1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Gia Ái Thê

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;Edit: Hà Đoàn

      darkorange;Beta: Quảng Hằng

      (Quà Tặng)

      Thứ năm chương

      “Cái gì đồn đãi?” Diêu Tâm Linh tới gần từng bước,  bực nàng cứ ấp a ấp úng mãi mà xong.“Ngươi lần xong cho ta, cũng phải kể chuyện, còn phải rào trước đón sau!”

      “Dạ.” Tiểu Bình cả kinh, vội vàng ràng.“Bởi vì nghe đồn Mạc gia tiểu thư là đại mĩ nhân, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy lại là.....Cho nên mọi người mới , nghe đồn đem Mạc tiểu thư  đề cao lên,   ngờ chỉ là lời đồn đại mà thôi.”

      Kỳ Mạc Nguyên Thiến cũng xấu, bộ dáng thanh tú kia thực làm cho người thích, chính  là mọi người quá chờ mong,  đến khi nhìn thấy dung mạo chân chính của Mạc tiểu thư lại như vậy “Dung mạo sâu sắc”, nhịn được có chút thất vọng.

      “Nhưng là ngày đó ta có nhìn thấy Mạc thiếu gia, bộ dạng là...... tuấn mỹ. Cũng là bởi vì như vậy, mọi người mới cảm thấy càng kỳ quái, hai huynh muội ràng chính là do cùng cha mẹ sinh ra, tại sao các huynh trưởng giống nhau đều tuấn mĩ vô trù. Muội muội  lại là bộ dạng hoàn toàn bất đồng.” Tiểu Bình nghĩ lại tới ngày đó nhìn thấy Mạc gia thiếu gia, mặt đều nhịn được mà đỏ lên.

      là so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn “Hừ , chắc là Mạc phủ chột dạ, biết  nữ nhi nhà mình xứng với biểu ca ,mới cố ý  tung ra lời đồn như vậy, đây ràng là lừa hôn!” Diêu Tâm Linh cắn răng, đối với Mạc Nguyên Thiến càng thêm khinh thường .

      “Nhưng là lúc trước có đại ca đưa hàng, gia đình ở Cẩm Tú thành,lời đồn về Mạc gia tiểu thư,   lấy đầu ra cam đoan, tuyệt đối là !” Tiểu Bình xong những lời nàng nghe thấy đồn đãi trong nhân gian.“ còn Mạc gia tiểu thư trời sinh tính tình hoạt bát, chút cũng  giống bộ dáng tiểu thư khuê nữ. Luôn mang đến rắc rối cho các nữ hầu xung quanh nàng, khiến cho người ta phải đau đầu.”

      “Tại sao lại kém nhiều như vậy?” Diêu Tâm Linh nhịn được nhíu mày,  cảm  thấy rất khó hình dung cùng với “Mạc Nguyên Thiến”  vừa gặp vừa rồi là cùng người.“Ta thấy nàng ta có  nữ hầu tuỳ thân a

      “Đúng vậy, nghe  của hồi môn đều được tỳ nữ ở Mạc phủ tại kinh thành đưa tới,   ai là từ Cẩm Tú Thành theo tới , mọi người đều đối với chuyện này bàn tán đâu.” Tiểu Bình hạ giọng, chỉ sợ làm cho người  khác nghe thấy được.“Biểu thiếu gia cũng gì, chỉ sai tổng quản an bài người qua Ngọc lâu hầu hạ thiếu phu nhân, nhưng là  Thanh Thanh do tổng quản đưa qua hầu hạ tiếu phu nhân thiếu phu nhân luôn muốn nàng hầu hạ,  dường như là có tâm !”

      “Cười chết người, đường đường đại tiểu thư xuất giá cư nhiên ngay cả cái nha đầu bên người cũng có,  Mạc phủ nhà nàng phải có đại nghiệp sao?” Diêu Tâm Linh mắt vừa chuyển,“Hay là , nàng ta là giả ?” Trái lo phải nghĩ  tựa hồ rất có khả năng này! Diêu Tâm Linh toàn bộ tinh thần hưng trí  bừng bừng. Nếu  Mạc Nguyên Thiến này là giả , cuộc hôn này phải được công nhận sao “Tiểu thư, ta cũng như vậy a!” Tiểu Bình vội vàng phản ứng. Chỉ biết tiểu thư chắc chắn việc , chỉ hy vọng tiểu thư đừng quá xúc động.“ Đây là bọn hạ nhân chuyện phiếm,   có chứng cứ gì cả người nghe để biết, đừng   cho là .”

      có chứng cớ? Vậy tìm ra a.” Diêu Tâm Linh lộ ra ý tứ hàm xúc tươi cười, giống  như    bắt được điểm yếu của Mạc Nguyên Thiến, có thể  đem biểu ca của nàng cướp về “Tiểu thư, người muốn ta tìm như thế nào a?” Tiểu Bình trong lòng kêu khổ được, sớm biết  như vậy .

      “Ta mặc kệ, dù sao ngươi tự nghĩ biện pháp .” Diêu Tâm Linh bốc đồng quyết định,xoay người   cho nàng cơ hội phản bác   .

      “Nhớ kỹ, phải nhanh!” Tiểu Bình nhìn bóng dáng của tiểu thư nhà mình, nhịn được run lên. Nàng xong đời .

       

       

       

      “Nghe hôm nay  Nương tìm nàng?”

      “Đúng vậy.” Hoài Hương thay Nhan Khánh Ngọc cởi triều phục.  Loại công việc này nàng làm ngày càng quen, hề giống khi mới bắt đầu, ngay cả ánh mắt cũng biết nên  nhìn nơi nào.

      có  chuyện gì chứ?” Trong thanh của Nhan Khánh Ngọc lộ ra quan tâm,  hiểu trong lòng nàng có sợ hãi, cho nên từ khi thành thân tới nay vẫn rất ít mang nàng ra gặp mọi người trong nhà, cũng tận lực về phủ sớm với nàng, chính là  sắp đến lễ mừng của hoàng triều, nên có nhiều chuyện tình cần xử lí hơn, khó tránh khỏi quan tâm đến nàng được.

      có gì, chỉ là về sổ ghi chép lễ vật , Nương đưa cho thiếp xem.” Hoài Hương lộ ra tươi cười, biết lo lắng, trong lòng ấm áp có điểm ngọt ngào.“Nương đối thiếp tốt lắm, hôm nay còn giải thích giúp thiếp quan hệ của những người tặng lễ vật với nhà ta, nhắc nhở thiếp cần đặc biệt chú ý đến .”

      “ Chuyện này nàng cần phiền lòng,  ta xử lí tốt chuyện này.” Nhan Khánh Ngọc đem nàng ôm vào trong lòng, hưởng thụ ỷ lại của nàng vào mình.“Nếu ,  sợ nàng mệt mỏi.”

      Nhan phủ  sinh sống ở kinh thành, vốn dĩ cũng là thương gia, mấy đời có vài vị quan viên, đến đời của xem như đạt tới đỉnh núi. Huyeesth thống trăm năm truyền lại đời con cháu, sai túng phức tạp làm cho người ta kiên nhẫn.

      , hơn nữa......” Hoài Hương ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ, thanh   .

      “Thiếp gả cho chàng là  thê tử của chàng , vốn nên chia sẻ công việc cùng chàng. Thiếp muốn giúp chàng... Thiếp...”

      ôn nhu chăm chú nhìn nàng, Hoài Hương lắp bắp thể  biểu đạt đầy đủ suy nghĩ trong lòng. Tuy rằng chỉ mới thành thân, nhưng nhìn mỗi ngày sớm   tối về ,hơn nữa Thanh Thanh  cho nàng biết ít chuyện tình,  nàng mới hiểu người bên gối cùng nàng là người giỏi như thế nào a. Nhan Khánh Ngọc chỉ có là ánh sáng cuả Nhan gia, lại  là trụ cột của triều đình. Rất nhiều việc đều cần .

      bận rộn như vậy, nàng lại còn khiến thêm phiền toái...... Trong lòng biết ràng vì bảo hộ nàng mà phải khổ tâm phen , nàng cảm thấy thực băn khoăn.

      “Thực xin lỗi ” Cuối cùng, nàng chỉ có thể   như vậy.

      “Vì cái gì?” Nhan Khánh Ngọc bình tĩnh hỏi, hai tay ôm lấy hai má mềm mại của nàng,  thực thích cảm xúc trắng mịn trong tay

      “Thiếp chỉ đem đến phiền toái cho chàng.” Nàng nhịn được hé ra khuôn mặt sắp khóc, khổ sở cúi đầu.“Cái gì  cũng thể giúp,  mọi việc chỉ biết ỷ vào chàng ,  khiến ngươi vì thiếp mà phiền lòng.”

      “Hương Nhi.” Nhan Khánh Ngọc đánh gãy tự oán trách của nàng,  mềm nhưng kiên định giữ lấy khuôn mặt nhắn của nàng “Ta thích  nàng ỷ lại ta,  nàng cũng chỉ có thể ỷ lại ta thôi.”

      Kỳ điểm này. Nhan Khánh Ngọc cũng thực kinh ngạc, nhưng  sau khi bình tĩnh, trong lòng  lại là vui sướng cùng thoả mãn.

       Lần đầu tiên phát , được tin tưởng toàn tâm toàn ý là khoái hoạt cỡ nào. Khi  Hoài Hương tản mát ra ánh  mắt  “ có ngươi được”, cam tâm tình nguyện bị nàng ỷ lại, nguyện ý vì nàng trở thành  trượng phu vạn năng, bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, hoàn thành những nguyện vọng của nàng.

      ?” Hoài Hương khó có thể tin nhìn , lại ở mặt tìm thấy gì kiên nhẫn, thậm chí lộ ra tươi cười.

      thấy nàng đáng ghét sao? Ngay cả tiểu thư có đôi khi đều chịu nổi tính tình của nàng a! tại sao có thể  chấp nhận như vậy, còn  lộ ra bộ dáng thực vui vẻ thích ý “Chàng vì cái gì đối với thiếp tốt như vậy?” Nhịn được nàng lại hỏi ra những lời này, nhớ  lần đầu khi hai người gặp mặt, nàng cũng hỏi qua , chính là ngay lúc đó cũng có trả lời.

      “Bởi vì nàng là ái thê của ta a. Đối  tốt với nàng là điều tự nhiên , sủng  nàng ta sủng ai đây?”  Miệng vui đùa bao hàm biết bao sủng nịch,  ánh mắt nhìn nàng luôn luôn ôn nhu . Hoài Hương nhếch môi, sợ chính mình   cẩn thận khóc . tại sao lại có thể đối với nàng tốt như vậy? Nàng chỉ là tiểu tỳ nữ, phải  thiên kim danh gia mà chân chính muốn kết hôn.

      “Làm sao vậy?” Xem hốc mắt của nàng đều phiếm hồng, hỏi. Hoài Hương lắc đầu, gắt gao ôm cổ , chỉ sợ để cho thấy được trong mắt nàng là sợ haĩ,  lại vì nàng mà lo lắng.

      “Thiếp hy vọng có thể vĩnh viễn  ở bên cạnh chàng.”

      “Đứa ngốc, nàng còn có thể đâu?”   câu đơn giản, cũng là bá đạo biểu thị công khai.“Nàng vĩnh viễn đều  là thê tử của ta.”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      (Quà Tặng)

      Thứ năm chương


       Khi nghe thấy Thanh Thanh biểu tiểu thư tới chơi, Hoài Hương hoảng sợ.

      Biểu tiểu thư, chính là chỉ Diêu Tâm Linh , nhưng là nàng ta phải thích chính mình sao? Tuy rằng trong lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng Hoài Hương vẫn là thoáng đánh để ý đến dung nhan của mình, ra khỏi phòng gặp khách.

      Ở đại sảnh chờ quả nhiên là Diêu Tâm Linh,  kì quái là bộ dáng của nàng ta cùng lúc trước khác quá, vừa thấy đến nàng liền lộ ra tươi cười.

      “Biểu tẩu, biết có quấy rầy đến người hay ?”

      Hoài Hương kinh ngạc rất nhiều, khỏi xuất nho kinh hỉ. Nàng vốn dĩ nghĩ muốn tìm cơ hội cùng Diêu Tâm Linh hảo hảo chuyện, tại chính nàng lại chủ động  đến tìm, tự nhiên thể tốt hơn.

      .” Hoài Hương vội vàng tiếp đón nàng.“Ta gọi  ngươi là Tâm Linh được ?”

      “Đương nhiên được.” Khoé mắt Diêu Tâm Linh co rút chút, vẫn là cố gắng duy trì  nụ cười mặt.“Kỳ  sau khi các người thành thân, ta vẫn muốn đến thỉnh an biểu tẩu đây, đáng tiếc thân mình được thoải mái, mới có thể kéo dài tới  bây giờ. Biểu tẩu người  trách ta chứ?”

      “Đương nhiên .” Hoài Hương thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu.“Là  sơ sẩy của ta.  Thân mình biểu muội bây giò khoẻ chưa?”

      có việc gì .” Diêu Tâm Linh dấu vết tinh tế đánh giá vị  tân nhậm phu nhân này, quả nhiên là cùng với lời Tiểu Bình thuật lại về   “Mạc Nguyên Thiến” khác nhau rất lớn.“Như vậy ta mạo muội tới chơi , có  làm phiền biểu tẩu chứ?”

      có. Bình thường ta  mình ở trong phủ cũng có việc gì,  ngươi đến cùng ta tâm tất nhiên là tốt rồi .” Hoài Hương cười đến vô tâm cơ, hoàn toàn  nhận thấy được tâm tư của Diêu Tâm Linh .

      “Phải ?” Diêu Tâm Linh trong lòng  cười lạnh, bắt đầu sử dụng kế sách.“Kỳ ta có cầu quá đáng, muốn  nhờ biểu tẩu giúp ta.”

      “Chuyện gì muội cứ ,  nếu có thể ta nhất định giúp.” Hoài Hương  liền đáp ứng ngay tình,  bộ dáng thân thiện khỏi làm cho Thanh Thanh trợn trắng mắt.

      “Tỷ nhất định có thể” Diêu Tâm Linh thầm cắn răng, chịu nổi  tươi cười vô tâm cơ của nàng.“Trước kia muội thường hay nghe , Mạc phủ tiếu thư tinh xảo tuyệt luân, thêu thùa may vá tú nương người người đều là cao thủ, nhất là Mạc phủ gia truyền ‘Thiên công châm pháp’ lại nhất tuyệt, cho nên muội vẫn đều rất muốn tận mắt xem có bao nhiêu điểm tuyệt diệu, đáng tiếc đều có cơ hội.”

      “Chuyện này đơn giản, bên trong của hồi môn phẩm còn có tú kiện “Thiên công châm pháp”, ta   lấy cho muội!” Nghe thấy cầu của nàng quả nhiên đơn giản, Hoài Hương  vừa cười vừa đứng lên về phòng.

      “Di?” Có sẵn tú kiện, vậy có khi nào nàng ta là Mạc gia tiểu thư chân chính hay ? Diêu Tâm Linh quýnh lên liền hướng Tiểu Bình bên người lôi kéo.

      “A...” Tiểu Bình vội vàng che miệng kinh hô, chống lại  ánh mắt giết người của tiểu thư nhà mình,cảm thấy ai oán nhưng cũng chỉ có thể nhanh nghĩ biện pháp.

      “Làm sao vậy?” Hoài Hương nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy chủ tớ  hai người vẻ mặt cổ quái, còn bộ dáng Thanh Thanh cho là đúng.

      “Ách......” Tiểu Bình bài ra tươi cười, đột nhiên lên cái ý tưởng.“Kỳ tiểu thư nhà ta là ngượng ngùng mở miệng, nàng chân chính muốn là phiền toái thiếu phu nhân giúp nàng  thêu chiếc khăn, ngày  sau nếu có cần, có thể tặng cho người trong lòng làm  tín vật!”

      Lời này vừa ra, Diêu Tâm Linh ánh mắt hung hăng muốn giết người nhìn qua, làm cho Tiểu Bình muốn mựon cớ đào tẩu,còn  Thanh Thanh lại là nhịn được cười trộm tiếng, chỉ có Hoài Hương, cư nhiên làm như   gật gật đầu.

      “Chuyện này thành vấn đề, cứ giao cho ta , ta nhất định giúp ngươi thêu cái khăn xinh đẹp.”

      Xem  bộ dáng thân trọng cùng đứng đắn của nàng,  ba người khác đều muốn té xỉu. Nàng có phải rất dễ lừa hay ?  Lý do này vừa nghe cũng thấy rất gượng ép.

      “Thiếu phu nhân, có thể giúp tiểu thư thêu mẫu đơn hay ? Đó là  hoa mà tiểu thư thích nhất” Nhìn nàng biểu như vậy.  lá gan của Tiểu Bình cũng lớn thêm chút, để tránh sinh  thêm nhiều chuyện, vội vàng ra tiếng cầu, chỉ sợ Diêu Tâm Linh lại hoài nghi đó là sản phẩm có sẵn, như thế nàng chết chỗ chôn a.

      “Tốt.” Hoài Hương cười meo meo , nghi ngờ đáp ứng.

      “Vậy.........” Tiểu Bình hổ là tỳ nữ của  Diêu Tâm Linh . Biết   tâm ý ràng lại lần nữa mở miệng.“ biết thiếu phu nhân cần bao nhiêu thời gian để thêu xong? Nếu tiện, ta liền bồi ở bên cạnh tiểu thư có được , mọi người cùng nhau biên tán gẫu  thêu khăn. Ta cũng rất muốn tận mắt xem!”

      đến đây. Sát khí trong mắt Diêu Tâm Linh thế này mới biến mất,  thay bằng miệng hiền lành tươi cười.

      “Biểu tẩu, quấy rầy tỷ chứ?”

      có.” phát Thanh Thanh thầm hướng nàng xua tay, Hoài Hương chút lo lắng gật đầu.“Ta   chuẩn bị, muội chờ ta!”

      Thấy bộ dáng nàng chút do dự, Diêu Tâm Linh bắt đầu hoài nghi  có phải chính mình suy nghĩ nhiều quá,  Mạc Nguyên Thiến trước mắt này là .

       Nàng nhìn đễn Tiểu Bình cũng chỉ là nhún vai. Sớm kia chỉ là nghe đồn thôi, tiểu thư  lại coi đó là , hại nàng còn náo loạn để người ta chê cười. Chỉ hy vọng  thiếu phu nhân nhìn qua có vẻ hiền lành này, hướng biểu thiếu gia nhắc tới chuyện này.

      Bên kia Thanh Thanh nhìn thiếu phu nhân nhà mình chuẩn bị tốt kim chỉ, nhịn được thầm thở dài. Thiếu phu nhân cũng là quá ngây thơ rồi, tại sao lại nhìn ra dụng tâm kín đáo của biểu tiểu thư ?

      “Thiếu phu nhân,  ngài phải là có việc cần phải làm sao? Ta nghĩ biểu tiểu thư hẳn là hôm nay chưa vội đâu” Thanh Thanh  nhìn qua lên tiếng nhắc nhở,  bất đắc dĩ chủ tử lại biết dụng tâm của nàng.’

      “Ta có việc gì cần phải làm a.” Hoài Hương trợn to mắt, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Thanh, cư nhiên còn hỏi lại:“Ta có chuyện  gì cần làm sao?” Nghe nàng như vậy, Thanh Thanh chỉ kém hộc máu  mà chết.

      , là nô tỳ nhớ lầm .” Thanh Thanh thầm cắn răng, cố ý  tránh ánh mắt oán độc của Diêu Tâm Linh  .

      “Ngươi nha đầu này lanh lợi.” Diêu Tâm Linh   muốn tính toán với Thanh Thanh bây giờ, vừa lúc theo đề tài chuyển tới tình mà nàng muốn biết.“Biểu tẩu, ta nghe người ta qua ngươi phải có tỳ nữ cùng tỷ lớn lên sao? Tại sao cũng chưa thấy, ngược lại là nha đầu  Thanh Thanh này  tới hầu hạ ngươi?”

      Hoài Hương chấn động, kim châm vốn dĩ ổn định lại châm phải tay nàng.

      “A đau ”

      “Thiếu phu nhân?” Thanh Thanh vội vàng tiến lên kiểm tra.

      có gì, là ta cẩn thận.” Hoài Hương tuy rằng lộ ra tươi cười , lại có vẻ  trắng bệch.

      có việc gì chứ? Biểu tẩu.” Diêu Tâm Linh hỏi thăm, mặt  lại là dạng đắc ý.“ tốt sao bỗng dưng lại như vậy? phải là ta hỏi chuyện nên hỏi, làm cho biểu tẩu vui ?”

      , đương nhiên phải .” Hoài Hương chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại càng  che dấu được mình chột dạ.

      Nàng ta tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy? phải là nàng ta phát ra cái gì chứ?  Hay do chính mình sai, làm cho Diêu Tâm Linh hoài nghi ,Hoài Hương sợ hãi nhìn Diêu Tâm Linh,   biết có phải như nàng nghĩ hay , mà cảm thấy ánh mắt nhìn nàng kia có hàm ý khác.

      “Biểu tẩu, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta a.” Diêu Tâm Linh khí thế tăng lên, như là chạm phải chỗ đau của nàng, nửa điểm ngừng truy vấn hỏi.“ Tỳ nữ kia của tỷ đâu? phải nên cùng tỷ ở cùng chỗ sao?”

      “Nàng...... Ta......”   mặt hết trắng  lại xanh, sợ đến tốt hoảng, Hoài Hương trong lúc nhất thời cái gì lý do cũng nghĩ được, hai tay tự chủ được phát run.

      Diêu Tâm Linh thấy nàng như thế, lá gan càng lớn hơn nữa , đứng dậy đến  trước mặt của nàng, từ cao nhìn xuống  nàng, đáy mắt lên chút khinh miệt.

      “Như thế nào,chuyện này thể hỏi sao?  Biểu tẩu có cái bí mật gì chăng?”

      Mảnh khăn tay thêu rơi xuống mặt đất, Hoài Hương  hai tay ôm ngực lui về phía sau, muốn tránh ép hỏi của Diêu Tâm Linh . Trải qua động tác lớn này, dưới thân nàng vấp nghiêng ngả, cả người cũng mất cân bằng ngã  xuống......“Thiếu phu nhân cẩn thận.” Thanh  Thanh nhanh tay đỡ lấy Hoài Hương, rất sợ vị  phu nhân được thiếu gia sủng ái ở trước mặt mình té ngã, đồng thời cũng đối với bộ dáng bức người của Diêu Tâm Linh  càng thêm phản cảm . (HĐ: chị này hiền quớ T^T vào tay ta ta cho biết tay )

      Trong phủ   ai biết, biểu tiểu thư mê luyến thiếu gia nhiều năm, sớm hạ quyết tâm phải gả tiến Nhan phủ. Ai biết đường  lại nhảy ra Mạc thiên kim khiến mộng đẹp của nàng ta hỏng mất, cho nên nàng ta mới có thể đối với thiếu phu nhân khách khí như vậy.  Xem lại bộ dáng của nàng kia, cũng ngẫm lại chính mình bất quá chỉ là “Ngoại nhân”.

      “Biểu tiểu thư, người làm Thiếu phu nhân sợ!” Thanh Thanh che chở  Hoài Hương, lớn mật ngăn lại Diêu Tâm Linh tiếp tục  truy hỏi.“Thiếu phu nhân, người sao chứ?”

      “Ta ...... có việc gì.” Hoài Hương cả người phát run, ngay cả cũng .

      Thanh Thanh nhíu mày, thiếu phu nhân như vậy  nếu để thiếu gia nhìn thấy, mọi người khẳng định xong đâu.

      “Biểu tiểu thư, thiếu phu nhân thoải mái, xin mời ngài đừng   đùa nữa.” Thanh Thanh phải chưa từng nghe qua những lời nhân gian thầm.  Vấn đề mà biểu tiểu thư vừa mọi người cũng suy đoán, mà  nhìn đến phản ứng vừa rồi của thiếu phu nhân, trong đó xác thực là có tình.

      Nhưng là nàng  mạc kệ phiền toái, mặc kệ tình hình thực tế như thế nào, tại ở bên cạnh nàng là Mạc phủ thiếu phu nhân, là chủ tử của nàng,  bảo hộ chủ tử mới là chuyện trọng yếu nhất.

      Lời của Thanh Thanh nhắc nhở Hoài Hương, nàng có chút suy nghĩ, cúi đầu thấp :“Ta có chút thoải mái,  muốn được nghỉ ngơi,  khăn của biểu muội,  sáng mai ta cho người mang qua cho muội.”

      Diêu Tâm Linh còn muốn mở miệng , Thanh Thanh  che ở đằng trứơc.“Biểu tiểu thư, nô tỳ đưa ngài ra ngoài.”   muốn cho nàng tiếp tục lưu lại.

      Diêu Tâm Linh hừ tiếng , cũng lười cùng nàng tranh cãi, dù sao điều nàng muốn biết biết , nhất thiết phải lưu lại cùng loại tiểu nhân này cãi nhau.

      “Biểu tẩu,  vậy ngươi trước hết tĩnh dưỡng cho tốt ,  ngày khác ta lại đến thăm tỷ.” Đắc ý cười, Diêu Tâm Linh mang theo Tiểu Bình rời .

      Hoài Hương ánh mắt ngơ ngác nhìn, lòng thẳng tắp run rẩy......

       
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng


      Sau khi Nhan Khánh Ngọc  quay trở về , nhìn thấy chính là khuôn mặt tái nhợt của Hoài Hương.

      “Làm sao vậy?” Nhan Khánh Ngọc vội vàng đến gần nàng, quan tâm hỏi “Có phải có chỗ nào thoải mái hay ?”

      Hoài Hương nhìn thấy là , môi mím chặt lại, đầu  hướng vào trong lòng , gì.

      “Hương Nhi?” Nhan Khánh Ngọc ôm nàng, hơi hơi kinh ngạc. Tuy rằng đây là  hành động thường xuyên của nàng, chỉ cần trở về  nàng   luôn như vậy đối với , nhưng là hôm nay nàng tựa hồ có điểm thích hợp.

      “Phát sinh chuyện gì ?” Đem nàng  đặt lên chân mình, Nhan Khánh Ngọc giống ôm  mèo con mới sinh, ngữ khí ôn hòa trấn an .

      “Thiếp rất sợ, rất  sợ.” Hoài Hương cắn cắn môi, trong lòng bất an càng lúc càng lớn, lại sợ hãi sau khi ra làm phiền lòng, gần  đây có rất nhiều việc, thường thường phải tiến cung thảo luận chính , đều đến nửa đêm  mới hồi phủ.

      Nàng cảm thấy cái gì cũng giúp được , chỉ hy vọng đừng  làm gia tăng thêm gánh nặng cho .

      “Hử? Sợ cái gì?” Nhiều ngày thấy nàng như vậy ,  dường như giống như con thỏ bị kinh hách “ phải đều quen rồi sao? Tại sao  lại sợ nữa?”

       Có việc tất có người,  lúc ở đây, xảy ra chuyện gì sao “Hôm nay Tâm Linh biểu muội tới tìm thiếp chuyện, hỏi chuyện ‘Hoài Hương’  thiếp biết nên trả lời nàng ấy như thế nào.” Hoài Hương đem buổi chuyện đó sơ lược cho nghe, vẻ mặt bất an.“Làm sao bây giờ? Nàng có thể biết cái gì hay ? Hơn nữa thiếp vảm thấy chuyện dối trá này cahwcs có lẽ dấu được lâu, đến lúc đó...... Đến lúc đó......” Nàng  dừng lại, dám  tiếp tục , chỉ có thể gắt gao ôm .

      có việc gì, có ta đây.” Nhan Khánh Ngọc hơi nhíu mi rất nhanh buông ra, lộ ra tươi cười trấn an nàng.“Biểu muội chính là thuận miệng hỏi chút,  nàng đừng tự doạ chính mình như thế .”

      “Nhưng là...... Những người khác nhất định cũng cảm thấy kỳ quái , chừng trong lòng mọi người đều có hoài nghi điều này, chính là dám thôi.” Dù sao từ trước đến nay cái tên Mạc Nguyên Thiến cũng Hoài Hương luôn cùng với nhau, tại đột nhiên chỉ còn người, người bên ngoài làm sao có thể tò mò?

       “ Nàng đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ  lúc đầu có người cảm thấy kì quái, nhưng   qua nhiều ngày như vậy,  mọi người sớm tin .”  Điều này cũng phải Nhan Khánh Ngọc để lừa nàng, cũng thực kinh ngạc, Hoài Hương cư nhiên có thể sắm vai “Mạc phủ tiểu thư”  tốt như vậy, toàn gia tộc ngay cả mẫu thân cũng hề nghi ngờ nàng.

       “ vậy chăng?” Hoài Hương chính mình hoàn toàn phát giác, chỉ biết là   dưới Nhan gia đều đối xử với nàng rất tốt, làm cho chỉ trong thời gian ngắn,  nàng thích ứng với địa phương xa lạ này ,“Đương nhiên.” Nhan Khánh Ngọc hiểu được,  khúc mắc lớn nhất của nàng nằm ở thân phận,chuyện  giả mạo Mạc Nguyên Thiến  là thực . Nội tâm vô cùng bất an,  mất tự tin ,“ Nàng làm tốt lắm, cần lo lắng.”

      “Tại sao  lại lo lắng a.” Hoài Hương giọng kháng nghị,cảm thấy quá vô tâm. Mỗi khi nghĩ đến  danh tiếng của tiểu thư nhà mình,  lại chiếm lấy vị trí của nàng,  lừa gạt nhiều người như vậy,  trong lòng nàng khỏi khẩn trương.

      “Hay là như vậy ,  từ khi thành thân đến nay, ta  cũng chưa cùng nàng ra khỏi phủ.  Sáng mai ta vào cung xin nghỉ phép, mang  nàng ra ngoài giải sầu?”  Đem nàng nhốt tại trong phủ, cũng khó trách nàng miên man suy nghĩ,  hơn nữa nếu xuất môn,   có những người trong phủ, có lẽ nàng có thể thoải mái ít.

      ?” Hoài Hương hưng phấn , tinh thần nhất thời tốt  hẳn lên. “Nhưng chàng gần đây phải rất bận rộn sao?” Nhớ tới đề cập qua việc này, Hoài Hương lập tức lại nhụt chí .“Quên thiếp ở trong phủ cũng có gì tốt , chàng cần vì muốn cùng ta ra ngoài, ngược lại làm chậm trễ chính .”

      Tuy rằng nàng rất muốn ra ngoài nhìn phong cảnh dân tình trong kinh thành, nhưng cũng  muốn tạo thêm việc cho . Nàng  đem nhiều phiền toái cho rồi!

      quan trọng, ta có chủ ý.” Nhan Khánh Ngọc ôm nàng, ở bên mặt Hoài Hương, khẽ cười :“Ta sớm nghĩ muốn dẫn nàng ra phủ du ngoạn, chính là nghĩ tới chỉ chớp mắt cái hơn tháng .”

       “ vậy chăng?” Hoài Hương đúng là  vẫn rất muốn ra ngoài, nghe như vậy, nhịn được cười thoải mái.

      “Ta làm sao lại lừa nàng.” Xem hai hàng lông mày nàng giãn ra, tâm tình Nhan Khánh Ngọc cũng  tốt hơn,  cho dù trong triều có việc gì nữa,   cũng dành ra thời gian để hoàn thành hứa hẹn này .

      Thất hoàng tử,  đành đắc tội vậy .

      Xe ngựa  từ Nhan phủ ra, Hoài Hương ngồi bên Nhan Khánh Ngọc  , lặng lẽ nhìn  cảnh đường phố bên ngoài “Quá náo nhiệt nha!” Mắt nàng sáng rực rỡị,  toàn bộ tâm tình đều viết ở mặt .

      Nhìn  bộ dáng vui vẻ của nàng, Nhan Khánh Ngọc  cảm thấy chuyến ra ngoài này thập phần đáng giá.

      “ Nơi này là chợ náo nhiệt nhất kinh thánh,  nàng muốn thứ gì đó, ở chỗ này đều tìm được.” Đem nàng kéo vào trong lòng,  tiếng ôn nhuận lên tiếng giải thích .

      Hoài Hương ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn đầy háo hức.

      Nàng lâu đường,  tiếng ồn ào của mọi người chung quanh khiến nàng thực hưng phấn. Nghĩ đến lúc trước ở Cẩm Tú thành tiểu thư cứ ba ngày lại mang nàng ra phủ, phố lớn ngõ , chung quanh chơi đùa. Khi đó nàng luôn phải khuyên nhủ tiểu thư mau hồi phủ, nghĩ tới khi thay đổi hoàn cảnh, ra chính mình sớm bị tiểu thư mang thành thói quen, mấy ngày nay ở Nhan phủ buồn đến chết được.

       “Thiếp nghĩ......” Nàng ngắm  thần sắc người ở bên cạnh, chỉ hy vọng biểu tình của mình lộ ra nhiều khát vọng lắm, muốn làm cho hiểu lầm .

       Xem bộ dạng của nàng giống như con mèo , lại hao tâm tốn sức  muốn che lấp, Nhan Khánh Ngọc khóe miệng khẽ nhếch.

      “Đừng nóng vội, ta mang nàng đến An Quốc Tự chuyến trước  , tình xong xuôi trở về sau.” điểm điểm  má phấn của nàng , cười nhìn nàng đầu tiên là nghi hoặc, mà  sắc mặt vui sướng rất nhanh lại biến mất.

      “An Quốc Tự? Có phải là ngôi chùa lớn nhất của hoàng triều hay , cũng được lập từ rất lâu?” Nếu nàng nhớ lầm, An Quốc Tự là ngày thịnh hoàng triều lập quốc sau đó triều đình ra lệnh trùng tu, ngoài trải qua chin triều đại, vẫn luôn luôn bền vững. Nên mới có danh hiệu“Quốc tự”. Nhưng là......  Mang nàng đến chùa làm gì? Nàng  đối với chợ nhộn nhịp thế này hứng thú hơn nha.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Qùa Tặng


      “Đúng.” Nhìn ra  khó hiểu của nàng, Nhan Khánh Ngọc giải thích .“ Nàng phải vẫn luôn nhớ đến tiểu thư Mạc gia sao, lo lắng  cho an nguy của nàng ấy sao?  Mang nàng đến An Quốc Tự dâng hương, cũng coi như có chổ để nàng tâm .”

      Tuy rằng nàng chưa , nhưng biết nàng vẫn luôn để ý đến chuyện của Mạc Nguyên Thiến, là Mạc Nguyên Thiến xúc động lỗ mãng, biết có  gây ra chuyện gì nữa.

       Dụng tâm của như thế, làm cho Hoài Hương   khỏi há mồm “A”   tiếng, biết nên  phản ứng như thế nào.

      “Miệng mở lớn như vậy, là muốn  bị sâu bay vào sao?” Nhan Khánh Ngọc cười trêu . (HĐ: sao lại sâu nhỉ??? Sâu bướm ak???)

      “ Chàng thực là chu đáo......” Nếu phải đem nàng để ở trong lòng, coi trọng  phiền não cùng tình cảm của nàng, nghĩ  như vậy sao?

      Mỉm cười, nàng ra lời biết mấy trăm lần,“ Chàng đối với ta tốt.”

      “Chút việc này, cúng đâu có gì là lạ.” Ánh mắt Nhan Khánh Ngọc ôn nhu,  ngón tay thon dài mơn trớn hai gò má của nàng.“ Nàng thực là hay khóc a.”

       Nước mắt này,  rơi liền rơi , làm cho trở tay k ịp.

      “Thiếp...... Thiếp vốn chính là  nha đầu thích khóc mà”Hoài Hương ngượng ngùng lau lệ,  lại lau như thế nào cũng xong, cuối cùng  oa tiến vào trong lòng , làm cho cũng cũng bị dính nước mắt của nàng.

      Nhan Khánh Ngọc thuận thế ôm nàng, để cho nàng có thể tìm được   vị trí thoải mái “Ta để nàng ở mình thực bất an,  ta lại có quá nhiều việc, luôn có cách nào khác ở nhà cùng nàng.” Kỳ nhìn ra được, Hoài Hương tuy rằng nhìn qua như  người Nhan phủ,  được mẫu thân cùng nhóm gia nhân tán thánh, nhưng  trong lòng nàng vẫn có điểm lo lắng sợ hãi, chính là muốn cho biết, cho nên  mỗi khi hồi phủ,  dùng bộ mặt tươi cười để tiếp đón .

      Cái đầu nhắn trong lòng lắc lia lịa, thanh buồn buồn truyền ra,“Thiếp ở mình cũng đâu có sao. Hơn nữa thiếp cũng đâu phải ở mình, lúc nào cũng có Tiểu Thanh ở cạnh bên thiếp.”

       “ Vậy người nào mắt luôn hồng hồng có nước, biết là ai.” Nhan Khánh Ngọc tiếng động thở dài. Tuy rằng biết nàng  bản tính ưa khóc, nhưng thấy nàng thương tâm rơi lệ, vẫn là luyến tiếc.

      “Thiếp chỉ là...... Chỉ là có chút  nhớ......” Vỗn dĩ muốn  “Nhà” , phút chốc nhớ tới lời lúc trước của , nàng vội vàng sửa miệng.“Có chút nhớ Mạc phủ.”

      “Nhan gia so ra kém Mạc phủ sao?” Nhắc tới Mạc phủ, Nhan Khánh Ngọc hơi nhíu mi.

      phải.” Phát   ngữ khí của khác lạ, Hoài Hương bất chấp nước mắt chưa  dừng ngẩng đầu.“ thể  so sánh như vậy nha, Mạc phủ chung quy là nơi thiếp lớn lên, làm sao có khả năng nhớ chứ.”

      Nhìn nàng xong xong, hốc mắt lại đỏ, Nhan Khánh Ngọc cũng chỉ có thể đem nàng ôm lại vào trong lòng, tinh tế an ủi.

       Loại tình cảm nhớ nhà này , làm sao có thể hiểu. Chính là nghĩ đến Mạc phủ , rất khó nghĩ đến tên khí chất như ngọc  Trầm Thiên Hạm kia.

      A, cư nhiên ăn  lại ăn dấm chua rồi.  Cảm giác này,  nghĩ rằng cả đời này nếm đến , nghĩ tới lại  là từ người hay khóc này mà có ngoại lệ

      “Hương Nhi, ta có việc hỏi nàng.”

      “Vâng?” Thấy vẻ mặt nghiêm túc, Hoài Hương cũng  đứng đắn ngồi dậy, mở to  hai mắt hồng hồng chờ đặt câu hỏi.

      “Ta cùng Trầm Thiên Hạm, nàng thích ai?”  Biết chính mình có chỗ khúc mắc, Nhan Khánh Ngọc cũng liền  hỏi thẳng.

      “Đều thích a.” Hoài Hương cũng thực trực tiếp trả lời.

      “Đều”? Ý tứ là nàng quả nhiên cũng thích Trầm Thiên Hạm?  Mi tâm hề giãn ra, biểu tình của Nhan Khánh Ngọc  nháy mắt trở nên dữ tợn.

      “Làm sao vậy?” Nhận thấy được khí có gì đó đúng, Hoài Hương cũng biết vì cái gì, lúc trước chuyện cân nhắc, hay là vì “Chàng thích Thiên Hạm?”

      “Là ta thích nàng thích.” Nhan Khánh Ngọc bất mãn liếc mắt nàng cái, hiểu sao nàng có thể  chút nào lo lắng như vậy,  thoải mái ở trước mặt trượng phu của mình thừa nhận mình thích nam nhân khác “Cái gì nha?” Như vậy khó hiểu, nàng nghe  thấy mà thấy đầu óc quay cuồng.

      “Ta cùng Trầm Thiên Hạm, nàng thích ai?” lại hỏi lại lần,  hơn nữa còn đưa ra điều kiện.“Chỉ có thể  chọn người , nàng muốn chọn ai?”

      Hoài Hương đúng là bị hỏi  đến hiểu gì.

      Đây là câu hỏi gì a? Nàng tại sao chỉ có thể  chọn người? Lặng lẽ đánh giá  thần sắc của , phát khẩu khí của còn ôn hòa như lúc trước, nhất là thời điểm  nhắc tới Thiên Hạm. Vì sao thế? Chẳng lẽ cùng Thiên Hạm có chuyện gì thoải mái sao “Hương Nhi,  nàng còn chưa chọn a.” Nhan Khánh Ngọc cáu kỉnh.

      “Ta biết nên chọn  như thế nào  .” Hoài Hương thành thực trả lời.

      Trong mắt Nhan Khánh Ngọc lên tia tức giận. Như là thể tin được nàng cư nhiên  lại trả lời như thế.

      “Nàng thực thích  Trầm Thiên Hạm?” Đối với nàng mà , Trầm Thiên Hạm so với quan trọng hơn sao “Tại sao chàng luôn nhắc đến Thiên Hạm? Chàng thích Thiên Hạm sao?” Hoài Hương hiểu, vì cái gì  luôn nhằm vào  Thiên Hạm như thế.

      Đối với nàng mà , Thiên Hạm  có vị trí đặc biệt , thể thay thế được. Nàng khi còn bé mới tới Mạc phủ, là Thiên Hạm cùng nàng ngủ,  chỉ cho nàng đường , vì nàng để ý tất cả việc vặt, tuy rằng  người mang nàng về phủ là Mạc Nguyên Thiến.  Nhưng người đầu tiên trong phủ nàng nhận thức là Thiên Hạm.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      “Thiên Hạm  từ rất tốt với thiếp, sau khi  thiếp đến Mạc phủ  , đều là Thiên Hạm chiếu cố thiếp......” Hoài Hương vốn dĩ muốn tốt cho Thiên Hạm, để cho Nhan Khánh Ngọc cũng có thể thích nàng, lại phát sau khi  nghe xong , sắc mặt càng thêm trầm.” Làm sao vậy? Chàng giận sao?”

      Thiên Hạm rốt cuộc chỗ nào đắc tội ? Hoài Hương chưa từng gặp qua Nhan Khánh Ngọc lộ ra  biểu tình này.

      chuyện nữa.” hy vọng hiếm khi có được ngày ở cùng nhau liền bị nam nhân kia phá hư như vậy, khiến Khánh Ngọc thừa dịp lý trí còn tồn tại dừng lại đề tài này.

      Hoài Hương mở to hai mắt thủy linh, trong lòng vẫn là đống vấn đề, lại nhu thuận  hạ xuống.

      “Vậy chàng đừng vui nữa được ?” Ôn nhu lôi kéo ống tay áo của , Hoài Hương năn nỉ .“Nhìn chàng vui, thiếp cũng vui vẻ  được.”

       Nhìn vẻ mặt lo lắng, chờ đợi,  lời cùng cử chỉ của nnagf , Nhan Khánh Ngọc cuối cùng buông lỏng  mi, lộ ra  tươi cười thường ngày.

      có việc gì.” Xe ngựa  đúng lúc này dừng lại, Nhan Khánh Ngọc vỗ vỗ tay nàng.“ thôi, ta mang  nàng vào xem thử .”

      An Quốc Tự   năm đến vài lần,  hơn nữa vào ngày Quốc khánh hàng năm, Hoàng Thượng cũng đến nơi này cử hành nghi thức tế thiên , hôm nay đến  chuyến như vậy, coi như là trước thăm hỏi, trở về  cùng Thất hoàng tử trù tính  nghi thức tế thiên ngày đó.

      xuống xe ngựa trước,  vài vị tăng đón khách đứng cách đó xa. vuốt cằm, xoay người nhìn thấy  người bên trong xe ngựa sớm an phận,  khóe miệng khỏi giơ lên.

      Quả nhiên  vẫn chỉ là nha đầu ham chơi, xem ra  nàng là rất buồn chán .

      “Xuống dưới .”  Cánh tay dài duỗi ra đem nàng ôm xuống xe ngựa, quyết tâm quên cảm giác thoải mái vừa rồi, bồi thường cho tiểu thê tử của tốt.

      Dù sao nàng là thê tử của , Trầm Thiên Hạm có năng lực như thế nào!

       Ở bên ngoài dạo ngày, thẳng đến khi mặt trời ngả về phía tây, hai người mới lên đường hồi phủ.

      Cả ngày bên ngoài, Hoài Hương ở xe ngựa nhịn được dựa vào người Nhan Khánh Ngọc  .

      Xe ngựa mới  vừa dừng ở trước Nhan phủ thấy người gác cổng cao giọng kêu:“ về! Thiếu gia cùng thiếu phu nhân về!”

      Nhan Khánh Ngọc thấy khác thường, người trong lòong cũng vì giọng này mà tỉnh dậy.

      “Về nhà ?” Trẻ con xoa ánh mắt, Hoài Hương  ngồi thẳng người dậy trong lúc nhất thời khó có thể thanh tỉnh , nghe thấy nàng tự nhiên ra từ “Nhà” này, Nhan Khánh Ngọc thiệt tình hướng nàng cười, giúp nàng sửa sang lại  tóc mai tán loạn mặt.

      “Đúng, chúng ta về nhà ” Chống lại ánh mắt cực độ ấm áp cùng ý cười thoải mái của , Hoài Hương mới hiểu được chính mình mới vừa cái gì. Nàng mặt đỏ ửng gục đầu xuống,  cũng thêm điều gì.

      Tuy rằng rất nhớ tiểu thư cùng Mạc phủ, nhưng trong long nàng sớm đem Nhan phủ trở thành nhà mình. Nàng cũng chưa quên Nhan Khánh Ngọc  từng với nàng, nàng là  thê tử của , nơi này chính là  gia đình của nàng.

      Hai người xuống xe ngựa,  nắm tay sóng vai vào trong phủ, quản gia từ phía đối diện vội vàng ra đón.

      “Thiếu gia, ngài   trở lại! Mọi người tìm ngài ngày .”

      mặt Quản gia tràn đầy bối rối, làm cho Nhan Khánh Ngọc cảm thấy bất an.

       

      “Trong nhà có chuyện gì?” Giúp đỡ  Hoài Hương mệt mỏi, Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng hạ quyết định.“Ta trước cùng thiếu phu nhân trở về phòng,  sau đó ngươi qua báo cáo cho ta ” Có thể làm cho quản gia  khẩn trương đến vậy,xem ra tình .

      được a, lão gia phân phó , thỉnh thiếu gia cùng thiếu phu nhân  hồi phủ, lập tức đến đại sảnh.” Quản gia lau  mồ hôi trán , vội vàng ngăn cản.

      Nhan Khánh Ngọc khẽ cau mày, Hoài Hương bên cạnh lôi kéo ống tay áo của .“Nếu cha như vậy, chúng ta cũng thôi.”

      Nhan Khánh Ngọc cũng lên tiếng, giúp đỡ Hoài Hương về hướng đại sảnh, quên hỏi:“Là xảy ra chuyện gì? Cha tại sao đột nhiên muốn gặp chúng ta?”

      “Là có khách quý đến, gần buổi trưa đến . Lão gia phái nhiều người chạy nhanh tìm hai vị trở về,  tất cả mọi người trong phủ đều biết hôm nay ngài đâu......” Quản gia ngẫm lại liền cảm thấy xấu hổ, cư nhiên ngay cả thiếu gia  cũng ràng. Kỳ ngày thường thiếu gia  dễ tìm lắm , xuất môn phần lớn đều nơi ,  hôm nay lại , liền phát sinh tình này.

      “Khách quý?” Nhan Khánh Ngọc khẽ cau mày, sau đó lập tức lại nhướng lên.

      Quý phủ có khách quý tới chơi có gì là ngạc nhiên, nhưng  là khách quí nào tới chơi, làm cha vội vã tìm cùng Hương Nhi ,trong đầu phút chốc lên đáp án, trong lòng biết ổn, muốn tìm biện pháp kéo dài thời gian,  quản gia đằng trước sớm dừng lại đẩy cửa ra.

      “Thiếu gia cùng thiếu phu nhân hồi phủ !”

      Nhan Khánh Ngọc  vừa muốn  ngăn cản Hoài Hương tiến  vào,  người trong phòng vui sướng thấy họ mà đứng lên.

      “Hương Hương?” Mạc phu nhân  hướng ra cửa nhìn, lại chỉ thấy được Hoài Hương.“Nguyên Thiến đâu?”

       Những người ở đây nghe được lời của nàng, ai cũng thần sắc nghi hoặc, còn Hoài Hương  nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

      “Hoài Hương?” Lão gia Mạc gia cũng mở miệng .

      “ Dừng Dừng!” Nhan lão gia nghe như thế nào cũng thích hợp.“Thân gia, các ngươi cái gì a, nàng phải là Nguyên Thiến sao?”

      “Đúng vậy.” Nhan phu nhân cũng bước đến, mặt đầy nghi hoặc.“Đây là chuyện gì xảy ra a, các người mới vừa rồi gọi Nguyên Thiến cái gì?”

      “Cha, nương, con có việc bẩm báo.” Biết tình huống thế này khống chế được, Nhan Khánh Ngọc tiến  về phía trước bước, giúp Hoài Hương chắn  ánh mắt của mọi người.

      “Chuyện gì?” Nhan gia phụ mẫu đem ánh mắt  hướng đến , chỉ cảm thấy chuyện này cực kì cổ quái .

      “Con --” Nhan Khánh Ngọc mới mở miệng hai chữ,  đằng sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

      “Thiếu phu nhân!”

      Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng quay trở lại, tiếp được  thân hình yếu đuối của Hoài Hương  .

       
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :