1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công, thiếp tóm được chàng rồi - Trạm Lượng (10C + 1NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.2


      Đêm khuya, trong căn phòng nào đó của nhà trọ, vị khách nằm gường gặp chu công (ngủ say) quên thổi tắt nến, may đốt cháy chấm .

      Đột nhiên, nháy mắt trận gió mạnh nổi lên xuyên qua song cửa sổ vào trong phòng, thổi ngã ánh nến, mà giường người nọ vẫn ngủ say tỉnh lại, chỉ chốc lát sau, ánh nến nho lan tràn, nhanh chóng mở rộng thành hỏa hoạn hừng hực.

      Hỏa thần,phủ xuống tàn sát bừa bãi.

      Bóng đêm thâm trầm, Tề gia thiếu gia ở trong sân, trong vườn hoa to như vậy truyền ra thanh đứt quãng lầm bầm lầu bầu......

      “...... Ân...... Hôm nay ta rất vui vẻ nha...... A Tinh mang ta xem rất nhiều hoa, ta nhìn thấy mẫu đơn tỷ tỷ ở đó bay tới bay lui, xinh đẹp...... A Tinh là bằng hữu của ta a! Ta rất thích , rất tốt với ta, luôn mang ta nơi nơi chơi, cũng cố ý khi dễ ta......”

      “Thiếu gia!” Đột nhiên, thanh đầy tức giận cắt ngang lời quỷ dị, Tiểu Cửu đường tìm được đến vườn hoa, đêm khuya chủ tử còn ngoan ngoãn ngủ . “ trễ thế này ngủ, ở trong này làm cái gì?” Lời tuy hỏi như vậy, nhưng sớm biết rằng lại tự thào với hoa hoa cỏ cỏ.

      “Tiểu Cửu......” Tề Nghiên ngốc ngốc ngây ngô cười, dám chính mình ở cùng hoa cỏ chuyện, sợ lại bị trừng mắt. Ô...... Mỗi lần chỉ cần làm như vậy, để cho Tiểu Cửu nhìn thấy, Tiểu Cửu đều rất mất hứng, cái gì làm cho người ngoài thấy lại cười là ngốc tử.

      “Người chơi cả ngày, tại cũng mệt mỏi, như thế nào còn ngủ?” Hai tay ôm ngực trừng người, Tiểu Cửu có khi cảm thấy chính mình căn bản phải thư đồng, mà là bà vú.

      “Ta...... Ta muốn ngủ...... Muốn ngủ......” Tề Nghiên khờ ngốc ngẫu nhiên cũng có trực giác nhanh nhạy như động vật mỗi khi thời khắc nguy hiểm tiến đến tự động tỉnh táo ── chính như giờ phút này.

      “Tốt lắm! Mau vào phòng !” Vừa lòng gật đầu, Tiểu Cửu thúc giục .

      Bộ dáng tiểu hài tử nghe lời, Tề Nghiên đứng dậy muốn trở về phòng khi, đột nhiên trận gió đêm thổi tới, trong tiếng gió loáng thoáng phiêu đãng tiếng chuyện tự nhiên của vạn vật với nhau tựa như ca xướng......

      Hỏa thần đến đây...... Hỏa thần đến đây...... Hỏa thần dấy lên đại hỏa câu hồn đến...... Đại hỏa đến..... Đại hỏa đến......

      Chỗ nào nổi đại hỏa? Là thành đông? Là thành tây? Mọi người mau mau chạy trốn ......

      Nhà trọ Duyệt lai...... Nhà trọ Duyệt lai...... Nhà trọ Duyệt lai nổi đại hỏa, vũ điệu Hỏa thần câu hồn......

      Nhà trọ Duyệt lai? Tề Nghiên bỗng nhiên dậm chân, cảm thấy này bốn chữ quen tai, hình như có ai từng nhắc qua......

      “Thiếu gia?” hiểu vì sao đột nhiên dừng bước, Tiểu Cửu buồn bực.

      Hoàn toàn nghe thấy Tiểu Cửu kêu to, Tề Nghiên ôm đầu suy nghĩ......

      Tại hạ Mộ Dung Tinh, người Tô Châu, gần đây đến Lạc Dương du ngoạn, nay ở tạm ở nhà trọ Duyệt lai......

      Bỗng dưng, tiếng cười khanh khách chui vào trong đầu, làm cho sắc mặt nhất thời thay đổi.

      “A Tinh!” Kinh hoảng kêu to, Tề Nghiên đột nhiên xoay người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ba bước cũng làm thành hai bước mà chạy, lòng tràn đầy hốt hoảng hướng tới cửa lớn nhanh chạy .

      “Thiếu gia!” Tiểu Cửu há hốc mồm, biết trúng tà gì, quát to tiếng thấy quay đầu, lập tức cũng vội vàng việc việc đuổi sát theo, chỉ sợ đêm khuya chạy loạn, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chính mình cả đời cũng tha thứ cho chính mình.

      Ngọn lửa tán loạn, vũ điệu của lửa, phía chân trời vồn tối đen lửa lớn vô tình nỗi lên ánh sáng. Nhà trọ Duyệt thành biển lửa mảnh, bốn phía đường lớn tiếng động lớn ầm ỹ mọi người hoảng hốt chạy trốn cùng vội vàng cứu hoả.

      Trong hỗn loạn, bóng dáng quan tâm thư đồng lôi kéo phía sau, dám chạy tới phía trước đám cháy cực nóng, mắt thấy lửa lớn mãnh liệt dọa người, lo lắng bối rối tìm được người muốn tìm, trái tim hoảng sợ cảm giác bóp nghẹn, nháy mắt hốc mắt phiếm hồng, mạnh vọt vào đám cháy.

      “Thiếu gia, ngài muốn làm cái gì?” Nhanh chân ôm lấy người, Tiểu Cửu rống to, bị dọa mất nửa cái mạng.

      “A Tinh...... A Tinh ở bên trong......” Hốc mắt hồng, Tề Nghiên gấp đến độ khóc sắp, dùng hết sức muốn thoát ra khỏi cánh tay liều chết chịu buông ra.

      “Có lẽ...... Có lẽ Mộ Dung công tử thoát ra rồi, chúng ta tìm tìm......” Cố gắng an ủi, Tiểu Cửu cố gắng cho mạo hiểm chạy vào trong lửa lớn.

      “Chúng ta vừa mới tìm, có A Tinh...... A Tinh nhất định còn tại bên trong......”

      “Cho dù như thế, cũng là mệnh của Mộ Dung công tử! Thiếu gia, ta tuyệt cho người vào mất mạng!” Tiểu Cửu lớn tiếng rống to. Cho dù hoàng thượng ở bên trong, cũng đáng giá để thiếu gia lấy sinh mệnh mạo hiểm a!

      được! Ta muốn A Tinh chết...... muốn A Tinh chết......” Tề Nghiên trước nay luôn bị dắt mũi kéo , lúc này lại kiên quyết dị thường, dùng hết sức lực cũng thoát khỏi dây dưa của Tiểu Cửu, thậm chí há to miệng, như mãnh thú vào đường cùng ở cánh tay hung tợn cắn xuống.

      Bất ngờ bị cắn làm Tiểu Cửu hoàn toàn kịp phòng bị, đau đến kêu la thảm thiết, tự giác buông lỏng tay, mà Tề Nghiên lại thừa cơ thoát khỏi bị kiềm chế, nhanh chóng hướng biển lửa hừng hực vọt vào.

      “Thiếu gia!” Mắt thấy bóng dáng biến mất ở trong biển lửa, Tiểu Cửu kinh ngạc dưới chỉ có thể mắng tiếng to, suy nghĩ nhiều liền lao theo vào bên trong.

      “Khụ khụ......” Cực nóng cực nóng, khói dày đặc, hừng hực lửa lớn, Mộ Dung Tinh nhịn được ho lên.

      “Ô...... Tiểu thư, người mau chạy ! Mặc kệ em......” Mới vừa rồi bị cây gỗ cháy rơi xuống làm chân bị thương, giờ phút này Hồng Đậu thể tự , được chủ tử dìu nhịn được bật khóc.

      “Em cái ngốc gì vậy?” Mộ Dung Tinh gắng sức mang nàng ở trong lửa lớn tìm đường sống, nhịn được mắng chửi người. “Em từ theo ta, giống như là người than của, ta làm sao có thể bỏ em lại? Có khí lực những lời đó so với Tề Nghiên còn ngốc hơn, khẳng định cũng có thể lực theo ta cùng nhau chạy ! ! Chúng ta nhất định có thể thoát khỏi trận đại hỏa này.”

      “Ô...... Tiểu thư......” Nghe vậy, Hồng Đậu cảm động vạn phần, càng khóc dữ hơn, bất quá cũng là bởi vậy mà tinh thần phấn khởi, dưới trợ giúp của Mộ Dung Tinh, cố gắng kéo chân đau đến cơ hồ thể , ở trong lửa lớn hừng hực ra sức bước .

      Gượng cười, Mộ Dung Tinh ngoài miệng mặc dù tự tin tràn đầy, vừa ý để cũng rất ràng, lửa lớn cùng khói dày đặc dường như đưa tay ra cũng thấy năm ngón tay, nàng căn bản thể nào phân biệt phương hướng, càng biết lối thoát đến tột cùng ở nơi nào?

      Bốn phía tất cả đều là lửa nóng nướng người, rốt cuộc nên chỗ nào trốn......

      Cắn môi, nàng nhịn được lại ho lên, lúc này, cánh cửa đột nhiên hướng nơi các nàng đứng ngã xuống, nàng sợ hãi nhanh chóng kéo Hồng Đậu, hai người ngã lẩn bên cạnh mới thoát khỏi tai nạn.

      “Hồng Đậu, em sao chứ?” Ngã ngồi mặt đất, Mộ Dung Tinh vội vàng hỏi thăm.

      “Khụ khụ...... , có việc gì!” Lắc đầu, Hồng Đậu cũng bị nghẹn khói ho khụ lên.

      Thả lỏng, nhìn cánh cửa cháy cách đó xa, Mộ Dung Tinh khỏi cười khổ...... Lửa thế nào càng ngày càng là mãnh liệt, khói đặc tràn ngập khó , khí càng ít lại nóng, hô hấp càng khó khăn, chẳng lẽ thực các nàng nhất định bỏ mạng cho trận đại hỏa này sao?

      “Ô...... Tiểu thư...... Chúng ta thể quay về Tô Châu sao......” Hồng Đậu tựa hồ cũng cảm nhận được khả năng sống xa vời, khỏi lại khóc.

      “Ai ? Chúng ta nhất định có thể trở về!” cam lòng nhận thua như vậy, Mộ Dung Tinh nhanh chóng kéo nàng, tiếp tục ở trong khói đặc sờ soạng trước, buông tay cơ hội sống sót.

      Nhưng mà, ngay khi các nàng nghiêng ngả lảo đảo đến vài bước......

      “A Tinh...... A Tinh...... Ngươi ở nơi nào...... A Tinh......” Từng tiếng gọi ầm ĩ xuyên qua tầng tầng khói đặc, loáng thoáng truyền đến.

      Mộ Dung Tinh khỏi ngẩn người, nghĩ đến chính mình nghe nhầm, nhưng tiếng gần đây rất quen thuộc lại lại vang lên ──

      “...... A Tinh...... Ngươi ở nơi nào? Ta tới tìm ngươi...... A Tinh......” Thanh biến mất, vẫn như cũ tìm người.

      “Mộ Dung công tử? Tiểu Đậu Tử? Các ngươi ở nơi nào......” tiếng khác cũng xen vào.

      “Hồng, Hồng Đậu, ngươi...... Ngươi có nghe thấy hay ?” Giọng run rẩy, thể tin được lỗ tai chính mình.

      “Có! Có! Ta nghe thấy được......” Hồng Đậu cao hứng khóc lên, kích động cả người phát run.

      Lúc này Mộ Dung Tinh xác định phải chính mình nghe nhầm, lập tức kéo Hồng Đậu hướng nơi phát ra thanh , đồng thời mở miệng lớn tiếng đáp lại ──

      “Tề Nghiên, chúng ta ở chỗ này! Tề Nghiên......”

      Hiển nhiên, người kia cũng nghe thấy các nàng đáp lại, lập tức thanh la lên từ xa đến gần chạy tới, chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Tinh chỉ thấy từ trong khói đặc đột nhiên ra hai bóng dáng, xuất ở trước mặt các nàng.

      “A Tinh!” Vừa thấy người, Tề Nghiên kích động hô to, chạy nhanh ôm cổ . “Ngươi có việc gì, tốt quá! tốt quá! Ta là cao hứng......”

      Thình lình bị ôm lấy, Mộ Dung Tinh khỏi ngây cả người, cảm thấy nảy sinh cảm giác kỳ lạ, nhưng người còn trong tình trạng nguy hiểm, lập tức nghĩ nhiều, vội vàng cắt ngang lời . “Muốn cao hứng chờ chút cao lại cao hứng, tại thoát ra khỏi nơi này quan trọng hơn a!”

      “Mộ Dung thiếu gia đúng đấy! Thiếu gia, chúng ta nhanh !” Tìm được người, Tiểu Cửu lập tức thấy Tiểu Đậu Tử chân bị thương liền vác lên lưng, miệng lo lắng thúc giục, chút cũng muốn chết ở trong này.

      “Các ngươi từ chỗ nào vào? Chúng ta theo đường cũ ra ngoài, mau!” Rất sợ lửa nhanh chóng cắt đứt đường ra của họ, Mộ Dung Tinh lôi kéo Tề Nghiên, muốn chạy nhanh dẫn đường.

      Tay nắm chặt lấy tay Mộ Dung Tinh, Tề Nghiên gật gật đầu, đầu chạy ở phía trước, mà Tiểu Cửu cõng Hồng Đậu theo sát ở phía sau, đoàn người chật vật ở trong biển lửa chạy như điên, thỉnh thoảng còn phảiné tránh vật bị cháy từ đầu ngừng rơi xuống.

      Bỗng dưng, cây xà ngang cháy rơi xuống, thẳng tắp hướng Mộ Dung Tinh rơi xuống......

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.3

      “A Tinh!” Tề Nghiên tinh mắt nhanh chóng đem nàng đẩy ra, nhưng lại để chính mình bị vừa vặn đập vào đầu vai trận đau, ngay cả đuôi tóc cũng bị dính lửa bốc cháy lên.

      “Tề Nghiên!” Mộ Dung Tinh thét chói tai nhào tới, để ý nóng rực cùng đau đớn, vội vàng lấy hai tay chụp tắt lửa dang cháy tóc , khuôn mặt tái nhợt hoảng hốt hỏi: “Ngươi sao chứ? Có sao ......” Mới vừa rồi, nhìn thấy bị xà ngang cháy đánh trúng, cả người trong nháy mắt cứng ngắc, chỉ cảm thấy ngực đau chịu nổi, cơ hồ khó có thể chấp nhận.

      “Ta, ta sao.” Đầu vai có chút đau, vẫn là lắc lắc đầu, vội vàng hỏi lại: “A Tinh, ngươi sao? Ngươi có bị bỏng hay ?”

      có việc gì!” Lắc đầu theo, biết là bị khói làm cay mắt hay như thế nào, Mộ Dung Tinh thế nhưng có loại xúc động muốn khóc.

      , thế nhưng quan tâm nàng hơn quan tâm bản than mình! Ngốc tử này...... Ngốc tử......

      “Vậy là tốt rồi!” An tâm, ngây ngô cười,.

      “Ân.” Đáp tiếng, trong lòng biết giờ phút này phải thời điểm cảm động, Mộ Dung Tinh cưỡng chế xúc động rơi lệ, muốn tiếp tục chạy nhanh dẫn đường chạy thoát.

      Giống như chạy cả đời vậy, lúc Mộ Dung Tinh cơ hồ cảm thấy chính mình hết sức thể chạy tiếp được nữa, nàng chợt thấy trước mắt mảnh lung tung, có khói dày đặc cùng lửa lớn nữa, khí mặc dù vẫn cực nóng, cũng giống như ban nãy nóng khiến người ta có thể bị bỏng, bên tai còn truyền thanh mọi người hò thét dập lửa.

      Hoảng hốt nhìn mọi thứ trước mắt, phát chính mình đứng ở giữa đường, cách nhà trọ cháy lớn mặc dù xa, nhưng vẫn có khoảng cách an toàn, thế này mới chậm rãi ý thức được bọn họ thoát khỏi biển lửa, an toàn thoát ra.

      Hiển nhiên, chỉ là nàng, ba người khác cũng vừa thoát ra, vừa rồi mạo hiểm chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy bọn họ bị khói đặc hum đen bốn khuôn mặt, mờ mịt đưa mắt nhìn nhau, sau đó ──

      “Oa ──” Hồng Đậu ở lưng Tiểu Cửu dẫn đầu “Oa” tiếng, vui mừng mà khóc lớn lên. “ chết...... Chúng ta thoát rồi...... Thoát rồi......”

      Ngay sau đó, Tiểu Cửu cõng người toàn thân rã rời ngồi ở bệt mặt đất, kích động khóc theo. “Thoát rồi! Thoát rồi...... Ta chết, thiếu gia cũng chết, mọi người cũng chết...... Chúng ta thoát rồi......”

      Chỉ thoáng, chỉ thấy dưới đất hai nô bộc chân mềm nhũn ngồi song song ôm đầu khóc rống, lấy nước mắt chúc mừng chính mình giữ được cái mạng .

      Lúc này, Tề Nghiên cũng kích động hồng hốc mắt, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm Mộ Dung Tinh. “A Tinh, ngươi có việc gì! tốt quá, ta là cao hứng......” Ô...... Làm sao bây giờ? muốn khóc nha...... được! Nhịn xuống! A Tinh được động tí liền khóc.

      thực ra, tìm được đường sống trong chỗ chết, Mộ Dung Tinh chính mình cũng kích động muốn khóc, nhưng nhìn lên thấy nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, bộ dáng đáng cố nén dám rớt xuống, biết vì sao thế nhưng lại bật cười.

      “Tề Nghiên, ngươi khóc !” Giải phóng lệnh cấm, cho phép khóc lớn phát tiết.

      “Thực, thực có thể chứ?” Cắn môi, muốn khóc nhưng vẫn phải hỏi lại. “Nếu khóc, ngươi để ý tới ta?”

      ! Ngươi khóc !” Lắc đầu, Mộ Dung Tinh hốc mắt cũng phiếm đỏ.

      “Oa ──” Được cho phép, Tề Nghiên khách khí lập tức nước mắt thi nhau chảy, lên lên tiếng khóc lớn, thậm chí còn nhào đến ôm người, miệng ngừng , “A Tinh...... A Tinh......” Ô...... A Tinh chết, tốt, thực rất tốt......

      Bị ôm, Mộ Dung Tinh trong lòng có cảm giác kỳ lạ, nhất thời lại được là cảm giác gì, nhưng mà biết vì sao, hốc mắt có chút nóng nóng, cái mũi ê ẩm.

      “Tốt lắm! Tốt lắm! Ta sao......” hiểu là người nào an ủi người nào, lại biến thành Mộ Dung Tinh an ủi , nhưng nàng lại cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm...... Thực tốt lắm......

      Khóc hồi lâu sau, Tề Nghiên dần dần nín khóc, buông ra người ra, tính trẻ con lấy mu bàn tay lau nước mắt mặt, hơi giật mình nhìn Mộ Dung Tinh.

      “A Tinh, mặt ngươi đen đen.” Chỉ chỉ vào khuôn mặt người nào đó, Tề Nghiên rưng rưng cười. Hi...... A Tinh mặt đen đen bộ dáng mắc cười nha!

      “Ngươi cũng vậy.” Hơn nữa lại vừa mới khóc lớn hồi, mặt chỗ trắng chỗ đen, quả thực giống mặt mèo. Mộ Dung Tinh nở nụ cười, kìm lòng được đưa tay giúp lau vết bẩn mặt, nhưng mà ngón tay mới va chạm vào hai má của , lập tức in lên cái dấu đen, lúc này mới nghĩ đến tay mình cũng rất bẩn.

      Chậm rãi thu hồi tay, nàng nhịn được lại cười, mà Tề Nghiên thấy thế, cũng ngốc nghếch tươi cười theo.

      Sau hồi chỉ thấy hai người nhìn nhau gì nở nụ cười, Mộ Dung Tinh lúc này mới giọng thấp hỏi: “Tề Nghiên, ngươi làm sao có thể tới nơi này? Lại làm sao có thể chạy tiến vào đám cháy?” Rất nguy hiểm, chẳng lẽ biết?

      “Lửa cháy rất lớn, tới tìm ngươi, tìm thấy, muốn ngươi chết, cứu ngươi.” vẻ mặt rất nghiêm túc, câu chữ mặc dù đơn giản, nhưng cũng có thể làm cho người ta vừa nghe liền sáng tỏ.

      Đúng vậy! Người ở trọ ở nhà trọ Duyệt Lai này cũng chỉ quen biết nàng, trừ bỏ tìm nàng, lại làm sao có thể đến? Sớm nên biết đến, chính là......

      Chương 4.4


      vì sao phải làm như vậy? Tên ngốc tử này có tâm tư gì? Đến tột cùng là tâm tư gì a......

      Tâm tình có chút kích động, có chút cảm động, còn có càng nhiều, càng nhiều cảm xúc nên lời kìm nén trong ngực, làm cho nàng cảm thấy rất vui ...... rất vui......

      “Ngươi ngốc......” Chỉ câu, ngực nóng lên, hốc mắt chua xót đột nhiên hề báo động trước mà rơi nước mắt, nàng nên lời kích động trong lòng cùng cảm động.

      rất ngốc, thực rất ngốc a! Có ai vì bằng hữu quen biết chưa lâu mà dung cảm quên mình xông vào biển lửa cứu người? Nhưng vì nàng mà làm như vậy! là khờ ngốc, phải sao?

      là tên ngốc tử, nhưng lại cũng là người tính tình hồn nhiên, khắp nơi thiên hạ còn có người nam nhân nào đối đãi nàng như ......

      Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tinh ngực rung động, chỉ cảm thấy có dòng nước ấm áp lại ngọt ngào lặng lẽ lướt qua nội tâm, nàng nhịn được hai mắt đẫm lệ tim đập mạnh và loạn nhịp, cảm xúc trong long vô cùng mãnh liệt......

      Nàng vốn hạ quyết tâm cả đời này cũng lập gia đình, thậm chí dự định sáng sớm ngày mai đưa ra cái cầu thứ hai với sau liền nhanh chóng quay về Tô Châu, tiếp tục cuộc sống tự do tự tại. Nhưng tối nay, ngốc tử này lấy tính mạng mình bảo hộ nàng lại làm cho lòng của nàng dao động!

      Đáng giận! Ngốc tử này hủy mọi dự định kế hoạch của nàng, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui vẻ...... Thực rất vui vẻ......

      khóc! A Tinh, khóc! Cứu ngươi, ngốc! khóc......” Tề Nghiên mãnh liệt lắc đầu, kiên trì chính mình cứu Mộ Dung Tinh là quyết định rất chính xác.

      Nghe vậy, nàng rưng rưng bật cười, dò xét lâu, rốt cục sâu kín hỏi: “Vì sao mạo hiểm tính mạng tới cứu ta? Ngươi có thể bị thiêu chết đấy, biết ?”

      “A Tinh rất tốt với ta, muốn ngươi chết...... muốn ngươi chết......” nhếch miệng cười ngây ngô, chỉ biết lặp lại câu “ muốn ngươi chết”.

      “Nếu chết như thế nào? An toàn của bản thân quan trọng hơn, ngươi hiểu chưa?” Hơi giận tổn hại an nguy chính mình, Mộ Dung Tinh cố ý trừng mắt giả vờ giận chất vấn.

      !” Lắc lắc đầu, hiểu vì sao lại tức giận, Tề Nghiên vẻ mặt đau khổ, ủy ủy khuất khuất lấy ngón tay chỉ ngực chính mình. “ muốn ngươi chết...... Nơi này đau đau, là khó chịu, muốn ngươi chết......”

      Nghe lấy từ ngữ đơn giản, thẳng thắn hình dung cảm giác của chính mình, Mộ Dung Tinh khỏi cả người chấn động, muốn cười nhưng lại rơi lệ, e dè đưa tay chạm lên ngược , cảm nhận nhịp tim đập mạnh của .

      tại, nơi này còn đau ?” Nàng giọng hỏi.

      đau! Ngươi có việc gì, đau, khó chịu.” Ngốc ngốc cười.

      Chỉ cảm thấy nội tâm nơi nào đó vì lời của mà như nhũn ra, Mộ Dung Tinh thần sắc phức tạp xem xét , trong lòng ngàn vạn suy nghĩ......

      thà hồn nhiên, nàng khôn khéo quyết đoán. yếu thế nghe lời, nàng cường thế ra lệnh. thuần khiết như chim bồ câu trắng, nàng cường hãn mạnh mẽ như chim ưng, mọi thứ giữa bọn họ bổ sung rất phù hợp!

      Nếu là gả cho , thứ nhất, chỉ có cha có thể giữ đúng ước định. Thứ hai, lấy của hồn nhiên khờ ngốc, có thói đời của nam tử “Nữ tử tài đó là đức” Chờ người ta cười nhạt, khẳng định tương lai cũng ra nhiều điều quy phạm hạn chế đối với nàng, có thể để cho nàng như ngày xưa tùy hứng theo ý mình, phát huy tài năng, phải ?

      Nhưng, gia nghiệp Tề gia to như vậy, theo tính tình của có khả năng tiếp nhận, cho nên Tề bá bá hẳn là thực hy vọng có thể có “người nhà” có thể gánh vác gia nghiệp !

      Cho nên, gả cho như là viên đá ném trúng nhiều con diều hâu! Quan trọng nhất là...... Nàng đối động tâm!

      Thương nhân bản tính là tính toán ra bên lợi bên hại, phát chính mình nếu gả cho vốn bốn lời, chiếm tiện nghi lớn, lập tức khỏi nở nụ cười, trong lòng có quyết định. “Tề Nghiên, ngươi muốn lấy vợ ?”

      Chương 4.5

      “Vợ, lấy vợ?” hiểu vì sao đề tài đột nhiên nhảy đến người này, Tề Nghiên mặt đỏ lên. “Ta...... Ta biết......”

      “Nếu vợ kia với ta giống nhau, ngươi có thích hay ?” Tuy rằng cảm thấy đỏ mặt khiến người trìu mến, nhưng vẫn là cứng rắn muốn ép hỏi.

      “Giống, giống A Tinh?” Ánh mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc. “A Tinh rất tốt với ta, ta thích A Tinh, vợ giống rất A Tinh......”

      Nghe vậy, Mộ Dung Tinh mỉm cười. “Tề Nghiên, ngươi cứu ta, nay, ta cho ngươi cái hứa hẹn, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ngươi , ta đều đáp ứng.” A...... Cược ! Nếu ra nàng muốn nghe, vậy chứng tỏ bọn họ...... là có duyên phận!

      “Hứa hẹn?” ngẩn ngơ, suy nghĩ còn có chuyển lại đây.

      “Đúng! Hứa hẹn.” giọng cười, “Ngươi trong lòng có có hy vọng gì?”

      Gãi gãi đầu, nghe hiểu, nhưng lại có chút thẹn thùng. “Hy vọng gì đều có thể được?” Hi...... chỉ hy vọng A Tinh chuyện!

      “Ân!”

      “Vậy...... Ta đây hy vọng...... Hy vọng......” Đỏ lên mặt, e lệ trộm dò xét nhìn mặt Mộ Dung Tinh, cuối cùng rốt cục cố lấy dũng khí lớn tiếng : “Hy vọng A Tinh vĩnh viễn cùng ta ở cùng chỗ, mỗi ngày có thể thấy ngươi!” xong, thở mạnh, nhếch miệng cười đến thực hồn nhiên.

      “A......” Cười khẽ ra tiếng, Mộ Dung Tinh nặng nề xem xét . “Tề Nghiên, ngươi chút cũng ngốc!” Có thể đưa ra loại hy vọng này, lời nàng muốn nghe nhất, làm sao có thể ngốc được?

      “A?”

      Nhìn vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, Mộ Dung Tinh mím môi mỉm cười, ở người sờ sờ, phát người vội vàng thoát được, tất cả tài sản đều mất trong đám cháy, còn sót bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ ôm vào lòng trước khi ngủ.

      “Tề Nghiên, cho ngươi này.” hai lời, đem bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ đưa cho .

      “Cho ta?” Xem xem bộ dáng đáng bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ, Tề Nghiên thực vui vẻ nhận lấy. “Cám ơn!”

      “Ngươi đâu?” Hỏi lại.

      “Ta?”

      Thấy mê hoặc hiểu, Mộ Dung Tinh đơn giản chính mình ra tay, ở người sờ sờ, cuối cùng cổ tìm thấy miếng khóa vàng có khắc “Trường mệnh trăm tuổi” đoạt lấy, trực tiếp đeo cổ ở chính mình c.

      “A Tinh, kia, đó là của ta......” ủy khuất , lại dám đưa tay cướp về. Ô...... Làm sao bây giờ? Đó là vật từ mang ở người, cha mẹ thể lấy xuống!

      “Ta đưa ngươi cái đó, ngươi nên đáp lễ sao?” Liếc ngang.

      “Nên, nên mà!” Bị trừng như vậy, thế nào còn dám có hai lời.

      “Đứa ngốc!” Vỗ vỗ , Mộ Dung Tinh nở nụ cười. “Đây là tín vật của chúng ta a!”

      “Tín vật?” hiểu.

      “Ân! Ta đáp ứng vĩnh viễn ở cùng ngươi.”

      “Phải ?” Tề Nghiên nghe xong, cũng ủy khuất nữa, hai mắt phát sáng, khóe miệng lập tức cười đến mang tai. “ cái có đủ hay ? Còn muốn , có cần nhiều chút ?” Vừa vừa lấy ra ngọc bội người, tìm vật lớn vật người.

      cái là đủ rồi!” biết nên khóc hay cười, vội vàng muốn đem cất mấy thứ kia. Mộ Dung Tinh nhìn biển lửa còn kéo dài, khỏi thở dài. “Tề Nghiên, ta có việc muốn ngươi giúp.”

      “Được! Ta giúp ngươi!” Cũng hỏi là chuyện gì, lập tức nhanh miệng đáp ứng.

      “Ngươi...... Quên !” Rất muốn giáo huấn mọi việc đều phải làm ràng rồi mới đáp ứng người, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội tươi cười, lập tức nhụt chí, chỉ cười khổ, “Ngươi có bạc hay ? Cho ta mượn chút ngân lượng !”

      Ai...... Thực thảm! Tất cả ngân lượng đều bị vùi trong biển lửa, bản thân xu nào, nàng thể quay về Tô Châu, thực hứa hẹn vĩnh viễn ở cùng !

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.1

      Nhà Mộ Dung ở Tô Châu

      “Con muốn gả vào Tề gia?!”

      tiếng thét chói tai dám tin ở đại sảnh phủ Mộ Dung chợt vang lên, Mộ Dung phu nhân suy yếu tựa như sắp té xỉu, may mắn Mộ Dung lão gia nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đem người bên gối đến ghế dựa ngồi xuống, để cho nàng vuốt ngực thở gấp, thuận tiện áp cơn sợ.

      “Nương, có chuyện chậm rãi , người cần...... kích động như vậy.” Mộ Dung Tinh thầm nhin cười, tuy biết mẫu thân bình tĩnh chấp nhận quyết định của chính mình, nhưng cần mới vừa ra khỏi miệng liền biểu như thế “phẫn nộ” như vậy !

      Mắt thấy nữ nhi vừa mới về nhà, còn kịp cao hứng hỏi han lập tức bị nàng ra quyết định làm cả kinh suýt ngất, Mộ Dung phu nhân chỉ có thể yếu ớt vô lực nhìn vị hôn phu, muốn ông tốt xấu cũng cố gắng làm người cha có trách nhiệm, ngăn cản nữ nhi lấy hạnh phúc cả đời ra đùa.

      Mộ Dung lão gia cái này đúng là vừa mừng vừa lo. Mừng là, nữ nhi nguyện gả đến Tề gia, làm theo ước định năm đó, hai nhà đến mức phá hỏng giao tình. Lo là, nếu phải đem nữ nhi gả cho ngốc tử, ông thân là phụ thân làm sao có thể yên tâm?

      Bất quá nữ nhi này của ông trước nay việc gì cũng có chủ kiến của mình, lần này đến Lạc Dương là muốn biết con trai Tề gia có thực là tên ngốc hay , dự đoán được khi trở về liền lập tức tuyên bố nguyện gả vào Tề gia, hay là......

      Nghĩ đến đây, Mộ Dung lão gia nét mặt già nua sáng ngời, chờ mong vội hỏi: “Nữ nhi a! Chẳng lẽ công tử Tề gia phải là ngốc tử, nhân phẩm còn vô cùng tốt?” Cho nên mới làm nữ nhi bảo bối nguyện ý lập gia đình? Nếu là như vậy, vậy rất được rồi!

      Nhìn thấu tâm tư cha nhà mình, Mộ Dung Tinh khỏi mỉm cười. “Tề Nghiên có phải là ngốc tử hay tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi người.” Ở trong mắt người khác, có lẽ là ngốc nhưng ở trong mắt nàng, nàng lại cảm thấy hồn nhiên vô tư, là nam tử đáng nguyện đem tính mạng đến bảo vệ nàng.

      Lời này vừa nghe liền biết chuyện tốt đẹp nhưng mình nghĩ, Mộ Dung lão gia mặt liền suy sụp, càng nghĩ càng thêm cân nhắc vẫn là cảm thấy nữ nhi bảo bối có vẻ quan trọng hơn.

      “Nữ nhi a......” Chà xát chà xát tay mập, cười gượng : “Nếu Tề gia công tử là ngốc tử, vậy con còn gả làm gì? Con nếu băn khoăn giao tình phụ thân cùng Tề bá bá mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục phụ thân ngay cả lão huynh đệ kia cũng cần, cũng muốn phá hủy hạnh phúc cả đời của con a! Đừng gả! Đừng gả!” Ô...... Tề gia lão ca ca, tiểu lão đệ trước tiên ở nơi này tiếng xin lỗi với ngươi!

      “Đúng vậy! Đúng vậy!” Đồng ý gật đầu, Mộ Dung phu nhân cực kỳ vừa lòng câu cuối cùng của chồng mình, nghe rất xuôi tai.

      Mắt thấy song thân “cùng chí hướng”, Mộ Dung Tinh khỏi cười. “Cha, nương, Tề Nghiên phải như hai người tưởng tượng......”

      “Ngốc tử chính là ngốc tử, phải là cái hình dáng kia còn có thể có gì khác biệt?” Còn chưa nghe xong, Mộ Dung phu nhân liền lời cắt đứt nàng, đồng thời vạn phần khó hiểu. “Tinh nhi, con sao lại thế này? Như thế nào từ Lạc Dương trở về, tâm tư liền thay đổi như vậy?”

      giống!” Mộ Dung Tinh mỉm cười, đáy mắt lại lóe lên kiên quyết vô cùng sáng rọi.

      Mộ Dung lão gia thấy nàng chắc chắc như vậy, cảm thấy khỏi dao động. Ai...... Ông làm cha so với làm nương còn hiểu nữ nhi hơn, hiểu nữ nhi từ suy nghĩ ràng, cá tính thanh thoát quả quyết, làm việc có trật tự, trước khi quyết định chuyện gì luôn đem toàn bộ được mất suy nghĩ thấu đáo, nếu phải sinh ra là con , so với ông quả thực còn thích hợp làm thương nhân hơn.

      Mà thương nhân cơ bản nhất đó là ── tuyệt làm buôn bán lỗ vốn!

      Nữ nhi chuyến Lạc Dương trở về, liền quyết định phải gả cho con trai ngốc Tề gia, này sau cuộc sống vợ chồng như thế nào, nàng khẳng định sớm suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng có suy nghĩ khác người bên ngoài, cho nên mới hội kiên trì muốn gả ch người mà mọi người đều thấy là ngốc tử nam nhân !

      Nghĩ đến đây, khỏi đau đầu...... Ai, theo lý trí, rất tin tưởng ánh mắt nữ nhi, nhưng về mặt tình cảm…. Đau đầu! khiến cho người ta đau đầu mà!

      Hiểu cha ai bằng con ! Liếc thấy ông mặt nhíu lại, Mộ Dung Tinh liền biết cha dao động, lập tức xuất chiêu cuối cùng. “Cha, nương, hai người hiểu ràng tính tình nữ nhi, tuyệt hội làm có quyết định tổn hại chính mình, hơn nữa......” Cánh môi giương lên, lên nụ cười gian xảo.

      “Như thế nào?” Vợ chồng Mộ Dung trăm miệng lời, sợ nhất nữ nhi lộ ra loại tươi cười này. Bình thường nữ nhi cười như vậy, chứng tỏ kết cục định, tuyệt cho phép thay đổi.

      “Con cùng Tề Nghiên trao đổi tín vật đính ước, cùng Tề gia còn là miệng bằng chứng ước định, mà là xác thực hứa cả đời, thể chối cãi.” nhàng bâng quơ nhưng hiệu quả vô cùng.

      Chỉ thấy Mộ Dung phu nhân nhất thời hơi thở lại thông, thiếu chút nữa bất tĩnh, ngược lại là Mộ Dung lão gia cực kỳ bình tĩnh, xem xét nàng lâu sau, rốt cục nhịn được thở dài.

      “Nữ nhi a! Cha chỉ hỏi con, con đưa ra quyết định như vậy giúp mình hạnh phúc sao?”

      “Đúng vậy, cha.” Tự tin cười, biết cha trong lòng muốn đáp ứng rồi. Mà chỉ cần cha đáp ứng, mẫu thân cho dù nếu nguyện, nháo thời gian cũng phải chịu!

      A...... Mộ Dung gia bọn họ a! Bình thường nhìn như cha sợ nương, hết thảy nghe nương, chỉ khi nào gặp phải đại , phụ thân nếu cứng rắn đứng lên, mẫu thân chỉ có ngoan ngoãn thuận theo thôi.

      “Ta hiểu được.” Gật gật đầu, Mộ Dung lão gia tin tưởng quyết định của nữ nhi mình. “Ta viết phong thư, mời Tề lão ca ca chuẩn bị tiến đến đón dâu.”

      “Cám ơn cha!” Đôi mắt đẹp chớp động ý cười, Mộ Dung Tinh thuận thế nhắc nhở, “Đúng rồi! Ở trong thư cần phải thỉnh Tề gia trong vòng nữa tháng phải đem con cưới vào cửa.”

      “Vì sao?” Mộ Dung lão gia buồn bực, ai oán nữ nhi vậy còn quá vội vã xuất giá, chút cũng thông cảm cho người làm cha mẹ luyến tiếc, ô......

      “Bởi vì con đáp ứng người ta!” Mím môi cười, nghĩ đến hơn nửa tháng trước, người nào đó biết được nàng phải về Tô Châu khi, thiếu chút nữa gây họa mưa to, mãi đến khi cam đoan với hai tháng sau nhất định lại đến Lạc Dương tìm , khóc thảm thiết này mới nín khóc mỉm cười!

      A...... Nàng đáp ứng cái quỷ thích khóc kia rồi, cũng thể nuốt lời a!

      Khó thấy được nàng cười nhu hòa đến như thế, Mộ Dung lão gia muốn truy vấn nàng đáp ứng với ai rồi, bỗng dưng, người kia nghe cha và con bọn họ tựa hồ muốn quyết định cùng với Tề gia làm thông gia, người này rốt cục nhịn được lên tiếng khóc lớn ──

      “Oa ── ta muốn nữ nhi gả cho ngốc tử a......”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2

      Nửa tháng sau

      Tiếng kèn, chiêng trống vang trời, đội ngũ đón dâu dài dẫn kiệu hoa đỏ thẫm, đoàn dọc theo đường lớn chậm rãi tới, ngã tư hai bên đường dân chúng tụ lại xem náo nhiệt. Hôm nay Lạc Dương thành náo nhiệt, bởi vì nhà giàu nhất lừng lẫy Lạc Dương ── Tề gia hôm nay có chuyện vui!

      Đúng vậy! Con trai nổi danh ngốc của Tề gia hôm nay đón dâu!

      Người nào đó khóc hai nháo ba thắt cổ đều hiệu quả, Tề gia ở Lạc Dương cùng Mộ Dung gia ở Tô Châu kết làm thông gia!

      Nhìn kiệu hoa đỏ thẫm, xe lại xe nối tiếp nhau, sổ đồ cưới cũng đếm được, dân chúng Lạc Dương vây xem xem náo nhiệt cười trộm ──

      “Là khuê nữ nhà nào, thế nhưng nguyện ý gả cho ngốc tử?” Tam tuyệt.

      “Nghe là khuê nữ phú thương Mộ Dung gia ở Tô Châu đâu!” Lục bà sốt ruột bổ sung.

      “Tô Châu đại phú thương? Nếu phải người nghèo khổ, sao lại cho nữ nhi gả cho ngốc tử? Cũng phải nghèo khó thiếu ăn sao lại muốn bán nữ nhi!” lắc đầu khó hiểu.

      “Nghe là từ có hôn ước rồi! Ta này con trai Tề gia tuy ngốc nhưng số mạng so với chúng ta còn tốt hơn! Đừng sinh ra trong cẩm y ngọc thực, lo ăn lo mặc, gia sản Tề gia tám đời cũng xài hết, ngay cả vợ cũng may mắn từ liền đính ước, hoàn toàn cần sợ nương nào muốn gã! Ai...... Sao ta có số mạng như thế?” Vương lão ngũ chua sót ai oán.

      “Ta này cũng phải do Mộ Dung gia giữ chữ tín, là ta, nhất định rút lại việc hôn nhân này, như thế nào cũng thể đem nữ nhi gả cho ngốc tử!” Đại thẩm cách vách giọng the thé .

      “Đúng thế......”

      Chỉ thoáng, tiếng mọi người gật đầu tán thành vang lên dứt, nhưng tốc độ kiệu hoa đỏ thẩm vì mọi người xì xào bàn tán mà giảm tốc độ, bao lâu liền đến trước cổng lớn Tề gia giăng đèn kết hoa, tại đây quần chúng tham gia náo nhiệt càng đông hơn.

      “Tân nương tử đến! Tân nương tử đến......” Kiệu lớn tám người mới dừng lại, nô bộc canh giữ ở bên ngoài Tề gia liền hớn hở hướng bên trong kêu to chạy vào trong, bao lâu, vợ chồng Tề thị cùng chú rể trong vòng vây của nô bộc ra ngoài cửa.

      Trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, chỉ thấy Tề phu nhân cười khanh khách ở bên tai chú rể thân y bào đỏ thẫm , đồng thời đẩy cái. Trong tiếng mọi người cười trộm, chú rể ngốc ngốc cước bộ lảo đảo tới trước kiệu hoa.

      Gãi gãi đầu, chú rể khờ ngốc quan tựa hồ có chút biết làm sao, lập tức nhớ tới lời mẫu thân dặn, nhấc chân đá kiệu tòa cái, tượng trưng cho nghi thức đối tân nương mới gả ra oai phủ đầu, lập tức xoay người vén màn kiệu lên, đem đầu quả cầu đỏ giao cho tân nương tử.

      chuẩn bị dắc tân nương tử ra khỏi kiệu, nghĩ tới nửa cái đầu chính mình tiến vào bên trong kiệu, còn chưa kịp rời khỏi liền cuống quít muốn đứng dậy. Vì thế chợt nghe “cốp” tiếng, đầu chú rể bị đụng vào mép cửa kiệu đau đến oa oa kêu thảm thiết, bi kịch liền như vậy xảy ra.

      Thoáng chốc, chúng nô bộc Tề gia đều che mặt đành lòng nhìn, vây mà xem quần chúng xung quanh tuôn ra tiếng cười lớn.

      Ôm đầu đau đến choáng váng, chú rể ngấn lệ, dưới trợ giúp của song thân cùng nhóm nô bộc ùa lên hỗ trợ giải vây, cuối cùng dắc theo tân nương tử đầu đội mũ phượng trùm khăn đỏ vào cửa.

      Mà ngay khi Tề gia đem tân nương tử đón vào cửa, trong đám đông chật chội có mấy thư sinh ý định đến chế giễu, tiếng cười phúng ác độc từ miệng bọn họ vang lên
      ──
      “Ông trời của ta ạ! Tên ngốc Tề Nghiên này chừng ngay cả gì là thiên địa dương cũng đều hiểu, này phải ràng chà đạp khuê nữ người ta thôi......” Béo thư sinh cố bày ra vẻ mặt thương hại.

      “Đúng vậy! Bất quá Mộ Dung gia cũng là nhà giàu có ở Tô Châu, làm sao có thể nguyện ý đem nữ nhi gả cho ngốc tử? Tân nương tử xấu như quỷ Dạ Xoa chứ, có người chịu cưới, nên đành phải gả cho tên ngốc?” Thư sinh gầy tin yên lành có nương nguyện gả cho tên ngốc, chỉ có thể đoán như thế.

      “Chậc! Nhìn của hồi môn này, cho dù là xấu như quỷ Dạ Xoa, ta cũng nguyện ý cưới a!” thư sinh mắt tam giác gia cảnh chỉ có thể tính là có khó khăn, vừa thấy vài xe ngựa đồ cưới theo đuôi kiệu hoa kia, khỏi có chút chua xót, cuối cùng, còn hỏi lại thư sinh sắc mặt vàng như nến bên cạnh. “Hoài Sinh, ngươi tên ngốc Tề Nghiên kia mọi thứ so ra kém chúng ta, nhưng lại cố tình số mệnh hết lần này đến lần khác so với chúng ta đều tốt hơn, toàn bộ vận may đều bị chiếm hết, ngay cả cưới vợ cũng cưới được thiên kim tiểu thư nhà có gia thế tốt, còn mang theo nhiều đồ cưới như vậy, khiến người ta tức giận, phải ?” Ai...... Ông trời cũng nên bất công như vậy, toàn bộ chuyện tốt đều dừng đầu người, cảm thấy thể nào nổi.

      Nghe vậy, Trương Hoài Sinh xấu hổ cười. “Đừng Tề Nghiên như vậy, ngốc cũng nguyện ý chính mình......”

      “Ai nha! Trương huynh, ngươi là người tâm tính thiện lương......” Lập tức, chúng thư sinh lại là cảm thán lời kính phục lại cuồn cuộn dứt như sổ lồng.

      Nghĩ đến chính mình có đầy bụng văn tài lại nghèo trắng tay, đừng lấy được thê tử dịu dàng hiền thục, chỉ lo ăn no cái bụng cũng là cả vấn đề, Trương Hoài Sinh khỏi ngơ ngẩn nhìn Tề gia náo nhiệt phi thường, đáy lòng nhưng lại có cảm xúc khác thường......

      “Này! Tề gia đặt tại bên ngoài phủ rất nhiều bàn tiệc, hoan nghênh mọi người tiến đến ăn uống chúc mừng, mọi người cùng !” Bỗng dưng, thư sinh béo nhìn mọi người vây xem xem náo nhiệt chen lấn ăn hỉ yến kia, khỏi thèm ăn mời mọi người cùng hưởng dụng.

      Hắc! Tề gia là nhà giàu nhất Lạc Dương, cho dù là bàn tiệc bên ngoài phủ, để cho người qua đường ăn uống chút buổi tiệc, vậy những món ăn cũng kém đến nỗi nào !

      “Này, này tốt! Chúng ta cũng chuẩn bị quà mừng......” Trương Hoài Sinh tự nhận có chuẩn bị quà, cũng chú ý khí phách, cảm thấy tốt khi cùng đống người buôn bán biết chữ kia chen chúc cùng nhau tham ăn uống rượu nhạt miễn phí, mất phong thái văn nhân.

      “Này có gì tốt? Tốt xấu chúng ta cùng Tề Nghiên cũng coi như đồng môn, ăn bữa rượu mừng của cũng tính cái gì!” Thư sinh béo cũng cho rằng có gì là đúng, cười hớ hớ phản bác.

      Lập tức, chỉ thấy mọi người liên tục gật đầu, ba chân bốn cẳng lôi kéo Trương Hoài Sinh hướng buổi tiệc chật ních người mà .

      Thoáng chốc, chỉ thấy mới vừa rồi nhóm thư sinh còn cười phúng người ta, lúc này lại vui vẻ chen chúc vào tiệc rượu của người ta để được ăn uống phải trả tiền.

      Ban đêm, gió lạnh đưa tới tiếng ồn ào náo nhiệt của quan khách ở đại sảnh, nhưng mà trong tân phòng, tân nương đội mũ phượng nạm trân châu tựa như nặng ngàn cân, chỉ có vai gáy đau nhức, khuôn mặt xinh đẹp dưới khăn voan đỏ cũng là vẻ mặt vạn phần nhàm chán.

      Chờ, chờ, nàng bổng nghĩ đến cái gì, nhàng lên tiếng gọi người ──

      “Hồng Đậu?”

      “Tiểu thư, có gì phân phó?” Hồng Đậu là tỳ nữ hồi môn lập tức nhanh chóng nhích lại gần, cười meo meo hỏi chủ tử có gì cần?

      “Em cần ở chỗ này đợi cùng ta, xuống nghỉ ngơi trước !”

      “A? Nhưng mà......”

      cần nhưng mà.” lời cắt ngang nàng, Mộ Dung Tinh lời mỉm cười ý. “Em nếu ở lại, đợi lát nữa Tề Nghiên tiến vào khẳng định nhận ra em, ta đây phải mất niềm vui dọa nhảy dựng?”

      như vậy cũng là đúng!” Phốc xích cười, Hồng Đậu cuối cùng hiểu được tâm tư chủ tử, lập tức còn ngoan cố đòi ở lại. “Tiểu thư, em lui xuống đây!”

      “Ân.” trán, khăn voan đỏ lung lay, lập tức tiếng mở cửa rất vang lên, chắc là Hồng Đậu rời .

      mình người chờ đợi, lại thấy nhàm chán thầm mắng Tề Nghiên lề mề còn chưa tới, khi nàng mệt mong mỏi sớm lấy mũ phượng nặng nề xuống, thanh tha thiết dặn dò đột nhiên từ xa đến gần từ ngoài cửa truyền đến, lâu sau, tiếng bước chân lôn xộn đứng ở trước tân phòng.

      Nghiêng tai lắng nghe, ra là vợ chồng Tề thị bỏ tân khách đông bên ngoài, lo lắng cùng con trai đến trước tân phòng, trong miệng luôn mãi nhắc nhở, dặn đợi lát nữa nên làm động tác nào.

      Trong phòng, Mộ Dung Tinh nghe được liên tục cười thầm, cha mẹ chồng này đúng tin tưởng gì con trai ngốc của mình biết còn dặn dò bao lâu?

      vất vả, tiếng dặn dò cùng với tiếng bước chân xa rốt cuộc cũng biến mất, “Y nha” Lay động, cửa phòng khẽ mở rồi lại đóng lại, nam nhân vật chính đêm động phòng hoa chúc rốt cuộc cũng tiến vào phòng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.3

      Gãi đầu, vẻ mặt biết phải làm sao, Tề Nghiên sợ hãi đến trước mặt tân nương tử đội mũ phượng trùm khăn đỏ, trong lòng phảng phất do dự sầu lo......

      Ngô...... Làm sao bây giờ? Vì sao đêm nay phải ngủ cùng người quen biết này? luôn luôn ngủ mình a! Cha mẹ sau khi cưới vợ, về sau mỗi ngày đều phải ngủ cùng vợ, vậy...... vậy có thể cưới có được a?

      Nửa tháng trước, chẳng biết tại sao được thông báo là phải cưới vợ, tiếp theo Tề Nghiên liền như con rối mặc người sắp xếp, con ngươi đen kinh ngạc vô tội xem xét “Tương lai phải cùng người này ôm nhau ngủ”, trong lòng rất phiền não......

      “Phát ngốc gì? Còn mau kéo khăn trùm đầu!” Dưới lớp khăn trùm đầu, Mộ Dung Tinh ánh nhìn bị hạn chế chỉ có thể nhìn thấy ngốc đứng bất động hai chân ở trước mặt chính mình, đợi cả buổi thấy có hành động gì, dưới đau nhức của vai và cổ, khỏi tức giận mắng chửi.

      là! Tề Nghiên này ngốc tử đến tột cùng làm cái gì? nếu đến kéo khăn trùm đầu, làm cho nàng bỏ mũ phượng xuống, vậy đừng trách nàng cướp đoạt quyền lợi chú rể của , tự mình vén lên!

      “A!” Chợt nghe tân nương tử im lặng đột nhiên kiên nhẫn mở miệng quở trách, Tề Nghiên bị dọa nhảy dựng, lập tức nghĩ đến lời vừa cha mẹ mới dặn dò trước khi vào phòng, trước tiên lấy gậy vén khăn trùm đầu lên, trong lòng nhất thời hoảng hốt, chú ý giọng của tân nương tử rất quen tai, giống ruồi bọ đầu tìm cậy khắp nơi, trong miệng bối rối kêu, “Ở nơi nào? Gậy đâu? Ở nơi nào......”

      Thực là ngốc...... Tuy rằng nhìn thấy, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng biết lúc này bộ dạng ngốc chạy tán loạn chung quanh, Mộ Dung Tinh khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Nhìn xem có ở bàn hay ?” Tuy rằng rất muốn tiếp tục cười , nhưng vì nghĩ cho vai, gáy chính mình rất đau, đành phải lên tiếng nhắc nhở.

      Nghe vậy, theo bản năng quay đầu hướng nhìn bàn, cây gậy màu đỏ quả thực nằm ngay tại bàn, Tề Nghiên nhanh chóng qua cầm lấy, cao hứng kêu lên: “Ta tìm được rồi! Ta tìm được rồi! Thực bàn đó......”

      “Tìm được là tốt rồi, mau tới giúp ta vạch vén khăn trùm đầu.” Quá mức hiểu biết khẩu lệnh động tác, với tính cách mặc cho người dẫn , Mộ Dung Tinh lập tức ra mệnh lệnh.

      “Nga!” Tề Nghiên quả nhiên nghe lời, nhanh chóng cầm gậy vén khăn đỏ, thoáng chốc, hé ra khuôn mặt cười quen thuộc lại luôn nhớ mong đập vào mắt, làm cho khỏi ngẩn người, rất chần chờ, “A Tinh?”

      “Đúng vậy!” Vừa thấy bộ dạng ngốc ngốc, Mộ Dung Tinh khỏi buồn cười, có cây quạt trong tay, đành phải lấy lòng bàn tay đánh lên trán , nhe răng cười. “Chính là ta.”

      Động tác quen thuộc này vừa ra, lập tức khiến Tề Nghiên hoàn hồn, đồng thời xác nhận nàng chính là A Tinh chính mình mong ngóng rất lâu, nhất thời vui mừng nhào đến ôm, làm nàng ngã ra giường.

      “A Tinh, ngươi trở lại, có quên ta, ta rất nhớ ngươi......” Còn có nghĩ đến phải nghi ngờ nàng như thế nào đột nhiên từ nam biến thành nữ, cũng nghĩ tới nàng làm sao có thể biến thành tân nương tử, Tề Nghiên chỉ lo vui vẻ kêu to, hoàn toàn biết chính mình lấy tư thế cực kỳ ái muội đem nàng đặt ở dưới thân.

      dự đoán được lại khỏe như vậy, Mộ Dung Tinh bị ôm cho thiếu chút nữa đón được, chỉ cảm thấy trận choáng váng, nghe hưng phấn kêu oa oa, vất vả rốt cục chậm rãi khôi phục thần chí, nhưng mà cũng đồng thời giật mình thấy tư thế đến đè nặng chính mình, gò má trắng mềm khỏi đỏ lên.

      “Tề Nghiên, ngươi nặng, đừng đè nặng ta!” Trừng mắt xấu hổ đẩy ra.

      “Nga!” Vội vàng đứng dậy, gương mặt ngây ngô cười. “A Tinh, thực xin lỗi! Ngươi đau ?”

      Giận trừng liếc mắt cái, Mộ Dung Tinh xoay người ngồi dậy, đồng thời chán ghét tháo xuống mũ phượng nặng nề đầu, trực tiếp quăng sang bên cạnh, mở miệng chính là giáo huấn chút, “Như ta đụng chàng như vậy chàng có đau ? Về sau được như vậy, có biết hay ?” Đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử dạy bảo chú rể như dạy bảo đứa trẻ, coi như là tuyệt rồi.

      “Biết, biết!” Giương đôi mắt vô tội nghe răn dạy, Tề Nghiên hoàn toàn dám có hai lời.

      Thấy bộ dạng ngốc ngốc, Mộ Dung Tinh mắng nữa, nhất thời buồn cười bật cười.

      Thấy nàng mặt giãn ra mà cười, Tề Nghiên cảm thấy thả lỏng, cũng ngây ngô cười theo. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai người này vừa mới trở thành vợ chồng ở đêm động phòng hoa chúc chuyện gì cũng có làm, song song ngồi ở giường thượng nhìn nhau ngây ngô cười.

      hồi lâu sau, Tề Nghiên rốt cục nghĩ đến có gì thích hợp, mắt khỏi mê hoặc xem xét nàng. “A Tinh, ngươi...... Ngươi như thế nào biến thành nữ?” khuôn mặt ngốc ngốc đầy khó hiểu.

      “Ta vốn chính là nữ!” Bật cười liếc mắt cái, coi như đây là lời giải thích tốt nhất.

      Cũng may là Tề Nghiên có thể nhận loại đáp án phải đáp án này, chỉ là hơi giật mình “Nga” tiếng, tiếp tục hỏi nghi hoặc thứ hai. “Vậy ngươi như thế nào lại biến thành vợ của ta?” Nương tân nương tử là vợ của , nàng là tân nương tử, tự nhiên là vợ của .

      “Bởi vì cha nương chàng hướng cha nương ta cầu hôn, cha nương ta đáp ứng rồi, cho nên ta thành vợ của chàng.” Tròng mắt vừa chuyển, Mộ Dung Tinh vẫn như cũ cho cái đáp án phải đáp án, nhưng lại ti bỉ cố ý cả giận : “Như thế nào? thích ta làm vợ của chàng?” Nếu dám đúng, tuyệt đối cho đẹp mặt!

      Tề Nghiên dù ngốc như thế nào, cũng hiểu được nhìn sắc mặt người. Hơn nữa, thực hề thích, ngược lại còn cao hứng đó!

      có! có! Ta rất thích! A Tinh rất tốt với ta, ta rất thích A Tinh làm của ta vợ......” Vội vàng lắc đầu phủ nhận, rất sợ nàng tin.

      “Vậy là tốt rồi!” Vừa lòng gật đầu, lại sai khiến. “! Rót hai ly rượu lại đây.”

      Xem ra nghi thức đá kiệu hoa kia đối tân nương tử phát uy phong là hiệu nghiệm! Cuộc sống đáng thương của Tề Nghiên Bắt đầu từ đêm tân hôn, nửa đời sau bị nương tử áp chế tới cùng, hoàn toàn biết phản kháng, ngoan ngoãn đến bên bàn rót hai ly rượu mang lại.

      Tiếp nhận ly rượu, cánh tay vòng qua tay , sau khi bảo uống hết ly rượu, Mộ Dung Tinh cũng ngụm uống hết, lập tức mỉm cười. “Tề Nghiên, đây là rượu giao bôi, chàng hiểu hay ?”

      Cái hiểu cái gật gật đầu, Tề Nghiên nhếch miệng cười. “A Tinh, uống xong rượu giao bôi, chúng ta ngủ có phải hay ?” Hôm nay bị nhiều người kêu đến, kêu làm rất nhiều chuyện kỳ quái, tại mệt mỏi quá, muốn ngủ nha!

      Nghe vậy, dường như nghĩ đến gì, nàng hai má đỏ ửng, tim đập nhanh, tuy rằng thực hoài nghi đến tột cùng hiểu hay “ngủ” trong đêm động phòng hoa chúc là gì, nhưng vẫn “Ân” tiếng, tỏ vẻ đáp ứng rồi.

      Thấy thế, Tề Nghiên rất vui vẻ, xoa ánh mắt, ôm nàng cùng nhau nằm xuống, khóe miệng dạng cười, ý thức mông lung......

      Hi! Phụ thân đêm nay phải ôm vợ cùng nhau ngủ! Nếu biết là ai, chút cũng muốn ôm, nhưng vợ nếu là A Tinh, trong lòng vui mừng, tự nhiên lại muốn ôm, hơn nữa chỉ hôm nay muốn ôm, về sau cũng mỗi ngày đều phải ôm...... mỗi ngày...... mỗi ngày......

      Nằm ở giường, tùy ý gắt gao ôm chính mình, Mộ Dung Tinh mặt lửa nóng đỏ bừng, tim đập như nổi trống, khẩn trương nhắm mắt chờ...... Chờ......

      Đêm xuân tốt đẹp dần dần trôi qua, ánh lửa long phượng hoa chúc ngừng động, hồi lâu, hồi lâu qua, tân nương tử thẹn thùng chờ đợi, ngay từ đầu khẩn trương chậm rãi chuyển thành nghi hoặc......

      Kỳ quái! như thế nào hoàn toàn nhúc nhích...... Chậm ! Như thế nào giống như nghe được có tiếng ngáy rất ? Giống giống như ý thức được gì, nàng đột nhiên trợn mắt, quay đầu hướng người bên người nhìn lại, lập tức thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình!

      Ngốc tử này, thế nhưng cứ như vậy mà ngủ! , , đầu chứa cái gì a? Hại nàng còn khẩn trương nghĩ đến thực biết......

      Nghĩ đến đây, thiếu chút nữa tức giận mà chưởng đưa đánh tỉnh lại, nhưng trong lòng lại hiểu, cho dù đánh tỉnh lại, chừng cũng hiểu nàng buồn bực cái gì, nhất thời cơn tức khỏi biến mất, thở dài hơi.

      “Ngốc quá, phải ngay cả cái chuyện này cũng phải để ta dẫn dắt chàng chứ......”

      Tiếng ai oán vạn phần bất đắc dĩ nhàng nhộn nhạo vốn nên xuân sắc kiều diễm, nay chú rể lại thẳng người ngủ say trong tân phòng, mà tân gả nương tâm tình cực kỳ phức tạp vượt qua đêm động phòng hoa chúc “bình an”......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :