Chương 58:
Nàng sau khi tìm hiểu ít nhiều thông tin về Mẫu Thân cũng như Thanh Phong Quốc. Nàng càng nhận ra chỉ có thể đứng đỉnh cao mới có thể bảo vệ được những người thân và mới có thể bảo hộ được chính bản thân mình. Có lẽ đến lúc nàng nên...
-" Chủ nhân Thương Thủy cầu kiến"
Tiếng Dạ Lan bên ngoài cung kính
" Để nàng vào"
Cánh cửa được đẩy ra, Thương Thu lén nhìn lại sau đóng kín cửa vào. Lấy ra từ trong người lọ nhọ trong suốt đặt bàn
-" Chủ nhân, mê hồn hương chế xong"
-" Tốt vậy còn thuốc giải?"
-" Thuộc hạ còn chế. Nhanh nhất mấy ngày nữa"
Nhìn nàng ta vừa vừa cúi đầu dám ngẩng lên trong lòng nàng thở dài tiếng đứng dậy
-" Thương Thủy ngươi lo lắng gì? Ta muốn chuyện cùng khúc gỗ người hiểu ý ta chứ!"
-" Thương Thủy hiểu. Nhưng..."
-" ra cần để trong lòng"
Tay Thương Thủy nắm chặt văn vê ống áo
-" thuộc hạ vẫn chưa tin, chưa đáp ứng được"
-" Chỉ vậy?"
...
-" Vậy ngươi tốt nhất đừng nên báo thù làm gì nữa . Ý chí ngươi, cảm xúc của ngươi bao giờ báo thù được"
Thương Thu vội quỳ rạp xuống ánh mắt lo lắng nhìn nàng
-" Chủ nhân, thuộc hạ biết sai xin người cho thuộc hạ cùng người báo thù..."
-" Thôi ra ngoài"
-" Chủ nhân..."
" Ta RA NGOÀI khi nào ngươi quen với mùi vị của máu hoàn toàn hãy đến tìm ta!"
-" Thương Thủy xin lui"
Nhìn nàng ta bước ra đóng cửa, ta ngấm ngầm thở dài. ra ta đâu phải sinh ra có tính cách này. Ta từng rất giống Thương Thủy chưa bao giờ thích chém giết. Nhưng ông trời đâu có bao giờ cho con người được theo ý muốn hoàn toàn? Người người ai cũng ta hoàn hảo chê trách ông trời bất công. Nhưng ta lại thầm cười họ , ta chưa bao giờ hoàn hảo và ta biết từ rất lâu " có thứ gì là bất công cả " . Chính xác nhất là lúc ta phải nhấm máu mà đứng lên cao vô tình với những thứ xung quanh . Đến khi ta được gặp . Nam nhân dành cho ta!
Còn về Thương Thủy bây giờ, ta tin chắc nàng hiểu ý ta muốn nếu .... Bởi có những nỗi đau có thể vực dậy con người, nhưng lại có khi khiến con người ta gục ngã.
( đây là tiếng lòng của Mị nên mk chuyển từ nàng sang ta để diễn tả cảm xúc bên trong nha!)
-" Chủ nhân..."
" "
Tiếng nàng vọng ra bên ngoài
-" Người như vậy Thương Thủy nương rất đau buồn"
" Haha tất nhiên là đau buồn. đau buồn đâu đủ mùi vị cuộc sống này. Nhưng ta làm tất có ý của ta"
-" Vâng chủ nhân. Dạ Lan lắm chuyện xin người tha tội"
" Ưmm. Lui "
Dạ Lan lui ra cả gian này trờ nên im ắng lại khác với vẻ náo nhiệt dưới viện. Trở mình lên giường nhắm mắt nhưng nàng mãi vẫn ngủ nổi . Thời gian này quả có nhiều chuyện xảy ra. Nàng còn quên chưa làm chuyện, lai lịch của nam nhân kia ắt bình thường! Nàng nhất định phải tra ra .... nhưng mong sao , giống suy nghĩ của nàng.
" Chủ nhân"
Tiếng Dạ Lan lại vang lên
-" Có chuyện gì "
" Thương Thu cầu kiến người"
-" Ân vào "
Quoái lạ mọi hôm Thương Thu nàng thường trực tiếp nhưng sao hôm nay nàng lại chính mình nhờ Dạ Lan ? lẽ việc kia nó tác động nhiều đến hai nàng như vậy!
-" Chủ nhân, Thương Thu có việc cầu xin người"
" Ân, "
-" Sau khi việc đại thành... cầu xin người để cho thuộc hạ theo hầu người!"
Nàng hơi bất ngờ, công chúa vì sa cơ nên mới phải ép buộc bản thân thích nghi. Nhưng khi hoàn toàn có lại địa vị cớ gì ép buộc bản thân mình nữa đâu?
-" Được thôi. Nhưng muội muội ngươi tính sao?"
Thương Thu im lặng hồi, tay cầm chuôi kiếm trắng bạch
-" Tùy nàng ấy tự quyết định, nhưng dẫu chọn thế nào thuộc hạ vẫn thầm bảo vệ"
" Ân, xong rồi lui . Đừng cho ai làm phiền ta. Ta cần nghỉ ngơi"
Nàng phất tay đuổi Thương Thu . Lần này là nàng kiếm cớ đuổi người. Nàng rất mệt muốn ngủ chút... chỉ chút.
Chương 59
Người ta thường chính là hi sinh tất cả cho người mình . Hận là tình hóa thành. Nhưng khi hận còn, tình cũng chết. nên hận. Vô tình mà hờ hững.
Đôi bàn tay nhàng vuốt lên gò má của người ngủ say, ánh mắt đau lòng lo lắng
" Mị nhi , liệu sau khi nàng biết ... nàng có còn nguyện ý ở cùng ta?"
Tiếng thủ thỉ như tự với bản thân mình. lo sợ rất lo sợ mất nàng.
Nhìn nàng nhíu mi trán rịt tầng mồ hôi mỏng, nghiêng thân vuốt ve đôi mi nhíu chặt cho nàng thả lỏng ra , tự động chỉnh lại góc chăn sau cúi xuống hôn phớt qua gò má trắng rồi dùng khinh công thi triển ...
Đến khi nàng tỉnh dậy cũng là ngày hôm sau mệt mỏi dựa lưng giường . Sai người đem thau nước vào rửa mặt, có lẽ từ lúc tới đây tới giờ đây là lần đầu tiên nàng có giấc ngủ mê man như thế này.
" Dạ Lan, ngươi có ngoài ?"
-" Có thuộc hạ"
" Chuẩn bị cho ta chậu nước tắm và sẵn tiện kêu Lãnh Độc đứng ngoài cửa tiếp chuyện với ta"
-" chủ nhân"
( Đến khi chuyển nội tâm của nhân vật mình tự động chuyển từ " nàng " sang " ta" và ngược lại nhé!)
Chưa đến nửa khắc Dạ Lan cho người đưa nước nóng vào. Ta cởi từng kiện y phục bước vào bồn tắm ngâm mình chìm xuống thư giãn
" Phu nhân cho gọi thuộc hạ"
Ta ngồi dựa vào thành bồn nhắm mắt, tiếng vọng ra
-" Lãnh Độc, Ám các thế nào"
" Phu nhân mọi chuyện vẫn ổn!"
Nhưng có số chuyện báo cáo với phu nhân bởi Đây là chuyện của các chủ giao và thể với phu nhân còn vì sao thể chắc vì nó liên quan mật thiết tới phu nhân.
-" Ân, phủ thừa tướng sao?"
" Bẩm, mấy hôm trước thừa tướng đại nhân có cho người đến phủ thất vương mời " vương phi" về chơi. Nhưng mấy lần phu nhân đều có ở phủ nên người có gửi cho phu nhân bức thư!"
Nàng nghi hoặc, bức thư sao?
-" Tiến vào, đưa cho ta"
Lãnh Độc run rẩy, dù sao phu nhân cũng tắm. Hơn nữa lại là nữ nhân. Sao Lãnh Độc có thể.
-" Phu nhân, thuộc hạ..."
Nàng sao lại có thể quên, nam nhân lạnh lùng như Lãnh Độc chắc cũng chưa vào khuê phòng nữ nhân. Huống chi còn là phòng nữ nhân tắm.
-" Kêu Dạ Lan đưa vào cho ta"
Tiếng cửa được đẩy ra nhàng, Dạ Lan vòng qua tấm bình phong, tay trình nàng lên bức thư phụ mẫu đem
" Được rồi, lui ra cả hai ngươi!"
Dạ Lan khẽ cúi người rồi ra, tay nàng cầm bức thư của phụ mẫu. Đứng dậy khỏi bồn, lau người mặc trước nội kiện bên trong rồi lên giường mở bức thư ra. Môi nàng nhếch lên cười. Bức thư này chính xác là của phụ thân ghi. Mẫu thân cùng ba huynh trưởng của nàng nhất định ghi như vầy vỏn vẹn chỉ bảy chữ
" VỀ, TA CÓ CHUYỆN MUỐN HỎI CON"
Đặt bức thư lên bàn, tay mở tủ lấy đồ. Hôm nay nàng muốn mặc màu tím , ý gì nhưng nhìn màu đỏ đó ... chói mắt. Trắng lại quá nhạt nhòa.
" có lẽ cũng nên ra" nàng tự nhủ thầm trong bụng. Đứng bên cửa sổ, nhún người di chuyển về phủ thừa tướng.
Vừa bước vào khí ở đây im lặng cách đáng sợ. có vẻ gì vui vẻ như lúc trước. Nàng chợt cười rồi chợt lắc đầu cái cảm giác này giống như đợi nàng về hỏi tội à~ Hít sâu hơi, chân nàng bước nhanh lại phía gian khách nơi phụ thân nàng đợi sẵn ở đó.
-" Mị nhi bái kiến phụ thân"
Phụ thân nàng vẫn ngồi như vậy ánh mắt chăm chú nhìn nàng lời,
-" Phụ thân..."
Tiếng thứ hai của nàng được đáp lại
-" theo ta,..."
Nàng đứng dậy nhanh chân theo phụ thân mình đến thư phòng, lòng thâm lo lắng lẽ chuyện nàng biết võ công nó gây ra kích động lớn như vậy?
Last edited by a moderator: 30/5/16