên Hạm đứng ở bên trái nàng,  phải mất lực lớn mới có thể ngăn lại bản thân tiến lên đẩy ra.

      tiến lên từng bước, Hoài Hương theo trực giác lui lại từng bước.

      “Nhan Khánh Ngọc, ngươi muốn làm gì?” Mạc Nguyên Thiến phát động tác của Hoài Hương, trực tiếp  đứng chắn phía trước, thay nàng chắn ánh mắt  của Nhan Khánh Ngọc .

      Mạc Tĩnh Viễn chậm rãi ngăn lại  muội muội nhà mình,  muốn tiếp tục phát sinh chuyện gì.“ Tất cả chuyện khôi hài này là do xá muội dựng lên, ngày khác   đến cửa tạ lỗi, hôm nay muốn quấy rầy  .”

      “Mạc thiếu gia là  muốn cứng rắn mang người ?” Nhan Khánh Ngọc nhẫn  lại tức giận .

      “Ta  sao có thể ở trước mặt Tướng gia  ‘Cứng rắn’ mang người ?” Mạc Tĩnh Viễn  khẽ cười cười.“Nếu muốn ,với khế ước bán thân của Hoài Hương trong tay, ta muốn mang  nàng cần bất luận kẻ nào đồng ý .Đúng như trong lời ......” miễn cưỡng nhìn về phía sắc mặt xanh mét Nhan Khánh Ngọc.“Chính Hoài Hương  cũng quyết định hồi phủ, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.”

      Nhan Khánh Ngọc thể phản bác , sắc mặt càng ngày càng trầm.

      Mạc Tĩnh Viễn hề nhiều lời.“ Trước xin cáo từ ,  chuyện này để ngày khác bàn lại.”

      Mạc Nguyên Thiến sùng bái nhìn về phía đại ca, quả nhiên ca ca vừa ra tay, chỉ có thành công!”

        « Hương Hương , chúng ta về nhà.” Trở lại nắm lấy tay Hoài Hương , Mạc Nguyên Thiến ước gì mau rời nơi này.

      “Dừng dừng...... « Thấy  Hoài Hương sắp bị người mang , Nhan Khánh Ngọc còn nghĩ gì khác nữa, thầm nghĩ đem nàng cướp về , lại làm cho người vừa vào cửa tràn ngập địch ý với -Thượng Quan Ngự Kiếm ngăn lại.

      “Hương Nhi!”

      Nghe  giọng ngày thường vẫn ôn nhu giờ đây gào thét, bước chân của Hoài Hương ngừng lại   chút, nhịn được  quay lại nhìn , lại chỉ thấy được mảnh  tối đen......“Hương Hương!” bên Trầm Thiên Hạm vội vàng đỡ lấy  thân mình yếu đuối của nàng.

        Hoài Hương bị ngất xỉu , cái gì cũng nghe thấy .

      “Hương Hương đến đây, đây là  điểm tâm mà ngươi thích nhất, Nhạc Nhạn vì muội mà làm đó.” Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm đem  điểm tâm  vào phòng, chỉ thấy Hoài Hương ngồi ngẩn người.

      Hai người  liếc mắt nhìn nhau cái, nhiều lời liền ngồi xuống bên cạnh Hoài Hương.

      “ Đây là món ăn muội thích nhất , nhanh ăn .” Mạc Nguyên Thiến nhìn  thấy nàng nhúch nhích chút nào, khỏi có điểm hoảng.

      Phải biết rằng , nếu là trước kia, vì Nhạc Nhạn làm  điểm tâm , chuyện gì Hương Hương  cũng có thể làm được. Tại sao tại  điểm tâm đem đến trước mắt nàng , nàng cư nhiên ngay cả liếc mắt cũng thèm nhìn?

      thực tế, từ ba ngày trước sau khi bọn họ mạnh mẽ đem Hoài Hương  mang về  sản nghiệp của Mạc gia ở kinh thành, nàng liền  có bộ dạng như vậy,bkhông có tập trung , thỉnh thoảng lại hiểu mà rơi lệ.

      “Hương Hương,  trong lòng nếu có việc gì,   cứ ra .” Trầm Thiên Hạm  thần sắc ôn nhu mà người ngoài khó thấy, nàng nhàng  vuốt vuốt mái tóc dài của Hoài Hương, giống như vị tỷ tỷ .“Nếu là thân mình chỗ nào thoải mái. Cũng đừng sợ phiền toái,  Lãnh Diệc Trần là thần y, tuyệt đối   chữa tốt cho muội.”

      Hoài Hương cuối cùng  cũng có tinh thần lại, nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm trước mặt, trong đầu cũng tự giác ra  khuôn mặt khác.

      Nàng còn nhớ ,  khi nàng rời ,   gầm . Từ khi quen biết tới nay, nàng chưa từng thấy khống chế được như vậy.

      ......   giận nàng .

      phải muội nhớ  Nhan Khánh Ngọc chứ?” Mạc Nguyên Thiến  nhìn được , liền hỏi thẳng .

      Tuy rằng Hoài Hương  sau này có vì nam nhân đáng giận kia mà giải thích,  muốn nàng làm tạp vụ chẳng qua là do nhất thời tức giận mà thế, kỳ nàng  cũng chưa chịu khổ sai gì mắc bệnh. Nhưng  mối khi nghĩ  đến Nhan Khánh Ngọc   từng có ý niệm như vậy trong đầu, nàng liền thể đối với mà khen ngợi được.

      Nghe  đến tên kia, Hoài Hương lung lay, hốc mắt nhất thời đỏ.

      “Muội  thích như vậy sao?” Mạc Nguyên Thiến  bị đả kích bội phần. Rốt cuộc là Hoài Hương  để ý đến Nhan Khánh Ngọc,  hay vẫn là do nàng ngày càng thêm thích khóc mà thôi.

       “Đúng.” Hoài Hương chưa bao giờ  giấu giếm  Mạc Nguyên Thiến điều gì.

      “Vậy  vì sao muội lại muốn theo chúng ta trở về?” Mạc Nguyên Thiến  sắp bị nàng làm cho hồ đồ.  Khiến cho  nửa ngày, Nàng chịu nguy hiểm bị trưởng bối hai nhà Mạc Nhan đánh bẹp  chạy về  cứu nàng,  kết quả lại là chia rẽ đôi uyên ương.“Thiên Hạm,  tình báo của ngươi là quá kém cỏi .”

      Trầm Thiên Hạm  thực ra lại biểu bình tĩnh hơn cả.

      “Bất luận như thế nào, Hương Hương có việc gì là tốt rồi.” Nàng  liếc mắt nhìn tiểu thư cái.“Huống hồ,  việc này tiểu thư cũng nên về giải quyết.”

      “Hương Hương cùng Nhan Khánh Ngọc tình đầu ý hợp, như vậy còn có cái gì phải  giải quyết ?” Tất cả mọi chuyện đều giống như nàng suy nghĩ lúc trước a.

      “Hương Hương , Nhan gia có phải có  người chấp nhận ngươi, đối với  xuất thân của ngươi có ý kiến hay ?”  Thân phận giống nhau,  lại cũng từng trải qua chuyện như vậy, Trầm Thiên Hạm so với Mạc Nguyên Thiến  hiểu biết hơn nhiều.

      Hoài Hương cắn môi dưới, trả lời, chính là cam chịu .

      “Nhan Khánh Ngọc dám chê muội sao?!” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp phun hỏa.

      phải .” Hoài Hương theo trực giác mà phản bác.“ vẫn đối với ta tốt lắm...”

      “Đúng vậy, đem muội  quăng xuống làm tạp vụ đúng là tốt.” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng đáp lại.

        ghi hận.

      “Tiểu thư.” Trầm Thiên Hạm  liếc mắt cảnh cáo nàng cái, tại phải  thời điểm để nổi cáu.“Hương Hương, tình rốt cuộc là như thế nào ngươi  hãy ra xem, chúng ta mới có thể thay ngươi nghĩ biện pháp tốt được.”

      Hoài Hương thoáng do dự .

      Mạc Nguyên Thiến nghĩ đến cũng chỉ tại mình mới khiến cho nàng lâm vào hoàn cảnh khó khăn này, khỏi tự trách, thanh trở nên ôn nhu hơn.

      “Hương Hương, ngươi nghĩ muốn cái gì,   hãy ra.” Hai người  từ cùng nhau lớn lên, Hoài Hương vẫn cùng nàng nơi nơi  đến, luôn hết thảy theo nàng. Chưa từng có  kiên trì cầu cái gì, nếu nàng muốn Nhan Khánh Ngọc, nàng như thế nào cũng muốn giúp Hương nhi hoàn thành  nguyện vọng này , Hoài Hương nhìn  hai nàng , nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

      “Ta muốn vĩnh viễn  ở cùng chỗ với ......”

      Nhan Khánh Ngọc lần thứ tư bị  chặn ở bên ngoài đại sảnh.

      “Ta muốn gặp nàng.” cắn răng, biết người của  Mạc gia  là cố ý làm khó dễ .

      Mạc Tĩnh Viễn so với còn bình tĩnh hơn, loại trò hề nhàm chán này,  mấy nữ nhân kia tính xem tới bao lâu đây?

      “Nhan huynh, việc này ta có ý định  can thiệp, chỉ cần Hoài Hương nguyện ý,  ta đương nhiên giúp Nhan huynh thành toàn.” Cho nên cần lại tiếp tục đến làm phiền .

      “ Vậy để cho ta gặp nàng.” Nhan Khánh Ngọc có chút bất ngờ khi thấy bỗng dưng tốt như vậy, nhưng và làm và hai chuyện khác nhau.

      tại ta có quản nàng.” Mạc Tĩnh Viễn lười biếng ngồi ở vị trí chủ vị ,  ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm bỗng dưng xuất ở bên cạnh,  ánh mắt lộ ra thâm ý tươi cười.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7269" title="5cf46a63h9cca1b35086d690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/5cf46a63h9cca1b35086d690.jpg" alt="" width="315" height="450" />



      Để sớm giải quyết  chuyện phiền não này , rồi mang theo Nhạc Nhạn hồi Cẩm Tú thành, liền giúp tên này phen vậy.

      “Nhan huynh, dù sao huynh vốn là em rể ta.” Khóe mắt ngắm thấy mặt Thượng Quan Ngự Kiếm hơi trầm xuống , Mạc Tĩnh Viễn vẫn  tự nhiên tiếp tục :“ tại Nhan huynh lại luôn miệng “Ta muốn Hoài Hương”,  ta lại quên mất hỏi huynh, muội muội của ta , huynh tính làm sao bây giờ?”

       Bên cạnh truyền tới ánh mắt sắc bén, làm cho Nhan Khánh Ngọc khỏi  liếc mắt nhìn lại cái.

        ra là ...... Nam nhân mà Mạc Tĩnh Viễn đề cập  qua đúng là nam võ lâm Kiếm Thánh. Cũng là thiếu chủ của Phi Hà đảo Thượng Quan Ngự Kiếm.

        Nhan Khánh Ngọc  dựa vào trí nhớ của mình hồi tưởng lại tình huống ngày ấy,  Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn luôn bảo hộ bên cạnh  Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật  nhìn nàng như là vật sở hữu,  mà đối với lại tràn ngập địch ý.

      Đều là nam tử hán, hiểu được như vậy biểu cho ý tứ gì.

        ra là thế,  trải qua ba ngày, Nhan Khánh Ngọc lần đầu tiên lộ ra tươi cười, hiểu được Mạc Tĩnh Viễn vì cái gì lại đột nhiên nhắc tới việc hôn nhân của   cùng với Mạc Nguyên Thiến  .

      “Mạc huynh, kể ra ta nên sớm gọi huynh tiếng đại ca .” Nhan Khánh Ngọc  thần thái thay đổi còn lo lắng như lúc trước, thản nhiên  ngồi lại ghế với vẻ tự đắc ,thậm chí còn có thể lộ ra tươi cười.

      “ Mặc dù chuyện đào hôn của lệnh muội gây ra phong ba, nhưng hôn hai nhà sớm định ước, hôn lễ cũng  cử hành qua, thiên hạ đều biết  đến quan hệ thông gia của hai nhà, nếu là tại mà từ hôn, chỉ sợ là làm cho người trong thiên hạ chê cười.”

      “Ừm, như vậy còn mặt mũi nào .” Mạc Tĩnh Viễn rất phối hợp lên tiếng trả lời.

      nay bên ngoài mặc dù có lời đồn đãi, nhưng  cũng có người chứng thực giả.” Nhan Khánh Ngọc  cảm thấy được người đứng trong góc càng lúc càng tức giận, khóe miệng ý cười càng sâu .“ bằng chúng ta coi  chuyện đào hôn như chưa từng phát sinh qua, Mạc tiểu thư theo ta hồi phủ, bái kiến phụ mẫu ta, cũng  coi như  là chuyện tốt thành.”

      “Vậy  Hoài Hương làm sao ? Huynh   phải quên nàng chứ.” Mạc Tĩnh Viễn gật đầu, coi như đồng ý.

      “Đúng là quên được, mới có thể bất kể  hiềm khích trước kia mà chấp  nhận Mạc tiểu thư.” Nhan Khánh Ngọc vẻ mặt thèm để ý.“Ta cưới Mạc gia tiểu thư, Hoài Hương là thị nữ tùy thân của nàng, đương  nhiên   theo nàng hồi Nhan phủ , đến lúc đó ta  lại thu nạp nàng , cùng nhau chung sống hạnh phúc,  coi như là kết cục viên mãn.”

      “Ngươi mơ tưởng!”  Người ở góc trở nên thiếu kiên nhẫn .

      “Ồ?” Giả bộ  làm ra bộ dáng kinh ngạc, Nhan Khánh Ngọc ung dung quay lại nhìn , cười đến  ôn hòa, vạn phần chờ mong.“Thượng Quan công tử  cớ gì ra lời ấy?”

      Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn tươi cười, trực giác  mách bảo rằng hai người kia hẳn là sắp đặt cái gì đó,mà chính mình lại nhịn được nhảy vào đó

      tình gì liên  quan đến Mạc Nguyên Thiến,  muốn bình tĩnh đứng ngoài xem được.

      “Mạc Nguyên Thiến là của ta.” biểu lộ quyền sở hữu.

      “Phải ?” Nhan Khánh Ngọc vẫn là tươi cười, chút cũng  vì thê tử bị nam nhân khác cướp mà tức giận. Từ lâu, đối với Mạc Nguyên Thiến thèm để ý ,  thê tử mà thừa nhận cũng chỉ có người cùng bái đường kia.

       Bất quá bây giờ ở đây, đương nhiên là thể như vậy.

      “Nhưng là danh nghĩa, Mạc Nguyên Thiến là thê tử của ta.” Ngữ khí của Nhan Khánh Ngọc thoải mái tự nhiên.

      thực tế phải.” Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía bắn qua.“ Việc hôn nhân này tính.”

      “Có tính  hay , chỉ sợ  ngươi quyết định được .” Nhan Khánh Ngọc thực bất đắc dĩ nhún vai.“ thực ra, ta cũng   muốn tính toán gì hết, dù sao  người ta muốn cũng phải  Mạc Nguyên Thiến.”

       Sát khí của đối phương thực quá nặng, vì bảo toàn mạng ,   trước hết vẫn là ràng ra. cũng chỉ là muốn uy hiếp,  cũng phải muốn cùng Thượng Quan Ngự Kiếm tranh giành Mạc Nguyên Thiến.

      “ Nhưng nếu ta chỉ có thể dựa vào cuộc hôn nhân này mà đường vòng để có được người mà ta thực muốn cũng có gì là phiền toái.” như vậy,   rất ràng rồi chứ.

       Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn cái sâu, lại nhìn về phía vị trí chủ thượng biến mất  Mạc Tĩnh Viễn, nhẫn mím môi.

      “Đừng  có lòng vòng nữa.”  còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể  để mặc người ta sắp đặt .“Ngươi muốn thế nào , thẳng ra .”

      “Chỉ sợ có vài  chuyện cần phiền đến Thượng Quan công tử .” kế hoạch lặng lẽ  hình thành , Nhan Khánh Ngọc cười đến càng sáng sủa .

       Nếu như thuận lợi, những  có thể mang được Hương nhi về, còn có thể quang minh chính đại làm cho nàng biến thành Tướng gia phu nhân ,cùng với Thượng Quan Ngự Kiếm  đạt được thỏa thuận, Nhan Khánh Ngọc thuận lợi tiến vào Tây viện nơi Hoài Hương ở,  vừa bước vào đến cửa , lại đúng lúc  nhìn thấy Trầm Thiên Hạm   khép lại cửa , từ trong phòng ra.

       Nam tử này lớn mật, cư nhiên dám   mình tiến vào phòng của  Hoài Hương , biết nam nữ chi phòng sao “Tướng gia?” Trầm Thiên Hạm có tia ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại  .“Hương Hương ở bên trong, vừa mới mới ngủ được.”

      Nhan Khánh Ngọc nghe xong liền nhíu mày, tức giận nổi lên trong lòng.

      “Ngươi đứng lại đó.” Nhan Khánh Ngọc ngăn cản  lại người có ý định rời .

      “Tướng gia có việc gì sao?” Trầm Thiên Hạm khẽ nhếch mi, khó hiểu nhìn  sắc mặt khẽ biến đổi, cảm giác Nhan Khánh Ngọc đối  với nàng tốt.

       Là sao vậy?  Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Mạc phủ, khí  cũng coi như vui vẻ , nàng cũng có đắc tội  với .

      “Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi. Hương Nhi là thê tử của ta, người của ta , ngươi tốt nhất nên an phận cho ta đừng có ý nghĩ nên . »  Vừa nghĩ đến nam nhân này cùng Hoài Hương ở phòng, còn nhìn thấy dung nhan Hoài Hương khi ngủ ,  trong lòng lại tràn đầy khó chịu muốn giết chết !

      “Cái gì?” Trầm Thiên Hạm nhất thời phản ứng   kịp.

      Nhưng  câu hỏi của nàng, lại làm cho Nhan Khánh Ngọc hiểu lầm đối phương là phục.

      “Nếu ngươi đủ thông minh , tốt nhất  nên chấp nhận này, sau này cách Hương Nhi xa chút! » Nhan Khánh Ngọc  hiếm khi lớn tiếng tàn khốc .“Ta mặc kệ ngươi cùng Hương Nhi  trước kia có cảm tình gì, giờ nàng là thê tử của ta , ngươi tốt nhất hết hy vọng, bằng ta tuyệt đối  bỏ qua cho ngươi.”

      “Tướng gia.” Trầm Thiên Hạm cũng có chút mất hứng ,“Cho dù Hương Hương lập gia đình , cũng tổn hại  đến tình cảm của chúng ta, nếu ngươi thích Hương Hương, nên hạn chế  bằng hữu của nàng.”

      “Ngươi......” Nhan Khánh Ngọc nghĩ tới cư nhiên  còn có thể ra lời này. Mạc gia này rốt cuộc là  địa phương gì, tại sao lại có chủ nhân người hầu người so với người lại càng lễ phép?

      “Ta nghĩ, đây là hiểu lầm.”

       Đột nhiên xuất giọng nam bình ổn bên trong mang theo chút bất đắc dĩ. Đứng ở bên nghe hồi lâu  Võ Hoài Thiên đến bên cạnh Trầm Thiên Hạm, ôm lấy eo của nàng.

      “ Hiểu lầm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc nhìn động tác của , khẽ nhíu mày.

      “Nàng cùng ngươi cướp người , bởi vì nàng là  thê tử của ta.”  Vốn chỉ muốn qua đây tìm người nhưng Võ Hoài Thiên nghĩ tới chính mình thấy được màn buồn cười này, nếu phải  mình cũng từng nếm qua  dấm chua, hiểu biết cái loại  tư vị này, bằng muốn giễu cợt  vị Tướng gia tài trí hơn người này .

      “Thê tử?” Nhan Khánh Ngọc chấn động, ánh mắt phóng thẳng tới người Trầm Thiên Hạm  .

      Trầm Thiên Hạm là thanh tú nhã nhặn, nhưng là......“Nàng là nương?”

      Võ Hoài Thiên  khẽ thở dài trong lòng, mình vì sao lại luôn phải đối mặt với câu hỏi như thế này.

      “Đúng.”  Ánh nhìn trách móc hướng về phía Thiên Hạm, Võ Hoài Thiên  như là đối với chính mình bổ sung thêm câu,“Hôm nay ta nhất định phải đem  toàn bộ nam trang của nàng thiêu hết.”

      “Đừng như vậy mà.” Trầm Thiên Hạm thế này mới hiểu được ra là hiểu lầm , cũng là vẻ mặt xấu hổ.“Ta mặc   quen , nghĩ tới Tướng gia lại biết.”

      Cái này ,toàn bộ bí được làm . Trách được Tướng gia  khi nhìn thấy nàng viết thư cho Hương Hương  lại nổi giận như vậy mà sai Hương Hương làm hạ nhân,   ra là hiểu lầm quan hệ của hai người.

      có người  nào cho ta biết. » Nhan Khánh Ngọc chỉ cảm thấy trận  mê mang, nghĩ tới chính mình lại ăn dấm chua như vậy, đối tượng cư nhiên lại là nương !

       Vừa nghĩ tới vì  “Trầm Thiên Hạm”  mà làm ra nhiều việc ngốc, nhịn được quăng cho nàng cái nhìn bất mãn. Đồng thời ở trong lòng tự trách mình có mắt.

       Trời, nhìn  xem gây ra chuyện đáng chê cười gì.

      Trong lúc nhất thời,  cả ba người lâm vào trầm mặc.

      “Ta nghĩ......” Thanh Thanh yết hầu,  Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng mở miệng.“Hương Hương  có lẽ biết chuyện hiểu lầm này, ngươi vẫn là nhanh giải thích cho nàng .”

      Nhan Khánh Ngọc nữa, xoay người liền hướng trong phòng ,   muốn đối mặt với sai lầm buồn cười này, lưu lại  hai người phía sau mắt to trừng mắt .

      “Thực mất mặt......” Trầm Thiên Hạm cúi đầu, nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa hại Hoài Hương.

      “  Nhan Khánh Ngọc nổi tiếng thiên hạ cũng bị nàng dạy cho bài học,  nàng nên đắc ý mới phải.” Võ Hoài Thiên nhìn quét  qua nam trang người nàng, tiếng rất lạnh.

      Ác, lời này  thực chua nha. Nhưng là Trầm Thiên Hạm chỉ có thể chột dạ cười cười, khó có được chủ động kéo cánh tay lấy lòng.

      “Ta nghĩ bọn họ  vợ chồng mới chắc có nhiều điều muốn , chúng ta cũng đừng đứng  ở ngoài cửa .”

      “ Sau khi trở về phòng,  đem toàn bộ  nam trang đều giao ra đây.” Võ Hoài Thiên chưa quên quyết định của chính mình. Lần này nhất định phải  thực thi triệt để, muốn thấy có nam nhân nhìn thấy thê tử của lại coi là tình địch

      “ Chuyện này vội nha,  dù sao sau này chũng ta có muốn xuất môn,  giữ lại nam trang tiện hơn ......”

      “Ta tự mình động thủ.”

      “Ai ai...... Chờ chút thôi...” Tiếng xa dần, vẫn như cũ  có cùng ý kiến.

       Nghe theo lời Trầm Thiên Hạm nhắm mắt nghỉ ngơi, mảnh trong bóng tối, Hoài Hương dường như nghe thấy thanh quen thuộc mà luôn mong nhớ kia. Loáng thoáng , từ ngoài cửa truyền đến.  Nằm ở  giường nhúc nhích, Hoài Hương  tự cười chính mình, nhất định là  do nàng quá mức nhớ nhung, mới có thể xuất  tiếng ấy. như thế nào có khả năng ở ngoài cửa đâu......  Nhưng  thanh kia giống như ,gần  như vậy .........  Nhìn thử cái là tốt rồi. Hoài Hương với chính mình,  cho dù chứng minh lời mình vừa nghe thấy là do mình suy nghĩ nhiều cũng được.

      Nhan Khánh Ngọc đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy nàng từ giường ngồi dậy.

      Hoài Hương  ngờ được trợn to mắt, liền thấy được người mà trong lòng nàng luôn nghĩ đến. Nàng ngồi , tham lam nhìn  đến người cách xa ba ngày kia.
      Bưởi!!!Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng
      Nhan Khánh Ngọc đứng yên cùng nàng đối diện, trong lòng có tức giận  có trách cứ, nhưng cũng có thương nhớ cùng xấu hổ. Trong lúc nhất thời, hai người trầm mặc giằng co , biết tiếp theo nên làm như thế nào.

       Nước mắt xâu thành chuỗi rơi xuống, đánh vỡ  cục diện bế tắc này. Nhan Khánh Ngọc   nhanh đến bên giường, vừa đau lòng lại tức giận lau dòng lệ má nàng.

      “ Người bị vứt bỏ là ta, nàng khóc cái gì?”  Người nên khóc cũng là . Thê tử theo người ta, chính mình lại bị chặn ở ngoài cửa suốt ba ngày, vất vả tiến vào, lại phát hết thảy  chỉ bởi vì cái hiểu lầm buồn cười.

        sống qua hai mươi sáu năm, lần đầu tiên cảm thấy chính mình thực bất lực.

      ” Ta có...... Vứt bỏ......” Hoài Hương khóc đến thương tâm, cuối cùng  đưa tay ôm lấy cổ , khóc  đến phong vân biến sắc.

      có  , nàng mới biết được chia lìa là đáng sợ cỡ nào.  Vẫn tưởng rằng nàng có thể chấp nhận , nàng vẫn  có thể tiếp tục sống,  giống như lúc trước vậy, nhưng khi mất mới biết được, tất cả mọi thứ thể quay về như lúc trước .

      “Nàng......”  Thấy nàng khóc đến thê thảm như vậy, tâm Nhan Khánh Ngọc  sớm mềm nhũn , mọi trách cứ cũng lên lời.“Đừng khóc .”

      thầm thở dài,   biết đời này thua tay oa nhi hay khóc này.

      “Đừng khóc .” lặp lại,  ôm chặt lấy nữ nhân của mình vẫn ngừng khóc.

      Đem nàng ôm đến  đùi, Nhan Khánh Ngọc hôn  lên trán của nàng, giọng ấm áp giống như ngày thường an ủi nàng.

      “Ta có việc hỏi nàng.” Thấy nàng dần dần ngừng khóc , Nhan Khánh Ngọc  trong lòng cũng thả lỏng.

      Lau nước mắt, Hoài Hương ngoan ngoãn gật đầu,  đại khái hiểu được muốn hỏi cái gì.

      “Vì cái gì muốn ?” Tuy rằng rất sợ nàng lại khóc tiếp, nhưng  vừa nghĩ đến ngày đó nàng lựa chọn rời trong lòng như bị bóp nghẹt, vẫn là nhịn được sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

      Hoài Hương hai mắt đỏ bừng, cắn cắn môi, trong đầu nhớ tới mới vừa rồi  Trầm Thiên Hạm   -- có chuyện gì   hãy ra .

      Đúng vậy, nàng nếu   ràng ra, làm sao có thể biết được?

      “Ta  muốn chàng phải khó xử.” Lời  buồn bã thê lương, nước mắt lại nhịn được mà chảy ra.

      “Có cái gì khó xử ?” Nhan Khánh Ngọc bất đắc dĩ thay nàng lau nước mắt.

      “ Thân phận của ta......” Hoài Hương  khóc thút thít.“Ta  muốn chàng vì ta mà cùng cha mẹ cãi nhau, càng sợ vạn nhất  chuyện này bị làm lớn, liên lụy đến cả Nhan gia cùng Mạc gia ......”

      “Lớn chuyện?” Nhan Khánh Ngọc  kinh ngạc.“Ai với nàng ?”

      “Tâm Linh a.” Hoài Hương hề tâm cơ trả lời, đem lời của Diêu Tâm Linh  thuật lại lần .“ tại bên ngoài   có lời đồn đại,  lại giấu diếm cũng được bao lâu, cho nên  ta mới chủ động rời ......”

      “ Nàng là ngốc mà.” Nhan Khánh Ngọc biết nên  làm gì với nàng bây giờ.“ Cam đoan của ta nàng chịu tin ,  lại thà tin  lời người ngoài chia rẽ chúng ta?”

      “ Chia rẽ?” Hốc mắt rưng rưng, Hoài Hương đáng thương hề hề nhìn về phía .

      Nhan Khánh Ngọc gật gật đầu liền chuyển đề tài, nghĩ  giải thích với nàng rằng Diêu Tâm Linh đối với có ý đồ đặc biệt, đương nhiên cũng thầm quyết định, đợi lát nữa hồi phủ liền phái người đưa nàng về nhà.

      “ Nàng cho là nàng rời , tấtc cả mọi  chuyện có thể giải quyết sao?” Nhan Khánh Ngọc cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vẫn là đối với lựa chọn rời của nàng vô cùng bất mãn.

      “ Nếu ta có thể làm như thế nào đây?” Hoài Hương vẻ mặt tự trách.“Ngay từ đầu,  ta cũng chỉ mang lại phiền toái cho chàng, chuyện gì  cũng thể giúp được chàng...... Ta nghĩ,  nếu ta rời ,  chàng mệt mỏi nữa,  luôn phải vì chuyện của ta mà sứt đầu mẻ trán......”

      Nhan Khánh Ngọc nghĩ tới trong lòng nàng lại có lợi ý tưởng này, xem ra chỉ Diêu Tâm Linh  mà ngay cả những người khác cũng ở bên cạnh nàng ít chuyện .

      “Nhưng là......” Hoài Hương  dừng lại chút,  nghĩ đến mấy ngày nay được gặp đến mức giày vò, thanh lại lần nữa nghẹn ngào.

      có chàng,  cả người ta thoải mái, ngay cả  điểm tâm mà ta nhất cũng khơi dậy hứng thú của ta được...... Ta nhớ, rất nhớ chàng, nhưng  ta lại sợ chàng cần ta......”

      Ba ngày qua, trong lòng nàng cũng chỉ có , nghĩ  đến tại giận nàng,  nhưng trong lòng cũng chỉ có nàng, hoặc là, may mắn cuối cùng bỏ ra nàng......“Ta  làm sao có khả năng cần nàng.”  Lời bộc bạch của nàng, khiến cho trong lòng Nhan Khánh Ngọc  nổi lên điểm ngọt ngào, nhưng nỗi sợ hãi cùng nước mắt của nàng , lại làm cho   thể cao hứng nổi.

      “ Ngày đó chàng nổi giận... Còn muốn người làm đừng gọi ta là ‘Thiếu phu nhân’......” Nàng  lựa chọn hồi Mạc phủ, đây cũng là trong những nguyên nhân khiến nàng chọn như vậy.

      “Cái kia a.”  Nhớ tới chuyện này, Nhan Khánh Ngọc nhịn được khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, biết nên nên như thế nào với nàng về chuyện đáng chê cười này.“Kỳ tất cả đều là hiểu lầm.”  Hiểu lầm hại người ta a “Hiểu lầm?” Thấy  hai mắt nàng dò hỏi ,  hai mắt hồng hồng còn đọng lại nước mắt, Nhan Khánh Ngọc cũng chỉ có thể đầu hàng .

      “Ta nghĩ rằng Trầm Thiên Hạm là nam tử, trong thư nàng lại viết như vậy, ta  hiểu lầm nàng đối với nàng ta có tình ý, cho nên mới  nổi nóng như vậy.” Quên , quên , mất hết mặt mũi cũng nhận, chỉ cần nàng đừng đem việc này để ở trong lòng là tốt rồi.

      “Cái gì?” Hoài Hương  mở to hai mắt, nàng làm sao có thể nghĩ đến nguyên nhân như vậy chứ.

      ra......” Cứ như vậy, rất nhiều  chuyện được thong suốt .“Trách được chàng luôn chán ghét Thiên Hạm như vậy,  lại còn hỏi ta thích ai hơn......” Hoài Hương nhịn được cười phốc tiếng, nghĩ tới người thông minh hơn người như , cư nhiên  lại ăn loại dấm chua có đạo lí này.

      “Nàng còn dám cười! Nếu  phải nàng cho ta biết, ta  làm sao có thể hiểu lầm như vậy được?”

      Nhan Khánh Ngọc  điểm điểm cái trán của nàng, hề hung dữ.

      “ Chàng cũng có hỏi a.” Hoài Hương   oan uổng.“Ta  làm sao biết chàng lại...... Thiên Hạm  từ mặc nam trang, mọi người  cũng đều nhìn thành quen ,  làm sao lại tiếp chứ.”

      “Đó là các ngươi xem quen ,nhưng ta cũng có a.” Nhan Khánh Ngọc khẽ  hừ.

      “Vậy......  Chàng phải là chán ghét ta, cho nên mới tức giận?” Hoài Hương thu hồi tươi cười cẩn thận hỏi.

      “Chán ghét  nàng , ta mỗi ngày đến trước cửa  Mạc phủ  để cho người ta ngăn ở ngoài sao?”

      Hoài Hương vừa nghe, vui vẻ ôm ,  hôn lên hai bên má .

      “Vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi !” Như vậy nàng liền an tâm .

      tình ràng, có thể theo ta trở về .”  Chiêu này của nàng làm cho Nhan Khánh Ngọc thực hưởng thụ, biểu tình cũng hòa hoãn chút.

      Trở về? Hoài Hương sửng sốt.

      “Nhưng là......” Nếu trở về, lại phải đối mặt với chuyện cuois vợ khác thực là vấn đề rất khó khăn a! Thấy  sắc mặt nàng buồn bã, Nhan Khánh Ngọc liền  hiểu.

      “ Chuyện thân phận nàng cần lo lắng,  ta an bài tốt rồi . »Nhan Khánh Ngọc  lộ ra vẻ tười cười như biết trước, nhàng thổi  hơi lên mặt khiến nàng hồng hai má.

      “Ngươi chỉ cần chờ để làm thê tử danh chính ngôn thuận của ta.”

      Danh chính ngôn thuận, Hoài Hương nghĩ cũng dám nghĩ đến.

      “Nhưng còn...... Tiểu thư làm sao bây giờ?” tại   danh nghĩa thê tử của vẫn là Mạc gia tiểu thư.

      “ Nàng cứ chờ mà xem .” Thấy nàng còn muốn hỏi, Nhan Khánh Ngọc đem nàng  đặt lên giường, cúi người  đè lên.“ Nếu nàng vẫn còn tinh thần như vậy, vậy chúng ta làm số chuyện khác .”

       Trước kia khi nổi giận, hai người  cũng liền còn ở cùng phòng nữa, tại tình   được giải quyết,  nên hảo hảo thân mật chút,hóa giải chút tương tư .

      “Nhưng là......” Hoài Hương  vẫn còn đầy mình vấn đề, lại bị nụ hôn của bịt lại. Quần áo  được cởi ra, thân hình trần trụi lửa nóng giao triền, rất nhanh ,  cả phòng xuân ý hòa thuận vui vẻ, thanh tinh tế kiều cùng hơi thở gấp gáp, quanh quẩn ở  trong phòng.

       Sau nhiều ngày tích tụ khiến cho động tác của  Nhan Khánh Ngọc   có vẻ dồn dập, nóng cháy hôn  lên thân mình tuyết trắng của nàng, hoàn toàn khơi mào  lên khát vọng của nàng, khiến cho nàng cùng lửa nóng khó nhịn .

       Mùi hương nam tính quen thuộc bao phủ lấy nàng, dụ hoặc nàng, làm cho nàng càng thêm ướt át, nhịn được  ôm lấy cổ kéo về phía mình,  đôi chân trắng mịn tự động quấn lấy thắt lưng .

      Nhan Khánh Ngọc gầm lên tiếng, bị chủ động của nàng công kích khiến cho nhịn được, chỗ kín buộc chặt làm cho rốt cuộc chịu được được, mạnh mẽ hút lấy môi nàng, khẩn cấp đem chính mình càng tiến sâu vào trong cơ thể của nàng, lần lại lần ,  sâu mà mạnh , đem  hai thân mình càng mạnh mẽ buộc chặt. Tiếng rên rỉ rất bị nuốt trọn, Hoài Hương nhắm chặt mắt,  cảm giác đầy đủ kia, đem hai  người hợp làm , bao giờ  chia lìa nữa. (HĐ : phù có đoạn mà toát mồ hôi &gt; ‘&lt;)

       

      Mấy ngày nay,  dân chúng trong kinh thành đều bàn luận , vẫn là  việc hôn nhân của Tướng gia cùng Mạc tiểu thư.  Khác  là,  lời đồn này khác với bản cũ, nhưng vẫn dựa câu chuyện của bản cũ, tuy nội dung có hơi khác , lúc trước“Ác độc tỳ nữ đại gả” kia, hoàn toàn là sai lầm ! thực tế, cùng Tướng gia thành thân xác thực phải Mạc gia tiểu thư,  nhưng cũng có lai lịch vang dội –đường đường là Minh Hà trang tiểu thư , đảo Phi Hà,!

      Tuy rằng lắm vì sao tân nương lại thay đổi, bất quá chẳng ai để ý a! Nghe là  chuyện ngoài ý muốn, cái sai sót ngẫu nhiên , tiểu thư Minh Hà trang lại lên nhầm kiệu hoa của Nhan gia,  mà vốn dĩ kiệu hoa của Mạc gia tiểu thư lại theo đội ngũ Minh Hà trang về Phi Hà đảo,  cùng thiếu chủ Minh Hà trang viết ra bản luyến khúc. (luyến khúc : bản nhạc tình ^^~)

      Càng làm cho ngừoi dân bàn luận say sưa là, Hoàng Thượng sau khi biết được việc này, tự mình  hạ chỉ tứ hôn, cũng đem hôn này công bố vào ngày đại điển quốc khánh hôm đó. Nguyện cho tình cảm hai người này được hưởng phúc phần của vương triều, nhân duyên dài lâu, vợ chồng tướng kính nhau.

      Cho nên  vào ngày Quốc khánh hôm đó, Nhan phủ lại lần nữa mở tiệc vui......... Bên trong tân phòng , Nhan Khánh Ngọc lại  giống như lần trước,  bỏ lại cả phòng tân khách, trước tiên trở về phòng.

      Bất quá lúc này đây, tân nương tử thực nhu thuận ,  vẫn đội hồng khăn chờ .Nhan Khánh Ngọc lộ ra ý cười, cầm lên đòn cân mở ra hồng khăn, chỉ thấy vẻ mặt  xấu hổ của Hoài Hương.

       Đối mặt nhìn nhau lúc lâu, Hoài Hương nhịn được bật cười.

      “Như vậy   là kì quái.” Hai người sớm là vợ chồng , tại mới  vén hỉ khăn.

      Nhan Khánh Ngọc từ chối cho ý kiến,  thay nàng bỏ xuống mũ phượng nặng nề.

      “Như vậy toàn bộ mọi người biết ta người ta lấy về là Hoài Hương.” Nàng nghĩ chuyện này có lẽ rất rắc rối, nghĩ tới đơn giản như vậy liền giải quyết xong , Hoài Hương vẫn là cảm thấy thực thần kỳ.

      “Ta ngay cả Phi Hà đảo ở đâu cũng biết, cư nhiên lại trở thành Minh Trang tiểu thư.” Đột nhiên  có thêm nghĩa huynh,  Từ Mạc Hoài Hương biến thành Thượng Quan Hoài Hương, nàng vẫn là thực  quen.

      “Nếu ‘Thân phận’ là  vấn đề lớn nhất của chúng ta, ta đây liền  khiến cho mọi người thể được gì.” Nhan Khánh Ngọc lơ đễnh nhún vai, đây cũng là do đưa ra điều kiện tốt với Thượng Quan Ngự Kiếm.Thanh danh Minh Hà trang cũng kém Mạc phủ là bao nhiêu,  như vậy ai có thể này nọ Hoài Hương gì cả.

      “Nhưng là......” Nàng phải a.

      có gì nhưng là.” Nhan Khánh Ngọc thuận tay cởi bỏ nút áo  của nàng .“ Đây là dành cho người ngoài xem , với ta mà , nàng cũng chỉ là Hương Nhi,  cái khác tuyệt quan trọng.”

      Hoài Hương cảm động lộ ra ngọt ngào tươi cười, dựa vào trong lồng ngực .

      “Ta chỉ cảm thấy giống như ở trong mộng.”  Thuận lợi như vậy, là mộng cũng đủ a.

      “Nàng muốn là mộng cũng được,  chỉ là được bỏ lại ta mình.” Nhan Khánh Ngọc bày ra vẻ mặt cảnh cáo, lại thu được hiệu quả gì. Hoài Hương sớm sợ .

      “Ta .” Thuận thế nằm dài giường, Hoài Hương vỗ về  hai gò má của , ôn nhu cam đoan.“Ta bao giờ rời nữa, ta muốn vĩnh viễn  ở bên cạnh chàng,” làm nhiều chuyện như vậy, nàng  làm sao còn có thể phụ ?

      “Nhớ kỹ  lời nàng .” Nhan Khánh Ngọc con ngươi đen u ám, gắt gao khóa trụ nàng. Hoài Hương trả lời, chính là chủ động hôn lên môi của  , lấy hành động cho   thấy tâm ý của mình-- nàng thương , rời bỏ  .

      Nhan Khánh Ngọc  nghe thấy vậy,  con ngươi đen mang theo ý cười,  bàn tay thăm dò tiến vào trong áo nàng, chuẩn bị  tốt hồi báo lại tình ý của nàng.

       Đêm động phòng hoa chúc thứ hai, nhiệt tình càng sâu......

       _________Hoàn_________




      HĐ: E hèm , vậy là cuối cùng tr hoàn * chấm chấm nước mắt*

       
      TiểuQuỳnh2011Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :