1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công yêu nghiệt đừng dụ dỗ ta - Hồng Ngọc (73C+3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55 : Hồi tưởng

      -" ra của ba huynh con chính là mẫu thân ruột của con!"

      Oanh, cái gì? Mẫu thân ruột! Vậy đây là cậu và của nàng sao? Nhưng mẫu thân nàng là ai?

      -" Phụ thân, vậy mẫu thân con...?"
      -" Là muội muội ta và còn là hoàng quý phi Thanh Phong quốc"

      Thanh Phong quốc! Lại là Thanh Phong quốc. Được nếu vậy sẵn tiện nàng ra tay luôn mộ thể!
      Thấy nàng trầm mặc phụ thân nàng mở lời

      -" Mẫu thân con tên Vương Vũ Tiếu, nàng là người quá hiền lành!"
      -" Vậy mẫu thân con sao nàng lại chết?"

      Nàng vừa hỏi xong, yên tĩnh liền bao trùm lên cả thư phòng. Nhưng có thể nhìn thấy đau xót trong đôi mắt của mọi người và hận thù trong đó!
      Cắt đứt yên tĩnh, đại ca nàng lên tiếng

      -" Mị nhi, ta cho muội! Vậy giờ muội theo ta!"

      Nàng chỉ biết gật đầu theo nhưng đôi mắt khỏi nhìn lại phía phụ mẫu dò hỏi

      -" Con cứ theo đại ca, Triết Nam ắt hẳn với con"

      Mẫu thân nàng xong khẽ cúi đầu che giọt lệ lăn dài. Nàng đành chỉ biết theo đại ca đôi mắt chỉ khẽ liếc lại phía mẫu thân. Bởi trước nàng chưa từng an ủi ai tâm nên bây giờ vẫn chỉ giống như hài tử ngơ ngáo.
      Bước chân gần xa thư phòng, đến gần đình ngồi nghỉ đại huynh liền lấy thủy chủ dắt bên hông cắt đứt bông hoa . đến bên cạnh nàng đặt bông hoa xuống trầm mặc nhìn lên trời cao, thở dài khác vẻ mặt đùa cợt hàng ngày :

      -" là người rất tốt. Trước lúc nàng được hoàng thượng Thanh Phong Quốc lấy làm phi nàng rất hay chơi đùa cùng chúng ta! Đến khi được năm năm sủng hạnh của hoàng thượng liền có thai. Đó là muội!"
      -" Vậy mẫu thân muội nàng làm sao lại chết?"
      -" Nhưng chỉ mình muội,..."

      Nàng nghi hoặc hỏi

      -" Đại ca chỉ mình muội, ý của huynh là sao?"

      Đại ca nhìn nàng ôn nhu vuốt đầu nàng

      -" Trước khi muội sinh ra, năm đầu tiên mẫu thân muội có sinh ra đại ca ruột của muội"
      -" Đại ca ruột?"

      Sửng sốt hoàn toàn, nàng còn có đại ca sao?

      -" Đại ca, giờ nếu muội đoán sai lúc đó mẫu thân muội là phi tử được sủng hạnh nhất, nên đại ca của muội cũng vó khả năng làm thái tử dù là con của phi tần nên mẫu thân mới bị sát hại?"
      -" Đúng"
      -"Vậy đại ca ruột muội đâu?"

      Tiếng thở dài lại vang lên nặng nề

      -" Lúc chúng ta đến nơi chỉ thấy chiếc xe ngựa của bị rơi xuống vách núi, muội được che chắn bằng cỏ khô. Còn đại ca muội ... tìm thấy chỉ ngại...."

      Nàng cắt ngang lời đại huynh

      -" đâu, chắc chắn huynh ấy vẫn sống. Chắc chắn!"
      -" Mị nhi sao muội chắc được vậy! Dù sao cũng mười mấy năm có tung tích."
      -" Muội chắc chắn như vậy"

      Thấy nàng kiên quyết như vậy, đại ca liền ôm nàng lời an ủi

      -" Ừ, Mị nhi đúng"

      Nàng biết đại ca vậy là để an ủi mình nhưng nàng nghĩ nàng suy tính đúng. Bởi lúc trước khi nhập vào thân xác này nàng cần phải che mắt mọi người nên sáng vẫn tỏ ra đúng là thiếu nữ như bao người thích chơi thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, xuyên nên nàng nhớ trong bất cứ vách núi nào, sơn động nào đều có cao nhân sao? Nên đại ca ruột nàng chắc còn sống !

      -" Đại ca ruốt cuộc ai là kẻ sát hại mẫu thân muội mà cần đến lực lượng của Huyết uyển ?"
      -"Là ... hoàng hậu của Thanh Phong Quốc , hoàng hậu Nhã Ý"

      Nàng nghi hoặc

      -" Chỉ là hoàng hậu thôi mà"
      -" đúng là hoàng hậu dễ nhưng sau lưng nàng ta là thế lực !"

      Nhếch môi cười thế lực ư? Nàng lo sao? Nàng cho tan thành khói để xem có thế lực này nàng ta ra sao!


      Chương 56: nhà kẻ thù

      Nghe xong lời caca , nàng rất có hứng thú đối với vị hoàng hậu này. muốn xem bản lĩnh của nàng ta ra sao !

      -" Ca huynh cứ an tâm chuyện báo thù cho mẫu thân cứ để muội lo. Huynh và mọi người cứ an tâm cần lo lắng nhiều"
      -" Mị nhi, đến phụ thân là thừa tướng của nước còn thể làm được gì, muội bây giờ còn quá non nớt thể chỉ có mình lực lượng Huyết Uyển mà cần rất nhiều. Bất quá Huyết Uyển là lực lượng để bảo vệ hoàng cung lúc nguy hiểm nhất nên mượn của Thất vương, quả có chút khó mở lời"

      Tiếng thở dài lại vang lên cách nặng nhọc

      -" Ca muội mượn lực lượng Huyết Uyển. Muội tự dùng của muội và phu quân muội!"
      -" Mị nhi ý muội là sao? Thất vương còn có ....?"

      Đại ca nhìn nàng dò hỏi đầy ý

      -" Haha ca cứ bảo mọi người an tâm chuyện báo thù cứ để muội lo! Giờ muội có việc trước huynh ở lại ngắm cảnh ăn tiệc sớm là vừa!"

      Xong, nàng dùng khinh công mất chỉ để lại bông hoa cẩm chướng mặt bàn .
      Mà ý nghĩa của loài hoa này là khởi đầu mới cũng là niềm thương tiếc !

      Đến lúc nàng khuất bóng, đại ca nàng mới hồi thần trở lại giọng nên lời

      -" Mị ... Mị nhi... muội .... muội"

      Giọng đại ca nàng cứ ngắc ngứ nhìn theo phía nàng

      -" Triết Nam , Mị nhi đâu?"

      Mẫu thân lên tiếng hỏi, khuôn mặt của những người còn lại đều lên câu hỏi đó

      -" Nàng ... có việc"
      -" Đại ca muội ấy đường nào sao mọi người bắt gặp?"

      Huynh thứ nàng lên tiếng hỏi

      -" Nàng dùng khinh công, nàng biết võ ..."
      Trầm mặc mảnh

      -" Triết Nam con ai biết võ công?"

      Phụ thân nàng nhíu mày kiếm hỏi. Bởi từ trước đến giờ ông hề biết hay cho phép dạy võ công cho nàng.

      -" Mị nhi biết võ công, hơn nữa... còn con ... mấy bậc công phu"

      Trời, đây là tin chấn động nhất mà ông cũng như mọi người ở đây từng nghe...
      _______________________
      nơi khác
      _______________________

      Vừa đáp xuống cửa sổ phòng riêng của mình tại Tây Môn Kĩ viện, nàng nhanh chóng tìm được Dạ Lan. Ngoắt tay ý bảo Dạ Lan lại, nàng ngồi chéo chân đặt tay lên bàn tạo ra từng nhịp gõ dồn dập

      -" Chủ nhân có gì sai phó?"

      Dạ Lan cúi đầu cung kính hỏi ý

      -" Ta vắng mấy hôm ở đây vẫn ổn?"

      Vẫn ngồi nguyên tư thế đó ngước đầu lên hỏi

      -" Chủ nhân , mọi chuyện vẫn vậy. Nhưng nghe người trong giang hồ có số chuyện!"
      -" Nha, nghe thử"

      Bày ra dáng vẻ hứng thú , nàng ngồi thẳng dậy nghe tin

      -" Bẩm, trong giang hồ mới xuất số các mới. Nhưng mới nổi danh gần đây là Đạo Tinh các."
      -" Vậy sao? Tốt bắn pháo đỏ lên cho ta và " mời" Thương Thủy đến ta gặp!"

      Đùng đùng

      Tiếng pháo nổ lần lượt trong hò reo và phấn khích của mọi người, trong tiếng nhạc và lời ca vũ khúc của các nương. đúng là màn ngụy trang tài tình! Dạ Lan , nàng chọn người này làm mama ở đây quả sai.
      Nàng thầm nghĩ

      -" Chủ nhân, Thương Thủy có mặt"

      " Mau vào" tiếng vang vọng từ bên trong mang theo giọng lạnh nhạt

      Thương Thủy nhanh chóng tiến vào, theo bản lièn quỳ xuống

      -" Thôi, miễn"

      Thương Thủy nhìn nàng khó hiểu nhưng cũng giám làm trái lời

      -" Chủ nhân, Thương Thu đến"

      Tiếng Dạ Lan vang bên ngoài cánh cửa

      " Nhanh chóng 'Mời ' vào"

      Nàng nhấn mạnh chữ mời ngân dài ra sau đầy ý

      -" Tham kiênd chủ nhân"

      Phất tay ý bảo đứng dậy, nàng phân phó Dạ Lan

      -" Dạ Lan ở đây hết việc của ngươi nên lui ra."
      -" chủ nhân"

      Ngồi nhâm nhi thưởng thức ly trà, cuối đến khi còn nghe thấy tiếng bước chân nàng mới cất lời hỏi

      -" Lúc ta có , mọi chuyện ở các vẫn ổn thỏa?"
      -" Bẩm, vẫn có số người trong giang hồ nhân lúc thiếu các chủ đến khiêu chiến nhưng giải quyết ổn thỏa!"

      Thương Thu cung kính

      -" Nha, chỉ vậy?"
      -" Và còn có Đạo Tinh các, các này xuất được khá lâu nhưng nổi danh mới đây."
      -" A, vậy sao! Tốt ngươi điều tra các chủ là người nào cho ta. Và kẻ đứng sau có phải là .... Hoàng hậu Thanh Phong Quốc"

      Nàng vừa nhắc đến hoàng hậu Thanh Phong quốc bàn tay của Thương Thu khẽ nắm chặt, Thương Thủy lại cắn chặt môi

      -" Còn chuyện chính ta muốn hỏi các ngươi..."
      -" Chủ nhân xin cứ !"
      -" Ta muốn biết...."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57


      " Ta muốn biết số chuyện trong hoàng cung Thanh Phong quốc!"

      Nàng tựa vào tháp nhuyễn bên

      -" Chủ nhân, chuyện trong hoàng cung có gì! Hầu hết đều như trong giang hồ đồn thổi."
      -" Ta biết nhưng quan trọng bây giờ là ta muốn biết việc 15 năm về trước về tiểu công chúa vừa mới chào đời nhưng bị chết do xe ngựa bị rơi xuống vực cùng mẫu thân và đại ca của nàng"

      Thương Thu bất ngờ nhìn nàng sau đó liền cúi đầu

      -" cần tỏ ra vẻ bất ngờ như vậy mau trả lời ta"
      -" Chủ nhân chuyện này thuộc hạ cũng biết được nhiều Nhưng mấy lần nghe mẫu thân kể đó phải là tai nạn mà do sắp đặt từ trước..."

      Thương Thu nhìn nét mặt của nàng rồi tiếp

      -" Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy xác của ba người bọn họ!"
      -" Ân , vậy ra cái tai nạn đó xảy ra cũng do tay nàng ta sắp đặt?"
      -" Vâng"
      -" Tốt tốt"

      Nàng đứng dậy vỗ tay cười lạnh sát khí tỏa ra khắp gian phòng. Tay nàng nâng cằm của Thương Thu vuốt

      -" Vậy người biết Hoàng Quý Phi của Thanh Phong Quốc là ai chứ?"
      -" chủ nhân nếu như thuộc hạ nhớ lầm nàng tên họ Vương Vũ Tiếu là em của thượng tướng đại nhân"
      -" Nha, có số chuyện ta cũng quên chưa với các ngươi, ngoài các chủ, các chủ phu nhân, Thất Vương Phi ta cũng chính là người trong nhà của Hoàng Quý Phi Vương Vũ Tiếu..."

      Thương Thu và Thương Thủy bất ngờ nhìn nàng. Nàng cười như vũ tiếu tiếp

      -" Khoan hãy bất ngờ, ngoài ra ta cũng chính là con của nàng ta , muội muội và tỷ tỷ của các người . Hoàng tỷ của ta!"

      Thương Thu Thương Thủy bất ngờ ngã sụp xuống dưới chân nàng. Nhìn nàng bằng ánh mắt thể nào tin nổi.

      -" Bất ngờ sao? Ta cũng vậy nha!"
      -" Chủ... chủ nhân vậy..."
      -" Vậy ? sao? Ta vẫn tiếp tục thực kế hoạch đó nhưng chút thay đổi!"
      -" Thay đổi...?"

      Nhìn Thương Thu vẫn còn ngồi sụp dưới chân mình nàng nổi hứng muốn trêu đùa nàng chút

      -" Hoàng tỷ à , tỷ tò mò sao?"
      -" chủ nhân, thuộc hạ giám"
      -" Ồ vậy sao! Được rồi ta cũng bắt ép ngươi được nha! Lần này chính tự ta ra tay. Còn các ngươi..."
      -" Chủ nhân xin !"
      -" Thương Thủy ta muốn ngươi cho Lãnh Độc biết hãy về tự điều chế mê hồn dược đến lúc cần. Làm trong bí mật cho ta"
      " Còn ngươi Thương Thu điều tra xem đại ca của ta ruốc cuộc có còn sống hay phải tìm hiểu kĩ cho ta!"
      -" chủ nhân"
      -" Giờ lui ra, với Dạ Lan cấm tất cả mọi người lui tới khu vực này hơn nữa tuyệt đối để lộ chuyện ta vừa mới ra"
      -" Vâng, chủ nhân"

      Nàng ngồi xuông bàn nhàng pha ấm trà mới bâng khua

      -" Hai nàng , chàng làm gì mà lén lút như vậy chứ?"

      Vừa dứt lời, bóng trắng luồn qua cửa sổ tiến vào trực tiếp ôm lấy nàng

      -" Mị nhi, sao biết là ta?"
      -" Linh cảm thôi"
      -" Nha linh cảm tốt như vậy?"

      Nàng nhéo hông

      -" Phong, chàng cố tình đánh trống lảng với ta? "
      -" Có sao?"

      mỉm cười nghiệt đáp

      -"Có nha, chàng cũng nghe ta chuyện rồi đúng chứ?"
      -" nghe"
      -" Ta cũng cho huynh trưởng biết rằng mình có võ công!"
      -" sao , trươc sau gì cũng biết, bất quá là thời gian thôi!"
      -" Ta rất tức giận"
      -" sao, ta giúp nàng xả giận"
      -" ta muốn tự bản thân mình trả thù!"
      -" Được ta hỗ trợ nàng"
      -" Ta..."

      Lời nàng chưa hết câu giành trước

      -" Ta nàng!"

      Nàng ngước nhìn đôi môi mỉm cười lời phát ra đầy sủng nịnh nhịn được vươn tay kéo đầu xuống hung hăng mà gặm nhấm nháp đôi môi của

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 58:


      Nàng sau khi tìm hiểu ít nhiều thông tin về Mẫu Thân cũng như Thanh Phong Quốc. Nàng càng nhận ra chỉ có thể đứng đỉnh cao mới có thể bảo vệ được những người thân và mới có thể bảo hộ được chính bản thân mình. Có lẽ đến lúc nàng nên...

      -" Chủ nhân Thương Thủy cầu kiến"

      Tiếng Dạ Lan bên ngoài cung kính

      " Để nàng vào"

      Cánh cửa được đẩy ra, Thương Thu lén nhìn lại sau đóng kín cửa vào. Lấy ra từ trong người lọ nhọ trong suốt đặt bàn

      -" Chủ nhân, mê hồn hương chế xong"
      -" Tốt vậy còn thuốc giải?"
      -" Thuộc hạ còn chế. Nhanh nhất mấy ngày nữa"

      Nhìn nàng ta vừa vừa cúi đầu dám ngẩng lên trong lòng nàng thở dài tiếng đứng dậy

      -" Thương Thủy ngươi lo lắng gì? Ta muốn chuyện cùng khúc gỗ người hiểu ý ta chứ!"
      -" Thương Thủy hiểu. Nhưng..."
      -" ra cần để trong lòng"

      Tay Thương Thủy nắm chặt văn vê ống áo
      -" thuộc hạ vẫn chưa tin, chưa đáp ứng được"

      -" Chỉ vậy?"
      ...
      -" Vậy ngươi tốt nhất đừng nên báo thù làm gì nữa . Ý chí ngươi, cảm xúc của ngươi bao giờ báo thù được"

      Thương Thu vội quỳ rạp xuống ánh mắt lo lắng nhìn nàng

      -" Chủ nhân, thuộc hạ biết sai xin người cho thuộc hạ cùng người báo thù..."
      -" Thôi ra ngoài"
      -" Chủ nhân..."
      " Ta RA NGOÀI khi nào ngươi quen với mùi vị của máu hoàn toàn hãy đến tìm ta!"
      -" Thương Thủy xin lui"

      Nhìn nàng ta bước ra đóng cửa, ta ngấm ngầm thở dài. ra ta đâu phải sinh ra có tính cách này. Ta từng rất giống Thương Thủy chưa bao giờ thích chém giết. Nhưng ông trời đâu có bao giờ cho con người được theo ý muốn hoàn toàn? Người người ai cũng ta hoàn hảo chê trách ông trời bất công. Nhưng ta lại thầm cười họ , ta chưa bao giờ hoàn hảo và ta biết từ rất lâu " thứ gì là bất công cả " . Chính xác nhất là lúc ta phải nhấm máu mà đứng lên cao vô tình với những thứ xung quanh . Đến khi ta được gặp . Nam nhân dành cho ta!

      Còn về Thương Thủy bây giờ, ta tin chắc nàng hiểu ý ta muốn nếu .... Bởi có những nỗi đau có thể vực dậy con người, nhưng lại có khi khiến con người ta gục ngã.
      ( đây là tiếng lòng của Mị nên mk chuyển từ nàng sang ta để diễn tả cảm xúc bên trong nha!)

      -" Chủ nhân..."
      " "

      Tiếng nàng vọng ra bên ngoài

      -" Người như vậy Thương Thủy nương rất đau buồn"
      " Haha tất nhiên là đau buồn. đau buồn đâu đủ mùi vị cuộc sống này. Nhưng ta làm tất có ý của ta"
      -" Vâng chủ nhân. Dạ Lan lắm chuyện xin người tha tội"
      " Ưmm. Lui "

      Dạ Lan lui ra cả gian này trờ nên im ắng lại khác với vẻ náo nhiệt dưới viện. Trở mình lên giường nhắm mắt nhưng nàng mãi vẫn ngủ nổi . Thời gian này quả có nhiều chuyện xảy ra. Nàng còn quên chưa làm chuyện, lai lịch của nam nhân kia ắt bình thường! Nàng nhất định phải tra ra .... nhưng mong sao , giống suy nghĩ của nàng.

      " Chủ nhân"

      Tiếng Dạ Lan lại vang lên

      -" Có chuyện gì "
      " Thương Thu cầu kiến người"
      -" Ân vào "

      Quoái lạ mọi hôm Thương Thu nàng thường trực tiếp nhưng sao hôm nay nàng lại chính mình nhờ Dạ Lan ? lẽ việc kia nó tác động nhiều đến hai nàng như vậy!

      -" Chủ nhân, Thương Thu có việc cầu xin người"
      " Ân, "
      -" Sau khi việc đại thành... cầu xin người để cho thuộc hạ theo hầu người!"

      Nàng hơi bất ngờ, công chúa vì sa cơ nên mới phải ép buộc bản thân thích nghi. Nhưng khi hoàn toàn có lại địa vị cớ gì ép buộc bản thân mình nữa đâu?

      -" Được thôi. Nhưng muội muội ngươi tính sao?"

      Thương Thu im lặng hồi, tay cầm chuôi kiếm trắng bạch

      -" Tùy nàng ấy tự quyết định, nhưng dẫu chọn thế nào thuộc hạ vẫn thầm bảo vệ"
      " Ân, xong rồi lui . Đừng cho ai làm phiền ta. Ta cần nghỉ ngơi"

      Nàng phất tay đuổi Thương Thu . Lần này là nàng kiếm cớ đuổi người. Nàng rất mệt muốn ngủ chút... chỉ chút.

      Chương 59

      Người ta thường chính là hi sinh tất cả cho người mình . Hận là tình hóa thành. Nhưng khi hận còn, tình cũng chết. nên hận. Vô tình mà hờ hững.

      Đôi bàn tay nhàng vuốt lên gò má của người ngủ say, ánh mắt đau lòng lo lắng
      " Mị nhi , liệu sau khi nàng biết ... nàng có còn nguyện ý ở cùng ta?"
      Tiếng thủ thỉ như tự với bản thân mình. lo sợ rất lo sợ mất nàng.
      Nhìn nàng nhíu mi trán rịt tầng mồ hôi mỏng, nghiêng thân vuốt ve đôi mi nhíu chặt cho nàng thả lỏng ra , tự động chỉnh lại góc chăn sau cúi xuống hôn phớt qua gò má trắng rồi dùng khinh công thi triển ...
      Đến khi nàng tỉnh dậy cũng là ngày hôm sau mệt mỏi dựa lưng giường . Sai người đem thau nước vào rửa mặt, có lẽ từ lúc tới đây tới giờ đây là lần đầu tiên nàng có giấc ngủ mê man như thế này.

      " Dạ Lan, ngươi có ngoài ?"
      -" Có thuộc hạ"
      " Chuẩn bị cho ta chậu nước tắm và sẵn tiện kêu Lãnh Độc đứng ngoài cửa tiếp chuyện với ta"
      -" chủ nhân"

      ( Đến khi chuyển nội tâm của nhân vật mình tự động chuyển từ " nàng " sang " ta" và ngược lại nhé!)

      Chưa đến nửa khắc Dạ Lan cho người đưa nước nóng vào. Ta cởi từng kiện y phục bước vào bồn tắm ngâm mình chìm xuống thư giãn

      " Phu nhân cho gọi thuộc hạ"

      Ta ngồi dựa vào thành bồn nhắm mắt, tiếng vọng ra
      -" Lãnh Độc, Ám các thế nào"
      " Phu nhân mọi chuyện vẫn ổn!"

      Nhưng có số chuyện báo cáo với phu nhân bởi Đây là chuyện của các chủ giao và thể với phu nhân còn vì sao thể chắc vì nó liên quan mật thiết tới phu nhân.

      -" Ân, phủ thừa tướng sao?"
      " Bẩm, mấy hôm trước thừa tướng đại nhân có cho người đến phủ thất vương mời " vương phi" về chơi. Nhưng mấy lần phu nhân đều có ở phủ nên người có gửi cho phu nhân bức thư!"

      Nàng nghi hoặc, bức thư sao?

      -" Tiến vào, đưa cho ta"

      Lãnh Độc run rẩy, dù sao phu nhân cũng tắm. Hơn nữa lại là nữ nhân. Sao Lãnh Độc có thể.

      -" Phu nhân, thuộc hạ..."

      Nàng sao lại có thể quên, nam nhân lạnh lùng như Lãnh Độc chắc cũng chưa vào khuê phòng nữ nhân. Huống chi còn là phòng nữ nhân tắm.

      -" Kêu Dạ Lan đưa vào cho ta"

      Tiếng cửa được đẩy ra nhàng, Dạ Lan vòng qua tấm bình phong, tay trình nàng lên bức thư phụ mẫu đem

      " Được rồi, lui ra cả hai ngươi!"

      Dạ Lan khẽ cúi người rồi ra, tay nàng cầm bức thư của phụ mẫu. Đứng dậy khỏi bồn, lau người mặc trước nội kiện bên trong rồi lên giường mở bức thư ra. Môi nàng nhếch lên cười. Bức thư này chính xác là của phụ thân ghi. Mẫu thân cùng ba huynh trưởng của nàng nhất định ghi như vầy vỏn vẹn chỉ bảy chữ
      " VỀ, TA CÓ CHUYỆN MUỐN HỎI CON"
      Đặt bức thư lên bàn, tay mở tủ lấy đồ. Hôm nay nàng muốn mặc màu tím , ý gì nhưng nhìn màu đỏ đó ... chói mắt. Trắng lại quá nhạt nhòa.

      " có lẽ cũng nên ra" nàng tự nhủ thầm trong bụng. Đứng bên cửa sổ, nhún người di chuyển về phủ thừa tướng.

      Vừa bước vào khí ở đây im lặng cách đáng sợ. có vẻ gì vui vẻ như lúc trước. Nàng chợt cười rồi chợt lắc đầu cái cảm giác này giống như đợi nàng về hỏi tội à~ Hít sâu hơi, chân nàng bước nhanh lại phía gian khách nơi phụ thân nàng đợi sẵn ở đó.

      -" Mị nhi bái kiến phụ thân"

      Phụ thân nàng vẫn ngồi như vậy ánh mắt chăm chú nhìn nàng lời,

      -" Phụ thân..."

      Tiếng thứ hai của nàng được đáp lại

      -" theo ta,..."

      Nàng đứng dậy nhanh chân theo phụ thân mình đến thư phòng, lòng thâm lo lắng lẽ chuyện nàng biết võ công nó gây ra kích động lớn như vậy?
      Last edited by a moderator: 30/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 60:





      Cúi đầu theo phụ thân vào thư phòng, lặng lẽ hít hơi thông thoáng mỉm cười tự diễu! Từ bao giờ nàng biết lo lắng như vậy? Từ bao giờ nàng trở nên yếu đuối như vậy ? Từ bao giờ Vũ Mị nàng lại có những cảm xúc như thế này? Cười mỉa mai rồi lại cười khổ. Cái cảm giác này nên có.
      Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ , qua mỗi dãy hành lang đến thư phòng nàng vẫn còn đắm chìm trong đó

      -" Mị nhi , mau ngồi xuống"

      Tiếng mẫu thân dịu dàng nhắc nhở nàng trở lại thực

      -" Mẫu thân, đại ca , nhị ca, tam ca hảo!"

      Mẫu thân nàng vẫn tươi cười như thế chỉ là nụ cười gượng gạo.

      -" Mị nhi muội cho chúng ta lời giải thích được chứ!"

      Tam ca lạnh nhạt hỏi nàng. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng sống ở đây tam ca tỏ vẻ như vậy với nàng.

      -" Mị nhi xin "
      -" Tại sao muội biết võ công?"
      -" Đây là do may mắn muội chỉ vô tình cứu được lão già. Sau lão liền truyền nội lực cùng võ công cho muội!"

      Cái này là nàng . Đúng là vô tình cứu lão nhưng lại cố tình muốn được báo đáp

      -" Sao muội dấu chúng ta?"
      -" Muội... muốn mọi người phải suy nghĩ nhiều!"
      -" Được cứ cho là muội muốn mọi người suy nghĩ nhiều, nhưng vì cớ gì.... võ công muội lại cao hơn ta?"

      Nhị ca lúc này mới mở lời , bộ dạng thập phần đáng . Tỏ vẻ phụng phịu. Mà khiến nàng nổi trận da gà , cứ nghĩ bị trách móc chứ trường hợp này chưa nghĩ đến!

      -" Ách, nhị ca. Chắc do may mắn, may mắn thôi"

      Vuốt lại tóc nàng bừa lý do. Nhưng lý do này nghe biết là lấy cớ. Chắc đứa trẻ lên ba cũng biết.

      -" Nga, muội có lý. Cớ gì muội lại hơn ta được!"

      Nhìn nhị ca phút này tự cho là sáng suốt vỗ tay mà nàng có cảm giác muốn đánh người. Mí mắt khẽ giật giật, may mắn đấy là nhị ca và lúc nào cũng đối tốt với nàng. Chứ nếu toàn mạng dù đó là lời hay đùa.

      -" Thôi, đùa nữa . Mị nhi ngồi lại đây. Ta có chuyện muốn hỏi con!"
      -" vâng, phụ thân cứ hỏi"
      -" Chuyện con biết võ công có người nào khác biết ?"
      -" Chỉ mọi người cùng phu quân con và công chúa Tư Ba biết "
      -" Thất vương và công chúa đó cũng biết sao?"

      Nàng nghi hoặc

      -" vâng "
      -" Thất vương ta gì nhưng tại sao công chúa lại biết? Liệu có...."

      Giờ nàng hiểu ý của phụ thân

      -" Phụ thân cần lo lắng. Nàng làm hại con"
      -" Tốt. Còn chuyện nữa "
      -" Phụ thân xin !"

      Nàng ngước lên nhìn sắc mặt mọi người dường như tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào nàng.

      -" Ngươi có đúng là Mị nhi?"

      câu hỏi này của phụ thân khiến nàng bất ngờ lắm. Dù sao " Mị nhi" thay đổi quá nhiều mà

      -" chính là con"
      -" Ngươi dám thề với trời"
      -" Dám"

      Nàng chính là Vương Vũ Mị như thế nàng có gì sai. Hơn nữa nàng dù có dối đâu sao, với bầu trời xanh trong đó nàng từ lâu còn

      -" Vương Vũ Mị thề nếu đây là lời dối bị trời tru đất diệt"

      Vừa xong, mẫu thân ân cần vuốt ve đầu nàng

      -" Mị nhi, đừng trách chúng ta tin con. Nhưng do con thay đổi nhiều quá khiến mọi người tiếp thu được!"
      -" Mị nhi biết, Mị nhi trách mọi người. Hơn nữa bây giờ con có thực lực phụ mẫu cùng ba huynh cứ an tâm, tự tay con báo thù cho mẫu thân ruột của mình!"


      Chương 61:






      Đúng thế nàng nhất định tự tay báo thù cho " mẫu thân" này. Dù sao cũng chính nàng ấy sinh ra Vũ Mị cũ giúp nàng đầu thai chuyển kiếp.

      -" Mị nhi con có cần phụ thân giúp đỡ gì ?"

      Giúp đỡ? Với thế lực tại của nàng của còn thiếu sao?

      -" Mị nhi tạ phụ thân, tại cần ... bất quá nếu như có việc xin phụ thân giúp đỡ Mị nhi tay !"

      Phụ thân lúc đầu nghe qua hơi nhíu mi lại, sau nhanh chóng dãn ra tỏ ý hài lòng

      -" Được. Ta giúp con"

      Chỉ lời như vậy nhưng nặng như nàng cân. Quyết rút lời

      -" Vậy nếu như còn gì, Mị nhi xin lui xuống"

      xong nàng quay người tính bước ,

      -" khoan"
      -" Đại ca, huynh gọi muội"
      -" Mị nhi, ta hiểu muội bây giờ như thế nào nhưng vẫn nên nhớ muội vẫn còn có chúng ta nên liều mình"

      Vậy ra đại ca vẫn chưa tin nàng

      -" Đại ca huynh cứ an tâm muội như huynh "

      xong nàng cũng khẽ cúi người rồi quay lưng . Ngoài miệng vậy nhưng ra nàng từ trước đến nay hành động luôn theo cảm tính nhưng như vậy có sao? Tất cả tiền tài quyền lực đều do nàng nắm giữ. Vậy nàng còn lo sợ gì!
      Nhưng dù sao cũng mấy ngày, nàng chưa có gặp . Trong lòng có chút nhớ mong.

      " Tốt, nên xem Ám thế nào"

      Vươn vai, duỗi thắt lưng nàng liền dùng khinh công về phía Ám các, vừa đến nơi nàng thấy Như Nhu trò chuyện cùng nam nhân kia, tên là ... Tĩnh Hàn.
      Thôi đành phải thay đổi kế hoạch chút, lúc đầu nghĩ nên giả bình hoa di động chút. Nhưng đến nước gặp ở đây đành chịu thôi.

      Nàng bắt đầu thả hơi thở ra, di chuyển chậm lại còn cố tình gây ra tiếng động để thu hút chú của hai người bọn họ

      -" A, Như Nhu nương. Tĩnh Hàn huynh cũng có ở đây luôn sao. trùng hợp"

      Nàng trưng ra bộ mặt tươi cười vui vẻ

      -" ra là Thủy muội muội , ..."
      -" Thủy nương"

      Tĩnh Hàn lạnh nhạt trả lời

      -" Nha, hai người làm gì vậy?"
      -" Chỉ là trò chuyện thôi, có gì bận tâm!"

      Như Nhu tươi cười

      -" Nha, mà hình như Tĩnh Hàn huynh có oán niệm với Thủy nhi sao?"

      Tĩnh Hàn lộ thần sắc hơi bất ngờ, sai nhanh chóng trấn tĩnh

      -" Thủy nương suy nghĩ nhiều. Tại hạ có oán niệm với nương"

      Nàng nhanh chóng phụng miệng tỏ vẻ đáng

      -" Có nha, huynh luôn lạnh với ta. Thậm chí còn nguyện liếc mắt nhìn"

      Nàng xong, Tĩnh Hàn liền quay mặt trả lời khiến bản thân nàng đoán biết được vẻ mặt của

      -" Thủy nương suy nghĩ nhiều" rồi quay lưng mất

      Nàng nhìn bóng Tĩnh Hàn thầm bĩu môi khó chịu" sức hút của nàng giảm rồi sao?" lần trước và lần này đều như vậy chút để mắt

      -" Thủy nhi"

      Nàng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nghiệt đến gần

      -" Caca"
      -" Sao muội lại ở nơi này?"

      bước đến vẻ ân cần hỏi han
      -" Muội... muội... nhớ..."

      Câu sau nàng chưa hết nhưng cũng đủ để cho người khác hiểu ý

      -" Muội ngốc, ta cũng nhớ muội"

      Như Nhu nhìn hai người tình chàng ý thiếp lời qua tiếng lại trong lòng hận thể giết được " Thủy nhi" này . Bất chợt chen vào

      -" Thủy nhi, muội biết võ công sao?"
      -" ... có"

      Nàng trả lời nhàng đúng kiểu nhu mì yếu ớt
      -" Vậy khinh công lúc nãi..."
      -" Thủy nhi muội biết khinh công?"

      biết Như Nhu cố tình lấy cớ chen vào lúc và Mị nhi chuyện , nhưng chuyện nàng ta cố lấy vào lại khiến có chút bận tâm. Kế hoạch của nàng lúc đầu...

      -" Thât ra, mấy ngày này muội nhờ " đại ca" chỉ cách khinh công. Muội muốn đâu cũng có đại ca ôm"
      -" Thủy nhi..."

      Tiếng ngân dài tỏ ý thương , nhưng trong ánh mắt lại tỏ vẻ tán thưởng. Hiểu ý

      -" Thủy nhi muội tốt, học cũng nhanh có thể mình"

      Trong câu tỏ vẻ tán thưởng nhưng những người thông minh thừa sức hiểu ý sâu xa trong đó" có thể mình" nàng đâu phải tiểu hài tử hai ba tuổi mà vẫn cần có người cùng theo!
      Gắng kìm nén cơn giận, nàng cười đáp lại

      -" Cũng may là như vậy, nếu cũng phải phiền caca ôm ấp nhiều. Như Nhu nương đúng chứ"

      xong nàng cũng liếc mắt ngại ngùng về phía mỉm cười .

      -" Thủy muội muội...."
      -" Thôi, Như Nhu nương về nghỉ ngơi. Ta còn có chuyện với Thủy nhi."
      -" Nhưng ta..."
      -" Hử?"
      Như Nhu lời muốn còn chưa ra , còn muốn ở lại cùng hai người lại bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của giật mình nhanh chóng cắn môi xoay người . Đến khi còn bóng dáng nàng ta , cảm nhận được tức khí của người có võ công mới ôm nàng hít mùi hương cơ thể nàng :

      -" Mị nhi, ta nhớ nàng"

      Nàng mỉm cười vòng tay ôm

      -" Ta lại nha!"
      -" Mị nhi nàng vô tâm , khiến ta đau lòng"
      -" Hì, ta cũng nhớ chàng nha. Hơn nữa ta cũng có chuyện muốn cùng chàng."

      buông nàng ra nghiêm túc

      -" Được, ta cũng có số chuyện muốn cùng nàng. cùng ta"

      Xong nắm tay nàng thẳng vào phòng ....

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 62



      -'' Phong chàng nhanh ''

      Vừa vào phòng nàng rất cấp bách hỏi

      -'' Được rồi, nàng nghĩ sao về tên Tĩnh Hàn kia?''

      TĨnh Hàn? Rất tốt nàng muốn biết thêm về ta nhưng chưa có cơ hội

      -''Chàng ta nghe thử''
      -'' Ta điều tra , nhưng chỉ biết được năn ta 7 tuổi còn lại tất cả thôngtin đều có . Cứ như mới xuất ''

      Năm 7 tuổi thôi sao? vậy từ lúc trước 7 tuổi và sau 7 tuổi ta làm gì ở đâu? Xuyên sao? thể đúng bởi nếu có xuyên khoảng thời gian 7 tuổi trước đó thể biến mất được.

      -'' Mị nhi, nàng lại nghĩ gì à''
      -'' . Ta chỉ nghĩ ta cuốn hút''
      -'' Nàng dám''
      -'' Sao nha!''

      Mị nhi của lúc nào cũng có thể đùa

      -'' Được rồi, chuyện nàng muốn với ta...?
      -'' ra ta cũng muốn hỏi chàng về ta...nhưng chàng tự ''

      Nàng nhún vai, tỏ vẻ vô dụng

      -'' Phong còn có chuyện nữa''
      -'' Nga , ta nghe''

      Ôm lấy khuôn mặt nàng mỉm cười

      -'' Ta muốn đến Thanh Phong Quốc chuyến''
      -''Nga''
      -'' Ta muốn chàng cùng ta''
      -'' Nga''

      Tất nhiên là phải theo nàng rồi. cho cũng tự động hành xử '' tốt'' để có thể cùng nàng.

      -''Ta muốn chàng chuẩn bị gặp phụ thân ta''
      -'' Ânn..n''

      Nhìn khuôn mặt nghiệt tỏ vẻ bất ngờ đầy nghi hoặc nàng muốn cười to thành tiếng

      -'' Chàng bất ngờ sao?''
      -'' Ân''
      -'' Ta phải con của thừa tướng nhưng đến khi đến Thanh Phong quốc ta tự với chàng''

      rất bất ngờ. thiên kim đại tiểu thư cành vàng lá ngọc được thừa tướng nâng đỡ tay còn sợ trầy xước, bao bọc trong lòng còn sợ hư tổn viên ngọc quý của cả phủ thừa tướng lại phải con đẻ! chắc ai biết này. Nàng rất xinh đẹp nhưng ba huynh trưởng nàng lại tuấn mĩ kém nên ai nghi ngờ . Bằng sủng ái và địa vị của nàng có kẻ nào cả gan nghi ngờ huyết mạch của nàng. Bất quá cũng quan tâm nhiều dù , nàng là ai cũng là vương phi của , nương tử suốt kiếp . Vậy nên chuyện đó đáng để quan tâm?

      -'' Phong chàng nghĩ gì nha?"

      Ôm nàng chặt mỉm cười

      -'' Ta nghĩ... Mị nhi của ta càng ngày càng đẹp nha''
      -'' Phong chàng ngọt miệng nha, bất quá rất đúng à. Haha''

      chỉ biết lắc đầu cười trừ, Mị nhi của quá cuồng vọng. Nhưng vậy mà nàng

      Chương 63


      lời tgiả:đáng lẽ là đăng hôm qua, nhưng ko hiểu sao mình vào diễn đàn được. Nên gìơ mới có chương mới. Mong mn thông cảm nha!



      Lúc nàng chuyện xong với Phong, chính bản thân chàng phải rời xử lý việc trong các. Còn nàng rảnh nên mới đến ngọn núi giả luyện nội công ngờ lại thấy được màn .

      Nam nhân đẹp như tranh vẽ, lạnh nhạt mà phiêu dật. bộ y phục trắng càng khiến ta càng giống tiên nhân hạ phàm. Khuôn mặt nghiệt mị hoặc chúng sinh như Phong. Nhưng lúc này lại lên vẻ tuấn tú đẹp đến mê hoặc càng nhìn càng cảm thấy xa vời hư ảo. Mặc dù đẹp nhưng tiếng đàn của nam nhân này lại mang nỗi buồn ai oán. Than than, hận hận khiến người lạnh nhạt như nàng có chút đồng cảm. Ngón tay của nam nhân này trơn tru thon dài như của Phong nhưng lại rất nhanh nhẹn thoạt nhìn cũng rất thon đẹp.
      Chỉ đáng tiếc ... đôi bàn tay đánh lên những giai điệu đó lại bị vết sẹo dài từ cổ tay đến ngón út làm mất vẻ hoàn mĩ vốn có lúc này.Tiếng đàn dừng hẳn, tiếng của nam nhân kia truyền tới:

      -'' Thủy nhi nương , hảo''

      Nàng mỉm cười đáp lễ

      -''Tĩnh Hàn caca , hảo''

      Đúng vậy nam nhân này là Tĩnh Hàn . hiếm khi thấy được người như ta có tâm trạng bi sầu như vậy.

      -'' Thủy nương biết đến đây có việc gì?'' Tĩnh Hàn tay vuốt ve đàn ngọc hỏi
      -'' A, ra Thủy nhi...Thủy nhi ... bị lạc'' xong khuôn mặt nàng tự đỏ ửng nhìn đáng . Ngay chính nàng cũng khâm phục bản thân mình, dối cũng thông minh, tài tình.

      Tĩnh Hàn liếc mắt lên nương vừa với mình lạc mà khuôn mặt đỏ ửng , khiến tâm khẽ xao động thôi. Chỉnh đốn lại tâm mình hít hơi sâu quay mặt nơi khác khẽ

      -'' Nếu Thủy nương ngại , tại hạ có thể đưa nương đến chính điện''

      Nàng ngước mặt lên cười tươi

      -'' Cảm ơn Hàn caca''

      Tâm Tĩnh Hàn lại thêm lần dao động. Nàng còn gọi là Tĩnh Hàn caca mà là Hàn caca. Nhưng bây giờ nàng... chuẩn bị là nữ nhân của người khác. Còn bản thân việc trọng đại chưa thành...càng thành hay bại. Nếu như cướp nàng , thành cưới hỏi nàng đàng hoàng cho cả thiên hạ biết. Nhưng bại... chắc chắn... chắc chắn nàng chịu khổ, chịu lăng nhục... được, phải bỏ tâm này...

      Nàng ngẩng đầu nhíu mày nhìn vẻ suy nghĩ miên man của , nàng gì sai sao? Tại sao lại nhìn nàng tỏ vẻ đau đớn như vậy? Tại sao ta lại nhìn nàng như vậy...

      -'' Hàn caca...''

      Tiếng của nàng cắt đứt dòng suy nghĩ của , biết mình bộc lộ quá nhiều lại nhắm mắt trấn tĩnh đáp

      -'' Ân, có gì. Để tại hạ đưa nương ''

      xong nâng đàn lên để bên vai trước dẫn đường cho nàng. Khuôn mặt lại trở về vẻ độc, lạnh nhạt...
      Giống như những con sói, dù chúng luôn ở cùng đàn nhưng mỗi con đều độc, đều hành xử riêng.

      -'' Thủy nhi muội muội'' Tiếng ngọt ngào như thế cần nhìn nàng cũng biết người gọi nàng là ai.
      -'' Như Nhu nương'' Đây coi như nàng trả lễ
      -'' Hàn caca và Thủy nhi muội đâu, sao hai người lại cùng nhau...''

      Như Nhu cười nhìn nàng , sau quay sang nhìn Tĩnh Hàn đầy ý

      -'' Chẳng qua gặp cùng đường''

      Lời Tĩnh Hàn ra khiến nàng bất ngờ, có gặp cùng nơi nhưng gặp cùng đường đoạn dài như vậy ... có hơi quá.

      -'' Đúng vậy, Như Nhu nương ở lại chơi cùng Hàn caca, Thủy Nhi trước''

      Nàng muốn ở lại cùng nàng ta , dù sao thân phận của nàng ta nàng cũng đoán ra được ít nhiều còn quan tâm làm gì. Còn Tĩnh Hàn kia, có liên quan đến nàng ta. Chắc chắn như vậy.
      Nhìn ''Thủy nhi muội muội'' khuất, Như Nhu mới hằn giọng.

      -'' Tĩnh Hàn, ngươi tốt nhất đừng có ý với nàng ta''
      -'' Tĩnh Hàn đâu dám'' giọng lạnh nhạt trả lời
      -'' Tốt, đừng quên nhờ có bản tiểu thư ngươi mới có ngày hôm nay nếu giờ chỉ là tên ăn mày ở góc xó xỉnh nào đó''

      Tay nắm đàn bỗng trắng bệch, nén giọng

      -'' Tĩnh Hàn biết, tiểu thư an tâm''

      Như Nhu biết nàng hơi quá đành giở giọng ngọt ngào :

      -'' Tĩnh Hàn, ngươi đừng trách ta, ra ta vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi. Đến lúc việc hoàn thành nếu như nàng ta ngoan ngoãn ,ngươi vẫn còn có ý với nàng ta, ta giúp cho ngươi có được nàng. Còn chống lại, nàng ta nhất định phải chết''

      Tĩnh Hàn hơi nhếch môi , :

      -'' Tĩnh Hàn biết ''
      -'' Ta chẳng qua muốn ngươi đau lòng thôi''
      -'' Tĩnh Hàn tạ hữu ý của tiểu thư''
      -'' Thôi ta trước, ngươi đứng đây lát rồi hãy ''
      -'' Tĩnh Hàn ''

      xong Như Nhu cũng xoay lưng bước nhanh về phía chính điện, Tĩnh Hàn lại lặng lặng tựa lưng bên thân cây vuốt ve đàn ngọc trầm ngâm suy nghĩ.
      phải nhịn nhục bao lâu? phải tuân mệnh bao lâu? phải cố gắng bao lâu? phải giết bao nhiêu người? phải làm bao nhiêu chuyện thất đức... nhiều đến mức đếm nổi. Nhưng làm theo lời nàng ta cũng chỉ mong chủ nhân của thấy , rồi sau có Lăng các . Đến lúc đó đại của thành, mọi đau khổ của được xóa bỏ.Nghĩ đến đây tâm của Tĩnh Hàn khẽ có dòng nước ấm chảy vào. Môi nở nụ cười nhạt rồi ngẩng lên nhìn bầu trời cao nhớ đến vị đại sư từng với cùng người đó hai chữ '' Tiểu Long'' để chúng tỏ cho nghiệp sau này ...

      Nhưng lại nhớ đến câu sau đó của vị đại sư '' trời theo ý người''

      tg: Đố mn Tĩnh Hàn là ai? Như Nhu là ai? Có yếu tố bất ngờ à!!!









      Chương 64:






      ''Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta
      thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
      Sợ rằng tháng năm cướp má phấn hồng nhan
      Mà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
      Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
      Nhân tình sớm thay đổi hình dạng
      Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng buông bỏ
      Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
      Chẳng muốn quên , chẳng muốn tường tỏ
      Vì điều ta thực mong, là trở thành bờ vai của người.
      Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim ta
      thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
      Năm tháng trôi , còn là kiều ngày xưa nữa
      Vẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình
      Giữ được người lối, xương cốt cũng nhớ thương
      Lời phù phiếm thế gian, ai ai xét đoán
      Sinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâm
      Nếu có người, ta sức tàn lực kiệt.
      Nếu như có người, ta chỉ như tồn tại!''

      Tĩnh Hàn hôm nay ngờ lại có những cảm xúc này, cảm xúc chính bản thân còn mơ hồ cảm thấy giả. Đến khi chính mình tự thuật khúc ca mời ngờ ngợ chân , mới ngờ ngợ ái tình.

      -'' Hay hay, ngờ người như ngươi lại có những cảm xúc này''

      Tĩnh Hàn quay lại nhìn nam nhân đứng trước mặt, mặc y phục dạ hành đen, tóc được bối cao lên gọn gàng thân hình cao ráo . Nhìn đến khuôn mặt của có thể là tuấn tú dễ nhìn nếu như vết sẹo dọc mắt. Nhìn ra có thể thấy đây là vết roi đánh lâu.

      -'' biết các hạ là...''
      Nam nhân cười lạnh lùng
      -'' Ảnh Hồn, thuộc hạ của các chủ''

      Tĩnh Hàn nghe xong cũng mấy sửng sốt, để vào Ám Tinh các này có bao nhiêu khó khăn. Chỉ có thể là đại cao thủ hoặc người trong các mới có thể tự do ra vào. Nhưng điều ngờ tới có người đứng nghe thuật khúc mà lại biết. Chỉ có thể do quá yếu kém hay do bên người nam nhân kia có quá nhiều nhân tài?

      -'' Lần đầu gặp mặt''
      -'' Nhưng ta lại gặp ngươi rất nhiều''
      -'' Vậy sao?'' Tĩnh Hàn môi cười nhạt hỏi
      -'' Tĩnh Hàn, ta cần biết ngươi vào Ám các này có ý gì. Nhưng ngươi nên thu tâm của mình lại với nàng''

      Ánh mắt Tĩnh Hàn khẽ dao động, tâm của bộc lộ dễ dàng như vậy, dễ nhìn ra như vậy.

      -'' Ngươi ta nên thu tâm với ai?'' nụ cười nhạt tiếp tục lên khóe môi Tĩnh Hàn
      -'' Nếu tốt. Nàng nhận ra, có nghĩa là ta nhận ra''
      -''Vậy ngươi sao? Đây là bổn của nô tài như nguơi''

      Ảnh Hồn khóe môi câu dương cười cợt mà

      -'' Nàng là thứ quý báu của ta''

      Tĩnh Hàn bất ngờ, ngờ ta có thể thẳng thắn như vậy, Tĩnh Hàn muốn cất chân bước , tiếng lại vọng lại

      -'' Ta tặng ngươi chữ này nghĩ rằng ngươi hiểu '' Vô duyên'' ''

      Tiếng vừa dứt cũng là lúc còn thấy bóng dáng của Ảnh Hồn. Nhưng lời ta ... rất đúng. và nàng vô duyên. "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng” chính là nghịch cảnh của . Ông trời biết trêu đùa lòng người. Tĩnh Hàn môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt vô hồn sâu đáy, bước dần về phía chính điện...

      --- ------ ------ ------ ------- Chính điện Ám tinh các --- ------ ------ ------ ----

      Nàng tại rất bức bối nha, sao hề nhìn nàng. Dù nàng đứng được nửa nén nhang. Chân cũng rất mệt mỏi. Nếu như tại chưa phải thời cơ thích hợp... nàng nhất định, nhất định thu thập phen. Hừ. Cứ chờ xem, đêm nay đừng mơ đụng vào người nàng.

      Ánh mắt bức bối của nàng chiếu thẳng vào người '' '' khiến cho '' '' nổi trận lạnh sống lưng. Trong lòng ngừng lệ rơi, nếu '' '' nhìn nàng nhất định chủ nhân xử '''' còn nhìn nàng , chủ nhân nhất định bị xử. làm kẻ tôi tớ như '' '' khó xử.

      -'' Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo ''

      Nàng bất ngờ nhìn Ảnh Hồn, phải ta chỉ núp trong bóng tối thôi sao?

      -'' Vào trong''

      Nhíu chặt mi, giọng này dường như có chút thay đổi. Nàng nhìn cả hai người vào trong , trong lòng khỏi suy nghĩ. lát sau chỉ thấy ra cười nghiệt còn Ảnh Hồn lại thấy đâu.

      -'' Các chủ, Ảnh Hồn...''
      -'' việc gì, ta cho làm việc''

      Các cung chủ ngồi lại tỏ vẻ hiểu biết các chủ cho Ảnh Hồn làm việc gì, cũng còn hỏi han gì nữa.
      Đến Như Nhu tiểu thư nàng đây, tại rất vui. Nhìn nam nhân đẹp nghiệt ngồi chủ tọa lòng khỏi động xuân, chàng ta từ lúc nãi tới giờ chưa hề nhìn đến tiện nhân kia. Giờ nàng có cơ hội bên nam nhân ưu tú này và có cả Ám Tinh các hùng mạnh. Đến lúc đó nàng là nữ nhân tôn quý nhất. Đáng tiếc...

      -'' Thủy nhi, mau lại đây''

      Tay Như Nhu bắt đầu nắm chặt'' tiện nhân này tự dưng chàng lại nhớ đến''

      -'' nên caca, nam nữ thụ thụ bất tương thân'' nàng e thẹn nghiến răng .
      bất ngờ quay đầu nhìn Lãnh Độc đứng bên nàng, tỏ vẻ khó hiểu sau cười lớn

      -'' Tốt tốt Thủy nhi lớn, hiểu chuyện''

      Nàng cúi thấp đầu càng e thẹn hơn

      -'' Ân, Thủy nhi sau còn muốn gả cho nam nhân tốt... giống... giống Hàn caca''
      -'' Ân , giống Hàn caca''
      tiếng , tiếng cười của lại sâu lường đáy
      '' À Thủy nhi, ta còn muốn hỏi ''muội'' số việc cùng ta chứ?''

      Nàng cắn môi tỏ vẻ do dự
      -'' Thủy nhi...''
      -'' cùng ta''

      ai thấy từ lúc nào đến bên cạnh nàng , mà tất cả nam nhân ở đây đều tập trung vào vẻ mặt đáng ủy khuất của nàng lúc này. Mà Tĩnh Hàn cũng chỉ mới bước chân vào chính điện bao nhiêu con mắt đều tập trung lên người tỏ vẻ ghen tỵ được mĩ nhân để ý khiến Tĩnh Hàn khó hiểu và khó chịu thôi. Nhưng tất cả lại biết qua ngày hôm nay thôi, biến xảy ra. Lãnh Độc cười lạnh lùng nhìn những kẻ ngồi đây tự xưng là cung chủ của Ám Tinh các hùng mạnh . Rồi đến lúc chủ nhân thanh lý môn hộ, những kẻ ngu ngốc này nên thay đổi.

      Trò chơi này cũng nên lật ngửa bài...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :