1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Gia Ái Thê

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      (Quà Tặng)

      Thứ bảy chương

      “Rốt cuộc xảy ra  chuyện gì ?” Những lời này chỉ có  phụ mẫu Nhan gia muốn hỏi, mà  vợ chồng  Mạc thị cũng muốn hỏi.

      “Đúng vậy, Nguyên Thiến đâu?”  Trong lòng của Mạc phu nhân luôn nghĩ đến nữ nhi, nhịn được chen vào .

      Tâm Nhan Khánh Ngọc đặt ở người Hoài Hương ngất ,  Nghĩ đến việc trước mắt nếu như có lời giải thích thỏa đáng, tình khẳng định   càng khó giải quyết hơn, nhưng là giờ phút này, có nắm chắc được việc.

      “Mạc tiểu thư  vào ngày thành thân, đào hôn .”Sau khi trầm ngâm, Nhan Khánh Ngọc liền thẳng thắn .

      “Cái gì?” Trong sảnh bốn vị trưởng bối  đều kinh hô .

      “Mạc tiểu thư  sai Hương Nhi  giả mạo thân phận của nàng, thay nàng xuất giá.” Nhan Khánh Ngọc  tiếp.

      “Tại sao lại có thể như vậy!” Thân mình  Mạc phu nhân mềm nhũn, cũng  muốn ngất .“Vậy tại Nguyên Thiến ở đâu?”

      biết.” Nhan Khánh Ngọc đứng ở trước mặt bốn người , ngạo nghễ bất khuất đáp lại.

      “Hoang đường! Hồ nháo!” Nhan lão gia vỗ bàn, tức giận tận trời,“Việc này nếu truyền ra ngoài, ta  sao còn mặt mũi gặp người?  Nhan phủ chúng ta  trở thành chuyện cười lớn nhất trong kinh thành!”

      “Lão gia, ngài đừng giận, để ý thân mình a.” Nhan phu nhân ở bên vội vàng trấn an.

      Nhan lão gia sớm tức giận đến quay cuồng, nhìn về phía con.“Con sớm biết?”

      “ Vào đêm thành thân, Hương Nhi   sớm cho con biết .”

      “Vậy mà con lại  lừa gạt tất cả mọi người!” Nhan lão gia trừng  mắt nhìn hướng con mình.“Đầu óc của con là  hồ đồ sao?  Chuyện lớn như vậy sao lại ra! Nếu phải hôm nay xảy ra chuyện, con còn muốn  giấu ta bao lâu nữa?”

      Nhan Khánh Ngọc .

      “Này...... Tại sao có thể như vậy đâu?” Nhan phu nhân nhìn trượng phu, nhìn nhìn lại con,   khuôn mặt u sầu. Bà như thế nào cũng nghĩ tới  đứa con dâu mà mình luôn thân cận thương, cư nhiên là giả mạo !

      “Ông thông gia, bà thông gia, đây đều là do ta quản giáo  nghiêm.” Mạc lão gia mở miệng .

      “ Nữ nhi Mạc gia lại là loại này , là......”

      Mặt mũi mất hết a! Mạc lão gia  lăn lộn thương trường nhiều năm, giờ phút này  ngay cả đầu cũng thể nâng dậy nổi .

      “Câu ông thông gia này, xem ra tiểu đệ đảm đương nổi.” Nhan lão gia sắc mặt lạnh lung, cắt ngang cự tuyệt.

      “Nhan huynh những lời này là?” Sắc mặt Vợ chồng  Mạc thị biến sắc.

      “ Khuê nữ của quý phủ nếu quyết ý đào hôn, chắc có lẽ vô cùng hài lòng  với cuộc hôn này, như thế còn thành thân gia gì nữa!” Nhan lão gia tức giận cũng .

      “Chuyện này là  do tiểu nữ trẻ tuổi biết.” Mạc lão gia hoàn toàn thể  vì nữ nhi mà cãi lại, nhưng là......Việc hôn nhân này cả thiên hạ đều biết, nếu là lúc này từ hôn, đừng Nhan gia  còn mặt mũi nào, mà Mạc phủ cũng cả đời  để cho người ta chê cười “Nhưng  việc hôn này định, sính lễ cũng trao, hôn cũng làm qua ......”

      “Cùng con bái thiên địa là Hương Nhi, phải Mạc tiểu thư.” Nhan Khánh Ngọc nhíu mày nhấn mạnh, hy vọng  chuyện đó bị cho qua .“Cho nên,  người con lấy là Hương Nhi, thê tử của con cũng là Hương Nhi.”

      “Hồ nháo! Con chuyện hoang đường gì thế!” Nhan lão gia tức giận đến mức chụp bàn nhảy dựng lên.“Con đường đường là  đương triều Tể tướng, cưới tỳ nữ làm thê tử, như thế này còn ra thể thống gì!”

      “Đây là , hôn lễ   xong,  có hang trăm vị tân khách chứng kiến.” Nhan Khánh Ngọc thần  sắc thay đổi .

      “Con......” Nhan lão gia bị làm cho tức giận đến đều được.

      “Lão gia , ngài đừng tức giận, đừng tức giận.” Nhan phu nhân vội vàng ra mặt xin tha thứ.“Ngọc nhi,  lời này con đúng rồi, hang trăm vị tân khách đến tham gia,  còn có toàn bộ người cao thấp trong phủ, toàn bộ đều nghĩ  người  mà con cưới là thiên kim Mạc gia, giờ thay đổi thành tỳ nữ,  làm sao đây?”

      Vợ chồng Mạc thị ở ngoài nhìn xem , dám chen vào .  Họa này là do nữ nhi mình gây ra , thế này còn có thể cái gì.

      “Con đều có tính toán.”

      “Tính, con có tính toán gì?” Nhan lão gia theo dõi , nghĩ đến cư nhiên  từ ngày thành hôn đến nay lừa gạt tất cả mọi người, trong lòng khỏi  tức giận.“ lẽ chuyện sai nên cứ làm sai tiếp hay sao. Lộng giả thành chân?”

      “Chẳng lẽ cha thấy chuyện qua, lẽ công khai dư luận,  đừng làm cho hai nhà mất mặt, cũng chặt đứt đường lui của Mạc tiểu thư  sao?” Việc này   khi bại lộ, cũng phải  chỉ là cục diện tại đâu.

      Dù sao hai nhà đều là đại môn nhà giàu, gánh vác tin đồn động trời này đâu,“Nhan huynh, tiểu nữ làm việc là lỗ mãng biết nặng , ta   trách phạt nặng. Nhưng có thể...... Những chuyện này nên tạm gác lại chút,  để cho tiểu đệ nghĩ ra phương pháp thập toàn thập mĩ,  để cho Nhan huynh vừa lòng, đem  tổn thất hai bên giảm xuống đến thấp nhất......” Mạc lão gia chưa bao giờ phải ăn khép nép như vậy , tất cả đều  tại nghiệt nữ gây ra ,“Cho nên, việc này có thể giữ bí mật trước hay , chờ ta  đem nghiệt nữ về rồi giải quyết sau?”

      Nhan lão gia thu lại tinh thần, cũng hiểu được tính nghiêm trọng của  tình . Việc này nếu truyền  ra ngoài ,Nhan phủ lập tức trở thành  trò cười cho cả kinh thành! được, thể cho phép  chuyện như vậy phát sinh” Được.” Ông ta đáp ứng.

      Vợ chồng Mạc thị   nhàng thở ra, mặt Nhan Khánh Ngọc  vẫn là bình tĩnh,  đôi mắt có chút đăm chiêu dừng ở người phụ thân.

      Lúc này, Hoài Hương nằm giường khẽ nhúc nhích, hé mở mắt, liền  nhìn thấy ánh mắt ấm áp quen thuộc.

      “Tỉnh? Có  chỗ nào cảm thấy thoải mái ?” Nhan Khánh Ngọc nghiêng người nâng  nàng dậy, tinh tế xem kỹ  mặt của nàng, chỉ sợ  bỏ qua điểm  nào đó .

      Hoài Hương lắc lắc đầu, hốc mắt nóng lên, lại miễn cưỡng cho nước mắt chảy ra.

      Chuyện nàng sợ hãi nhất xảy ra, thân phận bị phát , nàng còn có thể  tiếp tục sao? Bọn họ tính   xử trí nàng như thế nào,si ngốc nhìn  người ngồi bên, muốn hỏi nhưng cũng sao mở miệng được.

      Nàng  sợ, sợ  nếu nàng hỏi ra khỏi miệng, mộng này liền tỉnh.

      “Làm sao vậy?” Thấy nước mắt nàng đảo quanh, cũng giống như ngày thường  chảy xuống, Nhan Khánh Ngọc có vẻ có chút sốt ruột.“Tại sao cũng chuyện?”

      Hoài Hương vẫn là lắc đầu,  bổ nhào vào trong lòng , gắt gao ôm .

      “Hương Nhi?” Nhan Khánh Ngọc  sau khi giật mình,  dường như hiểu được tâm của nàng, vỗ về  mái tóc dài của nàng, giọng an ủi,“Nàng đừng lo lắng, chuyện này sớm muộn gì  cũng giải quyết, tại  thẳng ra cũng tốt.”

      Thấy nàng đáp lời, thân mình lại run nhè , gắt gao ôm lấy nàng.“ có việc gì, Mạc gia lão gia phu nhân  rời , là ngày mai lên đường hồi Cẩm Tú thành. Chuyện này trước hết giữ bí mật, đợi  sau khi tìm được Mạc Nguyên Thiến  , sau đó mới định đoạt.”

      Người trong lòng cuối cùng cũng có phản ứng, ngước lên khuôn mặt nhắn    tràn đầy nước mắt.

      “Ta...... Ta còn có thể  vẫn ở chỗ này sao?”

       ở tại đây,  nàng muốn ở đâu?’ Nhan Khánh Ngọc ôn nhu , lau  nước mắt của nàng.

      “Ta rồi,nàng là thê tử của ta, kiếp này  cũng chỉ có thể ở  bên người ta .”

      “Ta biết...... Ta biết......” Hoài Hương thấp giọng. Nàng cũng   chờ đợi như vậy, nhưng là nàng càng biết, nguyện vọng này có bao nhiêu   có khả năng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      (Quà Tặng)

      Nhan phủ  ở kinh thành trăm năm , Nhan lão gia cũng từng vào triều làm quan, làm sao có  khả năng cho phép Nhan Khánh Ngọc cưới tỳ nữ  về làm chính thê, càng miễn bàn Nhan Khánh Ngọc lại là Tể tướng, việc này thực rất lớn, chừng ngay cả Hoàng Thượng đều kinh động. Nàng cũng từng nghe Thiên Hạm  qua, Hoàng Thượng vốn có ý muốn tuyển tể tướng làm phò mã, đáng tiếc  thánh chỉ chưa hạ, Nhan phủ cùng Mạc phủ   đính hôn trước bước...... Nếu để cho Hoàng Thượng biết được  sau đó lại cưới tỳ nữ cha mẹ, trong lòng nghĩ như thế nào đây? Đưa mắt nhìn về phía , trong lòng Hoài Hương xuất rất nhiều suy nghĩ

      Nàng  rất muốn ở bên cạnh , nhưng là càng hy vọng mạnh khỏe......“Hương Nhi?” Thấy  nàng lộ ra vẻ mặt cổ quái, Nhan Khánh Ngọc thấp giọng gọi.“ Nàng có tin tưởng ta ?”

      “Tin, ta tin .” Nàng cúi  thấp đầu . Nàng đương nhiên tin , nhưng còn những người khác sao.Thấy nàng ủ rũ biết làm gì bây giờ, hiển  nhiên là nàng có chỗ chưa tin, khỏi tăng thêm  lực đạo cánh tay, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.

      “Hương Nhi,  Nàng trước hết được buông tay .  Nàng phải tin tưởng vào vị hôn phu của mình, ta  có thể đỗ Trạng Nguyên, Làm Tể tướng trong triều mười năm,  có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.” Hướng đến ôn hòa ánh mắt trở nên sẳng giọng, có thệ ở nhất định phải cuồng phách. (HĐ : ta thắc mắc nhiêu tuổi oài =.= mười năm trong triều ???? o_O) (QH: ấy là thần đồng đó Đoàn nhi.)

      “Vâng.” Hoài Hương bắt buộc chính mình lộ ra tươi cười, hy vọng  mình gây ảnh hưởng cho .“Thiếp tin tưởng. Thiếp vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.” Cười khẽ, nàng như là với chính mình.“Đương nhiên rồi, thiếp   là thê tử của chàng , ở bên cạnh chàng   có thể đâu được?”

      Nhan Khánh Ngọc hề   gì thêm, chỉ gắt gao ôm nàng, muốn buông tay.

      Kỳ từ khi gặp gỡ nàng,   liến nghĩ bao giờ buông tay!

      tốt , tốt !” gã nam phó chạy vội tiến vào Nhan phủ, thẳng tắp liền nhằm phía chỗ của tổng quản  , vội vàng  hướng báo cáo.

      “ Có chuyện gì sao?” Lão tổng quản nhướng mày, cẩn thận hỏi ràng chân tướng , khỏi lắc đầu.“Tại sao có thể như vậy đâu?”

      “Tổng quản, ngài tại nên làm cái gì bây giờ?” Nhìn sắc mặt  tổng quản, nam phó cẩn thận hỏi:“Lời đồn đãi này...... Là sao?”

      Ánh mắt lạnh như băng quét đến, làm cho nam phó sợ tới mức thiếu chút nữa chân nhuyễn.

      “Như thế nào, ngại bên ngoài tình chưa  đủ loạn, ngươi cũng muốn them lời bịa đặt sao?” Tổng quản chỉ trích nhìn .“Ta nhắc nhở ngươi, lời này chớ có hỏi lại! Nhất là ở trước mặt lão gia.”

      “Vâng, vâng......  Tiểu nhân dám,tiểu nhân dám .” Nam phó  nghe đến bủn rủn tay chân, quỳ rạp xuống đất , ngừng dập đầu. Lão tổng quản này, khí thế tại sao lại  kinh người như vậy a! hổ là gia phó đứng đầu Nhan phủ a!

      dám là tốt rồi.” Tổng quản cũng để ý đến , tự mình trầm ngâm.“Việc này dù sao cũng phải để cho lão gia, thiếu gia biết......”

      Nhìn lão tổng quản thấp giọng tự , dần dần xa, nam phó thế này mới nhàng thở ra. Bất quá nghĩ đến chuyện vừa mới nghe thấy đường , lại nhịn được tò mò nhìn nhiều vài lần.

      ” Rốt cuộc có phải là a hay ?”

      biết lòng hiếu kỳ  có thể hại chết người , nhưng là muốn biết vị thiếu phu nhân mảnh mai tính tình lại tốt kia,   tỳ nữ tham phú quí sao .“ Thực có chuyện này?” Tổng quản chưa hướng Nhan lão gia bẩm báo, Diêu Tâm Linh  tới tìm Nhan lão gia phu nhân trước.

      “Đúng vậy. Biểu cữu ngài biết chứ, tại bên ngoài đồn đãi nổi lên bốn phía,  dân trong thành đều nghị luận , chỉ sợ   được bao lâu,  cả nước cao thấp đều biết biểu ca cưới tỳ nữ về làm thê tử.”

      “Đáng giận!” Nhan lão gia vỗ bàn, mấy ngày gần đây tâm tình khỏi ác liệt.

      “Là ai truyền ra ? phải   dặn dò  trăm ngàn phải giữ bí mật sao!”

      Diêu Tâm Linh đương nhiên thừa nhận đây là chính mình “Phong công nghiệp to lớn”.   chỉ phát tán đồn đại chuyện này là  kế hoạch của nàng ta,  ngay cả chuyện vợ chồng Mạc thị tới kinh chơi, cũng là do nàng ta mạo danh Nhan Khánh Ngọc cùng Mạc Nguyên Thiến  mời đến , bằng  họ làm sao có thể tới đây.

      “Biểu cữu ngài đừng tức giận,  tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe .” Diêu Tâm Linh giả ý thở dài.“ đến cũng là làm cho người ta thể tin được, con vốn tưởng rằng biểu tẩu là vị tiểu thư khuê các, nghĩ tới cư nhiên là tỳ nữ,  còn là trẻ mồ côi cha mẹ.”

      “Ngọc nhi nó......” Nhan lão gia  vừa nghĩ đến thái độ kiên quyết nhận thức tỳ nữ kia là thê tử của con khỏi cảm thấy đau đầu.“Ngọc nhi thuở thông minh, tại sao  lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy!”

      “Biểu cữu, theo ta nghĩ, biểu ca nhất định là bị nàng ta mê hoặc, mới có thể thay nàng ta lừa gạt mọi người, ngay cả nay việc bại lộ , vẫn còn khắp nơi che chở nàng.” Diêu Tâm Linh nghĩ đến liền nuốt  trôi cục tức này.“ Thân phận của nàng, hoàn toàn là xứng với biểu ca.”

      “Chuyện này...... Hoang đường, là hoang đường ” Nhan lão gia nhịn được lắc đầu.

      “Lão gia, ngài trước tiên đừng tức giận” Nhan phu nhân ở bên vì trượng phu  đưa lên chén trà,  ánh mắt dừng người Diêu Tâm Linh   hơi đổi.“Tâm Linh, ngươi cũng đừng nhắc lại việc này ,  để cho biểu cữu ngươi phiền lòng.”

      “Dạ, mợ.” Diêu Tâm Linh dịu ngoan trả lời,nhưng lại có ý định làm theo.“Chỉ là tại bên ngoài mọi người đều truyền nhau, nếu có biện pháp ngăn chặn lời đồn đại, nếu đem việc này  giải quyết gấp , chúng ta  làm sao còn mặt mũi nữa.”

      “Đây là  chuyện của Nhan gia, lão gia cùng Ngọc nhi tự nhiên  có cách xử lí .” Nhan phu nhân thản nhiên ghi chú “Nhan gia”, nhắc nhở cho nàng ,  nàng bất quá là họ khác thôi. (HĐ: ta thích nhá :)))

      “ Điều này là đương nhiên.” Diêu Tâm Linh thầm cắn răng, thèm nhắc lại.

      được, ta tuyệt đối thừa nhận  nữ nhân kia làm con dâu,  tất cả đều là mưu, thể coi là .”  Nhan lão gia rốt cục chịu được mà bùng nổ.

      “Ta mặc kệ Ngọc nhi như thế nào, hôn cùng Mạc phủ coi như chưa từng phát sinh qua, tỳ nữ này cũng để cho Mạc phủ mang về, chúng ta   lưu nổi nàng ta!”

      “Lão gia!” Nhan phu nhân chấn động. “Việc này cần phải hỏi qua Ngọc nhi trước mới được.”

      Con là do bà sinh , tính tình ra sao bà là người hiểu biết nhất. Bình thường Ngọc nhi thoạt nhìn như ôn hòa, nhưng khi cơn giận nổi lên, chỉ sợ có người nào chống đỡ được . Huống hồ  theo như bà quan sát thấy, con là tâm thích  đứa con dâu này , nếu là đuổi người ...... Sợ là   làm cho con tức giân a.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      (Quà Tặng)

      “Còn có chuyện gì phải  hỏi ! Ta làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho nó, đường đường là vị tướng gia,  ngày thành thân vị hôn thê đào hôn, cưới  về người giả mạo,  chuyện này tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của nó biết bao nhiêu!” Nhan lão gia cũng là quý con, đành lòng nhìn chịu ủy khuất này.  Diêu Tâm Linh đứng bên thấy chuyện phát sinh như mình suy nghĩ, khỏi lên ý cười.

      “Nhưng là......”  Trong thâm tâm, Nhan phu nhân   là thích đứa con dâu này , nhưng là  thân phận nàng...... phiền toái.“ Ông xem Ngọc nhi thực thích Hoài Hương , hơn nữa ngày đó  Nhan gia cũng muốn dẫn Hoài Hương về, cũng là Ngọc nhi chịu. Lão gia nếu là khư khư cố chấp, chỉ sợ con vui.”

      Nhan lão gia nhớ tới ngày ấy con kiên quyết, thái độ hơi hơi mềm nhũn.

      “Hơn nữa, ta thấy Hoài Hương cũng thực nhu thuận , lại biết chuyện , tất nhiên là hiểu được  thân phận của chính mình, hiếm khi được Ngọc nhi thích, khiến cho nàng lưu lại  có trở ngại gì, dù sao quý phủ chúng ta thêm miệng ăn cũng đâu có sao.”Thấy trượng phu có điểm dao động, Nhan phu nhân vội vàng ngừng cố gắng, nhắc nhở trượng phu,“Muốn Ngọc nhi nhượng bộ, lui lại hôn với Mạc gia, sợ là  phải lưu lại Hoài Hương mới có thể.”

      “Được rồi!” Nhan lão gia   thực bị thuyết phục.“Nhưng là  với thân thế của nàng ta, nhiều nhất cũng chỉ là cơ thiếp.”

      “Điều này là  đương nhiên.” Nhan phu nhân là  tiểu thư xuất thân con nhà quan, đương nhiên biết giai cấp phân biệt.

      “Tối nay chúng ta cùng nàng ta chuyện,  để cho nàngta  biết thân phận của mình,  rồi kêu nàng khuyên nhủ Ngọc nhi.Nếu nàng ta mở miệng, bằng  sủng ái của Ngọc nhi tại đối với nàng ta, khẳng định so với  hai lão nhân chúng ta , đến khô cả lười cũng hữu dụng hơn rất nhiều.”

      biết, liền chiếu  theo lời của bà .” Nhan lão gia tuy rằng hài lòng, nhưng là miễn cưỡng tiếp nhận rồi.

      Diêu Tâm Linh nhăn mi lại, nghĩ tới tình cư nhiên lại phát triển như vậy.

      Mợ cư nhiên muốn cho ả tỳ nữ kia lưu lại? Nhưng dù sao cũng chỉ thành thầm hừ , Diêu Tâm Linh ở trong lòng hạ quyết định. Nếu là hàng giả kia lưu lại chiếm biểu ca, nàng tuyệt đối bỏ qua cho nàng ta.

      Biết lão gia phu nhân muốn gặp nàng, trong lòng Hoài Hương cảm thấy bất ổn , ngay cả bàn tay đẩy cửa thư phòng Nhan lão gia ra, cũng run rẩy .

      “Cha......”  Ánh mắt lạnh như băng quét đến, trong long nàng rùng mình, vội vàng sửa miệng.“Lão gia, phu nhân.” Nhan lão gia lại nhìn nàng liếc mắt cái,  hừ tiếng . đêm trước mới bị con làm cho tức chết, tại nhìn đến nàng đương nhiên khó có  được sắc mặt tốt.

      Nghĩ đến con kiên trì muốn đến chuyện hôn nhân khác,muốn cưới  tỳ nữ xuất thân hèn kém này về làm vợ, đợi cho sau khi  thông báo đến Mạc phủ , còn muốn cử hành hôn lại lần nữa, để cho nàng “Danh chính ngôn thuận”, trong lòng ông vô cùng tức giận.

      “Hoài Hương, con ngồi xuống .” Nhan phu nhân bày ra vẻ mặt tươi cười,  tựa như lúc trước đối đãi với nàng, Hoài Hương cúi thấp đầu xuống, thuận theo liền ngồi xuống.

      “Kỳ hôm nay tìm con đến, là có  chuyện muốn với con.” Nhan phu nhân càng nhìn nàng là càng thích, chỉ tiếc......“Lão gia quyết định,  việc hôn nhân với Mạc phủ này, coi như  chưa từng phát sinh qua.”

      “Cái gì?’ Hoài Hương phút chốc ngẩng đầu, dám tin.“Nhưng tiểu thư......”

      Từ hôn! Như vậy tiểu thư nên làm sao bây giờ “Nàng lúc trước nếu quyết định đào hôn,  chắc cũng là do hài long với nhà chúng ta, chúng ta đây đương  nhiên cũng   miễn cưỡng.” Nhan phu nhân thần sắc lạnh nhạt, đối với vị con dâu Mạc Nguyên Thiến   có duyên này, xem như hoàn toàn   có hảo cảm.

      “Nhưng là......” Nếu  chuyện từ hôn bị truyền ra, tiểu thư về sau làm  sao có thể làm người?

      Lão gia dự định thỉnh Mạc gia đến trao đổi. Chỉ còn con......” Ánh mắt  hướng về phía Hoài Hương, Nhan phu nhân sắc mặt hòa hoãn chút.“Nhớ  tới con lúc trước cũng là do nghe lệnh của Mạc tiểu thư mà đại gả, trách con được. Nhưng nếu con cùng Ngọc nhi có vợ chồng chi ( như vợ chồng =D), chúng ta đương nhiên phải  lưu con  lại, chọn ngày tốt,  cho Ngọc nhi thu con vào phòng làm thiếp.”

      ‘Thiếp......” Hoài Hương thấp giọng , trong lòng ngũ vị tạp trần.

      “Như thế nào, hài lòng sao?” Nhan lão gia trừng mắt, ngữ khí tốt.“Với thân phận của ngươi, có thể làm thiếp thất   là phúc của ngươi ! Ta   trước với ngươi, ngươi   đừng ôm ấp mộng đẹp gì,  Ngọc nhi là nhân trung chi long ( rồng trong lòai người), ngươi sao xứng với nó! Ngươi phải hiểu , liền an an phận phân , chúng ta cũng cùng ngươi so đo  những chuyện này, nếu là ngươi biết chừng......  trở về Mạc phủ  là tỳ nữ của ngươi ?” (HĐ: ta băm , ta chặt, ta giết…. aaaaaa ….)

      “Lão gia, phải   bình tĩnh chuyện sao?’ Nhan phu nhân  nhìn trượng phu chỉ trích liếc mắt cái, nhàng :

      “Hương Nhi, chúng ta cũng phải   hiểu tình người, nhưng  trong lòng con hẳn là hiểu được,  con cùng Ngọc nhi kết quả tốt nhất, chính là như vậy .”

      Xuất thân của nàng là trở ngại lớn, cho dù Nhan phu nhân thực thích nàng, cũng khả năng để cho nàng  trở thành chính thê được.

      “Hương Nhi biết.” Hoài Hương cúi đầu, thanh có chút nghẹn ngào, tâm như là bị cái gì cứa vào đau đớn ,  dám tỏ vẻ chút nào.“Khánh Ngọc...... Thiếu gia biết chưa?”

      “ Đợi lát nữa nó trở về, ta đương nhiên với nó.” Nhan lão gia hừ khẽ.“Ngươi cũng đừng mong được  thay ngươi ra mặt, Ngọc nhi thân  là quan, so với ngươi,  nó biết lợi hại chuyện này!” Hoài Hương trầm mặc , suy nghĩ hỗn loạn tìm thấy đầu.

      “Kỳ tìm con đến, là còn có  chuyện khác nữa.” Nhan phu nhân lấy ánh mắt ám chỉ trượng phu im miệng, ôn nhu :“Chuyện hôn nhân cùng Mạc gia   tuy rằng thất bại, nhưng vị trí chính thất của Ngọc nhi cũng thể bỏ trống lâu, Ngọc nhi tại cố kỵ con, chịu   đến chuyện hôn khác, nhưng  chuyện này sao có thể bỏ qua, con hiểu được ?”

      Hoài Hương    thể lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu. Nàng hiểu được? Nàng hiểu được cái gì đây “Con khuyên nhủ Ngọc nhi .” Nhan phu nhân  đem mục đích của bản thân ra.“Thằng bé tại cực kỳ sủng ái con, lời của con có lẽ vào được lỗ tai của nó. Huống chi, nguyên nhân nó chịu cũng là vì con, vậy nên con , so với chúng ta thích hợp hơn.”

      Nhan lão gia bất mãn hừ khẽ, thê tử tại sao  lại phải khách sáo như vậy.

      “Ta   với ngươi, nếu là ngươi có thể tự mình hiểu lấy, Nhan gia  chúng ta tuyệt  bạc đãi ngươi ,nếu ngươi ngầm đùa giỡn tâm cơ muốn mê hoặc Ngọc nhi, như thế tuyệt đối có kết cục tốt.”

      “Dạ......” Trừ bỏ lên tiếng trả lời, Hoài Hương biết mình còn có thể như thế nào.

      “Ta  biết con là đứa có hiểu biết.” Nhan phu nhân khen, sắc mặt vui mừng chớp mi.

      “Ngươi thấy Ngọc nhi nhớ   chuyện này ràng với Ngọc nhi, mau chọn đối tượng, chúng ta lập tức tiến hành.”

      Hoài Hương gật đầu, cúi đầu,  giấu hai hốc mắt phiếm hồng.

      “Ngươi xuống .” Nhan lão gia nhìn nàng liền phiền lòng, nghĩ đến sau này còn  phải  thu thập cục diện rối rắm với Mạc phủ  liền dâng lên ngọn lửa giận.

      “Dạ,” Hoài Hương nhanh chóng lui  ra ngoài, lập tức trở về phòng, đứng  bên ngoài hành lang gấp khúc chỗ Ngọc lâu, đứng dựa vào hành lang,  nước mắt nhịn hồi lâu cuối cùng rơi xuống.

      Nàng từng nghĩ đến, nàng   sớm chuẩn bị tốt, lại nghĩ rằng  khi tình thực phát sinh, làm  nàng khó chịu như vậy.

      Nàng cũng để ý danh phận, nàng để ý là......   nữ nhân khác,   trở thành thê tử của .

      Đến lúc đó,  ôn nhu của dành cho thê tử,  tươi cười của , cũng  là của thê tử .

      Nàng dám nghĩ thêm gì nữa, Hoài Hương cảm thấy  thế giới của mình dường như bị hủy hoại,  hạnh phúc này giống như là mộng, mà tại, tỉnh mộng.

      Tỉnh mộng, nàng nên nơi nào!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      chương thứ tám


      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7036" title="4a07e4f1ga876c2a00d7f690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/4a07e4f1ga876c2a00d7f690.jpeg" alt="" width="478" height="595" />


      Ngồi  tại ghế trước cửa sổ, Hoài Hương thất thần, nhớ tới  những lời buổi chiều của Nhan lão gia , nàng hoàn toàn hiểu .

      Những người khác cũng gì, nhưng nàng hiểu được,  với thân phận của nàng có thể làm thiếp thất của tướng gia, là  phúc của nàng, nhưng......  Vừa nghĩ đến bên cạnh  Nhan Khánh Ngọc   có nữ nhân khác,  tâm nàng liền như dao cắt, thể bình tĩnh.

      Nàng cũng là vô dụng, nam tử ba vợ bốn nàng hầu đúng là chuyện bình thường,  nếu tâm tư này của nàng để cho Nhan Khánh Ngọc biết được , chỉ sợ   nghĩ nàng ghen tị .

      Lại càng   đến,  nàng mở ra cửa sổ,   khí ban đêm lạnh như băng thổi vào, làm cho nàng lại cảm nhận nơi này là tha hương cùng với nơi mà nàng sinh trưởng hề giống nhau.

      Chung quy, ở nơi này nàng vẫn chỉ là người ngoài, phải  gia đình của nàng.

      Ngồi ở phía trước cửa sổ,  từng chuyện trải qua xuất lại trong óc nàng, từng chuyện lướt qua trong đầu nàng. Ở Mạc phủ, ở Nhan phủ , lần lượt thay đổi   lên.

      “Hương Nhi, tai sao lại ngồi trước gió lạnh như vậy?” Nhan Khánh Ngọc trở lại trong phòng, thấy thê tử xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi trở lại cũng phát giác.“ phải ban đêm hàn khí  rất lớn tại sao lại nghe?”

      “Chàng trở lại a.” Hoài Hương kinh ngạc nhìn   đóng lại cửa sổ, mới thong thả đứng dậy.

      Nhan Khánh Ngọc nhìn chằm chằm  đôi mắt của nàng, cảm giác được khí quỷ dị.

      Người phía trước vẫn như bình thường,  tiểu thê tử giúp thay quần áo , so với ngày thường trầm mặc hơn rất nhiều.

      “Hương Nhi, trong lòng có việc gì sao?” cầm  lấy bàn tay bé của nàng bận rộn, lôi kéo nàng ngồi vào   nhuyễn tháp .“ phải là lo lắng chuyện cha mẹ cùng Mạc gia chứ?”

      Hoài Hương lắc đầu, nhớ tới  chuyện lão gia cùng phu nhân Nhan gia chuyện cùng nàng,lại biết nên mở miệng như thế nào.

      Nàng biết đây là  kết quả tất yếu,  thiếu phu nhân Nhan gia tuyệt đối có khả năng là nàng.

      Nhưng là...... Nhưng là...... Nàng lại có biện pháp thản nhiên ra  miệng.

      Chuyện này rất tàn khốc, rất buồn cười , nàng phát chính mình hoàn toàn thể chịu đựng được bên người xuất nữ nhân khác, trở thành  thê tử của .

      Nàng làm sao vậy, tại sao  lại có loại ý tưởng này? Nam tử ba vợ bốn nàng hầu  là chuyện bình thường, huống chi  với thân phận của nàng, hoàn toàn xứng với , càng đừng đến có tư cách độc chiếm  .

       phải như thế, tại sao lại im lặng như vậy?” Nhan Khánh Ngọc làm sao tin tưởng.

      “Thiếp......” Nàng ngẩng đầu nhanh liếc mắt nhìn cái, Hoài Hương nhanh chóng lại cúi đầu, nội tâm giãy dụa thôi.

      Nàng  muốn ở lại Nhan gia , muốn ở lại bên người . Nàng cần  thân phận Tướng gia phu nhân này, nhưng là nàng để ý  đến vị Tướng gia này.

      Nàng muốn rời khỏi , nhưng cũng muốn thấy che chở cho nữ tử khác.

      Nên làm cái gì bây giờ? Nên lựa chọn như thế nào “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thấy  bộ dáng muốn lại thôi của nàng, Nhan Khánh Ngọc càng xác định nhất định có việc phát sinh.“Hương Nhi,  nàng có chuyện gì trong lòng, tại sao thể   cho ta biết? Chẳng lẽ chúng ta lúc này còn có chuyện gì giấu diếm?”

      Nhan Khánh Ngọc hiểu là, Hoài Hương cho tới nay đều tương đương ỷ lại , mọi chuyện cần , tại sao lại có chuyện thể cùng . Hoài Hương nhìn , nhớ lại đối với mình có bao nhiêu sủng ái,bao dung, trong đầu lên   câu mà trước kia qua, đối với nàng tốt như vậy......“Thiếp......” Nàng trong lòng có quyết định, thử mở miệng, cổ họng lại co rút nhanh phát ra thanh . Nàng thử đối mỉm cười, thử  lại lần nữa,“Thiếp là suy nghĩ ,  trong lòng chàng có đối tượng nào chưa...... Chính là...... Việc chọn lựa thê tử......”

      Khó khăn đem lời ra, Hoài Hương lại đau lòng trận. Nhưng đối với nàng rất tốt, nàng sao cũng thể rời , đành phải thử thỏa hiệp.

      “Nàng cái gì?” Nhan Khánh Ngọc nhất thời hoài nghi chính mình nghe lầm, lập tức rất nhanh nghĩ đến,“Ai  đề nghị với nàng như vậy ? Cha hay là nương? Bọn họ bức nàng sao?”

      có,  đó phải chuyện lúc này.” Nàng vội vàng kéo ống tay áo của , chỉ sợ nhất thời xúc động sinh . tại, nàng thầm nghĩ hảo hảo nắm chắc thời gian độc chiếm còn lại.

      “Cha mẹ đối với thiếp tốt lắm, bọn họ có bức thiếp làm chuyện gì.” Nàng cường điệu  lên , chỉ sợ tình  phát sinh.

      Nhan Khánh Ngọc tin.“Nếu là như thế,  nàng tại sao lại với ta chuyện như vậy!”

      Sớm nên biết  sau khi cự tuyệt đề nghị của cha mẹ, hai người nhất định chuyển hướng tới Hoài Hương.

      Hoài Hương quá mức   thà tính tình lại quá mềm yếu, làm sao  có thể chịu được áp lực này.

      “Nàng cần lo lắng,đem tình chậm dãi lại cho ta biết, ta giải quyết.” Nhìn  thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, điệu của  Nhan Khánh Ngọc trở nên ôn nhu.

      có việc gì. có việc gì.” Hoài Hương lắc đầu.“Chính là......  thân phận của thiếp tại bị mọi người biết , cho nên......” Nàng hít hơi, thể thêm gì nữa .

      Nàng còn có thể như thế nào, nàng hoàn toàn xứng  là thê tử của “Cho nên như thế nào?”

      “Cho nên......” Hoài Hương trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn. Nàng nghĩ như vậy, nàng nghĩ , nhưng là, nàng  có lựa chọn nào khác được đâu.

      “Cho nên,  chàng hẳn là nên chọn giai nhân hiền thục,  chọn người làm thê tử .” Nàng   ra hết! Nhưng  sau khi ra, cũng là cả người vô lực.

      “ Đây là suy nghĩ của nàng sao?” Nhan Khánh Ngọc nhìn chằm chằm nàng, thần sắc bình tĩnh.“ Trước đây chúng ta ước định thế nào?  Nàng lại đem hứa hẹn của ta trở thành cái gì ?”

      Nàng vĩnh viễn là  thê tử của ta.

      Lời còn văng vẳng bên tai, vận mệnh lại  khiến nàng thể cúi đầu.

      “Thiếp nhớ , thiếp đều nhớ .” Nàng còn ưng thuận , muốn vĩnh viễn ở bên cạnh .

      Cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ, đem trả lại cho nữ tử khác xứng đôi với , rồi mới yên lặng bồi ở bên cạnh .

      “Nếu như thực nhớ , tại sao  nàng có thể ra như vậy?”Ánh mắt  Nhan Khánh Ngọc  có chút lạnh, đương nhiên hiểu được đây phải là ý nghĩ của nàng, nhưng nàng vẫn ra  khỏi miệng! giận là, vì cái gì nàng tin , vì cái gì khinh địch như vậy để lại bỏ quên “ Nàng muốn ta cưới nữ nhân khác sao?”  Đôi mắt đen còn giống như thường ngày hàm chứa sủng nịch, mà là mang theo chút lãnh liệt, chút nghiêm khắc.

      Hoài Hương biết chính mình nên gật đầu, nên  tận lực thuyết phục nhận đề nghị này, nhưng nàng như thế nào cũng có biện pháp làm được. Chưa từng gặp qua khuôn mặt lạnh như băng của , trong lòng nàng là đau xót,  nước mắt cố nén lâu ngày cứ thế rớt xuống.

      Nước mắt chảy ra,  muốn dừng lại cũng dừng được, nàng càng khóc càng là thương tâm.

      “Nàng......” Nhan Khánh Ngọc bị nước mắt của nàng làm cho trở tay kịp,  vừa rồi sẵng giọng nháy mắt thay đổi, bất đắc dĩ  ôm lấy nàng.“Khóc cái gì,  người bị gạt bỏ cũng là ta mà.”

      “Thiếp có......  Thiếp có gạt bỏ chàng......” Vừa khóc vừa thút thít, Hoài Hương vẫn quên cãi lại.

      Nếu là có thể rời , nàng cũng   thương tâm như vậy .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7102" title="8d0e090e4e1b88aeaa6457a21" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/8d0e090e4e1b88aeaa6457a21.jpg" alt="" width="524" height="751" />




      “Bảo ta cưới người khác, phải gạt bỏ là cái gì?” vỗ về  mái tóc dài của nàng , Nhan Khánh Ngọc  lau dòng lệ của nàng.“Ta biết tại  chân tướng bị công khai,  nàng nhất định bị áp lực, nhưng là cũng  thể nghĩ đơn giản như vậy mà đem ta bỏ cho người khác.”

      “Thiếp...... Thực xin lỗi, thực xin lỗi......”  Hấp hấp lấy khí , Hoài Hương đem tất cả ủy khuất trong long khóc hết.

      “Nàng nha , khờ.”

      Đôi môi nóng rực áp lên đôi môi của nàng, vừa như muốn trừng phạy lại giống như khao khát mút mãnh liệt, muốn xác nhận thiệt tình của nàng, cho nàng  có thể trốn tránh.

      Hoài Hương cơ hồ chút do dự , đáp lại nhiệt tình của . Nàng hóa bị động thành chủ động, gắt gao  đáp lại , ôm chặt ,giống như ôm vật trân quý nhất đời. muốn buông tay.

      Khuôn mặt nhắn mang theo tuyệt vọng, giống như biết hạnh phúc như vậy khi nào bị cướp đoạt , tham luyến  tất cả của , muốn nhớ kỹ giờ khắc này.

      Hơi thở tương giao , mang theo thương tiếc hôn  lên những giọt lệ ngừng của nàng, cảm nhận được  khủng hoảng của nàng, tâm cũng lâm vào hỗn loạn.

      “Ngốc Hương Nhi......” thấp giọng , lại che lại  cái miệng nhắn của nàng, triền miên đến cực điểm.

      Nàng tại sao lại hiểu , tuyệt  đối buông ra nàng. Mặc kệ người bên ngoài  chê cười như thế nào,   định là nàng .

        từng qua, nàng  là thê tử của , duy nhất .

      Mâu sắc chuyển thâm trầm, ôm nàng  đến bên giường, nhàng nằm áp lên thân thể của nàng, quyết định  bằng hành động thực tế, cho thấy  tâm  ý của chính mình.

      Gọn gàng bỏ   quần áo trở ngại của hai người,  bàn tay to phủ lên làn da mềm mịn kia , nồng nhiệt hôn lên người nàng, dẫn đến nàng rên rỉ kiều.

      Hoài Hương  bị hôn đến mê mang, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình ấm áp của , những bất an trong lòng nhờ có mà nguôi ngoai, nàng vui sướng vừa khóc vừa cười,  thân thể hướng về phía thăm dò, vì mà điên cuồng, cũng làm cho điên cuồng.

      Hai  thân thể thân mật giao triền, như là muốn cùng đối phương kết hợp  thành thể, bao giờ  tách ra nữa.

      Hoài Hương khóc, cười, cảm giác   dường như gì đó. Nhưng nàng nghe . Khi ngang nhiên tiến vào trong cơ thể của nàng,khi  cùng nàng gắt gao kết hợp ,  thanh kiên định kia như xuyên thấu tâm hồn nàng--“Nàng vĩnh viễn đều là của ta.”

      Chớp chớp đôi mắt cay xè , Hoài Hương nhịn được che hai tròng mắt. Nhắm mắt lại.

       Bởi vì khóc rất nhiều ,cho dù che thế nào cũng ko giấu được đôi mắt sưng vì khóc.

      Sáng sớm,  nàng vẫn còn đắm chìm trong ngọt ngào của đêm qua,  nhưng lại hung hăng đánh cho nàng cái. Sau khi được Thanh Thanh báo cho biết lão gia cùng phu nhân muốn gặp nàng, lòng của nàng liền trầm đến tận đáy cốc.

      Quả nhiên lão gia nóng vội  muốn truy vấn nàng có đề cập đến chuyện cưới thê tử cho Nhan Khánh Ngọc hay ...... Mới đêm,  mà bọn họ khẩn cấp như vậy sao nàng có thể đáp ứng được, nàng biết nên   với bọn họ như thế nào, nàng cùng Khánh Ngọc là tâm nhau . biết nên mở miệng như thế nào cầu hai vị lão nhân gia thành toàn bọn họ.

      Nhan lão gia quá nóng nảy, mắng nàng chút. Nàng trong lòng khó chịu, ở Mạc phủ. Nàng tuy rằng phải tiểu thư, nhưng có Thiên Hạm ở bên chăm sóc cùng Nguyên Thiến tiểu thư làm  chỗ dựa, nàng cũng chưa từng chịu  quở trách giống như vậy.

      Kinh ngạc ngồi ở trong lương đình , nhớ tới mới  bộ dáng tức giận của Nhan lão gia  vừa rồi, nàng   khỏi cảm thấy sợ hãi.

      “Di,  đây phải nha hoàn của Mạc gia sao?”

        giọng nữ bén nhọn vang lên,tay  Hoài Hương  vừa buông liền thấy, là Diêu Tâm Linh cùng  với thị nữ của nàng.

      “Tâm Linh biểu muội”

      “ Ai là biểu muội của ngươi?” Diêu Tâm Linh quát  khiến nàng ngưng lại.“Chỉ bằng  thân phận thấp hèn của ngươi, mà cũng dám đến quan hệ với ta sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai a.”

      Hoài Hương thần sắc ảm đạm, xem ra là tới có ý định tốt .

      “Tại sao lại , chột dạ sao?” Diêu Tâm Linh đứng ở trước mặt nàng  , vẻ mặt khinh bỉ.“Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất  nên biết thân biết phận, trở về Mạc gia  mà làm tỳ nữ của ngươi! Đừng ở chỗ này  mà vọng tưởng với được tới biểu ca , ngươi hoàn toàn là xứng!”

      Hoài Hương cúi đầu, những lời này quả thực là dán tại người nàng  ép tới nàng thể xoay người.

      lời nào ta coi như ngươi có biết .” Diêu Tâm Linh lạnh lùng nhìn nàng.

      “Đừng tưởng rằng biểu ca tại che chở, ngươi có việc gì, ngươi phải biết rằng huynh ấy thân là con trai độc nhất của Nhan gia  nên có rất nhiều việc phải huynh ấy thích là có thể làm được . Lại càng   tại thị phi bên ngoài ngày càng lớn, nếu  chuyện tình mà càng lớn, kinh động Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn đối với biểu ca còn coi trọng sao, sao có thể để cho chịu ủy khuất  như vậy! Đến lúc đó đừng là ngươi, ta  thấy toàn bộ Mạc phủ cũng thoát khỏi được liên can.”

      Tâm Hoài Hương cả kinh , vẫn  luôn nghĩ chuyện này nhiều nhất là tự mình gánh chịu ,   xem vấn đề khó giải quyết này , nếu để Hoàng Thượng biết được truyện này...... Mạc phủ    bị vào nhà lao sao.

      Diêu Tâm Linh thấy nàng có chút dao động, khẩu khí lập tức chuyển đổi, ôn nhu khuyên nhủ:‘Kỳ ta  thấy ngươi là người thành đơn thuần, cảnh tỉnh ngươi coi như là giúp mọi người.  Ngươi đừng nhìn tình như vậy mà thấy dễ dàng, việc này nha, vô cùng lớn .”

      Lại  liếc mắt nhìn nàng cái, Diêu Tâm Linh cố tình than tiếng.“Nếu ngươi là tình thích biểu ca, mà suy nghĩ a. tại bên ngoài mọi người biết  chuyện Mạc gia tiểu thư đào hôn vào tỳ nữ đại gả,  ngươi nghĩ đường đường là tướng gia có thể để mặt mũi đâu đây!  Lại , biểu ca tại ở giữa ngươi và mọi người, trong lòng rất rối rắm, lâu ngày cũng chống đỡ được , ngươi muốn cho trong ngoài lo lắng, thể ngủ ngon sao?”

      Hoài Hương cúi đầu, tâm tư khẽ động. Diêu Tâm Linh xác thực có đạo lý,  bất luận những người khác, chỉ sợ  cứ giằng co như vậy, Nhan Khánh Ngọc vì nàng,  cùng cha mẹ trở mặt .

      Nàng lưu lại, đối với tựa hồ trăm hại mà lợi.

      Diêu Tâm Linh trừng mắt nhìn nàng , chính mình  rất nhiều chuyện như vậy, tại sao nàng  ta  nửa điểm phản ứng cũng có? Tốt hay xấu cũng phải lên tiếng a, nếu nàng làm sao có thể tiếp tục “Uy, ta nhiều như vậy, ngươi  có nghe vậy?”  Ánh mắt hung tợn quay lại, chỉ kém tiến lên kéo nàng phen, xem nàng có phải hay biến thành đầu gỗ “Ta biết.” Hoài Hương u buôn ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tốt cuả nàng.“Ta biết.”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :