1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công, thiếp tóm được chàng rồi - Trạm Lượng (10C + 1NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8:


      “...... Các ngươi A Tinh có phải xấu ...... Ân...... Đêm qua ta là khó chịu, nhưng nàng thèm để ý ta, hôm nay xuất môn cũng mang ta cùng ra ngoài chơi, xấu...... Ta tức giận...... Tức giận phải làm sao bây giờ? Ngô...... Này thôi...... Ta, ta cũng biết đâu......”

      Vườn hoa lý, Tề Nghiên dưới ánh mặt trời, hé ra khuôn mặt tuấn tú buồn bực đối với hoa hoa thảo thảo tố khổ, Hồng Đậu, Tiểu Cửu đứng nhìn ở hành lang gấp khúc trốn mặt trời chói chan lắc đầu.

      gia nóng sao?” Chống má ngồi ở thềm đá, Hồng Đậu rốt cục nhịn được hỏi người bên cạnh.

      Liếc mắt xem thường, Tiểu Cửu cũng bất đắc dĩ. “Nào có đạo lý nóng? Ngươi thấy trán đều đầy mồ hôi sao?”

      “Vậy làm gì còn ngồi xổm chỗ đó cho mặt trời thiêu đốt a?” muốn nướng chín luôn a?

      Nhún nhún vai, Tiểu Cửu hai tay nhất quán, tỏ vẻ chính mình cũng hiểu, thực nhẫn nại lại đợi lát, thấy còn có ý nghĩ rời , dứt khoát đứng lên, hai tay chống eo ──

      “Thiếu gia, người nếu trở về phòng nghỉ ngơi, nếu phơi nắng xảy ra chuyện gì, chờ thiếu phu nhân hồi phủ, ta khẳng định tố cáo!” Uy phong lẫm liệt rống người, Tiểu Cửu tính cáo mượn oai hùm, biết thiếu gia nhà mình nay sợ nhất chính là thiếu phu nhân.

      Quả nhiên, bị uy hiếp như vậy, Tề Nghiên vội vàng nhảy dựng lên, miệng hô to, “ cần hướng A Tinh tố cáo, cần! Ta trở về phòng! Trở về phòng......” Dưới chân ba bước cũng làm hai bước chạy, chỉ sợ hơi chậm chút, Tiểu Cửu liền muốn tố cáo.

      Há hốc mồm trừng mắt nhìn như gió xoáy thổi qua trước mặt chạy nhanh vào phòng, Hồng Đậu khỏi bật cười. “Tiểu Cửu, cũng là ngươi hiểu gia.” Mới hai ba câu làm sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ làm thư đồng còn so với uy phong hơn sao?

      “Đương nhiên! Cũng ngẫm lại ta hầu hạ bao lâu.” Tiểu Cửu mặt nhất ngang, đắc ý cực kỳ.

      Thoáng chốc, chỉ thấy hai cái nô bộc tiểu nhân đắc chí ở ngoài cửa phòng, hành lang gấp khúc kiêu ngạo cười to.

      Trong phòng, Tề Nghiên tai nghe bên ngoài tiếng cười to, cũng dám ra ngoài hỏi bọn cười cái gì, đành phải rầu rĩ ngồi ở giường. lâu sau, chợt nghe cách cửa Hồng Đậu cất giọng muốn phòng bếp làm điểm tâm Tô Châu cho để an ủi, lập tức cười cười rời . Lại trong chốc lát, Tiểu Cửu đồng dạng cách cửa tỏ vẻ có việc rời chút, sau đó cũng chạy .

      mình người ngây ra ngồi ở giường, đợi hồi lâu thấy bọn họ trở về, Tề Nghiên cảm thấy có chút nhàm chán, nằm xuống muốn ngủ trưa, lại như thế nào cũng ngủ được. Lăn qua lộn lại lúc, bỗng đột nhiên làm động tác xoay người, chợt nghe tiếng “Phanh” lớn, ── rốt cục từ giường ngã xuống đất cái mạnh.

      “Oa ── đau quá!” Đầu đập xuống đất, đau đến khóe mắt bật ra nước mắt, ôm đầu nằm mặt đất ai ai kêu thảm thiết, thẳng đến khi sao vàng trước mắt tiêu tán, đau đớn dần thoái lui, lúc này mới có biện pháp chuyển động cổ.

      Nào biết cổ mới thoáng vừa chuyển, ánh mắt khéo liền nhìn thấy dưới nền gạch đen── cái hòm gỗ điêu khắc?

      Nha? Vì sao dưới sàng lại có hộp gỗ này a? Từ trước đến nay cũng chưa thấy qua?

      Tính tò mò ai cũng đều có. Cho dù là người khờ ngốc, cũng có được cái loại bản tính này giống mọi người. Nhất thời, Tề Nghiên kéo hộp gỗ dưới sàng ra, lập tức xoay người ngồi dậy, nhàng đem hộp gỗ mở ra......

      Di? Bên trong có tranh vẽ!

      Ngơ ngác gãi gãi đầu, lấy tranh vẽ bên trong hộp ra cầm lấy nhìn chăm chú, chỉ thấy càng xem hai mắt mở càng lớn, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên, tim đập chịu khống chế, ngẫu nhiên còn nghi hoặc cúi đầu xem xem hạ thân chính mình, sau đó nhìn nhìn lại người tranh vẽ tinh mỹ......

      Ngô...... tình huống đêm qua giống như nam nhân trong tranh vẽ nha! Nếu kia là , kia, kia hẳn là cũng giống người tranh vẽ, cởi sạch quần áo nha! Ân...... Bên trong tranh còn có nữ nhân trần trụi, kia...... Kia A Tinh có phải hay cũng nên trần trụi a?

      Nghĩ vậy, Tề Nghiên lại khỏi có cổ hưng phấn, lập tức nhanh chóng cởi hết quần áo, lại trong rất nhiều tranh vẽ, chọn ra cảnh giường xem vài lần, sau khi nhớ kỹ tư thế cùng động tác, thế này mới đem tranh vẽ tinh mỹ cất vào trong hộp, lần nữa quăng đến dưới sàng, tiếp theo người liền nhảy lên giường nằm xuống, lấy mền đặp lên, ha ha ngây ngô cười chờ người nào đó trở về phòng.

      Chờ, chờ, biết qua bao lâu, rốt cục nghe được thanh muốn nghe nhất......

      “Tề Nghiên, ta cho chàng biết chuyện tốt......” Mộ Dung Tinh kích động vào phòng, giọng trong trẻo muốn cùng chia xẻ tin tức tốt lại liếc thấy sàn quần áo ném khắp nơi, khỏi dừng lại, lập tức ánh mắt chuyển qua người nào đó ở giường nằm hảo hảo, giương mắt to ngây ngô cười với nàng.

      “A Tinh......” Tề Nghiên híp mắt mị mị cười, nghĩ đến lát nữa làm chuyện với nàng, trong lòng liền cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn là thực hưng phấn mà vươn tay to từ dưới chăn ra vẫy. “Đến đến đến, mau chút đến đây!”

      “Chàng thay quần áo như thế nào lại ném loạn khắp nơi?” Mộ Dung Tinh cười trách, thuận tay nhặt quần áo lên sau đó mới chậm rãi đến bên giường.

      “Nằm nằm, cùng ta cùng nhau nằm nằm.” Toét miệng cười cầu.

      “Chàng đùa gì vậy?” Nghĩ đến đùa, Mộ Dung Tinh cũng đến ý, khhi xốc góc chăn lên, khỏi bật cười, thuận ý cởi giày giường, chui vào trong chăn.

      Nào biết vừa chui vào chăn, lập tức đột nhiên xoay người, đè lên người nàng, nàng sợ tới mức hai tay vội vàng đỡ, lại phát lòng bàn tay va chạm vào ngực trần trụi của , lúc này mới cảm thấy bình thường.

      “Tề Nghiên, chàng...... sao có mặc quần áo?” Cười gượng đặt câu hỏi.

      “Đúng! Trần trụi.” Tề Nghiên vui vẻ gật đầu, cười đến thích chí, đồng thời hai tay còn vội vàng cởi bỏ quần áo người nàng.

      “Chậm, chậm ! Chàng...... Chàng làm cái gì?” Mộ Dung Tinh lắp bắp kinh hỏi, nghĩ đến giờ phút này cả người trần truồng đè lên người mình, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt nhiễm hồng, ngực như nai con chạy loạn.

      “Cởi quần áo! Nàng cũng trần trụi giống ta.” Tề Nghiên vui tươi hớn hở cười, tay động tác nhanh chóng, khi nàng còn chưa kịp phản ứng quần áo bị cởi ra, lộ ra dưới áo khoác là cái yếm thêu công cẩn thận trạm lam sắc cùng da thịt trắng mịn phấn nộn mê người.

      biết vì sao, Tề Nghiên nhìn thấy cảnh trí này lại có súc động cúi đầu xuống hôn lên, hơn nữa cảm giác nóng bỏng khó chịu đêm qua làm cảm thấy kỳ quái cũng lại xuất , hạ thân căng trướng là khó chịu.

      “A Tinh......” Ân thanh nghẹn ngào, cúi đầu kêu , trán thấm ra mồ hôi nóng.

      “Làm, làm gì?” Mộ Dung Tinh bị dọa ngây người.

      “Ta, ta có thể hay chạm vào nàng hay ?” Thấp giọng cầu xin.

      Nghe vậy ngạc nhiên, lập tức nàng đột nhiên cảm thấy loại tình huống này buồn cười, lại bật cười. Ha ha ha...... Này ngốc tử, thế nhưng bây giờ vẫn chịu đựng hỏi xem có thể chạm vào nàng ?

      “A Tinh?” Chịu đựng cảm súc khó chịu, hiểu nàng cười cái gì?

      “Khả, có thể!” Nàng vừa cười vừa trả lời, mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được tựa hồ hiểu được cái gì gọi là thiên địa dương, vợ chồng ân ái. “Chàng có biết phải làm như thế nào ?” A...... Hôm nay nàng cùng trở thành vợ chồng chính thức, phải ? Cũng tốt! Như vậy cũng tốt a......

      “Đại khái biết a......” có chút xác định, nhưng vẫn là gật đầu, tay vội vàng hăng hái chiến đấu với cái yếm tế người nàng.

      “Ai...... tại là ban ngày ban mặt thế nào......” Giống như có chút đúng.

      “Ách...... Ban ngày được sao?” Mê muội.

      “Cũng phải được.”

      “Vậy là tốt rồi!” Gật gật đầu, tiếp tục cùng dây yếm chiến đấu hăng hái, hồi lâu sau, vui vẻ giơ lên cao cái yếm trạm lam, vui mừng kêu cười, “Ta cởi được rồi! Cởi được rồi!”

      nghĩ cái yếm của nàng là cờ chiến sao, có cần phải giơ cao như vậy ?

      Vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Dung Tinh khẽ quát, “Buông!”

      “Nga!” Quả nhiên khẩu lệnh động tác, ngoan ngoãn bỏ lại “Chiến lợi phẩm”, ánh mắt nóng bỏng, cúi đầu lấy môi che lại miệng của nàng.

      Thoáng chốc, hai bóng dáng quấn quýt triền miên, trong phòng xuân ý dạt dào, rên rỉ tinh tế ngừng từ giường truyền ra......

      Lúc lâu sau, trong tiếng rên rỉ tinh tế của nữ tử mang theo câu hỏi bất đắc dĩ .

      “Tề Nghiên, chàng có biết phải làm như thế nào ?”

      “Ứng, hẳn là biết...... Ta, ta xem qua tranh......”

      “Ngô...... , phải nơi đó......” Thở gấp tiếng, nữ tử thở dài, dứt khoát đen nam nhân đẫy xuống, xoay người ngồi ở người , nhìn đôi mắt hồn nhiên kia lại chứa đầy tình dục, nở nụ cười quyến rũ.

      “Lần đầu tiên, vẫn là ta ở phía !”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8 (tt)

      Màn đêm buông xuống hết sức, Mộ Dung Tinh mê man sương mù mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt mảnh mờ tối, khỏi ngây cả người, thần chí nhất thời còn có chút mờ mịt.

      Trừng mắt nhìn, nàng nhàng di chuyển chân tay muốn ngồi dậy, nhưng mà thân thân thể lại bị cơn đau kéo tới làm cho nàng khỏi cau mày, lập tức nhớ tới chuyện gì phát sinh khiến nàng mệt mỏi ngủ lịm , nhất thời hai má hơi hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn quả nhiên thấy Tề Nghiên còn ngủ say, khóe môi khẽ nhếch, tựa hồ là cảm thấy mỹ mãn chứa ý cười vào giấc ngủ.

      Khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, nhàng ở môi đặt lên nụ hôn. Nàng kéo thân mình đau nhức nhàng qua , khẽ xuống giường, châm ánh nến, thoáng chốc, trong phòng sáng ngời, mà người dấu vết hoan ái qua dưới ánh nến cũng ràng đập vào đáy mắt.

      “Này...... Có phải rất nghiêm trọng hay ?” Trừng mắt nhìn người mình tựa như bị cưỡng bức qua, khắp nơi nơi nỗi lên vệt tím, vết ứ máu, Mộ Dung Tinh trợn tròn mắt hồi lâu mới thào tự , “Ngốc tử Tề Nghiên này, thế nhưng đối ta xuống tay nặng như vậy, khó trách toàn thân ta đau như vậy!”

      Quay đầu ngoan trừng người còn ngủ say giường, rất muốn ở người cũng cào ra mấy cái vết, nhưng mà ở nhìn thấy bờ môi đọng nụ cười thỏa mãn kia, cuối cùng vẫn là mềm lòng bật cười.

      Vừa cười vừa thở dài, nàng đến bên chậu nước lấy khăn ướt chà lau thân mình, thay trang phục đơn giản, nhìn gương đồng chải tóc lại ngạc nhiên giật mình......

      Chết ! Quần áo che dấu hoàn hảo, nhưng cổ có vài dấu vết xanh tím tử, làm thế nào ra ngoài gặp người đây? Ai...... Đêm nay còn có cái hẹn, xem ra phải để cho Tiểu Cửu chuyến!

      Cảm thấy có định kiến, nàng chải tóc thỏa đáng, liếc mắt cái nhìn qua gương đồng, xác định chính mình trừ bỏ ánh mắt sang đặc biệt, cánh môi đỏ tươi hơn mọi ngày, rốt cuộc nhìn ra dấu vết gì sau cuộc mây mưa, mới yên tâm mà mở cửa phòng ra, quả nhiên chỉ thấy Hồng Đậu cười hì hì đợi ở ngoài cửa, vẻ mặt tặc cười mờ ám.

      “Tiểu thư, người cùng gia “ngủ” hết cả buổi trưa nha!” Hồng Đậu che miệng cười trộm, đáy mắt trêu ghẹo. Hì hì, khi nàng bưng điểm tâm Tô Châu trở lại, chợt nghe bên trong truyền ra thanh khiến người ta đỏ mặt, ngốc đến mức xông vào làm hỏng chuyện, đành phải bên ngoài đợi hai người tự ra.

      “Lắm chuyện!” Mộ Dung Tinh cười trách, hiểu Hồng Đậu thông minh, khẳng định đoán ra nàng cùng Tề Nghiên làm chuyện tốt, vẻ mặt cũng xấu hổ, thần sắc tự nhiên căn dặn, “Em bảo người đem nước nóng cùng bữa tối đến! Còn có, ta có việc tìm Tiểu Cửu, thuận tiện gọi lại đây.”

      “Vâng! Em lập tức !” Hồng Đậu cười hì hì lên tiếng trả lời, quả nhiên lập tức chạy mất.

      Thấy rời , Mộ Dung Tinh mới xoay người trở lại bên giường, đem màn buông xuống, để cho lúc hạ nhân vào nhìn thấy đệm chăn lộn xộn cùng Tề Nghiên còn ngủ say.

      Chương 8 (tt)

      lâu sau, nhóm nô bộc nhanh chóng đem cái thùng tắm lớn chuyển vào phòng, bên trong nhanh chóng được đổ đầy nước ấm, rồi nhanh chóng rời .

      Vừa lòng mỉm cười, Mộ Dung Tinh vén màn lên, giọng kêu to, “Tề Nghiên...... Tề Nghiên...... dậy nào......”

      “Ngô......” Còn buồn ngủ xoa mắt, vừa thấy là nàng, Tề Nghiên mơ màng nở nụ cười. “A Tinh......”

      “Tỉnh?” dịu dàng cười.

      “Còn chưa có a......” A...... cảm thấy chính mình hạnh phúc, vui vẻ, giống như ở trong mộng, cho nên khẳng định còn chưa có tỉnh.

      “Chàng tỉnh rồi!” Ngón tay ngọc điểm lên trán cái, Mộ Dung Tinh cười kéo đứng lên, chăn bị trượt xuống lộ ra cơ thể trần trụi của , trong đầu lên sau cảnh tượng hoan ái lúc giữa trưa, hai má trắng hồng chịu khống chế hơi hơi đỏ lên.

      “A Tinh......” Tề Nghiên kêu , khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng mảnh, nhưng vẫn nhịn được muốn ôm ôm nàng.

      tránh, nàng buồn cười, cười mắng: “Chàng muốn làm gì?”

      “Ôm, ôm nàng a!” Đôi mắt tỏ vẻ vô tội.

      được!” Nàng vừa cười, vừa kéo xuống giường. “ tắm rửa trước, sau đó dùng cơm chiều.”

      “Nga!” ôm được người, mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi vào thùng tắm, an phận tắm rửa, lúc lâu sau, dường như nghĩ đến gì, đột nhiên khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “A Tinh, nàng tắm sao?”

      “Ta chờ lát rồi tắm.”

      cần a! Thùng tắm này rất lớn, nàng có thể vào đây cùng tắm!” Rất rãi chia thùng tắm.

      đây là mời nàng tắm uyên ương sao? Mộ Dung Tinh nhíu mày, nhìn vẻ mặt hồn nhiên, trong lòng hiểu ngốc có cái loại tình cảm kiều diễm ôm ấp này, lập tức long trêu ghẹo lại nổi lên, cố ý cười quyến rũ hỏi: “Chàng rủ ta?”

      “Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau tắm thôi!” Hưng phấn rủ, nghĩ đến có thể cùng nàng trần trụi tắm rửa, liền khỏi cảm thấy phấn khởi.

      Nghe vậy, Mộ Dung Tinh gian xảo cười, quả thực nhàng cởi bỏ y phục, phong tình ngàn vạn hoạt tiến bước vào thùng tắm, khéo khéo liền giạng chân ngồi vị trí mẫn cảm của .

      Đáng thương, Tề Nghiên ngốc còn biết quỷ kế của nàng, ở nhìn thấy bộ ngực sữa trắng như tuyết dưới hơi nước mờ mịt, tự chủ được nuốt nước miếng, tim đập loạn nhịp, con ngươi si mê, như thế nào cũng di chuyển được tầm mắt.

      Thấy thế, Mộ Dung Tinh tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là nhịn được đắc ý cười trộm, giả bộ biết chuyện mà hắt nước lên người mình, còn cố ý vô tình còn cọ cọ vài cái.

      “Ngô......” Tề Nghiên sao chịu nổi trêu đùa của nàng, lập tức nơi mẫn cảm nổi lên biến hóa, nhất thời đáng thương hề hề, mặt đỏ lên. “A Tinh, ta...... Ta......”

      Cảm giác được thay đổi của , Mộ Dung Tinh rốt cuộc nhịn được cười to ra, “Ha ha ha...... Tề Nghiên, chàng rất dễ đùa nha!”

      Giương mắt to, muốn khóc. “A Tinh, nàng...... Nàng đừng cười! Ta...... Ta có thể giống lúc trưa chạm vào người nàng ?” Ô...... muốn ôm nàng, hôn nàng, muốn nàng!

      được!” Cố ý nghiêm mặt, nàng ác ý cự tuyệt. “Ngoan ngoãn tắm rửa, đợi lát nữa dùng cơm xong, ta còn có việc muốn chàng làm.”

      “A Tinh......” muốn đồng ý, bàn tay vụng trộm lén sờ.

      “Chàng làm gì?” Ánh mắt sắc bén đảo qua, lập tức bàn tay lén đưa tới của rút về.

      “Thực xin lỗi!” Thầm khóc nhận sai.

      “Tắm rửa!”

      “Nga!” Ủy khuất nhịn xuống dục vọng, đây là lần tắm khó chịu nhất trong đời, Tề Nghiên vạn phần hối hận.

      Ô...... Sớm biết rủ nàng cùng tắm! A Tinh xấu, xấu a......

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9:

      Đây là nơi về đêm náo nhiệt nhất thành Lạc Dương, ánh đèn sang ngời, oanh thanh yến ngữ, tiếng cười đùa tán tỉnh dứt của các nương hoa lâu nghênh đón khách muôn phương.

      Trước Thẩm Hương Các, Tiểu Cửu ôm quyển tranh cuốn trong tay, hơi giật mình nhìn cảnh tượng tiếng người ồn ào, hành vi phóng đãng nhiệt náo trước mắt, trong lòng khỏi phạm thầm......

      Thiếu phu nhân là muốn làm chuyện gì? Tại sao muốn ôm quyển tranh đến câu lan viện tìm người? Còn có, tranh này ràng là thiếu gia vẽ, nàng cố tình muốn thiếu gia lấy quái danh rơi xuống “Thanh Nhạn Tử”, còn tốn công tốn sức khắc con dấu nữa chứ!

      Còn có a, đến thiếu gia cũng rất kỳ quái! Lúc trước còn rầu rĩ phát cáu, chịu đề danh lên tranh! Ai ngờ thiếu phu nhân chỉ liếc con mát, thần thần bí bí ghé vào lỗ tai lặng lẽ mấy câu, hai mắt thiếu gia nhất thời sáng ngời, cười đến là...... Chậc, so với hoa nở rộ còn sáng lạn hơn, lập tức vui vẻ mài mực đề chữ! Ai...... Thiếu gia tại quả là bị thiếu phu nhân ăn gắt gao rồi! Bất quá như vậy cũng tốt, thiếu phu nhân đối thiếu gia tốt, thiếu gia bị nàng quản cũng tệ.

      Nghĩ đến đây, Tiểu Cửu vui vẻ nở nụ cười, nhớ tới việc thiếu phu nhân phân phó, lập tức nhanh chân, ôm cuộn tranh tiến vào Thẩm Hương Các, nào biết tại cửa bị Quy Công giữ cửa ngăn lại.

      “Tiểu tử, ngươi làm gì?” Quy công dùng mắt chó nhìn người, thấy Tiểu Cửu thân trang phục hạ nhân, sao có thể có ngân lượng vào Câu Lan viện ăn chơi đàng điếm, lập tức cản lại.

      “Ta tìm người.” Tiểu Cửu làm sao biết trong mắt Quy Công chỉ có thể lực, trong lòng cũng vô cùng mất hứng. Hừ! muốn đến nơi này lắm sao? Nếu phải thiếu phu nhân có việc giao cho làm, kiệu lớn tám người khiêng tới mời , cũng đến đâu!

      Quy công vừa nghe, nhất thời cười ha ha. “Tìm người? Tiểu tử, muốn qua cửa lớn Thẩm Hương Các của chúng ta ít nhất cũng phải mất mười ngân lượng, nếu còn muốn chọn nương, ít nhất cũng mất ba mươi ngân lượng trở lên, ngươi có sao?”

      “Ta lại đến tìm nương!” Tiểu Cửu bĩu môi, vô cùng tức giận.

      đến tìm nương, chẳng lẽ tìm đến nam nhân?” Quy công nghe vậy lại là cười to, bộ dáng phẩy tay như đuổi ruồi. “Chỗ chúng ta có nam kỹ, !”

      “Ai, ai có sở thích nam nhân hả?” Tiểu Cửu tức giận dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.

      “Ta mặc kệ ai có sở thích nam nhân, dù sao ngươi cũng mau , đừng ở chỗ này gây trở ngại việc buôn bán của chúng ta.” kiên nhẫn đẩy ra.

      “Này! Ngươi là tên đạo lý? Ta chỉ là muốn vào tìm người......”

      “Tránh ra! Tránh ra! được làm loạn ở đây......”

      Trong lúc nhất thời, hai người ở cửa lớn tiếng ồn ào, giằng co dứt, nhất thời dẫn tới chú ý của mọi người, ngay cả người mới hai mươi xuân xanh tự mình thành lập Thẩm Hương Các, làm chủ kỹ phường nỗi tiếng ở thành Lạc Dương ── thẩm Ngâm Hương, cũng nhịn được bước về phía họ.

      “Ầm ỹ cái gì đấy?” Khuôn mặt được xinh đẹp, thân hình lại mảnh khảnh, thẩm Ngâm Hương cười hỏi, giọng kia lại mềm mại quyến rũ, khiến người ta nghe xong cả người như nhũn ra.

      “Ngâm, Ngâm Hương nương, tiểu tử này cố ý đến quấy rối......” Quy Công giữ cửa vừa thấy bà chủ, khí thế lập tức giảm nữa, ấp úng cười gượng giải thích.

      “Ai tới quấy rối?” lời cắt đứt vu khống của , Tiểu Cửu liếc ngang giận trừng, vẻ mặt khó chịu. “Ta chỉ là tới tìm người, ai ngờ lại dám ngăn cản, cho ta vào.”

      Nghe vậy, thẩm Ngâm Hương cũng xem thường chỉ là thư đồng, vẻ mặt cười như trước. “Tiểu công tử, ngươi tới tìm ai?”

      “Tìm người xem tranh.” Tiểu Cửu nhếch miệng cười, y lời Mộ Dung Tinh căn dặn.

      “Xem tranh? Người tới chỗ này chỉ biết xem nương, có ai là tới xem tranh chứ?” Quy công cười nhạo, mở to miệng chuẩn bị ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, bỗng dưng...

      “Nguyên lai là ngươi! Lục vương gia đợi ngươi lâu, mau theo ta tiến vào!” Tô mị tiếng ra ngoài mọi người dự kiến cười , vội vàng dẫn Tiểu Cửu tiến vào Thẩm Hương Các.

      Chương 9

      Nào biết Tiểu Cửu vừa tiến vào đại sảnh tràn ngập tiếng người ồn ào, oanh yến nỉ non liền dừng lại cước bộ, muốn cùng nàng vào bên trong.

      Thấy thế, thẩm Ngâm Hương có chút kinh ngạc, vội vàng : “Sao lại đứng lại? Lục vương gia còn chờ ngươi đấy!”

      Lắc đầu, Tiểu Cửu nhớ kĩ lời dặn của Mộ Dung Tinh, vẻ mặt kiên trì. “Ta ở đại sảnh chờ! Muốn xem tranh người tự đến đây, ta chỉ đợi khắc, quá giờ mà người còn tới ta .”

      Lời này vừa ra, bên trong Thẩm Hương Các liền xôn xao trận. Phải biết rằng, hôm nay ở Thẩm Hương Các có ít người là vì tìm cơ hội kết bạn với Lục vương gia mà đến, chỉ cần Lục vương gia câu muốn gặp ai, người nọ sợ chạy như bay đến chờ tiếp kiến, nhưng tiểu thư đồng này lại muốn Lục vương gia tự thân tới gặp , khẩu khí lớn bảo đợi lâu, là quá tự cao tự đại!

      thú vị! Hiếm có người muốn nịnh bợ Lục vương gia.” Sững sờ qua, thẩm Ngâm Hương hứng thú nở nụ cười. “ khi như vậy, vậy ngươi chờ ở đây, ta vào thỉnh Lục vương gia.” Dứt lời, thêm gì liền .

      Lén lút lè lưỡi, Tiểu Cửu cũng nghĩ tới thiếu phu nhân bảo tìm người lại chính là Vương gia, nhưng lại dặn cần giả vờ khẩu khí và thái độ như vậy, hiểu làm cái quỷ gì? Bất quá để ý chuyện nàng nhiều như vậy làm gì, chỉ cần theo lời của nàng, đem mọi chuyện mau mau làm tốt là được rồi! Ai...... mới mười mấy tuổi mà thôi, da mặt còn rất mỏng a! Đến loại địa phương này liền cảm thấy kỳ quái được tự nhiên.

      có việc gì liền nghĩ vẫn vơ, thừa dịp người xem tranh còn chưa có đến, Tiểu Cửu có chút được tự nhiên lại nhịn được tò mò hướng bốn phía nhìn quanh, ai ngờ thế nhưng lại khiến nhìn thấy Trương Hoài Sinh ngồi ở góc bàn, mà Trương Hoài Sinh cùng hai người bạn thư sinh của cũng vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt , tựa hồ hiểu tiểu thư đồng bên người Tề Nghiên vì sao có thể tiếp xúc với Lục vương gia, thậm chí còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

      Hừ! Tên Trương Hoài Sinh nghèo kia hướng thiếu gia vay tiền, nghĩ tới là mượn để đến loại địa phương này a! Nhếch môi cười lạnh, Tiểu Cửu làm như thấy di chuyển ánh nhìn, rốt cuộc liếc mắt nhìn về hướng kia nữa, chỉ lẳng lặng chờ.

      lâu sau, chuỗi tiếng cười trầm thấp xuất , nam tử tuấn lãng mặc tử bào ── Lục vương gia xuất , mang theo ý cười nhật đến trước mặt Tiểu Cửu.

      “Tiểu thư đồng, ngươi phải vị công tử ban ngày ta gặp a!” Đuôi lông mày khẽ nhếch, Lục vương gia cười . Này lạ! Người muốn đem tranh đẹp cho xem là vị công tử tuấn tú trẻ tuổi, sao đến noi hẹn lại là tiểu thư đồng?

      Nghe vậy, Tiểu Cửu chút hoang mang theo lời dặn của Mộ Dung Tinh cười : “Cữu gia nhà tôi đên nay có việc gấp, cho nên đành phải phân phó tôi đến đây.”

      ra là thế.” Là ai đến Lục vương gia cũng là để ý lắm, toàn bộ lực chú ý dừng ở quyển tranh cuộn tròn trong tay .

      Tiểu Cửu giỏi về quan sát thái độ người khác, lập tức cười hì hì hai tay dâng quyển tranh cuộn tròn.

      Lục vương gia mỉm cười tiếp nhận, lòng tràn đầy chờ mong mở tranh ra, thoáng chốc hai mắt phát sáng, kích động nắm bả vai lấy Tiểu Cửu, vội vàng quát hỏi: “Người vẽ tranh này là ai? ở nơi nào? Mau dẫn ta gặp ! Có thể vẽ tranh thanh kỳ lại có linh khí như thế chắc chắn chính là cao nhân, bổn vương muốn cùng kết giao bằng hữu!”

      Ha! Thiếu phu nhân quả nhiên là liệu như thần, phản ứng này của Lục vương gia y như suy đoán vậy!

      Tiểu Cửu cười thầm, chỉ chỉ phần chữ đề tranh. “Người vẽ tranh tự là Thanh Nhạn Tử, là hảo hữu của cữu gia nhà tôi, từ trước đến nay thích gặp gỡ người, vẽ tranh xong cũng chỉ tặng cho Cữu gia nhà tôi. Về phần chỗ ở của , ngoài cữu gia nhà tôi đúng là có người nào biết được!”

      ?” Lục vương gia có chút thất vọng, nhưng vẫn là muốn buông tha. “Nhà Cữu gia của ngươi ở đâu? Ta đến gặp , giúp ta gặp Thanh Nhạn Tử, bổn vương khẳng định trọng thưởng!”

      “Tôi lúc trước phải sao? Cữu gia nhà tôi đêm nay có việc, thể đến.” Hì hì cười, Tiểu Cửu vươn tay ra. “Này! Cữu gia nhà tôi Lục vương gia cũng là người biết thưởng tranh, thích tranh, cho nên mới ngại phiền toái mà đưa tranh người cho là đẹp đến cho ngài xem, nay ngài xem cũng xem qua, có phải nên trả cho tôi ?”

      “Này......” Lục vương gia vẻ mặt chần chờ, đáy mắt có chút muốn. Cuộc đời đam mê sưu tầm tranh, nay gặp tuyệt phẩm này, tự nhiên muốn có được, lập tức mỉm cười thương lượng. “Như vậy ! Bức họa này bổn vương thích, biết cữu gia nhà ngươi có thể nguyện ý nhược lại cho ta ?”

      Nghe vậy, Tiểu Cửu thầm cười trộm, ra vẻ khó xử. “Điều này tôi cũng . Bất quá tôi từng nghe cữu gia nhà của tôi khi vui vẻ có , tranh của Nhạn Tử được giá bán!” Năm ngón tay duỗi ra, ràng ra rốt cuộc là bao nhiêu, tùy người mua tranh tự đoán.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 9 (TT)

      “Năm ngàn lượng? Này có gì vấn đề!” Lục vương gia cười lớn, bàn tay to khẽ vẫy. “Người đâu, đem ngân phiếu đến!”

      Xôn xao ── bức họa giá trị năm ngàn lượng, đến tột cùng là tranh gì? Thanh Nhạn Tử kia là ai? Chưa từng nghe qua tên người này!

      Nháy mắt, Thẩm Hương Các kinh hô nổi lên bốn phía, mọi người đều châu đầu ghé tai, nhiệt liệt thảo luận Thanh Nhạn Tử là người ra sao? Đồng thời lòng tràn đầy hâm mộ người này được Lục vương gia thưởng thức, biết rằng từ nay về sau, tên tuổi Thanh Nhạn Tử vang danh thiên hạ.

      “Ai nha! Như vậy được! Ta chỉ là tằng nghe Cữu gia vui như vậy, cũng muốn bán đâu!” Tiểu Cửu giả bộ kinh hoảng, vội vàng khước từ ngân phiếu được hộ vệ đem đến, vội vã muốn lấy lại tranh. “Lục vương gia, ngân phiếu ta lấy, mau trả lại cuộn tranh cho ta.”

      “Nếu ra giá, nào có đạo lý đổi ý bán?” Lục vương gia già mồm át lẽ phải, hạ quyết tâm tranh.

      Sau mấy lần đoạt tranh được, biết chính mình thể nề hà, lại vừa bị nhét năm tờ ngân phiếu ngàn lượng vào trong ngực, Tiểu Cửu chỉ có thể buông tha, vẻ mặt đau khổ. “Ta xong rồi! Trở về khẳng định bị Cữu gia phạt.”

      Sờ sờ ngân phiếu trong lòng, xác định ngân phiếu yên ổn ở đó, mới thở dài, buồn bã ra. tới cửa lớn, quay đầu lại lấy lượng lớn, nhưng lại làm cho tất cả mọi người đều nghe được : “Đúng rồi! Cữu gia nhà ta muốn ta chuyển lời đến ngài, tính năm ngày sau mở cửa hàng tranh chữ, bên trong bày toàn bộ tranh củaThanh Nhạn Tử, Lục vương gia nếu có chút hứng thú, ngại năm ngày sau có thể đến xem.”

      “Bổn vương nhất định đến!” Nghe vậy, Lục vương gia mừng rỡ, nghĩ đến của hàng tranh chữ nếu khai trương, nhất định phải nhìn cái, thưởng thức thêm nhiều tranh của Thanh Nhạn Tử, nếu mỗi bức đều là tuyệt phẩm, liền mua để cất giữ.

      Gật gật đầu, Tiểu Cửu vẻ mặt suy sụp bỏ , đến khi cách Thẩm Hương Các xa, xa, vẻ mặt uể oải bỗng dưng biến đổi, nháy mắt bật cười, cơ hồ muốn chảy cả nước mắt......

      “Ha ha ha...... rất buồn cười! Hóa ra ra có khiếu diễn tuồng. Bất quá lợi hại nhất vẫn là thiếu phu nhân, lại có thể nắm được suy nghĩ của Lục vương gia chuẩn như vậy, bức họa liền bán năm ngàn lượng!” Nhìn năm ngón tay của chính mình, Tiểu Cửu lúc này lại thở dài. “Ai...... Thiếu phu nhân muốn ta tùy tiện đưa ra con số, sớm biết ậy ta liền đưa ra chín ngón......”

      Năm ngày sau, tên tuổi Thanh Nhạn Tử truyền khắp các con phố lớn ngõ Lạc Dương, hôm nay cửa hàng tranh chữ khai trương, vô luận là quan địa phương, thương nhân giàu có hay là văn nhân thư sinh, mọi người đều vì lấy lòng nịnh hót Lục vương gia, sáng sớm tụ tập ở cửa hàng tranh chữ, chờ mở tiệm vào nhìn cái.

      Nhóm văn nhân thư sinh là muốn vào xem đến tột cùng là họa như thế nào mà có thể làm cho Lục vương gia thưởng thức như thế; quan địa phương, thương nhân giàu có muốn muốn mua tranh để tặng cho Lục vương gia, xậy dựng quan hệ, ngày sau làm việc cũng có chỗ dựa vững chắc.

      Bởi vì cửa hàng tranh chữ chưa khai trương buôn bán, mọi người tập trung ở bên ngoài khó tránh khỏi chuyện sôi nổi, trao đổi tin tức với nhau, năm ngày gần đây ở trong thành Lạc Dương ồn ào huyên náo các loại “Nghe ”, rốt cuộc cũng ở chỗ này hội tụ.

      “Này! Nghe cửa hàng tranh chữ này là Tề gia bỏ tiền mở......”

      “Nghe vị Thanh Nhạn Tử kia cũng quen biết Cữu gia, chính là bào đệ của tân nương tử Tề gia......”

      “Nghe thời gian này, Tề lão gia thường mang theo vị Mộ Dung cữu gia kia cùng nhau tuần tra hiệu buôn của Tề gia, cũng ý bảo các quản , về sau trực tiếp nghe lệnh của Cữu gia, tựa hồ tính đem gia nghiệp giao cho vị cữu gia kia chưởng quản....”

      “Ai...... Nghe Tề gia bị họ ngoại chiếm gia sản......”

      Mọi người vẻ mặt phấn khởi tán gẫu đủ loại “Nghe ” mà mình nghe được, nhưng ai biết được “Nghe ” này đến tột cùng là từ chỗ nào truyền ra, ngọn nguồn xuất xứ từ đâu?

      Mà Tiểu Cửu phụng mệnh thiếu phu nhân, nơi nơi gieo rắc lời đồn “Nghe ”, giờ phút này cầm chuỗi pháo dài cười meo meo với thân tuấn tú nam trang, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bài trí tao nhã trong cửa hàng rồi nhìn sang Mộ Dung Tinh xin chỉ thị.

      “Thiếu phu nhân, giờ lành đến, chúng ta có phải nên khai trương hay ?”

      “Đúng vậy! Nên khai trương rồi? Bên ngoài nhiều người!” Hồng Đậu nhìn náo nhiệt bên ngoài của sổ, khỏi cũng cảm thấy hưng phấn.

      Vừa lòng nhìn tranh của Tề Nghiên được treo trong cách bài trí thư thái, Mộ Dung Tinh nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên ngoài tụ tập đám người, thậm chí còn nhìn thấy Trương Hoài Sinh ở trong đám người, mà vị kia Lục vương gia cũng từ phía xa tới, lập tức gọi lão quản gia kinh nghiệm phong phú bị nàng điều đến hỗ trợ.

      “Trần quản , đợi lát nữa sau khi ta rời , nơi này liền giao cho ngươi xử lý. Nếu có người ra giá mua tranh, có ngàn lượng, tuyệt đối bán, biết ?” Nàng tự tin cười , cho rằng tranh Tề Nghiên họa tuyệt đối giá trị ngàn lượng, nếu có người chê đắt, muốn mua hay cũng tùy người, dù sao Tề gia phải dựa vào nghề này kiếm sống.

      “Ta hiểu được.” Trần quản có kinh nghiệm chu đáo mỉm cười lên tiếng trả lời, trong lòng hiểu được nắm bắt tâm lý mọi người “Hàng rẻ tốt, càng đắt càng quý hiếm”, khỏi thầm bội phục vị cữu gia tuấn tú này có đầu óc kinh doanh.

      Gật gật đầu, Mộ Dung Tinh lại nhìn Tiểu Cửu. “Tiểu Cửu, ta dặn ngươi những gì, ngươi nhớ rồi chứ?”

      ạ!” Tiểu Cửu lớn tiếng , hiểu được nàng nhắc nhở , thể bí mật Thanh Nhạn Tử chính là Tề Nghiên, cữu gia chính là nàng tiết lộ ra ngoài.

      “Tốt lắm! Ngươi liền lưu lại hỗ trợ, về sau mỗi ngày đến đây, theo Trần quản học tập, biết ?” A...... Nàng có kế hoạch hảo hảo bồi dưỡng Tiểu Cửu, sau này trở thành tâm phúc, giúp Tề gia quản !

      “Vâng!” Biết thiếu phu nhân có long đào tạo mình, Tiểu Cửu khỏi cảm động.

      “Hồng Đậu, muội cũng lưu lại, xem có gì cần hỗ trợ.”

      “Vâng!” Hồng Đậu vẻ mặt cười hì hì, cũng rất thích náo nhiệt.

      Vừa lòng gật đầu, Mộ Dung Tinh từ từ nhàn nhàn từ cửa sau rời , chợt nghe tiếng pháo từ đằng trước truyền đến...... Ha ha, cửa hàng tranh chữ khai trương, chỉ cần Lục vương gia, hẳn là có thể lấy được ít ngân lượng, càng khỏi các thương nhân thích học đòi văn vẻ.

      Bất quá, hắc hắc...... Có thể từ người những người đó lấy được bao nhiêu ngân lượng cũng quan trọng, quan trọng nhất là ── Tề Nghiên còn ở nhà chờ nàng cùng nhau uống trà ăn điểm tâm a!

      Tâm tình khoái trá trở lại Tề phủ, trở về phòng thấy bóng dáng Tề Nghiên, nàng đổi lại thân nữ trang, lập tức đến những nơi trong phủ thích lưu lại nhất, chưa lâu, quả nhiên xa xa liền nhìn thấy ngồi xổm khối trước tảng đá lớn thào tự , mà cách đó xa nha hoàn diện mạo cũng xem như xinh đẹp chậm rãi tới.

      muốn lên tiếng gọi người, chợt thấy Tề Nghiên thân toàn mồ hôi đứng lên, vội vàng sải bước, nhưng khi nhìn thấy nha hoàn kia lại đột nhiên dậm chân, gãi gãi đầu tựa hồ như lo lắng cái gì, thấy nha hoàn sắp xa, mới cuống quít gọi người ──

      “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi đợi chút......” Chỉ sải nhanh vài bước chân duổi kịp người.

      “Thiếu gia, ngài có chuyện gì sao?” Nha hoàn Tiểu Thanh xoay người nhìn , mặt kiên nhẫn.

      Thấy thế, Mộ Dung Tinh nghĩ đến bên trong phủ hề thiếu nô bộc lén đối với Tề Nghiên có ý khinh mạn, lập tức vội ra mặt, ngược lại nấp sau cây, thầm yên lặng xem tình diễn biến như thế nào.

      “Tiểu Thanh, ngươi có thể hay pha bình Thiết Quan tới đây?” Tề Nghiên cười ngây ngô thỉnh cầu. Vốn là chuẩn bị chính mình pha tới rồi! Nhưng vừa mới cùng tảng đá công công tán gẫu vui vẻ, luyến tiếc nỡ rời !

      Thân là nha hoàn, vốn nên nên hai lời mà vâng theo lời chủ tử, ngoan ngoãn pha trà, Tiểu Thanh cẩn thận nhìn xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới nhíu mày hỏi lại: “Là thiếu gia ngài muốn uống?”

      phải.” Lắc đầu, Tề Nghiên thành : “Là tảng đá công công lâu ngửi được mùi trà thơm, muốn ta pha bình cho ngửi.”

      Tiểu Thanh vừa nghe, khẳng định khờ ngốc, thầm nghĩ thảnh thơi nhàn hạ , muốn hầu hạ , lập tức lập tức ra mất hứng của chính mình. “Thiếu gia, đời căn bản có tảng đá công công này, nô tỳ rất bận, ngài có việc gì đừng tìm phiền toái cho hạ nhân chúng ta.”

      Vừa thấy nàng hung dữ, Tề Nghiên nếu dám cầu, a nhất quán ngu đần tươi cười, “Ngươi có việc, ta đây chính mình tự pha là được.” Hoàn toàn biết tức giận là gì.

      Tốt nhất là như thế! Nghĩ đến chính mình vừa thoái thác chuyện phiền, Tiểu Thanh đắc ý nở nụ cười, lên kế hoạch muốn tìm nơi nhàn hạ , ai ngờ mới xoay người, hoảng sợ khi thấy Mộ Dung Tinh từ sau cây chậm rãi ra.

      “Thiếu, thiếu phu nhân!” , tại sao lại ở chỗ đó? Tiểu Thanh sắc mặt tái , trong lòng hiểu thiếu gia ngốc có thể khi dễ, nhưng thiếu phu nhân lại hề ngốc chút nào!

      “A Tinh, ngươi trở lại!” Liếc thấy nàng xuất , Tề Nghiên nghĩ gì nhiều, chính là vẻ mặt vui vẻ nhào lên ôm lấy nàng.

      “Ân.” nhàng vỗ vỗ mặt , Mộ Dung Tinh ánh mắt dừng ở mặt Tiểu Thanh, cười đến thực thanh nhã. “Tiểu Thanh, có thể phiền toái ngươi pha bình Thiết Quan tới đây ?”

      “Vâng...... Vâng......” Thiếu phu nhân nhìn thấy! ta nhìn thấy! Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch. “Nô tỳ...... Nô tỳ lập tức pha......” Xoay người lập tức chạy .

      “Chậm !” Thản nhiên gọi người lại, vừa lòng khi thấy bóng dáng kia cứng đờ lại, Mộ Dung Tinh cười, tiếng hảo mềm . “Sau khi đem trà đến, triệu tập tất cả hạ nhân đến đại sảnh chờ ta, hiểu chưa?”

      “Nô...... Nô tỳ hiểu được.” Dứt lời, cước bộ ổn định, lảo đảo rời .

      Mắt thấy nha hoàn rời , Tề Nghiên hơi giật mình đặt câu hỏi: “Nàng phải rất bận sao?” Như thế nào tại lại có thể pha trà đến đây?

      “Ngốc tử!” Cười mắng, đối có biện pháp.

      Tuy rằng rất nhiều người thường mắng ngốc tử, nhưng Tề Nghiên lại thích nhất nghe nàng mắng, bởi vì nàng mắng chút ý cười nhạo cũng có, ngược lại là loại làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cảm giác được quan tâm.

      Nhếch miệng cười, lắc lắc tay nàng, khờ ngốc cầu, “A Tinh, nàng mắng nữa ! Nàng mắng thực êm tai nha......”

      “Ngốc tử, ngốc tử, ngốc tử......” Vừa cười lại mắng, cuối cùng nhịn được thở dài, nhàng vỗ về mặt . “Tề Nghiên, ngươi phải nhớ kỹ, tại cái nhà này chàng mới là chủ tử! Nếu bọn hạ nhân dám nữa khinh mạn chàng, chàng phải lấy uy phong chủ tử mà bọn dọa họ, hiểu chưa?”

      hiểu! Vì sao muốn ta dọa người chứ?” Tề Nghiên nở nụ cười kh.ông chút tâm cơ

      Nghe vậy, đôi mắt của Mộ Dung Tinh khẽ xao động. “Tề Nghiên, chàng rất đơn thuần, thế gian này, có những người chính là sợ mạnh bắt nạt yếucần phải dọa bọn họ, bọn họ mới dám tác quái!” Nhìn ra trong mắt vẫn hiểu, nàng khỏi bật cười. “Quên ! Chàng thiên tính hồn nhiên lương thiện, ta nên muốn chàng thay đổi. Dù sao cũng sao cả, từ nay chàng do ta bảo vệ, ta tuyệt đối để cho người ta khi nhục chàng!”

      “Nga!” ngơ ngác, hiểu ý tứ trong lời nàng, nhưng cảm thấy của ánh mắt của nàng ôn nhu, ôn nhu, làm cho nhịn được muốn sa vào trong đó.

      “Tề Nghiên, đáp ứng ta chuyện.” Mỉm cười, nàng nghiêm túc : “Sau này nếu còn có nô bộc như Tiểu Thanh mới vừa rồi như vậy đối với chàng, chàng nhất định phải lập tức cho ta biết, được ?” Lời tuy như vậy, nhưng cũng biết được tới canh giờ nữa, bên trong Tề phủ còn hạ nhân nào dám đối với có điều khinh mạn!

      Bờ môi ra chút cười lạnh, Mộ Dung Tinh quyết định cho nô bộc Tề gia chấn động.

      hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, Tề Nghiên gật đầu đáp ứng, lập tức lại nhếch miệng nở nụ cười. “A Tinh, nàng biết ? Tảng đá công công ...... ......” Trộm dò xét liếc mắt cái, thẹn thùng, ngượng ngùng tiếp.

      gì?” Liếc mắt nhìn “Tảng đá công công” theo lời ...... Chẳng qua là tảng đá to hoa văn đẹp được chọn làm hòn non bộ.

      “Tảng đá công công ta sắp làm cha!” Đỏ mặt xấu hổ cười, tầm mắt dừng ở bụng của nàng. “ ta đem đứa bé đặt vào trong bụng của nàng.”

      hươu vượn!” Mộ Dung Tinh cười trách, da mặt cũng có chút ửng đỏ. Ngốc tử này đến tột cùng có biết chính mình cái gì hay a? Bọn họ...... Bọn họ chân chính trở thành vợ chồng, nhưng mới là truyện của mấy ngày trước, nào có nhanh như vậy...... Ách...... Kỳ cũng có thể, dù sao ngày đó rất...... quấn người!

      Nhưng mới vài ngày mà thôi, huống hồ cũng phải đại phu, nào có khả năng biết nàng mang thai? Hừ! Khẳng định là tự mình lung tung!

      “Ta bậy! Là tảng đá công công cho ta biết, lời luôn luôn sai......” Vội vàng giải thích.

      “Được, được, được! Chàng bậy......” Miễn cưỡng cho qua.

      “A Tinh, nàng phải tin ta......”

      “Được! Ta tin ... ...”

      Dưới ánh mặt trời, chỉ nghe tiếng nam nữ, vừa nhanh vừa chậm phiêu tán ở trong gió. Bên cạnh, tảng đá to có hoa văn xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống lấp lánh ánh hào quang màu trắng bạc như ở nhếch miệng mỉm cười.

      lúc lâu sau, nô bộc đứng đầy đại sảnh Tề gia, ai cũng cảm thấy hoảng loạn, mọi người chỉ có thể ngươi nhìn ta, ta coi ngươi, đoán ra thiếu phu nhân vì sao muốn triệu tập tất cả hạ nhân?

      Mà hai vị ngồi vị trí chủ thượng vì nghe tin mà đến, dự định tìm hiểu chút đến tột cùng xãy ra chuyện gì, đến mức khiến cho con dâu phải triệu tập toàn bộ hạ nhân của Tề gia.

      Trong lúc vợ chuồng Tề thị nhấp trà chờ người, Mộ Dung Tinh và Tề Nghiên từ phía sau đường vén bức rèm che lên, khóe miệng mỉm cười vào đại sảnh.

      Vừa thấy hai vị trưởng bối, Mộ Dung Tinh lập tức lôi kéo Tề Nghiên thỉnh an, dường như chút bất ngờ nào về xuất của họ.

      “Tốt, tốt, tốt! Đều ngồi xuống !” Hai vợ chồng đau long con trai cùng con dâu nhà mình, vội vàng muốn bọn họ đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống.

      Cuối cùng chờ hai người đều ngồi xuống, Tề lão gia muốn hỏi nàng vì sao gọi tất cả hạ nhân trong phủ tới, Mộ Dung Tinh lại mở miệng trước ──

      “Cha, con dâu là thiếu phu nhân Tề gia chứ ạ?” Nàng ôn nhã cười hỏi.

      “Đây là đương nhiên!” Tề lão gia chút nghĩ ngợi, gật đầu trả lời.

      “Con dâu là Tề gia thiếu phu nhân, có quyền xử lý nộ bộc trong phủ chứ ạ?”

      “Đương nhiên!” Gật đầu mạnh, nhưng lại vì sao nàng lại hỏi như vậy?

      “Cám ơn cha!” Mỉm cười, Mộ Dung Tinh bỗng dưng đứng dậy, đứng trước toàn bộ nô bộc xếp hàng trước mặt chỉ vào Tề Nghiên bên cạnh, giương giọng hỏi: “Ta hỏi các ngươi, đây là ai?”

      Hành động của nàng chỉ làm cho vợ chồng Tề thị và Tề Nghiên đồng thời ngẩn người, cũng làm cho hạ nhân hai mặt nhìn nhau, hiểu nàng đến tột cùng có dụng ý gì, trong lúc nhất thời, nhưng lại ai dám trả lời.

      biết sao?” Nàng cười đến dịu dàng, đáy mắt lại phát ra tia lạnh lẽo. “ thể tưởng được nô bộc trong phủ đều nhận biết đâu là chủ tử, xem ra ta phải đuổi bọn ngươi hết rồi mua lại hạ nhân khác thôi.”

      Lời này vừa ra, chúng nô bộc đều là cả kinh, kích động, biết là ai hô lên trước “Là thiếu gia”, lập tức mọi người đều tỉnh ngộ, sốt ruột vội vàng hô theo, thoáng chốc, từng tiếng “Là thiếu gia” cứ thế vang lên, tiếng lại tiếng to hơn, chỉ sợ hô chậm bị đuổi khỏi Tề phủ.

      “Biết là thiếu gia là tốt rồi.” Cười đến cả người lẫn vật vô hại, ánh mắt sắc bén lại nhất nhất đảo qua khuôn mặt bất an của từng người. “ biết là thiếu gia, là chủ tử, cần phải biết mà hầu hạ hầu hạ! Ta quan tâm các ngươi là ký khế ước bán mình tiến vào, hay là làm thuê, tóm lại hàng tháng Tề gia đều cho các ngươi lương tháng, phải muốn phí phạm bạc, mà là muốn các ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt! Đừng tưởng rằng thiếu gia tính tình đơn thuần chất phác, bình thường cùng các ngươi so đo liền khinh mạn ! Ta rất trong các ngươi có rất nhiều người lén làm như thế. Từ giờ trở , các ngươi nhớ rồi chứ, Tề gia chúng ta chứa nổi hạ nhân so với chủ tử còn cao quý hơn, hiểu chưa?”

      Nàng thần sắc nhu hòa mỉm cười, lại những câu sắc bén như kiếm, nhóm nô bộc nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hơn nữa người nào từng đối với Tề Nghiên khinh mạn bất kính, giờ phút này sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy.

      bên vợ chồng Tề thị nghe vậy, thứ nhất là khiếp sợ hạ nhân trong phủ lại dám lén đối với con mình bắt nạt, thứ hai vui mừng con dâu đối con mình để ý, coi trọng như thế.

      “A Tinh......” Lặng lẽ lôi kéo quần áo nàng, Tề Nghiên nghe ra nàng bảo vệ , khỏi cảm động thấp giọng khẽ gọi.

      An ủi vỗ vỗ tay , Mộ Dung Tinh giương giọng gọi người, “Tiểu Thanh!”

      “Đông” tiếng, chỉ thấy Tiểu Thanh quỳ rạp xuống đất, gương mặt trắng bệch từ giữa nhóm nô bộc bò ra, miệng ngừng khóc kêu, “Thiếu phu nhân đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ, nô tỳ lần tới dám......”

      “Còn có lần tới?” Mộ Dung Tinh nhướng mày hỏi lại.

      “Dạ có! Dạ có! Nô tỳ về sau nhất định hầu hạ thiếu gia tốt, tuyệt dám tác quái nữa, xin thiếu phu nhân tha thứ......” Tiếng cầu xin tha thứ ngừng, lại càng ngừng thẳng dập đầu.

      Bây giờ, mọi người rốt cuộc hiểu được vì sao hôm nay thiếu phu nhân lại phát uy, đồng thời trong lòng cũng càng thêm ràng, vị thiếu phu nhân trước mắt này cũng phải nhân vật đơn giản, về sau nên cẩn thận hầu hạ.

      Thấy thế, Mộ Dung Tinh lại mềm lòng, ánh mắt nhìn về phía tổng quản Tề phủ. “Vương tổng quản, Tiểu Thanh là đến làm thuê hay bán mình vào?”

      “Bẩm thiếu phu nhân, là từ bị bán đứt vào.” Vương tổng quản thấm mồ hôi lạnh nhanh chóng trả lời.

      Lạnh lùng cười, nhưng tiếng nàng lại thực mềm , “Tiểu Thanh, khi như vậy, Tề gia chúng ta cũng làm khó dễ ngươi, đem ngươi bán lại cho người khác, ngươi cầm khế ước bán mình của chính mình khời khỏi Tề gia ! Tề gia chúng ta chứa được nha hoàn so với chủ tử còn phải chiều chuộng hơn như ngươi!”

      cần! Thiếu phu nhân cho nô tỳ thêm cơ hội nữa ! Rời khỏi Tề gia, nô tỳ có nơi nào để , khác nào chỉ còn đường chết a......” Tiểu Thanh kinh hoảng khóc kêu, gần như xụi lơ mặt đất.

      Làm như nghe thấy, Mộ Dung Tinh lạnh lùng nhìn về phía Vương tổng quản, Vương tổng quản lập tức biết ý, lúc này sao còn dám chần chờ, vội vàng gọi tới hai nô tài dáng người cường tráng đem Tiểu Thanh ra ngoài, khóc tiếng thê lương kia càng càng xa, cuối cùng cũng biến mất.

      “Ta hy vọng có Tiểu Thanh thứ hai, mọi người hiểu chứ?” Vẻ mặt cười lạnh như trước, Mộ Dung Tinh phủ mình giết gà dọa khỉ.

      “Dạ, hiểu được.” Mọi người trong lòng run sợ, thầm may mắn mình phải Tiểu Thanh.

      “Tốt lắm, có việc gì, đều xuống !” Bàn tay mềm vung lên, giải tán mọi người.

      Nháy mắt, chỉ thấy mọi người như chạy trối chết, chỉ hai ba bước liền biến mất, chỉ sợ mình là đối tượng kế tiếp bị khai đao.

      Thấy mọi người đều hết, Mộ Dung Tinh lập tức xoay người thỉnh tội với vợ chồng Tề thị. “Cha, nương, con dâu ở trước mặt hai người làm càn, nếu có chỗ nào đúng, xin hai người thứ lỗi.”

      “Nào có gì đúng? Tề gia chúng ta tích đức nên mới may mắn có được người con dâu tốt như con vậy.” Vợ chồng Tề thị trăm miệng lời, ăn ý nhìn nhau cười, tiếp đó lại tha thiết dặn con, “Nghiên nhi, Tinh nhi đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi nên hảo hảo nghe lời của nàng, biết ?”

      “Con, con vốn rất nghe lời A Tinh a!” Tề Nghiên vẻ mặt vô tội.

      NHìn bộ dáng khờ ngốc, Vợ cồng Tề thị nhất thời bật cười lien tục, còn Mộ Dung Tinh mím môi cười khẽ, nhìn trong mắt ôn nhu cực điểm, trong mắt vợ chồng Tề thị khỏi cảm thấy may mắn.
      Tổ tiên Tề gia tích đức a!

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 10(1):

      Sau khi tỏ thái độ nghiêm khắc với các nô bộc, lại cùng tán gẫu với cha mẹ chồng việc lớn việc trong nhà hồi lâu, Mộ Dung Tinh cùng Tề Nghiên rời khỏi đại sảnh. qua tầng tầng hành lang gấp khúc, chuẩn bị trở về viện của bọn họ tên nô tài đột nhiên chạy tới trước mặt.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân, ở cửa sau có người đến tìm thiếu gia, biết thiếu gia có gặp hay ạ?” - Hai mắt rũ xuống, vẻ mặt cung kính, có thể thấy được đe dọa mới vừa rồi có tác dụng, những người hầu rốt cục hiểu được bổn phận của mình, dám có thái độ khinh nhờn.

      Tìm Tề Nghiên? Trong lòng mơ hồ đoán được là ai nhưng Mộ Dung Tinh vẫn cố giả vờ biết nhìn Tề Nghiên, ai ngờ vẻ mặt chàng lại khó hiểu cứ liên tục gãi đầu.

      “Có biết là ai ?” - Mày hơi nhíu, cố ý cười hỏi.

      “Là công tử Trương Hoài Sinh.” - Tên nô tài kia nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng vẫn còn sợ hãi với vị thiếu phu nhân này.

      “A! Là Hoài Sinh tìm ta!” - Tề Nghiên đặc biệt cao hứng, hoàn toàn nghĩ tới vì sao vài ngày trước Trương Hoài Sinh mới đến tìm chàng, mới mấy ngày lại tới nữa?

      Nhìn chàng bộ dáng vui vẻ, cần hỏi cũng biết chàng muốn gặp bằng hữu, Mộ Dung Tinh cũng ngăn cản, ngược lại cười : “Tề Nghiên, ta có thể cùng chàng gặp bằng hữu của chàng ?”

      “Được! Được nha!” - Tề Nghiên suy nghĩ nhiều, trong lòng hết sức vui mừng có thể giới thiệu A Tinh mình thích nhất và bằng hữu tốt nhất làm quen.

      Mỉm cười gật đầu, nàng vẫy vẫy tay ra hiệu tên nô tài kia lui, quàng tay Tề Nghiên, hai người vừa vừa cười bước về phía cửa sau.

      Chỉ chốc lát sau, tên nô tài khác canh giữ cửa vừa thấy bóng dáng hai người bọn họ tới gần liền nhanh chóng mở cửa sau ra rồi lập tức lui xuống.

      “Hoài Sinh!” - Từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng lặng ngoài cửa, Tề Nghiên cao hứng kêu to, nhanh chóng chạy tới.

      “Tề Nghiên.” - Nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ trước mắt vô tư vô lự, lo ăn mặc, Trương Hoài Sinh cũng để ý tới kế bên còn có bóng dáng thướt tha chậm rãi về phía bọn họ. Chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa mà phải mở miệng, trong lòng lại dâng lên cảm giác ghen tị.

      Vì sao văn chương thi phú làu thông, người tài nhưng gặp thời. Trong khi đó cái tên Tề Nghiên si ngốc kia, mọi thứ bằng lại có thể áo cơm lo, cần cố gắng mà cũng có được gia thế, của cải khiến bao người hâm mộ, thậm chí còn có thể cưới được khuê tú của phú thương Tô Châu…

      “Tề Nghiên, đây là bằng hữu của chàng?”

      Bỗng dưng, giọng thanh nhã vang lên khiến Trương Hoài Sinh mải nghĩ ngợi giật mình bừng tỉnh, nhìn kĩ , lại thiếu chút nữa bị Mộ Dung Tinh bên cạnh Tề Nghiên làm sợ tới mức rớt tròng mắt.

      “Ngươi, ngươi, ngươi là vị công tử ngày đó?” - chỉ vào nàng kêu lên sợ hãi. Tuy rằng trang phục khác nhau nhưng ràng là cùng khuôn mặt, nhận sai.

      “Vị công tử nào? Trương công tử, chúng ta gặp mặt sao?” - Vẻ mặt nàng giả vờ như hôm nay là lần đầu tiên hai người mới gặp mặt.

      “Hoài Sinh, A Tinh, các người quen nhau?” - Tề Nghiên đứng bên nghi hoặc hết nhìn cái, lại nhìn cái, hiểu vì sao Trương Hoài Sinh cứ mở to mắt nhìn chằm chằm A Tinh?

      “Đương nhiên biết!” - Tay Mộ Dung Tinh nhàng khoác lên tay Tề Nghiên, nhìn chàng mỉm cười dịu dàng. “Ta chưa từng gặp qua bằng hữu của chàng, sao có thể quen biết chứ?”

      “Đúng nha!” - Tề Nghiên tâm tư đơn thuần tin ngay, vui vẻ cười với Trương Hoài Sinh: “Hoài Sinh, nàng là A Tinh, là phu nhân của ta đó!” đến hai chữ “phu nhân”, khuôn mặt tuấn tú nổi lên lớp ráng chiều nhàn nhạt.

      Phu nhân của Tề Nghiên? Nếu là thiếu phu nhân vào cửa Tề gia chưa lâu, sao có thể nhàn rỗi thân nam trang mình đường lớn? Nghĩ vậy Trương Hoài Sinh khỏi dao động, hoài nghi có là mình nhận sai người hay .

      “Ngươi... phải là vị công tử ngày đó ở trước sạp tranh chữ?” - Nhịn được hỏi lại lần.

      Lắc lắc đầu, Mộ Dung Tinh trưng ra vẻ mặt “Hiểu!”, che miệng cười khẽ. “Ta hiểu rồi! Ngươi nhất định là gặp qua bào đệ của ta rồi. Những người gặp qua tỉ đệ chúng ta đều hai chúng ta rất giống nhau! Đúng rồi! Bào đệ của ta có gây phiền toái gì cho Trương công tử ngươi chứ?”

      Đệ Đệ của A Tinh? Sao chàng chưa từng nhìn thấy? Tề Nghiên có chút buồn bực nhưng từ khi quen biết A Tinh tới nay vẫn luôn tuân thủ quy tắc nghe lời nàng, chưa từng nghi ngờ nàng nên cũng lên tiếng chất vấn ngay tại chỗ.

      Trương Hoài Sinh ngơ ngẩn nhìn nàng cười duyên dáng, lúc này mới hoảng hốt nghĩ đến vấn đề...

      Đúng rồi! Ngày đó thái độ vị công tử kia vô cùng kiêu ngạo, sao có thể là nữ tử nhu thuận xinh đẹp trước mắt này chứ?

      Còn có, tối đó ở Thẩm Hương Các khi nhìn thấy tướng mạo Lục vương gia, mới phát nam tử mặc áo bào màu tím ban ngày ở trước sạp tranh chữ hóa ra chính là Lục vương gia! Mà Tiểu Cửu lấy tranh vội tới cho Lục vương gia xem, miệng lúc ấy ngừng nhắc tới người “Cửu gia” này, trong thành Lạc Dương cũng đồn đại vị Cửu gia quen biết Thanh Nhạn Tử chính là bào đệ của thiếu phu nhân Tề gia. Xem ra, nhận nhầm người rồi!

      Nghĩ đến vị Cửu gia kia ở trước mặt Lục vương gia bình phẩm hai chữ “tầm thường” bức tranh mẫu đơn của , làm mất cơ hội được khen ngợi, Trương Hoài Sinh khỏi oán giận.

      “Lệnh đệ tài trí hơn người, thường người có tài hay kiêu ngạo, tại hạ chẳng qua là mở sạp tranh chữ ven đường, có danh tiếng làm sao dám trèo cao, cho dù bị chọc tức cũng nào có tư cách gì!” - Sắc mặt vàng vọt lúc nãy đổi thành tái mét.

      Cười chế nhạo thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt Mộ Dung Tinh lại là cười dịu dàng xin lỗi. “Bào đệ tuổi trẻ nông nổi hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm Trương công tử, ta thay mặt nhận tội với huynh.” - Dứt lời, nhàng cúi người thi lễ, thành ý ngàn vạn.

      Nghĩ kỹ những chuyện xấu kia cũng phải do nàng gây ra, mình lại trút giận người nàng, lại thấy nàng xin lỗi đầy thành ý, Trương Hoài Sinh ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, vô cùng xấu hổ liên tục lắc đầu. “Quên ! Chuyện đó dù sao cũng liên quan tới nàng, là do ta giận chó đánh mèo, nên xin lỗi nàng mới đúng...”

      “Trương công tử quá lời.” - Mỉm cười dịu dàng liền đổi đề tài. “Đúng rồi! Trương công tử tìm tướng công ta có chuyện gì sao?”

      “Đúng vậy! Hoài Sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì?” - Đứng kế bên iIm lặng hồi lâu xen vào, lúc này Tề Nghiên mới cười meo meo hỏi, trong lòng rất vui vẻ.

      “Ta...” - Nhìn thấy Mộ Dung Tinh bên cạnh, sắc mặt Trương Hoài Sinh khó xử, ở trước mặt nàng tiện lời nhờ vả.

      Mộ Dung Tinh là người thông minh, thấy ấp úng nên lời lập tức nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Cửu từ Thẩm Hương Các trở về, từng thuận miệng nhắc tới cũng nhìn thấy Trương Hoài Sinh ở đó, lập tức liền đoán ra mục đích hôm nay đến tìm Tề Nghiên.

      A... Khẳng định là cầm mười lượng đến Thẩm Hương Các, bây giờ người còn tiền nên lại đến tìm Tề Nghiên xin giúp đỡ đây mà!

      Bờ môi mềm mại nở nụ cười châm biếm kín đáo mọi người khó phát , ràng Trương Hoài Sinh tuyệt đối có khả năng mở miệng vay tiền Tề Nghiên trước mặt nàng, nhất định đông tây lúc đến khi nàng rời để bọn họ có thể chuyện riêng với nhau.

      Quên ! Xem như nể mặt là bằng hữu của Tề Nghiên, coi như giúp đỡ người nghèo !

      muốn cùng ở đây dông dài lại đoán ngoại trừ mượn ít tiền, cũng có gan làm ra chuyện gì bất lợi với Tề Nghiên. Hơn nữa, nếu muốn biết bọn họ chuyện gì, đợi lát nữa chỉ cần nàng hỏi, Tề Nghiên khẳng định thành ra toàn bộ.

      Nghĩ đến điều này, trong lòng Mộ Dung Tinh có quyết định, lập tức dùng gương mặt tươi cười tự nhiên, với Tề Nghiên: “Ai nha! Thiếp suýt quên béng mất mình còn rất nhiều chuyện phải làm! Chàng cứ cùng Trương công tử tán gẫu, thiếp về phòng trước đây.”

      “Ừ!” - Tin là , Tề Nghiên hoàn toàn nghĩ nhiều. “A Tinh, vậy nàng trước ! Chờ lát ta với Hoài Sinh chuyện xong tìm nàng.”

      “Được.” - Mỉm cười nhu tình, chân thành giúp chàng sửa sang lại vạt áo sau có chút xốc xếch, nàng ý tứ sâu xa liếc Trương Hoài Sinh cái mới thướt tha rời .

      Mừng thầm nàng có việc rời trước, Trương Hoài Sinh nhàng thở hắt cái, nhưng ánh mắt lại chậm chạp rời khỏi bóng dáng thướt tha càng lúc càng xa, nghĩ đến nàng dung mạo xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng nhu mì, trong lòng lại càng thêm ghen tị…

      Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Tề Nghiên kia bộ dáng ngu ngốc bằng , tranh cầu có thể có được tất cả, thậm chí còn có thể lấy được nương nhà giàu lại xinh đẹp dịu dàng như thế làm thê tử?

      Chỉ bởi vì ta có gia thế tốt sao?

      Trời cao công bằng! Cho Tề Nghiên tất cả. Ngoại trừ gia thế ra cái gì cũng nghèo nàn khốn khổ tệ hại hơn Tề Nghiên, cơm ba bữa đủ no, chỉ có thể mở sạp tranh chữ nho để mưu sinh, thậm chí tranh mẫu đơn của mình còn bị cười nhạo là “tầm thường”…

      “Hoài Sinh?” - Thấy mãi lên tiếng, Tề Nghiên nhịn được khẽ kêu.

      “A?” - suy nghĩ nhập tâm bừng tỉnh, Trương Hoài Sinh gượng cười nhìn Tề Nghiên. “Tề Nghiên, ta... ta muốn mượn huynh chút ngân lượng, biết huynh có tiện ?” - khổ! Mấy ngày trước mượn ta mười lượng bạc nhưng tiêu sạch ở Thẩm Hương Các, nếu phải thực chịu nổi nữa nhanh như vậy lại tới xin ta giúp đỡ đâu.

      “Được!” - Như thường lệ, Tề Nghiên lập tức cười ngây ngô đáp ứng, lại rất đắc ý móc ra thỏi mười lượng bạc người. “Hoài Sinh, cho huynh!” - Hì hì, từ lần trước sau khi chàng xin tiền A Tinh A Tinh bắt đầu để tiền trong túi của chàng, khi nào tiêu hết tự khắc nàng bỏ thêm vào à nha!

      Tiếp nhận ngân lượng nặng trịch, nhìn chàng như thể việc đáng lo, chút nghĩ ngợi có thể lấy ra mười lượng bạc cho người ta, Trương Hoài Sinh trong lòng vừa ghen vừa ao ước, song cảm giác hèn mọn luôn được bố thí từ trước đến nay nổi lên làm trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng phức tạp.

      “Tề Nghiên, huynh và phu nhân huynh sống có tốt ?” - biết vì sao, đột nhiên buột miệng hỏi ra vấn đề này, trong lòng hiểu sao lại rất hi vọng câu trả lời của chàng là tốt.

      “Tốt lắm nha!” - Tề Nghiên ngốc ngốc cười đến toét miệng, nghĩ đến A Tinh, mặt tràn đầy hạnh phúc. “Hoài Sinh, ta cho huynh biết nha! A Tinh rất tốt với ta, ta rất thích nàng!”

      Đáng ghét! Nụ cười hạnh phúc sầu lo này khiến cho người ta ghét cay ghét đắng ghé tận xương tuỷ!

      Chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của chàng lại chói mắt như thế, trong lòng Trương Hoài Sinh đột nhiên xuất dụng ý xấu, chỉ muốn ra sức hủy diệt hạnh phúc tràn đầy mặt chàng.

      “Tề Nghiên, huynh khờ! Tên ngốc giống như huynh vậy sao lại có bình thường nào thích huynh? Chẳng lẽ huynh chưa nghe lời đồn đại bên ngoài sao? Mọi người đều Tề gia bị Cửu gia chiếm đoạt gia sản! Nàng gả cho huynh, kì là muốn liên thủ cùng bào đệ của mình chiếm đoạt gia sản Tề gia. Huynh quả nhiên là tên ngốc, còn tưởng rằng nàng tâm đối tốt với huynh sao?” - Cảm xúc ghen tị che mờ lí trí khiến thốt ra những lời nham hiểm, vốn sắc mặt nhã nhặn nhưng lúc này lại vặn vẹo rối rắm, lộ vẻ xấu xí dị thường .

      Lời đả thương người vừa ra, thoáng chốc Tề Nghiên bị dọa sợ hơi giật mình quan sát , khuôn mặt khi nãy còn khờ ngốc tươi cười vui vẻ nhưng lúc này nụ cười đông cứng.

      “Hoài, Hoài Sinh, ngươi... Ngươi cái gì? Ta... Ta hình như vừa mới nghe lầm ...” - thể tin vào tai mình, chàng gượng cười cứng ngắc.

      khi lòng ghen tị tràn vỡ đê, tựa như sóng dữ ngừng trào ra khó có thể kiểm soát, và Trương Hoài Sinh chính là như thế!

      Chỉ thấy gương mặt vặn vẹo, lòng đầy oán giận đố kị cười rộ lên. “Tề Nghiên, ngươi quả là tên ngốc, ràng nghe được ràng mồn lại còn bày đặt làm bộ làm tịch mình nghe lầm! Ta cho ngươi biết, ngươi nghe sai! Ta cười ngươi là tên ngốc, ngốc đến nỗi cho là có người con nguyện ý gả cho ngươi, lòng đối đãi tốt với tên ngốc như ngươi! Nếu phải muốn chiếm đoạt gia sản Tề gia, có nữ tử nào nguyện ý gả cho tên ngốc hủy hạnh phúc cả đời mình? Tề Nghiên, ngươi quá ngây thơ rồi!”

      “Hoài Sinh, ngươi... Ngươi vì sao phải như vậy... A Tinh nàng... Nàng phải là người như thế...” - Lắc đầu mạnh, trong đầu Tề Nghiên trống rỗng, chỉ biết là A Tinh mình thích tuyệt đối phải là loại người .

      “Ha.” - Cười to tiếng, Trương Hoài Sinh càng thêm ác ý : “Tề Nghiên, ngốc giống như ngươi vậy làm sao có người con nào quý được? Gả cho ngươi khẳng định là có ý đồ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :